Linh La Giới - Dạ Thủy Hàn (1062 Chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 85: VƯỢT QUA CỨ ĐIỂM
      Đôi mắt đen nhánh của Bạch Nhị chớp chớp liên tục mấy cái, chiếc miệng đào nhắn mở lớn, ngay cả bước chân cũng ngừng lại, ánh mắt nhìn Hạ Ngôn tràn ngập khó tin.

      Bởi vì Hạ Ngôn sai chút nào, chủng loại cùng số lượng của tất cả dược liệu và khoáng thạch được ghi quyển sổ tay đều đúng y như lời Hạ Ngôn. Nhưng Hạ Ngôn rốt cuộc làm thế nào mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa đến nửa ngày ghi nhớ hết những điều đó?

      - Ngươi. ngươi trước kia nhất định từng xem quyển sổ tay này rồi đúng ?

      Bạch Nhị nghĩ tới nghĩ lui trong đầu cũng chỉ có thể nghĩ tới loại khả năng như vậy, nếu có người có khả năng nhớ kỹ toàn bộ quyển sổ tay đó sau khoảng thời gian ngắn như vậy quả thực cũng khiến người khác quá khó tin rồi.

      Hạ Ngôn lắc đầu cười :

      - Ta nếu trước kia từng xem rồi vậy tiêu tốn kim tệ năm ngân tệ mua lại nó.

      Bạch Nhị cúi đầu tâm tư chuyển động, cũng phải, nếu trước kia từng xem sổ tay này vì sao còn muốn mua lại chứ? Hơn kim tệ có thể mua được rất nhiều đồ vật cần thiết khác, có ai lại phí phạm chứ?

      - làm sao vậy?

      Hạ Ngôn thấy bộ dáng Bạch Nhị ngờ giống như muốn khóc, khỏi kinh ngạc hỏi.

      Bạch Nhị mím đôi môi đỏ mỏm buồn rầu :

      - Lúc ca ca bắt ta phải nhớ kỹ các loại dược liệu cùng khoáng thạch trong sổ tay, ta phải mất thời gian ba tháng, còn để ca ca cốc đầu rất nhiều lần nữa. Mà ngươi. ngươi.

      Bạch Nhị rất khổ sở, trí nhớ của Hạ Ngôn tốt hơn mình nhiều lắm.

      Vừa nghe Bạch Nhị như vậy, Hạ Ngôn khỏi nở nụ cười, tiểu nương này đáng nha!

      Thời điểm giữa trưa mọi người rốt cục nhìn thấy được Cứ Điểm, công trình kiến trúc to lớn hùng vĩ hoàn toàn ngăn cách Tội Ác Sâm Lâm với Đại Lục Long Chi. Sau khi mọi người qua con đường duy nhất xuyên qua Cứ Điểm, là tới Tội Ác Sâm Lâm hung hiểm.

      Mỗi ngày đều có vô số người tu luyện qua nơi này tiến vào Tội Ác Sâm Lâm. Có người rồi mang về bảo bối vô giá cùng công huân tượng trưng cho vinh quang, nhưng cũng có người rồi còn có thể trở về nữa

      Hơn hai mươi tên dong binh bảo hộ chiếc xe ngựa màu đen rộng lớn chậm rãi qua Cứ Điểm hùng vĩ.

      - khiến người khác chấn động mà!

      Hạ Ngôn lần đầu tiên nhìn thấy Tội Ác Sâm Lâm rộng lớn vô biên này, khỏi hơi thất thần.

      Đập vào mắt là rừng cây nhìn thấy giới hạn, biết có bao nhiêu nguy hiểm giấu trong đó. Máu trong người Hạ Ngôn chậm rãi trở nên sôi trào, lần đầu tiên vào Tội Ác Sâm Lâm khiến cho Hạ Ngôn kìm được hưng phấn. Cảnh sắc mảnh xanh đen thẳng đến tận chân trời kia khiến cho nhân tâm cũng cảm thấy thư sướng.

      Nếu phải xung quanh còn có khá nhiều dong binh, Hạ Ngôn muốn hô lớn tiếng cho thỏa hào khí trong lòng.

      - Ha ha! Hạ Ngôn huynh đệ! cần khẩn trương, nơi này mới chỉ là giáp giới Tội Ác Sâm Lâm nên có nguy hiểm gì, cho dù có dã thú thường lui tới cũng quá hung mãnh. Chờ sau khi chúng ta vào sâu hơn mười dặm mới có thể đụng phải hết thảy dã thú hung mãnh.

      Sau khi qua Cứ Điểm, Bạch Hoa tới gần hai người Hạ Ngôn cùng Bạch Nhị cười .

      Hạ Ngôn gật đầu :

      - biết chúng ta có thể gặp được linh thú hay ?

      - Linh thú?

      Ánh mắt Bạch Hoa chợt lóe lên:

      - Hạ Ngôn huynh đệ! Linh thú rất khó gặp được, nếu thực gặp phải linh thú tất cả chúng ta đây đều xong rồi. Thực lực của linh thú căn bản phải chúng ta có thể chống lại.

      Tội Ác Sâm Lâm vô cùng rộng lớn, linh thú cũng phải dễ dàng gặp phải như vậy. Chỉ cần tiến vào quá sâu, đối với người tu luyện mà cũng tính nguy hiểm quá lớn. Dã thú bình thường cũng đủ tạo thành uy hiếp trí mạng đối với người tu luyện.

      Trong khi hai người chuyện, đám con cháu Lục gia vốn mực ngồi ở xe ngựa cũng từ xe bước xuống, bởi vì phía trước đều là núi rừng, xe ngựa thể tiếp tục vào được.

      - Ca ca! Lần chúng ta xa nhất tiến vào sâu bao nhiêu dặm?

      Bạch Nhị ở bên cạnh hỏi.

      Bạch Hoa suy nghĩ chút, ánh mắt chợt sáng :

      - Hẳn là vào sâu được năm mươi dặm, sau khi tiến vào năm mươi dặm có rất nhiều mãnh thú xuất . Với thực lực của chúng ta vào sâu năm mươi dặm là cực hạn rồi, nếu tiếp tục tiến thêm có nguy hiểm rất lớn.

      - Đại gia dùng chút lương khô xong rồi chúng ta tiếp tục tiến vào Tội Ác Sâm Lâm!

      Lúc này, tên con cháu Lục gia lên tiếng.

      là người thuê, cầu thế nào mọi người tự nhiên đều nghe làm theo thế đó. Mọi người lấy lương khô của mình ra, tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống bắt đầu ăn.

      Tất cả mọi người đều phải lần đầu tiên tiến hành nhiệm vụ thế này, cho nên đều có gì cảm thấy quen.

      Mà ở trong rằng mấy trăm thước phía trước, có hai đôi mắt độc quan sát mọi người.

      Những người này đều mặc đồng phục màu đen, vũ khí trong tay tỏa ra hàn quang lấp lánh.

      - Đại ca! Con tiểu tiện nhân chém cụt cánh tay ta ở trong đám người đằng trước kia.

      hán tử cụt tay hung hăng , ánh mắt độc nhìn thẳng phía trước. Trong tầm mắt của , có thể thấy được ràng đám người Hạ Ngôn. Người này chính là hán tử đùa giỡn Bạch Nhị ở trong quán rượu hôm qua.

      - Ừ! Tổng cộng hai mươi lăm người! Thoạt nhìn những người này thân thủ tầm thường đâu!

      Hán tử khôi ngô trong tay cầm cây búa lớn, ánh mắt xoay chuyển gật đầu suy tính.

      - Đại ca! Chúng ta có hơn trăm huynh đệ, tại sao phải sợ hơn hai mươi người bọn chúng? Chúng ta tất cả xông lên lần là có thể biến toàn bộ bọn chúng thành thịt vụn.

      Hán tử cụt tay nao nao rồi sau đó hấp tấp .

      - Ha ha! Chúng ta đương nhiên phải sợ bọn chúng, tuy nhiên nếu chém giết, những người này thực lực tầm thường, chỉ sợ các huynh đệ phải tử thương ít. Thù chém cụt tay ngươi tất nhiên phải báo, để ta suy tính.

      Hán tử cầm búa mân mê cằm mình, trong mắt tinh quang chớp động, phía sau có hơn trăm hán tử hắc y đều xoa tay chuẩn bị chiến đấu.

      - Bọn chúng đến rồi!

      Hán tử cụt tay nghiến răng , ánh mắt cừu hận nhìn hơn mười người tiến tới trong tầm mắt.

      - Các huynh đệ! Xông lên vây quanh bọn chúng!

      Hán tử cầm búa trầm giọng hét lớn tiếng, chiếc búa trong tay vung mạnh về phía trước chút,

      Phía sau hơn trăm hán tử hắc ý đều hưng phấn gào thét, mạnh mẽ từ trong rừng xông ra nhằm về hướng bao vây đám người Hạ Ngôn.

      - Mọi người cẩn thận! Phía trước có phỉ tặc!

      Bạch Hoa phản ứng rất nhanh, vừa nghe tiếng động phía trước liền đoán ra số lượng phỉ tặc ít, vội vàng hô lớn tiếng nhắc nhở mọi người.

      Tất cả mọi người đều sống lưỡi đao mũi kiếm, tay ai mà từng dính máu? Rất nhanh, hai mươi tên dong binh thần sắc đều ngưng trọng chuẩn bị chiến đấu, bảo hộ những con cháu Lục gia ở bên trong.

      Mấy tên con cháu Lục gia sắc mặt có chút trắng bệch, trong tay bọn họ tuy rằng cũng cầm vũ khí nhưng lại có mơ màng, cánh tay cũng khẽ run rẩy.

      - Bạch Hoa! Chúng ta nên làm gì bây giờ?

      gã con cháu Lục gia nhận biết Bạch Hoa có chút sợ hãi hỏi.

      Trong mắt Bạch Hoa bắn ra hai luồng tinh quang, nhìn thấy chi chít hắc ý nhân từ trong rừng lao tới, ngưng trọng :

      - Các vị thiếu gia yên tâm, chúng ta nhất định bảo hộ các ngươi an toàn.

      Hạ Ngôn nhìn những hắc y nhân này khẽ "ồ" tiếng.

      - Làm sao vậy?

      Tuy rằng tiếng Hạ Ngôn lớn lắm nhưng Bạch Nhị ở rất gần bên cạnh , nên nhăn mày hỏi.

      - Những người này dường như cùng bọn với đám người chúng ta đụng phải trong quán rượu hôm qua.

      Hạ Ngôn nhớ tới mấy hán tử phát sinh mâu thuẫn ở trong quán rượu hôm qua, những người này đều mặc quần áo giống như thế.

      Bạch Nhị vừa nghe Hạ Ngôn như vậy, cũng liền chú ý. Những phỉ tặc gào thét vung vẩy vũ khí lao tới quả nhiên giống như cùng bọn với mấy người trong quán rượu kia.

      - Con bà nó! đáng giận mà! Để lão tử qua băm vằm đám khốn nạn đó!

      Trương Long khàn giọng hô lớn, đại đao trong tay rung động phát ra những tiếng "đinh ", thân thể chuẩn bị xông ra ngoài.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 86: TRƯỚC KHI CHÉM GIẾT
      Trương Long thể xông ra phía ngoài bởi Bạch Hoa ngăn lại.

      Hơn trăm tên hắc y nhân chia làm hai hướng, sau hồi hò hét liền bao vây quanh mọi người, cũng tiến công. Lúc này Hạ Ngôn nhìn thấy phía sau đám hắc y nhân có hai người chậm rãi ra. Trong hai người này có người chính là tên bị Bạch Nhị chém cụt tay trong quán rượu Đại La hôm qua.

      Thấy màn này Hạ Ngôn xác định được những người này là đến bào thù. Bà chủ quán rượu Đại La sai, những người này quả nhiên báo thù.

      Hạ Ngôn nhìn Bạch Nhị chút, vẻ mặt Bạch Nhị tràn đầy giận dữ, đôi mắt dưới hàng lông mi dài ngừng chớp chớp, hiển nhiên nàng cũng thấy tên khốn nạn cụt tay kia.

      Bạch Hoa cùng hai mươi dong binh đều bộ dáng đối mặt đại địch, sắc mặt phi thường ngưng trọng. Hơn hai mươi người chống lại hơn trăm người, nếu xảy ra chém giết nhất định trận khổ chiến. Hơn nữa những cường đạo hắc y này thoạt nhìn thực lực cũng đều kém.

      Nhất là tên thủ lĩnh cường đạo chậm rãi từ phía sau tới kia, hơi thở càng trầm tĩnh, tuyệt đối phải đầu lĩnh đơn giản.

      - Các ngươi là ai? Vì sao chặn đường chúng ta?

      dong binh trong đoàn ánh mắt biến đổi lớn tiếng quát hỏi, đứng ở phía trước Bạch Hoa, vũ khí sử dụng là cây trường thương. Dáng người khôi ngô, gân xanh cánh tay hằn nổi, thực lực kém.

      Những cường đạo này hiển nhiên đều là những kẻ lão luyện, kinh nghiệm phong phú. Tuy nhiên, bình thường cường đạo ở bên ngoài Tội Ác Sâm Lâm đều chỉ cướp bóc những đoàn đội , nếu là đoàn cường đạo khá lớn vậy cũng chỉ cướp của những người tu luyện từ trong Tội Ác Sâm Lâm ra.

      Bởi vì bình thường người tiến vào Tội Ác Sâm Lâm cũng mang theo vật phẩm đáng giá người, mà người từ trong rừng ra tỷ lệ người có đồ vật gì đó đáng giá lại lớn, ví dụ như khoáng thạch hoặc dược liệu vậy.

      Nguyên nhân bởi như vậy cho nên mọi người cũng cảm thấy kỳ quái cùng nghi hoặc, vì sao đám cường đạo này trực tiếp chặn đường bọn họ tiến vào Tội Ác Sâm Lâm? Hơn nữa đội ngũ bọn họ hơn hai mươi người tuy rằng số lượng tính nhiều nhưng tuyệt đối cũng ít. Nếu như thực xảy ra chém giết, hơn trăm tên cường đạo cho dù cuối cùng có thể thắng tuyệt đối phải tử thương ít người.

      Thủ lĩnh cường đạo này ngu xuẩn như vậy chứ?

      - Ha ha! Các vị cần sợ hãi, huynh đệ ta chặn các vị lại là muốn tìm mấy kẻ thù thôi!

      Thủ lĩnh cường đạo ánh mắt lấp lóe cười "ha ha" .

      - Lưu Tam! Ngươi nhìn lại xem mấy người chém cụt tay ngươi là những ai?

      Thủ lĩnh cường đạo chuyển tầm mắt nhìn hán tử cụt tay bên cạnh trầm ngâm .

      Hạ Ngôn trong lòng khẽ động, thầm nghĩ thủ lĩnh cường đạo này quả nhiên giảo hoạt, muốn tách riêng đám người Bạch Hoa ra sau đó mới báo thù cho hán tử cụt tay kia.

      Tâm tư Bạch Hoa cũng xoay chuyển rất nhanh, cũng nhận ra hán tử cụt tay kia, biết là phiền toái từ quán rượu hôm qua mà ra.

      - Phiền phức đáng hận này!

      Bạch Hoa sắc mặt trầm lại, nhìn huynh đệ của mình chút, còn có cả Hạ Ngôn nữa.

      - Đại ca! Chính là bọn chúng, chính tiểu tiện nhân kia chặt đứt cánh tay của ta!

      Lưu Tâm tay cầm vũ khí giơ lên chỉ vào Bạch Nhị lớn tiếng mắng, mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo.

      Bạch Nhị cười nhạt, thân hình xinh xắn tiến về phía trước :

      - Ta hối hận vì ngày hôm qua giết chết tên khốn nạn này!

      - Hắc hắc! Tiểu tiện nhân, ngươi tại hối hận cũng muộn rồi! Ngày hôm qua ta chết, hôm nay người chết là ngươi. Chà chà! là tươi ngon mọng nước nha, các huynh đệ! Lát nữa mọi người đừng có lãng phí đó.

      Ánh mắt dâm tà của Lưu Tam nhìn chằm chằm Bạch Nhị, mấy người này hôm nay hẳn phải chết thể nghi ngờ.

      Những tên cường đạo khác lập tức cười to trận, rất nhiều ánh mắt đều nhìn chằm chằm Bạch Nhị!

      Bạch Nhị tức giận dậm chân cái rồi xông ra ngoài giơ trường kiếm hướng về phía tên Lưu Tam kia, Hạ Ngôn nắm tay giữ nàng lại:

      - Đừng giận, đáng đâu.

      Hạ Ngôn khẽ bên tai Bạch Nhị.

      biết vì sao, khi nghe được những lời này của Hạ Ngôn, Bạch Nhị vốn tức giận đến xanh mặt ngờ trong lòng lập tức trở nên bình tĩnh lại, bước chân tự nhiên cũng dừng lại.

      - Các vị! Chuyện này chỉ là chuyện riêng giữa chúng ta cùng mấy cừu nhân, cùng các vị quan hệ gì. Các vị muốn vào Tội Ác Sâm Lâm, Lý Bưu ta tuyệt đối ngăn cản. Tuy nhiên mấy người này . Hừ hừ!

      Mắt Lý Bưu híp lại, tia hàn quang trầm bắn ra nhìn chằm chằm Bạch Hoa cùng mấy người Bạch Nhị.

      Nghe thấy thủ lĩnh cường đạo như vậy, đám dong binh cũng tự chủ được nhìn về phía Bạch Hoa.

      Bọn họ tuy rằng nhận nhiệm bảo này cùng tiến hành với đám người Bạch Hoa, nhưng mọi người cũng chưa từng có thâm tình gì. Gặp phải chuyện như vậy những người khác cũng cần phải ra mặt vì Bạch Hoa. Dù sao đây là do đám người Bạch Hoa tự tìm phiền phức.

      Chứng kiến ánh mắt mọi người, Bạch Hoa cũng biết mọi người trong lòng suy nghĩ cái gì, thầm thở dài tiếng.

      - Các vị! Chuyện này có bất cứ quan hệ gì tới các vị cả, các vị đều trước !

      Bạch Hoa chủ động lên tiếng .

      Cùng với việc để người khác như vậy bằng tự mình chủ động ra, thể diện còn dễ coi chút.

      - Vậy. việc đó. Bạch Hoa! Tiền thù lao trả các ngươi năm mươi kim tệ, còn ba mươi kim tệ chưa có tiền trả cho các ngươi. Chờ khi các ngươi trở lại thành Bạch Thanh tới Lục gia lĩnh được chứ?

      gã con cháu Lục gia ấp úng .

      Tuy rằng cũng muốn làm như vậy, nhưng nhìn lại xem bao vây quanh mình hơn trăm cường đạo hắc y, nếu chém giết, bọn họ khẳng định cũng thoát được. So với tất cả mọi người đều chết bằng hy sinh mấy người Bạch Hoa.

      Mấy tên con cháu Lục gia đưa mắt nhìn nhau, mọi người cũng đều nghĩ như vậy.

      Bạch Hoa trong lòng lạnh lẽo, bất đắc dĩ nở nụ cười.

      - Cảm ơn Lục thiếu gia!

      Bạch Hoa lớn tiếng đáp.

      Thủ lĩnh cường đạo Lý Bưu vẫn cười lạnh, ánh mắt sắc bén, lúc này khoát tay áo với đám thủ hạ. Những hắc y nhân che ở phía trước mọi người liền tránh ra con đường để con cháu Lục gia cùng mọi người qua.

      Đương nhiên mấy người Bạch Hoa đều thể .

      - Hạ Ngôn huynh đệ! Đệ cũng nhanh ! Chuyện này cũng có bất cứ quan hệ gì đến đệ!

      Bạch Hoa khẽ với Hạ Ngôn.

      Hạ Ngôn chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, Bạch Hoa cũng hy vọng thấy chết cùng những người mình ở chỗ này.

      Trận chiến này gần như có gì hồi hộp suy tính cả, bốn người bọn họ chống lại hơn trăm tên cường đạo căn bản có bất cứ phần thắng nào. Chỉ riêng thủ lĩnh cường đạo Lý Bưu kia Bạch Hoa nắm chắc có thể ứng phó.

      Nghe được Bạch Hoa như vậy, Hạ Ngôn khỏi nhíu mày, rốt cuộc lúc này nên hay nên rời đây? Nhìn Bạch Nhị chút, khóe miệng Hạ Ngôn nở nụ cười.

      Thân thể cũng chưa từng di động như những người khác.

      - Này, họ Hạ kia! Ngươi mau tới đây !

      Lục gia tiểu thư rời được mấy chục thước, thấy Hạ Ngôn ngờ chưa ra cùng mọi người, ngón tay giơ lên chỉ Hạ Ngôn lớn tiếng gọi.

      Nàng biết Hạ Ngôn họ Hạ nhưng lại biết tên là gì.

      Hạ Ngôn nhìn Lục gia tiểu thư nhan sắc tệ kia chút, sau đó hơi vẫy tay lắc đầu.

      Lục gia tiểu thư dậm dậm chân hiển nhiên rất tức giận.

      - Chúng ta nhanh thôi!

      Mấy tên con cháu Lục gia khác lo lắng thúc giục nàng.

      - Ngươi tại sao ngu như vậy, ngươi còn mau ?

      Bạch Nhị nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Ngôn sốt ruột .

      Hạ Ngôn cười :

      - Vì sao phải chứ?

      - Mấy tên khốn nạn chết tiệt các ngươi, muốn như thế nào? Hừ! Đại đao trong tay Trương Long ta lâu chưa được tắm máu rồi!

      Trương Long trợn lớn mắt hoành đao phía trước, khí thế bạo phát, gầm lên quát lớn.

      Mà Triệu Mạnh mặt vẫn lạnh như tiền, có bất cứ biểu tình gì,

      - Hắc hắc! Chẳng lẽ năm người các ngươi muốn chống lại hơn trăm người chúng ta sao? Thức thời ngoan ngoãn buông binh khí , ta cho các ngươi cái chết thống khoái, bằng .

      Lý Bưu thấy những người khác xa, mới cười hắc hắc với đám người Bạch Hoa.

      - Ha ha! Muốn giết chúng ta cũng phải trả giá lớn chứ. Muốn chúng ta đầu hàng vậy tuyệt đối được!

      Bạch Hoa thu ánh mắt từ người Hạ Ngôn về, trong lòng có chút ảm đạm, sắc mặt lạnh lùng trầm giọng .

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 87: KIẾM KHÍ
      Tiếng Bạch Hoa vừa dứt, thủ lĩnh cường đạo Lý Bưu liền giơ chiếc búa lớn trong tay lên, đồng thời phá lên cười rất to, hai mắt híp thành đường, từng đợt từng đợt tinh quang bùng phát ra.

      Thực lực Lý Bưu này dưới Bạch Hoa! Hạ Ngôn cảm giác được Lý Bưu cách ngoài hai mươi thước ngừng tăng khí thế lên, liền có thể đoán ra thực lực của , tuy rằng chưa hoàn toàn đả thông trăm lẻ tám đường kinh mạch, nhưng thực lực của hẳn là sàn sàn giống như Bạch Hoa, thậm chí có thể còn mạnh hơn chút!

      Mấy người Bạch Hoa tuy rằng sắc mặt vô cùng ngưng trọng, nhưng cũng có bất cứ khiếp sợ nào, bốn người vững vàng nắm chặt vũ khí trong tay, đồng thời vận nội lực toàn thân, chỉ cần đám cường đạo liều chết xông lên bọn họ cho chúng kích trí mạng. Cho dù cuối cùng tất cả mọi người phải chết, cũng muốn dùng hết khả năng giết nhiều địch nhân!

      Đây là dong binh, dong binh sợ chết!

      - Hạ Ngôn lão đệ! xin lỗi kéo ngươi vào trong chuyện này.

      Bạch Hoa nghiêng người xin lỗi Hạ Ngôn, vừa rồi bảo Hạ Ngôn nhưng Hạ Ngôn lại . Hạ Ngôn tuổi còn trẻ mà có nghĩa khí như vậy khiến cho Bạch Hoa vô cùng tán thưởng, tiếc là dưới vây công của hơn trăm cường đạo e rằng hôm nay mọi người đều phải chết ở nơi này.

      - Ha ha! Nếu đệ cùng với mọi người, tất nhiên phải phúc họa cùng hưởng rồi.

      Hạ Ngôn cười .

      Bạch Nhị ở bên cạnh Hạ Ngôn ánh mắt lấp lánh tia sáng kỳ dị.

      - Hạ Ngôn lão đệ! Lát nữa ta cùng huynh đệ Trương Long Triệu Mạnh giết ra con đường, đệ cùng Bạch Nhị xông ra ngoài rồi dùng tốc độ nhanh nhất chạy !

      Bạch Hoa hạ giọng, ánh mắt chớp động với Hạ Ngôn.

      Hạ Ngôn sửng sốt, vừa định lên tiếng Bạch Hoa xoay người đối mặt với cường đạo.

      - Đại ca! bé xinh đẹp kia trước tiên đứng giết nha!

      Lưu Tam thấy Lý Bưu muốn lập tức phát lệnh cho các huynh đệ giết lên, vội vàng hô.

      - Giết!

      Lý Bưu cười dâm mấy tiếng, ánh mắt nhìn Bạch Nhị chút, cuối cùng hét lớn tiếng.

      - Giết! Giết!

      Hơn trăm tên cường đạo mảnh động nghịt từ chung quanh liều chết xông về phía năm người, thanh thế khiến người kinh hãi, mảnh đao quang kiếm ảnh dày đặc.

      Ở cách đó xa có số người tu luyện muốn vào Tội Ác Sâm Lâm lúc này đều nghỉ chân hề tiến tới. Bọn họ nhìn thấy phía trước có người chém giết nên cũng muốn bước chân vào vũng bùn này.

      Lý Bưu cũng vung chiếc búa lớn lên, khí thế mạnh mẽ từ trong đám người lao về phía Bạch Hoa, miệng ngừng điên cuồng hét lớn. Mặt đất cũng trở nên chấn động kịch liệt.

      "Phốc!"

      Lúc này đột nhiên tia sáng sắc bén đột ngột bộc phát xẹt qua bên cạnh mấy người Bạch Hoa.

      Đám người Bạch Hoa đều cảm giác được cỗ lực lượng cường đại đột nhiên xuất bên người. Đó là tiếng động khi dòng khí di chuyển mãnh liệt mới phát ra, được cỗ năng lượng lốc xoáy bao bọc. Tuy rằng mắt thường nhìn thấy, nhưng tất cả mọi người có thể cảm nhận được ràng.

      Trong tiếng gào của đông đảo cường đạo, tiếng khí nổ này cũng quá rệt. Đám người Bạch Hoa tuy rằng nghe được nhưng cũng kịp để ý, rót nội lực vào vũ khí trong tay, chuẩn bị nghênh đón đám cường đạo hắc ý tiến công.

      Luồng khí này xuyên qua đông đảo cường đạo phía trước, bay thẳng về phía thủ lĩnh cường đạo Lý Bưu.

      - Đây là.

      - ổn.

      Thủ lĩnh cường đạo Lý Bưu đột nhiên mở lớn hai mắt, trong đó lộ ra vẻ hoảng sợ, vốn thân thể cấp tốc lao lên công kích về phía Bạch Hoa đột nhiên dừng lại, cảm giác được cỗ năng lượng rất nhanh tập kích về phía mình. Dòng khí này tuy rằng nhìn thấy nhưng năng lượng dồi dào kia Lý Bưu ràng cảm thấy được đáng sợ đến mức nào.

      Trong lúc hoảng loạn đó, Lý Bưu vội vàng theo bản năng giơ búa lên che trước người, muốn ngăn cản năng lượng đánh về phía mình này.

      - "Phốc!"

      Thân hình Lý Bưu chấn động mạnh, trong mắt tràn đầy khó tin, cảm giác được yết hầu mình chợt mát lạnh, sau đó khí lực toàn thân dường như nháy mắt đều bị hút ra ngoài. dòng máu nóng điên cuồng từ trong yết hầu Lý Bưu phun ra.

      - Điều này có khả năng! Đây là kiếm khí.

      Trong ánh mắt Lý Bưu tràn đầy mê hoặc, "là ai. Là ai sử dụng kiếm khí giết mình? Trong mấy người này ràng tồn tại Linh sư mà!

      - "
      !"

      Lý Bưu rất muốn rống giận tiếng lớn, nhưng cũng thể phát thành tiếng, tuy rằng lấy tay bịt lấy yết hầu mình lại nhưng máu vẫn ngừng từ khe hở ào ào tuôn ra!

      Chiếc búa lớn rơi mặt đất "
      rầm" tiếng, khuấy động bụi đất bay lên mảnh.

      - Ác ôn! Chết cho lão tử!

      Trương Long rống lớn, hung hăng đao bổ xuống đầu tên cường đạo cách mình gần nhất, sau đó xuất ra cước đá thi thể đầu bay ra.

      Tuy nhiên gã cường đạo bị giết chết, càng nhiều cường đạo rất nhanh lại đánh lén tới, những cường đạo đó võ kỹ cũng tệ, hơn nữa kinh nghiệm chém giết phong phú, mỗi đao đều tìm đến chỗ yếu hại của đối phương.

      - Hạ Ngôn! Ngươi nấp sau lưng ta , có ta ở đây bọn chúng làm gì được ngươi.

      Bạch Nhị vươn cánh tay mảnh khảnh che phía trước Hạ Ngôn, cũng quay đầu lại, ánh mắt chỉ tập trung nhìn những cường đạo đó.

      Hạ Ngôn nghe câu của Bạch Nhị khỏi cau mày, trường kiếm trong tay sớm ra khỏi vỏ.

      Ca ca Bạch Hoa của nàng, còn có Trương Long, Triệu Mạnh đều gắng sức cùng chém giết cường đạo. Kiếm khí tung hoành, tình cảnh mảnh hỗn loạn, tuy rằng vừa bắt đầu nhưng đám người Bạch Hoa có chút tiếp ứng nổi, địch nhân quá nhiều.

      "
      Ầm"

      Thân hình vạm vỡ của Lý Bưu đột nhiên ngã xuống, đám cường đạo chung quanh thân hình đột nhiên bị kiềm hãm, ánh mắt nghi hoặc kinh ngạc nhìn đại ca mình.

      - Đại ca!

      - Đại ca huynh làm sao vậy?

      Đám cường đạo đều dừng lại tiến tới nâng Lý Bưu dậy, lúc này mọi người mới nhìn thấy nơi yết hầu Lý Bưu máu ngừng chảy ra, nhiễm đỏ cả mảnh đất.

      - Đây là chuyện gì xảy ra?

      Lưu Tam vốn ở phía sau cùng mọi người, lúc này cũng lao tới trước kinh sợ lớn tiếng hỏi.

      Nhưng ai có thể trả lời !

      Bởi vì Lý Bưu đột nhiên chết , đám cường đạo cũng ngừng công kích đám người Bạch Hoa, chậm rãi lui lại mấy bước, nhưng vẫn bao vây năm người ở giữa. Mấy người Bạch Hoa cũng buồn bực đưa mắt nhìn nhau, thủ lĩnh cường đạo Lý Bưu kia vì sao đột nhiên chết ?

      - Vừa rồi ta cảm nhận được đạo năng lượng từ phía sau bay ra, chẳng lẽ chính đạo năng lượng đó giết chết Lý Bưu?

      Bạch Hoa tâm từ khẽ động, nhó tới dị biến phát sinh vừa rồi. Bởi vì vừa rồi cường đạo lao tới trước mắt cho nên cũng có thời gian ngẫm nghĩ. tại thấy Lý Bưu chết mới hồi tưởng lại vừa rồi.

      Bạch Hoa nghĩ vậy tự nhiên xoay người lại nhìn, nhưng sau lưng chỉ có hai người muội muội Bạch Nhị cùng Hạ Ngôn. Bạch Nhị tất nhiên có khả năng phát ra kiếm khí, chẳng lẽ là Hạ Ngôn này phát ra kiếm khí sao?

      Bạch Hoa lắc đầu, chân mày càng nhăn lại.

      - Ca ca! Đám cường đạo đó bị sao vậy?

      Bạch Nhị chớp chớp mắt hiếu kỳ hỏi.

      - Ha ha! Đại ca, ông trời cũng giúp chúng ta đó! Đám khốn nạn chết tiệt kia muốn giết chúng ta, nghĩ tới lại hồ đồ chết trước, ha ha.

      Trương Long cười ha hả, đại đao trong tay hưởng ứng vang lên tiếng "
      leng keng".

      Mà Triệu Mạnh cũng có chút trầm tư nhìn Hạ Ngôn chút, trong mắt tràn đầy mê hoặc.

      - Đáng chết! Các huynh đệ! Nhất định mấy tên khốn nạn kia dùng thủ đoạn vô sỉ giết chết đại ca, chúng ta phải băm thây bọn chúng thành vạn đoạn!

      Lưu Tam sau khi kiểm tra hơi thở Lý Bưu chút, xác định Lý Bưu chết mới đứng lên phẫn nộ quát lớn.

      tiếng rống lớn của thức tỉnh hơn trăm tên cường đạo này, rất nhanh lại giơ lên vũ khí, bộ mặt dữ tợn, gào thét tiếp tục lao về phía năm người Bạch Hoa. Những cường đạo đó đều là những kẻ liều mạng, tay tên nào chẳng từng dính máu, bọn chúng dễ dàng lui bước.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 88: GIẾT
      Đám cường đạo biết được Lý Bưu chết như thế nào?, mấy người Bạch Hoa cũng biết Lý Bưu thế nào mà chết? Nhưng Hạ Ngôn lại biết bởi người giết chết Lý Bưu chính là Hạ Ngôn ! Vừa rồi Hạ Ngôn rút trường kiếm chém ra đạo kiếm khí, Lý Bưu bị bất ngờ kịp đề phòng liền bị đạo kiếm khí đột nhiên xuất này trực tiếp giết chết.

      " Keng keng keng"

      Binh khí hai bên va chạm nhau đốm lửa téo ra bốn phía. Khí thế chém giết tỏa ra xung quanh khiến cho chim chóc trong rằng cũng bất an giương cánh bay xa.

      Những người tu luyện đứng xem ở cách đó xa cũng đều nhìn hai bên chém giết chớp mắt.

      - Phía bị vậy kia dường như chỉ có năm người, xem ra trận chém giết này rất nhanh chấm dứt.

      - Ôi! Trong Tội Ác Sâm Lâm có lúc nào có giết hại nhau chứ.

      Mấy người tu luyện tầm thường tinh quang trong mắt lấp lóe, khẽ lên tiếng nghị luận.

      "Vù"

      Lúc này thân ảnh Hạ Ngôn di chuyển, vốn Hạ Ngôn được Bạch Nhị che chở phía sau đột nhiên di động. Ba người Bạch Hoa tuy rằng muốn mở đường máu để cho Bạch Nhị cùng Hạ Ngôn thoát ra ngoài, đáng tiếc chung quanh số lượng cường đạo quá nhiều, bọn họ căn bản là lực bất tòng tâm.

      Cuối cùng, ngay cả Bạch Nhị cũng tránh được phải gia nhập vào trong chiến đấu.

      Sau khi Bạch Nhị giơ trường kiếm trong tay lên gia nhập trong chiến đấu, Hạ Ngôn cũng thầm than tiếng, nếu còn tiếp tục kéo dài như vậy, mấy người Bạch Hoa rất có thể có người bị thương thậm chí là bị giết chết. tại là thời điểm nên ra tay rồi!

      Ánh mắt lóe lên, bước chân Hạ Ngôn giống như hồn lắc lư bay ra ngoài, Bạch Nhị chắn ở phía trước tư thế oai hùng hiên ngang, trường kiếm trong tay liên tục phát ra tiếng xé rách khí vang lên.

      - Hạ Ngôn! Ngươi mau quay lại.

      Bạch Nhị thấy Hạ Ngôn lao ra ngoài lập tức vội vàng hô lớn, ánh mắt tràn đầy lo âu.

      Mà Hạ Ngôn đương nhiên bởi tiếng quát gọi của Bạch Nhị mà quay về.

      Hàn quang lóe sáng, năm sáu cường đạo khoảng cách gần còn chưa kịp phản ứng lập tức cảm thấy yếu hầu mình chợt lạnh, rồi sau đó thân hình liền mềm nhũn ngã xuống.

      Bọn chúng thậm chí còn biết mình chết như thế nào, khi chết rồi trong đồng tử bọn chúng còn chiếu rọi ra tia hàn quang lóe sáng.

      Hạ Ngôn sau khi chém ra kiếm, trở tay lại xuất kiếm nữa, kiếm này đồng dạng nhanh đến mức ai có thể thấy .

      Hàn quang lấp lóe, lại thêm năm sáu tên cường đạo đứt yết hầu ngã xuống.

      Lúc này tất cả mọi người đều chú ý tới. Ngay cả hơn trăm tên cường đạo cũng kinh sợ thể giết chóc nổi nữa! kiếm hạ gục năm sáu người, hơn nữa toàn bộ đều mất mạng dưới kiếm đó, đáng sợ! Quan trọng nhất là những cường đạo đó bị giết chết mà thậm chí còn chưa kịp phản kháng!

      Bạch Hoa, Bạch Nhị cũng đều chú ý tới nơi này. Bọn họ cũng chỉ nhìn thấy Hạ Ngôn giống như tùy ý chém ra hai kiếm vậy, nhưng hai kiếm này ngay cả bọn họ cũng nhìn đường của kiếm phong. Thế mà hơn mười cường đạo phía trước Hạ Ngôn liền toàn bộ ngã xuống.

      Cho dù là Bạch Hoa cũng thể kiếm giết chết tên cường đạo, càng cần phải kiếm giết chết năm sáu tên!

      - Đây là.

      Mọi người đều mở lớn hai mắt khó tin nhìn Hạ Ngôn. Chẳng lẽ vừa rồi là do chính người tu luyện trẻ tuổi được mọi người chú ý tới này xuất kiếm sao?

      mặt Hạ Ngôn có bất cứ biểu tình gì.

      Trong khiếp sợ của mọi người, Hạ Ngôn chân dùng sức mặt đất, thân thể giống như chim ưng bay vút lên , rất nhanh phóng qua đầu đám cường đạo, bay về phía Lưu Tam cụt tay kia. Thân pháp quỷ dị ở trong trung ngờ lưu lại tàn ảnh!

      Lưu Tam lúc này sắc mặt tái nhợt, ánh mắt vốn tàn nhẫn cũng trở thành hoảng sợ. còn chưa kịp phản ứng, Hạ Ngôn xuất kiếm đâm tới trước mặt .

      - !

      Lưu Tam thần sắc thể tin nổi, lúc này chỉ có thể hết sức ngăn cản, trong lúc giãy giụa vũ khí trong tay ngờ bộc phát ra tốc độ khó tin mà căn bản vốn thể thi triển được, khó khăn lắm chặn được kiếm Hạ Ngôn đâm tới.

      "Keng"

      tiếng nổ vang lên, đốm lửa bắn tỏa ra bốn phía!

      Sau khi vũ khí giao kích, Lưu Tam khiếp sợ cảm giác được cỗ lực lượng thể địch nổi theo cây búa truyền tới tim, cây búa trong tay lập tức bị đánh bay ra xa hơn trăm mét, mà trường kiếm Hạ Ngôn lại có bất cứ sai lệch nào đâm vào ngực Lưu Tam. Máu đỏ thẫm ngừng theo thân kiếm chảy xuống. Thân hình Lưu Tam liên tục co giật, hai mắt trợn trừng, tin cúi đầu nhìn trường kiếm đâm vào ngực mình, rồi sau đó lại nhìn về phía Hạ Ngôn.

      Ngay từ đầu cũng quá để ý tới Hạ Ngôn, lại nghĩ rằng cường giả chân chính dĩ nhiên là người tu luyện trẻ tuổi gây chú ý này.

      mảnh yên lặng!

      Vốn đám cường đạo hắc ý ngừng gào thét chém giết, giờ toàn bộ đều hoảng sợ trợn tròn mắt thể tin nhìn Hạ Ngôn! Hết thảy những việc này đều phát sinh nhanh như chớp, bọn chúng thậm chí ngay cả ý niệm trong đầu cũng chưa kịp chuyển động. Từ lúc hơn mười cường đạo bị hai kiếm chém chết đến lúc Lưu Tam bị giết cũng chỉ diễn ra trong khoảng khắc mà thôi!

      Đám người Bạch Hoa cũng đều đặt tầm mặt người Hạ Ngôn.

      - Đây. đây là.

      Bạch Hoa hoàn toàn ngây ngẩn cả người, trong đầu trống rỗng!

      Mà đôi mắt xinh đẹp của Bạch Nhị cũng mở lớn hơn bất cứ thời điểm nào trước đó.

      - Các ngươi còn nhanh cút cho khuất mắt ta, bằng ta đại khai sát giới!

      Tiếng Hạ Ngôn lạnh lẽo vang lên ngừng truyền ra bốn phía, đám cường đạo đều giật mình cái, giống như đột nhiên rơi xuống vực sâu vậy, toàn thân khí lạnh tản ra.

      Những cường đạo đó tuy rằng khát máu hiếu chiến, hung tàn thành tính, nhưng có nghĩa là bọn chúng muốn chết! Sau khi biết thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, bọn chúng cũng ngốc, sao lại tự tìm chết cách vô ích chứ?

      Chính mắt nhìn thấy Hạ Ngôn chém hai kiếm liền giết chết hơn mười huynh đệ mình, hơn nữa bọn chúng thậm chí ngay cả Hạ Ngôn xuất kiếm thế nào cũng thấy , trong lòng bọn chúng đều vô cùng hiểu , thực lực những người mình căn bản phải đối thủ của người ta! Nếu còn tiếp tục xông lên thể nghi ngờ chính là tìm chết!

      vài cường đạo đầu óc còn có thể suy nghĩ, thậm chí xem cái chết của thủ lĩnh bọn họ Lý Bưu có liên quan đến Hạ Ngôn này. Trong lòng thầm đoán rất có thể Lý Bưu do chính Hạ Ngôn giết chết!

      - Các huynh đệ, !

      gã rất có uy vọng trong đám cường đạo lúc này hô lớn tiếng, lập tức trăm tên cường đạo liền "ào ào"rút lui. trận bụi mù bay lên, đám cường đạo lui còn người. Những thi thể cũng đều được mang . mặt đất chỉ còn lại ít binh khí trọn vẹn cùng vết máu đỏ sẫm!

      Mặt trời ngả về tây, chiến trường giờ chỉ còn lại năm người Hạ Ngôn và Bạch Hoa.

      Hạ Ngôn nhìn mấy người Bạch Hoa, mặt tươi cười chút, trường kiếm trong tay lần nữa tra vào vỏ.

      - Võ kỹ cường đại, còn thân pháp quỷ dị nữa!

      Bạch Hoa thào , ánh mắt khiếp sợ nhìn Hạ Ngôn.

      - Hạ Ngôn! Trước kia ngươi chưa từng tới Tội Ác Sâm Lâm sao?

      Bạch Nhị mang theo ánh mắt trong sáng rạng rỡ hỏi, võ kỹ vừa rồi Hạ Ngôn sử dụng thực chất là chiêu chiêu trí mạng, giống như ma đầu giết người chớp mắt vậy, so với những dong binh các nàng nhiều lần tiến vào Tội Ác Sâm Lâm còn muốn tinh chuẩn tàn nhẫn hơn.

      - Ha ha! Hạ Ngôn huynh đệ, ngươi quả chân nhân bất lộ tướng đó. Võ kỹ mạnh như vậy mà chúng ta ngờ hay biết. Chuyện kia. chuyện lần trước.

      Trương Long đến câu cuối cùng ánh mắt chớp chớp có chút ấp úng, lần trước đường bảo hộ Hạ Ngôn, nhưng tại hiển nhiên nếu có Hạ Ngôn ở đây, hôm nay bọn họ rất có thể đều phải chết tại nơi này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 89: THIẾT TRẢO LANG
      Có thể từ chỗ chết còn sống trở về, đám người Bạch Hoa trong lòng hiển nhiên vạn phần phấn chấn.

      - Đệ lúc trước từng với các huynh rằng đệ trùng kích vào cảnh giới Linh sư rồi, chỉ là lúc đó các huynh tin thôi.

      Hạ Ngôn lắc đầu giang hai tay nhún vai .

      Bởi vì rất có hảo cảm đối với mấy người Bạch Hoa cho nên lúc trước Hạ Ngôn cũng có ý giấu giếm thực lực của mình, chỉ là mấy người Bạch Hoa quá khó tin với tuổi còn trẻ như có thể đạt tới cảnh giới Hậu Thiên đỉnh. Ngay cả bản thân Bạch Hoa cũng đạt được đến Hậu Thiên đỉnh. Mà Bạch Hoa nay hai mươi lăm tuổi, cả đời này của cũng có thể đạt tới được cảnh giới Hậu Thiên đỉnh.

      - Chúng ta đây tin, sao ngươi chịu chứng minh chút?

      Bạch Nhị cau cau chiếc mũi xinh xắn, trợn mắt liếc Hạ Ngôn cái.

      Hạ Ngôn lắc đầu cười khổ :

      - Chuyện đó đâu có quan trọng cần gì phải chứng minh chứ. Đúng rồi, các ngươi tại có nhiệm vụ nữa, còn muốn tiếp tục tiến vào Tội Ác Sâm Lâm ?

      Hạ Ngôn muốn tiếp tục về đề tài đó nữa, lên tiếng hỏi sang chuyện khác.

      - Nếu đến đây tất nhiên phải tiếp. chừng còn có thể tìm được số khoáng thạch quý hiếm nữa, hoặc tìm được chút dược liệu đáng giá.

      Bạch Hoa ánh mắt sáng ngời .

      - Ừ!

      Hạ Ngôn gật đầu, đưa mắt nhìn về phía rừng cây rậm rạp, trong lòng nhiệt huyết trở nên sôi trào. Tội Ác Sâm Lâm, nơi thần bí nhất Đại Lục Long Chi, bảo tàng vô tận chiếm diện tích mấy trăm vạn kilômét vuông. Mỗi thời mỗi khắc đều có lượng lớn kẻ mạo hiểm dũng mãnh tiến vào. Ở trong mảnh rừng rậm này cất giấu vô số bảo tàng cùng hài cốt nhân loại đều nhiều như nhau.

      Sau mấy phút, đám người Hạ Ngôn liền biến mất sau rừng cây rậm rạp.

      - Vừa rồi xảy ra chuyện gì?

      người tu luyện thần sắc khiếp sợ hỏi.

      - lắm, chúng ta qua đó xem !

      người tu luyện khác cau mày cũng hiểu chuyện gì.

      Khi bọn tới nơi vừa xảy ra chém giết, mới nhìn thấy những vết máu đỏ sẫm đầy đất biến thành màu đen!

      Mấy người tu luyện này đều vô cùng khiếp sợ nhìn nhau.

      - Năm người giết lui hơn trăm tên cường đạo?

      Hít hơi khí lạnh, người tu luyện giật mình .

      Hiển nhiên, nơi này chết rất nhiều cường đạo, mà năm người bị bao vậy kia cuối cùng lại toàn bộ đều bình yên rời .

      Hạ Ngôn cùng đám người Bạch Hoa tốc độ rất nhanh, sau hai canh giờ tiến sâu vào rừng rậm khoảng ba mươi dặm. Trong rừng cây này cũng bằng phẳng so với phía ngoài, nếu phải người tu luyện khó có thể trong rừng này năm dặm canh giờ là khó rồi.

      Trong rừng rập vô số đại thụ cao lớn um tùm, chỉ có vài tia sáng có thể chiếu xuyên qua khiến cho ánh sáng bên trong rất u tối. Trong khí ẩm ướt xung quanh tràn đầy mùi vị ẩm mốc.

      Tuy rằng đây là lần đầu tiên Hạ Ngôn tiến vào Tội Ác Sâm Lâm, nhưng có bất cứ thoải mái nào, dọc theo đường được nghe đám người Bạch Hoa giảng thuật truyền thuyết về Tội Ác Sâm Lâm.

      - Hạ Ngôn huynh đệ! Hắc hắc, ta lâu trước nghe dong binh lần trước khi tiến vào Tội Ác Sâm Lâm, chính mắt gặp được gã cường giả Linh sư người Đại Lục Ám Dạ! Lúc đó chốn ở dưới lá cây mới tránh được Linh sư đó.

      Trương Long oang oang giống như là hét vậy, cho dù cố ý lớn tiếng cũng có thể khiến lỗ tai người khác ong ong.

      - Ồ?

      Hạ Ngôn trong lòng khẽ động.

      - Cường giả Đại Lục Ám Dạ có đôi khi cũng tới Tội Ác Sâm Lâm bên phía gần Đại Lục Long Chi chúng ta này, sau đó chém giết những người tu luyện bình thường của chúng ta!

      Bạch Hoa ngắt lời .

      - Vượt qua toàn bộ Tội Ác Sâm Lâm là đến nơi đó sao?

      Hạ Ngôn chấn động trong lòng hỏi.

      - Đúng vậy! Có thể lặn lội đến đây đều là cường giả ngoài Linh sư! Bọn họ tới nơi này săn giết người tu luyện bình thường của chúng ta giành được rất nhiều công huân!

      Bạch Hoa trầm giọng tiếp:

      - Tuy nhiên chúng ta cũng cần lo lắng, loại tình huống đó vô cùng ít, gần như gặp phải. Ha ha! Nếu mà gặp chính là do vận khí chúng ta xui xẻo. Muốn núp để đến đây cũng rất khó. Cường giả Đại Lục Long Chi chúng ta cũng phải để trang trí. Tuy nhiên, càng sâu vào trong Tội Ác Sâm Lâm càng dễ dàng gặp được người Đại Lục Ám Dạ. Nghe sau khi vào sâu hai trăm dặm, xác suất gặp được người Đại Lục Ám Dạ rất cao.

      Hạ Ngôn khỏi suy tư.

      - " biết ngày trước khi phụ thân gặp mẫu thân là ở nơi nào của Tội Ác Sâm Lâm?"

      Hạ Ngôn thầm nghĩ.

      - Hạ Ngôn huynh đệ! Ngươi mới mười lăm tuổi, tương lai nhất định có thể trở thành cường giả cảnh giới Linh sư. Đến lúc đó ngươi cũng có thể săn giết người Đại Lục Ám Dạ, đạt được công huân vô cùng hiển hách.

      Bạch Hoa lại tán thưởng với Hạ Ngôn.

      Thực lực Hạ Ngôn khiến Bạch Hoa thập phần bội phục. Muốn hâm mộ là có khả năng. Hạ Ngôn tuổi còn như vậy mà có được thực lực mạnh như thế, chỉ cần là người tu luyện sợ rằng đều hâm mộ, thậm chí còn đố kỵ.

      - Ha ha! Có lẽ vậy!

      Hạ Ngôn cảm thấy có chút mất mát, tùy ý câu.

      Nghĩ tới mẫu thân, Hạ Ngôn cảm thấy có chút bị kìm nén.

      "Hú ú ú"

      Đúng lúc này, đột nhiên từ phía trước bên trái mọi người ràng truyền đến tiếng sói tru.

      "Hú u u u"

      Tiếp theo đó lại có mấy đợt tiếng tru lên.

      Sắc mặt đám người Bạch Hoa biến sắc, đồng thời thân hình dừng lại.

      - Đây là Thiết Trảo Lang phi thường hung dữ!

      Bạch Hoa nhướng mày .

      - Thiết Trảo Lang?

      Hạ Ngôn đúng là có khái niệm gì về loại chó sói này, chưa từng tới Tội Ác Sâm Lâm, tất nhiên quen thuộc.

      - Thiết Trảo Lang là loại dã thú rất hung dữ, so với hổ báo bình thường còn hung ác hơn, móng vuốt của chúng có thể dễ dàng xé rách hổ báo bình thường đó.

      Bạch Nhị liền giải thích, thân thể mềm mại khẽ chấn động.

      Hạ Ngôn nghe xong trong lòng cũng giật mình.

      Dã thú hung dữ như thế chỉ sợ người tu luyện bình thường cũng khó là đối thủ nha!

      - Đây là đám Thiết Trảo Lang, hơn nữa còn vây công nhân loại!

      Từ tiếng Thiết Trảo Lang tru lên, Bạch Hoa có thể nghe ra được rất nhiều vấn đề, lúc này chân mày càng cau lại hơn.

      - Kỳ lạ ! Bình thường Thiết Trảo Lang đều hoạt động ở khu vực sâu trong trăm dặm, vì sao lần này chúng ta mới tiến vào ba mươi dặm có Thiết Trảo Lang xuất ? Hơn nữa còn là bầy! biết người bị vây công là những người nào?

      Bạch Hoa cau mày tiếp.

      - Vận khí bọn họ tốt.

      Trương Long ồm ồm câu, ánh mắt lấp lánh.

      - Chúng ta qua đó xem ?

      Hạ Ngôn nhìn nhìn Bạch Hoa hỏi.

      - Ừ! Chúng ta cẩn thận qua đó xem chút, nếu số lượng Thiết Trảo Lang nhiều lắm, liền hỗ trợ những người bị vây công đó !

      Bạch Hoa nhìn nhìn Hạ Ngôn .

      - Được!

      Hạ Ngôn cũng muốn hiểu biết về Thiết Trảo Lang.

      Lúc trước khi tu luyện núi Ngọc Thủy, con mãnh hổ bình thường thiếu chút nữa lấy mạng , tại mãnh thú bình thường phải đối thủ của Hạ Ngôn, tuy nhiên Thiết Trảo Lang này nghe Bạch Hoa dường như hung ác hơn mãnh hổ bình thường, Hạ Ngôn cũng muốn xem chút rốt cuộc chúng có bộ dáng gì.

      Năm người lặng yên tiếng động tiến về phía truyền ra tiếng sói tru.

      Bên trong rừng rậm, thỉnh thoảng có tiếng chim chóc kêu lên. Chân Hạ Ngôn bước đạp ở lớp lá khô dày, Bạch Nhị sát phía sau Hạ Ngôn, đôi mắt linh động ngừng xoay chuyển.

      Rất nhanh, năm người liền thấy được bầy sói!

      - Trời!

      Bạch Nhị kìm nổi sợ hãi khẽ hô lên.

      Trong tầm mắt của năm người, mảnh mênh mông mờ mịt toàn bộ đều là Thiết Trảo Lang, ít nhất có trăm con. Mỗi con Thiết Trảo Lang này đều phi thường cao lớn, lông toàn thân dựng đứng, trong đôi mắt xanh sâu thẳm hào quang chớp động ngừng tỏa ra khiến cho người khác sợ hãi.

      Nhìn thấy nhiều Thiết Trảo Lang như vậy, chân mày Bạch Hoa càng thêm cau lại.

      "Hú ú u u"

      Tiếng sói tru khiến người khác sợ hãi ngừng vang lên. Lúc này, Hạ Ngôn nhìn thấy những người bị bầy sói vây công, đại khái có khoảng hai mươi người cực lực chém giết cùng bầy Thiết Trảo Lang.

      - A!

      tiếng hét thảm thiết vang lên, Hạ Ngôn nhìn thấy người trong tay cầm trường kiếm vung lên, bị con Thiết Trảo Lang hung hăng cắn tới, rồi sau đó chân trước của nó mạnh mẽ chọc thủng bụng người kia, lập tức dòng máu phun ra, người đó hét lên thê thảm rồi ngã xuống.

      - Hung dữ quá!

      Nhìn thấy màn này, Hạ Ngôn trong lòng kinh hãi .

      Những con Thiết Trảo Lang này hung dữ hơn nhiều so với mãnh hổ báo săn bình thường.

      - Là bọn họ!

      Lúc này Bạch Hoa đột nhiên kêu lên tiếng kinh ngạc.

      - Sao?

      Hạ Ngôn cũng hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn lên mấy người trẻ tuổi trong đám người bị vây công. Hạ Ngôn nhìn thấy Lục gia tiểu thư ngừng lui về phía sau, trong miệng ngừng sợ hãi hô lên.

      - Tại sao bọn họ lại ở chỗ này chứ? Chết tiệt! ngờ bị nhiều Thiết Trảo Lang vây công như vậy!

      Bạch Hoa hung hăng mắng mấy câu, sắc mặt ngưng trọng, trường kiếm trong tay run lên.

      - Ca ca! Hay là chúng ta thôi, Thiết Trảo Lang nơi này quá nhiều, cho dù chúng ta có tâm giúp bọn họ cũng vô ích.

      Bạch Nhị nhìn thoáng qua Bạch Hoa, nàng biết tâm tư Bạch Hoa, ánh mắt lấp lánh lên tiếng .

      - Đại ca! Mấy tên khốn nạn đó vừa rồi khi cường đạo vây công chúng ta căn bản thèm để ý tính mạng chúng ta, tại chúng ta cũng cần phải cứu bọn họ.

      Trương Long cũng ồm ồm .

      Bạch Hoa chân mày nhíu chặt, than tiếng.

      - Mặc kệ như thế nào, chúng ta tại vẫn mang nhiệm vụ người, nhận thù lao của người ta phải tiến hành nhiệm vụ đến cùng, đây là vinh quang của dong binh chúng ta. Hạ Ngôn huynh đệ! Xin đệ hãy trông chừng Bạch Nhị muội ở chỗ này, ta cùng hai huynh đệ Trương Long Triệu Mạnh lại đó xem có thể giết ra con đường để cứu mấy vị Lục thiếu gia cùng Lục tiểu thư hay .

      Bạch Hoa ánh mắt lấp lánh nhìn Hạ Ngôn .

      Đối với việc cứu hay cứu mấy con cháu trẻ tuổi Lục gia này Hạ Ngôn thực ra cũng quá để ý, cũng có tham gia vào trong nhiệm vụ lần này. Tuy nhiên đường chung với đám người Bạch Hoa, Hạ Ngôn rất có hảo cảm với bọn họ. Bạch Hoa nếu quyết định cứu mấy con cháu Lục gia kia, Hạ Ngôn tất nhiên cũng có ý kiến gì.

      Nhìn mảnh chi chít Thiết Trảo Lang ngừng gầm thét chút, vũ khí trong tay Hạ Ngôn cũng trở nên chấn động. Loại tình huống này coi như cũng là loại tôi luyện cho mình. Hạ Ngôn còn chưa từng giết dã thú to lớn và hung ác như vậy!

      - Đó là Kim giác Lang!

      đợi Hạ Ngôn lên tiếng, Trương Long kinh hãi kêu lớn.

      Thân hình Hạ Ngôn chấn động, nhìn theo hướng tay Trương Long chỉ, quả nhiên nhìn thấy con sói giống bình thường ở trong giữa bầy sói. Đầu sói này thần thái nhàn nhã ngồi ngay ngắn mặt đất, hai mắt khép hờ thành đường phát ra u quang trầm. Bộ lông vàng óng toàn thân dựng thẳng như rừng thương, khác biệt ràng nhất so với Thiết Trảo Lang bình thường là đỉnh đầu nó ngờ có chiếc sừng màu vàng kim lóng lánh, uy thế rất phi phàm!

      - Kim giác Lang? ngờ có cả Kim giác Lang!

      Bạch Hoa hít hơi khí lạnh, toàn thân chấn động.

      - Kim giác Lang! Chẳng lẽ là đầu lĩnh bầy Thiết Trảo Lang này?

      Hạ Ngôn thấy thần thái hai người liền nhăn mày nghi hoặc hỏi.

      - Đúng vậy! Tuy nhiên, trong bầy Thiết Trảo Lang bình thường căn bản tồn tại Kim giác Lang! kỳ quái, bầy Thiết Trảo Lang này chỉ dưới trăm con, tại sao lại xuất Kim giác Lang chứ?

      Bạch Hoa sau khi chấn động chút, trầm tư khó hiểu .

      - Kim giác Lang thực lực vô cùng khủng bố, cho dù cường giả Hậu Thiên đỉnh cũng khó có thể là đối thủ của nó. Trong Thiết Trảo Lang, chúng nó chính là Vương giả!

      Bạch Nhị chớp chớp đôi mắt xinh xắn chậm rãi .

      - Đại ca! Đệ thấy có lẽ chúng ta mau lui lại thôi, nếu bị bầy Thiết Trảo Lang này phát sợ là chúng ta cũng bị vây công.

      Trương Long nhìn Bạch Hoa , đại đao trong tay hoành ngang trước ngực.

      - Chậc chậc! Chiếc sừng của Kim giác Lang chính là bảo bối nha! Nghe rất nhiều cường giả cảnh giới Linh sư đều đặc biệt truy lùng Kim giác Lang mà thấy đó.

      Kim giác Lang cũng là khả ngộ khả cầu, cho dù đặc biệt tìm kiếm những nơi bầy sói tụ tập cũng rất khó tìm thấy Kim giác Lang!

      - Sừng của Kim giác Lang? Chẳng lẽ là dược liệu luyện đan sao?

      Hạ Ngôn ánh mắt sáng lên .

      Nghe được tiếng Hạ Ngôn, mấy người Bạch Hoa đều nhìn Hạ Ngôn chút, giọng Hạ Ngôn dường như rất có hứng thú với chiếc sừng đó.

      Bạch Hoa thở sâu hơi, nghiêm giọng :

      - Sừng Kim giác Lang quả là dược liệu vô giá hiếm thấy. Tuy nhiên thực lực Kim giác Lang này gần đạt tới cảnh giới Linh sư, người tu luyện bình thường chúng ta căn bản thể giết chết nó, hơn nữa bên cạnh nó còn có nhiều Thiết Trảo Lang bảo hộ.

      - A!

      Lại có dong binh chết thảm dưới móng sắt của Thiết Trảo Lang!

      - Chúng ta. chúng ta phải làm gì bây giờ?

      Mấy tên con chúa Lục gia sắc mặt trắng bệch. Thỉnh thoảng vung trường kiếm tiến lên chém mấy kiếm vào con Thiết Trảo Lang, tuy nhiên hành động đó căn bản làm nên chuyện gì.

      Bọn họ lần đầu tiên vào Tội Ác Sâm Lâm, ngờ mới tiến vào ba mươi dặm gặp phải Thiết Trảo Lang, mà còn là bầy Thiết Trảo Lang! thể vận khí bọn họ quả thực vô cùng tệ.

      Vốn bọn họ chỉ muốn tiến vào Tội Ác Sâm Lâm học hỏi kinh nghiệm, chiến đấu với số dã thú bình thường phen, hoặc là quan sát những dong binh này làm thế nào để sinh tồn trong Tội Ác Sâm Lâm. Cũng ngờ tới gặp phải bầy Thiết Trảo Lang cường đại như thế.

      Hơn mười dong binh giờ này còn lại đến mười tên, nửa số người ngã vào trong vũng máu.

      Mà bầy Thiết Trảo Lang được mùi máu tràn đầy trong khí kích thích, công kích càng ngày càng hung mãnh.

      Mắt thấy mấy dong binh còn lại ngăn chặn được bao lâu nữa, nhưng bọn lại thể giết ra con đường để đám con cháu Lục gia chạy trốn ra ngoài!

      - Chết!

      dong binh dùng thương hai mắt đỏ ngầu, gân xanh hằn lên, đột nhiên chợt quát tiếng, trường thương trong tay lóe lên như tia chớp đâm vào yết hầu con Thiết Trảo Lang, rồi sau đó rút mạnh lại mang theo dòng máu tươi phun ra.

      "Rầm!"

      Con Thiết Trảo Lang đó liền ngã sóng xoài mặt đất, đây là con Thiết Trảo Lang thứ tám mà giết.

      Nhưng số lượng Thiết Trảo Lang rất nhiều, nội lực cũng tiêu hao ít, chỉ sợ kiên trì được bao lâu nữa. Da của những Thiết Trảo Lang này cứng cỏi như sắt thép, muốn giết chết chúng nó phải truyền nội lực lên vũ khí mới có thể.

      - Thiếu gia tiểu thư! Các ngươi đừng lo lắng, chỉ cần chúng ta còn hơi thở, chúng ta để các ngươi bị thương tổn!

      Dong binh dùng thương cau mày lui về phía sau bước lớn tiếng , tinh quang trong mắt , trường kiếm ở múa lượn, bức lui ba bốn con Thiết Trảo Lang lao tới

      Những dong binh này quả vô cùng tận trách. Nhất là dong binh dùng thương, nếu muốn, bằng vào thực lực của hoàn toàn có thể tự mở đường máu đánh tan bầy Thiết Trảo Lang vây quanh mình chạy , nhưng cũng lựa chọn chạy trốn mình.

      - Nhưng vạn nhất ngươi cũng chết, vậy chúng ta.

      gã Lục thiết gia hai chân run rẩy, sắc mặt tái nhợt ấp úng .

      Dong binh dùng thương nghe được những lời này, toàn thân đột nhiên bộc phát khí thế vô cùng hùng mạnh, toàn lực đâm thương về phía trước, ngờ trực tiếp đâm chết hai con Thiết Trảo Lang.

      - Chúng ta chết rồi vậy nhiệm vụ cũng hoàn thành!

      Dong binh này lớn tiếng .

      Mấy tên con cháu Lục gia đưa mắt nhìn nhau, thân thể run nhè , cũng biết phải làm thế nào!

      - A!

      Lục gia tiểu thư đột nhiên giống như phát cuồng, trường kiếm trong tay vung lên, liên tục tiến lên phía trước năm sáu bước, đâm ra kiếm về phía con Thiết Trảo Lang miệng đầy máu mở lớn. Thiết Trảo Lang đó di động thân hình chút ngờ né tránh kiếm trí mạng này, sau đó nhe răng thuận thế lao về phía Lục gia tiểu thư.

      Lục gia tiểu thư lập tức hoa dung thất sắc, trong đầu trống rỗng, ngay cả lùi tránh về phía sau cũng quên mất, trơ mắt nhìn con Thiết Trảo Lang đó lao về phía cánh tay mình.

      " Keng" tiếng, bỗng nhiên thanh trường kiếm từ phía sau quỷ dị xuất , trực tiếp đâm vào miệng con Thiết Trảo Lang này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :