1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Liệp Giả Thiên Hạ - Na Thì Yên Hoa (Q3 - C70)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ săn Thế giới
      Na Yên Hoa
      Dịch: Chiz
      Nguồn: Banlong.us
      Quyển 2
      Chương 41: Đối mặt.

      Diệp Từ đoán chút cũng sai, người con trai cầm Hắc Thạch Pháp Trượng tên là Tinh Ba Đạt, là chủ trị liệu của Danh Chấn Thiên Hạ. Chẳng những trang bị mạnh mẽ, thủ pháp trị liệu cũng thuộc dạng nhất lưu. Tuy đối lập trận doanh với Diệp Từ, nhưng nếu xếp hạng trong bộ Mục Sư toàn Vận Mệnh, ít nhất phải đứng trong top 20.

      Chẳng những có số liệu trị liệu rất cao, công kích còn mạnh chẳng kém, đều này rất ít tìm được trong các Mục Sư khác. Ít nhất trong tầm hiểu biết của Diệp Từ, Mục Sư vừa có năng lực Buff vừa có năng lực pk dạng này, rất ít.

      Có thể thế này, Danh Chấn Thiên Hạ có thể xuất trong top công hội của Bắc Đại Lục, thể kể công của chủ trị liệu sư nọ.

      người như vậy thể dễ dàng bị k.o, từ trước đến nay. Chỉ vì hôm nay vận khí của tốt, gặp phải người vốn nên xuất ở đây -- Công Tử U.

      Từ lúc người của Danh Chấn Thiên Hạ đặt chân vào phạm vi chiến đấu, ai ai đều nhắm trúng mục tiêu chiến đấu của mình. Mục tiêu của Diệp Từ vốn là Lưu Niên, có điều dựa vào thói quen của Diệp Từ, luôn nắp phía sau cùng của đoàn độ, để khó bị phát . Cho nên, cũng dựa vào thói quen nghề nghiệp đó, Diệp Từ lớn mật suy đoán vị trí bây giờ của Lưu Niên cũng ở phía sau cùng của đoàn đội Danh Chấn Thiên Hạ như .

      Thực tế, Diệp Từ đoán sai. Bây giờ Lưu Niên đúng là ở góc cuối của Danh Chấn Thiên Hạ, theo đội ngũ nhanh chậm. Nhiệm vụ của là đoạt cờ, về phần những vấn đề khác, đặc biệt quan tâm lắm.

      Nếu tạm thời thể nhìn thấy Lưu Niên, Diệp Từ đem toàn bộ tinh lực đặt người Tinh Ba Đạt, có lẽ giống như điều mọi người , nhàn rỗi sinh nông nổi .

      Cường hóa Thợ Săn Ấn Ký, cường hóa Liệp Ưng Thủ Hộ, Liên Hoàn Tên. khác gì lúc bình thường, chỉ vài kỹ năng đơn giản, mũi tên rít gào xé gió mà , bay về phía Tinh Ba Đạt.

      Vèo vèo vèo, con số màu đỏ đại biểu giá trị sát thương cao xuất đầu Tinh Ba Đạt, nhất thời lượng máu của rớt hơn nửa. Tinh Ba Đạt cũng là cao thủ pk, còn là chủ trị liệu, đương nhiên luôn là người đầu tiên bị công kích trong đoàn đội. Chức nghiệp này khiến Tinh Ba Đạt lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng chiến đấu, nhưng hôm nay lại khiến kinh ngạc vô cùng.

      biết bị Thợ săn công kích, nhưng trước kia từng bị Thợ săn của Hắc Mai Thế Gia công kích rồi, từ lúc nào mà lực sát thương của họ tăng cao thế?

      Chỉ trong chớp mắt, chưa kịp phản ứng gì, Độc Hạt Đinh Thứ dính chặt vào thân thể . Đối chức nghiệp pháp sư, phải là đối với tất cả các chức nghiệp liên quan đến ma pháp, kỹ năng họ ghét nhất được liệt kê ra bảng hẳn hoi, trong đó Độc Hạt Đinh Thứ của Thợ săn nằm ngay vị trí thứ ba.

      Nguyên nhân gì khác, đơn giản chỉ vì kỹ năng đó có lực sát thương tầm thường chút nào, còn kèm theo dbuff -- liên tục hút pháp lực của mục tiêu 8 giây. Điều này còn chưa đáng giận, điều đáng nhất là thời gian Cooldown kỹ năng chỉ có 1 giây. Dbuff chồng liên tiếp ba tầng, những người thuộc chức nghiệp cận chiến như Chiến sĩ, Dã Man Nhân… nháy mắt liền chết. Mà chồng đến 8 tầng ngay cả Pháp sư, Mục sư, Thuật sĩ,… cũng chống đỡ chẳng đến 10 giây.

      Đối mặt với Dbuff hút pháp lực thân thể mình, Tinh Ba Đạt nhíu nhíu mày. Chính vì hận kỹ năng này, cho nên người trang bị Bảo Thạch miễn 30% kỹ năng đó. Tuy xác suất chỉ có 30%, nhưng trong thực chiến rất ít có Thợ săn có thể khiến dính dbuff Độc Hạt Đinh Thứ, chẳng lẽ hôm nay xui tận mạng? Chẳng những cho người ta đánh rơi mình nhiều máu như thế, cư nhiên còn kèm theo cả dbuff Độc Hạt Đinh Thứ.

      Mặc dù việc vậy nhưng Tinh Ba Đạt vẫn để tâm lắm, dù sao Bảo thạch chỉ miễn được có 30% đâu phải 100%, ngẫu nhiên bị trúng lần sao. Vì thế vội vàng buff máu cho mình, rồi bắt đầu nhắm vào Thợ săn nọ.

      Ngay lúc này, vèo vèo vèo, Độc Xà Đinh Thứ và Độc Hạt Đinh Thứ nữa lại dính vào người .

      Cư nhiên là chồng dbuff.

      Điều này khiến lông mày Tinh Ba Đạt phải nhíu hẳn lại với nhau, chỉ là vẫn chưa để tâm, tiếp tục buff full máu. Giờ người có 2 dbuff , liên tục mất máu, liên tục rơi mana, khó chịu chết.

      còn buff máu, chỉ thấy Liên Hoàn Tên mang theo Độc Hạt Đinh Thứ khác bay đến, ngoại trừ rớt lượng máu cực lớn, cư nhiên lại chồng thêm tầng dbuff.

      Nhìn dbuff thành 3 tầng, cùng giá trị pháp lực rơi ngừng, dù là Mục sư có tính tình sai như Tinh Ba Đạt cũng nhịn được hét lên: “Khốn kiếp! Thợ săn đâu ra vậy?”

      vừa gọi Mục sư khác buff máu cho mình vừa tập trung tìm kiếm Diệp Từ đứng trong đám đông công kích ở vị trí siêu xa, lúc chuẩn bị tìm Thợ săn trong công hội công kích lại. Nữ Thợ săn nọ chẳng biết xấu hổ cư nhiên bắn thêm vài Liên Hoàn Tên, hạ gục Tinh Ba Đạt tại chỗ.

      Chưa từng là người ngã xuống đầu tiên trong hỗn chiến, Tinh Ba Đạt nhìn lượng máu và mana đều cạn khô của , buồn bực thét to trong kênh công hội: “Khốn kiếp! Hắc Mai Thế Gia tìm Thợ săn ở đâu ra! biết người có bug hay , mấy Độc Hạt Đinh Thứ bắn ra, tôi đều dính dbuff cả, gặp quỷ rồi!”

      Đây là việc quá nghẹn khuất.

      Tuy , kết cục cuối cùng của tất cả chức nghiệp hệ pháp thuật đều do máu mana gây nên mà chết, nếu phải dạng ấy chỉ trách mình vô năng. Thực tế Tinh Ba Đạt cũng thuộc tình huống đó, mấy lần chết đều chẳng còn máu và mana nào, nhưng chưa bao giờ chết uất ức như bây giờ.

      Bởi vì để công bằng, phần mềm tự động phát mục tiêu công kích mình trong pk bị hủy bỏ, để game thủ bị công kích phải tự mình động thủ tìm mục tiêu. Điều này khiến thể tìm ra tung tích Thợ săn công kích mình ngay từ đầu. còn chưa sử dụng hết phần mười mana của mình, cư nhiên cứ thế bị Thợ săn đó đánh gục, ra mất mặt bao nhiêu đây? Cho dù ra, trong lòng Tinh Ba Đạt cũng uất ức đến hộc máu, là Mục sư mặc thân cực phẩm trang bị bên ngoài còn treo lủng lẳng Bảo thạch miễn dbuff, vậy mà bị giây sát.

      Loại việc này, dù đặt người ai cũng khiến bọn họ phải tức hộc máu.

      “Thợ săn gì?” Lưu Niên kỳ có quan hệ gì với Danh Chấn Thiên Hạ, sở dĩ tới đây, chỉ vì tiền tài, thu tiền làm việc thôi.

      Nhiệm vụ của là cướp cờ, cũng cam đoan Danh Chấn Thiên Hạ dành thắng lợi trong khi quyết đấu, về phần bọn họ đánh thế nào, Lưu Niên quan tâm.

      Tuy nổi danh ở Bắc Đại Lục rất lớn, nhưng làm người luôn điệu thấp, thậm chí rất ít trong kênh đoàn đội. Nếu phải đảm nhiệm nhiệm vụ quan trọng, có lẽ game thủ của Danh Chấn Thiên Hạ căn bản còn phát tồn tại của .

      Hôm nay phát ra thanh như thế, tất cả mọi người đều cảm thấy xa lạ.

      Tinh Ba Đạt cũng ngoại lệ, thậm chí còn chẳng nhận biết được người hỏi là ai, chỉ trả lời vấn đề của Lưu Niên: “ nữ Thợ săn, hình như là Tinh linh......”

      Lời còn chưa dứt, Tinh Ba Đạt nằm mặt đất đột nhiên trông thấy bóng dáng sắc bén như đao vọt qua, thân thể linh hoạt tựa như chim, nhanh nhẹn lướt đỉnh đội ngũ, di chuyển nhanh chóng.

      Lưu Niên bay lên, quả nhiên trông thấy nữ Thợ săn mặc quần áo màu xanh xám chạy nhanh đến chỗ lá cờ. Động tác của nhàng, giống con lộc xuyên qua rừng rậm, mục tiêu cực chuẩn xác. Áo choàng xanh thẫm sau lưng bay lên như lá cờ thể vừa đắc ý vừa tự hào.

      Quả nhiên là .

      Gương mặt tái nhợt từ từ hòa hoãn lại.

      Đúng là ‘ tìm mòn giày cũng thấy, vô tình tìm được chẳng tốn công’. Những tưởng hôm nay lại là ngày thú vị, ngờ lại gặp đúng người ở đây. Nhất thời, Lưu Niên cảm thấy, công việc chỉ vì tiền này đột nhiên thú vị hẳn lên.

      Lúc này, Diệp Từ liều mạng bay nhanh đến chỗ lá cờ. Bỗng nhiên, bóng dáng phi thân vọt ra từ đội ngũ của Danh Chấn Thiên Hạ , như mũi tên sắc bén lọt vào tầm mắt của Diệp Từ.

      Lưu Niên!

      Diệp Từ nhịn được hưng phấn, quả nhiên ở đây!

      Tuy trong lòng kích động vì gặp được kỳ phùng địch thủ, nhưng động tác của vẫn linh hoạt như trước. Ngắm chặt mục tiêu chạy về phía lá cờ!

      Lưu Niên đương nhiên thể để lá cờ rơi vào tay Diệp Từ, vẫn bay trung, cung trong tay lên dây, mũi tên màu bạc lập tức tiến đến nơi Diệp Từ sắp chạm chân vào.

      Diệp Từ chỉ nghe thấy trong khí vang lên tiếng rít gào sắc bén, híp mắt, thân thể ngã ra sau, chân thong thả trượt sang trái, thân thể cứ như con cá chạch xảo diệu né qua mũi tên đó.

      Vèo vèo vèo những thanh mỏng manh trầm đục, năm mũi tên màu bắt cắm chặt gắt gao dưới bùn ngay lộ tuyến của Diệp Từ. Diệp Từ bởi vì cú trượt đó, chậm chân bước, ngước mắt trông thấy Lưu Niên vọt tới chỗ lá cờ.

      Chân dùng sức đạp mạnh lên tảng đá, lợi dụng quán tính bay nhanh về phía trước. vừa chạy đến chỗ Lưu Niên vừa tung quyền ra, đánh vào ngực , bàn tay khác lại hướng về chỗ lá cờ.

      Theo ý tưởng của Diệp Từ, đánh ra quyền này hề có lực sát thương nào, nhưng con người luôn né tránh theo bản năng. Chỉ cần Lưu Niên nghiêng người tránh công kích, vậy nghi ngờ gì nữa, lá cờ đó ắt hẳn rơi vào tay .

      Ý tưởng này riêng mỗi Diệp Từ có, bất kể là ai đều nghĩ vậy cả. Chỉ là lại đoán được, mới đánh ra quyền ấy....
      Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ săn Thế giới
      Na Yên Hoa
      Dịch: Chiz
      Nguồn: Banlong.us
      Quyển 2
      Chương 42: Người đầy dã tâm.

      quyền này quả nhiên đánh hụt . Có điều Lưu Niên hề né tránh, mà nâng tay nắm lấy cổ tay Diệp Từ, dùng sức kéo lại.

      Diệp Từ cảm thấy ngón trỏ bàn tay trái của mình sắp chạm đến lá cờ, nhưng đột nhiên trong chớp mắt cơ thể bị kéo mạnh sang trái, cả người mất tự chủ nghiêng về bên.

      Chỉ trong chớp mắt đó, Diệp Từ phát , bị người khác đẩy ra ngoài. nghiến răng nghiến lợi, người nọ quá đáng ! Cư nhiên dùng lực lượng cách biệt giữa nam và nữ trực tiếp đẩy ra khỏi phạm vi lá cờ.

      Nếu là người khác, lúc này chắc chắn còn biện pháp nào nữa. Mắt thấy đối phương đoạt được cờ. Phải biết rằng, lúc lá cờ bị rút lên, muốn đuổi theo đối phương đoạt lại cờ, rất khó. Có điều, đó là người khác, họ phải Diệp Từ.

      Diệp Từ là loại người nào? Diệp Từ là người đạt được mục đích tuyệt đối bỏ cuộc, Diệp Từ là người vì đạt được mục đích có thể dùng bất cứ thủ đoạn gì. Đối với Diệp Từ, việc quan trọng là kết quả. Còn quá trình, trọng yếu.

      Giống như tình huống bây giờ, nghiêng người , vung Miêu Trảo đến chỗ Lưu Niên rút lá cờ. Miêu Trảo này tuyệt đối giống Miêu Trảo dùng ở hoạt động Vũ Long, qua thời gian dài, Bánh Đậu nghiên cứu kỹ Miêu Trảo, hơn nữa cấp bậc công trình học của cậu ngừng tăng cao, uy lực Miêu Trảo bây giờ rất mạnh, thể so sánh với cái cũ nữa.

      Diệp Từ tự mình cũng cảm thấy bản thân rất có tiềm lực trong việc làm chuyện vô lại. Đương nhiên ý nghĩ này bao giờ ra, nếu vô lại chắc chắn nghĩ ngay ra biện pháp mất mặt thế này, cũng làm việc ảnh hưởng đến tôn nghiêm Thợ săn như bây giờ.

      Có ai trông thấy Thợ săn đường đường chính chính dùng cung quyết đấu mà lại dùng mấy dụng cụ ‘tà môn ngoại đạo’ bao giờ chưa?

      Có điều, bây giờ hiệu quả của ‘tà môn ngoại đạo’ rất tốt. Cái Miêu Trảo bay từ phía ra, trong thời khắc Lưu Niên chuẩn bị nắm chặt lá cờ, liền quấn chặt eo , sau đó Diệp Từ dùng sức, mượn quán tính còn của mình, cư nhiên cũng kéo cả Lưu Niên bay lên. vẫn ở , lắc lắc Miêu Trảo, trong lúc rơi xuống đất, cư nhiên đẩy cả người Lưu Niên ra xa, chỉ nghe “rầm” tiếng, dự là đập vào chỗ nào đấy rồi.

      Chỉ tiếc, giờ Diệp Từ có tâm tư quản Lưu Niên còn sống hay chết, mục đích chính của đến nơi này là thể thua Lưu Niên. Trong nháy mắt vung Lưu Niên ra ngoài, thu hồi Miêu Trảo ngay, rồi chạy đến chố lá cờ.


      Lúc Công Tử U đánh quyền về phía mình, Lưu Niên co ngực lại theo bản năng, mà tay còn hành động nhanh hơn cả ngực mình, nắm chặt cổ tay Diệp Từ. Động tác tiếp đó, còn chưa kịp suy nghĩ, thân thể trực tiếp làm ra phản ứng căn bản nhất.

      Lưu Niên kéo Công Tử U cái, nương quán tính, dùng sức đẩy ra ngoài. Lúc đẩy ra ngoài xong, Lưu Niên mới ý thức được việc mình làm, bỗng nhiên cảm thấy bản thân có chút quá đáng. Dù sao đối thủ là nữ, lại chút phong độ nào đẩy ấy ra, chỉ sợ trông rất khó xem.

      Chẳng qua, tình huống bây giờ, dù trong đầu Lưu Niên cảm thấy xấu hổ, cũng chỉ chợt lóe rồi thôi. Hơn nữa, ý nghĩ trong đầu mãi là ý nghĩ trong đầu, hề làm gì để cứu vãn, trực tiếp chuyển thân rút cờ. Mới nghĩ kỹ thuật của Công Tử U hôm nay khiến thất vọng, liền cảm giác vật cứng sắc nhọn bám chặt vào eo mình, vậy gì thế?

      Chưa kịp phản ứng, thậm chí còn chưa kịp quay đầu nhìn, cả người cư nhiên bị vung lên rất cao! Đây lại là việc gì?

      Vật cứng sắc nhọn đó như được tăng thêm khí lực, khiến như mũi tên lao nhanh trung. Trong lúc rơi xuống, Lưu Niên mới thấy vũ khí trong tay Công Tử U là sợi dây thừng dài, mà đầu dây thừng gắn ba cái móc sắc nhọn. Trong hệ vũ khí có vật này, thoạt nhìn có vẻ là thành quả của Công trình học.

      mới xác định xong Công Tử U rốt cuộc dùng vật lạ gì để kéo , khắc sau liền bị đập mạnh vào vách tường. chỉ có mỗi cảm giác lưng mình đau thấu xương thấu tủy, có điều gương mặt lại biểu trái ngược, lộ ra ý cười. Bởi vì trông thấy Công Tử U vừa thu hồi cái trảo đó xong, liền xông thẳng ngay đến chỗ lá cờ.

      Xem ra, người rút cờ hôm nay phải rồi.

      Cú ngã này đủ ác. Tuy mang đến ngoại thương gì, có điều vẫn khiến Lưu Niên mất máu hơn trăm điểm.

      Đứng dậy, Lưu Niên nhìn thân hình Công Tử U rút cờ, lo lắng vội vàng. đứng ở đó, nhìn Công Tử U, khóe môi hơi nhếch. Nhân vật được tạo trong Vận Mệnh lấy nền tảng chân ngoài đời của game thủ làm chuẩn, điều chỉnh hơn kém 15%. tại đối mặt với người con nọ, thân hình gầy yếu, khóa trong chiến giáp Thợ săn, càng lộ vẻ yếu đuối hơn.

      Quả nhiên, nên nhìn vẻ bề ngoài mà phán xét họ.

      Lưu Niên nhớ đến lần đầu gặp . Làn da tái nhợt, dáng người gầy gầy, thậm chí với có vẻ quá bé , thế mà lại mang đôi mắt quật cường đến lạ. Chính nhờ kiên trì và bất khuất của mở màn cho trận chiến đầu tiên của cả hai.

      Trận chiến hôm đó, tuy có vẻ cố hết sức, nhưng cũng chẳng hơn là bao. dùng những thứ có thông báo với , trong thế giới của kẻ mạnh, hề quan hệ đến giới tính.

      phải Thợ săn quy củ. Nếu chia Thợ săn thành nhiều loại, như vậy Công Tử U là nữ Thợ săn lưu lại ấn tượng trong sâu sắc nhất – sát thủ có động tác hoa lệ lại tràn đầy sát khí. Đến lúc bị , Lưu Niên mới ý thức được, nữ Thợ săn trước mặt , phải người kiêu ngạo vì tôn nghiêm của Thợ săn, chỉ là người đầy dã tâm từ thủ đoạn mà thôi.

      Đột nhiên, có chút hưng phấn.

      Cảm giác đó mất rất lâu. cao thủ tịch mịch cảm thấy hưng phấn vì tìm được kỳ phùng địch thủ.

      Hóa ra, trong Vận Mệnh, hề độc, ít nhất mục tiêu. Có lẽ, mục tiêu đó chợt xa chợt gần, nhưng dù sao cũng có.

      Máu sau nhiều năm yên tĩnh lại sôi trào lên. Mỗi tế bào người đều kêu gào, chúng nó khát vọng quyết chiến liều chết với nữ Thợ săn trước mắt.

      Đúng vậy, so với Thợ săn quy củ, càng thích đối chọi với game thủ đầy dã tâm. Bởi vì đều là Thợ săn, có thể dễ dàng dự đoán hành động tiếp theo của đối phương. Nhưng đối với người dã tâm, vĩnh viễn thể đoán được giây tiếp theo họ làm gì.

      Lưu Niên hít hơi sâu, nhìn Công Tử U còn rút cờ, nụ cười bên môi càng lớn. lấy cung ra, bắn tên về phía Diệp Từ.

      Thời gian rút cờ là 5 giây, trong 5 giây này, nếu bị dính công kích ắt thất bại.

      Năm giây đó cũng là năm giây khiến Diệp Từ khẩn trương nhất. Cho nên, Diệp Từ mới có thời gian quan tâm đến sống chết của Lưu Niên. Phải biết rằng,trong game Vận Mệnh, thắng bại chỉ trong nháy mắt, tất cả thao thác đều được tính toán bằng giây.

      Thời gian trôi qua nhanh chút, nhanh chút nữa.

      Đối mặt với trận chiến của hai đoàn đội, đối mặt với kẻ địch cường hãn là Lưu Niên, dù Diệp Từ có bình tĩnh đến đâu cũng phải đổ mồ hôi hột. vừa rút cờ, vừa cảnh giác tình huống xung quanh, thể để cố gắng của mình cứ thế đổ sông đổ biển được.

      Bỗng nhiên, cảm thấy ngàn vạn lỗ chân lông sau lưng mình co rút lại. Trong lòng thầm hô to ổn, chỉ sợ Lưu Niên bị vung ngã ra xa đứng dậy, bắt đầu công kích .

      Đương nhiên, việc cũng như thế. Diệp Từ có thể đoán chuẩn xác, ngoại trừ cảm giác linh mẫn, điểm mấu chốt là dựa vào thói quen chức nghiệp của mình để đoán ra.

      Nhưng thời gian rút cờ còn 1.5 giây......

      Kịp ? Kịp đây?

      Diệp Từ hít hơi sâu, đột nhiên triệu hồi Lão Tứ, ra mệnh lệnh bảo hộ.

      Lão Tứ vừa xuất , muốn vẫy vẫy đuôi làm nũng với Diệp Từ, thuận tiện đòi chút đồ ăn vặt. ngờ tức khắc trúng mấy mũi tên, nhất thời nó bị chọc giận. Lập tức xoay mông, đuổi theo kẻ đầu xỏ gây nên.

      Lưu Niên lại sửng sốt, lúc này đầu hắc tuyến đầy đầu.

      Thợ săn tiến phó bản tuyệt đối được mang theo sủng vật hệ chủ động công kích, đây gần như trở thành quy củ thể đổi của Thợ săn, là Thợ săn ai cũng phải điều ấy. Lưu Niên tin Thợ săn giỏi như Diệp Từ lại biết, nhưng cư nhiên dám thả rong sủng vật hình thể lớn như vậy ở đây, còn là loại chủ động công kích nữa chứ.

      Lưu Niên nhịn được phải bật cười, Công Tử U biết chắc chắn trong lúc đoàn đội chiến đấu thả con sủng vật đó ra, kéo phiền toái cho cả đội. Thế mà vẫn triệu hồi nó, rốt cuộc nên quan tâm sống chết của người khác hay nên mặc kệ sống chết của bọn họ đây?

      Có điều, có vẻ cũng chẳng tốt hơn là bao, bởi vì lúc vừa nhìn thấy Lão Tứ xuất , Lưu Niên cũng huýt sáo tiếng, chiêu sủng vật của mình ra. Đó là con dơi có hình thể cực lớn, nó bay ngay đến chỗ Lão Tứ.

      Thời điểm hai con sủng vật chủng loại khác nhau bắt đầu rít gào đối chọi chúng nó cách Diệp Từ xa, thanh lọt vào tai chẳng thoải mái chút nào. Cũng may lá cờ thuận lợi về tay, bị hệ thống tự động đeo lưng, tự động trở thành bia ngắm sống.

      xoay người lại, thấy Lão Tứ đối đầu với con dơi cực lớn, cừ , đây cũng chẳng phải sủng vật bình thường gì.

      Ngay lúc ngẩn người, thứ sắc nhọn lao tới
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ săn Thế giới
      Na Yên Hoa
      Dịch: Chiz
      Nguồn: Banlong.us
      Quyển 2
      Chương 43: Quyết đấu

      (Chương này chưa beta, mắc lỗi mong thông cảm.)



      Muốn tránh cũng tránh kịp .

      Diệp Từ cứ thế trúng tên.

      May mắn cấp bậc thấp, tuy biết chênh lệch với cấp bậc của Lưu Niên bao nhiêu, nhưng nhìn giá trị thương tổn cũng cao lắm, bị trúng mấy tên chỉ mất phần năm điểm sinh mệnh. Có điều dù chỉ mất phần năm máu, Diệp Từ vẫn cảm thấy ổn, lúc nãy Lưu Niên chỉ phóng Đa Trọng Tên, cũng phải hầu hết các mũi tên có chứa Đa Trọng Tên đều trúng mục tiêu, khoảng 3-4 tên trúng mà thôi. Nếu ấy bắn Liên Hoàn Tên, liền xong đời, lượng máu rơi ít như thế.

      Suy xét lúc, Diệp Từ thấy lực sát thương của Lưu Niên chẳng khác là mấy, cần cẩn thận mới được.

      Hai Thợ săn đối chiến, còn là hai cao thủ cấp Thợ săn đối chiến, trước giờ chưa từng là trò chơi buồn tẻ cả.

      So với Lưu Niên, Diệp Từ có thêm kỹ năng bị động – Tích Trữ Thực Lực. Kỹ năng này khiến Diệp Từ có thể phải kiêng dè gì cả, thoải mái sử dụng kỹ năng, chỉ cần thời gian chờ kỹ năng hết, lập tức dùng tiếp. Lưu Niên lại khác, bởi vì có kỹ năng Tích Trữ Thực Lực, cho nên khống chế mana của mình cách khéo léo. Cộng thêm, trang bị kèm theo kỹ năng hút mana, tuy khoa trương như Diệp Từ, mana luôn luôn full, ít nhất tốc độ tiêu hao mana của khá chậm.

      Hai đối thủ như vậy, là kỳ phủng địch thủ ngang sức ngang tài, lúc đánh nhau càng khó phân cao thấp.

      Hai Thợ săn như vậy đối chiến, các game thủ khác, đặc biệt là Thợ săn thể nào phân tâm được, càng đặc biệt là các Thợ săn ngã xuống. Họ vừa nằm thi vừa bắt đầu quan sát buổi học sống động kiểu này.

      Thợ săn vốn đơn.

      Bởi vì trước giờ chỉ làm bạn với sủng vật, đánh quái luyện cấp đều tự mình hoàn thành, đặc tính như vậy chủ định Thợ săn ít khi tham gia hoạt động đoàn đội.

      Thợ săn lại náo nhiệt .

      Bởi vì Thợ săn là chức nghiệp duy nhất có thể khiến sủng vật cùng nhau chiến đấu trong Vận Mệnh, khác với sủng vật của Thuật sĩ, sủng vật Thợ săn có thể trò chuyện với chủ nó. Cho nên Thợ săn chưa từng xuất tình huống mình, bọn họ luôn luôn có đồng bạn.

      Có điều, bạn của Thợ săn -- sủng vật, phải lúc nào cũng giống nhau. Bọn họ đều có tính cách cổ quái, thuộc tính của riêng mình. Cho nên gặp cùng tình huống cũng phản ứng khác nhau.

      Ví như Kim Quy bình thường khá ngoan, trừ lúc chủ nhân ra lệnh, nó chưa bao giờ chủ động công kích mục tiêu. Mà Gấu có vẻ ngốc, tuy da dày thịt béo, nhưng đôi lúc chẳng lý giải nổi câu lệnh của chủ nhân. Về phần Lang, Báo…, bọn nó có lực tấn công cao, cũng giảo hoạt cực, lúc chiến đấu thường biểu trí thông minh của mình. Còn có ít sinh vật ít gặp khác, tính tình bọn nó thường bất định, điểm mấu chốt là khẩu vị có chút kì quái, nên phải chuẩn bị đồ ăn cho nó là việc rất khó khăn.

      Sinh vật giống như khủng long, dơi,… bình thường í tai đem nó thành Sủng vật nuôi dưỡng. phải bọn nó ngốc, công kích cao, mà vì độ thân mật giữa nó và chủ nhân tăng chậm quá, nếu dành thời gian tăng full độ thân mật cho sủng vật loại đó, người ta cũng tăng thành công 3-4 con sủng vật dạng phổ biến hơn rồi. Hơn nữa này sinh vật loại này nổi tiếng khá hầu hạ, chẳng những soi mói thức ăn, chủ nhân của nó còn phải có đạo đức tốt. Nếu đạo đức tốt, nó bỏ chạy từ lâu rồi….

      Đối mặt sinh vật đồng dạng khác chủng loài, đặc tính của Lão Tứ Diệp Từ và con dơi to lớn của Lưu Niên biểu giống nhau.

      Táo bạo, dễ giận, công kích mạnh.

      Giống như hai đứa bé dành dựt kẹo, chiến đấu trong sân thề ngươi chết ta sống mới thôi.

      Thân hình Lão Tứ lớn, tuy hai chân trước nhắn có công dụng gì, có điều cái miệng rộng, cái đuôi dài và đôi chân sau hữu lực đều là vũ khí lợi hại cả. Con dơi hút máu to lớn có da dày thịt béo như Lão Tứ. Có điều người ta lại là niềm tự hào của chủng loại phi hành, giương đôi cánh to dài bay tới bay lui, các chi sắc bén dị thường, thường chuyển động loạn xạ xung quanh Lão Tứ, đôi khi còn xông thẳng lên, cắn hai miếng vào điểm yếu của Lão Tứ, hút chút máu, khiến Lão Tứ càng nổi trận lôi đình.

      Có điều, đừng nhìn hai vị này càng đánh càng hung mãnh. Dù sao cũng là sủng vật hệ chủ động công kích, bọn nó thể thoát khỏi quản chế của hệ thống, căn bản thể tránh né nhiệm vụ. phải là, cừu hận người bọn nó rất dễ dàng bị thu hút. Nếu trong đoàn đội đối địch có game thủ có cừu hận cao hơn cừu hận bản thân có thể gánh chịu – như Công Tử U và Lưu Niên bây giờ, sủng vật tự động thay đổi mục tiêu công kích thành đoàn đội đối phương.

      Thợ săn khi đánh nhau, cừu hận vốn cao, hơn nữa Lưu Niên cùng Diệp Từ chủ yếu vì tranh đoạt cờ, hề liên tục sử dụng kỹ năng, cừu hận liền càng thấp. Hai đoàn đội muốn vượt lên điểm cừu hận của bọn họ rất đơn giản.

      Cho nên, mới có thể thường xuyên thấy hai con sủng vật to lớn ôm cùng nhau lâu lâu lại công kích đoàn đội đối thủ, máu văng tung tóe, sau khi đẩy ngã vài game thủ, bọn nó lại ‘quấn quýt’ lấy nhau.

      Theo quy tắc trò chơi, thời gian cõng lá cờ có 5 phút. Trong 5 phút này, bên cõng lá cờ phải tiêu diệt sạch đoàn đội kia, như vậy mới có thể tiến vào giai đoạn kháng Boss.

      Mắt thấy thời gian trôi qua từng giây, Lưu Niên còn chưa cướp được lá cờ, người bên Danh Chấn Thiên Hạ có chút sốt ruột, đặc biệt sốt ruột nhất là Tinh Ba Đạt nằm mặt đất. Hôm nay, gần như hề tham gia chiến đấu, còn chết uất ức như vậy, mắt thấy chỉ vì mình ngã xuống mà khiến đội trị liệu làm việc vất vả khiến nôn nóng hẳn.

      Đến giọng cũng tăng cao ít, nhìn người trong đội ngũ mình càng lúc càng ít, Lưu Niên vẫn chưa hạ gục được Công Tử U, càng lo lắng hơn. nhịn kêu to về phía Lưu Niên: “Lưu Niên, được ? Hay để tôi bảo Thợ săn có Dps cao khác đến giúp.”

      Lưu Niên vừa giằng co với Diệp Từ vừa lạnh lùng liếc Tinh Ba Đạt nằm mặt đất cái. Tuy chỉ làm công nhưng vẫn hiểu tâm tình bây giờ của Tinh Ba Đạt, dù sao trong tình trạng bây giờ, mấy ai giữ được bình tĩnh?

      nhếch môi, mặn nhạt đáp câu:“Là con trai thể được.”

      Tình huống tuy khẩn cấp, nhưng lời này của Lưu Niên vẫn khiến ít người trong đội bật cười, đặc biệt những game thủ nằm thi còn cười ra cả tiếng.

      Tinh Ba Đạt có vẻ sốt ruột lắm rồi, chưa nhận ra câu trêu chọc đầy hàm ý của Lưu Niên, đáp lời: “ nếu được, vậy đẩy ngã ấy tôi xem. nhìn xung quanh , đấy, con khủng long của ấy lại tới rồi ......”

      Nên tinh hoa văn hóa của Trung Quốc rất sâu sắc hay cách lí giải ngôn ngữ quá phi phàm đây?

      Tinh Ba Đạt lời này có ác ý gì, nhưng nếu trong lúc có rất nhiều người rãnh rỗi nằm thi, khó tránh khỏi bị bọn họ xuyên tạc. Thậm chí còn có mấy game thủ đùa giỡn: “Em này có tiếng hung tàn, phải loli a, đẩy ngã có chút khó.”

      “Loli muốn đẩy ngã khó, nhưng đẩy ngã ngự tỷ kiểu này mới đủ vị......”

      “Lưu Niên, hay là để ngự tỷ đẩy ngược lại ......”


      Lưu Niên nghe đám ‘tử thi’ trêu chọc, khỏi giương giương môi, tỏ vẻ để ý lắm, sau đó mới : “Thêm mấy Dps tiến công, cũng giết được ấy.” Tiếp đó, dừng chút, trong thanh còn mang chút cảnh cáo:“Hơn nữa, ấy là đối thủ của tôi, mấy người đừng nhúng tay.”

      Rốt cuộc Lưu Niên chỉ làm công cho Danh Chấn Thiên Hạ, bị bọn họ quản thúc. Danh Chấn Thiên Hạ lại là người mời Lưu Niên đến, họ cũng dính ít trắc trở. Người như Tinh Ba Đạt cũng phải kính Lưu Niên mấy lần, tất nhiên dám cãi lời .

      nhìn cục diện toàn trường, khỏi thở dài hơi, trong lòng biết , hôm nay muốn thông qua phó bản, tuyệt đối được. cần đội ngũ hai bên kém khá nhiều, cho dù hai bên chết hết, nhưng lá cờ vẫn ở tay nữ Thợ săn nọ, chỉ sợ hết 5 phút, thắng bại liền định.

      Nghĩ đến đây, Tinh Ba Đạt lại thở dài: “First kill, first kill a......”

      vừa lẩm bẩm xong, tâm tình những người khác cũng nặng nề hẳn, lúc nãy Lão Tứ và con dơi nọ lại tách ra, chút lưu tình đánh đổ những game thủ còn sót lại.

      “Lưu Niên, chỉ còn mình đấy, nhanh đoạt cờ . Tất cả mọi người đều trông chờ vào cả.” Tinh Ba Đạt nhìn thế cục, khỏi đau lòng, tâm tình trầm trọng.

      “Công Tử, Công Tử, bảo vệ cho tốt, được chết đâu đấy. Trăm nhờ .” Hôm nay bởi vì Diệp Từ tham gia chiến đấu, Dương Vũ Hồng Trần an bài người khác chuẩn bị thoát phó bản, tất cả đều đầu nhập vào trận chiến. Mà giờ ngã xuống hết rồi, khỏi phải dặn dò Diệp Từ lần nữa.

      Diệp Từ đảo cặp mắt trắng dã, ăn ngay : “Đừng tạo áp lực cho tôi, cẩn thận tôi trốn mất.”

      “Công Tử U, cố lên.” biết ai bắt đầu, tất cả người trong Hắc Mai Thế Gia đều hô lên.

      Mà Danh Chấn Thiên Hạ dù thua gì cũng được thua khí thế, mắt thấy Hắc Mai Thế Gia hô ủng, bọn họ cũng bắt chước theo: “Lưu Niên, tất thắng.”

      Bên ngoài chiến trường náo nhiệt bao nhiêu, người trong chiến trường lại yên tĩnh bấy nhiêu, lúc nãy chiến đấu hăng hái khiến hai bên rơi 1/3 máu. Sắc mặt họ chút thay đổi, ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm động tác đối phương, hy vọng tìm được sơ hở, lập tức đưa người nọ vào chỗ chết.

      Tim đập càng lúc càng có lực, giờ này khắc này, trong mắt Diệp Từ chỉ còn lại người con trai trước mắt. Mỗi biểu tình, mỗi động tác của , chỉ cần lộ ra chút sơ hở, tuyệt đối bỏ qua, kích giây sát.

      Bỗng nhiên, chân Lưu Niên di chuyển......
      139Tôm Thỏ thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ săn Thế giới
      Na Yên Hoa
      Dịch: Chiz
      Nguồn: Banlong.us
      Quyển 2
      Chương 44: đây là hố người khác.

      Trong sơn động Tbilisi có loại rét lạnh đặc thù. Loại rét lạnh này khác với lãnh của các phó bản bình thường khác, đây là rét lạnh đến tận xương tủy, khiến cả người đau đớn vô cùng, mà nơi phát ra rét lạnh đó chính là Tinh Thạch Hàn Lãnh gắn ngay đỉnh đầu Boss. Tuy cái rét gây chết người, cũng kèm theo dbuff nào. Nhưng với trò chơi có độ chân cao như Vận Mệnh, bị vây trong khu vực rét lạnh thời gian dài, khiến thân thể game thủ thoải mái.

      Ví như, tay chân đông cứng.

      tại, Diệp Từ cảm thấy ngón tay của mình rất lạnh, thậm chí có thể so với cả cục đá rồi, cứ như chút tri giác cuối cùng đều bị xói mòn sạch ở đầu ngón tay. hít hơi sâu nhưng nuốt vào phế phổi chỉ có khí lạnh, chẳng khác gì muốn đông hết cả tư duy của .

      cùng Lưu Niên đều cố gắng cầm cự.

      Khoảng cách của cả hai rất gần, chi hơn 8m có tí xíu, dù là ai di chuyển tới trước chút, chỉ sợ đều rơi vào khu vực cấm của Thợ Săn – 8m.

      Đối với Thợ Săn, 8m là khoảng cách rất vi diệu cũng rất nguy hiểm. Ngoài 8m, Thợ Săn có thể sử dụng cung nỏ. Trong 8m, Thợ Săn chỉ có thể sử dụng vũ khí công kích cận chiến. Tuy đối với chức nghiệp như Thợ Săn, có thể sử dụng tất cả vũ khí của Chiến Sĩ. Nhưng Thợ Săn lại thích hợp cách đấu vật lộn gần người. Bởi vì ông trời chủ định sẵn đặc điểm chức nghiệp vốn có của Thợ Săn đủ sức bậc để công kích gần, hơn nữa lượng máu lại thấp, da cũng chẳng dày gì.

      Cũng vì nguyên nhân ấy, mới có câu thế này: nếu chức nghiệp cận chiến có thể tiến vào phạm vi 8m của Thợ Săn, vậy chẳng khác nào giết chết Thợ Săn đó.

      Cho nên, khoảng cách 8m được xưng là khu vực cấm của Thợ Săn.

      Chẳng qua điều đó chỉ có ý nghĩa với các chức nghiệp cận chiến khác, đối mặt với Lưu Niên - cũng là Thợ Săn như mình. Tuy Diệp Từ yên tâm nhưng lo lắng vì việc đó. Điều duy nhất làm lo lắng là, chưa từng cận chiến với Lưu Niên.

      Kiếp trước chưa, kiếp này lại càng chưa.

      Diệp Từ hiểu biết toàn bộ phạm vi công kích từ xa của Lưu Niên, về phần cận chiến… hoàn toàn biết gì cả.

      Kỳ Thợ Săn là chức nghiệp vật lý đa tài. Chẳng những có thể viễn trình còn có thể cận chiến, tuy kỹ năng cận chiến rất ít nhưng nếu biết cách dùng thích hợp tạo ra lực sát thương cực lớn. Có điều trong 99 Thợ Săn, tất cả bon họ đều chú trọng bồi dưỡng công kích viễn trình, xem cận chiến hẳn.

      Nguyên nhân ư, sức bật lúc cận chiến của Thợ Săn rất tệ, lực công kích đứng chót bảng xếp hạng cận chiến. Chỉ là nếu trong tình huống hai Thợ Săn đối chọi, vậy khó ai thắng ai bại.

      Diệp Từ nhìn chằm chằm Lưu Niên, sợ bỏ lỡ chi tiết . Lưu Niên cũng như vậy.

      Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Lưu Niên cảm thấy nếu ngay cả cũng ra tay, chỉ sợ hôm nay nhất định phải thua. Chữ ‘thua’ ấy chưa từng xuất trong từ điển của . thở dài hơi, hai mắt híp dần lại, nếu đoán sai, bây giờ tinh thần của Công Tử U đối diện khẩn trương cao độ, mỗi động tác của đều thể thoát khỏi ánh mắt của .

      trầm tư lúc, thân thể hơi chùng xuống, bước chân bắt đầu di chuyển sang bên trái.

      Chính là lúc này.

      Thân thể Diệp Từ cũng chuyển động, vọt đến phía bên phải của Lưu Niên. Nhưng trong nháy mắt, kinh hoảng phát , Lưu Niên biến mất.

      Đúng vậy Lưu Niên biến mất.

      Loại biến mất này, tuyệt đối phải do sử dụng kỹ năng Tiềm Hành, mà nó giống như bị vô hình hóa chỉ trong chớp mắt hơn. Việc này cách ý tưởng của Diệp Từ quá xa, tuy kỹ thuật của tốt lắm, nhưng chỉ là cá nhân, cũng kinh hoảng khi đối mặt với tình huống chưa từng gặp bao giờ. lập tức hít thở sâu, vội vàng nhảy lùi về sau, ổn định tâm tình mình lại.

      Còn chưa kịp rơi xuống đất, liền phát nghĩ sai rồi.

      Vĩnh viễn được giao lưng mình cho kẻ địch. Tuy giờ thấy Lưu Niên, nhưng lúc mở kỹ năng nhảy lùi, dù có thể nhảy lùi về sau khoảng cách, nhưng thể quay đầu lại xem. Nó chẳng khác gì việc giao lưng mình cho Lưu Niên cả, nếu lúc này Lưu Niên xuất sau lưng , như vậy bị đẩy ngã ngay, kích trí mạng.

      Thời gian kết thúc chiến đấu còn 15 giây.

      Diệp Từ chưa từng cảm thấy bất an như bây giờ, thậm chí lo sợ rằng trong nháy mắt chạm đất, trận chiến của và Lưu Niên liền kết thúc.

      Cuộc sống đôi lúc như vậy, sợ cái gì thứ đó đến.

      Ngay lúc Diệp Từ rơi xuống, tay phải của bị ai đó xoay ra sau, tay trái cũng bị hung hăng chế trụ, chỉ trong nháy mắt Diệp Từ mất năng lực phản kháng. Trong lòng đột nhiên rét run, vẫn là thua sao?

      “Năm phút này có nhiều người quấy rối quá, chúng ta đánh thêm năm phút nữa?” Lưu Niên đứng sau lưng Diệp Từ, hai tay khống chế , trong thanh pha chút vui vẻ.

      Diệp Từ nhìn nhìn, còn 10 giây thời gian kết thúc chiến đấu, cảm thấy cam lòng, còn 10 giây, chỉ còn 10 giây, rốt cuộc vẫn thua.

      gì, tôi xem như đồng ý rồi đấy.” Lưu Niên xong rút cờ lưng Diệp Từ xuống, sau đó dùng chút lực, đẩy ra xa.

      Bởi vì quán tính, Diệp Từ thất tha thất thểu vọt ra xa, trừ bỏ bên tai nghe thấy tiếng hét ồn ào của Hắc Mai Thế Gia và Danh Chấn Thiên Hạ, còn nghe thấy thanh cứng ngắc như robot của hệ thống vang lên: “Bạn đánh mất lá cờ, nếu trong năm giây tiếp tục đoạt cờ có cơ hội chiến đấu tiếp. Nếu đoạt lại được, mời bạn đến lại lần sau.”

      Còn năm giây thôi.

      Diệp Từ tức khắc xoay người phóng về phía Lưu Niên, thân thể của sắc bén mà nhanh chóng, rút ra Độc Hạt Đinh Thứ bên hông, lấy độc chiêu vô cùng tàn nhẫn đối phó Lưu Niên.

      Lưu Niên chỉ lùi lại, hề có ý phòng ngự hay phản kích. Thân thể nhàng mà linh hoạt, thêm loại ‘lấy nhu thắng cương’. Có vẻ cách Diệp Từ rất xa, khiến kỹ năng của cách nào đánh trúng mục tiêu được.

      Thời gian đếm ngược chỉ còn 1 giây.

      Diệp Từ cảm thấy ánh mắt sắp trừng thành đỏ, hét lớn tiếng, đạp mạnh lên đất, cả người bay về phía Lưu Niên, Độc Hạt Đinh Thứ hung hăng nhắm vào yết hầu .

      Lưu Niên nhìn động tác của có chút muốn cười, hé miệng muốn gì đó, nhưng là......

      Diệp Từ phát mục tiêu trước mắt biến mất. Thân thể sắc bén có điểm dừng, ngã nhào xuống đất.

      Tiếp đó lại nghe hệ thống thông báo: “Mục tiêu bạn truy tìm rời mạng.”

      Đầu đầy hắc tuyến......

      Thời khắc mấu chốt thế này, Lưu Niên cư nhiên rớt mạng.

      Đây chẳng phải quá ‘hố cha’ à, đây chẳng phải quá ‘hố cha’ à.
      139, B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ săn Thế giới
      Na Yên Hoa
      Dịch: Chiz
      Nguồn: Banlong.us
      Quyển 2
      Chương 45: Chuẩn bị chiến phó bản mới.

      Về kết cục cuối cùng của phó bản Sơn Động Tbilisi, Diệp Từ thể biết xấu hổ hỏi Dương Vũ Hồng Trần.

      Trận chiến của với Lưu Niên, Lưu Niên rớt mạng tại giây phút cuối, nhưng lá cờ vẫn còn trong tay , hệ thống tự động phán định - hòa.

      Đối với phó bản Sơn Động Tibilisi, nếu bị phán định hòa, chỉ có hai lựa chọn. là, hai đội ngũ sống lại, tái chiến lần nữa. Hai là, bên nào buông tay trước, bên đó bị tống xuất khỏi phó bản, ngày khác lại đến.

      Bởi vì trận chiến lần này khiến hai bên tiêu hao rất lớn, cho nên ai nguyện ý ngày khác lại đến cả.

      Ngày khác lại đến.

      Diệp Từ vốn muốn cùng, muốn quyết chiến với Lưu Niên, có điều Dương Vũ Hồng Trần rất uyển chuyển khuyên can Diệp Từ. Nguyên nhân khác, bởi vì họ được đến tin tức từ phía Danh Chấn Thiên Hạ, Danh Chấn Thiên Hạ quyết định bao giờ mời Lưu Niên nữa, mất nhiều hơn được.

      Nếu vậy, Diệp Từ cũng đành quên ý tưởng Sơn Động Tbilisi với Hắc Mai Thế Gia. Dù sao đối với , phó bản là chẳng quan trọng lắm, mục đích chính của là Lưu Niên. Tuy hài lòng kết quả của trận chiến hôm đó, nhưng nghĩ lại xem, đột nhiên bị rớt mạng, Lưu Niên ắt hẳn còn khó chịu hơn cả . Cứ nghĩ đến buồn bực của Lưu Niên, Diệp Từ cũng biết vì sao, tâm trạng đột nhiên thoải mái hẳn.

      Ít khi, lúc học mắc lỗi , miên man suy nghĩ, giảng viên gì cũng chẳng lọt vào tai được. Tan học, vừa cất sách vừa hừ làn điệu nào đó, chuẩn bị rời phòng học xuống nhà ăn của trường, Phương Tô Tô nhanh vài bước đuổi kịp , nghe thấy hừ ca, bật cười: “Ôi chao, có chuyện tốt gì à, hôm nay cậu cư nhiên hát?”

      Diệp Từ quay đầu nhìn Phương Tô Tô, phát gần đây Phương Tô Tô càng ngày càng xinh đẹp. ấy vốn có gương mặt dễ nhìn, tuy phải loại nữ sinh có sắc đẹp sắc sảo cộng thêm thân hình ốm nhom gì, nhưng trong thân thể ấy phát ra loại khí chất cổ điển. Trong khoảng thời gian này, mặt càng giống hoa đào, lúc nào cũng hàm xuân, khó trách người ta , con lúc nào cũng đẹp. Tuy Diệp Từ chưa từng thử qua nhưng xem gương mặt Phương Tô Tô liền có thể thấy .

      “Gần đây cậu dùng mỹ phẩm gì thế, gương mặt đẹp ra hẳn, cứ như trang điểm ấy.” nhịn được bắt đầu trêu chọc.

      “A? có, mình chỉ dùng mấy loại thường thường thôi.” Phương Tô Tô hiểu ý Diệp Từ, sờ sờ mặt.

      “Ai dùng, mình thấy mỹ phẩm này tên là ‘tình căn thâm sâu’.”

      “Cậu này, gì đâu.” Phương Tô Tô thế này mới nhận ra ý tứ của Diệp Từ, mặt đỏ hẳn lên, ngay cả cổ cũng bị nhiễm nhan sắc như màu môi ấy, truy đuổi Diệp Từ.

      Hai người đùa giỡn hồi, Diệp Từ thấy Phương Tô Tô cũng vào nhà ăn giống mình, nghi hoặc: “Sao? Hôm nay cậu ăn với Tần Sở Nhược à, lại với mình thế này?”

      “Ai , mình lúc nào cũng đến nhà ăn với mấy bạn trong lớp. Chỉ có cậu ngày nào cũng về nhà ăn với họ nhà cậu thôi, mình thấy cậu mới có vấn đề ấy.”

      Đối với điểm này, Diệp Từ phủ nhận, Bạch Mạch vốn có nhiều chương trình học như , hơn nữa cực thích vào bếp sáng tạo đủ thứ, cho nên thể cổ vũ . nhún vai: “Hôm nay đầu bếp muốn xem giải đấu game điện tử, ai nấu cơm cho mình, mình đành phải nhà ăn thôi.”

      “Hả? trai cậu cư nhiên cũng xem giải đấu game điện tử.” Vẻ mặt Phương Tô Tô kinh ngạc: “Sở Nhược còn lải nhải với mình, năm nay King tham gia, hứng thú thiếu thiếu.”

      King, lại là King.

      Diệp Từ hiểu biết nhiều về game điện tử. Bởi vì trò chơi này ra mắt nhiều năm, lúc Diệp Từ bắt đầu tiếp xúc game đến thời đại game online rồi, cho nên đối với giải đấu của game điện tử lắm. Ngược lại, Bạch Mạch lại khác, bởi vì bố Diệp Từ lúc trẻ thích cuồng nhiệt game điện tử, có điều kỹ thuật khá thường chỉ thi tới giải đấu tỉnh, chưa bao giờ lọt vào giải đấu quốc gia. Bạch Mạch vốn từng nổ, từ ngồi đầu gối bố chơi game ấy lớn lên, cho nên đối với giải đấu game điện tử, loại thích mà Diệp Từ thể nào lí giải.

      “Cậu biết King là ai ?” Phương Tô Tô tuy cũng chơi game, có điều là game thủ PVE cấp thấp, càng tiếp xúc với game điện tử, nên nắm các danh nhân của game lắm. So sánh với , Diệp Từ xem như hiểu biết hơn, ấy dù chơi game điện tử, nhưng đều là game, mặc kệ trò gì nếu trong phạm vi game, chắc chắn ấy cũng biết ít.

      cao thủ đạt quán quân giải đấu game điện tử năm năm liền.” Đây là tin tức tốt nhất trong tầm hiểu biết của Diệp Từ, thể làm giống như Bạch Mạch và Đàm Phá Lãng - nắm tin tức tuyển thủ thi đấu trong lòng bàn tay, thậm chí ngay cả mấy tin tức cũng bỏ qua.

      “Rất lợi hại à?”

      “Ừ, rất lợi hại.” Vô nghĩa, quán quân Thế giới, bằng bá chủ game điện tử, còn liên tục năm năm, là đại thần của đại thần đấy.

      “Vậy, so với cậu ai mạnh hơn?” Trong mắt người , lúc nào người mình cũng mạnh nhất, có điều có viên ngọc sáng chói như Diệp Từ trước mắt, Phương Tô Tô chưa từng nghĩ Tần Sở Nhược lợi hại hơn. Kỳ Tần Sở Nhược được xem là cao thủ, chẳng qua trong mắt Phương Tô Tô, Diệp Từ là cao thủ lợi hại nhất rồi, bởi vậy mới hỏi câu ấy.

      thể so sánh.” Diệp Từ lắc đầu: “Lĩnh vực khác hoàn toàn, game điện tử có quy tắc khác, mà game online lại có quy tắc khác.”
      “Hử?” Phương Tô Tô hiển nhiên hiểu được khác biệt trong đó.

      “Giống như giảng viên La với giảng viên thị trường chứng khoán, ai có vẻ lợi hại hơn?” Diệp Từ nghe giảng viên La là người cực giỏi trong trường này, nghe ông sở hữu độc quyền thành quả hạng mục nghiên cứu khoa học đến 10, ông được ví thành người cuồng khoa học.

      Phương Tô Tô liên tục gật đầu, xem ra, so sánh ấy khiến làm khác biệt giữa Diệp Từ và King.

      Bạch Mạch xem giải đấu game điện tử đến lúc đèn điện về đêm được mở mới về, khi đó Diệp Từ vừa làm cơm xong, liên tục may quá: “Mới về có đồ ăn dọn sẵn, là ‘thiên hạ hồng vũ’.”

      Nhìn ra được, giải đấu game điện tử hôm nay khiến Bạch Mạch rất hưng phấn, chuyện ngừng bàn ăn, hận thể chia xẻ hết toàn bộ tin tức cho Diệp Từ. Diệp Từ tuy hứng thú, có điều có người nguyện ý chia sẻ niềm vui với , bao giờ từ chối.

      thấy khả năng đoạt giải của Noland rất lớn. ta bị King áp nhiều năm, cuối cùng cũng đợi đến ngày này.” Bạch Mạch tới đây, thở dài: “King năm nay đấu rất đáng tiếc.” có vẻ có chút đăm chiêu: “Đúng rồi đúng rồi, cậu nhóc Phá Lãng hình như quen biết King, mai mốt về nhà phải hỏi cho mới được.”

      Diệp Từ thấy hết rồi, đứng lên, để bản thân dễ tiêu hóa chút: “Bọn đánh Kim đoàn thế nào? Tiến độ đến đâu?”

      “Kim đoàn hot lắm, hơn nữa đoàn đoàn hai rất ra lực, Hậu Thành sắp thông quan rồi, còn muốn mở tiến độ gì em tự quyết định .”

      Diệp Từ nghĩ nghĩ, sau phó bản Hậu thành Phế Tích Rét Lạnh là Tiền Trí nhiệm vụ khá dài dòng. Tiền Trí nhiệm vụ vì muốn giết Boss dã ngoại, cho nên cần đoàn đội làm, sau đó mới có thể đến phó bản mới – Phế Tích Tòa Thành. Sau khi thông quan Phế Tích Tòa Thành nhận được chìa khóa, chìa khóa này lại mở ra phó bản kế tiếp, Chước Nhiệt Bình Nguyên.

      “Nếu công hội thiếu tiền, tạm thời hoãn đánh Kim đoàn , rãnh làm Tiền Trí nhiệm vụ của phó bản Hậu thành Phế Tích Rét Lạnh.” Diệp Từ trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng mới mở miệng ra.

      “Em sao?”

      “Em cần chuẩn bị thứ, nếu có thời gian làm nhiệm vụ cùng bọn .” Diệp Từ cười thần bí.

      Diệp Từ rất lâu chưa về Trụ sợ công hội, cũng lâu lắm chưa dạo quanh công hội, cho nên lúc xuất ở khu của game thủ cuộc sống, trừ việc bị tập thể game thủ vây xem, chính là bị Minh Nguyệt Tinh và Quả Chanh Đáng kể khổ, cộng thêm bị rửa mặt bằng nước mặt của bọn họ.

      “Sao thế, sao thế?” Diệp Từ ba chân bốn cẳng tránh thoát hai vị đó, thở phào nhỏm, sắp bị nghẹn chết vì cái ôm của bọn họ rồi.

      “Chị, em van chị đấy, mau đuổi người nọ , em lòng cầu xin chị.” Minh Nguyệt Tinh hít hít cái mũi, thoạt nhìn lập tức khóc tiếp ngay.

      Quả Chanh Đáng tuổi lớn hơn, cũng giữ được bình tĩnh, đồng ý mãnh liệt với đề nghị của Minh Nguyệt Tinh: “Đúng vậy! Đúng vậy! Công Tử tôi xin , khai ân lần được , đuổi tên ấy ra xa chút, đừng nữa để lãng vãng quanh khu vực này nữa?”

      Diệp Từ nhìn theo phương hướng ngón tay bọn họ chỉ, sau đó cười vui vẻ ra tiếng, còn tưởng hai người ai. Hóa ra là Bất Cật Tố.

      Khảm Bảo Thạch Sư, trắng ra chính là tinh luyện trang bị, Trang bị được Khảm Bảo Thạch càng cao, vậy càng dễ bị bạo. Nghe Bất Cật Tố đến sơ cấp 40%, đây là mốc quan trọng, biện pháp tốt nhất là dùng Lam Trang để vượt cấp, mà giờ chỉ có Minh Nguyệt Tinh và Quả Chanh Đáng có thể sản xuất Lam Trang. Đây chẳng phải làm khó hai bọn họ à?

      Ngày nào Bất Cật Tố cũng nghênh ngang lấy thành phẩm ra khỏi nhà xưởng, sau đó cầm bạo, bạo xong lại về lấy tiếp, điều này khiến hai người họ đau lòng tốt độ, cố tình công hội lại cho Khảm Bảo Thạch Sư tự do rất lớn, khiến hai người dù giận cũng chẳng dám gì, chỉ còn cách kể khổ với Diệp Từ.

      Diệp Từ cười cười: “ cho ấy xuất trước mắt cả hai nữa?”

      Hai người cùng nhau lắc đầu.

      “Vậy được rồi.” Diệp Từ gật gật đầu: “Vậy để ấy…”
      139, B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46: Nhiệm vụ cấp Sử thi.






      Dưới cầu của phần đông game thủ cuộc sống, bại gia tử Bất Cật Tố chuyển từ khu cuộc sống ở phía Đông Bắc về khu Tây Nam Trụ sở công hội, cách khu cuộc sống với khoảng cách xa nhất và hạn độ lớn nhất. Đối với sắp xếp lần này, game thủ cuộc sống vỗ tay khen ngợi thôi, mà Bất Cật Tố lại tỏ vẻ hề áp lực.

      Diệp Từ cảm thấy chuyện này đến đây liền kết thúc, ngờ mới qua vài ngày, game thủ cuộc sống lại tới tìm Diệp Từ, tiếp tục cầu Bất Cật Tố chuyển nhà. Chẳng qua lần này bắt Bất Cật Tố chuyển xa, mà bảo ta về chỗ cũ.

      Nhưng Bất Cật Tố khá ngạo kiều, có đánh chết cũng về. Ánh mắt nhìn về phía trước, khóe miệng nhếch lên 45 độ, hừ : “Mấy người đuổi tôi liền lăn, giờ bắt tôi lăn trở về. Thực xin lỗi, lăn xa.”

      Vì thế, mọi người mới bôn chạy tới chỗ Diệp Từ, tìm giải quyết.

      Diệp Từ ngồi chà lau cung tên trong phòng họp, vừa nhấc đầu lên thấy cả đám game thủ cuộc sống chạy đến. Biểu tình mặt tất cả ai bi phẫn, ai bi thương tột độ, khiến trong lòng Diệp Từ thầm kêu ổn.

      Sao thế này? Chuẩn bị bạo động? Chuẩn bị bãi công? Hay là chuẩn bị tuyên bố độc lập?

      “Hội trưởng.” Diệp Từ vừa cẩn thận đánh giá tất cả game thủ cuộc sống vây quanh mình, vừa ngẫm nghĩ nên mở miệng thế nào, chợt nghe gặp Bánh Đậu đứng ở vị trí đầu kêu. Người nọ trước giờ đều tuân theo quy củ, hôm nay lại làm sao thế này? Trong lòng Diệp Từ càng khó hiểu.

      nhếch nhếch môi, nhìn mấy chục game thủ cuộc sống xung quanh, với vẻ để ý lắm: “Mọi người sao thế? Muốn tập thể ra thành tìm tài liệu à?”

      “Hội trưởng, giờ phải lúc để đùa.” Bánh Đậu trợn tròn mắt, biểu tình mặt cứ như ‘nước sập nhà tan’ đến nơi rồi, : “Bây giờ đến thời khắc sống chết của công hội rồi đấy.”

      Sống chết? Diệp Từ hơi kinh hãi? Chẳng lẽ xảy ra việc gì? thường mặc kệ việc của công hội, có phải Bạch Mạch vì quan tâm nên luôn gạt , muốn tự gánh vác nó? Nghĩ đến đây, càng lo lắng, đứng dậy ngay, nghiêm túc hỏi Bánh Đậu: “Cậu đến sống chết của công hội?”

      “Đúng vậy......” Bánh Đậu còn chưa xong, liền thấy Diệp Từ xoay người bắt đầu liên hệ với quản lý, liên tục kêu Diệp Từ vài tiếng, đều được đáp lại, đành phải trông mong nhìn bàn xong việc của công hội trước .

      “Tiểu Thủ, bên chỗ bán đấu giá có thay đổi gì ? Trữ hàng tôi cho có vấn đề gì ? Là mất giá hay tăng giá diện rộng? Hay là toàn bộ bán được?” Đầu tiên, Diệp Từ liên hệ với vợ chồng nhà Thủ, bọn họ có thiên phú trong việc mua bán, chủ yếu phụ trách mua bán trong công hội.


      “A? có? tôi mới từ chỗ bán đấu giá về này. Vừa mua đống đồ xong, giá ở mức trung bình, được đến tin tức gì à?” Tiểu Thủ Hàn bị Diệp Từ hỏi như vậy trong lòng cũng bắt đầu khẩn trương: “Hay là tôi về bên đó xem lại thử.”

      Mấy phút sau, Thủ Hàn truyền ra tin tức tìm hiểu về việc ở chỗ đấu giá.

      Tiếp đó lại liên hệ vài quản lý của bên quan hệ ngoại giao, mặt trận thống nhất, chỉ huy phó bản …, được đến tin tức đều là bình thường, có gì khác lạ, thẳng đến lúc này Diệp Từ mới thở dài hơi, yên lòng. Nhưng ra thể trách lo xa như vậy, dù sao việc của công hội cơ bản do Bạch Mạch quản lý, toàn làm ‘phủi đít chưởng quầy’. Giờ Bạch Mạch login, tìm được ai hỏi tình huống, đành phải tự mình tìm mấy quản lý trung tâm xác nhận.

      “Bánh Đậu, công hội hết thẩy bình thường, đâu ra việc liên quan đến sống chết, cậu đừng chuyện giật gân.” Diệp Từ trầm tĩnh lại, tâm tình cũng tốt lên chút ít, răn dạy Bánh Đậu hề nghiêm khắc, thậm chí còn kèm theo chút vui đùa: “Cẩn thận tôi tổ chức trận đấu của Thợ săn trong công hội, cậu tới làm bia đạn sống.”

      Nghe câu của Diệp Từ, Bánh Đậu lập tức kêu to, với chút tức giận: “Hội trưởng công bằng, mới nhắc tới sống chết của công hội liền gọi ngay khu mua bán, mặt trận thống nhất, phó bản, ngoại giao. Chẳng lẽ nghĩ tới mặt khác nữa à?”

      Diệp Từ nheo mắt, hiểu được ý tứ đại khái của Bánh Đậu gì rồi, nhưng cố ý ngồi xuống, tiếp tục lau cung tên, rồi : “Có thể ảnh hưởng tồn vong của công hội phải những thứ đó à? Còn có thứ khác sao?”


      “Thiên lý ở đâu......” Nghe ra Diệp Từ mấy coi trọng việc của mình, Bánh Đậu cảm khái giảng giải, nước miếng bay tứ tung, trạng thái của cứ như sắp tham gia tuyển cử bầu chọn tổng thống đến nơi ấy.

      Diệp Từ buồn cười nhìn , cũng hỏi, mặc cho vòng vo.

      được mấy phút, đám game thủ đứng phía sau Bánh Đậu chịu nổi nữa, tất cả đều cầu trọng điểm, đặc biệt là Quả Chanh Đáng , trực tiếp đá vào mông cước, sau đó : “Này, trọng điểm, trọng điểm, đừng lãng phí thời gian của mọi người.”

      Bánh Đậu bị đá đau, quay đầu ủy khuất nhìn đồng nghiệp căm tức nhìn lại cậu, rốt cục sáp nhập đề tài. Hóa ra, sau khi Bất Cật Tố chuyển về khu Tây Nam, bọn họ cứ nghĩ có thể bảo toàn đồ vật họ sản xuất, nào ngờ càng phương tiện cho Bất Cật Tố hoạt động.

      Nhớ ngày đó, lúc còn ở khu cuộc sống, Bất Cật Tố muốn lấy gì đều phải đến tìm bọn họ tiếng, xong mới lấy ít trang bị quý báu lắm luyện Khảm bảo thạch, nhưng bây giờ tuy Bất Cật Tố quấy rầy họ nữa, lại trực tiếp tìm Mưa Đúng Lúc, muốn toàn bộ trang bị đào thải, số lượng còn lớn hơn gấp mấy lần khi lấy ở khu cuộc sống.

      Vốn game thủ cuộc sống còn muốn đem đống trang bị bị đào thảo đó hoặc là bán rẻ , hoặc thu về phân giải ra dùng lại, giờ lại trực tiếp rơi vào tay Bất Cật Tố, nếu có thể khảm thành công thôi, nếu khảm thành công, mấy trang bị đó liền báo hỏng hoàn toàn, sao có thể khiến người khác phải đau lòng chứ?

      Bởi vì như vậy, cuối cùng sau khi tất cả game thủ cuộc sống bàn bạc xong, đều cầu Bất Cật Tố trở về, ít nhất bọn họ còn nắm giữ được tỷ lệ sử dụng của mấy trang bị đó, nhưng việc này lại bị Bất Cật Tố mãnh liệt phản đối. Người nọ sống qua cuộc sống ‘cao cao tại thượng’ của hoàng đế, đương nhiên muốn trở về ăn nhờ ở đậu. Vì thế, game thủ cuộc sống mới đến tìm Diệp Từ , ý bảo người khởi xướng về thu thập tàn cục.

      Diệp Từ nghe xong câu chuyện của Bánh Đậu, ánh mắt chẳng thèm nâng: “Vấn đề đơn giản như vậy tìm Mưa Đúng Lúc giải quyết là được, bảo ấy đừng đưa hết trang bị đào thải cho Bất Cật Tố nữa.”

      “Nhưng mà, nhưng mà...... đó đều là tâm huyết của bọn tôi a.” Nhất chúng game thủ cuộc sống líu ríu kêu lên.

      Tay Diệp Từ hơi chững lại, nâng mắt lên, lạnh lùng liếc toàn bộ game thủ cuộc sống cái, tựa tiếu phi tiếu : “Tài liệu luyện kỹ năng của mọi người đều là tâm huyết của toàn bộ game thủ trong công hội đấy......”

      Việc này làm mưa làm gió khá lâu, nhưng nhờ Diệp Từ nhường bước, giải quyết êm đẹp viên mãn. Tuy game thủ cuộc sống vẫn cam lòng, nhưng dù sao cũng nguyện ý ‘phun’ ra chút trang bị cho Bất Cật Tố luyện kỹ năng, Bất Cật Tố quen dùng trang bị, đối với tiêu chuẩn trang bị bị rơi chậm lại cũng thích ứng lắm, nhưng biết quá mức lãng phí phải việc nên làm.

      Cho nên, hai bên ra vẻ hòa giải.

      Sau khi đuổi đám người phiền phức này Mưa Đúng Lúc liền xông ra, sờ sờ mũi: “Công Tử, may mà có biện pháp, có điều khi tôi thế, sao ai đồng ý vậy kìa?”

      Diệp Từ suy nghĩ hồi, mới nhe răng trợn mắt cười: “Cà rốt và cây gậy.” (*vừa đấm vừa xoa)

      Hai người nhìn nhau cười trộm.

      Ngay lúc toàn bộ công hội nghiêm túc làm Tiền Trí nhiệm vụ của phó bản Hậu thành Phế Tích Rét Lạnh, Diệp Từ lại nhận được nhiệm vụ khác lạ ở chỗ Thị Trưởng Thành Hồng Hồ. Nhiệm vụ phải do Thị Trưởng ban phát, mà do thành chủ ‘kiến long bất kiến vĩ’ Sake Gaer tuyên bố.

      Nhiệm vụ rất đơn giản, chỉ là nhiệm vụ chạy chân. Làm người dân vĩ đại của Thành Hồng Hồ, lại là thân tín của Thành chủ, Sake Gaer đại nhân hy vọng Công Tử U có thể thay mặt ông đến thăm Thành chủ Moore, bởi vì bọn họ là bạn tốt.

      Lúc nhận được nhiệm vụ này, Diệp Từ hơi ngây người, tiếp đó kích động run rẩy hẳn lên.

      phải đâu, top mười nhiệm vụ cấp sử thi ở kiếp trước cứ thế rơi người mình? Điều này cũng quá may mắn .

      Trong Vận Mệnh, toàn bộ nhiệm vụ có hệ thống độc đáo. Tuy từ lúc bạn bắt đầu vào game, có hệ thống nhiệm vụ rồi, có điều để mở rộng hệ thống nhiệm vụ Vận Mệnh cần tốn chút công phu. Trừ nhiệm vụ thu thập truyền thống, nhiệm vụ mạo hiểm, nhiệm vụ luyện cấp, nhiệm vụ và nhiệm vụ phó bản, còn có nhiệm vụ chiến trường và nhiệm vụ tùy cơ.

      Nhiệm vụ tùy cơ là nhiệm vụ cực kỳ độc đáo mà Vận Mệnh đặt ra. Rất ít có loại nhiệm vụ này tồn tại, còn ít hơn cả nhiệm vụ nữa. Theo cách phân chia nhiệm vụ của Vận Mệnh, nhiệm vụ tùy cơ bình thường chỉ có hai cấp bậc: là, nhiệm vụ cấp truyền thuyết; hai là, nhiệm vụ cấp sử thi.

      Kỳ điều đó lạ gì, kỳ lạ nhất là: nhiệm vụ tùy cơ là đầu mối chính cho Chi Hệ Nhiệm Vụ. cách khác, mức độ hoàn thành cùng các lựa chọn của game thủ ảnh hưởng ít nhiều đến đầu mối chính của toàn bộ chủ tuyến của game.

      Thiết kế như vậy càng khiến game thủ cảm thấy tầm ảnh hưởng quan trọng của mình trong Vận Mệnh, càng có thể tạo dựng nên lòng trung thành cho họ. Đương nhiên trừ các phần thưởng về mặt tinh thần đó, game thủ có thể hoàn thành nhiệm vụ tùy cơ, đều đạt được phần thưởng cực kì hiếm có và phong phú.

      Cách kích hoạt nhiệm vụ tùy cơ rất đặc biệt, có lẽ danh vọng phải đạt đến độ cao chỉ định với thế lực nào đó, có lẽ bạn phải mạo hiểm khác xa người thường, cũng có lẽ nhiệm vụ ở nơi hề bắt mắt trước mặt bạn.

      Tóm lại, những thứ này đều cần game thủ thăm dò.

      Mà Diệp Từ bây giờ được đến nhiệm vụ này, cũng hết sức bình thường, bởi vì là game thủ đầu tiên có danh vọng đạt đến mức tôn kính ở Thành Hồng Hồ......
      B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :