Linh La Giới - Dạ Thủy Hàn (1062 Chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 275:
      Rời Đại sảnh Dong Binh, nhân viên công tác trung niên kia liền dẫn Hạ Ngôn tới thành Tây.

      Cùng cảm thấy Hạ Ngôn cùng khó ở chung, cho nên tên nhân viên công tác này cũng dần nhiều lên. Biết được Hạ Ngôn lần đầu tiên tới thành Hoa Thanh này, nhân viên công tác này liền ưỡn ngực, bắt đầu ít cố danh nhân thành Hoa Thanh.

      Sau khi chuyện phiếm hồi, Hạ Ngôn biết tên Thượng Phú Quý.

      - Tiên sinh! Mấy dong binh ngài cần tìm đều là bằng hữu của ngài sao? Thượng Phú Quý ánh mắt lóe lên. do dự hỏi.

      Vừa rồi muốn hỏi vấn đề này, chẳng qua lo lắng Hạ Ngôn tức giận mình hỏi nhiều quá. Tuy nhiên sau hồi càng quen thuộc với Hạ Ngôn, lá gan Thượng Phú Quý cũng lớn thêm ít.

      Hạ Ngôn :

      - Bọn họ là bằng hữu của ta!

      Thượng Phú Quý nghe vậy, trong lòng khỏi hâm mộ.

      Có thể cùng dong binh tứ cấp kết giao bằng hữu, đó đúng là phần vinh quang lớn mà ở thành Hoa Thanh, bình thường người có quan hệ với dong binh tứ cấp, đều là nhân vật thượng tầng.

      Thượng Phú Quý từ khi sinh ra đến ba mươi lăm tuổi, vẫn đều sinh hoạt ở thành Hoa Thanh, đối với mảnh khu thành Tây cũng tương đối hiểu biết. Ở nơi đó, đều là những người tương đối bần cùng.

      Mà bằng hữu của vị dong binh tứ cấp trẻ tuổi này, lại cư ngụ ở khu nhà cũ thành Tây. Thượng Phú Quý tận đáy lòng hâm mộ những người kia có được bằng hữu như Hạ Ngôn, hơn nữa Hạ Ngôn còn tự mình tới thành Hoa Thanh tìm kiếm bọn họ, còn ở Đại sảnh Dong Binh đợi hai ngày. Thượng Phú Quý công tác ở Đại sảnh Dong Binh gần hai mươi năm, hiểu biết đối với tình hình dong binh thành Hoa Thanh này rất sâu. Dong binh ở thành Tây, thực lực cùng mạnh.

      - Tiên sinh! Phía trước là khu nhà viết tư liệu đăng ký, bằng hữu của ngài nếu làm nhiệm vụ mạo hiểm, như vậv hẳn ở ngay trong đó. Ta gọi cửa cho ngài.

      mặt Thượng Phú Quý mang vẻ cười lấy lòng, khom lưng .

      Hạ Ngôn quét nhìn khu nhà cũ cách đó xa, gật đầu. Khu nhà này hẳn xây dựng mẩy chục năm trước, đến bây giờ vẫn chưa từng tân trang lại, thoạt nhìn có chút cũ nát.

      Thượng Phú Quý được Hạ Ngôn cho phép, nhanh chóng bước lên, dùng sức gõ lên cửa.

      Hạ Ngôn cũng theo Thượng Phú Quý, đứng trước cửa sân.

      -Hả?

      Qua lúc, Thượng Phú Quý nhướng mày.

      Trong viện, hình như có tiếng động gì, lẽ nào có người?

      Trong lòng Hạ Ngôn cùng thầm than, có thể lúc này nhìn thấy mấy người Bạch Hoa rồi.

      "Lần này thấy được mấy người Bạch Hoa, phải chờ lần sau vậy. " Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe, trong lòng bất đắc dĩ nghĩ.

      Soạt soạt soạt!

      Đột nhiên, trong viện vang lên tiếng bước chân, ánh mắt Hạ Ngôn sáng lên. Thượng Phú Quý thoáng cái lấy lại tinh thần, lại liên tục gõ cửa mấy tiếng.

      - Ai đó?

      Bên trong truyền ra giọng già nua, nghe ra hình như là người lão nhân lớn tuổi.

      - Chúng ta đến tìm vài người, mời mở cửa. Thượng Phú Quý giành trước Hạ Ngôn.

      "Chi nha!" tiếng, cửa viện mở ra, bên trong ra gương mặt đầy nếp nhăn. Trong tay lão nhân còn cầm ngọn đèn, mắt mở to nhìn Hạ Ngôn cùng Thượng Phú Quý.

      - Lão nhân gia! Ta là nhân viên công tác Đại sảnh Dong Binh thành Hoa Thanh, tới tìm vài vị dong binh.

      Thượng Phú Quý xoay người nhìn Hạ Ngôn, sau đó cười nhìn lão nhân .

      Mẫu thân! Là ai gõ cửa vậy? Lúc này, trong gian sương phòng mang thai bước ra tuổi khoảng hai mươi, chậm rãi ra cửa hỏi, ánh mắt lướt qua người Hạ Ngôn cùng Thượng Phú Quý.

      - À! Các người tới tìm người sao? Sân viện này tại chỉ có hai mẹ con chúng ta có người khác. Nhưng mà nhà này là nhi tử lão thân bỏ tiền mua lại, có phải các người muốn tìm chủ nhân trước đây ?

      Lão nhân này miệng lười vẫn còn nhanh nhạy, nhưng rất có trật tự.

      Nghe lão nhân vậy, Hạ Ngôn liền nhíu mày lại. Trước đây có khả năng Bạch Hoa ở nơi này, thế nhưng tại dọn . Tuy rằng thành Hoa Thanh so ra hơn thành Tử Diệp, thế nhưng muốn tìm người, vậy trừ khi thông qua Thánh đường mới được.

      Lắc đầu, Hạ Ngôn có chút cam lòng với lão nhân:

      - Lão nhân gia, ngài có biết chủ cũ ngôi nhà này tại ở nơi nào ?

      Ánh mắt lão nhân chuyển hướng Hạ Ngôn, lắc đầu:

      - Cái này lắm, nhưng mà nghe con lão thân , trong bọn họ có người bị thương nặng. Hẳn tìm nơi gần đây, xa.

      Lão nhân lắc lắc cánh tay khô gầy, ngọn đèn trong tay liên tục lóe lên quang mang u ám.

      - Tiên sinh! Chúng ta những nơi gần đây hỏi chút? Thượng Phú Quý hỏi Hạ Ngôn.

      Hạ Ngôn nhìn sắc trời tối, con đường gần đây cũng bắt đầu thưa thớt, dù là hỏi cùng khó hỏi ra gì.

      Tuy nhiên, cũng phải thử chút.

      - Được! Tìm xung quanh . Hạ Ngôn gật đầu.

      - Lão gia! Quấy rồi ngài! Hạ Ngôn áy náy .

      - có gì!

      Lão nhân xong, liền chậm rãi đóng cửa lại. Hạ Ngôn còn có thể nghe được hai mẹ con thấp giọng chuyện trong viện.

      "Vừa này lão nhân chủ nhân sân viện trước đó bị thương. "

      Hạ Ngôn cũng có chút lo lắng, biết người bị thương là ai, càng biết bị thương nghiêm trọng hay .

      Cau mày, Hạ Ngôn chuyển mắt nhìn phía bóng tối

      - Tiên sinh! Ngài đừng gấp, ta giúp ngài tìm ở gần đây xem, ở trong khu này, ta cũng tương đối quen thuộc.

      Thượng Phú Quý vẫn cung kính với Hạ Ngôn.

      - Vậy phiền ngươi, khổ cực rồi!

      Hạ Ngôn , lấy trong túi áo hai kim tệ:

      - Hai kim tệ này coi như phí cực khổ , để cho ngươi làm chuyến công.

      Hạ Ngôn đưa kim tệ tới trước mặt Thượng Phú Quý.

      Thượng Phú Quý thấy kim tệ, sắc mặt có chút đỏ lên, máu sôi trào, ngón tay cũng run run. làm tháng ở Đại sảnh Dong Binh, cũng chỉ mới kiếm được hai kim tệ ba ngân tệ mà thôi. Hạ Ngôn thoáng cái liền cho hai kim tệ, đây đúng là món tài phú bắt ngờ mà.

      - Tiên sinh! Ta sao, hôm nay ta nhất định phải giúp ngài tìm được người. Thượng Phú Quý cắn tiếp nhận kim tệ, lớn tiếng .

      Tiếp đó, liền phóng kéo người ngang qua bắt đầu hỏi có nhìn thấy mấy người thân phận dong binh, trong đó có người bị thương.

      lúc lâu sau!

      Hạ Ngôn cùng Thượng Phú Quý gần như vòng cả khu vực, thế nhưng lại tìm được bất cứ tin tức hữu dụng gì.

      "Quên ! Tối nay ta phải chạy cả đêm tới thành Càn Khôn. "

      Hạ Ngôn dự định lúc này tìm nữa, tiếp tục như vậy tìm tháng cùng nhất định tìm được người.

      Bọn người Phó Viện trưởng Lý Duẫn còn chờ mình ở Học Viện Càn Khôn.

      - Phú Quý! Ngươi trở về , lát nữa ta rời thành.

      Hạ Ngôn dừng lại, với Thượng Phú Quý ở phía trước.

      Thượng Phú Quý dừng người lại, xoay người lại, mặt biểu tình thất vọng.

      - Tiên sinh! Ngài tiếp tục tìm mấy bằng hữu nữa sao?

      Thượng Phú Quý có chút mệt mỏi, theo Hạ Ngôn đường từ Đại sảnh Dong Binh, có thể lộ trình ngắn. Tuy nhiên bản thân cũng là người tu luyện, cùng có chút thực lực.

      - tìm nữa, ta còn có chuyện phải làm, thể ở lại lâu. Hạ Ngôn lắc đầu bất đắc dĩ.

      -À!

      Thượng Phú Quý cúi đầu, lấy kim tệ Hạ Ngôn đưa khi này ra.

      - Người tìm được, tiên sinh, kim tệ này.

      Lúc Thượng Phú Quý lấy kim tệ ra, Hạ Ngôn còn cảm thấy kỳ quái. Thượng Phú Quy này muốn làm gì? Nghe như vậy, Hạ Ngôn khỏi buồn cười.

      Thượng Phú Quý này hơn ba mươi tuổi, lại còn giống như đứa vậy.

      Tìm được người, vậy trả lại kim tệ?

      Hạ Ngôn lắc đầu cười, lấy trong túi thêm hai kim tệ:

      - Những kim tệ này, đều là của ngươi.

      Bốn kim tệ đặt ở trong tay Thượng Phú Quý, làm càng trừng to mắt.

      - Đây. là của ta?

      Thượng Phú Quý kinh ngạc , nhìn kim tệ ánh vàng rực rỡ trong tay, Thượng Phú Quý có chút khó tin nổi. Chỉ ngày, lại kiếm được bốn kim tệ, cái này có khác gì trời rớt xống cái bánh ngọt.

      - Được rồi! Ta phải !

      Hạ Ngôn nhìn đèn lồng cách đó xa, nhắc chân xoay người rời .

      - Tiên sinh! Lần sau ngài tới thành Hoa Thanh, cứ tới tìm ta dẫn dường. Ta rất quen thuộc thành Hoa Thanh này!

      Thượng Phú Quý kêu to ở sau lưng Hạ Ngôn.

      ***

      -Lộc tiên sinh! Van cầu ngài, cho ta vay thêm chút dược liệu .

      Hạ Ngôn vừa chia tay Thượng Phú Quý lâu, chuyển sang con đường tương đối sáng sủa. Người con đường này tương đối nhiều, đường cũng phồn hoa.

      Lúc Hạ Ngôn qua tiệm bán thuốc, đột nhiên trong cửa hàng ra áo trắng, này dường như bị người bên trong đẩy ra, miệng vẫn còn nài nỉ.

      - Bạch Nhị à, ta mở cửa hàng cùng dễ. biết thời gian này thiếu dược liệu ba kim tệ rồi. Nếu như tiếp tục như vậy cửa hàng của ta cùng phải đóng cửa mất. Bạch Nhị, là ta nhìn lớn lên từ , nhưng mà bây giờ.

      Đứng ở của hiệu thuốc, là gã Dược Tề Sư, mặt mang theo vẻ ưu sầu.

      - cũng biết, thê tử của ta. ôi!

      Lộc tiên sinh này lại thờ dài tiếng, vẻ mặt bắt đắc dĩ:

      - Cho thiếu nhiều dược liệu như vậy, nàng ta muốn lột da ta xuống. Ta thấy, Bạch Nhị a, nên nghĩ biện pháp nơi khác, ta là bất lực mà!

      - Lão già kia! Còn mau lăn vào cho ta!

      tiếng rống to truyền ra từ trong tiệm thuốc. Hạ Ngôn đứng ở cách đó xa cũng sợ . Vừa này Lộc tiên sinh cùng Bạch Nhị đối thoại đều nghe được. Lộc tiên sinh này là người sợ vợ. Vừa nãy rống to chính là tức phụ cường hãn của lão.

      tiếng rống này làm Lộc tiên sinh cả người run run, vội vàng lắc đầu với Bạch Nhị. Sau đó bước nhanh trở vào.

      - Lão già kia! Có phải thấy diện mạo tiểu hồ ly tinh xinh đẹp, ngươi liền động tâm tư? Cần thận ta lột bộ da già của ngươi!

      Bên trong tiếp tục truyền ra tiếng mắng.

      Bạch Nhị đứng ở trước cửa hàng, vẻ mặt khổ sở, hai tay nắm lại chà xát, sau đó mới như gánh nặng ngàn cân xoay người lại. Hạ Ngôn, đứng phía sau nàng tới hai thước.

      Hạ Ngôn vốn ôm hy vọng, thế nhưng lại ở nơi này đụng phải Bạch Nhị, trong lòng tự nhiên vui mừng. vừa nghe Bạch Nhị chuyện với Lộc tiên sinh, tuy nhiên chỉ nhìn bóng lưng tương đối quen thuộc. Hạ Ngôn dám tiến lên xác nhận. Chờ Bạch Nhị xoay người, lúc này mới ánh mắt Hạ Ngôn sáng ngời, xác định đây chính là Bạch Nhị, muội muội của Bạch Hoa mà mình quen biết.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 276:
      Trong lòng nặng nề làm Bạch Nhị bước cùng ngẩng đâu, mà chỉ nhìn xuống chân mình.

      Lúc này trong lòng nàng rất lo lắng, muốn làm thế nào mới có được dược liệu phối chế dược phẩm.

      Bạch Nhị cảm giác được có người đứng trước mặt mình, vô thức nghiêng người tránh qua. Tuy nhiên, cánh tay lại vươn ra chặn nàng lại.

      -Hả?

      Bạch Nhị vừa ngước mắt lên, nhìn về phía người cản đường mình. -Là. Hạ Ngôn?

      Bạch Nhị nhìn thấy khuôn mặt Hạ Ngôn, hô hấp thoáng cái ngừng lại. Từ sau khi chia tay ở Tội Ác Sâm Lâm, qua mấy tháng. Trong thời gian này, mỗi khi Bạch Nhị nghĩ lại, cũng thường xuyên nhớ tới Hạ Ngôn. Chỉ là từ sau lần chia tay đó cũng gặp lại Hạ Ngôn nữa, rất nhiều lần Bạch Nhị đều thở dài, nghĩ rằng có khả năng cả đời cũng gặp lại Hạ Ngôn

      giờ, Bạch Nhị thậm chí nghĩ rằng mình nằm mơ, đây phải là .

      Trong nhất thời, Bạch Nhị thậm chí nghĩ rằng mình nằm mơ tất cả phải là .

      Qua hồi lâu, Bạch Nhị mới che miệng của mình, tỉnh lại từ trong khiếp sợ, mừng rỡ nhìn Hạ Ngôn. mặt Hạ Ngôn vẫn mỉm cười nhìn Bạch Nhị.

      - Bạch Nhị! Ta xuất rất bất ngờ sao? Hạ Ngôn cười .

      Kỳ Hạ Ngôn cũng có chút bất ngờ, ngay lúc mình chuẩn bị rời thành Hoa Thanh, lại ở con đường này hẹn mà gặp được Bạch Nhị. Duyên phận, có đôi khi . Có lúc, ít trùng hợp bất ngờ tồn tại.

      - Hạ Ngôn! là huynh?

      Bạch Nhị lại hỏi như xác nhận, trong ánh mắt chớp động quang mang vui sướng. Thất vọng mua được dược liệu dược phẩm vừa rồi, cùng tạm thời hóa thành hư ảo.

      - Đương nhiên là huynh!

      Hạ Ngôn gật đầu, chỉ vào người mình:

      - Lần này huynh từ thành Tử Nguyệt tới thành Càn Khôn, vừa lúc ngang qua thành Hoa Thanh, nhớ tới các người cố ý tới xem có thể gặp được . Huynh Đại sảnh Dong Binh thành Hoa Thanh, nhưng vẫn thấy các người xuất . Sau đó lại hỏi nhân viên công tác nơi đó, biết được sân viện các người ở trước kia. Chỉ là.

      Hạ Ngôn nhớ tới khu nhà bán , liền dừng lời, chuyển giọng :

      - Huynh cho rằng lúc này thể gặp được các người nữa, thế nhưng ngờ ở nơi này lại gặp muội. Vừa nghe giọng thấy quen thuộc, chẳng qua chỉ nhìn thấy bóng lưng huynh còn dám nhận, sợ phải muội.

      Hạ Ngôn cũng có chút than thờ.

      -A?

      Bạch Nhị nghe Hạ Ngôn xong những lời này, khỏi há miệng .

      Chẳng qua ánh mắt của nàng lại đặt ở trước ngực Hạ Ngôn, bên tấm huân chương dong binh tứ cấp hoàng sắc. Huân chương hoàng sắc, mới là nguyên nhân chân chính làm Bạch Nhị kinh ngạc.

      Mấy tháng trước, Hạ Ngôn ngay cả dong binh nhất cấp cùng phải, mà giờ lại mang huân chương hoàng sắc thân phận dong binh tứ cấp.

      Huân chương hoàng sắc, ở Đại sảnh Dong Binh thành Hoa Thanh cũng thấy nhiều.

      - À! Huynh mang huân chương ở Đại sảnh Dong Binh, làm việc tiện chút, quên gỡ xuống.

      Hạ Ngôn thấy ánh mắt Bạch Nhị nhìn chằm chằm huân chương mình, liền muốn tháo xuống.

      Bạch Nhị vội vàng lắc đầu, ngăn cản Hạ Ngôn.

      - Hạ Ngôn! Trương Long bị trọng thương. Bạch Nhị tới Trương Long:

      - Nửa tháng trước chúng ta Tội Ác Sâm Lâm săn giết con ma thú. Trương Long bị ma thú đánh trúng ngực, thiếu chút nữa chết.

      Bạch Nhị có chút sợ hãi:

      - Nhưng mà may mắn, cuối cùng cũng cứu lại mạng. thế nhưng. Muội cùng ca ca, kim tệ bốn người chúng ta kiếm được mấy năm nay đều vì Trương Long bị thương mà tiêu hết. Dù ngay cả sân viện phụ thân mẫu thân lưu lại cũng bán .

      Bạch Nhị khẽ cong môi :

      - Tuy rằng Trương Long cứu lại mạng, thế nhưng vẫn phải sử dụng loại dược phẩm chữa thương. Chỉ là mỗi ngày, dược liệu phối chế dược phẩm này đều cần tốn hao kim tệ mua về. Nếu dùng dược phẩm, Trương Long tùy thời chết.

      Nghe Bạch Nhị liên tục những lời này, kỳ vừa rồi HạNgôn suy đoán ra.

      Hạ Ngôn thấy phải Bạch Nhị bị thương, lo lắng trong lòng liền nhõm ít. lại, đối với mấy người này, Hạ Ngôn lo lắng nhất vẫn là Bạch Nhị.

      Đây cũng trách Hạ Ngôn. có lẽ tất cả nam nhân dưới tình huống như vậy, đều lo lắng nhất là Bạch Nhị.

      - Hạ Ngôn! Huynh theo muội, muội muốn mua dược liệu. Trương Long phải lập tức uống thuốc.

      Bạch Nhị kéo tay Hạ Ngôn vào.

      Hạ Ngôn cười cười, cũng theo Bạch Nhị vào trong cửa hàng bán thuốc này.

      Mẫu Dạ Xoa kia ngồi trong quầy hàng đen, hai mắt to như chuông đồng xoay chuyển người nam nhân mình, nhìn thấy Bạch Nhị tiến vào, mặt lập tức lộ ra vẻ hung ác.

      Lộc tiên sinh thấy Bạch Nhị lại vào, vội vã chạy tới, mặt vẻ kiên nhẫn.

      - Lộc Hữu Tài này trước kia khi phụ thân còn đời trợ giúp ít. Nếu phải phụ thân, năm đó Lộc Hữu Tài này sớm chết đói, là phụ thân cho tiền vốn làm ăn, mới có được ngày hôm nay. Mà giờ muội chỉ thiếu chút dược liệu, đều chấp nhận.

      Bạch Nhị thầm với Hạ Ngôn.

      Hạ Ngôn càu mày:

      - Bạch Nhị! Lộc tiên sinh này dường như sợ hãi thê tử mới muốn cho muội thiếu dược liệu nữa.

      Hạ Ngôn nghe Bạch Nhị đổi thoại với Lộc Hữu Tài, cho nên nghe Bạch Nhị như vậy, khỏi vài câu cho Lộc Hữu Tài.

      - Hừ! Muội tin, chỉ là mượn cớ cho có mà thôi. Hừ! Muội thiếu bọn họ ba kim tệ, liền trái tiếng khó, phải tiếng khó.

      Bạch Nhị khẽ giọng hừ tiếng, gương mặt thanh tú xụ xuống.

      - Bạch Nhị! Sao lại tới nữa?

      Lúc này đây Lộc Hữu Tài có chút kiên nhẫn, phất tay lớn tiếng .

      Thê tử đứng sau quầy hàng đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Nhị, giống như muốn nuốt nàng. So sánh với Bạch Nhị vóc người yểu điệu, Hạ Ngôn nhìn ra, nữ nhân béo này chính đố kỵ vóc người tướng mạo của Bạch Nhị.

      - Nên ta rồi Bạch Nhị, phải thông cảm ta khó xử chứ. Cửa hàng của ta cũng phải như hiệu thuốc hàng đầu Linh Dược Phường kia, thiếu nổi.

      Lộc Hữu Tài tới gần, vẫn ngừng.

      Đột nhiên, biểu tình Lộc Hữu Tài sững ra.

      thấy Hạ Ngôn bên cạnh Bạch Nhị, vốn là người trẻ tuổi cũng để ý gì. Thế nhưng khi thây huân chương trước ngực Hạ Ngôn, ánh mắt lại thể rời được.

      Lộc Hữu Tài cũng là người có kiến thức, biết giá trị huân chương hoàng sắc này. -Ngài.

      Lộc Hữu Tài năng cũng bắt đầu lắp bắp.

      - Lộc tiên sinh! Đây là bằng hữu của ta, Hạ Ngôn, dong binh tứ cấp. Trong đôi mắt Bạch Nhị lộ ra vẻ đắc ý, chỉ chỉ Hạ Ngôn với Lộc Hữu Tài.

      - Lộc tiên sinh! Hạ Ngôn huynh ấy cũng là bằng hữu của ca ca ta, còn có Trương Long nữa. Huynh ấy biết Trương Long bị thương, cố ý từ.

      Bạch Nhị đến đó, thoáng cái nhớ vừa này Hạ Ngôn từ đâu tới, vội vàng nhìn về phía Hạ Ngôn.

      Hạ Ngôn :

      - Ta đến từ Thánh thành.

      Trong lòng Hạ Ngôn cười thầm, thảo nào vừa nãy Bạch Nhị ngăn mình tháo huân chương dong binh hoàng sắc xuống, hóa ra là muốn cho Lộc Hữu Tài này cái hạ mã uy.

      Biết dụng ý của Bạch Nhị, Hạ Ngôn tự nhiên thuận theo thế giúp Bạch Nhị.

      Hai mắt ti hí của Lộc Hữu Tài đột nhiên trùng ra, thân thể run run kịch liệt, trong nháy mắt đầu toát đầy mồ hôi.

      -Từ. Thánh thành?

      Lộc Hữu Tài cảm thấy cổ mình có thứ gì đó bóp chặt.

      - Làm sao vậy, làm sao vậy?

      thân hình to lớn đột nhiên phóng lên từ phía sau Lộc Hữu Tài, chính là bà vợ của . Lộc Hữu Tài vừa thấy bà vợ mình lao tới, vội vã muốn ngăn cản, thế nhưng bà vợ còn muốn mạnh mẽ hơn, căn bản ngăn được.

      - Tiểu tinh! Ngươi thực là chưa từ bỏ ý đồ hả, còn dám tới? Bà béo kia chỉ vào Bạch Nhị:

      - Ta cho ngươi biết, nếu như ngươi có tiền, dược liệu chỗ chúng ta tùy ý bán cho ngươi. Nếu ngươi có tiền, vậy lập tức cút cho ta!

      Bà béo kia vừa , vừa chấn động thịt béo người.

      Lộc Hữu Tài mặt tái mét!

      Bà vợ của biết dong binh tứ cấp rốt cuộc có địa vị gì, bà ta chỉ biết Chấp cùng Đường chủ thành Hoa Thanh cao cao tại thượng, sau đó chính là đại gia tộc cùng người giàu có đầy tiền. Đối với những người này, bà ta vui vẻ ra mặt. Thế nhưng đối với Hạ Ngôn là dong binh tứ cấp, bà ta căn bản biết đối phương có bao nhiêu phân lượng.

      Hơn nữa, tên dong binh tứ cấp này còn là tới từ Thánh thành. Thánh thành kia là chỗ nào?

      Lộc Hữu Tài liên tục kéo bà vợ mình lại, thế nhưng bà béo kia vẫn lải nhải, thậm chí muốn nhào lên đẩy Bạch Nhị, muốn đẩy Bạch Nhị cùng Hạ Ngôn ra ngoài.

      Bạch Nhị đả thông hơn tám mươi đường kinh mạch, dù là sức lực nữ nhân béo này lớn gấp đôi cũng có khả năng là đối thủ của Bạch Nhị.

      Nếu Bạch Nhị muốn động thủ, trong nháy mắt là có thể giết chết nữ nhân béo này.

      Chẳng qua tuy rằng Bạch Nhị tức, đến nỗi ngực sữa phập phồng, hơi thở hỗn loạn, mặt như sương lạnh, nhưng vẫn bảo trì bình tĩnh.

      Dù sao, phu phụ Lộc Hữu Tài đều là người thường.

      - Bạch Nhị, còn có vị Hạ Ngôn tiên sinh này, ta. ta lập tức chuẩn bị dược liệu các ngài cần. Các ngài chờ chốc lát.

      Lộc Hữu Tài vất vả kéo bà vợ mình ra sau lưng, thở hồng hộc với Hạ Ngôn cùng Bạch Nhị.

      Vừa nghe lời này, nữ nhân béo kia lập tức bạo phát, cái phi thân trực tiếp đè Lộc Hữu Tài nằm úp sấp xuống đất.

      - Đừng náo loạn nữa, tiền này đủ mua dược tài rồi chứ?

      Hạ Ngôn sắc mặt trầm, bị nữ nhân này nháo tới phiền.

      Loại đàn bà đanh đá này, muốn thấy.

      - Tiểu tinh, lão nương bảo ngươi.

      Nữ nhân béo này còn kêu la, vốn muốn cút, thế nhưng khi Hạ Ngôn lấy ra xấp kim phiếu ánh vàng rực rỡ, giọng bà ta lập tức im bặt. Chẳng qua con mắt còn mở to hơn khi nãy, hận thể trừng cả tròng mắt ra ngoài.

      Bạch Nhị cũng giật mình nhìn Hạ Ngôn lấy ra xấp kim phiếu. Nàng cách Hạ Ngôn tương đối gần, thấy kim phiếu trong tay Hạ Ngôn, đều có con số vạn.

      Tuy rằng trước khi Hạ Ngôn rời thành Tử Nguyệt, để đa số kim phiếu ở trong hành trang, tuy nhiên trong vạt áo vẫn để số lẻ mười vạn kim phiếu.

      khó tưởng tượng, người thường nhìn thấy món tiền khổng lồ như thế có phản ứng thế nào.

      Nữ nhân béo kia biểu tình lập tức chuyển đổi còn nhanh hơn lật sách, mặt béo lập tức đắp đầy tươi cười, bộ dáng hung hãn muốn ăn thịt người vừa nãy liền hoàn toàn biến mất.

      - Ai da! Hóa ra là khách mua dược liệu, mời vào trong, mời vào trong!

      Nữ nhân béo kia lắc lắc eo như thùng phuy với Hạ Ngôn cùng Bạch Nhị.

      Lúc , còn cố ý vươn người tới nhìn hạn mức kim phiếu trong tay Hạ Ngôn.

      Kim phiếu này, cũng chia làm những mức trăm, năm trăm, ngàn, vạn.

      Đến khi bà ta thấy chữ số vạn kim phiếu, miệng lập tức càng thêm khó khép lại.

      Lộc Hữu Tài vừa này bị ép bẹp mặt đất, lúc này mới há miệng thờ dốc đứng lên, thấy Hạ Ngôn cầm kim phiếu trong tay, bà vợ mình vẻ mặt tươi cười, hận thể lập tức xông lên bóp chết bà vợ chỉ biết phá hoại này, thế nhưng lại dám, chỉ có thể khập khiễng tiếp tục bắt chuyện với Hạ Ngôn cùng Bạch Nhị.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 277:
      Tác giả nhảy chương…
      CHƯƠNG 278:
      Hạ Ngôn mở bọc hành lý bên người thoáng tìm chút liền tìm được hai hộp gấm đựng Khí Huyết Đan kia.

      Triệu Mạnh cùng Trương Long vẫn chưa nhìn thấy những vật phẩm bên trong bọc hành lý của Hạ Ngôn. Những đan dược này đều được cất trong hộp gấm và hộp ngọc, kim phiếu tuy rằng được vứt tùy ý trong bọc hành lý, nhưng Trương Long cùng Triệu Mạnh cũng có đưa tầm mắt nhìn vào bọc hành lý của Hạ Ngôn.

      "Khí Huyết Đan chữa thương mặc dù hiệu quả phi phàm. Tuy nhiên đây dù sao cũng chỉ là Khí Huyết Đan nhất phẩm, cũng biết có thể nhanh chóng chữa khỏi thương thế cho Trương Long hay . "

      Hạ Ngôn trong lòng cũng chắc chắn lắm.

      Tuy nhiên, mặc kệ như thế nào, sau khi sử dụng Khi Huyết Đan, thương thế của Trương Long khẳng định tốt hơn.

      - Dược phẩm ta nấu xong rồi, Trương Long! Mau uống thuốc .

      Bạch Nhị mới vừa rồi chuẩn bị thuốc, bước nhanh tiến vào, mặt lộ ra biểu tình rạng rỡ.

      rất nhiều ngày trôi qua, Bạch Nhị cùng chưa từng cười. Mấy ngày vừa rồi vì trị liệu thương thế cho Trương Long, Bạch Nhị cùng là hao tâm tổn lực quá độ. Với tính cách vui tươi lạc quan của nàng, hẳn là nụ cười luôn đọng môi mới phải.

      Nhưng Trương Long cùng Triệu Mạnh những ngày gần đây hầu như thấy vẻ mặt Bạch Nhị tươi cười, cho dù là cười, cũng rất miễn cưỡng. Đa số thời gian khuôn mặt Bạch Nhị cùng đều sầu lo lắng.

      Hôm nay Hạ Ngôn đến, Bạch Nhị mới trở lại vẻ tươi cười thư thái trước kia, nụ cười vẫn nở môi.

      -Ừ!

      Trương Long lên tiếng.

      Hạ Ngôn nhìn thấy dược phẩm mà Bạch Nhị bê tới chỉ là bát nước thuốc màu đen, cỗ hương vị đặc biệt chậm rãi lan tỏa trong khí.

      "Chờ Trương Long uống xong bát thuốc này, ta mới đưa đan dược này ra. " Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng:

      "Có lẽ dược phẩm phối hợp với đan dược có hiệu quả tốt hơn cũng biết chừng. "

      Dược phẩm trong bát cũng nhiều, Trương Long uống hơi liền cạn. Hương vị mặc dù dễ chịu, tuy nhiên Trương Long cũng chưa từng nhăn mày nhăn mặt lần.

      - Hạ Ngôn! Ca ca ta là sắp trở lại rồi. Tối nay ngươi. bằng ta dẫn ngươi tới tửu lâu nghỉ lại .

      Bạch Nhị nhìn ngôi đình rách nát chút rồi , đây vốn chỉ là ngôi từ đường bị bỏ hoang, vẻ mặt nàng lại chợt hơi hơi ửng đỏ, nhìn lúc này phi thường xinh đẹp đáng .

      - Chờ Bạch Hoa trở về năm người chúng ta cùng tới tửu lâu ở .

      Hạ Ngôn cười với Bạch Nhị.

      Hạ Ngôn cùng thiếu tiền, nhìn thấy đám người Trương Long ở nơi này, Hạ Ngôn đương nhiên keo kiệt chút tiền bạc này.

      Ở tửu lâu có thể xài hết bao nhiêu tiền? Cho dù mua tiểu viện tốt chút cũng chỉ mấy ngàn kim tệ. Khi mấy người Bạch Nhị bán tiểu viện cũ kia , khẳng định cần phải mua lại cái khác.

      -Hả?

      Nghe vậy, Trương Long giật mình, miệng mở lớn hô to tiếng.

      - Như vậy phải cần bao nhiêu tiền chứ? Hơn nữa, chung quy cũng thể ngày nào cũng ở tửu lâu được. Hạ Ngôn! Ngươi đừng kêu ta tới nơi đó, nơi này cũng rất tốt.

      Trương Long trợn mắt .

      Hạ Ngôn cười đáp:

      - Ngươi chịu khó kiên trì chút, ở tửu lâu cùng phải ở lâu, ngày mai chúng ta mua tiểu viện mới để ở.

      - Sao cơ?

      Ngay cả Triệu Mạnh luôn bảo trì trầm mặc từ đầu đến giờ, nghe được những lời này của Hạ Ngôn cũng kìm nổi giật mình lên tiếng, trong hai mắt hào quang kinh ngạc chớp động.

      Bọn họ tự nhiên nghe ra được Hạ Ngôn là muốn mua giúp bọn tiểu viện. Nhưng mua tiểu viện vậy cần tiêu phí mấy ngàn kim tệ. Bốn người bọn họ nhận nhiệm vụ dong binh, nếu vận khí tốt tháng cùng có thể thu được ba đến bốn mươi kim tệ mà thôi. Muốn mua tiểu viện, cho dù tiện nghi thấp chút, bọn họ cũng phải làm sáu bảy năm mới đủ.

      - Các ngươi đừng cự tuyệt, , chút tiền đó với ta mà tính cái gì. Cho nên, các ngươi cũng đừng quá bận tâm. Tiền tài ta cũng coi trọng, ta coi trọng chính là tình nghĩa.

      Hạ Ngôn lên tiếng chặn lời mọi người, đỡ để bọn họ thêm gì nữa.

      - Còn nữa, ta nơi này có hai khỏa Khí Huyết Đan chữa thương. Trương Long! Ngươi dùng thử xem có thể giúp cho thương thế tốt hơn sớm chút hay .

      Hạ Ngôn lấy ra hộp gấm vừa tìm lúc này đưa tới phía trước, Triệu Mạnh có chút đờ đẫn tiếp nhận hộp gấm.

      Đan dược bọn họ cũng từng thấy qua, chính là thấy con cháu những đại gia tộc mang theo bên người phòng bất trắc. Nhưng bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa từng được dùng, thậm chí ngay cả nghĩ tới cũng chưa từng nghĩ.

      Bọn họ chỉ là dong binh bình thường, Bạch Hoa cũng chỉ mới là dong binh nhị cấp. Nhiệm vụ có thể tiếp nhận đều là nhiệm vụ đơn giản nhất cấp, nhị cấp. Căn bản kiếm được bao nhiêu tiền.

      - Đan dược. Khí Huyết Đan!

      Bạch Nhị thào .

      - Là Khí Huyết Đan nhất phẩm, hiệu quả so với dược phẩm tốt hơn nhiều lắm. Trương Long! Ngươi tại liền dùng .

      Hạ Ngôn cười .

      Đan dược này là chính luyện chế ra.

      - Việc này. cũng quá.

      Trương Long cũng có chút nghẹn ngào.

      Cũng phải bốn người bọn họ cùng Hạ Ngôn tính là thân quen. Mặc dù khi ở trong Tội Ác Sâm Lâm từng đồng sinh cộng tử đoạn thời gian, nhưng phần ân tình mà Hạ Ngôn dành cho bọn họ lúc này thể diễn tả bằng ngôn từ được.

      Nếu là người bình thường, mặc dù có đan dược, sợ rằng cũng thể lấy ra cho bọn họ sử dụng đâu?

      - Trương Long! Nếu Hạ Ngôn vậy, ngươi hãy dùng !

      Triệu Mạnh thấp giọng câu, cầm hộp gấm rồi mở ra, từ trong đó lấy ra đan dược màu đỏ.

      Ở cách đó xa, những người lưu lạc kia đều sợ hãi nhìn về phía bên này.

      Đám người Bạch Nhị là dong binh, là người tu luyện. Mà những người dân du cư này cũng chỉ là người thường, bọn họ sợ hãi người tu luyện đó là chuyện rất bình thường.

      - Trương Long! Mau ăn .

      Bạch Nhị cũng thêm vào.

      - Được! Hạ Ngôn huynh đệ, phần ân tình này, Trương Long vĩnh viễn quên. Trương Long khí khái lớn.

      Hạ Ngôn mỉm cười, cũng thêm điều gì.

      Sau khi dùng Khí Huyết Đan, khí sắc Trương Long nháy mắt liền trở nên hồng nhuận, hiệu quả cực nhanh, khiến Triệu Mạnh cùng Bạch Nhị có chút phản ứng kịp. Hạ Ngôn nhìn Trương Long thầm nghĩ:

      "Dược hiệu mới chỉ bắt đầu, có lẽ sau nửa canh giờ Trương Long có chuyển biến tốt đẹp ràng hơn. "

      Tuy rằng phải đan dược cao phẩm, nhưng hiệu quả đồng dạng cũng kinh người. Nếu là Khí Huyết Đan ngoài tam phẩm, chỉ sợ sau nửa canh giờ Trương Long liền có thể khôi phục sức chiến đấu.

      Dần dần, trong cơ thể Trương Long bắt đầu có từng đợt thanh truyền ra. Kinh mạch cũng dần dần nổi lên, làn da trần đều có thể thấy được ràng.

      - Bạch Nhị, Triệu Mạnh!

      Lúc này, từ sau lưng mọi người truyền tới tiếng gọi. Mấy người Hạ Ngôn đều xoay người lại.

      - Là Bạch Hoa trở lại!

      Hạ Ngôn nhìn thấy Bạch Hoa từ phía xa tới gần. Bạch Hoa mặc bộ y phục vải gai màu đen, sau lưng đeo vũ khí của mình, mặt cũng có tia mệt mỏi.

      Hiển nhiên công việc của cũng thoải mái.

      -Ca!

      Bạch Nhị thấp giọng hô lên tiếng.

      Bởi vì lúc này Trương Long dường như tự hành chữa thương, cho nên Bạch Nhị cùng dám lên tiếng quá lớn, sợ ảnh hưởng đến Trương Long.

      - Ca ca, huynh xem ai đây!

      Bạch Nhị cười chỉ vào Hạ Ngôn.

      Bạch Hoa cùng nhìn thấy có thêm người, vốn phiền muộn, lại nghe Bạch Nhị như vậy, liền cẩn thận quan sát.

      - Là Hạ Ngôn?!

      Bạch Hoa bỗng nhiên lớn hơn, tròng mắt lồi ra. Đúng như lời Bạch Nhị , khi Bạch Hoa nhìn thấy Hạ Ngôn khẳng định chấn động. Tình hình tại quả như thế.

      - Đại ca, đừng lớn quá. Trương Long vừa rồi dùng Khí Huyết Đan của Hạ Ngôn huynh đệ, dược lực có tác dụng.

      Triệu Mạnh vội vàng hạ giọng .

      Bạch Hoa xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía Trương Long, quả nhiên đúng như vậy.

      - Hạ Ngôn! Ngươi tại sao lại đến thành Hoa Thanh?

      Bạch Hoa thấp giọng ngạc nhiên vui mừng nhìn Hạ Ngôn hỏi.

      Hạ Ngôn cười thuật lại chút chuyện mình vừa trải qua ở thành Hoa Thanh, sau đó trùng hợp gặp được Bạch Nhị mua thuốc, rồi cùng nhau tới nơi này.

      - Hạ Ngôn! Ngươi là dong binh tứ cấp?

      Bạch Hoa nhìn thấy tấm huy chương cũng đồng dạng giật mình. Hạ Ngôn nhướng mày thầm nghĩ:

      "Xem ra thân phận dong binh tứ cấp cũng có chút khoa trương rồi. "

      Hạ Ngôn liền tháo tấm huy chương xuống bỏ vào trong ngực áo. Lúc này Bạch Nhị cũng còn ngăn cản, chỉ vừa nhìn vừa cười.

      - Vận khí tốt thôi, hoàn thành nhiệm vụ độ khó cao liền lập tức tăng tới tứ cấp. Hạ Ngôn cười .

      Trong khi mọi người chuyện, Trương Long rốt cục dần dần khôi phục nước da bình thường, tiếng vang kỳ dị trong cơ thể cũng dần dần cũng ngừng lại.

      Trương Long mở lớn hai mắt, tinh quang lóe ra, thần thái phấn chấn, thần sắc so với trước đó tốt hơn rất nhiều.

      - Trương Long! Cảm giác thương thế sao rồi?

      Bạch Hoa hỏi.

      -Ừ?

      Trương Long thử sờ sờ nơi bụng mình, rồi sau đó mừng rỡ :

      - Ngực ngờ còn đau nữa, chuyện này. đan dược này quá lợi hại!

      Trương Long xong liền muốn đứng dậy.

      - Đừng!

      Triệu Mạnh khẩn trương hô lên, vừa định ngăn cản Trương Long lại, lo lắng Trương Long lộn xộn có thể khiến thương thế nặng hơn, nhưng vẫn chậm bước.

      Trương Long vừa đứng lên, mặc dù có chút yếu ớt, nhưng đứng lên. Mấy ngày nay luôn nằm chỗ, với tính cách hào sảng của Trương Long sớm chán nản đến mức muốn sống nữa.

      tại có thể đứng lên, Trương Long đương nhiên vui vẻ hơn so với bất cứ người nào.

      - Ha ha ha! Hạ Ngôn huynh đệ! Ngươi xem này, tốt quá! Chà chà, đan dược này rất thần kỳ rồi. Ta tại bước cũng có vấn đề gì.

      Trương Long thử bước mấy bước, tuy nhiên vẫn còn có chút vững.

      Bất quá đám người Triệu Mạnh, Bạch Nhị, Bạch Hoa đều kinh ngạc nhìn Trương Long tự do hoạt động, trong lúc nhất thời biết nên điều gì.

      - ! Chúng ta tim tửu lâu ăn bữa no trước , sau đó ở lại chỗ nào đó, ngày mai chuyện sau.

      Hạ Ngôn cười với mấy người.

      - Tốt!

      Mấy người đều gật mạnh đầu.

      Năm người cùng rời khỏi căn miếu đổ nát.

      Mà những dân du cư này chờ sau khi mấy người rời , mới bắt đấu nghị luận.

      Bọn họ tuy rằng nghèo khổ, nhưng cùng ngốc, bọn họ cũng biết vừa rồi là chuyện gì xảy ra.

      Bọn họ đều biết người mới tới hôm nay rất lợi hại, hơn nữa dường như rất có tiền. Xuất ra khỏa đan dược gì đó ngờ lập tức cứu sống người sắp phải chết.

      Theo những người này thấy Trương Long chính là sắp phải chết.

      Năm người Hạ Ngôn tới chính là tửu lâu Bạch Nhị ở, quy mô cũng lớn, tuy nhiên gian bên trong cũng tệ lắm.

      Bởi vì qua thời gian ăn cơm, trong tửu lâu còn khách khứa gì. Năm người Hạ Ngôn tìm bàn gần cửa sổ rồi theo thứ tự ngồi xuống. Mọi người đều rất hào hứng.

      - Ta muốn uống ngụm rượu lớn, ăn khối thịt to.

      Trương Long kích động .

      Tiểu nhị tửu lâu vội vàng chạy lại chờ mấy người gọi món ăn.

      - Hạ Ngôn, ngươi gọi thức ăn !

      Bạch Nhị đưa thực đơn cho Hạ Ngôn.

      Hạ Ngôn tiếp nhận thực đơn, tùy ý nhìn chút. Đều là đồ ăn giá cả có chút bình dân. Đa số đều là mấy chục tiền đồng. Món đắt tiền nhất cũng chỉ mấy ngân tệ.

      Hạ Ngôn trực tiếp khép thực đơn lại, với tiểu nhị:

      - Trong tửu lâu của ngươi chuyên nấu những món gì, mỗi món đều đưa lên phần.

      Tiểu nhị vừa nghe xong còn tưởng rằng lỗ tai mình nghe lầm, chớp chớp mắt nhìn Hạ Ngôn chút, sau khi xác định phái mình nghe sai, lúc này mới rất nhanh lên tiếng đáp ứng. Rồi sau đó vội vàng xoay người rời .

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 279:
      Tiểu nhị vừa rời , bốn người Bạch Hoa đều hai mặt nhìn nhau kinh hoảng.

      - Buổi sáng ta ở Đại sảnh Dong Binh ăn chút cơm, từ lúc đó đến bây giờ cũng chưa có ăn gì. Vừa rồi thấy chiêu bài đồ ăn quán bọn dường như cùng tệ. Đơn giản mỗi món cũng phải phần.

      Hạ Ngôn cười giải thích.

      - Những đồ ăn đó cũng khá rẻ, các ngươi đừng nhìn ta như vậy được ?

      Vốn sau khi Hạ Ngôn xong câu đầu tiên, cũng định tiếp. Tuy nhiên khi nhìn thấy ánh mắt mọi người nhìn mình, kìm nổi lại bổ sung câu.

      Thực ra Hạ Ngôn cùng chú ý nhiều lắm đến thức ăn. Đương nhiên bất cứ đồ ăn gì có hương vị ngon đều thích.

      Bởi vì lúc này còn nhiều khách ăn cơm. Cho nên thức ăn Hạ Ngôn gọi rất nhanh đều được tiểu nhị bưng lên, đầy bàn thức ăn, hương vị lan tỏa tràn ngập trong khí

      "Nếu Thổ cẩu ở nơi này chỉ sợ bàn thức ăn này cũng đủ cho mình nó ăn. Cũng biết Tiểu Thanh tại sống như thế nào, từ khi rời thành Tử Diệp đến giờ cũng sắp được nửa tháng rồi. "

      Hạ Ngôn trong lòng thầm nghĩ.

      - Bạch Hoa đại ca, Bạch Nhị!

      Năm người Hạ Ngôn ăn uống thoải mái, từ ngoài cửa tiến vào mấy người, sau đó giọng truyền đến.

      Năm người ngừng tay ngoảnh mặt nhìn lại.

      - Ha ha! Các vị đại ca đều ăn cơm sao, vốn ta còn muốn mời mấy vị ăn cơm tối Ngày hôm qua ta cũng với Bạch Nhị muội muội rằng hôm nay phải cùng nhau ăn cơm tối đó.

      người trẻ tuổi nhất trong mấy người mới vào, tầm dưới hai mươi tuổi cười với mọi người. Nhìn trang phục dường như cũng phái bình dân thông thường. Hơn nữa phía sau còn theo mấy tên hộ vệ.

      - ra là Hoàng Lập Nghiệp Hoàng công tử!

      Bạch Hoa đứng lên hơi ôm quyền chào hỏi Hoàng Lập Nghiệp.

      -Bạch Hoa đại ca!

      Hoàng Lập Nghiệp cùng ôm quyền đáp.

      Hoàng Lập Nghiệp này thực ra cũng rất khách khí.

      -Ồ?

      Đồng tử Hoàng Lập Nghiệp hơi co rụt lại chút, vẻ kinh ngạc nhìn về phía Trương Long:

      - Trương Long đại ca! Thương thế của ngươi khỏi rồi sao? Hoàng Lập Nghiệp cũng biết Trương Long bị thương:

      - Ta nghe Bạch Hoa đại ca ngươi bị thương rất nặng, tại xem ra dường như khí sắc rất tốt đấy chứ, ha ha!

      - Ha ha! Hoàng công tử cũng đừng gọi ta là đại ca nữa. Thương thế của ta cùng nhờ Hạ Ngôn huynh đệ mới khỏi đó. Khí Huyết Đan mà cho ta dùng lợi hại.

      Trương Long lớn tiếng .

      - Ồ? Khí Huyết Đan?

      Hoàng Lập Nghiệp biến sắc nhìn về phía Hạ Ngôn

      cùng là nguôi có tư duy khá mẫn tiệp, nháy mắt liền đoán ra Hạ Ngôn trong lời Trương Long là ai.

      Hạ Ngôn thấy Hoàng Lập Nghiệp nhìn về phía mình, liền mỉm cười nhìn . Hoàng Lập Nghiệp ôm quyền với Hạ Ngôn:

      - Vị này chính là Hạ Ngôn tiên sinh rồi. Quả nhiên nho nhã phong độ!

      - Ha ha! Hoàng công tử quá khen. Hạ Ngôn cười đáp lễ.

      - Ta mấy ngày trước từng với Bạch Nhị, muốn đưa Trương đại ca đến vị dược sư để trị liệu, chỉ là Bạch Nhị đồng ý. tại xem ra quả cần nữa.

      Thanh Hoàng Lập Nghiệp chợt lạnh nhạt tiếp.

      - Nhị muội! Muội cùng Hoàng công tử? Bạch Hoa cau mày.

      Bạch Nhị :

      - Ca! Hoàng công tử đối với chúng ta quá tốt, chúng ta là thân phận dong binh, biết khi nào chết, làm sao có thể tiếp nhận ân đức như vậy chứ?

      - Bạch Nhị! Muội vậy sai rồi, chỉ cần muội nguyện ý, hoàn toàn có thể cần làm dong binh nữa. Còn có Bạch Hoa đại ca, Trương Long đại ca, Triệu Mạnh đại ca nữa, các huynh đều có thể cần làm dong binh nữa. Hoàng gia ta ở thành Hoa Thanh cùng có chút sản nghiệp, những sản nghiệp đó cũng thiếu người trong coi, mọi người có thể đến Hoàng gia làm việc mà.

      Hoàng Lập Nghiệp lo lắng .

      - À, ý của ta là, gia tộc có số sản nghiệp kinh doanh khuyết thiếu nhân viên, mấy vị có thể tới làm việc trong gia tộc của ta. Dù sao, cuối cùng cũng phải mời người tới làm. Hơn nữa, Hoàng gia chúng ta đối với các vị đại ca đều phi thường tín nhiệm.

      Hoàng Lập Nghiệp cố gắng để đám người Bạch Hoa nhận lời.

      Mấy người Bạch Hoa cùng biết Hoàng Lập Nghiệp quả là có ý tốt. Nhưng.

      Bạch Hoa nhìn Bạch Nhị chút, cũng hiểu quan hệ giữa Bạch Nhị và Hoàng Lập Nghiệp. Hoàng Lập Nghiệp vẫn luôn theo đuổi Bạch Nhị, nhưng Bạch Nhị lại để tâm đến Hoàng Lập Nghiệp. Trong lòng thầm than tiếng, Bạch Hoa vẫn phải cự tuyệt ý tốt của Hoàng Lập Nghiệp. Nếu tiến vào Hoàng gia, thiếu người ta phần ân tình này, vậy về sau Bạch Nhị và Hoàng Lập Nghiệp càng khó ràng.

      Đối với loại tình này, Bạch Hoa tuy rằng là ca ca nhưng cùng có biện pháp gì thay đổi, chung quy thể ép buộc Bạch Nhị đáp ứng.

      Cùng phải phẩm hạnh của Hoàng Lập Nghiệp quả rất tốt, ở thành Hoa Thanh nhiều năm như vậy, Bạch Hoa cũng hiểu biết chút. Hoàng Lập Nghiệp thường xuyên làm số việc thiện, hơn nữa đối với Bạch Nhị cũng là lòng.

      Nhìn thấy như vậy, Hạ Ngôn liền nhìn ra, khẽ mỉm cười.

      Đây là chuyện giữa Bạch Nhị và Hoàng Lập Nghiệp, cũng thể xen vào. Hơn nữa, Hoàng Lập Nghiệp này quả tệ.

      Bạch Nhị vẫn quan sát sắc mặt Hạ Ngôn, thấy Hạ Ngôn cười cười dường như còn lắc đấu cái. khỏi có chút lo lắng, vẻ tươi cười đọng lại, hàng lông mày cũng nhíu sát lại gần nhau.

      - Hạ Ngôn! Ta cùng Hoàng công tử có gì, chúng ta chỉ là quen biết nhau từ rất sớm, từ khi ta ở cùng ca ca quen biết .

      Bạch Nhị cũng quản người chung quanh, liền lên tiếng .

      Với tính cách của nàng, quả có đôi khi cũng lo lắng đến môi trường chung quanh.

      Thông thường sau khi ra mới cảm thấy hối hận.

      Hoàng Lập Nghiệp tâm tư tinh tế, thấy Bạch Nhị như vậy lập tức liền hiểu Bạch Nhị là mến Hạ Ngôn này.

      Trong lòng mất mát, vẻ tươi cười mặt Hoàng Lập Nghiệp cũng đọng lại, trong hai mắt cùng còn sáng ngời như vừa rồi nữa.

      - Bạch Hoa đại ca, Hạ Ngôn tiên sinh! Vậy các ngươi tiếp tục dùng cơm , ta cùng phải trở về rồi. Ta chỉ tới xem chút nàng có cần gì .

      Hoàng Lập Nghiệp xong liền xoay người rời .

      Thấy Hoàng Lập Nghiệp rời , Hạ Ngôn trong lòng cũng dở khóc dở cười. Bạch Nhị này là.

      - Bạch Nhị! Ngươi.

      Bạch Hoa bất đắc dĩ lắc đầu.

      - Hắc hắc! Để ta , Hạ Ngôn huynh đệ so với Hoàng công tử tốt hơn nhiều. Bạch Nhị cùng Hạ Ngôn huynh đệ, ta tán thành!

      Trương Long kích động , trong tay còn cầm cái đùi gà.

      Nghe vậy Hạ Ngôn sắc mặt sửng sốt

      - Trương Long!

      Bạch Nhị bật dậy quát lớn tiếng.

      Tuy nhiên thân thể mềm mại lại cử động chút nào. Bất cứ ai cùng thấy được nàng vẻ mặt hưng hãn, nhưng trong lòng rất vui mừng. Đôi mắt đen tròn xinh đẹp nhìn về phía Hạ Ngôn, nàng muốn xem chút phản ứng của Hạ Ngôn khi nghe Trương Long .

      - Ta cùng tán thành!

      Triệu Mạnh cũng thêm câu.

      Triệu Mạnh là người ít lời, thích nhiều.

      - Chuyện này.

      Hạ Ngôn vội vàng chuyển sang đề tài khác:

      - Bạch Hoa, Bạch Nhị, Trương Long, Triệu Mạnh, mục đích ta ở đây là tới thành Càn Khôn, ta cùng thể ở lại nơi này quá lâu, nhiều nhất là ngày mai ta phải trước tới thành Càn Khôn.

      - Nhanh như vậy?

      Bạch Hoa chấn động thân hình .

      Bạch Nhị cũng mím đôi môi nhắn, ánh mắt nhìn chằm chằm cái đầu gà bàn.

      - Phải, ta cảm thấy dong binh quả rất khó.

      Hạ Ngôn sắp xếp lại ngôn từ chút, mới chậm rãi tiếp:

      - Các vị, các ngươi cùng thường xuyên tới thành Ngọc Thủy. Thành Ngọc Thủy có gia tộc gọi là Hạ gia, ta chính là người Hạ gia.

      Hạ gia ở thành Ngọc Thủy cũng có chút sản nghiệp, quả cẩn mời số người tới quản lý sinh ý này. bằng các ngươi tới Hạ gia , được ? Hạ Ngôn trầm ngâm ra ý tường này.

      - Hạ gia, thành Ngọc Thủy?

      Bạch Hoa do dự nhìn về phía hai người Trương Long. Triệu Mạnh đối diện.

      - Ý Hạ Ngôn huynh đệ là muốn chúng ta tới làm việc trong gia tộc của . Ha ha! Hạ Ngôn huynh đệ khẳng định để chúng ta chịu thiệt thời. Trương Long, Triệu Mạnh! Các ngươi cảm thấy thế nào?

      Bạch Hoa cười hỏi.

      - Ta nghe đại ca!

      Hai người đồng thời đáp.

      - Bạch Nhị! Muội sao? Bạch Hoa lại hỏi Bạch Nhị.

      Bạch Nhị lập tức ánh mắt sáng lên, thiết chút nữa bặt đứng dậy, vội đáp:

      - thành Ngọc Thủy, Hạ gia. Ca ca! Chúng ta thôi.

      Bạch Hoa cau mày, nếu đặt ở thời gian trước có lẽ trực tiếp cự tuyệt Hạ Ngôn Nhưng tại quả phải suy nghĩ lại đường lui cho mấy người. Thực lực mấy người bọn họ cho dù cả đời làm dong binh, cũng khó có được thành tựu gì. Từ sau khi Trương Long bị thương, Bạch Hoa cũng nghĩ rất nhiều.

      tại Hạ Ngôn mời, quả có ý buông bỏ chức nghiệp dong binh.

      - Nếu mọi người có ý kiến, chúng ta tới Hạ gia làm việc. Bạch Hoa dừng lại chút. liền hạ quyết định .

      -Tốt!

      Nghe Bạch Hoa quyết định, Hạ Ngôn gật đầu.

      " Tới Hạ gia, Hạ Ngôn sớm muộn gì cũng quay về Hạ gia. Đến lúc đó có thể thường xuyên gặp mặt rồi"

      Bạch Nhị thầm nghĩ trong lòng, mặt khỏi lộ ra nụ cười đáng .

      Hạ Ngôn cùng mấy người Bạch Hoa ở lại thành Hoa Thanh hai ngày, sắp rời thành Hoa Thanh , sau này có thể rất ít khi quay về. Mấy người Bạch Hoa cùng cảm thấy có chút lưu luyến.

      Sau đó, Hoàng Lập Nghiệp kia cũng biết mấy người Bạch Hoa sắp rời khỏi thành Hoa Thanh thành Ngọc Thủy, lại đặc biệt chuẩn bị yến hội, là tiễn đưa mấy người. Hoàng Lập Nghiệp cùng có bởi chuyện Bạch Nhị mà cừu thị Hạ Ngôn. Hơn nữa, còn nhân lúc mình ở bên cạnh Hạ Ngôn liền đề nghị Hạ Ngôn chiếu cố Bạch Nhị tốt

      Bởi vì những lời và việc làm đó của Hoàng Lập Nghiệp, Hạ Ngôn nhìn Hoàng Lập Nghiệp với ánh mắt khác xưa. Hoàng Lập Nghiệp này là người có thể giao hảo. Ngoài miệng tuy gì, nhưng Hạ Ngôn lại thẳm ghi nhớ người này trong lòng. Tương lai nếu có cơ hội, bọn họ hẳn là còn có thể gặp lại.

      Thành Hoa Thanh cách thành Ngọc Thủy cùng tính quá xa!

      Cho đến ngày thứ ba, Hạ Ngôn mới chia tay mấy người Bạch Hoa.

      Hạ Ngôn về phía đông tới thành Càn Khôn, mà mấy người Bạch Hoa tới thành Ngọc Thủy.

      Trước khi chia tay, Hạ Ngôn đưa cho Bạch Hoa phong thơ và vạn kim phiếu. Bạch Hoa cùng có cự tuyệt. biết Hạ Ngôn cũng cần vạn kim tệ. Tới thành Ngọc Thủy bọn họ quả cùng cần mua tiểu viện để ở.

      Lúc này tới Hạ gia làm việc, đám người Bạch Hoa trong lòng hạ quyết định, về sau bọn họ chỉ theo Hạ Ngôn. Bất kể Hạ Ngôn cầu bọn họ làm việc gì, bọn họ cũng cự tuyệt.

      Nếu bằng , Bạch Hoa cũng tiếp nhận vạn kim phiếu này. Đương nhiên, Hạ Ngôn lại nghĩ nhiều như vậy.

      Sau khi chia tay, Hạ Ngôn ra khỏi cửa đông thành, nhanh chóng chạy về phía thành Càn Khôn. Hạ Ngôn cũng xe ngựa từ trong thành. Với thực lực bây giờ cho dù chạy tốc độ cao nghỉ, linh lực cùng có thể duy trì thời gian rất lâu, so với xe ngựa nhanh hơn nhiều.

      Phải biết rằng, tốc độ khôi phục linh lực của Hạ Ngôn nhanh hơn rất nhiều so với người tu luyện bình thường. Tụ Linh Huyệt của Hạ Ngôn từng phát sinh lần lột xác.

      Quãng đường xe ngựa phải suốt ngày. Hạ Ngôn chỉ cần hai ba canh giờ mà thôi. Nếu linh lực tiêu hao nhiều, Hạ Ngôn liền nghỉ ngơi lát khôi phục linh lực là được.

      Đến hoàng hôn ngày thứ tư, Hạ Ngôn đến cửa thành Càn Khôn. Làm thủ tục qua loa thông qua thành phòng, Hạ Ngôn tiến vào trong thành.

      Thành Càn Khôn cùng là chủ thành giống như thành Tử Diệp, trong thành vô cùng náo nhiệt.

      Sau khi dò hỏi vị trí Học Viện Càn Khôn, Hạ Ngôn liền nhanh chóng chạy .

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 280:
      Học Viện Càn Khôn những năm gần đây vẫn luôn đứng trong bốn Học viện nhất lưu hàng đầu. Luận về thực lực học viện cùng căn cơ học viện, Học Viện Càn Khôn mạnh hơn gấp rưỡi so với Học Viện Tử Diệp. Điểm này ở trong Học Viện Càn Khôn, gần như tất cà học viên cùng giảng sư đều cho rằng như vậy.

      Lý Duẫn dẫn theo Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết tạm thời ở trong nhà lầu nằm trong khu dành cho học viên đặc biệt của Học Viện Càn Khôn tu luyện.

      Cũng giống như Học Viện Tử Diệp. Học Viện Càn Khôn cũng có khu dành cho học viên đặc biệt tu luyện như vậy có thể cung cấp cho những học viên đặc biệt điều kiện tu luyện tốt nhất. Học viên đặc biệt tu luyện ở nơi này có thể bị người bên ngoài quấy rầy chút nào.

      - Long Khoa! Khi ngươi đưa khiêu chiến thư người Học Viện Tử Diệp thế nào?

      Trong khu tu luyện đặc biệt, người tu luyện trẻ tuổi tháo vát, ánh mắt lóe sáng hỏi người đứng phía trước.

      - Hắc hắc! Chúng ta hạ khiêu chiến thư, Học Viện Tử Diệp bọn nếu tiếp nhận vậy quá mất mặt!

      Long Khoa bĩu môi cười .

      - Hội giao lưu lần này ngờ Học Viện Tử Diệp đạt được hạng nhất. Học Viện Tử Diệp vốn xếp trong bốn hạng dưới, ngờ cũng đứng đầu chúng ta.

      Long Khoa sắc mặt trở nên trầm cười lạnh .

      - Học Viện Tử Diệp tại có học viên tên là Hạ Ngôn. Nghe mấy người kể lại thực lực Hạ Ngôn này còn mạnh hơn so với Đại Linh Sư sơ kỳ. Ta tin Học Viện Tử Diệp đó có thể đào tạo ra nhân vật thiên tài gì.

      Hách Vạn Đông cắn răng .

      - Hách ca, Long Khoa! Chúng ta phát khiêu chiến thu tới học viên Học Viện Tử Diệp, Viện trưởng biết có thể trách mắng chúng ta hay ?

      người trẻ tuồi tóc ngắn nhíu mày .

      - Trách mắng? đâu, Viện trưởng dẫn ba người ngờ khiến Học Viện Càn Khôn chúng ta rời khỏi bốn vị trí đầu. Ta phát khiêu chiến thư cùng là vì danh vọng Học Viện Càn Khôn chúng ta!

      Hách Vạn Đông hừ lạnh tiếng.

      - Yên tâm , Phó Viện trưởng Phùng Lai cũng ủng hộ ta khiêu chiến học viên Học Viện Tử Diệp.

      Hách Vạn Đông ngược lại thêm câu.

      - Ừ! Hách ca, ngày mai ngươi phải giáo huấn mấy người Học Viện Tử Diệp kia tốt chút! Hừ, để cho bọn họ biết thực lực chân chính Học Viện Càn Khôn chúng ta!

      Long Khoa vung nắm tay lên .

      - Ừ, đó là hiển nhiên. Các ngươi truyền tin tức này rộng rãi ra , để tất cả học viên trong học viên biết giữa trưa ngày mai ta khiêu chiến học viên Học Viện Tử Diệp. Đến lúc đó để mọi người xem chút, rốt cuộc ai mạnh hơn ai!

      Hách Vạn Đông xiết chặt nắm tay gầm lên.

      - Được, Hách ca!

      Long Khoa cùng thanh niên tóc ngắn vội vàng lên tiếng đáp.

      LÝ Duẫn Phó Viện trưởng Học Viện Tử Diệp giữa trưa ngày hôm qua dẫn theo Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết tới Học Viện Càn Khôn.

      Tiếp đón Lý Duẫn chính là Phùng Lai phó Viện trưởng Học Viện Càn Khôn.

      Đối với việc Học Viện Tử Diệp lần này đột nhiên tăng lên, đa số học viên Học Viện Càn Khôn đều vô cùng tức giận. Hơn nữa cũng cam lòng. Hách Vạn Đông kia là trong số đó.

      Hách Vạn Đông năm nay hai mươi chín tuổi, thực lực rất mạnh, ở trong Học Viện Càn Khôn cũng xếp vị trí đứng đầu, vốn Hách Vạn Đông được tham gia Hội giao lưu học viện nhất lưu, nhưng bởi vì thân thể đột nhiên khỏe. Viện trưởng Học Viện Càn Khôn lúc đó mới tạm thời thay đối học viên khác thay thế Hách Vạn Đông.

      Hách Vạn Đông được tham gia Hội giao lưu học viện, trong lòng sớm đè nặng ngọn lửa, đến khi kết quả Hội giao lưu từ thành Tử Nguyệt truyền tới, Hách Vạn Đông càng giận dữ.

      Khi Lý Duẫn dẫn theo Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết tiến vào Học Viện Càn Khôn, Hách Vạn Đông liền chuẩn bị khiêu chiến thư khiêu chiến học viên Học Viện Tử Diệp. Vừa rồi Long Khoa đưa khiêu chiến thu đến chỗ đám người Lý Duẫn ở.

      Đối với hành vi của Hách Vạn Đông, phó Viện trưởng Phùng Lai cũng là nhắm mắt mở mắt. tuy rằng khách khí tiếp đón đám người Lý Duẫn, nhưng trong đáy lòng cũng phi thường cam tâm. Hoặc là , cũng hết sức ghen tị thành tích mà Học Viện Tử Diệp đạt được Hội giao lưu lần này. Hách Vạn Đông khiêu chiến học viên Học Viện Tử Diệp, Phùng Lai cũng ngăn cản làm như vậy, mà còn ngầm đồng ý.

      Được Phùng Lai ngầm đồng ý, Hách Vạn Đông đương nhiên sợ Viện trưởng trách mắng mình.

      Trong căn phòng ở trong khu học viên đặc biệt Học Viện Càn Khôn, ba người Lý Duẫn ngồi vây quanh chiếc bàn tròn.

      mặt bàn đặt tấm giấy mở ra, chính là khiêu chiến thư Hách Vạn Đông đưa tới cho bọn .

      Nội dung khiêu chiến thư mang theo mùi vị khiêu khích rất lớn. Hơn nữa dùng từ cực kỳ kiêu ngạo. Lý Duẫn khi nhìn thấy nội dung này sắc mặt cũng rất khó coi. Càng cần nhắc tới hai người Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết

      Học viên Học Viện Càn Khôn đưa khiêu chiến thư tới, Lý Duẫn cũng thể tiếp.

      Nếu là tiếp vậy chuyện này khẳng định được truyền ra ngoài, đòn đả kích rất lớn đối với danh vọng của Học Viện Tử Diệp. tại Học Viện Tử Diệp vừa mới trở thành học viện hạng nhất trong tám Học viện nhất lưu, nhưng ngờ e ngại học viên Học Viện Càn Khôn khiêu chiến, vậy đương nhiên có người nghị luận, càng cần tới có thể có rất nhiều người bụng dạ khó lường cố ý thổi phồng chuyện này.

      Quan hệ đến uy vọng của học viện, Lý Duẫn đương nhiên cũng phải nghiêm túc xử lý.

      Vương Thiên Hà thu hồi ánh mắt từ khiêu chiến thư lại, phẫn nộ nắm quyền đập lên bàn mắng.

      - biết thực lực thế nào? Mễ Tuyết lạnh giọng .

      - Dám phát ra khiêu chiến thư vậy khẳng định thực lực kém. Vương Thiên Hà thêm câu:

      - Mấu chốt là trận khiêu chiến này chúng ta tuyệt đối thể thua. tại chúng ta ở Học Viện Càn Khôn, khắp nơi đều là học viên Học Viện Càn Khôn, ánh mắt bọn họ nhìn chúng ta đều mang theo địch ý.

      Từ ngày hôm qua đền tại, Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết từng tiến vào Kinh các Học Viện Càn Khôn lần, đụng mặt hầu hết học viên Học Viện Càn Khôn.

      - Nếu Hạ Ngôn ở đây, chúng ta căn bản cần lo lắng. Vương Thiên Hà khẽ thở dài thấp giọng .

      - Hạ Ngôn cùng biết khi nào có thể tới. Mễ Tuyết cũng lộ ra dáng vẻ đồng dạng.

      Lý Duẫn nhìn hai người nở nụ cười :

      - Vương Thiên Hà, Mễ Tuyết! Các ngươi cũng là học viên tinh của Học Viện Tử Diệp. Trong số học viên dưới ba mươi tuổi của Học viện, các ngươi là nổi bật nhất. Gặp phải loại chuyện này, điều đầu tiên các ngươi nên nghĩ đến phải là Hạ Ngôn, mà là chính mình phải cố gắng chiến thắng đối thủ.

      Lý Duẫn ôn hòa .

      Tuy rằng thanh lớn, nhưng nghe vào trong tai Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết lại khiến hai người vô cùng chấn động.

      Đúng vậy, bọn họ rất ỷ lại vào Hạ Ngôn!

      - Đương nhiên trận khiêu chiến này chúng ta quả thể thua. Nếu là thua vậy đả kích đối với danh vọng Học Viện Tử Diệp rất lớn. tại, Học Viện Tử Diệp chúng ta là học viện hạng nhất trong tám Học viện nhất lưu, rất nhiều người đều từ bên ngoài nhìn vào Học Viện Tử Diệp chúng ta đó.

      Lý Duẫn lại tiếp.

      - Hy vọng Hạ Ngôn có thể nhanh chóng trở về đúng lúc, thời gian khiêu chiến là giữa trưa ngày mai, địa điểm là quảng trường Học Viện Càn Khôn.

      Lý Duẫn khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười lạnh:

      - Khẳng định là Hách Vạn Đông này muốn tất cả mọi người trong Học Viện Càn Khôn nhìn thấy trận khiêu chiến.

      Địa điểm thách đấu là quảng trường, như vậy cho dù tất cả học viên Học Viện Càn Khôn đều đến quan sát cũng đủ gian.

      - Phó Viện trưởng! Cho dù Hạ Ngôn đến kịp, chúng ta cũng hết sức. Vương Thiên Hà trầm giọng .

      - Ừ! Tốt lắm, các ngươi tại vẫn cứ đến xem bí điển trong Kinh Các như bình thường . cần biểu lộ ra bất cứ cảm xúc gì khác. Nếu đến đây, đương nhiên phải hấp thu

      nhiều nội dung bí điển chút. Tranh thủ nhớ càng nhiều càng tốt, sau khi trở về có thể chép lại cách đầy đủ và chính xác nhất.

      Trong Học Viện Càn Khôn bọn họ đương nhiên thể sao chép bí điển, nếu bị người Học Viện Càn Khôn phát , vậy chuyện tình này bị làm lớn ngay. Làm như vậy quả khác gì ăn cắp cả.

      Lý Duẫn cũng để Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết tại sao chép hoặc viết lại. Cho dù Học Viện Càn Khôn thể phát , cũng để học viên của mình làm chuyện quá đáng như vậy vào lúc này.

      - Chúng ta hiểu rồi, phó Viện trưởng!

      Mễ Tuyết cùng Vương Thiên Hà đứng lên .

      Buổi sáng hôm sau.

      quảng trưởng Học Viện Càn Khôn, đám học viên sớm tụ tập ở nơi này.

      Hôm nay, Hách Vạn Đông khiêu chiến học viên Học Viện Tử Diệp. chuyện này gần như khiến tất cả học viên bình thường cùng học viên đặc biệt đều tới quảng trường.

      Thời gian đến lúc khiêu chiến còn canh giờ nữa.

      Những học viên tụ tập lúc này cũng đều chuyện nghị luận với nhau. Những học viên đó tự nhiên đều cho rằng Hách Vạn Đông giành phần thắng.

      - Tới rồi, đây là Học Viện Càn Khôn.

      Hạ Ngôn dừng chân, nhìn về phía trước. Quy mô Học Viện Càn Khôn cũng lớn khác Học Viện Tử Diệp mấy, bên trong đồng dạng có rất nhiều cây cổ thụ to lớn, thậm chí cần mấy người ôm mới có thể ôm hết.

      " Bí điển trong Kinh các Học Viện Cân Khôn hẳn là ít hơn Học Viện Tử Diệp rồi? Bí điển trong Kinh Các Học Viện Tử Diệp ta dung hợp xong toàn bộ rồi. tại đến lượt Học Viện Càn Khôn. Độ kiên cố tinh thần của ta tăng lên rất nhiều, dung họp bí điển Thiên cấp cũng cần cố sức. Mấy ngày nay ta phải dung hợp hết bí điển Thiên cấp trong Học Viện Càn Khôn. Như vậy, Linh La Kiếm của ta có thể đạt tới uy lực bí điển Thiên Cấp thượng thừa. "

      Hạ Ngôn khỏi cười thầm nghĩ.

      Trong lòng vừa nghĩ, Hạ Ngôn vừa tiếp tục cất bước tiến về cổng lớn vào Học Viện Càn Khôn.

      Nơi cổng học viện cũng có mấy tên hộ vệ mặc trang phục màu đen.

      Thấy Hạ Ngôn tiến về phía cổng học viện, mấy tên hộ vệ này nhanh chóng ra ngăn Hạ Ngôn lại. Cũng giống như Học Viện Tử Diệp, người ngoài thể tùy tiện vào Học Viện Càn Khôn.

      - Ta là Hạ Ngôn học viên Học Viện Tử Diệp, lần này tới Học Viện Càn Khôn học tập bí điển.

      Hạ Ngôn khách khí với mấy tên hộ vệ.

      - Lý Duẫn phó Viện trưởng Học Viện Tử Diệp chúng ta, còn có học viên Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết nữa, hẳn là tới Học Viện Càn Khôn rồi? Các vị, nếu các vị tin có thể tìm Lý Duẫn phó Viện trưởng chút.

      Hạ Ngôn tiếp theo còn thêm.

      Mấy tên hộ vệ kia liếc mắt nhìn nhau, rồi sau đó người cầm đầu với Hạ Ngôn:

      - Vậy ngươi chờ lát, ta thông báo cho bọn họ.

      - Được, đa tạ.

      Hạ Ngôn cười đáp. Nhìn hộ vệ kia xoay người tiến vào học viện, liền ở bên ngoài này chờ.

      lát sau, Hạ Ngôn đột nhiên có chút kỳ quái, mày cùng nhăn lại.

      " tại gần giữa trưa, hẳn là đến giờ dùng cơm rồi. Nhưng vì sao trong học viện ngay cả người cũng ra chứ?"

      Hạ Ngôn nhìn trái nhìn phải chút, lại nhìn về phía trong học viện, bóng người cũng có.

      Tuy rằng kỳ quái, Hạ Ngôn cùng nghĩ nhiều, có thể Học Viện Càn Khôn này có quy định gì đó đặc biệt cũng biết chừng.

      Đợi thời gian chén trà , hộ vệ kia tiến vào học viện ngờ vẫn chưa ra.

      Hạ Ngôn nhướng mày, trong lòng cũng bắt đầu có chút sốt ruột. Phó Viện trưởng Lý Duẫn cùng Vương Thiên Hà, Mễ Tuyết khẳng định tới học viện này rồi, vậy hộ vệ kia thông báo bọn họ vì sao dùng thời gian lâu như vậy cũng chưa tới?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :