Linh La Giới - Dạ Thủy Hàn (1062 Chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 546: XUỐNG
      Nam Chung Sơn dầy đặc mỏ quặng, trong những quặng mỏ này đều lúc nhúc bóng người, tiếng gõ đục từ trong những quặng mỏ tối đen như mực đó vang lên dầy đặc. Ở ngọn núi này có hộ vệ Khưu gia tay cầm binh khí sắc bén, vẻ mặt lãnh khốc, nghiêm mật phong tỏa cả tòa Nam Chung Sơn.

      Những người làm phu khuân vác ở khu mỏ phần lớn đều là nô lệ của Khưu gia, còn có bộ phận là thợ mỏ Khưu gia thuê từ trong mấy thành thị tới. Những người này vì được trả thù lao cao hơn mà gần như mất tự do của mình. Khưu gia có khả năng để mặc cho bọn họ tùy ý ra vào Nam Chung Sơn.

      - Đại ca! Nhiều năm trôi qua như vậy, trong lòng huynh vẫn còn oán hận chúng ta hay sao?

      nơi bí , nam tử mặc trang phục cũ nát, sắc mặt tang thương thấp giọng với trung niên nam tử vẻ mặt chút thay đổi khác. Trung niên nam tử kia lại bị nhốt ở trong chiếc lồng được làm bằng hắc thiết, người có hai sợi dây xích nhìn thấy mà giật mình, xuyên qua toàn bộ xương bả vai.

      - Ôi! Lúc trước là phụ thân làm đúng. Nhưng những năm gần đây người cũng luôn tự trách bản thân mình, mỗi lần nghĩ tới chuyện này người đều hối hận đến mức muốn cắn nát đầu lưỡi mình.

      Nam tử kia tiếp tục , trong tay cầm chén cháo loãng và chiếc thìa đen tuyền.

      - Đại ca, chuyện quá khứ huynh hãy bỏ qua . Chúng ta ở trong này có ngày tháng, cũng biết ngày nào chết ở nơi này, ngay cả thi cốt cũng có người thu cất.

      Hai mắt nam tử trở nên ửng đỏ, thân hình run lên nhè .

      - Nhanh rời chút, đừng lề mề nữa

      Lúc này từ bên ngoài truyền đến tiếng hét lớn, hiển nhiên là thúc dục nam tử chuyện với trung niên nam tử kia rời khỏi động có lồng giam này.

      - Biết rồi, ta lập tức ngay.

      Nam tử cuống quít lên tiếng trả lời, rồi sau đó lại nhìn về phía người trong lồng giam, da mặt run run :

      - Đại ca! Đệ trước. Ngày mai đệ lại đưa cháo cùng bánh mì đến cho huynh.

      xong, nam tử nâng cái thân hình mỏi mệt lên, về phía ngoài động.

      lại chú ý tới, trung niên nam tử trong lồng giam vốn mặt vẫn chút thay đổi, trong ánh mắt lúc này lại toát ra tia thần sắc phức tạp, trước ngực cũng phập phồng kịch liệt hơn lúc vừa rồi.

      Nam tử trong lồng giam chính là Mai Lạc Thiên, con trai của Thánh Hoàng Mai gia. Trong thời gian gần hai mươi năm nay vẫn bị nhốt ở chỗ này. Hai đường kinh mạch quan trọng nhất của là Thông thần và Linh Khiếu sớm bị đánh nát, linh lực toàn thân tại mất hết. Mà người đưa cơm cho vừa rồi lại là con trai của Mai Luân. Là đường đệ của Mai Lạc Thiên, tên là Mai Triển Tường. Khi Mai gia phát sinh kịch biến, Mai Triển Tường bất quá mới chỉ hơn mười tuổi.

      Mai Triển Tường ra khỏi sơn động nhốt Mai Lạc Thiên, chậm rãi trở lại cái sơn động khác, hai tay ôm bụng của mình, lảo đảo bước cách nặng nề.

      - Triển Tường!

      Mai Triển Tường vừa mới trở lại sơn động này, từ bên trong truyền ra tiếng gọi. Trong sơn động mảnh bừa bộn, ít nhất có mấy chục người tập trung ở nơi này. Mấy chục người này hầu như toàn bộ đều là người Mai gia bị nô dịch, cũng là trực hệ nhất mạch nhà Mai Luân, sắc trời lúc này sẩm tối, bọn họ đều vừa mới từ trong mỏ quặng quay về.

      Cực khổ từ sáng đến tối, mỗi người mới có thể được phân cho chén cơm. Mai Triển Tường vừa mới lấy phần cơm của mình đưa tới cho Mai Lạc Thiên. Mai Lạc Thiên bị giam lỏng tại trong núi đó. Khưu gia cũng cung cấp đồ ăn cho Mai Lạc Thiên. Nếu phải mấy năm nay Mai Triển Tường ngày nào cũng đưa cơm tới, Mai Lạc Thiên sớm biến thành nắm đất rồi.

      - Phụ thân!

      Mai Triển Tường nghe được tiếng gọi liền lên tiếng.

      - Đưa cơm chưa?

      Chòm râu của Mai Luân sớm biến thành hoa râm, sắc mặt già nua đến đáng sợ. Linh lực của quả bị giam cầm, thân thể có linh lực chống đỡ cho nên có vẻ vô cùng già yếu, gầy đến mức gân cốt trơ hết ra.

      - Vâng, đưa rồi.

      Mai Triền Tường gật gật đầu, lúc này vào trong động ngồi xuống bên cạnh Mai Luân.

      - ừ, cha ăn no rồi, còn lại con ăn !

      Mai Luân cầm chén cháo loãng còn nửa đưa đến trước người Mai Triển Tường, rồi sau đó ngửa thân thể tựa ra phía sau, nhắm hai mắt lại.

      - Được!

      Mai Triển Tường lập tức húp ngấu nghiến.

      - Phụ thân! Cả đời này của chúng ta cũng thể ra ngoài sao? Phải chết ở nơi này sao?

      Lúc này, nữ tử ít tuổi hơn Mai Triển Tường chút khàn giọng hỏi.

      - Ôi.

      Mai Luân thở dài tiếng, cũng có mở mắt ra, cũng có trả lời.

      Mai Triển Tường nâng ánh mắt nhìn lên nữ tử trẻ tuổi vừa chút, sau đó lại hạ mi mắt xuống, còn thừa khí lực để chuyện nữa. Mỗi ngày từ trong quặng mỏ ra, khí lực toàn thân đều tiêu hao hết. Khưu gia vì phòng ngừa những người bọn họ chạy trốn, cho nên phong bế linh lực trong cơ thể tất cả bọn họ. tại bọn họ cũng khác gì so với người thường.

      - Thiếu chủ! tại chúng ta làm thế nào?

      Ở trong trung, Mai Tam thấy Hạ Ngôn vẫn có động tác gì, liền nghi hoặc hỏi câu. nghĩ rằng Hạ Ngôn suy nghĩ đối sách, thực ra Hạ Ngôn dò xét thực lực những nhân viên phía dưới.

      - xuống, giết!

      Ánh mắt Hạ Ngôn sáng như ngọn đuốc, nhìn dãy núi mông lung phía dưới, từ trong miệng vang lên ba chữ, vẻ mặt lạnh lùng. cỗ sát khí lập tức từ người Hạ Ngôn lan tỏa ra ngoài. Sát khí cường đại nhanh chóng bao phủ toàn bộ dãy núi này.

      - Thiếu chủ!

      Mai Tam hoảng sợ gọi tên Hạ Ngôn, ngay cả cũng có thể dễ dàng cảm nhận được cỗ sát ý mãnh liệt giống như đao phong này, sát ý đáng sợ.

      "Vù"

      Hạ Ngôn dĩ nhiên hạ xuống phía dưới, Mai Tam cũng vội vàng đuổi theo. Hai đạo nhân ảnh giống như lưu tinh rơi vào trong núi.

      - ồ?

      - Mau nhìn! Có cường giả Linh tông đến!

      Mấy tên hộ vệ Khưu gia vừa lúc nhìn thấy hai người Hạ Ngôn và Mai Tam từ trung hạ xuống. Lập tức bọn họ liền cảm nhận được toàn thân lạnh toát. Hàn ý này đúng là do sát ý của Hạ Ngôn biến thành. Cường giả có thể phi hành đương nhiên là cường giả Linh Tông. Điểm này rất dễ dàng nhận định.

      - Là trưởng lão đại nhân của gia tộc phải ?

      gã hộ vệ nhướng mày, nhìn chằm chằm hai người vừa hạ xuống, suy nghĩ :

      - đúng! Các trưởng lão nếu lên núi phải đều báo cho chúng ta biết trước sao? Hôm nay chúng ta cũng thu được tin tức gì mà, chẳng lẽ phải người Khưu gia chúng ta?

      - Người nào? được phép lại dám tự tiện tiến vào Nam Chung Sơn?

      hộ vệ khác thân hình run rẩy chút :

      - Thế nào mà nhiệt độ giống như giảm xuống rất nhiều vậy? Ta có chút lành lạnh.

      - Ta cũng vậy.

      "Vèo vèo"

      Từ trong đại viện Nam Chung Sơn nhanh chóng lao ra mấy bóng người mập mờ. Hạ Ngôn che dấu hơi thở của mình chút nào, những cường giả Linh Tông của Khưu gia tự nhiên có thể cảm ứng được. Cho nên bọn họ rất nhanh từ trong phòng nghỉ ngơi lao tới ngăn đón hai người Hạ Ngôn và Mai Tam.

      " Thiếu chủ là cường hãn!"

      Mai Tam thầm nghĩ trong lòng:

      " ngờ quang minh chính đại giết tới cửa như vậy, thực ra nếu thầm đánh lén sợ rằng có thể giết nhiều người Khưu gia hơn chút"

      Mai Tam có chút tiếc hận trong lòng. Giết tới cửa như vậy, tại cơ hội tiếp cận rồi cứu người ra lại càng . Hơn nữa, làm như vậy sợ rằng cũng thể giết chết mấy người đối phương nữa. Dù sao nhân số đối phương rất nhiều. Lúc này, Mai Tam cũng cảm giác được mấy đạo hơi thở cường đại hơn so với mình nhanh chóng tới gần.

      "Thiếu chủ mặc dù thực lực cường đại, nhưng nhân số đối phương lại quá đông. Mai Tam ta nên vì thiếu chủ mà ngăn kiếm!"

      Ánh mắt Mai Tam trở nên kiên nghị.

      - Người nào? Dám cả gan xâm nhập Nam Chung Sơn.

      tiếng hét lớn như sấm rền, vang vọng dứt ở trong núi.

      - Người tới khẩn trương rời , nếu giết tha!

      thanh khác lập tức vang lên. Những trưởng lão Khưu gia này cũng cảm giác được thực lực người mới tới rất mạnh mẽ, cho nên muốn khuyên người này rời . Cũng có lựa chọn lập tức động thù.

      - Ha ha! phải các ngươi thiết lập bẫy rập ở núi chuyên môn đuổi giết người Mai gia sao? tại người Mai gia đến rồi.

      Hạ Ngôn cười lạnh tiếng, thanh lạnh lùng vang lên. Tuy nhiên, thanh mặc dù đạm mạc nhưng lại truyền khắp toàn bộ dãy núi. Bất cứ ngõ ngách nào cũng có thể nghe được thanh của Hạ Ngôn.

      - Cái gì?

      - Thực lực mạnh.

      Mấy vị trưởng lão Khưu gia lao ra ngoài đều chấn động, tốc độ tự nhiên chậm lại mấy phần, ánh mắt phức tạp liếc nhìn lẫn nhau.

      - Sao? Người Mai gia?

      - Lại có người Mai gia đến đây!

      - Ôi! ngu ngốc mà, biết là bẫy rập mà vẫn còn muốn tiến vào, vậy phải tự chui đầu vào lưới sao?

      số phu khuân vác trong núi đều thấp giọng nghị luận. Hiển nhiên bọn họ đối với chuyện Mai gia cũng có chút hiểu biết. Dù sao, ngọn núi này có mấy chục con cháu Mai gia. Hơn nữa, kiện con cháu Mai gia lên núi chỉ sợ cũng phát sinh nhiều lần.

      - Phụ thân! Lại có người Mai gia đến cứu chúng ta

      Trong cái huyệt động, Mai Triển Tường trợn mắt, khẩn trương với Mai Luân.

      - ừ, ta nghe thấy rồi.

      Trong đôi mắt của Mai Luân cũng xuất tia thần thái hưng phấn, tuy nhiên chợt lại trở nên ảm đạm, lắc đầu :

      - Cứu nổi chúng ta. Thế lực Khưu gia quá lớn, tới cứu chúng ta khác nào chịu chết. Triển Tường! Những năm gần đây cũng có năm lần có người Mai gia đến nghĩ cách cứu chúng ta rồi phải ?

      Mai Triển Tường suy nghĩ chút rồi ảm đạm đáp:

      - Phải. Chỉ tiếc cho con cháu Mai gia chúng ta, bọn họ đáng lẽ nên tới cứu chúng ta.

      Mai Triển Tường lắc đầu thầm than.

      - Đúng vậy!

      Ánh mắt Mai Luân nhìn ra ngoài huyệt động:

      - Triển Tường! Con ra ngoài xem. Ta ra ngoài nữa, ta muốn nhìn thấy con cháu Mai gia bị tàn sát. Nghe thanh chuyện dường như cách huyệt động này cũng xa.

      Mai Luân lại nhắm mắt lại, thực ra vị trí của Hạ Ngôn cách bọn họ rất xa. Mai Luân có thể nghe được ràng thanh của Hạ Ngôn, cho nên mới nghĩ rằng Hạ Ngôn cách phía ngoài huyệt động cũng xa

      - Vâng, phụ thân! Ta cố gắng để cho bọn họ rời .

      Mai Triển Tường đứng lên, cố gắng tăng tốc độ của mình lên, ra phía ngoài huyệt động.

      - Phụ thân! Có người.có người tới cứu chúngta đó.

      Nữ tử trẻ tuổi thương cảm khóc hu hu, nhìn Mai Luân thút thít :

      - Có lẽ.có lẽ bọn họ có thể cứu chúng ta ra. Phụ thân! Con.con muốn rời khỏi nơi này.

      xong lời này, nữ tử khóc thành tiếng nữa.

      Mai Luân khoát tay áo, ý bảo con mình cần thêm gì nữa. Người con này của còn chưa đến hai mươi lăm tuổi. Mai Luân đương nhiên cũng muốn thoát khỏi Nam Chung Sơn này. Nhưng, nguyện vọng xa xỉ này căn bản có khả năng thực . Mai Luân cũng vô cùng thống hận bản thân mình làm ra quyết định trước kia. Ngày đó nếu phải vì tự bảo vệ mình mà làm ra lựa chọn như vậy, có lẽ cũng lâm vào hoàn cảnh này. Mặc dù Mai gia địch lại Khưu gia, ít nhất còn có thể oanh oanh liệt liệt chết trận, cũng phải sống giống như tại, người ra người quỷ ra quỷ.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 547: CHÉM GIẾT ĐẪM MÁU
      "Phốc"

      tia linh lực dao động nhộn nhạo xuất trong khí, thân ảnh mấy vị trưởng lão Khưu gia đột nhiên ngừng lại. Bởi vì, cách phía trước họ xa chính là thân ảnh hai người Hạ Ngôn và Mai Tam.

      - Ngươi là ai?

      lão già mắt tam giác vẻ mặt trầm hung ác lên tiếng chất vấn Hạ Ngôn.

      Lúc này, quần áo Hạ Ngôn mặc vẫn là trang phục của Đại Lục Ám Dạ. Từ bên ngoài mà nhìn cũng khác người Đại Lục Ám Dạ. Mà chỗ kỳ quái chính là Hạ Ngôn quá trẻ tuổi. Hạ Ngôn trẻ tuổi như vậy khiến cho mấy tên trưởng lão kìm lòng nổi đều thầm kinh ngạc. Tuổi trẻ cũng kỳ quái, kỳ quái chính là tuổi còn trẻ như vậy mà có được thực lực kinh người như thế. Chỉ mới tán phát ra khí thế khiến cho mấy vị trưởng lão Khưu gia cảnh giới Linh Tông này đều cảm giác được cỗ áp lực từ trực diện ập đến.

      - Ta rồi. Ta là con cháu của Mai gia.

      Hạ Ngôn nhếch miệng cười cười, hai mắt quang hoa chớp động, nhìn mấy lão già đối diện, thần sắc thong dong bình tĩnh.

      - ngọn núi này dường như có tất cả mười ba tên cảnh giới Linh Tông. tại vì sao chỉ có bảy người các ngươi tới đây?

      Hạ Ngôn lên tiếng xoay chuyển đề tài.

      - Thông báo cho bọn chúng đều đến đây , như vậy ta cũng có thể bớt được rất nhiều phiền toái.

      Hạ Ngôn chắp hai tay sau lưng, đứng ngạo nghễ trước mặt mọi người. Lúc này, phần đông hộ vệ Khưu gia ở trong núi đều tới, trong tay cầm đao kiếm sáng loáng, bao vây quanh hai người Hạ Ngôn và Mai Tam.

      - Cái gì?

      - Làm sao ngươi biết?

      Lão già mắt tam giác cau mày, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt Hạ Ngôn lên tiếng hỏi

      Có tất cả mười ba vị trưởng lão đóng ở trong núi. Người bình thường căn bản thể biết được tin này. Ngay cả số đội trưởng hộ vệ trong gia tộc cũng biết được.

      - Thập thất trưởng lão! nhiều lời vô nghĩa với làm gì? Tiểu tử này là con cháu Mai gia, chúng ta đánh chết ngay tại đương trường là được.

      tên trưởng lão khác kiên nhẫn . Tuy rằng biểu của Hạ Ngôn phi thường cường thế, nhưng dù sao cũng chỉ có hai người. Cho nên, mấy vị trưởng lão này mặc dù trong lòng chấn động, nhưng cũng cảm thấy được có uy hiếp quá lớn. Mấy người liên thủ giết chết hai người Hạ Ngôn, bọn họ cảm thấy có khó khăn gì.

      - Chỉ bằng mấy phế vật các ngươi sao?

      Hạ Ngôn cười nhạo .

      - Cái gì?

      - Đáng giận! Tiều tử này ngông cuồng!

      - Giết!

      Thân ảnh người trong bảy lão già đột nhiên lao lên, nhảy lên trung, thanh vũ khí loan câu chém ra đạo quang ảnh, đánh thẳng về phía Hạ Ngôn.

      - Thiếu chủ! Để cho ta đối phó !

      Mai Tam từ phía sau Hạ Ngôn dậm chân tại chỗ lao ra, trường kiếm trong tay liền giơ lên ngăn đón. Tuy nhiên, thực lực lão già kia mạnh hơn nhiều lắm. Mai Tam mới bước vào cảnh giới Linh Tông, mà lão già kia cách cảnh giới Linh Tông trung kỳ cũng xa.

      Hạ Ngôn cũng nhanh chậm, cũng có ngăn cản Mai Tam xuất thủ. Mà cánh tay vừa nhấc, đạo khí lãng cuồn cuộn lao ra. Đạo khí lãng này cũng kinh thế hãi tục, giống như công kích do Linh Sư bình thường thi triển ra vậy.

      Kỳ thực lão già kia phi thân ra công kích lần này cũng chỉ là muốn thăm dò. Hạ Ngôn cường thế nhiều ít khiến cho bọn họ sinh lòng kiêng kỵ. Cho nên muốn phải thử thực lực Hạ Ngôn chút xem mạnh tới mức nào. Lão già này cũng nhíu mày, công kích của Hạ Ngôn căn bản có bao nhiêu uy hiếp. cảm giác được đạo linh lực dao động truyền đến kia, hung hăng áp chế loan câu trong tay liền chặn đánh đạo linh lực kia, tiếp tục thuận thế xông giết về phía hai ngươi đằng trước.

      Trưởng lão Khưu gia khác cũng đều lộ ra biểu tình thoải mái, Hạ Ngôn vừa xuất thủ, bọn họ liền buông lỏng trong lòng.

      "A!"

      Sau tiếng kêu rên rất , mưa máu liền bắn xuống. Thân hình trưởng lão kia vẫn còn ở trong trung, đúng là màn quỷ dị khó lường, từng tia máu đỏ sẫm ngừng phun ra

      "Ba"

      Ước chừng trôi qua thời gian lần hô hấp, thi thể người này mới mạnh mẽ rơi xuống mặt đất, hơi thở hoàn toàn thất lạc, hiển nhiên chết!

      Phải biết rằng, sinh mệnh lực của cường giả Linh Tông, cho dù mới bị trọng thương phi thường nghiêm trọng, cường giả Linh Tông bình thường cũng lập tức mất mạng. Nhưng kích này của Hạ Ngôn lại có thể mang tất cả sinh cơ của lão già kia trong thời gian lần hô hấp đó. Cho dù có nhiều đan dược tốt hơn nữa, căn bản cũng thể kịp cứu chữa.

      Mọi người ở đây toàn bộ bị khiếp sợ. Ngay cả Mai Tam cũng nuốt nước miếng phát ra tiếng "ục" từ nơi cổ họng, trường kiếm của mới vừa rồi chém ra cũng có bất cứ tác dụng gì. Kiếm quang còn chưa tiếp xúc với vũ khí lão già kia, lão già đó liền bị chém giết.

      Mai Tam nhìn về phía Hạ Ngôn, ánh mắt chớp động.

      - Đứng ở bên là được.

      Hạ Ngôn liếc mắt nhìn Mai Tam cái, nặng câu. Mai Tam vội vàng thu người lại, lần nữa đứng ở phía sau Hạ Ngôn.

      Chúng hộ vệ của Khưu gia người nào người đấy hít vào hơi khí lạnh. Trưởng lão đại nhân của gia tộc bọn họ ngờ chỉ trong nháy mắt bị người thanh niên đó giết chết. màn này khiến người khác rung động. Chỉ sợ suốt đời bọn họ cũng thể quên. Trưởng lão thực lực cường đại như vậy mà trong nháy mắt thân hình bị chặt đứt làm đôi.

      Phía xa xa, có số phu khuân vác trong núi cũng tập trung lại chỗ nhìn về chiến trường bên này. Mai Triển Tường lẫn vào trong đám người, vốn định tới gần hơn nhưng lại bị hộ vệ Khưu gia ngăn cản, chỉ có thể đứng ở phía ngoài cách trăm mét. Tuy nhiên màn vừa phát sinh cũng thấy được. Lúc này sắc trời tuy rằng mờ tối, nhưng cũng thể hoàn toàn gây trở ngại tầm mắt đám người Mai Triển Tường.

      Mai Triển Tường nhanh chóng rời khỏi đám người chạy trở lại nơi ở của những người Mai gia. Sức mạnh vốn có dường như lại lần nữa rót vào trong thân hình bệnh tật của Mai Triển Tường, giúp chạy nhanh hơn rất nhiều.

      "Hộc hộc"

      Mai Triển Tường về tới trong động, đứng ngừng thở đốc.

      Mai Luân nhìn thấy Mai Triển Tường trở về, vội nhíu mày hỏi:

      - Triển Tường! Con cháu Mai gia kia chưa?

      - Vẫn chưa!

      Mai Triển Tường lắc đầu , lại hung hăng thở sâu hơi, sắc mặt ửng hồng.

      - Tại sao còn chưa ? Chẳng lẽ bị đám Khưu gia khốn nạn kia giết chết rồi sao?

      Ánh mắt Mai Luân trầm xuống, đau lòng .

      - chết, người trẻ tuổi đó tự xưng là con cháu Mai gia. Tuy nhiên con chưa bao giờ gặp qua người này. Bên cạnh còn có người mà con gặp, chính là hộ vệ trước kia của đại ca.

      Mai Triển Tường thoáng trầm ngầm giây lát, liền lên tiếng .

      - ừ? Là hộ vệ trước kia của Mai Lạc Thiên sao?

      Mai Luân bắt đầu cố nhớ lại trong đầu.

      - Đúng vậy! là tâm phúc do đại ca bí mật bồi dưỡng, rất ít khi lộ diện với người ngoài, tuy nhiên con từng gặp qua hộ vệ đó. Tuy rằng gần hai mươi năm gặp nhưng vẻ bề ngoài của có thay đổi quá lớn.

      Mai Triển Tường khẳng định đáp.

      - Mặc kệ là ai, bọn họ cũng là con cháu Mai gia, hai người bọn họ dám đến Nam Chung Sơn vậy chẳng phải có có về sao?

      Mai Luân đứng lên, có chút nôn nóng .

      - Phụ thân! Người trẻ tuổi đó chỉ chiêu giết chết gã trưởng lão của Khưu gia!

      Mai Triển Tường cũng trở nên hưng phấn, dồn dập .

      - ừ? Cái gì? Con cái gì?

      Mai Luân mắt trợn lớn, thể tin nhìn về phía Mai Triển Tường.

      - Là đó, phụ thân! Con tận mắt nhìn thấy, trưởng lão Khưu gia xuất thủ công kích trước tiên, nhưng lại bị chiêu giết chết. Rất nhanh, rất nhanh.

      Mai Triển Tường kích động :

      - Con căn bản thấy . Con chỉ nhìn thấy tình cảnh trưởng lão Khưu gia kia chết, rơi xuống mặt đất.

      - Ngươi người trẻ tuổi. Bao nhiêu tuổi?

      Mai Luân hít sâu hơi, ổn định tâm tình trong lòng.

      - Đại khái hai mươi tuổi, thậm chí còn trẻ hơn.

      Mai Triển Tường chớp chớp mắt .

      - Hai mươi tuổi?

      Mai Luân nhướng mày:

      - Con cháu Mai gia? đúng nha, chẳng lẽ là.Nhưng hai mươi tuổi làm sao có thể giết chết trưởng lão Khưu gia?

      Mai Luân chậm rãi lắc đầu.

      - , dẫn cha ra ngoài xem.

      xong, Mai Luân cùng Mai Triển Tường liền ra khỏi động. Mà những người khác cũng đều ngạc nhiên vui mừng theo phía sau. Những lời Mai Triển Tường vừa rồi khiến cho bọn họ động lòng. Đúng là bắt đầu dấy lên hy vọng. chiêu có thể giết chết trưởng lão Khưu gia vậy ít nhất phải có được thực lực Linh Tông hậu kỳ, thậm chí là Linh Tông đỉnh phong.

      Nếu đúng như vậy, bọn họ có lẽ có cơ hội thoát khỏi Nam Chung Sơn, cái nơi giống như địa ngục trần gian này.

      "Vù vù"

      Mấy đạo nhân ảnh chớp động, trong trận lại xuất thêm sáu người mới đến. Mười ba tên cường giả Linh Tông ở Nam Chung Sơn lúc này mới tính là đến đông đủ. Sáu người đến sau này mới vừa rồi thực ra là trong tu luyện. Cho nên có chạy tới kịp lúc. Sau khi gã trưởng lão bị giết chết, mặc dù trong giai đoạn tu luyện quan trọng, bọn họ cũng đều lao ra đây.

      - Thất trưởng lão! Sao lại thế này?

      lão già mặc cẩm bào sau khi đến đảo mắt nhìn qua, cuối cùng dừng lại người lão già mắt tam giác vừa rồi chuyện hỏi.

      Hiển nhiên, trong đám trưởng lão Khưu gia ở đây, địa vị lão già mặc cẩm bào này cao nhất

      - Chấp pháp trưởng lão!

      Lão già mắt tam giáp chắp tay với lão già mặc cẩm bào, rồi chỉ vào Hạ Ngôn :

      - Người này là con cháu Mai gia. Thực lực phi thường mạnh mẽ, chiêu liền giết chết Nhị thập nhất trưởng lão.

      Hạ Ngôn đứng ở đối diện, thong dong lãnh đạm, giống như căn bản chưa từng thấy hơn mười cường giả Linh Tông này vậy.

      - Ngươi là con cháu Mai gia?

      Lão già mặc cẩm bào kia cao thấp đánh giá Hạ Ngôn, nghi hoặc hỏi

      - Phải! Mai Linh chính là mẫu thân của ta. Cường giả Linh Tông của Khưu gia ở Nam Chung Sơn tại xem như đến đông đù. Ha ha, mười hai tên phế vật các ngươi tại cùng lên hết .

      Hạ Ngôn nâng tay lên, ngón tay ở trong trung khẽ điểm từng người lạnh lùng

      - Sao?

      Lão già cẩm bào giận dữ:

      - Trẻ con lớn lối! Ta thực muốn nhìn xem ngươi rốt cuộc có năng lực gì.

      Thân ảnh lão già cẩm bào vừa động, cũng có sử dụng bất cứ vũ khí gì, trảo trực tiếp chụp vào Hạ Ngôn.

      "Lão gia hỏa này cũng là cảnh giới Linh Tông hậu kỳ!"

      Hạ Ngôn xoay chuyển ánh mắt, lập tức phán đoán ra thực lực lão già cẩm bào này. khóe miệng vẻ cười nhạt càng đậm, đồng dạng cũng hư trảo.

      Sau tiếng xé gió rất , lợi trảo do linh lực của hai người hình thành nhanh chóng ở trong trung va chạm nhau.

      "Ba"

      Linh lực của lão già cẩm bào trong khoảnh khắc liền tan rã. Lợi trảo của Hạ Ngôn giống như chỉ tùy tiện xuyên phá lớp giấy, tiếp theo lại vô cùng mau lẹ chụp vào lão già cẩm bào kia

      - .

      Lão già cẩm bào ánh mắt trợn tròn, hơi thở trầm xuống, hét lớn tiếng, khẩn cấp lùi thân hình lại. Nhưng cho dù tránh mau hơn nữa cũng làm sao có thể mau bằng lợi trảo của Hạ Ngôn?

      "Crắc"

      Thanh do xương vỡ vụn vang lên rệt, đầu của lão già cẩm bào trong nháy mắt vặn vẹo hồi óc vỡ tung, hai con mắt cũng bị dồn nén mà lăn ra ngoài.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 548: MÁU NHUỘM TRỜI CAO
      Lão già cẩm bào tử vong ngay đương trường, mùi máu tươi bốc lên nồng nặc. Xung quanh ngoại trừ tiếng gió thổi, lúc này có bất cứ thanh gì. Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Hạ Ngôn. Trong ánh mắt đó đều tràn ngập hoảng sợ cùng thể tin!

      Phải biết rằng, lão già cẩm bào này chính là trưởng lão Chấp pháp của Khưu gia, có được thực lực Linh Tông hậu kỳ. Toàn bộ Khưu gia cũng chỉ có mấy người Linh Tông hậu kỳ mà thôi. Địa vị của trưởng lão Chấp pháp này còn cao hơn bậc so với những trưởng lão Nội các bình thường khác. Nam Chung Sơn cũng chỉ có gã trưởng lão Chấp Pháp Khưu gia tọa trấn. Dưới tình huống bình thường, có nhiều cường giả Linh Tông ở đây như vậy, có thể đủ để ứng phó bất cứ tình huống đột biến nào phát sinh.

      - Kia.kia là con cháu Mai gia sao?

      Mai Luân cùng mọi người cũng lẫn vào giữa đám phu khuân vác, Mai Luân cố gắng mở lớn hai mắt để có thể nhìn được tình huống trong trận. Nếu thực lực của bị giam cầm vậy tự nhiên có thể nhìn thấy ràng cần cố sức. Nhưng tại cũng chỉ có thế dựa vào ánh trăng mờ ảo nhìn thấy hình dáng đại khái. Ngay cả Mai Triển Tường cũng nhìn thấy hơn so với .

      - Đúng vậy, phụ thân! Vừa rồi là con trai của đại tỷ Mai Linh.

      Tâm tình Mai Triển Tường kích động, vẫn chưa có bình ổn xuống.

      - Phụ thân! Vừa rồi giết chết lão già chết tiệt Khưu Ngọc Lục đó.

      - Khưu Ngọc Lục? Đó phải là trưởng lão Chấp pháp của Khưu gia sao?

      Mai Luân cả kinh.

      - Phải, chính là trưởng lão Chấp pháp của Khưu gia. Kẻ vừa chết chính là Khưu Ngọc Lục, con thấy rất , đầu cũng bị bóp nát rồi.

      Mai Triển Tường giọng điệu chắc chắn, phi thường vui sướng .

      - Khưu Ngọc Lục hẳn là thực lực Linh Tông hậu kỳ. ngờ có thể giết chết Linh Tông hậu kỳ, chẳng lẽ tu luyện tới cảnh giới Linh Tông đỉnh phong? Triển Tường! Con chưa đến hai mươi tuổi sao? ừ, là con trai của Mai Linh? Mười chín năm trước Tiểu Linh chạy trốn vào Tội Ác Sâm Lâm. Sau đó có tin tức gì nữa. ngờ nàng còn có người con?

      Mai Luân dường như chuyện với Mai Triển Tường, lại giống như lầm bầm mình. bao nhiêu năm qua, tâm chưa bao giờ gợn sóng như thế này.

      - Chưa đến hai mươi tuổi là Linh Tông đỉnh phong?

      - Người Mai gia đến rồi!

      - Lần này giống như những lần trước. Trước kia con cháu Mai gia tới cứu người đều rất nhanh bị trưởng lão Khưu gia giết chết, lần này người tới liên tiếp giết chết hai trưởng lão của Khưu gia.

      - Lợi hại! Khưu gia lần này tổn thất lớn rồi. Tuy nhiên, Khưu gia dù sao người đông thế mạnh. Lát nữa tất nhiên còn có thể có nhiều viện binh đến đây. Con cháu Mai gia này cứu người nào cứu nhanh lên, vẫn còn làm bộ nhanh chậm nữa chứ?

      - Đúng vậy! Cứu người còn nhanh chút, tốc chiến tốc thắng giết chết những lão già kia, sau đó cứu người chạy . Chẳng lẽ đợi viện binh Khưu gia đuổi tới sao?

      số phu khuân vác đứng ở phía xa nhìn xem, cẩn thận thấp giọng nghị luận với nhau.

      Trong những phu khuân vác này đại bộ phận đều là nô lệ của Khưu gia, cho nên mừng rỡ khi nhìn thấy Khưu gia bị tổn thất thảm trọng, mặc dù bộ phận là công nhân được thuê, bọn họ cũng có nhiều hảo cảm với Khưu gia. Khưu gia hoàn toàn hạn chế tự do của bọn họ. Mỗi ngày bọn họ ở Nam Chung Sơn, căn bản thể rời nửa bước. Cho dù là người phụ trách vận chuyền cũng đều phải chịu trông coi nghiêm mật, thậm chí thể bất cứ chuyện gì với người bên ngoài. Trong mấy năm qua, biết có bao nhiêu người chết ở Nam Chung Sơn. Nhưng Khưu gia có chút tình cảm thương hại nào, thi thể những người mệt chết, bệnh chết đều bị trực tiếp vứt bỏ trong núi, trở thành bộ xương trắng.

      - Còn mười tên.

      Giọng điệu lạnh nhạt của Hạ Ngôn lại vang lên, ánh mắt đảo qua mười tên trưởng lão Khưu gia còn sống lần.

      - Các ngươi phải đặc biệt thiết lập bẫy rập chờ con cháu Mai gia chui đầu vô lưới sao? Ta tại đứng ở chỗ này, các ngươi có thể động thủ. Mười người cùng lên .

      Hạ Ngôn mỉm cười, nhếch miệng chế giễu tiếp:

      - Chẳng lẽ mười người các ngươi cũng dám động thủ với ta sao? Nếu các ngươi còn ra tay, ta đành xuất thủ vậy.

      đoàn linh lực từ trong hai bàn tay Hạ Ngôn chậm rãi chuyển động, linh lực ngưng kết bộc phát ra cỗ hơi thở mãnh liệt.

      Mười tên trưởng lão Khưu gia còn sống đều liếc mắt nhìn nhau. Trong những người bọn họ lão già Khâu Ngọc Lục vừa bị Hạ Ngôn giết chết thực lực cao nhất. tại người có thực lực cao nhất cũng bị giết chết. Những người còn lại có thể là đối thủ của Hạ Ngôn sao?

      Bọn họ cũng ngốc!

      - Trước tiên lui!

      Mười người đưa mắt bảo nhau, truyền ra ý tưởng chạy trốn.

      "Vèo vèo"

      Từng đạo từng đạo nhân ảnh chớp động, mười trưởng lão Khưu gia này đều phát ra linh lực dưới chân, cấp tốc chạy trốn về phía sau.

      - gì?

      Ánh mắt Hạ Ngôn lăng lệ, sau đó cười lạnh:

      - Muốn chạy? Mấy tên phế vật Khưu gia này quả nhiên có cốt khí.

      - Mở!

      "Vù vù vù"

      Trong gian xung quanh ngàn mét, lực lượng pháp tác bắt đầu khởi động. Mười tên trưởng lão Khưu gia bỏ chạy cả đám dường như rơi vào trong vũng bùn vậy, tốc độ bay chợt giảm dần giảm dần.

      Mọi người ở xa nhìn cũng đều lộ ra biểu tình thể thành lời. Bọn họ đều nghĩ tới nhiều trưởng lão như vậy khi đối mặt với hai người ngờ lựa chọn quay mặt chạy trốn. Tuy nhiên sau đó, bọn họ liền nhìn thấy đám trưởng lão Khưu gia ngờ đều giãy dụa trong trung. Giống như bị bàn tay khổng lồ vô hình nắm được, khiến cho bọn họ ngừng rơi xuống.

      - Tại sao lại như vậy?

      - Làm sao có thể? Đây là chuyện gì?

      Lão già mắt tam giác hoảng sợ rít gào. vội vàng thúc dục toàn bộ linh lực trong cơ thể ngờ cũng thoát khỏi lực lượng vô hình từ bốn phương tám hướng áp bách lại.

      Bọn họ tuyệt đối thể tưởng tượng được, đối phương ngờ có thể lập tức ngăn mười người mình lại. Vốn trong lòng bọn họ còn nghĩ rằng, mười người bọn họ bỏ chạy theo những phương hướng khác nhau, cho dù thực lực đối phương có mạnh hơn nữa, nhiều nhất cũng chỉ có thể đuổi theo hai người bên mình. Đa số còn lại đều có thể bình yên thoát khỏi Nam Chung Sơn. Nhưng tình hình tại lập tức khiến cho tâm thần bọn họ hoàn toàn lạnh lẽo, đồng thời hung hăng run rẩy.

      - Xong rồi.người này.thực lực người này.Chúng ta chạy thoát

      trưởng lão Khưu gia thở hổn hển gào thét , thanh tràn đầy bi thương.

      Nếu là Linh Tông đỉnh phong vậy bọn họ còn có thể chạy trốn. Mà đối mặt với cường giả Linh Hoàng, bọn họ ngay cả chạy trốn cũng có khả năng làm được.

      Lúc trước Vương Hóa Vũ thân là cảnh giới Linh Hoàng cũng thể chạy thoát khỏi gian giam cầm của Hạ Ngôn, càng phải tới những cường giả cảnh giới Linh Tông bọn . Đương nhiên, bọn họ cũng biết đây rốt cuộc là loại năng lực nào. Dù sao bọn họ căn bản có cơ hội nhìn thấy thủ đoạn công kích của cường giả Linh Hoàng. Loại lực lượng gian pháp tắc này hiển nhiên rất xa lạ với bọn họ. Mười người giống như mười con kiến rơi vào trong đầm nước vậy, đau khổ giãy giụa.

      - Hôm nay chính là ngày Khưu gia các ngươi diệt vong!

      Hơi thở Hạ Ngôn trầm lại, thanh lan tỏa khắp ngõ ngách Nam Chung Sơn. Bất cứ huyệt động nào cũng có thanh Hạ Ngôn vang vọng dứt, mọi người đều nghe được thanh của Hạ Ngôn rất ràng.

      "Hôm nay chính là ngày Khưu gia các ngươi diệt vong."

      "Xiuu"

      Mấy tia sáng màu hồng sắc bén từ thân Hạ Ngôn phát ra. Tia sáng sắc bén màu hồng xuyên qua bóng tối nhanh chóng quét qua mười thân thể. Mười người vốn giãy dụa sau khi bị hồng quang chạm vào thân thể liền đều trở nên im lặng. Sau đó, mười cỗ thi thể đều từ trung rơi xuống, có thêm bất cứ tiếng động nào nữa.

      Hồng quang xuất, cường giả ngã xuống, máu nhuộm trời cao!

      Gió tiếp tục thổi. Mùi máu tươi ngừng từ trong núi lan tỏa ra bốn phía.

      Mười ba cường giả Linh Tông chỉ trong thời gian ngắn ngủi đến chén trà, toàn bộ ngã xuống.

      - Đây là.

      gã đội trưởng hộ vệ bật thốt ra tiếng, trường kiếm trong tay kịch liệt rung rung. Lúc này vô cùng sợ hãi, sợ hãi đến mức hai chân cũng run lên, gần như sắp thể đứng thẳng được. Thực ra cũng e ngại tử vong. Nhưng đối mặt với người đáng sợ như thế, đối mặt với người mà chỉ trong nháy mắt có thể giết chết mười ba trưởng lão của Khưu gia, từ sâu trong đáy lòng liền sinh ra sợ hãi.

      - Người nào có quan hệ với Khưu gia nhanh chóng rời !

      Hạ Ngôn quét mắt nhìn những hộ vệ kia cái, thanh từ trong miệng vang lên, cánh tay ở trong trung hạ xuống.

      Những hộ vệ kia từ trong thất kinh bừng tỉnh lại, như được đại xá vội vàng xoay người, giống như chim thú bỏ chạy theo bốn phương tám hướng. Bất cứ đạo nghĩa gì cũng có vẻ rất .

      - Thiếu chủ! Chúng ta mau cứu người, sau đó rời khỏi nơi này, tìm nơi bí mật

      Mai Tam ánh mắt tỏa sáng, nhìn về bốn phía sau đó ánh mắt dừng lại người Hạ Ngôn vội vàng .

      - cần vội!

      Hạ Ngôn khoát tay cười .

      - Thiếu chủ! Nơi này cách thành Đa Tạp rất gần, tin rằng bọn chúng ở trong thành nhận được tin tức núi phát sinh kịch biến. Chúng ta nếu tranh thủ thời gian rời , sợ là chúng ta nổi.

      Mai Tam quả rất nóng vội.

      Vốn ôm tâm phải chết theo Hạ Ngôn tới đây, thực ra đối với hy vọng cứu được người ra cũng ôm quá nhiều. Nhưng tại, thực lực Hạ Ngôn cũng vượt qua tưởng tượng của , cứu người dường như dễ dàng hơn rất nhiều. Nếu nắm chặt thời gian, mới có thể thoát khỏi Khưu gia đuổi giết. Dù sao thực lực Thiếu Chủ rất mạnh, truy binh bình thường của Khưu gia cũng thể tạo thành uy hiếp đối với Thiếu chủ.

      - Ngươi cho rằng ta ngày hôm nay là ngày Khưu gia diệt vong chỉ là lời đùa sao?

      Hạ Ngôn nhìn về phía Mai Tam hé môi hỏi.

      - A?

      Mai Tam sửng sốt, bộ dáng thể tin nổi

      - Thiếu chủ! Ngài .ngài thực muốn diệt Khưu gia sao? Chuyện này.

      Mai Tam cảm thấy đầu óc của mình có chút thể suy nghĩ.

      - Đúng vậy! Cho nên ta mới chờ ở chỗ này, chờ người Khưu gia đuổi tới.

      Hạ Ngôn gật gật đầu.

      - Tuy nhiên, lợi dụng thời gian này chúng ta có thể tìm cậu Mai Lạc Thiên trước, ừ, Mai Tam! Sau khi tìm được cậu ta ngươi phụ trách bảo hộ cậu. Luôn theo bên cạnh ta , các ngươi nếu rời trước, ta lo lắng người Khưu gia nhân cơ hội đuổi bắt các ngươi. Ôi! Cũng biết rốt cuộc cậu có còn ở nhân thế nữa hay .

      Hạ Ngôn trầm ngâm xong câu đó, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xa.

      Lúc này, đám phu khuân vác quần áo tả tơi từ ngoài trăm mét tới. Người cầm đầu ràng chính là Mai Luân, phía sau Mai Luân chính là đám người Mai Triển Tường. Con cháu Mai gia, Mai Luân nhất mạch cũng chỉ còn sống hai ba mươi người như vậy.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 549: CỨU NGƯỜI
      Đám người Mai Luân chậm rãi tới, ánh mắt Hạ Ngôn tự nhiên nhìn tới, mấy mươi người này cẩn thận né tránh thi thể mặt đất. niềm bi thương tràn ngập vùng núi này.

      Mai Tam ở bên cạnh Hạ Ngôn nhìn thấy những người này tới, ánh mắt cũng trầm xuống, từ trong mũi phát ra tiếng hừ lạnh.

      - Làm sao vậy?

      Hạ Ngôn nhìn về phía Mai Tam với vẻ khó hiểu. Mai Tam nhìn thấy những người khuân vác tới, thái độ dường như cũng tốt, Hạ Ngôn từ trong mắt , thậm chí nhìn thấy rất nhiều vẻ khinh miệt và khinh thường.

      - Thiếu chủ! Người đó chính là Mai Luân! Phía sau , cũng đều là.

      Mai Tam chỉ chạy về phía đám người Mai Luân cách đó xa

      - Mai Luân?

      Ánh mắt Hạ Ngôn biến đổi, hai tay đặt phía sau, ánh mắt cũng lạnh xuống. Đối với Mai Luân, Hạ Ngôn lại có bất cứ hảo cảm gì. Trước đây nếu phải Mai Luân và Khưu gia đạt thành hiệp nghị, đám người mẫu thân có thể rơi xuống hoàn cảnh như vậy.

      - Ngươi. Ngươi là con của Mai.

      Đám người Mai Luân rốt cục tới gần chỗ hai người Hạ Ngôn, há miệng ra vài chữ mất tự nhiên. Mai Luân đương nhiên nhìn thấy lãnh ý trong mắt Hạ Ngôn.

      - Đúng vậy! Ta là con của Mai Linh!

      Hạ Ngôn hừ lạnh .

      - Quả là con của Mai Linh!

      Mai Luân vốn mặt đau khổ, lộ ra chút ý cười.

      - nghĩ tới Mai Linh còn có hậu nhân. Ta rất cao hứng. Ngươi. Ngươi tên gì?

      - Ta gọi là Hạ Ngôn!

      Hạ Ngôn xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía rất xa.

      - Hừ! Thiếu chủ! Chúng ta tại tìm thiếu gia , những người này đáng cho người để ý tới! Trước đây, chính bọn họ phản bội Mai gia, bọn họ hẳn là cả đời làm nô lệ Khưu gia.

      Mai Tam nổi giận đùng đùng .

      - Ôi

      Mai Luân thở dài tiếng trầm thấp.

      - Chuyện trước đây, là ta sai rồi. Mai Luân ta quả đáng ghét. Nếu như ta chết, có thể cho các ngươi chút thống khoái trong lòng, ta tại có thể chết.

      Giọng điệu của Mai Luân vô cùng chân thành.

      - Hạ Ngôn! Ta thỉnh cầu ngươi. ngươi có thể mang bọn họ ra ngoài, bọn họ đều là người vô tội. Quyết định trước đây, hoàn toàn là lỗi của mình ta. Ngươi nể tình bọn họ đều là người của Mai gia, trợ giúp bọn họ .

      Thân hình Mai Luân đều run nhè .

      - Phụ thân

      Mai Triển Tường nhìn phụ thân của mình với vẻ ảm đạm.

      - Tốt lắm! Đừng nữa! quản đám các ngươi trước đây làm gì, chung quy các ngươi vẫn họ Mai. Hừ! Người Mai gia như thế nào có thể làm nô lệ người khác? Các người thôi, sau này ta cũng muốn gặp lại các ngươi!

      Hạ Ngôn hạ tay xuống, nhíu mày .

      - Hạ Ngôn! Cầu ngươi giúp chúng ta .

      Con Mai Luân, Mai Tuyết, ánh mắt nhìn Hạ Ngôn với vẻ đáng thương.

      - Linh lực của chúng ta đều bị Khưu gia giam cầm, cho dù tại xuống núi, vẫn bị người Khưu gia bắt lại.

      - Vậy ngươi còn muốn ta giúp ngươi thế nào chứ?

      Hạ Ngôn cười lạnh nhìn Mai Tuyết.

      - Xin ngươi dẫn chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này.

      Mai Tuyết liền , nàng ở núi này gần hai mươi năm, có lúc nào muốn thoát khỏi cuộc sống địa ngục này. tại vất vả nhìn nhìn thấy chút hy vọng, nàng đương nhiên muốn buông tha. Nếu như Hạ Ngôn cứ mặc kệ bọn họ như vậy, lấy năng lực tại của bọn họ, căn bản là có khả năng trốn ra xa, rất nhanh bị bẳt lên núi này lần nữa.

      - Ta chỉ sợ bất lực! Tốt lắm! Ta muốn cái gì với các ngươi, cho ta biết, cậu ta Mai Lạc Thiên có phải còn sống hay ?

      Hạ Ngôn kiên nhẫn .

      - Hạ Ngôn! Đại ca Mai Lạc Thiên còn sống. Ta đưa ngươi tìm .

      Mai Triển Tường nghe Hạ Ngôn hỏi, vội mở miệng .

      - Hả?

      Hạ Ngôn hơi hơi vui vẻ, cậu Mai Lạc Thiên còn sống. Tuy rằng Hạ Ngôn chưa bao giờ gặp qua cậu, nhưng bởi vì là mẫu thân, Hạ Ngôn tự nhiên có loại cảm giác thân cận với người cậu chưa từng gặp mặt. Mai Lạc Thiên xem như là người còn sống có quan hệ thân thiết với Hạ Ngôn nhất.

      - Ừ! Ngươi mang ta tìm cậu!

      HạNgôn gật gật đầu với Mai Triển Tường.

      - Đại ca bị giam trong cái sơn động phía bên kia. Hạ Ngôn! Các ngươi theo ta

      Mai Triển Tường chỉ về phía xa, rồi sau đó nhấc chân hướng về phía đó.

      Mai Tam nghe Mai Lạc Thiên còn sống, cũng kích động, đôi mắt cũng hơi hơi đỏ lên.

      Những người khuân vác núi kia, phần lớn cũng rời . Bọn họ cũng biết, cho dù tạm thời thoát , chỉ sợ cũng rất nhanh bị bắt về. vậy, tình cảnh bọn họ gặp phải, có thể càng bi thảm hơn. Thủ đoạn cùng thế lực của Khưu gia, bọn họ thể ứng phó được. Cho nên bọn họ vẫn còn lưu trong núi. Đương nhiên, cũng có số ít người chạy trốn, bọn họ thầm may mắn trong lòng.

      Nhìn thấy đám người Hạ Ngôn đến, những người khuân vác ở xa kia đều sợ hãi tránh đường ra. Những người này mặc dù có người tu luyện, nhưng thể lực rất yếu kém. Mà vừa rồi Hạ Ngôn biểu ra thực lực, bọn họ căn bản thể tưởng tượng được. Bọn họ căn bản dám chuyện với Hạ Ngôn.

      - biết bên ngoài thế nào rồi!

      - Ôi. Cố mà sống sót là được, vì sao còn muốn đến đây chứ! Thế lực Khưu gia lớn, đến đây người Khưu gia độc ác bỏ qua cho ngươi.

      Trong cái lồng giam trong sơn động, vẻ mặt Mai Lạc Thiên lo lắng. Vừa rồi thanh của Hạ Ngôn truyền khắp toàn bộ Nam Chung Sơn, đương nhiên cũng nghe được. Cho nên, lúc này Mai Lạc Thiên cũng lo lắng cho Hạ Ngôn.

      - Hy vọng con cháu vừa tới của Mai gia bị người Khưu gia giết chết!

      Mai Lạc Thiên nhìn lên đỉnh sơn động, thào .

      Mấy năm nay, con cháu Mai gia may mắn còn sống sót, cũng có vài lần đến Nam Chung Sơn. Nhưng mỗi lần kết quả đều giống nhau, con cháu Mai gia bị giết chết. Mai Lạc Thiên căn bản cũng nghĩ rằng mình còn có thể ra ngoài, ông chỉ hy vọng Mai gia của mình cần tìm chết.

      - Dường như có động tĩnh. Chẳng lẽ, con cháu Mai gia bị giết sao?

      Da mặt Mai Lạc Thiên run rẩy vài cái, hai chân thoáng thẳng đứng lên. Hai sợi dây xích lập tức phát ra tiếng vang rầm rầm.

      - Người tới! Người tới!

      Mai Lạc Thiên đối với động khẩu, lớn tiếng hô.

      hô cho hộ vệ trông coi mình, sau đó có số tình huống. Tuy nhiên, lúc này ngoài sơn động, nhưng còn ai. Hộ vệ trông coi kia sớm chạy thoát.

      - Mọi người chết rồi sao? Người nhanh tới!

      Mai Lạc Thiên rung lồng sắt hô.

      - Bịch bịch bịch sát sát sát

      Sau lúc lâu, ngoài động, rốt cục truyền đến tiếng bước chân , dường như có ít người vào trong động. Ánh mắt Mai Lạc Thiên ngưng tụ, nhìn về phía động khẩu.

      - Đại ca! Là chúng ta!

      Mai Triển Tường mới vừa tiến vào trong động, liền hô vào trong.

      Mai Lạc Thiên lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó nhíu mày.

      - Cậu! Người có khỏe ? Mẫu thân ta là Mai Linh!

      Hạ Ngôn cũng tiếng, sau đó thân ảnh chợt lóe, liền vào trong động, lập tức nhìn Mai Lạc Thiên trong lồng sắt. Lúc này, Mai Lạc Thiên phảng phất như dã nhân, tóc tai bù xù, chòm râu mặt, căn bản thấy khuôn mặt ông.

      - Con. Mai Linh? Con là con của Mai Linh?

      Mai Lạc Thiên mở to hai mắt, giật mình qua , thở mạnh nhìn Hạ Ngôn.

      - Dạ! Đúng vậy! Người là cậu.

      Hạ Ngôn cũng nhìn Mai Lạc Thiên.

      - Thiếu gia!

      Mai Tam cũng tới bên ngoài lồng sắt, hai tay nắm lấy lồng sắt

      - Mai Tam? Ngươi cũng chưa chết? Làm sao ngươi cũng đến đây?

      Mai Lạc Thiên nhìn thấy Mai Tam càng thêm kinh ngạc. Trước đây Mai Tam theo bên người ông nhiều năm. Sau đó ông bị người Khưu gia vây khốn, Mai Tam cũng biết sinh tử. nghĩ tới, Mai Tam ngờ còn sống.

      - Ta và thiếu chủ cùng đến. Thiếu gia! Chúng ta rời khỏi nơi này.

      Mai Tam thúc dục linh lực, gân xanh hai tay nổi lên, muốn kéo phá lồng sắt ra. Tuy nhiên, lồng sắt này dùng hắc thiết tạo ra, dị thường chắc chắn. Nêu muốn dựa vào hai tay trần phá tan lồng sắt này hiển nhiên rất khó.

      - Chúng ta ra ngoài rồi sau!

      Ánh mất Hạ Ngôn cũng thoáng ngừng :

      - Mai Tam! Để ta đến mở ra.

      Vù!

      Két két.

      Hạ Ngôn tay cầm lồng sắt, hơi hơi dùng sức. Lồng sắt chắc chắn kia, lập túc bắt đầu biến hình, sau nháy mắt, lồng sắt thoải mái bị phá tan. Mai Lạc Thiên thấy màn như vậy, khuôn mặt càng thêm kinh ngạc.

      - Hài tử! Con tên gì?

      Mai Lạc Thiên mở miệng .

      - Con gọi là Hạ Ngôn!

      Hạ Ngôn dùng hai tay đỡ lấy Mai Lạc Thiên, lôi Mai Lạc Thiên từ trong lồng sắt ra, miệng đáp.

      - Hạ Ngôn! Hạ Ngôn! Thực lực con mạnh như thế, dùng vũ khí, lại có thể trực tiếp phá tan hắc thiết!

      Mai Lạc Thiên nhìn Hạ Ngôn vui mừng .

      - Ha ha! Chuyện này cũng khó. Người tu luyện Linh Tông hậu kỳ, hẳn là có thể làm được.

      Hạ Ngôn vừa phát ra linh lực, hồng quang bắn ra, xuyên qua xích sắt ở xương tỳ bà của Mai Lạc Thiên, cũng phát ra tiếng đinh, liền gãy rơi mặt đất

      - Hạ Ngôn! Con vừa rồi dùng chính là thần khí sao? Con có thần khí?

      Mai Lạc Thiên nhận ra Hạ Ngôn dùng thần khí. Phụ thân của ông là Thánh Hoàng, lúc trước, đối với thần khí Mai Lạc Thiên đương nhiên xa lạ.

      - Là thần khí!

      Hạ Ngôn gật đầu

      - Cậu! Chúng ta ra ngoài trước rồi .

      - Tốt!

      Mai Lạc Thiên nhìn hai bên, khi nhìn thấy đám người Mai Luân cách đó xa, mày nhíu chút, sau đó lên tiếng với Hạ Ngôn.

      đám người lục tục ra khỏi san động.

      - Hạ Ngôn! Người Khưu gia Nam Chung Sơn đâu? Làm sao thấy?

      Sau khi Mai Lạc Thiên ra, nhìn thấy núi, ngờ chỉ còn lại đám khuân vác, khỏi nghi hoặc hỏi.

      - Linh Tông núi đều chết, về phần những hộ vệ kia vừa rồi cũng đều trốn xuống núi

      Hạ Ngôn cười cười, tự nhiên .

      - Cái gì? chết? Chẳng lẽ những cường giả Linh Tông của Khưu gia đều bị con giết chết?

      Mai Lạc Thiên co rút con ngươi, kinh hãi nhìn về phía Hạ Ngôn. Lúc này, Mai Tam nâng ông lên, Mai Tam cảm giác ràng, từ người Mai Lạc Thiên truyền đến rung động.

      - Thiếu gia! Thực lực thiếu chủ rất cường đại. Mười ba tên Linh Tông của Khưu gia đóng Nam Chung Sơn, vừa rồi toàn bộ bị thiếu chủ giết chết.

      Mai Tam vui mừng :

      - Người thấy đâu, đám hỗn đản kia ai ngăn cản chiêu công kích của thiếu chủ. Ha ha! Những tên hỗn đản của Khưu gia, đều đáng ghét, rất thống khoái

      - Ha ha! thể tưởng được Mai Lạc Thiên ta còn có ngày thấy ánh mặt trời. Hạ Ngôn! Chúng ta thừa dịp tại nhanh rời khỏi Nam Chung Sơn. Khưu gia kia còn có mấy cao thủ tàng, bọn họ biết được chuyện nơi này, khẳng định tới. Đến lúc đó, chạy được.

      Tiếng cười Mai Lạc Thiên chợt tắt, thúc giục Hạ Ngôn rời khỏi Nam Chung Sơn trước.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 550: CHỜ CÁC NGƯƠI QUÁ LÂU RỒI
      Hạ Ngôn lại lắc đầu.

      - Chúng ta ở Nam Chung Sơn này, chờ đám người Khưu gia!

      Hạ Ngôn cười .

      - Cái gì?

      Mai Lạc Thiên chấn động, hít thở :

      - Hạ Ngôn! Con đừng giỡn chứ? ! Hạ Ngôn! Cường giả Khưu gia chỉ có những người Nam Chung Sơn. Khưu gia còn có mấy nhân vật rất lợi hại. Nếu phải như thế trước đây bọn họ làm sao có thể hủy diệt Mai gia chúng ta.

      Mai Lạc Thiên cắn răng .

      - Ta biết!

      Hạ Ngôn gật đầu.

      - Cậu! Người cần lo lắng. Mặc dù đích thân Thánh Hoàng của Đại Lục Ám Dạ đến, ta cũng sợ hãi

      - Hạ Ngôn! Con thể hành động theo cảm tính!

      Biểu tình Mai Lạc Thiên nghiêm túc, cũng biết Hạ Ngôn có thể đối phó mấy người mạnh nhất Khưu gia.

      - Hạ Ngôn! Cậu ngươi đúng. Chúng ta vẫn sớm rời khỏi.

      Mai Luân rốt cuộc tìm cơ hội xen vào .

      - Hạ Ngôn! Chúng ta nhanh

      Mai Tuyết lo lắng nhìn về phía thành Đa Tạp, . Nàng khắc đều muốn ở núi, nhưng nàng lại dám tự mình rời .

      - Hừ!

      Hạ Ngôn hừ lạnh tiếng, cũng đáp lại đám người Mai Luân, chợt với Mai Lạc Thiên:

      - Cậu! Người hãy chờ xem, xem hôm nay con làm sao hủy diệt Khưu gia. Trước đây bọn họ làm sao hủy diệt Mai gia. Hôm nay ta hủy Khưu gia họ như thế! Ta muốn cho Khưu gia biến mất ở Đại Lục Ám Dạ!

      *****

      Thành Đa Tạp, trạch viện Khưu gia.

      - Ngươi cái gì?

      Ở trong gian phòng rộng lớn, gã hộ vệ Khưu gia, thất kinh đứng thẳng. Trước mặt , là gã trưởng lão chấp pháp của Khưu gia. Vừa rồi người hộ vệ này con cháu Mai gia đến Nam Chung Sơn, toàn bộ đám người trưởng lão Khưu gia đóng ở Nam Chung Sơn chết hết.

      - Trưởng lão đại nhân! Nam Chung Sơn. Các vị trưởng lão Nam Chung Sơn đều chết! Bị người tự xưng là người Mai gia, giết chết.

      Hộ vệ phun ra .

      - bậy!

      Ánh mắt người trưởng lão này thoáng mãnh liệt.

      - Nam Chung Sơn tổng cộng có mười ba tên trưởng lão, như thế nào đều có thể chết hết? Cho dù thực lực bọn họ địch lại, cũng có thể chạy trốn!

      Dưới tình huống bình thường, quả theo như lời . Mười ba người cho dù địch lại, vậy cũng có khả năng toàn bộ bị giết chết, chạy trốn mấy người tuyệt có vấn đề.

      - Trưởng lão đại nhân! Ta dám lừa gạt người. Nam Chung Sơn, lúc này hoàn toàn hỗn loạn. Trưởng lão đại nhân chết, người khác đều chạy.

      Hộ vệ cố gắng muốn chứng minh mình là lời .

      Cộc cộc.

      Lúc này từ ngoài cửa, bóng người lại nhanh chóng tiến vào, cũng là gã hộ vệ Khưu gia.

      - Tam trưởng lão!

      Sau khi hộ vệ tiến vào, nhìn tên hộ vệ khác liếc mắt cái, tiếp tục :

      - Tin tức truyền đến từ Nam Chung Sơn, núi phát sinh dị biến.

      - Cái gì? Chẳng lẽ.

      Ánh mắt Tam trưởng lão trợn trừng.

      - Vù.

      Linh lực bắn ra dưới chân, thân hình tam trưởng lão dĩ nhiên rời khỏi phòng, biến mất ngoài cửa.

      Sau thời gian hơn mười hô hấp, toàn bộ trạch viện Khưu gia, trong vùng bóng đêm.

      - Tộc trưởng! Nam Chung Sơn.

      - Tam trưởng lão! Thông báo tứ trưởng lão, lục trưởng lão, thất trưởng lão, cùng theo ta Nam Chung Sơn!

      - Đúng! Chúng ta !

      - Vù vù vù

      Từ trong viện, từng bóng người rất nhanh bay lên bầu trời. hai ba bốn năm, tổng cộng có năm bóng người. Năm bóng người này, ngoại trừ tộc trưởng Khưu gia, những người khác phân là tam trưởng lão, tứ trưởng lão, lục trưởng lão, còn có thất trưởng lão. Mấy vị trưởng lão này đều là chấp pháp trưởng lão của Khưu gia. Có thể , mấy người này gần như có sức chiến đấu mạnh nhất Khưu gia.

      - Hả?

      con đường bên ngoài trạch viện Khưu gia, người tu luyện trong lúc vô ý ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lại nhìn thấy mấy bóng người, rất nhanh bay lên từ phía Khưu gia, sau đó biến mất bầu trời phía xa

      - Hả? Khưu gia muốn làm gì? Mới vừa rồi có mấy bóng người bay qua trung!

      Người tu luyện này lắc đầu, thầm.

      - Ngươi vừa rồi nhìn thấy cường giả Linh Tông bay về phía Nam Chung Sơn sao?

      tên tu luyện khác cũng thấy được mấy bóng người Khưu gia bay ra khỏi trạch viện, lên tiếng .

      - Ừ! Ta thấy được.

      Người tu luyện này gật đầu.

      - Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra? Ta vừa rồi thấy , tộc trưởng Khưu gia trong mấy bóng người đó!

      Người tu luyện kia chậc chậc .

      - Tộc trưởng Khưu gia? Chẳng lẽ phát sinh chuyện gì Nam Chung Sơn rồi?

      Ước chừng lại qua đến nửa chén trà . Trong trạch viện Khưu gia, lại có mấy bóng người bay lên, bay về phía Nam Chung Sơn. Liên tiếp có hai nhóm người bay về phía Nam Chung Sơn, hiển nhiên có chuyện lớn xảy ra.

      Nam Chung Sơn, mọi người đều biết, đó là mỏ thuộc về Khưu gia. Nam Chung Sơn, hàng năm đều có cường giả Linh Tông của Khưu gia đóng quân. Từ bóng người bay ra vừa rồi, cường giả Linh Tông của Khưu gia, coi như hoàn toàn xuất động.

      Trong thành Đa Tạp, rất nhanh có rất nhiều người tu luyện tập hợp cùng chỗ nghị luận.

      *****

      - Đáng ghét!

      - Đáng ghét mà. Rốt cuộc là ai, dám làm như thế!

      Nam Chung Sơn, cách thành Đa Tạp chỉ có mấy mươi dặm. Đám người tộc trưởng Khưu gia rất nhanh tới Nam Chung Sơn. Sau khi bọn họ hạ xuống từ trung, liếc mắt nhìn cái, hơn mười cái xác chết nằm mặt đất. Những thi thể này đều là trưởng lão của Khưu gia, là cường giả Linh Tông!

      Tộc trưởng Khưu gia nhìn thấy trưởng lão Khưu gia chết thảm, đương nhiên phẫn nộ, thân hình đều tức giận đến rung động.

      - Tộc trưởng! Tin tức được truyền lại từ Nam Chung Sơn trong đó có thể thấy được, người này là dư nghiệt của Mai gia. Hừ! đến Nam Chung Sơn, tất nhiên là vì cứu người Mai gia. tại, bọn họ hẳn là còn chưa xa, chúng ta đuổi theo!

      Tam trưởng lão hơi thở trầm xuống, lệ quang chớp động trong đôi mắt, .

      - Được! Bắt được nhất định phải mạnh mẽ tra tấn, khiến sống bằng chết!

      Tứ trưởng lão vươn cánh tay, hung tợn nắm trung.

      - Hả? Còn có người!

      Đúng lúc này, lục trưởng lão phát phía bên trái truyền đến tiếng vang, vội vàng , ánh mắt thoáng ngưng, nhìn qua. Trong bóng đêm lờ mờ, đám người chạy tới.

      - Chẳng lẽ còn chưa ?

      Tộc trưởng Khưu gia cũng hơi hơi ngạc nhiên.

      - Cuối cùng đến đây sao? Ha ha! Ta cũng đều chờ lâu rồi.

      thanh Hạ Ngôn truyền ra từ trong đám người kia.

      - Lão là tộc trưởng Khưu gia? hai ba bốn năm. Ừ! Tổng cộng có năm người đến đây. Linh Tông Khưu gia đều đến đây sao? đúng! Khưu gia nên chỉ có ngần ấy Linh Tông.

      - Ngươi là người Mai gia?

      Tộc trưởng Khưu gia trừng mắt nhìn Hạ Ngôn, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

      - Đúng vậy! Ta là người Mai gia!

      Hạ Ngôn gật đầu, hơi hơi đảo qua năm người.

      - Thực lực cũng tệ, tệ nhất cũng là Linh Tông hậu kỳ.

      - Tiểu tử! Ngươi to gan, dám giết nhiều Linh Tông Khưu gia ta như vậy, ta phải bầm thây ngươi vạn đoạn!

      Tam trưởng lão chỉ vào Hạ Ngôn, phẫn nộ rít gào , linh lực toàn thân lăn lộn.

      - Hả?

      Hạ Ngôn nhướng mày.

      - Đầu tiên ngươi chết trước!

      Hồng quang chợt lóe, trong bóng đêm, hồng quang này lại chói mắt. Trong khoảnh khắc, hồng quang liền tới trước người tam trưởng lão, sau khi phát ra tiếng vang mỏng manh, ta trưởng lão kêu lên tiếng đau đớn, hồn quang theo đó biến mất trong khí

      - Sao lại thế này? Vừa rồi, chẳng lẽ là thần khí?

      Tứ trưởng lão bên cạnh tam trưởng lão, cũng cảm giác năng lượng dao động mỏng manh. Hồng quang kia, như kiếm khí của thần khí, nhưng uy lực dường như có vẻ rất , cho nên lão mới nghi hoặc.

      - Là thần khí! Khó trách tiểu tử này kiêu ngạo như thế, nguyên lai có được kiện thần khí!

      Lục trưởng lão cười lạnh.

      - Hắc hắc! Chẳng lẽ ngươi cảm thấy mình có được thần khí là thiên hạ vô địch sao? Tộc trưởng! Giết tiểu tử này rồi, cướp thần khí của .

      Phốc

      thanh lão vừa mới rơi xuống, liền cảm giác được bóng người bên cạnh đột nhiên ngã xuống. Tam trưởng lão, trực tiếp ngã ra sau xuống đất, sinh cơ tan dần.

      - Tam trưởng lão! Ngươi làm sao vậy?

      Tộc trưởng Khua gia chấn động, vội hô hô.

      Vừa rồi hồng quang xuất , mấy người Khưu gia cũng chưa để ý qua, cũng đoán được, ngờ tam trưởng lão liền ngã xuống như vậy. Mọi thứ đều hoàn toàn ra ngoài dự đoán của mọi người, đương nhiên Hạ Ngôn ngoại lệ!

      - Tộc trưởng. Tam trưởng lão chết

      Tứ trưởng lão gần tam trưởng lão nhất, ngồi xuống tra xét chút hơi thở của tam trưởng lão, phát tam trưởng lão dĩ nhiên mất hết sinh cơ, thành cái xác chết.

      - Ngươi cái gì?

      Tộc trưởng Khưu gia cau mày thành đoàn. Vừa rồi bất quá luồng hồng quang bắn ra, tam trưởng lão liền chết? Điều này sao có thể? Mặc dù là thần khí, cũng có khả năng có uy lực lớn như vậy chứ?

      Hơn nữa, mấy người bọn họ cũng chưa cảm giác năng lượng dao động lớn như vậy.

      Bọn họ nào có biết rằng, thực lực Hạ Ngôn vượt qua tưởng tượng của bọn họ, đối với việc khống chế lực lượng, cũng đạt tới mức đỉnh cao. Người bình thường dùng linh lực, là có rất nhiều lực lượng bị phân tán. Nhưng Hạ Ngôn cũng có thể khống chế trình độ tiêu hao linh lực ở mức thấp nhất, cho nên bọn họ mới cảm giác linh lực dao động rất mạnh.

      - Còn bốn tên!

      Hạ Ngôn điểm ngón tay, cười

      - Hả? Lại có người đến đây? Xem ra, Linh Tông của Khưu gia hẳn là đến đông đủ, cũng tốt, ta liền giải quyết hết

      Ánh mắt Hạ Ngôn vừa chuyển, nhìn về phía chân trời thành Đa Tạp. Ngoài mấy ngàn thước, lại có mấy bóng người bay tới.

      Mai Lạc Thiên đứng phía sau Hạ Ngôn, cũng hít sâu hơi, ông cũng nghĩ tới, Hạ Ngôn ngờ mạnh đến mức như thế. Tam trưởng lão của Khưu gia kia, ông cũng biết, có cảnh giới Linh Tông đỉnh, thực lực mạnh, toàn bộ Đại Lục Ám Dạ cũng tìm ra bao nhiêu người là đối thủ. Nhưng Hạ Ngôn cũng tùy ý ra tay, đánh chết lão tại chỗ.

      Vừa rồi Hạ Ngôn , Mai Lạc Thiên còn cảm thấy Hạ Ngôn hành động theo cảm tính. Nhưng tại xem ra, Hạ Ngôn dường như có nắm chắc, giết chết toàn bộ người Khưu gia! chiêu đánh chết tam trưởng lão Khưu gia, như vậy mặc dù là tộc trưởng Khưu gia, khẳng định cũng phải là đối thủ Khưu gia.

      - Thực lực Hạ Ngôn mạnh như thế nào? Hay là ở cảnh giới Linh Hoàng sao? đúng! Hạ Ngôn là con Mai Linh, hẳn là đến hai mươi tuổi, làm sao có thể là Linh Hoàng?

      Mai Lạc Thiên chuyển động ý niệm trong đầu, chuyển động ý niệm khiến người ta phấn chấn, lại bị ông phủ định.

      - Tộc trưởng!

      Mấy trưởng lão vừa rồi của Khưu gia từ trung hạ xuống, thi lễ về phía tộc trưởng Khưu gia.

      - Hả? Tam trưởng lão?

      Sau đó, bọn họ phát tam trưởng lão vừa mới bị Hạ Ngôn giết chết.

      - Sao lại thế này? Đây.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :