Linh La Giới - Dạ Thủy Hàn (1062 Chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 115: TIỂU THANH BỊ SỈ NHỤC
      Hạ Ngôn dẫn điểm sáng linh lực kì dị phủ kín nội lực chậm dãi chạy trong kinh mạch vòng, liền cảm thấy cơ nhục, huyết mạch, xương cốt toàn thân đều sục sôi bước phát triển linh lực mới.

      "Linh lực của Linh sư bình thường, tuy rằng cũng có năng lực chữa thương với mức độ nào đó, nhưng khẳng định cũng bằng linh lực tại của ta! Tụ Linh huyệt lột xác này, ngờ có thể mang đến linh lực thần bí khó lường như thế!" Hạ Ngôn từ giường nhàng nhảy lên, thân ảnh ở trung hình thành đường cong tao nhã, rơi xuống trước của phòng:"Qua bốn ngày nữa, đó là ngay Phòng đấu giá cử hành hội đấu giá, đến lúc đó ta nhất định phải mua cho được Huyết Lăng Thảo, liền có thể cho Thánh Hoàng gia gia dạy ta cách phối chế ra dược phẩm thúc đẩy tăng lớn Tụ Linh huyệt. "

      "Còn có nửa tháng là tới tháng 9 là ngày Học Viện Tử Diệp khảo hạch tuyển nhận học viên." Mắt Hạ Ngôn loé sáng, khoé miệng xuất nụ cười rạng rỡ!

      Cửa phòng mở rộng, ánh mặt trời đỏ phía chân trời, chiếu rọi ánh sáng người Hạ Ngôn. Hạ Ngôn sừng sững đứng đó thân áo dài trắng như tuyết!

      "Ồ? Tiểu Thanh lâu như vậy, như thế nào còn chưa trở về?"

      Đột nhiên, Hạ Ngôn nhíu mày nhìn sương phòng hai bên trái phải.

      Từ phủ viện Hạ gia đến phường thị, cho dù là bước chân của nữ nhân bình thường, vừa vừa về nhiều lắm cũng cần thời gian tàn nén nhang, hơn nữa Tiểu Thanh rời phủ viện Hạ gia vẫn thường của sau, cũng cần phải qua tiền viện rộng lớn kia nên càng nhanh hơn.

      Tiểu viện của Hạ Ngôn này, cửa sau cách phủ viện rất gần.

      "Từ lúc Tiểu Thanh rời đến giờ, cũng có tới nửa canh giờ rồi? đúng! Hẳn sớm trở về đến nơi mới phải!" Hạ Ngôn sốt ruột mặt mày nhăn nhó, ánh mắt nhìn thoáng qua Thổ Cẩu trong sương phòng.

      Thổ Cẩu thấy ánh mắt Hạ Ngôn nhìn về phía mình, liền thè lưỡi, cụp đuôi, chạy vội ra ngoài. Ánh mắt nó đầy vẻ thân thiết, há miệng, toàn thân vặn vẹo lắc lư ngừng, bộ dạng làm như nhu thuận lắm vậy.

      "Được rồi! Ta cũng phường thị thử xem, vừa lúc, cũng có tới hơn nửa tháng phường thị rồi!" Hạ Ngôn nhìn nhìn ngoài cửa tiểu viện, thân thể đột nhiên bộc phát ra tràng tiếng kêu rất "lốp bốp".

      Buổi trưa hôm nay ở Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến bị thương. Lúc này tốt hơn bảy tám phần, nội lực tiêu hao cũng khôi phục hơn phân nửa.

      Tại phương thị Hạ gia người lại tấp nập!

      - Ồ?! Kì quái! Mã ca! Tiểu nương tử xinh đẹp kia như thế nào chỉ chớp mắt cái thấy tăm hơi đâu?

      Ở cách toà tửu lâu ba tầng ở phường thị xa, hai gã thanh niên thân thể mập mạp mặc hoa phục. Trong đó gã mắt hít răng hô đảo cặp mắt liêng láo với vẻ tức giận.

      Cách hai người đó xa, còn có mấy tên hắc y hộ vệ vẻ mặt nghiêm trang, thân thể vững vàng, vừa nhìn là biết là hộ vệ của hai gã hoa phục này.

      Đám thiếu gia công tử con nhà phú hộ, khi ra ngoài đều thích mang theo hộ vệ trong nhà, là ra vẻ ta đây có khí thế, hai là cũng vì an toàn. Đương nhiên, còn có điều thứ ba là có thể dựa vào năm tay thị vệ khi dễ người khác!

      Những tên con cháu nhà giàu ăn chơi trác táng này phần nhiều là hạng người học vấn nghề nghiệp. Cho dù là người tu luyện bình thường, đa số bọn họ cũng khó là đối thủ. Cho nên, bọn họ muốn khi dễ người khác, chỉ có thể mang theo hộ vệ thực lực tầm thường.

      Các hộ vệ này phần lớn là họ tốn nhiều tiền thuê dong binh tới, cầm thù lao họ cung cấp đương nhiên phải ra sức làm việc cho bọn họ. Có đôi khi cho dù làm số chuyện thương thiên hại lí, bọn họ cũng thể chiếu theo phân phó mà làm. Cũng có số hộ vệ là kẻ tâm phúc trong nhà được họ bồi dưỡng nhiều năm, người như vậy lại càng trung thành hơn.

      Hai tên thanh niên mặc hoa phục dáng người mập mạp đứng ở giữa đường, chung quanh bốn phía đường phố liền còn đường .

      Nguyên vốn đường phố ồn ào náo nhiệt, lập tức liền trở nên im lặng ít.

      Rất nhiều người hiển nhiên đều nhận ra hai người kia, hơn nữa nhìn thấy bọn họ cứ giống như nhìn thầy hổ lang vội vàng né tránh từ xa.

      -Tiểu nương này, chạy trốn nhanh ! Ca ca mới vừa từ lầu hai xuống, thấy tăm hơi bóng dáng đâu.

      Gã Mã ca kia tức giận vung vẫy tay áo. gương mặt phì nộn run run, trong mắt loé lên hung quang, hiển nhiên rất vừa lòng.

      Vừa rồi hai người bọn họ, lầu hai tửu lâu ngồi kế bên của sổ uống rượu, đột nhiên nhìn thấy đường thiếu nữ trẻ tuổi, bộ dạng xinh đẹp ngang qua dãy phố. Hai người liền lập tức từ tửu lâu chạy xuống, nhưng đuổi tới ngã tư đường, cũng thấy bóng dáng tiểu nương tử kia.

      Hai người này người tên là Mã Tang, kêu Từ Dương Thuỷ. Đều là thiếu gia con nhà phú hộ ở thành Ngọc Thuỷ. Bình thường làm chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt cưỡng bức các thiếu nữ xinh đẹp ít. Mặc dù làm nhiều chuyện ác như vậy, nhưng chẳng qua cũng chỉ tốn mở tiền dàn xếp là êm xuôi, cũng có chuyện gì ghê gớm. Cho nên hai người này ngày càng lớn mật, nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp là nảy ra tà ý muốn chiếm đoạt.

      Tụ Tiên Lâu cách chỗ bọn họ đến trăm thước. Đó là sản nghiệp của Mã gia. Ở trong tửu lâu này, Mã Tang chính là thiếu chưởng quầy.

      Mã gia tài sản giàu có, chỉ riêng cái Tụ Tiên Lâu trị giá mười vạn kim tệ, hơn nữa phụ thân Mã Tang cùng mấy vị chưởng lão Hạ gia đều qua lại thân thiết với nhau. Tự Tiên Lâu này, ở thành Ngọc Thuỷ cũng gần bằng với Tụ Phúc Lâu của Vương gia, thường ngày buôn bán rất đắt khách.

      Đương nhiên mỗi năm tiền thuê giao cho Hạ gia cũng thiếu. Cũng chính về nguyên nhân như thế, nên Mã Tang này làm số chuyện xấu phù hợp với quy củ phường thị, hộ vệ phường thị cũng chỉ là mở con mắt nhắm con mắt ngoảnh mặt làm ngơ.

      Chỉ cần làm ra động tĩnh quá lớn, bọn họ cũng can thiệp tới.

      -Mã ca! Hay là quên , chúng ta tiếp tục trở về uống rượu tiếp , coi như tiểu nương tử này có duyên phận!

      Từ Dương Thuỷ há miệng chìa hàm răng hô cười hề hề hai tiếng, cúi người làm bộ dạng nịnh bợ thái quá.

      -Đáng giận!

      Hung quang trong mắt Mã Tang vẫn dò nhìn quanh bốn phía, nghiến răng nghiến lợi:

      - mất hứng! Dương Thuỷ! hồi ngươi dò xét kĩ cho ta. Tìm bắt tiểu nương tử đó về cho ta.

      -Hắc hắc! Mã ca yên tâm tiểu đệ nhất định bắt mang đến.

      Từ Dương Thuỷ cười nịnh :

      -Tiểu nương tử đó trông tươi mát mọng nước. Nếu nàng ta tới phường thị khu Bắc mua sắm, chỗ trú ngụ nhất định ở chỗ này xa, ta chỉ cần phái người tới từng nhà, thế nào cũng tìm ra nàng.

      Mã Tang lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, ánh mắt lại nhìn quét vòng, rồi mới thu hồi lại.

      - nương! nương! Đừng tới phía trước! Mau quay lại thôi!

      Cách hai người khoảng hơn trăm trước, đường phố phía đông, lão thái bà hơn sáu mươi tuổi lo lắng ngăn cản thiếu nữ trẻ. Thiếu nữ này cầm tay cái giỏ tinh xảo màu lam, bên trong là ít rau dưa cùng thịt tươi vừa mới mua.

      phải là ai khác, chính là Tiểu Thanh vừa mới từ phủ viện Hạ gia tới phường thị. thân mặc áo dài màu xanh nhạt, thân hình uyển chuyển, vừa nhìn thoáng qua cái, liền cảm thấy được vẻ tươi đẹp thoát tục. Hơn nữa dung mạo xinh đẹp của nàng lại khiến người ta cầm lòng được.

      - Ồ!?

      Tiểu Thanh nghe tiếng , thoáng dừng chân lại, đôi mắt to trong veo như nước nhìn lão thái bà kia, hiểu vì sao lại thế, nàng liền cất giọng giòn tan hỏi:

      -Lão nhân gia, vì sao vậy?

      Vẫn chưa nhìn thấy Mã Tang cùng Từ Dương Thuỷ ở ngoài trăm thước phía trước, mà cho dù có thấy, Tiểu Thanh cũng biết hai người kia. Từ khi Tiểu Thanh làm tì nữ cho Hạ Ngôn đến nay, tổng cộng tới phường thị Hạ gia cũng chỉ ba bốn lần mà thôi, căn bản chưa từng gặp mặt hai người kia.

      - nương! còn biết, có hai tên ác ôn phía trước, dung mạo xinh đẹp như vậy, nếu để bọn chúng nhìn được, khẳng định phải bị bọn chúng làm nhục!

      Lão thái bà run rẩy mang theo hận ý .

      Lão thái bà cũng biết giọng của mình khá lớn, có thể vì già cả tai nghễnh ngàng, cho nên khi chuyện tự nhiên cho giọng lớn sợ người ta nghe được như mình.

      -Thiếu gia! Lão thái bà kia sỉ nhục ngài!

      gã hộ vệ của Mã Tang, ánh mắt chợt loé sáng, rất nhanh tới bên cạnh thấp giọng với Mã Tang, lúc này chuẩn bị quay về tửu lâu uống rượu tiếp.

      Tên hộ vệ này cách gần chỗ Tiểu Thanh, hơn nữa tiếng của lão thái bà hơi lớn, cho nên chuyện bị nghe được. Tên hộ vệ cũng là tên quen vỗ mông ngựa nịnh bợ, nên lập tức chạy tới cho thiếu gia nhà mình.

      Hơn nữa cũng trông thấy Tiểu Thanh, nghĩ rằng thực rất hợp khẩu vị của thiếu gia nhà mình, nên trong lòng khỏi đắc ý.

      -Hà!?

      -Còn có bên kia… còn có nương trẻ tuổi. Thuộc hạ thấy rất đẹp!

      Trong mắt gã hộ vệ chợt loé lên vẻ dâm tà, cười hắc hắc thấp giọng .

      Mã Tang nghe có người dám sỉ nhục mắng . Lập tức mắt trợn tròn, bộ dáng hung thần ác sát. Vén ống tay áo lộ ra cánh tay đầy mỡ.

      -A? Hai người kia là người xấu sao?

      Tiểu Thanh hơi kinh hãi, trong ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.

      -Đúng vậy. Bọn chúng đúng là bọn xấu! Hai tên này là hai tên ác ôn nhất ở khu phường thị Bắc!

      Lão thái bà còn , bà cùng Tiểu Thanh đều hồn nhiên biết tên ác ôn trong miệng bọn họ dùng ánh mắt hung ác nhìn lại đây.

      -Con bà nó! Dám chửi Mã ca!

      Từ Dương Thuỷ ưỡn cái bụng tròn xoe của mình, hung hăng dậm chân cái, làm như chuẩn bị xông tới:

      -Mã ca! Xem ta dạy cho lão thái bà kia bài học!

      -Chờ chút!

      Mã Tang chợt giơ tay ngăn Từ Dương Thuỷ lại.

      -Mã ca! Làm gì vậy?

      Từ Dương Thuỷ sửng sốt, có chút khó hiẻu hỏi.

      -Hắc hắc! Ngươi nhìn lại thiếu nữ bên cạnh lão thái bà kia xem, so với người vừa rồi chúng ta nhìn thấy còn muốn xinh đẹp hơn gấp mấy lần nha! Hơn nữa, còn tươi mát hơn!

      Hai mắt Mã Tang loé ra tia nhìn dâm tà, hưng phấn xoa xoa hai bàn tay mập mạp.

      -Nguy rồi! Hai tên ác ôn kia nhìn thấy ngươi rồi! Ngươi mau chạy ! Ngàn vạn lần đừng để cho bọn chúng đuổi kịp!

      Lão thái bà vừa chuyển mắt liền nhìn thấy hai tên Mã Tang cùng Từ Dương Thuỷ bắn ra ánh mắt lang sói nhìn họ, lập tức thôi thúc Tiểu Thanh để Tiểu Thanh mau mau chạy khỏi chỗ này.

      Nhưng lúc này có muốn chạy cũng kịp! Tiểu Thanh làm sao có thể chạy thoát khỏi bọn chúng?

      Tiểu Thanh lắc đầu:

      -Ta cũng tin, ở phường thị Hạ gia bọn chúng đâu dám làm càn. Phường thị Hạ gia cũng có hộ vệ mà!

      Tiểu Thanh là tỳ nữ của Hạ gia, bình thường cũng có thể nghe số ít chuyện về phường thị. Lúc này đường phố lại có đông người như vậy, cho nên nàng vẫn ý thức được chuyện nghiêm trọng.

      -Ôi!

      Lão thái bà thởi dài tiếng, lắc lắc đầu, chợt đưa tay nắm tay Tiểu Thanh, kéo Tiểu Thanh ra phía sau mình.

      -Hắc hắc!

      Lức này, Mã Tang cùng Từ Dương Thuỷ dẫn theo mấy hộ vệ tới phía Tiểu Thanh bên này.

      Người trong các cửa hàng hai bên đường, đều cuống quít rời ánh mắt sang hướng khác.

      Tiểu Thanh nhìn thấy màn này, trong lòng nàng mới bắt đầu có chút sợ hãi, ánh mắt nhìn hai tên béo phì càng lúc càng tới gần, hai bàn tay ngọc của nàng nắm chặt lấy nhau, trong lòng bàn tay đều toát mồ hôi.

      - nương đừng sợ! Ta liều cái mạng già này cùng bọn chúng cũng để bọn chúng chà đạp ngươi!

      Lão thái bà lại nắm chặt lấy bàn tay nhỉ bé mát lạnh của Tiểu Thanh, kiên định cả giận móm mém .

      - Lão thái bà! Vừa rồi bà mắng chúng ta cái gì?

      Từ Dương Thuỷ cười lạnh nhìn lão thái bà, miệng sặc giọng hung tợn.

      -Ta chửi các ngươi? Ta chửi các ngươi cái gì?

      Lão thái bà nhướng mặt, định thừa nhận. Lão thái bà cũng nghĩ tới, mình chuyện lại bị tên hộ vệ kia nghe được.

      -Hừ! chịu nhận?

      Từ Dương Thuỷ cười lạnh:

      - chịu nhận cũng sao! Dù sao, chúng ta cũng biết rồi. Bà già này, dám cả gan mắng Mã ca, chán sống rồi hay sao?

      -Hừ! Tuy nhiên nhìn bà cũng sống được mấy ngày nữa, cho bà cơ hội, tiểu nương phía sau bà, là cháu bà phải ? Bà già này xem như có phúc! Mau tránh ra, Mã ca nhìn chúng nàng, để chúng ta mang nàng . Tội bà mắng Mã ca cũng coi như xong.

      Từ Dương Thuỷ chỉ vào Tiểu Thanh sau lưng bà lão, với giọng the thé nam ra nam nữ ra nữ.

      Trong giây lát, từ phố lại truyền ra tiếng quát thâm trầm.

      Tiểu Thanh thấy hai tên béo phì này, ngờ thực dám ở khu phường thị làm ác, khuôn mặt nhắn sớm trắng bệch, nàng cũng chỉ là tiểu tì nữ chưa thấy qua cái gọi là mặt trái của cuộc đời, lúc này chưa bị doạ khóc thét lên, coi như tệ.

      Tiểu Thanh nghe tiếng quát lớn như thế, thân thể mềm mại bỗng chốc run rẩy hồi, Tuy nhiên nàng lập tức biết người phát ra tiếng la này là bảo hai tên ác ôn kia dừng tay.

      -Ồ!?

      chuyển ánh mắt nhìn người phát ra tiếng quát, thấy là người tu luyện hông đeo vũ khí, liền khỏi khách sáo hơn chút:

      -Tụ Tiên Lâu phía trước, chính là Mã ca mở, tốt hơn là ngươi nên xen vào chuyện của người khác!

      Từ Dương Thuỷ quay sang người tu luyện kia chỉ chỉ Tụ Tiên Lâu, nghiêm mặt chậm rãi .

      Người tu luyện kia hơi thoáng sửng sốt, ánh mắt khỏi nhìn về phía Tụ Tiên Lâu. Tụ Tiên Lâu là tử lâu gần bằng với Tụ Phúc Lâu, tự nhiên to lớn đồ sộ.

      Có thể mở ra tửu lâu quy mô lớn như vậy, có thể thấy được thế lực cùng lực lương phía sau của chủ nhân. Đương nhiên Tụ Phúc Lâu này do phụ thân Mã Tang khởi đầu, cùng bản thân Mã Tang có quan hệ chút nào.

      Nhưng nếu đứa con ra ngoài xảy ra chuyện, phụ thân có thể đứng ra hay sao?

      Sắc mặt người tu luyện này liên tục biến đổi mấy lần, muốn chen vào chuyện này cũng phải suy nghĩ cân nhắc. Bằng những cứu được người mà cái mạng của mình cũng phải giao ra.

      Ánh mắt đảo qua đảo lại, phát hề ít người tu luyện đều là tư thế xem náo nhiệt, hề có ý tiến lên can thiệp. Mà đám thường dân, lại từ xa xa đường vòng né tránh. Có thể thấy được, hai tên mập mạp như quả cầu thịt này, thế lực quả phi thường lớn.

      -Hừ!

      Mấy tên hộ vệ thân thủ tầm thường kia, lúc này cũng chuyển mắt lạnh tanh nhìn về phía người tu luyện này.

      -Ôi!

      Người tu luyện bất đắc dĩ thở dài, nhìn lão thái bà và Tiểu Thanh, ôm quyền :

      - bất lực! Tiểu thư, thái thái! Các người tự cầu may mắn !

      xong, quay người cái, nhanh chóng bước theo đường phố hướng tây, rất nhanh biến mất trong ánh mắt mọi người.

      Tiểu Thanh vốn tưởng rằng có cứu tinh, rồi lại rơi vào tuyệt vong, nàng bất đắc dĩ nhìn người nọ càng lúc càng xa.

      - Ha ha ha!

      Từ Dương Thuỷ cùng Mã Tang nhìn nhau, cười ha ha vô cùng đắc ý.

      Da thịt đây mỡ mặt, ngừng lắc lư, bụng phệ nhô cao, so với phụ nữ tám tháng còn muốn lớn hơn ít.

      - nương! Đừng sợ, có ta ở đây, bọn chúng làm hại được ngươi!

      Lão thái bà vô cùng kiên định, nắm bàn tay Tiểu Thanh, an ủi .

      Tiểu Thanh hoang mang lo sợ, trong lòng sớm hoảng loạn, chỉ trông chờ hộ vệ Hạ gia ở phường thị có thể xuất .

      -Bà già kia! Ta bảo ngươi tránh ra, ngươi có nghe ?

      Từ Dương Thuỷ giơ ngón tay hung hăng chỉ vào lão thái bà mắng:

      -Chẳng lẽ ngươi còn trông chờ vào thứ biết sống chết đó đến cứu các ngươi? Nằm mơ ! Ở nơi này, Mã ca chính là ông trời!

      Mã Tang ở bên vô cùng đắc ý nheo hai mắt quan sát Tiểu Thanh. Tiểu Thanh bị ánh mắt này nhìn mình, đầu cũng dám ngẩng nên.

      -Chết tiệt! Bà già này đúng biết sống chết!

      Từ Dương Thuỷ thấy lão thái bà vân nhúc nhích, lập tức nổi giận, chợt vươn tay kéo lão thái bà qua bên, sau đó hất mạnh cái, lão thái bà bị ném bay ra ngoài.

      -Lão nhân gia!

      Tiểu Thanh thấy lão thái bà la "ái" tiếng rồi bị ném bay ra ngoài, lập tức chạy tới khẩn trương kêu ra tiếng.

      -Ồ?

      Mã Tang hơi hơi sửng sốt:

      -Hoá ra phải cháu của bà già! Bà già này ra là xen vào chuyện của người khác!

      -Mã ca! Ta giúp ngài mang tiểu nương mọng nước phơi phới này về!

      Từ Dương Thuỷ cười hắc hắc, liền bước nhanh tới hướng Tiểu Thanh.

      Bàn tay mập như heo chút do dự chộp tới thân hình mảnh mai của Tiểu Thanh.

      Tiểu Thanh đột nhiên biến sắc, cố giơ tay đẩy mạnh ra, dùng hết khí lực toàn thân, bàn tay bé trắng như ngọc chạm vào ngực Từ Dương Thuỷ.

      Nhưng khí lực toàn thân nàng vận hết lên cũng có bao nhiêu.

      Từ Dương Thuỷ chỉ bị đẩy về phía sau bước, mà Tiểu Thanh liên tục thối lui năm sáu bước, thiếu chút nữa té lăn mặt đất.

      -Ha ha! hứng thú!

      Mã Tang nhìn thấy cảnh này, tự mình cũng bước lên vài bước, miệng cười ha ha , trong mắt chớp động hào quang khiến người khác sợ hãi.

      - Con bà nó! Dám đẩy ta, muốn chết!

      Từ Dương Thuỷ bị đẩy lui, cảm thấy mất mặt, lập tức nổi giận, chợn trừng mắt nhìn Tiểu Thanh, bước mấy bước tới trước mặt Tiểu Thanh, hung hăng tung ra cước.

      cước này đá ngay vào bụng Tiểu Thanh, thân hình mảnh mai của Tiểu Thanh lập tức bị đá văng ra, ngã mạnh mặt đất.

      tiểu nương làm sao có thể chịu đựng cú đá mạnh như vậy?

      Tiểu Thanh té lăn mặt đất, đứng lên nổi, ôm bụng run rẩy kịch liệt.

      -Súc sinh! Các ngươi là hai tên súc sinh a!

      Lão thái bà kia vừa mới bị ném bay ra ngoài, chân bị gãy xương đầy máu đỏ, lúc này chửi ầm lên, bà ta sợ chết!

      Lúc này, những người vây xem xa xa, cũng đành lòng nhìn, đều chuyển ánh mắt hướng chỗ khác. Trong lòng tuy rằng vô cùng phẫn nộ, nhưng dám lên tiếng, bằng dẫn tới hoạ sát thân. Mà những người tu luyện đó tuy rằng trong đó có mấy tay cao thủ, nhưng tâm tính người tu luyện, bình thường xen vào chuyện của người khác. Nhất là số dong binh, càng đắc tội với bọn rắn độc đầu sỏ ở địa phương như vậy.

      Mã Tang đến trước người Tiểu Thanh, giơ tay túm lấy mái tóc đen nhánh đầu Tiểu Thanh.

      -Xú nha đầu! Ngoan ngoãn về với bổn thiếu gia , đỡ phải chịu đau khổ!

      Mã Tang cười dâm đãng, giương bàn tay mập như heo sờ sờ gương mặt xinh đẹp của Tiểu Thanh:

      -Ồ!? ngờ còn có khóc?

      Bình thường, các thiếu nữ rơi vào cảnh ngộ như vậy, chỉ sợ sớm rơi lệ khóc thét lên. Nhưng Tiểu Thanh chỉ là trợn đôi mắt phẫn nộ nhìn Mã Tang cùng Từ Dương Thuỷ, hoàn toàn có chảy giọt nước mắt.

      Mã Tang thấy ánh mắt của Tiểu Thanh như vậy, trong lòng cảm thấy thoải mái, trực tiếp tát cái mạnh lên mặt Tiểu Thanh.

      -Mẹ nó! Rượu mới uống lại thích uống rượu phạt!

      Mã Tang phun ra ngụm nước miếng, hung tợn .

      -Mã ca! hồi nhất định phải cho nữ nhân này chịu chút đau khổ cho biết đá biết vàng!

      Ánh mắt lấp loé, Từ Dương Thuỷ hiểm cười . Mã Tang có vẻ hiểu ý, hai người liếc nhìn nhau đồng thời cười hắc hắc.

      -----------------------------------------------------

      Hạ Ngôn mang theo Thổ Cẩu, rất nhanh tới đường phường thị Hạ gia, ngay cả hộ vệ phường thị cũng chưa kinh động.

      "Tiểu Thanh rốt cuộc đâu?" Hạ Ngôn chuyển qua mấy đường phố, vẫn chưa phát Tiểu Thanh:"Nơi đó như thế nào có nhiều người tụ tập như vậy?"

      Trong đầu ý niệm khẽ động, thân hình Hạ Ngôn liền rất nhanh chạy tới.

      Thổ Cẩu cũng gấu gấu hai tiếng, tăng tốc chạy theo sau Hạ Ngôn.

      -Tiểu Thanh?

      Thời điểm Hạ Ngôn nhìn thấy tình hình tại chỗ, lập tức mắt như muốn nứt ra!

      Quát to tiếng, Hạ Ngôn rất nhanh phi thân lướt qua đỉnh đầu mọi người, chỉ chốc lát liền rơi xuống mặt đất giữa trường.

      Hạ Ngôn nhìn thấy Tiểu Thanh bị tên mật mạp ghê tởm khiến người ta buồn nôn, túm lấy mái tóc nàng kéo về phía trước.

      Tên mập mạp kia khi ngang qua bên cạnh lão thái bà, còn thuận thế tung cước đá lão thái bà kia văng qua bên.

      Thấy màn như vậy, Hạ Ngôn chỉ cảm thấy trong lồng ngực bốc lên luồng sát khí:

      - Bọn khốn này! Vậy mà dám ở khu phường thị Hạ gia này khi nhục Tiểu Thanh? Cả đám hộ vệ Hạ gia phường thị, chẳng lẽ đều chết hết rồi sao?

      Tiếng gầm của Hạ Ngôn lập tức truyền ra ngoài. Lúc này Hạ Ngôn bị chìm trong cơn thịnh nộ!

      Hạ Ngôn vừa rứt lời, ánh mắt mọi người đều chiếu người Hạ Ngôn.

      -Ồ!?

      Mã Tang cùng Từ Dương Thuỷ cũng đưa mắt nhìn xem, thấy lại là người tu luyện trẻ tuổi, bên cạnh còn có con chó hoang gầy trơ xương, lập tức trầm tĩnh lại.

      -Hôm nay đúng là thuận lợi! ngờ lại toát ra tên thích xen vào việc của người khác!

      Mã Tang có chút căm tức.

      Thấy Hạ Ngôn toàn thân mặc áo trắng bình thường, cho rằng Hạ Ngôn chỉ là người tu luyện tầm thường, tự nhiên cũng muốn phí nhiều tư tâm quan tâm tới.

      Tiểu Thanh nhìn thấy Hạ Ngôn xuất , lập tức vui mừng đứng lên. Tuy nhiên, lúc này nàng căn bản ra lời, chỉ có thể chớp chớp vài mắt vài cái.

      -Các người đuổi cho ta!

      Mã Tang quay sang mấy tên hộ vệ của mình phất tay, lớn tiếng .

      Mất tên hộ vệ "dạ" tiếng trả lời, sau đó liền hùng hổ vọt tới hướng Hạ Ngôn. Loại tình này, bọn chúng theo Mã Tang cùng Từ Dương Thuỷ cũng làm ít lần. Dù sao bất kể xảy ra chuyện gì, cuối cùng đều là hai vị thiều gia gánh chịu, bọn chúng chỉ mực phụng mệnh làm việc.

      Toàn bộ thành Ngọc Thuỷ có mấy chục vạn dân cư, mà khu phường thị Hạ gia cũng có tới mấy trăm cửa hàng. Trong đó, phần đông mọi người nhận biết Hạ Ngôn, cho dù rất nhiều người nghe qua cái tên Hạ Ngôn là người được đề cử làm tộc trưởng Hạ gia, nhưng đều chưa từng thấy qua mặt mũi Hạ Ngôn.

      Hạ Ngôn bình thường rất ít khi ra ngoài. Cho dù là đến phường thị cũng kinh động người khác.

      Cho nên mãi đến lúc này, chung quanh cũng có người nào nhận ra Hạ Ngôn!

      Đám người vây xem kia cũng cho rằng Hạ Ngôn kia xui xẻo, bị mấy tên hộ vệ hung thần ác sát kia vây công, chết cũng phải tàn phế! Vì thế đều lắc đầu thở dài.

      Mấy tên hộ vệ cười nanh ác, phóng vọt tới Hạ Ngôn, lập tức khai triển quyền cước, công kích vào Hạ Ngôn.

      Hạ Ngôn cười lạnh tiếng, trong mắt chợt loé tinh quang, đột nhiên từ mặt đất phi thân bay lên trung, rồi sau đó cấy tốc rơi xuống, trực tiếp tung ra chưởng mãnh liệt, chưởng pháp xé gió hướng tới mấy tên hộ vệ.

      Mấy tên hộ vệ chỉ cảm thấy hoa mắt cái, liền mất bóng dáng Hạ Ngôn, rồi sau đó liền cảm giác được trung bóng đen rơi xuống, bóng chưởng còn chưa tới, chưởng phong nhập thể chúng!

      "Rắc rắc…"

      "Rốp rốp…"

      "Ai…"

      Liên tiếp mấy tiếng giòn tan, mấy tên hộ vệ lập tức kêu gào thảm thiết, bị đánh văng mặt đất, trong nháy mắt cánh tay bọn chúng liền bị phế.

      "Gấu…"

      Thổ cẩu lập tức xông ra ngoài, chớp mắt cái tới trước mặt Mã Tang, há miệng cắn phát vào cánh tay Mã Tang. Thổ Cẩu cũng phải chó bình thường, nó là Huyễn Ảnh Lang

      Sau tiếng "rốp" giòn tan, Mã Tang chỉ cảm thấy toàn thân đau như xé nát tim gan.

      "Phù…"

      luồng máu tươi phun ra từ cánh tay gãy của Mã Tang bắn tung toé mặt đất. Chỉ nhát cắn mà cánh tay của Mã Tang bị cắn đứt rời rơi xuống mặt đất.

      Trong ánh mắt xanh sâu kín của nó đầy vẻ hung ác trừng trừng nhìn Mã Tang. Lúc này, Mã Tang bất chấp mọi thứ, ôm cánh tay thống khổ, kêu rên thảm khốc.

      Từ Dương Thủy đứng ở bên, sớm sợ xanh mặt, nên lời.

      Hết thảy mọi chuyện xảy ra quá nhanh, thời gian chỉ vài cái hô hấp liền xong rồi, cũng chưa kịp báo ra tên thiếu gia Mã Tang của Tụ Tiên Lâu!

      Mọi người đều chấn động nhìn vào người chó vừa xuất này. Quả thực, rất khó để người ta tin được!

      -Hạ Ngôn ca!

      Tiểu Thanh mềm nhũn té mặt đất, trong ánh mắt đầy vẻ mừng rỡ, thào kêu lên.

      Hạ Ngôn bước nhanh tới, vạt áo phiêu động, trong nhánh mắt liền tới bên cạnh Tiểu Thanh, đưa tay đỡ Tiểu Thanh đứng lên.

      -Thổ Cẩu! Lưu tính mạng lại!

      Hạ Ngôn chuyển mắt nhìn Thổ Cẩu .

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 116: DỠ BỎ
      Thổ cẩu nghe tiếng la của Hạ Ngôn, đôi mắt sâu kín quỷ dị chuyển vòng quanh, nanh sắc mỏ nhọn uy phong lẫm liệt đặt mông ngồi cạnh Mã Tang.

      -Hạ Ngôn ca!

      Khoé miệng Tiểu Thanh lộ ra nụ cười mỏng manh, ánh mắt nhìn Hạ Ngôn sau đó duỗi ngón tay thon dài chỉ vào lão nhân mặt đất:

      - Vị lão nhân gia này là bởi vì ta mới bị hai người kia đả thương.

      Lúc này, Tiểu Thanh vẫn còn nhớ tới lão nhân gia kia.

      Hạ Ngôn gật mạnh đầu, nhìn Tiểu Thanh :

      -Ta biết rồi!

      -Này…

      Đột nhiên, Hạ Ngôn duỗi ngón tay chỉ vào Từ Dương Thuỷ:

      -Vừa rồi là ngươi ra tay sao?

      Lúc chuyện, mặt Hạ Ngôn bao trùm tầng sương lạnh, dường như hàn băng vạn năm đổi.

      Nghe giọng lạnh băng như vậy, Từ Dương Thuỷ bị doạ cả người run run, thiếu chút nữa trực tiếp quỳ mặt đất.

      -Ngươi. ngươi là ai?

      Thân thể Từ Dương Thuỷ run rẩy, còn muốn dựa vào thân phận để áp chế đối phương:

      -Ngươi có biết… ngươi có biết chúng ta là ai ?

      -Hừ! Ta mặc kệ ngươi là ai. Đắc tội ta, ta biến các ngươi thành người chết!

      Bốp bốp!

      loạt tiếng nổ vang lên, nội lực nhanh chóng lưu động vòng trong kinh mạch, khí thế toàn thân cũng tăng lên ngừng.

      Từ Dương Thuỷ chỉ cảm thấy mình như tiến vào hầm băng, toàn thân toát ra khí lạnh, nhìn chằm chằm vào Mã Tang nằm kêu rên mặt đất, còn có mấy tên hộ vệ bị chặt đứt cánh tay. Lần đầu tiên Từ Dương Thuỷ cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng. Đáng sợ! là rất đáng sợ!

      -Hạ Ngôn ca. Bụng ta đau!

      Giọng yếu ớt của Tiểu Thanh vang lên.

      Hạ Ngôn đưa tay ra sau, áp bàn tay vào bụng Tiểu Thanh, chậm rãi đưa nội lực vào.

      -Làm sao lại thế?

      Hạ Ngôn biến sắc. Máu tụ ngăn cản khí huyết lưu thông. xong! phải nhanh chóng khơi thông khí huyết mới được!

      -Người trẻ tuổi này là ai?

      -Con Thổ Cẩu kia hung dữ. Ta thấy nó giống con dã lang hung ác vậy. Các ngươi nhìn xem, mắt nó là màu lục!

      -Thực lực người tre tuổi này mạnh. Mấy tên hộ vệ kia ngờ chiêu liền toàn bộ bị phế!

      -Ta đều nhìn dùng võ kỹ gì. Trời ạ! Chênh lệch quá lớn.

      Đám người bốn phía truyền ra tiếng bàn tán xôn xao.

      -Đó là…

      Lại có giọng kinh ngạc:

      -Đó là Hạ Ngôn thiếu gia của Hạ gia!

      Trong đám người có người nhận ra Hạ Ngôn, lập tức kinh ngạc kêu to. Mọi người tuy rằng gặp bản thân Hạ Ngôn, nhưng đều nghe qua cái tên Hạ Ngôn. Hạ Ngôn- Người được chọn làm tộc trưởng Hạ gia kế tiếp! Người thường thường qua lại phường thị Hạ gia, làm sao từng nghe qua?

      Mà đám chủ của hàng, đối với chuyện này lại càng quan tâm.

      - vậy lại còn quá trẻ?

      giọng thể tin được vang lên.

      -Côp cộp cộp!

      Mặt đất truyền đến trận rung nho .

      Mọi người chuyển ánh mắt nhìn lại, đội hộ vệ phường thị hơn mười người chạy tới. Vũ khí và trang phục đồng bộ làm người ta có cảm giác nặng nề, uy lực. Hộ vệ phường thị phần lớn là dong binh được thuê, tuy nhiên trải qua hệ thống Hạ gia huấn luyện, sức chiến đấu của những người này đều rất mạnh, đại khái đều là người tu luyện đả thông bảy, tám mươi đường kinh mạch.

      -Người nào quấy rối phường thị Hạ gia?

      Đội trưởng cầm đầu đằng trước, người còn chưa tới khí thế mười phần quát lớn.

      -Hộ vệ đội trưởng này còn biết Hạ Ngôn thiếu gia ở đây!

      Trong đám đông có người thấp dọng .

      -Đến rồi, đến rồi. Rốt cục cũng đến rồi.

      Từ Dương Thuỷ nghe thấy hộ vệ phường thị đến lập tức trong lòng bình tĩnh, thầm nghĩ cho dù ác ma này có hung dữ cỡ nào cũng dám đối địch với Hạ gia! Chỉ cần hộ vệ phường thị tới, như vậy cũng an toàn. tại Từ Dương Thuỷ rất muốn nhìn thấy hộ vệ phường thị.

      Nghĩ tới lập tức có thể bình yên rời khỏi, khuôn mặt Từ Dương Thuỷ vốn trắng bệch dần dần khôi phục lại màu hồng nhuận. Ánh mắt chờ mong, vui sướng nhìn hộ vệ phường thị chạy tới.

      - kiêu căng ngạo mạn!

      Hạ Ngôn lạnh lùng , ánh mắt dừng người hộ vệ đội trưởng.

      Hộ vệ đội trưởng kia sửng sốt, ánh mắt chớp chớp còn tưởng mình nhìn nhầm. Hộ vệ đội trưởng này là con cháu Hạ gia, đương nhiên nhận ra Hạ Ngôn.

      -Hạ Ngôn thiếu gia?

      Kinh ngạc kêu tiếng, hộ vệ trưởng vội vang chạy nhanh tới.

      Lúc này Từ Dương Thuỷ bị ngây người ra!

      "Hạ Ngôn thiếu gia?" Trong đầu Từ Dương Thuỷ quanh quẩn ý niệm. "Hạ Ngôn thiếu gia nào? Chẳng lẽ là…"

      "Hạ gia, còn có mấy Hạ Ngôn thiếu gia?"

      Thân thể Từ Dương Thuỷ mềm nhũn, cuối cùng đặt mông ngồi bệt xuống.

      -Hạ Ngôn thiếu gia. Ngươi làm sao lại ở đây?

      Hộ vệ trưởng kia vội vàng thi lễ .

      Thân phận tại của Hạ Ngôn là người đề cử làm tộc trưởng Hạ gia, tuy rằng phải tộc trưởng nhưng địa vị ngang với các trưởng lão trong tộc. Trong toàn Hạ gia, cũng chỉ có tộc trưởng có thể chỉ huy, ra lệnh cho Hạ Ngôn. Ngay cả những trưởng lão khác cũng có tư cách, Hạ Ngôn cùng bọn họ là cùng cấp.

      Hộ vệ đội trưởng này nhìn thấy Hạ Ngôn tự nhiên là phải hết sức cung kính!

      -Hừ! Ta ở đây, muội muội của ta bị người khác làm nhục!

      Hạ Ngôn lạnh giọng , trong mắt chợt loé lệ quang nhìn Từ Dương Thuy, khoé miệng lộ ra tia cười lạnh.

      -Cái gì? Người nào to gan như vậy?

      Hộ vệ đội trưởng nhìn tình cảnh ở đây, trong đầu rất nhanh chuyển động. "Từ Dương Thuỷ, Mã Tang. Hai tên ác ôn này, là đáng giận!"

      -Hạ Ngôn thiếu gia. Người thấy ta nên làm gì? Hạ Ngôn thiếu gia, Tụ Tiên Lâu kia, chính là lão già Mã Tang mở!

      Hộ vệ đội trưởng chỉ vào Tụ Tiên Lâu ở phía trước , lại chỉ về phía Mã Tang ngất bên cạnh Thổ Cẩu, ánh mắt có chút cổ quái.

      mặt đất đều là máu tươi!

      Hạ Ngôn cười lạnh trong lòng. Hộ vệ đội trưởng này ra ngốc, trước tiên ngầm cho ta biết thế lực của Mã Tang, sau đó mới hỏi ta xử lí thế nào. Tuy nhiên, ta làm sao quan tâm đến cái Mã gia? con buôn hạng hai của thành Ngọc Thuỷ mà thôi. Hừ!

      -Hai tên mập mạp này cũng dễ dàng buông tha.

      -Mạng có thể giữ, tuy nhiên hai cánh tay… đều thể để lại. Bằng về sau bọn chúng còn có thể bắt nạt người khác!

      Giọng Hạ Ngôn chút thương lượng.

      Nghe như thế, Từ Dương Thuỷ ngồi dưới đất thân thể thoáng giật mình. Rồi sau đó, nơi ngồi dần ẩm ướt, mùi hôi thối tản ra.

      ngờ bị doạ đái ra quần!

      -Tiểu Tang… con ta!

      Đột nhiên, từ xa truyền tới tiếng gào thét thê lương, tiếp theo lại thấy quả cầu thịt lọt vào tầm mắt mọi người.

      Hạ Ngôn vừa nhìn, thầm nghĩ đây chính là phụ thân của Mã Tang kia! Hai người thoạt nhìn quả rất giống, bất kể thân hình hay diện mạo.

      -Lão gia. Chính là con chó của tên kia nuôi cắn thiếu gia bị thương!

      gã hộ vệ chỉ vào Hạ Ngôn, nổi giận đùng đùng .

      Hộ vệ này vừa rồi cũng ở đây, tuy nhiên vừa rồi đầu óc đột nhiên thông minh, thừa dịp Hạ Ngôn để ý chạy về, tại mang theo phụ thân Mã Tang tới.

      -Thằng khốn chết tiệt, dám đả thương con ta. Đội trưởng Hạ Hạo, ngươi còn bắt , ta muốn chết tử tế, ta muốn băm thây thành vạn mảnh! Còn con chó của , ta muốn làm thịt ăn!

      Lão Mã vẻ mặt xúc động, hung tợn chỉ vào Hạ Ngôn. Thân hình mập mạp của lão rung lên dữ dội.

      Nhìn đứa con mình trong vũng máu, lão Mã hoàn toàn mất lí trí. Lão chỉ có đứa con bảo bối đó! tại bị chặt đứt tay, biết còn sống hay chết!

      Thổ Cẩu nghhe có người muốn ăn thịt nó, lập tức lộ ra vẻ hung dữ, nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm lão Mã.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 117: THỔ CẨU LÀM DÁNG
      Hạ Ngôn khẽ gật đầu, trong mắt lên tia cười lạnh.

      Mười vạn kim tệ quả con số . Tổng gia sản của gia tộc hạng ba trong thành Ngọc Thuỷ cũng chỉ khoảng mười vạn kim tệ.

      Đám người chung quanh xa, từng người đều ngưng thở nhìn kim phiếu trong tay Hạ Ngôn loé ánh sáng vàng trong trời chiều. Xấp kim tệ này, chỉ cần ở trong Đại lục Long Chi liền có thể bất kỳ thời điểm thời gian nào đều có thể đổi thành kim tệ.

      "Chẳng lẽ Hạ Ngôn thiếu gia muốn bồi thường mười vạn kim tệ cho cha con Mã Tang?"

      Mọi người đều nghĩ vậy trong lòng.

      Đương nhiên, khi nhìn thấy sấp kim phiếu kia, rất nhiều người kìm nổi nuốt nước miếng ừng ực, mặt lộ vẻ kích động. Đại đa số mọi người, cho dù lấy sinh mạng đặt cược, mạo hiểm cả đời đều khó kiếm được mười vạn kim tệ. Trừ khi là vận khí đặc biệt tốt, hoặc là thực lực, tài trí hơn người.

      Ánh mắt Hạ Ngôn chuyển động, ngón tay khẽ đếm kim phiếu, mấy giây sau liền rút ra mười tờ kim phiếu trị giá vạn trực tiếp ném cho lão Mã cách đó xa.

      -Mười vạn kim phiếu, ngươi cầm cho chắc!

      Giọng Hạ Ngôn lạnh như băng, gằn từng từ.

      Lão Mã nhìn kim phiếu, trong lòng lại khủng hoảng nên lời, kinh ngạc nhìn Hạ Ngôn, thân thể mập mạp ngừng run rầy.

      -!

      Cổ họng lão Mã bật ra thanh cổ quái, nhìn Hạ Ngôn, liên tục vẫy bàn tay mập mạp:

      -Hạ Ngôn thiếu gia, ngài đại nhân đại lượng! Hạ Ngôn thiếu gia, van cầu ngài tha thứ cho Tang nhi. còn tuổi hiểu chuyện. Hạ Ngôn thiếu gia, kim phiếu này…

      -Kim phiếu này, kim phiếu này ta tuyệt đối thể nhận. Tụ Tiên Lâu…Nên dỡ!

      Lão Mã giậm chân, oán hận nhìn thoáng qua Tụ Tiên Lâu. Vì đứa con lão, lão chút do dự bỏ qua Tụ Tiên Lâu.

      -Ha ha!

      Hạ Ngôn cười cười:

      -Mã Tang hiểu chuyện? Đúng vậy, quả hiểu chuyện. Tuy nhiên, ngươi sao? Ngươi cũng hiểu chuyện? Nếu ngươi hiểu chuyện, làm thế nào lại mặc kệ hành vi ngày thường của ?

      -Yên tâm, ta để lại cho mạng!

      Trong mắt Hạ Ngôn chợt loé lệ quang!

      Lão Mã kia tức thời toàn thân run rẩy.

      gì nữa cũng vô dụng. Ở Đại Lục Long Chi, chỉ xem thực lực. Ai thực lực mạnh, người đó có quyền lên tiếng. Hơn nữa, việc này vốn là do Mã Tang cùng Từ Dương Thuỷ gây ra.

      Ánh mắt lão Mã đột nhiên trợn trừng, chỉ vào Từ Dương Thuỷ xụi lơ mặt đất, lạnh lùng :

      -Đều là ! Đều là tên khốn này! Hạ Ngôn thiếu gia, ngài nhất định thể bỏ qua cho tên khốn này. Đều là làm hỏng Tang nhi!

      -Bốp!

      Trước mặt mọi người, lão Mã tát hai cái mạnh lên mặt mình. Tiếng vang giòn tan, năm dấu ngón tay có thể thấy được.

      -Hạ Ngôn thiếu gia! Ngài rất đúng, ta cũng có sai! Là ta, là ta quá nuông chiều Tang nhi. Tuy nhiên Tang nhi là trời sinh hiền lành! Chủ ý làm ác đều là thằng khốn này đưa ra!

      Lão Mã vẻ mặt kích động chỉ vào Từ Dương Thuỷ, xem tư thế hận thể ăn thịt uống máu .

      Từ Dương Thuỷ tuy rằng xụi lơ mặt đất nhưng đầu óc vẫn rất thanh tỉnh. Nghe thấy lão Mã đổ hết tai hoạ lên người mình, lập tức mặt đỏ tai hồng.

      -Lão già kia, lão sắc ma ngươi…

      Từ Dương Thuỷ trù ếm mắng.

      -Được rồi!

      Hạ Ngôn ngăn cản hai người này chửi nhau:

      -Chuyện các ngươi, ta muốn quan. Cũng muốn biết các ngươi làm những gì! Ai khi dễ muội muội ta, ta bắt chịu tội!

      Ầm!Ầm!

      Tụ Tiên Lâu lại sụp góc. Toà tửu lâu xa hoa này, tại trở thành tàn phế kinh khủng. Mà trong thời gian chén trà trước đây, nó vẫn còn rực rỡ hùng tráng.

      Ai có thể nghĩ, chỉ lát công phu, Tụ Tiên Lâu liền biến thành bộ dạng như thế này?

      -Hạ Ngôn thiếu gia!

      Hạ Cách Tang đứng bên cạnh Hạ Ngôn, thấp giọng câu:

      -Từ Dương Thuỷ này quả phải thứ tốt! Mã Tang cùng Từ Dương Thuỷ ở chỗ, bình thường đều là Từ Dương Thuỷ làm ác!

      Hạ Cách Tang là trưởng hộ vệ khu phường thị Bắc, tự nhiên đối với việc ác của hai người này có chút hiểu biết.

      Hạ Ngôn nghe như thế, ánh mắt chớp loé.

      -Ừ, ta biết!

      Hạ Ngôn thêm:

      -Thổ Cẩu. Cắn đứt hai tay tên Từ Dương Thuỷ này xuống.

      Thổ Cẩu sớm dồn sức đợi lênh, lập tức ánh xanh chợt loé, thân thể duỗi thẳng, chân sau dùng sức đạp đất! Thân hình đầy lông biến thành đường cong, "Ngao" tiếng, vọt tới Từ Dương Thuỷ.

      Từ Dương Thuỷ vừa mới phản ứng lại, còn kịp biểu vẻ hoảng sợ liền cảm thấy trận gió cắt da ập vào mặt, tiếp theo bóng đen phóng to trong con ngươi .

      -A!

      Tiếng kêu thê lương thảm thiết khắp phường thị!

      -Crắc!

      -Crắc!

      Liên tục hai tiếng xương gãy vang lên, hai tay Từ Dương Thuỷ đầy bị cắn rơi. Gọn gàng, dứt khoát, nhanh chóng, dễ dàng.

      Sau khi cắn, Thổ Cẩu còn lắc lắc cái đầu có chòm lông trắng tròn, dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Từ Dương Thuỷ kêu la thảm thiết. Nó nhìn vài nhịp hô hấp, lúc này mới quay người, về phía Hạ Ngôn, vẫy vẫy cái đuôi, bộ dạng như tranh công!

      -Nhìn ngươi đắc ý, phải là cắn người sao!

      Hạ Ngôn đá cước lên mông Thổ Cẩu, Thổ Cẩu lập tức té bay ra ngoài. Tuy nhiên nó xoay người, nhe răng, trợn mắt trở lại bên Hạ Ngôn, hưng phấn kêu "gâu gâu".

      Đám người xem gần như thể tin vào mắt mình. Đây… đây thực là con thổ cẩu?

      Quả thực… quả thực…

      Thực lực của chủ nhân mạnh đến khó tin, ngay cả con chó cũng lợi hại vậy sao? Hơn nữa, dường như nó còn có thể hiểu tiếng người, Hạ Ngôn kêu nó cắn hai tay, nó liền cắn hai tay.

      Lão Mã lau mồ hôi đầy đầu, trong lòng yên. Lão lo lắng Hạ Ngôn sai con Thổ Cẩu đáng sợ này cắn đứa con chết ngất của lão.

      Hạ Ngôn quay sang Hạ Cách Tang, cũng để ý đến lão Mã kia nữa:

      - Đúng rồi, vị lão nhân kia, phái người trị liệu cho tốt!

      Hạ Ngôn chỉ vào lão nhân trợn mắt há mồm kia, lại lấy ít kim tệ đưa cho Hạ Cách Tang:

      -Số tiến này, đưa cho bà ấy.

      Hạ Ngôn cũng biết, đưa nhiều kim tệ đối với lão nhân kia chưa chắc là chuyện tốt. Thứ nhất, bà ấy có nơi để tiêu. Thứ hai, rất có khả năng vì kim tệ mà người khác có chủ ý xấu với bà ấy.

      Dù sao lão nhân này chắc là cũng ở gần đây, chờ sau này hỏi Hạ Cách Tang địa chỉ của bà, về sau kêu người khác quan tâm nhiều là được.

      Hạ Cách Tang nhận kim tệ, liền vâng vâng dạ dạ.

      -Rầm! Rầm!

      Tụ Tiên Lâu rốt cuộc ầm ầm sụp suống!

      Từng luồng tro bụi bốc lên, bao phủ mười mấy thước chung quanh. Những cửa hàng gần đó cũng bị bao phủ lớp bụi dày. Chủ nhân mấy cửa hàng nhanh chóng lấy công cụ quét dọn.

      Hạ Ngôn ôm Tiểu Thanh hướng về phủ viện Hạ gia nhanh chóng tới. Thổ Cẩu bên cạnh Hạ Ngôn. Hai người chó rất nhanh biến mất đường phường thị.

      Bụng Tiểu Thanh có máu bầm, còn phải tìm dược sư đến chăm sóc kĩ hồi mới được.

      Chờ Hạ Ngôn về tới phủ viện Hạ gia, toàn Hạ gia cũng đều sôi trào. Tuy rằng chuyện xảy ra tại phường thị cũng chỉ nửa canh giờ, nhưng phường thị cách phủ Hạ gia rất gần, khi có chuyện rất nhanh truyền đến.

      Chuyện Hạ Ngôn ở phường thị giáo huần Từ Dương Thuỷ cùng Mã Tang, nhanh chóng truyền khắp con cháu Hạ gia. Gần như mọi người thể lường trước được Hạ Ngôn lại biểu cường thế như vậy.

      Cho tới này, mọi người đều cảm thấy Hạ Ngôn là người tao nhã, dường như từng tức giận, nhìn thấy bất kỳ người nào, bộ dạng đều rất lễ phép.

      Nhưng nghĩ tới, ngờ lại cường thế như vậy. ngờ lại liên tiếp phế Từ Dương Thuỷ cùng Mã Tang. Hơn nữa, lại còn trực tiếp dỡ bỏ Tụ Tiên Lâu. Tụ Tiên Lâu ở phường thị được hơn hai mươi năm, Hạ Ngôn lại trực tiếp dỡ bỏ!

      Hơn nữa, làm rất gọn gàng dứt khoát. Chuyện làm cho mọi người ngạc nhiên nhất là, nguyên nhân là bởi vì tỳ nữ Tiểu Thanh của bị hai tên hoàn khố kia làm nhục.

      Rất nhiều người đều đoán trong lòng, có thể Hạ Ngôn cùng Tiểu Thanh có quan hệ thân mật gì khác ?

      - phải rất nhiều người đều , Hạ gia Hạ Ngôn thiếu gia rất ôn hoà, tính tình rất tốt sao?

      Sau khi Hạ Ngôn rời , ở phường thị mọi người bắt đầu bàn luận.

      -Này…

      người ánh mắt chợt loé, nhìn xung quanh:

      -Ngàn vạn lần nên bị vẻ bề ngoài mê hoặc. Thiếu gia trong gia tộc như Hạ gia, có thể là hạng tầm thường dễ dây vào hay sao?

      - sai. Hạ Ngôn thiếu gia này, nếu ngươi kính trọng , đắc tội lễ phép với ngươi. Nhưng nếu ngươi động vào vảy ngược của , hừ hừ! đó chính là muốn chết!

      gã thương nhân giọng khẳng định .

      Người xung quanh cũng đều gật đầu.

      -Vừa rồi các ngươi có nhìn thấy ? Lão Mã kia, ha ha! Mặt xanh giống như quả hồng dậm lông ấy. Hừ! Bình thường kiêu ngạo lỗ mũi hướng lên trời, hôm nay cuối cùng gặp khắc tinh.

      hán tử gầy gò, cắn răng .

      -Ngàn vạn lần đừng lung tung. Lão Mã kia, phải loại chúng ta có thể đắc tội!

      Lại có người vội vàng cắt lời. Sau hồi ồn ào lộn xộn, phường thị cũng dần dần khôi phục yên tĩnh. Trừ bỏ Tụ Tiên Lâu bị dỡ bỏ thành đống, đều hết thảy có biến hoá gì.

      Từ Dương Thuỷ cùng Mã Tang cũng đều được khiêng trị liệu. Mẫu thân Từ Dương Thuỷ lúc đến, thấy con nằm trong vũng máu, khóc vang trời hồi. Tuy nhiên bị Hạ Cách Tang kề kiếm lên cổ, cũng lặng lẽ thu hồi vẻ mặt khiến người ta chán ghét, vội vàng cho người khiêng đứa con rời .

      Vết máu đất được hộ vệ tẩy sạch, hết thảy đều khôi phục trật tự.

      Tuy nhiên, tin tức Hạ Ngôn phát uy ở phường thị Hạ gia rất nhanh truyền khắp thành Ngọc Thuỷ. Rất nhiều người đều hứng thú bàn luận.

      Trong đó cũng có cả Nhã Phân và Lý Thiên Luân của Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến.

      -Rốt cuộc cũng có lúc nổi giận.

      Lý Thiên Luân cười .

      mặt Nhã Phân cũng mang theo ý cười, đôi môi đỏ mọng quyến rũ động lòng người khẽ hé:

      -Đúng vậy. Ta còn tưởng vĩnh viễn nổi giận đó! thể tưởng tượng được, tỳ nữ bé khiến tức giận đùng đùng như thế.

      Lúc chuyện, Nhã Phân khẽ lắc đầu, hai luồng cao vút mêm mại trước ngực thoáng phập phồng.

      Lý Thiên Luân lại lắc đầu :

      -Hạ Ngôn này kỳ thực cũng phức tạp, ngươi đối xử tốt với , cũng đối tốt với ngươi. Ta nghĩ, tỳ nữ Tiểu Thanh kia, nhất định là rất tốt với Hạ Ngôn. Hơn nữa, Hạ Ngôn cũng coi nàng làm người hầu để sai khiến.

      Nghe lời của Lý Thiên Luân, biểu tình khuân mặt xinh đẹp của Nhã Phân cứng đờ, sau đó :

      -Đúng vậy! quả là người như vậy!

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 118: HỘI ĐẤU GIÁ
      Được dược sư trị liệu, thương thế ở bụng Tiểu Thanh còn đáng ngại, chỉ cần yên tĩnh nghỉ ngơi vài ngày là khoẻ. Sau khi dùng dược phẩm, Tiểu Thanh ngủ thiếp .

      Buổi tối, lão Mã đích thân mang theo kim phiếu mười vạn kim tệ tới tộc trưởng Hạ gia, cũng từ tộc trưởng Hạ Phi Long dẫn lão đến tiểu viện của Hạ Ngôn nhận sai. Hơn nữa cũng thề quản nghiêm con trai mình.

      Biểu tình thống khổ, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng khóc lóc kể lể thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt Hạ Ngôn. Cuối cùng lại được tộc trưởng Hạ Phi Long ở bên xin giúp, Hạ Ngôn mới nhận lấy kim phiếu mười vạn kim tệ.

      Sau khi Hạ Ngôn cầm kim phiếu, lão Mã mới thở dài hơi, lại lấy ra số thuốc bổ trân quý, là cho Tiểu Thanh tẩm bổ thân thể.

      Nếu Hạ Ngôn cho qua chuyện ban ngày, tự nhiên cũng thuận thế nhận thuốc bổ này.

      Cuối cùng lão Mã và tộc trưởng mới trước mặt Hạ Ngôn bàn chuyện xây lại Tụ Tiên Lâu.

      Trước khi gặp Hạ Ngôn, lão Mã từng đề cập với tộc trưởng Hạ Phị Long về chuyện xây dựng lại Tụ Tiên Lâu, tuy nhiên Hạ Phi Long chỉ cười cười :

      -Chuyện này còn cần Hạ Ngôn gật đầu đồng ý mới được.

      Lão Mã liên tục lau mồ hôi :

      -Hẳn là vậy, hẳn là vậy!

      Hạ Ngôn đối với chuyện xây dựng lại Tụ Tiên Lâu cũng có ý kiến gì. Chuyện này, coi như trôi qua.

      Từ tiểu viện Hạ Ngôn rời , lão Mã mới chính thức thở phào hơi.

      Tuy rằng Mã Tang bị chặt đứt cánh tay nhưng mạng cuối cùng cũng giữ được. Hơn nữa, Tụ Tiên Lâu còn có thể xây dựng lại ở phường thị Hạ gia, quan hệ cùng Hạ gia cũng xa cách nhiều.

      Có thể cùng Hạ gia giữ loại quan hệ mật thiết này, đây mới là chuyện quan trọng nhất!

      Hạ Ngôn ngồi xếp bằng giường lớn, khoanh chân đả tọa, lòng bàn tay hướng lên , hai mắt hơi nhắm, lưng thẳng tắp.

      Từ trong Tụ Linh Huyệt của Hạ Ngôn, từng tia linh lực ngừng thẩm thấu đến từng kinh mạch cốt cách toàn thân.

      Linh lực mang theo tia sáng ngừng tẩm bổ toàn thân Hạ Ngôn. thậm chí có thể cảm giác được loại linh lực này đối với thân thể mang đến chỗ tốt lớn. Bởi vì cảm giác kinh mạch, cốt cách, máu thịt đều ngừng được linh lực làm dịu mà trở nên mạnh mẽ, cứng cỏi!

      "Nếu nội lực hoàn toàn chuyển hoá thành linh lực, điểm sáng từ Tụ Linh Huyệt phóng ra càng dày đặc, như vậy có hiệu quả thế nào đây" Hạ Ngôn vận dụng ra Linh La tâm pháp dẫn đường cho linh lực chậm rãi chạy trong kinh mạch.

      Đồng thời Hạ Ngôn cũng tiếp tục dung hợp bí tịch Nhân cấp "Thiên Cương Phích Lịch Chưởng".

      Từ sau trận chiến với Tây Xuyên ở Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến, độ cứng cỏi tinh thần lực của Hạ Ngôn dường như lại được tăng cường. Tiến độ dung hợp vốn trì trệ lại có tiến triển mới. tại, "Thiên Cương Phích Lịch Chưởng" bị Hạ Ngôn dung hợp khoảng bảy mươi phần trăm.

      Đến tháng chín hẳn là có thể dung hợp hoàn toàn.

      Lúc này Hạ Ngôn có thể phát huy uy lực võ kĩ khoảng trăm sáu mươi độ. Đợi sau khi dung hợp hoàn toàn"Thiên Cương Phích Lịch Chưởng" hẳn là có thể phát huy uy lực võ kĩ ba trăm độ. Chỉ là Hạ Ngôn tại, linh lực cũng chỉ đủ cho sử dụng võ kĩ , hai lần.

      Đương nhiên, đơi đến khi nội lực chuyển hoá hoàn toàn thành linh lực, là có thể cần cố hết sức để dùng linh lực sử dụng võ kĩ. Như vậy, uy lực võ kĩ càng thêm mạnh mẽ.

      Như Linh sư sơ kì Tây Xuyên, có thể phát ra uy lực võ kĩ ba trăm độ. Hạ Ngôn thầm nghĩ:"Nếu ta trở thành Linh sư sơ kỳ đỉnh phong, như vậy mạnh nhất có thể phát huy uy lực bao nhiêu nhỉ?"

      Thời gian yên lặng trôi qua!

      ***

      Phòng đấu giá thành Ngọc Thuỷ!

      Buổi sáng ngày hôm nay, hội đấu giá phòng đấu giá chính thức cử hành!

      Bởi vì điều kiện cần thiết để vào hội trường đấu giá có vẻ hà khắc cho nên người bình thường khó mà tiến vào. Muốn vào hội trường đấu giá tầng hai phải nộp vạn kim tệ tiền thế chấp.

      Sau khi ở hội trường mua vật phẩm đấu giá, nếu cuối cùng có tiền trả hoặc từ chối bỏ kim tệ ra mua, như vậy tiền thế chấp cũng trả lại. Nguyên nhân chính là vì hạn chế như vậy, cho nên vật phẩm đấu giá của phòng đấu giá, người mua đều trả đủ kim tệ.

      Chuyện ác ý đấu giá, gần như xuất .

      Hạ Ngôn ăn mặc thành bộ dạng Linh La tới phòng đấu giá, lúc này tầng hai phòng đấu giá tụ tập hơn trăm người. Nhưng người này, có ai là nhân vật bình thường.

      Trong số những người này, phải tất cả đều là danh nhân thành Ngọc Thuỷ, còn có số thương nhân nổi tiếng ở trong trấn cấp dưới của thành Ngọc Thuỷ, thậm chí có mấy nhân vật trong vài quận thành ngang cấp thành Ngọc Thuỷ.

      Bởi vì tính đặc thù của hội đấu giá nên số người xuất phát trước mấy ngày, tham gia hội đấu giá thành thị khác tổ chức. Mỗi lần hội đấu giá bình thường đều có kỳ trân quý hiếm khác nhau xuất , cho nên điều này có thể hấp dẫn nhiều người tới đấu giá.

      Hạ Ngôn đến cũng kinh động bao nhiêu người. tìm góc hẻo lánh trong hội trường ngồi xuống, chờ hội đấu giá chính thức bắt đầu.

      Trong hội trường cũng có số người quen biết lẫn nhau, đều thấp giọng chào hỏi lẫn nhau. Ánh mắt Hạ Ngôn như điện đảo qua vòng, khoé miệng cong lên. tại, trong phòng cũng có ít người quen biết. Chấp Thánh đường thành Ngọc Thuỷ cũng đến đông đủ. Những người này đương nhiên là ngồi ở vị trí hàng đầu tiên phòng.

      Lắc đầu, Hạ Ngôn thu hồi ánh mắt.

      -Linh La?

      Đột nhiên ở bên cạnh truyền đến giọng ngọt ngào.

      Hạ Ngôn chuyển mắt nhìn sang, quả nhiên là Nhã Phân đứng ở gần đó. Hôm nay Nhã Phân hề mặc lễ phục mà mặc bộ váy dài thanh lịch, thoạt nhìn có vẻ đặc sắc khác lạ.

      Lúc này Hạ Ngôn mới ngửi thấy mùi thơm đặc biệt, xem ra Nhã Phân cũng vừa mới vào trong hội trường.

      Ánh mắt Nhã Phân lộ vẻ vui sướng, nàng cũng nghĩ tới trong này lại gặp Linh La.

      -Linh La, ngươi như thế nào cũng ở phòng đấu giá vậy?

      Nhã Phân kinh ngạc , hai mắt sáng ngời. Gót sen bước lên vài bước, tới nơi càng gần Hạ Ngôn.

      Hạ Ngôn cười cười :

      -Ta muốn mua số đồ vật. Tiểu thư Nhã Phân sao?

      Nhã Phân quyến rũ cười :

      -Ta chỉ tuỳ tiện tới xem, nếu gặp đồ vật có hứng thú, cũng có thể mua. Nhưng nếu giá cả quá quý, vậy ta cũng mua nổi.

      Lúc này số người trong hội trường chú ý tới Nhã Phân cùng Linh La ở trong góc.

      Nếu chỉ có mình Hạ Ngôn ngồi trong góc này có lẽ khiến người khác chú ý, nhưng Nhã Phân xuất lại khác.

      Bao gồm rất nhiều người của thành trân và quận thành khác đều nhận biết Nhã Phân!

      Tuy nhiên những người này tuy nhìn thấy Linh La cùng Nhã Phân cũng đều coi như thấy. Danh tiếng Linh La ở Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến khiến rất nhiều người kính sợ trong lòng, tự nhiên muốn tìm Linh La gây phiền toái. Hơn nữa, tại ở phòng đấu giá, mọi người đều tới đây vì đấu giá số vật phẩm quý hiếm.

      Nghe Nhã Phân vậy, Hạ Ngôn liền lắc đầu cười:

      -Ta tin còn có đồ vật gì tiểu thư Nhã Phân mua nổi.

      -Haizzz.

      Nhã Phân khẽ thởi dài, ngón tay tinh tế như bạch ngọc chỉ vào ghế ngồi cạnh Hạ Ngôn:

      -Ta có thể ngồi đây ?

      Hạ Ngôn liền :

      -Tiểu thư Nhã Phân xin cứ tự nhiên.

      Nhã Phân khẽ nhấc chân, bước lên bậc thang, ngồi cạnh Hạ Ngôn. Đôi mắt đẹp thi thoảng lại chuyển động nhìn Hạ Ngôn.

      mặt Hạ Ngôn cũng hơi đỏ, thầm nghĩ:"May là đội mặt nạ, bằng cũng biết làm gì bây giờ! Nhã Phân này, thực là tinh mà!"

      lúc trong lòng Hạ Ngôn nghĩ linh tinh, đột nhiên ở bên cạnh truyền tới giọng thấp trầm:

      -Nhã Phân, làm sao nàng lại ngồi ở đây? Ha ha! Ta tìm nàng nửa ngày rồi đó.

      Hạ Ngôn thuận thế nhìn, thấy người trẻ tuổi khoảng hai mươi, ăn mặc hết sức hoa lệ, người đeo viên bảo thạch màu lam, lập loè phát sáng, vừa nhìn là biết giá trị xa xỉ.

      Tuy nhiên Hạ Ngôn thấy người này có chút lạ mắt, trong thành Ngọc Thuỷ, Hạ Ngôn dường như cũng nhớ gặp người này ở đâu.

      Nhã Phân nhìn thấy người này, đôi mày lá liễu khỏi cau lại, tuy nhiên sau đó lại cười :

      -Nguyên lai Hứa công tử. ngờ Hứa công tử lại từ thành Hoa Thanh chạy tới đây, lần đấu giá này có cái gì gợi hứng thú của công tử sao?

      Thấy biểu của Nhã Phân, Hạ Ngôn liên biết thân phận của Hứa công tử này . Bằng , Nhã Phân cũng miên cưỡng cười với người của thành Hoa Thanh. Hơn nữa, trước kia nhất định từng quen biết!

      Thành Hoa Thanh cách xa thành Ngọc Thuỷ, xe ngựa tốc độ bình thường phải mất ba bốn ngày mới có thể tới nơi.

      Da mạt Hứa công tử kia khẽ co giật, ha ha cười :

      -Hứa mỗ quả thích món đồ, tuy nhiên là món vật phẩm đấu giá mà thôi. Mà tiểu thư Nhã Phân này, từ lần trước chia tay, Hứa mỗ đêm thể ngủ, cả ngày đều nhớ tới Nhã Phân tiểu thư. Cho nên đúng dịp thành Ngọc Thuỷ tổ chức đấu giá liền tới đây.

      Lúc chuyên, Hứa công tử này cũng thầm đánh giá Hạ Ngôn, thấy Hạ Ngôn mặc trang phục bình thường, trong mắt lộ vẻ khinh miệt. Tuy nhiên thấy Nhã Phân ngờ ngồi cạnh Hạ Ngôn, trong lòng liền có chút tức giận.

      -Hứa công tử đùa rồi!

      Nhã Phân vội vang cười :

      - Hứa công tử! Bán đấu giá sắp bắt đầu rồi, ngài hẳn là nhanh lên phía trước ngồi .

      Nhã Phân chỉ vào vị trí trước khách khí .

      Hứa công tử kia lại kiên định lắc đầu:

      -Tiểu thư Nhã Phân ngồi ở đây, Hứa mỗ đương nhiên cũng muốn ngồi chỗ này. Có thể cùng Nhã Phân tiểu thư ngồi cùng chỗ, tinh thần cũng sảng khoái!

      Hứa công tử làm bộ mặt dạn mày dày .

      -Tiểu thư Nhã Phân, thấy nàng cùng vị tiên sinh này có vẻ rất quen thuộc, biết vị tiên sinh này xưng hô như thế nào?

      Hứa công tử nhìn Hạ Ngôn, cười lạnh .

      Nhã Phân cười khúc khích, trong mắt vẻ giảo hoạt. Hạ Ngôn lại nhíu mày, vốn muốn để ý đến Hứa công tử này. Tuy nhiên, trước mắt xem ra để ý cũng xong.

      Nhã Phân giảo hoạt cười, giọng giòn tan:

      -Vị này là Linh La tiên sinh. Hứa công tử, ngài cùng Linh La tiên sinh đều là thanh niên tuấn tài hiếm có, hẳn nên là làm quen.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 119: THAY ĐỔI BẤT NGỜ
      -Ồ! Thanh niên tuấn tài.

      Hứa công tử lập tức khẽ cười, khinh thường lắc đầu, ánh mắt chớp loé, giật mình rồi mới :

      -Vị Linh La tiên sinh này. Ngươi cũng tới phòng đấu giá này sao?

      Giọng điệu này nghe hết sức thân thiện. Nghe giống như :"Lấy thân phận cùng năng lực của ngươi, chẳng lẽ cũng muốn tới đấu giá vật phẩm sao?

      Chỉ nghe giọng điệu của , người bình thường có thể lập tức nể mặt thậm chí là gây chiến. Tuy nhiên Hạ Ngôn lại có, muốn cùng người như vậy ghen tuông tranh chấp, hoàn toàn cần thiết.

      -Đúng vậy!

      Hạ Ngôn gật gật đầu, nghiêm túc .

      -Ha ha! biết vị Linh La tiên sinh này là phát tài ở đâu?

      Cổ họng Hứa công tử khẽ hừ lên tiếng, mắt nhướng lên, bộ ngực ưỡn về phía trước. Viên ngọc thạch đeo người liền đung đưa.

      Vẻ mặt Hạ Ngôn cứng lại, thầm nghĩ: "
      Hứa công tử này, đúng là khó chơi. Trách được Nhã Phân thấy lại nhíu mày".

      -Trước đó vài ngày, ở đại sảnh Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến.

      Hạ Ngôn vẫn khách khí .

      Nghe lời này của Hạ Ngôn, Hứa công tử lập tức ngoác miệng, ha ha cười.

      Ánh mắt liếc xéo, thầm nghĩ: "
      Nguyên lai là đặt của ở đại sảnh Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến. Nhà giàu mới nổi hả!"

      -Ha ha, nhìn ra.

      Ánh mắt Hứa công tử xoay chuyển, bộ dạng cảm khái, lắc đầu mạnh:

      - Nhã Phân, ta với nàng chuyện thú vị. Trước đây vài ngày, phòng đấu giá thành Hoa Thanh cũng tổ chức cuộc đấu giá. Có tên nhà giàu mới nổi, chính là thằng mấy vạn ở Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến, sau đó liền nghĩ rằng lão tử là giàu có nhất thiên hạ. Ngày hội đấu giá cử hành, ngờ cũng dám đưa ra vạn kim tệ thế chấp để vào trong.

      -Ha ha! Nhã Phân, nàng biết . Lúc ấy hội đấu giá đấu giá vật phẩm, chính là thứ người ta đây.

      Hứa công tử giơ viên ngọc thạch lên, lắc lắc trước mặt Nhã Phân cùng Hạ Ngôn:

      -Lam bảo thạch, nghe phát sâu trong thung lũng của Tội Ác sâm lâm.

      -Lam bảo thạch này, giá thấp nhất là năm vạn kim tệ.

      Hứa công tử mạnh mẽ vươn năm đầu ngón tay, mắt sáng lên:

      -Tên nhà giàu mới nổi kia vốn cũng nhìn trúng viên lam bảo thạch này. Tuy nhiên, năm vạn kim tệ a! nghe con số đó, liền sợ tới mức ngây ngốc. Sau đó còn trả giá. biết sống chết. Hừ! Người Hứa gia ta nhìn vừa mắt, liền trực tiếp ra giá mười vạn kim tệ mua viên lam bảo thạch này. Tên nhà giàu mới nổi, lúc ấy con mắt đều muốn lồi ra sợ tới mức trực tiếp thở ra.

      -Haizzz. tại đám nhà giàu mới nổi, cũng biết sức mình, nghĩ đến có mấy đồng tiền là giàu đệ nhất thiên hạ!

      Hứa công tử vừa vừa lắc đầu, mặt loé hồng quang, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Hạ Ngôn.

      Chẳng qua Hạ Ngôn đội mặt nạ, nhìn được biểu tình, có chút thất vọng.

      chuyện này là muốn đuổi Hạ Ngôn, khiến Hạ Ngôn biết khó mà lui.

      Trong suy nghĩ của , Linh La này khẳng định là trùng hợp trúng khoản tiền ở Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến, liền muốn học nhân vật nổi tiếng, đến phòng đấu giá khoe khoang chút.

      Nhã Phân nghe xong chuyện này, trong mắt cơ hồ có vẻ tức giận.

      Tuy rằng mới rồi nàng muốn Hạ Ngôn ngăn trở tên khốn này, nhưng tên này chuyện là quá đáng. Trước mặt Hạ Ngôn như vậy, ràng là nể mặt Hạ Ngôn tí nào.

      Nhã Phân cũng biết vì sao trong lòng nàng lại sinh ra cỗ tức giận này. Nhưng Hạ Ngôn thoạt nhìn cũng có bộ dạng tức giận gì. Giống như lời Hứa công tử cùng có chút quan hệ.

      Nhã Phân nhìn Hạ Ngôn, trong con ngươi của Nhã Phân loé lên tia sáng. Thầm nghĩ, người với người, chênh lệch là quá lớn.

      Hứa công tử thấy Hạ Ngôn có phản ứng gì, trong lòng càng thêm sảng khoái. còn thấy rằng Hạ Ngôn bị mình doạ, cho nên mới gì.

      -Tiểu thư Nhã Phân, ta có thể ngồi đây chứ? Hội đấu giá sắp bắt đầu rồi! Lát nữa nàng muốn mua cái gì, ta có thể giúp nàng đấu giá.

      Hứa công tử ân cần, cười nịnh .

      Nhã Phân có chút vui, tuy nhiên cũng tiện phát tác, chỉ ôn hoà :

      -Hứa công tử xin cứ tự nhiên!

      Hứa công tử đưa mông, vui mừng rạo rực ngồi xuống, lại chuyển tầm mắt sang Hạ Ngôn.

      -Ồ?

      Hứa công tử kinh ngạc :

      -Vị Linh La tiên sinh này, ngươi như thế nào còn ở đây vậy?

      Hạ Ngôn cười :

      -Đấu giá còn chưa bắt đầu, ta còn muốn mua vài thứ. Chờ mua xong rời .

      Sắc mặt Hứa công tử trầm, cười lạnh vài tiếng, thấp giọng :

      -Vô tri!

      Nhã Phân lúc này có chút nhịn được, vòng eo mềm mại uốn éo cái, hướng gần tới Hạ Ngôn, há mồm :

      -Hứa công tử…

      Tuy nhiên nàng còn chưa xong bị giọng cắt ngang. Ở bên phải nơi ba người ngồi, giọng truyền tới.

      -Linh La tiên sinh?

      Giọng này lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng. Ba người chuyển mắt nhìn, thấy bóng người màu đen bước nhanh tới.

      Người này đúng là Chấp phòng đấu giá, Mạc Gia Phần.

      -Linh La tiên sinh, ngài làm sao lại ngồi ở đây? Ái chà, nhanh tới, phía có chỗ ngồi chuẩn bị riêng cho ngài đó!

      Mạc Gia Phần thân thiết tới bên cạnh Hạ Ngôn, nhiệt tình .

      Hứa công tử ở bên, biểu tình lập tức cứng đờ. Mạc Gia Phần, chẳng những biết, còn có vài phần quen thuộc.

      Nhưng tại, Mạc Gia Phần ngờ coi mình như khí, trực tiếp hướng về chỗ Linh La. Linh La này rốt cuộc là nhân vật gì? Phòng đấu giá ngờ còn chuẩn bị riêng chỗ ngồi cho ?

      "
      đúng!" Hứa công tử thầm trong lòng, chân mày nhíu chặt.

      Nhã Phân nhìn sắc mặt Hứa công tử, thiếu chút nữa kìm nổi bật ra tiếng cười.

      Hạ Ngôn cười cười với Mạc Gia Phần:

      -Mạc chấp , ta thấy nơi này rất tốt, cần phải đổi!

      Ở trong phòng đấu giá, bất kì vị trí nào đều có thể đấu giá. Cho nên Hạ Ngôn cũng muốn đổi lên phía trước.

      Mạc Gia Phần lại nhướng mày, :

      -Như vậy sao được? Linh La tiên sinh, ngài chính là khách quý của phòng đấu giá chúng ta đó!

      -Tiểu thư Nhã Phân, ngài là bằng hữu của Linh La tiên sinh, ngài khuyên nhủ Linh La tiên sinh giùm. Tiểu thư cùng Linh La tiên sinh lên phía trước ngồi !

      Mạc Gia Phần bộ dạng như cầu xin, cười với Nhã Phân.

      tiếng kêu của Nhã Phân ngày đó ở Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến khiến tất cả nhân vật nổi tiếng thành Ngọc Thuỷ đều giật nảy mình. Lúc ấy, Nhã Phân để ý thân phận, hô to kêu Linh La rời khỏi lôi đài.

      Người sáng suốt làm sao còn nhìn ra? Nếu quan hệ có chút đặc thù, Nhã Phân trong thời điểm mấu chốt như vậy hô to sao?

      Nhã Phân nhìn Hạ Ngôn, con ngươi sáng ngời dường như biết cười, vừa rồi nàng vì muốn kéo dãn cự li với Hứa công tử cho nên nghiêng người tới rất gần Hạ Ngôn. Hạ Ngôn thậm chí có thể thấy lông mày Nhã Phân.

      -Linh La tiên sinh, nếu Mạc chấp có lòng như thế, bằng…

      Nhã Phân quả muốn ngồi đây. Nếu phải có Hứa công tử chán ghét này, có lẽ nàng muốn đổi lên ngồi phía trước.

      -Linh La tiên sinh?

      Đúng lúc này, lại có người bước nhanh tới.

      Người này phải ai khác, mà là hội trưởng phòng đấu giá Lưu Hiên! Giống như lần gặp mặt trước, Lưu Hiên vẫn sắc bén như vậy, mạng theo cỗ khí thế khiếp người.

      -Hội trưởng, Linh La tiên sinh muốn ngồi lên phía trước!

      Mạc Gia Phần vẻ mặt đau khổ với Lưu Hiên.

      -Như vậy sao được? Mấy vị Chấp Thánh đường đều ở phía trước chờ Linh La tiên sinh đó!

      Sắc mặt Lưu Hiên nghiêm lại, nhìn Hạ Ngôn:

      -Hắc hắc! Linh La tiên sinh. thể tưởng tượng được thực lực của ngài lại mạnh như vậy. Ngày ấy ở Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến chính mắt thấy ngài đánh bại Linh sư Tây Xuyên. Thực làm người khác suốt đời khó quên.

      Lưu Hiên rất nhanh, lại ràng.

      Những lời này, mỗi từ đều đánh mạnh lên trái tim Hứa công tử choáng váng bên cạnh.

      "
      Lưu Hiên tự thân mời?"

      "
      Mấy chấp Thánh đường đều chờ?"

      "
      Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến đánh bại cường giả Linh sư?"

      "
      Trời ạ! Linh La này, rốt cuộc là quái vật gì? Điều… điều này sao có thể?" Yết hầu nuốt khan cái.

      Ở trong lòng Hứa công tử, giờ khắc này thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Kinh ngạc, hoảng hốt, sợ hãi, lo lắng… dung hợp nhau, tâm tình rối rắm.

      -Vậy được rồi!

      Hạ Ngôn trầm ngâm lát, mới nhíu mày gật đầu.

      -Tiểu thư Nhã Phân, cũng cùng nhé?

      Lưu Hiên cười .

      Nhã Phân cũng gật gật đầu, liếc mắt nhìn Hạ Ngôn cái, trong mắt lộ vẻ vui mừng.

      -Linh La tiên sinh, vị công tử này cũng là bằng hữu của ngài sao?

      Lưu Hiên lại nhìn Hứa công tử, nghi hoặc hỏi.

      Hạ Ngôn nhìn thoáng qua Hứa công tử. Lúc này Hứa công tử há hốc mồm, thân hình run , làm sao còn bộ dạng ngang ngược như vừa rồi.

      Lắc đầu, Hạ Ngôn :

      -Đây là Hứa công tử, chỉ vừa biết tên!

      Lưu Hiên gật đầu cái

      - Vị công tử này, cũng cùng lên phía trước ngồi chứ?

      Hứa công tử nghe vật, vội vàng lắc đầu:

      - cần, cần! Các vị cứ tự nhiên, cứ tự nhiên!

      theo Lưu Hiên, Hạ Ngôn từ góc vắng vẻ chuyển tới vị trí hàng đầu tiên.

      số người đến đấu giá thấy Lưu Hiên ngờ tự mình mang theo hai người tới hàng ghế đầu, đều giật mình thấp giọng bàn luận.

      Tuy nhiên tiếng bàn luận rất nhanh biến mất. Trong phòng đấu giá này, ít nhất hơn nửa số người biết, hơn nữa còn từng gặp Linh La, đơn giản liền truyền nhau. biết rồi, tự nhiên bàn luận gì nữa.

      -Hoan nghênh các vị tiên sinh, các quý ông, quý bà đến với phòng đấu giá thành Ngọc Thuỷ!

      Lúc này, hội đấu giá chính thức bắt đầu. Mạc Gia Phần đứng bục, giọng chậm rãi, đầy sức hút.

      Toàn phòng đấu giá hoàn toàn yên tĩnh.

      Hạ Ngôn lần này chỉ vì mua sắm dược liệu cao cấp Huyết Lăng Thảo. Trong lòng sớm làm ra quyết định, bất kể phải mất bao nhiêu đều phải mua được Huyết Lăng Thảo.

      Nghĩ đến dược liệu cao cấp, giá cả chắc cũng quá cao.

      -Tại lần bán đấu giá này, xuất số vật quý hiếm mọi người tưởng tượng được. Ha ha. Chờ sau khi kết thúc, ta nghĩ các vị cảm thấy chuyến này uổng!

      Mặt cười tươi, Mạc Gia Phần dựa theo hình thức bình thường bắt đầu chủ trì lần đấu giá này.

      Ở hàng đầu, mấy vị chấp Thánh đường cùng Hạ Ngôn chào hỏi, rồi hướng mắt nhìn lên đài.

    6. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 119: THAY ĐỔI BẤT NGỜ
      -Ồ! Thanh niên tuấn tài.

      Hứa công tử lập tức khẽ cười, khinh thường lắc đầu, ánh mắt chớp loé, giật mình rồi mới :

      -Vị Linh La tiên sinh này. Ngươi cũng tới phòng đấu giá này sao?

      Giọng điệu này nghe hết sức thân thiện. Nghe giống như :"Lấy thân phận cùng năng lực của ngươi, chẳng lẽ cũng muốn tới đấu giá vật phẩm sao?

      Chỉ nghe giọng điệu của , người bình thường có thể lập tức nể mặt thậm chí là gây chiến. Tuy nhiên Hạ Ngôn lại có, muốn cùng người như vậy ghen tuông tranh chấp, hoàn toàn cần thiết.

      -Đúng vậy!

      Hạ Ngôn gật gật đầu, nghiêm túc .

      -Ha ha! biết vị Linh La tiên sinh này là phát tài ở đâu?

      Cổ họng Hứa công tử khẽ hừ lên tiếng, mắt nhướng lên, bộ ngực ưỡn về phía trước. Viên ngọc thạch đeo người liền đung đưa.

      Vẻ mặt Hạ Ngôn cứng lại, thầm nghĩ: "
      Hứa công tử này, đúng là khó chơi. Trách được Nhã Phân thấy lại nhíu mày".

      -Trước đó vài ngày, ở đại sảnh Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến.

      Hạ Ngôn vẫn khách khí .

      Nghe lời này của Hạ Ngôn, Hứa công tử lập tức ngoác miệng, ha ha cười.

      Ánh mắt liếc xéo, thầm nghĩ: "
      Nguyên lai là đặt của ở đại sảnh Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến. Nhà giàu mới nổi hả!"

      -Ha ha, nhìn ra.

      Ánh mắt Hứa công tử xoay chuyển, bộ dạng cảm khái, lắc đầu mạnh:

      - Nhã Phân, ta với nàng chuyện thú vị. Trước đây vài ngày, phòng đấu giá thành Hoa Thanh cũng tổ chức cuộc đấu giá. Có tên nhà giàu mới nổi, chính là thằng mấy vạn ở Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến, sau đó liền nghĩ rằng lão tử là giàu có nhất thiên hạ. Ngày hội đấu giá cử hành, ngờ cũng dám đưa ra vạn kim tệ thế chấp để vào trong.

      -Ha ha! Nhã Phân, nàng biết . Lúc ấy hội đấu giá đấu giá vật phẩm, chính là thứ người ta đây.

      Hứa công tử giơ viên ngọc thạch lên, lắc lắc trước mặt Nhã Phân cùng Hạ Ngôn:

      -Lam bảo thạch, nghe phát sâu trong thung lũng của Tội Ác sâm lâm.

      -Lam bảo thạch này, giá thấp nhất là năm vạn kim tệ.

      Hứa công tử mạnh mẽ vươn năm đầu ngón tay, mắt sáng lên:

      -Tên nhà giàu mới nổi kia vốn cũng nhìn trúng viên lam bảo thạch này. Tuy nhiên, năm vạn kim tệ a! nghe con số đó, liền sợ tới mức ngây ngốc. Sau đó còn trả giá. biết sống chết. Hừ! Người Hứa gia ta nhìn vừa mắt, liền trực tiếp ra giá mười vạn kim tệ mua viên lam bảo thạch này. Tên nhà giàu mới nổi, lúc ấy con mắt đều muốn lồi ra sợ tới mức trực tiếp thở ra.

      -Haizzz. tại đám nhà giàu mới nổi, cũng biết sức mình, nghĩ đến có mấy đồng tiền là giàu đệ nhất thiên hạ!

      Hứa công tử vừa vừa lắc đầu, mặt loé hồng quang, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Hạ Ngôn.

      Chẳng qua Hạ Ngôn đội mặt nạ, nhìn được biểu tình, có chút thất vọng.

      chuyện này là muốn đuổi Hạ Ngôn, khiến Hạ Ngôn biết khó mà lui.

      Trong suy nghĩ của , Linh La này khẳng định là trùng hợp trúng khoản tiền ở Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến, liền muốn học nhân vật nổi tiếng, đến phòng đấu giá khoe khoang chút.

      Nhã Phân nghe xong chuyện này, trong mắt cơ hồ có vẻ tức giận.

      Tuy rằng mới rồi nàng muốn Hạ Ngôn ngăn trở tên khốn này, nhưng tên này chuyện là quá đáng. Trước mặt Hạ Ngôn như vậy, ràng là nể mặt Hạ Ngôn tí nào.

      Nhã Phân cũng biết vì sao trong lòng nàng lại sinh ra cỗ tức giận này. Nhưng Hạ Ngôn thoạt nhìn cũng có bộ dạng tức giận gì. Giống như lời Hứa công tử cùng có chút quan hệ.

      Nhã Phân nhìn Hạ Ngôn, trong con ngươi của Nhã Phân loé lên tia sáng. Thầm nghĩ, người với người, chênh lệch là quá lớn.

      Hứa công tử thấy Hạ Ngôn có phản ứng gì, trong lòng càng thêm sảng khoái. còn thấy rằng Hạ Ngôn bị mình doạ, cho nên mới gì.

      -Tiểu thư Nhã Phân, ta có thể ngồi đây chứ? Hội đấu giá sắp bắt đầu rồi! Lát nữa nàng muốn mua cái gì, ta có thể giúp nàng đấu giá.

      Hứa công tử ân cần, cười nịnh .

      Nhã Phân có chút vui, tuy nhiên cũng tiện phát tác, chỉ ôn hoà :

      -Hứa công tử xin cứ tự nhiên!

      Hứa công tử đưa mông, vui mừng rạo rực ngồi xuống, lại chuyển tầm mắt sang Hạ Ngôn.

      -Ồ?

      Hứa công tử kinh ngạc :

      -Vị Linh La tiên sinh này, ngươi như thế nào còn ở đây vậy?

      Hạ Ngôn cười :

      -Đấu giá còn chưa bắt đầu, ta còn muốn mua vài thứ. Chờ mua xong rời .

      Sắc mặt Hứa công tử trầm, cười lạnh vài tiếng, thấp giọng :

      -Vô tri!

      Nhã Phân lúc này có chút nhịn được, vòng eo mềm mại uốn éo cái, hướng gần tới Hạ Ngôn, há mồm :

      -Hứa công tử…

      Tuy nhiên nàng còn chưa xong bị giọng cắt ngang. Ở bên phải nơi ba người ngồi, giọng truyền tới.

      -Linh La tiên sinh?

      Giọng này lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng. Ba người chuyển mắt nhìn, thấy bóng người màu đen bước nhanh tới.

      Người này đúng là Chấp phòng đấu giá, Mạc Gia Phần.

      -Linh La tiên sinh, ngài làm sao lại ngồi ở đây? Ái chà, nhanh tới, phía có chỗ ngồi chuẩn bị riêng cho ngài đó!

      Mạc Gia Phần thân thiết tới bên cạnh Hạ Ngôn, nhiệt tình .

      Hứa công tử ở bên, biểu tình lập tức cứng đờ. Mạc Gia Phần, chẳng những biết, còn có vài phần quen thuộc.

      Nhưng tại, Mạc Gia Phần ngờ coi mình như khí, trực tiếp hướng về chỗ Linh La. Linh La này rốt cuộc là nhân vật gì? Phòng đấu giá ngờ còn chuẩn bị riêng chỗ ngồi cho ?

      "
      đúng!" Hứa công tử thầm trong lòng, chân mày nhíu chặt.

      Nhã Phân nhìn sắc mặt Hứa công tử, thiếu chút nữa kìm nổi bật ra tiếng cười.

      Hạ Ngôn cười cười với Mạc Gia Phần:

      -Mạc chấp , ta thấy nơi này rất tốt, cần phải đổi!

      Ở trong phòng đấu giá, bất kì vị trí nào đều có thể đấu giá. Cho nên Hạ Ngôn cũng muốn đổi lên phía trước.

      Mạc Gia Phần lại nhướng mày, :

      -Như vậy sao được? Linh La tiên sinh, ngài chính là khách quý của phòng đấu giá chúng ta đó!

      -Tiểu thư Nhã Phân, ngài là bằng hữu của Linh La tiên sinh, ngài khuyên nhủ Linh La tiên sinh giùm. Tiểu thư cùng Linh La tiên sinh lên phía trước ngồi !

      Mạc Gia Phần bộ dạng như cầu xin, cười với Nhã Phân.

      tiếng kêu của Nhã Phân ngày đó ở Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến khiến tất cả nhân vật nổi tiếng thành Ngọc Thuỷ đều giật nảy mình. Lúc ấy, Nhã Phân để ý thân phận, hô to kêu Linh La rời khỏi lôi đài.

      Người sáng suốt làm sao còn nhìn ra? Nếu quan hệ có chút đặc thù, Nhã Phân trong thời điểm mấu chốt như vậy hô to sao?

      Nhã Phân nhìn Hạ Ngôn, con ngươi sáng ngời dường như biết cười, vừa rồi nàng vì muốn kéo dãn cự li với Hứa công tử cho nên nghiêng người tới rất gần Hạ Ngôn. Hạ Ngôn thậm chí có thể thấy lông mày Nhã Phân.

      -Linh La tiên sinh, nếu Mạc chấp có lòng như thế, bằng…

      Nhã Phân quả muốn ngồi đây. Nếu phải có Hứa công tử chán ghét này, có lẽ nàng muốn đổi lên ngồi phía trước.

      -Linh La tiên sinh?

      Đúng lúc này, lại có người bước nhanh tới.

      Người này phải ai khác, mà là hội trưởng phòng đấu giá Lưu Hiên! Giống như lần gặp mặt trước, Lưu Hiên vẫn sắc bén như vậy, mạng theo cỗ khí thế khiếp người.

      -Hội trưởng, Linh La tiên sinh muốn ngồi lên phía trước!

      Mạc Gia Phần vẻ mặt đau khổ với Lưu Hiên.

      -Như vậy sao được? Mấy vị Chấp Thánh đường đều ở phía trước chờ Linh La tiên sinh đó!

      Sắc mặt Lưu Hiên nghiêm lại, nhìn Hạ Ngôn:

      -Hắc hắc! Linh La tiên sinh. thể tưởng tượng được thực lực của ngài lại mạnh như vậy. Ngày ấy ở Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến chính mắt thấy ngài đánh bại Linh sư Tây Xuyên. Thực làm người khác suốt đời khó quên.

      Lưu Hiên rất nhanh, lại ràng.

      Những lời này, mỗi từ đều đánh mạnh lên trái tim Hứa công tử choáng váng bên cạnh.

      "
      Lưu Hiên tự thân mời?"

      "
      Mấy chấp Thánh đường đều chờ?"

      "
      Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến đánh bại cường giả Linh sư?"

      "
      Trời ạ! Linh La này, rốt cuộc là quái vật gì? Điều… điều này sao có thể?" Yết hầu nuốt khan cái.

      Ở trong lòng Hứa công tử, giờ khắc này thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Kinh ngạc, hoảng hốt, sợ hãi, lo lắng… dung hợp nhau, tâm tình rối rắm.

      -Vậy được rồi!

      Hạ Ngôn trầm ngâm lát, mới nhíu mày gật đầu.

      -Tiểu thư Nhã Phân, cũng cùng nhé?

      Lưu Hiên cười .

      Nhã Phân cũng gật gật đầu, liếc mắt nhìn Hạ Ngôn cái, trong mắt lộ vẻ vui mừng.

      -Linh La tiên sinh, vị công tử này cũng là bằng hữu của ngài sao?

      Lưu Hiên lại nhìn Hứa công tử, nghi hoặc hỏi.

      Hạ Ngôn nhìn thoáng qua Hứa công tử. Lúc này Hứa công tử há hốc mồm, thân hình run , làm sao còn bộ dạng ngang ngược như vừa rồi.

      Lắc đầu, Hạ Ngôn :

      -Đây là Hứa công tử, chỉ vừa biết tên!

      Lưu Hiên gật đầu cái

      - Vị công tử này, cũng cùng lên phía trước ngồi chứ?

      Hứa công tử nghe vật, vội vàng lắc đầu:

      - cần, cần! Các vị cứ tự nhiên, cứ tự nhiên!

      theo Lưu Hiên, Hạ Ngôn từ góc vắng vẻ chuyển tới vị trí hàng đầu tiên.

      số người đến đấu giá thấy Lưu Hiên ngờ tự mình mang theo hai người tới hàng ghế đầu, đều giật mình thấp giọng bàn luận.

      Tuy nhiên tiếng bàn luận rất nhanh biến mất. Trong phòng đấu giá này, ít nhất hơn nửa số người biết, hơn nữa còn từng gặp Linh La, đơn giản liền truyền nhau. biết rồi, tự nhiên bàn luận gì nữa.

      -Hoan nghênh các vị tiên sinh, các quý ông, quý bà đến với phòng đấu giá thành Ngọc Thuỷ!

      Lúc này, hội đấu giá chính thức bắt đầu. Mạc Gia Phần đứng bục, giọng chậm rãi, đầy sức hút.

      Toàn phòng đấu giá hoàn toàn yên tĩnh.

      Hạ Ngôn lần này chỉ vì mua sắm dược liệu cao cấp Huyết Lăng Thảo. Trong lòng sớm làm ra quyết định, bất kể phải mất bao nhiêu đều phải mua được Huyết Lăng Thảo.

      Nghĩ đến dược liệu cao cấp, giá cả chắc cũng quá cao.

      -Tại lần bán đấu giá này, xuất số vật quý hiếm mọi người tưởng tượng được. Ha ha. Chờ sau khi kết thúc, ta nghĩ các vị cảm thấy chuyến này uổng!

      Mặt cười tươi, Mạc Gia Phần dựa theo hình thức bình thường bắt đầu chủ trì lần đấu giá này.

      Ở hàng đầu, mấy vị chấp Thánh đường cùng Hạ Ngôn chào hỏi, rồi hướng mắt nhìn lên đài.

    7. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :