Linh La Giới - Dạ Thủy Hàn (1062 Chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 185: TỐNG LẬP XUẤT
      Mấy phút trước, hộ vệ trước cửa phủ viện Tống gia đột nhiên đưa tờ giấy tới tay Tống Lập. Khi Tống Lập mở tờ giấy đó, khỏi cười lạnh. Bởi vì nội dung tờ giấy đó lại là: Đội xe dược liệu Tống gia bị cướp bóc ở thành đông Thanh Vân Sơn!

      Nhìn nội dung này, Tống Lập đương nhiên cười nhạo. Thành đông Thanh Vân Sơn chỉ cách thành Tử Diệp mười dặm, có người nào lại dám cướp hàng hóa của Tống gia ở nơi gần thành Tử Diệp như thế? Chỉ là, vẻ cười lạnh vừa lên mặt Tống Lập, liền lập tức đọng lại.

      " đúng, đội xe dược liệu Tống gia tại xác phải tới Thanh Vân Sơn, thế nhưng người đưa tờ giấy này sao lại biết được? Thời gian cùng lộ tuyến đội xe, người bình thường làm sao biết được?"

      Nghĩ vậy, sắc mặt Tống Lập dần dần đen lại, vội vàng chạy ra ngoài phủ viện, nhưng mà người đưa tờ giấy này rời .

      "Mặc kệ giả, đều phải Thanh Vân Sơn nhìn thử, để ngừa vạn nhất! Dược liệu lần này, giá trị đến trăm vạn!"

      Khí tức Tống Lập trầm xuống, sắc mặt tái mét:

      "Nếu bị cướp đoạt, vậy Tống gia. "

      Lắc đầu, Tống Lập thu liễm tâm thần, nhanh chóng vào phủ viện đưa tin tức này báo cho đại trưởng lão cùng Tam trưởng lão ở trong phủ viện, đồng thời cũng để hai người lập tức mang người Thanh Vân Sơn.

      Còn bản thân Tống Lập, lại dẫn đầu bằng tốc độ nhanh nhất về phía thành đông Thanh Vân Sơn. Lúc này, Tống Lập có thể nhìn tới Thanh Vân Sơn, hơn nữa ngay khi mới tới có thể nghe được từ trong núi truyền ra từng đợt chém giết. Lửa giận trong lòng liền ầm ầm kích phát ra.

      - Ở nơi này dám cướp đoạt dược liệu của Tống gia, muốn chết!

      Tốc độ của Tống Lập lại lần nữa tăng vọt. Thực lực Đại Linh Sư, nâng tốc độ lên tới cực hạn, vậy tốc độ kia nhanh cỡ nào?

      Ngắn ngủi hai hơi thở, Tống Lập thấy thi thể đầy đất. nhìn thấy hai bóng người trắng đen, đánh giết Tống Phi, cường giả Linh Sư áp tải hàng hóa!

      Đáng giận!

      Tống Lập người còn chưa tới, trường kiếm trong tay liền phẫn nộ chém ra đạo kiếm khí điên cuồng. Kiếm khí mang theo tiếng rít gào, chỉ nháy mắt liền đánh về phía hai người Hạ Ngôn cùng Mộc Vũ.

      Tống Phi bị đánh văng chùy bạc, cả người bị thương, máu ngừng tràn ra từ vết thương, nhưng vẫn ngã xuống.

      " tốt! Là Tống Lập!"

      Hạ Ngôn cũng thất kinh, ngờ tới Tống Lập tộc trưởng Tống gia lại có thể chạy tới vào thời khắc mấu chốt. đạo kiếm khí này, nháy mắt tới trước cùng Mộc Vũ. Trường kiếm trong tay run lên, hai người đồng thời chém ra hai đạo kiếm khí, va chạm cùng kiếm khí của Tống Lập.

      Ầm ầm!

      Mặt đất, vách vúi xung quanh, cũng đều rung chuyển kịch liệt.

      - Tộc trưởng!

      Tống Phi trọng thương nhìn thấy Tống Lập, trong lòng buông lỏng, mặt cũng lộ ra biểu tình mừng rỡ.

      - Hai tên khốn kiếp các ngươi, giết nhiều hộ vệ Tống gia ta như vậy, ta muốn bầm thây các ngươi vạn đoạn.

      Tống Lập hai mắt đỏ đậm, trường kiếm trong tay mang theo cơn lốc, thân thể liên tục chớp động vài cái, tiếp cận Hạ Ngôn cùng Mộc Vũ.

      Hai người Hạ Ngôn cùng Mộc Vũ bị đạo kiếm khí vừa rồi đánh bay ra mười mấy thước mới đứng vững. Hai người bọn họ đều là Linh Sư, căn bản đỡ được công kích của Đại Linh Sư.

      Trong lòng Mộc Vũ cũng kinh hãi, liếc nhìn Hạ ngôn thầm nghĩ:

      "Thực lực Hạ Ngôn rất mạnh, chỉ sợ cũng là Linh Sư hậu kỳ, nếu đạo kiếm khí vừa nãy, tất nhiên đỡ được".

      Tống Lập là Đại Linh Sư, ra tay kiếm toàn lực, tuy rằng chỉ là kiếm khí nhưng uy lực võ kỹ chừng ngàn năm trăm độ. Mà hai người Hạ Ngôn cùng Mộc Vũ, kiếm khí tối đa cũng chỉ có thể phát huy uy lực võ kỹ bảy trăm độ. Sở dĩ hai người bị thương, cũng là bởi vì thân thể trong quá trình lùi ra sau xảo diệu giảm bớt lực chấn động. Nếu , đạo kiếm khí này, cũng đủ làm hai người trọng thương.

      Tống Lập nhìn thi thể hộ vệ mặc áo đen của gia tộc mặt đất, lửa giận trong lòng giống như phá thể bùng nổ ra ngoài, khí thế toàn thân ngừng tăng lên! Những hộ vệ này đều là cường giả Hậu Thiên đỉnh do Tống gia vất vả bồi dưỡng ra, giờ lại chết nhiều như vậy! Dù là ai cũng phẫn nộ!

      Tống Lập rốt cuộc hành động lần nữa, thân thể nhanh như tia chớp, trong sát na người bình thường còn chưa kịp sinh ra tư duy, liền qua khoảng cách mấy chục thước tới gần Hạ Ngôn cùng Mộc Vũ. Trường kiếm trong tay chợt lóe hàn quang, mũi kiếm mang theo thanh xé rách khí, cuồn cuộn chém về phía thân thể hai người. Kiếm ảnh đầy trời bao phủ cả hai người ở bên trong.

      Bước chân Hạ Ngôn nhanh chóng di động, thân thể tự nhiên làm ra loạt phản ứng, nhanh đến mức thể tin nổi. Còn Mộc Vũ, lại có được loại năng lực tránh né này, gần như phương hướng có thể tránh, đều có kiếm ảnh của Tống Lập.

      Xoạt!

      Ngắn ngủi hai ba giây, người Mộc Vũ liền bị cắt trúng bốn năm vết máu.

      " xong, Tống Lập này thực lực quá mạnh mẽ, ta căn bản có lực đánh trận!"

      Tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn Hạ Ngôn còn có thể dựa vào Ảo Ảnh thân pháp kiên trì, thế nhưng nếu thời gian quá dài Hạ Ngôn cũng bị thương. Hơn nữa bây giờ còn có Mộc Vũ chia sẻ áp lực, nếu như Mộc Vũ bị đánh chết trước.

      Trong lòng Hạ Ngôn cũng bắt đầu lo lắng.

      - Chết !

      Tống Lập hét lớn tiếng, thân thể bộc phát ra trận linh lực điên cuồng, trường kiếm biến thành ngàn vạn đạo kiếm ảnh, đánh úp về phía mỗi điểm yếu hại toàn thân hai người.

      - A!

      Mộc Vũ đột nhiên hét thảm tiếng, tiếp đó Hạ Ngôn cảm giác có bóng người chợt lóe, Mộc Vũ bị đánh bay ra ngoài, máu tung tóe giữa trung hình thành màn mưa máu đỏ chói! cái cánh tay thoáng cái rơi "bịch" mặt đất, bàn tay dính đầy máu vươn tới chụp lấy cánh tay cụt này.

      Hạ Ngôn khó khăn né tránh kiếm ảnh ùn ùn kéo tới này, Thần Hi kiếm trong tay thỉnh thoảng cũng đâm ra kiếm, chỉ là căn bản sinh ra được bất quá hiệu quả gì.

      - Thân pháp quỷ dị!

      Tống Lập cũng nhận thấy thân pháp của Hạ Ngôn cổ quái.

      "Hả".

      Tống Lập sững sờ.

      "Chẳng lẽ là Ảo Ảnh Thân pháp trong lời đồn?"

      "Sao có thể chứ?"

      Tống Lập thất kinh.

      "Ảo Ảnh thân pháp? Linh Sư làm sao có thể biết Ảo Ảnh thân pháp?"

      Công kích trong tay Tống Lập hơi chút chậm lại.

      Tuy nhiên, Hạ Ngôn cũng cảm thấy áp lực giảm bớt, kiệt lực tránh né. Tuy rằng mỗi động tác tránh né lớn, thế nhưng tần suất tránh né lại cao tới dọa người. Trong khoảng khắc, Hạ Ngôn phải tránh né mấy trăm lần, lần này so với trong Cơ Quan trận phải khó hơn gấp mười. Hơn nữa lấy lực lượng của Tống Lập lên tới ba ngàn độ, Hạ Ngôn căn bản thể ngạnh kháng.

      "Còn có thể kiên trì bao lâu?"

      Trong lòng Hạ Ngôn nhanh chóng suy nghĩ. Hạ Ngôn cũng biết, lúc này trong Tụ Linh huyệt của , linh lực điên cuồng tràn ra kinh mạch toàn thân. Mà Hạ Ngôn cũng cảm giác nhận được ràng, linh lực tiêu hao rất nhanh.

      "Tống Lập này làm sao biết được có người cướp đoạt nhóm dược liệu này? Là ngẫu nhiên tới mới phát ? có khả năng!"

      Chuyện cướp bóc này, chỉ có người Lục gia, Mộc Vũ, bản thân mình, còn có mấy người Hạ Tử Hân biết. Mấy người Hạ Tử hân có khả năng tin tức này cho Tống gia.

      Như vậy.

      Ánh mắt Hạ Ngôn híp lại, đột nhiên bắn ra lệ quang.

      "Chẳng lẽ là người Lục gia?"

      Lúc này, Hạ ngôn cũng nghĩ những chuyện này nữa. Linh La kiếm căn bản cách nào thi triển, lực lượng hai bên hơn kém quá lớn. Hơn nữa Tống Lập này hiển nhiên là sử dụng bí điển Thiên cấp, uy lực còn mạnh hơn rất nhiều so với Linh La kiếm.

      "Nếu ta có thể bước vào Linh Sư hậu kỳ, chừng có đủ thực lực bảo vệ mình!"

      Trong lòng Hạ Ngôn khỏi thầm than.

      Đoàn Tử Vân trong Linh Hải ngừng phóng ra thu lại, theo Tử Vân trong Linh Hải thu phóng, Hạ Ngôn cũng đnag ngừng hấp thu linh lực bên ngoài. Thế nhưng, linh lực hấp thu được chậm hơn tiêu hao rất nhiều.

      - Xem ngươi còn có thể kiên trì bao lâu! Hừ, Ảo Ảnh thân pháp, cũng phải chết!

      Tống Lập cắn răng, tiếng quát chói tai vang lên, trường kiếm trong tay công kích càng thêm sắc bén, thân pháp biến hóa, bộ kiếm kỹ giống như sóng thần vùi dập ngừng đổ xuống đầu Hạ Ngôn.

      Lúc này Hạ Ngôn giống như con thuyền nan giữa biển rộng.

      Lá cây, đá tảng bốn phía đều bị lực lượng cường đại quét bay tán loạn. ít đại thụ cách hai người mười mấy thước, cũng bị kiếm khí điên cuồng chém đứt.

      Ầm!

      Kiếm khí quét vách đá, lập tức xuất từng vết rách sâu.

      Tống Phi sớm lảo đảo trốn ra xa trăm thước, nếu chỉ riêng kiếm khí có thể tổn thương tới . Nhìn tộc trưởng đánh giết người áo trắng mang mặt nạ kia, trong lòng Tống Phi rất thoải mái. Vừa nãy thiếu chút nữa bị đánh chết, cho đến giờ vết thương người vẫn còn chảy máu.

      - Hả?

      Tống Phi sững sờ, ánh mắt quét về nơi mặt đất. Vừa nãy người mặc áo đen bịt mặt kia bị đánh bay ra ngoài ngã xuống ở chỗ kia, thế nhưng lúc này thấy hình bóng.

      - Sao lại thấy đâu rồi?

      Tống Phi vô cùng kinh ngạc.

      - Lẽ nào vừa nãy chết? Chỉ là bị đứt tay, trọng thương nhưng chết? giờ thừa cơ hỗn loạn đào thoát?

      Tống Phi nhìn rừng núi bốn phía, nhưng phát bất cứ điều gì.

      - Chết tiệt, vừa nãy ta phải chú ý tới mới đúng! giờ lại để chạy mất!

      Tống Phi muốn đuổi theo, tuy nhiên bản thân bị trọng thương, chỉ còn cách thở dài tiếng, nhưng mà vẫn phẫn nộ bóp chặt nắm tay. Ngân Chuy của , vẫn rơi cách đó mấy chục thước.

      - Chết !

      Đột nhiên trong sân truyền tới tiếng hét lớn, Tống Lập cũng phát lúc này thân pháp quỷ dị của Hạ ngôn dần dần có chút linh hoạt như ban đầu, tìm đúng cơ hội, bộc phát ra toàn bộ linh lực trong cơ thể. Lực lượng cuồng dã thế như chẻ tre đánh về phía Hạ Ngôn.

      Sắc mặt Hạ Ngôn phát lạnh, vận chuyển tất cả linh lực toàn thân quán chú vào Thần Hi kiếm. Lúc này, thân pháp của thể tránh né được nữa. Thực lực của đối phương cao hơn bản thân nhiều lắm, thân pháp của Hạ Ngôn cũng cách nào tránh né được công kích này.

      Ong ong!

      Thần Hi kiếm liên tục kêu vang, linh lực dâng trào cũng bộc phát ra. Lực lượng hai người trực tiếp va chạm lần triệt để cứng đối cứng.

      Ầm!

      tiếng nổ còn lớn hơn vừa nãy, lấy hai người làm trung tâm khuếch tán ra rừng núi bốn phía. Rừng cây núi đá xung quanh đều rung động kịch liệt.

      Hạ Ngôn chỉ cảm thấy cỗ lực lượng đáng sợ theo Thần Hi kiếm trong sát na liền đánh thẳng lên trái tim mình. Cổ lực lượng này liền hủy hoại kinh mạch bản thân, điên cuồng quấy phá xương cốt, cơ thể, từng cơn đau như những mũi dùi sắc nhọn cắm vào trong đầu óc.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 186: LỬA GIẬN CỦA TỐNG LẬP
      Thân thể Hạ Ngôn bị cỗ lực lượng mang tính hủy diệt cực mạnh này đánh vào cũng lập tức bay ra, mà đầu tiên giống như chiếc giường ngừng rung động, sau đó thoáng cái bay vọt ra ngoài.

      Phốc!

      ngụm máu tươi nhịn được phun mạnh ra.

      - Hắc hắc! Bây giờ còn chết?

      Tống Lập cười lạnh, vẻ mặt trầm.

      Hạ Ngôn ở giữa trung, bay ngược ra chừng ba mươi thước, mới nặng nề té xuống mặt đất. Bụi bặm bốc lên, quần áo màu trắng rải những vết máu làm người ta giật mình! Võ kỹ uy lực ba ngàn độ, phải bây giờ có thể chống cự. Lúc này, Hạ Ngôn chỉ cảm thấy kinh mạch toàn thân dường như đứt ra từng khúc, linh lực vận chuyển trong cơ thể gần như ngưng trệ, trước ngực truyền đến từng cơn đau đớn sâu tận cốt tủy.

      "Xong rồi, chịu được nữa!"

      Ánh mắt Hạ Ngôn bắt đầu tối dần. Tuy rằng cam lòng, thế nhưng tại Hạ Ngôn còn cách nào khống chế được linh lực nữa.

      - Ta muốn nhìn xem ngươi rốt cuộc là ai, dám cướp hàng hóa Tống gia ta! Hừ, biết sống chết!

      Tống Lập nắm trường kiếm trong tay, chậm rãi bước về phía Hạ Ngôn.

      Tiếng bước chân từ từ tới gần.

      Ngón tay Hạ Ngôn vươn ra, vô thức nắm chặt Thần Hi kiếm trong tay.

      - Ồ?

      Tống Lập khẽ sững sờ, nhìn về phía Thần Hi kiếm.

      - Thanh kiếm này, có chút đặc thù!

      Ánh mắt xoay chuyển, Tống Lập lại nhìn về phía trường kiếm trong tay mình, thầm nghĩ: "Thanh Minh châu kiếm của ta cũng coi như là bảo kiếm, thế nhưng lại bị kiếm của người này chém ra lỗ thủng, mà thanh kiếm của , lại chút hao tổn gì, có thể thấy được kiếm trong tay , còn muốn tốt hơn Minh Châu kiếm này".

      thanh kiếm tốt, đối với người tu luyện cũng có sức dụ hoặc rất lớn. Minh Châu kiếm trong tay Tống Lập có giá đến mười vạn kim tệ, thế nhưng lại bị Thần Hi kiếm chém ra lỗ thủng, có thể thấy được trình độ cứng cỏi và sắc bén của Thần Hi kiếm. Thần Hi kiếm hổ là trường kiếm sánh ngang thần khí.

      "!"

      Hai mắt Hạ Ngôn nhắm lại, nhưng trong đầu vẫn điên cuồng vận chuyển tư duy. Tư duy này cũng phải ý thức chủ động của Hạ Ngôn, mà là tự chủ chịu Hạ Ngôn khống chế điên cuồng vận chuyển. Dù ngay cả Hạ Ngôn, cũng thể khống chế được. Trong tư duy này, truyền lại tin tức kiên định, đó chính là: thể chết! Cỗ tư duy này giống như vòi rồng, liên tục xoay tròn, chạy ngang đụng dọc trong đầu Hạ Ngôn.

      " thể chết!"

      " thể chết!"

      " thể chết!"

      cỗ tín niệm kiên định, làm cho Tử Vân trong Linh Hải nhanh chóng vận chuyển thu phóng. Vốn Tử Vân Linh Hải tương liên với đại não của Hạ Ngôn, có thể Tử Vân chính là bộ phận cấu thành đại não của Hạ Ngôn.

      Theo Tử Vân Linh Hải thu phóng nhanh hơn, vốn Tụ Linh huyệt ngừng xoay tròn, lại lần nữa bắt đầu xoay tròn lại, linh lực lần nữa dũng mãnh tràn ra từ Tụ Linh huyệt vào trong mỗi đường kinh mạch.

      Linh lực mang theo những điểm sáng trắng, nhanh chóng chữa trị kinh mạch, cốt cách, còn có từng nơi bị thương cơ thể Hạ Ngôn. Ngắn ngủi chốc lát, đau đớn thân thể Hạ Ngôn liền giảm ít, tuy nhiên Hạ Ngôn vẫn thể cử động.

      Lúc này Tống Lập tới bên người Hạ Ngôn, tay vươn ray muốn gỡ bỏ mặt nạ của Hạ Ngôn. Tống Lập hoàn toàn có thể cảm giác được Hạ Ngôn nằm mặt đất dần mất khí tức sinh mệnh, cho nên lão mới yên tâm lấy mặt nạ mặt hạ Ngôn.

      "Hừ! Mang mặt nạ là sợ bị người ta nhận ra chứ gì, nhất định là người thành Tử Diệp!" Lúc này trong đầu Tống Lập nghĩ tới mấy đại gia tộc khác trong thành Tử Diệp.

      "Lúc này bắt được chứng cứ, xem ta đối phó mấy tên khốn các ngươi thế nào!"

      Trong lòng Tống Lập rống giận. Mấy ngày trước lão mới mất nhi tử Tống Ngọc Hâm, tại lại bị người ta cướp tới đầu Tống gia, điều này làm cho bị châm lên lửa giận điên cuồng.

      Xoạt xoạt!

      Đột nhiên, từ người Hạ Ngôn xuất đoàn năng lượng màu vàng nhạt, chậm rãi bốc lên bao bọc toàn thân Hạ Ngôn ở bên trong, đồng thời ngăn cản bàn tay của Tống Lập.

      - Hả? Đây là cái gì?

      Tay của Tống Lập lại bị quầng sáng màu vàng nhạt này cản bên ngoài, lại thể thò vào trong được. Tống Lập vừa vận chuyển linh lực, cánh tay liền xuất đoàn linh lực khổng lồ, lần nữa nhanh chóng vươn tới. Lần này, cánh tay Tống Lập lại bị trực tiếp đẩy sang bên. Khẽ lui ra sau bước, Tống Lập ngưng trọng nhìn Hạ Ngôn.

      "Sao lại thế này? Đây là lực lượng gì?"

      Tống Lập chưa từng thấy qua chuyện như vậy, trong lòng khỏi chấn động.

      "Ta muốn xem ngươi cứng cỡ nào!"

      Trường kiếm trong tay vung lên, quán chú linh lực, Tống Lập kiếm đâm về phía Hạ Ngôn.

      "Ta tin, ngươi rốt cuộc khó giết thế nào!"

      Tống Lập nóng giận, người này ràng là cảnh giới Linh Sư, sợ rằng ngay cả cảnh giới Linh Sư hậu kỳ còn chưa tới, thế nhưng dựa vào bộ thân pháp khó lường làm lão mất thời gian dài mới đánh trọng thương được . Mà sau khi trọng thương, lại đụng phải chuyện như vậy, thân thể xuất tầng quầng sáng màu vàng kỳ quái, lại có khả năng phòng ngự! Hơn nữa, lực phòng ngự còn kinh người!

      - Mở!

      Ngay khi trường kiếm đụng tới vầng sáng, Tống Lập quát lớn tiếng. Minh Châu kiếm thân có vết mẻ, hung hăng đánh lên quầng sáng.

      Xoạt!

      Lúc này, Tống Lập cảm giác Minh Châu kiếm trong tay mình vừa trượt, lại có chỗ dùng sức, trượt ra bên ngoài. Sau đó, thấy thân thể ở trong quầng sáng vàng bao bọc, nhanh chóng trượt về phía xa xa.

      - Còn có thể chạy?

      Tống Lập cả kinh, trong nháy mắt vận chuyển linh lực dưới chân, đạp mạnh xuống mặt đất nhanh chóng đuổi theo. Tiếp đó, từng đạo kiếm khí ngừng bắn ra, lại đâm phá được quầng sáng bao bọc Hạ Ngôn, ngược lại còn đẩy mạnh tốc độ bay của Hạ Ngôn nhanh hơn. Tuy rằng là nằm mặt đất, thế nhưng thân thể Hạ Ngôn lại được quầng sáng vàng nâng lên, cả người kỳ bay lượn.

      - Đáng chết! Sao lại như vậy chứ!

      Tống Lập toàn lực chạy tới, lại đuổi kịp tốc độ quầng sáng.

      " thể chết!"

      Trong Linh Hải của Hạ Ngôn, tư duy vẫn rít gào lần lại lần, Tử Vân Linh Hải lại dần dần trở nên dày đặc. Vốn Tử Vân có dạng lưới tơ, giờ dày đặc đến mức nhìn , giống như đoàn thực chất. Còn tốc độ hấp thu linh lực bên ngoài của Hạ Ngôn, nhanh gấp đôi vừa rồi.

      Tuy rằng thân thể trong trạng thái phi hành cao tốc, thế nhưng bản thân Hạ Ngôn lại biết tới. Quầng sáng kỳ lạ nâng thân thể Hạ Ngôn bay đến khe núi, vào trong sơn động bí mật, mới từ từ dừng lại. Sau khi nhảy lên vài cái, mới từ từ tiến vào trong cơ thể Hạ Ngôn. ít điểm sáng màu trắng, ngừng lên bên ngoài thân thể Hạ Ngôn. Những điểm sáng này, chính là những thứ có công hiệu chữa thương trong linh lực của Hạ Ngôn.

      Thời gian, yên lặng trôi qua.

      Sau khi Tống Lập truy đuổi, ở trong rừng liền hoàn toàn mất cái bóng của quầng sáng, kiếm hung hăng chém đứt mười mấy gốc đại thụ. Tống Lập mới cam lòng quay trở về chỗ cũ. Lúc này, bọn người Đại trưởng lão Tống gia cũng tới, Tống Phi cũng được băng bó lại. Tuy rằng vết thương ít, tuy nhiên có chí mạng, nghỉ dưỡng thương nửa tháng khôi phục.

      Tống Lập thấy Tống Phi có chuyện gì, mới thở ra hơi. Nếu Tống Phi chết, vậy Tống gia lại tổn thất vị Linh Sư, tại cộng tính luôn Tống Phi cả Tống gia chỉ còn có năm người Linh Sư. Hậu Thiên đỉnh có thể tốn chút thời gian bồi dưỡng, thế nhưng Linh Sư lại chỉ cần có thời gian! gã Linh Sư, rất khó xuất .

      - Tộc trưởng, nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Đại trưởng lão nhìn thi thể đầy đất, hoảng sợ . Ở đây chỉ có thi thể ba mươi mấy hộ vệ Tống gia, còn có ít thi thể sơn tặc quần áo hỗn độn, Đại trưởng lão còn tưởng rằng là sơn tặc Thanh Vân Sơn đánh cướp hàng hóa. Rốt cuộc là dạng sơn tặc nào, lại dám động tới hàng hóa của Tống gia?

      Tống Lập sắc mặt trầm, ánh mắt như báo săn.

      - Còn chưa ràng lắm, chuyện này.

      Tống Lập nắm chặt tay vang rôm rốp.

      - Đáng chết, dưới tình huống như vậy, còn có thể chạy thoát!

      Nhớ tới màn quỷ dị vừa nãy, trong lòng Tống Lập cũng rất buồn bực.

      - Tống Phi! Người bịt mặt áo đen kia đâu?

      Ánh mắt Tống Lập nhìn chung quanh vòng, cũng phát thi thể người bịt mặt áo đen bị đánh chết lúc nãy, khỏi nhìn lại Tống Phi hỏi.

      Sắc mặt Tống Phi cứng lại, rụt rè hồi mới :

      - Hình như cũng chết, trốn rồi!

      Nghe lời như thế, sắc mặt Tống Lập người nháy mắt tối đen!

      - Hai người?

      Cả người Tống Lập đều khẽ run lên:

      - Hai người đều chết? Đều chạy cả?

      - Ta XXXOOO.!

      Tống Lập phẫn nộ mắng to tiếng, ở ngay trước mặt đông đảo con cháu trong tộc. Mọi người đều vô cùng kinh ngạc chuyển ánh mắt về phía Tống Lập. Bình thường, bọn họ chưa từng nhìn thấy Tống Lập có biểu như vậy.

      - Phù phù phù.

      Tống Lập ngừng thở dốc hồi, mới dần dần đè nén được táo bạo trong lòng.

      - Đại trưởng lão! Phái người xét núi, tra cho kỹ càng, mỗi ngõ ngách cũng thể bỏ qua. Sau đó phong tỏa các cửa thành Tử Diệp. Ta tin, hai người kia có thể bay lên trời.

      Tống lập bình tĩnh lại, trong mắt liên tục chớp động lệ quang, nghiến răng nghiến lợi .

      - Đúng rồi, phải đặc biệt chú ý người bị cụt tay.

      - Trong thành cũng phái người lục soát.

      Sắc mặt Tống Lập hết sức nghiêm tục.

      - Nhất định phải bắt được hai người kia! Kẻ phía sau màn, Tống gia ta phải tra xét cho ra.

      - !

      Đại trưởng lão lên tiếng, vội vàng quay người lại phân phó bên dưới.

      Các con cháu Tống gia đều bắt đầu nhanh chóng hành động, xét núi bắt đầu xét núi, trở về thành về thành. Thi thể ba mươi mấy hộ vệ gia tộc, cũng được nâng lên xe.

      - Còn nữa, tất cả sơn tặc trong núi, tên cũng để lại, thanh trừ toàn bộ!

      Cuối cùng Tống Lập lớn tiếng . Thi thể sơn tặc đường, ràng là khiến lửa đổ thêm dầu, những sơn tặc bình thường này lại cũng dám động tâm tư với hàng hóa của Tống gia.

      - !

      Mọi người Tống gia đều đồng loạt lên tiếng.

      -------------

      Đêm!

      vầng trăng khuyết cong như cái liềm, treo trung.

      - Hạ Ngôn ca! Sao khuya như thế còn chưa trở về vậy chứ?

      Tiểu Thanh đợi Hạ Ngôn ở trong viện, nôn nóng bất an. Hai ngày này, bọn họ mua đủ các loại dụng cụ. Lúc này, Thổ Cẩu cũng nằm trước cửa viện, trong ánh mắt xanh lục mơ hồ có chút bất an. Bởi vì Hạ Ngôn ra lệnh cho nó bảo hộ Tiểu Thanh, bởi vậy hai ngày qua nó vẫn rời Tiểu Thanh nửa bước.

      - Thổ Cẩu! Ngươi Hạ Ngôn ca có thể gặp nguy hiểm hay ? Vì sao trong lòng ta vẫn cứ bất an vậy chứ?

      Tiểu Thanh nhìn Thổ Cẩu, hàng mi liễu cau sát vào nhau, giọng lo lắng.

      Thổ Cẩu lắc lắc đầu.

      - Hạ Ngôn ca lợi hại như vậy, ai có thể thương tổn huynh ấy? Có thể là huynh ấy gặp chuyện quan trọng về được. Ừ, nhất định là như thế.

      Tiểu Thanh cắn cắn đôi môi đỏ tươi mọng, đây phải lần đầu tiên nàng tự an ủi mình như thế.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 187: LINH SƯ HẬU KỲ
      Khoảng cách từ ngày Hạ Ngôn bị thương ở đường cái gần Thanh Vân Sơn, đến hôm nay là ngày thứ tư. Ánh mặt trời sáng sớm chiếu khe núi, suơng mù dần tan bên dòng suối mát.

      Tuy rằng Tống gia phái ra lượng lớn nhân mã tìm kiếm toàn bộ Thanh Vân Sơn, nhưng Thanh Vân Sơn diện tích mấy trăm mẫu, muốn trong thời gian vài ngày tìm hết lần, căn bản là chuyện thể nào. Hơn nữa trong núi có vài nơi căn bản là rất khó leo vào, trừ khi là cường giả Hậu Thiên đỉnh hay thậm chí Linh Sư. Mà Tống gia dù là trong tứ đại gia tộc thành tử Diệp, cũng căn bản phái ra được nhiều cường giả Hậu Thiên đỉnh cùng Linh Sư như thế.

      Trong sơn động Thanh Vân Sơn, những điểm sáng người Hạ Ngôn rốt cuộc dần dần tiêu tán. Quần áo trắng dính đầy bụi, theo những đốm sáng nhập vào cơ thể Hạ Ngôn dần dần hiển lộ ra. Hơi thở của Hạ Ngôn hết sức đều đặn, mặt phủ đầy hồng quang.

      Đột nhiên.

      Hạ Ngôn mở mắt, trong hai mắt liên tục lóe tinh quang, lát sau tinh quang mới dần biến mất.

      - A? Sao ta lại ở nơi này?

      Ánh mắt Hạ Ngôn chợt ngưng, nhìn lại bốn phía, nơi này hiển nhiên là sơn động. Cau mày suy tư chốc lát, Hạ Ngôn mới nhớ tới lúc đó mình giao thủ với Tống Lập bị đánh trọng thương rồi mất tri giác. Lúc đó, cho rằng mình hẳn phải chết, nhưng sau đó xảy ra chuyện gì, chính cũng biết.

      - Kỳ quái, lực lượng của ta bây giờ.

      Trong lòng khẽ động, linh lực vận chuyển bên trong thân thể, Hạ Ngôn cảm giác được lực lượng toàn thân dường như có bước nâng cao rất lớn.

      Hạ Ngôn đứng lên.

      "Ở Thanh Vân Sơn, ta bị Tống lập đánh cho trọng thương. Lúc đó Tống Lập dường như muốn giết ta, thế nhưng ta lại chết. Lẽ nào có người cứu ta?"

      Mặt nạ mặt Hạ Ngôn sớm bị gỡ ra biết từ lúc nào. Linh lực truyền xuống chân đạp cái, thân thể Hạ Ngôn liền giống như mũi tên rời cung nhanh chóng bắn về phía cửa hang động.

      "Ồ? Tốc độ của ta so với trước kia lại nhanh hơn ít".

      Hạ Ngôn sắc mặt vui mừng.

      Thân thể ngừng lại, hai chân Hạ Ngôn rơi xuống bãi đá bên ngoài hang động. Phía dưới bãi đá này, là vách đá cao mấy chục thước, mà đối diện vách đá lại là khe suối trong suốt. Tiếng nước chảy róc rách, truyền ra từ trong khe suối đó.

      "Tốc độ của ta lại nâng cao ít, như vậy linh lực của ta sao? Linh lực trong kinh mạch hình như cũng nâng cao ít".

      Hạ Ngôn trong lòng suy nghĩ, cảm giác linh lực tăng lên trong kinh mạch của mình. Nhưng mà đột nhiên lại nhíu mày.

      "Kỳ quái, ta nhớ lúc đó kinh mạch bị tổn hại nghiêm trọng, xương cốt cùng cơ thể đều xuất tổn thương diện rộng. Thế nhưng bây giờ lại hoàn toàn khỏi hẳn. Từ lúc ta bị thương tới giờ, trôi qua bao nhiêu ngày?"

      Nhìn ánh mặt trời buổi sớm, Hạ Ngôn lấy vỏ kiếm bên hông ra, Thần Hi kiếm trong tay nhàng kêu vang tiếng liền trở vào vỏ. Trong thời gian Hạ Ngôn hôn mê, Thần Hi kiếm vẫn nắm chặt trong tay.

      "May mà. ".

      Hạ Ngôn nhìn Thần HI kiếm.

      "Thần Hi kiếm rơi mất, nếu ta tìm chỗ nào chế tại thanh nữa?"

      Phù!

      Khí tức bỗng trầm xuống, linh lực toàn thân Hạ Ngôn bỗng bùng nổ bắn ra, lực lượng điên cuồng đánh phá vách núi vang lên tiếng nổ lớn.

      Ầm ầm!

      - !

      Hạ Ngôn mở miệng quát, lực lượng khổng lồ liền trực tiếp phóng ra từ hai bàn tay.

      Ầm!

      Chỉ khoảnh khắc, trong rừng cây đối diện truyền ra tiếng nổ lớn. Lực lượng phát ra từ hai tay của Hạ Ngôn liền đánh ra cái hố lớn ở rừng cây xa ngoài mấy chục thước. Thấy uy lực chưởng này, Hạ Ngôn cũng có chút hoảng sợ.

      "Thực lực của ta lại tăng lên nhiều như vậy. chưởng này xem ra có uy lực đến hai ngàn độ!"

      Hạ Ngôn ánh mắt trợn to có chút thất thần, nhìn về cái hố sâu kia.

      Ở trước lúc giao thủ với Tống Lập, Hạ Ngôn chỉ có thể phát ra võ kỹ uy lực ngàn độ, còn giờ lại phát ra võ kỹ uy lực vượt qua hai ngàn độ. Thực lực, nâng cao hơn gấp đôi chút.

      - tại ta là Linh Sư hậu kỳ, đồng thời khoảng cách đến cảnh giới Đại Linh Sư cũng xa!

      Hạ Ngôn cảm khái.

      - Chết, thiếu chút nữa chết, còn ở đây mà vui mừng cái gì!

      lúc Hạ Ngôn mừng rỡ như điên, tiếng đột nhiên vang lên sau lưng Hạ Ngôn. Hạ Ngôn chuyển mắt nhìn lại, ra là Lão nhân Thánh Hoàng đứng ở sau lưng mình.

      - Thánh Hoàng gia gia! Sao ngài lại ra?

      Hạ Ngôn thấy lão nhân Thánh Hoàng, cười .

      - Hừ! Sao ta lại ra?

      Lão nhân Thánh Hoàng trợn mắt, hai tay chắp sau lưng, chân mày nhướng lên:

      - Tiểu tử thối! Ngươi có biết ba ngày trước, nếu phải ta ra tay cứu ngươi, ngươi chết rồi ?

      - Hừ! Chẳng qua là thực lực Linh Sư trung kỳ, lại dám giao thủ với Đại Linh Sư, biết sống chết!

      Lão nhân Thánh Hoàng dựng cả râu, tức giận lắc đầu .

      Hạ Ngôn sững sờ:

      - A? Là ngài cứu con?

      Ở trong hôn mê, Hạ Ngôn căn bản biết xảy ra chuyện gì.

      - Đương nhiên, phải ta cứu ngươi, vậy còn ai? Lúc đó tên Đại Linh Sư kia muốn giết ngươi, là ta tiêu hao linh hồn lực cứu ngươi ra ngoài. Khụ, vì cứu ngươi, ta tiêu hao ít linh hồn lực.

      Lão nhân Thánh Hoàng thở dài .

      Quầng sáng màu vàng bao bọc xung quanh thân thể Hạ Ngôn lúc đó, chính là linh hồn lực của lão nhân Thánh Hoàng. Linh hồn thể như lão nhân Thánh Hoàng, linh hồn lực dùng chút là thiếu chút, hơn nữa thể khôi phục. Đến khi linh hồn lực hao hết, linh hồn của lão nhân Thánh Hoàng cũng hoàn toàn tan biến. cách khác, là lão nhân Thánh Hoàng hy sinh thọ mệnh của mình mới cứu được Hạ Ngôn.

      - Con.

      Hạ Ngôn hít hơi, trong lòng phập phồng, sắc mặt có chút ngưng trọng nhìn lão nhân Thánh Hoàng.

      - Được rồi, đừng nhiều nữa. Tiểu tử, lần này tuy rằng thiếu chút nữa chết, nhưng mà vẫn là chết, thực lực bản thân cũng nâng cao ít, tại ngươi có cảnh giới Linh Sư hậu kỳ. Hắc hắc, cường giả Linh Sư hậu kỳ bình thường, cũng phải đối thủ của ngươi. Dựa vào Ảo Ảnh thân pháp, thực lực của ngươi đủ để chống lại Đại Linh Sư sơ kỳ.

      Lão nhân Thánh Hoàng khoát tay, mặt ra dáng cười hiền lành.

      Hạ Ngôn ngưng trọng gật đầu.

      - Tử Vân Linh Hải của ngươi tại nồng đậm đến trình độ nhất định, ta nghĩ khoảng cách đến khi kết thành Tử Vân Đan cũng bao lâu nữa. Chờ khi Tử Vân kết thành đan, ngươi là cảnh giới Đại Linh Sư.

      Lão nhân thánh Hoàng tiếp:

      - Bởi vì Tụ Linh huyệt cuả ngươi đặc thù, cho nên chờ khi ngươi đạt tới cảnh giới Đại linh sư, thực lực cao hơn nhiều so với Đại Linh Sư cùng cảnh giới!

      - ngờ tới ngươi ngất , nhưng tinh thần còn có thể bộc phát ra ý niệm cường đại như vậy! Chính là cỗ tín niệm này, mới là cho Tử Vân của ngươi nồng đậm gấp đôi! Cũng làm cho thực lực của ngươi nâng lên Linh Sư hậu kỳ!

      Lão nhân Thánh Hoàng cũng biết cỗ tín niệm rít gào trong Linh Hải của Hạ Ngôn lúc đó.

      Tử Vân Linh Hải kết đan, chính là Đại Linh Sư! Tụ Linh huyệt của Hạ Ngôn trải qua biến dị, Tụ Linh huyệt của người khác đều có màu xanh xám, còn Tụ Linh huyệt của Hạ Ngôn lại có màu xám trắng. Cảnh giới Hạ Ngôn càng cao, như vậy thực lực lại càng cao hơn người tu luyện cùng cấp bậc.

      Ví dụ như lúc ở cảnh giới Linh Sư trung kỳ, Hạ Ngôn có thể phát huy ra võ kỹ uy lực ngàn độ, còn Linh Sư trung kỳ bình thường chỉ có thể phát huy ra võ kỹ uy lực sáu trăm độ. Hạ Ngôn có thể cao hơn bọn họ bốn trăm độ uy lực võ kỹ.

      Khi Hạ Ngôn trở thành Linh Sư hậu kỳ, tại có thể phát huy ra võ kỹ uy lực vượt quá hai ngàn độ. kích toàn lực, Hạ Ngôn tự tin có thể phát huy ra võ kỹ uy lực hai ngàn hai trăm đến hai ngàn bốn trăm độ. Còn Linh Sư hậu kỳ bình thường, cũng chỉ có thể phát huy võ kỹ uy lực ngàn hai trăm độ thôi. Hạ Ngôn so với Linh Sư hậu kỳ khác, uy lực võ kỹ cao hơn ngàn độ. Đây là nguyên nhân cảnh giới càng cao, Hạ Ngôn lại càng đáng sợ. Cộng thêm Ảo Ảnh thân pháp quỷ dị khó lường, tại hạ Ngôn đủ khả năng khiêu chiến cường giả Đại Linh Sư sơ kỳ! Đương nhiên, muốn thắng chắc dường như nhất định, thế nhưng cũng đủ để thua!

      - Kết đan?

      Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe, nhìn về phía lão nhân Thánh Hoàng.

      - Đúng vậy! Được rồi, tại ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, chuyện này có gấp cũng được, cứ tu luyện cho tốt ! Vừa đạt tới Linh Sư hậu kỳ, còn cần phải nắm chắc thực lực của mình. Độ cứng cỏi tinh thần của ngươi lần này cũng nâng cao ít, tại coi như dung hợp bí tịch Thiên cấp, cũng có thể tương đối thuận lợi rồi!

      Sắc mặt lão nhân Thánh Hoàng đột nhiên trắng nhợt, giống như có chút mệt nhọc:

      - thể nhiều lời nữa, ta phải trở về điều dưỡng chút!

      xong, người lão nhân Thánh Hoàng chợt lóe ánh sáng, lần nữa biến mất trước mặt Hạ Ngôn.

      "Thánh Hoàng gia gia có thể bị nguy hiểm gì hay ?"

      Thấy thân ảnh lão nhân Thánh Hoàng biến mất, trong lòng Hạ Ngôn cũng có chút trầm trọng. Cuối cùng khi lão nhân Thánh Hoàng rời , hiển nhiên có chút uể oải.

      "Thánh Hoàng gia gia chỉ là linh hồn thể, lúc đó cứu ta khẳng định tiêu hao lực lượng rất lớn".

      Trong lòng Hạ Ngôn thầm nghĩ.

      " biết có biện pháp nào có thể trợ giúp Thánh Hoàng gia gia hay !"

      Lắc đầu, ánh mắt Hạ Ngôn lóe lên, nhàng nhảy khỏi tảng đá xuống bên dưới. Độ cao mấy chục thước, Hạ Ngôn căn bản mượn vách đá giảm xóc, trực tiếp rơi xuống mặt đất. Khẽ co người xuống, hạ Ngôn liền dễ dàng đưa lực lượng rơi xuống hóa giải.

      "Ta cùng dong binh Mộc Vũ cướp đoạt đoàn xe dược liệu Tống gia, thế nhưng Tống Lập tộc trưởng Tống gia lại chạy tới! Chuyện này có khả năng trùng hợp như vậy!"

      Hạ Ngôn nhìn phương hướng chút, theo rừng cây nhanh chóng ra ngoài núi về thành Tử Diệp.

      "Là có người muốn ta chết!"

      Trong mắt Hạ Ngôn chợt lóe lệ quang, nắm chặt bàn tay.

      "Hừ! Nhưng tại ta chết, là các ngươi chết! Lục Khai, chuyện này thoát khỏi quan hệ tới ngươi!"

      Trong lòng Hạ Ngôn trầm giọng !

      Tốc độ thân thể lần nữa tăng vọt, bàn chân Hạ Ngôn hơi đạp lên cành cây chút, mỗi lần đều bay ra ngoài mấy chục thước.

      "Ồ? Nơi đó có người!"

      Hạ Ngôn mở rộng cảm giác, ít động vật trốn trong rừng cây đều có thể bị cảm nhận ràng. Đột nhiên tâm thần khẽ động, Hạ Ngôn cảm giác được trong rừng cây có người trốn. Thân thể bỗng ngừng lại, Hạ Ngôn từ ngọn cây rơi xuống mặt đất, ánh mắt đảo qua, liền phát bóng người trốn dưới rừng cây. Bàn tay nhanh chóng đẩy về phía trước, cỗ lực lượng ôn hòa liền quát sạch lá cây xung quanh. Bóng người kia bất ngờ ra trong tầm mắt của Hạ Ngôn. Chỉ thấy người này mặc quần áo màu đen, dính đầy vết máu nâu khô cạn, hơn nữa cánh tay phải của người này còn.

      - Kẻ nào?

      Người này phát Hạ Ngôn, trong mắt lộ ra tia kinh hoảng, hoảng sợ nhìn về phía Hạ ngôn quát hỏi.

      - Ồ?

      Thân thể Hạ Ngôn chấn động.

      - Mộc Vũ?

      Người này chính là Linh Sư Mộc Vũ, cùng với Hạ Ngôn cướp đoạt đoàn xe dược liệu của Tống gia.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 188: TRƯỚC KHI BÁO THÙ
      Lúc đó trong khi giao thủ với Tống Lập, Hạ Ngôn chỉ biết là Mộc Vũ bị chém đứt tay rồi thân thể bị đánh bay ra ngoài. Về phần Mộc Vũ sống chết, Hạ Ngôn ra biết. Khi đó, Hạ Ngôn còn lo được cho mình, nào còn có thể bận tâm chết sống của Mộc Vũ. tại xem ra lúc đó Mộc Vũ thấy Hạ Ngôn đột nhiên xuất , cả người thoáng cái cứng ngắc. Cả người trải qua lúc run rẩy kịch liệt, trong ánh mắt càng toát ra kinh ngạc, môi trắng bệch.

      - Ngươi.

      Mộc Vũ run rẩy nâng tay trái lên chỉ tới:

      - Ngươi còn chưa chết?

      Theo như tình huống ngay lúc đó, Hạ Ngôn hẳn phải chết chắc rồi. Mộc Vũ sớm nhận định Hạ Ngôn hẳn chết chắc, Tống Lập tộc trưởng Tống gia chính là Đại Linh Sư, Hạ Ngôn há có thể chạy thoát trong tay lão?

      Lúc đó thân thể bị kiếm mạnh mẽ của Tống Lập đánh bay, liền lặng lẽ nhân cơ hội trốn vào trong núi. Khi bị thương chạy tới thành Tử Diệp, cửa thành bị hộ vệ Tống gia phong tỏa, cho nên chỉ có thể bất đắc dĩ trốn ngược trở về Thanh Vân Sơn. Nhưng mà trong Thanh Vân Sơn cũng nhanh chóng có người triển khai tìm kiếm dày đặc. Tuy rằng Mộc Vũ đứt cánh tay, nhưng mà rốt cuộc là cường giả Linh Sư hậu kỳ. Ở trong núi tuy vài lần thiếu chút nữa bị phát , nhưng cuối cùng đều dựa vào năng lực bản thân hữu kinh vô hiểm tránh thoát. Còn giờ, muốn chạy trốn khỏi Thanh Vân Sơn cũng được, xung quanh Thanh Vân Sơn bị Tống gia phái ra lượng lớn hộ vệ phong tỏa hoàn toàn.

      Lúc này đây, Tống gia bắt được người bỏ qua.

      "Mộc Vũ này có cổ quái!"

      Hạ Ngôn thấy phản ứng của Mộc Vũ, trong lòng khẽ động.

      "Nếu như trong lòng có quỷ, vì sao nhìn thấy ta lại e sợ như vậy?"

      Hạ Ngôn ngẫm nghĩ.

      "Chẳng lẽ cũng là người tham dự vào, hại ta quả chính là Lục Khai kia? Còn Mộc Vũ này, cũng biết kế hoạch Lục Khai dùng ta làm mồi dụ!"

      Ánh mắt xoay chuyển, Hạ Ngôn vừa cười vừa bước tới gần Mộc Vũ.

      - Ngươi. Ngươi đừng tới đây!

      Mộc Vũ vội vã lui về sau, ánh mắt kinh hoảng, cánh tay trái vung vẫy trong trung.

      - Ngươi cho là ta hẳn là chết chắc phải ?

      Hạ Ngôn cười , sắc mặt trầm.

      - Cái này cũng là Lục Khai hy vọng nhất phải ? Lục Khai lấy ta làm mồi dụ?

      Hạ Ngôn phân tích ra.

      - Ta là đệ tử Liễu Vân, Lục Khai là muốn mượn tay của Liễu Vân diệt trừ Tống gia!

      - Để cho ta cướp đoạt dược liệu Tống gia, sau đó thầm thông báo cho tộc trưởng Tống gia! Như vậy Tống Lập tất nhiên tức giận, đích thân tới điểm hàng hóa bị cướp. Chính là tới Thanh Vân Sơn, Tống Lập phát ra ta, sau đó đánh chết ta!

      Hạ Ngôn ánh mắt chớp động, ngữ khí thong thả, nhưng hết sức trầm trọng.

      - Sau đó Liễu Vân sư phụ biết ta bị Tống Lập đánh chết, triển khai trả thù Tống gia!

      - Quả nhiên là kế sách thâm độc! Ha ha!

      Hạ Ngôn cười .

      Mộc Vũ nghe mỗi lời Hạ Ngôn ra, sắc mặt càng trắng bệch, cuối cùng, môi trắng bệch cũng cắn ra tia máu.

      - , có! Lúc đó Tống Lập xuất hoàn toàn là ngoài ý muốn!

      Mộc Vũ cố gắng làm mình trấn định. Cuối cùng, thân thể Mộc Vũ cứng ngắc, ánh mắt cũng tỉnh táo lại, nhìn Hạ Ngôn.

      - Ha ha! Ngươi nghĩ rằng ta tin lời ngươi ?

      Hạ Ngôn lắc đầu cười .

      - Đáng tiếc! Lúc này đây ta chết trong tay Tống Lập, ta chỉ chết, thực lực lại nâng cao lần nữa.

      Hạ Ngôn mỉm cười.

      - Tính toán đến cùng, Lục Khai vẫn còn sai sót! Lúc này, Lục gia hẳn phải trả giá càng thảm trọng hơn.

      - Mộc Vũ!

      Ánh mắt Hạ Ngôn nghiêm lại.

      - Ta những điều này, có sai hay ?

      Phốc!

      Thần Hi kiếm vung lên, chỉ vào Mộc Vũ, mặt phủ tầng sương lạnh, lạnh lùng nhìn Mộc Vũ.

      - Thế nào? Còn muốn dối sao?

      Hạ Ngôn cười lạnh.

      - tại ta muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay, nhưng mà ta tự tay giết ngươi, ta đưa ngươi vào trong tay người Tống gia.

      - !

      Mộc Vũ gầm khẽ, ánh mắt trở nên hung tàn nhìn Hạ Ngôn:

      - Hạ Ngôn! Ngươi thể như vậy!

      biết, nếu như mình rơi vào trong tay Tống gia, sống bằng chết!

      - Thế nào? Sợ rồi sao?

      Hạ Ngôn lên trước, Thần Hi kiếm đặt ngực Mộc Vũ.

      - Nếu như muốn ta đưa ngươi vào trong tay người Tống gia, cũng có thể!

      Lời vừa chuyển, Hạ Ngôn cười cười nhìn Mộc Vũ, thu Thần hi kiếm về.

      Sắc mặt Mộc Vũ trắng bệch, nặng nề thở dốc.

      - Nhưng mà tại ngươi phải kế hoạch của Lục Khai từ đầu đến cuối cho ta nghe. Nếu như có câu dối trá, ngươi cũng đừng là ta cho ngươi cơ hội.

      Hạ Ngôn trầm giọng .

      Mộc Vũ tròng mắt co rụt, toàn thân tự chủ run lên. Qua hồi lâu, mới nhìn Hạ Ngôn run giọng :

      - Được. được rồi!

      - Nhưng mà sau khi ta , xin ngươi dẫn ta rời khỏi nơi này.

      Mộc Vũ nhìn bốn phía chút, mấy ngày nay ở trong Thanh Vân Sơn, chỉ có thể ăn ít dã quả đắng chát.

      - Mang ngươi rời ?

      Hạ Ngôn cười:

      - Vậy phải nhìn ngươi cho ta cái gì, có thể làm ta thỏa mãn hay !

      Lắc đầu, Hạ Ngôn cười nhìn Mộc vũ. Kỳ từ lúc bắt đầu, Hạ Ngôn cũng chỉ muốn thử Mộc Vũ, cũng xác định rốt cuộc Mộc Vũ có biết được kế hoạch của Lục Khai hay . giờ xem ra Hạ Ngôn suy đoán đúng.

      Mộc Vũ lau vết máu khóe miệng, ánh mắt tia chờ mong. Rời khỏi cái nơi quỷ quái này, đối với Mộc Vũ tại mà quả là cực kỳ xa xỉ. Chỉ dựa vào , căn bản là chỉ có thể mực chờ đợi người Lục gia tới cứu viện. Thế nhưng liên tiếp ba ngày qua, chỉ nhìn thấy toàn là hộ vệ Tống gia.

      - Ha ha!

      Mộc Vũ nghỉ lát, đột nhiên cười thê lương.

      Khóe miệng ngậm lại, dáng cười thê lương lại xuất mặt Mộc Vũ, Hạ Ngôn nhìn , cũng gì, chỉ chờ.

      - Lục Khai hỗn đản kia, cũng lừa ta!

      Mộc Vũ lạnh giọng :

      - Hạ Ngôn! Vừa nãy ngươi sai, xác là kế hoạch của Lục Khai. Sau khi ta nhìn thấy ngươi trong tửu lâu, mới định ra kế hoạch này. Lục Khai dùng ngươi làm mồi dụ, mê hoặc Tống Lập đánh chết ngươi. Sau đó Liễu Vân Viện trưởng Học Viện Tử Diệp biết tin tức này, tất nhiên tức giận sau đó đối phó Tống gia.

      - Lục Khai nghĩ là kế này kín kẽ dấu vết! Ha ha, ta biết kế hoạch này, đồng thời là kẻ tham dự trong đó!

      Mộc Vũ hít mạnh hơi, trong ánh mắt chớp động hàn quang, toàn thân phẫn nộ cứng ngắc:

      - Lục Khai ta phái người tới tiếp ứng ta, thế nhưng người phái lại xuất .

      Mộc Vũ lớn tiếng .

      - Ta ở chỗ này chờ ba ngày, ba ngày rồi, vẫn có bất cứ người nào tới tiếp ứng ta! Ta biết, ta bị Lục Khai lừa rồi, có thể Lục Khai cho là ta chết! Ha ha ha, cái này lại vừa đúng ý .

      Mộc Vũ ác độc :

      - Nhưng mà người Tống gia mực lục soát núi lại thêm phong bế thành, ta nghĩ Lục Khai nhất định cũng thoải mái được. Nếu hai người chúng ta đều chết, Tống gia phái người soát núi.

      - Tên bại hoại vong ân phụ nghĩa kia.

      Mộc Vũ giọng thê lương, tức giận đến mức toàn thân run run.

      - Ta nên tin tưởng , tên hỗn đản này!

      Mộc Vũ hận đến nghiến răng nghiến lợi!

      Mộc Vũ là trách oan Lục Khai. Xác thực lực Khai phái người tìm Mộc Vũ trong Thanh Vân Sơn, thế nhưng Thanh Vân Sơn này quá lớn, hơn nữa đều là hộ vệ Tống gia, cho nên người của Lục Khai trong khoảng thời gian ngắn cũng cách nào tìm được Mộc Vũ.

      - Hạ Ngôn! Ta đều hết rồi, ngươi dẫn ta ra với!

      Mộc Vũ bò đến cạnh Hạ Ngôn, vẻ mặt khẩn cầu. Lúc đầu khi cùng Lục Khai bày kế hại Hạ Ngôn, lại ngờ tới có ngày hôm nay.

      Nhìn bộ dạng Mộc Vũ giờ, còn chút bộ dáng Linh Sư, Hạ Ngôn lắc đầu cười :

      - Ta giết ngươi. Nhưng mà, ta cũng ra tay cứu ngươi rời . Ha ha, ngươi muốn hại ta, ta lại cứu ngươi? Ngươi nghĩ xem, nếu đổi lại là ngươi làm thế nào?

      Hạ Ngôn hỏi ngược lại.

      Mộc Vũ sững sờ, tay kéo vạt áo Hạ Ngôn dần dần buông ra. Đúng vậy, nếu đổi lại là mình, mình làm như thế nào? Ánh mắt Mộc Vũ trở nên mê man, đột nhiên hô lớn:

      - ! Hạ Ngôn, van cầu ngươi, van cầu ngươi cứu ta ra ngoài!

      - Ta ở chỗ này. Ta ở chỗ này chết chắc!

      Sợ hãi tử vong, làm cho giờ trong đầu Mộc Vũ chỉ có ý niệm: chạy khỏi nơi này.

      Thân thể Hạ Ngôn chợt lóe, tránh thoát Mộc Vũ nhào về phía mình.

      - Ta , ngươi tự giải quyết cho tốt. tại Lục Khai phái người tới cứu ngươi! Còn giờ. Ha ha, ta cũng nên Lục gia tính sổ!

      Lục gia muốn hại mình, món nợ này đương nhiên phải đòi lại.

      "Ta cùng với Lục gia cũng có thù hận, nhưng Lục gia lại muốn ta chết, ha ha!"

      Ánh mắt Hạ Ngôn nhìn về phía xa xa.

      - ! Tới phía trước tìm xem!

      Đột nhiên, trong rừng cây cách đó trăm mét có tiếng người chuyện.

      "Là hộ vệ Tống gia!"

      Trong lòng Hạ Ngôn thầm nghĩ.

      Mộc Vũ mặt xám như tro tàn, nhìn phương hướng truyền tới thanh.

      - Chết tiệt! Hai tên hỗn đản kia rốt cuộc trốn ở chỗ nào, mấy người chúng ta tìm tròn ba ngày rồi, còn chưa tìm được người! Ghê tởm, tìm được bọn họ nhất định phải chơi chết chúng!

      giọng ồm ồm truyền tới.

      Sơn tặc trong núi lại tìm ra ít, toàn bộ đều bị giết hết!

      - Ha ha! Lão lục, có thể hai người bọn chúng đều chết chỗ nào rồi. Ngươi tìm được bọn chúng chỉ là thi thể, làm sao giết được nữa?

      giọng khác cười .

      - Thi thể? Thi thể cũng sao, coi như là thi thể ta cũng phải chém ra mấy khúc. Con bà nó, dám động tới hàng hóa Tống gia ta, biết sống chết!

      Giọng trước đó lại phẫn nộ.

      - Người soát núi của Tống gia tới rồi!

      Hạ Ngôn nhìn Mộc Vũ . Giọng của cũng làm cho mấy người hộ vệ cách đó xa nghe được.

      - Người nào? Đại ca, bên kia có người chuyện!

      Xoạt xoạt xoạt!

      Tiếng va chạm rừng cây đột nhiên lớn hơn.

      Mộc Vũ nhìn Hạ Ngôn:

      - Ngươi.

      Hạ Ngôn mỉm cười :

      - Mộc Vũ, ngươi tự cầu phúc !

      Chuyện này Hạ Ngôn cũng lo lắng người Tống gia biết chân tướng. Dù là Mộc Vũ bị bắt ra tất cả, Hạ Ngôn cũng lo lắng. Mục tiêu phẫn nộ trước tiên của Tống gia phải bản thân mình, mà là Lục gia! Muốn trả thù, Tống gia cũng tìm Lục gia trả thù. Lục gia lại muốn vạch kế hoạch để Liễu Vân viện trưởng Học viện Tử Diệp ra tay, làm Tống gia bọn họ hoàn toàn xong đời.

      Linh lực dưới chân hơi vận chuyển, thân thể Hạ Ngôn "vụt" chút biến mất trong rừng cây xa xa.

      Còn Mộc Vũ cũng cắn răng, dưới chân dùng sức đạp lên thân cây, lao về phía rừng lá dày đặc.

      Thân ảnh hai người vừa biến mất, mấy tên hộ vệ Tống gia liền nhanh chóng tới được chỗ hai người vừa chuyện.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 189: TRỞ LẠI THÀNH TỬ DIỆP
      - Người đâu?

      Hộ vệ giọng ồm ồm kia hơi sững sờ, ánh mắt nhìn quanh chút, cau mày .

      - Vừa nãy bọn họ hẳn ở nơi này!

      Dẫn đầu tiểu đội đám người này là người trung niên hơn ba mươi tuổi, thực lực Hậu Thiên đỉnh. Ở xung quanh bọn họ, là khóm cây hiển nhiên vừa bị người ta đè lên.

      - Đuổi theo!

      Hộ vệ dẫn đầu kia vung tay lên, ánh mắt hơi híp, phân biệt nhìn về phía phương hướng Hạ Ngôn cùng Mộc Vũ rời .

      " xong, tại cơ thể của ta quá hư nhược, tốc độ cũng giảm nhiều lắm. Lúc này nếu lao ra, khẳng định chạy thoát!"

      Mộc Vũ trốn ở chỗ thấp, hết sức khẩn trương lắng nghe tiếng bước chân từ từ tiếp cận nơi này.

      "! Ta thể để cho bọn chúng bắt được!"

      Trong lòng Mộc Vũ rống giận:

      "Hạ Ngôn chết tiệt, lại mang ta rời ! Ghê tởm, chờ thương thế ta khỏi hẳn, nhất định phải báo thù này!"

      Trong ánh mắt Mộc Vũ, chớp động quang mang hung ác. Chỉ là lúc này cơ thể vận chuyển nổi linh lực nữa. Thương thế rất nặng, hơn nữa mất máu quá nhiều, bây giờ còn có thể bảo trì ý nghĩ thanh tỉnh cũng rất khó. Lúc này, gã Hậu Thiên đỉnh cũng có thể giết !

      Mấy tên hộ vệ đồng thời ra thủ thế im lặng, bọn họ đều chú ý tới phía trước có dị thường. Hộ vệ trung niên dẫn đầu ánh mắt ra hiệu, ngón tay chỉ về phía trước. Nơi chỉ tới, đúng là chỗ Mục Vũ thân. Đột nhiên, hộ vệ này hai tay vung lên, ra thủ thế vây chặt. Những người khác, cũng nhanh chóng gật đầu.

      ***

      cái bóng trắng, trực tiếp lướt qua đỉnh đầu đông đảo hộ vệ mặt đất. Bước chân khẽ dậm lên mặt đất, thân thể lần nữa bay nhanh ra ngoài, biến mất ở nơi xa.

      - Đó là gì?

      Hộ vệ tạo thành vòng vây, ở bên ngoài Thanh Vân sơn, chỉ cảm thấy có cái bóng trắng bay qua đỉnh đầu. Ánh mắt vừa tập trung, thấy bóng người đâu nữa.

      Lúc này tốc độ của Hạ Ngôn nhanh vô cùng, những hộ vệ bình thường này căn bản cách nào bắt được tung tích của Hạ Ngôn.

      Thoáng chớp mắt, Hạ Ngôn chạy xa mấy chục thước, tới hồi ở ngoài hai ba trăm thước. Những hộ vệ này phản ứng nhanh nữa, cũng căn bản thể truy đuổi được Hạ Ngôn.

      - Chẳng lẽ ta hoa mắt sao?

      gã hộ vệ lắc đầu, nhìn về phía người bên cạnh.

      - Có lẽ là con chim thôi!

      Thanh Vân Sơn này cũng ít chim thú mà. gã hộ vệ khác mỉm cười .

      - Được rồi! Hăng hái lên nào. Tộc trưởng cho dù là con chim cũng thể thả nó ra ngoài!

      gã đội trưởng tới, trừng mắt quát lớn các hộ vệ gần đó. Những hộ vệ này vội vã đứng thẳng tắp người, ánh mắt dừng ở hướng Thanh Vân Sơn.

      "Tống gia này là dốc sức ra quân mà!"

      Hạ Ngôn đường chạy thẳng, chỉ tới năm phút đến cửa đông thành Tử Diệp, cũng có ít hộ vệ Tống gia tra xét đoàn người ra vào.

      "Hừ! Ta cứ vào như thế, xem bọn có thể làm được gì ta!"

      Hạ Ngôn cười lạnh, sải bước tới.

      - Đứng lại!

      Vừa tới gần cửa thành, liền nghe được tiếng hét lớn.

      Hạ ngôn cười dừng bước, nhìn hai gã hộ vệ Tống gia tới gần mình. Hai tên hộ vệ này đều có thực lực Hậu Thiên, cũng đả thông toàn bộ trăm lẻ tám đường kinh mạch. Nếu như giao thủ, Hạ Ngôn chỉ cần ngón tay cũng có thể dễ dàng đánh chết hai người. Nhưng mà cách đó xa còn mười mấy tên hộ vệ Tống gia nhìn chằm chằm về hướng này.

      - Tới từ chỗ nào, vì sao người nhiều bụi bặm như vậy?

      gã hộ vệ trong đó quát hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Ngôn lớn tiếng chất vấn.

      Hạ Ngôn mỉm cười, đột nhiên biến sắc :

      - Ta từ đâu tới đây, là ngươi có thể hỏi sao?

      Hộ vệ kia sững sờ, dường như nghĩ tới Hạ Ngôn dám như vậy. Ngây người hồi, sắc mặt đột nhiên thay đổi, rút trường kiếm trong tay chỉ vào Hạ Ngôn.

      - Ngươi là ai? Nếu thành ra, ta khách khí!

      tên hộ vệ khác cũng rút trường kiếm, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Hạ Ngôn.

      - Ha ha! Các ngươi tránh ra cho ta, nếu còn cản đường, Tống Lập tộc trưởng Tống gia các ngươi khách khí với các ngươi đâu.

      Ánh mắt Hạ Ngôn biến đổi, phất tay với hai người này.

      - Cái gì?

      Hai hộ vệ này nghe giọng điệu Hạ Ngôn lớn như vậy, hai mắt nhìn nhau, cũng có chút xác định.

      - Xảy ra chuyện gì?

      gã đội trưởng hộ vệ tới, liếc nhìn Hạ ngôn, lại cau mày hỏi hai gã hộ vệ kia.

      - Đội trưởng, người này có chút khả nghi, lại thân phận của mình. Hình như nhận biết tộc trưởng đại nhân!

      Hai tên hộ vệ vội vã cúi đầu hành lễ .

      - Ồ?

      Đội trưởng kia nhíu mày, kinh ngạc nhìn Hạ Ngôn, thầm nghĩ:

      "Người này người dính đầy bụi bặm, hình như từ trong núi ra, chẳng lẽ là từ Thanh Vân Sơn? Nếu như vậy, ta phải bẩm báo trưởng lão mới đúng, vạn nhất chính là người tộc trưởng muốn tìm sao".

      Nghĩ vậy, đội trưởng này cười cười với Hạ Ngôn, khách khí :

      - biết vị tiên sinh này có phải người thành Tử Diệp ta?

      Hạ Ngôn cười nhạt, hai tay chắp sau lưng, liếc đội trưởng hộ vệ kia :

      - sai, ta là Hạ Ngôn, học viên đặc thù Học Viện Tử Diệp. Hừ, các ngươi cản đường ta là có ý gì? Chẳng lẽ cái Tống gia cỏn con là có thể muốn làm gì làm ở thành Tử Diệp?

      Mấy tên hộ vệ kia lập tức hít hơi lạnh, hoảng sợ nhìn Hạ Ngôn.

      Danh vọng của Hạ Ngôn, những hộ vệ này đều nghe tới, Hạ Ngôn là đệ tử Viện trưởng Học Viện Tử Diệp, thân phận cực kỳ đặc thù. Thậm chí ít người đồn đại, Tống Ngọc Hâm nhi tử tộc trưởng chính là bị Hạ Ngôn này đánh chết. Thế nhưng, sau khi tộc trưởng biết chỉ có thể nén giận, dám tìm Hạ Ngôn báo thù cho nhi tử. Nghe đồn Hạ Ngôn rất trẻ tuổi, là học viên vừa gia nhập học viện Tử Diệp, tại nhìn thấy, quả nhiên rất trẻ tuổi.

      Đội trưởng hộ vệ kia sau khi kinh hãi, hung hăng nuốt nước bọt, hoảng sợ nhìn Hạ Ngôn.

      "Theo lời đồn là cảnh giới Linh Sư, cái này sao có thể chứ? Trẻ tuổi như thế, Linh Sư?"

      Trong lòng đội trưởng hộ vệ khó có thể tiếp thu.

      Hạ Ngôn sai, Tống gia bọn họ phong tỏa cửa thành cũng chỉ tra xét người thường, hay là các gia tộc . Đối với người Thánh điện, còn có các thế lực lớn như người Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến, Phòng đấu giá. bọn họ đều có quyền lợi kiểm tra. Dù là người Tống gia, ở trong mắt người thường là con cọp hung mãnh, thế nhưng ở trong mắt người mạnh mẽ chân chính, căn bản hề có uy hiếp gì.

      - Này. Ha ha!

      Đội trưởng hộ vệ giật mình cười nịnh bợ khom người.

      - Hóa ra là Hạ Ngôn tiên sinh, đều trách chúng ta có mắt tròng. Hạ Ngôn tiên sinh, mời ngài vào.

      Đội trưởng hộ vệ mang theo hai hộ vệ chậm rãi thối lui sang bên.

      Lúc này Hạ Ngôn mới gật đầu, quét nhìn các hộ vệ Tống gia, sải bước vào cửa thành Đông.

      - Đội trưởng! Hạ Ngôn này rất khả nghi.

      Chờ Hạ Ngôn xa, hộ vệ kia mới dám mở miệng.

      - Ừ! Ta lập tức báo cáo trưởng lão. vào thành, lại là học viên Học Viện Tử Diệp, sợ tìm được !

      Đội trưởng hộ vệ ánh mắt lóe lên, đắc ý .

      Sau nửa canh giờ, Hạ Ngôn xuất ở trong tiểu viện của mình. Vừa tới cửa viện, Hạ Ngôn liền thấy Tiểu Thanh hai mắt đỏ hồng đứng trong viện, Thổ Cẩu lại tinh thần nằm dưới chân nàng.

      Tiểu Thanh vừa nhìn thấy Hạ Ngôn đột nhiên xuất , thân thể mềm mại run lên, sau đó dụi dụi đôi mắt sáng ngời, còn tưởng là mình nhìn nhầm. Gót sen nhanh chóng bước tới, trong miệng kêu tiếng:

      - Hạ Ngôn ca!

      Bóng người chạy ào vào trong lòng Hạ Ngôn. Mấy ngày nay gặp Hạ Ngôn, Tiểu Thanh vẫn tâm thần yên. Trước đây lúc ở thành Ngọc Thủy, nếu Hạ Ngôn có việc trở lại, cũng cùng Tiểu Thanh tiếng. Còn lúc này lại có bất cứ tin tức gì, hơn nữa Hạ Ngôn còn mang Thổ Cẩu theo cùng. Nếu như có Thổ Cẩu cùng, Tiểu Thanh quá lo lắng.

      - Hạ Ngôn ca! Mấy ngày nay huynh đâu vậy?

      Khôi phục ít tinh thần, Tiểu Thanh ngừng khóc. Lúc này mới rời khỏi người Hạ Ngôn, nhưng mà nàng vẫn nhịn được hỏi.

      Hạ Ngôn nhìn hai mắt sưng đỏ của Tiểu Thanh, nhàng xoa xoa cười :

      - Đừng khóc nữa, huynh sao, chỉ là ra ngoài tu luyện thôi, lúc cho rằng cùng ngày có thể trở về, ngờ. Tiểu Thanh, huynh mấy ngày rồi?

      Đến bây giờ Hạ Ngôn còn chưa mình hôn mê trong hang núi bao nhiêu ngày.

      Tiểu Thanh vội vàng :

      - Hôm nay là ngày thứ tư rồi! Hạ Ngôn ca, giờ huynh đói bụng , muội làm thức ăn cho huynh ngay.

      rồi Tiểu Thanh liền lắc eo bước nhanh về phía phòng bếp.

      - Ngao!

      Thổ Cẩu đặt chân lên giày Hạ Ngôn, vẻ đáng thương vẫy vẫy đuôi. Mấy ngày nay nó cũng lo lắng an toàn của Hạ Ngôn, nó ra ngoài thành vài lần nhưng đều tìm được Hạ Ngôn. Thổ Cẩu cũng biết Hạ Ngôn phải tới Thanh Vân Sơn ở thành đông.

      - Ha ha! Thổ Cẩu, lát nữa chúng ta phải làm chút chuyện. Hắc, có lẽ giết ít người!

      Hạ Ngôn sờ sờ đầu Thổ Cẩu cười , trong mắt lóe lên tia lệ quang.

      Lục gia, hôm nay nhất định phải ! Lục Khai giờ biết làm gì, có thể còn biết đại họa tới đầu rồi.

      - Ngao ô!

      Thổ Cẩu nghe được Hạ Ngôn , đôi mắt xanh chớp động lục quang, hưng phấn kêu tiếng, lông toàn thân run lên.

      "Tống gia kia, tộc trưởng Tống Lập là cảnh giới Đại Linh Sư, sau lưng còn bốn năm cường giả Linh Sư. Mà Lục gia cùng Tống gia, hẳn thực lực tương đương, như vậy cũng có thể có cường giả Đại Linh Sư. Thổ Cẩu sau khi biến thân có thể đánh ngang Đại Linh Sư, khả năng còn mạnh hơn Đại Linh Sư sơ kỳ nhiều. Mà còn lại. "

      Trong lòng Hạ Ngôn sớm suy tính.

      "Hừ! Trong Linh sư còn ai là đối thủ của ta nữa! Dù là bốn năm Linh Sư đồng thời lên, ta còn có thể ứng phó được! Lục Khai à Lục Khai, chúng ta nhanh chóng gặp mặt thôi!"

      mặt Hạ Ngôn lên tia cười lạnh.

      Lúc này đây, Hạ Ngôn xác thực hết sức phẫn nộ. Lục Khai này lại lấy mình làm mồi dụ, nếu phải có lão nhân Thánh Hoàng, chính mình người chết. Tống Lập kia dù có biết thân phận mình, lúc đó cũng có khả năng lưu thủ, chỉ có khả năng giết chết mình, sau đó hủy thi diệt tích. Lục Khai này, dụng tâm quá ác độc.

      "Lục Khai! giết ngươi, ta phải là Hạ Ngôn!"

      Trong lòng Hạ Ngôn phẫn nộ quát.

      Hạ Ngôn vào phòng rửa mặt, lại thay bộ quần áo mới, lúc này mới ra ngoài phòng, Thần Hi kiếm trong tay cũng lau chùi lần.

      Tiểu Thanh chuẩn bị xong cơm nước, Hạ Ngôn xác thực rất đói bụng. Ba ngày ăn cơm, dù là thực lực có mạnh hơn nữa, cũng có cảm giác đói.

      Nhìn Hạ Ngôn ăn được nhiều như vậy, Tiểu Thanh cũng vô cùng vui vẻ.

      - Tiểu Thanh! hồi nữa huynh còn phải ra ngoài làm việc, muội ở nhà đừng ra cửa.

      Hạ Ngôn ăn cơm xong, cười với Tiểu Thanh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :