CHƯƠNG 301: HỎA DIỄM KIM TINH Vương Thiên Hà thừa dịp ai chú ý, hướng về phía Hạ Ngôn chớp chớp mắt vài cái, lại dùng ánh mắt rất hân thưởng nhìn về phía nữ tử tuổi còn trẻ bên cạnh. Hạ Ngôn nhìn thấy Vương Thiên Hà nháy mắt ra hiệu, cũng chỉ cười cười. Mễ Tuyết giữ vẻ mặt lạnh lùng, cảm giác của nữ nhân luôn luôn tương đối nhạy cảm, nàng cảm giác được nữ tử này cùng với Điện chủ Mục Nguyệt cùng nhau tới, sợ rằng phải là có mục đích. - Hạ Ngôn. Vương Thiên Hà, còn có Mễ Tuyết, ba người các ngươi tại cuộc giao lưu giữa các học viện, biểu đều phi thường tốt. Học Viện Tử Diệp có thể từ học viện nhất lưu tiến lên học viện siêu cấp, cũng có phần bởi vì biểu rất tốt của các ngươi vừa rồi. Điện chủ Mục Nguyệt lại hướng đề tài lên ba người Hạ Ngôn. - Điện chủ Mục Nguyệt sai. Ba hài tử này đều phi thường ưu tú. Liễu Vân cũng cười theo . - Ha ha, đúng vậy, ưu tú. Mục Nguyệt gật đầu, bỗng nhiên nhãn thần lóe lên chút, khóe miệng hơi nhếch lên, đảo mắt sang nhìn Hạ Ngôn. - Ta giới thiệu với các ngươi chút. Đây là nữ nhi của ta tên là Viên San, nàng đối với tu luyện rất có hứng thú. Bất quá, bởi vì nguyên nhân thiên phú, tuy rằng ta dùng rất nhiêu biện pháp, thế nhưng cho tới bây giờ vẫn thể nào đả thông toàn bộ trăm linh tám đường kinh mạch của cơ thể. đến đây, mặt Mục Nguyệt lên tia thất vọng, bất quá rất nhanh liền biến mất. - Các ngươi đều là thanh niên, giao lưu nhiều với nhau cũng là chuyện tốt. Hạ Ngôn, thực lực của ngươi cực mạnh, mấy ngày tới Viên San giao cho các ngươi rồi. Câu chuyện tới đây, Mục Nguyệt rốt cuộc ra mục đích chân chính của mình. Nhãn thần Liễu Vân hơi đổi. Lấy tư duy của ông, đương nhiên sớm đoán ra ý tứ của Điện chủ Mục Nguyệt. - Này. Hạ Ngôn sửng sốt, có hơi chút nhìn về phía Liễu Vân. - Ha ha, quyết định như vậy . Viện trưởng Liễu Vân, buổi tối ông phải mang theo ba người Hạ Ngôn tới nhà của ta dự tiệc. A, được rồi. Buổi tiệc này còn có mấy người Lưu tiên sinh, Hà tiên sinh. Mục Nguyệt rất nhanh. - Tốt, đa tạ thịnh tình của Điện chủ Mục Nguyệt. Liễu Vân ôm quyền khách khí . Mục Nguyệt thân là Điện chủ thành Tử Nguyệt, tự nhiên thừa dịp cơ hội giao lưu giữa các học viện siêu cấp, tạo mối quan hệ với các đại nhân vật. Mục Nguyệt mới chỉ đảm nhiệm chức vụ Điện chủ thành Tử Nguyệt hai năm. Nàng cũng là lần đầu tiên tham gia vào thịnh hội giao lưu giữa các học viện siêu cấp. - Viên San, vậy con ở lại nơi này nhé. Giao lưu với mấy người Hạ Ngôn nhiều chút, có thể phương diện tu luyện có đột phá. Ta trước. Mục Nguyệt hơi lách thân thể đứng sang bên cạnh chút, để cho nữ nhi Viên San của mình hơn. - Hạ Ngôn, nữ nhi của ta có thể giao cho cậu rồi, cậu nên chiếu cố nó tốt. Ánh mắt Mục Nguyệt nhìn về phía Hạ Ngôn. Sắc mặt Hạ Ngôn tối sầm, thiếu chút nữa thở ra hơi. Mục Nguyệt này đường đường là Điện chủ Thánh điện, thế nhưng lại rất thoải mái tự nhiên giao nữ nhi của mình cho người xa lạ như vậy. - Này, kia. Hạ Ngôn vội vã muốn . - Cứ như vậy , ta trước, các vị, chúng ta buổi tối gặp mặt. Mục Nguyệt lắc mình cái từ phòng ra ngoài. Viên San nhìn mẫu thân rời rất nhanh chút, lại đem ánh mắt nhìn về phía đám người Liễu Vân. - Ra mắt Viện trưởng Liễu Vân, Hạ Ngôn đại ca, Vương Thiên Hà đại ca, Mễ Tuyết tỷ tỷ. Viên San mở đôi mắt to tròn, hướng về mấy người trong phòng cúi người hành lễ. Kỳ thực, Viên San căn bản thể tu luyện. Bởi vì nguyên nhân tiên thiên, kinh mạch võ đạo của nàng cho dù cái cũng đả thông được. Mục Nguyệt dùng rất nhiều phương pháp khác nhau, thế nhưng có chút tác dụng khả quan nào. Bất quá, Viên San này xác thực phi thường thích vũ kỹ, chỉ là bởi vì chính mình thể tu luyện cho nên bình thường rất thích nhìn người khác diễn luyện vũ kỹ. Ba ngày trước, Mục Nguyệt trong nhà đến chuyện về Hạ Ngôn trong cuộc giao lưu giữa các học viện, sau đó Viên San đối với Hạ Ngôn rất quan tâm. Ngày hôm nay, càng tự mình tới trung tâm giao lưu quan sát tỷ đấu giữa hai Học Viện Long Đằng và Tử Diệp. Vừa lúc nhìn thấv trận đấu kinh người giữa Hạ Ngôn và cường giả Linh Tông Vương Vũ, khỏi tâm động. - A. Viên San, nhanh ngồi . Liễu Vân gật đầu. - Hạ Ngôn, chiếu cố Viên San cho tốt, buổi chiều chúng ta tới Viên gia. Liễu Vân nhìn về phía Hạ Ngôn, xong, Liễu Vân lên đứng lên trở về phòng của mình. Đôi lông mày của Hạ Ngôn nhíu lại, da mặt cũng nhăn nhúm. - Quên dù sao nữa ta cũng chỉ ở tại thành Tử Nguyệt này ba ngày, sau khi tới Thánh Sơn, có thể vĩnh viễn quay trở lại. Cho dù có trở lại nữa cũng chỉ vội vã rồi . Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng, khỏi đem lời vừa tới miệng nuốt vào bụng, nhãn thần hơi nhìn về thân thể yểu điệu xinh đẹp động lòng người của Viên San. Viên San cũng mở to đôi mắt nhìn Hạ Ngôn. Thân thể Hạ Ngôn chấn động, lập tức đưa ánh mắt chuyển sang nơi khác. - Ồ, Hạ Ngôn, thân thể đệ làm sao rồi? Trong lòng Mễ Tuyết khó chịu, đột nhiên hỏi. Hạ Ngôn hơi vận chuyển linh lực, linh lực trong cơ thể từ từ khôi phục trở lại. Kinh mạch, cơ thể, xương cốt đều chậm rãi khôi phục. - Ta sao rồi, Mễ Tuyết tỷ. Hạ Ngôn co giãn thân thể chút, tuy rằng vẫn còn có chút đau đớn, thế nhưng trong mấy ngày tới chỉ cần sử dụng linh lực quá mạnh mẽ rất nhanh là có thể khôi phục hoàn toàn. - Uh, vậy là tốt rồi. Mễ Tuyết gật đầu. - Nếu như buổi tối chúng ta có hẹn, vậy buổi chiều hôm nay chúng ta ra ngoài dạo chơi! Viên San muội muội rất quen thuộc với thành Tử Nguyệt, để nàng dẫn chúng ta thăm thú thành Tử Nguyệt. Đôi mắt đẹp của Mễ Tuyết nhìn về phía Viên San, Viên San gật đầu cười . - Được, ta rất quen thuộc với thành Tử Nguyệt. Khi bóng tối dần dần phủ xuống, Liễu Vân mang theo đám người Hạ Ngôn tới Viên gia. Kiến trúc khu nhà của Viên gia cũng phải rất lớn, người trong nhà cũng nhiều. tại vừa mới tháng hai, thế nhưng hoa cỏ trong hoa viên đua nhau nở rộ. Từng đợt hương thơm hoa cỏ theo gió bay vào mũi. Trong đại sảnh phòng tiếp khách, có rất nhiều khách mời đến trước đám người Liễu Vân. Điện chủ Mục Nguyệt tiếp chuyện với mọi người. - Lưu tiên sinh, Khải tiên sinh, Hà tiên sinh, Tuần tiên sinh. Những người này đều ngồi xuống, còn có mấy học viên và viện trưởng của các học viện siêu cấp. Khi mấy người Hạ Ngôn đến lập tức được quản gia an bài chỗ ngồi cẩn thận. Trong đại sảnh tại phi thường náo nhiệt. Đại khái lại qua thời gian nửa canh giờ, hầu hết tất cả mọi người trong tửu lâu Tử Nguyệt đều đến đông đủ. Bất quá, Học Viện Yến Toa thấy đến. Sau đó nghe Điện chủ Mục Nguyệt người của Học Viện Yến Toa rời khỏi thành tử Nguyệt, buổi chiều xuất phát trở lại thành Yến Toa. Trong đại sảnh vô cùng náo nhiệt. Ngoài những người có liên quan trong tửu lâu Tử Nguyệt còn có ít đại nhân vật quan trọng tại thành Tử Nguyệt. Đương nhiên, luận về thân phận, những người này vẫn thấp hơn chút. Cho dù là Chấp Thánh điện hay là hội trường hội bán đấu giá, hoặc nhân vật tai to mặt lớn của Đại Sảnh Dong Binh. Tất cả đều thể so sánh được với những nhân vật đại lão Thánh Địa, hay viện trưởng các học viện siêu cấp. Đương nhiên, về mặt thực lực bản thân bọn họ hề thua kém bao nhiêu. Bọn họ đến, hầu hết đều với mục đích chung, đó chính là muốn tạo lập quan hệ với những người này. Thời điểm bình thường, bọn họ đều thể nhìn thấy được những người này. Tuy rằng bọn họ có thể tới Thánh Thành, thế nhưng căn bản thể nào tiếp xúc được với những người này. - Hạ Ngôn, nghe mẫu thân , huynh mới chỉ mười sáu tuổi? So với ta lớn hơn tuổi? Viên San ngồi bên cạnh Hạ Ngôn hỏi. - Đúng vậy, ta mới chỉ mười sáu tuổi. - Vậy huynh tu luyện như thế nào vậy? Ta nghe mẫu thân , huynh phi thường lợi hại. Ban ngày, tại Trung Tâm Giao Lưu, ta tới xem huynh và Vương Vũ tỷ thí. Lôi đài dĩ nhiên bị biến thành như vậy, những tảng đá lớn bị lật tung lên, ta lúc đó thực bị dọa ngây người. May mà còn có hộ vệ bên cạnh. Chiếc mũi đáng của Viên San hơi cau lại, chỉ về phía Vương Vũ ngồi ngay ngắn đối diện nhìn chớp mắt. Sắc mặt của Vương Vũ lúc này tốt hơn rất nhiều. Lúc đầu khi vừa mới nhìn thấy Hạ Ngôn, còn lên tiếng bắt chuyện với Hạ Ngôn. - Này. Hạ Ngôn nhướng mày. - Kỳ thực ta vẫn nỗ lực tu luyện, thực lực xác thực tăng trưởng rất nhanh. Hạ Ngôn cười gượng hai tiếng, nhìn về phía Mễ Tuyết và Vương Thiên Hà ngay bên cạnh. - Ai, ta thể tu luyện được, nếu ta cũng muốn trở thành cường giả như huynh vậy. Viên San thở dài tiếng. - Mẫu thân ta kinh mạch của ta bị bế tắc, đại lục chỉ có thứ có thể thông được kinh mạch cho ta. - Thế nhưng, thứ đó mẫu thân ta cũng chỉ nghe qua, chứ chưa từng được gặp. Viên San phát ra thanh nhàng, chậm rãi bên tai Hạ Ngôn. Nghe Viên San như vậy, trong lòng Hạ Ngôn hơi giật mình. - A? Thứ đó là cái gì vậy? Hạ Ngôn hiếu kỳ hỏi. - Uhm, ta nghe mẫu thân , thứ đó tên là Hóa Diễm Kim Tinh. Viên San hơi suy nghĩ chút rồi trả lời. - Hòa Diễm Kim Tinh? Đó là cái gì? Khoáng thạch sao? Hạ Ngôn nghe cái tên này, cũng vô cùng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nghe được cái tên Hỏa Diễm Kim Tinh. danh sách các loại bảo vật hiếm quý toàn đại lục, tựa hồ có loại khoáng thạch này. - phải khoáng thạch. Mẫu thân là loại dược liệu, đối với người tu luyện có hiệu quả trợ giúp phi thường to lớn. Bất quá, lại hầu như tìm được. Mẫu thân ta , hình như ba trăm năm trước, lúc đó Thánh Hoàng đại nhân từng lấy ra Hỏa Diễm Kim Tinh. - Quên , dù sao nữa ta cũng mười lăm tuổi rồi. Cho dù kinh mạch có thể đả thông nữa tu luyện cũng chậm. Vì vậy tại ta muốn tu luyện nữa. Khi rảnh rỗi có chuyện gì, ta nhìn người khác diễn luyện võ kỹ cũng tốt. Hơn nữa, mẫu thân có thân võ kỹ mạnh mẽ như vậy, nàng có thể bảo vệ ta để người khác khi dễ. - Tại thành Tử Nguyệt, có người nào dám khi dễ ta. Bất quá, mẫu thân của ta cũng để ta rời khỏi thành Tử Nguyệt. Viên San chuyện với Hạ Ngôn khá nhiều. - Hỏa Diễm Kim Tinh. Trong lòng Hạ Ngôn trầm tư. - Dĩ nhiên là dược liệu, rốt cuộc là thứ gì đây? Vì sao danh sách lại có ghi chép về thứ này? Theo đạo lý mà trong sách hẳn là có ghi chép toàn bộ dược liệu khoáng thạch có đại lục này mới đúng. ít dược liệu và khoáng thạch đặc thù còn có ghi chép. Đương nhiên, diện tích của Đại Lục Long Chi phi thường lớn. Có số thứ rất ít khả năng bị người khác phát , thậm chí vẫn chưa từng phát , vậy trong danh sách tự nhiên có rồi. - Hạ Ngôn ca, ba ngày sau huynh tới Thánh Thành sao? Phải lên Thánh Sơn, chỗ ở của Thánh Hoàng? Mẫu thân , huynh muốn Thiên Cung tham gia khảo hạch. Vậy huynh Thiên Cung, sau này còn có thể tùy tiện ra hay ? Đôi mắt to của Viên San nhìn Hạ Ngôn. - Thiên Cung chỉ là địa phương tu luyện. Ta khẳng định ở vĩnh viễn trong Thiên Cung. Hạ Ngôn khẳng định, . - A. vậy tốt rồi, ta còn lo lắng sau này được nhìn thấy huynh nữa. Ta lại thể đến Thánh Sơn. mặt Viên San vui vẻ, tự nhiên gật đầu . - A. Hạ Ngôn ca, huynh ghét ta chứ? Thân thể Hạ Ngôn chấn động, khóe miệng hơi méo. - Sao có thể? đâu! Hạ Ngôn liền .
CHƯƠNG 302: CÀNH Ô LIU CỦA CÁC ĐẠI THẾ LỰC Điện chủ Mục Nguyệt ngồi chủ vị, đột nhiên đứng lên, giơ tay vẫy gọi Hạ Ngôn. Nhìn thấv nàng gọi Hạ Ngôn tới, những người khác tự nhiên đều dồn hết ánh mắt nhìn về phía Hạ Ngôn. Hạ Ngôn nao nao, bất quá vẫn rất nhanh đứng dậy, tại có chút sợ hãi đối với vị Điện chủ Mục Nguyệt này. Vị Điện chủ Mục Nguyệt này cũng phải là người thường nha. Hạ Ngôn nhấc chân bước tới trước, chỉ chốc lát liền trước mặt Điện chủ Mục Nguyệt, khẽ cau mày nhìn về phía Mục Nguyệt. - Hạ Ngôn, thừa dịp tiệc tối ngày hôm nay, ta hi vọng ngươi có thể đáp ứng ta việc. Thần sắc Mục Nguyệt đột nhiên trở nên ngưng trọng, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào Hạ Ngôn. Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm này. Hạ Ngôn có chút hô hấp thông. Vị Điện chủ Mục Nguyệt này, cũng là cường giả Linh Tông, bất quá, nàng mạnh hơn Vương Vũ nhiều lắm. Tuy rằng Điện chủ Mục Nguyệt hề khống chế linh lực xung quanh cơ thể, thế nhưng Hạ Ngôn vẫn có thể cảm giác được rất ràng cái loại khí tức kinh khủng chỉ cường giả Linh Tông mới có. Mọi người đều vô cùng kinh ngạc nhìn về Hạ Ngôn và Mục Nguyệt. - Ta biết tính cách của ngươi, cũng hiểu bối cảnh gia đình của ngươi. Từ thành Ngọc Thủy tới thành Tử Diệp, cho tới bây giờ đến thành Từ Nguyệt. Hạ Ngôn, ta phát ra ngươi là người có thể tin cậy được, chính trực, đồng thời rất dũng cảm. Mục Nguyệt ngưng tụ thanh . Đối với tình hình thực tế của Hạ Ngôn, Mục Nguyệt thông qua số thủ đoạn, có thể tìm hiểu được tương đối dễ dàng, lại rất chi tiết. Đối với chuyện Hạ Ngôn lớn lên như thế nào, cùng với chuyện từ bị đối đãi ra sao, sau đó thực lực đột nhiên tăng mạnh, thái độ của Hạ gia sau này. Biểu của Hạ Ngôn, cùng với cách xử lý tình hình đều làm cho Mục Nguyệt phi thường tán thưởng. Năm đó, Hạ gia bé tại thành Ngọc Thủy, đối với Hạ Ngôn có thể cực kỳ coi trọng, thậm chí là thái độ của đệ tử gia tộc với Hạ Ngôn rất kém. Thế nhưng, Hạ Ngôn lại vì sau này có thực lực quay lại trả thù. Điểm này là điểm mà Mục Nguyệt coi trọng nhất. Điều này đại biểu cho tính cách của Hạ Ngôn nhu nhược, mà là Hạ Ngôn rộng lượng. Nếu như vì gia tộc coi trọng mình, ít đệ tử khinh thường liền trả thù, đó gọi là có thù tất báo. Huống hồ, đối với đệ tử thể tu luyện, bất luận gia tộc nào nữa cũng coi trọng. Cho dù là con cái của tộc trưởng nữa cũng tối đa chỉ là bị làm phiền mà thôi. - Điện chủ Mục Nguyệt, ngài có chuyện gì muốn phân phó ta làm sao? Hạ Ngôn suy nghĩ chút hỏi. - Nếu như ta có thể làm được, nhất định tận lực. Hạ Ngôn cũng cảm giác được, những biểu và lời của Mục Nguyệt này hôm nay, tựa hồ như có chút thích họp. - uh. Mục Nguyệt gật đầu. - Ngày hôm nay, ta đặc ý trước mặt nhiều người như vậy, là vì muốn cầu cậu việc. Mục Nguyệt đứng lên, ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh. - Hạ Ngôn, tại Viên gia, trừ người hầu và hộ vệ, tại kỳ thực chỉ có hai người, người là ta, người là nữ nhi Viên San của ta. - Phụ thân của Viên San, từ năm năm trước chết rồi. Viên San từ khi mười tuổi mất phụ thân. Phụ thân của Viên san, ta nghĩ rất nhiều người đều biết được. Mục Nguyệt chậm rãi . Khi nàng đến đây, rất nhiều người trong đại sánh đều thầm gật đầu, đồng thời ánh mắt lộ ra vẻ buồn bã. Hiển nhiên, phụ thân của Viên San cũng là nhân vật nổi danh, những đại lão này hẳn là đều có quen biết. "Thảo nào, từ khi tiến vào Viên gia, ta vẫn thấy phụ thân của Viên San xuất , nguyên lai là chết. Viên San này, từ rất sớm mất phụ thân". Hạ Ngôn nhịn được nhìn về vị trí Viên San ngồi cách đó xa. Bất quá, Viên San tại có biểu gì dị thường, rất yên lặng. - Ha Ngôn, ta hi vọng cậu có thể đáp ứng, nếu như sau này ta có ở đây, cậu có thể chiếu cố cho nữ nhi của ta. Viên San, nàng thể tu luyện, có năng lực bảo hộ chính mình. Mục Nguyệt trầm giọng . Hạ Ngôn thất kinh! Trước kia, tại thành Tử Diệp, Tô Cách từng muốn Hạ Ngôn đáp ứng chiếu cố nữ nhi Tô Cầm. Mà tại, Mục Nguyệt này dĩ nhiên cũng muốn chiếu cố Viên San. Hạ Ngôn khỏi nhíu mày, biết mình nên đáp ứng hay là nên cự tuyệt. Chính bản thân có rất nhiêu chuyện cần phải làm. Hạ Ngôn ngay cả an toàn của chính bản thân mình cũng thể nào đám bảo được. Thế nhưng, thân tình của Mục Nguyệt lúc này, thực làm cho Hạ Ngôn khó ra được câu từ chối. Hạ Ngôn cùng biết vì sao Mục Nguyệt lại muốn đáp ứng chiếu cố cho nữ nhi của mình, bất quá, nếu làm như vậy trong đó khẳng định có nguyên nhân. Hơn nữa, Hạ Ngôn có thể cảm giác được từ Mục Nguyệt loại tình cám ưu ái đặc thù của người mẹ, loại cảm giác sâu trong nội tâm. - Ta cũng biết băn khoăn của cậu. Hạ Ngôn, ta cũng nên cầu cậu làm quá nhiều, ta chỉ hy vọng cậu tận lực bảo vệ nữ nhi của ta an toàn. Mục Nguyệt thấy Hạ Ngôn trầm mặc, tiếp tục . - Hạ Ngôn, lẽ nào ngươi nhẫn tâm nhìn thấy Viên San chết sao? Tuy rằng mới quen nhau chỉ trong thời gian buổi chiều. Thế nhưng Hạ Ngôn xác thực thấy rằng Viên San rất đáng . - Điện chủ Mục Nguyệt, vì sao ngài lại lo lắng an nguy của Viên San đây? Ngài là Điện chủ Thánh điện, chăng lẽ còn có người dám bất lợi đối với Viên San hay sao? Hạ Ngôn nhíu mày hỏi lại. Mục Nguyệt xác thực kỳ quái. Tại thành Tử Nguyệ,t. nàng coi như là đại lão đứng đầu. Nắm giữ hầu như toàn bộ lực lượng trong thành Tử Nguyệt. Thánh điện cũng có phần năm trong khống chế của nàng. Có thể , ngoại trừ Thánh Hoàng ra, ai cũng thể mệnh lệnh được nàng làm chuyện gì. Lấy thực lực và quyền lực của nàng, sao lại phái như vậy? - Ha ha. Mục Nguyệt lắc đầu, trong mắt lên chút lửa giận khó có thể phát . - Hạ Ngôn, trước tiên cậu đừng hỏi nhiều như vậy. Ta chỉ hy vọng cậu có thể đáp ứng chiếu cố Viên San. Mục Nguyệt lại lần thứ hai thỉnh cầu Hạ Ngôn. - Hạ Ngôn, ta như vậy, cậu đáp ứng cũng phải đáp ứng. Nếu như cậu đáp ứng, ta coi như trước mặt nhiều người quỳ xuống xin cậu. Hạ Ngôn cảm thấv đầu óc như muốn nổ tung ra. Mắt thấy Mục Nguyệt muốn khom lưng quỳ xuống. - Ta đáp ứng! Hạ Ngôn lập tức bước tới nâng Mục Nguyệt thực quỳ xuống, điều này làm cho mọi người ngẩn ra, chỉ riêng Hạ Ngôn. - Ta biết cậu đáp ứng mà! Mục Nguyệt dĩ nhiên có biểu tình như tiểu nương hài lòng với vai diễn của mình, quay đầu nở nụ cười thòa mãn với Hạ Ngôn. - Vậy có việc gì nữa rồi tất cả mọi người thấy được Hạ Ngôn chính miệng đáp ứng bảo hộ an toàn cho nữ nhi Viên San của ta. Mục Nguyệt quay về phía mọi người lớn tiếng . trán Hạ Ngôn, tràn ngập mảnh hắc tuyến. Chuyện này xảy ra, căn bản có bất cứ chuẩn bị nào. Mục Nguyệt làm cho trở tay kịp. Đường đường là Điện chủ Thánh điện của chủ thành, dĩ nhiên có thể làm ra chuyện như vậy. Mục Nguyệt kỳ thực là cố ý làm như vậy, ở trước mặt mọi người, nàng muốn mọi người đều nhìn thấy, đều biết chuyện này. Trong toàn bộ buổi yến tiệc ngày hôm nay, kỳ thực chuyện này là quan trọng nhất. Lúc Hạ Ngôn đáp ứng, Mục Nguyệt ràng tỏ ra dễ dàng hơn rất nhiều, phảng phất như trút được gắng nặng rất lớn trong lòng. Thế nhưng Hạ Ngôn lại , lấy thân phận và địa vị của Mục Nguyệt, tại sao lại có lo lắng như vậy. - Hạ Ngôn, sau khi tiệc tối chấm dứt, cậu lưu lại chút, ta còn có vài điều muốn với cậu. Mục Nguyệt với Hạ Ngôn. - Cậu nhanh về chỗ , nữ nhi của ta chờ cậu để chuyện đó. Hạ Ngôn chỉ có đáp tiếng, sau đó xoay người trở lại vị trí ban đầu. Bởi vì có Viên San bên cạnh, Hạ Ngôn cũng tiện bàn bạc chuyện này với Liễu Vân. - Hạ Ngôn nha, ngươi có biết năm thế lực lớn tại Thánh Thành hay ? Đột nhiên, Hà tiên sinh ngồi gần người đổi diện Hạ Ngôn mở miệng . - Có biết. Hạ Ngôn gật đầu. - Ha ha, như vậy, ngươi có dự định gia nhập vào năm thế lực lớn hay ? Hà tiên sinh chậm rãi cười . qua Thánh Thành lần, Hạ Ngôn đối với năm thế lực lớn coi như có chút lý giải cơ bản. Năm thế lực lớn, có bốn thế lực lấy bổn gia tộc cổ xưa là chính, các thế lực còn lại xoay quanh gia tộc này, cỗ thế lực cuối cùng, là thế lực hoàn toàn do tu luyện giả đơn độc tụ tập mà thành. Bất quá, cỗ thế lực cuối cùng này, thực lực hề kém hơn so với bổn thế lực do bốn gia tộc ngưng tụ. Ngược lại, lực ngưng tụ của bọn họ tựa hồ càng mạnh hơn. Liễu Vân là trưởng lão nội các Thường gia. Mà Hà tiên sinh này là người của Hà gia. Quan hệ của Thánh Thành Thường gia và Hà gia, coi như tương đối thân cận. từ Liễu Vân và Hà tiên sinh chào hỏi lẫn nhau cũng có thể nhìn ra được. - Ta còn chưa có dự định này. Hạ Ngôn thẳng thắn . - Ha ha. Hạ Ngôn, lúc này ngươi hẳn là nên lo lắng chút rồi. Gia nhập vào năm thế lực lớn. đối với ngươi có chỗ tốt rất lớn. Ví dụ như nắm giữ quyển lực, nắm giữ tài nguyên. số chuyện, ngươi căn bản cần bản thân phải đích thân làm, chỉ cần ngươi lên tiếng là có người chuẩn bị cho ngươi. Như vậy, ngươi càng thêm chuyên tâm vào tu luyện. Cho dù ngươi có thể vào Thiên Cung Thánh Sơn, thế nhưng cũng hề ảnh hưởng gì tới chuyện ngươi gia nhập năm thế lực lớn. Hà tiên sinh vừa vừa nhìn những người khác. - Hạ Ngôn, nếu như ngươi gia nhập vào thế lực Hà gia chúng ta mà, . tài nguyên ngươi có thể thu được, khiến ngươi giật mình. Hà tiên sinh tung cành o-liu. - Ha ha, Hà tiên sinh, chỗ tốt mà Hà gia các ngươi có thể cung cấp. Tuần gia chúng ta cũng hoàn toàn có thể làm được. Tuần tiên sinh chen vào . Mắt thấy Hà tiên sinh chủ động rồi, tất cả mọi người đều ngốc, tự nhiên chịu sau người khác. - Hạ Ngôn, sư phụ ngươi cũng là trưởng lão nội các Thường gia chúng ta, bằng ngươi gia nhập vào Thường gia chúng ta, về phần tài nguyên, Thường gia chúng ta hề keo kiệt đâu. Ánh mắt đại lão Thường gia chợt lóe . - Hắc hắc, Bích Thanh Đường chúng ta mới là nơi người tu luyện nên gia nhập. Những người liên quan bắt đầu tận lực mời kéo Hạ Ngôn. Trước khi học viện siêu cấp giao lưu, những người này còn quan sát. Dù sao, với tuổi tác của Hạ Ngôn làm cho bọn họ chú ý tới, muốn lôi kéo, thế nhưng cũng vội vã nóng nảy. Thế nhưng lúc này, sau khi giao lưu giữa các học viện kết thúc, thực lực mà Hạ Ngôn biểu ra, làm cho các đại lão này vô cùng rung động, vì vậy, còn bất cứ tâm tư tiếp tục quan sát nào đều muốn trực tiếp cung cấp điều kiện tốt nhất để mời Hạ Ngôn gia nhập vào thế lực của mình. Nếu như chậm chân bị người khác lôi kéo mất quả thực là tổn thất lớn. Nhìn những đại lão làm phiền thôi, Hạ Ngôn chỉ còn cách cười khổ . - Các vị tiên sinh! Hạ Ngôn đứng lên lớn tiếng . - tại Hạ Ngôn ta muốn gia nhập vào bất cứ thế lực nào, các vị cần nhiều lời nữa. Hạ Ngôn như đinh đóng cột. Cho dù là Thường gia, Hạ Ngôn cũng muốn gia nhập. Hơn nữa, sư phụ Liễu Vân cũng hề đề cập qua chuyện này. Nếu như là Liễu Vân nhắc tới Hạ Ngôn còn phải cẩn thận suy nghĩ. - Ha ha, các vị, nếu như Hạ Ngôn muốn gia nhập vào thế lực nào, vậy mọi người cần miễn cưỡng . mới có mười sáu tuổi, còn rất sớm. Chờ khi tiến vào Thiên Cung tu luyện, các vị nghĩ biện pháp tiếp xúc với Hạ Ngôn . Điện chủ Mục Nguyệt cũng đứng lên, cười với mọi người. - Đúng vậy, Điện chủ Mục Nguyệt sai. Tâm tư của Hạ Ngôn tại hẳn là đặt hết vào lần khảo hạch gia nhập Thiên Cung sắp tới. Còn có, đó chính là đột phá lên cảnh giới Linh Tông. Lưu tiên sinh mỉm cười, nhìn về phía Hạ Ngôn . Lấy linh lực mạnh mẽ của Hạ Ngôn tại, chỉ cần đột phá lên Linh Tông, vậy lập tức có được thực lực hơn xa Linh Tông sơ kỳ. Đến lúc này, các vị đại lão Thánh Thành đều yên tĩnh lại. Bọn họ biết, lúc này có tiếp tục mở miệng cũng có bất cứ hiệu quá gì, chỉ có thể chờ sau này tiếp tục nghĩ biện pháp lén tiếp xúc với Hạ Ngôn mà thôi. Những người này đại khái đều có ý niệm giống nhau trong đầu, đó chính là tiếc tất cả, dốc sức lôi kéo Hạ Ngôn gia nhập vào thế lực của mình.
CHƯƠNG 303: THẦN THẠCH RÈN THẦN KHÍ canh giờ sau tiệc tối chấm dứt. Mọi người chào tạm biệt nhau trở về phòng. Trong phòng khách đại điện, Hạ Ngôn ở lại theo các người Liễu Vân cùng nhau rời . Suốt buổi tối Hạ Ngôn đều muốn tìm cơ hội hỏi sư phụ Liễu Vân về chuyện phụ thân của Viên San. Tuy nhiên Viên San lúc nào cũng túc trực bên cạnh mình, Hạ Ngôn tìm được cơ hội nào. vách tường gắn mấy ngọn đèn dầu sáng ngời, lúc này trong đại điện, chỉ còn lại có Mục Nguyệt, Hạ Ngôn cùng Viên San ba người. Thời điểm Mễ Tuyết rời , thậm chí có chào Hạ Ngôn. Tuy rằng nàng biết mình cùng Hạ Ngôn gần như có khả năng sống cùng nhau, nhưng từ khi Viên San xuất , suốt buổi tiệc tối nàng cũng thể nào làm cho tâm tình của mình bình tĩnh lại được. - Hạ Ngôn! Ngươi theo ta. Mục Nguyệt với Hạ Ngôn, sau đó quay mình ra phía ngoài đại điện. Hạ Ngôn đành phải bước chân theo. Viên San vẫn theo sát bên cạnh Hạ Ngôn. Từ buổi tối sau khi mẫu thân Mục Nguyệt qua những lời đó với Hạ Ngôn, dường như Viên San ít hẳn . Nàng rất thông minh, nhưng vẫn nghĩ ra vì sao mẫu thân lại với Hạ Ngôn những lời đó. Rời đại điện, ba người tới phía sau viện, qua đường và hoa viên hơi u tối. Cuối cùng vào bên trong tiểu viện vắng vẻ. Trong tiểu viện, có hồ nước, tuy nhiên trong hồ lại có nước, mà là đủ loại cây cối quý giá. Ở trong bóng đêm mờ tối Mục Nguyệt vẫn gì. Đột nhiên Mục Nguyệt dừng chân lại. Lúc này, ba người dọc theo đường lót đá đến vị trí trung ương hồ, đây là nhà nghỉ mát. Mục Nguyệt vươn tay, sờ soạng cây cột ở chòi nghỉ mát chút. "Rẹt rẹt. " hồi tiếng ma sát nho truyền ra dần dần ở phía trước Mục Nguyệt xuất cửa hầm. Hạ Ngôn cố lắm mới có thể thấy có số bậc thang xuống lòng đất. "Mục Nguyệt Điện chủ, định dẫn ta tới chỗ nào đây? Xem ra, nơi này thực bí bốn phía cây cỏ um tùm, dường như viện này cũng có người thường lui tới. Ý niệm xoay chuyển trong đầu Hạ Ngôn, tuy nhiên cũng có lên tiếng hỏi. - Lần cuối cùng ta tới nơi này cũng là năm trước! Mục Nguyệt cũng xoay người lại, nhưng dường như bà ta có thể đoán được tâm tư Hạ Ngôn, cho nên ra những lời này, vừa lúc trả lời nghi hoặc trong lòng Hạ Ngôn. - Tiểu viện này bất cứ người nào đều thể tới gần. Tất cả hộ vệ cũng như người hầu cũng được phép vào bước. Ngay cả Viên San cũng là được vào. Viên San ở bên gật gật đầu, nàng cũng biết mẫu thân muốn làm cái gì. Viên San cùng mẫu thân là hai năm trước dọn vào trong phủ viện, ký ức về cái tiểu viện này cũng nhiều lắm. Chỉ nhớ là mẫu thân từng qua với nàng, bảo nàng được tùy ý tới gần tiểu viện này. Vừa Mục Nguyệt vừa theo bậc thang xuống phía dưới. Hạ Ngôn cũng vội theo phía sau Mục Nguyệt. Viên San đưa bàn tay ngọc nắm cánh tay của Hạ Ngôn. Hạ Ngôn thoáng khựng lại, tuy nhiên cũng có gạt bỏ bàn tay bé của Viên San. Ba người chậm rãi xuống phía dưới, trong khí có hơi ẩm ướt. Rốt cục, tới dưới cùng. "Xoạt!" Mục Nguyệt đánh lửa châm mấy ngọn đèn vách tường. Hạ Ngôn thấy đây là cái thạch thất vuông vức lớn, ở giữa thạch thất có cái bàn dài màu đen. bàn đặt khối ngọc xanh hình tròn. Quan trọng là phía khối ngọc xanh này còn đặt viên tinh thể cỡ nắm tay. Dưới ánh đèn chiếu rọi tinh thể này phản chiếu vầng sáng màu sắc rực rờ. Mục Nguyệt bước tới cầm tinh thể ấy lên. - Khối đá này gọi là Thần Thạch. Ta cùng phụ thân Viên San thu được nó vào sáu năm trước. Mục Nguyệt cầm khối Thần Thạch, vẫn đưa lưng về phía Hạ Ngôn . - Hạ Ngôn! Ngươi có biết tác dụng của nó ? Mục Nguyệt xoay người , nhưng Hạ Ngôn chỉ có thể nhìn thấy bên mặt của bà. Nghe bà ta hỏi, Hạ Ngôn lắc đầu. là lần đầu tiên nghe tới Thần Thạch. Xem ra dường như rất trọng yếu, bằng Mục Nguyệt cất Thần Thạch ở chỗ bí mật như vậy. - Ha ha! Đương nhiên ngươi biết. ngàn năm qua, Đại Lục Long Chi chỉ xuất bảy khối Thần Thạch. Mỗi người đều muốn thu lấy Thần Thạch. Mục Nguyệt mỉm cười cái, . "Bảy khối? ngàn năm?" Hạ Ngôn chấn động toàn thân, kinh ngạc nhìn miếng đá đen bằng nắm tay này. Thần Thạch bản thân là màu đen, dưới ánh sáng chiếu rọi lại phản chiếu ra hào quang bảy màu, mặc dù là ở dưới ánh lửa cũng chiếu ra hào quang bảy màu. Miếng đá này rốt lại có công dụng gì? - Vì để lấy được Thần Thạch này, ta cùng phụ thân Viên San lúc trước phải trải qua cửu tử nhất sinh. Cuối cùng, chúng ta là chiếm được Thần Thạch, hơn nữa chúng ta đều còn sống. Mục Nguyệt cười khổ, giọng đều đều của bà ngưng lại, dường như còn có điều gì đó chưa xong. Nhìn Thần Thạch dường như Hạ Ngôn có thể cảm nhận được tim mình đập mạnh. Viên San, nắm chặt cánh tay Hạ Ngôn hơn, mắt mở to nhìn căn hầm u ám. - Thần Thạch. Mục Nguyệt lại xoay người nhìn về phía Hạ Ngôn. - Hạ Ngôn! Ngươi có biết thần khí là như thế nào rèn ra ? Mục Nguyệt đột nhiên hỏi qua vấn đề khác. Hạ Ngôn ngẩn ra, mày nhăn lại, khỏi kinh dị : - Chẳng lẽ có liên quan tới Thần Thạch sao? Mấỵ tháng trước, Hạ Ngôn vốn tưởng rằng Đại Lục Long Chi chỉ có ba kiện thần khí, tuy nhiên vẻ sau lại biết Đại Lục Long Chi phải chỉ có ba kiện thần khí. tại, nghe ý tứ của Mục Nguyệt dường như thần khí có liên quan tới Thần Thạch. - sai! Mục Nguyệt gật đầu, ánh mắt biến đổi: - Hạ Ngôn! Thanh trường kiếm trong tay ngươi coi như là thanh bảo kiếm hiếm thấy. Tuy nhiên, cho dù nó có linh tính, nhưng cũng vĩnh viễn thể trở thành kiện thần khí chân chính. Lúc trước, khi rèn thanh Thần Hi kiếm lúc chưa thành hình liền dung nhập máu của Hạ Ngôn, sau khi rèn thành công liền có được linh tính. Tuy nhiên, đúng như lời Mục Nguyệt , nó quả tính là thần khí. Thiết tượng Thần cấp Thu Thủy lúc ấy : Nó gần bằng với ba thanh thần khí kia. Tuy nhiên, Thu Thủy ba đại thần khí kia là ba binh khí đại lục, phân biệt là Kinh Lôi Kiếm, Càn Khôn Đao và Thần Long Tiên, về phần ba kiện thần khí này tại rốt cục ở trong tay người nào, Thu Thủy cũng đề cập tới. Từ đó đến nay Hạ Ngôn cũng cơ hồ có nghe qua thần khí, càng thể tận mắt nhìn thấy. - Nhưng mà, nếu thanh Thần Hi kiếm của ngươi dung hợp với miếng Thần Thạch này, cộng thêm kim nguyên tố rèn lại, có thể trở thành kiện thần khí uy lực cường đại thể địch nổi. Mục Nguyệt bước tới bước, cách Hạ Ngôn còn đến thước, ánh mắt chăm chú nhìn vào mặt Hạ Ngôn. - Hạ Ngôn! Ngươi muốn Thần Thạch này ? Mục Nguyệt vừa chuyển giọng hỏi. Mới vừa rồi khi Mục Nguyệt ra công dụng của nó, Hạ Ngôn vẫn luôn trầm mặc, trong lòng phi thường khiếp sợ. Thần khí, ra là cần phải có loại Thần Thạch này dung hợp rèn mới có thể xuất thế. Mà ngàn năm qua, đại lục chỉ xuất bảy miếng Thần Thạch. cách khác, Đại Lục Long Chi đến tại nhiều lắm chỉ có bảy kiện thần khí. Nhưng mà, nếu còn muốn thêm nữa phải cần miếng Thần Thạch trước mặt này để rèn đúc thành. Trầm ngâm lát, Hạ Ngôn thong thả : - Đại Lục Long Chi có rất nhiều thứ ta muốn có, nhưng là ta thể toàn bộ đều có được. Có vài thứ cũng thuộc về ta. muốn, đó là giả dối. Hạ Ngôn chẳng lẽ lại muốn có kiện thần khí? Đến tại Hạ Ngôn cũng chưa từng tận mắt thấy qua thần khí. Càng biết thần khí chân chính rốt cuộc chứa lực lượng như thế nào. Chẳng qua Hạ Ngôn có thể xác định, thần khí chắc chắn là có lực lượng cường đại nào đó khiến cho người ta thể kháng cự. - cho cùng. Hạ Ngôn! Mục Nguyệt hơi hơi nheo mắt lại: - Lúc trước chúng ta nếu có thể giống như ngươi, vậy cũng có phát sinh rất nhiều chuyện về sau. Ôi! - Quên ! đề cập tới chuyện đó nữa. Mục Nguyệt tiếp: - Hạ Ngôn! tại Thần Thạch này liền là của ngươi. Ta. cần nó nữa rồi. Mục Nguyệt đưa Thần Thạch tới trước mặt Hạ Ngôn. Hạ Ngôn có chút khó có thể tin! Vật quý giá như vậy, ngờ Mục Nguyệt muốn tặng cho mình. Tuy rằng vừa rồi Hạ Ngôn còn nghĩ trong lòng vì sao Mục Nguyệt lại dẫn mình đến xem Thần Thạch này, nhưng khi Mục Nguyệt đưa Thần Thạch cho chính mình, Hạ Ngôn vẫn kìm nổi tim đập thình thịch. - Vì cái gì? Hạ Ngôn cũng có tiếp nhận, mà nhíu mày hỏi. - Ngươi cần có nó! Mục Nguyệt cười : - Hơn nữa, ngươi đáp ứng bảo hộ an toàn cho nữ nhi Viên San của ta, nên miếng Thần Thạch này cứ coi như là trả thù lao . Dù sao cũng thể để ngươi làm chuyện công! - Được rồi! cần nhiều lời, nhận nó . Ngay sau đó Mục Nguyệt thúc giục. Tay trái Hạ Ngôn có hơi run run. - Mục Nguyệt Điện chủ! Ta đáp ứng với ngài, nhưng đó là. Hạ Ngôn nhíu mày . - Đúng vậy, là chờ sau khi ta mất! sao, chỉ vì ngươi ngần ngại đáp ứng thỉnh cầu của ta, ngươi xứng đáng nhận được miếng Thần Thạch này. Mục Nguyệt . Cuối cùng, Hạ Ngôn vẫn là tiếp nhận miếng Thần Thạch. - Mục Nguyệt Điện chủ! Kim nguyên tố ngài lại là cái gì? Hạ Ngôn nhớ tới vừa rồi theo như lời Mục Nguyệt, dường như muốn rèn thần khí còn cần phải có thứ gì khác. - Kim nguyên tố! Ha ha! Cái này đơn giản chính là nguyên tố rút ra từ trong kim tệ. Mục Nguyệt chợt : - Các ngươi ra thôi, ta muốn mình ở trong này lát. Hạ Ngôn! Trước khi lên Thánh sơn, ở đây mấy ngày ngươi ở cùng Viên San . Mắy năm nay, từ khi lên tám Viên San rất ít tiếp xúc với người ngoài. Người ưa thích lại càng nhiều, nhưng nàng là thích ngươi. Hạ Ngôn cảm giác được thân thể mềm mại của Viên San khẽ run chút. Hạ Ngôn ghé mắt nhìn về phía Viên San. Tuy nhiên Viên San cúi thấp đầu, Hạ Ngôn cũng thấy được nét mặt Viên San lúc này thế nào. Nghe Mục Nguyệt bảo bọn họ rời . Hạ Ngôn vâng tiếng. Hai người theo địa đạo cùng ra khỏi thạch thất. - Hạ Ngôn ca! Muội cảm thấy như mẫu thân còn giấu muội điều gì đó. Vì cái gì bữa tiệc mẫu thân lại với huynh như vậy? những lời đó? Vừa ra ngoài Viên San nhìn Hạ Ngôn hỏi. Giọng của Viên San có loại mị lực đặc thù, ngọt ngào êm dịu khiến cho người ta kìm nổi tâm động. - Ta cũng biết. Hạ Ngôn cũng biết nên cái gì. Biểu của Mục Nguyệt Điện chủ quả có hơi bình thường, chung quy vẫn cảm giác hình như là bà ta nóng lòng muốn giải quyết chuyện gì đó, cũng vì Viên San mà an bài chuyện sau này. Nhưng Hạ Ngôn thủy chung nghĩ ra với thực lực cùng địa vị của bà ấy, suy cho cùng đâu có thế lực nào, người nào có thể uy hiếp đến bà ta chứ? Hạ Ngôn hiểu. Viên San cũng biết vì sao mẫu thân phải làm như vậy. Viên San hiểu tính tình mẫu thân của mình, nàng biết mẫu thân ra, cho dù nàng có hỏi cũng thu được kết quả gì. - Chúng ta quay về Tử Nguyệt tửu lâu ! Sư phụ mấy người đều ở tại Địch Xuân Uyển. Địch Xuân Uyên có rất nhiều phòng. Viên San! Nếu muội thấy được, mấy ngày nay hãy cùng chúng ta ở tại Địch Xuân Uyển được rồi. Hạ Ngôn trầm ngâm lát rồi với Viên San. Viên San dĩ nhiên gật đầu ưng thuận.
CHƯƠNG 304: THẤY THIÊN CUNG Bởi vì kinh mạch bị tổn thương chưa khỏi hẳn, cho nên ba ngày nay Hạ Ngôn cùng tạm thời hoãn việc tu luyện. Đương nhiên, ban đêm thời điểm mình ở trong phòng, Hạ Ngôn vẫn tiếp tục vận chuyển Linh La tâm pháp hấp thu linh lực ở bên ngoài. Bình thường hấp thu linh lực tuy rằng rất ít, tuy nhiên linh lực tụ tập trong cơ thể vốn là cần tích lũy từng chút từng chút . Nếu ngày trễ nải tu luyện hấp thu, như vậy ngày đó linh lực gia tăng. Buổi chiều ngày thứ ba, Hạ Ngôn ra khỏi phòng, thấy trong phòng Liễu Vân còn thắp sáng đèn liền gõ cửa. Lúc này quả nhiên Liễu Vân vẫn chưa ngủ. - Hạ Ngôn! Có chuyện gì sao? Liễu Vân thấy Hạ Ngôn bước vào, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Ngôn, lên tiếng hỏi. Hạ Ngôn thoáng trầm tư chút. - Sư phụ! Trước kia ngài có quen biết với Mục Nguyệt Điện chủ ? Hạ Ngôn ngẫm nghĩ hồi mới mở miệng hỏi. Liễu Vân gật đầu, thẳng: - Đúng vậy, sáu năm trước, ta biết Mục Nguyệt Điện chủ cùng Viên Thế Phong trượng phu của nàng. Hai người Mục Nguyệt cùng Viên Thế Phong phương diện tu luyện đều thiên tư trác tuyệt, tuổi còn rất trẻ đều bước vào cảnh giới Linh Tông. Liễu Vân nhớ lại chậm rãi tiếp: - Lúc ấy, Mục Nguyệt cùng Viên Thế Phong, thanh danh của hai người đều rất nổi bật ở Thánh thành, tuy nhiên hai người lại gia nhập bất cứ thế lực nào, bọn họ thích bị ước thúc. Ánh mắt Hạ Ngôn thoáng biến sắc, : -Vậy về sau Viên Thế Phong vì sao mà chết? cường giả Linh Tông chết cách bất ngờ, e rằng phải là chuyện đơn giản. - Viên Thế Phong? Liễu Vân nhíu mày: - Tuy rằng ta nghe qua về hai người bọn họ, nhưng cũng có giao tiếp nhiều, cho nên chuyện về bọn họ biết cũng nhiều. Lúc ấy, dường như Viên Thế Phong là đột nhiên tử vong, sau lại Mục Nguyệt mang theo con Viên San vào thành Tử Nguyệt. Hai năm trước nàng lợi dụng các mối quan hệ chính mình cùng trượng phu Viên Thế Phong khi còn sống thành lập ở Thánh thành, đạt được quyền lợi khiêu chiến Điện chủ Thánh điện thành Tử Nguyệt. Cuối cùng nàng thành công, cho nên tại nàng là Điện chủ Thánh điện thành Tử Nguyệt. Tuy rằng Mục Nguyệt cùng Viên Thế Phong có gia nhập bất kỳ thế lực nào. Tuy nhiên hai người cũng quen biết rất nhiều đại nhân vật ở Thánh thành. Liễu Vân khẽ nhướng mắt hỏi: - Hạ Ngôn! Con hỏi chuyện này để làm gì? Hạ Ngôn chấn động, liền : - Đệ tử chỉ là tò mò. Ngày hôm trước Mục Nguyệt Điện chủ với đệ tử lời kia, dường như bà ta cảm nhận được mình còn sống bao lâu nữa. Liễu Vân nghe vậy, gật đầu: - Biểu của Mục Nguyệt Điện chủ hôm ấy quả có chút kỳ quái, với thân phận là Điện chủ chủ thành, ngờ lại vừa khẩn cầu vừa uy hiếp ép con đáp ứng chiếu cố Viên San con của nàng. Liễu Vân lại ngưng trọng : - Hạ Ngôn! Nếu Mục Nguyệt xảy ra chuyện ngoài ý muốn, như vậy Viên San đúng là con phải chiếu cố cho tốt! Con đáp ứng Mục Nguyệt rồi, phải làm cho chu đáo. - Sư phụ! Đệ tử hiểu , chỉ là tại thực lực của đệ tử ngay cả cảnh giới Linh Tông cũng chưa đạt tới, chỉ sợ thời gian về sau phải dồn vào cho việc tu luyện. Chiếu cố Viên San, còn phải nghĩ biện pháp thích đáng mới được. Hạ Ngôn nhíu mày tiếp: - Tuy nhiên, với thực lực và quyền lực của Mục Nguyệt Điện chủ, sao lại phải lo lắng như vậy chứ. Có thể, chỉ là bà ấy phòng ngừa chuyện bất trắc mà thôi. chừng con căn bản là cần chiếu cố cho Viên San. Hạ Ngôn, tại cũng chỉ có thể nghĩ chuyện này theo chiều hướng tốt. "Sư phụ có lẽ cũng biết chuyện Thần Thạch của Mục Nguyệt Điện chủ. " Ý niệm này xoay chuyển trong đầu Hạ Ngôn, suy nghĩ có nên báo chuyện Thần Thạch cho sư phụ biết hay ? Ngay sau đó Hạ Ngôn lại hủy bỏ quyết định này. Chuyện Thần Thạch này, Hạ Ngôn cảm thấy tốt hơn là giữ kín ở trong lòng. -Ừ! Liễu Vân gật đầu. - Ngày mai còn phải lên Thánh sơn Thánh thành, trở về nghỉ ngơi sớm chút . Liễu Vân cười . Hạ Ngôn dạ tiếng, xoay người rời khỏi phòng Liễu Vân. Sáng sớm hôm sau, tập trung đầy đủ tại cửa nam thành. Viện trưởng cùng với học viên ba học viện: Học Viện Long Đằng, Học Viện Linh, Học Viện Tử Diệp, cùng với Lưu tiên sinh đều ra ngoài thành, ở phia sau bọn họ còn có rất đông người tu luyện đưa tiễn. Ở dưới bảo vệ của hộ vệ Thánh điện, dọc theo đường nhưng ra có người nào xông vào trong đội ngũ mọi người. - Hạ Ngôn! Huynh phải rồi! Viên San cùng với ba người Hạ Ngôn đến đây, vẻ mặt có hơi xụ xuống. Ba ngày qua, nàng ở chung chỗ với ba người Hạ Ngôn thực vui vẻ. - Ha ha! Ta còn trở về, chúng ta sau này khẳng định còn có thể gặp lại. tại ta chỉ phải Thánh sơn mà thôi. Hạ Ngôn cười cười an ủi Viên San. Lúc này, cũng biết nên cái gì mới phải. - Viên San tiểu thư! đừng thương tâm, Hạ Ngôn cùng chúng ta, đều còn có thể quay về đây. Vương Thiên Hà cười . - Đúng vậy, Viên San! Muội tự bảo trọng mình cho tốt. Mễ Tuyết vỗ vỗ vai Viên San . Với tính tình của Mễ Tuyết, có thể ra câu như vậy cũng xem như quá tốt rồi. Mấy ngày nay ở chung với nhau, dần dần Mễ Tuyêt cũng thích Viên San. Tuy rằng Viên San thể tu luyện, nhưng tính tình rất tốt, cũng có kiêu căng như các Đại tiểu thư được nuông chiều. Hơn nữa tâm tư Viên San đơn thuần, thích hay thích đều biểu ràng ra ngoài, điểm này cũng rất giống Mễ Tuyết. - Ừ! Vậy các người đường bình an. Viên San . - Lưu tiên sinh, các vị Viện trưởng! Ta cũng đưa xa. Mục Nguyệt mặc thân xiêm y nhung màu đen tinh khiết, cười với mọi người. - Mục Điện chủ cần khách sáo. Lưu tiên sinh các người ôm quyền từ biệt. Đám người Hạ Ngôn lại cáo biệt Viên San lần nữa, sau đó dọc theo quan đạo dần dần khuất bóng. Nơi xe ngựa chạy qua, bụi đất tung bay mù mịt. ít người tu luyện cùng đường với mọi người, tuy nhiên cũng có đánh vòng vượt qua. Thấy những người này thân phận địa vị cao vời, chỉ sợ nhìn thấy trong lòng đều e sợ né qua bên nhường đường. Viên San đứng đợi xe ngựa xa còn nhìn thấy bóng, vẫn còn chưa muốn quay về. Mục Nguyệt đến bên cạnh Viên San, nhàng vuốt tóc con : - Viên San! bao lâu nữa, con gặp lại Hạ Ngôn. - vậy sao? Viên San theo bản năng hỏi lại. - Đương nhiên, mẫu thân khi nào lừa gạt con đâu? Mục Nguyệt khẽ nhếch miệng cười hiền hậu . Lộ trình tới hai canh giờ, khoảng giữa trưa, đoàn người Lưu tiên sinh đến bên ngoài Thánh thành. Sau khi trao đổi chút cùng hộ vệ Thánh thành, toàn bộ đoàn người Hạ Ngôn vào thành. Mọi người cùng thể lập tức lên Thánh sơn, mà vào nghỉ ở khách điếm gần bên Kim Long Điện. lên Thánh sơn cần phải được Thánh Hoàng đồng ý. Tuy nhiên, ngày mai là mọi người có thể lên Thánh sơn, tiến vào Điện Hoàng Giả. - Thánh thành này, quá nhiên rộng lớn giống với các nơi khác. Lần đầu tiên vào Thánh thành, Vương Thiên Hà kìm nổi vừa ngạc nhiên vừa thán phục . Kỳ , Thánh thành này cùng đa số các chủ thành khác kiến trúc và quy mô cũng sai biệt lắm. Nếu khác biệt chỉ là đường phố rất đông người tu luyện. Hơn nữa thực lực của mỗi người đều rất cường đại. Người tu luyện bên trong Thánh thành, dưới Đại Linh Sư đều là con cháu gia tộc cổ lâu đời sinh sống trong thành này, cùng với người nhà người hầu các loại. Người tu luyện từ bên ngoài tới đây hầu như thực lực đều đạt tới cảnh giới Đại Linh Sư. -Tới nơi này, các ngươi cũng đừng lung tung. Các nhân viên học viện được phân phối phòng xong, Liễu Vân mang theo ba người Hạ Ngôn về phòng, sau đó dặn dò ba người. - Thánh thành này thế lực phúc tạp, hơn nữa mỗi thế lực đều vô cùng cường đại. Ngày mai chúng ta lên Thánh sơn, hôm nay các ngươi ở trong tửu lâu, tốt nhất là nên ra ngoài, đỡ phải gặp phiền toái. Liễu Vân tới Thánh thành này cũng trở nên cẩn thận hơn rất nhiều. - Viện trưởng! Chúng ta biết rồi! Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết gật đầu đáp lời. Vốn Vương Thiên Hà còn dự định bảo Hạ Ngôn dẫn tới Kim Long Điện nhìn xem, tại nghe Viện trưởng Liễu Vân dặn dò như vậy, chỉ đành hủy bỏ quyết định này. Mễ Tuyết, kỳ cũng muốn Kim Long Điện xem cho biết. Bọn họ khi còn ở thành Tử Nguyệt nghe Hạ Ngôn kể về Kim Long Điện ở Thánh thành, liền rất hiếu kỳ muốn Kim Long Điện cho biết. - Ừ! Lát nữa ta phải ra ngoài xử lý vài chuyện, các ngươi có cần gì, với quản lý tửu lâu. Liễu Vân lại dặn dò. Ánh mắt nhìn Hạ Ngôn: - Hạ Ngôn! Nếu Thánh thành có người tới tìm ngươi, tốt nhất chuyện gì ngươi cũng cần đáp ứng. - Đệ tử biết rồi, sư phụ! Hạ Ngôn gật đầu đáp. Tên tuổi của Hạ Ngôn tại cũng rất vang dội ở Thánh thành. tại Hạ Ngôn vào Thánh thành, trong Thánh thành này người cố tình khẳng định cũng đều biết tin tức này. Liễu Vân, chính là lo lắng có thể có rất nhiều người nhân cơ hội tìm đến lôi kéo Hạ Ngôn. - Hạ Ngôn! Ngươi , Thánh Hoàng ở Thánh sơn rốt cuộc là bộ dáng gì? Vương Thiên Hà vẫn là kích động. - Hạ Ngôn! Ngươi , chúng ta có thể nhìn thấy Thánh Hoàng hay ? Vương Thiên Hà kìm nổi cảm thán: - Nếu có thể nhìn thấy Thánh Hoàng, vậy là tốt rồi. Chỉ là biết Thánh Hoàng rốt cuộc bộ dáng gì nữa. Hình như rất ít người có thể gặp mặt Thánh Hoàng. - Nghe bên người Thánh Hoàng có ba đại tổng quản đấy. Thánh Hoàng muốn làm chuyện gì đều để cho ba đại tổng quản ra mặt, bản thân ông ấy hầu như cũng ra mặt. Kỳ đối với số chuyện đại lục, Vương Thiên Hà còn biết nhiều hơn so với Hạ Ngôn. tại trong lòng Vương Thiên Hà kích động hưng phấn, chuyện cũng kiềm chế được vẻ hưng phấn, ánh mắt chớp động. - Hình như ban phát phần thưởng cho chúng ta Thánh Hoàng ra mặt tuy nhiên có thể nhìn thấy chủ quản của Điện Hoàng Giả. Hạ Ngôn nheo mắt khẽ xoay người nhìn ra ngoài cửa phòng. nghe được dường như có người tới ngoài cửa, tuy rằng bước chân rất cách khác thường. Nhoáng cái, thân mình Hạ Ngôn tới trước cửa mở cửa phòng ra. -Ô! Hạ Ngôn nhìn thấy bộ dáng Vương Vũ định gõ cửa. Còn Vương Vũ thấy Hạ Ngôn mở cửa bất thình lình, mặt cũng hơi sửng sốt. - Hạ Ngôn! Ta ở Thiên Cung chờ ngươi. lâu sau, chúng ta đều là người tu luyện Thiên Cung. Vương Vũ hơi động dung với Hạ Ngôn. Vương Vũ cùng với đoàn người Hạ Ngôn quay về Thánh thành, tại dường như là phải về trước Thánh sơn. Nếu phải thời điểm so đấu với Hạ Ngôn bị thương, trong ngày so đấu đó, hẳn là Vương Vũ về trước Thánh sơn rồi. Tuy rằng cuối cùng Học Viện Long Đằng thắng lợi, nhưng trong lòng Vương Vũ vẫn vô cùng khó hiểu. tu luyện ở Thiên Cung nhiều năm, nhưng cuối cùng ngờ vẫn là bại dưới tay Hạ Ngôn. Có lẽ tại thực lực của Hạ Ngôn cùng mình vẫn là tương đương, nhưng khi Hạ Ngôn tiến vào Thiên Cung, như vậy rất nhanh liền vượt qua mình. Điểm này Vương Vũ hiểu rất : nhiều lắm là thời gian năm, hoặc chỉ là mấy tháng mà thôi. - Ngươi tại phải về Thiên Cung? Hạ Ngôn khẽ nhíu mày, thoáng lui ra phía sau nửa bước, . - Đúng vậy, ta cần phải trở về. Lần này ra ngoài gần bốn ngày rồi. Vương Vũ gật gật đầu: - nhiều, chỉ là lại đây chào tạm biệt ngươi chút, chúng ta gặp lại ở Thiên Cung. xong, Vương Vũ liền xoay người rời . - Hẹn gặp lại ở Thiên Cung! Hạ Ngôn gật đầu với theo Vương Vũ.
CHƯƠNG 305: ĐIỆN HOÀNG GIẢ Ở trong phòng đợi suốt ngày ba người Hạ Ngôn cũng yên tĩnh nghỉ ngơi đúng như dự đoán của Liễu Vân. Rất nhiều người từ trong Thánh thành tìm tới gặp Hạ Ngôn. Tuy rằng trước khi rời , Liễu Vân dặn dò trước với quản lý khách điếm, là bất cứ người nào tìm đến Hạ Ngôn cũng nên cho bọn họ lên. Liễu Vân muốn nhờ quản lý ngăn cản những người đó. Nhưng, đại nhân vật trong Thánh thành này nhiều vô số kể, chỉ là quản lý người hầu của cái khách điếm, căn bản là khó có thể ngăn cản được. Cuối cùng, Hạ Ngôn thể tránh ở trong phòng của mình sau đó để Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết ở bên ngoài ứng phó. Đương nhiên những người này ngoại trừ tìm gặp Hạ Ngôn, còn đối với Phương Bản của Học Viện Long Đằng, cùng với Tiêu Tử Minh của Học Viện Linh cũng đều rất có hứng thú. Đối với chuyện bọn họ cùng hai người này đàm phán thế nào. Hạ Ngôn ràng lắm, cũng cần biết. Mãi đến buổi tối, người tìm gặp Hạ Ngôn giảm bớt. Ba người Hạ Ngôn ở lại trong phòng, rốt cục mới dần dần được yên tĩnh. Suốt buổi xế trưa ngày hôm nay, hai người Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết đúng là mệt đến thở nổi. - Hạ Ngôn! Hôm nay ta cùng Mễ Tuyết đúng là đại ân giúp ngươi, về sau chúng ta nếu có chuyện tìm ngươi hỗ trợ, ngươi cũng thể từ chối. Buổi tối Hạ Ngôn từ trong phòng ra, Vương Thiên Hà xụi lơ nằm ghế vô lực nhìn Hạ Ngôn . Lần này suốt buổi chiều, chỉ sợ còn nhiều hơn so với thời gian tháng trước kia. Hơn nữa, bởi vì Mễ Tuyết rất ít lời, phần lớn chuyện từ chối khéo, đều phải mình lên tiếng. Mễ Tuyết, nhiều lắm chỉ là ngăn cản những người đó xồng xộc xông lên phòng. - Đa tạ Vương đại ca cùng Mễ Tuyết tỷ. Hạ Ngôn ôm quyền cười . ở trong phòng, cũng nghe được ràng chuyện xảy ra suốt buổi chiều. Đối với tài ăn của Vương Thiên Hà, Hạ Ngôn cũng cực kỳ bội phục. Nếu đổi là người khác, chỉ sợ đúng là ngăn được người nhiều như vậy thay nhau ra trận. - Hạ Ngôn! Ngươi vì sao gia nhập thế lực lớn ở Thánh thành ? Mễ Tuyết nhíu cặp mày lá liễu, nghi hoặc hỏi. - Đúng vậy! Vương Thiên Hà cũng kinh ngạc: - Viện trưởng dường như cũng là trưởng lão của Thường gia. Hạ Ngôn! Ngươi vì sao gia nhập Thường gia ? Cho dù gia nhập, cũng có ảnh hưởng gì với ngươi cả? - Hạ Ngôn! Với thực lực cùng tiềm lực của ngươi, cho dù gia nhập vào trong các thế lực lớn đó, cũng nhất định có địa vị rất cao đấy. Vương Thiên Hà vẻ chắc chắn thầm nghĩ: "Nếu như các thế lực lớn lôi kéo mình, vậy khẳng định mình đáp ứng gia nhập ngay. Đáng tiếc, những thế lực lớn này dường như tại còn có ý định lôi kéo mình. Hơn nữa, cho dù gia nhập vào, tất nhiên cũng chiếm được địa vị cao lắm. " Hạ Ngôn nghe hai người , khỏi lắc đầu. cũng biết nên giải thích thế nào, thoáng trầm mặc hồi mới : - Ta muốn bị ước thúc, hơn nữa tại ta chỉ mới mười sáu tuổi, cũng thích hợp sinh tồn trong mấy thế lực đó. Tương lai chờ ta giải quyết xong hết thảy những việc cần làm, có lẽ lúc đó ta cân nhắc gia nhập trong các thế lực bọn họ. Nghe vậy, Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết gật gật đầu. Mặc dù theo như lời Hạ Ngôn vẫn hiểu lắm, nhưng hai người cũng tiếp tục truy vấn. Hạ Ngôn có lối suy nghĩ, có đôi khi cũng phải họ có thể hiểu được. "Cộc cộc. " Lúc này lại có người gõ cửa. Hạ Ngôn nhíu mày: - Như thế nào còn có người đến? Lúc này cũng sắp khuya rồi. Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết, cũng lộ ra thần sắc kiên nhẫn. - Hạ Ngôn, Vương Thiên Hà, Mễ Tuyết! Các ngươi ngủ chưa? Bên ngoài truyền vào giọng quen thuộc. Nghe giọng , Hạ Ngôn mới giãn đôi chân mày: - Là Lưu tiên sinh. Hạ Ngôn vội mở cửa phòng. Quả nhiên nhìn thấy Lưu tiên sinh ở ngoài cửa. - Ha ha! Ta biết ba tên tiểu tử các ngươi khẳng định còn chưa ngủ mà. Lưu tiên sinh cười cười : - Ta là đến báo cho các ngươi tin tức tốt: ngày mai, chúng ta có thể vào Điện Hoàng Giả Thánh sơn rồi. - Ta vừa mới trở về Thánh sơn, cùng Mao tổng quản xác định chuyện này. Lưu tiên sinh tiếp. - Ngày mai? Ba người Hạ Ngôn liếc nhìn nhau. Trước đó, tuy rằng tất cả mọi người cũng đoán hẳn là ngày mai, tuy nhiên tại nhận được tin tức chính xác, tự nhiên cảm giác giống vậy. - Ngoài ra, ta còn có tin tức tốt Lưu tiên sinh nhướng hàng lông mày, nhìn về phía ba người, hai tay chắp sau lưng, cũng có ra ngay. - Còn có tin tức tốt? Hạ Ngôn hỏi. Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết cũng đều tập trung ánh mắt nhìn về phía Lưu tiên sinh. - Ngày mai các ngươi có thể nhìn thấy Thánh Hoàng đại nhân! Lưu tiên sinh với giọng kích động: - Các ngươi là quá may mắn! biết vì sao, lần này Thánh Hoàng lại muốn tự mình trao giải thưởng cho các ngươi. - Ngay cả ta, cũng hâm mộ các ngươi! Lưu tiên sinh sáng mắt lên . - Ngay cả ta, đều chỉ thấy qua Thánh Hoàng vài lần. Thánh Hoàng đại nhân, bình thường căn bản là lộ diện. Lưu tiên sinh xúc động . Nghe thế ba người Hạ Ngôn hít mạnh hơi. Buổi trưa nay, Vương Thiên Hà còn có thể hay nhìn thấy Thánh Hoàng, phỏng đoán Thánh Hoàng rốt cuộc bộ dáng như thế nào nữa. Bây giờ, Lưu tiên sinh liền mang đến tin tức ngày mai Thánh Hoàng tự mình trao giải cho bọn họ. Biết bao nhiêu người, cả đời đều chưa thấy qua Thánh Hoàng. Cho dù là sống ở Thánh thành, phần lớn cũng đều chưa từng có cơ hội nhìn thấy Thánh Hoàng. - Được rồi, giờ cũng khuya rồi ta còn phải báo tin này cho người của Học Viện Long Đằng và Học Viện Linh. Lưu tiên sinh phất tay áo, ngay sau đó xoay người rời . Suốt đêm này, ba người Hạ Ngôn cũng ngủ, vẫn ngồi ở trong phòng khách chuyện phiếm. Đến tận lúc hừng đông, Liễu Vân mới từ bên ngoài trở về khách điếm. Hạ Ngôn lại tin tức Lưu tiên sinh mang tới cho Liễu Vân biết. Liễu Vân cũng chấn động thôi. Ánh mặt trời vừa mới nhú lên, ba vị Viện trưởng cùng với chín học viên liền rời khách điếm về hướng đường lên Thánh sơn. Khách điếm cách Kim Long Điện chừng năm trăm thước, cách cửa vào Thánh sơn cũng chỉ đến ngàn thước. Thời gian lâu chừng uống cạn chén trà . Mọi người liền được Lưu tiên sinh dẫn dắt tới rồi chân ngọn Thánh sơn. Thánh sơn cũng cao lắm, nhưng khi tới cổng vào nơi chân núi, mọi người cùng kìm nổi phát ra tiếng thở dài cảm khái. lên Thánh sơn, chỉ có lối , lối vào duy nhất. Toàn bộ Thánh sơn đều bị phong tỏa, có phép của Thánh Hoàng trừ người của Thiên Cung, cùng với ba đại tổng quản, còn lại bất cứ người nào cũng thể tự tiện lên Thánh sơn. Nếu làm trái với mệnh lệnh này, hậu quả bị chém chết ngay tại chỗ. Ở trước mặt Thánh Hoàng ai nguyện ý mạo hiểm! Quy củ này tồn tại từ rất lâu. có lẽ ngàn năm, có lẽ hai ngàn năm. Trước đây có lẽ cũng từng có người dưới tình huống được cho phép vẫn có ý đồ lên Thánh sơn, nhưng những người này có người nào có thể còn sống từ Thánh sơn xuống được. Uy nghiêm của Thánh Hoàng tha kẻ khiêu khích! - , chúng ta lên núi! Ở chân Thánh sơn ngừng lại lát, Lưu tiên sinh gọi mọi người. Mọi người đều thu liễm tâm thần, cả đám đều hưng phấn hai mắt tỏa sáng. chỉ có tâm tình đám người Vương Thiên Hà bọn họ kích động, học viên của Học Viện Linh và Học Viện Long Đằng cũng vô cùng kích động. Sáu học viên trong hai học viện, chỉ có Phương Bản là lần thứ hai đến nơi đây. Nhưng lần trước Phương Bản tới đây cũng được nhìn thấy Thánh Hoàng. Lúc này đây biết có thể chính mắt nhìn thấy Thánh Hoàng. Phương Bản cũng giống như các học viên khác hưng phấn thôi. đến nửa canh giờ, mọi người lên tới đỉnh núi. Thánh sơn tuy rằng cao lắm, nhưng chiếm diện tích cũng . Đỉnh núi này cũng giống như những ngọn núi bình thường khác, đỉnh núi Thánh sơn ngờ lại là khoảnh đất bằng phẳng diện tích lớn. Từ xa xa, mọi người nhìn thấy cung điện màu tím lớn. Trước khi lên đây, mọi người từng nhìn thấy Kim Long Điện, cũng phát ra mối cảm khái, ngạc nhiên và thán phục cho hùng vĩ của Kim Long Điện. Mà tại tòa cung điện này còn muốn vĩ đại tráng lệ hơn cả Kim Long Điện. Hơn nữa, tòa cung điện này dường như tỏa ra loại khí tức quỷ dị kỳ lạ. Từ xa nhìn tới cũng làm cho trong lòng người ta có loại cảm giác bối rối. - Tiến vào cung điện, có phép của ta, được tùy ý lung tung. Trong Điện Hoàng Giả có rất nhiều trận pháp cực kỳ lợi hại, nếu các ngươi cẩn thận xông bừa vào, có thể ta cũng kịp cứu các ngươi. Lưu tiên sinh đột nhiên nghiêm túc dị thường . Chúng học viên đều gật đầu vâng dạ. Trong số ba Viện trưởng học viện, Liễu Vân cũng là lần đầu tiên lên Thánh sơn. "Boong!" Từ trong cung điện truyền ra tiếng chuông thanh du dương, tiếng chuông truyền ra rất xa. -Tốt lắm! Chúng ta có thể vào! Lưu tiên sinh phất tay cái, dẫn đầu đoàn người về phía cửa chính cung điện. Ba lão Viện trưởng, chín học viên theo sát phía sau. Kỳ , cho dù Lưu tiên sinh , các học viên tới nơi này rồi, cũng dám tùy ý lộn xộn. Trong cung điện có loại tâm linh rất nặng, luôn phủ trùm xuống chung quanh mọi người khiến cho người ta có cảm giác rét mà run. Mỗi cây cột, mỗi kiến trúc trong cung điện, dường như đều có loại ma lực khó có thể . Cung điện phi thường rộng lớn, qua ngoại điện trải dài đến mấy trăm thước, mọi người dần dần tiến vào bên trong nội điện. Tới phía trong cung điện hoành tráng lúc này mới ngừng lại. Hạ Ngôn nhìn vòng trừ bọn họ thấy người nào khác. Tiếng chuông kia lúc này cũng dừng lại. - Được rồi, chúng ta hãy chờ ở chỗ này lát ! Thánh Hoàng đại nhân, hẳn là cũng thân ngay! Lưu tiên sinh nhìn quanh bốn phía đại điện, xong xoay người, hít hơi với mọi người. vang tiếng còn chưa dứt, liền theo bên cạnh lóe ra nhân ảnh. Bóng người này vừa xuất , Hạ Ngôn liền cảm nhận được. Tại trong cung điện, Hạ Ngôn dưới đè ép của loại áp lực vô hình nhìn thấy này, ngũ cảm của Hạ Ngôn mở ra cách tự nhiên, năng lực cảm ứng của Hạ Ngôn đối với môi trường chung quanh gần như người nào có thể bì kịp. Người mới ra này, mặc trường bào màu vàng kim, trong tay cầm khối ngọc màu trắng hình chữ nhật, chậm rãi bước về phía mọi người. Ở trong này, mấy vị Viện trưởng Liễu Vân đều cảm thấy có phần mất tự nhiên. - Mao Tổng quản! Lưu tiên sinh vừa nhìn đến người tới này, từ xa xa liền há mồm cười chào hỏi. Vị Mao Tổng quản, mặt cũng lên nét tươi cười. : - Lưu tuần tra! Các ngươi đến đây rồi. Lưu tiên sinh, thân phận là Tuần tra Thiên Cung. Lão cùng với Mao Tổng quản này, đều là cấp dưới trực tiếp của Thánh Hoàng. Tuy nhiên, Mao Tổng quản gần gũi với ThánhHoàng hơn, nếu Thánh Hoàng có mệnh lệnh truyền ra, bình thường đều là thông qua ba vị Tổng quản thân cận bên mình truyền ra ngoài. Tuy rằng Lưu tiên sinh và Mao Tổng quản địa vị ở Thánh sơn gần như là bằng nhau, nhưng với cái nhìn của người ngoại cuộc ở ngoài Thánh sơn mà , quyền lợi của Mao Tổng quản lớn hơn. - Ha ha! Mao Tổng quản! Ta trước giới thiệu cho ngài chút. Hai vị này hẳn là ngài đều gặp qua! Lưu tiên sinh trước chỉ Manh Tòng Phương cùng Dư Ngôn. Lại cười chỉ vào Liễu Vân: - Vị này chính là Liễu Vân Viện trưởng Học Viện Tử Diệp. Thời điểm Lưu tiên sinh giới thiệu, Mao Tổng quản khẽ gật đầu chào ba người, ba Viện trưởng cũng đều cúi mình thi lễ. - Lưu Tuần tra! Ai là Hạ Ngôn? Mao tổng quản chợt hỏi thẳng ra. Tuy nhiên, khi vang câu còn chưa dứt, ánh mắt sắc bén như mắt chim ưng của lão nhìn thẳng về phía Hạ Ngôn. Hạ Ngôn bị ánh mắt này chiếu vào mình, tâm thần cũng phải nhảy dựng lên.