1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Liệp Giả Thiên Hạ - Na Thì Yên Hoa (Q3 - C70)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Dịch: Chiz

      Nguồn: Banlong.us

      Quyển 2
      Chương 42: Người đầy dã tâm.

      quyền này quả nhiên đánh hụt . Có điều Lưu Niên hề né tránh, mà nâng tay nắm lấy cổ tay Diệp Từ, dùng sức kéo lại.

      Diệp Từ cảm thấy ngón trỏ bàn tay trái của mình sắp chạm đến lá cờ, nhưng đột nhiên trong chớp mắt cơ thể bị kéo mạnh sang trái, cả người mất tự chủ nghiêng về bên.

      Chỉ trong chớp mắt đó, Diệp Từ phát , bị người khác đẩy ra ngoài. nghiến răng nghiến lợi, người nọ quá đáng ! Cư nhiên dùng lực lượng cách biệt giữa nam và nữ trực tiếp đẩy ra khỏi phạm vi lá cờ.

      Nếu là người khác, lúc này chắc chắn còn biện pháp nào nữa. Mắt thấy đối phương đoạt được cờ. Phải biết rằng, lúc lá cờ bị rút lên, muốn đuổi theo đối phương đoạt lại cờ, rất khó. Có điều, đó là người khác, họ phải Diệp Từ. Diệp Từ là loại người nào?

      Diệp Từ là người đạt được mục đích tuyệt đối bỏ cuộc, Diệp Từ là người vì đạt được mục đích có thể dùng bất cứ thủ đoạn gì. Đối với Diệp Từ, việc quan trọng là kết quả. Còn quá trình, trọng yếu.

      Giống như tình huống bây giờ, nghiêng người , vung Miêu Trảo đến chỗ Lưu Niên rút lá cờ. Miêu Trảo này tuyệt đối giống Miêu Trảo dùng ở hoạt động Vũ Long, qua thời gian dài, Bánh Đậu nghiên cứu kỹ Miêu Trảo, hơn nữa cấp bậc công trình học của cậu ngừng tăng cao, uy lực Miêu Trảo bây giờ rất mạnh, thể so sánh với cái cũ nữa.

      Diệp Từ tự mình cũng cảm thấy bản thân rất có tiềm lực trong việc làm chuyện vô lại. Đương nhiên ý nghĩ này bao giờ ra, nếu vô lại chắc chắn nghĩ ngay ra biện pháp mất mặt thế này, cũng làm việc ảnh hưởng đến tôn nghiêm Thợ săn như bây giờ.

      Có ai trông thấy Thợ săn đường đường chính chính dùng cung quyết đấu mà lại dùng mấy dụng cụ ‘tà môn ngoại đạo’ bao giờ chưa? Có điều, bây giờ hiệu quả của ‘tà môn ngoại đạo’ rất tốt. Cái Miêu Trảo bay từ phía ra, trong thời khắc Lưu Niên chuẩn bị nắm chặt lá cờ, liền quấn chặt eo , sau đó Diệp Từ dùng sức, mượn quán tính còn của mình, cư nhiên cũng kéo cả Lưu Niên bay lên. vẫn ở , lắc lắc Miêu Trảo, trong lúc rơi xuống đất, cư nhiên đẩy cả người Lưu Niên ra xa, chỉ nghe “rầm” tiếng, dự là đập vào chỗ nào đấy rồi.

      Chỉ tiếc, giờ Diệp Từ có tâm tư quản Lưu Niên còn sống hay chết, mục đích chính của đến nơi này là thể thua Lưu Niên. Trong nháy mắt vung Lưu Niên ra ngoài, thu hồi Miêu Trảo ngay, rồi chạy đến chố lá cờ.

      Lúc Công Tử U đánh quyền về phía mình, Lưu Niên co ngực lại theo bản năng, mà tay còn hành động nhanh hơn cả ngực mình, nắm chặt cổ tay Diệp Từ. Động tác tiếp đó, còn chưa kịp suy nghĩ, thân thể trực tiếp làm ra phản ứng căn bản nhất.

      Lưu Niên kéo Công Tử U cái, nương quán tính, dùng sức đẩy ra ngoài. Lúc đẩy ra ngoài xong, Lưu Niên mới ý thức được việc mình làm, bỗng nhiên cảm thấy bản thân có chút quá đáng. Dù sao đối thủ là nữ, lại chút phong độ nào đẩy ấy ra, chỉ sợ trông rất khó xem.

      Chẳng qua, tình huống bây giờ, dù trong đầu Lưu Niên cảm thấy xấu hổ, cũng chỉ chợt lóe rồi thôi. Hơn nữa, ý nghĩ trong đầu mãi là ý nghĩ trong đầu, hề làm gì để cứu vãn, trực tiếp chuyển thân rút cờ. Mới nghĩ kỹ thuật của Công Tử U hôm nay khiến thất vọng, liền cảm giác vật cứng sắc nhọn bám chặt vào eo mình, vậy gì thế?

      Chưa kịp phản ứng, thậm chí còn chưa kịp quay đầu nhìn, cả người cư nhiên bị vung lên rất cao! Đây lại là việc gì?

      Vật cứng sắc nhọn đó như được tăng thêm khí lực, khiến như mũi tên lao nhanh trung. Trong lúc rơi xuống, Lưu Niên mới thấy vũ khí trong tay Công Tử U là sợi dây thừng dài, mà đầu dây thừng gắn ba cái móc sắc nhọn. Trong hệ vũ khí có vật này, thoạt nhìn có vẻ là thành quả của Công trình học.

      mới xác định xong Công Tử U rốt cuộc dùng vật lạ gì để kéo , khắc sau liền bị đập mạnh vào vách tường. chỉ có mỗi cảm giác lưng mình đau thấu xương thấu tủy, có điều gương mặt lại biểu trái ngược, lộ ra ý cười. Bởi vì trông thấy Công Tử U vừa thu hồi cái trảo đó xong, liền xông thẳng ngay đến chỗ lá cờ.

      Xem ra, người rút cờ hôm nay phải rồi.

      Cú ngã này đủ ác. Tuy mang đến ngoại thương gì, có điều vẫn khiến Lưu Niên mất máu hơn trăm điểm.

      Đứng dậy, Lưu Niên nhìn thân hình Công Tử U rút cờ, lo lắng vội vàng. đứng ở đó, nhìn Công Tử U, khóe môi hơi nhếch. Nhân vật được tạo trong Vận Mệnh lấy nền tảng chân ngoài đời của game thủ làm chuẩn, điều chỉnh hơn kém 15%. tại đối mặt với người con nọ, thân hình gầy yếu, khóa trong chiến giáp Thợ săn, càng lộ vẻ yếu đuối hơn.

      Quả nhiên, nên nhìn vẻ bề ngoài mà phán xét họ.

      Lưu Niên nhớ đến lần đầu gặp . Làn da tái nhợt, dáng người gầy gầy, thậm chí với có vẻ quá bé , thế mà lại mang đôi mắt quật cường đến lạ. Chính nhờ kiên trì và bất khuất của mở màn cho trận chiến đầu tiên của cả hai.

      Trận chiến hôm đó, tuy có vẻ cố hết sức, nhưng cũng chẳng hơn là bao. dùng những thứ có thông báo với , trong thế giới của kẻ mạnh, hề quan hệ đến giới tính.

      phải Thợ săn quy củ. Nếu chia Thợ săn thành nhiều loại, như vậy Công Tử U là nữ Thợ săn lưu lại ấn tượng trong sâu sắc nhất – sát thủ có động tác hoa lệ lại tràn đầy sát khí. Đến lúc bị , Lưu Niên mới ý thức được, nữ Thợ săn trước mặt , phải người kiêu ngạo vì tôn nghiêm của Thợ săn, chỉ là người đầy dã tâm từ thủ đoạn mà thôi.

      Đột nhiên, có chút hưng phấn.

      Cảm giác đó mất rất lâu. cao thủ tịch mịch cảm thấy hưng phấn vì tìm được kỳ phùng địch thủ.

      Hóa ra, trong Vận Mệnh, hề độc, ít nhất mục tiêu. Có lẽ, mục tiêu đó chợt xa chợt gần, nhưng dù sao cũng có.

      Máu sau nhiều năm yên tĩnh lại sôi trào lên. Mỗi tế bào người đều kêu gào, chúng nó khát vọng quyết chiến liều chết với nữ Thợ săn trước mắt.

      Đúng vậy, so với Thợ săn quy củ, càng thích đối chọi với game thủ đầy dã tâm. Bởi vì đều là Thợ săn, có thể dễ dàng dự đoán hành động tiếp theo của đối phương. Nhưng đối với người dã tâm, vĩnh viễn thể đoán được giây tiếp theo họ làm gì.

      Lưu Niên hít hơi sâu, nhìn Công Tử U còn rút cờ, nụ cười bên môi càng lớn. lấy cung ra, bắn tên về phía Diệp Từ.

      Thời gian rút cờ là 5 giây, trong 5 giây này, nếu bị dính công kích ắt thất bại.

      Năm giây đó cũng là năm giây khiến Diệp Từ khẩn trương nhất. Cho nên, Diệp Từ mới có thời gian quan tâm đến sống chết của Lưu Niên. Phải biết rằng,trong game Vận Mệnh, thắng bại chỉ trong nháy mắt, tất cả thao thác đều được tính toán bằng giây.

      Thời gian trôi qua nhanh chút, nhanh chút nữa.

      Đối mặt với trận chiến của hai đoàn đội, đối mặt với kẻ địch cường hãn là Lưu Niên, dù Diệp Từ có bình tĩnh đến đâu cũng phải đổ mồ hôi hột. vừa rút cờ, vừa cảnh giác tình huống xung quanh, thể để cố gắng của mình cứ thế đổ sông đổ biển được.

      Bỗng nhiên, cảm thấy ngàn vạn lỗ chân lông sau lưng mình co rút lại. Trong lòng thầm hô to ổn, chỉ sợ Lưu Niên bị vung ngã ra xa đứng dậy, bắt đầu công kích .

      Đương nhiên, việc cũng như thế. Diệp Từ có thể đoán chuẩn xác, ngoại trừ cảm giác linh mẫn, điểm mấu chốt là dựa vào thói quen chức nghiệp của mình để đoán ra.

      Nhưng thời gian rút cờ còn 1.5 giây......

      Kịp ? Kịp đây?

      Diệp Từ hít hơi sâu, đột nhiên triệu hồi Lão Tứ, ra mệnh lệnh bảo hộ. Lão Tứ vừa xuất , muốn vẫy vẫy đuôi làm nũng với Diệp Từ, thuận tiện đòi chút đồ ăn vặt. ngờ tức khắc trúng mấy mũi tên, nhất thời nó bị chọc giận. Lập tức xoay mông, đuổi theo kẻ đầu xỏ gây nên.

      Lưu Niên lại sửng sốt, lúc này đầu hắc tuyến đầy đầu.

      Thợ săn tiến phó bản tuyệt đối được mang theo sủng vật hệ chủ động công kích, đây gần như trở thành quy củ thể đổi của Thợ săn, là Thợ săn ai cũng phải điều ấy. Lưu Niên tin Thợ săn giỏi như Diệp Từ lại biết, nhưng cư nhiên dám thả rong sủng vật hình thể lớn như vậy ở đây, còn là loại chủ động công kích nữa chứ.

      Lưu Niên nhịn được phải bật cười, Công Tử U biết chắc chắn trong lúc đoàn đội chiến đấu thả con sủng vật đó ra, kéo phiền toái cho cả đội. Thế mà vẫn triệu hồi nó, rốt cuộc nên quan tâm sống chết của người khác hay nên mặc kệ sống chết của bọn họ đây?

      Có điều, có vẻ cũng chẳng tốt hơn là bao, bởi vì lúc vừa nhìn thấy Lão Tứ xuất , Lưu Niên cũng huýt sáo tiếng, chiêu sủng vật của mình ra. Đó là con dơi có hình thể cực lớn, nó bay ngay đến chỗ Lão Tứ.

      Thời điểm hai con sủng vật chủng loại khác nhau bắt đầu rít gào đối chọi chúng nó cách Diệp Từ xa, thanh lọt vào tai chẳng thoải mái chút nào. Cũng may lá cờ thuận lợi về tay, bị hệ thống tự động đeo lưng, tự động trở thành bia ngắm sống.

      xoay người lại, thấy Lão Tứ đối đầu với con dơi cực lớn, cừ , đây cũng chẳng phải sủng vật bình thường gì.

      Ngay lúc ngẩn người, thứ sắc nhọn lao tới….
      139B.Cat thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Dịch: Chiz

      Nguồn: Banlong.us

      Quyển 2 Chương 43: Quyết đấu (Chương này chưa beta, mắc lỗi mong thông cảm.)

      Muốn tránh cũng tránh kịp .

      Diệp Từ cứ thế trúng tên.

      May mắn cấp bậc thấp, tuy biết chênh lệch với cấp bậc của Lưu Niên bao nhiêu, nhưng nhìn giá trị thương tổn cũng cao lắm, bị trúng mấy tên chỉ mất phần năm điểm sinh mệnh. Có điều dù chỉ mất phần năm máu, Diệp Từ vẫn cảm thấy ổn, lúc nãy Lưu Niên chỉ phóng Đa Trọng Tên, cũng phải hầu hết các mũi tên có chứa Đa Trọng Tên đều trúng mục tiêu, khoảng 3-4 tên trúng mà thôi. Nếu ấy bắn Liên Hoàn Tên, liền xong đời, lượng máu rơi ít như thế.

      Suy xét lúc, Diệp Từ thấy lực sát thương của Lưu Niên chẳng khác là mấy, cần cẩn thận mới được.

      Hai Thợ săn đối chiến, còn là hai cao thủ cấp Thợ săn đối chiến, trước giờ chưa từng là trò chơi buồn tẻ cả.

      So với Lưu Niên, Diệp Từ có thêm kỹ năng bị động – Tích Trữ Thực Lực. Kỹ năng này khiến Diệp Từ có thể phải kiêng dè gì cả, thoải mái sử dụng kỹ năng, chỉ cần thời gian chờ kỹ năng hết, lập tức dùng tiếp. Lưu Niên lại khác, bởi vì có kỹ năng Tích Trữ Thực Lực, cho nên khống chế mana của mình cách khéo léo. Cộng thêm, trang bị kèm theo kỹ năng hút mana, tuy khoa trương như Diệp Từ, mana luôn luôn full, ít nhất tốc độ tiêu hao mana của khá chậm.

      Hai đối thủ như vậy, là kỳ phủng địch thủ ngang sức ngang tài, lúc đánh nhau càng khó phân cao thấp.

      Hai Thợ săn như vậy đối chiến, các game thủ khác, đặc biệt là Thợ săn thể nào phân tâm được, càng đặc biệt là các Thợ săn ngã xuống. Họ vừa nằm thi vừa bắt đầu quan sát buổi học sống động kiểu này.

      Thợ săn vốn đơn.

      Bởi vì trước giờ chỉ làm bạn với sủng vật, đánh quái luyện cấp đều tự mình hoàn thành, đặc tính như vậy chủ định Thợ săn ít khi tham gia hoạt động đoàn đội.

      Thợ săn lại náo nhiệt .

      Bởi vì Thợ săn là chức nghiệp duy nhất có thể khiến sủng vật cùng nhau chiến đấu trong Vận Mệnh, khác với sủng vật của Thuật sĩ, sủng vật Thợ săn có thể trò chuyện với chủ nó. Cho nên Thợ săn chưa từng xuất tình huống mình, bọn họ luôn luôn có đồng bạn.

      Có điều, bạn của Thợ săn -- sủng vật, phải lúc nào cũng giống nhau. Bọn họ đều có tính cách cổ quái, thuộc tính của riêng mình. Cho nên gặp cùng tình huống cũng phản ứng khác nhau.

      Ví như Kim Quy bình thường khá ngoan, trừ lúc chủ nhân ra lệnh, nó chưa bao giờ chủ động công kích mục tiêu. Mà Gấu có vẻ ngốc, tuy da dày thịt béo, nhưng đôi lúc chẳng lý giải nổi câu lệnh của chủ nhân. Về phần Lang, Báo…, bọn nó có lực tấn công cao, cũng giảo hoạt cực, lúc chiến đấu thường biểu trí thông minh của mình. Còn có ít sinh vật ít gặp khác, tính tình bọn nó thường bất định, điểm mấu chốt là khẩu vị có chút kì quái, nên phải chuẩn bị đồ ăn cho nó là việc rất khó khăn.

      Sinh vật giống như khủng long, dơi,… bình thường í tai đem nó thành Sủng vật nuôi dưỡng. phải bọn nó ngốc, công kích cao, mà vì độ thân mật giữa nó và chủ nhân tăng chậm quá, nếu dành thời gian tăng full độ thân mật cho sủng vật loại đó, người ta cũng tăng thành công 3-4 con sủng vật dạng phổ biến hơn rồi. Hơn nữa này sinh vật loại này nổi tiếng khá hầu hạ, chẳng những soi mói thức ăn, chủ nhân của nó còn phải có đạo đức tốt. Nếu đạo đức tốt, nó bỏ chạy từ lâu rồi….

      Đối mặt sinh vật đồng dạng khác chủng loài, đặc tính của Lão Tứ Diệp Từ và con dơi to lớn của Lưu Niên biểu giống nhau.

      Táo bạo, dễ giận, công kích mạnh.

      Giống như hai đứa bé dành dựt kẹo, chiến đấu trong sân thề ngươi chết ta sống mới thôi.

      Thân hình Lão Tứ lớn, tuy hai chân trước nhắn có công dụng gì, có điều cái miệng rộng, cái đuôi dài và đôi chân sau hữu lực đều là vũ khí lợi hại cả. Con dơi hút máu to lớn có da dày thịt béo như Lão Tứ. Có điều người ta lại là niềm tự hào của chủng loại phi hành, giương đôi cánh to dài bay tới bay lui, các chi sắc bén dị thường, thường chuyển động loạn xạ xung quanh Lão Tứ, đôi khi còn xông thẳng lên, cắn hai miếng vào điểm yếu của Lão Tứ, hút chút máu, khiến Lão Tứ càng nổi trận lôi đình.

      Có điều, đừng nhìn hai vị này càng đánh càng hung mãnh. Dù sao cũng là sủng vật hệ chủ động công kích, bọn nó thể thoát khỏi quản chế của hệ thống, căn bản thể tránh né nhiệm vụ. phải là, cừu hận người bọn nó rất dễ dàng bị thu hút. Nếu trong đoàn đội đối địch có game thủ có cừu hận cao hơn cừu hận bản thân có thể gánh chịu – như Công Tử U và Lưu Niên bây giờ, sủng vật tự động thay đổi mục tiêu công kích thành đoàn đội đối phương.

      Thợ săn khi đánh nhau, cừu hận vốn cao, hơn nữa Lưu Niên cùng Diệp Từ chủ yếu vì tranh đoạt cờ, hề liên tục sử dụng kỹ năng, cừu hận liền càng thấp. Hai đoàn đội muốn vượt lên điểm cừu hận của bọn họ rất đơn giản.

      Cho nên, mới có thể thường xuyên thấy hai con sủng vật to lớn ôm cùng nhau lâu lâu lại công kích đoàn đội đối thủ, máu văng tung tóe, sau khi đẩy ngã vài game thủ, bọn nó lại ‘quấn quýt’ lấy nhau.

      Theo quy tắc trò chơi, thời gian cõng lá cờ có 5 phút. Trong 5 phút này, bên cõng lá cờ phải tiêu diệt sạch đoàn đội kia, như vậy mới có thể tiến vào giai đoạn kháng Boss.

      Mắt thấy thời gian trôi qua từng giây, Lưu Niên còn chưa cướp được lá cờ, người bên Danh Chấn Thiên Hạ có chút sốt ruột, đặc biệt sốt ruột nhất là Tinh Ba Đạt nằm mặt đất. Hôm nay, gần như hề tham gia chiến đấu, còn chết uất ức như vậy, mắt thấy chỉ vì mình ngã xuống mà khiến đội trị liệu làm việc vất vả khiến nôn nóng hẳn.

      Đến giọng cũng tăng cao ít, nhìn người trong đội ngũ mình càng lúc càng ít, Lưu Niên vẫn chưa hạ gục được Công Tử U, càng lo lắng hơn. nhịn kêu to về phía Lưu Niên: “Lưu Niên, được ? Hay để tôi bảo Thợ săn có Dps cao khác đến giúp.”

      Lưu Niên vừa giằng co với Diệp Từ vừa lạnh lùng liếc Tinh Ba Đạt nằm mặt đất cái. Tuy chỉ làm công nhưng vẫn hiểu tâm tình bây giờ của Tinh Ba Đạt, dù sao trong tình trạng bây giờ, mấy ai giữ được bình tĩnh?

      nhếch môi, mặn nhạt đáp câu:“Là con trai thể được.”

      Tình huống tuy khẩn cấp, nhưng lời này của Lưu Niên vẫn khiến ít người trong đội bật cười, đặc biệt những game thủ nằm thi còn cười ra cả tiếng.

      Tinh Ba Đạt có vẻ sốt ruột lắm rồi, chưa nhận ra câu trêu chọc đầy hàm ý của Lưu Niên, đáp lời: “ nếu được, vậy đẩy ngã ấy tôi xem. nhìn xung quanh , đấy, con khủng long của ấy lại tới rồi ......”

      Nên tinh hoa văn hóa của Trung Quốc rất sâu sắc hay cách lí giải ngôn ngữ quá phi phàm đây?

      Tinh Ba Đạt lời này có ác ý gì, nhưng nếu trong lúc có rất nhiều người rãnh rỗi nằm thi, khó tránh khỏi bị bọn họ xuyên tạc. Thậm chí còn có mấy game thủ đùa giỡn: “Em này có tiếng hung tàn, phải loli a, đẩy ngã có chút khó.”

      “Loli muốn đẩy ngã khó, nhưng đẩy ngã ngự tỷ kiểu này mới đủ vị......”

      “Lưu Niên, hay là để ngự tỷ đẩy ngược lại ......”


      Lưu Niên nghe đám ‘tử thi’ trêu chọc, khỏi giương giương môi, tỏ vẻ để ý lắm, sau đó mới : “Thêm mấy Dps tiến công, cũng giết được ấy.” Tiếp đó, dừng chút, trong thanh còn mang chút cảnh cáo:“Hơn nữa, ấy là đối thủ của tôi, mấy người đừng nhúng tay.”

      Rốt cuộc Lưu Niên chỉ làm công cho Danh Chấn Thiên Hạ, bị bọn họ quản thúc. Danh Chấn Thiên Hạ lại là người mời Lưu Niên đến, họ cũng dính ít trắc trở. Người như Tinh Ba Đạt cũng phải kính Lưu Niên mấy lần, tất nhiên dám cãi lời .

      nhìn cục diện toàn trường, khỏi thở dài hơi, trong lòng biết , hôm nay muốn thông qua phó bản, tuyệt đối được. cần đội ngũ hai bên kém khá nhiều, cho dù hai bên chết hết, nhưng lá cờ vẫn ở tay nữ Thợ săn nọ, chỉ sợ hết 5 phút, thắng bại liền định.

      Nghĩ đến đây, Tinh Ba Đạt lại thở dài: “First kill, first kill a......”

      vừa lẩm bẩm xong, tâm tình những người khác cũng nặng nề hẳn, lúc nãy Lão Tứ và con dơi nọ lại tách ra, chút lưu tình đánh đổ những game thủ còn sót lại.

      “Lưu Niên, chỉ còn mình đấy, nhanh đoạt cờ . Tất cả mọi người đều trông chờ vào cả.” Tinh Ba Đạt nhìn thế cục, khỏi đau lòng, tâm tình trầm trọng.

      “Công Tử, Công Tử, bảo vệ cho tốt, được chết đâu đấy. Trăm nhờ .” Hôm nay bởi vì Diệp Từ tham gia chiến đấu, Dương Vũ Hồng Trần an bài người khác chuẩn bị thoát phó bản, tất cả đều đầu nhập vào trận chiến. Mà giờ ngã xuống hết rồi, khỏi phải dặn dò Diệp Từ lần nữa.

      Diệp Từ đảo cặp mắt trắng dã, ăn ngay : “Đừng tạo áp lực cho tôi, cẩn thận tôi trốn mất.”

      “Công Tử U, cố lên.” biết ai bắt đầu, tất cả người trong Hắc Mai Thế Gia đều hô lên. Mà Danh Chấn Thiên Hạ dù thua gì cũng được thua khí thế, mắt thấy Hắc Mai Thế Gia hô ủng, bọn họ cũng bắt chước theo: “Lưu Niên, tất thắng.”

      Bên ngoài chiến trường náo nhiệt bao nhiêu, người trong chiến trường lại yên tĩnh bấy nhiêu, lúc nãy chiến đấu hăng hái khiến hai bên rơi 1/3 máu. Sắc mặt họ chút thay đổi, ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm động tác đối phương, hy vọng tìm được sơ hở, lập tức đưa người nọ vào chỗ chết.

      Tim đập càng lúc càng có lực, giờ này khắc này, trong mắt Diệp Từ chỉ còn lại người con trai trước mắt. Mỗi biểu tình, mỗi động tác của , chỉ cần lộ ra chút sơ hở, tuyệt đối bỏ qua, kích giây sát.

      Bỗng nhiên, chân Lưu Niên di chuyển......
      139, B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ săn Thế giới
      Na Yên Hoa
      Dịch: Chiz
      Nguồn: Banlong.us
      Quyển 2
      Chương 38: Túc địch.










      Vừa nghe thấy tên này, Diệp Từ sửng sốt, tiếp đó ánh mắt híp dần lại, rồi làm việc có lẽ chưa bao giờ làm. hỏi lại lần nữa: “ ai?”

      “Lưu Niên.” Dương Vũ Hồng Trần ra hiểu biết Diệp Từ cho lắm, gặp gỡ của hai người có chút ngẫu nhiên, hơn nữa hai bên có xung đột lợi ích gì, cộng thêm tính cách đúng khẩu vị, vì thế quan hệ hai bên xem như tồi. Có điều, đối với các thói quen của Diệp Từ, Dương Vũ Hồng Trần biết rất ít.

      Vì thế lúc Diệp Từ hỏi lại, Dương Vũ Hồng Trần nghi ngờ gì cả, chỉ trả lời lần nữa.

      Trong Vận Mệnh được đặt tên trùng lặp, kỳ bất kỳ trò chơi nào cũng thể có vấn đề này. Nên sau khi Diệp Từ nghe câu của Dương Vũ Hồng Trần, cụp mi xuống, hỏi thêm nữa.

      Dương Vũ Hồng Trần biết trong lòng Diệp Từ có chủ ý gì, suy nghĩ trong đầu thế nào, chỉ cho rằng sợ phiền toái nên định giúp . Vì thế thể tiếp tục cầu xin: “Công Tử, tôi biết cầu này có chút vô lý, vốn phải người của công hội bọn tôi, có công hội cho riêng mình. Hơn nữa, công hội bọn có vẻ tăng tiến độ, giờ tôi thực nên vì việc của công hội mình đến làm phiền . Nhưng tôi bó tay rồi.”

      Diệp Từ nghe được Dương Vũ Hồng Trần vậy, bày tỏ thái độ ngay. Chỉ nheo mắt nhìn lần nữa, im lặng chờ câu tiếp theo.

      “Công hội bọn tôi xem như đại công hội nhất nhì Nam Đại Lục nhưng số lần đạt được First kill nhiều. Tuy ảnh hưởng quá lớn đến toàn bộ kế hoạch phát triển công hội nhưng người sống thế giới này khó tránh khỏi bị người khác bình luận, tôi muốn công hội mình ở Nam Đại Lục chịu giày vò đó. Phó bản đó, tôi vốn tưởng có thể dễ dàng thông qua, dù sao thực lực của Danh Chấn Thiên Hạ vẫn có chênh lệch nhất định với công hội tôi. Chỉ là tôi ngàn tính vạn tính, đều tính đến việc bọn họ mời người giúp đỡ.”

      đến chỗ này Dương Vũ Hồng Trần hít hơi sâu, lại nhìn nhìn Diệp Từ, hi vọng có thể tìm được chút thay đổi gương mặt bình tĩnh của . Nhưng , vẫn bị thất vọng. Gương mặt Diệp Từ hề tồn tại tia cảm xúc dư thừa nào cả: “Hơn nữa, tôi càng ngờ, người bọn họ mời đến là Lưu Niên.”

      Kỳ lúc Dương Vũ Hồng Trần đến đây, Diệp Từ hiểu toàn bộ đầu đuôi câu chuyện. Tuy kĩ thuật của Lưu Niên rất tốt, thậm chí còn cao hơn bậc, nhưng sống điệu thấp hơn . chưa bao giờ xuất đầu lộ diện, vì thế ít ai có thể biết được cũng là Thợ săn rất lợi hại, càng có ai nghĩ đến chính là người được gọi là nhân vật “săn thần” ở Thượng Y.

      Có lẽ bị Dương Vũ Hồng Trần cố kỵ như vậy, trừ việc hai bên từng giao thủ ra. Điểm mấu chốt là từng chạm trán nhau ở Vũ Long đại hội.

      Tuy giờ chính bản thân Diệp Từ còn để tâm danh lợi, nhưng nhiều lần đạt được First kill đem tên truyền bá khắp Đông Đại Lục thậm chí toàn thế giới. Thao tác kĩ năng của được xem như chuẩn mực cơ bản của Thợ Săn, nay lại có người đánh ngang tay , tất nhiên chỉ trong chớp mắt trở thành nhân vật phong vân trong game.

      Bất kể hai người họ có nguyện ý hay , sau trận chiến ấy, cái tên Công Tử U và Lưu Niên đều bị tất cả game thủ mặc định thành loại quan hệ -- gọi là túc địch.

      Khó trách, sau khi Dương Vũ Hồng Trần phát ra người Danh Chấn Thiên Hạ mời là Lưu Niên, lập tức tìm giúp đỡ ngay.

      Nhìn gương mặt Dương Vũ Hồng Trần có chút vội vàng cùng bất đắc dĩ, Diệp Từ có quyết định của riêng mình. Tuy luôn hi vọng có thể thắng Lưu Niên, có điều sau trận chiến lần trước, cho rằng với thực lực bây giờ có thể chiến thắng vị đối thủ mạnh mẽ mà điệu thấp đó. Huống chi, lần trước là quyết đấu hữu nghĩ, lần này lại thực chiến giữa hai trận doanh.

      sợ đối thủ như thần, chỉ sợ chiến hữu như heo.

      Đây là danh ngôn truyền lưu xưa nay của game online, bởi vậy có thể thấy được, tìm được đội ngũ hoàn mỹ rất quan trọng với game thủ.

      Diệp Từ chưa từng hợp tác với Hắc Mai Thế Gia đánh phó bản, lại càng đừng nhắc đến trong lúc đánh phó bản còn phải khiêu chiến với công hội khác có thực lực ngang bằng. Vì thế, có chút do dự. Diệp Từ sợ thua, nhưng thích thua ràng, hợp tác với Hắc Mai Thế Gia chẳng khác gì đẩy vào tình cảnh ràng như thế, điều này khiến lưỡng lự.

      Có lẽ Hắc Mai Thế Gia yếu như tưởng tượng của Diệp Từ, thậm chí còn rất mạnh, nhưng trước giờ Diệp Từ luôn là người thích tính đến tình huống tồi tệ nhất. Bởi vì chỉ cần như vậy, mới có thể ứng phó kịp tất cả tình huống xảy ra.

      Rốt cuộc nên hay đây?

      Diệp Từ dựa lưng vào ghế, lẳng lặng nhìn Dương Vũ Hồng Trần, đôi môi cứ đóng mở liên hồi, chẳng qua lọt vào tai chữ nào, chỉ đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Trầm tư lúc, cảm thấy nỡ buông tay cơ hội như vậy.

      Vì thế, từ từ mở miệng.

      “Có thể, nhưng......” Lúc Diệp Từ đồng ý phó bản, biểu tình buồn rười rượi của Dương Vũ Hồng Trần bỗng chốc hưng phấn hẳn, nhưng vế sau của Diệp Từ khiến tim mạnh run lên, vội vàng tiếp lời.

      “Nhưng sao?”

      “Nhưng tôi chỉ giao thủ với Lưu Niên, còn các có lấy được First kill hay ...... Tôi thể cam đoan.” Diệp Từ cảm thấy cần ôm đồm nhiều thứ vào người làm gì, muốn làm việc phải cẩn thận chút mới tốt.

      Tuy đáp án này cách kì vọng của Dương Vũ Hồng Trần khoảng nhất định, có điều vẫn khiến vui vẻ. Dù sao Công Tử U cùng chiến đấu, chẳng khác nào thông báo cho : có người khắc chế Lưu Niên rồi, chỉ cần đoàn đội bọn phối hợp nhịp nhàng thêm chút nữa, first kill phó bản nằm trong lòng bàn tay.

      sao, Công Tử chỉ cần giúp bọn tôi chế ngự Lưu Niên là được, những việc khác bọn tôi tự thu phục.” Mắt Dương Vũ Hồng Trần ánh lên ý cười.

      Diệp Từ gật gật đầu.

      ra tự cũng cảm thấy có chút miễn cưỡng, chưa bao giờ nghĩ bản thân mình lợi hại, càng thể tại lúc đối mặt với Lưu Niên phải phân tâm giúp Dương Vũ Hồng Trần đối phó thêm người khác.

      Nếu đạt thành hiệp nghị, hai người ước định thời gian phó bản xong, rồi tạm biệt.

      Ra tửu quán, dọc theo ngã tư phồn vinh, Diệp Từ ra khỏi thành mới ngừng bước.

      Phía xa, mặt trời nhô lên.

      Chỉ thấy vòng tròn đỏ chót như ánh lửa, dâng lên từ từ khỏi đường chân trời, ánh nắng ấm áp chiếu vào thân, xua tan cái lạnh về đêm. Cảm giác lo lắng trong mình cứ như bị ấm áp đó hòa tan, khiến cả người thoải mái hẳn.

      Diệp Từ nheo mắt lại, nhìn mặt trời, trái tim đột nhiên đập mạnh ngừng.

      Lưu Niên, Lưu Niên.

      có biết , tôi có thể chiến đấu với thêm lần nữa!

      Lần này, tôi muốn thắng !

      Thời gian ước định đánh phó bản là bốn ngày sau. Hôm nay vừa hay là thứ 6, tan học, Diệp Từ cùng Bạch Mạch ngồi xe buýt để về nhà sớm.

      Bởi vì trở về quá sớm, trong nhà có ai, chỉ có đống đồ ăn vặt vứt bừa bãi bàn. Hai người có việc gì bèn ngồi vào ghế sô pha nơi phòng khách vừa mở ti vi vừa khách khí bắt đầu ăn đồ ăn để bàn.

      lâu sau, tiếng khóa cửa bật mở, tiếp đó Đàm Phá Lãng vào nhà, cậu thấy hai người họ liền cười vui vẻ, lúc ánh mắt rơi đến đống đồ ăn vặt bàn biểu tình lại đổi thành nghiên răng nghiến lợi ngay.

      “Phá Lãng em về rồi à? Ăn snack ?” Diệp Từ chỉ chỉ mấy miếng snack cuối cùng còn sót lại trong gói.

      Đàm Phá Lãng thét to tiếng, từ cửa xông thẳng vào chỗ cả hai, đếm đếm mấy gói snack ít ỏi còn sót lại, hô to: “Hai tên vô lại! Mau trả đồ ăn vặt cho em.”

      Hai người bình tĩnh tránh tới tránh lui, thề ăn hết mấy thứ này thôi.

      Cuối cùng, cả hai rốt cuộc cảm thấy thỏa mãn, ngồi chểm chệ ghế phẩm trà, Đàm Phá Lãng ngồi bên cạnh ôm đống vỏ rác khóc ra nước mắt, còn quên vẻ bùa nguyền rủa hai tên ăn trộm vô sỉ kia.

      “Đây là đồ ăn vặt tuần của em đấy, lúc trưa gì mới mua về, ghét hai người chết mất.” Đàm Phá Lãng than thở, lệ rơi giống hệt rong biển.

      Có điều than thở của thiếu niên mới lớn, hai con người trưởng thành nọ vốn để trong lòng, mặc cậu khóc nháo vậy.

      Trong ti vi bỗng xuất tin tức hấp dẫn Diệp Từ chú ý.

      “Trận chung kết giải đấu game điện tử được tổ chức mỗi năm lần hôm nay chính thức khai mạc ở Thành phố D quốc gia chúng ta, trận đấu đẳng cấp cao như vậy thu hút rất nhiều cao thủ game thế giới báo danh tham gia, quy mô thí sinh dự thi năm nay thể nào đếm xuể, đạt mốc 5000 người. Có điều, ban tổ chức tiết lộ, trong cuộc thi năm nay, tuyển thủ King thần bí liên tục đứng nhất 5 năm tham gia. Điều này khiến mọi người phải suy đoán ai là quán quân năm nay ngừng, thí sinh có ưu thế đạt được quán quân là......”

      “Woah, năm nay King cư nhiên tham gia thi đấu.” Bạch Mạch bưng ly trà cảm thán tiếng: “Đáng tiếc quá, cậu ta là game thủ đáng chú ý trong mấy thập niên gần đây. Nếu cậu ta tham gia, xem sang năm trận đấu này còn được tổ chức ở nước mình nữa đâu.”

      Diệp Từ cho là vậy: “ ta tham gia năm năm liền, năm năm đoạt giải quán quân, em nghĩ lần này dự thi nữa mới là lựa chọn sáng suốt nhất.”

      “Sao thế?”

      “Thế cục của bây giờ, nhưng là ‘hậu sinh khả uý’, nhân tài xuất lớp lớp, cách đấu của ta cũng bị nghiên cứu lạn rồi. Năm nay nếu còn may mắn đạt giải quán quân thôi, lỡ thua phải mất mặt lắm à? Giờ rút khỏi khi còn vinh quang, mấy thứ như danh dự, địa vị... đều bảo vệ được. Nếu là ta, năm nay em cũng tham gia.”

      “Lời này sai.” Bạch Mạch gật gật đầu.

      “Hừ! King mới phải loại người như trong miệng chị .” Đàm Phá Lãng vấn luôn gì, chợt phản bác.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ săn Thế giới
      Na Yên Hoa
      Dịch: Chiz
      Nguồn: Banlong.us
      Quyển 2
      Chương 39: Mở phó bản.





      xong câu đó, trong lòng Đàm Phá Lãng đồng học vẫn trong tuổi thiếu niên chứa đầy bi phẫn đứng dậy, đem bùa chú nguyền rủa từ sân chuyển về phòng.

      Diệp Từ để ý lắm, cười ha hả mấy tiếng, hướng về phía phòng Đàm Phá Lãng lớn: “Nghe ý của em, hình như em quen biết King?”

      Đàm Phá Lãng đáp lời ngay, chỉ ở trong phòng tiếp tục ai điếu đống đồ ăn vặt bị hai tên vô sỉ ăn hết của mình.

      Diệp Từ và Bạch Mạch hề bận tâm, tiếp tục tám ít chuyện đâu đâu. biết lúc nào liền chuyển đến đề tài trong game.

      Bạch Mạch: “Gần đây luôn săn Kim đoàn, công hội có chút vốn liếng, khi nào chúng ta đẩy mạnh tiến độ tiếp đây?”

      Diệp Từ: “ vội, hai ngày nữa em còn có việc bận.”

      Bạch Mạch đương nhiên muốn hỏi bận việc gì, đối với Diệp Từ cứ ‘thần long kiến thủ bất kiến vĩ’, Bạch Mạch ít nhiều cũng tò mò suốt ngày làm những thứ gì.

      Diệp Từ tự nhiên gạt Bạch Mạch , kể hết toàn bộ câu chuyện của Dương Vũ Hồng Trần cho Bạch Mạch, Bạch Mạch vừa nghe vừa vuốt cằm, híp mắt nhìn Diệp Từ: “Kỳ , em vẫn luôn muốn giao thủ với Lưu Niên lần nữa .”

      Nếu Bạch Mạch xem thấu bản chất của việc này, Diệp Từ cần tiếp tục giấu diếm, cười cười: “ là có việc này.”

      Bạch Mạch lại thở dài: “ thấy em hành động theo cảm tính quá, hỗn chiến loại này, thực lực hai bên tương đương, rất dễ thua đấy. Nếu em rơi vật phẩm trang bị hay kinh nghiệm, vậy lỗ vốn quá rồi còn gì.”

      Diệp Từ .

      Lúc này, Đàm Phá Lãng tiếp chuyện . biết cậu ra khỏi phòng mình từ lúc nào, đứng ở phòng khách nghe bọn trò chuyện, cậu nhìn Diệp Từ : “Chị Diệp Từ, chị pk với Lưu Niên?”

      Diệp Từ cười cười: “ có ý này nhưng lỡ ngày đó ấy đến sao.”

      Đàm Phá Lãng tiếp, chỉ trầm mặc nhìn Diệp Từ.

      Chính vào lúc này, Tả Tiểu Lan cùng Diệp Nam Thiên cùng nhau về nhà. Đề tài đó cứ thế ngừng lại, thời khắc thể gia đình thân thiết mở màn.

      Thời gian cuối tuần trôi qua đầy vui vẻ, chỉ chớp mắt đến chiều chủ nhật, ba người đều phải về trường học, cùng nhau rời nhà, đứng ở trạm chờ xe buýt. Nhân lúc đứng đợi xe, Đàm Phá Lãng đầu đuôi tự nhiên toát ra câu: “Năm nay King tham gia thi đấu phải vì lý do giã từ nghiệp lúc vinh quang, mà vì lý do khác.”

      Diệp Từ đảo mắt nhìn cậu, cười: “Ha, em cứ như em quen biết ta ấy.”

      Tiểu tính tình của Đàm Phá Lãng nổi lên rồi, ngang bướng đáp lại câu: “Em quen biết đấy, làm sao chị biết em quen ấy.”

      Bạch Mạch đứng bên cạnh cười cười: “Em và cậu ấy sao lại quen nhau?”

      Có lẽ Đàm Phá Lãng cảm thấy việc này thể giải thích với phái nữ, đồng tính có vẻ dễ câu thông hơn, vì thế quay đầu với Bạch Mạch: “Em vốn cũng tham gia thi đấu qua, thuộc đội hậu tuyển của nước mình, em gặp King rồi.”

      Lần đầu tiên nghe Đàm Phá Lãng đến việc này khiến Diệp Từ có cái nhìn khác hẳn với cậu thiếu niên tuổi mới lớn như Đàm Phá Lãng, ngờ cậu thế mà có thể tham gia vào đội tuyển thi đấu game điện tử quốc gia.

      “Sao em tiếp tục tham gia?”

      Lời này có vẻ chọc vào vết thương của Đàm Phá Lãng, đôi con ngươi đen bóng ánh quang đột nhiên lụi bại, nụ cười thản nhiên bên môi lộ chút châm chọc: “Chơi cái đầu ấy, bây giờ việc học mới là hết.”

      Diệp Từ nghĩ nghĩ, đại khái liên quan đến việc bố mẹ mình mất, có chút đành lòng. Vì thế đề đến việc này nữa, liên tục chuyển hướng đề tài:“King là người thế nào?”

      Tính tình Đàm Phá Lãng vẫn còn trẻ con, cũng biết là tâm để ý hay giả vờ thoải mái, giống như biết Diệp Từ cố ý chuyển đề tài khác vậy, đem biểu ưu thương mặt xóa sạch hoàn toàn, mang chút ý cười: “Em cảm thấy là người tồi.”

      đến chỗ này, cậu đột nhiên thần thần bí bí: “Kỳ em biết nguyên do vì sao ấy tham gia thi đấu.”

      Diệp Từ tỏ vẻ hề tò mò, nhưng Bạch Mạch lại tương phản, dù gì cũng có chơi game điện tử, đương nhiên kỹ thuật tốt. Trong ấn tượng của , King tuyệt đối là đại thần trong lĩnh vực game ấy, những chuyện liên quan đến King sao có thể tò mò chứ? Nhất định phải biết bằng được.

      “Vì sao?”

      “Bởi vì ấy cũng chơi game Vận Mệnh.” Đàm Phá Lãng bẫng, ngước mắt liền thấy xe buýt đến, để ý Bạch Mạch liên tục hỏi tên King trong game là gì, chỉ trực tiếp lên xe, nghênh ngang rời .

      Tuy điều đó khiến Bạch Mạch tức giận đến mức giậm mạnh chân cái. Có điều, cũng tạo thành ảnh hưởng bất lương gì. Dù sao, đó cũng chỉ là việc râu ria mà thôi.

      Bốn ngày trôi qua rất nhanh, sáng sớm hôm nay Diệp Từ đến địa điểm ước định với Dương Vũ Hồng Trần – nơi tập hợp của Sơn động Tbilisi.

      tới thực đúng giờ, người của Hắc Mai Thế Gia cũng thế, chân trước vừa đến, sau lưng toàn bộ Hắc Mai Thế Gia cũng ùn ùn kéo tới.

      Vì Diệp Từ từng giúp bọn họ lần, hơn nữa lần này là bọn họ nhờ , cho nên gương mặt ai cũng mang theo biểu tình rất nhiệt tình, thân thiết cực kỳ.

      trò chuyện nhiều, trực tiếp vào sơn động.

      Sơn động Tbilisi tổng cộng có 5 Boss. Có điều, có hai ngã vào, phía này thông với Nam Đại Lục, phía kia thông với Bắc Đại Lục. Boss lớn nhất đứng ở trung tâm, cho nên dù bạn vào từ phía Nam Đại Lục hay Bắc Đại Lục, bạn có thể đẩy ngã Boss chỉ có ba con thôi.

      Hắc Mai Thế Gia phó bản này nhiều lần, dọc đường đều rất quen thuộc, nhanh chóng đến trước mặt Lão Nhất, mới đấu nửa trận, Diệp Từ chợt nghe hệ thống thông báo: Chú ý! Chú ý! Có game thủ Bắc Đại Lục tiến vào phó bản, hai bên nhanh chóng chạm mặt, mời các bạn chuẩn bị sẵn sàng.

      Diệp Từ lập tức mở bản đồ ra, quả nhiên lúc nãy chỉ nhìn được có nửa bản đồ nay ra toàn bộ. đống chấm tròn đỏ tươi lên bản đồ, sau đó bắt đầu di chuyển nhanh.

      đợi Diệp Từ mở miệng, Dương Vũ Hồng Trần nhắn riêng cho Diệp Từ: “Danh Chấn Thiên Hạ đến rồi.” Tiếp đó ngừng chút, bộ dáng muốn lại thôi, Diệp Từ cho bậc thang để hạ xuống: “Sao vậy?”

      “Lần này Lưu Niên tuyệt đối cũng đến đây rồi, bằng họ thể hạ quái nhanh như thế.”

      Diệp Từ trầm mặc, cười cười, đây chẳng phải Dương Vũ Hồng Trần nhắc nhở , làm biếng à. tự kiểm điểm mình lát, sau đó cùng bọn họ đánh quái.

      Quả nhiên, tốc độ của Hắc Mai Thế Gia tăng lên ít.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ săn Thế giới
      Na Yên Hoa
      Dịch: Chiz
      Nguồn: Banlong.us
      Quyển 2
      Chương 40: Bắt đầu chiến đấu.

      Sơn động Tbilisi là phó bản thuộc cấp 30 - 35, tuy khó khăn cao chút nhưng thu được vật phẩm tồi. Cộng thêm, trang bị của Hắc Mai Thế Gia đều rất tốt, lúc chiến đấu vất vả lắm. Thuận lợi đẩy ngã Lão Nhất và Lão Nhị, ra máy món trang bị sai, tuy trong đó có Hạng Liên Diệp Từ khá hứng thú. Có điều cần, dù sao mục đích chủ yếu phó bản là Lưu Niên. Những trang bị đó, Diệp Từ xem hẳn, hơn nữa đối với các loại sản phẩm chuyển đổi, nhu cầu của Diệp Từ quá cao.

      “Công Tử, Hạng Liên này sai, cần à?” Trong lòng Dương Vũ Hồng Trần kỳ rất băn khoăn. mới gặp Công Tử U nhờ người ta giúp đỡ, may mà lần này Công Tử U nể mặt , chấp nhận đến. vốn nghĩ nếu có thể lấy được trang bị thích hợp với Công Tử U tặng ngay.

      Vất vả lắm mới ra Hạng Liên đề cao nhanh nhẹn, muốn trực tiếp đưa cho Diệp Từ , nhưng ngờ Công Tử U lại cần trước lúc định tặng. Thế nên mới đợi đến lúc phân hết trang bị khác cho đoàn đội xong, liền hỏi Diệp Từ lại lần nữa.

      cần, đừng đưa cho tôi, phân cho người trong công hội cần ấy.” Diệp Từ lại lắc đầu, biết bời vì Kim Châm Ngụy Trang, mọi người đều thấy thuộc tính trang bị rất kém cỏi, đây cũng là nguyên nhân khiến Dương Vũ Hồng Trần nhất định phải tặng Hạng Liên này cho .

      Chỉ là việc này thể giải thích được, vì thế đành từ chối lần nữa.

      Với cá tính của , nếu là thứ tốt, chưa bao giờ từ chối. Nhưng Hạng Liên này chỉ tốt hơn Hạng Liên cổ chút, dùng cũng thế. Dù sao chỉ kém có chút ít, cần gì phải khiến mọi người cảm thấy thoải mái?

      Diệp Từ từ chối khiến Dương Vũ Hồng Trần ngại ngùng, cũng khiến rất nhiều người trong Hắc Mắc Thế Gia cảm thấy bất ngờ. Tuy bọn họ gì nhưng ánh mắt nhìn Diệp Từ thay đổi hẳn. Chẳng qua, biến đổi đó nằm trong phạm vi chú ý của Diệp Từ nên để tâm lắm.

      Phân xong trang bị, đám người tiếp tục tiến lên phía trước, nhanh chóng đến trước mặt Lão Tam. Mặc dù là lần đầu tiên ở kiếp này Diệp Từ đến phó bản sơn động Tbilisi, nhưng kiếp trước lại rất thường xuyên. Dù sao đây cũng là trong những nơi thích hợp để giết người, đối với Pvp hành gia như , thích nhất đến những nơi có thể pk như phó bản hoặc chiến trường.

      Tại trước mặt Boss cuối cùng của sơn động Tbilisi, mọi người dừng bước.

      Đến chỗ Boss cuối cùng của phó bản pk đối kháng, luôn có cầu. Phải đợi đến lúc hai đoàn đội tập hợp đông đủ trước mặt Boss, Boss mới tiến vào trạng thái. Sau đó chờ đợi Boss đống câu vô nghĩa xong, lá cờ dấu hiệu liền xuất . Lúc Hắc Mai Thế Gia đến nơi, Danh Chấn Thiên Hạ còn chưa qua khỏi cửa của Boss thứ hai. Nên việc Hắc Mai Thế Gia phải làm là chời đợi đối thủ đến nơi.

      Đương nhiên, cũng phải , chỉ chời đợi đơn giản như thế.

      Vì sao hai đội ngũ phải giành giật từng giây trước lúc đến chỗ Boss cuối cùng, nguyên nhân chủ yếu chính là đội nào có thể vào sân giành vị trí chiến đấu thuận lợi trước. Vị trí này chẳng những gần lá cờ, hơn nữa còn dễ thủ khó công, là vị trí địa lí quân tốt.

      Nếu thực lực hai bên chênh lệch lớn, nếu đội yếu có thể chiếm được vị trí này, đến lúc pk vẫn có khả năng thắng. Nếu thực lực hai đội tương đương, đội nào chiếm vị trí thuận lợi trước, nghi ngờ gì nữa, đội đó nắm chặt thắng lợi trong tay.

      Kỳ , đánh phó bản này nhiều lần như vậy, Hắc Mai Thế Gia sớm thu thập đủ kinh nghiệm thông quan rồi, từ lúc đánh với Danh Chấn Thiên Hạ, bọn họ đều chiếm thế thượng phong cả. Nếu phải diện bất ngờ của Lưu Niên, bọn họ căn bản thể chật vật như thế.

      Chỉ là lúc này khác.

      Dương Vũ Hồng Trần nhìn lướt qua Công Tử U ngồi khom lưng chà lau nỗ cơ tảng đá. hít thở sâu, có ở, loại dự cảm, lần này Lưu Niên tuyệt đối thể dễ dàng hạ thủ được. Nghĩ đến đây, tới bên người Diệp Từ, mỉm cười với : “Công Tử, lần này trông cậy vào cả đấy.”

      Diệp Từ ngẩng đầu, nhếch nhếch khóe môi, : “Tôi chỉ là game thủ bình thường đừng thần hóa tôi quá. Tôi cũng thất bại qua, đặc biệt đối thủ bây giờ lại kém.”

      Dương Vũ Hồng Trần gật gật đầu, điểm này phải nghĩ qua, cho nên phản đối câu của Diệp Từ: “Tôi hiểu , nếu lần này thể ngăn cản Lưu Niên, vậy tôi liền chắp tay giao First kill cho bọn họ là được. Dù sao trò chơi chỉ mới bắt đầu, thời gian sau này còn rất dài.”

      Diệp Từ thấy Dương Vũ Hồng Trần có thể nghĩ như vậy, cũng vui mừng thay . phải là người đáng giá để trông cậy, đặc biệt, đôi lúc còn chẳng tin tưởng nổi bản thân nữa là. Có điều, dù là thế, vẫn muốn thử sức phen. Dù sao, đối với , có người tin tưởng mình là chuyện khiến hết sức vui vẻ.

      “Tôi cố hết sức.”

      Rất nhanh, cửa sơn động phía đối diện xuất tiếng bước chân dồn dập, thanh có vẻ tạp lại cấp bách, có thể nghe ra tâm tình đối phương rất vội vàng.

      Diệp Từ bỗng nhiên cảm thấy tim mình đập mạnh liên hồi. Cảm giác này rất kì lạ, giống như binh lính luôn khát khao ra chiến trường chiến đấu, đột nhiên nguyện vọng được thực , vì vậy quá bất ngờ.

      Có gì đó trong mạch máu của sôi trào, bốc cháy lên, khiến hai má nóng rát, tay cũng run run theo.

      nắm chặt nỗ cơ, từ từ nâng lên, nhắm về phía nọ, chỉ chờ “con mồi” bước vào phạm vi công kích.

      Gần, càng gần.

      Tiếng bước chân càng ngày càng gần.

      Rốt cuộc đám người đông nghìn nghịt xuất , chỉ liếc sơ qua thể phát ra Lưu Niên nhưng Diệp Từ lại trông thấy người con trai cầm Hắc Thạch Pháp Trượng. hơi giật mình, nếu nhớ lầm, Hắc Thạch Pháp Trượng là trang bị thuộc cấp 35 tốt nhất dành cho Mục Sư, trong công hội người được đến trang bị này chẳng những chứng tỏ ta có thân phận phi phàm, càng chứng tỏ ta là chủ đoàn Mục sư của công hội đó.

      Nụ cười lạnh lùng chậm rãi lộ ra khóe môi Diệp Từ.

      Nếu Dương Vũ Hồng Trần tin tưởng như thế, nếu đáp lại được gì đó, cảm thấy áy náy.

      “Con kiến đáng giận! Ai cho phép các ngươi đặt chân vào sơn động của ta!”



      Lúc game thủ dẫn đầu của Danh Chấn Thiên Hạ chạy vào phạm vi quyết đấu, Boss vẫn luôn vây trong trạng thái vật phẩm bài trí đột nhiên đứng dậy khỏi ngai vàng. Ông thở hồng hộc, ra vẻ rất tức giận.

      “Gì đây? Cư nhiên có đến hai đoàn đội! Các ngươi đều thèm nhõ dãi kho báu của ta sao? Được rồi! Quyết đấu ! Ta tuyệt đối đấu với kẻ yếu!”

      Sau tiếng Boss hét lớn, chiến đấu chính thức mở màn!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :