CHƯƠNG 150: CẤP BẬC ĐỆ TỬ Lý Nguyên Xuân, tại là linh sư trung kỳ, nhưng cũng đạt đủ cầu để tu luyện thiên cấp bí tịch "Lão ca sau này khẳng định đệ cũng có thể học thiên cấp bí tịch!" Hạ Ngôn ngữ khí kiên định cười . " Ha ha, hy vọng là như vậy!" Lý Nguyên Xuân cười ha ha, " Hạ Ngôn nơi này là Vị Ương sơn, xung quanh núi này đều là thuộc phạm vi của học viện Tử Diệp!" Lúc này Hạ Ngôn nhìn thấu qua rừng cây, liền thấy ngọn núi lớn. Thoạt nhìn xo với Ngọc Thủy sơn ở ngoại thành Ngọc Thủy thành về diện tích và chiều cao khác biệt lắm. Nghe Lưu Khải núi này dường như có dã thú. "Lão ca, núi có dã thú ?" Hạ Ngôn nhìn Vị Ương sơn, khỏi cau mày hỏi. Lý Nguyên Xuân liền cười :" Đương nhiên là có, bất quá cũng chỉ là đám dã thú, cũng mạnh lắm. Đệ tử cao cấp trong học viện bình thường cũng hay lên núi này tìm dã thú ẩu đả để rèn luyện kỹ xảo chiến đấu. " Hạ Ngôn ánh mắt ngưng trọng, trong rừng cây dường như có người di chuyển, lấy thị lực của Hạ Ngôn cũng thể nhìn thấy ràng. Nhưng Hạ Ngôn cũng có thể thấy có thân ảnh chớp động di chuyển núi. Hai người đứng tại chỗ hồi, Hạ Ngôn đột nhiên cau mày :" Lão ca, sư phụ đệ tên gọi là gì?" "Viện trưởng họ Liễu, tên Vân!" Lý Nguyên Xuân khẽ nhếch mép cười . "Liễu Vân?" "Đúng!" Trong học viện quanh vòng, Hạ Ngôn và Lý Nguyên Xuân trở lại cái sân rộng nơi các thiếu niên tu luyện giả tới khảo hạch. Cái sân lớn, hai ngàn người tập trung ở đó mà hề có vẻ chật chội. Nội dung khảo hạch của học viện chính là nội lực và vũ kỹ. Đề thi đầu tiên là nội lực, thứ hai là vũ kỹ. Thứ ba là cũng chính những người tham gia khảo hạch thực chiến kiểm nghiệm thực lực! Sau khi hoàn thành ba hạng mục khảo hạch, những người tham gia khảo hạch được các giáo sư trong học viện tham gia bình phán và cho điểm những người nào đạt từ điểm tám trở lên được coi là vượt qua khảo hạch. Thông thường trong mười người chỉ có khoảng hai người vượt qua khảo hạch, còn tám người còn lại chỉ có thể buồn bã ra về. ra trong kỳ khảo hạch này phải cứ điểm cao mới có thể vượt qua khảo hạch, những người điểm thấp hơn cũng vẫn có cơ hội. Cơ hội đó, chính là tiềm lực của những đệ tử này. Nếu người đó có tiềm lực cao, cho dù điểm thấp chút cũng có thể vượt qua khảo hạch như những người điểm cao. Đương nhiên, nếu có thực lực tuyệt đối có thể thông qua khảo hạch. Ví dụ như thực lực của Lưu Khải, hẳn là chắc chắn thuận lợi vượt qua khảo hạch. Quá trình khảo hạch diễn ra rất nhanh, tổ có mười người. Mười người này đồng thời tiến hành khảo hạch. Mười người này đều có cơ hội như nhau có thể thông qua khảo hạch trở thành đệ tử học viện Tử Diệp. Sau khi hoàn thành ba khảo hạch có giáo sư trực tiếp công bố kết quả. Những người đạt cầu hiển nhiên vạn phần vui mừng, còn những người đạt cầu . Hạ Ngôn và Lý Nguyên Xuân đứng ở góc của cái sân lớn, nhìn tổ tiến hành khảo hạch, có số đệ tử diễn luyện vũ kỹ làm cho hai mắt của Hạ Ngôn sáng ngời. Trong đầu lúc này hiển nhiên là diễn luyện lại những vũ kỹ đó. Cứ khoảng hai mươi người tham gia khảo hạch có hai người diễn luyện loại nhân cấp bí tịch nào đó. cách khác cứ khoảng hai mươi người có hoặc hai người hoàn toàn đả thông trăm lẻ tám điều kinh mạch võ đạo. Thấy vẻ mặt mê mẩn của Hạ Ngôn, Lý Nguyên Xuân tưởng tượng được rằng lén học lại vũ kỹ, chỉ cho rằng đó là hiếu kỳ của Hạ Ngôn cho nên cũng quấy rầy . Hai người vẫn đứng nguyên tại chỗ xem các thiếu niên tu luyện giả diễn luyện vũ kỹ. Tổng cộng có hai ngàn người tham gia khảo hạch, mất tới năm canh giờ mới hoàn tất. Từ sáng sớm cho tới khi trời tối mịt mới chấm dứt. Ánh mặt trời cuối ngày, làm cho rặng mây ở chân trời biến thành màu đỏ ối! Trong hai ngàn người tham gia khảo hạch có tổng cộng trăm chín mươi tám người thông qua khảo hạch! Măt trời khuất dần sau núi, lúc này cái sân rộng này chỉ còn lại tới hai trăm thanh niên tu luyện giả. Những người vượt qua khảo hạch toàn bộ ra khỏi học viện Tử Diệp. Cho dù bọn họ muốn lưu lại chút cũng được! Chờ khi tất cả những người vượt qua khảo hạch tập trung ở chỗ sân rộng, lúc này lão giả khi nãy ra thông báo ở đại môn học viện lại xuất tới trước cái bàn ở sân. "Đầu tiên chúc mừng các ngươi. Bắt đầu từ bây giờ các ngươi chính thức là đệ tử sơ cấp của học viện!" Lão giả hai mắt lấp lánh hữu thần nhìn những đệ tử phía trước mặt , "Xin hãy ghi nhớ, buổi sáng ngày mai, tất cả mọi người phải tập trung tại chỗ này, các ngươi gặp mặt giáo phụ trách sư sơ cấp đệ tử!" Trong đám thiếu niên này liền truyền ra những tiếng nghị luận !Đối với đại đa số người ở đây mà học viện Tử Diệp còn rất mới mẻ và xa lạ, bọn họ tuy rằng đều nghe qua về học viện Tử Diệp, nhưng chỉ là rất ít, còn những chuyện bên trong học viện rất ít người biết tới. "Tốt lắm, bây giờ phát thẻ bài chứng nhận đệ tử học viện!" Lão giả quay qua với vài giảng sư đứng cạnh đó, những người này tay đều bê cái hộp gỗ màu tím, bên trong chứa rất nhiều những miếng nhìn như ngọc bội có màu đỏ, hình như đó là thẻ bài chứng nhận mà lão giả vừa . Sau khi lão giả xong những vị giáo sư này liền chia nhau đem những ngọc bội màu đỏ này phát tới từng người. Lý Nguyên Xuân cũng tới đó lấy cho Hạ Ngôn khối. Cầm vào tay cảm thấy rất ôn nhuận, chắc là loại bảo thạch có giá trị cao, Hạ Ngôn cẩn thận quan sát thạch bài trong tay bên có khắc vài chữ: "Học Viện Tử Diệp". Sau khi những đệ tử này đều nhận được thẻ bài, lão giả kia cũng có thêm cầu gì nữa, mà chỉ dặn dò lại cho mọi người nhớ kỹ sáng ngày mai phải tập trung đúng ở nơi này. Nếu ai tới trình diện coi như bị trục xuất khỏi học viện Tử Diệp. Sau khi cùng Lý Nguyên Xuân cáo từ Hạ Ngôn, Hạ Tử Hân, Lưu Khải cùng ra khỏi học viện. Sau thời gian khảo hạch chút, Hạ Lưu cùng mọi người tập trung ở nơi. Lúc này mọi người chuyện cùng nhau, ngoài ra trong số này còn có Vương Ngữ Yên và gã đệ tử khác của Vương gia. Vừa thấy Hạ Ngôn xuất , Vương Ngữ Yên tới chúc mừng Hạ Ngôn. "Chúc mừng ngươi, Hạ Ngôn!" Vương ngữ yên cười cười , sắc mặt có chút phức tạp. Hạ Ngôn liền : "Chỉ là có chút may mắn mà thôi!" Hạ Ngôn biết Vương Ngữ Yên chúc mừng chuyện gì, Vương Ngữ Yên chính là chúc mừng được viện trưởng tự mình thu nhận làm đệ tử. "Tử Hân, ta cũng chúc mừng ngươi!" Vương Ngữ Yên ánh mắt lại chuyển sang hướng Hạ Tử Hân, . Hạ Tử Hân kiều cười, :"Ta cũng xin chúc mừng ngươi, ngươi cũng thành công!" "Tử Hân gì vậy!" Vương Ngữ Yên vội vàng . "Lần này Ngọc Thủy thành chúng ta hình như chỉ có hai người thông qua khảo hạch phải?! Chính là Hạ Tử Hân và ngươi!" Hạ Ngôn nhìn Vương Ngữ Yên, . Ngọc Thuỷ thành có hai mươi cái danh ngạch tham gia khảo hạch, chỉ có hai người Vương Ngữ Yên và Hạ Tử Hân thông qua khảo hạch. Tịch gia, Tịch Lam cũng vượt qua được khảo hạch lần này. "Uh, vừa rồi ta thấy Tịch tộc trưởng khi biết tin tên đệ tử kia vượt qua được khảo hạch lần này. Sắc mặt trầm đáng sợ, đúng là doạ người mà. Ta còn thấy tên đệ tử kia của Tịch gia vẫn run rẩy ngừng." Vương Ngữ Yên nhàng lắc đầu . "Tịch Phá Thiên!" Ánh mắt ngưng trọng chút, cùng Hạ Tử Hân và Lưu Khải nhìn nhau. "Hạ Lưu, đừng xị mặt ra nữa, qua được khảo hạch cũng sao, vẫn có thể ở gia tộc tiếp tục tu luyện a!" Hạ Ngôn nhìn khuôn mặt Hạ Lưu có vẻ có chút mất mát, liền an ủi câu. Hạ Lưu nâng ánh mắt lên nhìn Hạ Ngôn, "Uhm! Ta sao, mọi người cần lo lắng cho ta. " "Hạ Ngôn, giờ các ngươi ở đâu?" Vương Ngữ Yên ánh mắt chợt lóe, lại mở miệng hỏi. Hạ Ngôn ngón tay chỉ hướng Như Ý lâu:"Cách đây khoảng năm trăm thước có tòa tửu lâu. Gọi là Như Ý lâu, vậy các ngươi ở nơi nào? Vương Ngữ Yên cười khanh khách :"Các ngươi tìm được nơi ở gần học viện như vậy, chúng ta ở chỗ xa hơn rất nhiều. Vậy ngày mai chúng ta gặp lại chứ?" "Hảo, ngày mai gặp lại!" Hạ Ngôn và Hạ Tử Hân đồng thời . Kỳ Hạ Tử Hân đối với Vương Ngữ Yên cũng có nhiều hảo cảm, chung quy nàng cảm thấy nữ nhân này quá khéo. Hơn nữa cùng là phụ nữ như Vương Ngữ Yên nhưng Hạ Tử Hân lại cảm giác được thoải mái khi đối mặt với Vương Ngữ Yên. Thấy Vương Ngữ Yên rời , Hạ Tử Hân lúc này mới lộ ra chút thần sắc thoải mái. đường trở về Như Ý lâu Lưu Khải tò mò thể đợi được hỏi Hạ Ngôn về thân phận của Vương Ngữ Yên. Mới vừa rồi ở rất gần đó nhưng lại cùng với Vương Ngữ Yên và Hạ Ngôn quen biết cho nên dám xen vào chuyện. nếu biết là Vương Ngữ Yên và Hạ Ngôn có bất cứ tình cảm nam nữ nào, khẳng định như vừa rồi, đến câu cũng dám . Lúc này Hạ Ngôn mới đem chút chuyện tình của Vương Ngữ Yên và Vương gia cho Lưu Khải biết, còn cả chuyện qua hệ giữa Hạ gia và Vương gia nữa. Bọn họ cũng mất nhiều thời gian lần nữa trở lại Như Ý lâu. Ngày mai những người vượt qua khảo hạch lần này theo xe ngựa trở về. Còn Hạ Ngôn, Hạ Tử Hân, Lưu Khải. Ba người ở lại học viện Tử Diệp tiếp tục tu luyện. Đối với chuyện này, mặc dù nhìn Hạ Lưu cùng mấy người còn lại thở dài thôi, nhưng Hạ Ngôn cũng chẳng có cách nào khác. Mặc dù viện trưởng bây giờ là sư phụ của , nhưng cũng thể nhờ vả sư phụ giúp cho Hạ Lưu và vài người còn lại này, Việc này khẳng định là thể thực được. Trong tửu lâu, đại đa số người tới đây mướn phòng bắt đầu thu thập hành lý chuẩn bị lên đường trở về. "Nhìn kìa, đó chính là đệ tử của viện trưởng, Hạ Ngôn đấy!" Dường như bây giờ, mọi người đều nhận ra Hạ Ngôn. Nhìn thấy đám người Hạ Ngôn trở về, trong những người này lớn tiếng kinh hô. Rất nhanh, mọi người liền thấy Hạ Ngôn, đều dùng ánh mắt bao hàm đặc thù nhân tình hướng về phía Hạ Ngôn nhìn tới. "Viện trưởng học viện Tử Diệp, dĩ nhiên lại nhận làm đệ tử, là quá may mắn!" Có người thầm than thở . "Hừ, chỉ có vận khí tốt thôi sao!" Cũng có người cho là đúng bộ dáng khinh thường lên tiếng. Đương nhiên, đối với bất cứ người nào nếu nhận được câu hói có nguyện ý trở thành đệ tử của viện trưởng học viện Tử Diệp hay ? Đáp án của bọn họ là tuyệt đối vô cùng nguyện ý! Trương Phong ngồi trong tửu lâu thấy bọn Hạ Ngôn trở về, lần này cũng năng gì, chỉ dùng ánh mắt lãnh đảo qua chút. Trương Phong gì đương nhiên Hạ Ngôn cũng chủ động tìm phiền phức, mọi người liền gọi thức ăn để ăn cơm. Trong tửu lâu đại đa số mọi người vượt qua được khảo hạch, hiển nhiên thể vui mừng được. Cho nên hầu như tất cả mọi người sau khi ăn qua loa chút liền quay trở về phòng mình, có số người có ý định lập tức ngay trong đêm rời khỏi Tử Diệp thành trở về nhà. Hạ Ngôn, Hạ Tử Hân, Hạ Lưu trở về phòng hàn huyên chút, sau đó Hạ Ngôn và Hạ Tử Hân nhờ Hạ Lưu sau khi trở về với mọi người trong gia tộc cần lo lắng cho bọn họ. Hạ Lưu mặc dù rất cao hứng nhưng trước mặt Hạ Ngôn và Hạ Tử Hân vẫn giả bộ mạnh mẽ, khuôn mặt vẫn mang vẻ tươi cười. vui sao được chứ, giờ đây có hai người nhà Hạ gia tiến vào học viện Tử Diệp. mười năm, Hạ gia có đệ tử nào tiến vào học viện Tử Diệp rồi. Hạ gia lần này có hai danh ngạch tham gia khảo hạch, trong số đó có Hạ Tử Hân nữ nhi của tộc trưởng Hạ Phi Long. Mà Hạ Ngôn ban đầu cũng chính là đệ tử của Hạ gia có hy vọng tiến vào học viện Tử Diệp. Nhưng vì số chuyện tình phát sinh cho nên mới mất danh ngạch tham gia khảo hạch.
CHƯƠNG 151: TINH Sáng sớm hôm sau, Hạ Ngôn, Hạ Tử Hân, Lưu Khải ba người rời khỏi giường. Sau đó tiễn Hạ Lưu lên xe ngựa trở về rồi mới mang hành lý hướng tới cửa học viện tới. Hôm nay còn hỗn loạn, náo nhiệt như ngày hôm qua. Ngày hôm qua có khoảng hai nghìn thiếu niên tu luyện giả tới báo danh tham gia khảo hạch, mà hôm nay chỉ còn gần hai trăm người tới. Những thanh niên này túm năm tụm ba hăng hái chuyện. Những người quen biết nhau đều cao hứng đàm luận tình gì đó. Bọn họ, toàn bộ là những người vừa mới vượt qua khảo hạch lần này trở thanh đệ tử của học viện Tử Diệp. Từ hôm nay trở trong sinh hoạt hàng ngày của bọn họ có những chuyển biến lớn. Những người có thể tiến vào học viện đều sắp bước vào cảnh giới linh sư. Ở đại lục rất được mọi người tôn trọng. "Hạ Ngôn, cảm ơn huynh!" Hạ Tử Hân hướng đôi mắt trong veo nhìn Hạ Ngôn, chân thành . "Nếu phải nhờ huynh chỉ điểm vũ kỹ cho muội trong hai ngày, có lẽ muội cũng thể vượt qua khảo hạch lần này được!" Hạ Tử Hân thở dài tiếng rất , thanh lo lắng . Ngày hôm qua sau khi hoàn thành xong ba hạng mục khảo hạch, thành tích của nàng miễn cưỡng có thể vượt qua khảo hạch. Nếu có hai ngày vừa qua vũ kỹ có tiến bộ , chừng lần này thể thông qua khảo hạch. Cho nên việc nàng có thể tiến vào học viện Tử Diệp, phần công lao của Hạ Ngôn là rất lớn. Hạ Ngôn cười :" Nếu muội có thực lực, cho dù ta chỉ điểm cho muội hai ngày, muội cũng qua được khảo hạch lần này. Đối với bộ kiếm pháp đó muội vô cùng quen thuộc cho nên trong thời gian ngắn có thể nâng cao thực lực của mình. Ta chỉ là làm vài tác động nho mà thôi. " " biết học viện Tử Diệp phương thức tu luyện thế nào nhỉ!" Lưu Khải ở bên cạnh cũng hưng phấn bừng bừng, vẻ mặt tươi cười hỏi. Trước kia còn ở gia tộc tu luyện, đều là tự mình tu luyện. Mặc dù gia tộc của Lưu Khải có trưởng bối chuyên môn chỉ đạo cho đệ tử hậu bối của gia tộc tu luyện, nhưng khẳng định thể so sánh với học viện được. Ở Hạ gia cũng vậy, đệ tử có tư cách vào diễn võ trường có người chỉ đạo tu luyện, nhưng cũng thể so sánh được. Hơn nữa những trưởng bối trong gia tộc phụ trách chỉ đạo tu luyện cho hậu bối đệ tử đều chưa đạt tới cảnh giới linh sư. Cho dù có chỉ đạo, cũng chỉ là những gì cơ bản nhất mà thôi. "Ha ha, học viện Tử Diệp nhất định làm chúng ta thất vọng!" Hạ Ngôn quay lại vừa cười vừa . "Ngao. " Thổ cẩu hai mắt màu lục mở lớn ở phía trước ba người. Ngày hôm qua thổ cẩu theo bọn họ tới trước đại môn của học viện, lúc sau biết chạy nơi nào rồi. Tới tận đêm khuya mới lặng lẽ trở về tửu lâu. Hạ Ngôn cũng quá để ý đến nó, dù sao với thực lực của nó, cho dù là linh sư cũng có cơ hội mảy may tổn thương được nó. Bây giờ tới trước đại môn còn phải chờ đợi nữa mà có thể đem thẻ bài màu đỏ đưa cho hộ vệ trước đại môn xem liền có thể tiến vào. Những hộ vệ đứng trước đại môn đều là cường giả hậu thiên đỉnh phong. Mặc dù phải là linh sư, nhưng cũng kém quá xa. Người bình thường, đừng có mơ tưởng dễ dàng xông qua đại môn này. Sau khi tiến vào học viện liền tới chỗ sân rộng ngày hôm qua tiến hành khảo hạch, sân có ít người hôm qua vừa mới vượt qua khảo hạch trở thành đệ tử của học viện. Những người mới tiến vào học viện Tử Diệp này hiển nhiên là dám tới trễ. Ngày hôm lão giả có khí thế bất phàm kia chẳng ràng, nếu tới muộn coi như bị trục xuất khỏi học viện Tử Diệp. vất vả mới có thể thành công được như ngày hôm nay, có ai muốn bị mất danh phận đệ tử của học viện Tử Diệp này chứ? Lúc này từ xa xa truyền tới đạo thanh bén nhọn. Hạ Ngôn hướng mắt nhìn tới, có ba thiếu niên trẻ tuổi, đại khái khoảng hơn mười tuổi chút, dường như cũng mới trở thành đệ tử của học viện. Lúc này đứng đối diện với những người đứng sân rộng làm mặt cười, chỉ chỉ trỏ trỏ, lúc huýt sáo trêu chọc. "Mấy tên kia, mới nhìn thấy vừa mắt." Lưu Khải khi thấy ba người này, khoé mắt khẽ giật mấy cái, sắc mặt khẽ biến mở miệng . Hạ Ngôn nghe chỉ cười cười, Lưu Khải này có thấy thấy ai tốt được chứ? Những người khác trước mặt , chẳng người nào làm cho ưa nhìn nổi! " nên tuỳ tiện chọc người khác làm gì, những người có thể tiến vào học viện Tử Diệp đều là những nhân vật tầm thường! Bất quá nếu có người khi dễ đến ngươi, cũng cần phải nhẫn quá." Hạ Ngôn với Lưu Khải. Lưu Khải cười hắc hắc, đồng ý gật đầu. Đợi ở sân khoảng nửa canh giờ. Cuối cùng có rất đông giáo sư của học viện cũng xuất với lão giả hôm trước, chậm rãi tiến vào sân. Hạ Ngôn thấy nữ nhân trung niên tên Kim Hoa hôm trước cũng có mặt trong số những giáo sư này. " Lý Nguyên Xuân đại ca . Thái Kim Hoa này là giảng sư sơ cấp, biết Lý Nguyên Xuân hôm qua có tác động chút nào ? Nếu bị Thái Kim Hoa này phụ trách, vậy .!" Nghĩ tới khả năng này, Hạ Ngôn khỏi nhíu mày chút. " Hạ Ngôn ca, huynh nhìn cái gì vậy? Hay là. người nữ nhân đáng ghét kia?" Lưu Khải thấy vẻ mặt Hạ Ngôn khác thường, khỏi cười . Hạ Ngôn vội vàng nhìn chỗ khác, trừng mắt liếc Lưu Khải cái :" nên loạn!" Hạ Tử Hân lấy tay che cái miệng, nghe Hạ Tử Hân như vậy. Hạ Ngôn và Lưu Khải lập tức ngậm miệng, ánh mắt nhìn nhau, vẻ mặt có vẻ hơi tai tái. "Hạ Ngôn, gặp lại!" Vương Ngữ Yên biết từ khi nào xuất bên cạnh ba người. Lưu Khải nhãn tình sáng lên, ngày hôm qua biết Hạ Ngôn cùng nữ nhân này có quan hệ gì đặc biệt, tâm tình liền chấn động. "Ngữ Yên tiểu thư, chúng ta gặp lại!" Hạ Ngôn nhìn sang phía Vương Ngữ Yên cười . "Ngữ Yên tiểu thư, ta là Lưu Khải, là người Lưu gia ở Nghiễm Nguyên thành!" Lưu Khải tiến lên hai bước, vẻ mặt tươi cười. Chỉ là tươi cười làm cho người ta khó mà tiếp nhận nổi. Thậm chí còn làm cho người ta sợ hãi! "Oh!" Vương Ngữ Yên nhìn Lưu Khải chút. " Xin chào!" "Các vị!" Đông đảo giáo sư tới sân rộng, lão giả ánh mắt chợt lóe, thanh rành mạch, nhìn xung quanh toàn trường trầm giọng . Lúc này, khoảng sân rộng, 199 đệ tử mới gia nhập học viện tập trung. Số người thông qua khảo hạch chỉ là 198, nhưng Hạ Ngôn là ngoại lệ nên tổng số là 199 người. sân rộng, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía lão giả, chờ tiếp. "Đầu tiên ta muốn chúc mừng các ngươi, bây giờ là đệ tử của học viện. Trong học viện Tử Diệp giờ các ngươi là đệ tử sơ cấp. Trong thời gian nén nhang tới các ngươi được phân cho các giáo sư ở đây. " Lão giả lại trầm giọng . " Đệ tử sơ cấp? Giáo sư?" ít đệ tử, thanh trầm thấp nghị luận. "Các ngươi nếu là thành viên của học viện Tử Diệp, phải bảo vệ tôn nghiêm của học viện. Học viện Tử Diệp của chúng ta Long Chi đại lục là nhất lưu học viện. Các vị có thể tiến vào học viện tự chứng minh được thực lực của bản thân. Bất quá, ở nơi này có kẻ nào lại là kẻ ngốc, cho nên ta hy vọng trong quá trình tu luyện có bất luận kẻ nào nơi lỏng!" Lão giả ngữ khí nghiêm khắc tiếp tục . "Được rồi, ta cũng muốn nhiều lời, sau này các giáo sư cụ thể mọi việc cho các ngươi!" Lão giả ánh mắt chợt lóe nhìn sang hơn mười sơ cấp giáo sư bên cạnh, khẽ gật đầu. Mười giáo sư này sớm chuẩn bị tất cả. Trong tay đều cầm cái danh sách. Giáo sư đứng ở đầu hàng bên phải bước ra khỏi hàng:" Phía dưới, nghe ta đọc danh sách đệ tử, đến tên ai, xin mời lên tiếng. Rồi tới bên người ta xếp thành hàng!" Giáo sư này khoảng ba mươi tuổi, ánh mắt rất sáng, Hạ Ngôn phán đoán người này hẳn là có thực lực linh sư sơ kỳ. Mặc dù người này hơi thở tuy rằng nội liễm nhưng cũng che dấu được linh lực lưu động trong cơ thể. " Vương Đại Sơn" "Có!" gã đệ tử cao to ra, tới bên cạnh vị giáo sư này. "Cao Phong!" " Có!" gã đệ tử cao gầy khí thế dâng trào tới! Sau lát điểm danh, lúc này có hai mươi tên đệ tử đến bên người giáo sư kia. " Các ngươi, trong thời gian tới là do ta phụ trách. Bây giờ, các ngươi theo ta!" Sau khi xong với hai mươi tên đệ tử liền xoay người tiến vào trong học viện. "Hẳn là tới nơi ở dành cho đệ tử!" Hạ Ngôn trong lòng thầm nghĩ. Tiếp theo, giáo sư thứ hai bước ra khỏi hàng, bắt đầu dõng dạc đọc tên của đám đệ tử. " biết ta được vị giáo sư nào phụ trách!" Hạ Tử Hân ánh mắt đảo qua người mấy vị giáo sư phía trước mặt, trong lòng có chút hồi hộp, . Nàng cũng lo lắng, chính mình bị phân cho nữ nhân tên Kim Hoa kia. " Hạ Ngôn!" Bây giờ chỉ còn nửa số giáo sư đứng sân. Lúc này vị giáo sư gọi đến tên Hạ Ngôn. Giáo sư này, thoạt nhìn chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, hơn nữa lại vô cũng xinh đẹp và nữ tính. Nghe thấy có người xướng tên mình, tâm tình mới buông lỏng nhìn Hạ Tử Hân, Lưu Khải và Vương Ngữ Yên gật đầu :" Ta trước!" Ba người kia đều cười :" thôi!" Lưu Khải thầm :" Nhanh đến tên ta chút, nhanh đọc tên ta chứ. " Lúc Hạ Ngôn ra ánh mắt của vị giáo sư này nhìn Hạ Ngôn tới vài lần. " Hạ Ngôn, ngươi là đệ tử của viện trưởng, nhưng trong quá trình học tập tu luyện cũng đều do ta phụ trách. " Vị giáo sư này với Hạ Ngôn câu. Hạ Ngôn vội vàng :"Ta biết, làm phiền giáo sư rồi!" "Uh!" Vị giáo sư kia gật đầu, rồi lại tiếp tục gọi tên các đệ tử. Rất nhanh đủ hai mươi người, nữ giáo sư thanh nhu hoà :" Tên ta là Đái Kỳ, bắt đầu từ bây giờ ta là giáo sư sơ cấp của các ngươi. Sau này có chuyện gì khó khăn có thể tới tìm ta. Bây giờ ta đưa các ngươi tới nơi các ngươi sinh hoạt, nó ở phía sau học viện. " Bên cạnh đó có tiếng "hừ" truyền tới, đúng là Thái Kim Hoa, lúc này ở bên cạnh Đái Kỳ, hai tròng mắt trợn tròn hung dữ liếc cái. Đái Kỳ mày liễu hơi nhíu chút nhưng cũng gì cả, chỉ khẽ lắc đầu, sau đó đưa những đệ tử về phía sau học viện. Chờ sau khi Đái Kỳ dẫn các đệ tử , sau đó Thái Kim Hoa mới bắt đầu gọi tên đệ tử. "Lưu. khải.!" Lưu Khải là cái tên thứ hai bị gọi tới. Nghe thấy chính tên mình bị xướng lên, Lưu Khải toàn thân toàn thân run run cái, thiếu chút nữa nhịn được hét lớn tiếng. Cũng may kịp nhịn lại. Chỉ có đôi mắt mở trừng trừng nhìn Thái Kim Hoa. "Lưu Khải!" Bởi vì thấy ai lên tiếng, cho nên Thái Kim Hoa đề cao giọng hô lại lần nữa.
CHƯƠNG 152: GIÁO SƯ ĐÁI KỲ Gọi thêm lần nữa. Lưu Khải bắt buộc phải lên tiếng, tới bên đám người cạnh Thái Kim Hoa. Số đệ tử còn lại khoảng trăm người, sắc mặt có chút khó coi. Có thể thấy bọn họ cũng rất sợ tên mình bị xướng lên vào lúc này. Thái Kim Hoa nhìn Lưu Khải chút, dường như rất hài lòng gật gật đầu, rồi lại tiếp tục gọi tên các đệ tử khác. "Đừng gọi tên ta, đừng gọi tên ta!" Hạ Tử Hân hai mắt nhắm chặt khẽ thấp giọng . "Tử Hân, ngươi cái gì vậy?" Vương Ngữ Yên ở bên cạnh khẽ cười hỏi. Hạ Tử Hân mày liễu nhăn lại, cả người rum lên, :" Ta hy vọng mỗi ngày bị nữ nhân đó rống giận! Ngày hôm qua ngươi cũng thấy rồi đấy! là dọa người!" Nơi ở của sơ cấp đệ tử ở bên trái Vị Ương sơn. Nơi này có vài tòa nhà mỗi cái cách nhau khoảng trăm thước, mỗi tòa nhà có khoảng hai mươi phòng, mỗi đệ tử được phân cho phòng. " Từ hôm nay trở , các ngươi ở trong tòa nhà này." Đái Kỳ chỉ vào tòa nhà có bốn tầng lầu, thanh ôn hòa . Nàng là nữ nhân thiên phú ôn hòa như vậy. Cho dù lúc nghiêm khắc, cũng thể đáng sợ như Thái Kim Hoa kia! Hạ Ngôn nhìn qua tràng kiến trúc, thoạt nhìn cũng tệ lắm. "Đương nhiên, các ngươi nếu muốn ở trong học viện cũng có thể tìm chỗ ở tốt hơn bên ngoài học viện. Việc này học viện quản. Chỉ cần trong quá trình học tập tu luyện có gì lơ là có gì cần thêm. " "Học viện Tử Diệp, là học viện nhất lưu của đại lục, học viện có được danh vọng như ngày hôm nay là nhờ có mấy trăm năm tích lũy." Đái Kỳ nhìn mọi người , "Ta hy vọng, bất luận là kẻ nào làm ra chuyện tình hủy hoại danh tiếng của học viện. Nếu trở thành thành viên của học viện cũng phải vì vinh dự đó mà phấn đấu!" "Chúng ta chắc chắn làm được!" Hạ Ngôn mở đầu trịnh trọng . Những người khác thấy Hạ Ngôn cũng bắt đầu mở miệng lên tiếng. Đái Kỳ liếc mắt nhìn Hạ Ngôn cái, khuôn mặt động lòng người kia cũng có biểu tình gì. Bất quá Hạ Ngôn cảm giác thấy, giáo sư này tính tình rất tốt. Nếu nữ nhân Kim Hoa kia cũng dám trước mặt mọi người cười nhạo nàng. "Mọi người hôm nay hãy làm quen với hoàn cảnh ở học viện chút, còn có mấy điểm ta phải với các ngươi. Ở trong học viện có vài nơi các ngươi thể mình tới. Địa phương thứ nhất là tàng kinh các! Chờ sau khi các ngươi trở thành trung cấp đệ tử có thể tiến vào kinh các xem thêm điển tịch. Địa phương thứ hai, là Vị Ương sơn, phải có giáo sư hướng dẫn theo mới được tiến vào Vị Ương sơn. "Thứ ba là nơi các đệ tử trọng tâm tu luyện. Đó là những nơi các ngươi tuyệt đối được . " Những lời cuối cùng thanh đột nhiên trở nên ngưng trọng. "Giáo Sư Đái Kỳ, đệ tử trọng tâm là gì?" Những đệ tử sơ cấp vô cùng hiếu kỳ. Hạ Ngôn ngày hôm qua được Lý Nguyên Xuân cho biết, đệ tử trọng tâm là những đệ tử có cảnh giới linh sư. "Đệ tử trọng tâm, là những đệ tử có cảnh giới linh sư!" Đái Kỳ hai tròng mắt chợt lóe bình tĩnh . Những đệ tử lúc này có mặt ở đây đều hít vào hơi sâu! Linh sư, đối với bon họ mà là điều còn rất xa xôi. Để trở thành linh sư, quá khó khăn. Mặc dù tiến vào học viện này đều là những thiên chi kiêu tử, nhưng số người có thể trở thành linh sư cũng chỉ có bộ phận rất . Đại đa số mọi người, cũng chỉ đạt tới đệ tử cao cấp là kết thúc rồi. "Trừ ba địa phương này ra, các địa phương khác có thể tùy ý lại!" Đái Kỳ nhìn sang phía bên phải, thấy nữ nhân tên Thái Kim Hoa mang theo đệ tử của mình tới, Đái Kỳ liền nhanh hơn" Bây giờ các người vào tòa nhà bốn tầng này tìm phòng thuộc về mình! Chuẩn bị chút. Sau đó nhanh chóng trở lại đây tập hợp, ta mang các ngươi làm quen học viện chút. " "Vâng, giáo sư!" Mọi người cùng lên tiếng. " Hạ Ngôn!" Đái Kỳ chuyển ánh mắt lên người , " Con chó của ngươi, tốt nhất đừng để nó chạy loạn!" Thổ cẩu vẫn luôn theo bên người Hạ Ngôn! Hạ Ngôn sửng sốt, sau đó nhìn thổ cẩu chút, thổ cẩu hơi nhếch miệng thở phì phò, bộ dạng ra vẻ vô tội, cái đầu lúc lắc vài cái. Tất cả mọi người chứng kiến động tác của thổ cẩu đều tỏ ra hết sức kinh ngạc! "Giáo sư, ta biết rồi, nó nhất định chạy loạn đâu!" Hạ Ngôn vừa cười vừa . Đái Kỳ thấy thổ cẩu liên tiếp làm ra những động tác tức cười, cũng tỏ ra rất kinh ngạc. Bất quá nghe Hạ Ngôn xong nàng cũng chỉ tùy ý gật đầu :" Tốt!" "Tốt lắm, bây giờ mọi người thôi" Đái Kỳ hít hơi, vỗ tay cái rồi . Lúc này, Thái Kim Hoa cũng mang theo những đệ tử nàng phụ trách tới gần, hai mắt Thái Kim Hoa nhìn Đái Kỳ đánh giá từ xuống dưới chút, vẻ mặt hiểm cười lạnh "Thấy người này chứ, nữ nhân này là " Tinh", mọi người sau này tránh xa nàng ta chút!" Thái Kim Hoa kiêng dè gì thẳng với những đệ tử do mình phụ trách. Hạ Ngôn quay người lại liền nhìn thấy Lưu Khải mặt cúi gằm lững thững theo mọi người tiến về phía này. Lưu Khải nghe thấy Thái Kim Hoa vậy liền ngửng đầu nhìn về phía Đái Kỳ và các đệ tử nàng phụ trách đứng, hiển nhiên ngay lập tức nhìn thấy Hạ Ngôn, ánh mắt đau khổ chỉ vào Thái Kim Hoa làm ra vài động tác buồn bã và thất vọng. Hạ Ngôn cười cười, liền kín đáo khoát tay về phía . Đái Kỳ đương nhiên nghe thấy những gì Thái Kim Hoa , nhưng nàng cũng coi như nghe thấy. Hạ Ngôn trong lòng cảm thấy hết sức kỳ quái, vì sao Thái Kim Hoa đối với Đái Kỳ lại mang oán niệm lớn đến như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì nàng trẻ tưởi, lại ôn nhu xinh đẹp sao? "Hạ Ngôn, ngươi thế nào còn ?" Đái Kỳ thấy Hạ Ngôn đứng ngây chỗ, cau mày hỏi. Hạ Ngôn vội vàng quay lại, thu hồi ánh mắt, vội vàng :"Ta đây!" Vừa , Hạ Ngôn hướng về tiểu lâu chạy nhanh tới, thổ cẩu chạy sát theo sau, cái đuôi ngắn cũn ngoe nguẩy. Hạ Ngôn tuỳ ý chọn cái phòng, vào quét dọn chút, đem túi đồ của mình cất vào ngăn tủ. Túi đồ này ủa Hạ Ngôn trị giá tới hai trăm vạn kim tệ. Nếu như để cho người khác biết được khối tài sản trong đó. Sợ rằng hai tròng mắt cũng có thể rớt ra ngoài. "Mấy thứ này, để ở nơi này có thể bị mất hay ?" Hạ Ngôn trầm ngâm lát thấp giọng tự , mình thể lúc nào cũng ở trong phòng, nếu vạn nhất lúc mình có ở đây, có người vào mà thấy được mấy thứ này, trừng thuận tay nhấc . Cho dù lấy , có thể làm lộ tin tức ra ngoài. Đến lúc đó có rất nhiều phiền phức cần thiết. "Quên , tạm thời chỉ có thể những thứ này ở đây, chờ thời gian nữa ta ra ngoài tìm mua cái tiểu viện để ở. " Hạ Ngôn đem túi đồ của mình cất vào ngăn tủ rồi đóng cửa ngăn tủ này lại. Phòng này có cửa sổ, nhìn qua cửa sổ trông thấy hồ nước, phong cảnh rất đẹp. cơn gió nhàng thổi qua cửa sổ, làm cho toàn thân Hạ Ngôn cảm giác thư thái hơn rất nhiều. "Ba ba ba. " Hạ Ngôn đem linh lực toàn thân giải phóng ra chút làm cho kinh mạch xương cốt toàn thân liền truyền ra những thanh rất . " biết giáo sư, giảng dậy những gì? Ta bây giờ là linh sư, những gì giáo sư sơ cấp giảng dậy còn hữu ích với ta nữa sao?" Hạ Ngôn phóng tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ. "Tạm thời thế , chờ sau khi nghe giảng dạy rồi tính tiếp. Viện trưởng, sư phụ của ta ở nơi nào? Lát nữa hỏi thăm chút vậy. " Hạ Ngôn ánh mắt chợt lóe, xoay người lại, tử trong phòng bước ra ngoài. Hai mươi đệ tử, gần như tất cả tập trung bên cạnh giáo sư Đái Kỳ. Kế tiếp, Đái Kỳ muốn dẫn bọn họ làm quen học viện lần. Mặc dù học viện diện tích râtá lớn nhưng cũng chỉ có vài địa phương đặc thù ví dụ như: Giảng đường, kinh các, Vị Ương sơn, túc xá, còn có hậu viện của học viện và nơi tu luyện của những đệ tử trọng điểm. Bình thường mọi người đều luyện tập ở cái sân rộng nơi mà lúc trước khảo hạch. "Thổ cẩu, ngươi ở chỗ này được chạy loạn, trông chừng nơi này tốt cho ta. Nếu có người muốn tiến vào đuổi ra cho ta. " Hạ Ngôn đột ngột xoay người lại với thổ cẩu. Thổ cẩu vốn muốn cùng Hạ Ngôn ra bên ngoài. Nghe thấy Hạ Ngôn vậy liền ảo não cúi đầu, bộ dáng tình nguyện. "Trông trừng nơi tốt, chờ tới buổi tối, ta mang ngươi ra ngoài ăn bữa ngon." Hạ Ngôn lại thêm. Nghe thấy những lời này, thổ cẩu mới ngửng đầu hai tròng mắt tỏa sáng, móng vuốt cào cào vài cái xuống mặt sàn. ngừng gật gật đầu. Đái Kỳ thấy Hạ Ngôn từ lầu xuống, liền đem ánh mắt nhìn nơi khác. " Giáo sư Đái Kỳ này, hình như có vẻ hơi khác thường! Chẳng lẽ, ta đắc tội nàng ta điều gì?" Hạ Ngôn có cảm giác, Đái Kỳ đối với hình như có điểm bất mãn. "Chẳng lẽ vì ta là đệ tử của viện trưởng?" Hạ Ngôn trong lòng thầm nghĩ, lúc này cũng chỉ nghĩ ra lý do như vậy, trước kia chưa từng gặp nàng ta càng thể đắc tội với nàng ta điều gì được. Sau lúc lâu, tất cả mọi người lên lầu quay trở lại, Đái Kỳ lại vỗ vỗ hai bàn tay nhắn trắng muốt, mở miệng :"Mọi người theo ta. Chúng ta trước tiên xem thăm quan học viện mọt lần, sau đó các ngươi sắp xếp công việc của chính mình. Ngày mai tập hợp tại giảng đường. Các ngươi chính thức bắt đầu sinh hoạt học tập, tu luyện tại học viện. " Vòng eo nhắn khẽ chuyển, Đái Kỳ hướng về rừng cây xa phía trước tới. Khuất sau rừng cây đó là kinh các và giảng đường. " Giáo sư Đái Kỳ đẹp quá!" gã đệ tử thấp giọng cười với người bên cạnh. Đái Kỳ đột ngột quay lại ánh mắt trừng lên nhìn tên đệ tử kia nghiêm túc :" cho phép nghị luận về giáo sư, muốn bị phạt sao!?" Tên đệ vừa mở miệng liền hoảng sợ, vội vàng cúi đầu. Hạ Ngôn cười, người có cảnh giới linh sư thực lực hiển nhiên người bình thường thể xo sánh. Sau đó hai mươi người dưới dẫn dắt của Đái Kỳ thăm thú vòng quanh học viện Tử Diệp. đường thính thoảng cũng gặp những giáo sư khác cũng hướng dẫn nhưng đệ tử do mình phụ trách. Mười giáo sư phụ trách tổng cộng trăn chín mươi chín đệ tử. Hạ Ngôn thi thoảng cũng nhìn thấy những đệ tử có độ tuổi lớn hơn, bọn họ đều là đệ tử trung cấp và cao cấp, bọn họ nhìn so với những đệ tử sơ cấp ràng có những cảm giác xuất sắc hơn rất nhiều. Tại học viện Tử Diệp, bối phận của bọn họ lớn hơn cho nên những đệ tử sơ cấp phải gọi bọn họ là đại ca, đại tỷ! Có số đệ tử nhiều tuổi, thậm chí còn lên tiếng nghị luận, chế nhạo những đệ tử sơ cấp mà các giáo sư cũng có lên tiếng ngăn lại. " Giáo sư Đái Kỳ, những đệ tử này cười nhạo chúng ta, chẳng nhẽ người ngăn lại sao?" gã đệ tử thấp bé mang giọng mang theo tia tức giận hỏi. Đái Kỳ liếc mắt nhìn tên đệ tử này, rồi vừa cười vừa :"Ngươi nếu phục, có thể cười nhạo lại bọn họ!" "Hả?" Tên đệ tử này hơi tỏ ta minh ngạc chút. Rồi sau đó mím miệng : "Nhưng nếu bọn họ động thủ sao?"
CHƯƠNG 153: TRANH PHONG Tên đệ tử vừa mở miệng hỏi khuôn mặt ngơ ngác nhìn Đái Kỳ. "Nếu sợ bọn họ đối với các ngươi động thủ, có gan mở miệng, vậy phải nhẫn lại thôi!" Đái Kỳ lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng . "Bọn họ trào phúng, châm biếm các ngươi, ngược lại các ngươi cũng có thể trào phúng, châm biếm bọn họ. Thậm chí có thể trực tiếp động thủ. Nếu dành được chiến thắng có thể nhận được tôn trọng từ người khác! Trong học viện, các đệ tử đôi lúc cũng phát sinh đấu tranh, luận bàn. Chỉ cần đả thương người khác có bất cứ vấn đề gì. Nếu ngươi dám cùng đối phương tranh đấu, chỉ có thể im lặng nhẫn nhịn, đối với những trào phúng, châm biếm kia cũng chỉ có thể coi như thấy. " Tất cả đệ tử mới nhập học trong nhóm nghe Đái Kỳ như vậy, vẻ mặt mang vẻ bất khả tư nghị nhìn nhau, muốn mở miệng chuyện gì nhưng là thể cất tiếng. Đái kỳ quay mặt coi như có việc gì tiếp tục về phía trước. Hạ Ngôn cùng đám đệ tử liền theo, cau mày suy nghĩ những gì Đái Kỳ vừa . Thực ra chỉ có học viện Tử Diệp mà là bất cứ học viện nào đại lục. Đều cấm đệ tử luận bàn với nhau, kinh nghiệm chiến đấu chỉ thực có được trong quá trình tranh đấu giữa người với người, giữa người với dã thú. Trong quá trình tranh đấu này thực lực được đề thăng cách nhanh nhất. Nghĩ tới đây, Hạ Ngôn lắc đầu "Tiểu tử, ngươi vừa gì vậy?" lúc mọi người qua vài cái cây to lớn. cách đó vài chục thước truyền tới thanh to lớn, hơn nữa còn nổi giận đùng đùng. Mọi người khỏi đánh mắt nhìn qua. Giáo sư Đái Kỳ cước bộ cũng dừng lại, ánh mắt nhìn về phía địa phương đó. "Các ngươi thấy chứ? Đệ tử trung cấp của học viện cùng đệ tử sơ cấp phát sinh tranh đấu!" Đôi mắt đẹp của Đái Kỳ ngưng trọng nhìn những đệ tử do mình phụ trách . "Uh?" Hạ Ngôn sửng sốt, " Là !" Hạ Ngôn thấy vài tên đệ tử trung cấp vây quanh tên đệ tử sơ cấp, người này chính là tên có khuôn mặt rầu dĩ mà gặp ở tửu lâu. Buổi sáng nay khi đến điểm danh, cũng thấy tên có khuân mặt oa nhi này, cứ nghĩ rằng thể vượt qua khảo hạch của học viện. Giờ đây thấy xuất nơi này, vậy là thành công vượt qua khảo hạch rồi. đứng cách xa là giáo sư của và hơn mười đệ tử sơ cấp khác. Vây quanh tên có khuôn mặt oa nhi là vài đệ tử lớn tuổi. "Giáo sư, nếu bọn họ đánh tên đệ tử sơ cấp kia giáo sư ngăn lại sao?" tên đệ tử đứng bên cạnh Hạ Ngôn dò hỏi. Đái Kỳ gật đầu, "Nếu trong phạm trù luận bàn, các giáo sư ra tay ngăn cản. Đệ tử cao cấp, biết ra tay đúng mực!" "Tiểu tử, ngươi vừa rồi phục, hai người chúng ta luận bàn! Nếu đả bại được ta, ta hướng tới ngươi xin lỗi. Còn nếu ngươi bị ta đánh bại, hắc hắc. Vậy hãy ngoan ngoãn tới mà xin lỗi ta!" tên đệ tử trẻ tuổi nghiêm mặt hắc hắc cười . Tên mặt oa nhi sửng sốt vội vàng , " ràng là các ngươi châm chọc ta trước mà!" Tên mặt oa nhi vừa mới vào học viện, là đệ tử sơ cấp, đương nhiên có khả năng là đối thủ của những đệ tử trung cấp này. Tên đệ tử kia vừa như vậy nghi ngờ gì chính là khi dễ tên mặt oa nhi này. " Ha ha, châm chọc ngươi?Tên đệ tử trung cấp vừa kia cười lớn, hai mắt chớp động, " Tiểu tử, chúng ta đây là giúp các ngươi có thêm động lực để luyện. Giúp các ngươi cố gắng tu luyện để nâng cao thực lực của chính mình!" Mấy tên đệ tử cao cấp vây quanh đó cũng "ha ha" cười lớn. Xem ra đệ tử sơ cấp mới vào học viện bị khi dễ thành tục lệ. " Thế nào? Tiểu tử, phải vừa rồi rất cam đảm sao? Bây giờ, sao lại thành ra như vậy?" "Tiểu tử kia, nếu có đảm lượng, vậy đừng có ló đầu ra, phụ thân ngươi cho ngươi biết ở bên ngoài phải phải hành xử thế nào sao?Nếu vậy phụ thân ngươi có đủ tư cách làm cha ngươi! Nếu có gan hãy trở về gia tộc của ngươi !" Mấy tên đệ tử trung cấp tiếp tục cười nhạo. "Đáng giận!" Tên mặt oa nhi lông mày run run, sắc mặt trầm xuống, hai tay nắm chặt giận dữ : "Đến đây, xem ta đánh các ngươi thế nào?" Những kẻ này dám vũ nhục cả phụ thân mình! Gân xanh nổi đầy tay tên có khuôn mặt oa nhi, toàn thân ngừng chấn động. " Oh?" Mấy tên đệ tử trung cấp thấy tên có mặt oa nhi dám nghênh chiến , cũng có chút giật mình, bất qua ánh mắt lại nhìn nhau, liền cười ha ha :" Chuyện này đơn giản, chúng ta đơn đả độc đấu người nào ngã xuống trước tính là thua!" " Hảo!" Tên mặt oa nhi hét lên tiếng lớn. "Ha ha, tất cả mọi ngươi tránh ra, tạo khoảng trống!" Giáo sư của tên có khuôn mặt oa nhi chừng hơn bốn mươi tuổi, vẻ mặt tươi cười phất tay ra hiệu cho mọi người lùi về phía sau. Tên có khuôn mặt oa nhi và tên đệ tử trung cấp bộ dáng vờn nhau, hai người đều lấy ra vũ khí của mình. "Tiểu tử, chút nữa đừng khóc nhé!" tên đệ tử đối mặt với tên mặt oa nhi cười khẩy . "Hừ!" Tên mặt oa nhi hừ lanh tiến rồi : "Người phải khóc nhất định là ta!" "Ha ha, tiểu tử quả là tự tin!" Tên đệ tử kia mở miệng : "Trước tiên cho ngươi biết, ta giờ là đệ tử cao cấp, ta ở học viện này này bốn năm rồi!" Đệ tử cao cấp? Đông đảo đệ tư sơ cấp trong lòng thất kinh, kinh ngạc nhìn tên đệ tử cao cấp kia. "Ta tên Nhất Kiệt, hắc hắc, sau này khi muốn luận bàn với ta, có thể tìm tới!" Nhất Kiệt hắc hắc cười lớn, cây mộc côn màu đen trong tay khẽ rung. " Ta tên Chu Lan Đức!" Tên mặt oa nhi cũng báo ra danh tính bản thân, mặt lên vẻ kiên nghị. " ra tên mặt oa nhi tên là Chu Lan Đức, chính là . Hôm ấy ở trong tửu lâu mấy lần nhắc nhở ta cẩn thận với tên Trương Phong kia. " Hạ Ngôn nhớ lại chuyện hôm đó, "Đệ tử cao cấp còn chưa bước vào cảnh giới tiên thiên, biết vũ kỹ của bọn họ ra sao? Ch Lan Đức liệu có mấy phần cơ hội?" Hạ Ngôn, cũng muốn nhìn chút bản lĩnh của đệ tử cao cấp! Nhất Kiệt hơi thở trầm xuống, hai chân đạp mạnh xuống mặt đất, thân hình lao về phía trước. " Rầm Rầm. " Nội lực bộc phát, lực lượng lớn từ hai chân Nhất Kiệt truyền vào lòng đất. Mọi người đứng ở phía xa cũng cảm thấy từng đợt xung chấn chuyền lên chân mình. " Khí thế mạnh mẽ!" tên đệ tử sơ cấp hai mắt trợn to, . Chu Lan Đức mặc dù cũng kinh hãi, bất quá vẫn cắn răng vận chuyển nội lực toàn thân hung hăng vọt về phía trước. Hai người vốn chỉ cách nhau mười thước, tốc độ hai người lại rất nhanh nên chỉ trong tích tắc hai người va chạm với nhau. Vũ khí của hai người trực tiếp va chạm, liền phát ra tiếng nổ lớn. " Đệ tử cao cấp quả nhiên lợi hại hơn rất nhiều!" Hạ Ngôn thấy Nhất Kiệt khi sử dụng võ kỹ, vũ khí, khống chế lực lượng toàn thân chính xác hơn rất nhiều. Cho dù nội lực ngang nhau nhưng Nhất Kiệt đánh ra vũ kỹ có uy lực lớn hơn rất nhiều. Hơn nữa nội lực của Nhất Kiệt xo với Chu Lan Đức thâm hậu hơn chút. Hai người giao phong trong thời gian ngắn ngủn phân ra thắng bại. Trường kiếm trong tay Chu Lan Đức bị côn gạt bay sang bên, sau đó Nhất Kiệt tung chưởng với lực lượng khổng lồ đánh về phía Chu Lan Đức, Chu Lan Đức hai chân đạp mạnh lùi về phía sau tránh được chưởng này, nhưng thân thể thể khống chế lui về phía sau rất nhanh. Nhất Kiệt nhe răng cười, cũng có dừng tay mà rất nhanh lại lao tới tung cước đá tới Chu Lan Đức. Chu Lan Đức trong lúc thân thể thể khống chế lui về phía sau thấy Nhất Kiệt đuổi theo tung cước đá tới, nhất thời biến sắc. Lúc này muốn lấy trường kiếm trong tay thủ thế, nhưng kịp. Chỉ có thể cắn chặt răng hai chân đạp mạnh xuống đất thân thể hướng trung bay lên muốn tránh thoát cước này. "Con chim lớn này!" Nhất Kiệt cười lớn rồi "Lúc này còn muốn nhảy lên sao, càng chết chắc!" Nhất Kiệt thân thể khẽ nhoáng lên, sau đó hai chân đạp mạnh lên mặt đất đồng dạng cũng lao lên, tốc độ so với Chu Lan Đức nhanh hơn rất nhiều. Nhất Khải tung ra chưởng, chưởng này cũng vào phần eo của Chu Lan Đức. Chu Lan Đức ở bị chưởng này đánh cho lao mạnh xuống mặt đất, làm cho xung quanh bụi bay mù mịt. "Giáo sư, Chu Lan Đức bị thương rồi!" tên đệ tử sơ cấp vội vàng nhìn về phía giảng sư của mình lên giọng muốn nhờ giúp đỡ. Giáo sư này liền cười lạnh :" Chỉ chút thương tích nhặt như vậy mà cũng chịu được, sau này làm sao mà kinh qua chém giết được? Hừ!" Chu Lan Đức sau khi rơi xuống, thân mình lăn mặt đất ba vòng mới dừng lại, toàn thân run lên nhè . chưởng vừa rồi, làm cho toàn thân khí huyết của thể khống chế. " mạnh!" Chu Lan Đức trong lòng thầm nghĩ, ánh mắt gắt gao nhìn Nhất Kiệt. "Tiểu tử, bây giờ vẫn còn có dũng khí dùng ánh mắt như vậy nhìn ta sao?!" Nhất Kiệt thấy ánh mắt Chu Lan Đức nhìn mình. Trong mắt lệ quang chợt lóe, mở miệng hét lớn, thân mình định tiến đến chỗ Chu Lan Đức. "Tên này, muốn làm gì?" Hạ Ngôn định tiến tới tới chỗ đó, liền có vài tên đệ tử bên cạnh vội vàng ngăn lại. "Chu Lan Đức này là bằng hữu của ta!" Hạ Ngôn quay đầu lại rồi rất nhanh vọt tới. Nếu học viện cho phép đệ tử thoải mái luận bàn, phải cố kị gì nữa! Hạ Ngôn chân điểm vài cái mặt đất vọt tới bên chỗ Chu Lan Đức ngồi bệt dưới đất. Thấy Hạ Ngôn lao ra, Đái Kỳ có chút kinh hãi. Thất thần nhìn về phía Hạ Ngôn. Nàng nghĩ tới Hạ Ngôn lại dám lao ra. Nàng nghe , Hạ Ngôn nhờ có quan hệ với viện trưởng mới có thể vào học viện Tử Diệp. Đối với loại đệ tử như vậy, nàng rất vừa mắt. Nhưng lúc này thấy Hạ Ngôn vì bằng hữu mà dám ra mặt, quả đối với có cái nhìn khác trước. " Dừng tay!" Hạ Ngôn lạnh lùng quát. Nhất Kiệt thân thể rất nhanh khựng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Hạ Ngôn. " gì? Tiểu tử này chẳng lẽ ngươi cũng muốn luận bàn với ta?" Nhất Kiệt nhìn thoáng qua Hạ Ngôn, liền lập tức khôi phục thần sắc, vừa cười vừa . Hạ Ngôn cười :" Ngươi nếu thấy hứng thú, đương nhiên có thể!" " Hả?" Vài tên đệ tử cao cấp của học viện cũng có chút sửng sốt. Người này thấy thực lực của Nhất Kiệt, vậy mà còn dám dứt khoát đáp ứng cùng Nhất Kiệt luận bàn? tên đệ tử sơ cấp, sao lại có cam đảm này? " Tiên sinh!" Chu Lan Đức có chút thở dốc, thấy Hạ Ngôn xuất sắc mặt có chút vui mừng. Hạ Ngôn tới bên Chu Lan Đức đỡ đứng dậy rồi nhìn về phía tên đệ tử cao cấp Nhất Kiệt, :"Ta thắng, ngươi phải xin lỗi với . Ta thua, ngươi muốn làm gì cũng được!" Nhất Kiệt Trừng lớn hai mắt, rồi sau đó nhìn mấy tên đồng bọn của mình. Cả mấy tên cùng phá lên cười lớn. " Tiểu tử này, là cuồng ngôn!" Nhất Kiệt quát lớn. " Hảo tiểu tử, ngươi nếu thua hãy gọi mấy người bọn ta tiếng phụ thân!" Nhất Kiệt cuồng ngạo . " Phụ thân?" Hạ Ngôn trong lòng rúng động, cơn giận dữ dâng lên trong lồng ngực, ánh mắt trở nên sắc bén nhìn Nhất Kiệt. Khí thế tăng lên rất nhanh. "Tiên sinh, hay là thôi ! Bọn họ đều là đệ tử cao cấp, thực lực quá mạnh!" Chu Lan Đức kéo cánh tay Hạ Ngôn, lắc đầu thở dài . Lúc này Hạ Ngôn phải đơn thuần ra mặt giúp Chu Lan Đức nữa. Hai chữ phụ thân này, trong lòng Hạ Ngôn tuyệt đối thể xúc phạm. Lấy tính cách của Hạ Ngôn chuyện có thể làm cho tức giận tuyệt đối hiếm hoi. Mà tên Nhất Kiệt này lại động chạm vào vảy ngược của .
CHƯƠNG 154: XIN LỖI Nhất Kiệt cảm thấy trong nháy mắt khí thế ngưồi Hạ Ngôn phát sinh biến hoá rất lớn. Vẻ mặt đột nhiên ngưng trọng. Bản thân là đệ tử cao cấp, là cường giả hậu thiên đỉnh phong! "Nhất Kiệt ngươi hối hận chứ?" Hạ Ngôn nhìn Nhất Kiệt lạnh lùng "Ta, tên gọi Hạ Ngôn!" "Hạ Ngôn?" Nhất Kiệt thân mình chấn động, "Ngươi chính là người ngày hôm qua viện trưởng thu nhận làm đệ tử? Ngươi là. Hạ Ngôn?" Đám người Nhất Kiệt tỏ vẻ hết sức ngạc nhiên! Sáng ngày hôm qua khi tiến hành khảo hạch viện trưởng xuất và thu nhận tên đệ tử. Tin tức này truyền khắp học viện. Hạ Ngôn nghe Nhất Kiệt trong lòng có chút rung động, nghĩ tin tức lại lan truyền nhanh như vậy. " sai!" Bất chợt Hạ Ngôn gật đầu . "Ha ha!" Nhất Kiệt cười ha ha, ánh mắt ngưng trọng : "Đệ tử mà viện trưởng tự mình thu nhận, ta cũng muốn xem ngươi rốt cuộc có năng lực ra sao!" Vừa xong thanh hắc côn trong tay Nhất Kiệt vù vù quét tới " Vút. Vút", côn quét ngang, mang theo tàn ảnh và thanh xé gió. Tất cả mọi người sắc mặt khẽ biến! " Giáo sư, người Hạ Ngôn có thể là đối thủ của đệ tử cao cấp kia ?" tên đệ tử bên người Đái Kỳ lên tiếng hỏi. Các thành viên khác trong nhóm toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn lên ngưồi Đái Kỳ. Những đệ tử này đương nhiên mong rằng Hạ Ngôn thắng. Cho dù như thế nào bọn họ cũng coi Hạ Ngôn như đại diện cho những đệ tử sơ cấp. Nếu bọn họ có đủ thực lực hận là thể tiến tới cho bọn đệ tử cao cấp này bài học. " Ta cũng biết!" Đôi mắt đẹp của Đái Kỳ chăm chú nhìn Hạ Ngôn, trong lòng thấp thỏm. Nàng cảm thấy Hạ Ngôn hề yếu nhược như trong tưởng tượng của mình. Có lẽ nàng đánh giá Hạ Ngôn quá thấp! "Nhưng vì sao ngay cả danh ngạch khảo hạch đệ tử học viện cũng đạt được? Cuối cùng phải nhờ có quan hệ với viện trưởng mới có thể trở thành đệ tử của học viện mà cần thông qua khảo hạch!" Đái Kỳ mày liễu khẽ nhăn, trong lòng nghi hoặc. Đái Kỳ cũng như số giáo sư và đệ tử khác, bọn họ đều biết Hạ Ngôn nhờ có quan hệ đạc biệt với viện trưởng cho nên mới có thể trở thành đệ tử của học viện. Chứ phải nhờ vào thực lực của chính mình thông qua khảo hạch của học viện để trở thành đệ tử. "Tên Nhất Kiệt kia, thực lực rất mạnh. Vừa rồi xuất thủ với Chu Lan Đức, chỉ dùng chiêu kích bại Chu Lan Đức. Nếu thay vào đó là ta giao thủ với , biết có thể đỡ nổi mấy chiêu! gã đệ tử sơ cấp thấp giọng hoảng sợ . Nhưng người khác trong đầu lúc này ý nghĩ cũng khác biệt lắm! Họ thấy công kích vừa rồi của Nhất Kiệt cũng cảm giác được chính mình thể là đối thủ của . "Bắt đầu !" Nhất Kiệt hét lớn tiếng, trường côn màu đen trong tay mang theo thanh xé gió lao , liền có đạo khí lãng quét ra bốn phía, làm bụi đất và lá cây mặt đất bị thổi tung lên, khí thế làm cho người ta sợ hãi. mặt Hạ Ngôn vẫn là nụ cười lạnh lùng, hề nhúc nhích, đứng nguyên tại chỗ. Nhưng lúc này trường kiếm trong tay liền buông xuống. Mọi người thấy màn này đều lộ ra thần sắc khó hiểu. "Chẳng lẽ, Hạ Ngôn sợ Nhất Kiệt đến nỗi ngay cả vũ khí cũng cầm nổi sao?" Có người thấp giọng . " xong rồi, Hạ Ngôn chân mền ra hay sao? sao còn chưa có động tác gì?" "Hắc hắc, mới vừa rồi cón ngông cuồng như vậy, bây giờ lại nhuyễn như con sên!" Nhìn Hạ Ngôn, nhất kiệt lạnh lùng cười. Nội lực trong người vẫn ngừng vận chuyển, mỗi bước chân nội lực phát ra ngày càng khổng lồ. "Bộp!" Nhất Kiệt đột nhiên nhảy cao lên, thân mình hướng về phía Hạ Ngôn! Cả người đều bay trung, phía trước là vô số côn ảnh, đem toàn thân Hạ Ngôn bao trùm trong đó. "Hảo côn pháp" Rất nhiều người thấy Nhất Kiệt trước tiếp dùng trường côn đánh về phía Hạ Ngôn. Cho dù bị đánh trúng nơi yếu hại cũng nhất định bị thương. "Tên Nhất Kiệt này, quả dám đánh đệ tử của viện trưởng, đối với đệ tử do viện trưởng thu nhận cũng thèm bớt phần khí lực." Tên giáo sư khoảng hơn bốn mươi tuổi, ánh mắt chợt lóe, vừa cười vừa . "Bộp" Ngay lúc này mọi người thấy côn ảnh dường như đánh lên người Hạ Ngôn, thậm chí còn nghe thấy như có thanh trường côn đánh lên da thịt. Nhưng có điều kỳ quái là, bạch sắc thân ảnh của Hạ Ngôn vì trúng côn vừa rồi mà ngã xuống, mà là. Bạch sắc thân ảnh quỷ dị chớp động cái từ trong trùng điệp côn ảnh đột nhiên lao ra. Nguyên bản Hạ Ngôn bị đối phương dùng trường côn phong kín, biết từ khi nào xuất phía sau Nhất Kiệt. Trong mắt mọi người, thấy Hạ Ngôn nhấc chân lên đạp vào phía sau Nhất Kiệt cước! Động tác vô cùng thong thả, tất cả mọi người quanh đấy đều thấy rất ràng. cước chậm rãi kia. Dĩ nhiên là đặt cái mông của Nhất Kiệt! Nhất Kiệt căn bản có cơ hội tránh né nhìn Hạ Ngôn giống như là tản bộ, cước vừa đạp ra rồi lại chậm rãi thu hồi lại. Côn ảnh biến mất. Thân thể Nhất Kiệt tung lên trung, tứ chi duỗi ra nhìn như con cóc, sau đó rất nhanh rơi mạnh xuống đất"oanh" tiếng, làm cho bụi bay mù mịt. Mọi người quan sát ở xung quanh, đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trong lúc nhất thời có ai lên tiếng. Thậm chí ngay cả những đồng bạn của Nhất Kiệt trợn tròn mắt, biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Tràng cảnh vừa rồi giống như Nhất Kiệt và Hạ Ngôn phối hợp với nhau vậy, cam tâm tình nguyện để cho Hạ Ngôn đạp cước. Nếu nghe cuộc đối thoại của hai người ngay trước đó thể tin đây là cuộc luận bàn, mà chỉ có thể nghĩ rằng đây là màn biểu diễn. "Nhất Kiệt, chẳng lẽ nhớ ra Hạ Ngôn là đệ tử của viện trưởng sao?" Có người trong miệng lẩm bẩm. Bất quá mọi người liền bác bỏ ý nghĩ này, mới vừa rồi Nhất Kiệt còn ra những lời khó nghe như vậy, cũng chẳng cấp cho Hạ Ngôn chút mặt mũi nào. Hơn nữa mọi người cẩn thận nghĩ lại thấy Nhất Kiệt hề lưu thủ. Thế công của đối với Hạ Ngôn còn mạnh hơn lúc giao thủ cùng Chu Lan Đức rất nhiều. Côn ảnh phô thiên cái địa ban nãy phải là giả. Chỉ là, Hạ Ngôn làm thế nào làm từ trong trùng điệp côn ảnh kia lao ra? Ngay cả Đái Kỳ lúc này cũng có chút buồn bực nhíu mày! Hạ Ngôn cũng chưa dừng lại mà dưới chân khẽ điểm cái, thân thể hóa thành đạo tàn ảnh màu trắng thoáng cái tới bên người Nhất Kiệt, tiếp tục lại ra cước nữa. Nhất Kiệt lúc này cũng thể tránh thoát được, cả người lại bay lên rơi trúng bụi cây thấp cách đó mười thước trong rừng cây. Mấy tên đồng bạn của Nhất Kiệt sắc mặt đại biến, ánh mắt hướng tới Hạ Ngôn, vũ khí trong tay dương lên muốn phát động công kích. Hạ Ngôn cười lạnh, thanh hướng tới bụi câu trong rừng lạnh lùng :" Ta rồi, ngươi phải hối hận vì những gì ngươi !" Chu Lan Đức chứng kiến màn này hết sức sửng sốt, dám tin vào mắt mình nữa! Vừa rồi cùng Nhất Kiệt giao thủ, căn bản là hề có lực hoàn thủ. Mà Nhất Kiệt lúc này như trở thành người hoàn toàn khác, cũng hề có chút lực nào hoàn thủ. Chênh lệch, sao lại quá lớn như vậy? Hạ Ngôn tới bên cạnh Chu Lan Đức, bàn tay vỗ bờ vai của , khí tức sắc bén lạnh lùng ban nãy hoàn toàn tiêu tán. "Chu Lan Đức hôm đó, ở tửu lâu, cảm ơn ngươi nhắc nhở ta!" Hạ Ngôn cười cười . Chu Lan Đức cứng người, nhớ tới những gì hôm đó với Hạ Ngôn ở tửu lâu, sắc mặt trở lên ửng hồng. Bây giờ khi chứng kiến thực lực của Hạ Ngôn, chỉ sợ cho dù giao tranh với mấy tên hộ vệ kia lúc, chưa chắc thất bại. Tên Nhất Kiệt này, cũng là cường giả hậu thiên đỉnh phong, hơn nữa đối với khả năng khống chế lực lượng vô cùng chuẩn xác. Nhưng trước mặt Hạ Ngôn ngay cả năng lực hoàn thủ cũng có. Nhất Kiệt từ trong bụi cây lồm cồm bò dậy, phun ra vài cọng cỏ trong miệng, phẫn nộ nhìn Hạ Ngôn. "Đáng giận, dựa vào cái thân pháp bất nhập lưu này thủ thắng, có năng lực gì chứ?" Nhất Kiệt nổi giận đùng đùng gào rít . Phần mông và eo cảm thấy đau dần. Hạ Ngôn vừa rồi đá hai cước, mặc dù dùng quá nhiều lực. Nhưng cũng phải liệu thương hai tháng mới bình phục lại. Mới vừa rồi còn chưa kịp thấy thân ảnh của Hạ Ngôn bị trúng cước rồi. "Ngươi nếu phục, vậy chúng ta tiếp tục!" Hạ Ngôn cười . "Ta đến đây!" Nhất Kiệt phẫn nộ . Vừa dứt lời nội lực đề thăng lên cực hạn. Vừa rồi rốt cuộc cũng thể biết mình thua như thế nào? "A. " Đột nhiên tiếng kêu thảm thiết vang lên, Nhất Kiệt thân thể vừa đứng lên lại ngồi chồm hỗm xuống, nội lực vừa vận chuyển toàn thân kinh mạch truyền đến trận đau đớn kịch liệt. " Nhất Kiệt, ngươi sao vậy?" Vài tên đồng bạn của Nhất Kiệt khẩn trương nhìn , đồng thời đề phòng Hạ Ngôn. "Đáng giận, ta vừa mới vận nội lực, toàn thân liền vô cùng đau đớn!" Nhất kiệt thanh tàn nhẫn lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Ngôn. "Nhất Kiệt, ngươi bây giờ còn có thể tiếp tục luận bàn với ta sao? Nếu thể hãy mau hướng Chu Lan Đức xin lỗi !" Hạ Ngôn khoát tay, ánh mắt khinh miệt khẽ lướt qua Nhất Kiệt. Hít vào hơi sâu, ánh mắt Nhất Kiệt từ người Hạ Ngôn chuyển qua người Chu Lan Đức. Trầm ngâm lát mới cắn răng đứng dậy. Sau đó Nhất Kiệt hai tay nắm chặt, khập khiễng tới trước mặt Chu Lan Đức. " Chu Lan Đức, khi nãy là ta đúng. Mong ngươi bỏ qua cho!" Nhất Kiệt cúi thấp đầu . "Chúng ta !" Sau khi xin lỗi xong, Nhất Kiệt đối với mấy tên đồng bạn mục trừng khẩu ngốc lớn, sau đó vào phía trong rừng cây. " Hạ Ngôn tiên sinh, cảm ơn ngươi!" Chu Lan Đức ánh mắt kích động, vẫn gọi Hạ Ngôn là tiên sinh. Hạ Ngôn cười :" có gì, sau này cố gắng tu luyện, khi thực lực tăng lên ai có thể khi dễ chúng ta!" " Hạ Ngôn, thôi!" Đái Kỳ kỳ đứng cách đó xa lên tiếng giục Hạ Ngôn, nàng cũng hề chuyện với tên giáo sư kia. Hạ Ngôn xoay người lại nhìn thoáng qua, rồi lại quay lại với Chu Lan Đức: "Ta trước đây! Về sau còn gặp lại nhiều!" Chu Lan Đức vội vàng gật đầu. Mà vị giáo sư của Chu Lan Đức dùng ánh mắt phức tạp nhìn Hạ Ngôn, trong mắt quang mang chợt lóe, biết suy nghĩ gì? "Hạ Ngôn, vừa rồi, ngươi làm thế nào đánh bại cái tên đệ tử cao cấp Nhất Kiệt kia?" Có tên đệ tử, tò mò chịu được lên tiếng hỏi. Hạ Ngôn cười cười lắc đầu : "Cho dù ta ngươi cũng thể hiểu, cho nên ta hơn!" "Hả?" Tên đệ tử kia miệng há to. Rồi sau đó cười hắc hắc, ánh mắt nhìn Hạ Ngôn, rồi sau đó hạ giọng :" Hạ Ngôn, khi có thời gian. Ngươi dạy ta vài chiêu nhé!" "Uh, chỉ cần ngươi có thể học được" Hạ Ngôn liếc mắt nhìn tên đệ tử này cái. Linh La tâm pháp, phải người bình thường có thể học được! "Hôm nay tới đây thôi, thời gian còn lại các ngươi lo việc của bản thân , nhớ kỹ ngày mai đến học đường. " Đái Kỳ quay mặt lại nhìn mọi người mở miệng . Trong lúc ánh mắt Đái Kỳ nhìn về phía Hạ Ngôn, chứa tia khác thường. " Đệ tử của viện trưởng, quả nhiên có chút bản lãnh!" Đái Kỳ trong lòng thầm nghĩ, rồi sau đó mày liễu khẽ nhăn. Thực ra vừa rồi, nàng cũng thể nhìn thấy Hạ Ngôn làm thế nào thoát ra khỏi côn ảnh, rồi xuất phía sau Nhất Kiệt.