Linh La Giới - Dạ Thủy Hàn (1062 Chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 55: THIẾU GIA
      Hạ gia Đại trưởng lão Hạ Lai đích thân dẫn theo đội hộ vệ tinh nhuệ của Hạ gia, cấp tốc chạy về hướng Tụ Phúc Lâu.

      " Rập rập rập"

      Tiếng bước chân dồn dập chỉnh tề, khiến bất cứ ai đường cũng đều nhịn được dừng chân quan sát, có số người nhận ra là hộ vệ Hạ gia, khỏi đều đoán đội hộ vệ hùng hổ này muốn làm cái gì.

      Ở thành Ngọc Thủy vốn ít thấy đại gia tộc xuất động nhiều nhân lực như vậy. Mà người dẫn đầu, dĩ nhiên là Hạ gia Đại trưởng lão đức cao vọng trọng, nếu phải bởi chuyện phi thường trọng yếu, có khả năng do Đại trưởng lão Hạ Lai đích thân dẫn đầu.

      Mặt trời tuy rằng ngả về tây, nhưng sức nóng trong khí vẫn chút bớt , ngược lại, thời điểm này còn nóng hơn vài phần so với lúc giữa trưa. Vẻ mặt Hạ Lai chút thay đổi, sắc mặt trầm, bước chân vững vàng mạnh mẽ, ở đầu tiên đội ngũ, trong tay cầm thanh trường kiếm bằng thép xanh. Ánh nắng nóng nực chiếu lên thân thể mọi người, nhưng dường như ai cảm thấy vậy.

      *******

      - Vương tiểu thư! Xin quay trở về! Vạn phần cảm tạ thịnh tình của , hôm nay có thể cùng dùng cơm với Vương tiểu thư tại Tụ Phúc Lâu Hạ Ngôn cảm thấy vô cùng vinh hạnh!

      Sau cửa vào tầng dưới Tụ Phúc Lâu, Hạ Ngôn quay lại về phía Vương Ngữ Yên xinh đẹp động lòng người, nhàng ôm quyền thi lễ rồi cười .

      Đôi môi đỏ thắm của Vương Ngữ Yên thoáng nhấp chút, vòng eo mềm mại hơi hơi hạ thấp đáp lễ:

      - Hì hì! Hạ công tử có thể nể tình đó là niềm vinh hạnh của tiểu nữ mới đúng, chỉ là chưa thể cùng luận bàn võ kỹ chút với Hạ công tử, có chút tiếc nuối.

      Đối với việc hôm nay thể tìm hiểu thực lực cùng võ kỹ của Hạ Ngôn, Vương Ngữ Yên cảm thấy có chút cam lòng. Mục đích hôm nay nàng mở tiệc chiêu đãi Hạ Ngôn chính là muốn tra xét nội tình của . Nhưng lại trực tiếp cự tuyệt nàng. Có thể cũng bởi nguyên nhân Hạ Ngôn thẳng thừng cự tuyệt do dự, mới khiến cho nàng có chút cam lòng.

      Nếu là nam nhân bình thường, người nào có thể ở trước mặt nàng trực tiếp cự tuyệt thỉnh cầu của nàng được chứ? Vương Ngữ Yên đối với nhan sắc của mình vẫn vạn phần tự tin, nhưng trước mặt Hạ Ngôn giống như mất uy lực vốn có vậy. Đường đường trong tứ đại mỹ nhân thành Ngọc Thủy, lại bị nam thanh niên đồng lứa để ý tới, điều này cũng khiến trong lòng Vương Ngữ Yên xuất khúc mắc.

      - Ha ha! cuộc tranh đoạt danh ngạch nửa tháng sau, ta nhất định làm Vương tiểu thư thất vọng!

      Hạ Ngôn ánh mắt khẽ chớp cười .

      Những lời này cũng rất sắc sảo rồi!

      Vương Ngữ Yên chân mày nhíu nhíu, ngực phập phồng ngừng chút, tuy nhiên cũng lộ ra biểu tình khác thường.

      - Vậy tiểu nữ mỏi mắt chờ mong!

      Vương Ngữ Yên sóng mắt xoay chuyển, ngón tay nhàng trượt theo tà váy, thể , chỉ nụ cười cái nhăn mày của nàng cũng có uy lực hết sức to lớn.

      Đáng tiếc, những thứ đó đối với Hạ Ngôn dường như có tác dụng gì. Mà Lý Nguyên Xuân bên cạnh Hạ Ngôn ngay cả tầm mắt cũng nhìn người nàng đến hai lần hô hấp chuyển sang nơi khác.

      - Ngôn ca! Huynh phải sao? Hay để đệ đưa huynh trở về?

      Trương Vận cũng tới cửa trước dưới lầu, cười với Hạ Ngôn.

      Những người dùng cơm trong đại sảnh tầng , ngoại trừ những thương nhân từ nơi khác tới, còn lại chính là những người nhà giàu có chút danh vọng ở thành Ngọc Thủy này. Những người này gần như mỗi người đều từng nghe về Trương Vận, cũng từng gặp qua Trương Vận.

      Vốn bọn họ nhìn thấy Vương Ngữ Yên tự mình tiễn Hạ Ngôn xuống lầu, rất kinh ngạc cùng khiếp sợ. tại lại thấy Trương Vận chạy theo xuống lầu, nhiệt tình như lửa với Hạ Ngôn câu như thế, vốn những thực khách đưa thức ăn vào trong miệng, cả đám đều trợn mắt há hốc miệng nhìn như hóa đá.

      - cần! Trương thiếu gia, Lưu thiếu gia, các ngươi cũng quay lại !

      Hạ Ngôn khoát tay, đối với Trương Vận quần áo lụa là này tuy rằng có ác cảm, nhưng cũng hy vọng mình thành đoàn với bọn họ. Mục tiêu Hạ Ngôn hướng tới phải những kẻ quần áo lụa là có thể nghĩ tới. Những kẻ quần áo lụa là này có lẽ chỉ nghĩ tới làm sao bảo trụ sản nghiệp gia tộc bọn họ ở thành Ngọc Thủy, nhưng Hạ Ngôn lại muốn khiêu chiến Đường chủ Thánh đường, trở thành Đường chủ Thánh đường!

      Trương Vận nghiêm túc :

      - Ngôn ca! Huynh nếu còn có thể coi trọng đệ, sau này cứ gọi đệ là Tiểu Lục .

      - Ngôn ca! Sau này huynh cứ gọi đệ là Tiểu Đức , chỉ cần Ngôn ca có bất cứ phân phó gì, Lưu Đức đệ nhất định chối từ.

      Lưu Đức ở bên cạnh cũng lập tức lên tiếng.

      Hạ Ngôn thể làm gì khác đành lắc đầu cười :

      - Được rồi! tại ta phải về, các ngươi cứ tự nhiên . Thời gian còn dài mà!

      Nghe được lời này của Hạ Ngôn, Trương Vận cùng Lưu Đức đều trở nên hưng phấn, hai mắt tỏa sáng.

      Sau khi cáo biệt Vương Ngữ Yên lần nữa, Hạ Ngôn cùng Lý Nguyên Xuân mới thực từ trong Tụ Phúc Lâu ra, vẻ mặt Lý Nguyên Xuân trở nên cổ quái, cảm thấy được những thiếu gia quần áo lụa là đó có đôi khi rất khả ái. Lý Nguyên Xuân lại nhìn nhìn Hạ Ngôn, trong lòng thầm nghĩ lúc mới gặp mặt, mình cũng có phát ra Hạ Ngôn có gì khác biệt, giống như là người sinh ở gia đình bình thường. Lại ngờ rằng thân phận cao tới bực này, ở quận thành Ngọc Thủy này sợ rằng chính là thiếu gia đứng đầu. Thân phận như vậy lại có thể giấu hiếm thấy. Hơn nữa lúc mình mới gặp , mặc dù nhìn ra là người tu luyện, nhưng tuyệt đối thể tưởng được có thể đánh bại Từ Hoảng!

      "Rập rập rập".

      Hạ Ngôn cùng Lý Nguyên Xuân vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy đội ngũ chạy tới phía mình, đội ngũ này đều mặc y phục giống nhau, bước chỉnh tề, thân hình trầm ổn.

      - Ồ?

      Hạ Ngôn giọng hô lên tiếng, ngưng thần liền thấy người cầm đầu đội hộ vệ này đúng là đại trưởng lão Hạ Lai.

      - Hạ Ngôn! Ngươi quen những người này?

      Thấy biểu tình của Hạ Ngôn, Lý Nguyên Xuân thuận miệng hỏi.

      Hạ Ngôn cười khổ chút, lắc đầu :

      - Là hộ vệ Hạ gia chúng ta, người dẫn đầu là Đại trưởng lão!

      Chứng kiến Đại trưởng lão dẫn người thẳng đến Tụ Phúc Lâu, Hạ Ngôn cũng biết Đại trưởng lão muốn làm cái gì. Đại trưởng lão nếu muốn dùng cơm, có khả năng điều động nhiều hộ vệ dẫn theo như vậy. Hơn nữa bởi vì quan hệ vi diệu giữa ba đại gia tộc, đại trưởng lão bình thường cũng đến Tụ Phúc Lâu để dùng cơm.

      - Sao? Hộ vệ Hạ gia các ngươi?

      Lý Nguyên Xuân lại đưa ánh mắt nhìn về phía đội hộ vệ, đội hộ vệ này thực lực cũng tệ, thoạt nhìn đều là cao thủ đả thông bảy tám mươi đường kinh mạch, bởi vậy có thể thấy được thực lực Hạ gia nhất định cũng phải .

      - Đúng vậy!

      Hạ Ngôn gật gật đầu.

      Lúc này, Hạ Lai cùng đội hộ vệ cũng gần tới.

      Đám người Vương Ngữ Yên còn chưa có rời , vẫn đứng phía sau cửa. Nhìn thấy đội nhân mã Hạ gia đến đây, sắc mặt Vương Ngữ Yên lập tức đại biến, vốn khuôn mặt xinh đẹp còn mang ý cười, lúc này tràn đầy vẻ ngưng trọng.

      - Người Hạ gia muốn làm gì?

      Vương Ngữ Yên suy nghĩ trong lòng.

      Trương Vận cùng đám người Lưu Đức nhìn thấy nhiều hộ vệ Hạ gia tiến tới như vậy, đầu lĩnh còn là Hạ gia đại trưởng lão Hạ Lai nữa, đều nuốt nước miếng " ực" tiếng.

      Hộ vệ tinh nhuệ như vậy cũng chỉ ba đại gia tộc mới có. Ngay như gia tộc Trương Vận cũng là gia tộc nhất lưu, cũng có khả năng có được nhiều hộ vệ tinh nhuệ như vậy.

      Các thực khách ở tầng đều đưa ánh mắt nhìn về phía này, lúc này đám đều hận thể tháo cặp mắt ra nhìn. Mồ hôi trán chậm rãi chảy xuống, trong lòng phát lạnh, thầm nghĩ phải Hạ gia khai chiến với Vương gia đó chứ? Hạ gia phái người đến diệt Tụ Phúc Lâu sao?

      - Đại trưởng lão!

      Hạ Ngôn ôm quyền chào Đại trưởng lão.

      Đại trưởng lão Hạ Lai đưa tầm mắt đảo vòng rồi trầm giọng :

      - Hạ Ngôn! ai làm khó dễ ngươi chứ?

      Ánh mắt lợi hại xuyên qua cánh cửa, trực tiếp rơi xuống người Vương Ngữ Yên. Vương Ngữ Yên bị ánh mắt này nhìn chăm chú, thân thể mềm mại cũng hơi hơi chấn động. Hạ Lai đời này từng giết biết bao người cũng như linh thú, lão đột ngột bộc phát khí thế như vậy, Vương Ngữ Yên có thể giữ vững thân mình chỉ chấn động , đó là chuyện lạ rồi.

      - Hạ Ngôn thiếu gia!

      Tiếng hô lớn của hơn hai mươi tên hộ vệ đồng thanh vang lên cách chỉnh tề.

      thanh của hai mươi tên hộ vệ đồng thời xuyên qua cửa kính hoa lệ, rơi vào tai mỗi thực khách trong đại sảnh.

      - Hạ Ngôn thiếu gia? Chẳng lẽ là Hạ gia Hạ Ngôn?

      Mọi người khiếp sợ nhìn về bên ngoài đại môn của Tự Phúc Lâu.

      Đa số mọi người đều nhận ra thân phận của người thiếu niên ăn mặc mộc mạc kia.

      Trong lòng Vương Ngữ Yên dao động kịch liệt! Hạ gia ngờ vì việc mình mời Hạ Ngôn ăn bữa ăn ở Tụ Phúc Lâu mà hưng sư động chúng như thế! Từ đây có thể nhìn ra, nếu Hạ Ngộn ở trong này gặp bất trắc gì chỉ sợ Hạ gia bất kể hậu quả, trực tiếp khai chiến với Vương gia! Việc Đại trưởng lão Hạ Lai của Hạ gia tự mình mang theo nhiều hộ vệ tinh nhuệ như thế trong mười năm qua dường như chưa từng xuất !

      Sắc mặt thoáng có chút trắng bệch nhưng Vương Ngữ Yên vẫn lộ ra vẻ mặt tươi cười, tiến lên chào hỏi Hạ Lai. Tuy rằng ánh mắt của Hạ Lại cực kỳ lãnh và bất thiện khiến nàng rét run cả người, thoải mái chút nào nhưng Vương Ngữ Yên cũng thể vì thế mà trực tiếp xoay người rời được!

      Trương Vận và Lưu Đức đứng bên cạnh, lúc này ánh mắt cũng trừng to ra. Ý nghĩ trong lòng hai người lúc này gần như giống nhau. Địa vị của Hạ Ngôn ở Hạ gia quả nhiên phi phàm. Nếu như thế cần gì Hạ Lai trưởng lão phải tự mình mang hộ vệ đến!? Xem bộ dáng này, Hạ Lai tới đây hiển nhiên là muốn để Hạ Ngôn ở lại ăn cơm nơi Tụ Phúc Lâu này rồi!

      Khoé mắt Hạ Ngôn liếc nhìn Vương Ngữ Yên cái, trong lòng thầm cười khổ. cũng nghĩ tới xuất tình huống như thế. Vốn tưởng ăn bữa cơm bình thường thôi, mà lúc này biến thành như vậy. Chỉ sợ là mấy ngày tới, chuyện này cũng lan truyền khắp thành Ngọc Thuỷ giống như cuộc chiến giữa Phường Thị ở Khu Bắc và Từ Hoảng. Đến lúc đó, chỉ sợ nếu chính mình xuất môn liền cần đội mặt nạ mất!

      - Đại trưởng lão! Vương Ngữ Yên tiểu thư mời ta cùng ăn bữa cơm. Trong Tụ Phúc Lâu này, có Vương gia đại tiểu thư còn có ai dám làm khó ta nữa đây!? Haha!

      Tới lúc này, Hạ Ngôn đành phải lên tiếng.

      Hạ Lai nhìn Vương Ngữ Yên cái, hừ mũi lạnh lùng :

      - Ừ! Ta cũng tin có Vương gia đại tiểu thư nơi này, hết thảy đều xảy ra vấn đề gì. Tuy nhiên, Hạ Ngôn! An nguy của ngươi cũng là rất trọng yếu! Sau này khi xuất môn phải mang theo ít hộ vệ đó!

      Hạ Ngôn vội vàng :

      - Được! Đại trưởng lão phải, lần sau ta chú ý!

      - Hạ Lai đại trưởng lão, các vị ăn cơm chưa? Hay là mời tất cả mọi người vào trong Tụ Phúc Lâu dùng chút!?

      Vương Ngữ Yên xấu hổ cười cười, sau đó thân thể mềm mại lùi lại phía sau nửa bước .

      - cần, chúng ta đều dùng cơm trưa rồi! Cảm tạ ý tốt của Vương đại tiểu thư! Nếu Hạ Ngôn ăn xong chúng ta liền trở về cùng nhau thôi!

      Hạ Lai xua tay, nhìn Vương Ngữ Yên cái .

      Hạ Ngôn xoay người, hướng về phía Vương Ngữ Yên lộ ra nụ cười tỏ vẻ xin lỗi.

      Mọi người Hạ gia dần dần rời Tụ Phúc Lâu, mà phía sau Lưu ly môn, đám người Vương Ngữ Yên rất lâu sau vẫn chưa thối lui, ánh mắt mọi người đều loé lên, biết là trong lòng suy nghĩ điều gì!?

      - Vị này là?

      Hạ Lai nhìn sang Lý Nguyên Xuân bên cạnh Hạ Ngôn, ánh mắt khỏi trở nên ngưng trọng. Lão cảm giác được khí thế của Lý Nguyên Xuân tầm thường, hẳn là người tu luyện tầm thường.

      Hạ Ngôn xoa xoa đầu giới thiệu:

      - Vị này chính là đại ca Lý Nguyên Xuân, huynh ấy đến từ thành Tử Diệp!

      - Ha ha! Ra mắt Đại trưởng lão!

      Lý Nguyên Xuân vừa nghe đám người này chuyện tự nhiên biết được địa vị của Hạ Lai tại Hạ gia!

      Đại trưởng lão vội hoàn lễ :

      - cần khách khí như thế! biết Lý huynh đến thành Ngọc Thuỷ làm gì? biết Hạ gia có thể giúp đỡ được gì ?

      Lý Nguyên Xuân lắc đầu :

      - Cũng cần! Ta và Hạ Ngôn tiểu huynh đệ cơ duyên xảo hợp, cùng nhau ăn bữa cơm trong Tụ Phúc Lâu, tại cũng tới lúc cáo từ rồi!

      Ánh mắt Hạ Ngôn nhìn về phía Lý Nguyên Xuân:

      - Lão ca! bằng huynh cùng ta quay về Hạ gia ở lại vài ngày! Như thế ta cũng có thể hướng về lão ca xin thỉnh giáo số chỗ khó hiểu về mặt tu luyện vũ kỹ.

      Lý Nguyên Xuân cười ha hả, xua tay :

      - Lão đệ! Còn nhiều thời gian. Đến ngày nào đó, nếu ngươi tới thành Tử Diệp, ta tất nhiên cùng ngươi luận bàn những vũ kỹ này!

      Nhìn lên sắc trời, Lý Nguyên Xuân ôm quyền :

      - Được rồi, lão đệ! Thời gian còn sớm, ta cũng nên thôi! Nếu sau này ngươi thành Tử Diệp nhất định phải tới Liễu gia tìm ta đó. Ngươi tới Liễu gia chỉ cần là tìm Lý Nguyên Xuân ta là được!

      Chân mày Hạ Ngôn khẽ nhíu lại, ghi tạc hai từ "Liễu gia" vào lòng rồi sau đó đưa tay vào trong chiếc túi lấy ra nắm kim tệ, hướng về Lý Nguyên Xuân :

      - Lão ca! Từ thành Ngọc Thuỷ này, cũng phải mất mấy ngày mới có thể tới thành Tử Diệp, số tiền này huynh mang theo để chi dùng!

      Khoé miệng của Lý Nguyên Xuân khẽ nhếch lên, nhìn về số kim tệ Hạ Ngôn đưa tới, cuối cùng lấy ra kim tệ rồi :

      - kim tệ này ta nhận! Hạ Ngôn lão đệ, đại trưởng lão, Lý Nguyên Xuân cáo từ, sau này còn gặp lại!

      Tính cách của Lý Nguyên Xuân rất mạnh mẽ, xong cũng chờ Hạ Ngôn đáp lời liền xoay người sải chân bước . Nhìn bóng dáng của Lý Nguyên Xuân, mặt Hạ Ngôn lộ ra chút mê hoặc, sau lại nở nụ cười kỳ quái!

      Đại trưởng lão Hạ Lai nhìn Lý Nguyên Xuân rời , trong miệng cảm thán :

      - Nếu ta nhìn lầm thực lực của Lý Nguyên Xuân này cao hơn ta rất nhiều!

      Nghe được câu của Hạ Lai, thân mình Hạ Ngôn chấn động mạnh, kinh ngạc nhìn lại Hạ Lai.

      Hạ Lai thêm:

      - Ta tuy thể xác định nhưng có tới bảy thành nắm chắc, Lý Nguyên Xuân này có thể là gã Linh sư!

      Kinh nghiệm nhìn người của Hạ Lại tất nhiên là phong phú hơn so với Hạ Ngôn rất nhiều. Từ khi Hạ Ngôn đường gặp Lý Nguyên Xuân cảm thấy được thực lực của người này bất phàm nhưng cũng nghĩ tới Lý Nguyên Xuân có thể là Linh sư.

      Phải biết rằng, số lượng Linh sư Đại Lục Long Chi cực kỳ thưa thớt. Ở thành Ngọc Thuỷ này, trong ba đại gia tộc cũng chỉ có ba vị tộc trưởng là Linh sư. Đương nhiên cũng có số nơi che dấu số Linh sư nhưng số lượng Linh sư ít ỏi có thể thấy được. Mà Lý Nguyên Xuân này lại có thể là Linh sư!

      Linh sư là Tiên thiên cường giả! Linh sư vừa bước vào Tiên thiên so với cường giả Hậu thiên đỉnh tuy chỉ kém nhau đường nhưng thực lực chênh lệch nhau rất lớn! Có thể mười gã cường giả Hậu thiên đỉnh hợp lực cũng hẳn có thể là đối thủ của Linh sư vừa bước chân vào cảnh giới Tiên thiên!

      Cùng vì nguyên nhân như thế mà trong ba đại gia tộc của thành Ngọc Thuỷ, nếu gia tộc nào có thể xuất thêm gã Linh sư chỉnh thể thực lực của gia tộc đó nháy mắt có thể áp đảo được hai gia tộc kia!

      ----------------

      Bốp!

      Lão Đại hung hăng tát lão Nhị cái, lập tức mặt lão Nhị xuất dấu tay năm ngón ràng. Lão Nhị kêu thảm tiếng, vẻ mặt phức tạp nhìn lão Đại.

      - Đồ vô dụng! Đây mà là dê béo ngươi sao?

      Lão Đại phẫn nộ dậm chân quát.

      Lão Nhị cực kỳ uỷ khuất, nhìn lão Đại ôm miệng, phân bua:

      - Ta cũng nghĩ tới, ta cũng biết! Ta làm sao nghĩ rằng tình lại như vậy!? ô ô!

      - Đồ vô dụng! Phế vật!

      - Đại ca! Huynh đừng trách Nhị ca. Tên thiếu gia mới vừa ra ta cũng nghĩ rằng rất dễ cướp đó! Nhưng ngờ tình huống liền lập tức thay đổi, xuất nhiều tên hộ vệ như thế, còn là đám hung mãnh như hổ.

      Lão Tam liền thay lão Nhị chuyện.

      Vừa rồi ba huynh đệ này thấy Hạ Ngôn từ trong Tụ Phúc Lâu ra, ánh mắt đều chăm chú nhìn vào người con dê béo Hạ Ngôn nhưng ngờ rằng tình huống lại đột nhiên thay đổi trong nháy mắt. Nháy mắt, từ con dê béo, Hạ Ngôn liền biến thành hai mươi tên hộ vệ thực lực cường hãn hộ tống tên thiếu gia kia! Biến hoá cực nhanh khiến ba huynh đệ thể nên lời.

      Đợi đến khi đám người Hạ Ngôn rời chừng thời gian chén trà ba người mới từ trong khiếp sợ bừng tỉnh lại. Lão Đại hung hăng phun ra ngụm nước miếng, trực tiếp tát mạnh lão Nhị cái. Người như vậy, nếu bọn họ cướp phải là tìm chết sao?!

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 56: TỪNG LÀ LINH SƯ
      Hội trường Cực hạn khiêu chiến, trong căn phòng xa hoa, lúc này trong phòng chỉ có hai người thấp giọng chuyện với nhau, đây là Lý Thiên Luân và Nhã Phân, hai người cầm lái của Hội trường Cực hạn của thành Ngọc Thuỷ.

      Hôm nay, Linh La vừa mới chấm dứt trận khiêu chiến lôi đài trung cấp lần thứ năm. Kết quả vẫn ngoài dự đoán là Linh La thắng lợi. Thời gian hơn tháng qua, Linh La tham gia năm trận sơ cấp khiêu chiến và năm trận trung cấp khiêu chiến. Mười trận khiêu chiến này, Linh La đều giành được thắng lợi.

      Trong thời gian mười năm qua, tại thành Ngọc Thuỷ này, nhân vật có thể như Linh La, chiến thắng mười trận khiêu chiến liên tục gần như chỉ có người, cũng chính là Lôi chủ ở hội trường cao cấp - Phi Vân.

      Từ sau khi Linh La chiến thắng dã thú Vương Phúc Sinh, trong Hội trường Cực hạn khiêu chiến, danh vọng của Linh La vẫn ngừng được đề cao. Từ khi Linh La thủ lôi đài, tỷ lệ đặt cược cho luôn luôn giảm xuống. trận chiến với Vương Phúc Sinh, tỷ lệ đặt cược là hai ăn mà sau khi Linh La chiến thắng Vương Phúc Sinh, trở thành Lôi chủ trong trận chiến thủ lôi đài đầu tiên của , tỷ lệ cá cược cũng là hai ăn . Từ đó có thể thấy được đại đa số mọi người đều đặt vào cửa Linh La.

      Tới trận chiến thủ lôi đài lần thứ hai của Linh La, tỷ lệ đặt cược ngờ biến thành bốn ăn . cách khác, nếu là đặt cho Linh La bốn ngàn kim tệ nếu cuối cùng thắng, cũng chỉ ăn được ngàn kim tệ mà thôi.

      Trận chiến thủ lôi đài lần thứ ba của Linh La, tỷ lệ đặt cược trực tiếp biến thành tám ăn ! Trận thủ lôi đài thứ tư, cũng là trận khiêu chiến ngày hôm nay, tỷ lệ đặt cược cho Linh La đạt tới con số kinh người, mười sáu ăn . Tỷ lệ đặt cược thấp như thế lâu rồi chưa xuất Hội trường Cực hạn khiêu chiến. Bởi vì ai có thể duy trì thành tích bất bại lâu như thế, nhất là ở địa phương Hội trường Cực hạn khiêu chiến này, nơi thường xuyên có cao thủ tiến vào. Đương nhiên, cũng tính tỷ lệ đặt cược trong lôi đài cao cấp.

      Bởi vì nay, lần lôi chủ Phi Vân tiếp thu khiêu khiến tỷ lệ cá cược là trăm ăn . cách khác, cho dù người đặt cửa áp vạn kim tệ khi lôi chủ thắng lợi, cũng chỉ ăn được con số rất ít là trăm kim tệ mà thôi! Đương nhiên, đại đa số những người đặt cửa đều thắng. Chỉ có bộ phận đặt cửa Phi Vân là thua mà thôi. Bọn họ muốn đạt được lợi ích khổng lồ cần mạo hiểm càng lớn, hy vọng có thể xuất lần bất ngờ nhưng bất ngờ này quả là quá khó khăn!

      Phi Vân quá cường đại, cường đại đến độ thể địch nổi!

      - Hội trưởng! Ngài rằng tháng sau an bài Linh La khiêu chiến lôi chủ cao cấp Phi Vân?

      Dưới bộ lễ phục màu đỏ, thân hình Nhã Phân tản mát ra từng làn thanh hương mê người. Cặp đùi trắng như tuyết, như như dưới bộ lễ phục, chỉ cần liếc nhìn biết là rất đàn hồi, khiến người ta kìm nổi, muốn phải vuốt ve cái. Đôi mắt câu hồn đoạt phách kia chỉ cần ánh mắt có thể khiến cho toàn thân nam nhân trở nên mềm yếu.

      Lý Thiên Luân bắt hai tay vào nhau, gật gật đầu, ánh mắt chợt loé ra tinh quang:

      - Thời gian tháng cũng đủ để chúng ta tuyên truyền tốt! Rất nhiều người táng gia bại sản khi áp cửa Phi Vân thắng. Ha ha, tên Linh La này mỗi lần khiêu chiến đều khiến chúng ta rất ngạc nhiên và vui mừng. Thời gian tháng, có thể thực chiến thắng lôi chủ cao cấp. Nếu như thế.

      Khoé miệng Lý Thiên Luân hơi nhếch lên chút, ánh mắt nâng lên vô tình dừng lại đôi gò bồng đảo mềm mại của Nhã Phân. Tuy nhiên, trong ánh mắt của Lý Thiên Luân chứa chút ý tứ dâm tục nào! chỉ tuỳ ý đưa ánh mắt lạc lên đó rồi ung dung dời .

      Đối với biến hoá tinh tế như vậy, Nhã Phân sớm quen thuộc. Nàng cùng công tác với Lý Thiên Luân ở Hội trường Cực hạn khiêu chiến ba năm thời gian, tuy nhiên Lý Thiên Luân chưa từng có động tác gì khác với nàng cả. Kỳ , nếu Lý Thiên Luân làm điều gì đó, Nhã Phân cũng biết mình có thể phản kháng mãnh liệt hay . Lý Thiên Luân quả thực là nam nhân cực kỳ ưu tú.

      Khi tên Linh La quỷ dị kia chưa xuất , Nhã Phân thậm chí thường tưởng tượng tới thời điểm Lý Thiên Luân là đấng trượng phu của mình. Nhưng sau khi Linh La xuất , có lẽ bởi vì thần bí của Linh La nên khi còn mình, trong đầu Nhã Phân thường bị hình ảnh Linh La bao phủ.

      Bên dưới chiếc mặt nạ kia rốt cuộc là gương mặt như thế nào? Là lão già hay là người trẻ tuổi?

      - Cái gì?

      Nhã phân nghe được lời này của Lý Thiên Luân khiến cái miệng nhắn của nàng hơi mở ra, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin:

      - Ngài là Linh La có thể chiến thắng lôi chủ cao cấp Phi Vân sao?

      Nhã Phân giật mình cũng là bình thường. Chỉ sợ bất cứ ai nghe được Lý Thiên Luân vậy đều giật mình đến thể tin được. Bởi vì Phi Vân phải là người tu luyện tầm thường. Phi Vân từng là cường giả cảnh giới Linh sư! Mười năm trước, Phi Vân là Linh sư, nhưng sau biết xảy ra chuyện gì mà Tụ Linh huyệt của bị huỷ. Từ đó về sau thực lực của cũng bị rơi xuống Hậu thiên đỉnh. Tuy nhiên, dù sao cũng từng là Linh sư, thực lực của Phi Vân cũng cường đại đến độ khiến người ta phải sợ hãi.

      Bất kể là võ kỹ, nội lực hay là kinh nghiệm chiến đấu đều là thứ mà người tu luyện bình thường khó có thể với tới. Từng có Linh sư vô cùng nổi danh rằng Hậu thiên đỉnh bình thường muốn chiến thắng Phi Vân là chuyện có khả năng!

      Trước khi Linh La xuất , Lý Thiên Luân cũng cho rằng cao thủ Hậu thiên đỉnh thắng được Phi Vân là chuyện có khả năng! Mặc kệ thế nào, Phi Vân cũng từng là Linh sư. Đó là điều mà cao thủ Hậu thiên thể so sánh tới được! Muốn chiến thắng được Phi Vân trừ khi là cao thủ cảnh giới Linh sư.

      Nhưng khi Linh La xuất lại khiến ý niệm trong đầu của Lý Thiên Luân dao động.

      - Linh La mỗi lần chiến đấu đều thể ra uy thế càng cường đại hơn lần trước đó. Mỗi trận lôi đài trung cấp tiến hành là cứ cách thời gian tuần . Mỗi lần xuất đều khiến ta cảm thấy khí thế mới càng cường đại hơn! Có thể trong thời gian tuần mà khiến mình lột xác lần, tên Linh La này phải là người tầm thường!

      Lý Thiên Luân hít sâu hơi, chậm rãi .

      Trong phòng này cũng chỉ có Nhã Phân nên mới chút kiêng kỵ ra lời này. Nếu là ở bên ngoài tuyệt đối thẳng ra như thế!

      Mỗi trận khiêu chiến của Linh La, Lý Thiên Luân đều quan sát. Mỗi lần quan sát đều phát thực lực của Linh La lại cường đại hơn trước rất nhiều! Tuy rằng, tại để chiến thắng đối thủ Linh La cũng cần sử dụng lực lượng mạnh nhất nhưng bản thân là Linh sư, Lý Thiên Luân lại có thể từ động tác và khí thế khi chiến đấu của Linh La nhìn ra điều đó!

      Nhã Phân thoáng trầm mặc chút, đôi mày liễu nhíu chặt, hồi lâu sau mới khẽ thở dài :

      - Nhưng. chúng ta đánh giá uy lực võ kỹ của Linh La vẫn ở khoảng tám mươi độ mà thôi.

      Mỗi khi trận khiêu chiến kết thúc, những nhân viên chuyên đánh gia uy lực võ kỹ của hội trường đánh giá về uy lực võ kỹ của người khiêu chiến và lôi chủ trong trận chiến vừa qua.

      mặt Lý Thiên Luân lộ ra nụ cười thản nhiên, ánh mắt đột nhiên trở nên thâm thuý :

      - Đánh giá chỉ là mặt ngoài mà thôi! Những người đó làm sao có thể chân chính nhìn ra biến hoá của Linh La!? Nhã Phân! Trong mấy trận khiêu chiến kia, Linh La có làm ra hành động gì dị thường ?

      Lý Thiên Luân đột nhiên xoay người, nghiêm nghị hỏi.

      Nhã Phân nhíu mày, khó hiểu nhìn Lý Thiên Luân, tạm thời áp chế rung động vì những câu trước đó của Lý Thiên Luân, :

      - Mỗi lần khi khiêu chiến bắt đầu đều đến hội trường chúng ta trước nửa canh giờ. Sau khi khiêu chiến chấm dứt lập tức cầm kim tệ rời . chưa từng qua điều gì bao giờ, giống như đối với hết thảy hội trường chúng ta đều rất thờ ơ. Tuy nhiên, dường như rất thích kim tệ!

      Nhã Phân đúng .

      - Nga? Có hứng thú đối với kim tệ sao?

      Lý Thiên Luân kinh ngạc. nghĩ tới, kẻ kỳ dị thực lực cường hãn như thế ngờ lại thích tục vật như tiền tài.

      - Đúng vậy, mỗi lần đến đều lấy tất cả kim tệ mang theo đánh cược vào bản thân mình. Khi khiêu chiến với dã thú Vương Phúc Sinh lấy tới gần năm trăm kim tệ, đánh cược cho bản thân mình, cuối cùng thắng được ngàn kim tệ! Trận khiêu chiến thứ hai, lại đặt cho mình ngàn kim tệ, tuy nhiên do lần đặt cược này tỷ lệ thấp nên chỉ thắng có năm trăm kim tệ. Trận thứ ba, đặt cho mình ba nghìn kim tệ.

      Nhã Phân còn chưa xong, Lý Thiên Luân nhíu mày khoát tay khiến Nhã Phân ngừng lại. Lúc này Lý Thiên Luân cũng thấy nhìn thấu tên Linh La này. Tốc độ tu luyện nhanh như thế hẳn là phải đem tất cả tâm tư đặt vào việc tu luyện chứ tại sao lại coi trọng tục vật tiền tài như thế?!

      Lý Thiên Luân nhíu mày suy tư hồi, trong phòng liền trở nên yên lặng. Nhã Phân ở bên cũng phá vỡ dòng suy nghĩ của Lý Thiên Luân. Làm Chấp của Hội trường Cực hạn khiêu chiến, đồng thời là cánh tay đắc lực của Lý Thiên Luân, khả năng đoán ý qua lời và sắc mặt của Nhã Phân phải người thường có thể sánh đươc. Nàng lúc này ràng Lý Thiên Luân cân nhắc tình gì đó.

      Qua hồi lâu, chân mày của Lý Thiên Luân giãn ra, khoé miệng hơi nhếch lên :

      - Mặc kệ như thế nào, lôi đài cao cấp khiêu chiến tháng sau ta nghĩ rất phấn khích. Ha ha! Đến lúc đó, biết những kẻ đặt cược trong Hội trường chúng ta quyết định như thế nào?!

      Người có thể đặt cửa ở lôi đài cao cấp đều là những thương nhân đầu sỏ, hoặc là tộc trưởng các đại gia tộc. Ngay cả ba đại gia tộc cũng có khả năng tham gia đặt cửa tại lôi đài cao cấp này. hồi so tài, nếu chắc chắn bên nào thắng mới là trận khiêu chiến có ý tứ nhất, đối với người đặt cửa cũng là phấn khích nhất!

      - Hội trưởng! Ngài cảm thấy rằng tên Linh La kia có thể đánh bại lôi chủ cao cấp Phi Vân sao?

      Nhã Phân vẫn thể tin được. Phi Vân biết từ khi nào biết tới thất bại rồi!

      Thực lực của Phi Vân, nàng rất ràng. Tuy vì huyệt Tụ Linh bị huỷ, Phi Vân còn thực lực của Linh sư nhưng uy lực võ kỹ của Phi Vân nếu hoàn toàn phát huy ra tuyệt đối có thể vượt qua trăm độ.

      Linh La dù có cường đại hơn nữa dù sao cũng phải là Linh sư, muốn phát huy uy lực của vũ kỹ lên tới trăm độ hiển nhiên cũng quá có thể.

      Lý Thiên Luân loé ra tinh quang, đôi mắt cũng trở nên hơi mơ màng, thở dài :

      - tại ta cũng làm sao mà biết được! Chỉ có thể đợi lần khiêu chiến này diễn ra thôi!

      Đôi mắt đẹp của Nhã Phân khẽ chuyển, cười khẽ tiếng:

      - Vì sao chúng ta cho tra xét chi tiết về tên Linh La này?

      Thời điểm Linh La vừa mới tới Hội tràng, Nhã Phân cũng có ý phái người theo dõi Linh La, nhưng lại bị Lý Thiên Luân ngăn lại. tại, nàng lại ra điều này, đối với thân phận của Linh La, nàng quả thực rất tò mò.

      Thành Ngọc Thuỷ từ khi nào lại đột nhiên xuất vị cao thủ như thế?!

      - Ha ha! Kỳ ta cũng muốn biết thân phận chân chính của tên Linh La này, hai lần phái người dò xét nhưng cuối cùng vẫn có kết quả. Thân pháp của tên Linh La này cực kỳ quỷ dị, hơn nữa giảo hoạt như hồ ly. Cao thủ ta phái căn bản theo kịp , hai lần đều bị cắt đuôi. Chẳng lẽ phải tự thân ta theo dõi Linh La này hay sao?

      Lý Thiên Luân bất đắc dĩ liếc nhìn Nhã Phân.

      Nhã Phân chấn động, đôi môi đỏ mọng mê người lại mở ra, hai mắt trợn tròn lên.

      ------------------

      Tại Hạ gia.

      Gió thổi, dưới cây ngô đồng có đặt chiếc bàn . chiếc bàn này bày sẵn bữa ăn được chế biến tinh xảo, còn có bầu rượu nếp.

      Tiểu Thanh ăn mặc thanh lịch, cánh tay mảnh mai cầm bầu rượu, rót rượu vào trong chén . Khuôn mặt trắng sáng mỉm cười, thỉnh thoảng lại đưa ánh mắt nhìn về căn phòng ở trung ương.

      Trong sân này xung quanh toàn hương hoa, các loài hoa đua nhau khoe sắc, nở rộ làm người ta hoa cả mắt.

      Lúc này, Hạ Ngôn mặc thân trường bào màu xám bình thường từ trong phòng ra. tháng này, tích cóp kim tệ từng chút . Hôm nay lại vừa hoàn thành trận khiêu chiến lôi đài trung cấp. Trận khiêu chiến tiếp theo đó chính là khiêu chiến lôi chủ cao cấp Phi Vân. Thời gian cũng là tháng sau.

      Tiểu Thanh thấy Hạ Ngôn ra vội vàng đứng lên, cúi thấp đầu, nhàng lui sang bên.

      - Tiểu Thanh! Tay nghề của là tốt. Nửa tháng trước, ta ăn cơm ở Tụ Phúc Lâu, cảm giác thức ăn ở đó so với đồ người nấu hình như còn ngon bằng nha.

      mặt Hạ Ngôn mang theo vẻ tươi cười, lững thững tới dưới cây ngô đồng, trong miệng tuỳ ý .

      Trong lòng Tiểu Thanh vui vẻ, cảm giác rất ngọt ngào, vội :

      - Hạ Ngôn ca ca khích lệ Tiểu Thanh đó thôi! Thức ăn Tiểu Thanh làm làm sao có thể so với Tụ Phúc Lâu được chứ!

      Hạ Ngôn nhàng cười :

      - Được rồi, đây cũng có những người khác, chúng ta cùng ngồi xuống ăn thôi. cùng ta tâm chút, hôm nay mặt trăng là tròn!

      Đột nhiên trong giọng của Hạ Ngôn dường như có loại phiền muộn và đau thương nhàn nhạt. Tiểu Thanh nhạy cảm cảm giác được, cái miệng nhắn lại mấp máy nhìn Hạ Ngôn, trong lòng dâng tràn cảm giác thân thiết nên lời.

      - Hạ Ngôn ca ca lại nghĩ tới chuyện gì thương tâm sao?

      Tiểu Thanh hỏi câu dò xét, thanh rất .

      Nàng biết là hỏi những lời này Hạ Ngôn có mất hứng hay ?!

      Hạ Ngôn lấy lại tinh thần, cười cười nhìn Tiểu Thanh:

      - Tiểu Thanh! Ta từ khi tám tuổi khổ tu, chưa từng gián đoạn bao giờ! Mà cho tới khi ta mười bốn tuổi về mặt võ kỹ ta vẫn có chút tiến bộ nào! Người của Hạ gia cũng thân cận với ta. có biết lực lượng nào chống đỡ mà ta kiên trì được hay ?

      Tiểu Thanh lắc đầu.

      - Là mẫu thân của ta. Là người khiến ta vẫn luôn kiên trì. Ta nghĩ Mẹ ta trời có linh thiên mới khiến ta ở con đường tu luyện đạt được ít thành tựu. Tiểu Thanh! khẳng định là vẫn nghi hoặc vì sao ta gần như tiêu phí hết thảy thời gian để tu luyện?! Ha ha! Là ta muốn thành cường giả, hoàn thành nguyện vọng của mẫu thân ta! thế gian này, người thương ta nhất đó chính là mẫu thân ta. Mẫu thân ta tuy phải là người của đại lục này nhưng người là người mẹ tốt nhất trong thiên hạ!

      Đôi mắt của Hạ Ngôn lệ quang, tuy nhiên thanh ra cuối cùng lại kiên định như sắt đá!

      Tiểu Thanh sớm nức nở rồi. Nàng biết lúc này nên điều gì mới phải!

      - Được rồi, chúng ta ăn cơm ! Tối hôm nay ta tu luyện vậy, chỉ muốn chuyện với Tiểu Thanh thôi! Ngày mai là ngày tổ chức tranh đoạt danh ngạch của ba đại gia tộc rồi!

      Hạ Ngôn cười cười.

      Có thể ăn bữa cơm trong yên lặng như thế cũng là loại hạnh phúc! Hai người đặt cái bàn ở trong sân, đốt cây nến, ánh trăng trong sáng từ bầu trời chiếu xuống.

      Chén rượu nếp mang theo hơi cay nồng, còn chứa mùi vị ngọt ngào!

      khuôn mặt Tiểu Thanh mảnh hơi ửng hồng, ánh mắt lờ đờ.

      Những ngón tay mảnh khảnh nhàng lướt qua mái tóc. Mặc dù nàng mới chỉ mười lăm tuổi nhưng tư thái phong tình vạn chủng!

      Tiểu Thanh cũng là người mệnh khổ, cha mẹ đều mất sớm, vốn cũng phải là người của thành Ngọc Thuỷ nhưng lại bị bọn buôn người lừa bán lại đây, may mắn được Hạ gia mua vào phủ làm nha hoàn của Hạ Ngôn mới tính là ổn định. Nếu phải được Hạ gia mua biết sau này Tiểu Thanh gặp phải cuộc sống như thế nào nữa!

      người chủ tốt như Hạ Ngôn, trước kia Tiểu Thanh cũng dám mơ tưởng. chỉ lần trong lòng Tiểu Thanh nguyện cầu, nguyện ý cả đời hầu hạ Hạ Ngôn, mong ông trời cao có thể để mình cả đời theo bên người Hạ Ngôn. Tiểu Thanh chỉ hy vọng cả đời này làm tỳ nữ của Hạ Ngôn!

      - Tiểu Thanh! Có phải uống hơi nhiều rồi phải ?

      Đôi mắt sáng của Hạ Ngôn nhìn về phía chiếc cổ đỏ hồng của Tiểu Thanh .

      Tiểu Thanh lắc đầu:

      - Ta sao!

      Hạ Ngôn cười :

      - Thế sao mặt của hồng như thế! Ta xem khẳng định là uống hơi nhiều rồi!

      Tiểu Thanh vội vàng che hai gò má, đôi má đỏ hồng quả thực rất nóng. Bộ ngực sữa của nàng phập phồng, vội cúi thấp đầu xuống, dám để Hạ Ngôn nhìn thấy tư thái của mình.

      Rì rào!

      Tàng cây ngô đồng đầu hai người đột nhiên bị trận gió khá lớn làm cho lắc lư, phát ra thanh rất .

      Trung tuần tháng bảy, qua những ngày nóng nhất của mùa hạ!

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 57: THI ĐẤU GIÀNH DANH NGẠCH
      Sáng sớm ngày 15 tháng 7!

      - Tịch huynh! biết thi đấu khảo hạch tranh danh ngạch vào Học Viện Tử Diệp lần này, mục tiêu của Tịch gia là đoạt được mấy cái danh ngạch?

      quảng trường trung ương thành Ngọc Thủy, sớm tấp nập người. Ở bốn phía quảng trường, ba đại gia tộc đều phái ra đội ngũ hộ vệ của gia tộc, duy trì trật tự quảng trường trung ương. Người được mời hôm nay có thể vào quảng trường trung ương.

      Mà người được ba đại gia tộc mời đều là nhân vật danh sĩ nổi tiếng, số tộc trưởng gia tộc ở thành Ngọc Thủy v. v. Tóm lại, người thường là thể tiến vào quảng trường trung ương.

      Lúc này, còn canh giờ nữa tới giờ bắt đầu ba đại gia tộc so tài khiêu chiến.

      Người chuyện, là vị danh sĩ có danh vọng cao trong thành Ngọc Thủy, tên là Cổ Tích, chỗ ngồi cách rất gần ghế ngồi của Tịch gia trong ba đại gia tộc. Kỳ , căn cứ vào chỗ ngồi của các danh nhân danh sĩ đó liền nhìn ra được, bọn họ cùng gia tộc nào có quan hệ với nhau. Cổ Tích này, hiển nhiên rất thân cận với Tịch gia.

      Tịch Phá Thiên cười ha hả, :

      - Ba năm trước đây thi đấu tranh danh ngạch, Tịch gia chúng ta giành được hai danh ngạch. Lúc này, chúng ta muốn đoạt được ba danh ngạch!

      Bên cạnh Tịch Phá Thiên là các vị trưởng lão Tịch gia, còn có năm tên con cháu trẻ tuổi Tịch gia tham gia thi đấu tranh đoạt lần này. Người cầm đầu năm thiếu niên này là Tịch Thu Thủy con trai của Tịch Phá Thiên.

      Tịch Thu Thủy từ sau lần trước bị Hạ Ngôn đánh bại ở Phường thị khu Bắc của Hạ gia, trở về liền rất ít khi ra khỏi cửa Tịch gia, lòng khổ luyện. Ở dưới trợ giúp của Tịch Phá Thiên và bảy viên Tụ Khí Đan, rốt cục ba ngày trước đả thông hoàn toàn trăm lẻ tám đường kinh mạch toàn thân, hơn nữa còn học bí điển Nhân cấp"Cửu Thiên Tang Môn Kiếm".

      Tuy rằng có dư dả thời gian để hoàn toàn thông hiểu "Cửu Thiên Tang Môn Kiếm", nhưng tại Tịch Thu Thủy có thể phát huy ra được chừng tám phần uy lực của võ kỹ này, mạnh hơn nhiều so với uy lực của võ kỹ bất nhập lưu.

      Điều này cũng giúp Tịch Thu Thủy tăng thêm tin tưởng. Kinh mạch toàn bộ đả thông, lại có bí điển Nhân cấp, tên Hạ gia Hạ Ngôn kia tất nhiên phải là đối thủ của mình.

      Dường như quên điều Hạ Ngôn từng phát sinh chiến đấu với Từ Hoảng. Hoặc là Tịch Thu Thủy cho là Từ Hoảng lúc đó khinh địch, thậm chí là Từ Hoảng cố ý đánh bại Hạ Ngôn. Tóm lại, tuyệt đối tin cũng muốn tin tưởng: thực lực của Hạ Ngôn mạnh đến ngay cả Từ Hoảng cũng là đối thủ. Tịch Thu Thủy cho rằng trừ phi là Linh sư, nếu ai có thể chân chính đánh bại Từ Hoảng. Mà Hạ Ngôn hiển nhiên phải là Linh sư!

      Cổ Tích mặc trường bào màu xám quý giá, vuốt vuốt chòm râu, gương mặt đầy nếp nhăn cố tạo vẻ tươi cười lấy lòng, :

      - Tịch huynh tin tưởng như vậy, ta xem, Vương gia cùng Hạ Ngôn kia đều muốn phải đối thủ của Tịch gia. chừng năm danh ngạch đều rơi vào trong túi Tịch gia nha.

      Tịch Phá Thiên cười ha hả :

      - Cổ huynh rất hay! Nếu có thể đoạt được cả năm danh ngạch, danh vọng của Tịch gia ta vượt xa hai nhà bọn họ.

      Khi câu này Tịch Phá Thiên quét mắt nhìn về hướng hai khán đài cao bên kia.

      Khán đài hai hướng đó đúng là dãy ghế của Vương gia cùng Hạ gia.

      Gần chỗ hai gia tộc này cũng có số nhân vật danh sĩ nổi tiếng thành Ngọc Thủy ngồi bên.

      - Phụ thân! Hôm nay con nhất định phải đánh bại Hạ Ngôn, lấy lại mối nhục ở Phường thị khu Bắc.

      Tịch Thu Thủy với vẻ hung tợn.

      Tịch Phá Thiên liếc nhìn con mình cái,

      - Ngươi phải cẩn trọng chứ được khinh suất! Hạ Ngôn này thân pháp quỷ dị, chờ lát tới thời điểm tỷ thí võ kỹ, tuyệt đối phải cẩn thận thân pháp của , đừng cho tới gần mình. Chỗ hay nhất của "Cửu Thiên Tang Môn Kiếm" chính là có thể đánh địch nhân ở bên ngoài, khiến địch nhân thể tới gần mình. Ngươi chỉ cần phát huy cho tốt uy lực của võ kỹ "Cửu Thiên Tang Môn Kiếm", cần nóng vội nhất định có thể đánh bại Hạ Ngôn.

      Các vị trưởng lão Tịch gia, đều rối rít tán thưởng, thuận thế khen ngợi võ kỹ của Tịch Thu Thủy rất cao.

      - ra Tịch công tử học xong bí điển Nhân cấp? như vậy, Tịch công tử đả thông toàn thân trăm lẻ tám đường kinh mạch rồi à?

      Cổ Tích lóe sáng ánh mắt, ngạc nhiên thán phục .

      - Đúng vậy! Con ta ba ngày trước đả thông tất cả kinh mạch. Thi đấu tranh danh ngạch lần này, con ta nhất định có thể gây cho chấn động Vương gia cùng Hạ gia. Hà hà.

      Tịch Phá Thiên mắt sáng như đuốc, mang theo tia đắc ý.

      - Phụ thân! Con để ngài cùng gia tộc thất vọng!

      Tịch Thu Thủy cũng rất tin tưởng, cảm thấy mình nhất định là vô địch trong thế hệ trẻ của ba đại gia tộc.

      - Ồ! Mấy vị kia là Chấp Thánh đường!

      Cổ Tích biến sắc, nhìn mấy người từ bên ngoài vào quảng trường. Mấy người này thân phận phải là , đều là Chấp Thánh đường.

      - Hôm nay là ngày đầu tiên so tài khiêu chiến, chỉ cần tại thân phận là Chấp thành Ngọc Thủy, tất nhiên diện quan khán trận đấu. Nếu phải Đường chủ Thánh đường hôm nay bận thành Tử Diệp, Đường chủ cũng tất nhiên dẽ có mặt.

      Tịch Phá Thiên khóe mắt liếc nhìn Cổ Tích cái .

      Sau khi Chấp Thánh đường tiến vào quảng trường, liền tới khán đài thứ tư ngồi vào chỗ của mình.

      -------------------

      - Ngữ Yên! Ngươi có mấy phần nắm chắc?

      khán đài của Vương gia, Vương Nhạc thu hồi ánh mắt từ khán đài hai gia tộc kia, quay đầu nhìn Vương Ngữ Yên con của mình. Vương Nhạc là tộc trưởng của Vương gia.

      Vương Ngữ Yên biết ý của phụ thân. Phụ thân là hỏi mình có mấy phần nắm chắc chiến thắng Tịch Thu Thủy và Hạ Ngôn.

      - Tịch Thu Thủy đủ gây sợ hãi!

      Vương Ngữ Yên cười khẽ tiếng, cung kính .

      - Vậy sao?

      Ánh mắt Vương Nhạc chợt ngưng lại:

      - Vậy còn Hạ Ngôn, ngươi thấy thế nào?

      Vương Ngữ Yên chuyển đôi mắt đẹp vòng :

      - Nửa tháng trước con từng mời Hạ Ngôn đến Tụ Phúc Lâu ăn cơm, lúc ấy con đề nghị cùng luận bàn võ kỹ, nhưng bị từ chối. Tuy nhiên, con cảm thấy mạnh hơn nhiều so với Tịch Thu Thủy. tháng trước ở Phường thị khu Bắc, liền dễ dàng đánh bại Tịch Thu Thủy. Hơn nữa, ngay cả Từ Hoảng tân khách đệ nhất của Tịch gia có thể cũng phải đối thủ của .

      - Ừ!

      Vương Nhạc gật gật đầu.

      - Tuy nhiên, Tịch gia thể có chuẩn bị. Ta nghĩ, thực lực của Tịch Thu Thủy, tất nhiên so với lúc ấy tăng lên rất nhiều. Ta rất rành về lão gia hỏa Tịch Phá Thiên này, lão thương nhất đứa con này. Ta nghĩ, lão tiếc hết thảy bằng mọi giá phải tăng lên thực lực con của mình.

      Vương Nhạc đột nhiên sắc mặt ngưng trọng .

      Vương Ngữ Yên biến sắc:

      - Phụ thân! Ngài là , Tịch Thu Thủy này có thể sử dụng ít biện pháp đặc thù đả thông kinh mạch à?

      - Tỷ như sử dụng đan dược!

      Vương Nhạc nhìn con cái .

      - Tộc trưởng! Ngữ Yên! Ta nghĩ rằng chỉ cần Ngữ Yên khinh địch, Tịch Thu Thủy kia cũng đáng ngại. Mà Hạ Ngôn kia ra khiến người ta nhìn thấu nha.

      Đại trưởng lão Vương gia da mặt run rẩy, ở bên xen vào .

      - Đại trưởng lão! Ngươi cũng cho rằng tên Hạ Ngôn kia rất mạnh à?

      Vương Nhạc nhíu mày nhìn phía đại trưởng lão.

      Đại trưởng lão cười khà khà :

      - Từ lúc vừa vào quảng trường, ta nhìn tên Hạ Ngôn Hạ gia kia, từ lúc mới xuất đến tại mới thôi. Ta phát gần như có chút xíu dao động nào, biểu tình mặt cũng có biến hóa gì. giống trận thi đấu tranh giành danh ngạch hôm nay cùng cũng chút quan hệ gì. chẳng qua mới mười lăm tuổi, mà lại có phần định lực này, ta nghĩ thực lực của chỉ sợ cũng rất kinh người đấy.

      - Đúng vậy! Hạ Ngôn.

      Vương Nhạc chuyển ánh mắt chăm chú nhìn xa xa, hết câu.

      - Tộc trưởng! Đại trưởng lão! Các người cần gì phải lo lắng? Với bản lãnh của Ngữ Yên, đánh bại Tịch gia Hạ gia kia, ta thấy khó.

      trưởng lão khác của Vương gia tin tưởng mười phần.

      - Con cố hết sức!

      Vương Ngữ Yên dời đôi mắt đẹp nhìn về phía khán đài Tịch gia, trong miệng .

      Quảng trường rộng lớn như vậy, tại tụ tập người đông nghìn nghịt. Những người này, phần lớn là con cháu ba đại gia tộc. Chỉ có chỗ ở quảng trường trung ương là rộng rãi trống rỗng. Chỗ rộng rãi thoáng đãng đó, là dùng để làm sân thi đấu. lát nữa khi bắt đầu chính thức thi đấu, ở chỗ này con cháu ba đại gia tộc phô bày ra thực lực của mình.

      Thi đấu tranh danh ngạch tổng cộng chia làm ba vòng: Vòng thứ nhất là trắc nghiệm nội lực của người dự thi, cũng là trắc nghiệm đường kinh mạch được đả thông. Vòng thứ hai là người dự thi cần diễn luyện võ kỹ, từ tộc trưởng ba đại gia tộc cùng các vị Chấp Thánh đường đánh giá thành tích diễn luyện võ kỹ.

      Sau hai vòng thi này loại năm người. cách khác, có thể tiến vào vòng thi thứ ba cuối cùng chỉ còn có mười người. Vòng thi đấu thứ ba là rút thăm lấy ngẫu nhiên lần lượt so đấu với nhau, mỗi người đều phải giao đấu lần cùng chín người dự thi còn lại. Cuối cùng, thắng lợi trận thi đấu lúc này còn lại năm người, tham gia khảo hạch nhập học tại Học Viện Tử Diệp.

      Toàn bộ so đấu tranh đoạt danh ngạch dựa theo thông lệ trước đây tiến hành ba ngày. Trong đó vòng thi thứ nhất và thứ hai chấm dứt rất nhanh, đại khái chỉ cần thời gian buổi sáng là xong. Ngay buổi chiều trong ngày bắt đầu chân chính đánh giá võ kỹ.

      Trong quảng trường trung ương đông nghìn nghịt, ít nhất có mấy ngàn người ở trong này làm khán giả xem thi đấu. Bọn họ dĩ nhiên bàn luận sôi nổi về trận thi đấu tranh đoạt danh ngạch này. Tuy rằng còn chưa có bắt đầu, nhưng con cháu ba đại gia tộc đều bắt đầu phỏng đoán trước cuối cùng người dự thi nào có thể tiến vào vòng thi đấu thứ ba.

      Ở trong số mười lăm người của ba đại gia tộc tham gia thi đấu, được xem trọng nhất dĩ nhiên là mấy người Hạ Ngôn, Tịch Thu Thủy, Vương Ngữ Yên, Hạ Tử Hân. Hạ Ngôn sở dĩ nổi bật nhất, nguyên nhân là trận giao đấu bất bại của với Từ Hoảng ở Phường thị khu Bắc gia tộc ngày ấy. Lại là thiếu niên mười lăm tuổi là làm người ta khiếp sợ.

      Người cuối cùng tiến vào quảng trường là Nhã Phân Chấp của Hội trường Cực Hạn Thiêu Chiến, Cao Đại Sơn Chấp của Đại sảnh Dong Binh, Mạc Gia Phần Chấp Phòng Đấu Giá. Ba người này ở thành Ngọc Thủy cũng là danh nhân. Hội trưởng ba thế lực này đều là Chấp Thánh đường của thành Ngọc Thủy, lúc này ngồi ở khán đài cao quan sát phía dưới.

      Khi ba người tiền hô hậu ủng tiến vào hội trường, cũng tới khán đài ngồi xuống bên cạnh Hội trưởng của bọn họ. Hiển nhiên, ba thế lực này cũng có cố ý để lộ có quan hệ gần gũi với bất kỳ gia tộc nào.

      Các trận thi đấu trước đây, cũng như thế!

      Nhã Phân quyến rũ dị thường, khi nàng ngang qua quảng trường, tránh khỏi dẫn tới từng đợt tiếng hít hà xì xào. Quả thực sức quyến rũ của Nhã Phân quá lớn.

      Hạ Ngôn đứng khán đài Hạ gia, nhìn thấy Nhã Phân xuất khẽ nhíu nhíu đầu mày.

      "Nếu như ta sử dụng Linh La kiếm giao đấu với người dự thi khác, bị Nhã Phân nhìn thấy, nàng có thể hoài nghi ta chính là Linh La ở Cực Hạn Thiêu Chiến hay ? khi thân phận của ta bại lộ truyền ra ngoài, còn biết dẫn tới cái dạng phong ba bão táp gì ở thành Ngọc Thủy đây. " Hạ Ngôn nhíu mày, khẽ lắc lắc đầu, trong lòng nghĩ.

      "Xem ra, Linh La kiếm là thể sử dụng rồi. Với thực lực của ta, cho dù sử dụng Linh La kiếm, liệu rằng mười mấy người tham gia thi đấu này, cũng ai là đối thủ của ta. " Ánh mắt chớp chớp, Hạ Ngôn quyết định buông bỏ sử dụng Linh La kiếm trong trận đấu.

      Trải qua thời gian hơn nửa tháng nay, Hạ Ngôn dung hợp khoảng ba mươi phần trăm bản bí điển Nhân cấp"Thiên Vũ Thần Thương", uy lực của Linh La kiếm trong tay Hạ Ngôn, vượt xa võ kỹ bí điển Nhân cấp bình thường.

      Trong thiên hạ, bí điển Nhân cấp có thể chống lại uy lực của Linh La kiếm, cực hiếm có chỉ còn số bí điển Nhân cấp thượng thừa.

      - Hạ Ngôn! Ngươi sao vậy?

      Động tác lắc đầu của Hạ Ngôn sau khi nhìn đến Nhã Phân, bị Hạ Phi Long nhìn thấy, Hạ Phi Long khỏi dò hỏi.

      Hạ Ngôn chợt cả kinh, nhìn về phía Hạ Phi Long :

      - A! có gì.

      - Hạ Ngôn! Ngươi có nắm chắc chiến thắng Vương Ngữ Yên của Vương gia ? Còn nữa, Tịch Thu Thủy Tịch con của Tịch Phá Thiên kia, tuy rằng tháng trước ở phường thị ngươi thoải mái đánh bại , tuy nhiên lần này ngươi tuyệt đối thể coi thường. Ta nghe , dường như Tịch Phá Thiên dùng tài sản Tịch gia mua bảy viên Tụ Khí Đan cấp cho Tịch Thu Thủy dùng. Ta nghĩ, với Tịch Thu Thủy thiên phú tệ, chỉ sợ đả thông toàn thân trăm lẻ tám đường Kinh mạch rồi.

      Hạ Phi Long biểu tình có hơi ngưng trọng.

      Ông ta lo ngại Hạ Ngôn khinh địch!

      Cho dù thực lực so với đối phương mạnh hơn chút, nếu như khinh địch cũng có thể thất bại. Ở lần thi đấu tranh danh ngạch trước, Hạ gia chỉ giành được danh ngạch, lần thi đấu này bất kể như thế nào, Hạ gia cũng phải lấy cho bằng được hai danh ngạch trở lên.

      tại, Hạ gia nắm chắc cái danh ngạch chính là ở người Hạ Ngôn.

      Hạ Ngôn cũng lộ vẻ mặt ngưng trọng gật gật đầu,

      - Tộc trưởng! Ta khinh địch! Với bất cứ người nào ta đều dùng toàn lực ứng phó.

      Nghe Hạ Ngôn như vậy, Hạ Phi Long gật gật đầu, đối với Hạ Ngôn ông vẫn rất yên tâm. Dù sao, biểu của Hạ Ngôn đoạn thời gian gần đây đều rất vững vàng chín chắn.

      Cứ theo chuyện xảy ra ở Phường thị khu Bắc mà , nếu như thiếu niên bình thường, thực rất có thể lợi dụng cơ hội giết chết Tịch Thu Thủy rồi. Nhưng Hạ Ngôn lại làm vậy, cân nhắc việc hơn xa so với nhiều thiếu niên bình thường.

      - Tử Hân! Con cũng phải toàn lực ứng phó. Con cùng Hạ Ngôn, hai người tất phải đoạt được hai danh ngạch. Ba người Hạ Lưu chỉ cần có người đoạt được danh ngạch, vậy Hạ gia chúng ta có thể lấy được ba cái danh ngạch khảo hạch. Ha ha.

      Hạ Phi Long lại chuyển ánh mắt nhìn Hạ Tử Hân bên cạnh, Hạ Tử Hân hôm nay mặc thân võ phục bó sát người.

      - Dạ! Con hết sức!

      Hạ Tử Hân vê vê ngón tay mảnh khảnh trắng như tuyết, cái miệng nhắn vểnh lên, thần sắc kiên định .

      Lúc này, Hạ Ngôn nhìn về phía khán đài Tịch gia, Tịch Thu Thủy giơ cao thanh trường kiếm, khiêu khích chỉ chỉ về phía bên mình, dường như còn cười ha hả.

      Hạ Ngôn cười khẽ tiếng, lắc lắc đầu, Tịch Thu Thủy này quá kiêu căng.

      ---------------

      Ở khán đài của Chấp Thánh đường, tổng cộng ngồi bảy Chấp quyền cao chức trọng. Trong bảy Chấp này có bốn người là từ thành trấn chung quanh thành Ngọc Thủy cố ý tới dự. Ba người còn lại phân biệt là Hội trưởng Hội trường Cực Hạn Thiêu Chiến, Phòng Đấu Giá, Đại sảnh Dong Binh. Trong quảng trường trung ương, cộng thêm ba vị tộc trưởng ba đại gia tộc, trong mười hai Chấp Thánh đường, ở đây tới mười người. Còn hai Chấp khác có mặt, là vì bận thành thị khác chưa kịp trở về. Về phần Đường chủ Thánh đường, cũng thành Tử Diệp. Tuy rằng Đường chủ thành Ngọc Thủy cũng phải trong Chấp Thánh điện thành Tử Diệp, tuy nhiên nếu Thánh điện thành Tử Diệp có chuyện gì trọng yếu, cũng phải có mặt, bởi vì cũng là thành viên trung tâm của Thánh điện.

      Chấp khá lớn tuổi đứng lên, lão là Hồng Phi Hội trưởng Phòng Đấu Giá. Ở trong mười hai Chấp Thánh đường thành Ngọc Thủy, lão có thâm niên lâu nhất.

      Đường chủ có mặt, lão là người có quyền lên tiếng trong Thánh đường hôm nay.

      Hồng Phi đứng lên, giơ hai tay lên, mắt lóe ra tinh quang nhìn quét toàn trường.

      Vốn quảng trường trung ương ồn ào bàn tán, lập tức liền im lặng lại.

      Hồng Phi cũng nhiều, chỉ là đơn giản chút về nguyên nhân tồn tại cuộc thi đấu tranh đoạt danh ngạch này, đơn giản bởi vì danh ngạch khảo hạch của Học Viện Tử Diệp có giới hạn, mà ba đại gia tộc ở thành Ngọc Thủy tổng cộng chỉ có năm danh ngạch, cho nên cần phải có cuộc thi đấu này để chọn ra người mạnh nhất tham gia khảo hạch.

      Cuối cùng, Hồng Phi hơi nhướng mày, trầm giọng :

      - tại, thi đấu tranh đoạt danh ngạch chính thức bắt đầu.

      Hồng Phi vừa dứt lời, phía sau liền có gã nhân viên trong Thánh đường vào sân đấu. Người này tên là Lưu Phương, là người chủ trì cuộc thi đấu lần này. Ba đại gia tộc so tài tranh nhau, vì để công bình cho nên cần phải có người phải ba đại gia tộc để chủ trì các trận đấu.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 58: THI ĐẤU GIÀNH DANH NGẠCH
      - Ha ha. Rốt cục. Bắt đầu rồi!

      - biết ai bị loại!

      - Ta thấy con cháu Tịch gia chúng ta mới ưu tú nhất!

      Ở bốn phía quảng trường khắp nơi đều vang lên tiếng xì xào bàn tán.

      - Mời mười lăm người dự thi tiến vào sân đấu!

      Lưu Phương đến trung tâm sân, thanh vang vọng.

      vang tiếng của còn chưa dứt, Tịch Thu Thủy liền mang theo bốn con cháu Tịch gia dự thi xuống tới dưới sân. Mà Vương Ngữ Yên Vương gia, quay nhìn sang Hạ Ngôn bên này, mỉm cười gật đầu ra hiệu cái.

      Hạ Ngôn cũng mỉm cười gật đầu.

      Rất nhanh mười lăm thiếu niên dự thi đều xuống tới sân đấu. Tịch Thu Thủy ngạo nghễ quét ánh mắt đảo qua người Hạ Ngôn. tháng trước ở Phường thị khu Bắc Hạ gia bị thảm bại, làm cho đến hôm nay cũng thể quên được.

      Trong lòng thống hận Hạ Ngôn, khiến hận thể ăn sống nuốt tươi Hạ Ngôn. Tịch Thu Thủy vốn lòng dạ hẹp hỏi, lại luôn được Tịch Phá Thiên dung túng, ở Tịch gia gần như ai có thể ước thúc được . Trải qua tháng tu luyện này, lòng tự tin của Tịch Thu Thủy tăng vọt, cho rằng với thực lực của mình giờ nhất định có thể đánh bại Hạ Ngôn.

      - Xin các vị ở nguyên tại chỗ, dựa theo trình tự ta tuyên đọc, theo thứ tự bắt đầu trắc nghiệm nội lực.

      Lưu Phương giọng bình thần, trong tay cầm tờ danh sách, nhìn mười lăm người chậm rãi.

      - Sau đây mời Vương Vũ con cháu Vương gia bắt đầu trắc nghiệm nội lực!

      Lưu Phương đọc ra tên thứ nhất là Vương Vũ của Vương gia.

      Trình tự danh sách Lưu Phương tuyên đọc, cũng phải tùy ý, mà là được phân tích theo thực lực của mười lăm người tham gia thi đấu, sau đó dựa theo thực lực cao thấp từ sau lên trước, tiến hành trắc nghiệm. cách khác, người dự thi càng là ra sân sau, thực lực là càng mạnh. Đương nhiên, điều này cũng phải hoàn toàn chính xác.

      Vương Vũ, là thiếu niên mười ba tuổi, ánh mắt đen nhánh có thần, thời điểm bước ra khỏi đám người, hướng ánh mắt nhìn về phía khán đài Vương gia.

      Vương Nhạc nhìn Vương Vũ gật gật đầu, Vương Vũ lập tức xiết chặt nắm tay, bước tới bên tảng đá trắc nghiệm nội lực.

      Tảng đá này cũng giống như tảng đá trong các gia tộc để trắc nghiệm các con cháu gia tộc. Tảng đá hình tròn, ở phía sau có khắc sâu đánh dấu độ đo lường.

      Hạ Ngôn thầm nghĩ: Vương Vũ này thiên phú quả tệ, chỉ là tuổi còn rất , lần thi đấu tranh năm danh ngạch này, chỉ sợ là lấy được.

      - Hây!

      Vương Vũ hơi thở trầm xuống, trong miệng hét lớn tiếng, thân hình hạ thấp, bàn tay đặt phía viên thạch, mạnh mẽ dùng sức, viên thạch liền rất nhanh chuyển động.

      Theo thân thể Vương Vũ dần dần di động về phía trước, con số viên đá lăn cũng càng lúc càng lớn.

      Sau mấy lần hô hấp, tốc độ viên đá lăn mới dần dần chậm lại.

      Cuối cùng, viên đá đứng ở phía vạch khắc tám mươi ba độ.

      - Ồ!

      Thành tích này của Vương Vũ, lập tức dẫn tới chung quanh tràng tiếng reo tán thưởng.

      - Hà hà! Con cháu Vương gia chúng ta lợi hại.

      - Vương Vũ mới mười ba tuổi nha!

      số con cháu Vương gia đều tự hào .

      Vương Vũ mới mười ba tuổi, ngờ đả thông tám mươi ba đường kinh mạch. Thành tựu như vậy phải người bình thường có thể so sánh được.

      Con cháu ba đại gia tộc quá đông, người bình thường ở tuổi mười ba, có thể đả thông ba bốn mươi đường kinh mạch tệ rồi. Có ít người, thậm chí ngay cả giai đoạn Luyện Thể mười hai đường kinh mạch cũng có hoàn thành.

      Vương Vũ sau khi trắc nghiệm xong, thở ra hơi, lúc này mới xoay người trở về chỗ năm người dự thi của Vương gia.

      Vương Ngữ Yên cười :

      - Vương Vũ! Thành tích tệ!

      Vương Vũ nghe Vương Ngữ Yên khen, gương mặt non nớt xuất vẻ tươi cười :

      - Cảm ơn tỷ tỷ.

      - Vương Vũ đả thông tám mươi ba đường kinh mạch. Tiếp theo, mời Hạ Minh Hạ gia bắt đầu trắc nghiệm nội lực!

      Lưu Phương mặt chút đổi sắc .

      Hạ Minh mười hai tuổi, là thành viên tuổi nhất tham gia lần thi đấu này. Vào lần, ở thời điểm chọn lựa con cháu ưu tú Hạ gia, Hạ Minh liền có biểu tầm thường. Trải qua tháng tu luyện đặc biệt này, Hạ Minh đả thông kinh mạch tất nhiên vượt qua tháng trước.

      Hạ Minh còn tuổi hơn Vương Vũ, lại thấp hơn so với những người khác cái đầu.

      - Hạ Ngôn ca ca! Tử Hân tỷ tỷ! Ta đây!

      Hạ Minh cười .

      Hạ Ngôn cùng Hạ Tử Hân đều cười gật đầu:

      - Cố gắng lên!

      Hạ Minh lăn viên ngừng tại mức khắc tám mươi bốn độ, tới đây rốt cuộc viên đá nhúc nhích nữa. khuôn mặt nhắn của Hạ Minh chảy xuống từng giọt mồ hôi. Thân thể nó cũng run nhè .

      Lúc này lại đến phiên con cháu Hạ gia đắc ý! Hạ Minh tuổi nhất, còn hơn so với Vương Vũ, lại đả thông nhiều hơn đường kinh mạch so với Vương Vũ.

      - Tám mươi bốn đường! tệ! Hạ Minh mới mười hai tuổi, tiếp qua ba năm, tất nhiên có thể đả thông toàn bộ đường kinh mạch.

      Hạ Ngôn thấp giọng .

      Hạ Tử Hân cười khẽ tiếng, đôi mắt trong sáng nhìn thoáng qua Vương Ngữ Yên cách đó xa:

      - Hạ Ngôn! Vương Ngữ Yên kia luôn nhìn huynh kìa.

      Hạ Ngôn khỏi chuyển ánh mắt nhìn về phía năm người Vương Ngữ Yên, cười khổ gì.

      - Tên Tịch Thu Thủy cũng luôn nhìn chằm chằm huynh.

      Hạ Tử Hân hơi vểnh môi, còn thêm, chỉ có điều còn mang theo thần sắc chán ghét.

      Quả Tịch Thu Thủy dùng loại ánh mắt khiêu khích nhìn Hạ Ngôn. Tuy nhiên, ánh mắt của chỉ nhìn Hạ Ngôn, còn đồng dạng nhìn Hạ Tử Hân. Tịch Thu Thủy sớm có tình ý với Hạ Tử Hân.

      Hạ Ngôn :

      - Tịch Thu Thủy khẳng định rất hận ta. Ở Phường thị khu Bắc liên tiếp bại hai lần, mọi người ở thành Ngọc Thủy đều biết, đánh mất mặt mũi lớn như vậy, sao hận ta cho được? Với tính cách trừng mắt tất báo của , ta nghĩ khẳng định hận thể lập tức giết chết ta !

      Khi Hạ Ngôn cây này hờ hững lắc lắc đầu.

      - Ừ! Hạ Ngôn! Huynh nhất định phải cẩn thận. Khi giao đấu với Tịch Thu Thủy nếu là muốn giết huynh, huynh ngàn vạn lần đừng nương tay. Người như thế, giết được giết, để lại chỉ làm hại người.

      Đột nhiên giọng của Hạ Tử Hân sặc mùi sát khí.

      Hạ Ngôn thoáng nao nao.

      - Tiếp theo, mời Tịch.

      Lưu Phương lại bắt đầu kêu tên kế tiếp.

      Tổng cộng chỉ có mười lăm người dự thi, chỉ qua thời gian tàn nén nhang, sân người dự thi chưa trắc nghiệm nội lực chỉ còn lại sáu cái người.

      - Hừ!

      Tịch Thu Thủy hừ lạnh tiếng, cố ý dùng dư quang khóe mắt của mình khinh thường đánh giá Hạ Ngôn.

      đả thông trăm lẻ tám đường kinh mạch.

      - Đến ta thí nghiệm nội lực!

      gương mặt xinh đẹp của Hạ Tử Hân vừa động.

      Lưu Phương gọi tới tên Hạ Tử Hân. Hạ Tử Hân vẫn chưa đả thông toàn bộ đường kinh mạch. Tuy rằng nàng là con Hạ Phi Long, nhưng Hạ Phi Long cũng có bởi vì nàng là con mình mà chiếu cố đặc biệt. Hạ Phi Long hoàn toàn khác với tộc trưởng Tịch Phá Thiên của Tịch gia. Tịch Phá Thiên có thể làm việc riêng tư dùng tiền của gia tộc mua bảy viên Tụ Khí Đan cho con của sử dụng, nhưng Hạ Phi Long tuyệt đối làm chuyện như vậy.

      Thời gian tháng vừa qua, Hạ Phi Long cũng chỉ giảng giải cặn kẽ cho Hạ Tử Hân về bí tịch Nhân cấp, có chăng chỉ là hướng dẫn cho Hạ Tử Hân đường lối đả thông kinh mạch.

      Ông làm như vậy là tận hết trách nhiệm của phụ thân đối với con . Tuyệt đối sử dụng tài lực vật lực của Hạ gia để hỗ trợ con Hạ Tử Hân của mình.

      Hạ Tử Hân đồng thời cũng được xưng là trong bốn đại mỹ nữ của thành Ngọc Thủy. dung mạo nàng so với Vương Ngữ Yên, mỗi người mỗi vẻ, đều tuyệt đẹp khiến người phát cuồng.

      Tuy nhiên, nếu luận về tâm cơ có lẽ Hạ Tử Hân kém hơn chút. Tuy rằng Hạ Ngôn mới chỉ có lần giao tiếp với Vương Ngữ Yên, nhưng cảm nhận được Vương Ngữ Yên là người tâm cơ sâu sắc.

      - Hà hà! Hạ gia tiểu thư cố lên nha! Để ca ca ta thưởng thức thực lực của !

      Tịch Thu Thủy nhếch môi cười ha hả, với Hạ Tử Hân.

      - Phì!

      Hạ Tử Hân nghe giọng lỗ mảng đó, liền xì tiếng, cũng thèm nhìn tới .

      Tịch Thu Thủy cũng có vì vậy mà tức giận, ngược lại ngờ càng cười khoa trương thêm ít. Ở trước mặt nhiều người mà phô trương tật xấu như thế, làm cho Tịch Phá Thiên vẫn luôn kiêu căng nhìn thấy màn như vậy, cũng khỏi biến sắc mặt tối sầm xuống.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 59: TỊCH PHÁ THIÊN MẶT TỐI SẦM
      Tộc trưởng Tịch Phá Thiên ngồi khán đài Tịch gia, mặt lão sa sầm xuống, tuy nhiên Tịch Thu Thủy lại vẫn chưa nhìn đến sắc mặt xanh mét của phụ thân, ánh mắt vẫn chiếu người Hạ Tử Hân.

      - Hừ!

      Tịch Phá Thiên khẽ hừ tiếng.

      Hiển nhiên, lúc này lão có khả năng nhắc nhở để Tịch Thu Thủy thu lại ít. Ở quảng trường chỉ có đông đảo con cháu Tịch gia, mà còn có rất đông con cháu của hai đại gia tộc kia. Hơn nữa, các vị Chấp Thánh đường cũng đều ở đây.

      Mấy vị trưởng lão Tịch gia cũng đều lắc đầu cười khổ.

      Tịch Phá Thiên thu hồi ánh mắt người đứa con của mình, lại nhìn về phía khán đài các Chấp Thánh đường ngồi bên kia. Các vị Chấp Thánh đường đều mặt chút đổi sắc.

      "Cũng biết mấy vị Chấp có thể có ấn tượng xấu với Thu Thủy hay . "

      Trong lòng Tịch Phá Thiên chỉ có thể thầm thở dài hơi.

      Hạ Tử Hân đến chỗ viên đá sân, còn chưa bắt đầu vận công đẩy viên đá, bốn phía truyền tới từng tràng tiếng vỗ tay hoan hô.

      Cả đám con cháu Hạ gia đều hưng phấn đến hận thể nhảy ra. Hạ Tử Hân chỉ xinh đẹp tuyệt luân, thiên phú tu luyện lại ưu tú xuất chúng. Ở trong lứa tuổi thiếu niên con cháu Hạ gia chỉ có Hạ Ngôn là thực lực ở Hạ Tử Hân.

      - Hạ Tử Hân là hấp dẫn ánh mắt người ta.

      Hạ Ngôn đứng tại chỗ, đột nhiên nghe bên cạnh có người chuyện, quay lại nhìn ra là Vương Ngữ Yên Vương gia.

      Vương Ngữ Yên nghiêng đầu, đôi đôi mắt đẹp dừng ở người Hạ Tử Hân.

      - Ha ha! Ngữ Yên tiểu thư cũng là tỏa ra sức quyến rũ bốn phía nha, hồi nếu là tới lượt trắc nghiệm nội lực, chỉ sợ quảng trường càng náo nhiệt hơn so với tại.

      Hạ Ngôn mỉm cười .

      Vương Ngữ Yên xoay chuyển ánh mắt, đôi má ra hai lúm đồng tiền nho , nhìn Hạ Ngôn :

      - Đa tạ lời khen của Hạ công tử.

      Cách đó xa Tịch Thu Thủy thấy Vương Ngữ Yên ngờ lại chủ động đến ngồi bên Hạ Ngôn cùng Hạ Ngôn chuyện. Hơn nữa hai người vừa vừa cười đùa, trong lòng khỏi thầm nghĩ: "Hai người kia từ khi nào quan hệ tốt như vậy nhỉ?"

      Trong ánh mắt Tịch Thu Thủy lóe lên vẻ độc, lại càng tăng thêm mấy phần ganh ghét Hạ Ngôn.

      "Nguyên vốn chỉ là tên rác rưởi mọi người đều biết, nhưng tại lại biến thành bánh bao hương thơm ngát. Thực đáng giận!" Tịch Thu Thủy phẫn nộ thân hình thoáng run run, ánh mắt hung ác nhìn Hạ Ngôn, vạn phần ghen tị Hạ Ngôn đột nhiên quật khởi.

      Bàn tay trắng như ngọc của Hạ Tử Hân đặt tảng đá tròn, nội lực toàn thân vận chuyển càng lúc càng nhanh, tâm pháp khống chế nội lực tụ tập đến hai tay, thân mình Hạ Tử Hân hơi hơi nghiêng về phía trước.

      Viên đá to lớn liền chậm rãi lăn .

      Lưu Phương chủ trì trường thi đấu đứng bên cạnh, khi Hạ Tử Hân đẩy tảng đá, trong đôi mắt cũng lộ ra ánh mắt tỏ ý khen ngợi.

      "Hạ gia Hạ Tử Hân, căn cơ tốt lắm!" Trong lòng Lưu Phương thầm nghĩ.

      Khi những người khác hoàn thành trắc nghiệm, Lưu Phương chưa từng để lộ ra ánh mắt như vậy. Nhìn ra được biểu của Hạ Tử Hân làm cho thực vừa lòng.

      Theo con số vạch khắc độ càng lúc càng lớn, tốc độ viên đá lăn dần dần trở nên chậm lại.

      Tuy nhiên, thời gian ngắn ngủi đó vạch khắc độ vẫn vượt qua con số trăm.

      tháng trước lúc chọn lựa con cháu ưu tú gia tộc ở Hạ gia, Hạ Tử Hân đả thông gần tới trăm đường kinh mạch. Trải qua thời gian tháng huấn luyện cường hóa này, Hạ Tử Hân đả thông vượt hơn trăm đường kinh mạch cũng là chuyện bình thường.

      Đương nhiên, dưới tình huống sử dụng đan dược, Hạ Tử Hân hiển nhiên có khả năng đả thông toàn bộ trăm lẻ tám đường kinh mạch toàn thân.

      Hạ Phi Long ngồi ở khán đài Hạ gia, vuốt chòm râu đen của mình, hai mắt hơi híp lại, nhìn con của mình biểu ông thực vừa lòng.

      Hạ Tử Hân mặc dù chỉ mười lăm tuổi, hơn nữa còn là thiếu nữ, dưới điều kiện tiên quyết có sử dụng phương pháp đặc thù đánh thông kinh mạch mà có thành tích như vậy, khẳng định xứng đáng được khen ngợi.

      Trong đám người đông nghìn nghịt bốn phía quảng trường, liên tiếp bộc phát ra tiếng trầm trồ ngạc nhiên thán phục thanh.

      Rốt cục viên đá dừng lại, thân mình mềm mại của Hạ Tử Hân vừa dừng lại, liền vững vàng từng bước sang bên.

      Cuối cùng viên đá dừng vạch khắc con số là trăm lẻ hai độ. Hạ Tử Hân đả thông trăm lẻ hai đường kinh mạch.

      khuôn mặt xinh đẹp của nàng hơi hơi ửng hồng, lớp mồ hôi tinh mịn chớp động hào quang dưới ánh mặt trời.

      "Rào. "

      Bốn phía quảng trường vang lên từng đợt tiếng vỗ tay tán thưởng. Hôm nay Hạ Tử Hân là người hoàn thành dự thi trắc nghiệm đầu tiên đả thông vượt qua trăm đường kinh mạch. Mười lăm tuổi đả thông trăm lẻ hai đường kinh mạch, thành tựu như vậy, đặt ở toàn bộ thành Ngọc Thủy đều đủ để ngạo thị trước đại đa số người tu luyện.

      - Ha ha! Đó là Hạ Tử Hân tiểu thư Hạ gia chúng ta!

      - Tử Hân tiểu thư, lợi hại!

      .

      - Bốp bốp bốp.!

      sân thi đấu, Tịch Thu Thủy Tịch gia, dẫn đầu vỗ tay tán thưởng, mặt mang theo vẻ cười chế giễu.

      - Tử Hân rất lợi hại! Tuy nhiên so với ca ca ta, còn hơi kém ít. Ca ca ta, đả thông toàn bộ kinh mạch.

      Tịch Thu Thủy nhìn Hạ Tử Hân kêu to.

      Hạ Tử Hân nhíu mày, trong lòng cực kỳ chán ghét, nếu phải ở nơi đây, chỉ sợ nàng kìm nổi rút kiếm đánh tới .

      - Hạ Tử Hân tiểu thư quả rất mạnh nha! ngờ đả thông trăm lẻ hai đường kinh mạch.

      Vương Ngữ Yên gật gật đầu, giọng tán thưởng .

      Hạ Ngôn lại lắc đầu, cười :

      - Có lẽ Vương Ngữ Yên tiểu thư, đả thông trăm lẻ tám đường kinh mạch rồi phải?

      Tuy rằng thể xác định, nhưng Hạ Ngôn có cảm giác, Vương Ngữ Yên đả thông trăm lẻ tám đường kinh mạch.

      Hạ Ngôn tu luyện tâm pháp là Linh La tâm pháp, cảm ứng thực lực của người khác, mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường.

      Nghe Hạ Ngôn như vậy, thần sắc Vương Ngữ Yên khỏi thoáng kinh ngạc chút, trong lòng nàng cả kinh: Người biết thực lực chân chính chính của nàng, chỉ có phụ thân Vương Nhạc, nhưng Hạ Ngôn này làm thế nào biết được chứ? Hay là chỉ dò xét?

      Dù sao lát nữa khi trắc nghiệm cũng bày ra thực lực chân chính, nên Vương Ngữ Yên cũng giấu diếm, sau thoáng kinh ngạc nàng cười :

      - Hạ công tử quả có tầm nhìn tốt!

      Hạ Ngôn vẫn chưa lộ ra thần sắc dị thường, Vương Ngữ Yên như vậy, thể nghi ngờ là thừa nhận chính mình đả thông trăm lẻ tám đường kinh mạch. Nhưng Hạ Ngôn lại giống như sớm biết , bằng có khả năng mặt ngay cả tia dao động đều ra.

      Vương Ngữ Yên, giật mình kinh ngạc!

      Hạ Tử Hân chậm rãi bước về chỗ cũ, thời điểm nàng trở về, ánh mắt của nàng dừng người Vương Ngữ Yên đứng bên cạnh Hạ Ngôn. Vương Ngữ Yên này quả nhiên dung mạo tuyệt sắc vô song, khuynh quốc khuynh thành. Mỗi cái nhăn mày liếc mắt đều lộ ra vẻ phong tình vạn chủng. Vương Ngữ Yên cùng Hạ Ngôn đứng chung chỗ, thoạt nhìn hai người giống như là đôi người ngọc do tạo hóa dựng nên.

      "Nhưng mà, Hạ Ngôn là con cháu Hạ gia, Vương Ngữ Yên là con cháu Vương gia, bối cảnh quan hệ gia tộc như thế, nhất định hai người có khả năng ở cùng chỗ nha. " Trong lòng Hạ Tử Hân khẽ thở dài, mặt chợt ra nét tươi cười, đến nơi, liền uyển chuyển gật đầu chào Vương Ngữ Yên.

      - tệ.

      Hạ Ngôn gật gật đầu khen Hạ Tử Hân.

      Nghe Hạ Ngôn khen, trong lòng Hạ Tử Hân lập tức an yên ổn lại rất nhiều.

      Cũng biết từ khi nào trong lòng Hạ Tử Hân nhìn Hạ Ngôn với cặp mắt ngưỡng mộ cao vời. Có lẽ, bởi vì Hạ Ngôn liên tục mấy lần gây cho nàng chấn động lớn.

      Từ quảng trường Tinh Võ Hạ gia đến lầu Kinh Các Hạ gia, tiếp đến chuyện ở Phường thị khu Bắc Hạ gia. Liên tiếp phát sinh mấy chuyện đó làm cho trong tiềm thức Hạ Tử Hân liền cảm thấy thực lực của Hạ Ngôn mình thể vượt qua được.

      tại ngay cả Hạ Ngôn tùy ý câu khẳng định với mình, đều làm cho mối bận tâm trong lòng Hạ Tử Hân yên định lại.

      Chỉ sợ ngay cả phụ thân Hạ Phi Long của nàng ra hai chữ này, nàng cũng bình ổn giống như tại vậy.

      - Hạ Tử Hân Hạ gia đả thông trăm lẻ hai đường kinh mạch. tại, mời Tịch gia Tịch Thu Thủy trắc nghiệm nội lực.

      Lưu Phương lại gọi tiếp giọng chút thay đổi.

      Tịch Thu Thủy gấp gáp thể chở được nữa, sớm kìm nổi muốn nhảy ra sân để biểu thực lực của mình khoe khoang trước mặt mọi người. Lúc này vừa nghe Lưu Phương kêu tới tên mình, liền bước vọt cái ra tới nơi. Đồng thời ánh mắt độc nhìn về phía Hạ Ngôn, nơi khóe miệng lộ ra vẻ cười lạnh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :