1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Liệt Hỏa Yêu Phu - Chu Ngọc (18/169)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 7: ĐẾ ĐÔ GIỚI

      Rơi xuống đất, Tử Vũ lăn hơn mười thước mới dừng lại được, xoa xoa thân thể, tóc tai bù xù, nàng khóc ra nước mắt.

      -“Ai da, lưng của ta, tay của ta, chân của ta a, đau chết mất”.

      Liệt Hỏa chạy theo Liệt Thanh, nghe tiếng vó ngựa của hồng mã phía sau chạy đến, nhíu mày, hồng mã này rất thích, xin ba nhiều lần, mà ba cho, bây giờ lại đem cho cái người gọi là vị hôn thê của , quả là quá khi dễ . Nghĩ vậy nên thèm nhìn lại, xem như tồn tại cái người tên Tử Vũ kia.

      Liệt Thanh cũng nghe thấy tiếng vó của Phong Diễm (tên con ngựa), quy đầu ra sau :”Tử Vũ … người đâu?”.

      tiếng kêu lên, tất cả đều dừng ngựa hướng Phong Diễm nhìn chỉ thấy lưng ngựa trống , đừng người ngay cả cọng cỏ cũng thấy.

      -“ Phong Diễm, Tử Vũ đâu?” Liệt Thanh ngạc nhiên hỏi Phong Diễm.

      Phong Diễm kinh ngạc quay đầu nhìn lưng mình, ánh mắt xấu hổ, nén cười :” Cái này phải do ta chạy nhanh làm nàng té, nàng hình như biết cưỡi ngựa a”.

      Liệt Thanh nghe xong gì, Liệt Hỏa ngẩn người cười to, ánh mắt vui vẻ. Liệt Thanh vuốt vuốt mày, trong mắt thấp thoáng ý cười, nhìn khuôn mặt vui vẻ của Liệt Hỏa , trầm giọng :”Quay lại”. Vừa vừa quay đầu ngựa.

      -“Liệt Thanh, Liệt Thanh, đợi ”.

      Đầu ngựa còn chưa kịp quay, thấy Tộc trưởng lang tộc bay nhanh qua núi mà đến.

      -“ Huynh đệ, ngươi nhận cái này a”.

      Tộc trưởng lang tộc đứng trước mặt đám người Liệt Thanh, chỉ vào Tử Vũ bị ông ấy xách tay.

      Lúc này Tử Vũ bị Tộc trưởng lang tộc xách tay, xấu hổ cúi đầu dám nhìn ai, đầu tóc đầy cỏ, người quần áo vốn ít bây giờ lại bị rách lỗ chỗ, mặt mày lem luốc, nhìn ra diện mạo.

      mất mặt, nàng rơi xuống ngựa bị người Tộc trưởng lang tộc nhìn thấy còn cười nhạo nàng, ngay cả thời gian để nàng chỉnh đốn trang phục cũng có, sợ đám người Liệt Thanh mất, xách nàng như xách hàng hóa đuổi theo, còn làm giống như là nhà mẹ đẻ đưa tới, làm nàng mất hết mặt mũi.

      Ha ha ha ha, Liệt Hỏa kiêu ngạo cười to, lao đến, bộ dáng buồn cười. Hơn nữa chủng tộc ngựa là chủng tộc cấp thấp thể biến hình, thường để dùng làm vật cưỡi, nghĩ cho dù là cách cưỡi ngựa của các chủng tộc dù giống nhau, sống 18 năm như vậy lần đầu tiên nhìn thấy lang biết cưỡi ngựa.

      Liệt Thanh hướng Tộc trưởng lang tộc gật đầu, quay đầu nhìn Liệt Hỏa :” Tử Vũ cưỡi được ngựa, tốc độ của Phong Diễm lại quá nhanh, ngươi chở con bé”. Dứt lời đợi phản đối, Tộc trưởng lang tộc liền đem Tử Vũ ném tới ngồi sau lưng .

      -“Tại sao ta phải chở nàng?”. Liệt Hỏa giãy nãy hướng Liệt Thanh phản đối.

      -“Con bé là vị hôn thê của ngươi, ngươi chở, ai chở?”. Liệt Thanh trừng mắt nhìn Liệt Hỏa rống lên.

      Liệt Hỏa liền nghẹn họng, xoay người hung hăng trùng Tử Vũ, thân thể cứng ngắc thẳng đơ ngồi ngựa.

      -“ thong thả, thong thả, tiễn, tiễn”.

      Tộc trưởng lang tộc tươi cười, nhìn Liệt Hỏa phất phất tay, bước như bay, hướng phía sau chạy , trở về liền đổi nơi khác định cư, nếu Liệt Thanh đổi ý thể tìm ra bọn .

      -“Ta cho ngươi biết, ngồi cách xa ta chút”. Liệt Hỏa thân thể cứng ngắc nghiến răng .

      chưa dứt lời, chỉ thấy Tử Vũ dứt khoát ôm chặt lấy eo , ngửa đầu nhìn khiêu khích. Giỡn sao, nàng vừa bị té, tốc độ của ngựa ở giới như thế nào nàng lãnh giáo, làm cho người ta chê cười lần là đủ rồi, nàng đâu có ngu, ôm hả, nàng muốn đầu thai sớm a. Quân tử trả thù ba năm muộn, bảo vệ cái mạng trước .

      -“Ngươi là đồ hỗn đản”. Liệt Hỏa trong nháy mắt thân thể cứng đờ, đưa tay bắt lấy Tử Vũ định giằng ra. Bên cạnh nam tử cùng Tử Vũ chuyện khi nãy cười ma mãnh :” muốn tiểu thư Tử Vũ ngã chết sao?”.

      Liệt Hỏa ngẩn ra, hung hăng hừ tiếng, cả giận :” mất mặt ta”. Xong vỗ vỗ đầu ngựa, phi như tên bay, bị ngã chết sao? Lúc nào ở giới có tinh bị ngã ngựa chết, cái người tên gọi Tử Vũ này đúng là ngàn năm mới gặp, vậy mà lại là vị hôn thê của , làm mất mặt.

      Được Liệt Hỏa chở, Tử Vũ rốt cuộc biết được cái gì gọi là tốc độ, hai bên tiếng gió thổi vù vù, đừng cái gì là thưởng thức cảnh vật, có nhìn được hay mới là vấn đề, chỉ thấy màu xanh vun vút bay qua rồi biến mất, trong trời đất nàng chỉ nhìn thấy cái duy nhất đó chình là con đường .

      Trời a, quá nhanh, Tử Vũ dám xem cái gì, chỉ biết ôm chặt Liệt Hỏa, vùi đầu vào lưng nhắm chặt mắt lại.

      Liệt Hỏa nghiến răng nghiến lợi, càng thêm giận, sắc mặt có chút đen, chút hồng, chút xanh pha chút xấu hổ. Bên cạnh tam thỉnh thoảng liếc mắt qua cái cười cười, càng làm cho Liệt Hỏa thêm khó chịu, càng thúc ngựa chạy nhanh, ngựa đen phi cơ hồ như muốn bay lên.

      Liệt Thanh hình như rất gấp rút, ngừng nghỉ, qua thành, qua thị, đến khi mặt trời thứ mười lên cao, họ được ba ngàn dặm.

      Vọng Thành, đế đô của giới, nhìn nơi này thấy như đây là kinh đô của La Mã cổ đại, với kiến trúc xây dựng bằng đá xen lẫn ngọc bích nhìn qua huy hoàng tráng lệ, có ưu nhã, có yên tĩnh, có ồn ào, tất cả mọi phong cách đều được hội tụ tại đây.

      Người người đến, quán rượu, tiệm buôn mọc đầy đường, ngã tư đường rộng lớn, tiếng người chuyện, tiếng người mua hàng, trả giá, ồn áo náo nhiệt. Các tinh ngênh ngang lại, có hình người có hình thú tạo thành thế giới kỳ dị, lạ lẫm. Nhưng là bây giờ Tử Vũ có tâm tư để thưởng thức.

      -“Tử Vũ, đây là nhà của chúng ta”.

      tòa thành màu đỏ, được xây dựng với kiến trúc giống các tòa thành khác, rộng rãi, bài trí sang trọng, xinh đẹp nhìn rất phú quý. Nhưng tất cả đều được Tử Vũ để vào mắt, nàng bây giờ toàn thân cứng đờ, mắt vô thần, có chút khí lực nào nhào vào phòng được an bài cho nàng, leo lên giường nhắm tịt mắt.

      Ngủ giấc mãn nguyện, nàng mới tỉnh dậy, nằm giường nhìn tảng đá nóc nhà, nàng còn chưa có chết, nàng là còn chưa có bỏ mình, ứng với câu sức người là vô hạn a. Nhớ đến mười ngày chạy như điên lưng ngựa, khóe miệng liền rút gân, hai chân bắt đầu rung rẩy, đau đớn đến chết lặng, phải là người mà.

      Nhe răng nhếch miệng nằm giường, Tử Vũ lĩnh hội mười ngày ngựa, thân thể rã rời thể nhấc nổi tay chân, đây là kỳ thị chủng tộc a, ngờ có ngày nàng cũng gặp phải kỳ thị chủng tộc, người lấy cái gì so với a. Như vầy phải là muốn lấy mạng nàng sao? là khóc ra nước mắt mà.

      CHƯƠNG 8: HỌC

      Tử Vũ, ngươi tỉnh rồi? Ngươi ngủ cũng lâu”.

      nam tử đẩy cửa bước vào, khí chất nho nhã, tươi cười, là khuyển chuyện với nàng hôm đó, nàng đoán hình như là quản gia trong nhà.

      tới trước mặt Tử Vũ thấy nàng mở to mắt trông chừng , bất động, khỏi lắc đầu:” Ngươi như thế nào lại yếu như vậy?”. xong đưa tay khoát lên vai nàng, nàng liền cảm giác được cỗ nhiệt lực từ vai truyền vào, thân thể lập tức bớt đau đớn
      .
      -“Cám ơn”. Nàng hai tay cử động ngồi dậy.

      Quản gia mỉm cười:”Ta là tổng quản phủ Thanh Tương, tên là Bạch Dã”. (Ở đây mình biết gọi là phủ gì, nguyên văn là: “Thanh đem phủ”, chả biết phủ gì, thấy các bạn ở nhà khác để là Thanh Tương nên mình mạn phép để phủ Thanh Tương, các bạn thông cảm).

      Tử Vũ nghe Bạch Dã vậy nhớ ra đường , Liệt Thanh biết nàng ở nơi hẻo lánh chưa từng xuất môn sợ nàng nhàm chán, nên lệnh cho vài người đến chuyện phiếm giúp vui cho nàng, chỉ là lúc đó Tử Vũ khổ sở vì cưỡi ngựa nên để ý, bây giờ nhớ ra liền có chút ấn tượng.

      Ở quốc gia này, giới cùng phàm nhân đối nghịch, ân oán sâu đậm nên hai phương phân chia ranh giới rất ràng, lấy sông Hoàng hà để chia giới, nguyên nhân thù địch còn có thể tra được. Vua ở giới tại là Long đế cùng hai tướng hộ quốc là Bạch Hổ cùng Chu tước, dưới 2 tướng quốc là Xích báo, Tử ưng, Lam xà, Thanh khuyển, chỉ chuyện với nhau bằng thực lực.

      Nghĩ vậy trong lòng Tử Vũ ánh sáng chợt lóe, Thanh khuyển, Thanh Tương phủ, ông trời ơi, cha chồng tương lai của nàng thực lực thể coi thường a.

      Bạch Dã thấy Tử Vũ hai mắt đột nhiên sáng ngời, lắc đầu, vào đế đô đến Thanh tương phủ, có nhiều ánh mắt nhìn nàng tôn kính như vậy mà nàng hay biết, bây giờ mới phát ra có thể thấy được lúc đó nàng mệt mỏi cỡ nào.

      -“Tử Vũ tiểu thư, nếu thức dậy, mau theo ta đến phòng khách, đại nhân chờ”. Tử Vũ nghe vậy gật đầu, im lặng theo. tới Liệt Thanh thôi, tới nàng liền cảm thấy lo lắng, giới, nếu để người kia phát nàng là người, chắc bị ngũ mã phanh thây mất a.

      Phòng khách, dưới chân trải thảm hồng, cái bàn màu vàng kim óng ánh được đặt ở trong phòng. Liệt Thanh cùng Liệt Hỏa ngồi đối diện, đứng bên cạnh là ba nam tử và nữ tử, thấy Tử Vũ đến, Liệt Thanh nhìn nàng ôn hòa :” Tử Vũ, còn mệt ?”

      Nàng cười hướng Liệt Thanh :”Còn chút ạ”.

      Tử Vũ được Bạch Dã an bài ngồi bên cạnh Liệt Hỏa, thấy ngồi tựa vào ghế mắt nhắm ngiền, vẻ mặt mệt mỏi, hiếm khi thấy nàng mà cãi vã.

      Liệt Thanh từ ái :”Con chưa biến hình được, như thế khổ cho con, chỉ là thời gian mười ngày sắp hết, đến ngày Liệt Hỏa biến nữ nhi, lúc đó lực của nó rất yếu nên phải gấp rút về ngay”.

      Tử Vũ nghe Liệt Thanh mới hiểu tại sao phải ngày đêm ngừng nghỉ, nhìn bộ dạng mệt mỏi, nàng tiếc vì bỏ lỡ lần biến nữ nhi của . dùng ánh mắt gian tà nhìn , đúng lúc cũng vừa mở mắt, thấy nàng nhìn, liền trừng mắt lên:”Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, nếu ta đánh chết ngươi”.

      Tử Vũ nheo mắt:”Ngươi nghĩ ta đánh lại ngươi sao?”

      Liệt Hỏa khinh miệt hừ lạnh, còn hỏi, cần xuất ra toàn lực, dùng móng vuốt vả nàng cái, nàng liền chết, với lại còn chưa hóa hình được, có cấp bậc đấu với . Tử Vũ thấy giằng co lại liền hắc hắc cười lạnh, liếc mắt cái quay đầu thèm tranh cãi.

      Liệt Thanh vẻ mặt nghiêm túc trừng Liệt Hỏa cả giận :”Liệt Hỏa sao lại thế?”.

      -“ , đánh lại là đánh lại, điểm ấy ta thừa nhận”. Tử Vũ ngắt lời Liệt Thanh, cười để ý .

      Liệt Thanh im lặng nhìn Tử Vũ, Liệt Hỏa nghe vậy khoanh tay hung hăng nhìn nàng:”Ngươi biết chuyện”.

      Tử Vũ gian xảo nhìn lại Liệt Hỏa cười :”Sau này ngươi lúc biến nữ nhi đừng để ta thấy, nếu , ta thấy lần đánh ngươi lần, xem ngươi mạnh thế nào?”. Biến nữ nhi là lúc lực mất hết, nàng nghe tin này tốt a.

      Liệt Hỏa mặt mày xanh mét, lửa giận lại lên, đánh quyền về phía Tử Vũ hét:”Bây giờ, ta đánh ngươi trước”.

      -“Ba ba, Liệt Hỏa đánh con”. Tử Vũ thèm tránh, nàng nhìn Liệt Thanh cười ma mãnh .

      Mấy người nãy giờ đứng bên cạnh xem kịch vui khỏi cười ra tiếng, Bạch Dã nhanh tay bắt được tay Liệt Hỏa cười : “Lấy mạnh hiếp yếu, tác phong này tốt a”.

      Mặt Liệt Hỏa liên tục biến đổi bảy sắc cầu vồng, ngực bụng phập phồng, hung hăng trừng Tử Vũ, nghiến răng nghiến lợi:” Ngươi chờ đó cho ta”. xong liền quyền nện xuống bàn, làm cái bàn đóng bằng gỗ quý nát vụn góc.

      Liệt Thanh thấy vậy cùng Bạch Dã liếc mắt cái, Liệt Hỏa bị biến nữ nhi, tuy bề ngoài có biểu gì nhưng trong lòng lại rất để ý, nếu ai nhắc đến chuyện đó tiếng nào quay mặt bỏ , thấy vậy trong lòng bọn họ rất khó chịu. Bây giờ mới nghe Tử Vũ câu nổi giận, 18 năm qua chưa từng thấy, thấy Liệt Hỏa thương tâm phẫn nộ, mắt hai người sáng lên.

      -“Tử Vũ, ta giới thiệu cho con mấy trợ thủ cũng là bằng hữa của ta, bọn họ đều là thân tính nên nếu sau này có chuyện gì, có ta con có thể tìm bọn họ”. Liệt Thanh trầm mặc giây lát giới thiệu mấy người nãy giờ đứng bên cạnh nhìn nàng cười.

      -“Đây là Hắc Sa thúc thúc, Hoàng Diệc thúc thúc, Thu Đình thúc thúc, và dì Phi Ngữ”. Công phu lấy lòng người của Tử Vũ tệ, nhìn mấy vị nam nữ trưởng bối trước mắt, là quản của thanh tương phủ, tuổi cùng Liệt Thanh, Tử Vũ liền tươi cười chào hỏi, trước lấy lòng người sau này cũng lỗ lã gì.

      Dì Phi Ngữ cười gật gật đầu nhìn Tử Vũ:” ngoan, so với Liệt Hỏa đúng là đáng hơn nhiều, sau này có việc con cứ đến tìm ta”.

      Giới thiệu làm quen vài câu, Liệt Thanh với Tử Vũ:” hai ngày nữa đế đô học viện khai giảng, ta bảo dì Phi Ngữ ghi tên cho con, hai ngày sau con cùng Liệt Hỏa học, ở đây lão sư dạy con cách công kích cùng phòng thủ”.

      -“ học a?”. Tử Vũ há to miệng, có lầm , quái còn phải học? Đầu năm nay tinh tiến bộ.

      Liệt Thanh gật đầu:”Đế đo học viện có thầy giáo tốt nhất, lão sư dạy cho con biết làm thế nào để tiến công cùng phòng thủ, cũng dạy chút kiến thức về giới, Tử Vũ, phải chăm chỉ học tốt, giới bây giờ mặc dù rất yên bình, nhưng vẫn có công bằng giữa mạnh và yếu, nơi này hết thảy đều phải dựa vào thực lực, dùng sức mạnh để chuyện, bất kể thế nào con cần phải có năng lực để tự bảo vệ mình”.

      Tử Vũ nghe lời chân tình của Liệt Thanh, liền gật gật đầu cười, nhưng tâm trạng lại rất bất an, nàng thầm kêu khổ, nàng phải lang , học như thế nào đây? Ông trời, ông hại người cần đền mạng mà.
      thuyt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 9: KHÍ THẾ

      Hai ngày nhoáng cái trôi qua, trong hai ngày này, tâm trạng Tử Vũ vừa tò mò vừa khổ tâm.

      Ngày thứ ba, nàng cùng Liệt Hỏa đến cái nơi gọi là đế đô học viện.

      Thân thể khỏe lại, Tử Vũ mới chú ý nhìn Vọng Thành, phồn hoa đô hội pha lẫn chút thần kỳ, với kiến trúc La Mã cổ đại độc đáo, nóc nhà hình tam giác, được ánh mặt trời chiếu sáng tỏa ra các loại màu sắc xinh đẹp lung linh, phong cách có vẻ giống với thời cận cổ đại Ai cập, có đủ các loại thương phẩm, đao kiếm, đạn pháo, cổ bình …

      tinh cấp thấp là những tinh thể biến hình, được dùng để làm công cụ lại đường, nàng trừ gặp qua còn có lừa, thỏ cao bằng nửa người, gà xinh đẹp, cuối cùng nàng còn nhìn thấy con heo màu trắng chở tinh lưng, nàng rúng động, đứng nhìn hoài quên cả bước .

      -“Ngu ngốc, mất mặt”. Liệt Hỏa đến cửa đế đô học viện mà chẳng thấy bóng dáng Tử Vũ đâu, bèn quay lại tìm, nhìn thấy bộ dáng ngốc ngếch của nàng, cùng với con heo giằng co, nàng đứng hình trước mặt cản đường cho nó qua. Liệt Hỏa nhìn thấy liền bực bội, bước qua, nắm áo Tử Vũ rít lên, bay nhanh hướng đế đô học viện chạy , mất mặt .

      Liệt Hỏa đường gầm gừ, Tử Vũ hồi phục lại tinh thần, thắc mắc chuyện heo cũng có thể dùng làm phương tiện giao thông nữa, phát trước mặt là đại môn có ghi bốn chữ đế đô học viện.

      -“Ngươi nghe kỹ cho ta, gây ra chuyện gì tự mình lo lấy, đừng có tìm ta”. Liệt Hỏa giận dữ bỏ , để lại Tử Vũ mình đứng ở cửa. Tử Vũ để ý , nàng nhìn nửa ngày 4 chữ đế đô học viện, hít sâu hơi, nặng nề bước vào trong, nàng bây giờ còn đường để quay lại.

      Đế đô học viện, thể dùng từ lớn mà là lớn thể hình dung được, mặc dù nàng chưa từng qua cửa phật, nhưng nghĩ nơi đó so với nơi này là tiểu so với đại, ai có thể đến được học viện lớn như ở Bắc Kinh, ở Mỹ, ở , phỏng chừng chỉ có Bill Gates mới có thể được.

      Ngoài lớn dọa người ra, bên trong cái gì cũng có, bầu trời, mặt đất, nước trong, mây trắng, cái gì ngươi có ở đây có, ngươi có phỏng chừng ở đây cũng có, còn có khổng tước cùng hoàng ly, bạch ngư cùng hồng lý, Tử Vũ rốt cuộc cũng hiểu được, thế giới to lớn thiếu điều kỳ lạ.

      còn ngẩn ngơ, nàng tìm được lớp học dành cho lang mới, nào xã hội, nào học thuật, chưa kịp lên tiếng hỏi han bắt đầu vào lớp.

      -“Lạc Tử Vũ, lang ”. Lão sư phụ trách lớp học sinh mới mắt nghiêm khắc nhìn Tử Vũ cái, nét mặt lên tia thần sắc coi thường, căn cốt vô cùng yếu nhược, lang trời sinh tính hung tàn cùng mạnh mẽ, yếu như vậy nhìn là biết người này cửa sau, lập tức thèm lý. Tử Vũ sờ sờ mũi, vào đứng ở cuối cùng.

      -“Hôm nay, là buổi học đầu tiền của các ngươi, đế đô học viện chỉ dạy người tinh , ở chỗ này bất kể các ngươi có là thiếu gia hay tiểu thư, là vương tử hay công chúa đều đem tính tình thu hết lại cho ta, hết thảy đều phải dùng thực lực để chuyện, nếu ai chịu nổi mau mau cút sớm, đế đô học viện cần người yếu, giới cũng cần.”

      Mấy con lang vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt kiên định, tiếng nào, tiếp thu những lời giáo huấn kia, tất nhiên, trừ Tử Vũ.

      Lão sư hài lòng nhìn lượt lang năm nay, gật đầu “Tốt, khóa mới,lúc đánh nhau bảy phần dựa vào thực lực, ba phần dựa vào khí thế, khí thế phải vượt đối phương, khí thế nếu yếu hơn đối phương như vậy khi đánh nhau yếu hơn phần, thua trước khí thế, điểm ấy tuyệt đối được xảy ra ở đế đô học viện, bây giờ theo ta, cho ta thấy chút lĩnh ngộ của các ngươi”.

      Đứng thảm cỏ, lão sư tiện tay mở danh sách, kêu lên: “Số 1, Lạc Tử vũ…”. đứng ở cuối cùng, vừa nghe nàng cư nhiên lại xếp số 1, rên lên tiếng, rề rà lên, vận khí thối mà, nàng muốn nhìn chút như thế nào là đối chiến cũng được.

      Cùng với số 2 đứng đối diện cỏ, cách nhau năm thước, lão sư lạnh lùng :” thời gian ba khắc, bắt đầu”

      Tiếng vừa dứt, Tử Vũ đột nhiên chạy lại giá để binh khí, làm toàn bộ lang kinh ngạc.

      -“Ta là khí thế”. Lão sư thấy động tác của Tử Vũ, trong mắt phát hỏa, trầm giọng quát.

      -‘Ta biết”. Tử Vũ rất nhanh cầm lấy đại đao như đao của Quan Công, bước hai bước trở về, cầm chặt quan đao dựng đất, tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười to ha ha ha.

      sân tiếng động, toàn bộ lang đều im bặt trân trối nhìn Tử Vũ, bây giờ ở đây cho dù tiếng kim rơi chắc cũng nghe thấy.

      Tử Vũ cười xong ba tiếng, đảo mắt nhìn thấy đối diện là lang rất bưu hãn, khí chất nam tính, khó hiểu nhìn nàng, nàng khỏi thầm tự vấn, vô dụng sao? Hai năm nay có tiền, có xem tv, nhưng nàng nhớ khi bé xem sách Tam quốc diễn nghĩa, nơi nào lão Quan Công xuất , chỉ cần cầm đao ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, quân địch đều sợ hãi thối lui, kinh hồn bạt vía, hôm nay nàng làm theo như thế nào lại có hiệu quả.

      Nàng rất nhanh nhìn qua đám quái, thấy tất cả đều cường trán, khí chất hung ác, nàng thấy hành động kia có hiệu quả gì liền nghĩ ra kế khác, vứt đại đao quan công nàng chạy nhanh đến giựt quyển sổ điểm danh của lão sư, tư thái vô cùng nhàn nhã, thảnh thơi, nàng hôm nay mặc bộ trang phục áo ngắn quần dài màu trắng, trông cũng có chút phong độ, chút khí thế.

      Nhìn lang đối diện, Tử Vũ lạnh lùng mỉm cười, khí chất ôn nhu nho nhã, thần sắc sâu lường được, nghe đâu năm đó Gia Cát Lượng trận dụng kế thất bại, thần thái rất tự nhiên, thể đoán dò, kế sách đó vậy mà có thể đánh lui quân địch. Quan Vũ làm được, ta liền đổi Gia Cát Lượng, văn hóa Trung Hoa ngàn năm, sợ tiểu lang như ngươi sao, cho ngươi được lãnh ngộ cái gì gọi là khí thế.

      Yên tĩnh, yên tĩnh đến dọa người, Tử Vũ nhìn đối phương cười đến là sáng lạn, ai còn dám cùng Gia Cát Lượng so khí thế a, ta chỉ học ba phần thôi cũng khiến tay chân ngươi run rẩy.

      -“Còn 1 khắc”. Lão sư khó chịu đoạt lai sổ điểm tay nàng.

      Tiểu lang nọ đứng đối diện Tử Vũ, đánh giá nàng từ xuống dưới, nghe lời nhắc nhở của lão sư, liền nghiêm sắc mặt, ngửa mặt lên trời rống to, chỉ nghe tiếng sói tru hung tàn, kinh thiên động địa phát ra, đây chính là bản tính của loài sói. Tử Vũ nghe thấy vô cùng kinh hãi, nghe như tiếng sấm rền bên tai làm nàng rét lạnh, ý thức lui lại phía sau.

      -“Cái này mới gọi là khí thế”. Lão sư chỉ vào lang vừa mới rống to, hài lòng gật đầu, chỉ điểm cho những lang phía sau, nàng thấy vậy liền trở nên bối rối.

      -“Nhìn cũng tệ, đáng tiếc lại là đứa ngu ngốc”. Cúi đầu trở về đội ngũ, nghe thấy những lời nghị luận của quần chúng, nàng càng cúi đầu sâu hơn, mất mặt, mất mặt, người mà bảo so khí thế với động vật, bản chất khác nhau mà.

      -“Ngươi đứng góc tường cho ta”. Lão sư lưu tình câu làm cho buổi học đầu tiên của Tử Vũ là rất vinh quang được đứng ở góc tường.
      thuyt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 10: KIỂM TRA SỨC MẠNH

      Buổi chiều tại Thanh Tương phủ, Liệt Thanh vắng mặt, Liệt Hỏa biết chạy đâu, hai khuyển Bạch Dạ cùng Phi Ngữ nhìn Tử Vũ chúi đầu ăn cơm, Phi Ngữ hỏi:”Hôm nay học gì?”.

      -“Khí thế”.

      -“Kết quả thế nào?”.

      -“Đứng góc tường ngày”.

      -“ cho ta biết con bây giờ làm gì?” Bạch Dạ hỏi nàng.

      Tử Vũ ngẩng đầu, vẻ mặt vặn vẹo, dùng ánh mắt chọi gà nhìn Bạch Dã cùng Phi Ngữ :” luyện khí thế”.

      Phi Ngữ phì cười, Bạch Dạ trầm tĩnh gật gật đầu:”Mắt chọi gà cũng là kế hay để luyện khí thế, có kiến thức, có kiến thức”.

      Được Bạch Dạ cùng Phi Ngữ an ủi tâm trạng nàng đỡ hơn, ăn cơm xong ngồi giường, tát vào mặt vài cái mới làm cho khuôn mặt cứng ngắc cùng với ánh mắt chọi gà khôi phục lại, thở dài ngã vào giường, nhìn tảng đá nóc nhà.

      -“Thượng đế a, có người , ngươi đóng cửa lớn của người lại mở cho người ta cửa sổ , còn ta, ngươi đóng cửa lớn cũng nên cho ta cửa sổ thôi, có đâu ngươi lại đem cho ta cửa lớn khác, ngươi là cố tình đày đọa ta”.

      Trước kia mất người thân, còn mang nợ, nhưng ít ra vẫn là ở nhân giới, bây giờ bỗng nhiên có vị hôn phu, có người nhà, có ăn có mặc, đối với trước kia bù lại rất nhiều, nhưng tại sao là giới, chẳng lẽ thể thập toàn thập mỹ.

      Thở dài hơi, đột nhiên nghĩ đến chuyện, nàng nhảy dựng lên đánh vào khí quyền, nhớ ra, lúc ấy hỗn loạn nàng quên mất đòi tộc trưởng lang tộc ba phần tiền cưới của mình. Đem nàng bán, đồng nàng cũng có, lại giàu to.

      Lại thở dài, ôm đầu, trừng mắt nhìn ra ngoải cửa sổ, bầu trời đêm đen nhánh, sao sáng lung linh, đẹp, khí lại ô nhiễm, rất trong lành thanh mát, ở đây sinh thái tốt.

      Ôm chiếc gối vào lòng chặt, ở giới hơn mười ngày, lúc đầu vô cùng hoảng sợ, theo thời gian nàng có chút bình tĩnh hơn, trở về được, vậy chỉ có thể cố gắng ở đây sống sót, ở đây, thế giới hoàn toàn xa lạ, cái gì nàng cũng biết, hết thảy nàng đều phải dựa vào chính mình, nàng phải kiên cường hơn nữa.

      Sờ sờ nước mắt biết chảy xuống từ khi nào, nàng nhìn bầu trời đêm cố gắng tươi cười, kiên cường, phải, càng ngày nàng cần phải kiên cường, quá khứ là quá khứ, tương lai mới là cái đáng phải lo.

      Ngày thứ hai, cũng gặp Liệt Hỏa, biết đâu, Tử Vũ học mình.

      -“Thành tích hôm qua của các ngươi đáng lo, hôm nay ta kiểm tra thực lực các ngươi, tiểu yếu ớt kia, đừng làm phí thời gian của ta”. Lão sư vẫn nghiêm nghị như trước, nhìn nàng . Đúng là với nàng nhưng nàng lại có cách nào phản bác, thực lực mới là quyết định tất cả, nàng bây giờ phải cố gắng thôi.

      -“Các ngươi hãy dùng toàn lực đánh mạnh vào tường”. Lão sư dẫn theo tất cả lang đến bức tường trầm giọng .

      Tử vũ nhìn thoáng qua bức tường trước mặt, cao chừng hai thước, rộng bốn thước, biết dùng cái gì để xây, thoạt nhìn nhìn như là bằng đá.

      -“Lạc Tử Vũ, hôm nay ngươi cuối cùng”. Tử Vũ thở dài hơi, lang công kích là cái gì nàng cũng chưa biết, đánh thế nào đây, bây giờ mặt mũi quan trọng hơn, phải cố gắng hết sức dấu vụng về của mình.

      Oanh, lang xuất sắc nhất hôm qua, phi thân nhảy ra, cánh tay nâng lên giơ móng vuốt đánh vào bức tường, chỉ thấy đá vụn vỡ ra, bức tường bị nát miếng nhưng vẫn thay đổi hình dạng.

      Nhìn thấy, tử vũ than thở, nhìn xuống tay mình, trắng trắng, thon dài, cũng có chút khỏe mạnh, tay nàng phải là tay tiểu thư đài các gì, cũng phải là có sức, nhưng mà muốn tay đánh đá …, nàng khi xưa có học kim chung trảo, thiết bố sam, càng có học công phu dùng tay chém đá, nếu sớm biết hôm nay cần dùng, lúc đó nên học thủ đạo mà nên học kungfu Trung Quốc a.

      -“Hắc hắc, nhìn xem, học sinh mới năm nay kiểm tra sức mạnh”. Xa xa thanh truyền đến, Tử Vũ ngẩng đầu nhìn qua liền trợn mắt, hôm qua nay vẫn thấy mặt Liệt Hỏa, bây giờ thấy đứng xa xa cùng với mấy nam tử nhìn qua bên này.

      Liệt Hỏa nhìn thấy Tử Vũ, nhướng mày :” Học sinh mới có cái gì hay mà xem”, vừa vừa nhấc chân định khỏi. Nam tử tuấn tú bên cạnh nắm vai níu lại.

      -“ , nhìn chút, dù sao bây giờ ta cũng rảnh, xem xem có gì hay ho .”

      Đứng bên cạnh nam tử tuấn tú kia là nam tử cường trán, mở miệng : “Hách Thành, ngươi rất mạnh rồi, những lang mới đó, có gì để xem?”

      Hách Thanh cười a a, bên bắt lấy Liệt Hỏa, bên bắt lấy nam tử cường trán kia kéo :” Nhìn mới biết được có gì hay hay .” , vừa vừa hướng học sinh mới đến, vẻ mặt nhàng thanh tú, là người tài giỏi ngụy trang.

      -“Lạc Tử Vũ, tới phiên ngươi”. Lão sư muốn kết thúc kiểm tra thấy Tử Vũ cúi đầu đứng tại chổ nhúc nhích, tức giận quát lên.

      Tử Vũ khóe mắt liếc nhìn Liệt Hỏa cùng hai bên cạnh , thầm cắn răng, nàng muốn mình bị mất mặt trước Liệt Hỏa, xem ra bây giờ có cách nào rồi, được, nàng liều mạng, muốn cười cho cười.

      Hít sâu hơi, Tử Vũ bắt chước hành động công kích của lang , kêu lên tiếng sói tru ra gì, nhảy lên hướng bức tường phóng tới, như trái cầu ném vào giỏ, nàng đưa cánh tay lên chộp vào bức tường. có đá vỡ, có hòn đá nào rơi ra, bức tường cũng có chút dao động nào, thậm chí bụi đá cũng có, chỉ thấy bức tường vật to hình người nằm đó, trong trạng thái tấn công hoàn mỹ, từ cao hai thước chậm rãi từ từ trượt xuống, móng tay cào vào tường phát ra thanh kin kít như tiếng sấm, năm ngón tay như ấn ký, như như tường, trở thành tạo hình chưa từng có trong trăm ngàn năm qua.

      Liệt Hỏa nhìn thấy cảnh đó mắt trắng dã, hung hăng đánh vào khí cái, gỡ tay của Hách Thành bắt vai, bỏ lại câu:” Ngu ngốc”, xong xoay người muốn .

      Trong gian yên tĩnh, câu ngu ngốc của Liệt Hỏa làm người khác chú ý, Tử Vũ vách tường đỏ bừng cả mặt, thu lại tay chân dán mũi tường, nghe tiếng cười phía sau càng ngày càng lớn, tai cũng đỏ lên.

      quẩn bách, cỗ sức mạnh đột nhiên bắt lấy nàng, xách lên, Tử Vũ mở mắt nhìn thấy khuôn mặt tức giận của nam tử phóng đại trước mắt mình, nàng sợ hãi nhảy dựng lên.

      Hách Thành đánh giá Tử Vũ cả nửa ngày, rất phong độ :” Ta thấy ngươi là lang có tài năng nhất ở đây a”. Tử Vũ nghe lời này liền vui vẻ, lại chợt nghe Hách Thành tiếp:” Yếu ngay cả heo cũng bằng, vậy cũng dám lên kiểm tra, có thực lực, đúng là ra gì".

      trận cười to như sấm trút xuống, mặt mày Tử Vũ đỏ ngay cả mặt trời cũng bằng.
      thuyt thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 11: LIỆT HỎA LÃO SƯ

      -“Hách Thành, thôi”. Liệt Hỏa cùng nam tử cường trán kia nhàn nhạt nhìn Tử Vũ gọi Hách Thành.

      Hách thành nhìn gương mặt đỏ hơn mặt trời của Tử Vũ, rất bất nhã ngửa mặt lên trời vỗ vỗ vai nàng:”Ngươi từ nơi nào tới đây, căn cốt này của ngươi làm mất mặt lang ”. Dứt lời, vừa xoay người vừa lắc đầu bước theo nam tử cường trán cùng Liệt Hỏa.

      -“ đời sao có người yếu như vậy a?” Xa xa thanh bàn tán bay tới,mặt Tử Vũ đỏ đến nỗi thể nào đỏ hơn nữa.

      -“Ngươi chừng nào đánh rơi được khối đá vách tường, mới được quay lại học”. Lão sư phụ trách lớp biết nàng căn cơ vô cùng yếu nhược thèm lý, câu phạt nàng, sau đó mang tất cả lang rời , bỏ nàng lại mình với vách tường.

      Tử Vũ còn mặt mũi, chậm rãi dựa vào tường, ngẩng đầu nhìn bầu trời bóng mây, nàng hôm nay quá mất mặt. Nàng phải là , làm sao so bì với sức mạnh thiên tư của lang , bị cười nhạo cũng quá để ý, chỉ là khi đối diện với cười nhạo và châm chọc đó, nàng cũng thấy trong lòng được thoải mái.

      Nhưng cho dù thoải mái như thế nào nữa nàng cũng thể khắc phục được nhược điểm này vì nàng là con người, cái thế giới này sùng bái sức mạnh, nàng ở tại nhân giới, thân thủ cùng năng lực của nàng cũng có thể coi là thấp, nhưng ở đây nàng là lực bất tòng tâm.

      Hít vào hơi sâu, Tử Vũ cuối đầu nhìn vết đỏ tay rồi nhìn bức tường phía sau, trầm ngâm chút xoay người bỏ .

      -“Định đem lời của lão sư như gió thoảng bên tai a?”. thanh đắc ý vang lên bên tai Tử Vũ, nàng rất nhanh xoay người lại, nhìn thấy lão râu bạc, đứng vào vị trí nàng đứng lúc nãy, thổi thổi ria mép khóe miệng, híp híp đôi mắt ti hí nhìn nàng đánh giá.

      Tử Vũ rùng mình, quái này đến đây lúc nào, nàng chút cũng cảm giác được, vừa rồi ở đây chỉ có mình nàng, lão sư này thân thủ nhanh.

      Tử Vũ nhìn nhìn đánh giá lại lão râu bạc, quái này nàng đoán được, giống Liệt Hỏa nhạy bén, Liệt Thanh trầm tĩnh, càng giống với lão sư ác cảm với nàng kia, nàng nhíu mày:” Tại sao ta thể coi lời lão sư như gió thoảng bên tai?”.

      Lão râu bạc nháy nháy đôi mắt , vòng quanh Tử Vũ vòng gật đầu cười ranh mãnh :”Những lời này đúng ý ta, bọn họ là cái đồ coi trời bằng vung, nên nghe lời bọn họ.”

      Tử Vũ nghe thấy lời này, thấy lão râu bạc vẻ mặt đồng tình đồng ý lời nàng, khỏi nở nụ cười, lão râu bạc thấy nàng cười khoan khoái, cảm giác hình như được thỏa đáng lắm, chỉnh đốn lại bộ dạng, ho khan tiếng, giả bộ thâm trầm :” Khá lắm, coi ai lớn bé, có lá gan, ta hỏi ngươi, ngươi nếu nghe lời lão sư, vậy đến đế đô học viện làm gì, đến nơi này để chơi a?”. đến đây, mặt lão râu bạc có chút nghiêm túc.

      Tử Vũ nhìn dựa vào bức tường nhìn lão lão râu bạc:”Ta thể đánh đổ được bức tường này, cho dù mỗi ngày ta có luyện tập nữa, cũng chắc được gì, cho dù có luyện được chút chút công phu thô thiển đó chẳng khác nào bóng trăng trong kính”.

      Người chính là người, đánh với tảng đá, phỏng chừng nàng có luyện đến bàn tay còn máu thịt cũng thể có được sức mạnh như tinh, lấy trứng chọi đá, đánh như thế nào đá cũng thể vỡ, trải qua tình hai ngày nay nàng hiểu , nàng phải lang , vĩnh viễn cũng thể có được sức mạnh như lang .

      Hai ngày nay bị tinh cười nhạo, nàng hiểu nàng bị cười phải do tinh sai mà là nàng sai, nàng quyết tâm rồi, thể vì bị cười nhạo mà nản chí, như vậy cả đời chỉ có thể bị người khác cười, đây phải là tác phong của nàng. Nàng mặc dù có vẻ ngoài rất nhu thuận nhưng giấu trong tim là kiên cường bằng lòng với số phận, nếu nàng thể bình tĩnh mà sống đến nay.

      Lão đầu nghe vậy kêu lên:” Cũng hiểu mình a”.

      Tử Vũ trừng lão:”Đương nhiên, ta đương nhiên tự hiểu chính mình, ta có ưu điểm khuyết điểm gì chẳng lẽ ta còn sao”. Bây giờ khuyết điểm duy nhất của nàng là nàng phải là lang .

      -“A, a, khen ngươi câu ngươi lại vểnh cái đuôi lên, nhưng mà hai năm nay các tiểu tinh có khuyết điểm là tự biết được chình mình, giống như tên hổn đản Liệt Hỏa, chỉ có ba phần sức mạnh, coi ai ra gì, ta nghĩ tới liền tức giận, hừ”. Nhắc đến Liệt Hỏa, mắt lão râu bạc lóe lên, bẻ tay răn rắc, như hận thể cắt da xẻ thịt .

      Tử Vũ nghe xong ngạc nhiên hỏi:”Ông biết ta?” Nàng tin lão râu bạc lại vô duyên cớ đến gặp nàng, chắc hẳn có liên quan đến Liệt Hỏa. Lão râu bạc cười lộ cả răng, hắc hắc :” Tiểu lang thông minh, ta mới gặp ”. Nhớ ra chuyện mới gặp Liệt Hỏa, liền giận, vừa mới gặp, tên tiểu kia hai lời, liền nắm áo lão, giận dữ nghiến răng nghiến lợi bảo lão hãy giáo huấn cái kẻ ngu ngốc kia, hừ, nên đánh tên tiểu tinh kia trận mới được, chút tôn sư trọng đạo cũng có, dám đối với lão sư biết lớn .

      -“Tiểu tử, chờ xem ta thu thập ngươi”. Nhắc đến Liệt Hỏa, lão râu bạc liền có biểu tình muốn đánh người.

      Tử Vũ thấy người trước mặt rất tốt, đột nhiên nghiến răng như muốn đánh người, nhanh chóng lui ra phía sau hai bước, mặc dù khoảng cách này vẫn đủ an toàn nhưng chuẩn bị trước vẫn tốt hơn.

      -“Khụ khụ”. Lão râu bạc thấy nàng nhìn , ho khan, thu lại thần sắc, tươi cười :” Ngươi căn cốt có yếu chút, phẩm chất lại vô cùng kém, nhưng là tiểu tử kia nhờ ta, ta làm lão sư, cũng nên giúp đồ đệ chút”.

      Tử Vũ kinh ngạc:”Liệt Hỏa nhờ lão dạy ta?”. Nàng nghĩ ra, Liệt Hỏa đối địch với nàng như vậy, chuyện này làm sao có thể.

      Lão râu bạc nhún vai, đem đầu đưa đến trước mặt Tử Vũ :” Tiểu tử kia phải là có lòng tốt gì đâu, nhờ ta dạy ngươi chỉ là sợ ngươi làm mất mặt thôi, còn có sau này nếu nhìn ngươi vừa mắt, đánh ngươi cũng sợ bị là lấy mạnh hiếp yếu, ta cho ngươi biết, ngươi phải học hành cho tốt vào, giúp ta giáo huấn , cho thể trở mình, dám kiêu ngạo với ta, tiểu tử, ngươi đợi đó”.

      Tử Vũ nghe vậy đồng cảm gật đầu, đúng là tác phong của Liệt Hỏa, vẻ mặt nàng lập tức trở nên sáng lạn tươi cười ôm lấy cánh tay lão râu bạc, :”Lão sư, người phải dạy ta nhiều chút, để tiểu tử kia khi dễ ta”.

      Lão râu bạc thấy Tử Vũ vừa nhu thuận vừa đáng , cười cười sờ bên ria mép :” Căn cốt kém chút, cũng may đầu óc đến nổi, coi như cũng có chút thành tựu”. già trẻ vừa chuyện vừa hướng xa xa chạy , đem mệnh lệnh của lão sư tân sinh vứt ra cửa.
      thuyt thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 12: ĐÙA GIỠN BĂNG HỎA

      Cùng lão sư của Liệt Hỏa, bây giờ cũng là lão sư của nàng đến dãy nhà hẻo lánh nhất ở đế đô học viện, nhìn kiến trúc nhà hai tầng được xây bằng đá, trong lòng nàng xuất ý nghĩ nhà kia nhìn giống như là cái lô cốt, chỉ khác là có thêm mấy cái cửa sổ.

      Liệt Hỏa có ở đây, Tịch Mục (tên lão râu bạc) đưa nàng vào trong nhà, đừng thấy bề ngoài căn nhà thô thiển có gì đẹp mắt, bên trong lại có rất nhiều thứ ảo diệu, loạn thất bát tao, cái gì cũng có, làm nàng hoa cả mắt, đành phải cụp mắt tiếp tục quan sát nữa.

      Tịch Mục đứng ở trong phòng nhìn Tử Vũ đánh giá nàng từ đầu đến chân, nàng biết là lão râu bạc muốn tìm ra ưu điểm của nàng, lập tức đứng yên để mặc lão nhìn, nhìn từ đầu đến chân, từ chân đến đầu, nàng thon thót, sợ lão nhìn ra được chút ưu điểm nào người nàng.

      Đánh giá nàng cả nửa ngày, lão sờ râu :” Sức mạnh công kích ta nghĩ ngươi đừng nghĩ tới, thân thể yếu a”. Tử Vũ nghe thế nản lòng, chăm chú nhìn lão, Tịch Mục dừng chút, xoay người đến đống đồ đạc chất như ngọn núi bàn, tìm kiếm cái gì đó, bẩm bẩm:” Nhưng là, điểm ấy làm khó ta được, ta dạy tốt cho ngươi chẳng phải là ta có bản lãnh sao, thể để cho tên tiểu tử Liệt Hỏa chê cười ta”.

      Tử Vũ thấy thân thể lão như muốn chôn trong đống đồ kia, từ bàn bốn phương tám hướng tìm cái gì đó, đồ đạc bị lão ném ra bay tứ tán.

      Khoảng chừng thời gian ăn xong bữa cơm, núi biến thành đống mất, nàng thấy lão trong tay cầm hai trái cầu đứng lên, quả có màu trắng như băng tuyết, quả có màu hồng như lửa, to cỡ nắm tay, phát ra ánh sáng lung linh đẹp.

      Tịch Mục cầm hai trái cầu đến Tử Vũ :” tinh sinh ra thường có giấu năng lực bên trong cơ thể, ví như long thuộc thủy, có thể thao túng nước, như chu tước thuộc hỏa có thể thao túng lửa, đây là tiềm lực của bản thân, chỉ có người mạnh mới có thể phát huy và khống chế nó, tinh bình thường như ngươi thể có được, có cố gắng cũng có kết quả, người yếu như ngươi ta chưa từng thấy qua, có thể trong người ngươi có giấu tiềm lực cũng chừng, ngươi xem thử hai loại sức mạnh này, xem nó thể có khả năng làm phát ra tiềm lực người ngươi hay , nếu là có thể, sức mạnh công kích học cũng được, tiềm lực dấu bên trong cơ thể mới là sức mạnh công kích mạnh nhất”. xong lão đưa hai quả cầu cho Tử Vũ.

      Khóe miệng Tử Vũ thầm rút gân, sai, long có thể khống chế nước, chu tước chính là phượng hoàng, trời sanh khống chế được lửa, điểm ấy nàng xem sách thần thoại Trung Quốc biết, nhưng nàng biết là mình có thuộc tính gì, kiểm tra như thế nào a?.

      Miệng giựt giựt, nàng cầm hai trái cầu , thử xem biết đâu, ở đây nàng gặp kỳ tích sao, hai trái cầu, bóng loáng xinh dẹp, thanh mát cầm rất thoải mái, Tử Vũ ngẩng đầu nhìn Tịch Mục, làm như thế nào a?

      Tịch Mục nhìn tiểu cầu, lại thấy Tử Vũ nhíu mày ý hỏi nhìn , xoa xoa đôi mắt :” Bên trái là băng, bên phải là hỏa, ngươi chú ý nếu chống đỡ nổi hãy ném chúng ”. Dứt lời hai tay vỗ lên.

      Trong nháy mắt, Tử Vũ cảm thấy được trong tay trái hàn khí thấu xương phát ra từ trái cầu màu trắng, tầng bạch khí từ quả cầu tản mát ra, tiểu cầu bắt đầu biến hóa phát ra thanh vỡ vụn của băng, băng bắt đầu từ trong tiểu cầu sinh ra, độ lạnh có thể so cới bắc cực. Mà tay phải, từ trong trái cầu phát ra ánh sáng chói mắt, cổ nhiệt từ bên trong tản ra, ánh sáng lưu chuyển, hoa lửa bùng bùng cháy lên, độ nóng bắt đầu tăng.

      Tử Vũ kinh hãi nhìn băng và hỏa biến hóa trong tay nàng, lúc này tay trái giống như mang cái bắc cực, tay phải mang cái xích đạo, hai loại lực lượng quỷ dị, bên làm cho hàm răng nàng run lập cập, bên nóng như bị tra khảo.

      -“ được, được, lạnh quá, nóng quá”. Nàng thể tiếp tục nữa, băng cầu cùng hỏa cầu trong tay còn chưa có phát huy hết toàn bộ lực lượng, nàng chịu được nghiến răng, tay run lên đem băng cầu trong tay trái .

      -“Ngươi … ném chỗ nào vậy?” Tịch Mục thấy băng cầu bay thẳng đến phía mình, sắc mặt biến đổi, lắc mình tránh ra, nhân tiện vung cánh tay lên, làm đổi hướng của băng cầu, có thêm sức mạnh của băng cầu bay nhanh đập vỡ cửa sổ bằng thủy tinh hướng phía ngoài bay ra.

      -“A, là ai …?” tiếng rống to hét lên nhưng chỉ được nữa liền im bặt.

      Tử Vũ lúc này có chú ý tới thanh kia, hỏa cầu trong tay phải lửa bắt đầu bành trướng, nàng giơ chăn bắt trớn ném hỏa cầu trong tay bị Tịch Mục đánh vỡ ra ngoài cửa sổ, là quá khả năng của nàng, kiểm tra kiểu này nàng có năng lực.

      Ném băng cầu cùng hỏa cầu , Tử Vũ rùng mình, nhìn hai tay, vẫn tốt, vẫn còn tốt, vẫn là tay người, bị đóng thành băng, bị thiêu thành than đen, mặc dù tay trái có lạnh chút, tay phải đỏ chút nhưng vẫn còn đầy đủ bình thường.

      -“Ta mới vừa rồi hình như nghe thấy có tiếng ai a?” Tử Vũ chăm chú nhìn hai tay, nghe Tịch Mục đứng đứng diện mình đứt quãng . Tử Vũ ngẩng đầu nhìn thấy khóe miệng lão giựt giựt, ánh mắt ngừng chớp, hay tay xoắn vào chỗ, mặt đầy mồ hôi, nàng kinh ngạc :”Có sao? Ta đâu nghe thấy”. xong nàng xoay người vài bước về phía cửa sổ, nhìn xuống bên dưới.

      A, cảnh sắc tuyệt đẹp ngàn năm khó gặp, phía dưới lối vào, Liệt Hỏa đứng đó, dáng người cao cao, mặc quần áo tôn trung sơn màu hồng đậm, càng làm cho dáng người thêm nổi bật, chỉ là người kết tinh tầng dịch trong suốt, đẹp phi thường, nàng nhìn kỹ, đẹp a, cái mà bao quanh thân thể Liệt Hỏa là khối băng, tác phẫm điêu khắc bằng băng phi thường hoàn mỹ, tài nghệ cao cường. Mà mặt của băng điêu, ngọn lửa kiêu ngạo cháy phừng phừng, băng cùng hoả kết hợp, hai loại khắc nhau cùng tồn tại chỗ, đối kháng lẫn nhau. Rất khó để gặp được cảnh đẹp như thế này a. Và trong cảnh đẹp đó đương nhiên, cũng có kèm theo ánh mắt hung ác mở trừng trừng muốn giết người của Liệt Hỏa, lúc này nhìn lên cửa sổ, trong mắt là ngọn lửa cháy ngút trời.

      -“Xong rồi”. Trong đầu Tử Vũ lập tức lên hai chữ
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :