Linh La Giới - Dạ Thủy Hàn (1062 Chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 200: KINH CÁC HỌC VIỆN TỬ DIỆP
      Khóe môi Vương Thiên Hà nhếch lên, cười thản nhiên, mắt hơi hơi híp lại, ánh mắt tùy ý rơi người Hạ Ngôn, với giọng điệu có chút khách khí. Mà Mễ Tuyết ở bên cạnh Vương Thiên Hà, mặt vẫn mảnh lạnh giá. Lúc này nàng cũng gì, tuy nhiên lông mi dài lại run lên.

      Biểu mặt hai người kia thoát khỏi cặp mắt Hạ Ngôn. Hạ Ngôn cười cười, lắc đầu khe khẽ thở dài :

      - Đệ vào học viện Tử Diệp lâu nên đối với hội giao lưu học viện cũng hiểu cho lắm. Về phần kế hoạch luyện tập, có lẽ nên mời hai vị quyết định. Hạ Ngôn tự nhiên cố gắng phối hợp với hai vị.

      Vương Thiên Hà dường như sớm chờ Hạ Ngôn những lời này. Hạ Ngôn vừa xong, liền cười :

      - Hạ Ngôn tiên sinh. khách khí rồi. Cậu là đệ tử của viện trưởng học viện Tử Diệp chúng ta, tự nhiên giống người thường rồi. Tuy nhiên Hạ Ngôn tiên sinh cũng có đạo lý, ta và Mễ Tuyết tất nhiên tu luyện hơn mười năm ở học viện Tử Diệp, đối với mỗi lần hội giao lưu học viện khi tham gia lập ra kế hoạch tập luyện hội giao lưu học viện, nhiều ít cũng biết chút.

      Tuy rằng cho Hạ Ngôn ấn định kế hoạch thời gian luyện tập của ba người, tuy nhiên trong lòng căn bản muốn vậy, chỉ là vì Hạ Ngôn là đệ tử của viện trưởng, cho nên mới hơi chút khách khí thôi.

      mặt thủy chung lộ ra vẻ tươi cười, nhưng nhìn ở trong mắt Hạ Ngôn, vẫn còn thấy thoải mái như vẻ mặt lạnh giá của Mễ Tuyết. Ít nhất Mễ Tuyết khiến người ta cảm giác rất chân , mà Vương Thiên Hà này lại giả dối. Hạ Ngôn biết tâm tư Vương Thiên Hà này, cho nên sau khi Vương Thiên Hà ra những lời này, Hạ Ngôn vội gật đầu chấp nhận.

      Ở trong lòng Vương Thiên Hà quả nghĩ như Hạ Ngôn. căn bản quá để ý tới Hạ Ngôn. Lần này Hạ Ngôn cũng được chọn trở thành học viên tham gia hội giao lưu học viện. Tuy rằng bề ngoài có bất cứ khác thường gì, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy viện trưởng thiên vị. Tuy rằng Vương thiên Hà và Mễ Tuyết đều có thân phận học viên đặc biệt, tuy nhiên vẫn chưa tiếp xúc nhiều với viện trưởng Liễu Vân. Ở khu vực luyện tập đặc biệt của học viện, phần lớn thời gian bọn họ đều bế quan tu luyện võ kỹ. Mặc dù bế quan, chỉ đạo bọn họ vẫn là hai vị phó viện trưởng của học viện. Hai người cũng giống như phần lớn học viên, số lần nhìn thấy viện trưởng Liễu Vân nhiều.

      - Hạ Ngôn, Mễ Tuyết. Ta thấy chúng ta bằng như vậy , sáng chúng ta xem thêm các loại điển tịch trong kinh các, buổi chiều cơ quan trận rèn luyện thân pháp kỹ xảo. Về phần buổi tối, tự do hoạt động . ra, khi xem điển tịch chúng ta cần cùng nhau thảo luận võ kỹ. Mà luyện tập thân pháp, chiến đấu kỹ xảo, mặc dù cùng chỗ cũng sao. Đương nhiên, cùng chỗ có thể học tập lẫn nhau.

      Vương Thiên Hà cười .

      Tuy rằng võ kỹ của bọn họ tạm thời thể thay đổi, nhưng xem nhiều điển tịch khác, cũng có thể từ trong đó tiếp thu chút gì đó, đối với việc trợ giúp tăng lên võ kỹ mình tu luyện rất lớn. Điển tịch mà Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết tu luyện đều là bí điển nhân cấp, tại thực lực của bọn họ đạt tới linh sư hậu kỳ. Tuy rằng cũng có thể học tập bí điển thiên cấp nhưng lại khó phát huy ra uy lực bí điển thiên cấp. Hơn nữa, bí điển thiên cấp cũng cần nhiều thời gian mới có thể vận dụng, cho nên tại bọn họ cũng bỏ qua cho bí tịch tu luyện trước kia.

      Bất cứ bí tịch gì, cũng phải đều hoàn mỹ tì vềt. Thông qua việc xem càng nhiều bí điển, cũng có thể cho người tu luyện càng thêm hoàn thiện võ kỹ mình tu luyện.

      Hạ Ngôn và Mễ Tuyết đều gật gầu đầu. Loại kế hoạch luyện tập này cũng là kế hoạch được dùng cho mỗi hội giao lưu học viện. Buổi sáng xem thêm điển tịch, buổi chiều luyện thân pháp ở cơ quan trận, chiến đấu kỹ xảo.

      Luyện chiến đấu kỹ xảo, tuy rằng người có thể luyện, tuy nhiên nếu như ba người cùng tiến vào, cũng có thể rèn luyện trình độ phối hợp ăn ý của ba người.

      Thấy Hạ Ngôn và Mễ Tuyết có ý kiến, Vương Thiên Hà lại cười :

      - Như vậy quyết định rồi. Hôm nay thời gian còn sớm, bằng chúng ta lại bắt đầu .

      Lúc này, cách chính ngọ cũng còn khoảng nữa canh giờ. Mặt trời bắt đầu chiếu phía chân trời, ánh sáng màu trắng từ khe hỡ lá cây chiếu xuống, hình thành điểm sáng màu trắng. khí buổi sáng, cũng hơi hơi lạnh.

      - Hạ Ngôn. Lát nữa ngươi cũng thể dấu riêng nha, ngươi là đệ tử của viện trưởng, đối với lực giải thích các loại bí điển võ kỹ khẳng định mạnh hơn chúng ta nhiều lắm.

      Đôi mắt Hạ Ngôn chợt lóe, nhìn Vương Thiên Hà, lông mày giật giật, thả Thần Hi kiếm trong tay về phía sau, thuận miệng :

      - Vương đại ca khen sai rồi, lát nữa đệ còn thỉnh Vương đại ca về mặt bí tịch chỉ điểm nhiều hơn.

      Vương Thiên Hà cười ha ha:

      - Ha ha, Hạ Ngôn. Đừng khách khí, ba người chúng ta đều tham gia hội giao lưu học viện, đương nhiên chắc chắn là giúp đỡ lẫn nhau. Hạ Ngôn, nếu như đệ hỏi bí điển mà ta có thể giải đáp ta chắc chắn trả lời.

      Hiển nhiên, đây là điều mà trong lòng Vương Thiên Hà muốn . Theo biết, Hạ Ngôn mới mười lăm tuổi, xem bí điển căn bản nhiều bằng mình, đối với khả năng hiểu bí điển, càng thể vượt qua mình.

      Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết có thể đạt tới cảnh giới linh sư hậu kỳ trước ba mươi tuổi, hơn nữa có thể tham gia hội giao lưu học viện, thiên phú và năng lực bản thân đương nhiên cũng rất xuất chúng. Người như vậy khó tránh khỏi có ngạo khí.

      Tuy nhiên, Vương Thiên Hà này cũng là loại người nham hiểm điển hình, ngoài miệng vẻ trong lòng vẻ. Tuy rằng trong lòng cũng quá coi trọng Hạ Ngôn nhưng trong miệng ngừng ca ngợi Hạ Ngôn, hơn nữa số chuyện trước tiên phải thăm dò rồi sau.

      Đối với người như Vương Thiên Hà, Hạ Ngôn cũng biết ứng phó như thế nào. Người thích như vậy cho tự khoe khoang chút là được rồi. Vương Thiên Hà kêu lập ra kế hoạch Hạ Ngôn thận trọng từ chối. Khi Vương Thiên Hà xem thêm điển tịch, xin Hạ Ngôn chỉ điểm nhiều hơn, Hạ Ngôn liền khiêm tốn lại xin vương Thiên Hà chỉ điểm mình nhiều hơn.

      Hạ Ngôn làm như vậy, hiển nhiên là có thể thỏa mãn lòng hư vinh của Vương Thiên Hà.

      Mễ Tuyết ở bên cạnh nghe hai người đối thoại, lông mày thỉnh thoảng khẽ nhíu, hơn nữa đôi mắt luôn nhìn về phía Vị Ương Sơn. Hạ Ngôn thầm nghĩ: "Mễ Tuyết có thể có chút kiên nhẫn rồi. Theo nàng thấy, lời của ta và Vương Thiên Hà chắc hẳn đều vô nghĩa. Mễ Tuyết là loại người điển hình rất chú trọng thực tế, nghĩ đến bình thường nàng ngoại trừ luyện rồi lại luyện, cũng khó trách thực lực mạnh như thế".

      - Vương đại ca, Tuyết tỷ. tại chúng ta nên kinh các . Ha ha, từ sau khi đệ vào học viện Tử Diệp, cho tới bây giờ vẫn chưa qua kinh các. Hôm nay, chính là lần đầu tiên vào kinh các học viện.

      đến kinh các, Hạ Ngôn cũng lộ ra vẻ chờ mong rất sâu, trong lòng tràn đầy vẻ hưng phấn. Dung hợp càng nhiều bí tịch, lại làm tăng lên uy lực Linh La kiếm pháp. Nếu như Linh La kiếm pháp có được uy lực của bí điển thiên cấp, vậy uy lực võ kỹ của Hạ Ngôn lại tăng lên với biên độ lớn.

      Đôi mắt Vương Thiên Hà lóe lên, kinh ngạc :

      - Hạ Ngôn! Đệ ngay cả kinh các cũng chưa từng qua sao?

      Sau khi kinh ngạc, vương Thiên Hà lộ ra dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ, :

      - Ừ. Điều này cũng có gì, trái lại có viện trưởng ở đó, đệ muốn tu luyện loại bí điển nào chỉ sợ viện trưởng cũng có thể kiếm được. TIến vào hay tiến vào kinh các cũng khác nhau.

      Hạ Ngôn nghe vậy, trong lòng khỏi cười lạnh. Nghe khẩu khí này dường như còn có chút ganh tị như như .

      Lắc đầu, Hạ Ngôn vẫn với vẻ lạnh nhạt:

      - Tuy rằng viện trưởng là sư phụ, tuy nhiên người cũng dạy qua đệ bất cứ võ kỹ nào, cũng chỉ qua đệ tu luyện.

      - Hả?

      Vương Thiên Hà sửng sốt.

      - Điều này sao có thể?

      - Viện trưởng đối với đệ dường như rất tốt đấy, bằng như thế nào cho đệ tham gia chứ.

      tới đây, Vương Thiên Hà đột nhiên cảm giác mình lỡ lời, vội nhìn về phía Hạ Ngôn. Tuy rằng Hạ Ngôn biết ý trong lòng , tuy nhiên cũng lại cười lạnh trong lòng, mặt cũng biểu ra ngoài.

      Vương THiên Hà thấy mặt Hạ Ngôn có hờn giận gì, mới yên tâm lại, còn tiếp:

      - Có lẽ viện trưởng muốn đợi hai năm nữa, chờ đến khi đệ trải qua càng nhiều tôi luyện mới đích thân chỉ điểm tu luyện.

      Cùng lúc chuyện, ba người rời khỏi khu vực luyện tập của học viên đặt biệt, tiến về phía Vị Ương Sơn. Kinh các là ở trong rừng cây trước Vị Ương sơn, cách giảng đường của học viên bình thường cũng xa. Vị Ương sơn, ngẫu nhiên cũng có tiếng rít gào của dã thú, có thể truyền ra bên ngoài. Khi qua Vị Ương sơn, Hạ Ngôn liền nghe được mấy tiếng rít giận dữ của dã thú.

      - Hôm nay hình như là ngày học viên bình thường lên núi thực chiến.

      Mễ Tuyết đứng bên cạnh với giọng nhàn nhạt.

      - lên núi chém giết với dã thú hay sao?

      Hạ Ngôn khẽ cau mày, hỏi với vẻ nghi hoặc.

      - Đúng vậy!

      Mễ Tuyết liếc mắt nhìn Hạ Ngôn.

      - Mỗi đoạn thời gian, giảng sư học viện đều tổ chức học viên lên Vị Ương sơn lên núi thực chiến. Mà học viện đặc biệt chúng ta tùy thời có thể lên núi.

      - Dã thú Vị Ương sơn, đều rất bình thường, đối với học viện đặc biệt chúng ta, có bất cứ uy hiếp gì. Ha ha, Hạ Ngôn, học viên đặc biệt chúng ta luyện thực chiến, đều vào cơ quan trận.

      Vương Thiên Hà tiếp.

      - Cơ quan trận sơ cấp rất đơn giản. Tuy nhiên, cơ quan trận trung cấp có lẽ rất khó. Hạ Ngôn, nghe trong lúc khảo hạch đệ dùng Ảo Ảnh thân pháp trong truyền thuyết. Vậy chắc hẳn đệ tiến vào cơ quan trận trung cấp có vấn đề gì.

      Đôi mắt Vương Thiên Hà chợt lóe, cười với Hạ Ngôn.

      Hạ Ngôn cũng lĩnh ngộ Ảo Ảnh thân pháp trong ngày khảo hạch, lúc ấy hai vị phó viện trưởng như vậy với mọi người. Điều này đương nhiên là bí mật gì. Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết lúc ấy tuy rằng có ở đây, nhưng sau cũng dễ dàng nghe được các loại đồn đại.

      "Vương Thiên Hà này chưa là cơ quan trận cao cấp, e rằng cũng chưa tiến vào cơ quan trận cao cấp tu luyện, hoặc là cũng thể từ trong đó trở ra".

      Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng.

      - Hạ Ngôn, buổi chiều ta muốn nhìn xem đệ dùng Ảo Ảnh thân pháp.

      Đôi mắt của Mễ Tuyết lộ ra chút tò mò, tuy nhiên giọng vẫn nhàn nhạt, khuôn mặt lạnh giá cũng lộ ra cảm xúc.

      Hạ Ngôn :

      - Đương nhiên có thể. Tuy nhiên, đệ cũng biết thân pháp của mình có phải Ảo Ảnh thân pháp hay .

      Đây chính là thân pháp lĩnh ngộ, cũng phải học từ người khác. Hạ Ngôn đương nhiên cũng thích bình luận. Tuy nhiên, Hạ Ngôn có thể cảm giác được thân pháp tại của mình cũng chỉ có chút thành tựu, sau này còn có gian tiến bộ rất lớn.

      Khi chuyện, ba người tới gần kinh các. Có thể là vì luyện thực chiến Vị Ương sơn, cho nên tại tiền viện này rất im lặng, nhìn khắp nơi, cũng thấy bóng ai.

      Kinh các tổng cộng chia làm ba tầng.

      Tầng thứ nhất là bí tịch bất nhập lưu. Tầng thứ hai chính là bí tịch nhân cấp, tầng thứ ba còn lại chính là bí tịch thiên cấp. Muốn xem bí tịch thiên cấp, mặc dù là học viên đặc biệt, cũng phải trải qua chấp nhận của viện trưởng.

      Ba người Hạ Ngôn sắp tham gia hội giao lưu học viện, cho nên ba người có thể tự động xem bí tịch thiên cấp, cũng mỗi lần vẻ mặt.

      Bên ngoài kinh các, ba người cũng chậm chạp nhiều, rất nhanh liền đưa chân vào trong kinh các.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 201: CƯỜNG ĐẠI CỦA HỨA LÃO
      "Tử Hân và Lưu Khải, còn có Chu Lan Đức, thực lực đều kém. Hai người cũng có thực lực hậu thiên đỉnh, hẳn là có chuyện gì ở Vị Ương sơn. Dã thú Vị ương sơn cũng mạnh, hơn nữa còn có số giảng sư ở đây. Nếu học viên có nguy hiểm, giảng sư khẳng định ra tay".

      Hạ Ngôn cân nhắc trong lòng, thầm nghĩ ba người chém giết với dã thú cũng thể có nguy hiểm, giảng sư đều là linh sư.

      - Các ngươi đều đứng lại.

      lúc Hạ Ngôn bỏ qua ý niệm ở trong đầu, dòng thanh già nua uy nghiêm truyền tới ba người từ phía trước. Đôi mắt Hạ Ngôn theo đó chợt nhìn, trông thấy lão già với chòm râu hoa râm đứng ở phía trước, trong tay cầm cây chổi màu vàng, dường như ông quét kinh các.

      Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết hiển nhiên đều nhận thức lão già này. Vương Thiên Hà cười, lấy ra chứng thực học viên đặc biệt đưa về phía trước, chợt cung kính :

      - Hứa lão! Chúng ta đều là học viên đặc biệt của học viện. Con là Vương Thiên Hà, còn vị này là mễ Tuyết, còn đây là Hạ Ngôn. Chúng con ba người, sắp tham gia hội giao lưu tám học viện cấp của đại lục. Cho nên viện trưởng cho phép chúng con tự do tiến vào dưới ba tầng kinh các của học viện Tử Diệp.

      Vương Thiên Hà này, võ mồm cũng lưu loát, đôi mắt Hạ Ngôn chợt lóe, thầm nghĩ trong lòng.

      Lão già kia nhìn thấy Vương Thiên Hà, híp mắt, trong đôi mắt đột nhiên bắn tinh quang ra chung quanh, rồi sau đó dần dần biến mất, lại chuyển ánh mắt về phía Hạ Ngôn và Mễ Tuyết.

      - Chứng thực học viên của hai người các ngươi đâu?

      Nghe ông hỏi như thế, Hạ Ngôn cũng vội vàng lấy ra chứng thực học viên của bản thân từ trong túi. Mễ Tuyết cũng giống như thế.

      Lão già này nhìn thấy hai người đều có chứng thực, mới hơi hơi gật gật đầu:

      - Viện trưởng phái người đến đây thông báo cho ta. Các ngươi cứ tùy tiện vào kinh các. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần thể phá hư bất cứ điển tịch nào, cũng thể mang ra bất cứ điển tịch nào ra kinh các. Nếu , lão phu cũng khách khí.

      Ba người vội gật đầu.

      - Hạ Ngôn, Mễ Tuyết. Chúng ta ba người cùng lầu ba chứ. Điển tịch của lầu và lầu hai đối với chúng ta cũng có trợ giúp gì. Điển tịch mà chúng ta tu luyện, vốn là nhân cấp đỉnh.

      Chờ Hứa lão kia bỗng chốc rời , Vương Thiên Hà mới thấp giọng với Hạ Ngôn và Mễ Tuyết.

      Những lời ra, Hạ Ngôn liền chú ý tới khóe miệng Hứa lão hơi hơi nhếch lên cầm chổi, dường như là cười lạnh. Tuy nhiên, Hứa lão cũng xoay người, Hạ Ngôn cũng nhìn thấy ràng, chỉ là cảm giác dường như Hứa lão thích lời của Vương Thiên Hà.

      Nghe Vương Thiên Hà như vậy, Hạ Ngôn lắc lắc đầu cười :

      - Lần đầu tiên ta đến kinh các, muốn xem trước chút, Vương đại ca và Mễ Tuyết tỷ, các ngươi lên xem .

      Thấy Hạ Ngôn như thế, Vương Thiên Hà cũng kiên trì, chỉ là cười khẽ tiếng, rồi sau đó khẽ vào tai Hạ Ngôn:

      - Hạ Ngôn! Thực lực Hứa lão này rất mạnh, ông là người quản lý kinh các, ngươi ngàn vạn lần đừng đắc tội với ông ấy, bằng viện trưởng cũng bảo vệ được ngươi.

      Giọng Vương Thiên Hà có chút ngưng trọng, trong lòng Hạ Ngôn cũng hơi hơi chấn động, tuy nhiên lại thoải mái hơn. Mình khẳng định đắc tội với Hứa lão, Vương Thiên Hà với mình những lời này, đơn giản là muốn làm người tốt. Tuy rằng lưu tâm, bất quá Hạ Ngôn vẫn thấp giọng cám ơn với vẻ khách khí.

      Đôi mắt đẹp của Mễ Tuyết hơi động, lông mi dài rất xinh đẹp, hỏi Hạ Ngôn với vẻ lạnh nhạt:

      - Hạ Ngôn! Vậy lúc nữa ngươi hết tầng và tầng hai, rồi lên tầng ba tìm chúng ta!

      Hạ Ngôn vội :

      - Được.

      Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết cùng nhau lên thang lên lầu. Bọn họ ở học viện Tử Diệp trong thời gian hơn mười năm, biết qua tầng và tầng hai bao nhiêu lần, tự nhiên đối với tất cả kinh thư ở tầng và tầng hai cũng có chút hứng thú gì.

      Mà Hạ Ngôn cũng như thế. Lần đầu tiên Hạ Ngôn đến kinh các học viện, hơn nữa Linh La kiếm của , còn chưa dung hợp bí điển đến mức cao nhất, cũng có thể hoàn toàn dung hợp tiếp. Chỉ là bí điển cấp thấp có thể bị Linh La kiếm pháp hấp thu, khẳng định quá nhiều. Nhưng con số bí điển trong kinh các của học viện Tử Diệp, có lẽ rất khổng lồ. Trông thấy vô số bí điển bất nhập lưu ở chung quanh, Hạ Ngôn cũng kìm nổi liếm liếm môi.

      "Kinh các của Hạ gia so với nơi này quả là gặp sư phụ vậy. E rằng bí điển trong kinh các của Hạ gia ngay cả phần nơi này cũng đến!"

      Hạ Ngôn cảm thấy trong lòng, rồi sau đó đôi mắt đột nhiên tỏa ánh sáng, hai chân rất nhanh về phía giá sách gần mình nhất.

      - Ngươi cũng tham gia giao lưu học viện hay sao?

      lúc Hạ Ngôn muốn cầm lên quyển bí điển mặt màu vàng, giọng truyền đến từ bên cạnh.

      Trong tầng kinh các này, lúc này chỉ có hai người Hạ Ngôn và Hứa lão, nghe giọng thế, Hạ Ngôn đương nhiên lập tức liền biết Hứa lão với mình. Đôi mắt vội nhìn qua.

      - Hả?

      Hạ Ngôn hơi hơi sửng sốt, lúc này Hứa lão vẫn quét bụi trong phòng, dường như cũng phải vừa rồi chuyện với . Tuy nhiên, Hạ Ngôn biết là mình gặp ảo giác. biết vừa rồi chắc chắn Hứa lão mở miệng chuyện.

      - Đúng vậy.

      Hạ Ngôn trả lời.

      - Ngươi tuổi còn trẻ, làm sao có thể tham gia hội giao lưu học viện chứ? Trăm năm nay học viện Tử Diệp chưa bao giờ có người thanh niên hơn hai mươi lăm tuổi tham gia hội giao lưu.

      Lúc này đây, Hứa lão tuy rằng vẫn quét mặt đất, đầu cũng chưa nâng lên, tuy nhiên Hạ Ngôn lại nhìn thấy, quả là miệng ông mở ra . Nghe Hứa lão như vậy, Hạ Ngôn cũng có chút kinh ngạc, ý niệm trong đầu vừa chuyển, Hạ Ngôn cười cười có chút cao ngạo:

      - Tuổi trẻ vị tất thể tham gia! Viện trưởng cảm thấy đệ tử được, vậy đệ tử làm được.

      - Ha ha.

      Hứa lão nghe Hạ Ngôn ra lời này, ngờ nở nụ cười ha ha, rồi sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạ Ngôn, tinh quang trong đôi mắt bắn ra, khí thế người theo đó đột nhiên bộc phát ra. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ căn phòng tràn ngập linh lực cường đại vô hình. Tuy nhiên, những linh lực này tạo thành bất cứ hư hỏng nào. Ngay cả bí điển chung quanh, cũng có bất cứ xao động gì.

      Hạ Ngôn chấn động trong lòng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hứa lão. Hứa lão này đối với chuyện khống chế linh lực, khiến cho người ta thể tưởng tượng. Phải biết rằng, phóng xuất linh lực ra, lại có thể khống chế linh lực phá hư môi trường xung quanh, chuyện này cần phải có cảnh giới như thế nào? Hạ Ngôn tự nhận mình tuyệt đối làm được như Hứa lão.

      Đột nhiên, thân hình Hứa lão nhanh chóng di động chút, chân nhàng điểm mặt đất, toàn bộ thân thể rất nhanh thoát về phía trước, cái chổi trong tay đồng thời quét về phía Hạ Ngôn.

      Lúc này Hạ Ngôn cũng có thời gian suy nghĩ nhiều, chân theo ý thức di động, Thần Hi kiếm trong tay tuy rằng ra khỏi vỏ, tuy nhiên thuận theo thế liền cản đến.

      Vù!

      Cạch!

      Vũ khí trong tay hai người hơi hơi va chạm, phát ra tiếng trầm đục rất . Hạ Ngôn vốn cảm giác lực lượng to lớn đánh úp về phía mình, nhưng khi vỏ kiếm chạm vào chổi của đối phương, lại cảm giác giống như đánh lên bông gòn.

      đợi Hạ Ngôn có chút phản ứng, cái chổi của Hứa lão lại thu trở về, thu phát tự nhiên.

      Hạ Ngôn cả kinh, vội thu hồi Thần Hi kiếm lại, tuy nhiên bởi vì mạnh mẽ thu hồi lực lượng kinh sợ phát ra, Hạ Ngôn lập tức khí huyết nhộn nhạo. tâm pháp tự nhiên vận chuyển, linh lực ở Tụ linh huyệt tràn vào trăm lẻ tám đường kinh mạch áp chế linh lực nhộn nhạo này. Khuôn mặt hơi hơi đỏ lên, qua thời gian hai ba hô hấp mới dần dần khôi phục lại bình thường. Ngực hơi chút thở ra, đôi mắt Hạ Ngôn lại nhìn về phía Hứa lão, khẽ nhíu mày.

      Hạ Ngôn có chút , Hứa lão vì sao đột nhiên động thủ, tuy nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Hứa lão lúc này lại mang theo vẻ tươi cười, đột nhiên bừng tỉnh, thầm nghĩ: "Có lẽ Hứa lão này thử thực lực của mình sao?"

      - tệ! Ngươi gọi là Hạ Ngôn sao?

      Hứa lão thoáng gật gật đầu, nhìn Hạ Ngôn hỏi.

      - Dạ!

      Hạ Ngôn đáp lại.

      - Thực lực của ngươi sắp bước vào cảnh giới đại linh sư sao? khó tưởng tượng với niên kỉ như ngươi.

      Nếp nhăn mặt Hứa lão kịch liệt nhăn nhúm, đôi mắt bỗng lóe lên linh quang.

      - Ngươi làm như thế nào tu luyện?

      Lúc nãy hai người tuy rằng chỉ đơn giản va chạm lần, tuy nhiên Hứa lão liền đại khái tìm hiểu thực lực của Hạ Ngôn.

      Nghe Hứa lão chuẩn như thế, Hạ Ngôn cũng lấy làm kinh ngạc trong lòng. Vừa rồi, có lẽ thử thực lực của Hứa lão.

      - Lúc này, con đường Hạ Ngôn phải còn rất xa.

      Hạ Ngôn khiêm tốn .

      Đôi mắt Hứa lão nheo lại rất , ừ tiếng, lại gật gật đầu:

      - Thực lực của ngươi tệ, vì sao theo hai người bọn họ cùng nhau lên xem bí điển thiên cấp lầu ba chứ? Bí điển thiên cấp rất mạnh.

      Hứa lão lại hỏi, tuy nhiên trong giọng bao hàm chút ý thâm sâu.

      Lúc này đây, Hạ Ngôn cũng chút bất ngờ, nghĩ tới Hứa lão lại hỏi điều này. Tuy nhiên, vừa rồi khi Vương Thiên Hà Hứa lão lộ ra biểu tình rất , Hạ Ngôn liền có chút hiểu ra.

      Hạ Ngôn mở miệng :

      - Mặc dù là bí điển bất nhập lưu, cũng có chỗ đáng học hỏi. Mỗi loại võ kỹ đều có chỗ đặc thù.

      Hạ Ngôn chính là lời , Linh La kiếm pháp của hấp thu các loại võ kỹ bất đồng, hấp thu tinh túy trong đó loại bỏ khuyết điểm. Hứa lão nghe qua lời của Hạ Ngôn, thân hình lại chấn động. mặt lại đột nhiên trở nên nghiêm túc, đôi mắt cũng ngưng trọng vạn phần.

      Cảm nhận được biến hóa của Hứa lão, Hạ Ngôn khỏi nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng: "Chẳng lẽ ta sai cái gì?"

      Qua hồi lâu, Hứa lão mới cách trầm trọng:

      - là khó đoán.

      - Hạ Ngôn. Những lời này chẳng lẽ liễu Vân cho ngươi sao?

      Biểu tình của Hứa lão khiến Hạ Ngôn có chút , cho nên Hạ Ngôn lắc đầu:

      - Sư phụ lão nhân gia chưa bao giờ tự mình chỉ điểm qua đệ tử tu luyện, cũng chưa qua chuyện về điển tịch.

      - Tốt! Tốt! Tốt lắm!

      Hứa lão liên tục gật đầu ba cái, rồi sau đó lại lắc đầu, cuối cùng mới mạnh:

      - Tốt lắm! Hạ Ngôn ngươi chậm rãi xem . Học viện Tử Diệp chúng ta có vô số điển tịch, cũng đủ cho ngươi xem, ha ha.

      xong, Hứa lão lại chậm rãi hướng về phía xa xa.

      - Xoạt. xoạt.

      Cái chổi liên tiếp quét qua mặt đất theo tiết tấu.

      Hạ Ngôn nhìn thấy bóng dáng Hứa lão, vừa rồi Hứa lão đứng ở trước mặt , trong lòng liền tự chủ mà khẩn trương.

      - Thực lực Hứa lão này quả rất mạnh. Vương Thiên Hà sai.

      Hạ Ngôn nghiêm nghị trong lòng, tuy nhiên rất nhanh liền cầm lấy quyển bí điển, lật xem rất nhanh.

      Sau khi tu luyện Linh La tâm pháp, Hạ Ngôn gặp qua là quên được, trí nhớ kinh người. Nội dung quyển bí điển tuy rằng ít, tuy nhiên đối với Hạ Ngôn mà , thứ hữu dụng dĩ nhiên nhiều lắm. Cho nên nhìn thấy rất nhanh. Chỉ tốn nửa canh giờ, bản bí điển thứ nhất hoàn toàn lật xem xong. Mà Linh La kiếm pháp cũng tự nhiên dung hợp với bản bí điển này. Tuy rằng tự thân uy lực của Linh La kiếm pháp tăng lên nhiều. Tuy nhiên cũng tăng lên chút.

      Buông bản bí điển này, Hạ Ngôn lại lấy ra bản thứ hai.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 202: TỐC ĐỘ XEM BÍ ĐIỂN CỦA HẠ NGÔN
      Hạ Ngôn trong kinh các của học viện xem bí điển bản đầu tiên mất nửa canh giờ mà từ khi cầm quyển bí điển thứ hai đến bỏ xuống, ngờ chỉ dùng thời gian nén nhang.

      Hứa lão ở bên nhìn, kìm nổi lắc đầu thầm than tiếng. Thầm nghĩ: "Vốn tưởng rằng tiểu tử kia giống người thường, xem ra cũng chỉ là vẻ bề ngoài thôi".

      Tuy rằng trong lòng thầm than nhưng Hứa lão cũng gì. Theo nhìn nhận của ông, Hạ Ngôn đọc xong quyển bí điển nhanh như vậy, căn bản là có khả năng thực xem kỹ. Mà Hạ Ngôn lúc này hoàn toàn đắm chìm trong các loại võ kỹ, trong đầu khắc cũng diễn luyện ngừng nghỉ, tự nhiên cũng quan tâm tới biểu tình biến hóa của Hứa lão.

      Buông bản bí tịch thứ hai, ngay sau đó Hạ Ngôn lại cầm lên bản bí điển thứ ba.

      Nhìn bản bí điển thứ ba này, Hạ Ngôn lại chỉ mất thời gian chén trà , tốc độ nhanh hơn so với hai bản bí điển trước.

      những bí điển này, chỉ là về các loại võ kỹ, con đường vận công cùng số bản vẽ tu luyện. Trong đầu Hạ Ngôn diễn luyện võ kỹ nhanh, hành động múa tay tự nhiên cũng nhanh, từng lần diễn luyện rất nhanh. Toàn bộ những bí tịch bất nhập lưu đều bị Hạ Ngôn hấp thu, tự nhiên dung nhập vào trong Linh La kiếm pháp. Những võ kỹ bất nhập lưu này tuy rằng đối với uy lực của Linh La kiếm pháp quá gia tăng, tuy nhiên hơn số lượng khổng lồ, Hạ Ngôn tự nhiên lãng phí. Phải biết rằng, Linh La kiếm pháp lúc ban đầu, cũng là bí điển bất nhập lưu đơn giản hóa. Hạ Ngôn còn nhớ , lúc đầu bí điển tu luyện chính là "Nhật Nguyệt Vô Song Kiếm"mà Tam gia gia Hạ Trường Hà đưa cho !

      Thời gian quả qua nhanh, vô tình tới chính ngọ. Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết vẫn luôn ở lầu ba cũng từ lầu xuống, thấy Hạ Ngôn vẫn nhìn bí điển bất nhập lưu ở lầu . Vương Thiên Hà lắc đầu rất cười thầm trong lòng, mà Mễ Tuyết lại nhăn mặt nhíu mày với dáng vẻ có chút ngây dại. Hai người tới bên cạnh Hạ Ngôn. Hạ Ngôn vừa mới hoàn toàn xem xong quyển bí tịch, theo bản năng có người đến gần, liền từ trong quá trình diễn luyện bí tịch tỉnh lại, đôi mắt tự nhiên nhìn về phía Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết.

      - Hạ Ngôn! Đệ làm sao còn ở tầng chứ? Những bí tịch này có tác dụng với chúng ta.

      Mễ Tuyết thẳng. Bí tịch bất nhập lưu cho dù người tu luyện hậu thiên đỉnh, cũng tu luyện nữa, càng đừng là Linh sư. lầu có bí điển nhân cấp và thiên cấp, ai còn thích xem bí điển bất nhập lưu chứ?

      - Hạ Ngôn có thể thấy qua nhiều bí tịch như vậy, muốn nhìn lại nhiều hơn.

      Vương Thiên Hà cười ở bên cạnh.

      Hạ Ngôn cũng mỉm cười, gật đầu :

      - Đệ quả chưa bao giờ nhìn thấy nhiều bí tịch như vậy. Trước kia trong gia tộc tuy rằng cũng có kinh các nhưng cách nào so sánh với kinh các của học viện.

      Khi chuyện, đôi mắt Hạ Ngôn nhìn lướt qua những bí tịch mà buổi sáng xem qua. Thoáng tính sơ chút, cũng có hơn hai chục quyển.

      Bí tịch ở tầng thứ nhất trong kinh các này đại khái có bốn năm trăm quyển. Với tốc độ của Hạ Ngôn, ít nhất cũng cần phải có hơn mười ngày mới có thể hoàn toàn xem hết bí tịch ở tầng . Tuy nhiên, Hạ Ngôn cũng vội. Thời gian còn rất dư thừa.

      - Ha ha, Hạ Ngôn. chính ngọ rồi, chúng ta ăn cơm trước, sau khi ăn xong, liền cơ quan trận.

      Đôi mắt Vương Thiên Hà hơi hơi chớp động, lại nhìn về phía Mễ Tuyết.

      Mễ Tuyết gật gật đầu, nàng ý kiến.

      Hạ Ngôn tự nhiên cũng dị nghị, dựa theo kế hoạch tu luyện lúc đầu, đúng vậy buổi sáng xem bí điển, buổi chiều cơ quan trận luyện.

      Sau khi ba người rời khỏi kinh các, liền vào trong tửu lâu trong học viện ăn cơm, rồi sau đó cũng tiến vào cơ quan trận gần quảng trường.

      Vương Thiên Hà dừng thân lại, đôi mắt đảo qua, dừng người Hạ Ngôn.

      - Hạ Ngôn, đệ vẫn chưa tiến vào cơ quan trận trung cấp sao? Ha ha, bằng cứ vào xem thử như thế nào?

      Hạ Ngôn tự nhiên có thể nghe ra, tuy rằng Vương Thiên Hà này lời khách khí, tuy nhiên lại hiển nhiên mang theo phần đắc ý. Có lẽ, theo cách nhìn của , mặc dù Hạ Ngôn dám tiến vào cơ quan trận trung cấp, cũng thể duy trì được bao lâu rồi ra.

      Vương Thiên Hà đối với Hạ Ngôn cũng lời cố ý. Nhưng có thể là trong lòng có chút đố kỵ. cũng có thiên tư trác tuyệt, nhưng cũng thể được viện trưởng thu làm đệ tử. đến là có chút cảm xúc ganh tị với Hạ Ngôn, tất cả khó tránh khỏi có đôi khi so sánh mình với Hạ Ngôn.

      Hạ Ngôn gật gật đầu cười :

      - Tốt! Vậy đệ tiến vào cơ quan trận trung cấp để xem thử.

      ra, Hạ Ngôn vốn là muốn tiến vào cơ quan trận trung cấp. Đối với Hạ Ngôn mà cơ quan trận sơ cấp còn giá trị nữa. Cơ quan trận phải các loại bí điển, tại cơ quan trận sơ cấp đối với Hạ Ngôn căn bản là có bất cứ uy hiếp gì, tự nhiên cũng có giá trị. Mặc dù ở tu luyện trong cơ quan trận sơ cấp tháng, thân pháp của Hạ Ngôn cũng có bất cứ gia tăng gì.

      Thấy Hạ Ngôn ngờ đáp ứng, khóe miệng Vương Thiên Hà hơi hơi co giật. Trước đây bọn họ cũng bắt đầu từ cơ quan trận sơ cấp tiến hành luyện tập. Vương Thiên Hà nhớ rất lúc trước mình tu luyện trong cơ quan trận sơ cấp đúng năm rưỡi, mới có thể tiến vào cơ quan trận trung cấp. Mà lần đầu tiên khi tiến vào cơ quan trận trung cấp, chỉ duy trì trong đó đủ thời gian nửa chén trà liền bị bức ra ngoài.

      "Hạ Ngôn này hẳn là khi ở khảo hạch học viên đặc biệt tiến qua cơ quan trận lần. Hừ! Mặc dù dựa vào thân pháp an toàn ra khỏi cơ quan trận sơ cấp nhưng cơ quan trận trung cấp so với cơ quan trận sơ cấp khó hơn mười lần. Ngươi muốn thử lần, vậy thử ".

      Vương Thiên Hà cười lạnh trong lòng.

      Mà Mễ Tuyết nhíu nhíu mày, mặt chút thay đổi nhìn về phía Hạ Ngôn, chiếc miệng đỏ thắm khẽ mở :

      - Hạ Ngôn, cơ quan trận trung cấp quá khó, đệ có lẽ luyện tập thời gian ở trung cấp cơ quan trận nhiều hơn, rồi mới tiến vào cơ quan trận trung cấp.

      Hạ Ngôn đương nhiên rất ý của Mễ Tuyết, tuy nhiên Mễ Tuyết làm sao biết thực lực chứ? Ảo Ảnh thân pháp tuy rằng mới có chút thành tựu nhưng Hạ Ngôn tự tin mặc dù là cơ quan trận trung cấp, cũng có thể ứng phó. Cho dù có chút khó khăn, nhưng duy trì nửa canh giờ, hẳn là có vấn đề gì.

      Lắc đầu, Hạ Ngôn lạnh lùng :

      - Đa tạ Mễ học tỷ quan tâm, đệ còn muốn nhìn lợi hại của cơ quan trận trung cấp này chút. Nếu như duy trì trong đó được đệ ra ngoài.

      Thấy Hạ Ngôn duy trì ý niệm muốn vào cơ quan trận trung cấp, Mễ Tuyết cũng thêm gì nữa. Với tính cách của nàng, có thể khuyên câu cũng xem như nàng phá lệ rồi.

      Vương Thiên Hà nhìn Hạ Ngôn, trường kiếm trong tay nhàng run lên, lập tức truyền ra trận tiếng động với tư thế hào hùng.

      - Hai vị! Ta đây liền vào trước.

      Linh lực dưới chân Vương Thiên Hà bỗng nhích lên. tiếng "Phù" thân thể liền hóa thành bóng mờ, rất nhanh nhảy vọt tới cửa vào của cơ quan trận trung cấp.

      Ầm!

      Lối vào của cơ quan trận, có người cơ quan ngăn cản. Cơ quan trận trung cấp này mặc dù là cửa vào, nếu có thực lực linh sư trung kỳ, đều thể xông qua.

      Đôi mắt Vương thiên Hà đột nhiên trợn tròn, kiếm hung mãnh chém ra, trực tiếp bổ trường côn của người cơ quan ngăn đón kia ra, sau đó thân thể liền biến mất ở lối vào. Mà người cơ quan kia lại đứng ở vị trí cũ.

      - Hạ Ngôn! Người hãy cẩn thận nha.

      Mễ Tuyết với Hạ Ngôn, tiếp theo, dáng người yểu điệu cũng liên tiếp bước đến mặt đất, thân thể cao cao thẳng lên, giống như con chim én linh hoạt trung, ngay sau đó liền xông vào lối vào.

      Hạ Ngôn nhìn thấy Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết thi triển thân pháp, trong lòng hơi động.

      "Bọn họ quả nhiên rất mạnh, khó trách viện trưởng cho hai người tham gia hội giao lưu học viện."

      Mễ Tuyết đập ba cái thiết côn của người cơ quan, tốc độ thiết côn chợt hạ xuống như dừng lại, rồi sau đó thân thể đột nhiên biến đổi khéo léo nhiễu loạn gã cơ quan này, nhanh nhẹn tiến vào trong trận.

      tại bên ngoài cơ quan trận này, chỉ còn lại mình Hạ Ngôn. Hạ Ngôn nhìn hai bên, bên trái là cơ quan trận sơ cấp, bên phải là cơ quan trận cao cấp, phía sau là cơ quan trận đặc thù. Cơ quan trận đặc thù dường như lâu rồi có ai mở ra.

      Nghe , viện trưởng và phó viện trưởng ngẫu nhiên cũng tiến vào cơ quan trận đặc thù.

      Đôi mắt hơi hơi nhíu lại, Thần Hi kiếm trong tay Hạ Ngôn chậm rãi chắn về phía trước, chậm rãi hướng tới lối vào cơ quan trận trung cấp. Thẳng đến trước cửa cơ quan trận, người cơ quan kia mới dùng côn đánh tới Hạ Ngôn.

      - Vù!

      Tiếng côn mang theo tiếng gào thét xé gió, trực tiếp quét về phía ngực của Hạ Ngôn.

      - Lực đạo này, e rằng cũng có uy lực sáu trăm độ. khác với linh sư trung kỳ lắm.

      Ý niệm trong đầu Hạ Ngôn rất nhanh chợt lóe, thân thể lại cũng có xuất hành động né tránh nào. Nhưng côn của người cơ quan lại thất bại cách khó hiểu. Nếu Mễ Tuyết và Vương Thiên Hà thấy cảnh như vậy, trong lòng nhất định hoảng sợ. Bọn họ tuy rằng nghe Ảo Ảnh thân pháp của Hạ Ngôn nhưng lời đồn cùng tận mắt nhìn thấy là hai chuyện khác nhau. Nhất là, đối với hai thiên chi kiêu tử này.

      Chờ khi người cơ quan này múa thiết côn đánh về phía Hạ Ngôn, tiến vào trong trận. Tốc độ bước của Hạ Ngôn thoạt nhìn cũng nhanh, nhưng thực tế lại rất nhanh chóng.

      "Tốc độ người cơ quan trong cơ quan trận trung cấp này, cũng nhanh hơn tốc độ của người cơ quan trong cơ quan trận sơ cấp rất nhiều. Tuy nhiên thân pháp của ta ở trong cơ quan trận trung cấp này chắc hẳn có thể ứng phó!"

      Ý niệm trong đầu Hạ Ngôn chuyển động, đôi mắt nhanh chóng thích ứng với bóng tối chung quanh.

      Keng!

      Hạ Ngôn nghe được, tiếng gào lớn từ phía bên phải truyền tới, cũng tràn ngập gian chung quanh.

      Vù vù.

      thanh thiết côn múa trong khí, theo bốn phương tám hướng truyền đến.

      "Mễ Tuyết và Vương Thiên Hà giao thủ với những người cơ quan này!"

      Đôi mắt Hạ Ngôn nhàng nhắm lại, ngũ giác quan mở ra, cảm thụ tất cả biến hóa của môi trường chung quanh.

      - Thối lui.

      Giọng của Vương Thiên Hà từ phía bên phải truyền đến, tiếp theo tiếng nổ "rầm", tiếng kim loại va chạm nặng nề, sau đó.

      "Người cơ quan bị đánh bay !"

      Hạ Ngôn với linh mẫn cảm giác được người cơ quan công kích Vương Thiên Hà bị va chạm mạnh mẽ đánh ra ngoài.

      "Người cơ quan này dường như cũng có cảnh giới linh sư trung kỳ. Tuy nhiên, những người cơ quan này đều phối hợp công kích, sử dụng thân pháp!"

      Mắt Hạ Ngôn mở to, cũng khác lắm nghênh đón chung quanh, lờ mờ có thể nhìn thấy bóng dáng Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết né tránh dưới trong vây công của những người cơ quan.

      "Cơ quan trận trung cấp quả lợi hại cơ quan trận sơ cấp nhiều. phối hợp của những người cơ quan này càng chặt chẽ tinh tế. Nếu như linh sư trung kỳ tiến vào, e rằng chỉ lát cũng bị đánh ngã!"

      Hạ Ngôn nghiêm túc trong lòng, nhìn kỹ phối hợp của những người cơ quan này. Đúng lúc này, tiếng gió rít sắc bén chợt vang lên phía sau Hạ Ngôn. Đôi mắt Hạ Ngôn chợt nghiêm túc, thân hình đại chấn, tiếp theo bóng người hơi hơi xê dịch. Cây côn đánh úp từ phía sau, liền tới phía trước Hạ Ngôn.

      "Đánh lén!"

      Hạ Ngôn cười tiếng, Thần Hi kiếm trực tiếp đập về phía đầu của người cơ quan đánh lén mình.

      - Ầm!

      - Ầm!

      Hai tiếng vang liên tiếp, người cơ quan kia bị Hạ Ngôn đập vào phải lui ba bước mới đứng vững, thân thể hơi hơi dừng, lại ngang nhiên xông về phía Hạ Ngôn.

      Khi thiết côn của người cơ quan kia phóng tới, bên người Hạ Ngôn có bốn gã cơ quan xông tới. Bốn gã cơ quan này dường như đồng thời cầm trong tay thiết côn màu đen xuất ra, tiếng khí bạo linh lực đều nổ vang chung quanh, chỉ là dòng khí hình thành bởi thiết côn, khiến cho người thường khó thể chống đỡ.

      Tuy nhiên Hạ Ngôn với vẻ mặt thoải mái, Thần Hi kiếm bên tay phải thỉnh thoảng mạnh mẽ chém thiết côn, phát ra tiếng vang trong trẻo, đốm lửa bắn ra bốn phía.

      Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết cũng phát Hạ Ngôn tiến vào, tuy nhiên tinh thần bọn họ cũng phải toàn bộ cho việc ứng phó người cơ quan dày đặc, căn bản rảnh quan tâm bên Hạ Ngôn.

      "Nhìn ngươi có thể duy trì bao lâu, nếu cậy mạnh mà bị thương, vậy có thể mất nhiều hơn được!"

      Vương Thiên Hà cười lạnh trong lòng, đột nhiên mở miệng hét lớn lên tiếng, hào quang trong mắt chợt lóe, trường kiếm trong tay đánh lên thiết côn gần như sát bên hông tiếng "keng".

      Mà Mễ Tuyết với thân pháp nhàng, đại đa số thời gian nàng đều né tránh thiết côn bốn phương tám hướng bổ về phía mình, thân hình mềm mại giống như con bướm bảy màu. Thiết côn này thoạt nhìn uy thế mười phần, chân chính có thể tạo ra uy hiếp nàng, thực tế chỉ có khoảng thành.

      Phòng viện trưởng.

      Hai gã phó viện trưởng, vẻ mặt ngưng trọng bước vào phòng của viện trưởng.

      Viện trưởng Liễu Vân ngồi trong phòng nhìn phong thư màu vàng, nghe được tiếng vang, ngẩng đầu nhìn về phía hai gã phó viện trưởng, mặt lên chút biểu tình sớm dự đoán.

      Chậm rãi từ ghế đứng lên, Liễu Vân cười :

      - Hà phó viện trưởng, Mã phó viện trưởng, các người đến đây nhất định là có chuyện gì chứ?

      Liễu Vân chỉ ghế dựa bên cạnh, ý bảo hai người ngồi xuống, đồng thời mở miệng hỏi hai người.

      Hai người liếc mắt nhìn nhau, bọn họ tiến đến, quả là vì có việc muốn ràng. Chuyện này chính là chọn người cho hội giao lưu học viện lần này. Tuy rằng quyền chọn người cho hội giao lưu học viện là nằm trong tay viện trưởng Liễu Vânn, tuy nhiên dù sao bọn họ cũng là phó viện trưởng học viện Tử diệp. Đối với phát triển của học viện cũng đồng dạng có trách nhiệm và quyền quan tâm.

      Hai người cũng vừa mới biết được, viện trưởng Liễu Vân chọn ra danh sách ba học viên tham gia hội giao lưu học viện, chính là Vương Thiên Hà, Mễ Tuyết, còn có Hạ Ngôn, đệ tử mười lăm tuổi của viện trưởng. Đối với Vương thiên Hà và Mễ Tuyết, hai vị phó viện trưởng cũng có bất cứ dị nghị gì. Hai người này đều là học viên xuất sắc nhất khó được trong những năm gần đây của học viện Tử Diệp, tham gia hội giao lưu học viện lần này cũng có gì đáng . Nhưng gã Hạ Ngôn kia, vừa mới tiến vào học viện Tử Diệp mới nửa tháng, tuy rằng thiên tư trác tuyệt, hơn nữa còn lĩnh ngộ Ảo Ảnh thân pháp trong truyền thuyết. Nhưng hội giao lưu học viện chỉ có dựa vào thân pháp xảo diệu là có thể thắng lợi.

      Phải biết rằng, học viên của học viện khác tham gia hội giao lưu, tất nhiên cũng đều là người tu luyện có thiên phú cực cao. Thân pháp tốt thế nào, đụng tới cường giả chân chính, cũng mất ưu thế vốn có.

      Hai người bọn họ cảm thấy quyết định của viện trưởng có chút độc đoán. Thậm chí, bọn họ cảm thấy viện trưởng Liễu Vân dùng quyền để thiên vị, cho Hạ Ngôn danh ngạch mà quan tâm đến vinh dự của học viện.

      Khẽ hít hơi, Mã phó viện trưởng mặc trường bào màu đen đôi mắt lóe lên, mở miệng trước:

      - Viện trưởng. Nghe người quyết định thành viên hội giao lưu học viện rồi sao? Hạ Ngôn kia nằm trong số ba người?

      - Viện trưởng. Ta cảm thấy Hạ Ngôn e rằng đủ năng lực ứng phó.

      Hà phó viện trưởng cũng mở miệng .

      Liễu Vân chậm rãi ngồi xuống ghế, khóe miệng mỉm cười, :

      - Thực lực Hạ Ngôn đủ rồi.

      - Viện trưởng. Chuyện này quan hệ đến danh tiếng học viện Tử Diệp chúng ta, người cần phải thận trọng lựa chọn.

      Giọng Mã phó viện trưởng đột nhiên lớn hơn chút.

      - Ha ha. Các người quá lo lắng. Hạ Ngôn quả có đủ thực lực.

      Liễu Vân khoát tay, với hai người với giọng điệu lạnh nhạt.

      Hà phó viện trưởng và Mã phó viện trưởng lại liếc nhìn nhau, hai người lộ ra biểu tình bất mãn.

      - Viện trưởng. Có rất nhiều giảng sư trong học viện cũng bắt đầu nghị luận chuyện này. Rất nhiều người đều hài lòng với chuyện chọn người.

      Hà phó viện trưởng lại , trong tay hơi hơi siết chặt lại.

      Mới vừa rồi hai người đường đến phòng viện trưởng, gặp mấy gã giảng sư, bọn họ đều nghị luận vấn đề chọn người trong hội giao lưu học viện lần này.

      Tuy rằng buổi sáng viện trưởng mới xác định tên người được chọn, tuy nhiên thời gian buổi sáng, đám người giảng sư đều nghe được tin tức này. Tin tức này vốn cũng phải bí mật gì phải dấu, học viên tham gia hội giao lưu học viện mọi người biết cũng là bình thường. Tuy nhiên, lần chọn người này, ràng tất cả mọi người dị nghị hề ít.

      Mặc kệ Hạ Ngôn tiến vào học viện với biểu ưu tú như thế nào, nhưng chung quy chỉ mới mười lăm tuổi, thời gian tu luyện rất ngắn, như thế nào có thể tranh đấu với người tu luyện ba mươi tuổi chứ?

      - Các người cần phải , ý ta quyết. Hạ Ngôn có thực lực hay , sớm hay muộn .

      khuôn mặt Liễu Vân lộ ra vẻ tươi cười tự tin.

      Mã phó viện trưởng và Hà phó viện trưởng thấy Liễu Vân như thế, trong lòng cũng thầm than tiếng. Tuy nhiên bọn họ cũng nhìn thấy mặt Liễu Vân lộ ra vẻ tự tin, bất giác có chút mê hoặc, thầm nghĩ: "Có lẽ Hạ Ngôn có tài nghịch thiên?"

      - Nếu viện trưởng hạ quyết tâm, chúng tôi liền nhiều. Viện trưởng, chúng tôi đây cáo từ trước.

      Hai người đồng thời với Liễu Vân.

      Liễu Vân gật đầu, liếc mắt nhìn bóng dáng hai người biến mất ở phía sau cửa, mắt nửa nhắm nửa mở, thào với khí: "Hạ Ngôn, con ngàn vạn lần đừng khiến ta thất vọng đấy. Lúc này đây học viên Tử Diệp có thể có tư cách đó hay liền nhìn con đó".

      Sau khi xong, đôi mắt Liễu Vân nhìn lên thư tín mặt bàn.

      Quảng trường học viện Tử Diệp.

      Cách Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết từ giữa cơ quan trận ra, có khoảng canh giờ. Mà Hạ Ngôn vẫn chưa từ cơ quan trận ra.

      Hai người hao phí rất nhiều linh lực trong cơ quan trận, đến cuối cùng, linh lực hai người đều có chút khó thể tiếp tục, cho nên mới từ trong cơ quan trận bị bức phải

      ra. Mà thời điểm bọn họ ra, thấy Hạ Ngôn vẫn giao thủ với phần đông người cơ quan. Hai người cũng có thời gian chuyện, rất nhanh vận chuyển thân pháp từ trong đó chạy ra.

      tại, hai người bọn họ ở bên ngoài chờ canh giờ, mà Hạ Ngôn vẫn từ trong cơ quan trận ra. Năng lực của Hạ Ngôn khiến cho hai người hoảng sợ.

      Nhất là Vương Thiên Hà, càng là giật mình sâu, vốn nghĩ rằng Hạ Ngôn khẳng định truy trì thời gian được bao lâu. Nhưng tại xem ra, Hạ Ngôn mạnh hơn so với tưởng tượng của . Thậm chí, thực lực còn mạnh hơn hai người. Tuy nhiên, Vương Thiên Hà cũng muốn thừa nhận điểm này. Bọn họ tu luyện trong học viện Tử Diệp hơn mười năm, làm sao bại bởi học viên vừa mới tiến vào học viện? Thiên phú hai người cũng rất ưu tú. Nếu , cũng thể tuổi còn trẻ mà đạt tới cảnh giới Linh sư hậu kỳ.

      - Thân pháp của Hạ Ngôn khó tin. Ở trong cơ quan trận trung cấp, mà có thể duy trì lâu như vậy.

      Vương Thiên Hà đứng bên cạnh Mễ Tuyết lắc đầu .

      Trong đôi mắt Mễ Tuyết lộ ra vẻ thản nhiên với tia sáng kỳ dị:

      - Ảo Ảnh thân pháp là mạnh như trong truyền thuyết.

      - biết Hạ Ngôn có đồng ý truyền thân pháp của cho chúng ta hay ?

      Lông mày Mễ Tuyết nhíu , trong miệng .

      - Ha ha, Ảo Ảnh thân pháp, trước kia ta còn chưa bao giờ gặp qua. Chờ Hạ Ngôn từ trong đó ra, nhất định phải hỏi đến cùng. Tuy nhiên, chỉ sợ Hạ Ngôn dạy chúng ta.

      Vương Thiên Hà cười .

      Mặt trời phía xa xôi, dần biến thành màu đỏ.

      Bóng người chớp động, bóng dáng Hạ Ngôn rốt cục từ trong cánh cửa cơ quan trận trung cấp xuất . Chỉ thấy vẻ mặt Hạ Ngôn thoải mái, ngay cả quần áo màu trắng người cũng hỗn loạn.

      Sau khi Hạ Ngôn ra, mắt nhìn thấy hai người đứng trước cửa, mặt lập tức cười cười, Thần Hi kiếm hơi hơi nhoáng lên, đổi qua cầm bên tay trái.

      Vương Thiên Hà thấy Hạ Ngôn từ trong cơ quan trận ra ngờ mặt đỏ, thở dốc, biểu tình lập tức có chút cứng ngắc.

      Mễ Tuyết cũng buồn bực há to chiếc miệng , đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Hạ Ngôn.

      Hạ Ngôn thấy biểu tình hai người khác thường, hỏi với vẻ khó hiểu:

      - Hai vị vì sao nhìn đệ như vậy?

      Hạ Ngôn quả ngay cả hơi thở cũng hỗn loạn, giống như vừa mới tản bộ về.

      Ở trong cơ quan trận, nhưng lại có thể giống như tản bộ sao? Hơn nữa, đây vẫn là cơ quan trận trung cấp. Nếu đúng là vậy, vậy lấy năng lực của Hạ Ngôn cũng có thể vào cơ quan trận cao cấp.

      - Hạ Ngôn, thực lực của đệ mạnh như thế nào? Chúng ta ở trong cơ quan trận canh giờ, linh lực cũng hao hết, mà ngươi ở trong hai canh giờ thái độ còn có chút mỏi mệt.

      Mễ Tuyết giật mình trong lòng, hỏi với vẻ kìm nổi. Như vậy xem ra, Hạ Ngôn dường như còn mạnh hơn hai người nhiều lắm.

      Hạ Ngôn lắc lắc đầu, cười :

      - Thân pháp của ta, chỉ né tránh trong phạm vi , cho nên cũng cần duy trì linh lực bao nhiêu, tự nhiên có thể duy trì càng nhiều thời gian.

      Mễ Tuyết lại nhìn Hạ Ngôn sâu, lộ ra vẻ cổ quái, dường như lại phát điều gì.

      Vương Thiên Hà từ trong kinh ngạc tỉnh lại, cười ha ha:

      - Hạ Ngôn, Ảo Ảnh thân pháp của ngươi lợi hại như vậy, bằng diễn luyện chút cho chúng ta xem như thế nào?

      Mày của Hạ Ngôn thoáng giương lên, đôi mắt nhìn Vương Thiên Hà, nghĩ lại mới hiểu ý của Vương Thiên Hà. khỏi cười cười, Hạ Ngôn :

      - thành vấn đề, Vương đại ca công kích ta, sau đó ta dùng Ảo Ảnh thân pháp tránh né.

      Vương Thiên Hà sửng sốt, tuy nhiên sau đó lui lại phía sau mấy bước, :

      - Được. Tuy nhiên, Hạ Ngôn đệ nên cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để bị thương.

      Sau khi cách Hạ Ngôn bảy tám thước mới dừng lại, Mễ Tuyết cũng lui ra xa.

      Hạ Ngôn tùy ý đứng ở phía xa, đôi mắt nhìn Vương Thiên Hà:

      - Vương đại ca. Huynh chỉ lo công kích thôi.

      Vương Thiên Hà hơi hơi hít thở, ngực hơi ưỡn về phía trước, rồi sau đó kiếm mang theo vỏ kiếm đâm về phía Hạ Ngôn. Tốc độ Vương Thiên Hà này rất nhanh, chỉ thấy chân liên tục biến hóa, thân thể tới gần Hạ Ngôn, kiếm trong tay đâm ra, mang theo luồng gió xoáy sắc bén, lao thẳng về phía ngực của Hạ Ngôn.

      Mà Hạ Ngôn cũng có tư thế tránh né, chỉ là khuôn mặt ngưng trọng chút, đôi mắt cũng nhìn chằm chằm mỗi động tác thân thể Vương Thiên Hà tạo ra.

      - Hả?

      Tốc độ thân thể Vương Thiên Hà chưa giảm, chậm lại, kinh nghi tiếng.

      Mễ Tuyết đứng bên cạnh cũng rất kinh ngạc. Vì sao Hạ Ngôn vẫn còn bày tư thế tránh né chứ? Nếu tiếp nữa, cũng khó thể tránh né rồi. Lúc này, vỏ kiếm cách ngực Hạ Ngôn đến thước.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 203: NHẬP THẦN
      Tốc độ tấn công của Vương Thiên Hà rất nhanh, mặc dù chỉ đánh bằng vỏ kiếm, nhưng vẫn khiến cho người ta hít thở thông. Bóng kiếm bao trùm toàn bộ thân thể Hạ Ngôn, chút khe hở nào. Tuy nhiên, công kích cuối cùng lại chỉ có ngực của Hạ Ngôn, nhưng tại mặc kệ Hạ Ngôn tránh hướng nào vẫn bị bóng kiếm vây lấy. Thoạt nhìn làm thế nào vẫn bị đánh trúng.

      "Vậy mà vẫn tránh sao?"

      Vương Thiên Hà cũng hơi ngây người.

      Lúc này vỏ kiếm còn cách ngực Hạ Ngôn khoảng ngắn, chỉ cần phần mười cái nháy mắt là đánh trúng. thời gian ngắn như vậy dù là Đại linh sư cũng thể tránh né hoàn toàn được. Trừ phi cũng dùng kiếm để ngăn trở trường kiếm của Vương Thiên Hà.

      - Ôi!

      Nhưng, màn khiến người khác giật mình xuất . Vỏ kiếm dừng ngay trước vị trí trái tim Hạ Ngôn. Tuy vậy Vương Thiên Hà tay nắm trường kiếm lại cảm nhận được chút lực cản truyền lại, so với đâm vào khí khác chút nào.

      Chỉ thất thần trong chốc lát, Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết thấy , kiếm này căn bản thực đánh trúng Hạ Ngôn. Vỏ kiếm của Vương Thiên Hà đâm sang bên trái thân thể Hạ Ngôn, mà Hạ Ngôn cười khẽ nhìn Vương Thiên Hà.

      - Đây.

      Vương Thiên Hà sững sờ :

      - Đây là Ảo Ảnh thân pháp?

      - Rất lợi hại!

      Mễ Tuyết cũng kinh ngạc .

      Chờ Vương Thiên Hà lấy lại tinh thần, thu trường kiếm lại, Hạ Ngôn mới cười với hai người:

      - Thân pháp của ta có biên độ rất nhưng hiệu suất lại rất cao, cho nên tiêu hao linh lực rất ít.

      - Hạ Ngôn, có thể cho chúng ta biết Ảo Ảnh thân pháp này tu luyện như thế nào ?

      Mễ Tuyết nhịn được hỏi. Thực ra nàng cũng biết nên hỏi, nhưng nhịn được.

      Vương Thiên Hà cũng chờ mong. Thân pháp mạnh mẽ đến thế, nếu họ muốn học tập chính là có khả năng. Chỉ là, Hạ Ngôn có đồng ý dạy lại thân pháp quỷ dị khó lường này cho họ ?

      Hạ Ngôn nghe được lời của Mễ Tuyết lộ ra thần sắc khó xử. Hai người nhìn sắc mặt Hạ Ngôn trong lòng liền khẩn trương lên. Nếu nghĩ chút thân pháp như thế, có thể dễ dàng dạy cho người khác sao?

      - dối gạt các ngươi, thực ra cùng ngày ta khảo hạch học viên đặc biệt trong cơ quan trận mới lĩnh ngộ ra Ảo Ảnh thân pháp. Trước kia ta vốn biết đời này tồn tại loại Ảo Ảnh thân pháp này.

      Hạ Ngôn dùng giọng điệu thành khẩn :

      - Lúc ấy ta ở trong sơ cấp cơ quan trận, lúc đầu cũng làm động tác tránh né hoặc là đánh lui người cơ quan như các vị thôi. Tuy nhiên, sau đó ta phát , nếu cố ý khống chế tiết tấu thân thể ngờ vẫn có thể tránh thoát công kích của người cơ quan. Hơn nữa, loại tránh né này có hiệu suất rất cao, lại càng thoải mái, lúc đó ta mới lĩnh ngộ ra được thân pháp này.

      Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe, trầm giọng .

      - Cũng phải dùng suy nghĩ khống chế thân thể, mà là để cho thân thể tự tránh né.

      Cuối cùng Hạ Ngôn kiên định :

      - Đây chính là điều kiện của Ảo Ảnh thân pháp.

      - Như vậy.

      Mễ Tuyết sửng sốt, lộ ra tia kinh ngạc.

      - Cũng được sao?

      Đơn thuần chỉ dựa vào thân thể để tránh công kích? Việc này hiển nhiên là người thường thể làm được. Thân thể người thường vốn có khả năng tự động tránh né khi bị công kích. Nếu dùng đại não để khống chế thân thể bị địch nhân đánh trúng. Mà cách của Hạ Ngôn đại đa số người tu luyện dám nếm thử. Thân thể làm sao có thể tự động tránh né được chứ?

      Vương Thiên Hà nhìn Hạ Ngôn, lắc đầu thở dài:

      - Xem ra muốn luyện tập Ảo Ảnh thân pháp này đối với chúng ta có phần khó khăn.

      - Quên , Ảo Ảnh thân pháp được xưng là bộ pháp của Thần, tất nhiên dễ học như vậy. Ha ha, hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi. Ngày mai gặp lại.

      Vương Thiên Hà hít ngụm khí, chuyển mắt với Hạ Ngôn và Mễ Tuyết. Hiển nhiên, có chút thất vọng.

      Chẳng qua là Hạ Ngôn thực có cách nào, lời đều là .

      - Ừ, ngày mai gặp lại.

      Hạ Ngôn gật đầu .

      Đối với việc Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết tin lời mình, Hạ Ngôn cũng hiểu, nhưng cũng chẳng để ý.

      Sau khi ba người tách nhau, Hạ Ngôn mau chóng rời khỏi học viện Tử Diệp, trở lại căn tiểu viện bên ngoài của mình, Tiểu Thanh sớm chuẩn bị bàn đồ ăn ngạt ngào hương vị rồi. Nếu chỉ có hai người nàng và Hạ Ngôn tất nhiên cần làm nhiều đồ ăn vậy, nhưng còn có Thổ Cẩu nữa nên tất nhiên là khác, sức ăn của Thổ Cẩu kinh người.

      Buổi sáng, xem thêm các loại điển tịch võ kỹ, buổi chiều luyện thân pháp và kỹ xảo chiến đấu, buổi tối vận chuyển tâm pháp Linh La hấp thu linh lực.

      Thời gian trôi vội vàng, đảo mắt cái nửa tháng qua .

      "Đây là quyển cuối cùng rồi!"

      Hạ Ngôn cầm quyển điển tịch màu đen thầm nghĩ trong lòng, mặt lên vui sướng.

      Thời gian nửa tháng, Hạ Ngôn đọc hết các điển tịch trong tầng kinh các của học viện, bản trong tay chính là cuối cùng.

      Ánh mắt đảo qua toàn bộ tầng kinh các. " là nhanh, còn có cảm giác được, mà ta đọc qua mấy trăm bản bí điển rồi".

      Tuy rằng chỉ là điển tịch bất nhập lưu, nhưng có thể lưu lại trong kinh các của học viện Tử Diệp cũng có chỗ độc đáo. Sau thời gian nửa chén trà, Hạ Ngôn buông quyển bí điển cuối cùng xuống.

      " giờ nên lầu hai xem bí điển nhân cấp". Tâm niệm Hạ Ngôn vừa chuyển.

      Hứa lão đứng trước cửa kinh các nhìn Hạ Ngôn.

      "Hạ Ngôn này vì sao lại kiên trì ở lầu suốt nửa tháng? Nếu xem những bí điển này có thể, nhưng nhìn bộ dáng dường như rất nhập thần. Hơn nữa, ngờ lại xem hết từng quyển . quyển cũng hạ xuống". Đây chính là nguyên nhân khiến Hứa lão cảm thấy kỳ quái.

      "Nhưng, nếu xem kỹ thể nào. Những quyển điển tịch đó chỉ xem mất thời gian nửa chén trà buông xuống, sao có thể xem cẩn thận được?" Hứa lão lắc đầu, muốn Hạ Ngôn thực xem hết bất kể thế nào lão cũng tin.

      Tuy rằng cực kỳ nghi ngờ, nhưng Hứa lão cũng hỏi, mắt nhìn Hạ Ngôn lên lầu hai. lát sau, Hứa lão cũng theo Hạ Ngôn lên lầu hai.

      "Bí điển nhân cấp lầu hai ít hơn nhiều bí điển bất nhập lưu lầu ". Ánh mắt Hạ Ngôn đảo qua lượt, nhìn các kiểu bí điển nhân cấp những giá sách bốn phía, những bí điển này đều được đặt trong những chiếc hộp tinh xảo.

      Màu sắc mặt khác nhau, mỗi bản bí điển đều có ghi lại tên của võ kỹ.

      "Đại khái có chừng bảy mươi bản bí điển nhân cấp. Ha ha, là rất nhiều rồi. Hạ gia ta tổng cộng cũng chỉ có ba bản bí điển nhân cấp mà thôi". Hạ Ngôn vui vẻ trong lòng, lững thững đến quyển bí điển nhân cấp gần mình nhất.

      Đây là quyển bí điển có bìa màu lam, mặt viết: Tu La Phủ. Hiển nhiên, đây là quyển phủ kỹ.

      Mở quyển bí điển ra, đầu tiên là Hạ Ngôn nhìn thấy tấm hình, là người cầm búa làm ra động tác phức tạp. Từng tờ từng tờ , đầu óc Hạ Ngôn tiến hành diễn luyện rất nhanh. Mỗi khi xem xong tờ, Hạ Ngôn liền diễn luyện xong võ kỹ trong tờ đó. Tốc độ tuy chậm, tuy nhiên so với bí điển bất nhập lưu chậm hơn. Khi Hạ Ngôn xem xong bản bí điển đó qua nửa canh giờ.

      Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết ngồi cạnh đợi Hạ Ngôn được thời gian khá lâu.

      Hạ Ngôn thở ra hơi, bỏ bí điển xuống, xoay mình áy náy nhìn Mễ Tuyết và Vương Thiên Hà.

      - Hạ Ngôn, ngươi xem là mê mẩn.

      Mễ Tuyết thẳng. Mễ Tuyết hễ nghĩ gì đều thẳng, chút dấu diếm. Tuy nhiên, đôi khi nàng cũng lười chuyện, đối với Hạ Ngôn, lời mà nàng ra xem như là nhiều rồi.

      Hạ Ngôn cười cười :

      - Đúng vậy, thời gian nhanh quá, là ngượng, để hai vị đợi lâu rồi.

      - A?

      Ánh mắt Hạ Ngôn biến đổi, kinh ngạc nhìn về phía sau Vương Thiên Hà, Mễ Tuyết. nhìn thấy, ngờ Hứa lão lại biến thành hai người. Hai người kia trái phải giống nhau như đúc.

      Nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của Hạ Ngôn, Vương Thiên Hà xoay người nhìn lại, rồi khẽ với Hạ Ngôn:

      - Hứa lão có hai vị, hai người đó là huynh đệ song sinh, chúng ta cũng biết ai lớn cho nên cứ gọi thẳng là Hứa lão.

      Nghe Vương Thiên Hà , lập tức Hạ Ngôn hiểu. Mấy ngày nay vẫn chỉ thấy người, cho nên cũng biết trong kinh các lại có hai vị Hứa lão. tại quả thực cũng hai người là ai với ai. Tuy nhiên, ngày mai đến lúc gặp lại, Hạ Ngôn tự tin có thể phân biệt ràng, bởi vì hai người này tuy bề ngoài giống nhau như đúc, nhưng khí tức hai người khác nhau. Chỉ cần Hạ Ngôn mở ngũ cảm ra là có thể nhận ra điểm khác giữa hai người.

      Mỉm cười, Hạ Ngôn thi lễ với hai người, hai vị Hứa lão gật gật đầu cười cười, cũng gì.

      - Hạ Ngôn, chúng ta thôi, ngày mai lại tới kinh các.

      Mễ Tuyết nhìn Hạ Ngôn .

      - Ừ.

      lát sau, ba người rời khỏi kinh các.

      - Lão nhị, đệ xem Hạ Ngôn này thế nào?

      trong hai Hứa lão hơi híp mắt lại, tinh quang nhàng lóe ra.

      - Huynh là người trẻ tuổi kia sao? chính là người thứ ba tham gia hội giao lưu học viện sao?

      Người còn lại vuốt râu .

      - Phải, là , mười lăm tuổi.

      Hứa lão thứ nhất gật đầu .

      Tiếng của hai người đều gần như nhất trí, quả người ta khó có thể phân biệt được.

      - Vì sao mấy ngày nay lên tầng thứ ba?

      Hứa lão thứ hai nghi hoặc . Mấy ngày này lão cũng chưa từng gặp qua Hạ Ngôn.

      - Việc này quả là kỳ quái. ở tầng thứ nhất xem bí tịch bất nhập lưu suốt nửa tháng. Hơn nữa, mỗi bản bí tịch đều xem, buổi sáng có thể xem mấy chục quyển, như thế sao có thể xem cẩn thận được chứ?

      Hứa lão thứ nhất lắc đầu, nghiêng người tiếp:

      - Ta từng thử thực lực của , là Linh sư đỉnh, còn cách Đại linh sư xa.

      - Cái gì?

      Hứa lão thứ hai đột nhiên cả kinh, thở dốc vì kinh ngạc.

      - Mười lăm tuổi, Linh sư đỉnh?

      - Nhưng vừa rồi sao đệ cảm giác được linh lực dao động người ?

      Hứa lão thứ hai nhíu mày, vẻ mặt hoang mang.

      Linh sư, Đại linh sư đều thể hoàn toàn khống chế được linh lực của bản thân, cho nên thể che dấu linh lực thực giả của mình được. Nhưng Hạ Ngôn lại đặc biệt.

      - Ài, ta cũng lắm, Hạ Ngôn này quả thực có chút khác biệt. Ừ, nhìn kỹ rồi tính sau.

      Hứa lão thứ nhất trầm tư chậm rãi .

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 204: LUYỆN ĐAN
      Trong cơ quan trận trung cấp luyện nửa tháng, Ảo Ảnh thân pháp của Hạ Ngôn mạnh hơn nửa tháng trước, tại Hạ Ngôn tiến vào cơ quan trận trung cấp có thể nhắm mắt lại. Mỗi lần Hạ Ngôn đều luyện đến lúc mặt trời lặn phía Tây mới có thể dừng tay.

      Mà Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết cũng ngừng kéo dài thời gian luyện, đương nhiên, tại bọn họ cũng mới kiên trì được hai canh giờ. Dù sao họ cũng có cách nào để giảm tốc độ tiêu hao linh lực của mình lại được. Nếu mỗi lần người cơ quan công kích đều phải ngăn cản chính diện phải tiêu hao lượng linh lực khá lớn.

      Ngày hôm nay, Hạ Ngôn ăn xong cơm chiều, đưa Tiểu Thanh và Thổ Cẩu dạo vòng đường cái. Tuy rằng bóng đêm buông xuống nhưng người đường vẫn ít. Các loại cửa hàng vẫn có rất nhiều.

      Con cháu hai đại gia tộc Tống gia và Lục gia thành Tử Diệp nhìn thấy Hạ Ngôn đều phải tránh chỗ khác. Hiển nhiên, gia tộc họ từng ra lệnh, nghiêm cấm họ trêu chọc Hạ Ngôn. Bọn họ làm thế cũng phải bọn họ từ bỏ việc báo thù, mà vì giờ họ có cái năng lực ấy. Nhất là Tống gia, căn bản là thể nào từ bỏ báo thù. Tống Lập vĩnh viễn cũng quên cái chết của con trai. Thù này, sớm muộn gì cũng tìm cơ hội.

      Tống gia và Lục gia thời gian gần đây xung đột ngừng. Tống Lập thông qua ngũ cấp dong binh Mộc Vũ biết Lục gia muốn đối phó mình, còn muốn mình giết chết Hạ Ngôn, sau đó chọc giận viện trưởng học viện Tử Diệp tiến hành trả thù mãnh liệt với mình. Tống Lập rất nhanh liền tỉnh táo lại từ phẫn nộ, lập tức dẫn người giết tới cửa.

      Hai gia tộc thế lực ngang nhau, Tống Lập tùy tiện ra tay, làm vậy chỉ khiến cho lưỡng bại câu thương. Nếu Lục gia yếu hơn Tống gia rất nhiều có lẽ Tống Lập giết thẳng tới cửa rồi. Tuy nhiên, lại thầm làm ra nhiều việc, ý đồ liên hợp với các thế lực khác áp chế Lục gia. Mà Lục gia đương nhiên khoanh tay chịu chết, tộc trưởng Lục gia Lục Tương Pha cũng ngừng việc điều chỉnh lực lượng. Cho nên trong nửa tháng này, hai nhà thầm va chạm dưới mười lần, nhưng còn chưa hoàn toàn bộc phát.

      Hai vị tộc trưởng đều là chấp Thánh điện, bọn họ cũng bị Thánh điện ước thúc. Vì củng cố phồn vinh của thành Tử Diệp, Thánh điện hy vọng hai gia tộc bọn họ thực náo loạn, như vậy đối với bản thân thành Tử Diệp có ảnh hưởng tốt.

      Buổi tối khi hai người chó quay về tiểu viện, khí lạnh ban đêm buông xuống nên Tiểu Thanh khoác lên chiếc áo khoác, màu đỏ ửng mặt ra dưới ánh đèn cực kỳ mê người.

      - Tiểu Thanh, nghỉ ngơi sớm chút .

      Hạ Ngôn nhìn Tiểu Thanh .

      Tiểu Thanh nhu thuận gật gật đầu, bỗng nhiên ngẩng lên, đôi mắt đẹp nhìn Hạ Ngôn, môi đỏ mọng mấp máy, cuối cùng mới yếu ớt :

      - Hạ Ngôn ca, muội trở về phòng đây.

      - Thổ Cẩu, ngủ ngon.

      Tiểu Thanh lại vẫy vẫy tay với Thổ Cẩu.

      - Ngao ô.

      Thổ Cẩu ô tiếng, vẫy đuôi.

      Sau khi chia tay với Tiểu Thanh, Hạ Ngôn liền trở lại phòng. Cửa phòng được Hạ Ngôn nhàng đóng lại.

      "Nửa tháng này ta dung hợp mấy trăm bản bí tịch bất nhập lưu ở kinh các, uy lực Linh La kiếm lại tăng lên ít. Nửa tháng trước ta toàn lực có thể phát huy ra võ kỹ hai ngàn độ, tại chỉ sợ có thể đánh ra được hai ngàn năm trăm độ rồi". Ánh mắt Hạ Ngôn lóe lên, treo Thần Hi kiếm lên vách tường.

      "Người bình thường mới bước vào cảnh giới Đại linh sư cũng có thể phát ra võ kỹ hai ngàn năm trăm độ". Hạ Ngôn nghĩ.

      - Ngươi đạt tới Linh sư đỉnh, chỉ cần bước bước nữa, là trở thành Đại linh sư.

      Đúng lúc này, tiếng già nua truyền vào tai Hạ Ngôn.

      Hạ Ngôn lập tức mừng rỡ, quay mạnh người lại, quả nhiên nhìn thấy lão Thánh Hoàng đứng sau lưng. Sắc mặt lão Thánh Hoàng tốt hơn trước rất nhiều.

      - Thánh Hoàng gia gia, thân thể người tốt hơn chưa?

      Hạ Ngôn khẩn trương lại hưng phấn hỏi.

      Lão Thánh Hoàng hơi nhướng mày, cặp mắt trợn lên, chỉ vào mình :

      - Ta chỉ là linh hồn thể, cái gì mà thân thể tốt hay hả? Hừ, tiểu tử thối, vì cứu ngươi ta thiếu chút nữa mất cái mạng già đấy.

      - Tốt lắm, lời vô nghĩa nữa, dược liệu chuẩn bị đủ cả chưa?

      Lão Thánh Hoàng chuyển chủ đề, đến dược liệu là nghiêm túc hẳn.

      Hạ Ngôn vội vàng gật đầu, tuy còn muốn hỏi thân thể lão Thánh Hoàng ra sao, nhưng thoạt nhìn dường như lão Thánh Hoàng muốn nhiều lời.

      Các loại dược liệu cấp thấp từ nửa tháng trước chuẩn bị tốt rồi.

      - Vậy là tốt rồi, giờ chúng ta bắt đầu luyện đan thôi. giờ con chưa có kinh nghiệm gì, trước hết cứ bắt đầu từ đan dược nhất phẩm cơ sở .

      Lão Thánh Hoàng gật gật đầu.

      - Vâng.

      Hạ Ngôn kích động . Vì ngày này, Hạ Ngôn đợi lâu.

      Khi hai người tới trước sương phòng, Thổ Cẩu ghé vào cánh cửa nằm, bộ dạng chán muốn chết, nhìn thấy Hạ Ngôn lập tức đứng dậy, trợn tròn con mắt màu lục lên.

      Hạ Ngôn cùng với lão Thánh Hoàng vào sương phòng, trong phòng đều là đủ loại dược liệu. Gần trăm vạn kim tệ dược liệu, nhét đầy sáu cái thùng lớn. Trong cả căn phòng là cái mùi hỗn tạp của các loại dược liệu, tuy thể là gay mũi, nhưng tuyệt đối dễ ngửi. Cũng khó trách Thổ Cẩu tình nguyện nằm ngoài cửa cũng muốn vào.

      Hạ Ngôn nhìn nhìn Thổ Cẩu, Thổ Cẩu vừa lúc kỳ quái nhìn lão Thánh Hoàng, đây cũng là lần đầu tiên nó nhìn thấy lão Thánh Hoàng.

      - Vậy ở trong này luyện đan , đặt đỉnh lô lại đằng kia.

      Lão Thánh Hoàng chỉ chỉ đỉnh lô, với Hạ Ngôn.

      Hạ Ngôn vội trả lời, lôi mấy cái rương ra xếp bên, sau đó đặt đỉnh lô cao bằng nửa người vào vị trí giữa phòng. Đỉnh lô này Hạ Ngôn cũng làm thế nào chế ra được, tuy nhiên giá trị vạn kim tệ hiển nhiên phải vật liệu bình thường, hơn nữa kết cấu bên trong cũng cực kỳ phức tạp. Hạ Ngôn chỉ có thể nhìn ít trang bị tồn trữ hình tròn, còn có ít vật trong suốt trông như thủy tinh bên trong.

      - Trước hết chúng ta luyện chế từ Khí huyết đan nhất phẩm, con chuẩn bị mấy loại dược liệu trước , dựa theo phân lượng khác nhau mà phối dược.

      Lão Thánh Hoàng thoáng cân nhắc, .

      Khí huyết đan, là loại đan dược chữa thương, hiệu quả gấp mười lần so với dược phẩm chữa thương. Miệng vết thương bình thường chỉ cần dùng Khí huyết đan lập tức có thể cầm máu, trong nửa canh giờ có thể hồi phục tám phần. Đây chỉ là công hiệu của đan dược nhất phẩm, nếu là Khí huyết đan cao cấp thất phẩm, bát phẩm cho người mất nửa cái mạng, chỉ cần sử dụng đan dược là có thể sinh long hoạt hổ trở lại chỉ trong thời gian chén trà.

      Đương nhiên, giá cả đan dược cực kỳ đắt đỏ, người thường căn bản là chịu nổi. Cho dù là Khí huyết đan nhất phẩm cũng phải ba trăm kim tệ viên. Về phần đan dược cao cấp lại càng là giá trời. Hơn nữa, phải là luyện đan sư cao cấp mới có thể luyện chế ra đan dược thất phẩm, bát phẩm. Kẻ mạo hiểm bình thường đều dùng dược phẩm chữa thương bình thường. Khí huyết đan, có lẽ chỉ có Linh sư thực lực mạnh mới chuẩn bị ít, đề phòng vạn nhất bị thương.

      - Vì sao luyện chế Súc linh đan trước?

      Hạ Ngôn nghi hoặc hỏi. Súc linh đan, có thể giúp người tu luyện hấp thu linh lực rất nhanh, tăng giới hạn linh lực trong cơ thể.

      Lão Thánh Hoàng nghiêm sắc mặt lại, :

      - Lấy năng lực của con, giờ luyện chế Súc linh đan vốn hy vọng thành công. Hừ, cùng là đan dược nhất phẩm, độ khó cũng hoàn toàn khác nhau. Súc linh đan khó luyện hơn Khí huyết đan mấy lần.

      Nghe vậy, Hạ Ngôn liền hiểu . Cẩn thận chuẩn bị tốt những dược liệu dựa theo phân lượng của lão Thánh Hoàng, rồi sau đó lại nhìn lão Thánh Hoàng.

      - Bỏ những tài liệu này vào trong đỉnh lô .

      Lão Thánh Hoàng chỉ tay về phía đỉnh lô.

      Hạ Ngôn thoáng dừng chút, liền vội vàng dựa theo phân phó làm việc. Bỏ dược liệu vào đỉnh lô, đậy nắp lại, Hạ Ngôn phát , đỉnh lô này dường như có chút tương tự với cái linh lô trong nhà của thiết tượng thần cấp Thu thủy.

      - Nhắm mắt lại.

      Lão Thánh Hoàng phân phó.

      Hạ Ngôn chút do dự vội nhắm mắt lại.

      - Quán nhập linh lực vào đỉnh lô, sau đó dựa vào linh hải để cảm giác tồn tại của dược liệu. Hồn lực xuyên qua kinh mạch tụ tập vào trong lô, dùng hồn lực làm chất xúc tác cho dược liệu.

      Lão Thánh Hoàng chậm, mỗi chữ đều truyền ràng vào tai Hạ Ngôn.

      "Linh lực quán nhập đỉnh lô".

      "Hồn lực tụ tập đỉnh lô".

      Hạ Ngôn lập lại lần.

      - Thánh Hoàng gia gia, hồn lực là cái gì?

      Linh lực Hạ Ngôn biết, nhưng hồn lực đối với Hạ Ngôn rất xa lạ.

      Lão Thánh Hoàng thuận miệng :

      - Hồn lực cũng chính là linh lực, trong Tử Vân Linh Hải của ngươi, chính là hồn lực. Muốn luyện chế đan dược phải có lực khống chế hồn lực chính xác, nếu thể trở thành dược sư.

      Hạ Ngôn gật gật đầu, thử cảm ứng dược liệu trong đỉnh lô. Lúc này, trong đỉnh lô quán nhập ít linh lực. Linh lực ở các nơi tồn trữ trong đỉnh lô xoáy thành từng cơn lốc, ngừng dồn ép, cắt xé các loại dược liệu.

      "Hồn lực, linh hồn lực".

      "Việc này so với phối chế dược phẩm quả nhiên khác biệt". Hạ Ngôn thầm nghĩ.

      "A, cảm ứng được rồi".

      Đột nhiên, Hạ Ngôn cảm thấy cơn đau từ linh hải truyền tới. Sau khi cảm giác được dược liệu, từ trong Tử Vân Linh Hải liền có ánh sáng tím như mũi tên bắn ra, biến cả đỉnh lô thành màu tím.

      "Đây là hồn lực sao?" Hạ Ngôn tuy cảm thấy đau đầu từng đợt, nhưng gián đoạn, mà cẩn thận khống chế hồn lực màu tím ngừng xâm lược vào dược liệu trong đỉnh lô.

      Lão Thánh Hoàng đứng bên gật gật đầu, bộ dáng dường như rất vui mừng.

      "Lần đầu tiên bức ra được hồn lực, tồi". Lão Thánh Hoàng thầm nghĩ.

      Mà lúc này, Hạ Ngôn vật lộn với hồn lực bản thân phát ra. Hồn lực màu tím này tuy rằng phát ra từ linh hải của , nhưng muốn khống chế tốt lại rất khó. Càng nghĩ phải cẩn thận khống chế đầu càng đau hơn, thậm chí Hạ Ngôn còn cảm thấy có chút ngây ngất.

      Ong ong.

      Từ đỉnh lô truyền ra từng đợt thanh trầm thấp.

      - Luyện đan phức tạp hơn nhiều so với con nghĩ đó. Lần đầu tiên thất bại tính là gì, tuy nhiên ngàn vạn lần được buông tha. Tiếp tục kiên trì !

      Lão Thánh Hoàng trầm giọng với Hạ Ngôn.

      Chân mày Hạ Ngôn kịch liệt co giật, khóe miệng méo xệch, toàn thân bị ánh sáng tím bao phủ, mà màu tím trong đỉnh lô cũng trở nên yên ắng hơn nhiều, giống như biến thành dòng nước ngừng chảy .

      Bộp bộp.

      Vài loại dược liệu chắc chắn nhất đều phát ra tiếng nổ rất . Tiếng nổ này thể nghe thấy, nhưng Hạ Ngôn lại nghe được ràng.

      "Phải đợi lúc nào mới tính là luyện đan xong đây?" Hạ Ngôn cảm giác được biến hóa của các dược liệu, trong đầu nảy lên ý nghĩ, tuy nhiên lập tức dùng toàn bộ tâm thần khống chế hồn lực màu tím trong đỉnh lô.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :