CHƯƠNG 45: DÃ THÚ VƯƠNG PHÚC SINH Đối với thanh tranh cãi và nghị luận từ bốn phía truyền tới, Hạ Ngôn cũng có chút phản ứng nào. chỉ ngồi vững vàng chiếc ghế khiêu chiến, giống như chưa từng nghe những điều này vậy. mặt có mặt nạ, những người khác cũng nhìn ra được biểu tình của , tự nhiên thể phỏng đoán được tâm tình của Hạ Ngôn. Thấy Hạ Ngôn vẫn trầm mặc , rất nhiều người đặt cửa cho xung quanh đều bắt đầu thấy nóng đít. Dựa theo tình huống bình thường dưới bình luận của những người đặt cửa, kẻ khiêu chiến khẳng định nhảy dựng lên, gào thét với mọi người rằng chính mình rất cường đại, nhất định đánh cho lôi chủ thể bò dậy nổi. Nếu làm thế những người đặt cửa cho mình thêm tin tưởng hơn. Nhưng hôm nay, người khiêu chiến Linh La lại trầm mặc đến thế khiến cho trong lòng mọi người đều phát hoảng cả lên. - Ha ha. Linh La, ngươi diễn kịch à? Còn mau chạy tới nhận thua ! Thực lực của ngươi thế mà dám khiêu chiến với Vương Phúc Sinh!? Chạy về nhà tu luyện thêm vài năm nữa hãy ! Ha ha ha! Đợi đến khi lên lôi đài, nhất định ngươi bị đánh cho tứ chi tàn phế, hoàn toàn thay đổi. Tiểu tử, còn nhanh nhanh lăn xuống ?! gã đặt cược đột nhiên lao tới bên dưới lôi đài, chỉ thẳng vào Hạ Ngôn điên cuồng hét lên. Hạ Ngôn quét mắt nhìn gã này cái, thấy ăn mặc có chút hoa lệ, xem ra là kẻ phú quý trong thành Ngọc Thuỷ này. Chỉ là biết vì sao lúc này lại điên cuồng như thế!? Hạ Ngôn khẽ lắc lắc đầu, lúc này khoảng cách tới lúc bắt đầu trận khiêu chiến tới thời gian chén trà nữa. Hạ Ngôn vẫn điều gì. Nhưng lúc này từ phòng khác cũng có nữ nhân hùng hổ chạy tới. Nữ nhân này mặc chiếc váy dài có hoa văn màu đỏ, đầu cài chiếc kim trâm dị thường, bộ dáng ra có vài phần tư sắc. Nàng chạy tới phía dưới lôi đài liền chỉ thẳng về phía người kia, thốt lên thanh bén nhọn mắng lại: - Tên hỗn đản kia! Đồ ác ôn, vẻ mặt đầy sẹo xấu như quỷ kia, dám nhục mạ Linh La tiên sinh sao?! Ngươi còn chưa nhanh cút về nhà, chết đuối trong bãi nước tiểu của chính mình ! Ngươi sống đời này đúng là lãng phí lương thực! Nữ nhân hung tợn kia sau khi mắng xong gã kia lại nhìn về phía Hạ Ngôn, khuôn mặt thay đổi trăm tám mươi độ, thành vẻ tươi cười khiến người ta toàn thân cũng phải run lên: - Linh La ca ca! Huynh nhất định phải thắng đó! Ta dùng tất cả số tiền ta có đều đặt lên người huynh đó! Hạ Ngôn nghe được ngữ điệu cố ý dịu dàng mềm yếu của nữ tử này toàn thân lập tức nổi lên cả da gà, thầm nghĩ "Còn Linh La ca ca?! Hức! Ta mới mười lăm tuổi mà thôi, tuổi của ngươi chắc rằng cũng gấp đôi tuổi ta đó.!" Nam nhân bị nữ nhân kia tức giận mắng cả người lập tức giận sôi lên. hiển nhiên nhận ra được thân phận nữ nhân này nên lúc này môi mày trắng bệch, tay phải chỉ về phía nàng ta định mắng lại bị nữ nhân hung dữ kia trừng mắt nhìn tới, lập tức tất cả những lời sắp thốt ra đều nuốt hết vào bụng! - Hì hì! Các vị khách nhân tôn kính! Cuộc khiêu chiến hôm nay ngay lập tức bắt đầu! Lôi chủ của lôi đài hôm nay là Vương Phúc Sinh tiên sinh, còn người tham gia khiêu chiến lôi chủ hôm nay là Linh La tiên sinh! Những trận chiến trước đây của hai vị cường giả này hẳn là rất nhiều khách nhân tôn quý nơi này từng quan khán qua. Thực lực của hai người cũng cần ta quá nhiều! trận khiêu chiến hôm nay tất nhiên phấn khích tuyệt luân! - Hì hì! Các vị! Việc đặt cược lập tức chấm dứt. Còn các vị tiên sinh và nữ sĩ nào chưa kịp đặt cửa nhanh nhanh đặt cửa. Đây chính là cơ hội khó gặp, mong các vị hãy tin tưởng vào nhãn lực của chính mình. chừng sau trận so tài hôm nay, ngươi có thể so với người ta càng giàu có hơn. Hãy bắt lấy cơ hội hiếm có này! Nhã Phân với thân lễ phục màu đỏ đầy mị lực lúc này đứng đài cao, thanh ngọt ngào của nàng lúc này quanh quẩn trong đại sảnh. Thanh của nàng dường như chứa lực hấp dẫn khó có thể diễn tả được. Mấy câu vô cùng đơn giản mà cả đại sảnh vốn bàn tán sôi nổi cũng phải hoàn toàn yên tĩnh lại! Hơn nữa, rất nhiều người vốn đặt cược nay lại kìm được, nhiệt huyết dâng lên, tiếp tục ra quầy đặt cược tiếp. Khi Nhã Phân ánh mắt biết là do cố ý hay vô tình nhìn về phía Hạ Ngôn dưới lôi đài. Hạ Ngôn thấy nàng luôn đảo ánh mắt tới cũng đưa mắt nhìn lại. Ai ngờ cái miệng nhắn của Nhã Phân lại hơi hếch về phía quầy đặt cược, hiển nhiên là kêu Hạ Ngôn đặt cược. Hạ Ngôn nhướng mày, trong lòng cười khổ thầm nhủ:"Ta là muốn đặt thêm nhưng có nhiều tiền như vậy đâu!" Cánh cửa phía sau lôi đài chợt loé lên, bóng người lập tức rơi vào trong tầm mắt của Hạ Ngôn. Hạ Ngôn thấy bộ dạng người này thấp bé, cũng khoảng tầm mười lăm tuổi như mình, người cũng phục sức với quần áo vải bình thường, trong tay cầm cái ngân chuỳ lớn, hẳn trọng lượng cũng . Khiến Hạ Ngôn có chút kinh ngạc chính là người này có cánh tay rất dài. Cánh tay trái cầm chuỳ kia buông tự nhiên ngờ tới tận đầu gối. mu bàn tay lại dày đặc lông đen, thoạt nhìn cực kỳ quái dị! Ánh mắt Hạ Ngôn hơi ngưng trọng, chăm chú nhìn theo người này từ nơi cánh cửa tới lôi đài. Mà khi người này từ cửa sau ra, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào Hạ Ngôn ngồi ghế khiêu chiến. chính là lôi chủ của lôi đài hôm nay, Vương Phúc Sinh. Trước đó, Vương Phúc Sinh cố ý tìm hiểu đôi chút về tên Linh La khiêu chiến mình hôm nay, biết được rằng Linh La có kiếm kỹ cực kỳ tinh diệu, hơn nữa rất am hiểu thân pháp. Trong năm trận khiêu chiến trước đó, đối thủ của mỗi lần đều là mất thân ảnh của đối phương trong tầm mất, sau đó bị kiếm đánh bại! Tuy nhiên tên Linh La này cũng hạ sát thủ với đối thủ! Trong năm trận khiêu chiến trước đó có ai bị thương cả! " đủ hung ác và độc ác! Hừ ngươi cũng thích hợp với những cuộc chiến thảm thiết nơi này! Kiếm kỹ dù mạnh hơn nữa sao, ngươi cũng thể phát huy ra uy lực chân chính của nó! Hôm nay, lôi đài này ta hoàn toàn đánh bại ngươi!" Vương Phúc Sinh tới lôi đài, lệ quang trong mắt chợt loé, trong lòng thầm cười lạnh! Sát khí rất nặng! Hạ Ngôn hơi rùng mình, sắc mặt khỏi trở nên thêm ngưng trọng. Tên Vương Phúc Sinh này dường như chỉ tuỳ ý đứng lôi đài mà Hạ Ngôn thậm chí có thể cảm giác được sát khí ập thẳng vào mặt. Sát khí này tuyệt đối trải qua trăm ngàn lần chém giết mới trui luyện ra được, người bình thường có khả năng có được sát khí như thực chất như thế! Nghe tên Vương Phúc Sinh này khi mới sinh ra toàn bộ thân mình là lông đen, cha mẹ vì thế nên mới vứt bỏ trong núi. Tuy nhiên, Vương Phúc Sinh mạng lớn nên chết, được người thợ săn cứu sống. Khi mười tuổi, người thợ săn cứu bị mấy con dã lang đói khát trong núi cắn xé. Trong cơn giận dữ, Vương Phúc Sinh phát cuồng liền cầm cây búa trong tay, đánh nhau sống mái với mấy con dã lang kia, cuối cùng giết chết hết đám dã lang đó! Từ đó về sau, Vương Phúc Sinh liền mỗi ngày đều trải qua chém giết với đám dã thú. Qua ba mươi năm khổ tu, rốt cục đả thông kinh mạch toàn thân, sau đó cơ duyên xảo hợp thu được quyển bí tịch võ kỹ tên là Hỗn Nguyên Chiến Chuỳ. Bản bí tịch này luận về cấp bậc cũng phải là bí tịch Nhân cấp nhưng trong số các võ kỹ bất nhập lưu cũng xem như thuộc loại đứng đầu. Vương Phúc Sinh dựa vào võ kỹ Hỗn Nguyên Chiến Chuỳ mà ở trong thành Ngọc Thuỷ này đạt được danh tiếng . Mấy năm gần đây, mới tới đánh lôi đài trong Hội trường Cực hạn khiêu chiến này. nắm giữ lôi chủ trung cấp năm lẻ ba tháng! Cũng giống như Hạ Ngôn, trong những trận chiến lôi đài, Vương Phúc Sinh cũng mặc khải giáp phòng hộ. - Khiêu chiến! Bắt đầu! Sau khi nhân viên của Hội trường tỏ ý hỏi hai người Hạ Ngôn và Vương Phúc Sinh có vấn đề gì , sau khi hai người trả lời mới hô lớn tiếng! Gào! Nhân viên này vừa dứt lời từ bốn phía trong phòng này lập tức truyền ra những tiếng kêu thét điên cuồng! Những người có thể vào tầng thứ hai Hội tràng Cực hạn khiêu chiến để đặt cửa nếu phải là nhà giàu trong thành Ngọc Thuỷ cũng tuyệt đối là người có tài sản. Nhưng lúc này cả đám đều lộ ra bộ mặt dữ tợn, giống như phát điên lên vậy! Tuy nhiên, ngẫm lại cũng đúng. Lôi đài trung cấp đặt cược cửa đều là năm trăm kim tệ. cách khác, người đặt cửa trong này mỗi người ít nhất cũng phải đưa ra số tiền năm trăm kim tệ. Số kim tệ nhiều như thế, cho dù là trong mắt những người giàu có cũng tuyệt đối là khoản .
CHƯƠNG 46: ĐỦ ĐỘC ÁC Hoát! Từ trong cổ họng của Vương Phúc Sinh phát ra tiếng gầm , đôi mắt loé ra hồng quang, giống như con mãnh thú lợi hại lao về phía Hạ Ngôn. Sau đó, chiếc ngân chuỳ lớn trong tay nâng mạnh lên, tạo ra tầng khí lãng mãnh liệt. Đông đông đông. Dáng người của Vương Phúc Sinh cao nhưng lúc này lại đặc biệt thu hút ánh mắt mọi người. Tà áo của tung bay lên, nội lực ngừng phát ra, hoạt thạch chắc chắn dưới chân cũng ngừng chấn động. Xoẹt tiếng, Hạ Ngôn rút trường kiếm ra, ánh mắt tập trung nhìn chằm chằm vào cánh tay của Vương Phúc Sinh. Cánh tay của Vương Phúc Sinh đặc biệt dài, vung ra cự chuỳ trong tay nhất định có thể đánh tới những vị trí mà người bình thường thể công kích tới được. Tất cả mọi người đều hít sâu hơi lãnh khí, toàn bộ tầng thứ hai trở nên yên tĩnh. Mỗi trận khiêu chiến Vương Phúc Sinh đều có thể khiến nhiều người đặt cược lâm vào điên cuồng. Bởi vì theo sát khí người Vương Phúc Sinh bạo phát ra, người ta có thể cảm giác được loại khẩn trương, kích thích làm cho người ta nghẹt thở. Loại cảm giác này khiến tinh thần của rất nhiều người thể hưng phấn. Đây cũng là trong những nguyên nhân khiến Vương Phúc Sinh có được nhiều người ủng hộ như thế! Chiếc ngân chuỳ của Vương Phúc Sinh khiến nhiều người gần như sùng bái điên cuồng! Sau khi im lặng lúc là hò hét càng cuồng nhiệt hơn! Hô! Vương Phúc Sinh mạnh mẽ vung cao ngân chuỳ, đánh lên thân Hạ Ngôn. Đầu chuỳ mang theo cỗ khí lãng thô bạo, vô kiên bất tồi! Nếu như bị đánh trúng cho dù có nội lực hộ thể, chỉ sợ cũng phải về chầu ông vải. Khoé miệng Hạ Ngôn hơi hơi nhếch lên, thân mình lui về phía sau nửa bước. Thanh trường kiếm trong tay ở giữa trung hình thành kiếm hoa rực rỡ, sau đó mũi kiếm nhàng chếch lên phía chút. cỗ cự lực truyền đến mãnh liệt, Hạ Ngôn vội vàng xảo diệu lui kiếm ra khi đạo lực lượng kia chưa hoàn toàn truyền hết ra. Lực lượng đầu chuỳ của Vương Phúc Sinh quá mức khổng lồ, Hạ Ngôn nếu cứng rắn đối kháng đó chính là tự mình chuốc lấy khổ. Mượn dùng phần lực lượng từ thân kiếm truyền đến, thân thể Hạ Ngôn như quỷ mị, di chuyển sang bên phải khoảng trượng, khó khăn lắm mới tránh thoát được chuỳ này. Vương Phúc Sinh cười lạnh tiếng. - Xem ngươi tránh thoát được bao lâu!? Ngay sau đó lại chuỳ đánh tới, khí lãng đảo qua mặt đất khiến cho cái bàn ở xa xa cũng lâm vào chấn động. - Trận chiến này, Linh La có thể phải tốn công sức đây! Trong căn phòng đặc thù, Lý Thiên Luân hai tay đan vào nhau, hờ hững mở miệng . - Tên Vương Phúc Sinh này nắm được suy nghĩ của đối phương, hơn nữa chiêu thức độc ác, chiêu chiêu trí mạng. bị lôi đài hạn chế, Linh La muốn dựa vào thân pháp đánh bại Vương Phúc Sinh thực khó khăn! Bên người Lý Thiên Luân chính là Nhã Phân xinh đẹp động lòng người trong bộ lễ phục màu đỏ. - Vương Phúc Sinh tính tình trời sinh tàn bạo, trước kia thường cận thân chém giết với đám dã thú. Nếu bị nắm được cơ hội Linh La. Trong những trận khiêu chiến trước đây, đối thủ Vương Phúc Sinh chết cũng tàn phế. Lý Thiên Luân ánh mắt mị mị, ngón tay xoa xoa cằm. - Tên Linh La kia thua sao? tại Vương Phúc Sinh đánh ra võ kỹ có uy lực tới tám mươi độ, thoạt nhìn Linh La hết sức tránh né! Đôi mắt xinh đẹp của Nhã Phân nhìn về phía lôi đài, nàng luôn cảm thấy rằng Linh La bị Vương Phúc Sinh đánh bại. Lý Thiên Luân nhàng cười: - Ha ha! Chúng ta cứ tiếp tục xem là biết thôi! Chỉ ngắn ngủi mấy cái hô hấp, Vương Phúc Sinh đánh về phía Hạ Ngôn hơn mười chuỳ. Mỗi chuỳ đều mang theo tiếng xé gió lăng lệ. Mà mỗi lần như thế Linh La đều khó khăn lắm mới thoát được ngân chuỳ dường như sắp đánh lên người mình. Mọi người có cảm giác là Linh La dường như cực kỳ gặp nguy hiểm! - Tiểu tử, đồ hèn nhát! Chẳng lẽ ngươi chỉ biết tránh né thôi sao? Vương Phúc Sinh chợt quát lên tiếng như sét đánh, đột nhiên dẫm mạnh cái lên mặt đất, toàn thân quán đầy nội lực, giống như con mãnh thú vọt về phía Hạ Ngôn. Lúc này, Hạ Ngôn bi bức lui tới bên cạnh mép lôi đài, ngân chuỳ của Vương Phúc Sinh gần như phong toả hết thảy lộ tuyến thối lui của Hạ Ngôn. Mà Hạ Ngôn nếu phải tiếp tục trốn tránh nhất định phải lui về phía sau, như thế liền rời khỏi lôi đài, Hạ Ngôn cũng coi như thua trong trận khiêu chiến này. Đúng lúc này, Hạ Ngôn lạnh lùng cười: - Chính là lúc này! Thân ảnh chợt loé, thanh trường kiếm hoá thành đạo kiếm quang tàn ảnh, tuỳ ý chém về phía trước kiếm. Sau đó chân điểm xuống, như chuồn chuồn lướt nước, thân thể trở nên vặn vẹo cách quỷ dị. Chính xác là vặn vẹo. Trong tầm mắt mọi người, thân thể Hạ Ngôn giống như chia làm ba bộ phận. Mỗi bộ phận hướng về phương hướng khác nhau xông ra ngoài. Tốc độ của Hạ Ngôn quá nhanh, khiến mọi người có ảo giác. - Đây là. Đôi mắt Vương Phúc Sinh trừng lên, sắc mặt đại biến. Ngân chuỳ của đánh vào màn kiếm quang ngờ cũng thấy phát sinh va chạm như trong tưởng tượng. triền đầu với Hạ Ngôn, Vương Phúc Sinh cũng nhìn ra được chân thân của Hạ Ngôn ở nơi nào. - Đây là hư ảnh! Vương Phúc Sinh lập tức tỉnh ngộ, liền quét ngang ngân chuỳ trong tay, mang theo khí lãng đánh về phía bên phải thân mình. Lúc này mới cảm giác được đạo sát khí truyền tới từ phía bên phải. Hạ Ngôn cười lạnh tiếng. Mọi người chỉ nhìn thấy ba phần thân thể vừa tách chia ra kia đột nhiên ngưng tụ cùng nhau, trường kiếm trong tay đâm thẳng về phía yết hầu của Vương Phúc Sinh. Tốc độ kiếm này cực nhanh khiến cho ánh mắt của người ta theo kịp được. - Điều này có khả năng! Vương Phúc Sinh hét lớn tiếng, muốn thu ngân chuỳ về cứu. Ngay cả thanh trường kiếm của Hạ Ngôn xuất trước mặt như thế nào cũng thấy . Đinh! Ầm! Lạch cạch! Trong quá trình đâm ra, thanh trường kiếm hơi chếch sang bên trái chút, mũi kiếm liền chính xác đâm lên ngân chuỳ, lập tức làm nổi lên mảnh hoả hoa, phát ra thanh va chạm kịch liệt. Sau đó cước bay lên, trong trung lưu lại đạo tàn ảnh hung hăng đá mạnh vào bụng Vương Phúc Sinh. Thân hình Vương Phúc Sinh bị đá văng lên , dừng ở bên cạnh lôi đài ở phía xa xa. Toàn trường là mảnh kinh ngạc. Những người đặt cửa vốn cao giọng la hét lúc này cũng phải ngạc nhiên quan khán màn này. màn này khiến rất nhiều người đặt cửa, đại não phút chốc biến thành trống rỗng. Vương Phúc Sinh ngờ bị đá văng ra ngoài. Phốc! cước này của Hạ Ngôn cũng . Thân mình của Vương Phúc Sinh vẽ nên đường cong trung rồi rơi xuống đất, sau đó liền hung hăng phun ra ngụm máu tươi, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm về phía Hạ Ngôn. Vương Phúc Sinh chém giết dã thú hơn mười năm, tay biết nhiễm bao nhiêu máu tươi. Vẻ độc ác trong ánh mắt của so với đám dã thú tàn nhẫn chỉ có hơn chứ kém. - Ngươi thua! Hạ Ngôn lạnh lùng . Vừa rồi, kỳ có cơ hội kiếm đoạt tính mạng Vương Phúc Sinh nhưng làm như thế. Hạ Ngôn năm nay mới mười lăm tuổi, chưa từng giết người nào. Cho dù đối với kẻ nhiều lần muốn dồn mình vào chỗ chết, Hạ Ngôn vẫn nhân cơ hội giết chết đối phương. Vương Phúc Sinh há mồm thở hổn hển, cầm chặt ngân chuỳ trong tay. Dựa theo tình huống bình thường hẳn chủ động nhận thua. Tuy nhiên tại cũng chưa bị đánh văng ra khỏi lôi đài cho nên Hội trường lập tức phán định thua. Ánh mắt Hạ Ngôn nhìn về bốn phía xung quanh. Lúc này, những người quan khán mới giật mình tỉnh lại, có người ngạc nhiên vui mừng, có người sa sút tinh thần. Người nào đặt Linh La thắng, người nào đặt Vương Phúc Sinh thắng, lúc này chỉ cần nhìn qua là biết ngay. - Xem ra ta cũng thắng được ngàn kim tệ! Ánh mắt Hạ Ngôn chợt loé lên. - Gừ. chết . Đúng lúc này, vốn hộc máu ngã xuống đất, Vương Phúc Sinh đột nhiên giống như con báo bị thương nhảy dựng lên, ngân chuỳ chốc lát đổi sang tay trái, thi triển chiêu "Ngân Chuỳ Phá Thiên". Trong lòng Hạ Ngôn chợt báo động, thân thể như phản xạ điều kiện lui về phía sau ba bước, ánh mắt ngưng trọng. - Tên Vương Phúc Sinh này dùng chuỳ bằng tay trái ngờ còn mạnh hơn so với tay phải rất nhiều. Sát chiêu mạnh nhất của chính là dùng chuỳ tay trái chứ phải là tay phải. Trong nháy mắt này, Hạ Ngôn phát giác rằng uy lực do tay trái sử dụng chuỳ của Vương Phúc Sinh khiến người ta phải sợ hãi.
CHƯƠNG 47: TÂN LÔI CHỦ Vương Phúc Sinh đột nhiên bạo phát vượt ra ngoài dự tính của mọi người, vốn tưởng rằng trận khiêu chiến chấm dứt. Lúc này xuất biến cố đột ngột khiến cho những người vây quanh lập tức bộc phát ra từng trận kinh hô. đám mặt đều nổi cả gân xanh, mang tai đỏ cả lên. Lúc này, uy lực phản kích đột ngột của Vương Phúc Sinh thậm chí còn cường đại hơn uy lực võ kỹ mà biểu ra trước đó. Trong số những người đặt cược này, hơn phân nửa là người tu luyện. Bọn họ tự nhiên có thể nhìn ra, hơn nữa cảm giác được uy lực võ kỹ mà Vương Phúc Sinh thi triển lúc này. chiêu Ngân Chuỳ Phá Thiên này chỉ sợ là ngưng tụ toàn bộ nội lực còn sót lại của Vương Phúc Sinh, tốc độ cực nhanh khiến cho suy nghĩ của người ta cũng khó có thể theo kịp. Mà Hạ Ngôn là ở dưới tình huống chưa hề có chuẩn bị, đột nhiên lọt vào tập kích của Vương Phúc Sinh. Ngồi căn phòng đặc thù, sắc mặt của Lý Thiên Luân cũng phải đại biến, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Vương Phúc Sinh tại bộc phát ra võ kỹ, uy lực ngờ lại đạt tới chín mươi độ! Đây vẫn là uy lực do sử dụng bí tịch bất nhập lưu. Nếu võ kỹ mà Vương Phúc Sinh tu luyện là bí tịch Nhân cấp đạt tới cấp độ như thế nào?! - ổn, lúc này đây chỉ sợ Linh La muốn trốn cũng được! Trong đầu Nhã Phân lại lên ý niệm như thế, nhìn chớp mắt về phía lôi đài mà Vương Phúc Sinh bạo phát cùng với Linh La đối mặt với công kích như cuồng phong kia. Nàng cũng như Lý Thiên Luân, đều có thời gian chuyện, biến hoá trong sân quá nhanh, nhanh như tia chớp. Bọn họ suy nghĩ khiến gần như thể chú ý tới việc hai người chém giết giữa sân. Trận chiến với thực lực như thế trong Hội trường Cực hạn khiêu chiến thành Ngọc Thuỷ xuất trong gần năm qua! Mà hôm nay, lần nữa lại khiến mọi người nín thở, cả người tự chủ được phải run rẩy. Dưới mặt nạ, sắc mặt của Hạ Ngôn đại biến. Thời gian chỉ là khoảnh khắc, ngân chuỳ gần như chạm vào da của , Hạ Ngôn ràng cảm nhận được lực lượng cường đại từ mặt chuỳ truyền đến. Bộ mặt Vương Phúc Sinh dữ tợn, đôi mắt là màu đỏ rực, điên cuồng như dã thú bị thương. Hạ Ngôn biết rằng Vương Phúc Sinh lúc này là muốn đưa mình vào chỗ chết! hoàn toàn mất lý trí! Có thể thời điểm chém giết dã thú, Vương Phúc Sinh cũng thường thường tiến vào loại trạng thái này. Loảng xoảng! Mắt thấy Hạ Ngôn liền bỏ mạng dưới chuỳ này, ngay khi tất cả mọi người đều nghĩ rẳng Linh La hẳn phải chết thể nghi ngờ, đột nhiên thanh trường kiếm trong tay Hạ Ngôn từ góc độ huyền diệu từ bên dưới đẩy lên, vừa kịp lúc ngăn chặn ngân chuỳ của Vương Phúc Sinh. Tuy nhiên, kiếm vội vàng này của Hạ Ngôn căn bản kịp vận chuyển lực lượng có. Hơn nữa, uy lực chuỳ này của Vương Phúc Sinh đạt tới chín mươi độ! Hô! Bốn phía lập tức vang lên thanh mọi người hít sâu hấp lãnh khí! Ôi ôi ôi. Yết hầu Vương Phúc Sinh bộc phát ra loạt thanh khô cạn khủng bố như của dã thú. Lúc này, thân mình Hạ Ngôn thối lui tới bên cạnh lôi đài. cách khác, nếu thể thay đổi được cục diện như thế cho dù có thể tránh được chuỳ cuối cùng này, cũng phải thua trong trận chiến này. - Kim tệ của ta. Trong lòng Hạ Ngôn hét lớn tiếng, khoé miệng nổi lên tia cười lạnh. Trường kiếm trong tay mãnh liệt đánh ra chiêu đọng của Nhật Nguyệt Vô Song Kiếm, kiếm khí điên cuồng quét ngang toàn bộ lôi đài. Hạ Ngôn liều mạng! Thời điểm khi Hạ Ngôn dùng kiếm kỹ này, thân mình hoàn toàn vặn vẹo, cước bộ di động thay đổi tới chín lần mà thường nhân thể lý giải nổi góc độ biến đổi. - Thiên Cương Phích Lịch Chưởng! Tay phải Hạ Ngôn sử dụng Nhật Nguyệt Vô Song Kiếm, cước bộ đồng thời di động, mà tay trái thi triển ra Thiên Cương Phích Lịch Chưởng. Ầm! Thiên Cương Phích Lịch Chưởng là loại chưởng pháp trong bí tịch Nhân cấp có lực công kích cường đại. tại chưởng này của Hạ Ngôn dùng tới toàn lực, khiến tạo ra cả tiếng sấm động. Cái miệng nhắn mê người của Nhã Phân hơi hé ra, để lộ ra hàm răng trắng nõn. Nàng vốn tưởng Linh La bị bức bách phải rời khỏi lôi đài, lại ngờ tới tại thời khắc này lại ra tay phản kích! Võ kỹ hoa mỹ khiến người ta chấn động tâm linh! Trận chiến này quả là sinh tử bác sát của cường giả Hậu thiên đỉnh! Những trận chiến như vậy rất khó gặp được! Những người vây quanh xem trận chiến cặp mắt lại trợn tròn lên, tròng mắt như lòi cả ra ngoài! - Hừ! Là ngươi tìm chết! Sắc mặt Hạ Ngôn đầy sương lạnh, hai mắt chợt loé lên lệ quang. Răng rắc! thanh xương cốt gãy vang lên! Ầm ầm! Thiên Cương Phích Lịch Chưởng trực tiếp đánh lên cánh tay trái vung ngân chuỳ của Vương Phúc Sinh. Cho dù cánh tay này của được cấu tạo từ sắt thép dưới kích toàn lực này của Hạ Ngôn cũng phải bị bẻ gãy! Mà thanh kiếm tay phải lại kịch liệt va chạm với đầu cây ngân chuỳ, đốm lửa bắn ra khắp nơi. Nội lực điên cuồng từ giữa sân quét ngang bốn phía, trong khí truyền ra từng đợt thanh của khí bạo. Têêêêê. êêê.! thanh ma sát kim loại chói tai vang lên. Bộ mặt Vương Phúc Sinh vặn vẹo khiến người ta phải sợ hãi, những đường gân màu xanh thô to nổi hết cả lên cổ, hiển nhiên nội lực bị thúc động tới cực hạn! Hự! Thân mình Vương Phúc Sinh hơi dừng chút, chậm rãi chuyển đầu, ánh mắt khôi phục vẻ thanh minh tuy nhiên lại tràn đầy thần sắc tin nổi! Bên ngực phải của bị thanh cương kiếm đâm thẳng vào, ngập tới chuôi! Mà phần mũi kiếm lộ ra hoàn toàn biến thành hình xoắn ốc! Ầm! Ngân chuỳ trong tay trái của Vương Phúc Sinh cũng rơi xuống mặt đất. Chỉ thấy mặt ngoài của ngân chuỳ hơi gồ ghề, hiển nhiên là dấu vết do thanh cương kiếm trong tay Hạ Ngôn lưu lại! - Ngươi. Ngươi. Thanh khô khốc của Vương Phúc Sinh như thây ma, chỉ ra được mấy chữ máu tươi từ vạt áo ngừng rơi xuống. Khuôn mặt Hạ Ngôn sau mặt nạ cũng chút thay đổi. lần giao thủ nhanh như tia chớp kia, Hạ Ngôn dùng tới thực lực mạnh nhất của mình, đồng thời sử dụng đồng thời hai loại võ kỹ! Lúc này, bàn tay Hạ Ngôn cũng hơi hơi run, toàn bộ hổ khẩu trong lòng bàn tay cũng bắn ra cả máu tươi! Hạ Ngôn chậm rãi xoay người, chút cảm tình nhìn Vương Phúc Sinh. Ước chừng qua thời gian mấy cái hô hấp, giữa sân mới vang lên thanh thở dốc kịch liệt! Tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Hạ Ngôn! Hiển nhiên vừa rồi mọi người đều là nghẹt thở, lúc này mới cần hô hấp dồn dập. Nhiều người thậm chí khuôn mặt cũng phải ửng đỏ cả! Bịch! Thân hình Vương Phúc Sinh rốt cục chậm rãi ngã xuống! cuối cùng vẫn thể ra những điều muốn hỏi. Lúc này, trong lòng Hạ Ngôn cũng thể bình tĩnh được! Đây là lần đầu tiên ở kiếp này đâm vũ khí vào trong cơ thể của người tu luyện nhân loại! Máu tươi phun ra! - Trận khiêu chiến hôm nay chấm dứt! Linh La tiên sinh khiêu chiến thành công, Linh La tiên sinh trở thành tân lôi chủ thủ lôi đài! Nhân viên của Hội trường đứng ra tuyên bố. - Thực lực của tên Linh La này chỉ sợ đủ để khiêu chiến lôi chủ cao cấp! Nhã Phân! Chúng ta vẫn còn coi thường thực lực của ! vừa rồi thấy rồi chứ? Vừa rồi trong khoảnh khắc đó ngờ lại thi triển đồng thời hai loại võ kỹ, đồng thời sử dụng thân pháp quỷ dị khó lường kia! Tên Linh La này rất mạnh! Ánh mắt Lý Thiên Luân sáng ngời, tán thưởng . Nhã Phân hít hơi, chuyển mắt : - Linh La chẳng lẽ là Linh sư sao? - ! còn chưa phải là Linh sư, tuy nhiên khoảng cách cũng xa nữa! Giọng điệu của Lý Thiên Luân rất khẳng định . Đột nhiên chân mày lại nhăn lên, do dự lát rồi lại : - Ta rốt cuộc vẫn cảm thấy tên Linh La này, tuổi vẫn còn rất trẻ! Lý Thiên Luân là Linh sư, nhãn lực của so với những người tu luyện bình thường lợi hại hơn nhiều! Rất nhiều người vừa rồi thấy võ kỹ mà Hạ Ngôn dùng nhưng thấy rất ràng!
CHƯƠNG 48: ĐỐI TƯỢNG BỒI DƯỠNG TRỌNG ĐIỂM "Nếu ta có thể dung hợp tinh luyện toàn bộ võ kỹ học được ở quảng trường Tinh Võ gia tộc ngày ấy vào Linh La kiếm, vừa rồi bị quẫn bách như thế! tại ta mới dung hợp chừng sáu mươi phần trăm bộ phận võ kỹ kia, thêm thời gian hai ngày nữa mới có thể dung hợp hoàn toàn phần võ kỹ bất nhập lưu". Hạ Ngôn cũng có dừng lại lâu ở Hội trưởng Cực Hạn Khiêu Chiến. Sau khi so đấu khiêu chiến chấm dứt, Hạ Ngôn lấy kim tệ phần thắng, trước tiên trích ra ngàn năm trăm kim tệ trả lại cho hội trưởng. Số còn lại cộng thêm kim tệ do đặt cửa thắng, người Hạ Ngôn tại vẫn còn có hơn ngàn kim tệ. Sau khi rời hội trường, để cắt số cái đuôi theo dõi mình, Hạ Ngôn đánh vòng lớn ở trong thành, rồi mới cởi bỏ mặt nạ rất nhanh về hướng Hạ gia. Những kẻ theo dõi muốn biết thân phận chân chính và nơi cư ngụ của Hạ Ngôn, sau hồi vòng vòng liền mất tung tích . Cả đám đều ủ rũ, tốc độ của Hạ Ngôn quá nhanh, bọn họ căn bản là theo kịp. Ở Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến, Linh La thành người nổi tiếng. Trong thành Ngọc Thủy chỉ cần là người ưa thích hoặc là thường thường tới Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến đặt cửa, người nào là biết Linh La: kẻ khiêu chiến mới nổi lên ở hội trường khiêu chiến này, đem tới cho mọi người nhiều bất ngờ. Nhất là trận chiến đấu hôm nay đánh bại dã thú Vương Phúc Sinh, lại càng kinh tâm động phách, cực kỳ hồi hộp lôi cuốn. Mà võ kỹ Linh La phát huy trong khiêu chiến, cũng làm rung động tâm linh rất nhiều người. Kiếm kỹ hoàn mỹ đó khiến mọi người nhìn thấy đó mà thể theo kịp. Trong trạch viện Hạ gia! tại khi con cháu Hạ gia nhìn thấy Hạ Ngôn đều là nhiệt tình chào hỏi, từ rất xa nhìn thấy Hạ Ngôn, cũng chạy tới chào hỏi làm quen. Mà ngay cả các trưởng bối nhìn thấy Hạ Ngôn, cũng là tươi cười ngừng. - Hạ Ngôn ca ca! Hạ Ngôn ca ca! Lúc này, từ xa bắt đầu kêu Hạ Ngôn chính là đứa năm sáu tuổi, Hạ Ngôn nhận được đứa này tên là Hạ Vũ, mắt to đen nhánh, phi thường thông minh. Hạ Ngôn nhìn thấy Hạ Vũ chạy tới, liền dừng chân cười : - Hạ Vũ à! Sao ở nhà với gia gia chạy đâu vậy? Gia gia của Hạ Vũ là Hạ Phúc là trong chín vị trưởng lão Hạ gia. Cũng am hiểu võ kỹ giống như Hạ Trường Hà. Tính tình phi thường tốt, ôn nhu tao nhã, chưởng quản sổ sách chính yếu của Hạ gia. Hạ Vũ chạy đến bên Hạ Ngôn, ngẩng đầu, mặt mang theo vẻ vui mừng, non nớt : - Gia gia bận, đệ tự mình chạy chơi. Hạ Ngôn ca ca! Gia gia về sau huynh làm tộc trưởng đấy. Hạ Ngôn nghe Hạ Vũ những lời này, trong lòng vừa động, chợt nghiêm túc nhìn khuôn mặt nhắn của Hạ Vũ : - Hạ Vũ! được lung tung. Cẩn thận coi chừng gia gia nổi giận đấy. Loại chuyện này cũng thể tùy tiện ra, Hạ Vũ tuy rằng còn , nhưng dù sao cũng là cháu trai của trưởng lão, đúng là có rất nhiều người nghĩ đến vị trí tộc trưởng gia tộc. Hạ Vũ nghiêng đầu chỉ chỉ vào mình, nghiêm trang : - Hạ Ngôn ca ca! Hạ Vũ cũng bậy, giữa trưa hôm nay gia gia cùng phụ thân chuyện, là Hạ Ngôn ca ca về sau có thể trở thành tộc trưởng. Gia gia còn : phụ thân về sau nhất định phải lập quan hệ tốt với Hạ Ngôn ca ca. Hạ Ngôn ở ngoài cửa lén nghe được mà. Hạ Vũ nghiêm trang, Hạ Ngôn khỏi nhíu mày. Xem ra, chuyện này đúng là Hạ Vũ trong lúc vô ý nghe được, giờ lại với mình. Đứa Hạ Vũ này tuy rằng thông minh, nhưng tuổi còn , căn bản là biết cái gì nên cái gì . Ngẫm nghĩ hồi, Hạ Ngôn ngồi xổm xuống, nắm bàn tay bé của Hạ Vũ : - Hạ Vũ này! Chuyện ày có thể khắp nơi, biết ? Bằng , gia gia phát cáu, giận Hạ Vũ đấy! Hạ Vũ chớp chớp ánh mắt sáng ngời, khẩn trương hỏi: - Gia gia giận sao? Hạ Vũ biết rằng gia gia tuy rằng thương , nhưng nếu nổi giận cũng rất dọa người. Hạ Vũ cũng muốn gia gia nổi giận. - đó! Tuy nhiên chỉ cần Hạ Vũ lung tung, gia gia tức giận. Hạ Ngôn cười tươi . Hạ Vũ vội vàng gật đầu, trịnh trọng : - Hạ Vũ nhất định nữa. Hạ Ngôn ca ca. Huynh cũng đừng cho gia gia biết nha. Trẻ con khờ dại, chính là như thế! Vừa về hướng tiểu viện của mình, Hạ Ngôn vừa ngẫm nghĩ về chuyện nghe được từ miệng Hạ Vũ: "Xem ra, tộc trưởng cùng mấy vị trưởng lão có ý bồi dưỡng mình làm tộc trưởng tương lai, chuyện này thể được!" Hạ Ngôn đối với vị trí tộc trưởng hề có ý niệm gì. Mục tiêu của Hạ Ngôn là khiêu chiến Đường chủ Thánh đường thành Ngọc Thủy, trở thành tân Đường chủ Thánh đường. Đường chủ Thánh đường, đúng là hấp dẫn hơn nhiều so với tộc trưởng gia tộc. Hơn nữa, nếu bị trở thành người được chọn bồi dưỡng làm tộc trưởng tương lai, vậy sau này, khẳng định bị người ta nhìn chằm chằm vào mình, bị gò bó làm chuyện gì cũng thể tùy tiện như tại. Tiểu Thanh vừa mới đem số quần áo ra phơi nắng trong sân, liền nhìn thấy Hạ Ngôn đẩy cửa vào sân, vội chào đón, cái mũi nhắn xinh đẹp còn lóng lánh những hạt mồ hôi trong suốt. - Thiếu gia! Ngài trở lại? Tiểu Thanh vui mừng chào. Hạ Ngôn bởi vì vấn đề suy nghĩ, mày mặt nhăn nhó, yên lòng thuận miệng ừ tiếng. Tiểu Thanh chú ý thấy Hạ Ngôn dường như ưng ý điều gì, vội vàng có chút khẩn trương cẩn thận thấp giọng : - Thiếu gia! Ngài làm sao vậy? Tức giận à? Hạ Ngôn chợt tỉnh lại, nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của Tiểu Thanh, khỏi cười khổ tiếng : - Tiểu Thanh! Ở trong mắt , ta thực đáng sợ vậy sao? Ta vừa rồi suy nghĩ việc, liên quan tới chuyện của . Còn nữa, sau này cần gọi ta là thiếu gia, cứ gọi ta Hạ Ngôn . Tiểu Thanh thấy mặt Hạ Ngôn lộ ra vẻ tươi cười, lúc này mới yên tâm, nhưng lại nghe Hạ Ngôn đừng gjoi là thiếu gia, lập tức lại hết sức lo sợ : - Thiếu gia! Tiểu Thanh dám! Tiểu Thanh chỉ là nha hoàn, như thế nào có thể kêu tên của thiếu gia chứ? Nếu như bị tộc trưởng biết, Tiểu Thanh được tiếp tục ở lại Hạ gia nữa. Tiểu Thanh biết Hạ Ngôn tức giận, chuyện trở nên thoải mái hơn nhiều, nàng cũng là thiếu nữ thông minh lanh lợi. Hạ Ngôn mặt nhăn nhíu, còn thâm. - Vậy về sau khi ở riêng cùng chỗ cứ kêu ta là Hạ Ngôn ca ca ! Đúng rồi Tiểu Thanh! Về sau khi rảnh rỗi có việc gì, cứ ra ngoài dạo, cần ở lỳ trong cái ổ tiểu viện này. Hạ Ngôn nhìn quanh trước sau, đoán rằng nếu cần thiết Tiểu Thanh khẳng định ra khỏi cửa sân nhà, liền ra câu như thế. Kỳ tuy rằng Tiểu Thanh chỉ là thân phận nha hoàn, nhưng là ở trong lòng Hạ Ngôn, chưa từng xem Tiểu Thanh là người thấp kém. Trước kia phải địa vị thân phận của ngay cả hạ nhân cũng bằng sao? Tiểu Thanh chu cái miệng nhắn, tay vò vò gấu váy màu xanh nhạt của mình, cúi thấp đầu lí nhí : - Thiếu. Hạ Ngôn. Ca ca! vậy . ta ra ngoài cũng biết làm cái gì, ta ở trong sân ngắm hoa, cũng tốt rồi. Hạ Ngôn cười khẽ tiếng, lắc lắc đầu. - Tùy ! Dù sao lúc nào muốn ra ngoài chút cứ ! Cũng có thể ra bên ngoài phường thị dạo chơi, mua sắm ít vật dụng của các . đến mua đồ vật này nọ, Hạ Ngôn đột nhiên nghĩ tới, Tiểu Thanh tháng tiền lương ít như vậy, khẳng định đủ để mua sắm này nọ. liền lục tìm trong túi tiền của mình, thoáng chần chừ chút: nếu ta cấp quá nhiều, chỉ sợ Tiểu Thanh cũng dám nhận, xoay chuyển ánh mắt, Hạ Ngôn lấy ra kim tệ. - Tiểu Thanh! cầm lấy! có việc gì phường thị xem náo nhiệt, nhìn thấy vật gì thích cứ mua dùng. xong, Hạ Ngôn đưa kim tệ tới trước mặt Tiểu Thanh. Tiểu Thanh nhìn thấy Hạ Ngôn đưa cho mình kim tệ, lập tức sắc mặt đại biến thụt lui hai bước, tay chân luống cuống : - Hạ Ngôn ca ca! Ta thể nhận! Mỗi tháng ta lãnh tiền công rất nhiều rồi! kim tệ đối với nha hoàn mà , thể nghi ngờ là khoản tiền lớn. Nửa năm tiền công của nàng cộng lại cũng chỉ có kim tệ mà thôi! Mà Hạ Ngôn vừa xuất túi liền cho nàng kim tệ, khó trách nàng bị dọa đến hoảng sợ. Hạ Ngôn nhìn thấy bộ dáng của nàng, thầm nghĩ: may mà trực tiếp lấy ra nắm kim tệ đưa cho nàng, tuy rằng sau này ta mua dược phẩm còn thiếu rất nhiều kim tệ, nhưng cũng thiếu chút đỉnh thế này. Nếu theo bên người ta, đương nhiên thể để Tiểu Thanh chịu thiệt.
CHƯƠNG 49: TRƯỞNG LÃO HỘI Hạ Ngôn cười nhàng: - Tiểu Thanh! gọi ta là Hạ Ngôn ca ca! Đương nhiên là muội muội của ta. Nếu nhận tiền này, phải xem ta là ca ca rồi. Hơn nữa, dáng vẻ Tiểu Thanh xinh đẹp như vậy, đương nhiên phải sắm ít quần áo đẹp mới được. Chỉ cần Tiểu Thanh từ trong tiểu viện của ta ra ngoài, bị các nha hoàn thiếu gia trong trạch viện này nhìn thấy, mà thu hút ánh mắt của bọn họ, mặt ta đây cũng hãnh diện nha. Tiểu Thanh nghe vậy, hai gò má lập tức ửng đỏ, dáng người mảnh mai đứng ở trước mặt Hạ Ngôn, thưa dạ cả nửa ngày cũng ra lời, trong lúc nhất thời ra nàng biết có nên nhận kim tệ kia hay . Nếu nàng nhận lại lo sợ Hạ Ngôn nổi giận. Tiểu Thanh mười bốn mười lăm tuổi, tự nhiên cũng thích mặc xiêm y xinh đẹp, trang sức sáng ngời động lòng người. Mà những thứ này cũng phải nha hoàn như nàng có khả năng mua được. Mà Hạ Ngôn đưa tiền cho nàng mua mấy thứ này, tận đáy lòng nàng cũng rất vui mừng. - Được rồi! Ta đói bụng rồi! Ăn cơm xong ta còn phải tu luyện võ kỹ đấy. Hạ Ngôn khóe miệng nhếch lên, cứng rắn nhét kim tệ vào trong lòng bàn tay, trắng noãn mịn màng của Tiểu Thanh, bàn tay nhắn mát dịu, mềm mại như xương. Bàn tay bé bị Hạ Ngôn cầm hơi hơi run lên chút, ráng mây đỏ mặt Tiểu Thanh càng đậm thêm mấy phần. *** Buổi tối, Hạ Ngôn ngồi mình giường rộng, suy nghĩ về trận chiến với Vương Phúc Sinh lúc ban ngày ở hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến. Với thực lực của Vương Phúc Sinh, đối với Hạ Ngôn kỳ cũng đủ để cấu thành uy hiếp thực . Mà hôm nay ở trong trận chiến đó, lại thiếu chút nữa Hạ Ngôn bị Vương Phúc Sinh đương trường đánh cho bị thương thậm chí bị đánh chết. Nguyên nhân ở chỗ tâm Hạ Ngôn đủ ngoan độc! - Có hiểu ra cái gì chưa? Thời điểm Hạ Ngôn nhíu mày suy tư, chợt thanh của lão nhân Thánh Hoàng truyền đến. Hạ Ngôn ngẩng đầu nhìn thấy lão nhân Thánh Hoàng ngồi ở bên cạnh bàn, giống như ngồi hồi lâu rồi. Hạ Ngôn cau mày, lắc đầu, than tiếng. - Hôm nay ở hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến, con khiêu chiến chủ lôi đài trung cấp. Chủ lôi đài kia có thể phát huy uy lực võ kỹ chỉ chừng tám mươi độ. Hơn nữa, so sánh thân pháp với , con cũng chiếm giữ ưu thế tuyệt đối. Thế mà ở thời điểm cuối cùng, lại thiếu chút nữa con bị đánh bại. Hạ Ngôn đứng lên, có chút bất đắc dĩ . Lão nhân Thánh Hoàng chợt lóe sáng ánh mắt, cười ha hả : - Ngươi hẳn biết nguyên nhân rồi chứ? Vương Phúc Sinh kia dùng chùy tay trái là đòn sát thủ, nếu như ngươi ngay từ đầu liền hạ độc thủ, căn bản là có cơ hội sử dụng đòn sát thủ tay trái. Cho dù kịp sử dụng, nếu ngươi cẩn thận chút, cũng phải ứng phó khó khăn như vậy. Thân pháp của so với ngươi kém rất nhiều, nếu thân pháp của Vương Phúc Sinh cũng cao minh, như vậy hôm nay ngươi nhất định thua rồi. Hạ Ngôn lắc đầu : - Con chỉ là muốn lấy tính mệnh của ! Từ trước tới nay Hạ Ngôn có giết người lần nào, hôm nay tự tay đâm trường kiếm vào thân thể Vương Phúc Sinh, tuy rằng biểu của sau đó cũng có gì ổn, nhưng trong lòng chấn động là lớn. Lão nhân Thánh Hoàng vội tiếp lời Hạ Ngôn, lão trầm mặc hồi mới ngưng trọng : - Hạ Ngôn! Ngươi phải nhớ kỹ: đối đãi nhân từ với địch nhân, tức là tàn nhẫn với bản thân mình. Nếu ngươi muốn tiếp đường tu luyện, trở nên ngày càng mạnh, nhất định phải có cái tâm của cường giả! Về sau phải tránh thể còn như vậy. Bằng , ngươi xa đường tu luyện, sớm hay muộn bị người khác giết chết. - Dạ! Con biết rồi! Hạ Ngôn ưỡn thẳng thân mình, thở ra hơi trọc khí trong lồng ngực, trong đôi mắt chợt lóe lệ quang: - Ta còn có rất nhiều chuyện phải làm, ta thể dễ dàng chết . Đối đãi nhân từ với địch nhân, chính là tàn nhẫn với chính mình! Hạ Ngôn xong từng chữ từng chữ , đột nhiên cả người đều trở nên thoải mái hơn rất nhiều. - Ha ha! Vậy là được rồi! Hạ Ngôn, cố gắng tu luyện tiếp ! Chờ thực lực của ngươi cũng đủ cường đại rồi, ngươi phát , thế giới này có rất nhiều bí mật ngươi thể tưởng tượng. Lão nhân Thánh Hoàng đột nhiên nhìn về phía bóng đêm ngoài cửa, có vẻ phiền muộn câu Hạ Ngôn thể hiểu được. - Bí mật gì? Hạ Ngôn tự nhiên hỏi. Lão nhân Thánh Hoàng quay đầu lại, kiên định lắc đầu : - tại còn chưa tới lúc ngươi nên biết! Chờ tới lúc đó, ngươi tự nhiên biết. - Hạ Ngôn! Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, bất cứ lúc nào cũng thể quá nhân từ với địch nhân. Còn nữa, ngàn vạn lần nên tin tưởng bất cứ người nào, cho dù là người thân bên mình, cũng phải giữ khoảng cách nhất định. Lão nhân Thánh Hoàng xong câu đó, thân ảnh nhoáng cái dần dần biến mất trước mặt Hạ Ngôn. Hạ Ngôn trừng mắt, chau mày, nhìn lão nhân Thánh Hoàng này. *** Trưởng lão hội Hạ gia! Tộc trưởng Hạ Phi Long, cùng Hạ Lai cầm đầu chín vị trưởng lão, bốn vị hộ các! Tổng cộng mười bốn người ngồi vào chỗ của mình quanh cái bàn dài. Hôm nay trưởng lão hội thảo luận kiện đối với Hạ gia mà là chuyện phi thường trọng yếu, đó chính là xem xét cho Hạ Ngôn là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng trong gia tộc. cách khác tức là chọn Hạ Ngôn là người bồi dưỡng để đảm nhiệm tộc trưởng tiếp theo. Đối với chuyện này, tộc trưởng cùng các vị trưởng lão đều có dị nghị. Mà tại mục đích thảo luận là rốt cuộc làm thế nào để bồi dưỡng Hạ Ngôn. Nếu chỉ là diễn luyện võ kỹ trong Diễn võ đường Hạ gia và nghiên cứu võ kỹ trong Kinh Các ở Hạ gia, hiển nhiên là đủ. Muốn bồi dưỡng ra Linh sư, cần phải trả cái giá là phi thường khổng lồ. - Ngày hôm qua thời điểm ta cùng Đại trưởng lão bàn bạc riêng về chuyện này, đột nhiên nhận được cấp báo của Hạ Cách Tang Trưởng hộ vệ phường thị khu Bắc, là ở phường thị khu Bắc, Hạ Ngôn phát sinh xung đột cùng Tịch Thu Thủy con của tộc trưởng Tịch gia Tịch Phá Thiên. Nguyên nhân là Tịch Thu Thủy nhiễu loạn trật tự phường thị chúng ta. Tịch Thu Thủy bị Hạ Ngôn hai lần đánh bại mặt mày ủ ê, còn chút thể diện. Hạ Phi Long quét ánh mắt nhìn mọi người, trong miệng chậm rãi . - Ha ha! Thực lực của Hạ Ngôn, cao hơn xa tên Tịch Thu Thủy kia rồi. Nghe Tịch Thu Thủy là thực lực mạnh nhất trong lớp con cháu trẻ của Tịch gia. Trong lần Tịch gia chọn lựa con cháu ưu tú gia tộc, Tịch Thu Thủy triển ra thực lực cũng tệ, hình như đả thông trăm lẻ tám đường kinh mạch. Tam Trương lão Hạ Trường Hà cười . Thành tựu của Hạ Ngôn khiến lão phi thường cao hứng. Thời gian gần đây trông lão dường như trẻ lại ít, ngay cả ăn cơm cũng ăn nhiều hơn trước kia. Những người khác cũng đều gật gật đầu, mặt mang theo ý cười, tán thưởng thực lực của Hạ Ngôn. - Đúng vậy! Thực lực Hạ Ngôn ở xa tên Tịch Thu Thủy kia. Lúc ấy Tịch Thu Thủy bị đánh bại, ngay sau đó Từ Hoảng tân khách đệ nhất của Tịch gia, liền đứng ra thay thiếu gia của ra tay, ngờ quản tới thân phận của mình lại đương trường khiêu chiến với Hạ Ngôn. Mà Hạ Ngôn cũng đồng ý ứng chiến. Hạ Phi Long lại tiếp. Những lời này vừa ra, lập tức trong phòng lặng ngắt như tờ, tất cả các trưởng lão cùng hộ các đều trợn to mắt, chín trưởng lão vốn hưng phấn giơ cao nắm tay phải, thậm chí quên buông xuống, biểu tình mặt cứng đờ. Toàn bộ là nhân vật trung tâm nắm giữ quyền lực ở Hạ gia, ngồi đây ai là biết nhân vật Từ Hoảng này. Thực lực của Từ Hoảng là Hậu Thiên đỉnh, ở thành Ngọc Thủy này khó có địch thủ. Nhân vật như vậy mà lại khiêu chiến với thanh niên mười lăm tuổi vừa mới trưởng thành? Bởi vì các vị trưởng lão Hạ gia đều có chức vụ người, bình thường trừ phi là hội họp trưởng lão, bằng rất ít có thời gian về đến gia tộc. Cho nên đối với chuyện xảy ra ở phường thị khu Bắc, đa số các trưởng lão còn có nghe . Huống chi, chuyện này chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Mà ngay cả Tam trưởng lão Hạ Trường Hà, cũng chưa nghe chuyện này. - Đáng giận! Tiện nhân Tịch gia đê tiện! Tên hỗn đản Tịch Phá Thiên đó nhất định là thấy Hạ Ngôn sau này là mối uy hiếp lớn của Tịch gia, cho nên mới nghĩ ra chủ ý lợi dụng Từ Hoảng phế bỏ Hạ Ngôn. Nhị trưởng lão vỗ mạnh lên mặt bàn, nổi giận đùng đùng . mặt các trưởng lão khác cũng đều phủ đầy vẻ phẫn nộ. Tịch gia này cũng quá đê tiện quá vô sỉ mà!