1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Liệt Hỏa Yêu Phu - Chu Ngọc (18/169)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 13: NAM TỬ THẦN BÍ

      Rắc, rắc, thanh băng vỡ truyền đến, Tử Vũ ngơ ngác nhìn Liệt Hỏa trong khối băng, dần dần vỡ ra, hai tay hóa, bén nhọn chụp vào trong tầng băng, hai tròng mắt trừng trừng nhìn nàng, trong mắt là ngọn lửa có thể vô hình đả thương người. Toi rồi, tình hình này hẳn là nổi giận , nàng giựt mình bừng tỉnh, quay lại nhìn Tịch Mục đứng đối diện, hai người nhìn nhau, nhảy dựng lên, xoay người chạy ra phía sau. Trốn a.

      -“Mau, phía dưới có cái mật thất biết”. Tịch Mục nhanh như tia chớp, chạy , thân hình mập mạp ảnh hưởng gì tới tốc độ của lão, nhoáng cái còn thấy tăm hơi, biến mất.

      Tử Vũ phát huy hết toàn bộ sức lực có thể, như xe lửa, xông thẳng hướng nơi Tịch Mục biến mất đuổi theo, xem khí thế Liệt Hỏa biết, hôm nay nếu trốn thoát, bị bắt được, phỏng chừng nàng bị lột da mất, viễn cảnh đáng sợ. Tốc độ Tịch Mục quá nhanh, nàng mới đuổi theo đoạn thấy bóng người đâu, lúc nãy quýnh quáng nàng chưa kịp hỏi Tịch Mục mật thất ở nơi nào, bây giờ mất dấu lão, nàng cứ hướng phía sau dãy nhà mà chạy, chạy càng xa Liệt Hỏa càng an toàn.

      Bịch bịch bịch, cuống quít, nàng chạy vào cánh cửa có lẽ lâu chưa được mở ra, phủ đầy tro bụi và mạng nhện, bám đầy người nàng. Nàng thấy có cầu thang xuống phía dưới liền chạy nhanh vào, cần biết là cầu thang đến đâu.

      tiếng rắc rất lớn vang lên, làm cho nàng càng trở nên căng thẳng, đây là thanh khối băng bị vỡ, Liệt Hỏa thoát ra được rồi, nàng tăng tốc độ dưới chân lên, như điện hướng vào phía tối tăm bên trong chạy , bây giờ nàng còn phân biệt được phương hướng nữa, cứ mơ mơ hồ hồ mà chạy như điên.

      -“Hai người các ngươi ra đây cho ta”. tiếng rống to truyền đến, sau đó là tiếng cửa phòng bị đập vỡ. ra? Tử Vũ nghiến răng, ta đâu có ngu, ra cho ngươi đánh sao? Nàng nghĩ thầm, dưới chân càng chạy nhanh hơn.

      Nàng càng chạy xuống phía dưới, gian ngày càng tăm tối, có ánh sáng, nàng quen đường, nên nhanh nhanh lựa phương hướng nghe tiếng của Liệt Hỏa mà chạy, nàng vừa nghe thấy tiếng rống của Liệt Hỏa, nghe như rất gần, quen thuộc địa hình nơi đây hơn nàng, lo lắng, nàng như mũi tên tăng nhanh tốc độ, đột nhiên nghe ầm tiếng, Tử Vũ tông mạnh vào vách tường phía trước do chạy quá nhanh mà tránh kịp làm vách tường đổ nát, đầu dập bốp lên vách tường, bởi vì lực va chạm quá mạnh nên khi tông vào nàng liền bị văng mạnh ra ngoài, bốn chân giơ lên trời rơi tự do xuống đất, lăn mấy vòng.

      Đầu choáng váng, mắt hoa như có ngàn ngôi sao bao quanh, nàng cảm thấy trong óc hình như có cái gì đó bị lệch khỏi vị trí ban đầu, như mặt nước bị dao động, phát ra thanh ong ong, đau chết nàng a, lấy đầu đập đá, ai mạnh ai yếu cần phải nghĩ nữa. Tử Vũ nhìn lên chỗ bức tường sập, ngờ lại có khe hở ở chỗ đó, có phải là do nàng quá mạnh đây. Nàng lập tức do dự lăn theo đoạn đường trong khe hở, lúc đầu rất êm đẹp, ngờ càng lăn vào sâu càng dốc, nàng ôm đầu lăn lông lốc xuống phía dưới như con ốc, càng lăn tốc độ càng nhanh.

      Phía cuối đoạn dốc là cánh cửa sắt, ầm tiếng, nàng theo đoạn dốc tông mạnh vào cửa, làm cửa sắt bung ra, nàng theo tốc độ lăn bay vọt vào trong cánh cửa, ào ào, nước văng khắp nơi, nàng rơi vào trong nước. Tử Vũ đầu óc quay cuồng thấy cả trăng sao, rơi xuống nước lúc đến khi thiếu dưỡng khí mới bừng tỉnh, vội vàng bơi vài cái trồi lên. Nước rất mát, lạnh, nóng, cũng sâu, dùng để bơi lội là tốt nhất, nhưng là bây giờ toàn thân nàng từ đầu đến chân, các khớp xương hình như bị gãy nát, bơi được, toàn thân vô lực đứng dậy nổi.

      -“Cứu, … ực, Cứu …ực”. Dùng hết sức lực, đưa mặt lên khỏi mặt nước kêu cứu, nhưng nước giống như là đối nghịch với nàng, tiếng kêu cứu phát ra được, lại bị uống bụng nước, thân thể lại từ từ chìm xuống. Chẳng lẽ hôm nay nàng phải chết ở chỗ này? Tử Vũ liều mạng bơi, càng bơi nàng chìm xuống càng nhanh, nàng tuyệt vọng, nếu hôm nay nàng phải chết và nếu có kiếp sau, nàng nhất định làm tinh cường đại đến hỏi tội Liệt Hỏa, bởi vì , hôm nay sao nàng phải chết ở chỗ này chứ, Tử Vũ oán than, thân thể chìm xuống, nguyện vọng cũng sắp được như ý.

      Thể lực cạn, nàng chìm sâu xuống, nàng cố gắng liều mạng giãy dụa, đột nhiên có lực rất mạnh hướng đỉnh đầu nàng, nắm tóc nàng kéo lên, cả người nhanh chóng được lôi lên khỏi mặt nước.

      -“Khụ, khụ”. Tử Vũ vừa ra khỏi mặt nước lập tức ho khan, đưa tay lên đỉnh đầu nắm lấy cánh tay túm tóc mình, :” Ân cứu mạng ta tạ ơn, ngươi làm ơn hãy thả tóc ta ra”. Nàng vừa chịu đau vừa mở miệng , tóc nàng là tóc ngắn a, nắm như vậy, là muốn đem tóc nàng nhổ xuống hết, đau chết nàng.

      -“Nữ tử ?”. Tên tinh cứu mạng Tử Vũ kêu lên, ngờ nàng là nữ tử, lập tức buông tay.

      -“A, cha mẹ ơi, đau quá”. Tử Vũ rơi xuống đất, vội vàng xoa xoa da đầu, trong mười đại cực hình cũng đau bằng cái này a, thân thể đau nhức cũng bị cái đau đầu chiếm hết, đúng là đau hơn cả cực hình mà.

      Có tiếng xích sắt leng keng vang lên, giống như là có người bước làm xích sắt phát ra tiếng vậy, Tử Vũ bên xoa đầu bên xoay người nhìn lại. Nàng thấy bạch y nam tử đưa lưng về phía nàng chậm rãi về phía trước, tóc đen dài xõa ngang hông, vạt áo mở rộng, đôi chân trần giẫm lên đá mặt đất, chân trái mang cái xích sắt trắng như tuyết, đúng là do lại nên mới phát ra thanh leng keng lúc nãy.

      Tấm lưng kia rất tao nhã, chậm rãi, có chút cảm giác khốn khổ khi bị xiềng xích, chỉ có thanh nhã cùng nhu hòa, từng bước từng bước thong dong mà cao quý, chỉ là tấm lưng kia làm Tử Vũ có cảm giác tịch mịch, đơn nên lời. Tử Vũ thấy vậy nhướng mày, đứng lên nhìn bốn phía, nơi đây là mật thất , chừng 60 - 70 m2, mặt có ba tảng đá lớn, tảng đá có vật to bằng nắm tay dùng để phát sáng, ánh sáng chiếu ra bốn phía, xung quanh có bất cứ cái gì ngoài bạch y nam tử kia, mà xích sắt đầu xích cổ chân của bạch y, đầu được chôn sâu trong ba tảng đá lớn, bốn phía xung quanh toàn là nước, nơi đây bị lập hoàn toàn.

      Ngẩng đầu nhìn lên tảng đá mà bạch y nam tử vừa ngồi xuống, mày như kiếm, mắt sắc bén như thần, tóc đen xõa áo trắng, là phong thái hơn người, dung nhan tuyệt mỹ, khí chất ôn hòa, càng làm cho người ta như tẩm trong gió xuân, chỉ là trong đôi mắt kia như có sinh khí, tĩnh mịch vô thần. Tử Vũ chưa từng gặp qua nam tử nào xinh đẹp như thế, khỏi phát ra câu:” Cái gì quá cũng tốt”.

      Cổ nhân có câu hồng nhan họa thủy, đẹp quá có đôi khi cũng phải là chuyện tốt, nước đầy tràn, trăng tròn khuyết, quá mức xinh đẹp cũng phải là phúc khí a, chuyện này riêng nử tữ mà nam tử cũng vậy.

      Nam tử đó trong lúc Tử Vũ đánh giá , cũng nhìn lại nàng, nghe nàng vậy, mắt tịch mịch có chút thay đổi, lát sau liền gật đầu, nhàn nhạt mở miệng:” Ngươi là người?”. Nghe tuy là hỏi nhưng cũng là khẳng định.
      thuyt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 14: ĐẠT THÀNH HIỆP NGHỊ

      Tử Vũ nghe xong đề cao cảnh giác gắt gao coi chừng bạch y nam tử, gì, bạch y nam tử sau khi quan sát Tử Vũ, chậm rãi lắc đầu :” là to gan lớn mật, người ở nhân giới lại dám ở giới này, phải là muốn tìm đường chết sao?”. Giọng lạnh nhạt, oán giận, lo lắng, chỉ là bình tĩnh lên .

      Tử Vũ quan sát bạch y lâu, khẩn trương tới trước , tôn kính bái lạy, :” Xin người hãy dạy ta, ta muốn chết ở chỗ này”. Bản chất của nàng, ngay cả Liệt Thanh cũng phát được, mà nam tử này nhìn lần liền phát ra, có thể thấy được công phu của người này thâm sâu. Mà lời như vậy ra làm cho nàng dễ chịu hơn ít, chuyện gì đến đến thể né tránh, vậy nàng cầu xin tha thứ bằng xin được bảo vệ, bạch y nam tử ngẩng đầu nhìn vào hai mắt Tử Vũ, giọng điệu vẫn bình đạm như trước:”Ngươi rất nhạy bén, cũng rất lớn mật”.

      Tử Vũ mỉm cười:”Liên quan đến tính mạng, gan tự nhiên cũng lớn thôi”. Nàng ngu ngốc, trái lại nàng rất tình cảnh trước mắt của mình, thể tiếc lộ nàng là người, cũng có khả năng học những thứ của tinh, như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, nàng trong lòng rất hiểu nhưng lại có biện pháp thỏa đáng gì, bây giờ có tinh nhìn thấu nàng mà có tỏ vẻ gì là thù địch, quả đây là cơ hội tốt, nếu nàng nhanh chóng nắm bắt chỉ sợ vuột mất, có cơ hội thứ hai. Đứng trước bạch y nàng thầm tính toán, người trước mặt vậy, nàng dứt khoát nên bỏ lỡ cơ hội này.

      Bạch y nge thế, vẫn lạnh nhạt nhưng thần sắc lại có chút tập trung, nhìn nàng lát, :”Nếu ta dạy ngươi, sớm muôn có ngày ngươi hối hận”.

      -“Có được có mất, đó là chuyện bình thường”.

      Tử Vũ nghe lời bạch y cũng chưa là nàng phải chết, hiển nhiên là có thể dạy nàng, nàng lập tức trở nên nghiêm túc, kiên quyết .

      Bị nhốt trong này, nàng biết tinh này người có ân oán, nàng nhờ dạy bản lãnh, tất nhiên ân oán của nàng cũng phải tiếp nhận, có qua có lại, đây là đạo lý xưa nay mà ai cũng biết, nếu bản thân mình được lợi mà người khác bất lợi mọi chuyện giữ được lâu dài, nàng hiểu thời điểm nàng mở miệng muốn dạy nàng, nàng cũng nhận hậu quả gì đó, ở nơi này, có chuyện có bánh từ trời rơi xuống.

      Bạch y quan sát Tử Vũ chút, bình lặng :” Quá mức lý trí, tất vô tình”.

      Tử Vũ ngờ bạch y ra tám chữ này, có chút ngẩn người, thấy trong hai mắt như có điện quang quét qua nàng cái, nàng lập tức thấy dường như những ý nghĩ trong lòng nàng đều bại lộ trước mắt , nàng cau mày, nghĩ người này có con mắt sắc bén.

      Quá lý trí, là vô tình sao? Đây là cái kết luận gì chứ, lúc nhà tan cửa nát, nàng sớm quên tình là cái vật gì rồi, mắc nợ, thân nhân trong đêm lại lánh xa nàng như sợ rắn rết, người người từ thủ đoạn để đạt được mục đích, ngày thường tôi tôi, tình tình nghĩa nghĩa, có chuyện khuôn mặt thiên biến vạn hóa, từ thiên sứ trở thành ác ma, toan tính lừa gạt bức hiếp người khắp nơi, cái gì là có, đúng là nhân tình thế thái. Tình, nàng nhìn thấu được lòng người, biết được chữ này chẳng làm nên trò trống gì cả, cái gì là tình, cái gì là ? Chỉ là những lời đầu môi chót lưỡi, thế nên nàng chỉ có thể dựa vào chính bản thân nàng mà thôi. Nàng có gì để xem trọng, cũng xem cái gì, vô tình bị tổn thương, bị đau khổ.

      Nhưng mà, nàng thấy mình cũng hẳn là người vô tình, nàng máu lạnh, lãnh khốc, nàng biết kính nhường dưới, biết giúp đỡ người già, trẻ , sống trong tăm tối nhưng tâm của nàng vẫn sáng, như vậy có thể coi nàng là vô tình sao? Nàng chỉ là lý trí chút, vậy mà nàng vô tình. Đây là khái niệm gì chứ. Nếu như vậy coi là nàng vô tình, vậy thế gian này hết 80 phần trăm người là vô tình rồi.

      -“Chuyện này quan trọng sao?” Tử Vũ nhìn bạch y cau mày hỏi.

      Bạch y vẫn lạnh nhạt, im lặng lúc mới :”Chỉ là … ta thích người đa tình”.

      Nghe vậy, Tử Vũ nhún vai, tinh này khó hiểu, lập tức cười ;”Lão sư lo lắng gì sao?”.

      vừa nàng vô tình, nàng cũng quyết vô tình luôn, có lẽ khái niệm vô tình trong giới và nhân giới khác nhau, nàng cần gì tranh luận chuyện nhàm chán này, cái quan trọng trước mắt là học chút bản lãnh gì đó của .

      Bạch y nam tử trả lời, Tử Vũ cũng vội, đứng trước mặt chờ đợi, thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người đều nhúc nhích, gian tĩnh lặng tiếng động cũng có.

      -“ uống nước ”. Nữa ngày sau bạch y cũng mở miệng, Tử Vũ nghe thoáng ngẩn người, nhìn theo ánh mắt của , nhìn xuống dòng sông, nàng mới vừa rồi rơi xuống sông uống đầy bụng nước, khỏi ôm bụng :” Ta vừa rồi uống rất nhiều nước, bụng bây giờ vẫn còn căng”.

      có ai đáp lời nàng, thấy vậy nàng chớp mắt nhiều nữa, trực tiếp đến ba tảng đá đài, bắt đầu uống cái nước vô sắc vô vị sông, bạch y ra lời này, nàng xác định đồng ý dạy nàng, bảo nàng uống nàng uống. khom người uống nước, lọn tóc rơi xuống mặt nước, nàng liếc mắt thấy tóc rất nhanh liền chìm xuống, trong nháy mắt còn lại gì, nàng ngẩn người, nàng tin liền bứt cọng tóc thả xuống, tóc giống như nặng ngàn cân rất nhanh chìm xuống, Tử Vũ trong nháy mắt câm nín.

      -“Sông này tên là Nịch thủy (nịch: chìm), chứa vạn vật, nhưng có thể tẩy rửa thân thể, bổ sung chất để dưỡng thân”. thanh lạnh nhạt của nam tử phía sau lại vang lên.

      Tử Vũ quay đầu mở miệng :”Ta sao?”.

      -“Ngươi thuộc thế giới này, tất nhiên bị ảnh hưởng”. Bạch y nam tử đạm mạc .

      Tử Vũ nghe vậy cau mày, nhìn dòng nước có chảy xuôi, trầm lặng như thủy lao, sâu thấy đáy. Nàng lại ngẩng đầu nhìn lên phía , thấy được cái gì, biết có phải là do nhãn lực của nàng tốt hay là đó vốn có thứ gì, nhưng mà, Tử Vũ cũng có thể xác định, tinh trước mắt nhất định là đại boss siêu cấp, mới bị nhốt ở nơi khép kín như vầy. chứa được vạn vật, ngay cả bụi bậm vào nước cũng chìm, khó trách có ai trông coi, tinh này phỏng chừng là đại boss có lai lịch tầm thường.

      -“Lão sư …”.

      - “Đừng gọi ta lão sư, đây bất quá chỉ là cuộc giao dịch thôi, danh xưng đó chỉ là hư danh”.

      Tử Vũ vừa mới mở miệng, bạch y liền ngắt lời nàng lạnh nhạt . Nàng nghe vậy cũng phản đối, đúng vậy, bất quá chỉ là cuộc giao dịch, nàng đưa ra cầu đáp ứng được, sau này tất nhiên cũng đưa ra cầu với nàng, danh xưng này quả cần, nàng nợ tình của người kia, đương nhiên cũng nhận nhân tình của nàng, rất công bằng.

      -“Khi ngươi học thành, ta cầu của ta cho ngươi biết”. Bạch y ngẩng đầu nhìn trời cao bình lặng .

      -“Được”. Tử Vũ đáp ứng cách dứt khoát.

      Chữ được vừa phát ra, bạch y nam tử đưa ngón tay bắn ra đạo ánh sáng màu vàng kim bay tới trước mặt Tử Vũ, bảo nàng: “Ngươi nuốt vào”. Ba chữ ra chút nao núng, còn mang theo cả khí chất tôn quý, Tử Vũ hai lời, mở miệng nuốt đạo kim quang nọ, thần sắc nàng rất bình tĩnh, tự nhiên.

      Bạch y thấy vậy, lại lạnh nhạt mở miệng :” khí của ngươi ta luyện lại lần nữa, sau này tinh nào có thể nhận ra ngươi là người, nhưng mà, thiên hạ to lớn, chuyện gì cũng thể biết trước được”. Dừng chút, trong mắt bạch y lên tia nghiêm nghị, lạnh lùng tiếp “Nếu dám gạt ta, ta cũng có biện pháp lấy mạng ngươi”.

      Tử Vũ làm như nghe thấy những lời nghiêm khắc kia, mỉm cười gật đầu, kim quang vào thể coi như nàng bị khống chế, nàng dù muốn trốn cũng trốn thoát, là do nàng cầu người dạy nàng, trách được, chỉ là nàng ngờ lời hứa hôm nay, lại làm long trời lở đất ngày sau.
      thuyt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 15: TẮM RỬA

      -“Lại đây”. Bạch y nam tử rất dứt khoát, gật đầu , Tử Vũ nghe lời qua ngồi trước mặt , bạch y đưa ngón tay chỉ vào mi tâm Tử Vũ, đạo kim quang nhàn nhạt bao quanh người nàng, nàng cảm thấy có cổ lực lượng ôn hòa bắt đầu từ mi tâm chạy khắp thân thể tứ chi, ví như Trư Bát giới tham ăn quả nhân sâm trường sinh, toàn thân ba vạn lẻ tám lỗ chân lông đều mở ra, thoải mái.

      -“ luyện ngoại, người luyện nội, đều đường, tùy theo sở trường từng người, ngươi tư chất kém, sau này dụng tâm luyện tập, tự nhiên cũng thua ai”.

      -“Dạ”. Tử Vũ nghe lời này nhất thời cao hứng đứng lên, quái nào gặp nàng cũng bảo nàng tư chất kém ngàn năm khó gặp, rột cuộc đại boss trước mặt lại phát nàng tư chất kém, trải qua nhiều ngày như vậy, đây là lời nhận xét êm tai nhất.

      -“Hôm nay tẩy rửa thân thể, vung bồi bổn nguyên, ngày mai hãy mang vài đồ vật đến đây”. Khoảng thời gian ăn xong bữa cơm, bạch y nam tử thu tay lại, nhàn nhạt liệt kê vài món đồ bảo nàng mai đem đến, chỉ đường ra cho nàng, sau đó để ý tới nàng nữa, giương mắt nhìn lên khoảng đen nhánh đỉnh đầu.

      Tử Vũ thấy vậy gật đầu, bạch y nam tử cũng chuyện nữa, nàng lập tức cũng quấy rầy, hoạt động thân thể đau nhức chút, kỳ lạ, bây giờ tứ chi điểm khác thường cũng có. Sau đó nàng nhảy vào trong nước rời khỏi.

      Chổ nàng té xuống kỳ ở rất xa nơi nàng cùng Tịch Mục đứng lúc trước, do nàng lăn lăn lại phân biệt được phương hướng nên mới đến được chỗ có bạch y nam tử kia. Bây giờ để ra ngoài nàng phải mất chút thời gian, công sức.

      Nàng ra tới cửa sắt, nhìn thấy cửa sắt này cũng lạ, vào từ mặt bên kia cửa mở, ra từ bên này đánh chết cửa cũng mở, xem ra nơi này ngăn cản người vào mà chỉ ngăn cản người từ trong này ra. Tử Vũ có chút nhíu mày, vào là gặp sông Nịch thủy, lông ngỗng còn chìm chứ chi người cùng quái, nơi như vậy đương nhiên là cần người canh giữ. Nhưng mà bạch y nam tử kia hiểu biết rất nhiều, lại thể ra khỏi nơi này được, trong lòng hẳn là rất căm phẫn.

      Trong Nịch thủy phải là nước, đối với nàng giống như là loại dược rất hữu dụng, nàng bò lên bờ, người nước lập tức liền rút hết, cả người thoải mái thể nào thoải mái hơn, là diệu dụng.

      Bò dọc theo con dốc lên , lúc tới quá nhanh nhìn đường, bây giờ cần phải nhớ kỹ đường xá để còn quay lại, nàng cẩn cẩn thận thận nhớ kỹ đoạn đường, lạc vài lần mới tìm được đúng đường ra. Mở tấm ván phía chui lên, còn chưa kịp vui mừng thấy ngọn lửa hùng hùng thiêu đốt đỉnh đầu Liệt Hỏa, Tử Vũ sau khi ngẩn người, hắc hắc cười lên, nàng như thế nào lại đem chuyện Liệt Hỏa quên mất, bây giờ lại đưa chính mình đến tận cửa.

      -“Chuyện liên quan đến ta, là lão sư …”

      -“Ta Tử Vũ a, là ngươi sai là ngươi sai, nên đổ lên đầu lão sư, biết nhận sai mới là học trò ngoan”. Tử Vũ còn chưa xong, chợt nghe thấy Tịch Mục bên cạnh vội vàng lên tiếng. Nàng nghiêng đầu nhìn qua, thấy mặt Tịch Mục đen thui, đứng bên cạnh ủy khuất trừng mắt nhìn Tử Vũ, ánh mắt tràn đầy uy hiếp.

      -“Ngươi rốt cuộc là ở đâu vậy hả?”. Liệt Hỏa hai mắt bốc lửa trừng Tử Vũ, tay túm lấy nàng vừa ló được cái đầu ra ngoài lôi ra, vung cánh tay lên hung hăng hỏi.

      Tử Vũ cười hắc hắc nhấc tay ra bộ đầu hàng :” Ta bị lạc đường”. Khóe mắt nhìn lướt qua cửa sổ bên cạnh, bên ngoài trời tối, nàng lúc giữa trưa còn ở bên ngoài, như thế nào cùng bạch y nam tử vài câu trễ thế này. Tử Vũ có chút nhíu mày, nét mặt lấy lòng nhìn Liệt Hỏa.

      -“Lạc đường? Cái chỗ này lớn như thế nào mà ngươi bị lạc đường, ngươi lạc chết luôn ”. Liệt Hỏa vừa nghe Tử Vũ giải thích, càng thêm cau có, nơi như thế này mà cũng lạc đường, có thể lạc đến đâu chứ, vậy mà cả buổi chiều tìm cũng thấy người, làm tức chết .

      Bởi vì hai người đứng rất gần nhau, Liệt Hỏa tức giận la hét, vài thứ trong miệng văng ra tứ tung, Tử Vũ đứng gần trong gang tấc bị dính đầy mặt. Nàng giựt giựt khóe miệng, giơ tay lau mặt, lấy tay che miệng Liệt Hỏa lại, nghiêm trang :” Ta van ngươi, chuyện cũng phải chú ý hình tượng chút, sinh ghẻ lở đó”.

      Liệt Hỏa thấy động tác của Tử Vũ nhất thời tức giận đỏ bừng cả mặt mũi, chút suy nghĩ đánh quyền về phía nàng, thêm lời nào, cứ như vậy mà đánh, như vậy sinh ghẻ lở.

      -“Ngươi lấy mạnh hiếp yếu”. Tử Vũ hét lên chói tai, hai tay ôm mặt làm ra vẻ yếu đuối.

      Yên tĩnh, yên tĩnh rất ngắn ngủi, chỉ nghe thấy tiếng nghiến răng trèo trẹo của Liệt Hỏa, nắm tay siết chặt kêu răng rắc, lát sau Tử Vũ thấy thân thể rơi xuống, cái mông đau nhói, bị Liệt Hỏa ném xuống đất.

      -“Đúng là dã man …”.

      Rầm, Tử Vũ miệng co giật liên hồi, vuốt vuốt cái mông của mình, trợn mắt há mồm nhìn bức tường bên cạnh, câu oán than được nửa liền nuốt xuống. Chỉ thấy vách tường bên cạnh nàng bị Liệt Hỏa đấm bể lổ như cái bồn rửa chén, xung quanh bụi phấn lan tràn, lực sát thương mạnh.

      Ngồi dưới đất nhìn Liệt Hỏa nắm chặt nắm tay ra ngoài, Tử Vũ khỏi lau mồ hôi trán, hẳn là lúc cùng nàng đối nghịch chưa có dùng hết toàn lực, nếu quyền như vậy mà đấm người nàng, phỏng chừng cũng cần ở giới nữa, trực tiếp minh giới báo danh luôn.

      -“Tiểu tử này đối đãi thiên vị”. Tịch Mục bên cạnh thấy thế bất mãn trừng Tử Vũ cái, sau đó tới kéo nàng:”Ngày mai làm quen với nơi này chút, nên chạy loạn, có số nơi được đến, đến đó là chết a”.

      Tử Vũ nghe vậy cúi đầu che dấu quang mang trong mắt, nhu thuận đáp lời:” dạ, lão sư’.

      Từ từ tà tà từ đế đô học viện về Thanh Tương phủ, đèn sớm được mở rực rỡ, mình ăn xong cơm tối, trở về phòng đúng lúc ngoài ý muốn nhìn thấy Liệt Hỏa vào gian phòng cách vách phòng nàng, Tử Vũ vuốt vuốt tóc, suy nghĩ chút, đến trước cửa thấy cửa khóa.

      -“Cám ơn ngươi tìm lão sư cho ta, ta …”. Vừa mới mở cửa được nữa, lời tạ ơn cũng mới được nữa, thấy tình cảnh trong phòng nàng nhất thời á khẩu.

      Trong phòng, Liệt Hỏa phía cởi trần, còn cởi quần, lúc này ống được cởi ra, ống còn chân, phân nữa quần màu đỏ còn dính đùi, lộ ra da thịt màu đồng cổ phối với ngọn đèn màu vàng kim nhìn là mỹ cảnh, bên cạnh hơi nước tỏa ra sương mù lượn lờ, làm cho cảnh mỹ cảnh này có chút lờ mờ. Lúc này nghe tiếng nàng mới ngẩng đầu, hai mắt đối nhau.

      Yên tĩnh, hai giây đồng hồ trôi qua như thế kỷ, hai người cùng nhau hét lên, nhiệt huyết toàn bộ bốc lên đầu, độ ấm từ 36 độ thẳng tắp bay lên trạng thái sôi trào 100 độ.

      -“Ngươi tắm rửa đóng cửa a”.

      -“Ngươi vào biết gõ cửa a”.

      Hai tiếng chất vấn đồng thời vang lên, Liệt Hỏa vội vàng luống cuống tay chân mặc quần áo, Tử Vũ nhanh như thiểm điện lui từng bước ra phía sau, đóng mạnh cửa phòng tắm lại, đứng dựa cửa, mặt ửng đỏ, tim đập dồn dập.

      -“ Liệt Hỏa vóc người đẹp, phải ?”. Quản gia Bạch dã trong tay cầm dụng cụ tắm rửa cho Liệt Hỏa, mặt mỉm cười đứng trước cửa.

      Phi Ngữ vẻ mặt mập mờ cười :” Có muốn nhìn thêm lần nữa ?”.

      Tử Vũ hít sâu hơi, khóe miệng co rút :” cần đâu”, bên nhấc chân hướng cửa phòng nàng bên cạnh vào, phía sau là tiếng cười của hai người nương theo tiếng rống giận của Liệt Hỏa truyền đến. Hôm nay nàng có ý tứ mà.
      thuyt thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 16: DẠY

      Bởi vì buổi chiều hôm qua gặp tình cảnh như vậy, cho nên bây giờ Liệt Hỏa cùng Tử Vũ, đứng trước mặt Tịch Mục thầm xấu hổ, hai người làm như để ý tới nhau, người này coi người kia tồn tại.

      -“Tử Vũ căn cốt rất kém cỏi, năng lực có, nhiều năm như vậy ta mới gặp lần đầu, ta nghĩ việc học công kích có khả năng, tối qua ta suy nghĩ cả đêm, nếu học công kích được, vậy luyện tốc độ , đánh lại ít nhất còn có thể bỏ chạy …”. Tịch Mục lắc đầu ảo nảo giải thích ý nghĩ của lão.

      -“Liệt Hỏa ngươi dạy Tử Vũ”, Tịch Mục xong lời cuối cùng, lời kết luận làm cho trái tim thu của hai người quay trở về.

      -“tại sao là ta? Nàng có tư cách gì mà bảo ta dạy tốc độ cho nàng?” Liệt Hỏa vừa nghe muốn dạy cho Tử Vũ, mặt mày xanh mét trừng mắt nhìn Tịch Mục.

      Tịch mục giương mắt trừng lại Liệt Hỏa :”Ngươi dạy chẳng lẽ ta dạy? Ta tại sao phải dạy?”.

      Liệt Hỏa nghe vậy nghiến răng trèo trẹo, Tịch Mục phải là lão sư của đế đô học viện, cũng phụ trách dạy học sinh ở đây, năm đó lão thấy có tư chất tốt, lại cùng Liệt Thanh là bằng hữu nên ra tay thu nhận , liền trở thành đồ đệ của lão, trừ ra đúng là ai có thể thu nhận Tử Vũ, đương nhiên nếu muốn Tịch Mục tìm tinh khác để dạy nàng cũng có vần đề gì, nhưng là như vậy mặt mũi của cũng còn.

      Tịch Mục thấy Liệt Hỏa xanh mét mặt, thầm nghĩ muốn báo thù ngày hôm qua lão bị cho ăn quyền, phất tay :” Tử Vũ giao cho ngươi, qua hai ngày ta kiểm tra tiến độ, nếu mà thấy có tiến triển là lỗi do ngươi, lúc đó gia pháp hầu hạ”. Dứt lời cũng cần biết Liệt Hỏa có đồng ý hay , chân như thiểm điện chạy mất dạng, Liệt Hỏa nắm chặt nắm đấm nhìn phương hướng Tịch Mục rời , hung hăng quơ quơ nắm đấm giận dữ.

      có ai chuyện, Tử Vũ thấy Liệt Hỏa mặt xanh mét trừng mắt nhìn mình, ho khan tiếng, hít sâu hơi :” chúng ta công ra công, tư ra tư, tối qua ta cũng có cố ý nhìn ngươi, ai bảo tốc độ ngươi nhanh như vậy, nếu ngươi hài lòng chuyện đó, vậy ta xin lỗi ngươi”. Liệt Hỏa nghe Tử Vũ nhắc chuyện tối qua, lời còn chưa ra khỏi miệng nghe nàng xin lỗi, ngẩn người thu lại tức giận nhìn nàng.

      Tử Vũ tiếp:” Nhưng mà ngươi là nam nhân, bị người khác nhìn cũng phải là cái đại gì, cần phải cứ khó dễ ta làm gì, bất quá ta tôn trọng riêng tư của ngươi, như vậy bây giờ có phải là ngươi có thể dạy ta rồi sao? Công tư phân minh, đó mới là chuyện đại trượng phu nên làm”.

      Liệt Hỏa nghe Tử Vũ xong, mặt cau có, lời nàng ra nghe như người đúng là , cũng biết ai mới là người bị hại, mặc dù cũng biết đại nam nhân bị nhìn như vậy cũng có thiệt hại gì, nhưng người xem lại chính là Tử Vũ, hiểu sao lại có cảm giác được tự nhiên, lúc này Tử Vũ như vậy, bên ngoài nghe như là xin lỗi, bên trong lại thầm trách hẹp hòi, đúng là lý mà.

      Liệt Hỏa lập tức hung hăng liếc Tử Vũ, nữa ngày sau khoanh hai tay hừ lạnh :”Được, nếu ta hẹp hòi, ta đây tự nhiên cũng muốn xứng với cái danh này, học sinh mới, chạy vòng quanh đế đô học viện ba vòng, tăng tốc độ đuổi theo ta”.

      Tử Vũ cho rằng Liệt Hỏa tứ chi phát triển đầu óc đơn giản, nghĩ tới đầu óc lại linh hoạt như vậy, rốt cuộc nàng chiếm được tiện nghi, ngược lại còn chọc giận , xong rồi, phỏng chừng chịu lý lẽ thao luyện nàng cho đến chết. Tử Vũ cười khổ chạy theo sát phía sau Liệt Hỏa, bên ngoài còn có chuyện tốt, bạch y cũng cho nàng tiết lộ tồn tại của .

      Đế đô học viện chiếm diện tích 340 mẫu, đường kính khoảng vạn thước, chu vi cơ bản mấy vạn thước, vòng trường là có thể vượt qua cuộc chạy maraton, ba vòng là vượt qua ba cuộc chạy maraton, đế đô học viện địa hình phải chỗ nào cũng bằng phẳng, chỗ là núi, chỗ là sông, chỗ cao, chỗ thấp, chỗ đại đạo, chỗ đường lớn, là bao la vạn tượng, chướng ngại vật nào cũng có. Vì để có chỗ để rèn luyện cho tiểu tinh, người ta còn trồng rừng cây, tạo ao đầm, đồi hố, còn có nơi vắng vẻ, tất cả đều dùng để khảo nghiệm, lộ trình chạy như vậy, ước chừng Tử Vũ có tồn tại được hay mới là vấn đề.

      Liệt Hỏa chạy tự nhiên dễ dàng ở phía trước, Tử Vũ phía sau thở hổn hển đuổi theo, Liệt Hỏa tư thế tiêu sái, rảnh rang có thừa, giống như là thong dong tản bộ, ngược lại Tử Vũ mồ hôi chảy ròng ròng, áo ngoài được cởi ra cột ngang hông, vẻ mặt chật vật, chạy lảo đảo như người say rượu.

      Thấy cảnh này, Tử Vũ đột nhiên nhớ ra câu , người là hoàng ly bay trời, ta là cẩu đuổi theo mặt đất, nàng như thế nào lại thấy nàng giống cẩu a, đuổi theo con hoàng ly là Liệt Hỏa, đúng là mệnh khổ, hoàng ly này lại là nam, cẩu này lại là nàng là nữ tử, thế giới này điên đảo.

      -“Nhanh lên chút, nhanh lên chút, tốc độ gì như vậy chứ?”. Liệt Hỏa ở phía trước tản bộ quay lại thấy Tử Vũ còn tản bộ hơn mình, tốc độ chậm rì rì, cao giọng giận dữ hét.

      Tử Vũ khổ thể , nhìn Liệt Hỏa phía trước, miệng co giựt, nàng nghĩ mình có thể chạy hết vòng, hơn nữa phỏng chừng còn mất thời gian quá hai giờ, nghĩ có lẽ là do hôm qua gặp chuyện tốt ở chỗ bạch y nam tử, bằng đừng vòng, phần mười vòng cũng có thể lấy cái mạng già của nàng, nhưng là xong vòng qua vòng thứ hai, nàng lại còn chút khí lực nào, hai chân bủn rủn nặng như đeo chì.

      Nhìn bên cạnh thấy cũng có tiểu tinh được huấn luyện tốc độ, thân hình bay nhanh vù vù như gió cuốn, làm cho mặt Tử Vũ đổ đầy mồ hôi ái ngại, Liệt Hỏa có thể chịu đựng đến bây giờ còn chưa có phát hỏa, khó được có lúc tính tình tốt như vậy.

      -“Nghiêm sư xuất cao đồ”. Liệt Hỏa nhìn Tử Vũ lo lắng rề rà bước, lạnh lùng cười, đến rừng cây lúc nãy bẻ xuống nhánh cây, thân hình nhoáng lên chạy đến phía sau Tử Vũ, vung nhánh cây đánh lên lưng nàng, quát:” Nếu muốn bị đánh, ngươi chạy chậm chút”.

      -“A, cứu mạng”. Tử Vũ chạy chậm, bả vai bị nhánh cây quất trúng chút, đau đớn, Liệt Hỏa cũng hạ thủ lưu tình. Thấy Liệt Hỏa chạy xong vòng hai theo tới, Tử Vũ cũng biết lấy đâu ra sức lực, chạy nhanh như gió về phía trước, cư nhiên cố gắng lại sinh ra tốc độ.

      Kim quang lóe lên, chỉ thấy ở phía trước nữ tử tóc tai bù xù chạy như điên, phía sau nam tử tóc đỏ tay cầm nhánh cây ưu nhã vạn phần theo, phía trước tốc độ của nữ tử mà chậm lại, nhánh cây trong tay liền quất xuống, nữ tử nhất thời được kích thích gia tăng tốc độ, lặp lặp lại như thế là đặc sắc.

      -“ được rồi”. Miễn cưỡng chạy xong vòng hai, Tử Vũ cảm giác các khớp xương như rời ra, té ngã đất, mặt đỏ bừng thở ra hơi, thể dậy nổi.

      -“Đứng lên”. Liệt Hỏa hung hăng quất quất nhánh cây xuống đất bên cạnh Tử Vũ, lập tức mặt đất cỏ bị tróc mảng lớn, kình phong quét lên người nàng đau đớn, nhưng Tử Vũ quả chút sức lực cũng có, nằm mặt đất, chỉ cảm thấy thân thể này còn là của nàng, đến cực hạn của nàng rồi.

      -“Heo”. Liệt Hỏa thấy uy hiếp Tử Vũ vô dụng, thấy sắc mặt cùng khí tức của nàng đúng là đến cực hạn, nếu còn tiếp tục xảy ra chuyện, cực hạn là có thể phát huy nhưng thể quá đáng. Hung hăng nhìn Tử Vũ, do dự chút, cúi người ôm lấy nàng để lưng, cõng nàng rời .

      Được Liệt Hỏa cõng lưng, cảm giác được tấm lưng rộng rãi cùng ấm áp dị thường, khỏi cọ cọ lưng Liệt Hỏa , mệt mỏi ngủ thiếp .

      Liệt Hỏa cảm giác được cọ sát của Tử Vũ, thân thể có chút cứng đờ, nghiêng đầu thấy Tử Vũ ngủ lưng , cắn răng hừ tiếng quay đầu, cõng Tử Vũ rời , hai mái tóc đỏ và đen bay bay theo gió, là hài hòa.
      thuyt thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 17: THÂN PHẬN BỊ BẠI LỘ

      Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, mỗi ngày từ sáng đến trưa, Liệt Hỏa dạy Tử Vũ công phu nhập môn, đốc thúc nàng chạy tăng tốc độ, xế chiều, Liệt Hỏa biết chạy đâu chẳng thấy tăm hơi, Tịch Mục cũng bận rộn nên ai để ý đến nàng, nàng thừa dịp lẻn đến chổ bạch y học tập, hai phương diện đồng thời cùng phát huy, nhờ vậy nàng tiến bộ lên ít.

      Nhoáng cái qua tháng, Tử Vũ vội vội vàng vàng cố gắng học tập chăm chỉ để tăng năng lực của chính mình, ngay cả lời cảnh cáo lúc trước thời điểm Liệt Hỏa biến thân thành nữ nhi nàng gặp lần đánh lần cũng quên mất, bởi vì Tử Vũ phải theo Tịch Mục học tập như hình với bóng, còn rảnh rang để nghĩ đến chuyện gì khác, tinh trong đế đô học viện cũng có ai để ý tới nàng, càng làm cho nàng có nhiều thời gian để học tốt hơn.

      Ngày hôm đó, sắc trời ôn hòa, mặt trời chiếu sáng rực khắp nơi, gió đưa làm ngọn cây phất phơ, cảnh sắc có cảm giác ý xuân dạt dào. Trong gian nhà, Tử Vũ tay cầm thanh trường kiếm ngắn đánh nhau với Liệt Hỏa, nàng có cách nào biến hình, cũng có thể lực cường hãn, nên chỉ có thể mượn công cụ để phòng ngự cùng công kích.

      Tử Vũ quơ trường kiếm trong tay, đầu đầy mồ hôi đánh tới Liệt Hỏa, Liệt Hỏa thần thái ung dung né tránh rất dễ dàng, trong lúc đó còn gắt gao cau mày, miệng ngừng hét:”Nhanh lên chút”. Tử Vũ cũng nhiều, kiếm trong tay hướng Liệt Hỏa mà đánh.

      -“Liệt Hỏa, Liệt Hỏa, ngươi có vị hôn thê từ bao giờ vậy?”. Trong lúc Liệt Hỏa cùng Tử Vũ so chiêu, đột nhiên vài đạo thanh bay vọt lại, Liệt Hỏa nhướng mày, trở tay bắt được trường kiếm của Tử Vũ, xoay người nhìn lại phía sau, Tử Vũ đồng thời cũng dừng tay nhìn qua.

      Vài bóng người bay nhanh mà đến, nhanh đến nỗi thấy cả bóng hình, vọt tới dừng lại trước người Liệt Hỏa , lúc này Tử Vũ mới thấy trước mặt mình là mấy tinh, trong đó có hai người nàng gặp qua, tên là Hách Thành gì đó cùng với nam tử bưu hãn, bên cạnh còn có hai nữ tinh, nàng tóc dài màu xanh, quần áo màu sắc như nước, dung nhan xinh đẹp, khí chất ôn hòa cao quý, nàng còn lại tóc màu vàng kim, quần áo màu đỏ ôm sát cơ thể đầy đặn, xinh đẹp bức người, nhìn qua thấy vô cùng sắc sảo.

      Hách Thành thân thể chưa dừng lại hẳn nôn nóng mở miệng hỏi tiếp:” Ta này Liệt Hỏa, ngươi quá đáng, chúng ta là huynh đệ nhiều năm như vậy, ngươi có vị hôn thê cũng cho ta biết, nếu hôm nay thủy Quyên vô tình nhìn thấy bảng danh sách kê khai lý lịch, xuất thân của học sinh ở đế đô học viện, chúng ta cũng biết, Phi Hổ, Lăng Tước, các ngươi xem, Liệt Hỏa có phải hay là rất quá đáng”.

      Nam tử bưu hãn đứng bên cạnh Hách Thành nhìn Liệt Hỏa gật đầu:” quả rất quá đáng”.

      Nữ tử xinh đẹp tóc màu vàng kim cũng bất mãn nhìn Liệt Hỏa :” Liệt đại ca, huynh có vị hôn thê từ bao giờ vậy? huynh sao cho chúng ta biết tiếng?”.

      Liệt Hỏa nghe vậy lạnh lùng “Đây là chuyện của ta”.

      -“ như vậy ngươi có vị hôn thê ư? Cái người tên là Tử Vũ sao? Cho tới bây giờ ta chưa từng nghe qua, lang tộc, có phải là gia tộc phú hào bậc nhất ở đế đô ?”. Hách Thành vừa kinh ngạc vừa hưng phấn nhìn Liệt Hỏa hỏi dồn dập, mãi ngừng.

      Liệt Hỏa cau mày lạnh nhạt quát:” Có cài gì đẹp mắt đâu mà đến đây hết vậy? , , các người có chuyện gì làm phải ? , hết ”. Vừa vừa bắt lấy cánh tay của Hách Thành cùng Phi Hổ, đẩy ra ngoài.

      -“Cho hỏi, ngươi có phải là Lạc Tử Vũ hay ?” Nữ tử mặc quần áo như nước tên Thúy Quyên nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên tới trước mặt Tử Vũ mỉm cười hỏi.

      Bọn Hách Thành cùng Lăng Tước, ba nhốn nháo ồn ào nghe hỏi cũng đồng thời quay lại nhìn Tử Vũ. Tử Vũ nhíu mày nhìn Liệt Hỏa cái, thấy Liệt Hỏa chau mày, sắc mặt khó coi, tâm trạng nàng khỏi cười khẽ bước tới, nheo mắt chống lại cái nhìn của Thủy Quyên cười quyến rũ :”Là ta”.

      -“ phải chứ, là ngươi sao? Ngươi là lang yếu ớt hôm đó?” Hách Thành ngay lúc Tử Vũ thừa nhận khỏi ngẩn người, hỏi nàng.

      Phi Hổ vòng quanh đánh giá nàng hồi lâu mới khẽ :”Quá yếu”.

      Lăng Tước vốn có ý ghen tỵ, nghe Tử Vũ thừa nhận, cũng đánh giá nàng vài lần rồi :”Bằng như ngươi mà xứng làm vị hôn thê của Liệt đại ca sao, ta khẳng định là ngươi dùng thủ đoạn, ngươi …”.

      -“Lăng tước, được thất lễ với Lạc tiểu thư”. Thủy quyên vẫn cười ôn nhu như nước, giọng có chút nhắc nhở, nhưng lại làm cho người ta như tắm trong gió xuân, ưa thích bội phần.

      -“Lạc gia? Ta hình như chưa từng nghe qua Lạc gia có nữ tử tên là Tử Vũ”. Phi Hổ chần chừ khó hiểu hỏi.

      -“Ta phải là Lạc tiểu thư gì đó, ta là lang tiền thế”. Tử Vũ thần sắc tự nhiên thẳng thân thế của mình, điểm cũng giấu diếm, nàng phải là Lạc tiểu thư gì đó, thân phận nàng thấp, nàng thấy cũng quan trọng, nàng nên với mấy tinh trước mặt này hơn.

      -“Hóa ra là thứ bình dân, hừ, biết xấu hổ …”.

      -“Lăng tước, chú ý từ ngữ của ngươi”. Liệt Hỏa nãy giờ vẫn im lặng, nghe vậy khẽ quát, trong mắt lên tia tức giận.

      Lăng tước bất mãn ủy khuất nhìn Liệt Hỏa :” ta là bần dân vốn xứng với huynh”.

      -“Ta cùng với nàng đính ước từ , bần cũng được, phú cũng được, đính hôn là vị hôn thê của ta, ta muốn nghe các ngươi thêm gì nữa, các ngươi , ngày mai còn có trận tỷ thí, hôm nay phải tranh thủ mà luyện cho sớm”. xong liền vung tay áo bỏ .

      Hách Thành và Phi Hổ liếc nhau, cau mày nhìn qua Tử Vũ, cũng gì nữa mà chạy theo Liệt Hỏa. Lăng tước khinh bỉ liếc nhìn Tử Vũ hừ lạnh, xong cũng xoay người đuổi theo Liệt Hỏa, còn Thủy quyên kia bộ dáng vẫn ôn nhu như trước, nét mặt cao quý gật đầu với Tử Vũ, sau đó cũng rời .

      Tử Vũ thấy mấy tinh tới nhanh cũng nhanh, hồi nhốn nháo ồn ào giờ bỏ hết, nhìn bóng lưng của họ, Tử Vũ rất bình tĩnh, thế thái nhân tình mà thôi, nàng thấy nhiều rồi, lúc trước nàng cũng muốn có người dựa vào để chống đỡ, bây giờ cũng có Liệt Hỏa đỡ giúp nàng hai câu, mặc dù nàng nghe lời kia của được lọt tai cho lắm, nhưng mà dù sao cũng đâu muốn có vị hôn thê là nàng, còn có thẳng tay tính toán với nàng là tốt lắm rồi, chẳng lẽ nàng lại muốn nâng niu nàng trong lòng bàn tay sao, nàng phải tự biết mình chứ, hơn nữa Liệt Hỏa tuy tính tình có kém chút nhưng dù sao vẫn là người quang minh lỗi lạc.

      Thấy Liệt Hỏa và mấy tinh đó xa, Tử Vũ thu hồi trường kiếm, nghĩ chắc trong khoảng thời gian ngắn trở lại, nàng liền tìm Bạch y, đại boss đó cũng chịu làm thầy của nàng, cũng cho biết tên, thần sắc lạnh nhạt, khí chất cao ngạo, nên nàng cũng khó thân cận với , tên thôi, nàng cứ kêu bằng bạch y, tạm thời cứ xem như đó là tên của .

      Ở chỗ bạch y nữa ngày, bạch y dạy giống Tịch Mục, coi trọng sức mạnh, mà chỉ chú trọng nội lực, cho nên trong thời gian ngắn cũng thấy có thành quả gì nhiều, nhưng khi đạt thành, tinh bình thường tuyệt đối phải là đối thủ, chậm nhưng mà chắc.

      Sắc trời tối đen, nàng mới từ thủy lao ra, nàng từng tìm kiếm thông tin về bạch y nam tử ở Thanh Tương phủ, cũng tìm tòi tư liệu ở chỗ Tịch Mục, nhưng thấy có ghi chép nào về , muốn biết lai lịch của chắc nàng phải tốn chút tâm tư cùng thời gian.

      sớm có thói quen mình trở về Thanh Tương phủ, Liệt Hỏa cũng chưa từng chờ nàng về cùng. Ánh trăng chiếu mặt đất phát ra ánh sáng trong vắt nhưng lạnh lùng, Tử Vũ mình vừa vừa chạy, vừa nhớ lại chút kiến thức mà hôm nay bạch y dạy.

      -“Ngươi là cái đồ lang đê tiện kia phải ?”. Mới được đoạn, thanh nguy hiểm có ý tốt đột nhiên vang lên, Tử Vũ dừng bước, ngẩng đầu nhìn tinh chắn trước người mình.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :