Linh La Giới - Dạ Thủy Hàn (1062 Chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 125: TỊCH GIA LẠI MUỐN XUI XẺO
      -Ba bình Linh Dịch trước đó được hội trưởng Lý Thiên Quân, Hạ Phi Long tộc trưởng, Vương Nhạc tộc trưởng mua lại phân biệt với giá mười vạn, mười vạn và mười bốn vạn kim tệ. Như vậy, tại nơi này chỉ còn lại bình Linh Dịch cuối cùng. Bình Linh Dịch này rốt cuộc thuộc về ai đây? Ha ha! Tiếp theo, các vị bắt đầu tiến hành lượt đấu giá cuối cùng !

      Mạc Gia Phần quả rất biết cách kích động lòng người. Trong giọng của lão mơ hồ cho mọi người biết nếu bỏ qua lần này rất khó có cơ hội tiếp theo. Tuy nhiên lão cũng đúng loại dược phẩm kỳ lạ này nào có ai biết làm sao có được? Thực ra loại dược phẩm này nếu đặt ở phòng đấu giá chủ thành, hiệu quả càng tăng.

      Ngẫm lại công hiệu thần kỳ của Linh Dịch, tất cả mọi người trong hội trường đều giống như bị con mèo cào cấu trong lòng vậy, rất khó có thể bình tĩnh trở lại được.

      -Mười vạn kim tệ!

      Tịch Phá Thiên chờ cho Mạc Gia Phần vừa xong liền vội vàng báo giá lên mười vạn kim tệ. rất muốn mua được bình Linh Dịch này, tại Hạ gia cùng Vương gia đều thành công mua được Linh Dịch. Nếu Tịch gia thể mua được vậy tất nhiên thiệt thời nhiều.

      Hạ gia cùng Vương gia đều có thể đưa Linh Dịch cho con cháu có cơ hội đột phá Linh sư sử dụng, tỷ như Hạ Ngôn Hạ gia, Vương Ngữ Yến Vương gia.

      Chỉ cần hai gia tộc này lại sinh ra thêm cường giả Linh sư, Tịch gia dĩ nhiên hoàn toàn rơi xuống hạ phong, điều này đối với Tịch gia mà chỉ đơn giản tổn thất vấn đề tiền tài, thầm chí quan hệ đến vấn đề sống còn của Tịch gia sau này nữa.

      -Hai mươi vạn kim tệ!

      Sau khi Tịch Phá Thiên báo ra giá mười vạn kim tệ, ngay sau đó giọng ràng vang lên.

      Người báo ra giá cả này chính là Linh La. Sau khi Linh La báo ra giá này, ánh mắt nhìn về phía Tịch Phá Thiên. trước mặt nạ thể nhìn thấy biểu tình gì nhưng ánh mắt lại lấp lánh sáng ngời.

      "…"

      Trong hội trường mảnh tĩnh mịch!

      Từ mười vạn kim tệ nhảy vọt tới hai mươi vạn kim tệ, tăng giá như vậy bình sinh mọi người cũng đều lần đầu tiên nhìn thấy. Chỉ cần nghe bọn đấu giá cũng đủ khiến cho người khác kinh tâm động phách!

      -Đối với chẳng lẽ kim tệ đều làm từ đá hay sao?

      -Trời đất! lần tăng tới mười vạn kim tệ.

      Trong hội tường sau lúc yên tĩnh, tất cả mọi người đều giật mình tỉnh lại, đủ loại nghị luận đều có. kinh hãi mà Linh La tạo ra cho bọn họ rất lớn.

      Tịch Phá Thiên chậm rãi xoay người qua trợn mắt nhìn Linh La.

      -"Quá độc!"

      -"Vừa rồi tuy rằng ta cũng nâng giá, nhưng cũng chỉ chậm rãi tăng lên, mà Linh La này lại lập tức nâng giá lên gấp đôi. Quá độc ác mà, tên này thực quá độc ác!"

      Tịch Phá Thiên nhìn Linh La, trong lòng ngừng thầm chửi mắng.

      -"Hai mươi vạn kim tệ! Nếu ta tiếp tục tăng giá vậy sau khi Tịch gia mua được bình dược phẩm này, lâm vào nguy cảnh. gia tộc nếu còn tài chính dự trữ, vạn nhất gặp phải chuyện trọng yếu gì vậy hậu quả có lẽ chịu nổi nha. "

      Tịch Phá Thiên cảm giác có chút khó thở.

      -"Mua hay mua?"

      Lúc này, hai ý niệm ngừng xoay chuyển trong đầu Tịch Phá Thiên.

      Hạ Phi Long cùng Vương Nhạc đều nhìn Tịch Phá Thiên mặt lúc xanh lúc trắng trong lòng cũng rất vui vẻ.

      "Hừ"

      -Hai mươi vạn ngàn kim tệ!

      Tịch Phá Thiên chậm rãi .

      Dường như mỗi lần ra chữ đều phải dùng khí lực rất lớn vậy.

      -Tịch tộc trưởng! Tịch gia giàu có như vậy, ngờ lần này ngài tăng giá chỉ thêm có ngàn kim tệ, thích hợp với hình tượng Tịch gia đó!

      Hạ Ngôn cười .

      Tịch Phá Thiên ánh mắt đỏ lên, cổ họng phát ra vài tiếng khô cạn "hừ hừ", cũng gì đáp trả Hạ Ngôn. tại quan trọng nhất chính là mua được Linh Dịch, những chuyện khác đều tạm thời buông bỏ. Tịch Phá Thiên cũng dám tiếp tục chọc giận Hạ Ngôn.

      -Nếu vậy, hai mươi lăm vạn kim tệ!

      Hạ Ngôn ánh mắt xoay chuyển, nhìn về phía Mạc Gia Phần hô lên. Tuy rằng Tịch Phá Thiên có tiếp tục chọc giận Hạ Ngôn, nhưng Hạ Ngôn cũng định buông tha cho Tịch Phá Thiên như vậy.

      -Linh La!

      Nhã Phân giọng hô lên câu.

      -Ngươi nâng giá lên quá cao rồi, Tịch Phá Thiên kia rất có thể bất đắc dĩ buông bỏ, đến lúc đó Tịch gia tuy rằng khổng lồ nhưng tiền mặt cũng có quá nhiều đâu.

      Nhã Phân nghĩ rằng Linh La trả thù vừa rồi Tịch Phá Thiên nâng giá. Cho nên nhắc nhở cần phải nâng giá lên quá cao, như vậy rất có thể quá tay.

      Hạ Ngôn lại nhàng cười :

      - sao! Ta vốn định mua bình dược phẩm này.

      -Linh La! Ngươi muốn làm gì?

      Tịch Phá Thiên ánh mắt đỏ ngầu, rít gào giống như dã thú hỏi.

      -Đương nhiên là mua bình Linh Dịch này rồi, Tịch tộc trưởng nếu cảm thấy được giá cả quá đắt, có thể buông bỏ nha. Ta nghĩ, nhất định người mua được bình Linh Dịch này là Tịch tộc trưởng đau?

      -Ngươi…ngươi!

      Tịch Phá Thiên thân hình kịch liệt run lên:

      -Ngươi đạt cảnh giới Linh sư, vì sao còn muốn mua bình Linh Dịch này?

      Tịch Phá Thiên có chút lời cũng có giữ ý nữa, rất muốn mua được bình Linh Dịch này.

      Nhưng tình hình tại, bình Linh Dịch này muốn mua cũng rất khó.

      -Ha ha! Lời này quả hết sức kỳ quặc đó. Chẳng lẽ Tịch tộc trưởng phải là Linh sư sao?

      Hạ Ngôn lông mày hướng lên, ánh mắt lấp lóe :

      -Ta tuy rằng cần Linh Dịch, nhưng có thể tặng người khác mà. Ví dụ như ta có thể tặng cho vị Nhã Phân tiểu thư đây.

      Nhã Phân hơi sửng sốt, sau đó mặt lập tức mảnh phiếm hồng.

      Linh La này ngờ ở trước công chúng như vậy.

      Những người ở đây đều hoài nghi quan hệ giữa hai người bọn họ, tất nhiên càng thêm khẳng định cái loại ý tưởng đúng trong lòng này.

      -"Trời ạ!"

      Nhã Phân đầu tiên có chút biết làm sao, nàng nhìn Linh La, thấy ánh mắt Linh La nhìn nàng, đầu tiên hơi cúi thấp xuống giống như con mèo nhu thuận vậy, cổ làn da cũng bắt đầu ửng hồng, khiến cho người khác kìm nổi muốn hôn cái. Làn da mịn màng trắng trẻo cũng bắt đầu ngượng ngùng phớt đỏ.

      -Cái gì?

      Tịch Phá Thiên hô hấp ngừng lại, ánh mắt giật giật, thiếu chút nữa ngừng thở.

      nhìn Linh La cùng Nhã Phân chút, hận ý trong lòng nếu là có thể phát triển ra ngoài, sợ rằng toàn bộ nóc phòng đấu giá cũng phải bay .

      Hằn biết Linh La là cố ý, nhưng thể làm gì được. Nơi này là phòng đấu giá, cho dù vạn lần muốn cũng phải tuân thủ quy tắc nơi này.

      Nếu muốn mua Linh Dịch vậy phải trả giá rất cao!

      Người mặc áo choàng đen ngồi trong góc cũng cảm thấy hứng thú nhìn về phía trước, trong mắt hào quang lóe lên rồi lại dần dần biến mất.

      -Hai mươi lăm vạn ngàn kim tệ!

      Tịch Phá Thiên đến đầu lưỡi mình cũng sắp cắn xuống.

      -Tịch tộc trưởng dứt khoát đó, ngờ tiếp tực tăng giá.

      Hạ Ngôn nhàng cười:

      -Vậy ta liền ra giá ba mươi vạn !

      Hạ Ngôn giơ ba ngón tay về phía Mạc Gia Phần!

      Mạc Gia Phần đứng ở đài kinh ngạc nhìn Linh La, những bình Linh Dịch này vốn là do Linh La cung cấp. tại Linh La lại muốn mua bình dược phẩm của chính mình, cho dù cố ý nâng giá, giá hai mươi lăm vạn cũng sai lắm mà!

      Vì sao vẫn còn tăng giá như vậy chứ?

      Mạc Gia Phần khó hiểu, ngay cả Lưu Hiên cũng có chút khó hiểu nhíu mày.

      Đương nhiên những chuyện này cũng có quan hệ gì tới . Dù sao chỉ cần cuối cùng Linh Dịch này có người mua là được, về phần rốt cục mua được Linh Dịch bọn họ cũng cần quản nhiều.

      -Được! Tốt lắm! Linh La, xem như ngươi lợi hại!

      Tịch Phá Thiên hít hơi sâu, ánh mắt oán độc nhìn Hạ Ngôn, cuối cùng ra mấy lời mang đậm hương vị uy hiếp.

      quyết định buông bỏ rồi!

      Cuối cùng, Linh Dịch được Hạ Ngôn mua với giá ba mươi vạn kim tệ. Số tiền này dù sao cũng là của . Hạ Ngôn chỉ tổn thất năm phần trăm phí dịch vụ cho phòng đấu giá. Ba mươi vạn kim tệ, phòng đấu giá trừ vạn năm nghìn kim tệ làm phí dịch vụ.

      Đối với Hạ Ngôn mà , số tiền này cũng tính là gì.

      -Ngươi mua bình Linh Dịch này?

      Nhã Phân nhìn Hạ Ngôn, lúc này sắc mặt nàng khôi phục thần sắc bình thường, tuy hiển nhiên biểu tình còn có chút mất tự nhiên. Trong lòng tim ngừng đập "thình thịch".

      Mới vừa rồi nàng luôn suy nghĩ:" vì sao muốn đưa Linh Dịch cho ta? Ba mươi vạn kim tệ đó".

      -Đúng vậy, Mạc chấp cũng tuyên bố bình Linh Dịch cuối cùng này là của ta!

      Hạ Ngôn cười cười :

      -Tuy nhiên, chờ lát nữa, bình Linh Dịch này liền thuộc về Nhã Phân tiểu thư.

      Ánh mắt Hạ Ngôn thoáng nhìn về phía sau, nhìn thấy người mặc áo choàng đen vẫn ở chỗ đó, trong lòng an tâm ít. Lần này đến phòng đấu giá chủ yếu chính là vì Huyết Lăng Thảo.

      -" biết lát nữa lão già kia có đưa ra điều kiện gì để trao đổi Huyết Lăng Thảo hay .

      Hạ Ngôn cũng có chút lo lắng người mặc áo choàng kia dùng công phu sư tử ngoạm, vừa rồi người áo choàng cũng thấy được đối với Huyết Lăng Thảo rất tha thiết.

      -Bình Linh Dịch này tặng cho ta sao?

      Nhã Phân chớp chớp măt, hai ngọn núi mềm mại cao ngất trước ngực hơi đẩy về phía Hạ Ngôn, mùi hương u nhã liền bay vào mũi.

      Hạ Ngôn liên tục gật đầu, thân thể cứng đờ hơi lùi về phía sau:

      -Nhã Phân tiểu thư cần hoài nghi, lời ta thay đổi.

      -Ồ?

      Nhã Phân cảm thấy thân thể Hạ Ngôn mất tự nhiên, cười quyến rũ, thân thể mềm mại lại chậm rãi ngồi lại chỗ:

      -Vậy bình Linh Dịch này ta có thể sử dụng bất cứ lúc nào cũng được rồi.

      Hạ Ngôn sửng sốt, tuy nhiên lập tức hững hờ :

      -Nếu Nhã Phân tiểu thư muốn làm gì, muốn xử lí ra sao, đương nhiên do Nhã Phân tiểu thư quyết định.

      Hạ Ngôn cũng có chút Nhã Phân muốn gì.

      -Ừ! Vậy tốt rồi.

      Chiếc miệng nhắn của Nhã Phân hơi hơi chẩu lên, gật đầu .

      -Tịch tộc trưởng!

      Nhã Phân đột nhiên nhìn về phía Tịch Phá Thiên vẻ mặt thù hằn kia:

      -Bình Linh Dịch cuối cùng này tại ở trong tay ta, tại ta cũng có bất kì ý định nào muốn sử dụng bình Linh Dịch này. Tịch tộc trưởng! Nếu ngài cong muốn bình Linh Dịch này, chúng ta có thể chuyện. Ta đối với Linh Dịch trân quý này cũng cần.

      Nghe được lời Nhã Phân , bao gồm cả Hạ Ngôn trong đó, còn có cả mấy vị Chấp Thánh đường khác, đều kinh ngạc nhìn về phía nàng. Thoạt nhìn, Nhã Phân hìh như muốn bán bình Linh Dịch này cho Tịch Phá Thiên.

      Tịch Phá Thiên vốn tuyệt vọng rồi, nhưng tai nghe được lời Nhã Phân, trong lòng khỏi lại dâng lên hy vọng. Vừa rồi còn hận Nhã Phân, thậm chí ở trong lòng thầm mắng Nhã Phân cùng Linh La đôi đê tiện, tại trong lòng lại cảm kích Nhã Phân.

      -Nhã Phân tiểu thư, muốn bán bình Linh Dịch này sao?

      Tịch Phá Thiên vội vàng :

      -Nhã Phân tiểu thư, chỉ cần đưa ra giá Tịch gia có thể chấp nhận được, tất nhiên ta dữ mua lại bình Linh Dịch này.

      Nhã Phân sóng mắt lưu chuyển :

      -Dược phẩm này phải mất ba mươi vạn kim tệ mới mua được, ta đương nhiên chiếm tiện nghi của Tịch tộc trưởng, ngài chỉ cần trả ta hai mươi lăm vạn kim tệ, kèm theo Huyết Lăng Thảo mà ngài mua trước đó nữa, bình Linh Dịch vô cùng chân quý này lập tức thuộc về ngài.

      Nghe được Nhã Phân quyến rũ cười khẽ ra điều kiện, Tịch Phá Thiên chỉ cảm thấy trong ngực đau nhói:

      -"
      Nhã Phân này còn ác hơn nữa! Mình mua Huyết Lăng Thảo mất mười tám vạn kim tệ, thêm hai mươi lăm vạn kim tệ vậy khác nào là bốn mươi ba vạn kim tệ sao. Hạ gia cùng Vương gia đều dùng hơn mười vạn kim tệ mua được bình Linh Dịch, mà ta lại phải mất bốn mươi vạn mới mua được?"

      Trong lúc nhất thời ngây ngốc nhìn Nhã Phân, mà mặt Nhã Phân có bất cứ vẻ vội vàng gì, chỉ mỉm cười nhìn Tịch Phá Thiên, dường như Tịch Phá Thiên nếu đáp ứng điều kiện này vậy cần chuyện nữa.

      Những người khác cũng đều khiếp sợ nhìn Nhã Phân, trong lòng đều thầm "
      nữ nhân đáng sợ!"

      Đến ngay cả Lý Thiên Luân cũng cười cười nhìn Nhã Phân thầm nghĩ:

      -"
      có ý tứ!"

      Hạ Ngôn nghe thấy Nhã Phân tới Huyết Lăng Thảo, trong lòng khỏi rung động:

      -"
      Nếu có thể trao đổi lấy Huyết Lăng Thảo, vậy cũng cần phải giao dịch với người mặc áo choàng kia nữa."

      tại Linh Dịch là của Nhã Phân, Hạ Ngôn đương nhiên cũng điều gì, tất cả để xem Nhã Phân trao đổi thế nào .

      Tịch Phá Thiên hít sâu hơi, cảm xúc mới dần dần ổn định lại, khuân mặt cứng ngắc lộ ra nụ cười rất khó coi:

      -Nhã Phân tiểu thư! Huyết Lăng Thảo của ta dùng mười tám vạn kim tệ mới mua được đó.

      Nhã Phân dường như sớm đoán trước lão như vậy, lạnh nhạt cười, ngón tay mân mê tà váy trắng, nhàng :

      -Tịch tộc trưởng! Giá trị Huyết Lăng Thảo này cũng tới mười tám vạn kim tệ. Ngài cho dù dùng trăm vạn kim tệ mới mua được cũng quan hệ gì tới ta.

      -Ha ha!

      Tịch Phá Thiên cười lên hai tiếng :

      -Nhã Phân tiểu thư đúng, Huyết Lăng Thảo này đích đáng giá mười tám vạn, là ta suy nghĩ thấu đáo. Nhưng là Nhã Phân tiểu thư, điều kiện của có chút quá cao đó, biết có thể hạ thấp số kim tệ xuống chút ?

      tại, Tịch Phá Thiên cũng có thể cò kè mặc cả như vậy.

      Nhã Phân cau mày trầm ngâm lát, trong khi Nhã Phân trầm ngâm, Tịch Phá Thiên khẩn trương chăm chú nhìn Nhã Phân.

      -Thôi được, thể diện của Tịch tộc trưởng Nhã Phân ta dám nể.

      Nhã Phân cười khúc khích :

      -Vậy , hai mươi bốn vạn kèm theo Huyết Lăng Thảo, tổng giá trị cũng vượt qua ba mươi vạn.

      -Nhã Phân tiểu thư, bằng hai mươi hai vạn kim tệ kèm theo Huyết Lăng Thảo thế nào?

      Tịch Phá Thiên ánh mắt lấp lóe, lấy lòng .

      Lúc này cũng quản đến việc người khác có thể chê cười mình hay .

      Ở bên cạnh , chỉ có mấy Chấp Thánh đường, còn ít nhân vật nổi tiếng thành Ngọc Thủy, số thế lực cùng tộc trưởng gia tộc cũng đều ở trong này, thậm chí còn có nhân vật nổi tiếng từ những quận thành khác cùng thôn trấn phía dưới.

      Dưới rừng ánh mắt như vậy mà Tịch Phá Thiên có thể cò kè mặc cả như vậy, cũng khó cho rồi.

      -"
      Tịch Phá Thiên này cũng đơn giản, chỉ sợ trong lòng sớm vô cùng tức giận, nhưng ngờ còn có thể nhẫn như thế. Vì có được bình Linh Dịch này tiếc thể diện tộc trưởng của mình. Khó trách mấy năm nay Tịch gia dưới thống lĩnh của xuống dốc!"

      Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng.

      -Tịch tộc trưởng! Hội đấu giá kết thúc, chũng ta cũng mau chấm dứt trao đổi , hai mươi hai vạn kim tệ cộng với Huyết Lăng Thảo, ngài cũng nên đưa thêm ý kiến khác. Nếu ngài muốn vậy quên . Dù sao Nhã Phân ta cũng có thể ngày nào đó cần dùng đến Linh Dịch này.

      Nhã Phân ánh mắt chớp chớp, quyết định điều kiện cuối cùng.

      -Được rồi, theo lời Nhã Phân tiểu thư!

      Tịch Phá Thiên lần này có do dự nữa, trực tiếp cười .

      như vậy, chẳng khác nào Tịch Phá Thiên mua bình Linh Dịch cuối cùng này tiêu phí hết ba mươi vạn kim tệ.

      Mọi người trong hội trường thấy kết quả như vậy khỏi có chút thổn thức thôi. Tộc trưởng Tịch Phá Thiên này đúng là gặp may.

      Hội đấu giá chính thức chấm dứt, người mua được vật phẩm đều giao trả kim tệ bỏ ra, sau đó mang vật phẩm mua được .

      Hạ Ngôn mua được bình Linh Dịch cuối cùng, cũng giao cho Nhã Phân, Nhã Phân lại trao đổi với Tịch Phá Thiên lấy về hai mươi hai vạn kim tệ cùng gốc Huyết Lăng Thảo.

      -Linh La tiên sinh! tại cũng gần giữa trưa, bằng cùng nhau ăn cơm thế nào?

      Nhã Phân mời Hạ Ngôn.

      Hạ Ngôn thoáng nhíu mày chút, thầm nghĩ:

      -"
      Chờ sau khi ăn cơm xong lại đến chỗ Mạc Khải lấy hai mươi loại dược liệu kia cũng muộn. Vùa lúc buổi chiều có thể phối chế dược phẩm, sau đó buổi tối liền có thể sử dụng, kiểm chứng chút hiệu quả của nó. "

      -Tốt! Nhã Phân tiểu thư muốn nơi nào?

      Hạ Ngôn cười hỏi.

      -Ừ! Tới Tụ Phúc Lâu , tửu lâu ngay cạnh quảng trường, cách nơi này rất gần cũng làm chậm trễ thời gian của Linh La tiên sinh.

      Nhã Phân hơi đưa tay, trong tay cầm số kim phiếu hai mươi vạn, còn có gốc dược liệu cao cấp Huyết Lăng Thảo toàn thân đỏ như máu kia.

      Tụ Phúc Lâu chính là nơi Hạ Ngôn lần trước dùng cơm cùng Vương Ngữ Yên, nơi đó thức ăn quả tệ.

      Nghĩ chút, Hạ Ngôn liền gật đầu đồng ý.

      -Bạn trẻ! Xem ra ngươi cần Huyết Lăng Thảo của lão phu nữa, ha ha! Lão phu trước bước, tương lai có cơ hội có lẽ chúng ta còn có thể gặp lại.

      Người mặc áo choàng kia ôm quyền thi lễ với Hạ Ngôn, giọng như tiếng muỗi kêu vậy.

      Hạ Ngôn nghe thấy tiếng như thế thân hình đại chấn, vội vàng nhìn xung quanh.

      Trong phòng đấu giá này mọi người gần như đều đầy đủ, chỉ có người mặc áo choàng thần bí kia còn thấy bóng dáng đâu nữa.

      -Lão già mặc áo choàng thần bí này khẳng định phải người bình thường. Nhưng biết khi nào mới có thể gặp lại lão. Có lẽ là gã Luyện đan sư!

      thấy bóng dáng lão già, Hạ Ngôn chỉ biết lão già đó rồi.

      Thấy Hạ Ngôn nhăn mày nhìn xung quanh, hành động kỳ quái, Nhã Phân cũng nhìn xung quanh phòng đấu giá lên tiếng hỏi:

      -Linh La tiên sinh! Ngài nhìn gì?

      Hạ Ngôn vội cười :

      -Người mặc áo choàng vừa rồi có chú ý tới ? Ta đột nhiên nhớ tới rất kỳ quái, cho nên nhìn chút xem rời chưa. tại xem ra hẳn là rồi.

      Nhã Phân giật mình cười đáp:

      -Người đó ta cũng chưa từng gặp qua, hẳn là phải người thành Ngọc Thủy chúng ta, biết từ đâu mà đến.

      ********

      Hai người ra khỏi phòng đấu giá lập tức vào tửu lâu đệ nhất thành Ngọc Thủy, Tụ Phúc Lâu.

      Từ phòng đấu giá đến Tụ Phúc Lâu chỉ cách quảng trường ở giữa.

      Chỉ mất thời gian đến chén trà hai người liền tới trước của Tụ Phúc Lâu.

      Mấy tên tiểu nhị đứng trước cửa Tụ Phúc Lâu vừa thấy Nhã Phân, đều phi thường cung kính thi lễ. Mà Hạ Ngôn bên cạnh Nhã Phân họ lại biết. Cho dù Hạ Ngôn đeo mặt nạ bọn họ cũng khó có thể nhận ra Hạ Ngôn. Mấy người này cũng phải mấy tên tiểu nhị lần trước Hạ Ngôn thấy.

      Hạ Ngôn hôm nay cũng có mang theo vũ khí, cho nên tự nhiên cũng phải tháo kiếm.

      cùng Nhã Phân tiến vào trong Tụ Phúc Lâu, tuy rằng lúc này giữa trưa nhưng còn chưa tới thời gian ăn trưa của đa số người, cho nên trong đại sảnh lầu đại khái mới ngồi nửa khách. Nếu như vượt qua giờ nữa, trong đại sảnh lầu này gần như còn chỗ ngồi.

      -Nhã Phân tiểu thư!

      Chủ tửu lâu Vương Phúc rất nhanh tươi cười chạy tới, từ xa nhiệt tình hô lên.

      Hạ Ngôn cũng nhận ra Vương Phúc, lần trước ở ngoài của Vương Phúc dám bắt cùng Lý Nguyên Xuân tháo kiếm xuống, cuối cùng khi Trương Vận tới mới để Hạ Ngôn cùng Lý Nguyên Xuân vào.

      Nhớ tới tình cảnh ngày đó, Hạ Ngôn cũng chỉ hé miệng cười, ra chuyện này cũng thể trách Vương Phúc. Cũng bởi tính Lý Nguyên Xuân tốt lắm mới thiếu chút nữa xảy ra xung đột.

      -Vương tổng quản! Tìm cho chúng ta bàn .

      Nhã Phân nhàng cười .

      -Ha Ha! Nhã Phân tiểu thư, lầu có phòng, bằng đến phòng…

      Vương phúc còn chưa xong, Nhã Phân cắt lời:

      -Chúng ta ở trong đại sảnh là tốt rồi, cần lên đó. Vị trí kia có người đặt chưa?

      Nhã Phân chỉ bàn trong góc hỏi.

      Vương Phúc đưa mắt lại vội :

      - có, có! Nhã Phân tiểu thư, còn vị tiên sinh này nữa, mời vào trong!

      Hạ Ngôn gật đầu vơi Vương Phúc.

      Hai người tới ngồi xuống chiếc bàn đó, Vương Phúc tự mình cầm thực đơn đến tiếp đãi hai người, hỏi muốn ăn những thứ gì.

      Trong đại sảnh ít khách khứa thấy Nhã Phân, ánh mắt đều sáng lên, tuy nhiên bọn họ cũng dám có bất cứ bất kính gì với nàng.

      Có khả năng dùng cơm ở Tu Phúc Lâu nhiều ít cũng có chút địa vị ở thành Ngọc Thủy. Đại đa số người nơi này cũng đều từng tới hội trường Cực hạn khiêu chiến, tự nhiên là biết mặt Nhã Phân.

      -Ồ?

      người kinh ngạc hô lên:

      -Kia phải là Linh La tiên sinh sao?

      vừa như vậy, những người gần đây hay vào hội trường Cực hạn khiêu chiến cũng đều đột nhiên bừng tỉnh, đưa mắt nhìn kỹ, quả nhiên là Linh La tiên sinh.

      -Linh La tiên sinh cùng dùng cơm với Nhã Phân tiểu thư, bọn họ…

      Sau khi khẳng định Linh La cùng chỗ với Nhã Phân, vài người đều bắt đầu thấp giọng nghị luận.

      Giọng bọn họ tuy lớn, nhưng thính giác Hạ Ngôn vô cùng mẫn tuệ, cho dù bọn họ có hạ thấp thanh xuống gấp mười lần, Hạ Ngôn vẫn có thể nghe được.

      Nghe bọn họ nghị luân, Hạ Ngôn chỉ có thể cười cười.

      -Vật này…

      Chờ sau khi Vương Phúc rời , Nhã Phân đưa tay đặt hết kim phiếu cùng Huyết Lăng Thảo tới gần Hạ Ngôn.

      -Tặng những vật này rồi, có thể thu hồi lại hay ? Tuy nhiên Huyết Lăng Thảo đối với ta mà quả trọng yếu. Như vậy , ta dùng kim phiếu mua lại.

      -Nhìn kìa, nhiều kim phiếu như vậy, trời ạ! Dĩ nhiên là vạn tấm.

      Trong số vị khách có người mắt tinh nhìn thấy số kim phiếu bàn, khỏi trợn mắt kinh hô thành tiếng.

      "
      Ồ"

      Người này vừa hô lớn, những người khác cũng đều chú ý tới. khỏi mảnh tiếng hít lạnh.

      Đối với việc này, Hạ Ngôn cùng Nhã Phân đều thèm để ý, ở trong này, bọn họ cũng lo có người dám cướp đoạt. Còn nữa, toàn bộ thành Ngọc Thủy người có thực lực Hạ Ngôn cũng nhiều.

      -Linh La tiên sinh! Xin hỏi ngài đưa cho ta vật gì?

      Nhã Phân lộ hàm răng trắng noãn hỏi.

      -Sao?

      Hạ Ngôn ngẩn ra:

      -Linh Dịch!

      -Vậy sai rồi, ngài tặng cho ta Linh Dịch. Cũng phải là Huyết Lăng Thảo cùng kim phiếu. Ngài nếu tặng ta lễ vật, ta tự nhiên phải trả lễ vật lại. Huyết Lăng Thảo cùng kim phiếu này chính là lễ vật của ta.

      Giọng nhàng dịu ngọt của Nhã Phân chậm rãi vang lên.

      -Hơn nữa, ta có giữ Huyết Lăng Thảo cũng có tác dụng gì. Về phần kim phiếu, ta thiếu kim tệ, kim tệ với ta mà tác dụng cũng quá lớn. Mà Linh La tiên sinh muốn trở thành Luyện Đan Sư, mua sắm được liệu cũng cần ít tiền. Cho nên, ta chân thành xin Linh La tiên sinh nên từ chối.

      Nhã Phân xong đột nhiên thần sắc có chút ảm đạm, ánh mắt u oán nhìn Hạ Ngôn:

      -Chỉ hy vọng tương lai, Linh La tiên sinh quên Nhã Phân hội trường Cực hạn khiêu chiến thành Ngọc Thủy thôi.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 126: TRỞ VỀ PHỐI DƯỢC
      Thời gian ăn cơm với Nhã Phân cũng lâu, tuy nhiên trong lòng Hạ Ngôn có rất nhiều cảm xúc. Bởi vì Nhã Phân rất xinh đẹp, đủ để khiến cho bất cứ nam nhân nào cũng phải động tâm, cho dù là Hạ Ngôn cũng ngoại lệ.

      Nhưng cuối cùng Hạ Ngôn vẫn nhận Huyết Lăng Thảo cùng hai mươi hai vạn kim tệ đó, thể nhận.

      Sau khi cáo biệt Nhã Phân, Hạ Ngôn quay lại tầng phòng đấu giá, vào trong tiệm bán thuốc của Mạc Khải. tuần trước Hạ Ngôn với Mạc Khải rằng sau khi hội đấu giá kết thúc tới đây lấy hai mươi loại dược liệu đó. Cho nên, Mạc Khải sớm chuẩn bị tốt tất cả, chỉ còn chờ Hạ Ngôn tới lấy nữa mà thôi, cũng dám quên lời của Hạ Ngôn.

      Khi Hạ Ngôn xuất trước cửa hiệu bán thuốc Mạc Khải có mặt cười nịnh bợ ở đó rồi.

      trong hiệu thuốc cũng sớm chờ mong Hạ Ngôn đến. Nàng trong lòng vô cùng mong mỏi được nhìn chút khuôn mặt thần bí sau mặt nạ kia rốt cuộc là khuân mặt như thế nào. Nhưng nguyện vọng này rất khó có thể thành thực.

      Ngay cả Mạc Khải cũng phải rất cung kính với Linh La. Nàng làm sao có thể có cơ hội được?

      Mỗi khi nghĩ tới nguyện vọng trong lòng thể thực được, cũng rất bình thần.

      Chỉ là thường xuyên cầu nguyện, hy vọng có ngày có thể tận mắt nhìn thấy gương mặt sau chiếc mặt nạ kia. nghĩ viển vông rất nhiều lần nhưng mỗi lần suy nghĩ đều muốn biến khuôn mặt vốn khôi ngô tuấn tú kia trở thành bộ dạng hung ác thậm chí còn có nhiều vết sẹo nữa.

      Mỗi lúc nghĩ như vậy đều lắc đầu, nhanh chóng đuổi ý niệm đó ra khỏi trong đầu, sau đó nghiêm túc nhắc nhở mình rằng:

      " có khả năng! nhất định có bộ dạng như vậy!"

      -Mặc Khải tiên sinh! Dược liệu vẫn còn chứ?

      Hạ Ngôn nhìn thấy Mạc Khải ra chào đón liền cười hỏi.

      Mặc Khải vội vàng khom người đáp:

      -Tất cả chuẩn bị tốt rồi, chỉ còn chờ Linh La tiên sinh tới lấy. Hắc hắc! biết Linh La tiên sinh có mua được Huyết Lăng Thảo từ hội đấu giá hay ?

      Chính tới tin tức về Huyết Lăng Thảo được bán đấu giá lần này cho Hạ Ngôn, tuy rằng Phòng đấu giá trước đó cũng tuyên truyền tin tức này ra ngoài, tuy nhiên nếu phải có Mặc Khải cho biết, Hạ Ngôn khó có thể biết được. Hạ Ngôn căn bản có thói quen chú ý những tin tức đó.

      -Phải rồi, cảm ơn Mặc Khải tiên sinh đó. Huyết Lăng Thảo hội đấu giá ta mua được rồi.

      Hạ Ngôn cười nhìn về phía Mạc Khải .

      Mặc Khải nghe được lời Hạ Ngôn lập tức lộ ra bộ dáng sợ hãi, đôi mắt tràn đầy ngưng trọng cùng nghiêm túc:

      -Linh La tiên sinh quá, thực ra đây đều là việc mà tôi nên làm.

      - lấy chiếc hộp gấm ra đây!

      xong. Mặc khải liền nghiêng người sang phân phó cho kia.

      Thân thể mềm mại khẽ run lên, giật mình bừng tỉnh. Sau đó lúng túng gật gật đầu đứng dậy, vào phía sau tiệm thuốc, chỉ chốc lát mang ra ngoài hộp gấm khá lớn.

      -Linh La tiên sinh! Hai mươi loại dược liệu ngài cần toàn bộ đều ở trong đó.

      Mặc Khải ngừng gật đầu, ánh mắt trộm liếc quan sát Hạ Ngôn bên cạnh.

      Thực ra cũng rất muốn nhìn chút sau chiếc mặt nạ kia rốt cuộc dấu khuân mặt thế nào, nhưng cũng dám đưa ra cầu như vậy với Hạ Ngôn.

      -Ử!

      Hạ Ngôn tiếp nhận chiếc hộp gấm bằng gỗ lim từ tay ngại ngùng, tùy ý mở ra xem chút. Cũng thấy sai sót gì, lúc này mời lần nữa bóng chiếc hộp lại.

      -Những dược liêu này tổng cộng là hai mươi bốn vạn năm nghìn kim tệ đúng ?

      Hạ Ngôn đặt hộp gấm xuống trước mặt, rồi sau đó lấy kim phiếu ở trong ngực áo ra.

      xấp kim phiếu tỏa ra kim quang lập lánh.

      Mặc Khải nuốt ngụm nước miếng, tròng mắt gắt gao trợn nhìn kim phiếu trong tay Hạ Ngôn, lão nhìn thấy mặt những tấm kim phiếu đó giá trị đều là vạn. xấp dầy cũng phải là ít.

      -Đúng, đúng!

      Mặc Khải liên tục đáp, hai tay giơ về phía trước xoa xoa lòng bàn tay vào nhau.

      Bởi vì tham gia hội bán đấu giá nên Hạ Ngôn mang theo toàn bộ kim phiếu người. Tổng cộng là hơn năm mươi tám vạn. Trong cuộc đấu giá vừa rồi, Hạ Ngôn tuy rằng bỏ ra ba mươi vạn mua chính Linh Dịch của mình, tuy nhiên sau đó lại lấy được hai mươi hai vạn, tương đương chỉ mất tám vạn. tại kim phiếu người Hạ Ngôn còn có hơn năm mươi vạn.

      Năm mươi tấm kim phiếu lấp lánh đương nhiên là xấp rất dầy!

      Từ xấp kim phiếu này Hạ Ngôn đếm ra hai mươi bốn tấm kim phiếu vạn, sau đó lại đếm ra năm tấm kim phiếu ngàn, rồi cùng đưa tới trước mặt Mạc Khải.

      Mạc Khải trong lòng kích động, hai tay lúc này cũng run lên nhè .

      Làm lần mua bán lập tức thu về hơn hai mươi vạn kim phiếu, chuyện này quả khiến cho người ta hưng phấn mà!

      Lúc này cũng có thể từ trong đó kiếm được ít hhoa hồng!

      Nghĩ đến hoa hồng kếch xù, Mạc Khải càng thêm hưng phấn, vui đến nỗi thân hình cũng bắt đầu run lên nhè .

      -Số kim phiếu đúng chưa?

      Hạ Ngôn nhìn bộ dạng Mạc Khải, trong lòng thầm cười hỏi:

      -Đếm chút , nếu có vấn đề gì ta còn có việc riêng phải .

      Mạc Khải vội vàng đếm ràng lần, tuy nhiên ngón tay ngừng run rẩy thể khống chế được, tê dại hơn, so với bình thường còn kém xa. hồi lâu sau mới đếm được chính xác, vừa vặn hai mươi bốn vạn năm nghìn kim tệ.

      -Đúng, đúng, đúng rồi!

      Mạc Khải hai mắt tỏa sáng .

      -Ừ! Mạc Khải tiên sinh, hãy đối tốt với tiểu nha đầu này chút.

      Hạ Ngôn đột nhiên nhìn về phía kia, sau đó mạc danh kỳ diệu câu.

      Mạc Khải sửng sốt, sau đó vẻ mặt mừng rỡ :

      -Linh La tiên sinh! Nàng là điệt nữ của ta, ha ha! Ta biết rồi, ta vẫn đối với nàng rất tốt Linh La tiên sinh, ngài yên tâm!

      Hạ Ngôn thấy biểu tình Mạc Khải này dường như có chút quái dị, khỏi nhíu nhíu mày, nhìn kia chút. Chỉ thấy sắc mặt nàng cũng trở nên ửng đỏ.

      -"Câu vừa rồi khiến cho bọn họ hiểu lầm rồi"

      Hạ Ngôn trong lòng khẩn trương nghĩ:

      -"Quên ! Nhanh rời chút vậy".

      -Vậy ta xin cáo từ, Mạc Khải tiên sinh! Sau này nếu còn cần dược liệu gì, ta lại tìm ngài hợp tác!

      Hạ Ngôn xong liền rất nhanh xoay người rời .

      Chờ sau khi Hạ Ngôn rời, Mạc Khải mới lập tức dựng hai chân lên, kích động nhìn đáng kia.

      -Tiểu Nha! Linh La tiên sinh có thể coi trọng con rồi đó! Ha ha! Con nếu theo người giàu có mạnh mẽ như Linh La tiên sinh, sau này nhất định có thể thăng quan tiến chức như diều gặp gió. Ừ, nhất định như vậy!

      Mạc Khải mừng rỡ như điên .

      sửng sốt rồi sau đó cũng có chút thất thần:

      -Linh La tiên sinh coi trọng con sao? đâu, có lẽ chỉ cảm thấy con là còn , cho nên mới dặn dò thúc thúc chút.

      Thực ra Mạc Khải đối với điệt nữ này của lão vẫn rất tốt, tuy rằng cũng có đôi khi lớn tiếng trách mắng, nhưng cuộc sống sinh hoạt, Mạc Khải cũng keo kiệt gì đối với diệt nữ này.

      Nếu này cũng luôn luôn ở trong hiệu thuốc giúp đỡ lão.

      Sau khi rời tiệm thuốc, Hạ Ngôn cũng lập tức rời phòng đấu giá quay về phủ viện Hạ gia, mà lần nữa tới tầng hai phòng đấu giá, số kim tệ bán bốn bình Linh Dịch kia Hạ Ngôn còn chưa có lấy về.

      Bốn bình Linh Dịch, bán với giá phân biệt là mười vạn, mười vạn, mười bốn vạn, ba mươi vạn kim tệ. Tổng giá trị là sáu mươi lăm vạn. Khấu trừ năm phần trăm chi phí cho phòng đấu giá là ba vạn hai ngàn năm trăm kim tệ, vậy còn lại sáu mươi mốt vạn bảy ngàn năm trăm kim tệ.

      -Linh La tiên sinh! Rốt cuộc ngài cũng tới, ta chờ ngài ở đây lúc lâu rồi đó!

      Chấp Mạc Gia Phần luôn luôn ở trong phòng đấu giá đợi Hạ Ngôn tới lấy kim tệ.

      -Ha ha! để Mạc chấp phải đợi lâu

      Hạ Ngôn chắp tay xin lỗi.

      - sao, sao! Hội trưởng bởi vì có chuyện quan trọng phải trước. Linh La tiên sinh! Mời theo ta.

      Mạc Gia Phần cung kính mỉm cười .

      theo Mạc Gia Phần, Hạ Ngôn tới phòng đăng ký bán đấu giá lúc trước.

      Mạc Gia Phần lấy ra quyển sổ màu đỏ, là bản ghi chép những vật phẩm được bán đấu giá, để Hạ Ngôn ký tên đó.

      Hạ Ngôn nhìn thoáng qua chút, rồi ký tên lên đó hai chữ "Linh La".

      -Trừ phí phục vụ, Linh La tiên sinh! Đây là số kim phiếu sáu mươi mốt vạn bảy ngàn năm trăm kim tệ, mời ngài thu lại.

      Sau khi Hạ Ngôn ký tên, Mạc Gia Phần lấy ra sấp kim phiếu đưa cho Hạ Ngôn.

      Có thể dễ dàng thấy được lúc này Mạc Gia Phần cũng khá trầm trọng.

      Hơn sáu mươi vạn kim phiếu là khoản tiền lớn, trong thành Ngọc Thủy, người có thể ngay lập tức xuất ra sáu mươi vạn kim tệ chỉ có thể đếm đầu ngón tay.

      Hạ Ngôn hờ hững nhìn lướt qua số kim phiếu, rồi trực tiếp nhét vào trong lòng ngực cũng có kiểm tra.

      Thấy Hạ Ngôn tùy ý như thế, Mạc Gia Phần chấn động, hơn sáu mươi vạn kim phiếu mà cứ hờ hững thèm để ý như vậy? Đây chính là hơn sáu mươi vạn mà phải hơn sáu mươi kim tệ nha!

      -Đa tạ Mạc chấp !

      Hạ Ngôn ôm quyền .

      -Ha ha! cần khách khí, cần khách khí!

      Mạc Gia Phần còn có chút chưa hồi phục tinh thần vốn có. Cả đời này lão cũng chưa thấy người nào giống như Linh La lúc này.

      Hơn sáu mươi vạn kim tệ lại dường như hoàn toàn để ở trong lòng.

      -"Linh La này rốt cuộc là dạng người thế nào?"

      Trong lòng Mạc Gia Phần vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

      -Mạc Chấp ! Ta có việc xin cáo từ trước!

      Hạ Ngôn tại rất nóng lòng muốn nhanh chóng trở về phối chế dược phẩm.

      -Được! Được!

      Mạc Gia Phần liên tục gật đầu .

      Ra khỏi phòng đấu giá, Hạ Ngôn vận chuyển nội lực trong cơ thể, tốc độ đường ngừng nhanh lên. Năm giác quan đồng thời mở ra, Hạ Ngôn rất cẩn thận chú ý xem có ai theo dõi mình hay .

      Tới nơi có ai mới tháo mặt nạ xuống, sau đó chạy nhanh về hướng phủ viện Hạ gia. Dọc đường , Hạ Ngôn sử dụng tới dưới tám phần tốc độ cực hạn của mình.

      Từ xa nhìn lại chỉ thấy tàn ảnh thoáng lên rồi biến mất còn. Hạ Ngôn cũng đường lớn mà lựa chọn đường vắng người, cũng quản có phải ngõ cụt hay . Hạ Ngôn đều trực tiếp băng vào trong đó, nếu gặp phải ngõ cụt liền trực tiếp bay qua.

      Sau thời gian chén trà Hạ Ngôn thấy được phủ viện Hạ gia.

      -"Sau khi phối chế dược phẩm ta có thể thúc đẩy tụ linh huyệt tăng trưởng rồi, tốc độ chuyển hóa nội lực thành linh lực cũng có thể nhanh hơn. Đến lúc đó thực lực tất nhiên tăng lên biên độ lớn. Tuy nhiên, sợ rằng muốn đạt tới Linh sư hậu kỳ còn cố gắng nhiều mới được. biết khi nào ra mới có thể khiêu chiến Đường chủ Thánh đường!"

      Hạ Ngôn ánh mắt biến đổi, suy nghĩ trong đầu rất nhanh lên.

      -"Sớm muộn gì ta cũng có thể khiêu chiên Đường chủ!"

      Hạ Ngôn nắm chặt hai tay, dưới chân tốc độ vẫn chậm lại.

      Nơi này là cửa sau của phủ viện Hạ gia.

      Hạ Ngôn dậm mạnh hai chân lên mặt đất, "vù" thân thể liền như chim én linh hoạt bay qua bức tường màu xanh vào ttrong viện.

      Tiểu viện của cách nơi này đến trăm mét.

      Đối với dược phẩm sắp sửa phối chế ra so với Linh Dịch còn hiếm quý hơn nhiều, trong lòng Hạ Ngôn cũng vô cùng kích động cùng hưng phấn. Máu tuần hoàn cũng nhanh hơn ít.

      "Hít", "phù".

      Hít thở sâu lần, tâm tình lúc này mới từ từ bình phục, Hạ Ngôn bước vội về phía tiểu viện của mình.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 127: ĐẠI CÔNG CÁO THÀNH
      Sau khi Hạ Ngôn tiến vào tiểu viện của mình, đơn giản mấy câu với Tiểu Thanh rồi chui đầu vào trong phòng bếp. Tiểu Thanh thấy Hạ Ngôn cầm trong tay chiếc hộp gấm màu tím cũng dám hỏi nhiều.

      -"Thánh Hoàng gia gia!"

      -Thánh Hoàng gia gia! Mau ra đây, dược liệu cháu chuẩn bị đủ hết rồi!

      Hạ Ngôn tiến vào phòng bếp, cẩn thận đóng kín cửa phòng, rồi lấy toàn bộ hai mươi ba loại dược liệu ra sắp xếp chỉnh tề bàn, trong đó có mấy loại dược liệu cao cấp quả thực vô giá, tuy nhiên, những dược liệu đó rất nhanh cũng được sử dụng tới.

      Tuy rằng cố gắng khống chế kích động trong lòng, biết lão Thánh Hoàng có thể nghe được.

      -Gọi cái gì?

      Dưới tiếng la gọi liên tục của Hạ Ngôn, lão Thánh Hoàng dần dần ra thân hình:

      -Gấp cái gì chứ? phải chỉ là dược phẩm thúc đẩy Tụ Linh Huyệt tăng lớn thôi sao? Con đường ngươi về sau còn rất dài đó! tại mới chỉ có bắt đầu thôi!

      Lão Thánh Hoàng vừa mới thân liền bắt đầu giáo huấn Hạ Ngôn. Những lời này cũng phải lão Thánh Hoàng lần hai lần.

      Hạ Ngôn cười hắc hắc :

      -Thánh Hoàng gia gia! Mau dạy cháu cách phối chế dược phẩm này , toàn bộ dược liệu cần thiết đều chuẩn bị đầy đủ rồi.

      Ánh mắt đảo qua hai mươi loại dược liệu được sắp xếp ngay ngắn, vì số dược liệu này mà Hạ Ngôn tốn ít tinh thần. Nhất là loại dược liệu cao cấp Huyết Lăng Thảo cuối cùng, kiếm được quả dễ.

      -Ừ!

      Lão Thánh Hoàng gật đầu, hai mắt cũng kiểm tra số dược liệu lần, cuối cùng mới chậm rãi :

      -Phối chế loại dược phẩm này so với luyện đan cũng thể sơ ý điều gì, ngươi cần phải chuẩn bị cho tốt, ta phỏng chừng quá trình phối chế dược phẩm cũng mất thời gian khoảng mười canh giờ.

      Hạ Ngôn trong lòng cả kinh:

      -Cái gì? Mười canh giờ?

      Tuy rằng có chuẩn bị, nhưng khi nghe được lão Thánh Hoàng cần mất thời gian mười canh giờ, Hạ Ngôn cũng khỏi giật mình.

      Lần trước phối chế Linh Dịch cũng chỉ mất thời gian hai canh giờ, lần này lại phải mất mười canh giờ.

      -Đúng vậy, ngươi cho rằng phối chế dược phẩm rất đơn giản hay sao?

      Lão Thánh Hoàng vuốt chòm râu của mình :

      -Ta có thể với ngươi, nếu ngươi thể tập trung tinh lực, đến lúc đó xuất sai sót gì công hiệu của dược phẩm có thể suy giảm lớn, thậm chí căn bản có hiệu quả gì.

      -Mười canh giờ!

      Hạ Ngôn nhíu mày thào lần nữa.

      cách khác, nếu bắt đầu từ bây giờ đại khái cần đến giữa trưa ngày mai mới có thể phối chế thành công.

      Trong thời gian đó tuyệt đối thể để bất cứ sai sót nào xảy ra. khi xuất hiên chút sai lầm. rất có thể mọi công sức đổ sông đổ bể hết, những dược liệu đó đều dễ có được. Nếu muốn kiếm lại đủ tất cả số dược liệu đó rất có thể phải cần thêm thời gian nửa tháng nữa, thậm chí còn lâu hơn.

      -Để cháu với Tiểu Thanh tiếng!

      Hạ Ngôn xong liền mở cửa phòng nhanh chóng bước ra ngoài.

      Tiểu Thanh ngồi xuất thần bên vườn hoa trong viện, nghe thấy phía sau có động tĩnh vội quay người lại nhìn. Thấy Hạ Ngôn ra mặt lập tức xuất vẻ vui mừng, vội vàng đứng lên.

      -Tiểu Thanh! Huynh phải tiến hành tu luyện ngay bây giờ, có thể phải tới gần trưa ngày mai tu luyện mới kết thúc. Phòng bếp tạm thời thể sử dụng, muội nếu đói bung chịu khó phường thị mua nha. Đúng rồi, ngàn vạn lần cho bất cứ người nào đến quấy rầy huynh. Nếu có người tới tìm huynh cứ là giữa trưa ngày mai huynh xuất quan.

      Hạ Ngôn dặn dò.

      Tiểu Thanh thấy Hạ Ngôn rất nghiêm trọng, vội vàng gật đầu đáp:

      -Muội biết rồi, Hạ Ngôn ca ca! Trong phòng muội có chút điểm tâm, nếu đói muội ăn điểm tâm cũng được.

      -Ừ! Chú ý bảo trọng thân thể! Huynh phải tu luyện đây, chờ sau khi huynh ra dẫn muội tửu lâu ở phường thị dùng cơm!

      Hạ Ngôn cười cười với Tiểu Thanh.

      Tiểu Thanh vỗ vỗ đôi tay trắng, khẽ nhảy lên vui mừng :

      -Hay quá, Hạ Ngôn ca ca!

      Sau khi căn dặn Tiểu Thanh xong, Hạ Ngôn liền yên tâm trở lại phòng bếp.

      -Thánh Hoàng gia gia! Cháu chuẩn bị tốt rồi, bắt đầu thôi.

      Hạ Ngôn ánh mắt ngưng trọng, kiên định .

      -Tốt!

      Biểu tình của lão Thánh Hoàng cũng trở nên ngưng trọng, ánh mắt dừng lại tất cả số dược liệu :

      -Trước tiên nghiền nát Ma Hoàng Đằng, sau đó đốt thành tro, chú ý, nhất định phải nghiền hoàn toàn thành bột mịn, sau đó mới bắt đầu đốt.

      Ma Hoàng Đằng là loại dược liệu màu xanh đậm, bình thường sinh sống ở những vách núi đá, là dược liệu trung cấp nhưng bình thường giá cả cũng quá cao.

      Dựa theo lời lão Thánh Hoàng , Hạ Ngôn bắt đầu thao tác từng bước .

      Thời gian chậm rãi trôi qua.

      Hạ Ngôn vẫn chưa cảm giác được gian trong phòng cũng dần dần trở nên u tối, sau khi châm nến thắp sáng lên, Hạ Ngôn cũng có dừng lại, khẩn trương tiến hành công việc tiếp theo.

      Hai mươi ba loại dược liệu, mỗi loại dược liệu đều phải tiến hành thao tác cẩn thận.

      Tứ Diệp Liên trăm năm cần rút hoàn toàn kinh mạch trong thân cây ra, được làm gẫy, cũng được rút đầy đủ.

      Có thể , công việc tỉ mỉ này đòi hỏi người làm phải rất kiên nhẫn, người bình thường căn bản thể làm được.

      Mà Hạ Ngôn lại tiến hành gọn gàng rành mạch.

      Tuy rằng thời tiết bắt đầu vào thu, khí trời ôn lạnh, nhưng trán Hạ Ngôn từng giọt mồ hôi ngừng chảy ra cũng chưa từng biến mất.

      -Hồ Điệp Lan trăm năm chà xát vụn ra sau đó nghiền ép lấy nước.

      Hạ Ngôn cứ nhất nhất dựa theo lời lão Thánh Hoàng mà làm theo.

      Có đôi khi tinh quang trong mắt chớp động, mà có đôi khi lộ ra thần sắc mơ hồ bất định. Những trình tự này Hạ Ngôn căn bản hiểu hết ý nghĩa của nó, nhưng trong lòng vẫn ghi nhớ trọn vẹn.

      Lão Thánh Hoàng thấy Hạ Ngôn bận rộn ngừng thỉnh thoảng gật đầu, toát ra loại tình cảm vui mừng, lão Thánh Hoàng hiển nhiên rất vừa lòng về Hạ Ngôn.

      Người thực phối dược có thể hoàn toàn nhập tâm như Hạ Ngôn tuyệt đối nhiều, mà Hạ Ngôn lại vô cùng cẩn thận, đến tại còn chưa có bất cứ sai lầm nào xảy ra.

      như vậy, sau này có thể trở thành Luyện đan sư, Hạ Ngôn nhất định có thể làm được phi thường xuất sắc, hơn nữa hy vọng thăng cấp vô cùng lớn!

      Phải biết rằng cấp bậc Luyện đan sư cũng phải dễ dàng thăng cấp. Cho dù là cường giả Linh tông cũng có thể vẫn dừng ở cấp độ Luyện đan sư phẩm chất sơ cấp, muốn luyện chế ra đan dược có phẩm chất cao cũng phải dễ dàng như vậy.

      Luyện đan sư là chức nghiệp cực kỳ cần kiên nhẫn.

      Đương nhiên, luyện đan sư đối với năng lực khống chế linh lực tuyệt đối mạnh hơn so với Linh sư bình thường có cùng thực lực.

      -Khô Ma Cát Thảo chà xát thành từng mảnh , cho vào trong chén rượu trắng ngâm canh giờ.

      Hạ Ngôn đưa mắt nhìn về phía Khô Ma Cát Thảo.

      tại, Hạ Ngôn tiến hành xử lý đến loại dược liệu thứ mười chín.

      Còn có bốn loại dược liệu chưa được xử lý, bốn loại dược liệu này toàn bộ đều là dược liệu cao cấp. Trong đó có Huyết Lăng Thảo, loại dược liệu màu hồng vô cùng hiếm thấy kia.

      Ánh nắng mặt trời theo cửa sổ chiếu vào trong phòng, chiếu cả lên người Hạ Ngôn.

      Hạ Ngôn đưa tay che mắt, ánh mắt híp lại chút, trải qua lao động đêm, Hạ Ngôn vẫn chưa cảm thấy mỏi mệt. Tuy nhiên bị ánh nắng mặt trời chiếu chói mắt, trong lúc nhất thời có chút thoải mái.

      Tuy nhiên, đó chỉ là trong giây lát, Hạ Ngôn lại tiếp tục tập trung toàn bộ tinh thần và thể xác và trong việc xử lý mấy loại dược liệu còn lại.

      -"Ha ha! Chỉ còn lại dược liệu cuối cùng là Huyết Lăng Thảo nữa thôi!"

      Hạ Ngôn trong lòng hưng phấn cười.

      Sau khi xử ký xong Huyết Lăng Thảo có thể tiến hành công việc phối chế cuối cùng khoảng cách đều đại cáo thành công còn xa nữa.

      Áp chế tâm tình kích động của mình, Hạ Ngôn đưa ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía Huyết Lăng Thảo màu hồng kia, vì gốc Huyết Lăng Thảo này làm chậm trễ Hạ Ngôn phối chế thuốc suất thời gian tuần liền.

      -Huyết Lăng Thảo, loại dược liệu cuối cùng cần xử lý, cũng là dược liệu cần thận trọng nhất. Hạ Ngôn! Trước tiên cho Huyết Lăng thảo vào trong cái chén ngọc sạch .

      Lão Thánh Hoàng liên tục bận rộn suất chín canh giờ, mà trong chín canh giờ cũng chưa từng dừng lại chút nào.

      -Được!

      Hạ Ngôn từ trong chạn bát lấy ra cái chén ngọc màu trắng sau đó nhàng để Huyết Lăng Thảo vào trong đó.

      -Dùng chùy gỗ nhàng giã Huyết Lăng Thảo, chú ý ngàn vạn lần được đập nát Huyết Lăng thảo, càng thể để chất lỏng màu đỏ chảy ra.

      Lão Thánh Hoàng giọng điệu trầm trọng .

      Hạ Ngôn cầm lấy chùy gỗ, hết sức chăm chú nhìn Huyết Lăng Thảo, lực lượng ngón tay được khống chế chính xác đến mức giới hạn nhất.

      "Đinh"

      "Đinh đinh"

      Ban đầu chậm rãi, rồi Hạ Ngôn bắt đầu tăng động tác nhanh hơn. Tuy nhiên, mỗi lần gõ thời gian cùng lực đều rất , hơn nữa, lực mỗi lần gõ cũng gần như hoàn toàn giống nhau!

      Đại khái qua thời gian nén nhang, toàn bộ phía ngoài Huyết Lăng Thảo ngờ dần dần biến thành màu hồng đỏ. còn là màu hồng như máu tươi lúc trước nữa.

      -Chính là lúc này, Hạ Ngôn! Mau trộn chất lỏng Huyết Lăng Thảo cùng với chất lỏng Mã Đề Đại Nhĩ Thiệt!

      Đột nhiên lão Thánh Hoàng trợn mắt vội vàng .

      Gần như phản xạ có điều kiện, Hạ Ngôn nhanh chóng tiến hành nghiền ép, sau đó đổ chất lỏng vào trong chất lỏng Mã Đề Đại Nhĩ Thiệt

      "Xèo xèo"

      làn khói từ trong dung dịch bay lên, vị thuốc đông y nồng đậm lập tức bao phủ. Hạ Ngôn hít vào hơi thiếu chút nữa kìm nổi hắt xì cái, tuy nhiên lại mạnh mẽ nhìn xuống, ngạc nhiên vui mừng nhìn biến hóa trong chất lỏng đó. Hai chất lỏng này dung hợp lại ngờ tạo nên màu xanh da trời.

      -Thả vào.

      Lúc này, lão Thánh Hoàng lại bắt đầu để Hạ Ngôn dựa theo trình tự xử lý dược liệu lúc trươc mà thả chất bột hoặc chất lỏng hoặc bột tro vào trong đó.

      Sau khi loại dược liệu cuối cùng được cho vào, lão Thánh Hoàng mới thở phào hơi, mà Hạ Ngôn cũng làm theo từ trong lồng ngực thở ra hơi.

      -Bây giờ đun thuốc này lửa , đại khái canh giờ sau đại công cáo thành!

      Lão Thánh Hoàng gật đầu , ánh mắt lấp lánh tinh quang. Hiển nhiên cũng phí công ít.

      Hạ Ngôn lúc này mới lau mồ hôi trán, khóe miệng hơi hơi nhếch sang vui sướng, phối chế dược phẩm này ngờ phải cần thời gian mười canh giờ. Hạ Ngôn đưa mắt nhìn qua của sổ bên ngoài quả mặt trời lên cao.

      -Thánh Hoàng gia gia! Như vậy là xong rồi sao? Chờ sau lúc là phối dược thành công?

      Hạ Ngôn kìm nổi hưng phấn hỏi.

      -Ừ!

      Lão Thánh Hoàng chậm rãi gật đầu:

      -Hẳn là có vấn đề gì, có dược phẩm này, ha ha! Hạ Ngôn, Tụ Linh Huyệt của ngươi có thể trong thời gian ngắn nhanh chóng tăng lớn. Tuy nhiên, rốt cuộc có thể đạt tới trình độ gì còn phải xem tư chất của ngươi!

      Dược phẩm tuy rằng có thể hỗ trợ tu luyên, nhưng tư chất của chính người tu luyện lại quyết định hiệu quả dược phẩm có thể phát huy.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 128: HẠ NGÔN LÀ CỰ PHÚ
      Cửa phòng bếp nhàng mở ra.

      Thân ảnh chớt loé, Hạ Ngôn từ trong phòng bếp ra, luồng dược hương mạnh mẽ từ trong phòng khuyếch tán ra bên ngoài. Tính từ chiều hôm qua Hạ Ngôn chưa từng rời khỏi phòng bếp này.

      "Rốt cuộc đại công cáo thành!"

      Hạ Ngôn lộ ra vẻ kinh hỷ khó có thể che dấu. Vì phối chế dược tề này suốt mười canh giờ toàn bộ thể xác và tinh thần đều nhập vào trong đó, trong mười canh giờ này thần kinh lúc nào cũng căng thẳng.

      Cuối cùng trải qua canh giờ cuối cùng, lửa chợt tắt dược tề này rốt cuộc cũng ra lò.

      Duy nhất làm cho Hạ Ngôn có chút tiếc nuối đó là đến cuối cùng thuốc này chỉ có bình. Dược tề này màu sắc có chút phớt hồng, mùi tính là mạnh mẽ, hoàn lại có cỗ hương thơm ngát khó nên lời. Nhưng là trong trù phòng phi thường dày đặc dược vị. Hơn hai mươi loại dược liệu trải qua các công đoạn xử lý các hương dược hỗn tạp vẫn tồn tại trong khí.

      Hạ Ngôn đem cửa phòng bếp mở rộng ra, cùng với toàn bộ cửa sổ đều khai mở, làm cho dược vị trong trù phòng tản mát ra ngoài.

      Sờ sờ bình dược liệu để trong áo, Hạ Ngôn có chút thoả mãn nở nụ cười, phi thường thoải mái. Tuy rằng cuối cùng chỉ phối chế được bình dược tề, như dựa theo những gì thánh hoàng gia gia loại dược tề này ngay lần đầu tiên sử dụng phát huy toàn bộ dược hiệu. Sau này cho dù có dùng thêm cũng có thêm hiệu quả gì.

      Ở Long Chi đại lục có rất nhiều loại đan dược cùng dược tề cũng như vậy. Ngoai lần đầu ra có công dụng còn là lần sau sử dụng lại hoàn toàn cũng có công hiệu gì.

      Cuối cùng Hạ Ngôn nhìn lại căn trù phòng bừa bộn liền dọn dẹp lưu lại dấu vết gì, Hạ Ngôn lúc này mới đả khai cước bộ rời khỏi tới nội viện.

      " thể ở Hạ gia viện phủ sử dụng loại dược tề này được, trong lúc tụ linh huyệt đại tăng sợ rằng làm ra động tĩnh , nếu mà như vậy tất nhiên khiến rất nhiều người chú ý!" Hạ Ngôn ánh mắt chợt loé "uh, ngày mai lên Ngọc Thuỷ sơn, nơi đó bình thường cũng có người qua lại, ta tìm nơi u tịch dùng dược tề này. Có thổ cẩu giúp ta hộ pháp cho dù là con người hay dã thú cũng trở ngại được đến ta. "

      "Đúng rồi, thổ cẩu đâu?" Hạ Ngôn sửng sốt.

      Ngày hôm qua lúc quay về cũng thấy nó.

      " vì nhàm chán quá mà quay trở về Hắc Phong sơn làm đại vương đấy chứ?" Hạ Ngôn trong lòng vừa động "Thổ cẩu kia linh trí kém gì con người nếu thực muốn ở lại ta cũng khó tìm nó trở về. "

      Trươc khi thổ cẩu theo Hạ Ngôn chính là đại vương của Hắc Phong sơn. Nó là Huyễn Ảnh Lang nhưng lại giống Huyễn Ảnh Lang bình thường, khi đám dã thú tập kích Hoàng Hiệp trấn nó chính là đầu lĩnh.

      Lắc đầu, Hạ Ngôn tìm trong căn phòng bên phải phòng của chính là phòng của thổ cẩu, cũng có trong đó.

      Ngay cả Tiểu Thanh cũng có ở căn phòng bên trái.

      "Cũng ở nhà!" Hạ Ngôn nhướng mày, cảm giác có chút đói khát. Trải qua mười canh giờ có ăn uống, bất luận là kẻ nào cũng cảm thấy đói bụng.

      "Hạ Ngôn ca!"

      Ngay khi Hạ Ngôn dang nghĩ Tiểu Thanh cũng có ở trong tiểu viện Tiểu Thanh đẩy cửa tiểu viện đến người mặc cái váy hoa xanh thanh nhã, cùng với dáng người thanh lệ thoát tục phảng phất như vướng bụi trần.

      Nhìn thấy Hạ Ngôn, Tiểu Thanh bước nhanh vàp sân viện vui sướng kêu lên.

      "Oh, huynh xem"

      Tiểu Thanh mắt sáng lên trong tay cầm thứ tựa như là bộ quần áo, hơn nữa bên còn có lên những đường may.

      "Đây là?" Hạ Ngôn cau mày nhìn rồi hỏi.

      "Đây là quần áo, Hạ Ngôn, muội tự làm, qua hai ngày nữa tựu có thể xong. Mới vừa rồi muội có chút khó làm, phải nhờ Tiểu Ngọc tỉ chỉ giúp. Tiểu Ngọc tỉ rất khéo léo, nàng ta cũng tốt lắm. " Tiểu Thanh cẩn thận đáp.

      Tiểu Ngọc tỉ trong miệng Tiểu Thanh là nha hoàn của Hạ Tử Huân, Hạ Ngôn từng gặp qua.

      Hạ Ngôn lắc đầu:"Muội muốn quần áo trực tiếp phường thị mua là được, có phải hay tiền tiêu hết rồi?Ta vẫn còn nhiều mà. "

      Vừa xong Hạ Ngôn liền lấy tiền ra.

      Tiểu Thanh vội vàng lắc đầu:" Hạ Ngôn ca, huynh biết, huynh xem đây chẳng phải là quần áo nam nhân sao? Nữ tử bọn muội thể mặc được a!"

      Vừa Tiểu Thanh ánh mắt u oán nhìn Hạ Ngôn liếc mắt cái.

      Hạ Ngôn nhất thời kinh ngạc, "Tiểu Thanh muội may quần áo nam nhân làm gì?"

      Bỗng nhiên lại cười lớn "Khó trách, thiếu niên nào trong Hạ gia được muội xem trọng mà vì may quần áo?"

      Tiểu Thanh đột nhiên cái miệng nhắn mấp máy, mi mắt cũng hạ xuống nhìn cũng chuyện với Hạ Ngôn.

      "Làm sao vậy?" Hạ Ngôn vội vàng "Ta sai gì sao?"

      Suy nghĩ chút Hạ Ngôn biết mình sai gì rồi?

      "Quần áo này là làm cho Hạ Ngôn ca!" Tiểu Thanh thanh cuối cùng mở miệng nhưng là có chút mất hứng.

      Hạ Ngôn lần nữa kinh ngac: "cho ta?"

      " Ha, ha" Hạ Ngôn nhìn Tiểu Thanh. Từ khi tám tuổi cho tới nay chưa từng có người nào cho quần áo đừng là làm cho . "Cám ơn muội, Tiểu Thanh. "

      Tiến lên hai bước Hạ Ngôn nhìn bộ quần áo. Tuy rằng phải dùng tài liệu quá mức hoa lệ nhưng so với quần áo người Hạ Ngôn tại tốt hơn nhiều lắm. Hơn nữa kiểu dáng cũng rất đẹp mắt.

      Làm được bộ quần áo này quả cũng dễ dàng từng đường kim mũi chỉ đều đặn, tinh xảo, có nửa tháng thời gian tuyệt đối làm được như vậy.

      " sai, sai"

      Lúc này ánh mắt Tiểu Thanh lại sáng lên, nhìn Hạ Ngôn :" Hạ Ngôn ca, huynh thích bộ quần áo này sao?"

      Hạ Ngôn gật đầu ngay:"Thích, đương nhiên là thích quần áo Tiểu Thanh làm, ta có thể thích được sao?"

      "Được rồi Tiểu Thanh, đem quần áo này cất vào trong phòng, chúng ta tửu lâu trong phường thị ăn cơm, đói bụng quá rồi. " Hạ Ngôn nhìn trời cũng dến giữa trưa, cũng tới thời gian ăn cơm rồi.

      Tiểu Thanh nhu thuận "ân" tiếng liền trở về phòng cất bộ quần áo rồi lần nữa ra.

      Từ khi trở thành tỳ nữa của Hạ Ngôn đến nay, nàng chưa bao giờ cùng ra ngoài ăn cơm. Hạ Ngôn bình thường rất bận, cơ hồ khi có thời gian lại chìm đắm trong tu luyện.

      Nhìn thấy Hạ Ngôn, Hạ gia đệ tử đều chào hỏi coi Hạ Ngôn như những bậc trưởng bối trong gia tộc. Những người ở phía xa cũng nhanh bước tới cùng Hạ Ngôn chào hỏi.

      Thân phận chưa có, địa vị cũng chưa nhưng dựa vào thực lực chính bản thân cũng đủ để cao ngạo, chỉ cần có như vậy những người khác đối với đều có biểu tình thân thiết.

      Tiểu Thanh cúi đầu, theo phía sau Hạ Ngôn, bộ dáng có vẻ sợ hãi. Nàng chỉ là tì nữ đương nhiên dám cùng Hạ Ngôn cùng chỗ.

      " Tiểu Thanh, ta có phải hay quá nhanh?"

      Hạ Ngôn phát Tiểu Thanh vẫn luôn phía sau mình khỏi dừng cước bộ xoay người lại hỏi.

      Tiểu Thanh cả kinh vội vàng bối rối :" , thiếu gia ta có thể theo kịp mà. "

      Khi chỉ có hai người Tiểu Thanh gọi Hạ Ngôn là ca ca, nhưng ở bên ngoài nàng hay gọi Hạ Ngôn là thiếu gia. Cái lễ nghĩa này Tiểu Thanh cũng dám tuân. Mặc kệ Hạ Ngôn đối với nàng tốt , nàng thuỷ chung thân vẫn là nữ tì.

      Kỳ , Hạ gia đệ tử đều biết Hạ Ngôn đối với Tiểu Thanh phi thường phi thường tốt. Hạ Ngôn tại phường thị Hạ gia huỷ Tụ Tiên Lâu, có ai mà chẳng biết duyên cớ là vì Tiểu Thanh.

      Kỳ , rất nhiều tỳ nữ của Hạ gia hết sức hâm mộ Tiểu Thanh, thậm chí đố kỵ với nàng. Bất quá cũng làm gì được, chỉ có thể cảm thán vận khí của chính mình tốt. Rất nhiều người có ý nghĩ trong lòng: "Nếu có thể gặp được chủ nhân như Hạ Ngôn, chết cũng đáng. Hơn nữa, Hạ Ngôn còn đẹp trai như vậy, chỉ liếc mắt cái cũng làm cho người ta thần hồn điên đảo.

      "
      Tiểu Thanh kia, là tốt số a, mỗi ngày có thể nhìn thấy Hạ Ngôn thiếu gia!" Xa xa, số nữ tỳ cũng len lén nhìn Hạ Ngôn.

      "
      Hạ Ngôn thiếu gia, lúc bình thường cũng là đẹp, thực lực lại mạnh mẽ, biết sau này ai có thể được gả cho Hạ Ngôn thiếu gia nhỉ?" tì nữ với ánh mắt hâm mộ .

      "
      Dù sao chúng ta cũng chẳng có phận đó, chỉ ngắm Hạ Ngôn thiếu gia chút cũng cảm thấy mỹ mãn rồi."

      Tiếp đón những đệ tử Hạ gia đến chào hỏi ngừng, sau thời gian nén nhang Hạ Ngôn mới từ Hạ gia đại môn ra.

      "
      Được rồi Tiểu Thanh, Thổ Cẩu làm sao lại thấy đâu? Ngày hôm qua khi trở về hình như huynh cũng có gặp." Hạ Ngôn cau mày hỏi.

      Tiểu Thanh "
      a" tiếng, vội vàng :"Thổ cẩu ban ngày đều ra ngoài, chỉ buổi tối mới trở lại. Ngày hôm qua buổi tối nó về nó muốn trù phòng tìm huynh bất quá muội ngăn cản nó sợ nó làm ảnh hưởng đến huynh tu luyện."

      Nghe Tiểu Thanh như vậy, trong lòng Hạ Ngôn mới buôn lỏng chút. Mặc dù thời gian đem thổ cẩu từ Hắc Phong sơn về dài, nhưng trong lòng Hạ Ngôn thường lo lắng cho thổ cẩu. Nếu là thổ cẩu bỏ , Hạ Ngôn đau buồn đoạn thời gian.

      Biết thổ cẩu chỉ là ra ngoài, Hạ Ngôn cũng đem tâm tình buông lỏng.

      đường lớn, nhìn ngã tư đường các loại cửa hàng hai bên đường rực rỡ muôn màu, ánh mặt trời ôn hoà chiếu người.

      lâu lâu, có cảm giác thoải mái như vậy!

      "
      Tiểu Thanh, cái khăn kia có đẹp ?" Hạ Ngôn chỉ vào cửa hàng khăn với vô số nhưng cái khăn đủ mọi màu sắc hỏi Tiểu Thanh.

      Nhũng chiếc khăn đủ mọi màu sắc có các loại họa tiết xinh đẹp.

      Tiểu Thanh nhìn những chiếc khăn, gật đầu với Hạ Ngôn: "
      đẹp lắm, bất quá cái loại khăn tay này đắt tiền lắm, mỗi cái cũng đến vài ngân tệ. "

      Thoạt nhìn Tiểu Thanh, tựa hồ từng hỏi qua giá cả.

      cái khăn tay giá mấy ngân tệ đối với người bình thường mà là quá xa hoa rồi, bộ quần áo bình thường bất quá cũng chỉ hai kim tệ mà thôi.

      "
      Ha ha, chỉ là mấy kim tệ mà thôi, tính là đắt!" Hạ Ngôn lắc đầu cười.

      Bây giờ có được hơn trăm vạn kim tệ hiển nhiên là chú ý tới vài kim tệ này!

      "
      , chúng ta qua mua mấy cái!" Hạ Ngôn bàn tay to lớn nắm lấy tay Tiểu Thanh kéo .

      Bàn tay bé bị Hạ Ngôn nắm lây Tiểu Thanh sắc mặt bỗng trở nên hồng hào, ánh mắt nội quang lưu chuyển, tim đập bình bình. nhanh hơn, giống như chú nai con chạy nhảy trong lòng.

      "
      Lão bản, khăn tay này, ta muốn mua mấy cái." Hạ Ngôn cầm vào tay chiếc khăn chất liệu mền mại, quả sai, mặt còn có mùi thơm toả ra.

      Lão bản ánh mắt chợt lóe, nhếch môi chạy tới, "
      Công tử, khăn tay này giá cả cũng đắt. Đây đều là từ Tử Diệp thành chuyển tới, phẩm chất rất cao, chất liệu phi thường tốt. "

      Hạ Ngôn mỉm cười liếc mắt nhìn lão bản cái, "
      Vậy lão bản khăn tay này bao nhiêu tiền cái?"

      "
      Thiếu gia, người muốn mua khăn tay cho nữ tử làm gì?" khuôn mặt hồng hào với đôi mắt to đen sáng liên tục chớp động vài cái, nàng biết Hạ Ngôn mua khăn tay khẳng định phải giữ lại cho mình dùng mà là muốn tặng người khác, chắc là cho người con khác. Nàng hy vọng Hạ Ngôn mua khăn tay này cho nàng nhưng lại lo lắng cuối cũng phải là như vậy. Lão bản của cửa hàng khăn tay thấy Hạ Ngôn ăn mặc bình thường, mới ha ha cười rằng cái khăn tay này dễ mua, sợ rằng thiếu niên này khi nghe được giá cả tựu bị hù dọa cho chạy mất. Cho nên, mới trước đó mới làm cho Hạ Ngôn có điểm chuẩn bị tâm lý. Cũng biết thiếu niên này là thiếu gia nhà ai nhưng xem tiểu nữ tì thanh lệ, nhu thuận bộ giáng như thế này lão bản cũng khỏi đối với Hạ Ngôn và Tiểu Thanh tăng thêm ít hảo cảm.

      Hạ Ngôn liếc mắt nhìn Tiểu Thanh cái, ánh mắt lại tiếp tục đánh giá vẻ đẹp của cái khăn tay:"
      Ta xem Tiểu Thanh dùng loại khăn tay tinh xảo này rất thích hợp!"

      "
      Ha ha, đúng vậy, tiểu nương này khuôn mặt đẹp, thân hình đẹp hơn nữa da lại trắng nõn, dù là khăn đẹp tới đâu cũng dùng được. Vị thiếu gia này ta cũng đòi ngươi nhiều tiền, khăn tay này giá bốn kim tệ cái, ra bốn kim tệ cái cũng chẳng được lãi lời gì." Lão bản với vẻ mặt chân thành.

      Hạ Ngôn phủ định cười. quản vị lão bản này kiếm được hoặc kiếm được, cũng đều để ý.

      "
      Lão bản, khăn tay này của người cũng quý giá a, Bốn kim tệ..., có thể mua được hai bộ quần áo rồi!" Tiểu Thanh mở to mắt nghĩ muốn làm cho lão bản đem giá hạ xuống chút.

      "
      Ha ha, tiểu nương, bốn kim tệ có lãi rồi" Lão bản nhìn Hạ Ngôn mặt mang theo ý cười, tựa hồ cũng cảm thấy ái ngại với giá này, "Vị thiếu gia này, ngươi khắp các cửa hiệu khăn tay trong Ngọc Thuỷ thành này cũng thể có giá thấp hơn bốn kim tệ. "

      Nếu là biết ngày hôm qua Hạ Ngôn tại đấu giá hội của Ngọc Thuỷ thành thu được hơn mười vạn kim tệ mỗi vật phẩm đấu giá, sợ rằng đánh chết cũng như vậy.

      Với người bình thường, vạn kim tệ có thể dọa họ chết tươi rồi!

      Với người bình thường, sợ rằng cả đời cũng nhìn thấy cùng lúc năm trăm kim tệ chứ đừng là hơn mười vạn kim tệ.

      Hạ Ngôn khoát tay cười, với lão bản to béo, "
      Hảo, bốn kim tệ cái, lão bản, ngươi lấy mười cái, tốt nhất là giống nhau. "

      Nghe Hạ Ngôn vậy cả Tiểu Thanh và lão bản đại kinh.

      Tiêu thanh dương cái miệng nhắn, ánh mắt nhìn chắm chằm Hạ Ngôn, thầm nghĩ "
      Hạ Ngôn ca muốn đem khăn tặng cho bao nhiêu người a, lẽ mười người?"

      Cái mũi xinh xắn khẽ cau lại, hấp tấp hít hơi.

      "
      Vị thiếu gia này.., mười cái? Ngươi là muốn mười cái khăn?" Lão bản tưởng rằng chính mình nghe lầm rồi. Có chút dám tin nhìn Hạ Ngôn.

      Mười cái khăn chính là bốn mươi. kim tệ!

      Tại phụ cận con đường này phần lớn đều là những gia đình bình thường, cho dù là hơi có chút của cải nhưng lần cũng thể mua nhiều khăn tay như vậy. Những cái khăn đắt tiền xa hoa này, cho cùng lần mua đến hai ba cái cũng là điều hiếm thấy.

      "
      sai, chính là mười cái. " Hạ Ngôn nhắc lại.

      "
      Hảo, hảo, có liền có liền!" Lão bản nhắc lại ba lần tay chân luống cuống bắt đầu điều chỉnh lại cảm xúc vươn tay lấy khăn.

      "
      Đây là bốn mươi kim tệ, ngươi đem khăn tay này đưa đến phủ viện Hạ gia, giao cho hộ vệ gác cửa là Hạ Ngôn mua là được" Hạ Ngôn nhìn trời, mặt trời dần lên tới đỉnh đầu, liến với lão bản.

      "
      Hạ gia?"

      Lão bản nhất thời hoảng sợ, thân mình run run nhìn Hạ Ngôn.

      "
      Ngươi.Chẳng lẽ ngươi.Chính là Hạ Ngôn thiếu gia?"

      Lão bản trong ánh mắt tràn đầy vẻ tin tưởng.

      cũng biết đến Hạ Ngôn thiếu gia bất quá chưa từng gặp mặt qua.

      Con phố này thuộc về Hạ gia phường thị. Mặc dù cách Hạ gia phường thị ngôn xa nhưng cũng có cơ hội biết được Hạ Ngôn.

      "
      Ha Ha!" điểm lấy ra bốn mươi kim tệ đưa ra rồi kéo Tiểu Thanh hướng Hạ gia phường thị bước .

      "
      Vị thiếu gia này, chính là Hạ Ngôn thiếu gia? Trời ạ! khó có thể tưởng tượng!"

      Lão bản mập mạp nhìn theo bóng lưng Hạ Ngôn cùng Tiểu Thanh lắc lắc cái đầu lớn lẩm bẩm.

      "
      Hạ Ngôn ca, huynh mua nhiều khăn tay như vậy, muốn tặng rất nhiều người sao?" Tiểu Thanh trầm mặc hồi lâu mới thu đủ dũng khí hỏi.

      "
      Tặng rất nhiều người?"

      Hạ Ngôn nhướng mày nhìn Tiểu Thanh lắc đầu

      "
      Khăn tay này đều là mua cho muội, tặng người nào chứ?"

      Tiểu Thanh nghe vậy, thân thể mền mại khẽ run.

      "
      Hạ Ngôn ca vì chính mình lúc mua mười cái khăn tay?" Tiểu Thanh trong lúc này chỉ có ý niệm này trông đầu. Đôi mắt đẹp có chút mê ly.

      "
      Ngao"

      Ngay lúc Hạ Ngôn cùng Tiểu Thanh chuẩn bị tiến vào Hạ gia phường thị tiếng gầm quen thuộc từ phía xa truyền đến.

      Hạ Ngôn nhìn theo phía tiếng gầm phát ra, quả nhiên là thổ cẩu!

      Ngay lúc này thổ cẩu phải chiến đấu mình mà cùng đám.

      Hạ Ngôn liếc mắt cái liền nhận ra trong nhóm này có hơn mười con dã cẩu hung mãnh kém thổ cẩu. Trong đôi mắt màu lục dấu quang mang hưng phấn. Thỉnh thoảng đắc ý còn chu lên tiếng.

      Thổ cẩu suất lĩnh đám đại khái khoảng mười con dã cẩu hăng hái chiến đấu cùng nhóm dã cẩu khác, song phương chém giết ngừng.

      Đương nhiên thổ cẩu cũng dùng tới thực lực chân chính của mình. tại nó so với nhưng con dã cầu khác hung dữ hơn chút mà thôi. Bằng giết mấy tên nhãi này có ý nghĩa gì. Nó có thế trảo chụp vái cái có thể đem đối phương giết chết toàn bộ.

      "
      Đúng là thổ cẩu"

      Tiểu Thanh cũng thấy được hăng hái của thổ cẩu, ở bên cạnh Hạ Ngôn cất tiếng.

      Hạ Ngôn gật đầu

      "
      Con thổ cẩu này, ngày càng có tiền đồ, khi lại mang theo đám dã cẩu đánh nhau. "

      Chứng kiến màn này Hạ Ngôn cũng co chút dở khóc dở cười!

      "
      Ngao. "

      đám dã cẩu chiến đấu ở giữa! Chung quanh người qua lại đều tránh qua dường khác, tuy nhiên cũng có ít người quan chiến, nhóm người này nhìn đám thổ cẩu này chém giết cũng rất có ý tứ

      "
      Thổ cẩu"

      Hạ Ngôn sau hồi qua sát mới hô lớn.

      Thổ cẩu nghe thấy tiếng của Hạ Ngôn chuyển ánh mắt nhìn lại thấy Hạ Ngôn cùng Tiểu Thanh toàn thân lông xám nhất thời hung hăng dựng thẳng lên, cái đuôi cũng vểnh cao. Thoạt nhìn, có chút đắc ý.

      Bất quá nó đắc ý chú ý tới con đầu lĩnh của phe đối địch đánh tới, hung hăng cắn lên người nó cái.

      Thổ cẩu giận dữ hất mạnh con dã cẩu trở lại.

      "
      Ngao. "

      Gào thảm tiếng, dã cẩu đầu lĩnh kia thân hình to lớn liền trực tiếp bị hất bay. Sau đó rơi xuống hôn mê.

      Thổ cẩu khi phát uy, những con dã cẩu này sao xứng là đối thủ, nó là Huyễn Ảnh Lang.

      Đem đầu lĩnh của phe đối phương đánh ngất , thổ cẩu lần nữa con ngươi nheo lại, đắc ý ngoe nguẩy đầu. đỉnh đầu là đốm trắng vô cùng bắt mắt.

      Hơn mười con dã cẩu sợ tới mức dám nhúc nhích ngay sau đó ba chân bốn cẳng chạy trốn. Còn thổ cẩu đứng đó cùng với hơn mười con dã cẩu khác dưới trướng của nó vây quanh.

      Thổ cẩu hướng tới những con dã cẩu xung quanh thấp giọng tru lên hai tiếng, những con dã cẩu này liền tản ra bốn phía mà . Lúc này thổ cẩu mới kích dộng nhe răng trợn mắt cười với Hạ Ngôn.

      "
      Ngươi bây giờ năng lực ngày càng tăng a, trước kia ở núi rừng làm đầu lĩnh đám dã thú, giờ đường phố làm đầu lĩnh đám dã cẩu. "

      Hạ Ngôn chờ thổ cẩu tới gần liền cước đạp qua, miệng quát lớn.

      Thổ cẩu "
      Ngao ô" tiếng đầu và đuôi ngừng phe phẩy.

      "
      Người tuổi trẻ, con chó này là của ngươi à?"

      Đột nhiên lão nhân ở bên cạnh mở miệng với Hạ Ngôn.

      Hạ Ngôn sửng sốt, bất quá lại gật đầu :"
      Đúng vậy!"

      Lão nhân nọ cười :"
      Con chó này của ngươi. Từ vài ngày trước đến chỗ này ở cùng chỗ với Tiểu Hoa. "

      "
      Tiểu Hoa?"

      "
      Tiểu hoa là con chó cái, bất quá cũng thể so sánh được với con chó này của ngươi, hơn nữa lại là con chó cái ." Lão nhân tiếp tục tiếp "bất quá những con dã cẩu kia nhìn thấy thổ cẩu của ngươi ở cùng chỗ với tiểu hoa liền tới khiêu khích."

      Lão nhân chỉ con dã cẩu đầu lĩnh nắm ngất đường khuôn mặt đầy nếp nhăn cười ha ha.

      Sau khi lão nhân xong Hạ Ngôn mới bừng tỉnh. ra thổ cẩu bị những con dã cẩu kia đánh "
      ghen tuông". Nên mới xuất thủ a!

      Hạ Ngôn nhìn thổ cẩu cảm thấy có chút tiếu ý. Nó đường là Huyễn Ảnh Lang, bây giờ lại bị gọi là "
      hoa cẩu. "

      Lắc đầu Hạ Ngôn "
      Đa tạ lão nhân cho biết, ai da, sau khi trở về, phải hảo hảo giáo dục lại nó mới được!"

      Nghe Hạ Ngôn , thổ cẩu cúi thấp đầu hai tai chụp lại che kín cái mặt, bốn chân khựu xuống.

      "
      Được rồi, được rồi thiếu gia, chúng ta mang thổ cẩu ăn cơm nhé!" Tiểu Thanh vừa cười vừa .

      Nghe được hai chữ "
      ăn cơm" thổ cẩu thoáng cái trở nên hưng phấn đứng lên, đôi mắt màu xanh lục mở lớn xấu xa, cái mõn cọ cọ vào cặp đùi mền mại của Tiểu Thanh. Hơn nữa lúc cọ sát dường như khoé miệng mang theo hưởng thụ tươi cười, ngay cả hai tròng mắt cũng nheo lại.

      Hạ Ngôn nhìn thấy nhất thời giận dữ, cước trực tiếp đạp thổ cẩu bay ra. "
      Hỗn đản này, lại dám chiếm tiện nghi của Tiểu Thanh! Lá gan càng lúc càng lớn!"

      Bây giờ Hạ Ngôn càng ngày càng lo lắng, con thổ cẩu này..., linh trí của nó rất cao, căn bản thể đơm giản xem nó là con chó hay con sói bình thường, mà là như con người a. Nó cọ mõm lên đùi Tiểu Thanh biết là trong đầu có ý nghĩ xấu xa gì đây.

      Thổ cẩu bị đá bay rất nhanh lại vui vẻ bốn vó cất bước quay trở lại, uỷ khuất kêu lên hai tiếng "
      ư ử". Biểu tình của nó chắc là muốn giải thích có cái ý niệm đó trong đầu nhưng Hạ Ngôn cũng quá tin tưởng nó.

      Hai người chó đến phía bắc khu phường thị của Hạ gia tiến vào tửu lâu, người của tửu lâu liền lập tức nhận ra đó là Hạ Ngôn cho nên cũng dám cản trở vị thiếu gia hậu tuyển tộc trưởng của Hạ gia. Chỉ có thể mặt mang nét cười ra chào đón Hạ Ngôn và Tiểu Thanh còn có thổ cẩu tiến vào.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 129: THEO DÕI
      gã bồi bài lặng lẽ vào cái phòng, thấp giọng kêu lên.

      Ông chủ của tửu lâu này lúc này tính toán sổ sách bên trong căn phòng.

      - Chuyện gì?

      Ông chủ nghe được tiếng kêu, trầm giọng hỏi.

      - Ông chủ, Hạ Ngôn thiếu gia đến tửu lâu ta ăn cơm, trong đại sảnh tầng thứ hai, còn mang theo con chó, chính là con Thổ Cẩu cắt đứt cánh tay của Mã Tang và Từ dương Thủy.

      Tên bồi bàn dè dặt nhìn ông chủ ngồi sau bàn tính, thấp giọng .

      - Biết rồi!

      Thần sắc ông chủ khẽ biến, lập tức đứng lên, khiến cho tên bồi bàn cũng phải giật mình!

      - Hạ Ngôn thiếu gia?!

      Tên ông chủ này lông mi dựng ngược lên, trong đôi mắt bắn ra hai đạo quang mang sắc bén.

      - Ừm, làm tốt lắm! Ta lập tức ra, tự mình tiếp đón Hạ Ngôn thiếu gia. Ngươi , tiền công của ngươi tháng này tăng lên năm ngân tệ.

      Hơi vung tay lên, tên bồi bài kia cũng lập tức vâng dạ, tươi cười cảm ơn rối rít rồi xuống, đáy lòng rất vui mừng!

      Năm ngân tệ đối với cũng là số tiền lớn. Tiền công mỗi tháng của cũng mới chỉ là năm ngân tệ mà thôi. Tháng này coi như được gấp đôi tiền lương!

      Chậm rãi lui ra, tên bồi bàn lại lo công việc của mình!

      Ông chủ thu hồi sổ sách lại rồi sau đó chỉnh sửa quần áo người rồi mới từ trong phòng ra.

      Đối với thân phận của Hạ Ngôn, cũng phải rất cẩn thận! Trước đây, người ta đồn tại Hạ Ngôn là vị thiếu gia rất ôn hòa, đối với ai hầu như cũng rất khách khí. Nhưng sau chuyện phát sinh ở Tụ Tiên Lâu trong lòng mọi người cũng cảm thấy Hạ Ngôn có lúc nóng tính nữa. Ấn tượng về Hạ Ngôn cũng có thay đổi rất lớn.

      Rất nhiều người đều thầm bàn luận, người có thể kế thừa vị trí Gia chủ của Hạ gia tuyệt đối thể thiện lương được. Tên Hạ Ngôn thiếu gia này bình thường tuy vẫn ôn hòa nhưng nếu động vào vảy ngược của hãy chuẩn bị quan tài sẵn là vừa.

      Ông chủ Lương Ngọc bước nhanh ra, mặt tràn đầy vẻ tươi cười và thân thiện, nhanh chóng theo cầu thang bước lên tầng hai. Ánh mắt lão đảo qua, lập tức nhìn thấy Hạ Ngôn cùng nữ nhân ít tuổi dung mạo xinh đẹp và con Thổ Cẩu nổi bật kia.

      Trong phường thị của Hạ gia ở Khu Bắc, khoảng hơn nửa là các cửa hàng của Hạ gia, mà nửa còn lại là các cửa hàng cho các thương nhân khác thuê để buôn bán.

      Trong phường thị tại có tổng cộng khoảng năm trăm gian cửa hàng. Mà trong số năm trăm cửa hàng này, dù chủ nhân của các cửa hàng phải là người của Hạ gia toàn bộ đều biết Hạ Ngôn.

      Cho dù trước đây từng gặp qua Hạ Ngôn cũng đều nghĩ cách để biết được diện mạo của Hạ Ngôn. Bọn họ muốn trong lúc vô tình lại đắc tội với vị thiếu gia của Hạ gia này! Vạn nhất xảy ra chuyện như Tụ Tiên lâu, ví dụ điển hình. Chủ nhân của Tụ Tiên Lâu ở thành Ngọc Thủy cũng là nhân vật có danh vọng nhưng ở trước mặt Hạ Ngôn thiếu gia đến đánh rắm cũng dám!

      Tụ Tiên Lâu có giá trị gần mười vạn kim tệ, phá liền phá. tại, Tụ Tiên Lâu còn phải sửa chữa, tốn ba bốn tháng thể lại có dáng vẻ như xưa được!

      Đối với lão Mã mà tổn thất của lão chỉ có riêng mười vạn kim tệ! xây dựng tốn hơn mười vạn kim tệ, lại bị phá, giờ xây lại lại mất mười vạn kim tệ nữa. Ngoài ra, trong mấy tháng buôn bán được cũng là loại tổn thất gián tiếp.

      - Hạ thiếu gia!

      Mang theo vẻ tươi cười thân thiện, ông chủ Lương Ngọc tới bên cạnh chiếc bàn mà Hạ Ngôn ngồi, tự mình mang tới tấm thực đơn màu vàng.

      Hạ Ngôn nhìn nhìn người này, chiều cao trung bình, dáng người hơi mập mạp, mặc bộ quần áo như thuộc giới văn sĩ màu vàng.

      - Ngươi là?

      Hạ Ngôn chưa từng gặp qua người này.

      - Ha ha, Hạ Ngôn thiếu gia, ta là ông chủ của tửu lâu, tên là Lương Ngọc. Ngài có thể chưa từng thấy ta bao giờ! Hắc hắc, tuy nhiên ta từng thấy qua thiếu gia ngài.

      Lương Ngọc hạ thấp thân mình, cực kỳ cung kính .

      Hạ Ngôn gật gật đầu, cười :

      - Làm phiền ông chủ Lương vậy!

      Lương Ngọc lập tức lắc đầu :

      - Hạ Ngôn thiếu gia, ngài có thể đến tửu lâu ta ăn cơm là vinh hạnh cho tửu lâu chúng ta lắm rồi! Ha ha, đây là thực đơn, mời ngài gọi món.

      Thấy ánh mắt Hạ Ngôn nhìn về phía nữ nhân bên cạnh, Lương Ngọc vội vàng :

      - Vị tiểu thư này, tửu lâu chúng ta có loại đồ ăn rất đặc biệt, đối với việc dưỡng nhan cực kỳ hữu hiệu, đó là đậu hủ nhất phẩm!

      Những thực khách xung quanh thấy Lương Ngọc ngờ lại tự mình ra chiêu đãi khách nhân khỏi đều ghé mắt nhìn sang, thấp giọng nghị luận. Lương Ngọc là ông chủ của tửu lâu, bình thường cũng là nhân vật rất quyền thế, đối với những khách nhân bình thường tất nhiên tới nịnh bợ như thế này.

      Hạ Ngôn và Tiểu Thanh cũng gọi món rất nhanh, lúc này Lương Ngọc mới cung kính chậm rãi lui xuống.

      Tuy nhiên, khi thức ăn được bê lên những thực khách trong đại sảnh lại kìm nổi phải thấp giọng kinh hô.

      Bởi vì bàn chỉ có mấy món rau củ mà thôi, còn lại toàn là các loại thịt, chất đầy bàn.

      Nhiều đồ ăn như thế, sợ là đến mười đại hán ăn cũng hết mà thoạt nhìn Hạ Ngôn và Tiểu Thanh cũng phải thuộc loại người có thể ăn cách kinh khủng như thế. Hai người ăn cơm mà gọi nhiều đồ như thế quả là quá lãng phí.

      - là người có tiền!

      Có người thấp giọng chậc chậc .

      - Đừng lung tung, đó chính là Hạ thiếu gia Hạ Ngôn đó.

      Tên bên cạnh lập tức nhắc nhở.

      Nghe được lời nhắc nhở này, người kia lập tức sắc mặt đỏ gay, vội vàng ngậm mồm lại, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Hạ Ngôn.

      Những người biết Hạ Ngôn đều đưa mắt nhìn qua, hiển nhiên đa số mọi người đều cảm thấy Hạ Ngôn và Tiểu Thanh rất lãng phí.

      Ngay cả Lương Ngọc cũng vì sao mà Hạ Ngôn lại gọi ra nhiều món như thế! Tuy nhiên cũng dám hỏi gì, cho dù Hạ gia có mua cả tửu lâu này, Lương Ngọc tin rằng Hạ Ngôn cũng cảm thấy chút khó khăn gì.

      Mấy ngày trước, khi Hạ Ngôn dỡ bỏ Tụ Tiên Lâu Hạ Ngôn đương trường lấy ra xấp kim phiếu mệnh giá cao.

      Ngay khi mọi người đều lắc đầu thầm cảm khái lại xuất màn khiến người ta phải trợn mắt há mồm.

      Con chó nhìn như bình thường chút bắt mắt kia lại phát ra quang mang u u sâu kín khiến người ta phải sợ hãi. Nó hung hăng há mồm táp về phía đĩa đồ nướng.

      Ngao!

      Khi nó nuốt vào còn kêu lên tiếng vô cùng đắc ý.

      Đương nhiên Thổ Cẩu là được Hạ Ngôn cho phép rồi mới dám làm như thế!

      - con chó ngờ cũng được ăn ở tửu lâu như thế?!

      Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía chỗ Hạ Ngôn ngồi.

      Cho dù những người được cho dù là giàu có ở đây cũng thể nào chút tiếc của, cho con chó ăn ở trong tửu lâu này.

      Khi mọi người vẫn chưa hết kinh ngạc đĩa thịt nướng lại bị con chó này ăn mất. Con chó kia ăn với tốc độ cực nhanh. Chỉ thấy cái mõm của nó đóng mở cực kỳ nhanh. Sau lúc, số thịt dê nướng mà ba bốn người ăn cũng hết ngờ bị con chó ăn sạch , đến xương xẩu cũng nhè ra.

      Sau khi ăn hết dê nướng, Thổ Cẩu lại liếm liếm mõm, đưa ánh mắt nhìn về phía con gà nướng vàng rộm nhìn rất ngon mắt.

      Chỉ qua ba bốn lần, con gà vàng rộm này cũng hoàn toàn biến mất trước mắt mọi người.

      - Trời ạ, đây là loài chó gì?!

      người kìm được phải hô lên.

      Kỳ , gần như trong lòng tất cả mọi người cũng đều phải kinh hô lên như thế!

      - Ngươi ăn chậm chút cho ta!

      Hạ Ngôn trừng mắt nhìn Thổ Cẩu, Thổ Cẩu vội vàng ư ử mấy tiếng, len lén nhìn Hạ Ngôn rồi mới thu liễm chút.

      Tiểu Thanh cười hì hì, cũng cầm lấy đôi đũa bằng bạch ngọc gắp lấy mấy cọng rau cho vào bát của Hạ Ngôn. Đương nhiên, nơi này toàn là những món nhạt được chế biến rất tinh xảo.

      Thời gian nén hương sau, chiếc bàn tràn đầy thức ăn đủ cho mười mấy người ăn bị xử lý sạch . Thổ Cẩu lúc này mới hài lòng ư ử mấy tiếng, hai chân trước cào cào cái bụng cái, đôi mắt lóe ra lục mang khiến người ta sợ hãi. Nó quét mắt vòng quanh tửu lâu, những người thấy ánh mắt của nó đều phải quay mặt nhìn chỗ khác.

      Con chó này rất khủng bố!

      Cũng biết chừng ấy thức ăn bị nó ăn vào đâu hết, bàn đầy thức ăn này hầu như tất cả đều vào bụng nó hết.

      Cuối cùng khi Lương Ngọc quay lại cũng phải trợn mắt há hốc mồm. Vốn vẫn nghĩ Hạ Ngôn và Tiểu Thanh thể ăn hết chừng ấy thức ăn mà chỉ là gọi nhiều theo thói quen thích khoe khoang mà thôi. Tuy nhiên, tại thấy mặt bàn hết cả trong lòng đương nhiên cực kỳ kinh hãi.

      bàn ăn này Lương Ngọc cũng vốn muốn tính tiền, nhưng đương nhiên Hạ Ngôn đáp ứng . Hạ Ngôn muốn nợ người ta ân tình như thế. Cuối cùng theo khẩn cầu của Lương Ngọc, Hạ Ngôn mới đồng ý để lão chiết khấu , chỉ lấy có tám phần mà thôi.

      Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Hạ Ngôn chậm rãi mang theo Thổ Cẩu rời khỏi tửu lâu.

      số người cũng từng nghe đồn bên cạnh Hạ Ngôn có con chó rất cường hãn. tại nhìn thấy nó có thể ăn nhiều như thế đa số mọi người đều tin tưởng con chó này phải giống như bình thường.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Ngôn mang theo Thổ Cẩu vội vàng rời khỏi Hạ phủ, ra cửa phía bắc, hướng về phía Ngọc Thủy nhanh tới.

      Hai đạo bóng dáng quan đạo rất vội vã.

      Tuy nhiên, Hạ Ngôn cũng đề thăng tốc độ lên quá nhanh. khí buổi sáng sớm rất tươi mát, cảnh sắc cánh đồng hai bên đường laỉaast hợp lòng người, gió mát quất vào mặt cũng khiến người ta rất thích thú.

      Thổ Cẩu cũng vui vẻ bên cạnh, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía Hạ Ngôn.

      - Hy vọng sau khi sử dụng dược phẩm được phối chế ra Tụ Linh huyệt của ta có thể đạt hiệu quả tồi.

      Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe lên, thầm nghĩ.

      - Hừ!?

      Trong lòng Hạ Ngôn khẽ động, thân mình đột nhiên hơi giật mình, ánh mắt theo bản năng chuyển hướng nhìn về phía sau.

      "Hình như có kẻ theo dõi ta?"! Tốc độ của Hạ Ngôn vẫn giảm. "Từ khi ra khỏi thành thấy rồi. Hừm, kẻ này muốn gì?!"

      Ngao!

      Thổ Cẩu nhếch mõm, lộ ra hàm răng sắc bén. Nó dường như cũng phát ra có kẻ theo dõi phía sau.

      Tuy nhiên, Hạ Ngôn đột nhiên nhíu mày lại. Bởi vì cảm giác được có người theo dõi nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy thân ảnh nào cả.

      Phải biết rằng, cánh đồng bát ngát này, với thị lực của Hạ Ngôn dù có người ở ngoài cây số cũng có thể phát ra. Nhưng tại, Hạ Ngôn lại nhìn thấy cái gì hết.

      " đúng, khẳng định là có người theo dõi ta!" Hạ Ngôn nhìn phản ứng của Thổ Cẩu, trong lòng lại càng thêm xác định! "Nhất định là cao thủ, bằng thể thoát khỏi ánh mắt của ta được!"

      Tuy Hạ Ngôn vẫn cảm giác có người theo dõi nhưng tốc độ vẫn chưa hề giảm xuống, thoáng cái tới núi Ngọc Thủy.

      Dẫm mạnh chân xuống, nội lực ngưng tụ vào mũi chân, thân thể Hạ Ngôn với góc độ quỷ dị nghiêng người bay , cực kỳ nhanh chóng, chuẩn xác dừng lại ở dưới bụi cây thấp bé, mà Thổ Cẩu cũng nhanh chân chạy về phía trước.

      Vừa rồi, khi vừa vào bên trong rừng, Hạ Ngôn dặn Thổ Cẩu tiếp tục tới trong khi lăn người tránh vào bụi cây. Làm như thế đương nhiên là muốn nhử kẻ theo dõi mình lộ diện.

      Tuy nhiên, đợi hồi lâu mà Hạ Ngôn vẫn thấy có kẻ nào thân cả.

      "Chẳng lẽ là ta cảm giác sai rồi?" Hạ Ngôn khỏi trở nên nghi hoặc, lắc đầu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :