Linh La Giới - Dạ Thủy Hàn (1062 Chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 541: ÁC NHÂN
      Hạ Ngôn cũng có ngăn cản hành động quỳ lạy của Húc Minh, mà là lạnh nhạt tiếp nhận. Thân phận giữa hai người chênh lệch là quá lớn, lớn đến thể tưởng tượng nổi. Hạ Ngôn là Thánh Hoàng Đại Lục Long Chi, cùng thân phận với Thánh Hoàng Đại Lục Ám Dạ, kỳ đến tiểu nhân vật nho như Húc Minh, sao có thể nhìn thấy Thánh Hoàng đại nhân của Đại Lục Ám Dạ? Cho dù là quỳ lạy, cũng chỉ có thể cách gian xa xôi, căn bản là có khả năng có cơ hội giáp mặt quỳ lạy.

      Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền vào tràng tiếng ồn ào huyên náo.

      - Lão Đại! Vừa rồi Cẩu Tử nhìn thấy tiểu tử đó mới vừa trở về, hẳn là hái được dược liệu Kỳ Lam Sơn rồi. Tiểu tử này đúng là nổi danh đầu óc có vấn đề, nếu lấy được dược liệu, nhất định là xuống núi.

      tiếng cười xu nịnh.

      - Ừ! Qua xem !

      Giọng này có phần trầm.

      Thanh truyền tới từ ngoài căn lều khoảng mấy chục thước, Hạ Ngôn nghe được ràng. Mà Húc Minh và Mặc đại ca vẫn chưa nghe được.

      Hạ Ngôn nhướng mày, :

      - Húc Minh! Ngươi đứng lên ! Bên ngoài dường như đến đây đám người, nghe bọn chúng , hẳn là tìm tới ngươi đó. Có lẽ chính là bọn Trương Phóng mà ngươi

      Húc Minh biến sắc, nắm tay nắm chặt, nhìn về phía ngoài cửa. Còn Mặc đại ca có vẻ hơi phẫn nộ, hừ mạnh tiếng từ trong mũi, sắc mặt đỏ bừng.

      - Húc Minh! Ngươi còn thiếu Trương Phóng này bao nhiêu kim tệ?

      Hạ Ngôn ngẫm nghĩ lúc, hỏi

      Húc Minh biết vì sao Hạ Ngôn hỏi như thế, tuy nhiên vẫn là tính toán chút, thành :

      - Ta vốn mượn mười kim tệ, nhưng lại đòi ta phải trả năm mươi kim tệ. Lần trước ta hái được cây dược liệu trung cấp, trị giá hơn ba mươi kim tệ bị cướp đoạt mất

      Theo ý của Húc Minh, cho dù là dựa theo con số Trương Phóng tính, tại cũng chỉ còn thiếu Trương Phóng hai mươi kim tệ.

      Mặc đại ca phản ứng rất nhanh, ánh mắt nhìn thấy mấy cây dược liệu mặt đất, vội vàng :

      - Húc Minh! Mau đem giấu mấy cây dược liệu này ! Nếu bị Trương Phóng nhìn thấy, chắc chắn cướp mất.

      - Húc Minh! nên đắc tội với Trương Phóng!

      Phụ thân của Húc Minh lúc này có thể mở miệng chuyện thoải mái, sắc mặt hồng nhuận hơi thở thông thoáng.

      - Con biết rồi, phụ thân!

      Húc Minh liếc mắt nhìn phụ thân nằm giường cái, gật đầu . Húc Minh ngồi dưới đất, thuận tay nhét mấy cây dược liệu dưới gầm giường.

      Ngay lúc Húc Minh vừa giấu xong, cửa phòng bị cú đá mạnh văng ra, phát ra tiếng vang lớn, vốn cửa phòng chắc chắn, gần như suýt nữa rời khung cửa bay . Tiếp theo, từ bên ngoài bốn năm người nối đuôi nhau mà vào, ánh mắt hung tợn quét nhìn mấy người trong phòng.

      Người cầm đầu thần tình dữ tợn, đầu buộc miếng vải đen, hai mắt như độc xà nheo lại, đánh giá đám người Húc Minh và Hạ Ngôn.

      - Ha ha! Húc Minh! Ngươi lên núi hái thuốc về rồi a?

      Giọng của người này trầm, cười tủm tỉm nhìn Húc Minh . Tiếp theo rảo bước đến chỗ cái giỏ tre, tung cước đá cái giỏ tre văng ra xa mấy thước, trong giỏ tre cũng có dược liệu gì.

      Nhìn thấy giỏ tre trống , sắc mặt người này sa sầm xuống, ánh mắt lại chuyển hướng nhìn Húc Minh, tàn khốc :

      - Như thế nào, ngươi giấu hết dược liệu rồi phải ? Ngươi cũng đừng quên, ngươi còn thiếu ta kim tệ. Giết người thường mạng, thiếu nợ phải trả tiền, đó là đạo lý. Húc Minh! Ngươi phải hiểu chuyện như thế chứ?

      - Ta thiếu tiền của ngươi, đương nhiên trả cho ngươi!

      Húc Minh lớn tiếng .

      - Trương Phóng! Phụ thân của ngươi cùng ta coi như là nửa bằng hữu. Nhiều năm như vậy, ta cũng nhìn ngươi lớn lên. Húc Minh mượn tiền của ngươi, là vì chữa bệnh cho ta, nhất định trả lại số tiền thiếu cho ngươi.

      Phụ thân Húc Minh nằm giường ra tiếng .

      - Hừ! Đừng chuyện xưa cũ rích đó nữa!

      Trưomg Phóng hung tợn :

      - Húc Minh! Mau lấy được liệu ngươi hái được lần này giao cho ta, trông cậy vào ngươi chủ động trả tiền, ta đây chắc đợi tới kiếp sau mới xong.

      Trương Phóng bước bước tới trước người Húc Minh, nhe răng .

      Húc Minh tự chủ lui ra sau bước, ánh mắt nhìn về phía Hạ Ngôn. lúc trước mời Hạ Ngôn trở về với mình, chính là muốn Hạ Ngôn dạy cho tên Trương Phóng này bài học. Hạ Ngôn cường đại, Húc Minh nhưng nhìn thấy, Hạ Ngôn là tu luyện giả cường đại biết phi hành. Đối phó với đám lưu manh ác ôn Trương Phóng này, khẳng định là dễ như trở bàn tay.

      - Trương Phóng! Ngươi muốn làm gì?

      Mặc đại ca cũng biết thực lực chân chính của Hạ Ngôn. Tuy rằng Hạ Ngôn xuất ra viên đan được thất phẩm, nhưng Mặc đại ca thấy Hạ Ngôn tuổi trẻ như thế chỉ sợ cho dù là người tu luyện, cũng lợi hại bao nhiêu.

      - Mặc Nhiên! phải chuyện của ngươi! Ngươi cút !

      Trương Phóng quay đầu lại, ánh mắt tà ác nhìn Mặc Nhiên.

      - Hừ!

      Mấy tên thanh niên Trương Phóng mang tới, cũng đều ào ào tiến lên bước chặn Mặc Nhiên qua bên.

      Mặc Nhiên vội vàng :

      - Trương Phóng! Húc Minh còn thiếu ngươi hai mươi kim tệ, ngày mai đem tới trả cho ngươi!

      - Ồ?

      Trương Phóng nghe vậy sắc mặt vừa động, nhìn về phía Mặc Nhiên:

      - Hai mươi kim tệ, ngày mai có? Ngươi xác định?

      Mặc Nhiên gật đầu:

      - Ta xác định!

      - Ha ha ha!

      Trương Phóng bỗng nhiên cười sằng sặc

      - Xem ra, lúc này Húc Minh thu hoạch đây! Tuy nhiên, hai mươi kim tệ đó là con số của ba ngày trước, hôm nay, phải chỉ có hai mươi kim tệ. Húc Minh! Dựa theo ước định của chúng ta: Lợi tức ngày tăng mười kim tệ, ba ngày trước ngươi thiếu ta hai mươi kim tệ, ba ngày này ngươi cộng thử xem. Nếu là tới ngày mai, ngươi phải trả cho ta sáu mươi kim tệ.

      Trương Phóng sắc mặt u biến ảo .

      nghe Mặc Nhiên chắc chắc ngày mai Húc Minh có thể có tiền như thế, liền xác định Húc Minh lần này lên núi khẳng định tìm được dược liệu tốt rồi, cho nên càng chịu buông tha Húc Minh.

      Lúc này, Hạ Ngôn cũng nhíu mày rồi. Trương Phóng này quả tên ác ôn, ức hiếp kẻ yếu như thế, vốn Hạ Ngôn là khinh thường muốn ra tay đối phó với tiểu nhân vật như vậy, nhưng tại.

      Hạ Ngôn quả cảm thấy rất thoải mái, tên Trương Phóng này đáng chết. còn sống có nhiều người bị tra tấn, bị ức hiếp.

      - Trương Phóng! Ngươi quá đáng!

      Phụ thân của Húc Minh ngọ nguậy giường muốn đứng lên, nhưng tuy rằng dùng Khí Huyết Đan thất phẩm, nhưng nằm liệt giường cả năm nay, nếu muốn trong khoảng thời gian ngắn như vậy có thể hoạt động như trước, vậy cũng thực tế lắm. Thân thể quá yếu rồi.

      - Ha ha! Ta quá đáng? Lão già này, lúc trước nếu phải ta cấp cứu cho Húc Minh mượn mười kim tệ mua thuốc cho ngươi, tại ngươi xuống lỗ rồi. Ồ? Lão già này, bệnh của ngươi dường như khỏe hơn nhiều rồi nha!

      Lúc này Trương Phóng mới phát sắc mặt hồng nhuận của phụ thân Húc Minh, xem như vậy đều giống như là người mang bệnh nặng, khỏi cũng kinh nghi ra tiếng.

      - Lão Đại! Húc Minh lần này lên núi, khẳng định thu hoạch !

      tên trong bọn tròng mắt láo liên xen miệng .

      - Hừ!

      Hạ Ngôn ung dung hừ tiếng.

      Ánh mắt tên Trương Phóng lập tức chuyển qua Hạ Ngôn. Kỳ từ khi bước vào, chú ý tới Hạ Ngôn. Trương Phóng này lăn lộn ở trong thành hơn mười năm nay, bản lãnh lớn, tuy nhiên mắt nhìn người nhưng ra có vài phần bản lãnh. Thoạt nhìn Hạ Ngôn khí chất tầm thường dường như pbải người thường, nhưng quần áo lại có điểm rất bình thường.

      Bộ quần áo người Hạ Ngôn, là Húc Minh vào thành tùy tiện mua, tổng đến hai ngân tệ, đương nhiên có gì cầu kỳ sang trọng. Trương Phóng này đúng vì bộ quần áo người Hạ Ngôn, mới thấy Hạ Ngôn có gì nổi bật

      - Trương Phóng! Các ngươi tại biến khỏi trước mắt ta , còn có thể giữ được cái mạng của mình.

      Hạ Ngôn với giọng hờ hững. Hạ Ngôn căn bản là lười nhiều với đám người này, tuy nhiên quả là khinh thường giết những hạng người như vậy.

      - Ồ!

      Trương Phóng nghe vậy mắt trợn trừng. Mà mấy tên đồng bọn của cũng đều nhìn Hạ Ngôn như quái nhân, tiếp theo đó cả đám đều phát ra cười ha hả trận.

      - Ha ha ha! Món hàng này càn rỡ như thế! ngờ dám như vậy!

      Trương Phóng chỉ vào Hạ Ngôn, ánh mắt nhìn về phía mấy tên tiểu đệ của mình, lựa lời.

      Hồng quang lóe lên, thanh cứ vậy mà im bặt! Tròng mắt Trương Phóng trợn tròn, miệng còn chưa khép lại, nhưng cũng thể phát ra bất cứ thanh gì nữa

      - Lão đại!

      Mấy tên đàn em kia đều là kinh ngạc nhìn Trương Phóng. Bởi vì Trương Phóng ràng chuyện, nhưng có phát ra tiếng, bọn họ thực nghi hoặc.

      "Vù vù!"

      Lại là mấy luồng hổng quang quỷ dị, thân mình mấy tên côn đồ kia đều run lên.

      "Bịch bịch."

      Sau mấy tiếng kêu nặng nể, mấy người này đều ngã nằm dài mặt đất, chết nhắm mắt

      Húc Minh cùng Mặc Nhiên, há hốc miệng nhìn về phía Hạ Ngôn, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh!

      Kỳ Húc Minh ở Kỳ Lam sơn thỉnh cầu Hạ Ngôn cùng trở về với mình, chỉ là muốn Hạ Ngôn ra tay giúp mình, để mình còn phải chịu tên ác ôn Trương Phóng ức hiếp nữa, cũng nghĩ tới chuyện nhờ Hạ Ngôn giết chết đám người Trương Phóng. Mà Mặc Nhiên lại cả kinh toàn thân sợ run, kinh hoàng nhìn Hạ Ngôn. Tuy rằng kiến thức nhiều hơn Húc Minh, cũng thường xuyên nghe ít chuyện giết người. Nhưng trước giờ còn chưa từng thấy qua đám người ràng sống, cứ như vậy bị giết chết . Đám người Trương Phóng hung tàn ngang ngược, từ sống đến chết ngờ ngay cả cái chớp mắt cũng đến. ràng đám người Trương Phóng ngã mặt đất đều chết!

      - Các ngươi cần sợ hãi, chỉ là giết vài tên ác ôn thôi mà!

      Hạ Ngôn thấy bộ dáng kinh hoảng của hai người, khẽ cau mày rồi .

      Giết chết vài người, Hạ Ngôn đúng là quan tâm chút nào. Vừa rồi chậm chạp có động thủ, hoàn toàn là khinh thường ra tay mà thôi. Muốn giết là giết.

      - Nhưng. nhưng.

      Húc Minh có hơi lắp, quả quá sợ hãi.

      Hạ Ngôn vung cánh tay lên cái, luồng linh lực bao bọc toàn bộ gian phòng lại, ba người Húc Minh cũng bị Hạ Ngôn phóng thích linh lực bao lấy. Sau đó hơi thở Hạ Ngôn trầm xuống, hiển lộ ra luồng hồng quang thô to. gian hẹp trong phòng, lập tức xuất cái khe nứt tối đen như mực thấy mà rợn cả người.

      Tiếp theo sau Hạ Ngôn thúc dục linh lực, thi thể mấy người Trương Phóng đều lục tục rơi vào bên trong cái khe tối đen. Đại khái qua chừng hai lần hô hấp, cái khe hoàn toàn biến mất, cứ giống như có chuyện gì xảy ra.

      Húc Minh, Mặc Nhiên, cùng với phụ thân của Húc Minh, và toàn bộ vật dụng trong phòng, đều được linh lực của Hạ Ngôn bảo vệ, bằng , chấn động gian vừa rồi, có thể xé nát bọn họ thành từng mảnh , đồng thời căn nhà đơn sơ này cũng bị hủy diệt thành tro bụi. Tuy rằng được linh lực của Hạ Ngôn bảo vệ, bọn họ cảm giác chấn động gian vừa rồi, nhưng lúc đó tầm nhìn của họ cũng có bị ảnh hưởng chút nào.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 542: MAI GIA
      Mấy người bọn họ, tận mắt chứng kiến gian đột nhiên xuất cái khe tối đen, sau đó thi thể đám người Trương Phóng kia tự bay vào trong cái khe, tiếp theo cái khe chậm rãi khép lại rồi biến mất. Thời gian trước sau chỉ hai lần hô hấp, nhưng đám người Trương Phóng cũng bỗng dưng biến mất, lưu lại chút dấu vết gì.

      Bản lãnh như vậy đừng là thấy, ngay cả nghe bọn họ cũng chưa từng nghe qua. Đường chủ Thánh đường đại nhân uy nghiêm, thậm chí là Điện chủ Thánh điện đại nhân cao cao tại thượng đó, đều có khả năng có bản lãnh khủng bố như vậy.

      Người thoạt nhìn rất tuổi trẻ trước mắt này, rốt cuộc là thân phận gì?

      Húc Minh biết Hạ Ngôn đến từ Đại Lục Long Chi, nhưng cũng làng lắm thân phận của Hạ Ngôn. Lúc này mối nghi hoặc trong lòng càng tăng mạnh, nhưng nếu bảo hỏi cho ra lẽ, thành trả lời dám.

      Người có đại thần thông như Hạ Ngôn thế này, khẳng định tính tình đều cực kỳ cổ quái, vạn nhất trong lòng vui, trực tiếp xé mở cái lỗ hổng tối đen, tống mấy người bọn họ vào, vậy còn phải là dễ như trở bàn tay sao?

      - Vậy.

      Phụ thân của Húc Minh sau phút thất thần, dường như muốn điều gì, tuy nhiên cũng thể ra lời. Húc Minh lắc mình cái, liền ngồi xổm xuống đưa tay bịt miệng phụ thân lại. Mặc Nhiên, cũng nhếch môi ngoài cười nhưng trong cười nhìn Hạ Ngôn.

      - Các ngươi cần sợ hãi ta! Ta cũng thích giết người. Đám Trương Phóng này làm nhiều việc ác, giết vậy càng có nhiều người còn bị ức hiếp.

      Hạ Ngôn thấy đám người Húc Minh sợ hãi mình, nên thêm.

      - Cảm ơn ân nhân!

      Húc Minh hướng về Hạ Ngôn đáp.

      - Húc Minh! Vậy. trong nhà ta còn có việc, ta về trước đây.

      Mặc Nhiên ở trước mặt Hạ Ngôn, cảm giác phi thường được tự nhiên, liền tìm cớ rời .

      - Mặc đại ca! Vậy huynh trước trở về , cảm ơn huynh.

      Húc Minh gật đầu nhìn Mặc Nhiên .

      Mặc Nhiên lại hướng Hạ Ngôn thi lễ, sau đó xoay người giống như chạy trốn cho mau thoát khỏi căn lều này.

      Chờ Mặc Nhiên rời , sau đó Hạ Ngôn xoay chuyển ánh mắt, rồi với Húc Minh:

      - Húc Minh! Ngươi có nghe đại lục có nhà họ Mai ?

      Hạ Ngôn lần này đến Đại Lục Ám Dạ, chuyện trọng yếu thứ nhất chính là báo thù cho mẫu thân, lúc này tự nhiên muốn dò hỏi tin tức Mai gia và Khưu gia.

      - Mai gia? Ân nhân! Ngài chính là người nào Mai gia? Thành Ly Hỏa chúng ta, đường như có đại gia tộc nào là Mai gia.

      Húc Minh ngẫm nghĩ hồi, lắc đầu nhìn về phía Hạ Ngôn .

      - Mười tám năm trước, Thánh Hoàng Đại Lục Ám Dạ đó là người của Mai gia, ta chính là Mai gia đó.

      Hạ Ngôn nhướng mày .

      - Ồ? Mười tám năm trước?

      Húc Minh cả kinh :

      - Ân nhân! Mười tám năm trước, ta còn chưa có sinh ra đâu. Thánh Hoàng đại nhân của mười tám năm trước, ta.

      mặt Húc Minh có chút mất mát, nhăn mày. Quả có nghe tới Mai gia. Với thân phận của , cũng khó tiếp xúc với những tin tức cỡ đó, nếu hỏi vài gia tộc ở thành Ly Hỏa này, ra có thể ra hai cái.

      Hạ Ngôn thấy vậy, cũng chỉ có thể lắc đầu than tiếng, chỉ có điều chuyện này Hạ Ngôn vốn cũng có ôm quá nhiều hy vọng. Tâm thần hơi vừa động, Hạ Ngôn liền định rời .

      - Ân nhân! Ta tuy rằng biết, tuy nhiên ta biết có người khẳng định biết.

      Húc Minh lộ vẻ mặt đau khổ vắt hết óc suy nghĩ hồi, đột nhiên vui mừng .

      - Ồ?

      Hạ Ngôn cũng bất ngờ.

      - Ân nhân! Ta dẫn ngài tìm . Người này ở ngay trong thành Ly Hỏa, chúng ta đều gọi là tiên sinh Vô Sở Bất Tri, khẳng định biết chuyện ân nhân muốn biết!

      Húc Minh hưng phấn . Có thể giúp được Hạ Ngôn, tận đáy lòng còn có loại tâm tình vui sướng.

      Hạ Ngôn gật đầu:

      - Tốt lắm, ngươi dẫn ta gặp người đó!

      Rời căn lều , Hạ Ngôn cùng Húc Minh đến chỗ khác trong thành thị. Thành Ly Hỏa này cũng lớn bằng quận thành của Đại Lục Long Chi. Chỉ thời gian đến tàn nén nhang, liền tới nơi, đây là gian trà lâu.

      - Ân nhân! Chúng ta vào, tiên sinh Vô Sở Bất Tri luôn ở bên trong. Lúc rảnh rỗi ta thường tới nơi này nghe ít chuyện hứng thú.

      Húc Minh xoay người nhìn về phía Hạ Ngôn .

      - Ừ!

      Hạ Ngôn gật đần.

      Hai người vào trà lâu. Trà lâu này có thể sánh bằng ít tửu lâu ở Đại Lục Long Chi nhưng đơn sơ hơn nhiều. Tuy nhiên trà lâu ở thành Ly Hỏa này, xem như xây dựng cũng khá đồ sộ. Bên trong trà lâu tụ tập ít người, những người này đều ngồi ở phía dưới, phía giọng truyền ra, nhưng đứng ở chỗ này lại thấy được người, bên trong bị cái rèm cửa che khuất.

      - Ân nhân! Tiên sinh Vô Sở Bất Tri kể chuyện xưa đó.

      Húc Minh chỉ chỉ phía cánh cửa, sau đó khẽ với Hạ Ngôn.

      - Vị tiên sinh Vô Sở Bất Tri đó luôn là ở phía sau rèm cửa này à?

      Hạ Ngôn nhìn về phía Húc Minh hỏi.

      - Đúng vậy, tiên sinh Vô Sở Bất Tri mỗi ngày đều tới chỗ này giảng câu chuyện xưa. Tuy nhiên cũng thân. Chúng ta nếu có vấn đề hỏi , chờ kể xong chuyện xưa, sau đó có thể lớn tiếng hỏi với vào bên trong. Nếu có người khẳng khái xuất nhiếu tiền, cũng có thể mình vào bên trong nêu vấn đề cần hỏi .

      Ánh mắt Húc Minh tỏa sáng

      - Ta biết rồi! Vậy chờ kể chuyện xưa xong .

      Hạ Ngôn nhìn lại thấy mọi người tập trung tinh thần nghe chuyện, liền tìm chỗ trống ngồi xuống. Húc Minh, tự nhiên cũng theo bên người HạNgôn, tuy nhiên cũng dám ngồi xuống, chỉ đứng ở bên.

      Thời điểm Hạ Ngôn tới đây, câu chuyện xưa này tiến vào đến giai đoạn chót. Cho nên đợi bao lâu, chuyện xưa liền kể xong, những người nghe đều nhao nhao trầm trồ khen ngợi.

      Hạ Ngôn lại đợi thêm lúc.

      - Tiên sinh Vô Sở Bất Tri! Ta có vấn đề muốn thỉnh giáo.

      Tiếng của Hạ Ngôn truyền vào phía sau rèm cửa. vừa rồi mở rộng thần thức, liền cảm nhận được sau rèm cửa này có hai người. Hai người đều là tu luyện giả, người là Hậu Thiên đỉnh, người kia là Linh Sư.

      Trong quận thành, tu luyện giả cảnh giới Linh Sư cũng nhiều lắm.

      - Mời !

      Bên trong truyền ra thanh .

      - Ta muốn hỏi chuyện Mai gia!

      Hạ Ngôn xoay chuyển ý niệm trong đầu, hơi do dự chút, vẫn lên tiếng .

      - Ồ?

      Thanh có chút kinh ngạc, theo sau :

      - Mai gia, Mai gia nào?

      Hạ Ngôn cười lạnh:

      - đại lục này, có mấy Mai gia? Tiên sinh ngại. thử xem, ta cũng có hứng thú muốn nghe chút

      - Ha ha! Cái này.

      Bên trong thanh cười cười:

      - Nếu đàm luận như vậy, chỉ sợ có chút ổn! Nếu ngài muốn biết, xin mời vào.

      vào, là phải trả tiền.

      Đương nhiên, đối với Hạ Ngôn mà , cái này cũng thành vấn đề.

      Hạ Ngôn đứng lên lên đài. Khi Hạ Ngôn tới trước tấm rèm cửa, gã hán tử tráng kiện ngăn Hạ Ngôn lại, cầu Hạ Ngôn trả tiền hai kim tệ. Hạ Ngôn trong lòng bàn tay vừa động, liền ra hai kim tệ đưa cho .

      Đại hán liền vén rèm cửa, mời Hạ Ngôn vào.

      Trong phòng chính xác chỉ có hai người, nam nhân trung niên mặc trường bào màu xanh ngồi đó, trước người là cái bàn dài, đặt bình nước trà. hán tử khác mày rậm mắt to đứng ở bên, trong tay cầm thanh trường đao, trợn trừng mắt nhìn Hạ Ngôn vừa mới vào. Hiển nhiên đại hán là hộ vệ của người trung niên áo xanh.

      - Tiên sinh trẻ tuổi nha!

      Gã trung niên nam tử cười ra dấu mời Hạ Ngôn ngồi xuống trong miệng lên tiếng .

      -Vô Sở BấtTri cũng hòa nhã y như trong tưởng tượng của ta

      Hạ Ngôn cười cười, ngồi đối diện Vô Sở Bất Tri.

      - Ha ha! Vừa rồi tiên sinh là hỏi về Mai gia?

      Người mặc áo xanh, đó là Vô Sở Bất Tri. Vô Sở Bất Tri vuốt vuốt chòm râu của mình, ánh mắt sáng lên nhìn Hạ Ngôn.

      - Mười tám năm trước, Mai gia của Đại Lục Ám Dạ.

      Hạ Ngôn có quanh co, thẳng ra. Về tin tức của Mai gia, ở trong nhận định của Hạ Ngôn xem ra, hẳn là có gì bí . Mười tám năm tuy rằng ngắn, nhưng cũng phải là dài lắm. Ở Đại Lục Ám Dạ khẳng định có rất nhiều người đều biết Mai gia.

      - Cái gì?

      Nghe Hạ Ngôn , Vô Sở Bất Tri biến sắc, vốn vẻ hòa nhã mặt, lập tức lộ ra tia hoảng sợ. Tuy rằng vẻ hoảng sợ này lập tức liền biến mất, nhưng Hạ Ngôn vẫn nhìn thấy rất ràng. Mà đại hán đứng bên người , thân hình cũng chấn động mạnh cái.

      - Nếu tiên sinh là hỏi về vấn đề này, ta đây chỉ sợ thể trả lời được.

      Vô Sở Bất Tri lắc lắc đầu, rất kiên định .

      - Vì sao?

      Hạ Ngôn nhíu mày.

      - Tiên sinh chẳng lẽ ngay cả điều này cũng biết? Ở Đại Lục Ám Dạ, chuyện này bất cứ người tu luyện cũng đều biết đến. Xem dáng tiên sinh, hẳn cũng là người tu luyện mới đúng.

      Vô Sở Bất Tri cũng là nhíu mày, kinh ngạc nhìn về phía Hạ Ngôn. Khí chất của Hạ Ngôn, cũng phải người bình thường có thể có được. Ánh mắt nhìn người của Vô Sở Bất Tri so với Trương Phóng còn mạnh hơn biết bao nhiêu lần.

      - Kỳ . Ta từ theo sư phụ ở trong núi tu luyện, cho nên đối với tin tức đại lục biết cũng nhiều. Trước khi chết, tiên sư từng qua chính mình là hậu nhân của Mai gia, cho nên sau khi ta xuống núi, mới muốn biết ít tin tức của Mai gia này.

      Hạ Ngôn vừa chuyển ý niệm trong đầu, liền tìm được cái cớ:

      - Tiên sinh Vô Sở Bất Tri! Còn thỉnh ngài báo cho ta biết phần về chuyện của Mai gia.

      - thể , ta còn muốn chết.

      Vô Sở Bất Tri lắc đầu, ánh mắt lại đánh giá Hạ Ngôn từ xuống dưới, cũng biết trong đầu nghĩ gì.

      Hạ Ngôn chau mày, khẽ nheo mắt, chăm chú nhìn khuôn mặt của Vô Sở Bất Tri.

      - Thực ?

      Hạ Ngôn cười lạnh hỏi

      - thể

      Vô Sở Bất Tri tiếp tục lắc đầu.

      "Vèo!"

      Đột nhiên luồng uy áp khổng lồ từ bốn phương tám hướng truyền đến. Dường như tòa núi lớn treo đỉnh đầu, cái loại cảm giác xuất trong nháy mắt này khiến cho sắc mặt Vô Sở Bất Tri đen lại, mở to mắt nhìn về phía Hạ Ngôn. chỉ là gã Linh Sư bình thường, ở trước mặt lực lượng pháp tắc gian, căn bản là chút năng lực chống đỡ.

      Vô Sở Bất Tri quả nhiên là người học thức uyên bác nghe nhiều hiểu rộng, trong nháy mắt hiểu được, người trước mặt này cường đại đến mức mình hoàn toàn thể phản kháng được. Mức cường đại của người này, thậm chí so với cường giả Linh Tông thỉnh thoảng gặp qua chỉ có hơn chứ kém.

      - Nếu là chết! Lập tức chết ngay!

      Hạ Ngôn với giọng điệu hờ hững, nghe ra cũng tàn nhẫn, nhưng trái tim của Vô Sở Bất Tri, lại dường như bị chấn mạnh cái. biết người thanh niên trước mặt này muốn giết chết mình, chỉ sợ ngay cả ngón tay cũng cần nhúc nhích.

      Đại hán phía sau Vô Sở Bất Tri, sớm đổ mồ hôi đầy đầu, chỉ là tu luyện giả Hậu Thiên, ở trước mặt lực lượng pháp tắc gian, càng chịu nổi. Thân mình ngay cả muốn nhúc nhích chút cũng làm được, toàn thân cứ giống như bị khảm bên trong khối nham thạch lớn.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 543: NGƯỜI CÒN SỐNG
      - Được rồi! Được rồi, ta .

      Vô Sở Bất Tri giơ hai tay lên, vội làm ra động tác cầu xin tha thứ, trong miệng liên tục thấp giọng la lên.

      cũng ngốc!

      Nếu , tại chết. Mà ra, tuy rằng cũng có nhất định nguy hiểm, tuy nhiên chưa chắc chết. Còn nữa, người thoạt nhìn tuổi trẻ trước mặt này kỳ lại phi thường bá đạo cũng giống người thích truyền bá tin tức khắp nơi. Trong đầu xoay chuyển ý nghĩ nhanh, Vô Sở Bất Tri liền làm ra quyết định.

      Thấy Vô Sở Bất Tri như thế, Hạ Ngôn cũng là thu khí tức lại, dao động lực lượng pháp tắc gian trong gian bốn phía chợt ngừng lại. gian bốn phía lại khôi phục trạng thái bình thường.

      Vô Sở Bất Tri quay đầu nhìn nhìn bốn phía, bộ đáng trong lòng còn sợ hãi.

      - Mai gia này, kỳ cũng phải là gia tộc lớn gì lắm. Mai gia bắt đầu lớn mạnh, là từ trăm sáu mươi năm trước, là năm nảy sinh ra cường giả tân Linh Hoàng của Đại Lục Ám Dạ, chính là tu luyện giả Mai gia. Ta nghĩ, cũng chính là Thánh Hoàng Mai gia tiên sinh vừa rồi nhắc tới.

      Vô Sở Bất Tri chậm rãi .

      - Vị Linh Hoàng Mai gia này, sau khi tiếp nhận vị trí Thánh Hoàng, Mai gia mới dần dần bắt đầu lớn mạnh. Tuy nhiên, người của Mai gia cũng thực thịnh vượng. Mai gia cũng tham gia tranh đấu giữa rất nhiều gia tộc trong lúc đó, vẫn đều sinh sống trong thành Đa Tạp chung quanh chủ thành Thánh thành. Mãi đến khi tân Linh Hoàng lại nảy sinh ra, Thánh Hoàng của Mai gia cũng giống như Thánh Hoàng trước kia, thoái vị biến mất. ai biết, Thánh Hoàng trước kia rốt cuộc nơi nào, dù sao bọn họ đều còn có xuất lại đại lục. Có người , bọn họ phải thế giới khác.

      Vô Sở Bất Tri, cũng là bộ dáng hăng hái kể lại chuyện xưa.

      Vô Sở Bất Tri biết đến đúng là ít, quả đúng vậy, sau khi tân Thánh Hoàng kế tiếp đảm nhiệm, Thánh Hoàng cũ rời đại lục tới thế giới khác, thế giới đó chính là chủ thế giới.

      - Tiên sinh! Đây là tin tức ta biết về Mai gia.

      Vô Sở Bất Tri giọng điệu biến đổi, hướng về Hạ Ngôn .

      - Ừ! Ta nghe , Mai gia có gia tộc đối địch là Khưu gia. Tin tức về Khưu gia, cũng mời ngươi với ta chút .

      Khóe mắt Hạ Ngôn dựng lên, ánh mắt nhìn Vô Sở Bất Tri.

      - Khưu gia?

      Thần sắc Vô Sở Bất Tri lập tức trở nên nghiêm túc hẳn lên, thận trọng nhìn Hạ Ngôn.

      Sau lúc lâu, Vô Sở Bất Tri mới khẩn trương vẻ mặt méo xệch :

      - Tiên sinh! Ngài phải người của Khưu gia chứ? Ông trời ạ! Vừa rồi chính là ngài bức ta. ngài muốn giết ta. ta mới về chuyện của Mai gia. Tiên sinh! Ngài.

      - Ta phải người của Khưu gia! Ta hỏi ngươi cái gì, ngươi cái đó là được. Ta có thể cam đoan, mỗi câu của ngươi ở trong này hôm nay, tuyệt đối truyền ra ngoài.

      Hạ Ngôn cũng nghe ra Vô Sở Bất Tri lo lắng điều gì, chính là sợ Khưu gia này.

      - À?

      Thần sắc Vô Sở Bất Tri hơi hơi thoải mái chút, tuy nhiên vẫn còn có chút hồ nghi:

      - Tiên sinh thực phải người của Khưu gia? phải là người tới dò xét ta?

      - phải!

      Hạ Ngôn nhướng mày thẳng.

      - Được rồi.

      Vô Sở Bất Tri lập tức tiến vào trạng thái buông lỏng, hít sâu hơi:

      - Khưu gia là gia tộc từ rất xưa Đại Lục Ám Dạ. đại lục vẫn luôn có bảng xếp hạng gia tộc, ở hơn trăm năm trước, bảng xếp hạng gia tộc, Khưu gia là xếp hạng thứ nhất! Người bình thường khi nhắc tới Khưu gia, thường thường hay dùng đệ nhất gia tộc để thay thế. Tiên sinh! Ngài hay là ngay cả Khưu gia cũng biết?

      Vô Sở Bất Tri lại hồ nghi đưa mắt chú ý nhìn Hạ Ngôn.

      - Ta vừa rồi , ta vẫn ở trong núi tu luyện.

      Hạ Ngôn có hơi kiên nhẫn.

      - Được rồi được rồi, ta hiểu.

      Vô Sở Bất Tri vội :

      - Vừa rồi tới Mai gia xuất cường giả Linh Hoàng. Vị cường giả Linh Hoàng này khi đảm nhiệm Thánh Hoàng, giết chết chín mươi chín người con cháu Khưu gia, bao gồm mười hai vị trưởng lão Khưu gia lúc đó. Nguyên nhân chính vì thế, Khưu gia mới phải từ đệ nhất gia tộc rớt xuống thành gia tộc thứ hai trong bảng xếp hạng.

      - Linh Hoàng Mai gia vì sao phải giết con cháu Khưu gia?

      Hạ Ngôn nhíu mày hỏi.

      - Chuyện này ta cũng thể xác định, dù sao cũng là chuyện xảy ra hơn trăm năm trước. Ta chỉ là nghe , dường như là gã con cháu Khưu gia giết con cháu của Mai gia. Sau lại trưởng lão Mai gia hỏi cho ra lẽ, lại bị Khưu gia đánh chạy . Cho nên, vị Linh Hoàng Mai gia này phẫn nộ, mới có chuyện chém giết nhiều người Khưu gia như vậy.

      Vô Sở Bất Tri có tài ăn rất khéo, những tin tức này từ trong miệng ra, đầy nhịp điệu, rất có lực hấp dẫn.

      - Khưu gia có mấy ngàn con cháu gia tộc, bị đánh chết chín mươi chín người. Ta nghĩ khẳng định trong lòng còn ôm mối oán hận. Tuy nhiên, Mai gia có cường giả Linh Hoàng, cho dù gia tộc mạnh bằng Khưu gia, nhưng Khưu gia cũng dám công nhiên báo thù. Chuyện này, cũng theo thời gian chậm rãi trôi qua bình ổn lại.

      Vô Sở Bất Tri hít vào hơi.

      - Tuy nhiên, Khưu gia cũng có buông bỏ mối thù hận này. Năm thứ hai sau khi Thánh Hoàng Mai gia biến mất, Khưu gia lièn bắt đầu trả thù, hậu nhân của Thánh Hoàng Mai gia, đều bị Khưu gia vô tình đuổi giết. Lúc ấy, Mai gia còn có vị cường giả Linh Tông đỉnh phong, là đệ đệ của vị Thánh Hoàng đại nhân, tên là Mai Luân. Mai Luân vì tự giữ mạng của mình, ngờ đạt thành hiệp nghị cùng Khưu gia!

      Vô Sở Bất Tri, cũng có vẻ phẫn nộ, trong giọng mang theo vẻ khinh miệt đối với Mai Luân.

      - Ôi! Con cháu của vị Thánh Hoàng đại nhân kia, cứ như vậy bị tàn sát hầu như còn. Nghe ngay cả cuối cùng chạy trốn tới Tội Ác Sâm Lâm, cũng đều lọt vào Khưu gia đuổi giết, người nào có thể còn sống.

      Vô Sở Bất Tri lắc đầu thở dài, chợt mắt sáng lên, nhìn Hạ Ngôn:

      - Hay là sư phụ của ngài chính là hậu nhân của vị Thánh Hoàng kia?

      Vô Sở Bất Tri hình như là phát cái đại tin tức, lập tức trở nên vô cùng sinh động, ánh mắt cũng hơi hơi đỏ lên.

      Hạ Ngôn cũng có phủ nhận! Mẫu thân của mình, quả chính là hậu duệ của vị Thánh Hoàng kia, là con vị Thánh Hoàng. Mà Thánh Hoàng đó chính là ông ngoại của mình.

      "Thời gian hơn trăm năm, đối với Linh Hoàng mà , cũng tính cái gì. Ngoại công nhất định là trở thành Thánh Hoàng hơn trăm năm sau, mới gặp được bà ngoại, rồi sinh hạ mẫu thân." Hạ Ngôn thầm nghĩ. Theo trong thư của mẫu thân, Hạ Ngôn biết được, hình như mình còn có hoặc là hai, thậm chí là nhiều người cậu.

      Thấy Hạ Ngôn trầm mặc , Vô Sở Bất Tri càng kiên định phỏng đoán này của mình, trong mắt càng phát sáng càng sâu, đây chính là tin tức tuyệt đối bí thể cho người biết.

      - Vô Sở Bất Tri! Ngươi Mai Luân của Mai gia, tại như thế nào rồi?

      Qua lâu sau, Hạ Ngôn mới lên tiếng hỏi tiếp.

      - Mai Luân?

      Vô Sở Bất Tri biết Hạ Ngôn có thể là đệ tử của hậu duệ Mai gia, lá gan ]iền to ra, cười ha hả :

      - Tên Mai Luân ích kỷ này nghĩ rằng mình đạt thành hiệp nghị cùng Khưu gia, có thể an tâm lo lắng gì. Đáng tiếc tuyệt đối nghĩ tới, Khưu gia sau khi giết sạch hậu duệ của nhất mạch Thánh Hoàng Mai gia, liền bắt đầu đối phó với . tại Mai Luân cùng với con cháu của đều trở thành nô lệ của Khưu gia.

      Vô Sở Bất Tri dường như là rất vui sướng.

      - Ồ? Nô lệ?

      Hạ Ngôn sửng sốt

      - Đúng vậy, ở ngoài thành Tử Dương, có quặng mỏ tên là Nam Chung Sơn. Nam Chung Sơn này là của Khưu gia. Đám người Mai Luân đều ở tại núi này làm lao công khuân vác, đào quặng.

      Vô Sở Bất Tri nghiến răng .

      - Đào quặng mỏ? Phu khuân vác?

      Hạ Ngôn nhíu mày:

      - Ngươi mới vừa Mai Luân, có thực lực Linh Tông đỉnh phong, sao lại chịu làm lao công đào quặng mỏ?

      Linh Tông đỉnh phong, ở đại lục độc bá nhất phương có thể hô phong hoán vũ, sao lại chịu làm lao công đào quặng?

      - Điều này ta được lắm.

      Vô Sở Bất Tri lắc đầu:

      - Tuy nhiên, ta đoán rằng, Mai Luân này có thể là bị phong bế lực lượng trở thành người bình thường, hoặc là đại bộ pbận lực lượng bị phế, thể ngoan ngoãn nghe lời.

      Hạ Ngôn nghe vậy cũng gật đầu đồng ý, rất có khả năng là vậy.

      "Mai Luân vì bản thân mình, quan tâm tới mẫu thân và các người, tại rơi vào tình huống này, cũng là đáng đời." tại tuy rằng Hạ Ngôn biết đám người Mai Luân bị làm nô dịch, nhưng cũng có nghĩ tới chuyện cứu bọn họ. Tuy nhiên, Khưu gia Hạ Ngôn phải tới, Khưu gia hầu như tàn sát Mai gia nhất mạch của ngoại công còn người nào, mối cừu hận tàn khốc này.

      - Tiên sinh! Kỳ ta còn biết cái bí mật phi thường phi thường phi thường. bí !

      Vô Sở Bất Tri đột nhiên lại thần bí với Hạ Ngôn.

      - Ồ?

      Hạ Ngôn nhìn Vô Sở Bất Tri chờ đợi.

      Vô Sở Bất Tri cười ha hả, hạ giọng:

      - Kỳ , năm đó hậu duệ của nhất mạch Thánh Hoàng Mai gia, chỉ có sư phụ của ngài còn sống, kỳ còn có người bị giết chết.

      - Ồ? Cái gì?

      Hạ Ngôn hơi giật mình.

      Nhất mạch Thánh Hoàng Mai gia, chính là nhất mạch của ngoại công minh. Còn có người chết, người đó coi như cũng rất gần gũi với mình.

      - , tin tức này cũng là ta trong lúc vô ý biết được. Tiên sinh! Ngài có biết ta thích nhất là thu hoạch những tin tức bí này. Hậu duệ của nhất mạch Thánh Hoàng Mai gia này tên gọi Mai Lạc Thiên, là con trai của Thánh Hoàng Mai gia. Thánh Hoàng Mai gia tổng cộng có bốn con trai con , trừ Mai Lạc Thiên này chết, các người khác đều chết.

      Vô Sở Bất Tri càng lúc càng nhanh hơn.

      "Mai Lạc Thiên? Con của Thánh Hoàng Mai gia?" Hạ Ngôn vừa động trong lòng. cách khác, Mai Lạc Thiên này là ca ca hoặc là đệ đệ của mẫu thân, cũng chính là cữu cữu của mình.

      - Mai Lạc Thiên tại ở đâu?

      Hạ Ngôn lập tức lại hỏi.

      - Mai Lạc Thiên cũng Nam Chung Sơn.

      Vô Sở Bất Tri bị vẻ mặt của Hạ Ngôn dọa cho hoảng sợ, cái loại cảm giác Thái Sơn áp đỉnh vừa rồi vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ của .

      - Ta biết.

      Hạ Ngôn gật đầu, sắc mặt chợt khôi phục bình thường.

      Từ lúc bắt đầu chuyện với Vô Sở Bất Tri, Hạ Ngôn kỳ luôn luôn kiềm chế sát ý của mình. Từ khi dung hợp kiện thần khí công kích của Chủ nhân Hư Ảo kia, sát tâm trong lòng Hạ Ngôn liền dày đặc hơn rất nhiều. Cũng may linh hồn của cường đại, thực lực cũng phi thường cường hãn, mới có thể tự nhiên khống chế được sát ý này.

      - Tiên sinh.

      Vô Sở Bất Tri xoay chuyển tròng mắt, thận trọng dò xét:

      - Ngài phải là muốn Nam Chung Sơn, cứu Mai Lạc Thiên ra chứ?

      - Đúng sao?

      Hạ Ngôn nhìn ra tâm tư của Vô Sở Bất Tri, cười cười .

      - Điều đó tuyệt đối được!

      Vô Sở Bất Tri đột nhiên dường như thay đổi thành người khác, biểu tình nghiêm túc :

      - Tiên sinh thực lực rất mạnh, ta đánh giá được, chỉ sợ là cường giả Linh Tông. Tuy nhiên, Nam Chung Sơn kia là sản nghiệp tối trọng yếu của Khưu gia, núi phòng vệ rất nghiêm mật. Cho dù là Linh Tông đỉnh phong, đều là có có về! Nếu muốn cứu người, càng có khả năng!

      Vô Sở Bất Tri này, ngược lại còn nổi lòng lo lắng cho an nguy của Hạ Ngôn, thế nhưng cũng biết thực lực chân chính của Hạ Ngôn. Hạ Ngôn chỉ dùng đầu ngón tay, là có thể thoải mái giết chết gã Linh Tông đỉnh phong.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 544: CÓ CÓ VỀ
      Thấy thần sắc Hạ Ngôn cho là đúng, Vô Sở Bất Tri càng lộ vẻ lo âu, khẩn cấp cau mày lại. Hạ Ngôn nhận ra từ trong mắt lo âu cũng phải giả bộ.

      - Tiên sinh! Ngài có biết vì sao Khưu gia vẫn có xử tử Mai Lạc Thiên mà chỉ nhốt ở Nam Chung Sơn ?

      Thanh trầm thấp của Vô Sở Bất Tri vang lên, mang theo tia giận dữ khó phát .

      -cVì sao?

      Hạ Ngôn hơi nghi hoặc hỏi.

      - Hừ! Khưu gia năm đó đuổi giết con cháu nhất mạch của Thánh Hoàng Mai gia, tuy rằng bọn họ gần như phái ra toàn bộ lực lượng nhưng muốn giết sạch con cháu Mai gia nào có dễ làm như ?

      Vô Sở Bất Tri cười lạnh .

      - Bọn họ chỉ có thể cố gắng đánh chết lực lượng con cháu trực hệ của Mai gia, nhưng con cháu dòng thứ cũng chạy trốn được ít.

      Hạ Ngôn nghe vậy gật gật đầu.

      Quả con cháu Mai gia tuy rằng tính quá nhiều, nhưng hưng thịnh từ hơn trăm năm trước, con cháu trực hệ cộng với con cháu dòng thứ tất nhiên cũng ít. Hơn nữa, có Thành Hoàng tồn tại trong hơn trăm năm này, thực lực con cháu Mai gia tất nhiên tăng lên phi thường nhanh. Sợ rằng trong đó cũng ít cường giả Linh Tông.

      Giống như Hạ gia tại vậy, tuy rằng số lượng con cháu gia tộc kém hơn so với những gia tộc Thánh thành như Thường gia chẳng hạn. Nhưng sau hơn mười năm nữa, thực lực đám con cháu tinh của gia tộc sợ rằng cũng kém hơn mấy gia tộc ở Thánh thành kia. Bởi vì Hạ Ngôn tồn tại, Hạ gia có thể được cung cấp đầy đủ bí điển võ kỹ cường đại cùng các loại đan dược cho con cháu trong gia tộc tu luyện.

      Tình cảnh Mai gia cũng có thể như thế, cho nên Khưu gia nếu muốn hoàn toàn diệt sạch Mai gia vậy rất khó.

      - Thủ đoạn đó của Khưu gia quả thực quá ngoan độc!

      Vô Sở Bất Tri thở ra hơi.

      - Vì muốn giết chết toàn bộ con cháu Mai gia còn sống, bọn chúng liền nhốt Mai Lạc Thiên ở Nam Chung Sơn mục đích chính là thu hút những con cháu Mai gia may mắn còn sống sót tới Nam Chung Sơn nghĩ cách cứu Mai Lạc Thiên, sau đó nhân cơ hội giết chết những con cháu Mai gia này. Gần hai mươi năm thời gian trôi qua, con cháu Mai gia càng ngày càng ít. tại gần như hoàn toàn biến mất Đại Lục Ám Dạ.

      Vô Sở Bất Tri cảm xúc bình tĩnh lại chút.

      Hạ Ngôn thực cảm thấy có chút kỳ quái vì sao cảm xúc của Vô Sở Bất Tri lại dao động mạnh như thế? Dường như mang theo cỗ hận ý đối với Khưu gia vậy. Mà mỗi lần nhắc đến Mai gia, tuy rằng bên trong ngôn ngữ có sơ hở gì nhưng ánh mắt lại giống như có cảm tình rất đậm. Người bình thường có lẽ nhìn ra, nhưng Hạ Ngôn lại có thể nhìn ra được.

      "Chẳng lẽ Vô Sở Bất Tri này có quan hệ gì đó với Mai gia?"

      Hạ Ngôn thầm nghĩ trong lòng.

      " bằng ta báo cho biết thân phận của ta xem có tỏ vẻ gì . Dù sao với thực lực tại của ta cũng sợ bất cứ người nào biết thân phận, về tin tức hai gia tộc cũng đều tìm được rồi ta cũng cần phải giấu diếm thân phận mình nữa."

      Hạ Ngôn xoay chuyển ý nghĩ, liền lên tiếng :

      - Vô Sở Bất Tri! Ngươi có biết trong Mai gia có người tên là Mai Linh ?

      Ánh mắt Hạ Ngôn nhìn Vô Sở Bất Tri, quả nhiên, Vô Sở Bất Tri lộ ra tia kinh ngạc.

      - Mai Linh?

      Vô Sở Bất Tri thấp giọng lập lại lần.

      - Đúng vậy! Ngươi đối với người Mai gia dường như đều rất quen thuộc, chẳng lẽ ngươi biết Mai Linh?

      Hạ Ngôn lạnh nhạt .

      - Mai Linh con duy nhất của Thánh Hoàng Mai gia. Ta nghe năm đó Mai Linh được đám hộ vệ tinh bảo vệ chạy trốn vào Tội Ác Sâm Lâm, sau đó hình như bị lượng lớn cao thủ do Khưu gia phái ra tiếp tục đuổi giết, cuối cùng chết ở trong Tội Ác Sâm Lâm, còn xuất nữa.

      Vô Sở Bất Tri chậm rãi , ánh mắt gắt dao dừng ở người Hạ Ngôn. Vô Sở Bất Tri lúc này cũng có thể xác định Hạ Ngôn phải người Khưu gia phái tới.

      - Tiên sinh! Chẳng lẽ ngài và Mai Linh.

      Vô Sở Bất Tri trầm ngâm đoán:

      - Mai Linh chẳng lẽ còn sống sao? Ngài là đệ tử của Mai Linh phải ?

      Vô Sở Bất Tri có vẻ có chút kích động, thân hình cũng hơi run rẩy.

      - !

      Hạ Ngôn lắc đầu.

      Chứng kiến Hạ Ngôn phủ nhận, Vô Sở Bất Tri ràng có chút thất vọng. Những tình tiết này Hạ Ngôn đều nhìn ở trong mắt. Từ những dấu hiệu này mà , Vô Sở Bất Tri khẳng định là người có quan hệ với Mai gia.

      Hạ Ngôn lại tiếp:

      - Thực ra Mai Linh là mẫu thân của ta!

      "Hô"

      Sau khi Hạ Ngôn ra những lời này, ánh mắt Vô Sở Bất Tri lập tức trợn tròn. Hơn nữa, toàn thân cũng trở nên căng thẳng, giống như dây cung được buông ra vậy, mạnh mẽ thở ra hơi. Phải biết rằng, con cháu trực hệ của Thánh Hoàng Mai gia nhất mạch tại cũng chỉ có mình Mai Lạc Thiên còn sống. Những người khác toàn bộ đều chết. Mà tại ngờ toát ra người có thể là hậu đại trực hệ của Thánh Hoàng Mai gia nhất mạch.

      - Lời này là sao?

      Vô Sở Bất Tri hít thở mấy hơi sâu, ổn định tâm thần lại mới lên tiếng hỏi.

      - Ta có cần phải dối ? Tuy nhiên, mẫu thân của ta qua đời từ mười năm trước. Trước đó bà ở trong Tội Ác Sâm Lâm tuy rằng bị Khưu gia giết chết, nhưng lại bị trọng thương.

      Trong đầu Hạ Ngôn lại lên hình dáng mẫu thân lúc sinh tiền.

      Hạ Ngôn còn nhớ , mẫu thân cầu đối với mình có chút nghiêm khắc, mẫu thân cũng là người vô cùng mạnh mẽ. Ở Hạ gia mẫu thân chưa bao giờ cầu xin bất cứ người nào, cho dù có khổ hơn nữa mẫu thân cũng chưa từng than vãn lời nào.

      - Ngài.ngài là Thiếu chủ.

      Vô Sở Bất Tri ánh mắt ửng đỏ, nghẹn ngào hô lên câu.

      "Phốc"

      Sau đó Vô Sở Bất Tri liền trực tiếp quỳ xuống.

      - Ừ? Người là?

      Hạ Ngôn hơi giật minh. Tuy rằng Hạ Ngôn đoán được Vô Sở Bất Tri chắc chắn có quan hệ với Mai gia, nhưng cũng nghĩ tới lại là dạng này.

      - nghĩ tới, nghĩ tới. nghĩ tới Vô Sở Bất Tri ta trước khi chết còn có thể gặp được con cháu Mai gia. Ha ha, trời cao có mắt mà.

      Vô Sở Bất Tri cười ha ha, nước mắt cũng thể ngăn cản mà trào ra ngoài.

      - Thiếu chủ! Thực ra ta vốn là hộ vệ của Mai gia, là hộ vệ theo bên người Mai Lạc Thiên thiếu gia. Ôi.

      Vô Sở Bất Tri thở dài tiếng, bắt đầu giảng thuật lại quan hệ giữa mình và Mai gia.

      Hạ Ngôn nâng Vô Sở Bất Tri dậy, chăm chú lắng nghe thuật lại hết thảy mọi chuyện trước kia. ra Vô Sở Bất Tri là gã hộ vệ của Mai gia. Những năm gần đây vẫn thầm tìm kiếm người Mai gia. Nhưng qua nhiều năm như vậy cũng thể tìm được dù chỉ người. phải giả dạng làm người kể chuyện, vốn gần như chán nản với việc này, dự định hoàn toàn buông bỏ. Nhưng cũng ngờ lúc này Hạ Ngôn lại xuất .

      Thời gian gần hai mươi năm này cũng từng nghe được tin tức về số con cháu Mai gia tới Nam Chung Sơn cứu Mai Lạc Thiên, mỗi lần nghe được đều vô cùng đau lòng, mình lại thể ngăn cản. Bởi vì thế tìm được những người Mai gia đó trước khi họ lên núi.

      - Ta biết rồi!

      Hạ Ngôn gật đầu. Người hộ vệ này quả hết dạ trung thành.

      - Lần này gặp được ngươi coi như chúng ta cũng có duyên, ừ, ngươi tại là cảnh giới Linh Sư trung kỳ, ta liền giúp ngươi phen, giúp thực lực của ngươi tăng lên tới Linh Tông.

      Hạ Ngôn thèm để ý .

      - Cái gì? Linh Tông?

      Vô Sở Bất Tri bị chấn kinh đến nỗi bất động tại chỗ, nghĩ tới có lẽ mình nghe sai rồi. Từ Linh Sư trung kỳ tăng lên tới cảnh giới Linh Tông? Điểu này sao có thể chứ? Phải biết rằng, chính mình từ mười tám năm trước là Linh Sư, trong mười tám năm này mình chưa từng chậm trễ việc tu luyện ngày nào, cũng mới miễn cưỡng tu luyện đến cảnh giới Linh Sư trung kỳ. Mà Thiếu chủ lại trợ giúp mình tăng lên tới thực lực Linh Tông! Cho dù sử dụng rất nhiều đan dược trân quý, quá trình này sợ rằng cũng phải mất thời gian trăm năm. Hơn nữa, cho dù là hao phí thời gian trăm năm mà vị tất có thể thành công.

      Linh Sư đến Đại Linh Sư hẳn là có vấn đề gì. Nhưng từ Đại Linh Sư đến Linh Tông cũng là cửa khẩu vô cùng gian nan. Có bao nhiêu Đại Linh Sư đều bị dừng tại cửa khẩu này, chỉ có người tu luyện có thiên tư phi thường cao mới có thể đột phá cửa khẩu này, trở thành cường giả Linh Tông xưng bá phương.

      - Đúng vậy!

      Hạ Ngôn gật đầu khẳng định đáp.

      Tiếp theo, bàn tay Hạ Ngôn khẽ lật, khỏa đan dược màu trắng liền xuất trong lòng bàn tay Hạ Ngôn. Đan dược này chính là Nhất Nguyên Đan, là đan dược thần kỳ có thể khiến người tu luyện Tiên Thiên trong thời gian ngắn ngủi đêm tăng lên thành cường giả Linh Tông!

      - Khỏa đan dược này tên là Nhất Nguyên Đan, sau khi ngươi dùng xong đợi đến ngày mai, ngươi là cường giả Linh Tông!

      Hạ Ngôn cười đưa khỏa đan được qua.

      Vô Sở Bất Tri cũng có lập tức tiếp nhận đan dược, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm khỏa Nhất Nguyên Đan màu trắng này.

      - Nhất Nguyên Đan.

      Vô Sở Bất Tri thào nhắc lại, nức nở :

      - Nhất Nguyên Đan từ Chủ thế giới. nghĩ tới ta cũng có ngày có thề nhìn thấy đan dược thần kỳ như thế. Đan dược trân quý như vậy ta thể dùng cách lãng phí được. Thiếu chủ! Ta thể nhận khỏa Nhất Nguyên Đan này.

      Vô Sở Bất Tri ngờ cũng từng nghe về Nhất Nguyên Đan. Cũng phải, Vô Sở Bất Tri du lịch đại lục mười tám năm, thám thính được tin tức đặc biệt rất nhiều. Biết về những đồ vật từ Chủ thế giới cùng Nhất Nguyên Đan này cũng chẳng có gì lạ.

      Tuy nhiên, cho dù từng nghe qua nhưng sợ rằng cũng chưa bao giờ gặp qua. biết bao nhiêu cường giả Linh Tông cũng chưa bao giờ gặp qua Nhất Nguyên Đan, thậm chí còn chưa từng nghe tới. Loại đồ vật từ Chủ thế giới này bình thường đều là tồn tại trong truyền thuyết, người chân chính gặp được quả thực vô cùng ít!

      - Cầm , đây là thứ ngươi đáng có.

      Hạ Ngôn hơi thở trầm xuống.

      - Thiếu chủ.

      Vô Sở Bất Tri thấy sắc mặt Hạ Ngôn có chút tốt, thần sắc cũng hơi bối rối. Cuối cùng hai tay vẫn còn run rây cẩn thận tiếp nhận Nhất Nguyên Đan.

      - Nhất Nguyên Đan này đối với ta có tác dụng còn quá lớn.

      Hạ Ngôn thêm câu, xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía hán tử đứng phía sau Vô Sở Bất Tri kia, lông mày giật giật.

      Quả thực trừ khi có lượng lớn Nhất Nguyên Đan, nếu số lượng quá ít cũng có trợ giúp gì quá lớn đối với việc tu luyện của Hạ Ngôn. Nếu có mấy trăm Khỏa Nhất Nguyên Đan, Hạ Ngôn sau khi trực tiếp uống vào ngược lại có thể khiến cho thực lực bản thân tăng lên ít.

      - Thiếu chủ! là Phó Thanh, ở bên người ta hơn mười năm, có vấn đề gì. Tính mạng của cũng là ta cứu, cho dù tại ta bảo chết cũng nhíu mày.

      Vô Sở Bất Tri thấy ánh mắt Hạ Ngôn nhìn về phía Phó Thanh ở phía sau, vội . nghĩ rằng Hạ Ngôn lo lắng Phó Thanh tiết lộ bí mật hai người.

      - Ha ha!

      Hạ Ngôn cười cười.

      Thực ra Hạ Ngôn cũng thèm quan tâm, cho dù tiết lộ có thể thế nào chứ? Đích thân Thánh Hoàng Đại Lục Ám Dạ đến đây Hạ Ngôn cũng thèm để ý.

      - Thiếu chủ! tại ngài tuyệt đối thể lên Nam Chung Sơn. Nơi đó chính là cái bẫy.

      Vô Sở Bất Tri lại vội vàng , quả lo lắng Hạ Ngôn Nam Chung Sơn cứu Mai Lạc Thiên, vậy chẳng khác nào chui đầu vào lưới, tuyệt đối là có có về.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 545: NAM CHUNG SƠN
      - Mai Lạc Thiên là cậu của ta! Tuy rằng ta chưa bao giờ gặp cậu, nhưng tại cậu chính là người thân duy nhất của ta. Ta phải Nam Chung Sơn.

      Hạ Ngôn .

      - Vô Sở Bất Tri! Tên của ngươi vốn gọi là gì?

      Hạ Ngôn quay lại nhìn Vô Sở Bất Tri hỏi.

      - Bẩm Thiếu chủ! Ta vốn tên là Mai Tam. Ta tuy rằng phải con cháu Mai gia, nhưng từ tiến vào Mai gia cho nên cũng lấy họ Mai. Vì tránh tai mắt của người khác, cho nên mấy năm nay ta mới dùng họ Mai nữa. tại có số người họ Mai đại lục, mặc dù có bất cứ quan hệ gì với Mai gia chúng ta, nhưng cũng bị Khưu gia hãm hại.

      Mai Tam sắc mặt ửng đỏ .

      - Ừ, Mai Tam! Ngươi tại tìm nơi yên tĩnh rồi dùng Khỏa Nhất Nguyên Đan này. Còn ta tại tới Nam Chung Sơn trước.

      Hạ Ngôn đứng lên, bộ dáng chuẩn bị rời .

      - Thiếu chủ!

      Mai Tam đột nhiên lại quỳ gối xuống trước mặt Hạ Ngôn, vẻ mặt kích động :

      - Ta biết, ta thể ngăn cản Thiếu Chủ Nam Chung Sơn. Nhưng xin Thiếu Chủ đáp ứng ta thỉnh cầu, Thiếu chủ nếu đáp ứng, ta lập tức liền chết trước mặt Thiếu chủ.

      Mai Tam xong lại xoay người nhìn về phía Phó Thanh ở đằng sau:

      - Phó Thanh! Chuẩn bị tốt đao của ngươi.

      - !

      Phó Thanh cũng có chút do dự, liền nâng đao lên.

      Thấy màn như vậy, Hạ Ngôn khỏi khẽ cười tiếng. Hai chủ tớ này quả quá kỳ lạ. Mai Tam bảo Phó Thanh chuẩn bị đao giết , ngờ Phó Thanh cũng do dự. Hạ Ngôn nhìn Phó Thanh chút, Phó Thanh này nếu nhận được mệnh lệnh của Mai Tam, thực có thể vung đao chém chết Mai Tam. Hai chủ tớ đúng là tuyệt phối.

      - Chủ nhân! Nếu ngài chết rồi, Phó Thanh theo sau ngài.

      Trầm mặc trong thời gian lần hô hấp, Phó Thanh liền trầm giọng .

      Tâm thần Hạ Ngôn lại khẽ chấn động. Phó Thanh này quả nhiên là người hết dạ trung thành. Đối với bất cứ mệnh lệnh nào của Mai Tam cũng chấp hành có bất cứ do dự gì. Cho dù Mai Tam sai Phó Thanh giết , Phó Thanh cũng thể nghe theo. Nhưng nếu Mai Tam chết vậy Phó Thanh cũng lựa chọn lập tức tự sát. Phó Thanh này ràng bừa, lời trực tiếp biểu đạt ra ý nghĩ trong lòng .

      - Ngươi có thỉnh cầu gì cứ .

      Hạ Ngôn trầm ngâm chút, với Mai Tam.

      Mai Tam vội :

      - Thiếu chủ! Xin cho ta cơ hội để ta theo ngài đến Nam Chung Sơn. Thiếu chủ chết, Mai Tam cũng chết.

      Vẻ mặt Mai Tam vô cùng trang trọng, cỗ khí thế thấy chết sờn từ người tự nhiên tỏa ra

      Hạ Ngôn hơi hít vào hơi, thoáng trầm ngâm lát rồi chậm rãi :

      - Được! Ngày mai ngươi theo ta lên Nam Chung Sơn. Hôm nay ngươi cứ tăng cảnh giới của mình lên Linh Tông .

      - , Thiếu, chủ!

      Mai Tam vui mừng đáp.

      - Cho dù phải chết, ta cũng muốn trước khi chết phải giết những tên khốn nạn kia.

      Hiển nhiên Mai Tam là ôm quyết tâm hẳn phải chết. biết lần này lên Nam Chung Sơn bọn họ gần như có hy vọng sống sót. Cường giả Khưu gia trấn giữ tại Nam Chung sơn rất nhiều. Linh Tông của Khưu gia đa số đều ở Nam Chung Sơn.

      Khi ba người Hạ Ngôn rời khỏi căn phòng này ra ngoài, rèm cửa được vén lên, ba người lần lượt xuất ở bên ngoài. Lúc này ở phòng ngoài còn có ít người chưa tán , vẫn nghị luận về câu chuyện mà Mai Tam vừa kể vừa rồi.

      Húc Minh cũng chưa có rời , chờ Hạ Ngôn ra.

      Ba người vừa xuất , mọi người ở bên ngoài tự nhiên đều ngậm miệng gì nữa, ánh mắt nhìn về phía ba người, biểu tình mỗi người cũng khác nhau.

      Húc Minh cũng là vẻ mặt kinh ngạc:

      "Tại sao Ân nhân lại từ trong ra cùng với Vô Sở Bất Tri tiên sinh? kỳ quái, Vô Sở Bất Tri tiên sinh dường như phi thường cung kính đối với ân nhân."

      Sau khi Hạ Ngôn ra, ánh mắt đảo qua liền nhìn thấy Húc Minh, lên tiếng :

      - Húc Minh! Ngươi trở về , hãy chăm sóc phụ thân ngươi cho tốt.

      - Ta biết, ân nhân!

      Húc Minh vội vàng gật đầu lên tiếng trả lời, chợt thêm câu:

      - Ân nhân! Ngài định đâu?

      - ừ, ngày mai ta rời khỏi thành Ly Hỏa. Ngươi !

      Hạ Ngôn gật đầu .

      Húc Minh muốn lại thôi, còn muốn hỏi nữa, nhưng lại nghĩ đến thân phận thấp kém của mình, có lẽ nên biết nhiều quá. Cuối cùng Húc Minh vẫn xoay người rời khỏi trà lâu. Sau đó, ba người Hạ Ngôn cũng lần lượt rời khỏi trà lâu. Mọi người trong trà lâu lúc này mới lại lên tiếng tiếp tục nghị luận, ở trong mắt những người này, Vô Sở Bất Tri tiên sinh là vô cùng thần bí. Mà thanh niên vừa mới xuất này ngờ còn lợi hại hơn cả Vô Sở Bất Tri. Vô Sở Bất Tri theo phía sau hơi khom người giống như người hầu vậy.

      Buổi sáng ngày hôm sau, trong gian phòng của tửu lâu ở thành Ly Hỏa

      "Phù"

      Mai Tam ngồi xếp bằng ở giường, chậm rãi mở lớn hai mắt, từ trong phế phủ thổi ra ngụm trọc khí. đoàn linh lực rất nhanh lưu chuyển từ từ rót vào trong cơ thể . Thời gian đêm Mai Tam dĩ nhiên từ cảnh giới Linh Sư trung kỳ bước vào cảnh giới Linh Tông. Tuy rằng vẫn chỉ là Linh Tông sơ kỳ, nhưng tốc độ tăng lên như vậy cũng có thể khiến hàng tỉ người đố kỵ đến chết rồi.

      "Nhất Nguyên Đan hổ là Nhất Nguyên Đan trong truyền thuyết. Chỉ trong đêm ta liền bước vào cảnh giới Linh Tông. tại thực lực của ta hẳn là cũng đủ cho ta giết chết mấy tên khốn nạn Khưu gia rồi."

      Ánh mắt Mai Tam tỏa sáng.

      "Vù"

      Khẽ động thân, Mai Tam liền từ giường nhảy xuống giữa phòng. Phó Thanh nghe thấy động tĩnh lập tức từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Mai Tam đứng ở trong phòng, có chút thi lễ rồi sau đó lại ra khỏi phòng lấy dụng cụ rửa mặt tiến vào.

      - Phó Thanh! Thiếu chủ đâu?

      Mai Tam chuyển mắt nhìn Phó Thanh hỏi.

      - Chủ nhân! Thiếu chủ giờ phút này ở trong hậu viện.

      Phó Thanh đáp.

      - ừ? Thiếu chủ ở trong hậu viện làm gì?

      Mai Tam nghi hoặc hỏi, chợt lại :

      - Phó Thanh! Sau này đừng gọi ta là chủ nhân nữa, ngươi cứ gọi ta là Mai Tam . Tên của rất lâu rồi cũng có sử dụng.

      - ! Mai Tam!

      Phó Thanh quả nhiên chút do dự vâng theo:

      - Thiếu chủ người từ lúc sáng sớm, sắc trời còn chưa sáng tỏ đứng ở trong hậu viện đến giờ vẫn nhúc nhích, hình như là suy tư điều gì đó.

      - Ừ!

      Mai Tam gật đầu, sau khi rửa qua mặt liền ra khỏi phòng tiến về phía hậu viện.

      Quả nhiên Hạ Ngôn đứng ở trong hậu viện. Cả người giống như biến thành phần của hậu viện, là gốc hoa, hoặc là tảng đá, cả người hoàn toàn dung hợp vào trong thế giới tự nhiên. Thực lực Mai Tam tăng lên biên độ lớn, ngờ cũng thể cảm giác được tồn tại của Hạ Ngôn. Nếu phải dùng ánh mắt nhìn, căn bản cảm ứng được ở trong hậu viện này có người.

      Mai Tam nhíu mày chút, định lên tiếng nhưng lại biết Hạ Ngôn đứng ở nơi đó làm cái gì, sợ quấy rầy đến Hạ Ngôn. lúc do dự Hạ Ngôn xoay người lại nhìn về phía Mai Tam.

      - Mai Tam, ngươi đột phá rồi sao?

      Hạ Ngôn cười hỏi.

      - Đúng vậy. Thiếu chủ!

      Mai Tam lên tiếng trả lời.

      - ừ, chúng ta Nam Chung Sơn thôi, ngươi dẫn đường .

      Hạ Ngôn cất bước về phía ngoài tửu lâu.

      - Phó Thanh! Ngươi cứ ở lại nơi này .

      Mai Tam lại xoay người nhìn Phó Thanh , do dự lát rồi thêm câu:

      - Nếu sau ba ngày ta có trở về, ngươi hãy tự động rời .

      Mai Tam biết bản thân mình rồi có thể phải tiếp cận với cái chết.

      - Ba ngày sau nếu Mai Tam có trở lại, ta liền tự sát.

      Phó Thanh lên tiếng, trong giọng chút ủy mị nào.

      Mai Tam nhìn thoáng qua Phó Thanh, cất bước nhanh chóng theo Hạ Ngôn ra khỏi tửu lâu.

      "Vù"

      Hai đạo nhân ảnh chợt từ mặt đất bay về phía nơi chân trời, rồi biến mất sau tầng mây. Mai Tam bước vào cảnh giới Linh Tông tự nhiên có thể phi hành. Đương nhiên tốc độ của cũng phải quá nhanh.

      - Thiếu chủ! Khoảng cách từ thành Ly Hỏa đến thành Đa Tạp đại khái năm ngàn dặm.

      Trong trung, Hạ Ngôn dùng linh lực bản thân tạo thành lá chắn bao quanh thân thể hai người. Như vậy, Mai Tam gặp phải lực cản quá lớn, tốc độ phi hành so với tình huống bình thường tăng lên gấp đôi.

      - Ừ!

      Hạ Ngôn gật đầu.

      Đại Lục Ám Dạ này tuy rằng dân cư thưa thớt, nhưng địa vực còn muốn lớn hơn nhiều so với Đại Lục Long Chi. Từ trung nhìn xuống phía dưới thấy núi rừng san sát nhau, kéo dài liên miên bất tận. Dựa theo tốc độ phi hành tại của hai người, lộ trình năm nghìn dặm đại khái cũng có thể đến ba bốn canh giờ. Nam Chung Sơn kia chính là tòa mỏ ở ngay cạnh thành Đa Tạp.

      - Thiếu chủ! Sau khi tới Nam Chung Sơn rồi, ta xuống trước thu hút chút ý của bọn chúng, sau đó ngài tìm cơ hội cứu Mai Lạc Thiên thiếu gia ra. Nếu Thiếu chủ cứu được thiếu gia ra ngoài liền lập tức rời , ta cố gắng kéo dài thời gian.

      Mai Tam ánh mắt chuyển động, từng chữ từng chữ rất ràng.

      - cần, ngươi cứ theo cạnh ta là được rồi.

      Hạ Ngôn lắc đầu .

      - Thiếu chủ.

      Sắc mặt Mai Tam trở nên khẩn trương.

      - Cứ làm theo lời ta!

      Hạ Ngôn nhướng mày.

      Hai đạo quang ảnh xuyên phá trời , chợt lóe rồi biến mất

      Sau ba canh giờ rưỡi, thành Đa Tạp ra ở xa xa. Thành Đa Tạp này là tòa chủ thành, dân cư nhiều hơn gấp mười lần so với thành Ly Hỏa. Nhìn qua bề ngoài cũng phồn hoa hơn nhiều. số người tu luyện ra tiến vào trong thành.

      Hai người Hạ Ngôn và Mai tam đến gần thành Đa Tạp, tốc độ chợt giảm xuống.

      - Thiếu chủ! Nơi đó chính là Nam Chung Sơn, là sản nghiệp tư nhân thuộc về Khưu gia.

      Mai Tam chỉ vào ngọn núi tối như mực ở phía xa, cắn răng .

      - , chúng ta lập tức qua đó.

      Hạ Ngôn nhìn ngọn núi đó, thoáng trầm ngâm chút rồi lên tiếng . Nhanh chóng bay về phía Nam Chung Sơn kia. Dọc theo đường Hạ Ngôn cũng nhìn thấy ít người đều từ trong núi ra vào, số xe đẩy nhìn qua vô cùng nặng nề ngừng từ trong núi được vận chuyển ra

      - Khu mỏ này dĩ nhiên là sản xuất hắc thiết!

      Trong lòng Hạ Ngôn khẽ động, nhìn quy mô ngọn núi này vậy số lượng hắc thiết khẳng định ít. Khưu gia kia có thể chiếm cứ khu mỏ này cũng khó trách thế lực cường đại đến như vậy. Hắc thiết là loại khoáng thạch có chút quý hiếm, nhu cầu đề rèn ra vũ khí và áo giáp cao phẩm là rất lớn.

      "Tuy nhiên, sau ngày hôm nay Khưu gia còn tồn tại Đại Lục Ám Dạ nữa."

      Khóe miệng Hạ Ngôn lộ ra tia cười lạnh, linh lực người hình thành đoàn đao động, chợt khuếch tán ra. Sau lát, đại bộ phận khu vực tòa núi lớn này liền bị linh lực Hạ Ngôn bao phủ. Ý thức dao động, Hạ Ngôn bắt đầu điều tra ở trong núi có bao nhiêu người tu luyện.

      "Giỏi ! ngọn núi nho ngờ núp mười mấy cường giả Linh Tông!"

      Sau khi dò xét, Hạ Ngôn cũng kim nổi khẽ động dung. Chỉ riêng khu vực ngọn núi hoang vu này, bên trong có mười mấy cường giả Linh Tông tọa trấn. Hơn nữa nơi này cách thành Đa Tạp phi thường gần, chỉ cần nơi này phát sinh bạo loạn, trợ giúp từ thành Đa Tạp có thể tới trong nửa canh giờ. Bởi vậy có thể thấy được Khưu gia coi trọng khu mỏ này tới mức nào, khó trách Mai Tam khu mỏ này xem như là sản nghiệp trụ cột của Khưu gia.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :