CHƯƠNG 10: THIÊN PHÚ TRÁC TUYỆT Hạ Ngôn biết, Lão Thánh Hoàng ra khỏi Linh La giới, khẳng định là chỉ điểm cho ra khỏi đám mây mù. Vì thế, cũng nghĩ nhiều, mà chờ lão nguyên nhân cho mình. "Thế nào, cảm giác cơ thể ra sao rồi?" Lão Thánh Hoàng ra đứng ở trước mặt Hạ Ngôn, vẻ mặt đắc ý hỏi. Hạ Ngôn cười khẽ chút cũng gì, đến gốc cây gần đó, khống chế nội lực toàn thân, sử dụng tâm pháp điều động nội lực vào hai tay, từng đạo khí kình mãnh liệt từ song chưởng phóng ra, chưởng có chút nào màu mè trực tiếp phóng ra khí kình vào thân cây đại thụ trước mặt. Hạ Ngôn cảm nhận ràng nội lực vận chuyển trong kinh mạch mình, giống như nước chảy cuồn cuộn ngừng, thậm chí Hạ Ngôn cũng nghe được tiếng róc rách chảy. Đả thông trăm lẻ tám kinh mạch, hoàn tất giai đoạn tẩy tủy, toàn bộ phận cơ thể đều thay đổi. "Rầm" Thân cây vòng ôm bị Hạ Ngôn cho chưởng đánh gãy. Chưởng này nếu đánh vào thân thể con người, cho dù người sắt, cũng chỉ có thể né tránh mà thôi. Hạ Ngôn trợn mắt há mồm nhìn kiệt tác của mình, lại nhìn nhìn hai bàn tay trắng nõn của mình…? Hạ Ngôn cũng ngờ, mình lại có được lực lượng như vậy, cũng học vũ kỹ nào, chỉ có đơn thuần là dùng nội lực đánh vào thân cây, hơn nữa cũng có dùng toàn bộ thực lực. Lão Thánh Hoàng hỏi sau khi đả thông trăm lẻ tám võ đạo kinh mạch cảm giác thế nào, cũng chỉ muốn thử xem lực lượng của mình bây giờ, lại nghĩ rằng nội lực của mình mạnh như vậy. "Cũng tệ lắm, đả thông trăm lẻ tám kinh mạch, ở con đường tu luyện có thể coi là thành công . tại, ngươi có thể học vũ kỹ được rồi!"Lão Thánh Hoàng gật gật đầu, thái độ rất vừa lòng. Hạ Ngôn xoay người nhìn lão Thánh Hoàng, nhưng trong lòng thể bình tĩnh. Mười tháng trước, vẫn là tên phế vật mà ngay cả cái kinh mạch cũng thông nổi, mà bây giờ có thực lực như vậy. Tính ra trong đám đệ tử Hạ gia, mình chắc thuộc hàng cực mạnh rồi? biết những người Hạ gia khi thấy mình phát triển thế này có phản ứng gì, Mắt đại trưởng lão Hạ Lai nhất định phải trợn trắng mà khiếp sợ a? "Ta hoàn thành giai đoạn luyện thể, mất chừng sáu tháng, mà hoàn thành giai đoạn luyện cốt, chỉ mất có ba tháng, cuối cùng hoàn thành giai đoạn tẩy tủy, chỉ mất gần tháng." Hạ Ngôn nhíu mày, theo tình hình thực tế, từ luyện thể đến luyện cốt rồi đến tẩy tủy, phải càng ngày càng khó mới đúng, bởi vì càng về phía sau, kinh mạch cần đả thông lại càng nhiều. Nhưng tốc độ Hạ Ngôn đả thông kinh mạch lại càng lúc càng nhanh. Điều này hiển nhiên là bình thường! "Ha ha, đây là chỗ ảo diệu của " Linh La bí điển "!Những điều thần kì của " Linh La bí điển " ngươi từ từ cũng biết." Lão Thánh Hoàng như sớm đoán được Hạ Ngôn hỏi vấn đề này, thuận miệng trả lời. Hạ Ngôn hồ nghi nhìn hai mắt vị Thánh Hoàng này, cân nhắc lại hỏi: " Vì sao nội dung tu luyện phần sau, ta xem hiểu tí nào? Nội dung hình như phải là vũ kỹ! Ta làm sao mà tu luyện? Mấy ngày nữa là đại hội tuyển chọn đệ tử ưu tú rồi, ta nếu học vũ kỹ, chỉ dựa vào nội lực sao đủ để mấy người trưởng lão để ý đến ta!" Hạ Ngôn càng càng nhíu mày! có vũ kỹ, đây mới là chướng ngại lớn nhất. Phải biết rằng, thực lực cao thấp của tu hành giả, cũng phụ thuộc vào lực lượng, mà còn có vũ kỹ, hoặc lĩnh ngộ của tu hành giả đối với vũ kỹ sâu nên thể phát huy uy lực của vũ kĩ, những điều này là mấu chốt làm nên thực lực của tu hành giả. tại Hạ Ngôn, căn bản là chưa học được vũ kĩ nào. Đơn thuần dùng nội lực mà phá hoại, hiển nhiên là đủ. Tuy nội lực thâm hậu, đủ có thể đấm vụn đá, đá gãy sắt, nhưng nếu đánh nhau với người ta, người ta cũng có ngu mà đứng ở đó cho ngươi đánh. sử dụng vũ kỹ tấn công, chỉ sử dụng nội lực, cũng phí công mà thôi. Lão Thánh Hoàng vuốt chòm râu xám trắng, hai mắt nhấp nháy hữu thần, chậm rãi : " ngươi tại đả thông trăm lẻ tám kinh mạch, vậy ngươi xem cuốn " nhật nguyệt vô song kiếm " . Hắc hắc, sau khi xem xong, ngươi biết diệu dụng của " Linh La bí điển "!" Nghe lão Thánh Hoàng như vậy, Hạ Ngôn lại nghi hoặc đứng lên. Bốn tháng trước, Hạ Ngôn muốn luyện cuốn vũ kĩ mà Tam gia gia tặng, nhưng lão Thánh Hoàng cũng cho luyện, mà bắt tiếp tục đả thông kinh mạch. Bây giờ vì sao lại bảo luyện cuốn " nhật nguyệt vô song kiếm " kia? Hạ Ngôn định hỏi nguyên nhân lão Thánh Hoàng vươn tay ngăn cho : " bây giờ nên hỏi cái gì, ngươi xem quyển bí tịch bất nhập lưu kia liền biết. Ai, bây giờ cũng được học quyển bí tịch này rồi!" Lão Thánh Hoàng lắc đầu thở dài, bộ dáng khinh thường quyển " nhật nguyệt vô song kiếm ". Hạ Ngôn nghi hoặc vào trong sơn động mang bí tịch " nhật nguyệt vô song kiếm " ra. Bản bí tịch tuy bên người Hạ Ngôn vài năm, nhưng Hạ Ngôn lại chưa bao giờ lật xem. Bởi vì kinh mạch của vẫn chưa có đả thông cái nào, căn bản là thể luyện tập vũ kỹ nào. Chỉ sợ vũ kỹ kém cỏi nhất, cũng thể sử dụng. Lật xem trang " nhật nguyệt vô song kiếm ", Hạ Ngôn phát , trí nhớ của mình vô cùng tốt. Mỗi khi xem hết trang, đem nội dung bí tịch hoàn toàn ghi nhớ trong đầu. Dần dần, Hạ Ngôn xem càng lúc càng nhanh, quyển bí tịch dày hai centimet, ngắn ngủi mấy canh giờ, Hạ Ngôn xem hết. Trong đầu cẩn thận hồi tưởng " nhật nguyệt vô song kiếm " lần, Hạ Ngôn nhất thời há to miệng. Vì trong lúc hồi tưởng lại, vậy mà bộ não lại tự hành diễn luyện " nhật nguyệt vô song kiếm "! Hạ Ngôn vội vàng ra khỏi sơn động, vội vàng tìm tùy tiện nhánh cây, nhắm mắt lại, bắt chước vũ động từng kiếm từng kiếm như trong diễn luyện. Mỗi kiếm, đều có thể là hoàn mỹ. Cho dù là người sáng tạo ra " nhật nguyệt vô song kiếm ", nếu nhìn thấy Hạ Ngôn diễn luyện, chỉ có thể mà sợ hãi than mà thôi? Hạ Ngôn mỗi kiếm, đều tự nhiên mà vũ động, chút tì vết cũng . lúc lâu sau, Hạ Ngôn bắt đầu diễn luyện lần thứ hai. Sau nửa canh giờ, Hạ Ngôn diễn luyện lần thứ ba. Sau chén trà , Hạ Ngôn diễn luyện lần thứ tư. Lúc Hạ Ngôn diễn luyện đến lần thứ mười, " nhật nguyệt vô song kiếm " bảy bảy bốn mươi chín thức, chỉ còn lại có ba thức! Ba thức này, chính là tinh hoa của " nhật nguyệt vô song kiếm ". Trong đầu Hạ Ngôn, rất ràng làm sao mà đọng lại " nhật nguyệt vô song kiếm ", chiêu thức phức tạp đều được Hạ Ngôn đọng. Bốn mươi chín thức kiếm chiêu, chỉ còn lại có ba thức. Nhưng ba thức này, lại bao hàm kiếm ý của bốn mươi chín thức kia. Hạ Ngôn tùy tiện đâm kiếm nhưng lại gây ra áp lực vô cùng lớn. "Hô" Diễn luyện xong, Hạ Ngôn mở to mắt thở ra hơi, sau đó lại hít sâu hơi. "Ta có thể làm được như vậy, nhất định là do " Linh La bí điển " a? Nửa ngày ngắn ngủi, ta hoàn toàn thông hiểu đạo lí của " nhật nguyệt vô song kiếm ", chỉ như thế, ta còn đem bốn mươi chín kiếm chiêu hoàn toàn đọng thành ba kiếm chiêu. " Linh La bí điển " này, quả nhiên thần kỳ a!" Hai mắt Hạ Ngôn lóe hào quang, thầm nghĩ trong lòng. "Như thế nào? Biết chỗ thần kì của " Linh La bí điển " rồi chứ? Hắc hắc, tiểu tử, cuốn bất nhập lưu bí tịch " nhật nguyệt vô song kiếm ", ngươi nắm giữ hoàn toàn, về sau ngươi cần thu thập nhiều bí tịch hơn, sau đó học hết, " Linh La bí điển " giúp ngươi đọng tinh hoa trong đó, ngươi học càng nhiều vũ kỹ, vũ kỹ của ngươi càng ngày càng tinh thuần, càng ngày càng cường đại, hơn nữa bất đồng với những vũ kĩ bây giờ." Lão Thánh Hoàng lúc này lại xuất ở trước mặt Hạ Ngôn, mặt đầy tiếu ý . Trong nửa ngày, Hạ Ngôn đem " nhật nguyệt vô song kiếm " hoàn toàn hiểu , điều này cũng làm lão Thánh Hoàng có chút bất ngờ. Lão Thánh Hoàng nghĩ Hạ Ngôn học " nhật nguyệt vô song kiếm " cần đến mấy ngày, dù sao cho dù có " Linh La bí điển ", học vũ kỹ cũng cần phải có tư chất thiên phú. Thiên phú của Hạ Ngôn, làm lão Thánh Hoàng có chút bất ngờ, cũng nghĩ rằng thiên phú tu luyện vũ kĩ của Hạ Ngôn rất cao.
CHƯƠNG 11: TUYỂN CHỌN Tại phủ trạch Hạ gia ở Ngọc Thủy thành, trong quảng trường lớn tập trung hơn ngàn người. Những người này đại đa số là đệ tử trực hệ và các chi của Hạ gia, còn có phần là các danh sĩ và đại biểu của hai thế gia khác trong Ngọc Thủy thành. Hôm nay là đại hội tuyển chọn đệ tử ưu tú ba năm lần của Hạ gia. Qui luật của cuộc tuyển chọn ba năm lần cùng với cuộc tuyển chọn đệ tử của Tử Diệp học viện khác nhau mấy. chỉ có Hạ gia, mà còn có hai đại gia tộc khác trong Ngọc Thủy thành, Vương gia và Tịch gia, cũng tổ chức tuyển chọn đệ tử ưu tú trong tháng sáu năm nay. Nguyên nhân là vì cuộc sát hạch của Tử Diệp học. Các gia tộc chọn ra đệ tử ưu tú nhất, mới có thể vượt qua cuộc sát hạch của Tử Diệp học viện. Tử Diệp học viện Long Chi đại lục là học viện hàng nhất lưu được đặt ở Tử Diệp thành, Tử Diệp thành là trong năm mươi bốn thành chủ của Long Chi đại lục. Cơ cấu quyền lực cao nhất của tử Diệp thành là Thánh điện, Thánh điện có Điện chủ, mười hai Đường chủ, Ngọc Thủy thành là trong ba mươi ba quận thành được quản hạt bởi Thánh điện này. Ba mươi ba Đường chủ của ba mươi ba quận thành, lại chỉ có mười hai người có thể vào Thánh điện của Tử Diệp thành mà thôi. Có thể trở thành Đường chủ trong Thánh điện, dĩ nhiên quyền lực cũng lớn hơn chút, cũng có thể nắm những ngôi thành có lực lượng mạnh hơn. Mà Đường chủ Ngọc Thủy thành, vẫn chưa thể tiến vào Thánh điện của Tử Diệp thành. Tử Diệp học viện, ngoài ba cái siêu cấp học viện Long Chi đại lục đứng hàng nhất lưu, cứ ba năm lại sát hạch tuyển đệ tử lần, bao nhiêu người đánh vỡ đầu cũng mơ tưởng tiến vào học trong Tử Diệp học viện. Vì nếu có thể vào Tử Diệp học viện, là đồng nghĩa với việc tương lai khi tốt nghiệp có được địa vị xã hội rất cao. Tử Diệp học viện tuyển nhận đệ tử, đối với độ tuổi tuyển chọn rất nghiêm khắc, chỉ tuyển chọn đệ tử từ tám đến mười lăm tuổi. Đệ tử ưu tú tốt nghiệp có thể được tiến cử vào các Thánh đường, thậm chí có thể tiến vào Thánh điện của Tử Diệp thành! Quang vinh như vậy, ai mà thèm, mà Tử Diệp học viện nổi danh như vậy, nguyên nhân mấu chốt vẫn là do thực lực bản thân, rất nhiều cường giả nổi danh đại lục là tốt nghiệp từ Tử Diệp học viện. Mặt trời lên cao, ở bốn phía quảng trường, bóng người lúc nhúc. Ở đài cao, là tộc trưởng Hạ gia Hạ Phi Long cùng chín vị trưởng lão quyền cao chức trọng. Ngồi ở vị trí khách mời là các danh sĩ trong Ngọc Thủy thành, còn có trưởng lão đại diện hai đại gia tộc Tịch gia cùng Vương gia. Tuy tam đại gia tộc vì ích lợi mà tranh giành cấu xé lẫn nhau, nhưng trong đại hội tuyển chọn đệ tử hàng năm, mọi chuyện đều gác lại mà đối xử với nhau đầy hòa ý, cùng học tập quan sát lẫn nhau, đồng thời cũng có thể hiểu biết thực lực đệ tử hậu bối của nhau. Ngọc Thủy thành mỗi ba năm tham gia sát hạch của Tử Diệp học viện chỉ có hai mươi danh ngạch, mà số người tuyển ra trong tam đại gia tộc chỉ có năm mà thôi. Còn mười lăm người còn lại là chọn từ các người kiệt xuất của gia tộc khác cùng với người tuyển chọn từ mười thành trấn của Ngọc Thủy thành. Tam đại gia tộc có thể lấy năm danh ngạch, tam đại gia tộc cùng chia nhau năm danh ngạch này, tộc trưởng Tam đại gia tộc, đều là nghi trượng của Thánh đường! Tam đại gia tộc, dĩ nhiên là hi vọng gia tộc mình chiếm nhiều danh ngạch hơn. Đệ tử gia tộc đậu vào Tử Diệp học viện càng nhiều, tình cảnh gia tộc sau này càng sáng lạng. "Đông đông đông" Ba tiếng trống vang lên, đệ tử Hạ gia từ tám đến mười lăm tuổi xếp thành hàng do Hạ Cổ Thu dẫn đầu vào quảng trường trung ương. mặt mỗi đệ tử đều có vẻ kiêu ngạo. Hôm nay là ngày bọn chứng minh thực lực của mình. Nếu trong cuộc tuyển chọn đệ tử hiển lộ tài năng, về sau thăng chức nhanh hơn, địa vị ở Hạ gia cũng tăng vọt. Mấy chục tên đệ tử tới, quảng trường ngàn đệ tử trực hệ cùng các chi, đều vung tay hô to. Bởi vì mười mấy người trẻ tuổi ở quảng trường trung ương, là tương lai, là hy vọng của Hạ gia. Mấy chục tên đệ tử được Hạ gia bồi dưỡng lên đứng ở trung tâm quảng trường. Chỉ cần Hạ gia cường thịnh, các chi cũng được hưởng ké, cho dù là đệ tử các chi, cũng được thơm lây. Vì thế đa số đệ tử các chi đều hy vọng chân thành đám đệ tử trực hệ có thể dẫn dắt Hạ gia ngày càng cường đại hơn. Đương nhiên, mấy danh sĩ cùng trưởng lão đại diện hai gia tộc kia, dĩ nhiên là mong muốn thế. Vương gia cùng Tịch gia cũng hy vọng Hạ gia có đệ tử ưu tú xuất . Hạ Cổ Thu mang theo đám đệ tử đến quảng trường trung ương, cho đám đệ tử dừng lại, rồi mình đến gần đài cao. "Hạ Cổ Thu, ra mắt tộc trưởng đại nhân, ra mắt các vị trưởng lão, ra mắt các vị danh sĩ của Ngọc Thủy thành. Đệ tử Hạ gia từ tám tuổi đến mười lăm tuổi, hôm nay có mặt tham gia tuyển chọn có bốn mươi hai người, Hạ Mạt Phi bởi vì nhiễm bệnh nên có mặt." Hạ Cổ Thu cúi người thi lễ, khuôn mặt ngưng trọng, thanh mạnh mẽ . "Ân, tốt lắm!" Đại trưởng lão Hạ Lai đứng lên khoát tay rồi nhìn về phía tộc trưởng tiếp: " tộc trưởng, cũng còn sớm, tại cũng bắt đầu được rồi?" Ở quảng trường, có viên đá tảng lớn, dưới viên đá có cái rãnh dài, đánh giá đầu tiên của cuộc tuyển chọn là nội lực, mà viên đá đó được sử dụng để đo nội lực của tu hành giả. Tu luyện giả chỉ cần đem hai tay đặt viên đá sau đó chậm rãi vận hành nội lực về hai tay. Càng đẩy viên đá ra xa, càng cần nội lực càng mạnh. cách khác, có thể đẩy viên đá càng xa, nội lực của người đó càng mạnh. Ở rãnh, có khắc cấp độ nội lực, căn cứ vào vị trí của viên đá, có thể biết được người này đả thông được bao nhiêu kinh mạch. "Ân. " Ánh mắt tộc trưởng Hạ Phi Long hướng về quảng trường trung ương, nơi đứng hơn bốn mươi tên đệ tử. "Hạ Cổ Thu!" Ngay lúc Hạ Phi Long điểm điểm đầu ý bắt đầu được rồi Tam trưởng lão Hạ Trường Hà lại đứng lên trầm giọng hô. "Tam trưởng lão có gì phân phó?" Hạ Cổ Thu hai tay ôm quyền nhìn về phía Hạ Trường Hà . Hạ Trường Hà mặc dù là Tam trưởng lão, nhưng Hạ Cổ Thu quá tôn trọng, thậm chí có thể là bằng mặt nhưng bằng lòng. Vì hai nguyên nhân, thứ nhất, thực lực bản thân Hạ Trường Hà mạnh, bởi vì Hạ Trường Hà chủ yếu là theo văn phải theo võ; thứ hai, Hạ Trường Hà với phụ thân của Hạ Ngôn trước kia rất thân mật, hơn nữa nhiều lần ở Trưởng lão hội phản đối ý kiến cha Hạ Lai. Đối với Hạ Ngôn, Hạ Trường Hà vẫn chăm sóc, lo lắng cho Hạ Ngôn, điều này làm cho Hạ Cổ Thu có chút oán hận Tam trưởng lão Hạ Trường Hà. Thêm việc phụ thân của là Đại trưởng lão Hạ Lai, Hạ Trường Hà cũng làm gì được . "Đệ tử trực hệ của Hạ gia tổng cộng bốn mươi bốn người, vì sao chỉ có bốn mươi ba người?" Hạ Trường Hà xanh mặt chỉ tay vào Hạ Cổ Thu chất vấn. Các đại biểu của Ngọc Thủy thành cùng hai đại gia tộc nhất thời có chút hứng thú nhìn Hạ Cổ Thu cùng Hạ Trường Hà? Đây là có chuyện gì? Hạ Cổ Thu con của Đại trưởng lão, hơn nữa phụ trách dạy dỗ đệ tử ưu tú của Hạ gia ở Luyện tập võ nghệ đường, chẳng lẽ ngay cả chuyện này cũng hiểu lầm? "Thưa Tam trưởng lão, đúng là bốn mươi ba người, chưa từng có đệ tử thứ bốn mươi bốn!" Hạ Cổ Thu cười lạnh chút, ánh mắt chợt lóe, mở miệng đáp. Trong lòng Hạ Trường Hà cỗ tức giận dâng lên, tên Hạ Cổ Thu hiển nhiên cố ý tính Hạ Ngôn.
CHƯƠNG 12: ĐỆ TỬ ƯU TÚ Tộc trưởng Hạ Phi Long cau mày, ánh mắt nhìn về phía Hạ Cổ Thu. Tam trưởng lão Hạ Trường Hà vừa rồi mới , đột nhiên nhớ ra, Hạ gia còn có đệ tử trực hệ. Hạ Ngôn mặc dù là con của tiện nhân đó, nhưng dù sao cũng là con của Hạ Đông Thăng, mà Hạ Đông Thăng vì Hạ gia mà lập biết bao công lao. Địa vị Hạ Ngôn ở Hạ gia so với tên đệ tử bình thường của chi khác cũng bằng. Mà đệ tử ở chi thứ cũng có bị đối xử như Hạ Ngôn, mà trong gia tộc cũng có nhiều người cho rằng Hạ Ngôn là đệ tử Hạ gia. Nếu , nha hoàn, tỳ nữ, cũng dám đối xử bất kính với Hạ Ngôn. Lời của Hạ Trường Hà, tất cả mọi người đều nghe được ràng, rất nhiều người cũng đoán được đệ tử thứ bốn mươi bốn là ai. Trong đám người khỏi truyền ra tiếng nghị luận. "Hừ, con của Hạ Đông Thăng, ta thân là huynh trưởng. Đứa con của Hạ Đông Thăng là Hạ Ngôn, Hạ Ngôn cũng là tôn nhi của ta, tại còn chưa chết! Hạ Cổ Thu, ta hỏi ngươi, ngươi sao tính cả Hạ Ngôn? tại có mặt tham gia tuyển chọn bốn mươi hai đệ tử cũng có Hạ Ngôn, mà ngươi có mặt người thứ bốn mươi ba Hạ Mạt Phi. Hừ, vậy ngươi xem ta là cái gì? Ở trong mắt ngươi, còn có Tam trưởng lão Hạ Trường Hà này sao?" xong lời cuối cùng, thanh Hạ Trường Hà đột nhiên đề cao, lớn tiếng chất vấn. Áp lực hơi thở trầm trọng làm Hạ Cổ Thu cứng cả miệng. Kỳ Hạ Trường Hà thịnh nộ như vậy, hoàn toàn là vì thái độ của Hạ Cổ Thu, Hạ Ngôn có đả thông được võ đạo kinh mạch, hiển nhiên là có khả năng tham gia đại hội tuyển chọn lần này. Điểm này, Hạ Trường Hà cũng ràng. Nhưng Hạ Cổ Thu lại trực tiếp xem Hạ Ngôn, điều này làm cho phẫn nộ. Đồng thời trong lòng cũng khỏi thở dài, nếu Hạ Ngôn tu luyện có thành tựu, cho dù có nửa thiên phú của phụ thân, cũng bị tộc nhân khác xem như thế. Cha con Hạ Lai cũng thể xem ra gì! Hạ Cổ Thu bị Hạ Trường Hà chất vấn nhịn được thân hình run lên, nghĩ đến Hạ Trường Hà tức giận như vậy, bây giờ diễn trò cho người ngoài coi. Tuy chuyện Hạ Ngôn là phế vật ở Ngọc Thủy thành đa số là biết. Nhưng việc diễn ra thể nghi ngờ là bị Vương gia và Tịch gia còn có các danh sĩ chế giễu! Hạ Cổ Thu nhìn Tộc trưởng cùng Đại trưởng lão, mặt có chút xấu hổ. Tộc trưởng Hạ Phi Long hung hăng trừng mắt cái, tựa hồ cũng trách cứ . " thể tưởng được, Tam trưởng lão Hạ Trường Hà lại bảo vệ Hạ Ngôn như vậy!" "Đúng vậy, Hạ Ngôn. Hạ Ngôn dù sao cũng là đứa con của Hạ Đông Thăng. Nghe , Hạ Ngôn tu luyện suốt mười năm, đến bây giờ vẫn chưa có đả thông kinh mạch nào, có tiếng là tên phế vật nhất của Hạ gia. " "Mẫu thân của Hạ Ngôn là tiện nhân của Ám Dạ đại lục. " Đám đệ tử thấp giọng xì xào! "Hừ!" Đại trưởng lão Hạ Lai hung hăng phẩy tay áo cái, hừ lạnh tiếng. "Ha ha, tộc trưởng, các vị trưởng lão. Ta tính dù sao là người ngoài nhưng cũng câu, ta thấy Hạ Ngôn có khả năng tham gia đại hội lần này của Hạ gia rồi. Ta nghĩ, tại bắt đầu đại hội được rồi, đợi chút nữa là đến trưa rồi!"Chiếu Kính đứng lên hành lễ với Hạ, sau đó mới chậm rãi cười . Chiếu Kính là đại diện của Tịch gia phái tới "Đúng, đúng là vậy! Đứa Hạ Ngôn, ta cũng được nghe . Ai, đáng tiếc, lại thể tu luyện. Bất quá, phụ thân của Hạ Đông Thăng là thiên tài, nếu phải gặp bất trắc ở Tội Ác Sâm Lâm, tương lai tất nhiên có thể trở thành Linh sư." Vương Lam cũng đứng lên, thuận thế , biết là thương tiếc hay là thấy may mắn khi người ta gặp họa, dù sao thể hi vọng Hạ Đông Thăng xảy ra bất ngờ. Vương Lam là đại diện do Vương gia phái tới. Hai người này thấy nội bộ Hạ gia đoàn kết, trong lòng tự nhiên mừng thầm. Bất quá là khách, bọn cũng nên hợp thời đứng ra vài câu. Thấy hai nhà Tịch gia cùng Vương gia xong, ít danh sĩ Ngọc Thủy thành cũng sôi nổi theo. Đứng trong bốn mươi hai người trong quảng trường, Hạ Tử Hân mặc váy tím, khuôn mặt xinh đẹp có nét ảm đạm, chân mày nhăn lại, trong lòng thể bình tĩnh nổi. Nàng vĩnh viễn quên tình huynh muội ngày đó với Hạ Ngôn. Thấy tộc nhân đối xử lạnh lùng với Hạ Ngôn như thế, Hạ Tử Hân cũng thấy khó chịu vô cùng, nhưng nàng tuy là nữ nhi của tộc trưởng nhưng cũng có cách nào thay đổi. Nàng là thân nữ nhân, nếu phải quyết định cả đời rời Hạ gia, nàng cũng thể nào vào Luyện tập võ nghệ đường tu luyện. cách khác, cho dù nàng lập gia đình, đối phương cũng phải ở rể Hạ gia, thể ở nhà khác được. "Tốt lắm, đại hội chính thức bắt đầu!" Hạ Phi Long sắc mặt nghiêm trang, áo lông màu vàng dưới ánh mặt trời trở nên lấp lánh. Đám khách mời xong Hạ Phi Long , đè ép thanh nghị luận xuống. Hơn ngàn đệ tử bốn phía đều im lặng. Cả quảng trường trong nháy mắt trở nên an tĩnh lại. Đại trưởng lão Hạ Lai liếc Hạ Trường Hà cái, hừ lạnh tiếng rồi mới ngồi xuống chỗ của mình. "Hạ Cổ Thu, ngươi chủ trì cuộc đại hội lần này !" Hạ Phi Long mặt chút thay đổi nối với Hạ Cổ Thu. Hạ Cổ Thu vội khom người trả lời rồi lui nhanh về. Đại hội tuyển chọn năm người đệ tử ưu tú mạnh nhất, năm người này quyết đấu cùng với người Vương gia và Tịch gia để chọn ra năm người tham gia khảo hạch của Tử Diệp học viện, bởi vì chỉ có năm danh ngạch cho ba đại gia tộc nên mười lăm tên đệ tử ba đại gia tộc, chỉ có năm người có thể tham gia sát hạch của tử diệp học viện. . "Hạ Ngôn?" Hạ Ngôn lúc vội vàng chạy đến quảng trường, đột nhiên nghe được có người gọi tên , dừng cước bộ, ánh mắt nhìn về hướng thanh phát ra. "Hạ Mạt Phi? Đại hội bắt đầu rồi? Ngươi sao lại còn ở đây?" Hạ Ngôn hơi kinh ngạc chút, có chút bất ngờ hỏi. Hạ Mạt Phi ở trong đám đệ tử Hạ gia, thiên phú xem như cũng là cao. Hơn nữa, Hạ Mạt Phi là trong những đệ tử kì thị Hạ Ngôn, ít nhất Hạ Mạt Phi chưa từng móc Hạ Ngôn bao giờ. "Ai, ta đột nhiên bị bệnh, cho nên thể tham gia cuộc sát hạch lần này. tại, ta đến quảng trường xem bọn sát hạch ra sao thôi. Nếu mình tham gia, nhưng cũng bỏ qua cơ hội được quan sát a!" Hạ mạt phi thở dài tiếng, sắc mặt ảm đạm. Hạ Ngôn thấy sắc mặt Hạ Mạt Phi có chút trắng bệch, hơn nữa tinh thần nhìn khá tiều tụy. Hạ Mạt Phi năm nay cũng mười lăm tuổi, bỏ qua đại hội lần này, mà thấy cũng có cơ hội tham gia sát hạch của Tử Diệp học viện. Hạ Mạt Phi nhìn Hạ Ngôn cười khổ : " Hạ Ngôn, ngươi đâu mà giờ lại trở thành như thế?" Lúc này, áo quần Hạ Ngôn rách rưới như ăn mày. Lúc trước, Hạ Ngôn tuy thường thường mặc thanh sam đầy nếp nhăn, nhưng luôn luôn giữ sạch . Hạ Mạt Phi biết là Hạ Ngôn phải đâu mới như thế, cho nên hỏi. "Nga, ta ở trong Ngọc Thủy sơn tu luyện." Hạ Ngôn cũng giấu diếm thẳng. Nghe Hạ Ngôn là tu luyện, Hạ Mạt Phi mím môi, cũng biết Hạ Ngôn tu luyện mười năm có tiến triển nhưng vẫn chưa bao giờ buông tha. Tinh thần của Hạ Ngôn đáng nể nhưng xem ra rất là ngoan cố. "Đại hội bắt đầu, ta kịp trở về thay bộ khác đàng hoàng hơn cho nên đành phải. " Hạ Ngôn cười khẽ chút, biết ý của Hạ Mạt Phi, bất quá cũng định giải thích cái gì. Huống hồ, bao lâu nữa mọi người biết ta luôn kiên trì tu luyện là sai. Hạ Ngôn ánh mắt chợt lóe, hưng phấn nắm chặc bàn tay. Đến lúc đó, mọi người đều phải chấn động vì ta! "Cái gì, ngươi muốn tham gia đại hội tuyển chọn lần này?" Hạ Mạt Phi nhịn được trừng mắt há hốc miệng, mặt vẻ bệnh hoạn có vẻ giảm bớt, trăm triệu lần cũng nghĩ rằng Hạ Ngôn tham gia đại hội lần này. Hạ Ngôn tu luyện mười năm ngay cả cái kinh mạch cũng đả thông, ngay cả đứa trẻ ba tuổi trong Ngọc Thủy thành cũng biết tên . Nhưng tại, Hạ Ngôn lại muốn tham gia đại hội tuyển chọn đệ tử ưu tú?
CHƯƠNG 13: TINH VÕ QUẢNG TRƯỜNG Hạ Ngôn hờ hững gật đầu, khóe môi nhếch lên mang ý cười : " đại hội tuyển chọn đệ tử ưu tú bắt đầu, chúng ta đến quảng trường tinh võ !" Thấy Hạ Mạc Phi kinh ngạc, Hạ Ngôn hoàn toàn có thể hiểu, kỳ nếu người trong Ngọc Thủy thành nếu thấy tham gia đại hội cũng kinh ngạc cực kì, kinh ngạc cũng có được mấy người. "Hạ Ngôn, ngươi. Ta sợ bọn Đại trưởng lão, bọn . " Hạ Mạt Phi nhìn nhìn Hạ Ngôn, muốn lại thôi. Hạ Ngôn biết muốn cái gì, cũng thèm để ý, tự tin : "ta làm bọn chấn động, ta làm mọi người nhìn ta với cặp mắt khác xưa! Nguyện vọng của mẫu thân, ta hoàn thành! Hạ Ngôn hôm nay phải là Hạ Ngôn ngày xưa nữa. " mấy câu đó xong, ánh mắt Hạ Ngôn tự nhiên nhìn về phía chiếc nhẫn ngón tay, cả người toát ra cỗ khí thế, cỗ khí thế này lại làm cho Hạ Mạt Phi có cảm giác kinh tâm động phách. Khí chất Hạ Ngôn trước kia là loại khí chất nhu nhược, làm cho người khác có cảm giác là yếu đuối, mà khí chất bây giờ, Hạ Mạt Phi lại có cảm giác chấn động. Ở tinh võ quảng trường, bốn mươi hai tên đệ tử tiến hành đo nội lực, bốn mươi hai đệ tử, hơn phân nửa thí nghiệm đo nội lực xong. "Kế tiếp, Hạ Lưu!" Hạ Cổ Thu đứng ở viên đá lớn gần đó kêu tên, những đệ tử kiểm tra xong đều im lặng đứng ở bên, mặt mỗi người biểu tình khác nhau. Có người vui mừng, có người sầu! Cứ ba năm là tuyển chọn lần, đối với mỗi người đệ tử rất trọng yếu. Vị trí năm người đứng đầu là mục tiêu của mỗi đệ tử! Qua mỗi đợt kiểm tra địa vị của người lại thay đổi rất nhiều! "Xôn xao" Người bên trong quảng trường đột nhiên truyền ra trận thanh sợ hãi. Hạ Lưu mặt ngạo nghễ, hai tay đặt viên đá, thân thể hơi hơi trầm xuống, song chưởng chậm rãi vận nội lực, viên đá liền ngừng lăn ! Rãnh đo nội lực ngừng gia tăng! Năm mươi. Sáu mươi. Bảy mươi. Quảng trường chung quanh đột nhiên ồ lên, là bởi vì Hạ Lưu đem viên thạch đẩy lên hơn bảy mươi khắc độ. Con số bảy mươi khắc độ, lên rằng Hạ Lưu đả thông hơn bảy mươi võ đạo kinh mạch. Lúc này, Hạ Lưu sắc mặt dần dần đỏ lên, cánh tay gân xanh nổi lên, giậm chân giận dữ. Bất quá, viên thạch vẫn tiếp tục lăn. Bảy mươi lăm. Tám mươi. "Hạ Lưu, hổ là Hạ gia trẻ tuổi đệ tử xuất sắc nhất! Tuổi còn , vậy mà đả thông tám mươi võ đạo kinh mạch!" Ở ghế, đại biểu Vương gia cùng Tịch gia, trong lòng nhịn được thầm nghĩ, hai mắt lóng lánh tinh quang. "Này Hạ Lưu, có thể tiếp bước chân dở dang của Hạ Đông Thăng!" Tộc trưởng Hạ Phi Long cũng chậm rãi gật đầu khen ngợi. "Hô!" Rốt cục, Hạ Lưu thu công, nhảy đến bên cạnh viên đá. Viên đá ầm ầm tiếng ma sát với nền trở về nguyên trạng. Hạ Lưu đả thông tám mươi chín kinh mạch!Thành tích ngạo nhân này nhất thời làm nên trận vỗ tay như sấm! Hạ Lưu tầm mắt đảo quanh vòng, hai tay ôm quyền, hướng về đài cao cúi người thi lễ. Tuy rằng cực lực khống chế, nhưng mặt sắc mặt vui mừng vẫn ra. Ở trước , thành tích tốt nhất trong đám đệ tử Hạ gia, cũng bất quá đả là bảy mươi lăm mạch. Mà đem viên đá lăn đến tám mươi chín khắc! Hiển nhiên, thể diện Hạ gia trước đại biểu Vương gia và Tịch gia trở nên đẹp hơn rất nhiều. Lúc này, Hạ Lưu đột nhiên ánh mắt ngưng tụ, chân mày nhăn lại. thấy hai nhân ảnh dần dần xuất ở cửa quảng trường, càng ngày càng ràng. chăm chú nhìn kỹ mới phát là Hạ Ngôn cùng Hạ Mạt Phi! Sau lát tất cả mọi người quảng trường đều thấy được Hạ Ngôn cùng Hạ Mạt Phi. "Tên Hạ Ngôn này tới đây làm gì vậy?" Đại trưởng lão Hạ Lai nhìn chằm chằm Hạ Ngôn. "Hạ Ngôn?" Tam trưởng lão Hạ Trường Hà, mặt thần sắc biến đổi, trước đó hơi hơi vui vẻ rồi sau đó lại lộ ra vẻ lo âu! Năm trước Hạ Ngôn từng muốn tham gia cuộc tuyển chọn đệ tử ưu tú năm nay. "Hừ, ngựa non còn dại!" Hạ Cổ Thu hừ lạnh tiếng, trong lòng thầm mắng. Trong mấy hơi thở..., ánh mắt mọi người trong quảng trường cơ hồ đều nhìn về Hạ Ngôn cùng Hạ Mạt Phi. Hạ Ngôn áo quần rách rưới so với tên ăn mày còn thảm hơn, điều này càng làm cho rất nhiều người xem thường trong miệng hừ lên tiếng. Đại biểu Vương gia và Tịch gia, còn có danh sĩ Ngọc Thủy thành, cũng đều có chút ngoài ý muốn nhìn về phía hai người đệ tử vừa mới tiến vào tinh võ quảng trường. Hạ Ngôn cũng có vì ánh mắt mọi người mà e sợ, chậm rãi đến trung ương quảng trường, thi lễ sâu với người đài. "Tộc Trưởng đại nhân, các vị trưởng lão, Hạ Ngôn bởi vì bận. tu luyện, cho nên thể có mặt đúng giờ, mong tộc trưởng cùng các vị trưởng lão hiểu và bỏ qua. " Hạ Ngôn thoáng thấp đầu, thanh trẩm ổn mở miệng . Hạ Mạt Phi ở bên cạnh Hạ Ngôn, khom người sâu với người đài rồi sau đó thấp giọng với Hạ Ngôn:"Hạ Ngôn, ta lên khán đài đây!" Dưới ánh mắt của mọi người, Hạ Mạt Phi chịu áp lực rất lớn! cùng với Hạ Ngôn cùng tiến vào tinh võ quảng trường có thể làm rất nhiều tộc nhân hiểu lầm, cho nên Hạ Mạt Phi mới vội vã rời khỏi Hạ Ngôn. Hạ Ngôn gật gật đầu : "hảo!" biết Hạ Mạt Phi trong lòng suy nghĩ như vậy, cũng là bình thường thôi. Ngay cả Hạ Tử Hân cũng thân với Hạ Ngôn như trước, huống chi là Hạ Mạt Phi? Có thể ở thời điểm ai cũng trở mặt mà lại chuyện với mình mấy câu, gạt bỏ mình ra, cũng rất quí rồi. "Hạ Ngôn, ngươi tới nơi này làm cái gì?" Tộc trưởng cùng các trưởng lão còn chưa lên tiếng, Hạ Cổ Thu liền lớn tiếng mắng, "Bây giờ khảo thí, ngươi mau tránh sang bên !" "Ta cũng có tư cách tham gia đại hội lần này, ta muốn tham gia đợt tuyển chọn này!" Hạ Ngôn ánh mắt nhìn thẳng Hạ Cổ Thu, ánh mắt chút nhân nhượng! Hạ Cổ Thu nao nao, vậy mà lại bị ánh mắt Hạ Ngôn nhìn có chút chột dạ. "Làm loạn, ngươi ngay cả cái kinh mạch cũng đả thông!Lại còn muốn tham gia đại hội? Ha ha. " Hạ Cổ Thu trong lòng tức giận, khinh thường cười to . "Ai. " Tam trưởng lão Hạ Trường Hà trong lòng thở dài tiếng. "Nếu Hạ Ngôn đến đây, vậy cũng cho tham gia !" Tộc trưởng Hạ Phi Long ánh mắt lóe lên xẹt nhanh qua Vương gia, Tịch gia cùng với các vị danh sĩ Ngọc Thủy thành. "Tạ tộc trưởng!" Hạ Ngôn ! Quảng trường bốn phía lại truyền ra tiếng nghị luận xì xào. "Này Hạ Ngôn, vậy mà lại muốn tham gia đại hội?" "Ha ha, biết đầu của có bị đập đá . Ngay cả đạo kinh mạch cũng đả thông, như thế nào tham gia được? Đây phải là tạo cơ hội cho mọi người nhạo báng hay sao? Đại trưởng lão vẫn đối với bất mãn, chỉ sợ hồi. " "Đừng nữa, kỳ Hạ Ngôn rất đáng thương, ở Hạ gia, mặc dù là trực hệ đệ tử, nhưng chút địa vị cũng có!" gã đệ tử chi thứ hơn hai mươi tuổi ngăn cản người bên cạnh. "Hừ!" Hạ Cổ Thu hừ lạnh tiếng, trong lòng bất mãn " ngươi trước đứng sau mọi người , chờ ta kêu lên ngươi, rồi ngươi lên khảo hạch!" Hạ Ngôn xoay người, đến sau hơn mười đệ tử còn lại, im lặng đứng, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, giống như hết thảy cũng thể ảnh hưởng đến , dao động . Hạ Tử Hân đỏ thẫm môi cắn cắn, ánh mắt nhìn Hạ Ngôn, há mồm muốn , lại biết cái gì. Lúc này, nàng đứng trước Hạ Ngôn xa. Mày liễu hơi nhăn lại, quần áo rách nát người Hạ Ngôn làm nàng có tia thương xót. "Kế tiếp, Hạ Minh!" Hạ Cổ Thu ở viên đá hô to.
CHƯƠNG 14: HOÀN TOÀN YÊN TĨNH Hạ Minh mới có mười hai tuổi thôi, ánh mắt hữu thần, trong hai đôi mắt đen chớp động ánh sáng trí tuệ. Tuy rằng mới mười hai tuổi nhưng ở trong gia tộc được các vị trưởng lão thích, thiên phú tu luyện cũng cực kì cao. Đợi cho đến lần tuyển chọn đệ tử sau, cũng chỉ mới mười lăm tuổi, vẫn còn có thể tham gia. Hạ Minh chạy đến bên viên đá, đặt đôi tay lên viên đá lớn, trong lòng vận hành tâm pháp. "Vang ầm ầm" Viên đá lăn lộn, sau lát, Hạ Minh đem viên đá lăn đến con số tám mươi ba khắc. Thành tích như vậy, trong đám đệ tử khảo hạch đứng thứ hai, chỉ sau Hạ Lưu. Phải biết rằng, mới mười hai tuổi, có thể là thành tựu trong tương lai là bất khả hạn lượng! Hạ Minh đả thông tám mươi ba võ đạo kinh mạch, điều này làm cho tộc trưởng Hạ Phi Long cùng chúng trưởng lão đều hơi hơi giật mình. Đại biểu Vương gia và Tịch gia lại thay đổi sắc mặt. Bọn nghĩ tới, ở Hạ gia vậy mà lại có đệ tử ưu tú như vậy! "Ha ha, hảo!" Hạ Phi Long nhàng cười, bàn tay vỗ đùi chút, thấp giọng ! Người xung quanh quảng trường, tự nhiên lại là mảng xôn xao!Nghe mọi người khen ngợi, Hạ Minh cũng có. chút nào kiêu ngạo, mặt biểu tình bình tĩnh, tựa hồ người vừa làm ra thành tích ưu tú thế cũng phải , thậm chí cùng có quan hệ gì! Hạ Ngôn thấy còn tuổi có thể như thế ổn trọng, trong lòng khỏi thầm gật đầu, Hạ Minh này, tương lai là trụ cột vững vàng của Hạ gia a! Bằng vào biểu của , so với mấy người Hạ Lưu kia mạnh hơn nhiều. Hạ Lưu đứng trong đám đệ tử, mặt chút thay đổi, bất quá ánh mắt, lại luôn đảo qua người Hạ Minh. Hạ Minh so với hơn ba tuổi, nhưng đả thông kinh mạch lại chỉ thấp hơn có sáu cái. Sáu cái võ đạo kinh mạch, hiển nhiên cần ba năm thời gian mới có thể đả thông. cách khác, Hạ Minh tiềm lực so với còn cao hơn! "Kế tiếp. " "Kế tiếp, Hạ Tử Hân!" Lúc này, khảo nghiệm Hạ gia đệ tử còn chưa chấm dứt, vẫn còn có ba người, Hạ Cổ Thu rốt cục kêu tên Hạ Tử Hân! Hạ Tử Hân là con của tộc trưởng Hạ Phi Long, thiên phú tu luyện cực cao, được đám đệ tử của Hạ gia công nhận. Cho dù ở trong luyện tập võ nghệ đường, trọng địa của Hạ gia, cũng có người thấy thực lực đích thực của Hạ Tử Hân. Thậm chí ít người đều cho rằng Hạ Tử Hân có thể so với Hạ Lưu còn lợi hại hơn. Nhưng Hạ Tử Hân khoe khoang giống Hạ Lưu cho nên đại đa số Hạ gia đệ tử cũng ràng lắm thực lực chân chính của Hạ Tử Hân. Hạ Tử Hân thân váy dài màu xanh biếc, nhanh nhẹn đến gần viên đá, đôi tay bé dưới ánh mặt trời vững vàng đặt viên đá. khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ mặt thản nhiên kiên nghị. Hạ Phi Long ngồi ở đài cao nhìn con của mình, ai cũng ràng lắm lúc này nghĩ đến cái gì. Chín mươi sáu. Viên đá rốt cuộc đứng yên! Mà thành tích cuối cùng đứng ở con số chín mươi sáu khắc! Toàn trường liền cảm thấy hơi lạnh thoảng qua người,. Thành tích này. này… Hạ Lưu, cũng mới đả thông tám mươi chín kinh mạch, mà Hạ Tử Hân, lại đả thông chín mươi sáu kinh mạch. cách khác, trăm lẻ tám võ đạo kinh mạch, Hạ Tử Hân chỉ còn mười hai võ đạo kinh mạch là đả thông toàn bộ! Phải biết rằng, đả thông trăm lẻ tám võ đạo kinh mạch là tiến vào cảnh giới hậu thiên đỉnh cao. Chỉ cần tiến lên bước, chính là Linh sư a! Linh sư tôn quý, người nào là biết, người nào là hiểu. Nếu trong gia tộc có thể có vài tên Linh sư, gia tộc này mà muốn thịnh vượng cũng khó. Trước mắt, ở Hạ gia cũng chỉ có mình Hạ Phi Long là Linh sư mà thôi. Ngay cả Đại trưởng lão Hạ Lai, cũng chưa trở thành Linh sư. Hạ Tử Hân bất quá mới mười bốn tuổi, cũng đả thông chín mươi sáu võ đạo kinh mạch, thành tựu về sau bất khả hạn lượng! Đại biểu Vương gia cùng Tịch gia, còn có danh sĩ Ngọc Thủy thành, cả đám đều nín thở há miệng thở ra, khiếp sợ nhìn nữ tử lục y quảng trường. "Hạ gia. Hạ gia. Vậy mà có đệ tử ưu tú như thế!" Trong lòng hai người Chiếu Kính cùng Vương Lam đều có đồng dạng vấn đề. biết vì cái gì, sau khi khảo nghiệm, ánh mắt Hạ Tử Hân chỉ nhìn Hạ Ngôn. Thậm chí ngay cả Tộc trưởng cùng chúng trưởng lão đài cao, Hạ Tử Hân cũng nhìn lấy tí. Hạ Ngôn cũng cảm giác được ánh mắt của Hạ Tử Hân, cũng nhìn qua gật gật đầu. "Hạ Ngôn, ngươi lại đây !" Sau khi tất cả mọi người thí nghiệm xong, rốt cục cũng đến phiên Hạ Ngôn! "Hạ Ngôn, ngươi có thể làm viên đá này động đậy sao? Khách đài có ít người, đều xem chuyện cười của Hạ gia chúng ta!" Hạ Ngôn đến gần viên đá, Hạ Cổ Thu khẽ với Hạ Ngôn. đối Hạ Ngôn tuy rằng bất mãn, bất quá cũng là đệ tử Hạ gia, đương nhiên muốn ngoại nhân cười nhạo Hạ gia. "Ta đến cho bọn họ chế giễu đâu!" Hạ Ngôn cũng thèm nhìn tới Hạ Cổ Thu, thuận miệng câu, đứng ở gần chỗ cự thạch. Đám đệ tử khảo nghiệm xong, đều hướng ánh mắt đến Hạ Ngôn, có người vui sướng khi xem kịch vui, xem người khác gặp họa, mà cũng có người lại thầm thở dài. Tu luyện mười năm chưa đả thông cái kinh mạch nào. Song chưởng đặt lên viên đá, Hạ Ngôn có làm bộ, trực tiếp đẩy viên đá tới. Ngay lúc mọi người còn để ý đến, viên đá chậm rãi lăn tới. Ngay lúc Hạ Ngôn thôi động đẩy viên đá, những người khác đều nghĩ là làm bộ, vận lực, sau đó mới chậm rãi thôi động, như vậy mới có thể đạt tới trạng thái tốt nhất. Nhưng Hạ Ngôn lại có nhiều động tác như vậy, trực tiếp thôi động! "Phần phật ~ " Đám Hạ gia đệ tử, nhịn được đều trừng mắt to, nhìn màn mà tưởng tượng nổi! Tên bị cho là phế vật, vậy mà lại. Vậy mà lại đem viên đá lăn tới! Mười. Hai mươi. Lông mi xinh đẹp của Hạ Tử Hân chớp giựt, vẻ thể tưởng tượng nổi nhìn Hạ Ngôn! Hạ Ngôn thân rách rưới, tựa hồ cùng trước kia giống nhau! phải cái kinh mạch cũng có đả thông sao? Nhưng bây giờ viên đá vượt qua con số ba mươi khắc! Hạ Cổ Thu cũng thổi bay râu mắt trừng to, đây là Hạ Ngôn? "Đây là có chuyện gì?" Đại trưởng lão ở chỗ ngồi đứng lên, kinh ngạc nhìn Hạ Ngôn trong sân. Tam trưởng lão Hạ Trường Hà vốn là kinh ngạc, rồi sau đó ha ha nở nụ cười, phi thường đắc ý! Bốn mươi. Năm mươi. Viên đá có. dấu nào là chạy chậm lại, theo cước bộ Hạ Ngôn từng bước về phía trước di động, viên đá cứ lăn tới từ từ! Thoạt nhìn Hạ Ngôn phi thường thoải mái! Sáu mươi. Bảy mươi. "Điều đó có khả năng!" Hạ Cổ Thu lẩm bẩm , thậm chí ngay cả phận của mình cũng quên, vậy mà lại kêu lên! Hạ Ngôn vẫn để ý, tiếp tục về phía trước! Tám mươi. Chín mươi. "Ta nếu đẩy viên đá lên chỗ cao nhất trăm lẻ tám, bọn họ chắc chắn buông tha cho mình mà hỏi lí do! Quên , thoáng cao hơn Hạ Tử Hân chút ! Ta có thành tích như vậy, sợ bọn họ tiến cử ta!" Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng, lúc này con số chín mươi lăm khắc. Hạ Tử Hân là chín mươi sáu!Ít hơn chút! "Hô!" Hạ Ngôn thu hồi hai tay, viên thạch cuối cùng dừng lại ở con số trăm khắc. cách khác, Hạ Ngôn đả thông trăm võ đạo kinh mạch. Khoảng cách đả thông trăm lẻ tám võ đạo kinh mạch, hoàn thành giai đoạn tẩy tủy cũng xa. Toàn trường yên tĩnh, lặng ngắt như tờ, yên tĩnh mà ngay cả cây kim rơi mặt đất cũng có thể nghe được. Hạ Ngôn áo quần rách rưới, dày đặc ánh mắt vờn quanh người. Hơn ngàn người trong quảng trường, lại giống như có ma nào cả! Nếu phải tận mắt nhìn thấy, ai lại tin chuyện hôm nay xảy ra? Đây là phế vật hạng nhất của Hạ gia mà mọi người đều biết sao?