CHƯƠNG 25: NĂM TRÀNG ĐỀU THẮNG Tầng thứ ba hội trường cực hạn khiêu chiến Ngọc Thủy thành, trong căn phòng bố trí xa hoa, chỉ sợ mọi người vào căn phòng này vì đồ vật trang trí mà chấn động! Thân ảnh Nhã Phân gợi cảm màu đen lễ phục, lập tức vào trong phòng này, hoàn cảnh trong phòng cũng làm nàng sinh ra biến hóa gì. Phòng này, cả hội trường cực hạn khiêu chiến chỉ có hai người có thể tùy ý tiến vào. Trong đó người, đó là người đẹp Nhã Phân. Mà người còn lại, là người trung niên ánh mắt thâm thúy. Lúc này, ở sau tấm màn tử thụy mộc hoa lệ, là người quyền lực cao nhất hội trường. Mà Nhã Phân, là trợ thủ đắc lực của người này. "Nhã Phân, có chuyện gì ?" Nghe được có tiếng bước chân tới gần, người trung niên ngẩng đầu, ánh mắt giống như mãnh thú trong thâm sơn, ánh mắt sắc bén lợi hại lướt qua mặt Nhã Phân. Bình thường như sớm thích ứng ánh mắt này, Nhã Phân cũng bị ánh mắt này ảnh hưởng. "Hôm nay có người khiêu chiến đội mặt nạ đến báo danh khiêu chiến!" Nhã Phân khẽ mở đôi môi, chậm rãi . Người trung niên vẫn mở miệng chuyện, im lặng đợi Nhã Phân tiếp tục . Hiển nhiên, Nhã Phân có khả năng bởi vì tên khiêu chiến đeo mặt nạ khiêu chiến rồi bỏ chạy tới báo cáo cho . Nếu đúng như vậy, Nhã Phân cũng có khả năng ngồi đến vị trí bây giờ. "Người này khiêu chiến lôi chủ số 1 Thái Sơn!" có bất ngờ gì xảy ra, Nhã Phân tiếp tục . "Thái Sơn bị đánh bại!" Trung niên nhân thân thể có chút động, ngữ khí thản nhiên đạo. "Đúng vậy, sau khi Thái Sơn bị đánh bại, trở thành tân lôi chủ số 1, trong vòng ba canh giờ, tiếp nhận bốn trận khiêu chiến. Mỗi trận khiêu chiến, đều chấm dứt thắng lợi!" ngữ khí Nhã Phân xuất tia dao động mỏng manh, bộ ngực sữa cao thẳng cũng thoáng chút phập phồng, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào nam nhân. " Người khiêu chiến của phân biệt là Vô Ảnh, Hải Báo, Cuồng tiên sinh, còn có Tô Cách!" Ngón tay bình thường lặng lẽ bỗng nhúc nhích, Nhã Phân tiếp. Lúc này, mặt người trung niên rốt cục xuất ít biến hóa. Bốn người này, ở hội trường cũng có chút danh tiếng, bởi vì mỗi người trong bốn người này, đều ở hội trường tham gia ít hơn trăm tràng chiến đấu, hơn nữa tỉ lệ thắng phi thường cao. Bốn người này, cũng được người đặt cược vô cùng hoan nghênh. Bởi vì, chỉ cần đem tiền đặt người bọn , xác suất ăn là rất lớn. Nhưng hôm nay, bốn người này toàn bộ làm người cá cược thất vọng rồi! Mà nguyên nhân xuất chuyện xấu này, là gã lính mới chưa bao giờ khiêu chiến. Tên lính mới, tên là Linh La, buổi sáng khi đến ngọ, tên Linh La này làm mọi con bạc biết đến. Bọn trải qua hồi thất bại thảm thiết, tuy Linh La hồi năm trận liên tiếp thắng lợi, nhưng đại bộ phận con bạc thủy chung cho rằng thất bại ở trận tiếp theo. Bởi vì, người khiêu chiến của , đều so với người khiêu chiến trước càng mạnh hơn. Hơn nữa, Linh La trong khi khiêu chiến phát huy ra thực lực, căn bản thoạt nhìn là mạnh! Chỉ đơn giản vài biến hóa, mấy chiêu thức, dễ dàng đánh bại đối thủ, giống như là tất cả mọi người cố ý bị đánh bại! "Mỗi trận khiêu chiến, người khiêu chiến có chỗ nào phải là chiêu là thua, nhưng trong năm người Thái Sơn, ai có thể tiếp kiếm được ! Kiếm kỹ của , thoạt nhìn tựa hồ là " nhật nguyệt vô song kiếm "! Nhưng, ta cẩn thận nghiên cứu qua, kiếm của kỹ so với " nhật nguyệt vô song kiếm " uy lực cường đại hơn rất nhiều!" ngữ khí Nhã Phân trở nên có chút dồn dập, trong đôi mắt đẹp quang hoa lóe ra. Nhã Phân làm sao nào biết Hạ Ngôn sử dụng chính là tinh hoa của " nhật nguyệt vô song kiếm " đâu. Người trung niên, chậm rãi cử động, hiển nhiên cảnh giới có rất nhiều biến hóa, ánh mắt nhìn về phía nhã phân, thân thể cũng đứng lên. "Người khiêu chiến tên Linh La, qua bình trắc của nhân viên bình trắc chuyên nghiệp chúng ta thuê, vũ kỹ uy lực của đạt đến sáu mươi độ khủng bố!" Nhã Phân đột nhiên thanh đề cao, hai má phấn hồng, thân hình cũng khẽ run lên. Ở Ngọc Thủy thành, người có thể phát huy ra uy lực vũ kĩ sáu mươi độ, cũng nhiều. Cho nên, Nhã Phân nghe con số kinh người khỏi có chút kích động. Cho dù nàng bây giờ lặp lại lần nữa, cũng vẫn kích động vạn phần. Bởi vì, Linh La, vào lôi đài trung cấp! Ngọc Thủy thành to như vậy hội trường cực hạn khiêu chiến, lôi đài trung cấp cũng chỉ có ba. Mà ba lôi đài, chia đều ba ngày mới có trận khiêu chiến, có ba gã lôi chủ phần lớn là nửa năm rồi có chút đổi mới. tại Linh La này xuất , có thể khiêu chiến thành công trở thành tân lôi chủ! "Người này uy lực vũ kỹ, chỉ có sáu mươi độ! Có thể cao hơn sáu mươi độ nhiều!" Trung niên nhân đột nhiên mở miệng . "Cái gì?" Nhã Phân kinh hãi, " mạnh như vậy? Nhưng, ta cảm giác thực quá trẻ, thậm chí qua hai mươi tuổi!" Cảm giác của nữ nhân, quả mẫn tuệ, cứ việc nhìn được mặt Hạ Ngôn, hơn nữa tiếng khàn khàn giả bộ của Hạ Ngôn, nhưng Nhã Phân vẫn có thể cảm giác vẫn còn trẻ. "Người này, ta muốn gặp lần! kiếm có thể đánh bại Tô Cách, phải là dễ thấy!" Khóe miệng trung niên lên vẻ tươi cười, ánh mắt nhìn về Nhã Phân. Tô Cách, tổng cộng ở hội trường chiến hai trăm chín mươi bốn trận, thắng hai trăm hai mươi hai trận, khiêu chiến lôi chủ trung cấp tám lần, bất quá đều thất bại. Có thể trở thành trung cấp lôi chủ, đều là là nhân vật có thực lực siêu cường. "Ta phải an bài!" Nhã Phân nghe vậy, hơi hơi kinh ngạc chút, nàng cũng nghĩ tới vậy mà muốn gặp Linh La kia. Nhã Phân sở dĩ tới đây báo chuyện này, kỳ mục đích là muốn chú ý chút đến người tên Linh La này. Lúc này, Hạ Ngôn sau khi đánh xong năm tràng, từ lôi đài xuống, vào cửa sau hội trường, cửa sau hội trường, chỉ có lôi chủ có thể sử dụng. " trăm sáu mươi kim tệ vào tay, tốc độ cứ như vậy, mua dược liệu đầy đủ, cũng rất nhanh. " Khóe miệng Hạ Ngôn dưới mặt nạ khẽ nhếch, trong lòng thầm nghĩ. "Hắc, ta mới phát , nguyên lai trận khiêu chiến cuối cùng, còn có người cho ta chỗ tốt. Tại đây trong chiến đấu sống hay chết, ta đối kiếm kỹ vậy mà lại có thên lý giải! Nếu thực lực của bọn họ mạnh thêm ít, có lẽ ta có thể lĩnh ngộ càng nhiều. " "Thực lực lôi chủ trung cấp, như thế nào?" Hạ Ngôn vừa , trong đầu vừa nghĩ, trong tiếng gọi bi thống của đông đảo đám người đặt cược, biến mất trong cửa sau. Mà lôi đài, người mặc bộ bạch y nằm, người này chính là người vừa mới bị Hạ Ngôn đánh bại Tô Cách! Hạ Ngôn vẫn chưa giết Tô Cách, thậm chí đánh cho bị thương, nhưng Tô Cách lại nằm mặt đất rất lâu đứng lên, bởi vì, vừa rồi Hạ Ngôn sử dụng kiếm, làm thể lý giải! cẩn thận hồi tưởng chút, nhưng phát , vô luận hồi tưởng như thế nào, cũng biết Hạ Ngôn sử dụng kiếm kia là như thế nào. kiếm phô thiên cái địa kia, bóng kiếm từ bốn phương tám hướng đâm tới, trong nháy mắt, liền đứng trước yết hầu của mình. kiếm kia, Tô Cách muốn phá cả đầu cũng nghĩ mãi mà . Hạ Ngôn trở lại phòng nghỉ của lôi chủ, rất nhanh, có người nhân viên công tác mang tới cái túi màu đen, rầm lạp vang lên tiếng động. Hạ Ngôn hé miệng cười, đây là phần thưởng đến đây, trăm sáu mươi kim tệ! "Ta muốn mua bốn loại dược liệu lão đầu Thánh Hoàng muốn, năm gốc thanh chi thảo năm mươi năm cần ít nhất hai trăm năm mươi kim tệ, năm quả lục diệp năm mươi năm cần ít nhất bốn trăm kim tệ, hai gốc tử lãnh thảo đại khái cần hai trăm kim tệ, gốc tứ nhĩ hoa lan trăm năm, ít nhất phải năm trăm kim tệ. Như vậy tính tới, ta cần ít nhất ngàn ba trăm kim tệ, có thể nhiều hơn nữa!" Hạ Ngôn ngồi ghế nghỉ ngơi, tạm thời quên số kim tệ mình cần.
CHƯƠNG 26: TA THIẾU TIỀN Ước chừng cần ít nhất ngàn ba trăm năm mươi kim tệ, nhất bút lớn như vậy, nếu đặt trong ở gia đình người thường, đủ để cho nhà ba người thư thư thả thả hưởng thụ mấy đời. Nhưng tại, Hạ Ngôn cần gấp bút tiền này cũng chỉ mua được ít dược liệu. lúc trong đầu óc Hạ Ngôn nghĩ đến vấn đề kim tệ, cửa lớn phòng nghỉ rất nặng chậm rãi được đẩy ra, thân ảnh chợt lóe, đầu tiên vào là nhã phân, nhất thời làn hương thơm thoảng bay tới. Mà phía sau nhã phân, là gã trung niên. Ánh mắt người trung niên, lợi hại dị thường, giống như mãnh thú tiềm bên trong rừng rậm. Người trung niên theo sau nhã phân tiến vào, ánh mắt chút cố kỵ dừng mặt Hạ Ngôn, mặt nạ Hạ Ngôn, tựa hồ cũng ngăn được ánh mắt sắc bén này. "Linh La tiên sinh, vị này chính là hội trưởng hội trường cực hạn khiêu chiến Ngọc Thủy thành Lý Thiên Luân tiên sinh. "Nhã Phân chìa ngón tay nhắn, nhàng chỉ chút người Lý Thiên Luân, thản nhiên cười giới thiệu . Hạ Ngôn nhìn Lý Thiên Luân liếc mắt cái, gật đầu dường như có việc gì, làm như bắt chuyện qua. Thấy phản ứng của Hạ Ngôn, Nhã Phân lại biến sắc, đại danh Lý Thiên Luân, ở Ngọc Thủy thành, còn có người biết sao? Chỉ sợ hài đồng ba tuổi cũng biết, ngay cả tộc trưởng các đại gia tộc, cũng phải kiêng kị Lý Thiên Luân ba phần. Lý Thiên Luân chỉ là hội trưởng hội trường, mà còn là nghi trượng Thánh đường, trong mười hai nghi trượng! Có thể , Lý Thiên Luân ở Ngọc Thủy thành ở dưới người, vạn người! Người có thể ước thúc Lý Thiên Luân, ở Ngọc Thủy thành chỉ có người Thánh đường Đường chủ mà thôi. Hơn nữa, Lý Thiên Luân cũng là hội trưởng hội trường cực hạn khiêu chiến Ngọc Thủy Thành, điều này làm cho Đường chủ Thánh đường Ngọc Thủy thành nếu muốn truyền đạt mệnh lệnh cho Lý Thiên Luân, cũng phải lo lắng suy nghĩ. Hội trường cực hạn khiêu chiến, quá mức phức tạp, liên lụy lợi ích cũng , nhưng tóm lại là thiên đầu vạn tự, tên Thánh đường Đường chủ, hiển nhiên thể so sánh cùng với thế lực to lớn như vậy. Nhưng trước mặt tên Linh La này, sau khi nghe đến tên Lý Thiên Luân tên, vậy mà lại thản nhiên gật đầu. Sắc mặt Nhã Phân do vậy tự nhiên đại biến cũng bình thường, Linh La này, làm nàng thể kinh ngạc! Kỳ , Hạ Ngôn căn bản là chưa từng nghe đại danh Lý Thiên Luân. Tuy tại nghe nam tử trung niên ánh mắt lợi hại này chính là hội trường hội trưởng, nhưng Hạ Ngôn nghĩ, cùng ta có quan hệ gì? Ta quản là cái gì hội trưởng đâu? Cho nên, Hạ Ngôn căn bản quá để ý. Đối với phản ứng của Hạ Ngôn, Lý Thiên Luân ra có gì là giận, mặt chậm rãi lên nét tươi cười nhìn Hạ Ngôn. Thầm nghĩ, Linh La này quả nhiên khác người. "Linh La tiên sinh có tư cách khiêu chiến lôi chủ trung cấp!" Lý Thiên Luân hơi thở trầm xuống, thẳng. Hạ Ngôn nghe vậy, trong lòng vừa động, gật đầu : "là, bất quá ta muốn trước biết chút quy tắc cùng phần thưởng khiêu chiến trung cấp lôi chủ." Kim tệ, mới là mối quan tâm hàng đầu của Hạ Ngôn bây giờ. "Ha ha, Linh La tiên sinh quả nhiên là người chân lời thẳng thắn. Ở hội trường chúng ta khiêu chiến trung cấp lôi chủ, nếu khiêu chiến thành công, thưởng ngàn mai kim tệ. Sau khi khiêu chiến thành công, trở thành tân lôi chủ nhận người khiêu chiến. Thắng trận thứ hai, thưởng hai ngàn mai kim tệ, thắng trận thứ ba, thưởng bốn nghìn mai kim tệ, thắng trận thứ tư, thưởng tám nghìn mai kim tệ, thắng trận thứ năm, thưởng vạn sáu nghìn mai kim tệ. Nếu trong khi khiêu chiến chết hoặc bị thương, hội trường chúng ta hoàng toàn chịu trách nhiệm. Đương nhiên, tiên sinh cũng có thể bất cứ lúc nào chọn chấm dứt khiêu chiến. Nếu thắng năm trận, như vậy là có thể khiêu chiến lôi chủ cấp cao!" Lý Thiên Luân mang theo ý cười thản nhiên . mặt Hạ Ngôn đội mặt nạ, cũng thể bảo trì bình tĩnh. nghe được đại danh Lý Thiên Luân cùng chức vụ mà có thể bảo trì bình tĩnh trầm ổn, nhưng khi nghe thắng liên tiếp năm trận có thể được vạn sáu nghìn mai kim tệ, lại chịu được tâm tình kích động, vạn sáu nghìn mai kim tệ a! Hơn vạn mai kim tệ, hiển nhiên có thể cho thỏa mãn mua rất nhiều dược tề. "Khi nào có thể bắt đầu?" trong đôi mắt Hạ Ngôn tinh quang chợt lóe, bức nhân hỏi. Phản ứng này của Hạ Ngôn, làm Nhã Phân cùng Lý Thiên Luân, đều cảm thấy rất bất ngờ. "Linh La tiên sinh, khiêu chiến lôi chủ trung cấp, cần an bài trước. Nếu ngươi có ý kiến, chúng ta có thể an bài ngay ba ngày sau đúng ngọ tiến hành." Nhã Phân khôi phục nét tươi cười dễ thương . "A? Còn phải chờ ba ngày?" Hạ Ngôn nghe được, có chút nhụt chí. "Linh La tiên sinh vì sao lại vội vã khiêu chiến lôi chủ vậy?" Lý Thiên Luân lại nhìn Hạ Ngôn tựa hồ vội vã muốn tiến hành khiêu chiến, liền dò hỏi. Hạ Ngôn nghĩ chút, : "kỳ ta vội cần ít kim tệ!" Đây là lần thứ hai ở trong hội trường ra như vậy, lần đầu tiên là trước mặt Nhã Phân . Lần thứ hai nghe được Hạ Ngôn như vậy, Nhã Phân trong lòng đột nhiên trào ra cảm giác khó hiểu. Linh La này, chẳng lẽ thiếu tiền? Hơn nữa, cực kì bức thiết? Lý Thiên Luân biểu tình ngạc nhiên, dù trầm ổn, cũng bị lời Hạ Ngôn chấn động chút. Có thể kiếm đánh bại gia hoả Tô Cách, vậy mà lại vì tiền mới đến tiến hành khiêu chiến? Kỳ sau khi thực lực cường đại, đối tiền tài dục vọng chậm rãi chấm dứt, rất nhiều cường giả chân chính tới tham gia khiêu chiến, cũng phải vì tiền. Ở trong khiêu chiến, tăng lên thực lực của mình đối với bọn mà mới là là tối trọng yếu. Nhưng tên gia hỏa Linh La này, lại im lặng mở miệng mình thiếu tiền! " biết, Linh La tiên sinh cần bao nhiêu kim tệ?" Nhã Phân nhìn Lý Thiên Luân liếc mắt cái, thấy biểu tình Lý Thiên Luân kinh ngạc, trong lòng khỏi nở nụ cười chút, thầm nghĩ, ngươi như vậy mà hôm nay bất ngờ trở tay kịp nha? "Ân, đại khái ngàn năm trăm mai kim tệ ! Ân, tạm thời cần nhiều như vậy, bất quá về sau nhất định cần rất nhiều. "Hạ Ngôn lắc đầu, thuận miệng , con số này, với mà thể nghi ngờ là nhất bút cự khoản. "Khanh khách. " Nhã Phân cười cười run rẩy hết cả người, nàng vốn tưởng rằng Hạ Ngôn cần nhiều ít mấy vạn kim tệ, thể tưởng được là ngàn năm trăm mai. Nếu gần là điểm ấy kim tệ, vậy là tốt rồi. "Nếu Linh La tiên sinh có thể xác định khiêu chiến lôi chủ trung cấp, chúng ta ra có thể trước tiên dự chi cấp cho Linh La tiên sinh bút tiền này, biết Linh La tiên sinh cảm thấy được ?" Nhã Phân thanh động lòng người chậm rãi , thân là nghi trượng, hội trưởng hội trường, trợ thủ của Lý Thiên Luân, an bài chút kim tệ quyền lợi, nàng vẫn có. Hạ Ngôn nghe vậy nhịn được sửng sốt, "còn có thể dự chi trước?" Như thế làm ngờ. Nhã Phân cả cười : " người bình thường đương nhiên là thể dự chi, nhưng Linh La tiên sinh, có thể hưởng thụ đãi ngộ như vậy." Ánh mắt Nhã Phân lại nhìn Lý Thiên Luân, Lý Thiên Luân tán thưởng nhìn nàng cái, hiển nhiên, Lý Thiên Luân cảm thấy được Nhã Phân rất khá. Nhưng hơn ngàn mai kim tệ, đối với cường giả như vậy xuất ra tính cái gì? ra, cũng phải cấp luôn, chỉ là dự chi mà thôi. "Ha ha. Vậy cám ơn Nhã Phân tiểu thư, ân, cám ơn hội trưởng!" Hạ Ngôn phân biệt hai người cúi người thi lễ . Nếu có thể dự chi bút tiền này trong lời , Hạ Ngôn tự nhiên để ý phải đợi bao nhiêu ngày mới có thể khiêu chiến lôi chủ trung cấp. "Linh La tiên sinh, ngươi cần phải khách khí, ta còn có vấn đề, muốn thỉnh giáo Linh La tiên sinh. " Lý Thiên Luân ánh mắt hơi hơi nhíu lại, với Hạ Ngôn. Hạ Ngôn nga tiếng, hỏi: "vấn đề gì?" "Linh La tiên sinh, ở lôi đài, ngươi chỉ dùng kiếm là đánh bại Tô Cách đúng ?" Lý Thiên Luân lông mi giật giật. "Đúng vậy!" Hạ Ngôn gật gật đầu, đây phải là bí mật gì, người cá cược ở đây đều thấy . Bất quá nghe Lý Thiên Luân hỏi như vậy, Hạ Ngôn nhịn được thầm nghĩ, chẳng lẽ Lý Thiên Luân hoài nghi ta dùng phương pháp bất chính mới thắng? "Linh La tiên sinh quả nhiên phi phàm, biết tiên sinh có thể hay cho ta biết tên kiếm pháp của tiên sinh gọi là gì!" ánh mắt Lý Thiên Luân nhìn chằm chằm Hạ Ngôn, trong miệng ngưng thanh .
CHƯƠNG 27: MUA DƯỢC LIỆU Tuy rằng Nhã Phân Linh La sử dụng kiếm kỹ rất giống " nhật nguyệt vô song kiếm ", nhưng Lý Thiên Luân cũng tin, Lý Thiên Luân cảm thấy " nhật nguyệt vô song kiếm " cũng đủ để kiếm đánh bại Tô Cách. Phải biết rằng, lấy kiếm kĩ của Tô Cách, ở Ngọc Thủy thành cũng có bao nhiêu người có tài năng . Mà " nhật nguyệt vô song kiếm " mặc dù ở trong đám bất nhập lưu vũ kỹ xem như thượng thừa, nhưng lại phải là đứng đầu. Hạ Ngôn cau mày, chính mình sử dụng kiếm kỹ là từ " nhật nguyệt vô song kiếm " tinh luyện và dung hợp mà ra, bất quá cũng phải nguyên bản " nhật nguyệt vô song kiếm " rồi. Nếu là " nhật nguyệt vô song kiếm ", chỉ sợ Lý Thiên Luân cũng tin tưởng a? Cân nhắc chút, Hạ Ngôn : " ta sử dụng kiếm kỹ tên " Linh La kiếm "!" Kiếm kĩ học được từ Linh La bí điển, gọi thành Linh La kiếm. Mặc kệ về sau kiếm kỹ tiến hoá đến trình độ loại nào, tên này cũng cần phải sửa lại. Kỳ tên này cũng là do Hạ Ngôn nhất thời nghĩ ra, nếu phải Lý Thiên Luân đột nhiên hỏi, tại cũng có ý định đặt tên cho kiếm kỹ ngừng tiến hoá của mình. "" Linh La kiếm "?" Lý Thiên Luân cùng Nhã Phân nhìn nhau sửng sốt, đều lập lại lần tên kiếm kỹ, lông mi hai người đồng thời nhíu lại, hiển nhiên, bọn chưa từng nghe qua tên này. Kiếm kỹ trong thiên hạ tuy nhiều, nhưng Lý Thiên Luân tự tin, trừ bỏ số thần cấp bí điển rất ít, gần như là có điển tịch nào là biết. Này " Linh La kiếm ", chẳng lẽ là thần cấp bí điển? Lý Thiên Luân lắc đầu rất , phủ định ý nghĩ trong lòng, thần cấp bí tịch cũng phải là người bình thường có thể tu luyện. "Ta tuy rằng sớm bước vào cảnh giới Linh sư, nhưng cho dù có thiên cấp bí tịch cho ta tu luyện, ta cũng rất khó luyện thành!" Lý Thiên Luân tâm niệm chuyển động. Nhưng, " Linh La kiếm " này vì sao cho tới bây giờ cũng nghe qua? Linh La kiếm, Linh La tiên sinh, người này rốt cuộc là ai? khuôn mặt Nhã phân, che dấu được vẻ mơ hồ tỏa ra, dừng mắt khuôn mặt mang mặt nạ Hạ Ngôn. "Nhã Phân tiểu thư, Lý Thiên Luân tiên sinh, kim tệ kia. " "Khụ khụ. " Lý Thiên Luân vội ho khan tiếng, nhìn Nhã Phân liếc mắt cái : " Nhã Phân, ngươi mang kim tệ đến cho Linh La tiên sinh . " "Vâng!" Nhã Phân dễ thương cười, eo thon mềm mại giống như con rắn nước uốn lượn. "Linh La tiên sinh, ba ngày sau, chúng ta tái kiến! Đến lúc đó, ta nhất định tự mình thưởng thức kiếm kỹ của tiên sinh!" Lý Thiên Luân khôi phục vẻ thong dong cùng ổn trọng, cười . Dù sao cũng chỉ cấp nhất thời, ba ngày sau, có thể thấy Linh La sử dụng kiếm kỹ Linh La kiếm, biết rốt cuộc có bộ dáng gì nữa! "Hảo!" ----------------------------- "Hội trưởng, muốn hay phái người theo dõi Linh La này?" Hạ Ngôn sau khi rời khỏi, Nhã Phân và Lý Thiên Luân ở trong căn phòng, Nhã Phân thử thăm dò hỏi câu. Lý Thiên Luân lắc đầu, chỉnh xiêm áo chút, " ! Linh La kia phải người bình thường, nếu phái người theo dõi, tất nhiên khiến chú ý. Như vậy, chúng ta mất nhiều hơn được. Linh La này, chúng ta cũng cần cùng giao hảo, tranh thủ đưa vào hội trường chúng ta. " "Ta hiểu được. " Nhã Phân nhàng cười, giật mình . "Ba ngày sau giao chiến, là khiến kẻ khác chờ mong nha! Linh La kiếm. " trong ánh mắt Lý Thiên Luân, nhất thời mơ hồ hưng phấn. Nếu tu hành giả có vũ kỹ công pháp đặc thù cũng có hứng thú, Lý Thiên Luân đương nhiên cũng ngoại lệ. ------------------------ Buổi tối trở lại trong tiểu viện của mình, Hạ Ngôn ở tiệm bán thuốc trong phường thị gia tộc mua được lục diệp quả, thanh chi thảo, tử lãnh thảo trở về. Bốn loại dược liệu, duy nhất còn thiếu, đó là tứ nhĩ hoa lan trăm năm. Tứ nhĩ hoa lan trăm năm, ở tiệm bán thuốc bình thường căn bản là có mà mua. Như Hạ Ngôn mua lục diệp quả năm mươi năm, cũng là rất phô trương rồi. Hạ Ngôn ngay lúc mua dược liệu, mặt đội cái mặt nạ kia. Tộc nhân nếu biết mua những dược tề này, tất nhiên động tâm mà tra tìm, Hạ Ngôn cũng hy vọng làm mọi người chú ý. "Ngày mai, đấu giá sắp tới mua tứ nhĩ hoa lan trăm năm, là có thể điều chế dược tề! Lão đầu Thánh Hoàng phân phối dược tề, tất nhiên là hiệu quả bất phàm a?" Hạ Ngôn ngồi giường, khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt thần thái sáng láng, rồi sau đó mí mắt chậm rãi nhắm lại. Trong cơ thể, nội lực trong trăm lẻ tám kinh mạch võ đạo, rất nhanh vận chuyển. Giống như nước sông cuồn cuộn lưu động, thanh thỉnh thoảng trong cơ thể Hạ Ngôn tán phát ra. Kinh mạch mảnh dài, như linh xà , tràn ngập lực lượng hùng hồn. " tại nội lực của ta, hơn nữa tinh luyện dung hợp vũ kỹ, đủ để phát huy uy lực vũ kỹ hơn tám mươi độ. Chờ ta có thể phát huy trăm độ uy lực vũ kĩ, là có thể đột phá vào địa vị Linh sư, ngưng tụ Linh huyệt. Trí nhớ vũ kĩ tinh võ quảng trường, vẫn thể dung hợp với Linh La kiếm. Nếu dung hợp, ta chỉ sợ cũng chỉ có thể phát huy năm mươi độ uy lực vũ kỹ! Khoảng cách trăm độ, cũng xa lắm!" "Mẫu thân, Hạ Ngôn nhất định có thể hoàn thành nguyện vọng của người!" Hạ Ngôn thở ra hơi sâu, lại hít vào hơi sâu nữa, ý thức trong đầu mới dần dần chìm đắm trong tâm pháp Linh La bí điển, tiến vào cảnh giới vô ngã, quên cả bản thân mình. Vũ kĩ trong trí nhớ ở tinh võ quảng trường, tự hành diễn luyện dung hợp. Ở hội trường cực hạn khiêu chiến, kỳ trợ giúp rất lớn đối với việc Hạ Ngôn tinh luyện dung hợp vũ kỹ. Khi nửa đêm, lão Thánh Hoàng đột nhiên từ trong Linh La giới ra, nhìn dược liệu mặt bàn, sau đó lại hướng ánh mắt về phía Hạ Ngôn, vừa lòng gật đầu. " hổ là truyền nhân Linh La giới! Ân, tốt lắm, tốt lắm a!"lão Thánh Hoàng nhàng gật đầu, thân ảnh dần dần mờ nhạt, cuối cùng hoàn toàn trong suốt. đêm chuyện, trời chập sáng, Hạ Ngôn mới vì tinh thần có chút mỏi mệt mà ngủ canh giờ. Mặt trời mới lên, Hạ Ngôn liền ra khỏi Hạ gia, ở nơi người đội mặt nạ hướng về nơi đấu giá bước . Mục tiêu, tứ nhĩ hoa lan trăm năm! Nơi tổ chức đấu giá trong Ngọc Thủy thành, cảnh tượng náo nhiệt phi phàm. Đấu giá, bình thường cách tháng cử hành lần, còn lúc bình thường, cũng giống như cửa hàng bình thường giống nhau mua bán ít đồ vật. Đương nhiên, nếu là vật phi thường trân quý khó có thể có được, đều giữ đến ngày đấu giá của tháng đấu giá. Hạ Ngôn thân bình dân phục sức, xuyên qua đám người, ở thắt lưng , là cái túi chứa hơn tám trăm mai kim tệ. Thấy sức nặng của cái túi, làm tâm tình Hạ Ngôn phi thường khoái trá. Tới phòng đấu giá, Hạ Ngôn cũng khỏi cảm thán chút, đấu giá này, kiếm tiền tuyệt đối có thể so sánh với đại sảnh cực hạn khiêu chiến. "Nếu bắt đầu đấu giá , chắc kiếm tiền rất nhiều nha!" Hạ Ngôn thầm chép miệng, lắc đầu . Bất quá, đấu giá cũng phải tùy tiện là có thể mở. Nhìn Linh La giới ngón tay, Hạ Ngôn bước nhanh vào phòng đấu giá. cũng ngẫu nhiên tới đấu giá lần, tứ nhĩ hoa lan trăm năm. Thời gian lần trước nhìn thấy tứ nhĩ hoa lan, qua gần năm, cũng biết có hay bị bán mất. Bất quá, đấu giá cũng trữ ít hàng phải. Dù sao, Ngọc Thủy thành cũng là quận thành lớn! Có hơn mười vạn dân cư.
CHƯƠNG 28: TỨ NHĨ LAN HOA Bên trong phòng bán đấu giá trang trí hết sức hoa lệ. Nơi trung tâm là phòng đấu giá dùng để tổ chức hội đấu giá long trọng mỗi tháng lần. Lúc này, bên trong hình tròn kia hoàn toàn đóng kín, chỉ lúc cử hành hội đấu giá mới mở ra. Ở bốn phía phòng đấu giá hình tròn kia, là những gian phòng đơn độc. Những gian phòng này được dùng để bán ít thứ quý giá hiếm lạ, như là quần áo trang sức quý tộc xa hoa, dược liệu tương đối quý hiếm, khoáng thạch chế tạo lợi khí. Hạ Ngôn dọc theo con đường rộng, khoảng chừng qua năm phút, mới nhìn đến cửa hàng gắn biển dược liệu. Người còn chưa đến, có thể ngửi được mùi thuốc nồng đặc. Ở bên trong tiệm bán thuốc, có hai nhân viên công tác. nam nhân khoảng chừng năm mươi tuổi để râu dài, người khác lại là thiếu nữ chỉ mới mười bảy mười tám tuổi. Thân hình thiếu nữ nhắn xinh xắn, khuôn mặt thanh tú, môi đỏ mọng giống như trăng non cong cong, người mặc trang phục màu xanh lục nhạt, chỉnh sửa loạt hàng hóa dược liệu, ngón tay mảnh khảnh linh hoạt ngừng chạy hàng hóa. Hạ Ngôn vào cửa hàng, ánh mắt nhìn lướt qua dải hàng hóa. Các dược liệu có thể nhận mặt gọi tên, cũng có mấy loại. Hạ Ngôn muốn tìm chính là gốc Tứ Nhĩ Lan Hoa trăm năm đặt ở trong ngăn tủ trong suốt bịt kín. Lần trước lúc tới đây, là nhìn thấy Tứ Nhĩ Lan Hoa ở trong ngăn tủ đó. - Ngài cần chọn thứ gì sao? Thiếu nữ kia thấy có người vào, vội vàng ngừng động tác tay, xoay người lại cười tươi xinh xắn nhìn Hạ Ngôn, đôi mắt giống như biết . Gã hơn năm mươi tuổi ở quầy hàng, cũng ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Hạ Ngôn, thấy mặt Hạ Ngôn đeo mặt nạ, sắc mặt thoáng cứng ngắc chút, lại cúi đầu biết viết gì. Hạ Ngôn thấy ngăn tủ trong suốt kia còn đó, chẳng qua gốc Tứ Nhĩ Lan Hoa trăm năm kia thấy nữa. Hạ Ngôn nhướng mày, trong lòng thầm lo lắng, vươn tay chỉ ngăn tủ trong suốt kia, nhìn thiếu nữ hỏi: - Ta nhớ trước kia nơi này có gốc cây Tứ Nhĩ Lan Hoa, chẳng lẽ bán rồi? Thiếu nữ nghe vậy, ánh mắt liền biến đổi. Gốc Tứ Nhĩ Lan Hoa kia giá trị hơn năm trăm kim tệ, tuy rằng đặt ở trong cửa hàng thời gian rất lâu, thế nhưng lại có bao nhiêu người hỏi thăm. Dược tề sư ở thành Ngọc Thủy vốn là động vật quý hiếm, phần lớn đều là dược sư bình thường, mà người mua gốc Tứ Nhĩ Lan Hoa trăm năm lại càng thiếu. Thiếu nữ còn chưa gì, người lớn tuổi ở quầy hàng đứng lên, vốn gương mặt có biểu tình gì lúc này lại tràn ngập tươi cười. Biến hóa trước sau quá nhanh này, làm Hạ Ngôn cũng có chút trở tay kịp. - Vị tiên sinh này! Ngài muốn mua gốc Tứ Nhĩ Lan Hoa trăm năm kia sao? Ha ha! Ta gọi Mạc Khải. biết là ngài dự định luyện chế loại dược phẩm nào? Người lớn tuổi này là Mạc Khải, phụ trách quản lý tiệm bán thuốc này. Tuy rằng Tứ Nhĩ Lan Hoa chỉ là dược liệu sơ cấp, cũng chỉ có thể luyện chế đan dược bậc bậc hai bậc ba, thế nhưng đan dược dùngTứ Nhĩ Lan Hoa trăm năm luyện chế, hiệu quả lại đặc biệt kinh người. Hạ Ngôn hơi sững sờ, liếc nhìn Mạc Khải trầm ngâm chốc lát : - Ta chỉ là muốn phối chế loại dược phẩm! Mạc Khải nghe vậy, trong lòng càng cả kinh. Phối chế dược phẩm mà cần sử dụng đến Tứ Nhĩ Lan Hoa trăm năm? Sau khi khiếp sợ, trong lòng càng kết luận người mang mặt nạ này càng bình thường. Người có thể mua dược liệu quý giá như vậy, tất nhiên phải bình thường. Phối chế dược phẩm cũng phải nhất định cần có tư chất Dược tề sư. Giống như ít dược sư bình thường, cũng có thể phối chế dược phẩm. Thế nhưng, người sử dụng Tứ Nhĩ Lan Hoa trăm năm phối chế dược phẩm, mấy chục năm qua Mạc Khải còn chưa từng thấy qua, thậm chí căn bản nghe đến. - Ha ha! Ngài chớ vội! Tứ Nhĩ Lan Hoa kia vẫn chưa bán, chẳng qua lúc này có ở đây. Mạc Khải vuốt chòm râu, cười . Hạ Ngôn lại chuyển mắt, hỏi: - Vậy lúc này Tứ Nhĩ Lan Hoa kia ở nơi nào? Chỉ cần còn chưa bị bán , vậy đơn giản rồi. Dù là cần thêm ít kim tệ, cũng phải nhanh chóng mua lại Tứ Nhĩ Lan Hoa. Kim tệ đối với Hạ Ngôn mà cũng quan trọng bằng nâng cao thực lực. Huống hồ sau khi thực lực mạnh lên, bao nhiêu tiền tài đều có thể dễ dàng kiếm được! - tháng trước, có tiệm thuốc ở trong phường thị Tịch gia thành Ngọc Thủy bỏ tiền thuê Tứ Nhĩ Lan Hoa. Ngài có cần gấp hay ? Ta lập tức phái người thu hồi Tứ Nhĩ Lan Hoa kia về. Mạc Khải khom người mỉm cười. - Được! biết cần bao nhiêu kim tệ? Hạ Ngôn hỏi. - Tứ Nhĩ Lan Hoa trăm năm cực kỳ hiếm thấy, giá cả cũng tương đối đắt. Nếu như ngài cần, vậy năm trăm năm mươi kim tệ ! Mạc Khải ánh mắt sáng ngời, mỉm cười với Hạ Ngôn. năm trước giá còn là năm trăm kim tệ, thời gian mới năm liền tăng năm mươi kim tệ. Chẳng qua tại ta cần gấp Tứ Nhĩ Lan Hoa này, dùng thêm năm mươi kim tệ cũng coi là gì. Thoáng chần chờ chút, Hạ Ngôn cười hắc hắc : - Vậy năm trăm năm mươi kim tệ. biết cần bao lâu mới có thể thu hồi Tứ Nhĩ Lan Hoa kia về? Trong lúc Hạ Ngôn đối thoại cùng Mạc Khải, thiếu nữ áo xanh bên cạnh vẫn an tĩnh đứng nghe, đôi mắt linh động thỉnh thoảng nhìn về phía Hạ Ngôn, lúc này mở miệng : - Ta lập tức lấy, có lẽ khoản hai canh giờ trở về. Mạc Khải gật đầu, phất tay phân phó với thiếu nữ kia: - nhanh về nhanh! - Biết rồi! - Ngài xem còn cần dược liệu khác hay ? Chờ thiếu nữ áo xanh rời , vẻ mặt Mạc Khải liền tươi cười hỏi Hạ Ngôn. Hạ Ngôn khẽ cau mày, thầm nghĩ: "Mạc Khải này nếu có thể quản lý kinh doanh tiệm bán thuốc bên trong phòng bán đấu giá, có lẽ hiểu biết sâu rộng đối với dược liệu. Ta mua dược liệu phối chế dược phẩm, có khả năng chỉ riêng lúc này, ngại giao lưu với trước. Sau này cần phải mua dược liệu gì trực tiếp tới tìm , như vậy cũng bớt nhiều thời gian, còn có thể phòng ngừa bị người khác phát ". Lập tức, Hạ Ngôn vòng quầy hàng, làm như xem các loại dược liệu bày bán này. Những dược liệu được bày bán đơn giản quầy tự nhiên cũng phải thứ quá quý hiếm. Thấy Hạ Ngôn quan sát những dược liệu quầy hàng, Mạc Khải cũng quấy rối, chỉ là mặt treo tươi cười hơi khom người nhìn Hạ Ngôn, trong lòng ngừng phỏng đoán thân phận Hạ Ngôn. lát sau. Hạ Ngôn mới xoay người lại : - Lúc này đây ta chỉ cần gốc cây Tứ Nhĩ Lan Hoa trăm năm. Tuy nhiên sau này khẳng định còn cần ít dược liệu, tỷ như Lục Diệp Quả năm mươi năm, Tử Lãnh Thảo. Ha ha, nếu như sau này ta mua các dược liệu này ở chỗ của ngài, giá cả cũng có thể thương lượng chứ? Tuy rằng Hạ Ngôn cũng quá để ý kim tệ, thế nhưng sau này khó bảo đảm còn có chỗ dùng tiền nào khác, Hạ Ngôn cảm thấy vẫn nên tiết kiệm tốt hơn. Nghe vậy, khuôn mặt Mạc Khải biến đổi, lập tức vội vàng tỏ thái độ : - Nếu như lần sau tiên sinh còn mua dược liệu ở chỗ ta, tự nhiên ta lấy chín phần giá bán những dược liệu này cho tiên sinh, thế nào? Mạc Khải cực kỳ thông minh, là lần sau, cũng bao hàm lúc này. cũng biết lần sau Hạ Ngôn có tới hay , nhưng nếu tới, vậy bán dược liệu với chín phần giá này đối với cũng cực kỳ có lợi. Dược liệu Hạ Ngôn muốn mua, cái nào có giá hơn mấy chục đến trăm kim tệ, lợi nhuận trong đó cực lớn. Hạ Ngôn nghe ra tiểu kỹ xảo trong lời Mạc Khải , cũng thèm để ý, chỉ là cười cười. "Cũng biết ta sử dụng dược phẩm do nhiều dược liệu quý giá như vậy phối chế ra, thân thể có biến hóa như thế nào. tại ta hy vọng nhất là có thể hoàn toàn tinh luyện dung hợp võ kỹ ghi nhớ trong đầu. trận tỷ thí tam đại gia tộc tháng sau, ta cũng càng thêm nắm chắc vài phần." Ánh mắt Hạ Ngôn trở nên thâm thúy, trong lòng suy nghĩ.
CHƯƠNG 29: TỲ NỮ TIỂU THANH Thế lực Tịch gia ở phía Nam thành Ngọc Thủy. Phường thị khu Nam của Tịch gia cách xa phường thị khu Bắc của Hạ gia, phường thị của hai nhà cạnh tranh buôn bán kịch liệt khác thường, các loại thủ đoạn mời chào khách hàng ùn ùn xuất . Tịch Thu Thủy con trai tộc trưởng Tịch gia, là Trưởng tuần tra phường thị khu Nam. Ở khu phường thị này, hai loại cửa hàng quan trọng nhất: là tiệm bán thuốc, hai là tiệm thợ rèn. Tiệm bán thuốc cùng tiệm thợ rèn là cửa hàng kiếm tiền nhiều nhất, cũng là loại phô bày thực lực gia tộc. Trong các khách hàng lui tới trong thành, bỏ tiền tiêu dùng nhiều nhất chính là người tu luyện. Mà nhu cầu của người tu luyện đối với các loại vật phẩm như dược liệu, dược phẩm, còn có vũ khí, khôi giáp. đều rất cao. Tiệm bán thuốc thị phường khu Nam vì để mời chào thêm càng nhiều khách hàng, suy nghĩ biện pháp thuê ít dược liệu trân quý của phòng bán đấu giá thành Ngọc Thủy. Tứ Nhĩ Lan Hoa trăm năm Hạ Ngôn cần, chính là do tiệm bán thuốc phường thị khu Nam bỏ tiền thuê tháng. Bọn họ đặt dược liệu này ở trong tiệm bán thuốc, cũng phải có ý bán ra, chỉ là hy vọng hiệu ứng quảng cáo. Người làm ăn đều cực kỳ khôn khéo, tự nhiên biết chỗ tốt của hiệu ứng quảng cáo. Bộp! Tịch Thu Thủy vỗ bàn tay lên chiếc bàn đàn mộc, vùng đứng lên, cẩm bào hoa lệ người cũng bắt đầu bốc lên, sắc mặt hung ác, ánh mắt độc. - Hừ! Nhất định là người Hạ gia ghê tởm mua mất Tứ Nhĩ Lan Hoa. Hừ! Quỷ nha đầu kia cái gì người thần bí muốn mua Tứ Nhĩ Lan Hoa, ta đoán tất nhiên là bởi vì Hạ gia muốn giấu diếm thân phận mới cố ý làm ra thần bí! Tịch Thu Thủy hừ lạnh tiếng, sắc mặt cực trầm. - Thiếu gia! Người phòng bán đấu giá kia vừa rời , nếu chúng ta chặn nàng ta lại, mua Tứ Nhĩ Lan Hoa về là được! gã tiểu nhị trong tiệm bán thuốc nịnh nọt . Tịch Thu Thủy chuyển ánh mắt, quét nhìn gã hầu kia, chợt hắc hắc cười giả tạo : - cần! Thế lực phía sau phòng bán đấu giá kia quá mức khổng lồ, phải Tịch gia chúng ta có thể dễ dàng đắc tội. Nếu Hạ gia kia muốn tranh với chúng ta, vậy cứ tranh , Tịch gia chúng ta cũng sợ. Đợi hai hôm nữa, ta liền dẫn người thăm viếng phường thị Hạ gia khu Bắc. Hắc hắc! Gã tiểu nhị kia vội vàng khom người, vẻ mặt nịnh nọt, ở miệng hèn mọn : - Thiếu gia nhất định có kế tuyệt diệu, Hạ gia kia muốn tranh đấu cùng thiếu gia quả là tự tìm đường chết! Trí mưu của thiếu gia là thiên hạ vô song, võ kỹ của thiếu gia quả là thiên hạ đệ nhất! - Ha ha ha ha. Tịch Thu Thủy thoả mãn nhìn gã tiểu nhị kia, hài lòng cười to. Ở khoảng thời gian ngắn trước đó, thiếu nữ áo xanh ở tiệm bán thuốc trong phòng bán đấu giá tới tiệm thuốc khu Nam của Tịch gia, là theo lệnh thu hồi Tứ Nhĩ Lan Hoa. Tịch Thu Thủy liền hỏi vì sao phải phải thu hồi Tứ Nhĩ Lan Hoa, thiếu nữ áo xanh kia liền là có người muốn mua Tứ Nhĩ Lan Hoa. Lúc đó Tịch Thu Thủy liền buồn bực, làm sao đột nhiên thành Ngọc Thủy này có người muốn mua dược liệu quý giá như thế? Nhưng lại là dược liệu sơ cấp nữa! liền hỏi tiếp là ai muốn mua Tứ Nhĩ Lan Hoa trăm năm, thiếu nữ áo xanh do dự hồi lâu, mới là người thần bí mang mặt nạ. Tịch Thu Thủy đầu óc xoay chuyển, liền hoài nghi cho rằng người Hạ gia biết Tịch gia thuê Tứ Nhĩ Lan Hoa trăm năm từ phòng bán đấu giá dùng thu hút khách hàng, cho nên mới ra chủ ý mua Tứ Nhĩ Lan Hoa phá hoại kế hoạch của Tịch gia. Tuy rằng cực kỳ tức giận, thế nhưng phòng bán đấu giá vạn vạn lần thể đắc tội. Chờ sau khi thiếu nữ áo xanh rời khỏi, Tịch Thu Thủy mới hung hăng phát tiết hồi. Tịch Thu Thủy là nhân vật trẻ tuổi xuất sắc nhất con cháu Tịch gia, ở Tịch gia dù ngay cả Trưởng lão cũng đặc biệt khách khí với . Từ khi đảm nhiệm Trưởng tuần tra phường thị khu Nam, Tịch Thu Thủy càng ngông cuồng tự đại, kiêu căng càn rỡ! . Lúc Hạ Ngôn trở lại Hạ gia, vừa qua khỏi giữa trưa. Sau khi rời khỏi phòng bán đấu giá, xác định có người theo dõi, liền tùy ý ăn chút đường, sau đó vội vàng trở về. tại tất cả dược liệu đều chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ Thánh Hoàng lão đầu dạy phương pháp phối chế dược phẩm. Ngay lúc Hạ Ngôn mở cửa viện, lại cảm thấy hoa mắt, cho rằng mình nhầm chỗ. Chỉ thấy toàn sân viện đầy hoa xanh cỏ lạ, mùi hương quanh quẩn, tươi tắn lóa mắt, làm cho người ta tinh thần sảng khoái, tâm tình thả lỏng thư thái. Ở trong bụi hoa, có thiếu nữ thanh xuân, làn da như tơ lụa, trắng như tuyết mùa đông. Vòng eo mảnh khảnh, đôi gót ngọc bước về trước, trong tay cầm chiếc bình phun tưới nước cho hoa cỏ, bước như nhảy múa làm say lòng người. gương mặt xinh đẹp treo viên mồ hôi trong suốt, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng mê người. Hạ Ngôn hồi thần lại, trong lòng nghi hoặc, vừa định muốn lui ra ngoài xem cho , thiếu nữ kia liền phát Hạ Ngôn đẩy cửa vào. - Thiếu gia! Thiếu nữ vội vàng khom mình hành lễ, giọng như chim hoàng , tuyệt thể tả, hoàn toàn bất đồng với loại hình như Nhã Phân ở Hội trường Khiêu Chiến Cực Hạn. - là? Hạ Ngôn biết bản thân có nhầm chỗ, chỉ là biệt viện biến hóa quá lớn. - Ta là Tiểu Thanh, là tộc trưởng để cho ta tới hầu hạ thiếu gia! Tiểu Thanh cúi thấp đầu xinh xắn, hai bím tóc cực kỳ khả ái, trang phục người sạch , quần dài hồng nhạt buộc vòng quanh vóc người uyển chuyển. Tuy rằng Hạ Ngôn biết nàng, nhưng nàng nhận ra Hạ Ngôn. Sợ rằng tại mọi người ở Hạ gia đều nhận biết Hạ Ngôn, kể cả người hầu tỳ nữ. Hạ Ngôn nghe vậy, hai chân mày nhíu lại, ngữ khí có chút vui: - Thế này sao được? Ta quen ở mình rồi, trở lại với tộc trưởng, cứ là ta cần người hầu hạ! Tiểu Thanh nghe vậy, lập tức sắc mặt trắng bệch, thân thể nhu nhược cũng bắt đầu run nhè , ánh mắt có chút đáng thương nhìn Hạ Ngôn, lại như sợ hãi cúi thấp đầu, giống như bị ủy khuất vô hạn vậy. Hạ Ngôn thầm nghĩ: "Nữ nhân, đúng là phiền phức mà!" Nữ nhân như Hạ Tử Hân phiền phức, nữ nhân như Tiểu Thanh cũng phiền phức, nữ nhân như Nhã Phân càng phiền phức, lại càng nguy hiểm! "Quên ! Ta cứ lưu nàng lại, dù sao bên trái viện còn có sương phòng bỏ trống, bình thường cứ để nàng tự làm việc là được! Hơn nữa, nếu ta cố ý tiếp thu, có lẽ tộc trưởng mất hứng." Hạ Ngôn chuyển ý nghĩ, trong lòng cũng đành lòng đuổi Tiểu Thanh , cân nhắc hồi, vẫn cảm thấy cứ thuận theo tự nhiên . - Như thế này, cứ ở lại trong viện này. Bình thường ta gọi , phải tránh được vào trong phòng ta! Hạ Ngôn cố ý nghiêm mặt phân phó. Nghe lời như thế, Tiểu Thanh lập tức nín khóc mỉm cười, như hoa nở trong cơn mưa, đẹp đến lóa mắt. Hạ Ngôn nhìn khỏi ngẩn ngơ, vội vàng chuyển ánh mắt, thẳng về phía gian phòng mình, trong lòng dậy sóng. - ! Thiếu gia! Tiếng như giọng hoàng truyền từ phía sau. Hạ Ngôn mười lăm tuổi, ở Đại Lục Long Chi này coi như thành niên, tự nhiên phải hiểu tình nam nữ. Chẳng qua tại Hạ Ngôn còn có tâm tư suy nghĩ mấy chuyện này. Vào bên trong phòng, Hạ Ngôn lại cả kinh. Lúc này tất cả dụng cụ bên trong phòng đều được thay đổi, có thể , gian phòng tại so với trước kia bày biện hoa lệ hơn trăm lần. Tất cả dụng cụ, đều làm bằng chất liệu thượng đẳng, hơn nữa đều là hoàn toàn mới hiển nhiên là vừa mới mua. Nhất là chiếc giường gỗ kia, còn lớn hơn gấp đôi lúc trước. Ngủ ở chiếc giường cỡ này, cho dù là lăn lộn thế nào cũng sao! Xoay người lại liếc nhìn Tiểu Thanh, Hạ Ngôn lắc đầu, cũng hỏi lại, thầm nghĩ khẳng định là tộc trưởng sai người thay đổi. Địa vị biến đổi, đãi ngộ cũng hoàn toàn thay đổi. Nếu Hạ Ngôn còn tỏa sáng ở tuyển chọn con cháu ưu tú, chỉ sợ có người nhớ tới cái ổ của ở nơi nào. - Trời ạ, tốt. Đột nhiên Hạ Ngôn biến sắc, nhớ tới việc: những dược liệu mua ngày hôm qua, trực tiếp đặt ở bàn trong phòng. Bởi vì thói quen bình thường có người tới chỗ của mình, cho nên sáng sớm lúc rời cũng cất kỹ. Nghe Hạ Ngôn kêu to, Tiểu Thanh vội vàng nhấc chân thon chạy tới, có chút kinh hoảng hỏi: - Thiếu gia! Ngài làm sao vậy? Hạ Ngôn liền : - Tiểu Thanh! có thể mấy cọng cỏ ta đặt bàn hay ? Tiểu Thanh khẽ nhíu mũi ngọc xinh xắn, miệng hồng nhuận khẽ mở, lộ ra hàng răng trắng bóng: - Mấy gốc cỏ kia đều được ta đặt ở phòng bếp. Ta thấy giống như dược thảo, cho nên vứt . Thiếu gia, ngài bị bệnh sao, có cần sắc thuốc ? Hạ Ngôn lại trợn ngược mắt, càng thêm hoảng sợ, dược liệu mất mấy trăm kim tệ mới mua về thiếu chút bị vứt . Còn may là Tiểu Thanh hiểu chuyện, trực tiếp ném bỏ, thê thảm rồi. Thở phào hơi, Hạ Ngôn cố bày vẻ mặt tươi cười nhìn Tiểu Thanh : - Làm rất tốt. Mau lấy mấy cọng cỏ kia tới đây, ta cần dùng.