CHƯƠNG 536: SÁT Ý TUNG HOÀNH Phụng Cổ Dũng xong. Hạ Ngôn liền cười cười, nụ cười rất quỷ dị. Nụ cười này cũng có chút hung ác nào. "Cổ Dũng xong rồi!" Tuần Tộc trưởng khoé mắt bắn ra dư quang, khẽ liếc về phía Cổ Dũng cách đó xa cái. Kỳ lúc này cũng dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng về Cổ Dũng. Đương nhiên, sợ hãi Cổ Dũng mà là sợ hãi Hạ Ngôn. Sâu trong nội tâm , rất lo sợ đột nhiên Hạ Ngôn lại kêu lên tên . Khác với Cổ Dũng, hiểu rất Hạ Ngôn. biết rằng người thanh niên này đáng sợ như thế nào. Thánh Hoàng tuổi trẻ này rất quyết đoán và chín chắn. Có tâm tư cũng giác gì với Tuần Tộc trưởng chính là Hà Tộc trưởng của Thánh thành. Hai người này tiếp xúc với Hạ Ngôn khá nhiều, đối với những việc Hạ Ngôn làm cũng hiểu khá . - Thánh Hoàng đại nhân. Ngươi nếu còn tin ta có thể tự mình thành Nhạc Thiên nhìn xem, chứng thực về tình huống nay ở thành Nhạc Thiên! Cổ Dũng thấy Hạ Ngôn mang theo ý cười trong lòng lại thả lòng, chuyện dễ dàng hơn, trong lòng cũng kiêng nể gì nữa. Thậm chí trong lòng còn nghĩ rằng dù thực lực cường đại nhưng rốt cuộc cũng còn trẻ, chỉ cần mấy câu là có thể thay đổi. Câu này của Cổ Dũng cũng là được . cỗ sát ý xâm nhập tới tận xương tuỷ nháy mắt tràn ngập toàn bộ phòng hội nghị của Kim Long Điện này! Nhiệt độ của cả phòng nháy mắt như rơi xuống mười độ. Những người nơi này đều dựng hết tóc gáy lên. đạo hồng quang đột nhiên bắn ra, hình thành đường vòng cung trong gian. Đường cong này có tốc độ nhanh đến mức thể dùng mắt thường nắm bắt được lan tràn tới trước người Cổ Dũng. Mà thanh của Cổ Dũng cũng hoàn toàn tiêu tán. Mọi người ngây ra như tượng, khí cũng như đông lại. Tiếng tim đập của mọi người cũng rất ràng. Thời gian nửa tháng qua, Hạ Ngôn cẩn thận nghiên cứu thanh thần khí mà vừa mới nhận chủ. Đối với việc vận dụng nó cũng tốt hơn rất nhiều. Cũng chẳng biết qua bao lâu. thanh vang lên, thân thể Cổ Dũng chậm rãi mềm ra, gục xuống chỗ ngồi của . Mùi máu tanh nhàn nhạt bắt đầu lan khắp đại điện. - Thành Nhạc Thiên cần Điện chủ mới! Hạ Ngôn chậm rãi lắc đầu, lên tiếng. - Ừm! mười hai Chấp Thánh điện còn thiếu người. Bàng Nguyên, ngươi thông báo cho Tộc trưởng Hạ Phi Long của Hạ gia ở thành Tử Nguyệt, để đảm nhiệm chức vị còn trống trong Thánh điện Chấp ! Về phần Điện chủ thành Nhạc Thiên mười hai Chấp các ngươi sắp xếp thời gian thảo luận chút, chọn ra người thích hợp nhất! Ánh mắt Hạ Ngôn đảo qua, thanh ràng quanh quẩn khắp đại điện. Lúc này, tất cả mọi người mới phản ứng lại Cổ Dũng chết, bị Thánh Hoàng tự tay đánh chết. Cái chết của Cổ Dũng chỉ diễn ra trong nháy mắt, có lẽ kịp cho người ta chớp mắt cái. - Thành Nhạc Thiên có tổ chức tên là Thương hội Bác Vũ. Tổ chức này là thế lực tà ác, ức hiếp người lương thiện, cần nghiêm khắc chỉnh đốn. Những chuyện như thế này, ta nghĩ cũng cần ta hỏi tới. Các ngươi phụ trách xử lý , đưa kết quả báo lại Điện Hoàng Giả ở Thánh sơn! Hạ Ngôn lạnh nhạt tiếp: - Hội nghị hôm nay kết thúc ở đây ! xong, thân ảnh Hạ Ngôn dần trở nên mơ hồ, lát sau, rốt cuộc biến mất ở trong đại điện. Lúc này mọi người mới dám hít thở mạnh. Nhất là Tuần Tộc trưởng và Hà Tộc trưởng, mặt đều rịn rịn mồ hôi. Bọn họ biết rằng thực lực của tên Cổ Dũng này là Linh Tông đỉnh phong nhưng. Thương hội đệ nhất đại lục, Thương hội Bác Vũ, xong rồi. ****** - Ngao! Tội Ác Sâm Lâm! "Ta tới Tội Ác Sâm Lâm này được nửa tháng. Hắc hắc, ngày hôm qua giết con báo. Thực lực con báo này cũng quá yếu . Ta chưa biến thân mà cũng thoải mái giết nó rồi! được! Ta phải tìm số tên lợi hại hơn mà chơi đùa mới được!" đạo bóng dáng màu xám chợt loé lên trong cánh rừng rồi biến mất. Đạo bóng dáng này chính là Thổ cẩu, tiến vào Tội Ác Sâm Lâm từ nửa tháng trước. Nửa tháng này, Thổ cẩu giết ba con linh thú. Lúc này nó lại tiếp tục tìm kiếm đối thủ mới. tiếng rống giận vang vạng khắp sơn lâm. Thân ảnh Thổ cẩu hơi dừng lại chút, ánh mắt u lập tức nhìn về phương hướng vừa vang lên thanh kia. "Đây hình như là tiếng rống do con linh thú phát ra?!" Thồ Cẩu thầm nghĩ: "Theo thanh này hẳn là trong chiến đấu. Ta xem sao, hy vọng là linh thú có thực lực kém!" Bóng xám chợt loé lên, Thổ cẩu biến mất tại chỗ, lao nhanh về phía thanh kia. Nơi này ở sâu trong Tội Ác Sâm Lâm tới mấy ngàn dặm, cũng là khu vực trung tâm của Tội Ác Sâm Lâm, có rất nhiều linh thú và dã thú. Những người tu luyện nếu có thực lực cường đại cũng dám tuỳ tiện xâm nhập vào nơi này. Mặc dù là cường giả Linh Tông cũng phải cân nhắc kỹ. Nếu là đụng phải linh thú cường đại cường giả Linh Tông cũng có thể bị giết. Ầm! Hơn mười nhịp hô hấp sau, Thổ cẩu tới gần chiến trường. Trong tầm mắt, mảnh rừng rậm hoàn toàn biến đổi. Trong này, có mấy đạo bóng người vây công con Bạch Thạch Hổ. Thân hình con Bạch Thạch Hổ này cực lớn, tính phòng ngự cực cao. Mấy tên nhân loại hợp lực vây công nó nhưng cũng chiếm được thượng phong. "Là con Bạch Thạch Hổ!" Thổ Cẩu dừng lại, đứng ở xa xa quan khán. Con Bạch Thạch Hổ này so với những con Bạch Thạch Hổ bình thường mạnh hơn rất nhiều. Những con Bạch Thạch Hổ bình thường chỉ có thể so với cường giả Linh Tông sơ kỳ của nhân loại. Mà con Bạch Thạch Hổ này lại có thực lực của nhân loại Linh Tông trung kỳ. Hơn nữa, sở trường của con Bạch Thạch Hổ này lại là phòng ngự! Bốn người vây công Bạch Thạch Hổ đều có thực lực Linh Tông sơ kỳ. "Là người của Đại Lục Ám Dạ!" Ánh mắt Thổ cấu nhíu lại. Mấy đạo bóng đen này mặc phục sức của Đại Lục Ám Dạ, lỗ tai cũng hơi nhếch lên. "Chủ nhân cho ta tuỳ tiện giết người của Đại Lục Long Chi nhưng chưa từng được giết người của Đại Lục Ám Dạ! Hắc hắc, ta trợ giúp con Bạch Thạch Hổ này vậy!" Ý niệm xuất trong đầu Thổ cẩu, bốn chân chậm rãi về phía trung tâm cuộc chiến. Phải biết rằng, trong phạm vi mười dặm quanh nơi này, dã thú sớm bị cuộc chiến này doạ chạy mất dạng, sao có dã thú dám tới gần nơi này?! Lãnh địa của con linh thú vốn rộng tới mấy chục dặm. Trong phạm vi mười dặm căn bản thể cùng tồn tại hai con linh thú. Cho nên, từ khi cuộc chiến này diễn ra, vốn cũng có con linh thú, dã thú nào xuất xung quanh đây. Thổ Cẩu xuất lập tức khiến con Bạch Thạch Hổ và mấy tên hắc y nhân kia chú ý. - Ồ? Làm sao lại có con chó hoang ở nơi này?! - Đại ca, đây dường như là con sói. Huynh nhìn mắt nó mà xem, có màu xanh lục! - Trước cũng quản nó là chó hay lang. Chúng ta nhanh chóng giết con Bạch Thạch Hổ này . Bạch Thạch Hổ rất vô giá, quyết để nó chạy được! Chúng ta tìm suốt cả nửa tháng mới gặp nó! Thanh người có chút trầm thấp vang lên. Theo thanh của những người này quả chính là ngôn ngữ của Đại Lục Ám Dạ. - Vâng! Công kích Bạch Thạch Hổ của ba người còn lại càng thêm kịch liệt. - Cái gì?! Thổ Cẩu hơi sửng sốt! Nó nhận ra mấy người giao đấu với Bạch Thạch Hổ kia cũng chỉ tuỳ ý liếc nhìn cái mà thôi, căn bản thèm chú ý tới nó. Điều này khiến Thổ cẩu cực kỳ oán hận. "Chính mình phải là con chó hoang bình thường! Chính mình là linh thú cường đại!" "Ngay cả chủ nhân cũng rất hiếu kỳ tìm hiểu ta! Những tên hỗn đản này ngờ cũng quan tâm tới ta!?" Móng vuốt Thổ cẩu cào mạnh cái mặt đất, lập tức đất đá bay tán loạn. - Ồ! Hành động của Thổ cẩu lập tức khiến mấy người kia chú ý. - Đại ca, đây cũng phải là dã thú bình thường, rất có thể là con linh thú, lực lượng dường như cũng rất mạnh! tên vội vã . - ừm. Khó trách dám tới gần đây. Lão Tam, ngươi giết nó ! Người được xưng là đại ca lập tức hướng về người bên cạnh . - ừm! Người nọ lên tiếng, liền rời khỏi cuộc chiến. Tuy nhiên, đợi rời ra, con chó hoang, sói hoang trong mắt bọn họ liền bùng nổ. Bóng dáng màu xám chợt loé lên, mang theo tiếng xé gió, lao thẳng về phía người này. - Ngao! - Ồ! - Lực lượng tồi có thể so với Linh Tông sơ kỳ của nhân loại đó! Người bị Thổ cẩu công kích, chiếc búa lớn lập tức được vung lên, chặn lấy lợi trảo của Thổ Cẩu, đồng thời thân mình loé lên, tránh khỏi bộ răng nanh bén nhọn của Thổ cẩu. Sau đó quán nhập linh lực, chấn văng Thổ cẩu trở lại. - Đại ca, con linh thú này thực lực quả tồi. Ta giết nó trước rồi quay lại đối phó với Bạch Thạch Hổ! Tên dùng búa thân mình nhảy lên, lao ra khỏi vòng chiến, đứng đối diện xa xa với Thổ Cẩu. Mà con Bạch Thạch Hổ cũng lập tức mừng rỡ. Tuy nó chuyện được nhưng trí tuệ cũng thua kém nhân loại mấy. thấy có người tới giúp đỡ đương nhiên trong lòng rất vui vẻ. Nó vốn đối phó với bốn người này cũng rất khó khăn. Bốn người phối hợp ăn ý, thân pháp quỷ dị. Dù lực lượng nó rất mạnh nhưng đa số đều đánh trúng đối phương, cũng chỉ là lãng phí sức lực mà thôi! người rời khỏi vòng chiến khiến áp lực lên người nó lập tức giảm ít. vốn ở thế bị động dần dần chuyển sang cục diện bất phân cao thấp. Phốc! - Lão Tam, mau giải quyết con chó kia rồi trở về giúp chúng ta giết Bạch Thạch Hổ! - Đại ca, ta cố đây. Tuy nhiên, lực lượng của con chó này rất lợi hại, tốc độ cũng rất nhanh! Trong lòng lão Tam này cũng thầm kêu khổ. công kích nhiều lần nhưng đều bị Thổ cẩu né tránh hết. Mà công kích của Thổ cẩu dường như chỗ nào thể. phải cố gắng lắm mới có thể ngăn cản được công kích quỷ dị của Thổ cẩu. Đôi khi ở những góc độ có khả năng mà Thổ cẩu cũng có thể phát ra công kích. - Giết. giết sạch. Trong lòng Thổ cẩu rất thoải mái. Nó lúc này cũng chưa biến thân. Nếu là biến thân rồi cực kỳ uy vũ. Tuyệt đối con Bạch Thạch Hổ kia cũng thể uy vũ như Thổ Cẩu được! - Chết tiệt! Sao lại có thể xuất đồng thời hai con linh thú! Còn đều là linh thú thực lực rất mạnh! Tên đại ca kia nghiến răng nghiến lợi . Bình thường vốn khó lắm mới gặp được linh thú nơi này lại cùng lúc xuất hai con. Linh thú đều có trí tuệ. Bình thường thấy địch nhân thực lực cường đại hoặc số lượng nhiều đa phần đều lập tức bỏ chảy. Trong Tội Ác Sâm Lâm này, quen thuộc với môi trường của Linh thú vốn hơn nhân loại nhiều lắm. Nếu chọn bỏ chạy trước nhân loại cũng rất khó đuổi theo được.
CHƯƠNG 537: ĐẠI LỤC ÁM DẠ Đại khái chỉ qua thời gian nửa chén trà . Thổ cẩu cũng có chút kiên nhẫn. " biến thân giết được !" - Ngao! Đột nhiên, thân hình Thổ cẩu chấn động, bốn chân mạnh mẽ đạp xuống mặt đất, cấp tốc lùi lại hơn mười thước. Lão Tam nghĩ tới Thổ cẩu kịch chiến với mình lại đột nhiên thối lui lại, cho nên cũng hơi hụt bước nhưng cũng lập tức truy kích. Đối với cường giả Linh Tông mà khả năng phản ứng nhanh tới mức khó tả. Thoáng thất thần này cũng tính là thất thần! Cho nên lập tức nhận ra thân hình của con chó hoang cách mười thước này dần phát sinh biến hoá. Năng lượng tinh thuần ập thẳng vào mặt. Thân ảnh màu xám nhắn rất nhanh đại trướng. Da lông màu xám dần biến thành màu đen tinh khiết, khí thế lúc trước cũng xảy ra biến hoá kinh người. - Đây là cái gì? Lão Tam chấn động, kìm nổi phải thét lên kinh hãi. - Sao thế? Ba người còn lại cũng chuyển mắt nhìn về phía này. Khi thấy biến hoá của Thổ cẩu cả đám đều há hốc mồm mắt. Biến thân! Bọn họ còn chưa từng gặp qua linh thú nào mà có thể biến thân! chiếc sừng màu vang từ trán của Thổ cẩu vươn ra, hình thể nó tăng lên mấy lần so với ban đầu, cực kỳ uy phong, cực kỳ lẫm liệt! - Đây rốt cuộc là linh thú gì? Lão Tam trừng mắt lên, khoé miệng giật giật, kìm nổi phải bật lên câu. Ngay cả Bạch Thạch Hổ cũng có chút choáng váng! cũng quên mất, nhân cơ hội này mà công kích ba người vây công nó. - Hắc hắc, ta muốn giết sạch các ngươi! Phần bụng Thô cẩu hơi mấp máy, đạo thanh truyền ra. Tuy nhiên, ngôn ngữ nó cũng chính là ngôn ngữ của Đại Lục Long Chi. - Cái gì?! Hình như ngôn ngữ của là của Đại Lục Long Chi?! gã hắc y nhân kinh hãi . - Quả đúng là ngôn ngữ Đại Lục Long Chi! Tên đại ca kia gật gật đầu, thu liễm tâm thần, thần sắc ngưng trọng. từng học tập qua ngôn ngữ của Đại Lục Long Chi cho nên cũng biết đôi chút. Thanh mà linh thú đáng sợ trước mặt này phát ra chính là ngôn ngữ của Đại Lục Long Chi. - là tiếng của Đại Lục Long Chi sao? Nhưng nó là linh thú, làm sao có thể được tiếng người?! Tên hắc y nhân kia thấy lối suy nghĩ của mình cứng nhắc. - Đại ca, nó cái gì? Tên còn lại hỏi. - Nó muốn giết sạch chúng ta! Tên đại ca kia nhíu mày, nhớ lại chút ngôn ngữ mà từng học, đột nhiên nhận ra ý tứ của những lời này. - ổn, chạy mau. Khi tên đại ca còn chưa xong Thổ cẩu động thân. Hình thể tăng gấp mấy lần nhưng tốc độ cũng giảm chút nào mà ngược lại cũng tăng hơn mấy lần. Chỉ cái chớp mắt, nó tới ngay trước người tên lão Tam, trảo chụp ra, tên lão Tam này ngờ trực tiếp bị đánh trúng, căn bản kịp trốn tránh. Đầu trực tiếp bị chụp trúng, óc phun hết cả ra, lập tức bỏ mạng. màn này phát sinh quá mau, cho nên tên đại ca kia vừa ra ý tứ của Thổ cẩu lập tức xoay người bỏ chạy. Mấy người này ý thức cũng kém. Bọn họ nhìn thấy lão Tam có chút lực phản kháng nào, lập tức bị giết chết nháy mắt hiểu ra mình thể là đối thủ của con linh thú này. - Rống rống! Chỉ thấy Thổ cẩu nhe răng, trợn mắt rống lên tiếng, bốn vó đạp mặt đất, thân hình như đạo điện quang bắn nhanh , lao thẳng về phía ba người vừa xoay người bỏ chạy. thanh, khô khốc vang lên, gã hắc y nhân chạy sau cùng trực tiếp bị Thổ cẩu chụp ngang eo. Tốc độ của bọn chúng thực thể so sánh được với Thổ cẩu, chạy chưa được xa bị Thổ cẩu đuổi kịp. - Đáng hận, chúng ta liều mạng với ngươi! Tên đại ca nghe được thanh kêu rên của lão Nhị khoé mắt bắn ra lệ quang, thấy lão Nhị bị giết chết lập tức dừng thân, vẻ mặt lên sát khí hướng về Thổ cẩu phẫn nộ quát: - Đại ca, tốc độ của nó quá nhanh, chúng ta căn bản thể chạy thoát được. Tên lão Tứ còn sống cũng làm ra tư thế liều mạng, nghiến răng nghiến lợi . - Giết nó! Tên đại ca kia quát lên tiếng giận dữ. Vũ khí trong tay mạnh mẽ vung lên, chủ động công kích Thổ cẩu. Linh lực bị kích động khiến cây cối xung quanh bị đánh tan tác, phát ra thanh rầm rầm. - Giết! Lão Tứ cũng trở nên điên cuồng, trong hai mắt là mảnh đỏ thẫm. Chỉ hai tiếng động vang lên, hai người này cũng lập tức ngã xuống, sinh cơ biến mất! Cho dù bọn họ liều mạng cũng thể ngăn cản được công kích của Thổ cẩu sau khi biến thân! Sau lần thứ hai lột xác, Thổ cẩu có thực lực tương đương với Linh Tông đỉnh phong. Mấy tên Linh Tông sơ kỳ này làm sao có thể địch lại được Thổ cẩu!? Trong khí, mùi máu tươi nồng nặc ngừng phiêu tán. Sau khi đánh chết mấy tên này, thân hình Thổ cẩu lại loé lên, trở lại chỗ lúc nãy. Bạch Thạch Hổ cũng chưa rời , ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Thổ cẩu. Hắc! Nhìn thấy động tác của Bạch Thạch Hổ, Thổ cẩu nhe răng cười lạnh, đôi mắt sâu thẳm u cực kỳ bắt mắt ở trong sơn lâm. - cần cảm tạ ta! Thồ Cẩu loạng choạng cái đầu, cũng làm ra mấy cái động tác. Vừa rồi, Bạch Thạch Hổ làm ra động tác có ý tứ cảm ơn Thổ cẩu hỗ trợ đánh chết mấy tên nhân loại kia, cứu mình. - ừm. Xung quanh đây có linh thú nào cực kỳ cường đại ?! cho ta biết nó ở chỗ nào? Thồ Cẩu lại làm ra động tác hỏi. Bạch Thạch Hồ sửng sốt, Thồ cẩu muốn làm gì. - Hắc hắc, nếu ngươi biết ta giết ngươi. Ngươi dẫn ta tìm linh thú cường đại ta giết ngươi! Thổ Cẩu tiếp tục biểu đạt ý tứ của mình. Bạch Thạch Hổ lập tức trở nên kinh hãi, hai mắt mở to phẫn nộ nhìn Thổ cẩu nhưng vẫn dám tấn công nó. Linh thú đều có được trí tuệ tương đối cao, con Bạch Thạch Hổ này đương nhiên biết Thổ cẩu đáng sợ. Vừa rồi, chỉ qua mấy lần hô hấp mà bốn người kia bị Thổ Cẩu đánh chết. Bạch Thạch Hổ kêu lên tiếng trả lời Thổ cẩu: - Ta biết tên cực kỳ lợi hại. Ta mang ngươi nhưng ngươi được giết ta! Bạch Thạch Hổ cũng hơi lo lắng, sợ Thổ cẩu lật lọng. Thổ Cẩu lập tức cười hì hì đáp lại. - Yên tâm, chỉ cần ngươi có thể mang ta tìm tên nào lợi hại chút, ta cũng thèm giết ngươi! Thổ Cẩu vươn móng ra, giống như Hạ Ngôn đặt tay lên đầu nó, vỗ vỗ cái đầu lớn của Bạch Thạch Hổ. ***** Nơi này chính là Đại Lục Ám Dạ! Bên cạnh Tội Ác Sâm Lâm, Hạ Ngôn đứng lơ lửng ở giữa trung, quan sát mảnh đại lục ở phía trước. Nơi này cũng phải là chỗ giáp giới giữa Đại Lục Long Chi và Tội Ác Sâm Lâm mà là nơi nối liền Tội Ác Sâm Lâm với Đại Lục Ám Dạ! - ngờ cũng có cứ điểm phòng hộ! Hạ Ngôn nhìn về phía trước, cũng có chút kinh ngạc! Nơi này hoàn toàn khác với Đại Lục Long Chi, nơi có rất nhiều cứ điểm lớn. Nơi giáp ranh giữa Đại Lục Ám Dạ và Tội Ác Sâm Lâm ngờ lại là mảnh bằng phẳng. Như thế dã thú trong Tội Ác Sâm Lâm muốn tiến vào Đại Lục Ám Dạ thoải mái hơn rất nhiều. - Nơi kia hình như là chi quân đội! Mấy ngàn thước xa xa, Hạ Ngôn nhìn thấy có số thứ giống như là những phòng xá đơn sơ. Hạ Ngôn ngưng tụ thị lực, nhìn thấy có số lính thỉnh thoảng lại tuần tra. Đại Lục Ám Dạ thậm chí còn rộng lớn hơn gần gấp hai lần so với Đại Lục Long Chi. Nhưng cư dân của Đại Lục Ám Dạ lại chỉ bằng phần mười Đại Lục Long Chi mà thôi. Hơn nữa, tuổi thọ của con người Đại Lục Ám Dạ thể bằng được người của Đại Lục Long Chi. Người bình thường của Đại Lục Ám Dạ chỉ có thể sống tới tầm sáu mươi tuổi, cho dù là người tu luyện cảnh giới Linh Sư cũng chỉ miễn cưỡng sống tới trăm tuổi mà thôi. Cường giả Linh Tông cũng chỉ sống được hơn trăm năm mươi tuổi. Nhưng thực lực của người tu luyện ở Đại Lục Ám Dạ lại thua kém người ở Đại Lục Long Chi chút nào! Tốc độ tu luyện của người Đại Lục Ám Dạ nhanh hơn Đại Lục Long Chi rất nhiều. Hoàn cảnh ở Đại Lục Ám Dạ ác liệt hơn Đại Lục Long Chi rất nhiều. Đất đai nơi này đa phần thích hợp để trồng trọt, hơn nữa đa phần là núi rừng, dã thú hoành hành. Nguyên nhân là vì như thế nên người của Đại Lục Ám Dạ càng am hiểu chiến đấu. Mặc dù là nhân loại bình thường cũng có thể đồ sát được số dã thú hung mãnh. Bóng trắng chợt loé lên, Hạ Ngôn bay vọt bầu trời phía dưới là chi quân đội của Đại Lục Ám Dạ. Quân đội ở nơi này cũng phát giác ra có người ở ngay đầu mình. Trong chi quân đội này có gã cường giả Linh Tông đỉnh phong đồn trú. Nhưng ngay cả cũng cảm giác được chút dị thường nào. Tốc độ của HạNgôn rất nhanh, đại khái chỉ qua thời gian nửa chén trà tới bầu trời bên thành thị của Đại Lục Ám Dạ. "Quả nhiên là nghèo khổ!" Hạ Ngôn từ trung nhìn xuống, khỏi lắc đầu. Thành thị của Đại Lục Ám Dạ này quả thực giống như là dân bản xứ khi so sánh với thành thị của Đại Lục Long Chi. Đường xá ở trong thành gập gềnh, mấp mô. Mật độ cư dân nơi này cũng rất thấp. Chỉ có đôi người vào ra những phòng ốc rất thấp bé. - Lần này ta đến Đại Lục Ám Dạ, đầu tiên phải báo thù cho mẫu thân. Thứ hai chính là tìm kiếm bốn bộ phận còn lại của Linh La tâm pháp. Ánh mắt Hạ Ngôn chợt loé lên. - ừm, trước hết phải hỏi thăm số chuyện của mười tám năm trước . Mai gia, Khưu gia. Trong mắt Hạ Ngôn chợt loé lên đạo sát khí. Sau đó, thân ảnh màu trắng của Hạ Ngôn chợt loé lên, xuất ở ngay cạnh cổng thành. Tám năm trước, Hạ Ngôn từng từ mẫu thân học tập chút ngôn ngữ của Đại Lục Ám Dạ. Tuy rằng nhiều năm qua dùng tới nhưng dùng để nghe hiểu người của Đại Lục Ám Dạ chuyện với nhau cũng có vấn đề gì! Dù là những khẩu ngữ đơn giản, Hạ Ngôn cũng có thể được. - Đương thời Mai gia, ngoại công ta là Thánh Hoàng, toàn bộ Đại Lục Ám Dạ khẳng định là biết Mai gia. Mà Khưu gia, có thể bất phân cao thấp với Mai gia khẳng định cũng thể là tiểu gia tộc được. Muốn nghe ngóng hai gia tộc này cũng khó. Tuy nhiên, ta phải giả dạng làm người của Đại Lục Ám Dạ mới được. Thân ảnh Hạ Ngôn dừng lại, trong lòng thầm suy nghĩ làm sao mà có thể tìm hiểu được tin tức này, đồng thời ánh mắt thầm quan sát người của Đại Lục Ám Dạ vừa rời khỏi thành. Muốn hoá trang thành người của Đại Lục Ám Dạ trước hết phải có quần áo của bọn họ mới được. Hạ Ngôn theo phía sau người này, càng lúc càng rời xa khỏi thành thị, đợi thời cơ ra tay. Mà tên nhân loại này cũng phát ra có người ở trung theo dõi mình.
CHƯƠNG 538: THÀNH LY HOẢ - Hy vọng bệnh tình, của phụ thân có thể tiến triển tốt! Thiếu niên độc hành cánh đồng rộng bát ngát, thân hình hơi gầy gò, mặt hơi ứng đỏ. Sau lưng có cái giỏ tre thô sơ. Con đường dưới chân chính là nối liền với dãy núi tên là Kỳ Lam sơn. Mục đích mà thiếu niên này lên núi chính là muốn thu thập ít dược liệu. Đây là lần thứ tư trong tháng mà lên Kỳ Lam sơn. Kỳ Lam sơn cũng chính là ngọn núi hiểm yếu thuộc về thành Ly Hỏa. Ở Đại Lục Ám Dạ, nơi nơi đều là cao sơn thâm cốc. Thậm chí có thể gần như mỗi cái thành thị nơi này đều được bao bọc bốn phía bởi các dãy núi cao. Mà Kỳ Lam sơn này cũng rất nổi tiếng khắp Đại Lục Ám Dạ. Số lượng dược liệu xuất thân từ Kỳ Lam sơn này cũng ít. Tuy nhiên đều là những dược liệu có phẩm cấp khá thấp. Dù vậy, vẫn có ít người nghèo khổ vẫn hằng ngày lên Kỳ Lam sơn để thu thập những dược liệu quá giá trị này. Nguyên nhân khiến Kỳ Lam sơn nổi tiếng cũng phải là do sản xuất ra dược liệu mà là ở hiểm trở của địa hình. Cho dù số người tu luyện hậu thiên, nếu lên Kỳ Lam sơn đều có thể gặp phải ít nguy hiểm trí mạng. Mỗi ngày đều có ít người bỏ mạng ở trong các ngọn núi dãy Kỳ Lam Sơn này. Truyền thuyết rằng thi cốt dưới các vách núi của Kỳ Lam sơn này phủ kín toàn bộ các khe núi, thể đếm hết được. Nguyên nhân là vì như thế mà dược liệu ở Kỳ Lam sơn này cũng nhiều hơn những dãy núi khác chút. So với những ngọn núi khác, xác suất thành công thu thập được dược liệu ở Kỳ Lam sơn này lớn hơn rất nhiều. Nhưng ai quý trọng sinh mệnh của chính mình. Cho nên, những người lên Kỳ Lam sơn thường đều là những người khổ cực rất cần tiền bạc. Người thiếu niên này là người như thế. Phụ thân lâm bệnh nặng. Để chữa bệnh cho phụ thân, từ khi mười lăm tuổi thường xuyên phải lên Kỳ Lam sơn. vận khí cũng khá tốt, trong hơn năm này, luôn thu thập được số dược liệu. Tuy rằng mấy lần gặp phải nguy hiển nhưng vẫn ngoan cường sống sót. Đôi khi, muốn được ngủ mãi mãi cần tỉnh lại. Nhưng vì nghĩ tới phụ thân của mình vẫn chịu tra tấn của bệnh tật, lại mang giỏ tre lên lưng, bước chân lên Kỳ Lam sơn. Hạ Ngôn vẫn luôn chậm rãi phi hành trung, đồng hành cùng người thiếu niên này. Thời gian chậm rãi trôi qua. Hạ Ngôn vẫn vội vã ra tay với thiếu niên này. Đương nhiên Hạ Ngôn cảm giác được thiếu niên này cũng chỉ là người bình thường. Từ trang phục và chiếc giỏ tre lưng kia thiếu niên này hẳn là thu thập cái gì đó. Trong tầm mắt Hạ Ngôn, tòa Kỳ Lam sơn hiểm trở ở ngoài hai mươi dặm kia cũng mơ hồ. Hạ Ngôn nhìn thân hình gầy yếu của thiếu niên này, thấy hai mắt lại sáng ngời hữu thần. Chứng tỏ tín niệm trong lòng cho hy vọng, cho mong chờ. Ánh mắt thiếu niên này khiến Hạ Ngôn nhớ tới chính bản thân mình nhiều năm trước. Khi đó, những đường kinh mạch của mình thể đả thông bình thường. Chính vì trong lòng có phần chấp niệm mới buông tha cho việc tu luyện. Lúc này Hạ Ngôn nhìn thấy người thanh niên hơn hai mươi tuổi mộc mạc khác ở phía trước, chính là ngược hướng thiếu niên này. Thiếu niên kia cũng mang chiếc giỏ tre lưng, trong đó là hai gốc dược liệu cấp thấp. Khuôn mặt thanh niên hơn hai mươi tuổi kia mang theo vẻ tươi cười thỏa mãn. lát sau, hai người gặp nhau. Hai người này dĩ nhiên là quen biết nhau. Sau khi chạm mặt nhau, hai người dừng thân lại. - Húc Minh, ngươi. Chẳng lẽ ngươi lại định lên núi hái thuốc à? Thanh niên hơn hai mươi tuổi kia nhìn thấy Húc Minh, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, sửng sốt hỏi lại. - Ha ha. Mặc đại ca, ba ngày trước huynh lên núi, tại khẳng định, là có thu hoạch tốt !? Thiếu niên nhìn người thanh niên lớn hơn chút kia cười . - ừm! Thu thập được hai gốc dược thảo sơ cấp! Thanh niên họ Mặc kia cười cười, chợt thêm: - Húc Minh, ngươi là liều! Ba ngày trước, ngươi vừa từ Kỳ Lam sơn xuống, giờ lại lên núi sao?! Ba ngày trước, phải là ngươi tìm được gốc dược liệu trung cấp sao!? Mỗi lần lên núi đều tương đương lần đánh bạc mà tiền đặt cược chính là sinh mệnh của chính mình. Người tu luyện hậu thiên lên Kỳ Lam sơn đều tuỳ thời có thể mất mạng nữa là người bình thường. Nghe được người họ Mặc thế sắc mặt Húc Minh cũng hơi ảm đạm xuống. - Húc Minh à, ta biết ngươi lo cho bệnh tình phụ thân ngươi, nếu muốn chữa khỏi hẳn bệnh ngươi cũng thể bận tâm tới bản thân mình! Phụ thân ngươi chỉ có mình ngươi là người thân nữa, nếu ngươi chết ai chiếu cố cho phụ thân ngươi?! Người họ Mặc thở dài . Người trẻ tuổi họ Mặc này đúng là rất thân quen với Húc Minh. Hạ Ngôn ở nghe hết cuộc đối thoại của hai người này. - Mặc đại ca, những điều huynh ta hiểu hết, nhưng. Khuôn mặt Húc Minh đầy vẻ lo lắng. - tình nhà ta ta biết chứ. Vì chữa bệnh cho phụ thân ta cũng vay mượn rất nhiều. Ba ngày trước, ta vận khí tốt nên tìm được gốc dược liệu trung cấp, bán được ba mươi lăm kim tệ. Nhưng những kim tệ này còn chưa kịp mua thuốc cho phụ thân bị Trương Phóng đoạt hết. Húc Minh vay nợ tên Trương Phóng kia. - Trương Phóng? Người họ Mặc nghe tới cái tên này khỏi bặm môi, giọng mang thẻo vẻ giận dữ: - Tên ác ôn, khi thiện sợ ác! Sớm muộn cũng gặp báo ứng thôi! - Hài! Húc Minh thở dài tiếng, chợt hai mắt sáng bừng lên, mong chờ : - Hy vọng lần này ta lại thu thập được gốc dược liệu trung cấp. Ha ha, nếu ta có thể thu thập được hai cây có thể trả hết nợ nần cho Trương Phóng rồi! - ừm. Húc Minh, vậy ngươi cẩn thận chút. Gần đây nghe trong núi có mấy con dã thú thường xuyên qua lại. ít người lên núi hái thuốc bị dã thú ăn thịt. Khuôn mặt Mặc đại ca này nghiêm túc dặn dò. - ừm, ta cẩn thận! Húc Minh gật gật đầu, vẻ mặt rất kiên nghị. - Mặc đại ca, ta lên núi đây! thu thập được dược liệu ta xuống núi! - Ngươi , đừng lo lắng phụ thân ngươi. Mấy ngày nay ta qua đó chăm sóc phụ thân ngươi cho. Mặc đại ca gật đầu. Chân núi Kỳ Lam sơn. - Tới rồi! Húc Minh dừng lại dưới chân núi, thân hình gầy yếu lại ngẩng đầu nhìn lên, lẩm bẩm: - Thượng thiên nhân từ, xin cho ta hái được gốc dược liệu trung cấp ! Như thế ta có thể mua được thuốc cho phụ thân! xong, Húc Minh bắt đầu lên núi. Kỳ Lam sơn này cực kỳ hiểm trở, từ chân núi lên liền rất dốc đứng. Nếu muốn lên núi quả thực cần phải tiêu tốn ít khí lực. Khó trách đến những người tu luyện Hậu thiên cũng muốn lên. Mà những người tu luyện Tiên thiên cũng rất ít khi lên Kỳ Lam sơn. Kỳ Lam sơn này, ngay cả dược liệu trung cấp đều rất ít, gần như toàn bộ đều là dược liệu sơ cấp. Đối với cường giả Tiên thiên tiêu phí nhiều thời gian như thế mà để tìm những dược liệu sơ cấp cũng có lợi ích gì nhiều. Tốn mất ba cái thời thần, Húc Minh mới có thể lên tới đỉnh của ngọn núi đầu tiên. Mà ngọn núi này biết bị bao nhiêu người tìm kiếm, căn bản thể tìm được chút dược thảo nào. Nếu muốn thu thập dược liệu nhất định phải lên những ngọn núi thứ hai. ngọn núi thứ hai nếu vận khí tốt có thể tim được số dược liệu sơ cấp. Tới ngọn núi thứ nhất, Húc Minh lau mồ hôi từ trước ngực áo lấy ra chiếc bánh nướng màu đen khô quắt, há mồm ăn từng miếng lớn. căn bản biết rằng đầu luôn có người kiên nhẫn theo dõi mình. Sau khi ăn hết chiếc bánh này, Húc Minh cũng nghỉ ngơi mà lập tức trèo sang ngọn núi thứ hai. Ngọn núi này thậm chí còn hung hiểm hơn cả ngọn núi đầu tiên. Tốn hết tận năm canh giờ, Húc Minh mới tới được chính giữa ngọn núi thứ hai tìm được chỗ bằng phẳng để nghỉ ngơi. Lúc này là sáng sớm, ánh mặt trời chiếu rọi khắp mặt đất. Húc Minh vẫn mặc bộ quần áo mỏng manh, dường như cũng cảm giác được hàn khí trong núi. nghỉ ngơi lúc lại đứng lên, tiếp tục trèo lên phía . Tới buổi chiều, Húc Minh rốt cuộc tới đỉnh ngọn núi thứ hai. Sau khi tới nơi này có thể nhìn được dãy núi liên miên dứt ở phía sau. Tìm kiếm dược thảo là tìm hết ngọn núi này tới ngọn núi khác. Nếu may mắn có thể tìm đươc số dược thảo sinh trưởng ở những nơi hiểm ác. Cho dù là dược thảo sơ cấp cũng dễ dàng tìm được. Thời gian lại trôi qua ngày! Húc Minh vẫn chưa thu hoạch được gì. - Nếu có thêm chiếc bánh nướng nữa tốt rồi! Húc Minh ngồi dưới thân cây, nhìn về ngọn núi xa xa, lầm bầm . xoa xoa cái bụng của mình, nơi đó thỉnh thoảng vẫn truyền ra vài tiếng bụng sôi. Hạ Ngôn nhận thấy rằng suốt mười hai canh giờ qua. Húc Minh cũng ăn thêm lương khô. Hạ Ngôn cảm thấy Húc Minh có thể hết lương khô rồi. Tên Húc Minh này vào núi ngờ chỉ mang theo ba chiếc bánh nướng, hơn nữa toàn là thứ vừa cứng vừa mốc. Hạ Ngôn khỏi lắc đầu. - Tên Húc Minh này thậm chí còn khổ cực hơn ta lúc trước rất nhiều! Hạ Ngôn cũng khỏi cảm động! Kỳ , Hạ Ngôn cũng có chút thù oán gì với người của Đại Lục Ám Dạ. Hơn nữa, mẫu thân chính là người của Đại Lục Ám Dạ. Do đó, nửa Hạ Ngôn cũng coi như là người của Đại Lục Ám Dạ. - Quên , nếu khiến ta gặp , lại để ta biết được hoàn cảnh của giúp lần vậy! Hạ Ngôn thầm nhủ trong lòng. Sau đó, thân ảnh Hạ Ngôn liền nhanh chóng rời khỏi nơi này. Thần thức của tản ra, bao phủ toàn bộ ngọn núi. - Dược thảo sơ cấp, cần! - Vẫn là dược thảo sơ cấp! - Lại là dược thảo sơ cấp. ngọn núi này dường như ngay cả dược liệu trung cấp cũng khan hiếm như thế sao! Hạ Ngôn khẽ cau mày, tiếp tục tìm kiếm ở ngọn núi tiếp theo. Sau thời gian nén nhang! - Ha ha, rốt cuộc tìm được dược liệu trung cấp! Hẳn là có thể bán được mấy chục kim tệ. Hạ Ngôn tuỳ tay phất lên, cây dược liệu trung cấp sinh trưởng vách đá kia lập tức xuất trong tay Hạ Ngôn. - gốc cây chỉ sợ đủ, ta tìm thêm xem sao! Trong lòng nghĩ thế, thân ảnh Hạ Ngôn lại xuất tại ngọn núi khác. - tồi chỉ mất thời gian nửa chén trà lại tìm thêm được gốc! Ồ? đúng, hoá ra lại là ba gốc dược liệu trung cấp ở cùng chỗ! Sắc mặt Hạ Ngôn lên vẻ vui mừng, ngón tay búng ra đạo linh lực. Ba gốc dược liệu liền xuất trong tay Hạ Ngôn
CHƯƠNG 539: TÊN NGỐC ĐƠN THUẦN Tốc độ Hạ Ngôn tìm dược liệu, đương nhiên mau cực kỳ! mở rộng thần thức liền có thể bao trùm cả ngọn núi, từng gốc cây ngọn cỏ núi Hạ Ngôn đều nắm trong lòng bàn tay. Nhưng đối với người bình thường mà , nếu muốn tìm tòi khắp mọi ngõ ngách ngọn núi, điều đó hiển nhiên là thực tế. Mà địa phương Hạ Ngôn tìm được mấy cây dược liệu này, đều là chỗ rất hiểm trở phi thường bí mật. "Bốn cây, hẳn là ít lắm rồi!" "Ừ! Ta tìm tiếp đỉnh núi , nếu như tìm thấy cũng tiếp tục tìm nữa!" Thân ảnh chợt lóe, ngay sau đó, Hạ Ngôn ra bên trong ngọn núi ở chỗ xa hơn. - Ồ! Trong vòng thần thức khuếch tán, tâm thần Hạ Ngôn thoáng động: " ngờ là cây Mang Thảo! Ha ha! Cây Mang Thảo này tuy rằng cũng là dược liệu trung cấp, giá trị cũng là gấp mười lần thảo dược trung cấp bình thường thậm chí gấp mấy chục lần đây!" Ở phía sau tảng đá lớn vách núi, Hạ Ngôn tìm được gốc cây Mang Thảo màu xanh. Dược liệu trung cấp đối với Hạ Ngôn mà còn có mảy may tác dụng gì. Nhưng dược liệu cao cấp Hạ Ngôn còn có thể sử dụng đến. Bởi vì bản thân Hạ Ngôn, cũng nâng cao năng lực luyện chế đan dược. Đấu Bồng Nhân từng qua, luyện chế đan dược đối với tu luyện giả là trọng yếu phi thường ít nhất trước tiên phải nâng cao năng lực luyện đan, tăng lên tới cảnh giới để có thể luyện chế ra đan dược cửu phẩm. Mà cường giả Linh Hoàng mới có thể luyện chế ra đan dược cửu phẩm. Từ sau khi Hạ Ngôn bước vào cảnh giới Linh Hoàng, Hạ Ngôn ngừng nâng cao năng lực luyện đan, bởi vì có dược liệu quá dồi dào, cho nên năng lực luyện đan của Hạ Ngôn cũng tăng lên rất nhanh, tại có thể luyện chế ra đan dược bát phẩm tương đối thoải mái. - Đó là dược liệu! Húc Minh bò chỗ vách núi dốc đứng, ánh mắt bỗng sáng lên. nhìn thấy ở bên cạnh mình hơn mười thước, có gốc cây màu xanh biếc. Húc Minh mừng rỡ đến tinh thần rung lên, vội vàng cẩn thận tới. - phải dược liệu, là cỏ bình thường! Tới nơi, Húc Minh mới phát , thực vật này cũng phải dược liệu, chỉ là loại cây cỏ bình thường tùy ý có thể thấy được. Húc Minh, khỏi thất vọng thầm than tiếng. Ngón tay của loang lổ vết máu! Quần áo người cũng rách lỗ chỗ, gần như khác gì miếng giẻ rách. Tuy nhiên đối với những thứ này, Húc Minh hoàn toàn để ý tới. hơi điều chỉnh cảm xúc chút, liền lại tiếp tục trèo lên phá . - Ha ha tiều tử kia! Ngươi ngay lập tức gặp may mắn rồi! Hạ Ngôn lơ lửng trung, cười hi hi thấp giọng ở phía cách Húc Minh hơn hai mươi thước, chính là chỗ Hạ Ngôn đặt năm cây dược liệu trung cấp. Tiếp thời gian chừng uống cạn chén trà , Húc Minh có thể phát năm cây dược liệu này. Hạ Ngôn thậm chí có chút chờ mong, khi Húc Minh nhìn thấy những dược liệu này hưng phấn và vui mừng đến mức nào. Ngón tay Húc Minh lại bị tảng đá sắc nhọn cắt vỡ. Lúc này đây, miệng vết thương khá sâu, Húc Minh đau đến khỏi hít hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn ngón tay, máu đỏ sẫm ngừng chảy ra. Húc Minh đưa ngón tay lên miệng, hút chút, rồi sau đó tiếp tục leo lên. Đột nhiên, thân thể Húc Minh khựng lại, tầm mắt của hoàn toàn tập trung vào các loại dược liệu đủ màu sắc chất đống cách đó xa. - Cái gì? Đó là. Húc Minh giơ bàn tay giụi giụi hai mắt của mình, sợ là mình hoa mắt. Nhưng khi nhìn kỹ lại lần nữa, mấy cây dược liệu đó cũng có biến mất, mà trở nên càng thêm ràng. Thậm chí. có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng của thảo dược! - Dược liệu Trung cấp. là dược liệu trung cấp! - Năm cây! ngờ có tới năm cây dược liệu trung cấp! Húc Minh hưng phấn hoa chân múa tay, vui sướng ! Đương nhiên, lúc này hưng phấn, cũng dám nhảy tưng loạn bậy. Bên cạnh , đó chính là vách núi sâu vạn trượng. Nếu như rơi xuống dưới, chỉ sợ xương cốt đều phải nát tan thành đống thịt vụn. - Đây là. Húc Minh nhìn cây dược liệu màu xanh trong đó: - Mang Thảo! Đúng rồi chính là Mang Thảo! Trong dược điếm ta thấy qua, dược liệu trung cấp Mang Thảo! cây Mang Thảo, có giá trị hơn bảy trăm kim tệ rồi! Dược liệu ở Đại Lục Ám Dạ rẻ hơn ít so với Đại Lục Long Chi. Cây Mang Thảo này nếu là ở Đại Lục Long Chi, thậm chí có thể bán được hơn ngàn kim tệ. Nhìn thấy bộ dáng Húc Minh vui mừng hớn hở, Hạ Ngôn cũng khỏi cười khẽ hai tiếng. - Bán hết chỗ này, số kim tệ thu được, có lẽ ta có thể mua được viên đan dược! Bệnh của phụ thân được cứu rồi! Húc Minh nhìn lên bầu trời: - Cảm tạ Ông trời chiếu cố! Quả là Ông trời chiếu cố ! Có thể gặp được Hạ Ngôn, coi như là duyên phận của . Nếu có Hạ Ngôn, lần này hái thuốc thực có thể chính là tay mà về. - đúng rồi! Đột nhiên Húc Minh nhướng mày. - Những dược liệu này, vì sao giống như là bị người ta ngắt lấy vậy? Húc Minh nghi hoặc nhìn gốc dược liệu. Mấy cây dược liệu này bộ rễ cũng ở dưới mặt đất, mà là lồ lộ ở . Hiền nhiên đây là bị người ngắt lấy. - Chẳng lẽ, là người khác ngắt lấy dược liệu, sau đó. sau đó bị rớt mất ở chỗ này? Húc Minh thào đồng thời đưa mắt nhìn quanh bốn phía. Tuy nhiên bốn phía gian này trong tầm mắt của có thể nhìn đến, cũng có bóng người. - Những dược liệu này khẳng định là người khác ngắt lấy rồi đánh rơi ở đây. Ta thể lấy như vậy! Người kia, nếu thực cần những dược liệu này, ta lại cầm . Húc Minh lắc đầu, đúng là lưu luyến rời lại buông xuống năm cây dược liệu cầm trong tay. Thấy màn này, Hạ Ngôn cũng là có chút há hốc mồm! Húc Minh này đầu óc có hơi quá thà. Hạ Ngôn lắc lắc đầu nên lời. Húc Minh có lấy dược liệu, cũng có rời xa mấy cây dược liệu, cứ như vậy chờ đợi. cố ý chờ người đánh rơi dược liệu quay lại tìm mấy cây dược liệu này. - Tốt Húc Minh liếm liếm đôi môi hơi khô khốc, ánh mắt thỉnh thoáng đảo qua mấy cây dược liệu. - Cũng biết người đánh rơi dược liệu kia, khi nào thi mới phát dược liệu rơi mất, sau đó quay lại tìm đây! Húc Minh thấp giọng lẩm bầm rồi sau đó ngã người xuống, lại nằm vách núi này chờ đợi. - Tên ngu xuẩn! Hạ Ngôn kìm nổi mắng câu. - Ồ? Có tiếng người chuyện? Húc Minh bị thanh xuất đột ngột này, giật mình vội ngồi dậy, khẩn trương nhìn quanh bốn phía. Thế nhưng trong tầm mắt vẫn có bóng người. - Chẳng lẽ là ta nghe lầm rồi? Húc Minh lắc lắc đầu, gió núi quất vào mặt. - Ngươi có nghe lầm, là ta chuyện! Hạ Ngôn lại cất tiếng , sau đó quang ảnh chợt lóe, đứng ở bên cạnh Húc Minh. Bóng người xuất đột ngột dọa Húc Minh hoảng sợ nhảy dựng lên. Người này, xuất cũng quá nhanh ? giống như là trong gian ra. "Nghe những tu luyện giả cường đại biết phi hành! Chẳng lẽ, người này cũng biết phi hành?" Húc Minh suy nghĩ trong lòng, rồi nhìn lên bầu trời, sau đó lại nhìn về phía Bạch y nhân đột nhiên xuất . Lúc này, mới phát có chút thích hợp. Hạ Ngôn mặc quần áo cũng phải là trang phục của Đại Lục Ám Dạ, có khác biệt rất ràng. Húc Minh tuy rằng chưa thấy qua mặt mũi người Đại Lục Long Chi, nhưng cũng biết ít tin tức. có cảm giác, người mặc trang phục màu trắng trước mặt này, giống như chính là loại trang phục của người Đại Lục Long Chi trong truyền thuyết. Nhưng. Người của Đại Lục Long Chi, như thế nào có thể xuất tại nơi này? Mắt của Húc Minh trợn càng lúc càng lớn! Đầy tò mò và nghi hoặc! - Như thế nào? Có phải cảm thấy rất kỳ quái hay ? cho ngươi biết cũng sao, ta quả là người Đại Lục Long Chi. Hạ Ngôn nhìn thấy nét mặt của Húc Minh, khỏi mắc cười, liền cố ý làm ra vẻ nghiêm túc . - A? Húc Minh lập tức há to miệng. hoài nghi là chuyện, tại xác định lại là chuyện khác. Húc Minh phản ứng nhanh, cũng quản vách núi này dốc đứng, lập tức nhảy dựng lên, định bỏ chạy. Hạ Ngôn vươn tay chụp cái, nắm Húc Minh trong tay. - Ngươi. ngươi muốn làm gì. ngươi muốn giết ta sao? Húc Minh thở hồng hộc, ngừng giãy dụa, nhưng chút khí lực của đối với Hạ Ngôn mà quả thực đến con kiến cũng bằng. - Thế nào! Ta muốn giết ngươi, tại ngươi có thể còn sống sao? Hạ Ngôn lạnh giọng : - Ta biết thân thế của ngươi nghèo khổ, vì muốn chữa bệnh cho phụ thân, ngươi ngừng mạo hiểm nguy hiểm tới sinh mệnh leo lên Kỳ Lam Sơn này hái thuốc, khiến ta rất cảm động. Cho nên, ta mới định giúp ngươi, hái mấy cây dược liệu cho ngươi. Nhưng thằng khờ ngươi lại lấy, còn là người nào đánh rơi, chờ người nọ quay lại tìm. Đồ ngu xuẩn. Hạ Ngôn cười khổ lắc đầu, mắng! - Cái gì? Ngươi giúp ta? - Nhưng mà. người Đại Lục Long Chi phải đều là rất hung ác sao? Ngươi là người Đại Lục Long Chi, vì cái gì lại giúp ta? Lúc này rốt cục Húc Minh từ chối, mà là ánh mắt tò mò quan sát Hạ Ngôn. phát dường như Hạ Ngôn cũng đáng sợ như lời đồn đãi đúng là hiền lành hơn nhiều so với đám dã thú ăn thịt người. Húc Minh năm nay mới mười sáu tuổi lại chưa từng thấy qua mặt trái của cảnh đời, trong lòng rất đơn thuần. - Ai người Đại Lục Long Chi rất xấu? Hạ Ngôn trừng mắt : - Đại Lục Long Chi có người xấu. Chẳng lẽ Đại Lục Ám Dạ vốn có người xấu sao? Tên Trương Phóng ức hiếp ngươi kia, ngươi cho là xấu sao? - Trương Phóng đúng là người xấu! Lúc trước ta mượn mười kim tệ, lại muốn ta phải trả cho năm mươi kim tệ đấy. Húc Minh lập tức căm giận . - Đó phải sao! Kỳ người hai đại lục đều giống nhau, ở đâu đều có người xấu, ở đâu đều có người tốt. Hạ Ngôn cười cười : - Ta còn có thể cho ngươi biết chuyện: Ta cũng phải là người Đại Lục Long Chi thuần túy, mẫu thân ta là người Đại Lục Ám Dạ, phụ thân ta là người Đại Lục Long Chi. - Ngươi. mẫu thân của ngươi là người Đại Lục Ám Dạ? Húc Minh kinh ngạc. - Ừ! Được rồi! Ngươi cầm mấy cây dược liệu này về bán , chữa bệnh cho phụ thân ngươi. Hạ Ngôn nới lỏng ngón tay buông Húc Minh ra, gật gật đầu . - Cái này. Húc Minh hơi do dự, ngẫm nghĩ lúc, chợt ngẩng đầu: - Cảm ơn ân nhân! Ân nhân! bằng ngài theo ta trở về . Lúc này, Húc Minh cũng còn sợ hãi Hạ Ngôn nữa! - Ồ? Hạ Ngôn sửng sốt: - Ngươi bảo ta theo ngươi cùng nhau trở về? Vì cái gì? - Ân nhân! Tuy rằng ngài cho ta số dược liệu này, nhưng nếu ta cầm bán kẻ xấu Trương Phóng có thể nhìn thấy lại cướp đoạt dược liệu của ta lần nữa. Ngài lợi hại như vậy, có ngài khẳng định cũng dám quậy phá. Húc Minh vội vàng . Tiểu tử này, ra là muốn lợi dụng Hạ Ngôn.
CHƯƠNG 540: NGỘ ĐẠO BẤT NGỜ Hạ ngôn thầm nghĩ: "Ta vốn chỉ là muốn trà trộn vào trong thành, để tìm hiểu tình hình và nơi hạ lạc của Mai gia và Khưu gia nay. Bây giờ ta theo Húc Minh vào thành, chẳng phải là vừa lúc sao? Cũng đỡ phải kiếm biện pháp khác!" Ý niệm xoay chuyển trong đầu, Hạ Ngôn gật đầu nhìn Húc Minh : - Được, vậy ta theo ngươi cùng vào thành. hồi tới bên ngoài thành, ngươi vào thành trước, mua giúp ta bộ trang phục của đại lục các ngươi. Sau đó đem ra ngoải thành cho ta.Thay đổi trang phục xong, ta cùng ngươi vào thành. Húc Minh được Hạ Ngôn dẫn theo bay tới thành Ly Hỏa. Từ ngọn núi đến ngoài thành Ly Hỏa, tổng cộng thời gian đến uống cạn nửa chén trà . Đây là lần đầu tiên Húc Minh phi hành, rất hưng phấn, hận được Hạ Ngôn mang theo bay lâu lâu chút Tuy nhiên trong lòng lại lo lắng cho phụ thân mình, cho nên cũng muốn mau mau trở về thành. Hạ Ngôn đưa cho Húc Minh kim tệ, tùy tiện mua bộ quần áo, tốn tới hai ngân tệ. Húc Minh giao quần áo cho Hạ Ngôn lại giao cả tiền còn thừa. Hạ Ngôn chỉ nhận lấy quần áo, hề đụng tới số tiền vụn trong tay Húc Minh. Thời gian sau hai lần hô hấp, Hạ Ngôn thay xong quần áo, nhìn từ bên ngoài, Hạ Ngôn hoàn toàn là người Đại Lục Ám Dạ. Hạ Ngôn có huyết mạch của người Đại Lục Ám Dạ, lỗ tai tuy rằng nhọn lắm, nhưng thoạt nhìn quả cũng hơi nhọn. Nếu chú ý cẩn thận, căn bản là phân biệt được. Nhà của Húc Minh ở mảnh đất, tưởng chừng như chỉ là mảnh phế tích. Thành thị này vốn kém hơn nhiều so với thành thị ở Đại Lục Long Chi, mà nhà của Húc Minh lại cũ nát, chỉ là dùng ít cây gỗ đơn giản dựng mà thành cái lều . Khu vực này dày đặc lều , ít người sinh sống tại đây, đều là người dân bình thường rất nghèo khổ. - Ân nhân! Đây là nhà của ta! Húc Minh dẫn Hạ Ngôn tới ngoài cái lều liền dừng lại. - Ừ! Hạ Ngôn gật gật đầu. Hai người vào lều. Từ trong lều truyền ra tiếng ho khan nặng nề, hiển nhiên người ở bên trong bệnh cũng . đợi hai người vào cửa phòng, cửa phòng liền "kẹt" tiếng bị đẩy ra, bên trong thấp thoáng bóng người. Hạ Ngôn tập trung nhìn vào, chính là người hôm đó Húc Minh gọi là Mặc đại ca. Mặc đại ca này hôm đó thường xuyên qua đây chăm sóc cho phụ thân Húc Minh, hiển nhiên phải là lời ngoài miệng. Mặc đại ca cầm trong tay cái chậu nước màu đen, nước trong chậu cũng bị nhuộm thành màu hồng. - Ô? Mặc đại ca nhìn thấy Hạ Ngôn cùng Húc Minh, thoáng hơi sửng sốt, ngay sau đó lo lắng : - Húc Minh! Ngươi trở về đúng lúc! Phụ thân ngươi, sợ là xong, hai ngày nay luôn ho ra máu! - Phụ thân! Húc Minh đợi Mặc đại ca xong, liền phóng vọt vào trong. Lúc này, Mặc đại ca mới nhìn về phía Hạ Ngôn, khách sáo : - Vị tiên sinh này là? - Ta họ Mai! Hạ Ngôn chút do dự . Mẫu thân Hạ Ngôn chính là họ Mai, cho nên ở Đại Lục Ám Dạ Hạ Ngôn liền tự xưng mình họ Mai. - Mai tiên sinh! Ngài là. Mặc đại ca hồ nghi hai mắt nhìn Hạ Ngôn. - Ta hái thuốc ở trong núi, tình cờ gặp Húc Minh, liền cùng trở về thành nhìn lại xem. Hạ Ngôn tự nhiên . - Ồ! ra thế! Mặc đại ca gật gật đầu, tiếp theo thở dài : - Đứa Húc Minh này, là số khổ. Khi được sinh ra, mẫu thân liền mất, sau lại phụ thân cũng nhiễm phải quái bệnh, thân thể càng ngày càng sút kém. Húc Minh còn đến mười tuổi, bắt đầu kiếm tiền chữa bệnh cho phụ thân. - Ừ! Ngươi cũng là ở khu này? Hạ Ngôn thuận miệng hỏi. - Đúng, ta ở nhà bên kia Mặc đại ca chỉ mấy túp lều cách đó xa: - Ta lớn hơn Húc Minh tám tuổi, coi như là nhìn lớn lên từ . Ôi! Nếu ta có tiền, nhất định giúp Húc Minh, đáng tiếc. Trong giọng của Mặc đại ca, làm như hàm xúc ý tứ khác, hình như là hy vọng Hạ Ngôn có thể nổi lòng thương hại Húc Minh, trợ giúp Húc Minh ít tiền chữa bệnh cho phụ thân. Hạ Ngôn thuộc loại tâm tư nhanh nhạy cỡ nào chứ, lập tức chợt nghe ra ý tứ trong lời của Mặc đại ca, bèn cười : - Lúc này Húc Minh thiếu tiền nữa rồi. - Ồ! Mặc đại ca lại sửng sốt - Chúng ta vào xem ! Hạ Ngôn xong, liền vào phía trong lều. Mặc đại ca cũng buông chậu nước màu đen trong tay, theo vào lều. Húc Minh quỳ gối trước giường, nắm bàn tay người nằm giường. Người nọ sắc mặt tái nhợt, hai mắt thất thần, thân hình gầy yếu khiến người ta hoảng sợ, xem ra nửa chân bước vào quan tài. Đương nhiên, đối với Hạ Ngôn mà , nếu muốn chữa khỏi cũng chỉ là chuyện nhấc tay cái là xong. Chỉ cần viên đan dược cao cấp, vài ngày sau, người này liền có thể mạnh lại như rồng như hổ. - Húc Minh con! Đừng mua thuốc cho ta nữa. khụ khụ. - Phụ thân! Người đừng lo lắng, chúng ta có tiền rồi! Húc Minh đến tiền, tự nhiên là năm cây dược liệu. - Phụ thân! Người xem, chúng ta có chừng năm cây dược liệu trung cấp đấy. Bán những dược liệu này , chúng ta liền đủ tiền rồi. Phụ thân, bệnh của người nhất định có thể trị dứt bệnh! Húc Minh lấy giỏ tre bên người, trút xuống từ bên trong rơi ra năm cây dược liệu. - Đây là. Mặc đại ca kinh hô: - Nhiều dược liệu trung cấp như vậy. Cái gì, đó là. đó lại là Mang Thảo. Húc Minh! Ngươi ở chỗ nào lấy được Mang Thảo vậy? Trời ơi! cây Mang Thảo trong dược điếm bán được bảy trăm kim tệ đó! Húc Minh! Vận số của ngươi là quá tốt! Phụ thân của Húc Minh nghe được Húc Minh và Mặc đại ca , tinh thần đúng là tốt hơn lên mấy phần. Hạ Ngôn đứng ở bên cạnh nhìn, trong lòng lại nổi lên rất nhiều dao động. Đột nhiên, tâm thần Hạ Ngôn run lên. "Ồ?" "Lực lượng pháp tắc?" "Tại sao có thể như vậy? Tâm thần ta vừa mới bị mối thân tình này xúc động, lại đột nhiên lĩnh ngộ đến càng nhiều lực lượng pháp tắc?" Trong lòng Hạ Ngôn cực kỳ kinh hãi. Nguyên vốn tình cảm giữa người với người, cùng với pháp tắc đâu có quan hệ gì? Nhưng mà, giờ phút này, Hạ Ngôn quả là đột nhiên cảm thấy bên trong gian hư vô mờ ảo kia có dao động lực lượng pháp tắc cách huyền bí. "Hay là." Hạ Ngôn trầm tư suy nghĩ lúc lâu: "Ta hiểu rồi!" "Tình, tồn tại trong thiên địa là thứ gì đó thực siêu thoát Tình, bản thân nó chính là lực lượng pháp tắc dựng dục mà thành. Khó trách. khó trách!" Trong lòng Hạ Ngôn cũng rất kích động. nghĩ tới, trong cảnh bất ngờ này lại lĩnh ngộ đến rất nhiều lực lượng pháp tắc. Sau khi Hạ Ngôn bước vào cảnh giới Linh Hoàng, liền đạt tới pháp tắc gian đệ tứ trọng. Mà tại, lĩnh ngộ lực lượng pháp tắc gian càng nhiều, chỉ sợ cần tới bao lâu, liền có thể bước vào cảnh giới pháp tắc gian đệ ngũ trọng. Phải biết rằng, Linh Hoàng bình thường lĩnh ngộ trọng pháp tắc gian, vậy nhưng cần thời gian lĩnh ngộ cả trăm năm ngàn năm. Mà Hạ Ngôn trong tình cảnh ly kỳ như thế liền lĩnh ngộ được. Đây tuyệt đối có thề là niềm vui mừng bất ngờ. Hạ Ngôn cũng ngờ tới! - Húc Minh! Ngươi mau bán những dược liệu này , sau đó kiếm xem có thể mua được viên đan dược hay ! Mặc đại ca thúc giục Húc Minh. - Ừ! Ta ngay đây! Húc Minh gật đầu, đứng lên. - Chậm ! Hạ Ngôn lên tiếng cản. Nguyên vốn Hạ Ngôn định quản tới chuyện này. Dù sao, chuyện như vây trong thiên hạ có rất nhiều rất nhiều, Hạ Ngôn giúp Húc Minh tìm vài cây thảo dược, vốn chỉ là tâm huyết nhất thời dâng trào. Mà tại, nhờ đó Hạ Ngôn lĩnh ngộ được lực lượng pháp tắc, trong lòng Hạ Ngôn lại nổi lên số ý niệm khác trong đầu. - Ân nhân! Làm sao vậy? Húc Minh nghi hoặc nhìn Hạ Ngôn. Mặc đại ca cũng đưa mắt nhìn về phía Hạ Ngôn, mắt mở lớn thầm nghĩ: "Người này hẳn phải muốn cướp dược liệu chứ? đúng! Nếu định cướp, sớm ra tay mới đúng, cường tráng hơn Húc Minh nhiều lắm." lúc hai người nghi hoặc nhìn Hạ Ngôn, Hạ Ngôn mở miệng: - Húc Minh! Ngươi cần mua đan dược. Ta đây có! xong, Hạ Ngôn ý thức vừa động, từ trong nhẫn Linh La xuất ra cái hộp ngọc. Bên trong hộp ngọc là viên Khí Huyết Đan thất phẩm. Thời gian hơn nửa tháng qua ở trong Điện Hoàng Giả, Hạ Ngôn lại luyện chế ít các loại đan dược cao cấp. Đan dược thất phẩm bát phẩm cũng thiếu! - Ồ? Đan được? Hai mắt Húc Minh tỏa sáng. - Đây là. Mặc đại ca dường như kiến thức rộng rãi ít, cảm giác Hạ Ngôn xuất ra khỏa đan dược này, giống bình thường: - Mai tiên sinh! Đan dược này của ngài, phải là đan dược nhất phẩm phải? Mặc đại ca thử thăm dò hỏi. Hạ Ngôn mỉm cười mở hộp ngọc ra, lập tức lộ ra viên đan dược màu đỏ thẫm, đồng thời, hương thuốc nồng đậm tràn ngập cả gian phòng. - Viên Khí Huyết Đan này là thất phẩm! Hạ Ngôn chậm rãi . - Cái gì? Húc Minh và Mặc đại ca, đồng thời phát ra tiếng kinh hô. Kỳ , ngay cả đan được nhất phẩm Húc Minh cùng Mặc đại ca đều chưa bao giờ thấy qua. Đương nhiên, tuy rằng chưa thấy qua, nhưng nghe qua cũng nhiều. Mặc đại ca biết, đan dược nhất phẩm hẳn phải đặt trong hộp gấm gỗ lim. Mà đan dược Hạ Ngôn xuất ra là đặt ở bên trong hộp ngọc, xem ra còn tốt hơn, cho nên mới hỏi dò câu. - Đan dược thất phẩm! Hai người hít vào hơi sâu. Đan dược nhất phẩm đối với bọn họ mà đó đều là thứ thể cầu, càng đừng là phẩm chất cao. Mà tại viên đan dược này lại là thất phẩm, ngay cả Đường chủ đại nhân cao cao tại thượng của bạn họ, đều đỏ mắt thèm thuồng! đoạn thời gian trước đây, Mặc đại ca còn nghe người ta : Đường chủ đại nhân thành Ly Hỏa vì mua viên đan dược tứ phẩm, dốc sức tìm cũng có. - Húc Minh! Cho phụ thân ngươi dùng đan dược . Trong vòng ngày, phụ thân ngươi liền có thể xuống giường. Hạ Ngôn cười cười, đưa Khí Huyết Đan thất phẩm qua. Cùng so sánh với lĩnh ngộ lực lượng pháp tắc, chỉ là viên đan dược thất phẩm, tính là cái gì? - Cái này. cái này được! Húc Minh lắc mạnh đầu, ánh mắt nóng lên nhìn Hạ Ngôn. Đan dược thất phẩm quá quý giá. Hạ Ngôn xoay chuyển ánh mắt, cũng thêm gì, bước bước về phía cửa sổ, liền thần kỳ tới trước người phụ thân của Húc Minh. Khẽ búng ngón tay cái, viên đan dược màu đỏ thẫm trong tay, liền rơi vào trong miệng phụ thân Húc Minh. Viên đan dược vừa vào miệng liền hòa tan biến thành làn hơi ấm, trực tiếp chảy vào trong bụng phụ thân Húc Minh. Trong nháy mắt, sắc mặt phụ thân Húc Minh liền ôn nhuận trở lại, tiếng ho khan đứt quãng hoàn toàn biến mất. Thậm chí, thân thể phụ thân Húc Minh, lấy mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ trở nên no tròn hẳn lên, vốn làn da khô khốc như vỏ cây, ngờ trở nên bóng loáng phi thường. - Ân nhân! "Phịch!" Húc Minh lập tức quỳ sụp xuống trước mặt Hạ Ngôn, dập đầu mạnh lạy ba cái. Nước mắt lập tức tuôn ra.