Linh La Giới - Dạ Thủy Hàn (1062 Chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 80: TÌM HIỂU TIN TỨC
      Bán rượu chỗ quầy hàng là nữ nhân tóc hồng, có lẽ khoảng tuổi hai bảy hai tám, mặc quần lụa mỏng màu hồng nửa trong suốt, nhan sắc trung thượng, thân thể mềm nhuyễn như xương.

      Hạ Ngôn cũng ưa uống rượu, tuy nhiên nếu tới quán rượu, tự nhiên thể chỉ ngồi mà uống, cho nên tùy ý chọn lọ.

      - Tiểu huynh đệ! Là mới tới Ngưu Xà Trấn chúng ta sao?

      Nữ nhân này ánh mắt lợi hại, tuy rằng khuôn mặt lười biếng chút để ý, thế nhưng vừa liếc mắt liền nhìn ra Hạ Ngôn vừa mới đến Ngưu Xà Trấn.

      Hạ Ngôn thoáng kinh ngạc chút, chợt cười :

      - Phải! sai, thời gian ta đến Ngưu Xà Trấn này còn chưa vượt quá nén hương nữa.

      - Hì hì! Tiểu huynh đệ, những người tới Ngưu Xà Trấn chúng ta, phần lớn đều là Tội Ác Sâm Lâm tầm bảo hoặc là săn giết địch nhân thu công trạng, biết đệ tới đây vì cái gì vậy?

      Nữ nhân kia khẽ chớp mi, ánh mắt biển đổi, trước ngực giống như cọ cọ vào Hạ Ngôn, hiếu kỳ quan sát Hạ Ngôn. Nàng ở quán rượu này cũng mười năm, thấy qua vô số người tu luyện, chẳng qua người tu luyện trẻ tuổi như Hạ Ngôn tới Ngưu Xà Trấn cũng nhiều, càng đừng là đến đây mình.

      - Ta cũng là Tội Ác Sâm Lâm tầm bảo.

      Ánh mắt Hạ Ngôn chợt lóe, thuận thế , đây cũng cần phải giấu diếm.

      - Nè! Bà chủ, thêm vò nữa!

      Giữa lúc nữ nhân này còn muốn gì nữa, bàn cách đó xa có người đứng lên quay sang bà chủ áo hồng này lớn giọng hô.

      - Ai nha! Tới đây, đại gia chờ chút!

      Bà chủ này đá lông nheo với Hạ Ngôn cái, sau đó lắc lắc vòng eo mềm mại chầm chậm trở về, lập tức làn gió thơm đảo qua trước mũi Hạ Ngôn.

      Hạ Ngôn nhún nhún vai, lỗ tai lại dựng thẳng lên.

      Hạ Ngôn cầm chai rượu đổ ra ly rượu xanh nhạt, đặt lên môi khẽ nhấm nháp. Rượu này cũng mạnh, vừa vào cổ liền tỏa ra hương vị ngọt ngào.

      - Hắc hắc! Lần trước lúc ta cùng đại ca Tội Ác Sâm Lâm, còn chưa vào liền đụng tới mấy tên cản ở ngoài, mấy tên cản đường kia lại còn muốn đánh cướp chúng ta. Ha ha! Bọn họ cũng xem chúng ta là ai, còn muốn đánh cướp chúng ta? Cuối cùng bị đại ca cùng các huynh đệ ta dẫn theo giết sạch toàn bộ, tất cả tài vật người bọn chúng đều thuộc về chúng ta hết.

      Cách bàn Hạ Ngôn xa, có tên nam nhân mặt dài miệng đầy hơi rượu, vừa cười to vừa .

      Cản đường, chính là chỉ loại người cường đạo cướp phỉ.

      Trong lòng Hạ Ngôn khẽ động, xem ra nguy hiểm trong Tội Ác Sâm Lâm này chỉ là độc trùng cùng dã thú, đối với loài người cũng cần phải cẩn thận nữa!

      - Phải rồi! Lưu ca là cường giả, mấy tên cản đường kia muốn đánh cướp Lưu ca quả là mù mắt chó, bị giết là đáng đời.

      tên to con áo đen ngồi chung bàn với tên mặt dài kia cười ha hả theo.

      Nam nhân mặt dài kia nghe lời này hết sức vui vẻ, mặt mừng rỡ, lập tức còn thêm:

      - Ngày hôm nay ta vui vẻ, thêm cho các ngươi chuyện. thời gian trước trong Tội Ác Sâm Lâm phát khu di tích, có người trong di tích này có bí điển tuyệt thế. Ai được bí điển này, là có thể học được võ kỹ độc bộ thiên hạ.

      Nam nhân mặt dài kia ánh mắt lóe lên, mặt có chút hồng lúc này cũng trở nên ngưng trọng. Tuy rằng đè thấp giọng, nhưng Hạ Ngôn vẫn nghe được ràng mỗi chữ ra.

      - Cái gì? Di tích? Bí điển?

      Mấy người ngồi cùng bàn, lập tức trừng to mắt, xốc tinh thần lại.

      Đối với người tu luyện mà , võ kỹ thậm chí còn có lực mê hoặc hơn cả tiền tài kếch xù.

      Bí điển võ kỹ cao cấp, quá khó cầu, dù cho có tiền cũng mua được. Nếu , lấy tài lực Hạ gia làm sao chỉ mới có ba bản bí điển Nhân cấp đây chứ? Bí điển cao cấp, đều là chậm rãi tích lũy xuống theo con sông lịch sử dài đằng đẵng. Người tu luyện bình thường, muốn có được bí điển lưu, quả còn khó hơn cả lên trời.

      - Suỵt

      - giọng chút, tin tức này tuyệt đối thể truyền ra ngoài. Khụ! Lối vào di tích kia có linh thú vừa lợi hại lại hung mãnh trông coi. Linh thú đó cần lợi hại cỡ nào, ta tận mắt thấy hơn mười tên hảo thủ vây công nó, lại bị nó cái tát trực tiếp vỗ chết hết tám người. Ta thấy linh thú kia còn muốn lợi hại hơn cả Linh sư.

      Nam nhân mặt dài kia lại hạ giọng, ánh mắt nhìn hai bên.

      Ở gần bọn họ, chỉ có bàn của Hạ Ngôn. Thoạt nhìn Hạ Ngôn vẫn còn là thiếu niên, cho nên ánh mắt của chỉ hơi dừng lại chút liền thu trở về.

      Cho dù là Linh sư, cũng thể thoáng chút liền giết hết tám người người tu luyện bên bọn họ.

      Nghe được nam nhân mặt dài kia vậy, những người khác đều hít vào hơi lạnh, vô cùng kinh hãi. Linh thú trong Tội Ác Sâm Lâm bình thường đều có lĩnh vực địa bàn, chỉ cần loài người cố ý xâm phạm chúng nó, bình thường chúng cũng chủ động công kích loài người.

      Linh thú phải dã thú bình thường, chúng nó ít nhiều cũng chút trí tuệ.

      - Tới đây, uống rượu uống rượu.

      người khôi phục lại từ trong khiếp sợ, nâng cao chiếc ly lớn màu đen với những người khác, mấy người khác cũng cười ha hả nâng ly uống.

      Còn Hạ Ngôn nghe được tin tức này, khỏi bắt đầu quan tâm, loại di tích như thế này đều là nơi cất giấu bảo vật do ít cường giả tuyệt thế lưu lại. vậy, chỉ có bí điển, có khả năng còn ít thần binh tuyệt thế, hoặc là ít phương thuốc luyện đan. dù sao tất nhiên đều là bảo bối vô giá.

      Giữa lúc Hạ Ngôn thầm suy xét nên làm sao tìm hiểu tin tức, ngoài cửa quán rượu lại vào vài người.

      Mấy người này, ba nam nữ, trong đó vũ khí của hai người là trường kiếm, hai người còn lại dùng đao sắc bén.

      - Hả? Hết chỗ rồi sao?

      người dẫn đầu bốn người này đảo mắt nhìn qua toàn bộ đại sảnh, miệng lớn tiếng hỏi.

      Bà chủ áo hồng vội vã bước chân bỏ lên nghênh đón:

      - Ai da! Các vị khách nhân tôn quý, làm sao lại có chỗ chứ? Các vị, mau mau mời vào trong, bàn kia chỉ có vị khách.

      Bà chủ áo hồng kia mặt đầy nụ cười, cái bàn nàng tự nhiên chỉ chỗ Hạ Ngôn ngồi.

      Tuy rằng trong quán rượu rất ầm ĩ, tuy nhiên Hạ Ngôn cũng vẫn có thể nghe được ràng, ánh mắt quan sát mấy người vừa vào chút, khiến người ta phản cảm. Nhất là kia, tướng mạo hết sức khả ái, mắt ngọc mày ngài, dáng người xinh xắn lung linh, trang phục toàn thân màu trắng, thoạt nhìn thực lực bình thường.

      - Ca! Muội thấy chúng ta ngồi bên kia , hết cả ngày, sắp mệt chết muội rồi.

      kia liếc nhìn Hạ Ngôn, sau đó chuyển nhìn nam tử do dự đứng bên cạnh nàng.

      Nghe được muội muội như vậy, nam tử kia cười cười :

      - Được! Huynh hỏi vị tiểu huynh đệ kia chút, nếu ngại chúng ta cũng qua đó ngồi.

      - Đại ca! Còn cần phải hỏi gì chứ, chúng ta trực tiếp qua ngồi cũng được. Quán rượu này cũng phải nhà mở mà.

      nam nhân khác trừng lớn mắt phàn nàn.

      Nam tử dẫn đầu liếc nam nhân kia quát lớn:

      - Ngươi câm miệng, ta cho ngươi chuyện ngươi được .

      Bị mắng như thế, nam nhân kia cũng chút tức giận, còn nhe răng trợn mắt cười đánh trống lảng, cũng dám lung tung nữa.

      - Nếu như bốn vị chê chật, vậy mời ngồi xuống .

      Hạ Ngôn đợi nam tử kia tiến lên hỏi, liền mở miệng lớn tiếng với bốn người.

      - Hả?

      Mấy người cùng bà chủ kia đều sững sờ, bọn họ cách vị trí Hạ Ngôn cũng gần, theo đạo lý những lời bọn họ vừa ở trong hoàn cảnh ầm ĩ thế này, Hạ Ngôn căn bản nghe được mới phải, thế nhưng.

      Nam tử dẫn đầu phản ứng rất nhanh, vội vã ôm quyền đáp lại :

      - Vậy cảm tạ tiểu huynh đệ!

      xong ánh mắt lóe lên, nam tử dẫn đầu này liền quan sát Hạ Ngôn tỉ mỉ lần nữa, trong lòng rung động .

      - Ca! Vừa nãy chúng ta như thế, lại có thể nghe được sao?

      khả ái kia vô cùng kinh ngạc giọng hỏi.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 81: ĐỒNG HÀNH
      Tuy rằng khi nữ tử đáng này chuyện với ca ca nàng hạ thấp thanh xuống, nhưng Hạ Ngôn vẫn có thể nghe được lời nàng ràng. Hạ Ngôn từ sau khi tu luyện Linh La tâm pháp, năm giác quan của trở nên vô cùng linh mẫn.

      Nghe thấy nữ tử đó như vậy, Hạ Ngôn trong lòng cũng chấn động thầm nghĩ:

      -" mình ta ra ngoài, có lẽ nên quá đường hoàng mới tốt, chuyện này dễ thấy với ta cũng phải việc hay gi".

      - Ha ha! Bốn vị! Trong đại sảnh này còn bàn trống, chỉ còn bàn này còn chỗ. Nếu các vị ngại cùng nhau ngồi .

      Hạ Ngôn cười cười lớn tiếng với bốn người.

      Nghe Hạ Ngôn như vậy, bốn người cùng hồng y chủ quán mới bừng tỉnh đại ngộ, ra cũng phải Hạ Ngôn nghe được lời mấy người , mà là bởi vì Hạ Ngôn hiếu khách, cho nên thấy còn chỗ trống mới mời bọn họ.

      Nam tử cầm đầu phía trước mỉm cười với nữ tử khả ái bên cạnh, lại xoay người với hai người khác:

      - Chúng ta liền qua đó quấy rầy vị tiểu huynh đệ này vậy.

      Những lời này rất lớn, hiển nhiên cũng là cho Hạ Ngôn nghe.

      Có thể thấy được nam tử cầm đầu này phẩm hạnh rất tệ, làm việc có lễ có tiết.

      Trong quán rượu, lúc này ít người chú ý tới bốn người mới vào, hơn nữa khi nhìn thấy nữ tử khả ái kia, trong ánh mắt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ tham lam.

      Những người này phần lớn đều thường xuyên tiến vào Tội Ác Sâm Lâm, hàng năm kiếm sống lưỡi đao mũi kiếm, cái nhìn đối với sống chết hơn so với người thường rất nhiều, chưa bao giờ che dấu dục vọng trong lòng mình. Lần này tiến vào Tội Ác Sâm Lâm, ai cũng biết còn có lần sau hay , cho nên rất nhiều người làm việc cũng theo quy củ, toàn bộ chỉ theo thực lực với vui thích. Tựa như tại, dục vọng trắng trợn kia chớp động trong ánh mắt rất nhiều người.

      Nếu phải thực lực bốn người thoạt nhìn cũng kém, sợ rằng sớm có người tiến lên bắt chuyện với nữ tử khả ái kia.

      Mà nữ tử kia bị nhiều ánh mắt nóng bỏng nhìn như vậy ngờ có bất cứ xấu hổ gì, giống như căn bản cảm thấy vậy. Hạ Ngôn nhìn vậy khỏi hơi hơi giật mình trong lòng.

      - Khà khà! Các vị mau mời ngồi, biết quý khách cần chút rượu hay đồ nhắm gì ? Rượu ở quán ta tuyệt đối thuần khiết nhất toàn đại lục đó.

      Hồng y chủ quán ánh mắt quyến rũ nũng nịu cười hỏi.

      Bà chủ này hiển nhiên cũng phải người thường, có khả năng mở quán rượu tại Ngưu Xà Trấn tuyệt đối phải nhân vật dễ chọc.

      Tiếp theo, bốn người tới gần bàn Hạ Ngôn ngồi, nam tử cầm đầu ôm quyền hướng Hạ Ngôn vài câu khách sáo.

      - Ta tên là Bạch Hoa, đây là muội muội ta Bạch Nhị, vị này là Triệu Mạnh, là Trương Long.

      Bạch Hoa tự giới thiệu mình cùng mấy người bên mình cho Hạ Ngôn.

      Hán tử đĩnh đạc vừa rồi chính là Trương Long. Về phần người tên Triệu Mạnh dường như trầm mặc ít , biểu tình mặt biến hóa cũng nhiều, làn da ngăm đen, tuy nhiên gân xanh tay nổi , sử dụng thanh nhận đao, thực lực kém.

      - Ta tên là Hạ Ngôn!

      Hạ Ngôn gật gật đầu, hơi hơi chắp tay ôm quyền .

      Năm người ngồi cùng bàn thấp bé này cũng có vẻ chật chội, ngoại trừ Trương Long chiếm vị trí rộng chút, mấy người khác dáng người cũng tính vạm vỡ.

      - Hạ Ngôn? Ngươi thoạt nhìn rất trẻ.

      Bạch Nhị chớp mắt, nhìn Hạ Ngôn khẽ cười giòn .

      Hạ Ngôn hơi hơi lắc đầu :

      - Ta đích thực tuổi còn trẻ.

      mới mười lăm tuổi, vừa mới trưởng thành.

      - Ý ta là người trẻ tuổi như ngươi chẳng lẽ cũng muốn Tội Ác Sâm Lâm sao?

      Bạch Nhị ánh mắt lấp lánh xoay chuyển, có chút tò mò hỏi.

      Trương Long ở bên cạnh dường như muốn điều gì, đôi mắt to liếc nhìn Hạ Ngôn, tuy nhiên nhớ tới vừa rồi Bạch Hoa bảo câm miệng được lung tung, cuối cùng lời sắp ra đến miệng đành nuốt vào, từ lỗ mũi phun ra ngụm khí, cầm bát rượu mạnh mẽ uống hơi cạn sạch.

      - Ừ! Ta muốn Tội Ác Sâm Lâm.

      Hạ Ngôn thẳng thắn .

      - Hạ Ngôn huynh đệ! Ngươi muốn Tội Ác Sâm Lâm làm gì?

      Bạch Hoa cũng nhăn mặt nhíu mày tò mò hỏi.

      Thoạt nhìn Hạ Ngôn thực rất . Bình thường người tu luyện hoặc lính đánh thuê cũng ít nhất phải hơn hai mươi tuổi mới có thể Tội Ác Sâm Lâm.

      Hạ Ngôn :

      - Ha ha! Ta muốn tìm ít dược liệu.

      Bạch Hoa giật mình gật gật đầu.

      Việc Tội Ác Sâm Lâm tìm kiếm dược liệu cùng khoáng thạch cũng rất bình thường, số đoàn dong binh Tội Ác Sâm Lâm cũng là để tìm số dược liệu cùng khoáng thạch, hoặc là tìm giết chút dã thú.

      - Vậy ngươi vì sao chỉ mình? Nếu gia nhập đoàn dong binh vậy dễ dàng hơn nhiều lắm. Giống như ngươi rất nguy hiểm.

      Đôi mắt trong đẹp của Bạch Nhị chuyển động lấp lánh.

      Hạ Ngôn cười nâng chén rượu đưa lên miệng rồi sau đó :

      - Thực ra đây là lần đầu tiên ta Tội Ác Sâm Lâm nên cũng có kinh nghiệm gì.

      - Vậy bằng ngươi cùng với chúng ta , ta cùng ca ca cũng muốn Tội Ác Sâm Lâm, ngươi cùng với đội chúng ta cũng an toàn hơn nhiều. Ta cho ngươi hay Tội Ác Sâm Lâm có rất nhiều dã thú hung hung mãnh, còn có số nhân loại giết người nữa. Nếu vạn nhất ngươi lạc đường, cẩn thận xâm nhập vào nơi sâu xa, chừng có thể gặp được người Đại Lục Ám Dạ, như vậy nhất định phải chết.

      Bạch Nhị này dường như cho rằng Hạ Ngôn là tiểu đệ đệ chưa hiểu chuyện, vừa vừa dùng ngón tay trắng nõn đưa qua đưa lại ra dấu, đôi mắt đen to tròn giống như đốm vậy.

      Bạch Hoa ở bên cạnh thấy muội muội như thế chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

      Hạ Ngôn này nếu theo bọn họ, thể nghi ngờ là gánh nặng, nhưng muội muội khả ái này của điểm tốt nhất chính là tâm đồng tình tràn lan, lúc này cho dù đồng ý cũng đương nhiên được.

      Nghe được Bạch Nhị như vậy, Hạ Ngôn ra để ý tư thái lúc nàng chuyện ra dáng đại tỷ vậy, tâm tư khẽ động, đối với Tội Ác Sâm Lâm cũng biết nhiều, nếu có thể cùng với mấy người Bạch Hoa này vậy tự nhiên tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Hơn nữa đường cũng có thể từ trong miệng bọn họ biết được số tin tức về Tội Ác Sâm Lâm.

      - Đại ca! Chúng ta lần này Tội Ác Sâm Lâm còn có nhiệm vụ, nếu dẫn theo người ngoài chỉ sợ quá tiện.

      Triệu Mạnh vẫn có mở miệng chuyện, lúc này hạ thấp thanh .

      Hiển nhiên cảm thấy được Hạ Ngôn là gánh nặng, cho nên muốn cho Hạ Ngôn cùng, vì vậy mới với Bạch Hoa như vậy.

      Hạ Ngôn nhíu nhíu chân mày nhìn về phía Bạch Hoa.

      Nếu người ta muốn mình theo vậy tất nhiên Hạ Ngôn mặt dày mà cùng được.

      - Ca.

      Bạch Hoa còn chưa gì, Bạch Nhị liền phát ra tiếng gọi lanh lảnh vang dội.

      Bạch Nhị từ lúc mới bắt đầu nhìn thấy Hạ Ngôn, liền rất có hảo cảm với Hạ Ngôn, mị lực của Hạ Ngôn cũng . Hơn nữa, nữ tử giống như Bạch Nhị rất dễ dàng bị ấn tượng đầu tiên mê hoặc.

      - Ha ha! Hạ Ngôn huynh đệ! Nếu ngươi thấy ngại cùng chúng ta. đường cũng có thể chiếu cố tốt cho nhau.

      Bạch Hoa bị Bạch Nhị lôi kéo y phục, cười với Hạ Ngôn.

      Triệu Mạnh thấy Bạch Hoa như vậy cũng thêm gì. Thực ra cũng chỉ đưa ra ý kiện thảo luận, đối với quyết định của Bạch Hoa tuyệt đối có bất cứ thỏa mãn nào. Bọn họ dẫn theo người có kinh nghiệm, tất nhiên phiền toái cho bọn họ. Theo Triệu Mạnh thấy Hạ Ngôn mặc dù là người tu luyện, nhưng thực lực cũng quá mạnh mẽ, nếu gặp phải nguy hiểm, mọi người tất nhiên còn phải bảo vệ Hạ Ngôn.

      - Đúng vậy, ha ha! Hạ Ngôn huynh đệ! Ngươi cùng ca ca ta, đường ca ca ta nhất định chiếu cố ngươi!

      Trương Long rốt cục nhịn được, mở miệng cười "ha ha" lớn.

      Vừa rồi Hạ Ngôn chủ động mời bọn họ ngồi cùng bàn, khiến ấn tượng của Trương Long đối với Hạ Ngôn tốt lên rất nhiều. Trương Long vốn là người thích sảng khoái nhất.

      Hạ Ngôn cười cười :

      - Vậy đa tạ các vị.

      - tốt quá!

      Bạch Nhị vỗ vỗ đôi bàn tay trắng như phấn, đắc ý cười cười, cũng nâng chén rượu lên nhấp ngụm rượu mạnh, mặt lập tức hồng đỏ dâng lên.

      - Hạ Ngôn huynh đệ! Ngươi cũng đừng thấy lúc này muội muội ta dịu dàng đáng , chờ đụng phải cường đạo hoặc dã thú, nàng thực ra có thể đánh đập đó.

      Bạch Hoa thấy Hạ Ngôn nhìn muội muội uống rượu, liền cười .

      Hạ Ngôn cười cười :

      - Thực ra ta cũng nhìn ra.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 82: BIẾN HÓA
      Bạch Nhị trợn mắt liếc nhìn Bạch Hoa cái, khuôn mặt hồng hào vô cùng đáng .

      Bạch Hoa cười "ha ha" mấy tiếng, Trương Long cùng Triệu Mạnh vẫn cầm bát to uống rượu.

      - Hạ Ngôn huynh đệ! Ngươi dự định cùng chúng ta, trước hết ta với ngươi chút nhiệm vụ của chúng ta lần này. Thực ra huynh muội ta cùng hai vị huynh đệ Trương Long Triệu Mạnh đều là huynh đệ cùng nhau lớn lên từ tại thành Bạch Thanh. Trong bốn người ta lớn tuổi nhất cho nên mọi việc đều do ta quyết định. Lúc này bốn người chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ bảo hộ dong binh.

      Bạch Hoa sau khi cười xong bắt đầu nghiêm túc với Hạ Ngôn.

      Hạ Ngôn gật đầu.

      - Mấy tên đệ tử đời sau của Lục gia thành Bạch Thanh muốn lịch lãm Tội Ác Sâm Lâm, bọn họ ở đại sảnh Công hội dong binh tuyên bố nhiệm vụ thuê lính đánh thuê bảo hộ mấy đệ tử đời sau đó. Bởi vì tiền thù lao có hạn cho nên những đoàn dong binh khá lớn nhận nhiệm vụ này. tại nhận nhiệm vụ này đều là số dong binh nhàn hạ hoặc là đoàn thể như bốn huynh đệ chúng ta vậy. Thù lao cho nhiệm vụ lần này tổng cộng chỉ có hai trăm kim tệ. Hạ Ngôn huynh đệ nếu cũng gia nhập chúng ta vậy tự nhiên ngươi cũng có phần, chờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ chúng ta trả kim tệ thù lao cho ngươi.

      Bạch Hoa ra nội dung nhiệm vụ cùng với số lượng tiền thù lao, còn có cả người nào nhận nhiệm vụ nào đều rất ràng.

      Nghe đến đó Hạ Ngôn càng kính nể đối với thái độ làm người của Bạch Hoa. Nếu là người bình thường căn bản có khả năng đề cập đến chuyện tiền thù lao, mà Bạch Hoa lại coi như Hạ Ngôn cũng là thành viên, hơn nữa tiền thù lao vốn thuộc về bốn người bọn họ giờ phải chia ra thêm phần.

      Phẩm hạnh như vậy khiến Hạ Ngôn thoáng cảm động trong lòng.

      Mấy người Bạch Nhị cũng đều biểu tình tự nhiên, có bất cứ bất mãn nào đối với quyết định của Bạch Hoa.

      Hạ Ngôn nở nụ cười :

      - Bạch Hoa đại ca! Nhân cách của huynh khiến đệ nể phục, tuy nhiên đệ chỉ cùng mọi người, cũng tham dự vào nhiệm vụ. Cho nên tiền thù lao này đệ có khả năng nhận.

      Mười kim tệ nếu là ở năm trước, đối với Hạ Ngôn mà quả khoản tiền tài rất lớn. Nhưng với Hạ Ngôn bây giờ mà , mười kim tệ cũng chỉ như hạt mưa bụi mà thôi.

      Trong phòng Hạ Ngôn ở Hạ gia còn có mười hai vạn kim phiếu cùng ngàn kim tệ.

      Đương nhiên Hạ Ngôn phải cự tuyệt vì mười kim tệ quá ít, mà là cảm thấy được mình quả thể nhận tiền thù lao này.

      Bạch Hoa lại xua tay :

      - Vậy thể được! Tiền thù lao này cũng phải chúng ta cho Hạ Ngôn đệ, mà là Lục gia cho.

      - Đại ca! Hạ Ngôn huynh đệ! Các người cũng đừng vì chuyện kim tệ này kim tệ kia ngừng nữa, chúng ta uống chút rượu chuyện mới xuất ở Tội Ác Sâm Lâm tốt hơn.

      Trương Long nhăn lông mày đen sẫm lên tiếng .

      - Hắc hắc! Các vị cũng muốn Tội Ác Sâm Lâm sao?

      Lúc này từ chiếc bàn cách đó xa hán tử mặt lộ ra vết sẹo, ánh mắt lấp lóe, đứng dậy lảo đảo vài bước về phía mấy người Hạ Ngôn.

      Bốn năm người cùng ngồi với đều đưa ánh mắt nhìn về phía mấy người Hạ Ngôn, thời điểm nhìn Bạch Nhị trong ánh mắt mảnh rực cháy.

      - Đúng vậy!

      Bạch Hoa liếc mắt nhìn hán tử kia cái, nghiêm mặt trả lời.

      - Ha ha! Vậy tốt quá! Hắc, mấy huynh đệ ta cũng muốn Tội Ác Sâm Lâm, bằng hai đội chúng ta hợp làm , cùng thế nào?

      Hán tử râu còn dính rượu, ánh mắt đỏ lên thỏ ra toàn mùi rượu .

      - Điều này chỉ sợ quá thích hợp, chúng ta có nhiệm vụ. Ha ha! Vị huynh đệ này, bằng để lần sau có cơ hội chúng ta lại hợp tác được chứ?

      Bạch Hoa cũng đứng lên, khách khí .

      Trương Long ở bên cạnh mắt trợn trắng sắp kiên nhẫn nổi, dường như chuẩn bị tùy thời động thủ vậy. Mà Triệu Mạnh mặt chút thay đổi, cúi đầu quan sát.

      Bạch Nhị mặt cười lạnh lại, ngồi bên cạnh Hạ Ngôn người vẫn nhúc nhích nhưng thân thể mềm mại hơi hơi rung động.

      - Sao? Như thế nào? Ngươi xem thường huynh đệ ta sao? Tiểu tử kia có thể đồng hành cùng các ngươi còn chúng ta lại được sao?

      Hán tử mặt sẹo nhổ ngụm nước miếng, quay bước trở lại, nắm binh khí bàn chỉ vào Hạ Ngôn.

      Mấy người ngồi cùng bàn với cũng đều đứng lên, tay nắm binh khí.

      Trong quán rượu vốn ồn ào náo động cũng chợt xuống, tất cả mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về phía hai đám người, có ý chuẩn bị xem náo nhiệt.

      Hồng y bà chủ lúc này từ trong quầy ra, thân hình uyển chuyển như rắn nước vậy, ngón tay bé trắng nõn quơ quơ trước mặt mọi người :

      - Mấy vị đại gia à! Các ngươi đừng có gây ở trong quán rượu, Ngưu Xà Trấn này tuy rằng là địa phương , nhưng nơi này gần Tội Ác Sâm Lâm, mọi người cũng đều lần đầu tiên đến đây, cũng còn đến lần thứ hai nữa chứ.

      Hồng y bà chủ tiếng tuy rằng lớn, hơn nữa lại còn dịu ngọt, nhưng hương vị trong đó mọi người tự nhiên có thể nghe ra được.

      Ngưu Xà Trấn này tuy rằng chỉ là địa phương , nhưng phải nơi người bình thường có thể giương oai. Nếu gây chuyện ở trong này, cho dù ngươi chạy thoát lần này, nếu ngươi vĩnh viên thể quay lại nữa.

      - Hắc hắc! Bà chủ! Huynh đệ ta cũng dám gây , chỉ là thương lượng với mấy vị huynh đệ cùng bé xinh đẹp kia thôi. Tất cả mọi người đều muốn Tội Ác Sâm Lâm, nếu cùng đường cùng nhau phải có thể chiếu cố tốt lẫn nhau sao.

      Đại hán thấy bà chủ ra lập tức mặt tươi cười .

      - Hừ! Ngươi là cái thá gì mà cũng xứng đòi cùng chúng ta?

      Bạch Nhị từ chỗ ngồi đứng lên, trợn mắt lườm hán tử kia mắng.

      Hạ Ngôn mặt nhăn mày nhíu, lúc này vừa mới dự định cùng mấy người này giờ có biến cố phát sinh.

      - Mụ đàn bà thối! Đại ca chúng ta muốn cùng các ngươi đó là vinh hạnh của các ngươi. Hừ! biết điều như vậy ta chặt bỏ đầu các ngươi!

      Trong mấy tên cùng ngồi với hán tử mặt sẹo, hán tử thấp bé mặt ngựa chỉ vào Bạch Nhị mắng.

      Bạch Hoa nghe được mặt ngựa kia ngờ dám mắng muội muội mình, sắc mặt lập tức sa sầm lại, khuôn mặt tuấn tú cũng nhăn lại mảnh.

      vốn cưng chiều muội muội này nhất, ai cũng thể khi dễ nàng, Thiên Vương lão tử cũng được.

      Hán tử mặt sẹo nghe Bạch Nhị mắng mình, vốn ý cười mặt lập tức cứng đờ lại, tuy rằng ở Ngưu Xà Trấn tính là nhân vật to lớn gì, nhưng ở trước mặt mấy tiểu đệ nếu bị mắng liền bỏ qua như vậy, quả cũng nhịn được.

      - Mấy tiểu tử các ngươi nghe cho ta, cùng mấy huynh đệ ta cũng được, nhưng bé kia phải theo bồi mấy người huynh đệ chúng ta cả đêm. Chậc chậc! nàng này đúng là tươi ngon mọng nước nha! Thoạt nhìn xinh xắn, hai trái đào kia cũng đâu.

      Hán tử mặt sẹo cười dâm nhìn về phía ngực Bạch Nhị.

      Bạch Nhị hơi hơi sửng sốt, rồi sau đó sắc mặt đại biến, rút trường kiếm ra "keng" tiếng.

      Mấy tên khốn nạn này cũng dám với mình như vậy.

      Hán tử mặt sẹo cùng mấy người đều "ha ha" cười lớn, ánh mắt dâm tà nhìn Bạch Nhị.

      Hạ Ngôn cũng nhịn được đưa ánh mắt nhìn lướt qua hai quả đào mềm mại trước ngực Bạch Nhị, quả cũng . So với Nhã Phân ở hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến kia cũng kém chẳng bao nhiêu.

      - Mẹ nó, muốn chết!

      Trương Long mạnh mẽ ném chiếc bát xuống đất, từ chỗ ngồi liền xông lên.

      Hồng y bà chủ sắc mặt lúc này cũng trở nên sương lạnh, nụ cười vốn đọng mặt hoàn toàn biến mất, lặng lẽ lui trở lại sau quầy. Hạ Ngôn nhìn thấy nàng phất phất chiếc khăn trong tay về phía cửa sau, rồi sau đó có thân ảnh nhoáng cái phía ngoài cửa đó.

      " Phốc"!

      Trương Long còn chưa kịp động, Bạch Nhị xuất trường kiếm trực tiếp đâm tới hán tử mặt sẹo.

      Kiếm kỹ của Bạch Nhị quả nhiên tệ, cước bộ dưới chân cũng rất linh hoạt, chỉ trong nháy mắt trường kiếm chứa đầy hàn ý tới trước ngực hán tử mặt sẹo kia.

      Mặt sẹo trợn tròn mắt kinh hãi nhìn Bạch Nhị, nghĩ tới bé trắng trẻo xinh đẹp này cũng dám động thủ, đến khi trường kiếm mang hàn khí kinh người tới trước mắt rồi, lúc này mới phản ứng lại, bối rối đưa vũ khí trong tay lên muốn ngăn cản.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 83: TRƯỚC KHI LÊN ĐƯỜNG
      "Kiếm kỹ của Bạch Nhị này quả nhiên sắc bén. Nội lực kết hợp kiếm pháp đại khái có thể phát ra uy lực võ kỹ dưới bảy mươi độ. Mà mặt sẹo kia kém khá xa, lật đật ngăn cản đao căn bản hề có quy tắc gi".

      Hạ Ngôn thấy Bạch Nhị xuất kiếm liền thầm nghĩ trong lòng.

      "Phốc"!

      Đường kiếm của Bạch Nhị thoáng lệch , tránh khỏi binh khí trong tay mặt sẹo trực tiếp đâm vào cánh tay . Mũi kiếm vừa điểm vào, toàn bộ cánh tay trái bị rơi xuống.

      Trong lúc nhất thời, máu chảy như suối.

      - A!

      Mặt sẹo ngây người cẩn thận nhìn cánh tay rơi dưới đất, rồi mới kêu thảm tiếng, sắc mặt lập tức trắng bệch.

      - Các huynh đệ! Giết bọn chúng!

      Mấy huynh đệ của mặt sẹo sau khi thấy mặt sẹo cụt tay mới trong giây lát kinh tỉnh lại, người trong đó tay cầm đại đao vung lên gào thét.

      - Hừ!

      Bạch Hoa lúc này thân thể xông về phía trước bước, khí thế toàn thân đột nhiên bùng phát, trường kiếm trong tay giống như linh xà liên tục điểm trước người mấy cái.

      Mấy tên kia chỉ cảm thấy nơi yết hầu chợt lạnh, kiếm khí tiến vào thân thể lập tức cứng đờ. Bọn chúng cũng ngốc, biết đối phương hạ thủ lưu tình, bằng mấy người bọn chúng ngay cả cơ hội ngăn cản cũng bị chém rơi đầu rồi.

      Mặt sẹo đau đớn ôm cánh tay bị cụt, ngồi chiếc ghế quan sát trận đánh nhau, trán từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu ngừng chảy xuống.

      Bạch Hoa lúc này thân thể mới dừng lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn mấy người trước mặt.

      - Hừ! Các ngươi nếu cút , ta ra tay tiếp thể thấy máu!

      Bạch Hoa lạnh lùng .

      Lúc này, mấy người mặt sẹo mới hoàn toàn tỉnh ngộ, mấy người bọn chúng đụng vào cũng phải nhân vật đơn giản, căn bản phải bọn chúng có thể đối phó.

      Hạ Ngôn đánh gia chút trong lòng, Bạch Hoa đại khái đả thông trăm đường kinh mạch, mà Bạch Nhị hẳn là đả thông dưới chín mươi đường kinh mạch. Kiếm kỹ hai người giống nhau, đều là điển tịch thượng thừa trong số những võ kỹ bất nhập lưu.

      trận tiếp " rầm rập" vang lên, trong tiếng kêu thảm của mặt sẹo được mấy huynh đệ mặt trắng bệch của dìu ra ngoài, chiếc tay cụt kia cũng được mang , mặt đất chỉ lưu lại chút máu đỏ sẫm.

      Mọi người trong quán rượu xem náo nhiệt đương nhiên lúc này cũng biết bốn người Bạch Hoa lợi hại, bé thoạt nhìn xinh xắn kia ngờ kiếm kỹ bá đạo như thế, kiếm liền chém cụt tay mặt sẹo kia. Từng đợt tiếng thổn thức rất từ bốn phương tám hướng truyền ra, ánh mắt mọi người nhìn về phía Bạch Nhị cũng còn vẻ dâm tà nóng bỏng như vừa rồi.

      Ở trong mắt những người này, thực lực có sức chấn nhiếp lớn hơn nhiều so với khuôn phép!

      - Mấy vị thực lực mạnh, vừa rồi ta còn lo lắng cho các ngươi nữa chứ, xem ra lo lắng của ta hoàn toàn dư thừa rồi. Khách khách! Các ngươi cần phải ngoan độc hơn chút nữa.

      Lúc này hồng y bà chủ từ trong quầy lại ra, vẻ tươi cười lại khôi phục mặt.

      - Ha ha! Chuyện vừa rồi là đối phương khiêu khích trước, mấy huynh đệ chúng tôi tuyệt đối có ý gây trong quán rượu đâu!

      Bạch Hoa cười với bà chủ.

      Bà chủ cười đến mức run rẩy cả người, đổi giọng :

      - Đó là tự nhiên! Tuy nhiên các ngươi cần cẩn thận chút, mấy người bọn chúng chừng trả thù các ngươi.

      Nàng vừa dứt lời, có mấy người từ cửa chính bước vào, người mặc áo giáp, ánh mắt sắc bén như mãnh thú, sát khí tỏa rộng, ánh mắt đảo qua mọi người trong quán rượu.

      - Vừa xảy ra chuyện gì?

      Người cầm đầu trầm giọng hỏi bà chủ.

      Hồng y bà chủ vội vàng cười :

      - Đại nhân! có việc gì nữa, vừa rồi có mấy tên mắt tròng muốn gây trong quán rượu, bị mấy vị hảo hán này đuổi rồi.

      Nghe bà chủ như vậy, ánh mắt người mặc áo giáp đó lập tức dừng đám người Bạch Hoa.

      Bạch Hoa mỉm cười hướng người đó gật đầu cái.

      - Ừ! Vậy tốt rồi, nếu có việc gì chúng ta trước!

      Sau khi xong, mấy người xoay người vội vàng rời .

      Chờ sau khi mấy người rồi, bà chủ cười giải thích với mọi người:

      - Đó đều là vệ đội trấn, chúng ta trả phí bảo hộ nhất định, nếu có người gây bọn họ phái người đến xử lý.

      Bạch Hoa gật đầu :

      - Phải nên như thế!

      Rồi lại tiếp:

      - Ha ha! tại rượu cũng uống nổi, chúng ta thôi.

      Khi chuyện, Bạch Hoa lấy từ trong túi mình ra ngân tệ đưa cho bà chủ. Bà chủ thuận tay nhận tiền, cười khanh khách "hoan nghênh lần sau lại đến".

      Thời điểm Hạ Ngôn rời , hồng y bà chủ còn ném cho ánh mắt quyến rũ.

      - Vừa rồi có làm ngươi sợ ?

      Mấy người ra khỏi quán rượu, Bạch nhị thấy Hạ Ngôn trầm mặc lên tiếng, thấp giọng cười hì hì hỏi.

      Hạ Ngôn sửng sốt, rồi sau đó khẽ cười :

      - có! Ta nghĩ võ kỹ các ngươi đều rất mạnh.

      - Này! Bị sợ là sợ, còn chịu thừa nhận nữa, sợ chúng ta giễu cợt ngươi sao? Tuy nhiên lời ngươi thực ra sai, võ kỹ ca ca ta vô cùng lợi hại.

      Bạch Nhị đầu tiên là nổi giận chút, sau đó vui mừng .

      Trương Long trợn mắt lớn tiếng :

      - Con bà nó! là xui xẻo, rượu cũng chưa được uống. Đại ca! Ngày mai khi nào chúng ta xuất phát?

      Nghe Bạch Nhị , Hạ Ngôn đành cười khổ lắc đầu dám bắt bẻ. Khi Trương Long ra những lời này Hạ Ngôn mới vểnh tai nghe.

      - Sáng sớm ngày mai xuất phát, lúc giữa trưa hẳn là có thể qua Cứ điểm tiến vào Tội Ác Sâm Lâm. Lúc đó chúng ta phải nghỉ ngơi ở Tội Ác Sâm Lâm thời gian gần tháng, cần chuẩn bị lương khô cùng nước ngọt cho tốt.

      Bạch Hoa nhàng .

      - Đúng rồi! Hạ Ngôn huynh đệ! Ngươi là người thành nào?

      Bạch Hoa lại chuyển mắt hướng Hạ Ngôn hỏi.

      Ánh mắt Hạ Ngôn khẽ chớp cười :

      - Đệ là người thành Ngọc Thủy.

      Thành Ngọc Thủy cùng thành Bạch Thanh đều là quận thành thuộc quản lý của thành Tử Diệp, khoảng cách giữa hai thành này cũng quá xa, xe ngựa đại khái mất thời gian ba bốn ngày. Nếu mình cưỡi khoái mã trong thời gian ngày là đến.

      - ra là người thành Ngọc Thủy, Hạ Ngôn huynh đệ! Ngươi đả thông bao nhiêu đường kinh mạch rồi? Tuổi còn mà dám tới Tội Ác Sâm Lâm quả đảm lược lớn nha!

      Bạch Hoa gật đầu tán thưởng .

      Trang phục Hạ Ngôn mặc người chỉ là đồ bình thường, đám người Bạch Hoa cũng cho rằng Hạ Ngôn là con cháu đại gia tộc. Nếu là con cháu đại gia tộc tất nhiên người tuổi trẻ nào mình tiến vào Tội Ác Sâm Lâm.

      Ngay như Lục gia kia cũng thuê đội lính đánh thuê bảo hộ con cháu gia tộc. Lục gia này ở thành Bạch Thanh mặc dù chỉ là gia tộc nhị lưu, bản thân gia tộc cũng có đội hộ vệ cường đại.

      - Còn lâu nữa ta trùng kích vào Linh sư rồi.

      Hạ Ngôn cười .

      Có thể bởi vì Bạch Hoa phẩm hạnh quá tốt nên Hạ Ngôn cũng có ý giấu giếm thực lực của mình.

      Tuy nhiên vừa như vậy, Bạch Hoa lập tức tin mỉm cười.

      Bạch Nhị lại thẳng:

      - Ái chà! Ngươi đúng là cũng dám mạnh miệng, sắp trùng kích cảnh giới Linh sư sao? Khách khách! Buồn cười chết ta mất!

      Trương Long há lớn miệng, ánh mắt chớp động nhìn Hạ Ngôn :

      - Hạ Ngôn huynh đệ! phải ca ca ta đánh giá thấp đệ, tuổi còn như đệ còn sắp trùng kích Linh sư sao? Ta thấy đệ nhiều nhất cũng tới giai đoạn Luyện Cốt thôi!

      Triệu Mạnh cũng bĩu môi cái, tuy rằng lên tiếng nhưng hiển nhiên cũng tin lời Hạ Ngôn .

      Hạ Ngôn đành bất đắc dĩ cười cười, nhưng đám người Bạch Hoa lại tin.

      theo Bạch Hoa tới nhà trọ mọi người dừng nghỉ, Hạ Ngôn cũng thuê căn phòng. Bởi vì thời gian còn sớm nên mấy người lại ngồi ở trong đại sảnh nhà trọ cùng nhau uống trà hồi, Hạ Ngôn từ nơi miệng Bạch Nhị nghe được ít tin tức về Tội Ác Sâm Lâm, trong lòng đối với Tội Ác Sâm Lâm coi như hiểu biết chút.

      Những đội dong binh khác nhận nhiệm vụ bảo hộ lần này đa số Hạ Ngôn cũng gặp, Bạch Hoa cùng bọn họ dường như cũng quá quen thuộc, gặp mặt cũng chỉ tùy ý gật đầu chào lấy lệ mà thôi.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 84: SỔ TAY KỲ TRÂN DỊ BẢO
      Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người trú tại nhà trọ trở nên náo nhiệt hẳn lên, tiếng ngựa hí ngừng. Toàn bộ khách trọ gần như đều là lính đánh thuê đảm cùng đảm nhận nhiệm vụ bảo hộ giống như đám người Bạch Hoa vậy.

      Mà mấy con cháu Lục gia được bảo hộ kia tuổi cũng đều xấp xỉ Hạ Ngôn, tuy nhiên lời lại kiêu ngạo, ở trong mắt bọn họ thân phận những lính đánh thuê này tất nhiên thể so sánh với bọn chúng.

      Hạ Ngôn ở Ngưu Xà Trấn tạm thời mua số dược phẩm trị ngoại thương cùng trừ độc, còn mua quyển " Sổ tay Đại lục kỳ trân dị bảo". Lần này tiến vào Tội Ác Sâm Lâm Hạ Ngôn là muốn tìm kiếm dược liệu Tỳ Bà Thảo, nhưng vốn đối với dược liệu cũng hiểu , cho dù gặp được cũng chưa hẳn có thể nhận ra, mà trong quyển "Sổ tay đại lục kỳ trân dị bảo" này lại ghi lại gần như tất cả chủng loại dược liệu khoáng thạch vốn có đại lục.

      Tuy rằng giá cả xa xỉ, nhưng cũng đáng giá.

      Mặt trời vừa lên, mọi người lập tức rời Ngưu Xà Trấn tiếp tục tới phương bắc. con đường khói bụi bóng dáng mọi người dần dần biến mất ở xa xa.

      Tiếp tục tiến về hướng bắc ba mươi dặm, đó là Cứ điểm lục địa đầu tiên. Cứ điểm này bình thường cũng có trọng binh phòng thủ, chỉ khi nào quân đội Đại Lục Ám Dạ xâm phạm quy mô lớn Thánh địa mới có thể triệu tập toàn bộ đại lục tập trung quân đội khổng lồ đến nơi đây phòng ngự địch nhân.

      Bạch Nhị vẫn luôn cùng bên cạnh Hạ Ngôn, nàng thấy Hạ Ngôn vừa vừa xem quyển " Sổ tay đại lục kỳ trân dị bảo" dày cộp kia, khỏi có chút tò mò.

      Quyển sổ tay này cho dù ở thành Bạch Thanh cũng phải bán với giá kim tệ. Mà giá cả ở Ngưu Xà Trấn dường như càng cao hơn chút. Bạch Nhị có chút khó hiểu, vì sao Hạ Ngôn lại tạm mua quyển sổ tay này.

      Hạ Ngôn vừa theo đội ngũ vừa hết sức chuyên tâm đọc sách, khiến trong lòng Bạch Nhị vẫn luôn suy tính. Nhìn bộ dạng chăm chú của Hạ Ngôn dường như giống giả vờ.

      Bạch Nhị tất nhiên biết năng lực của Hạ Ngôn, Hạ Ngôn sau khi tu luyện tâm pháp Linh La, năng lực trí nhớ trở nên siêu quần, ngay cả điển tịch khó hiểu chỉ cần đọc qua cũng thể quên được, chứ đừng gì đến quyển " Sổ tay đại lục kỳ trân dị bảo" này. Hạ Ngôn chỉ cần xem lần là có thể nhớ kỹ bất cứ hình dạng nào của tất cả khoáng thạch cùng dược liệu có trong đó, hơn nữa còn có các loại mùi vị đặc thù cùng vài thứ khác Hạ Ngôn đều có thể kể ra chữ cũng sai.

      Mấy con cháu Lục gia ngồi xe ngựa rộng lớn, ánh mắt thường xuyên đảo qua đám dong binh, thỉnh thoảng toát ra thần sắc khinh thưởng.

      - Ồ?

      Hạ Ngôn ánh mắt chợt lóe.

      Bất tri bất giác quyển sổ tay được lật đến mấy trang cuối cùng. Trong mấy trang cuối cùng này màu sắc giấy cũng giống những trang trước, chữ viết cũng lớn hơn rất nhiều. Hạ Ngôn nhìn thấy trang đầu tiên trong số đó viết ràng rằng "Đại Lục Long Chi" cùng dòng chữ " Mười đại quý hiếm".

      Nhìn tiếp xuống phía dưới đều là số dược liệu cùng hình ảnh khoáng thạch thoạt nhìn phi thường kỳ dị, đó đều có giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ.

      - Mười đại quý hiếm!

      Hạ Ngôn lắc đầu, trong mắt tỏa ra quang mang hưng phấn.

      đọc thấy những lời giới thiệu quyển sổ tay này mười đại quý hiếm mỗi loại đều là vật báu vô giá, ở đại lục căn bản mua được, cho dù có nhiều kim tệ đến đâu cũng mua được. Bất cứ loại dược liệu cùng khoáng thạch nào đều là bảo vật mà vô số người tu luyện điên cuồng truy tìm. Nhưng mấy thứ này ở đại lục gần như thuộc về truyền thuyết.

      Phần trước mười đại quý hiếm có giới thiệu rất nhiều loại dược liệu cùng khoáng thạch đặc thù, đều là bảo bối vô giá. Nhưng khi Hạ Ngôn nhìn thấy mười đại quý hiếm này khỏi liền cảm thấy những dược liệu cùng khoáng thạch phía trước cho dù được ghi chú là đặc thù vô giá đều rất bình thường.

      - Quả nhiên là mười đại quý hiếm!

      Hạ Ngôn xem xong mới cảm thán thấp giọng khen câu.

      - Ôi! Tiếc là chỉ có thể ngộ mà thể cầu.

      Hạ Ngôn khẽ cười tiếng, mười đại kỳ trân mặc dù tốt tuy nhiên cưỡng cầu cũng được, muốn có được những kỳ trân đó cần cơ duyên xảo hợp.

      - Cái gì chỉ ngộ mà thể cầu?

      Thấy Hạ Ngôn gấp quyển sổ tay lại, Bạch Nhị mới rốt cục lên tiếng chuyện. Mới vừa rồi chứng kiến Hạ Ngôn còn chăn chú xem sách, Bạch Nhị vẫn nhẫn nhịn có quấy nhiễu.

      - À! Là đại lục mười đại kỳ trân!

      Hạ Ngôn cười cười chỉ tay vào bìa quyển sách :

      - Bạch Nhị! từng xem quyển sổ tay này chưa?

      Bạch Nhị bĩu đôi môi nhắn :

      - Dong binh chúng ta nếu xem qua sổ tay vậy còn gọi gì là dong binh nữa chứ? Ngươi là. Trước kia chưa từng xem sổ tay sao?

      Câu hỏi của Hạ Ngôn quả có chút ngốc, nghe Bạch Nhị hỏi lại như vậy Hạ Ngôn đành phải cười khan mấy tiếng.

      - Ừ! Trước kia ta chưa bao giờ xem qua, vẫn luôn tranh thủ tu luyện. Lần này ta tiến vào Tội Ác Sâm Lâm là muốn tìm kiếm loại dược liệu, cho nên tạm thời xem quyển sổ tay này, tránh cho đến lúc gặp được dược liệu lại biết.

      Hạ Ngôn khẽ cười .

      Bạch Nhị chớp chớp đôi mắt, cười duyên :

      - Vậy ngươi đây là nước đến chân mới nhảy sao, chẳng lẽ khi gặp được dược liệu sau đó lại lấy sổ tay ra so xem có đúng ?

      Hạ Ngôn nhét quyển sổ tay vào trong bọc sau lưng rồi lắc đầu :

      - Ta nhớ kỹ nội dung đó, tại nếu nhìn thấy dược liệu này nhận ra được.

      Bạch Nhị hơi sửng sốt chút rồi sau đó cười "ha ha", ngón tay trắng nõn tinh xảo chỉ vào Hạ Ngôn rồi cười đến mức run rẩy cả người.

      Hạ Ngôn khó hiểu nhìn Bạch Nhị, chân mày hơi nhăn lại.

      Bạch Nhị cười được hồi lâu hơi thở mới bình thường lại :

      - Ta cảm thấy ngươi rất hay đùa, mạnh miệng đáng , ngày hôm qua sắp trùng kích cảnh giới Linh sư, hôm nay lại xem quyển sổ tay chưa đến nửa ngày nhớ kỹ toàn bộ. Hì hì! Ngươi muốn mạnh miệng cũng phải làm sao người khác có thể tin chút chứ!

      Nghe Bạch Nhị như vậy, Hạ Ngôn mới đảo cặp mắt trắng dã, ra Bạch Nhị cho rằng mạnh miệng.

      - Hừ!

      tiếng "hừ" lạnh từ trong xe truyền ra.

      Trong mấy tên con cháu Lục gia có người là nữ tử, tuổi mười sáu mười bảy, dung mạo ra rất quyến rũ, tuy nhiên so với những nữ tử như Hạ Tử Hân, Vương Ngữ Yên kém hơn bậc. Ngay cả Bạch Nhị cũng đẹp hơn so với nàng vài phần. Từ lúc nhìn thấy Hạ Ngôn nàng kia vẫn luôn để tầm mắt người Hạ Ngôn.

      Lúc này thấy Bạch Nhị cùng Hạ Ngôn cười, khẳng định trong lòng thoải mái cho nên thẳng thắn "hừ" tiếng.

      Bạch Nhị đưa mắt nhìn thùng xe cũng để tâm.

      - Này! Thực ra ngươi nên mất nhiều tiền mua sổ tay như vậy, khi ngươi nhìn thấy dược liệu, sau đó mới mở sổ tay ra so sánh đúng sai làm sao còn kịp nữa, sớm bị người ta đoạt mất rồi. Ngươi phải tìm dược liệu gì để ta bảo ca ca ta tìm cho ngươi.

      Bạch Nhị để ý tới tiếng "hừ" lạnh cùng ánh mắt đố kỵ trong thùng xe, vừa vui mừng vừa với Hạ Ngôn.

      Hạ Ngôn lắc đầu bất đắc dĩ :

      - Ta đều nhớ kỹ, quyển sổ tay này tại đối với ta còn tác dụng nữa.

      Bạch Nhị vỗ vỗ hai má có chút cả giận :

      - Ngươi là sĩ diện đến chết đó, vậy ngươi xem trong sổ tay đó có bao nhiêu loại dược liệu bao nhiêu loại khoáng thạch.

      Hiển nhiên Bạch Nhị muốn làm khó Hạ Ngôn chút, người bình thường cho dù ghi tạc tất cả các loại dược liệu cùng khoáng thạch trong sách vào đầu, chỉ sợ cũng biết rốt cuộc có bao nhiêu chủng loại.

      Hạ Ngôn nhìn Bạch Nhị chút, phát trong ánh mắt Bạch Nhị có tia tinh quang giảo hoạt, liền nở nụ cười.

      - Thế nào? ra được sao? Đúng ngươi mạnh miệng!

      Bạch Nhị đắc ý giơ giơ lên nắm tay trắng như phấn.

      Lúc này Hạ Ngôn lại đáp:

      - Tổng cộng có năm trăm bốn mươi tám loại dược liệu sơ trung cao cấp, bốn mươi hai loại dược liệu đặc thù, bảy loại dược liệu quý hiếm. Tổng cộng có năm mươi ba loại khoáng thạch, mười loại khoáng thạch đặc thù, ba loại khoáng thạch quý hiếm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :