1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Liệp Giả Thiên Hạ - Na Thì Yên Hoa (Q3 - C70)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Dịch: Chiz
      Nguồn: Banlong.us
      Quyển 2
      Chương 34: Hồng Môn Yến. [3]


      Câu hỏi này rất khó trả lời. Đối với Hà Tiêu, nếu “đúng”, chỉ sợ Diệp Từ lập tức trở mặt, hơn nữa Linh Hào Tỳ Sương từng nhắc nhở đừng làm căng quá, dù gì cũng phải chừa cho mình con đường lui. Lỡ phải Công Tử U làm, ngoài đời sao, nhưng trong game Công Tử U truy cứu đến cùng. Nếu vì vậy mà ảnh hưởng đến đầu tư của lão gia tử, tiền mất tật mang lắm.

      Nhưng nếu phải”, ngay cả cũng thuyết phục được chính mình. sai, tuy Linh Hào Tỳ Sương tìm được video chứng minh người trộm kho hàng là nam Đạo tặc người lùn, tuyệt đối phải nữ Tinh linh Thợ săn, nhưng tin. Nhìn , vừa khi dễ Công Tử U xong, kho hàng của liền bị trộm, làm gì có việc khéo như thế. Kể cho ai, ai cũng tin tin!

      Nửa ngày Hà Tiêu vẫn chưa trả lời, Diệp Từ gặng hỏi, chỉ tiếp tục ăn hải sản, giống như đáp án đó, bất kể như thế nào đều liên quan đến .

      Lưu Sướng ràng bị dọa, kéo tay áo Diệp Từ, giọng : “Tiểu Từ, đừng lung tung, bọn họ là loại người gì, chúng ta đắc tội nổi.”

      Giọng rất , có điều trong gian tĩnh lặng quá mức, nó đủ để lọt vào tai mỗi người ở đây.

      Diệp Từ lại cười lạnh tiếng, nhìn Đổng cùng Dịch Thương, thản nhiên : “Cậu cảm thấy mình đắc tội được nhưng những người khác lại cho rằng mình đắc tội nổi, làm được cả việc ‘lấy trứng chọi đá’. Sao mình có thể mãn nguyện cầu của họ?”

      Câu này của vừa sắc vừa nhọn, như dao găm đâm vào lòng Đổng và Dịch Thương, sắc mặt cả hai đột nhiên xanh hẳn.

      Đặc biệt là Đổng , Diệp Từ là dạng người gì, Hà Tiêu là dạng người gì, trong lòng rất . Nhưng chưa từng nghĩ đến việc hôm nay ảnh hưởng Diệp Từ thế nào, thầm nghĩ đây chỉ là bữa cơm thôi. Giờ bị Diệp Từ và Lưu Sướng vậy, đột nhiên cảm thấy giúp người ngoài bức bách Diệp Từ, nhất thời lệ quanh mi cũng sắp rơi xuống.

      Tuy thích Hà Tiêu, nhưng… chưa bao giờ nghĩ tới việc làm Diệp Từ tổn thương cả, bọn họ đều là thanh mai trúc mã. Huống chi, bố mẹ của bọn họ đều là bạn bè. Nếu vì và Dịch Thương khiến người nhà của Diệp Từ gặp chuyện gì, chỉ sợ bố mẹ bọn họ thê sống yên ổn nữa.

      Nghĩ đến đây, ngẩng đầu nhìn Dịch Thương, phát sắc mặt Dịch Thương trắng bệch, ánh mắt né tránh, chỉ sợ cũng có cùng suy nghĩ như .

      Linh Hào Tỳ Sương vừa nghe lời của Diệp Từ, hơi giật mình, sau đó đứng dậy rót cho ly trà, cười đáp: “Công tử, nghĩ nhiều rồi, mục đích của hôm nay là ăn cơm. Thiên Sơn hỏi thế, cũng chỉ vì khúc mắc trong lòng mà thôi, nghi ngờ gì đâu, đừng nghĩ nhiều quá.”

      Diệp Từ bưng ly trà lên, cười cười với Linh Hào Tỳ Sương, cũng khách khí: “Có khúc mắc? Chỉ sợ sớm khẳng định ?”

      Linh Hào Tỳ Sương thấy trong đôi con ngươi Diệp Từ ánh lên tia lửa, biết tức giận, vội vàng đá đá chân Hà Tiêu dưới gầm bàn chút. Hà Tiêu vẫn trong trạng thái sững sờ chợt bừng tĩnh, cười gượng : “Diệp Từ, nhìn em kìa, chúng ta đều quen biết, làm gì phải lời mất hòa khí như vậy.”

      Diệp Từ thở dài hơi, buông ly trà xuống, dùng ánh mắt chân thành nhìn Hà Tiêu: “Chúng ta quả có chút vướng mắc, bất kẻ là Ngạnh Quy Cự Giáp hay first kill Phế Tích Rét Lạnh hoặc chỉ là mẫu thuẫn thông thường. Em thừa nhận, em có chút phản nghịch, có số việc xử lý thỏa đáng, mọi người vui cũng là đương nhiên.”

      “Em xem , toàn gì đâu.” Tuy Diệp Từ đề ra toàn là việc Thiên Sơn Tà Dương khúc mắc trong lòng, nhưng chính vì để ý nên đến lúc bị đề ra, càng phải thể quan tâm. Nếu , người con trai trưởng thành như sao lại so đo với nhóc mới 20 tuổi đầu. Việc này mà truyền ra ngoài, còn mặt mũi nào sống nữa.

      lắc lắc đầu, bộ dáng ‘vân đạm phong khinh’: “Là chuyện quá khứ, huống chi......” dừng chút, trong lòng vui nhưng vẫn phải : “Huống chi, lúc em còn ở công hội bọn , lấy cho Thiết Huyết Chiến Qua nhiều first kill như vậy. Giờ nhắc đến việc này, còn mặt mũi nào.”

      Diệp Từ ngoài cười nhưng trong lòng cười, chỉ nhướng mày, nhìn gương mặt đầy ý cười của Linh Hào Tỳ Sương , lại điều chỉnh ánh mắt đặt lại người Hà Tiêu, thản nhiên : “Tuy topic ngày đó khiến em rất kinh ngạc, có điều lúc topic post lên diễn đàn, bọn em trong phó bản nên biết được thực hư ra sao. Đợi đến lúc đọc xong, chuyện cũng qua rồi......”

      “Topic đó là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.” Hà Tiêu vội vàng cắt ngang lời Diệp Từ, topic đó là việc quá thất bại của , chẳng muốn nhắc tới nó nữa.

      Chính là, thích có nghĩa Diệp Từ bỏ qua. Nhìn gương mặt xấu hổ của Hà Tiêu, tiếp tục hết: “Em cũng nghĩ thế, đại hội trưởng Thiên Sơn sao có thể làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy?”

      Sắc mặt Hà Tiêu càng khó coi .

      “Đương nhiên, thông thường hoài nghi em trộm kho hàng bọn cũng là việc thường tình thôi. Trước khi rời công hội quan hệ hai bên ổn rồi, mà sau khi rời công hội còn xuất nhiều hiểu lầm như thế, ai gặp phải tình huống đó đều muốn trả thù cả. Có điều......” đến chỗ này Diệp Từ hít sâu hơi, chân thành nhìn Linh Hào Tỳ Sương và Hà Tiêu : “Việc này phải do em làm.”

      Hà Tiêu , căn bản tin. chỉ mỗi tin, ngay cả Dịch Thương, Đổng , Linh Hào Tỳ Sương đều tin tưởng, nhưng ai vạch trần.

      “Em biết mọi người tin em, nhưng em đâu có ngốc.” Diệp Từ đứng lên, thở dài: “Mặc dù trong game em có thể sử xự tùy ý, nhưng ngoài đời em chỉ là sinh viên, chỉ mới 19 tuổi, bố mẹ cũng chỉ là công nhân, gia đình em quá đỗi bình thường.”

      tới đây, ngước mắt lên, nhìn Hà Tiêu và Linh Hào Tỳ Sương, cười khổ: “Các sao? Tuy chưa hỏi qua nhưng em biết, công hội có thể phát triển theo quy mô lớn nhanh đến vậy, tuyệt đối phải người thường. Em chơi game để kiếm chút tiền tiêu vặt, hy vọng lớn nhất là an ổn sống qua ngày. Tuy từng có mâu thuẫn, cũng chỉ là việc , ai chơi game chưa từng vấp phải nó. Nhưng chuyện cướp kho hàng, là việc sao? Có thể tùy tiện làm ra à? Em là người bình thường, cầu cuộc sống bình an. Nếu làm việc này, em có thể sống bình an nữa hay ?”.

      lắc đầu: “ thể nào.”

      ai tiếp lời. Diệp Từ lại thở dài, cười cười: “Chỉ thế thôi, tin hay là việc của mọi người.”

      “Công Tử......” Linh Hào Tỳ Sương muốn gì đó, lại bị Diệp Từ giơ tay lên ngăn lại.

      nhìn Hà Tiêu : “Nhà em ở đâu, trong nhà có mấy người, Dịch Thương và Đổng đều biết. muốn hỏi, hai cậu ấy nhất định cho . Nếu cứ khẳng định là do em làm, em cũng đành chịu, cả nhà em ngồi chờ bọn đến thu thập vậy.”

      Dứt lời, Diệp Từ kéo Lưu Sướng lên, cũng mặc kệ sắc mặt trắng bệch của ấy, chỉ : “Cám ơn mọi người chiêu đãi, bọn em trước.”

      ai ngăn cản, chỉ nhìn hai người rời ......


      Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ săn Thế giới
      Na Yên Hoa
      Dịch: Kang Kang.
      Nguồn: Banlong.us
      Quyển 2
      Chương 35: Quan hệ xã hội chết tiệt.




      Đến lúc ra khỏi cửa nhà hàng, Diệp Từ mới buông cánh tay Lưu Sướng ra, vỗ vỗ vai ấy: “Lưu Sướng, tự cậu về nhà được chứ.”

      Lưu Sướng có vẻ còn bị vây trong trạng thái mơ hồ, sau khi nghe Diệp Từ xong, nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần lại được, mãi đến lúc Diệp Từ bất đắc dĩ thêm với :“Mình trước đây.” Lúc này mới kịp phản ứng, chộp lấy cánh tay Diệp Từ, vội vàng :“Tiểu Từ, kho hàng kia phải cậu trộm, ?”

      Diệp Từ thở dài, nhìn Lưu Sướng : “Mình tuy chơi game tồi nhưng phải là thần tiên, có thể lên trời có thể xuống đất, kho hàng bị trộm như thế nào cậu biết ?”.

      Lưu Sướng lắc đầu.

      “Mình cũng biết. Dù mạnh hơn game thủ khác, nhưng Lưu Sướng à cậu hẳn phải biết, mình chỉ là game thủ bình thường thôi.” Diệp Từ cười khổ tiếng: “Đương nhiên, nếu cậu cũng tin mình, mình chẳng còn biện pháp nào cả.”

      phải, mình hề tin tưởng cậu.” Lưu Sướng nghe Diệp Từ vậy , lúc này mới yên lòng: “Mình chỉ lo cho cậu thôi. Nếu cậu trộm , chọc vào Thiên Sơn Tà Dương phiền toái lớn rồi, nên khinh địch a.”

      “Điều này mình cũng biết, cho nên ta mới mắng mình diễn đàn như vậy, mình đâu có mở miệng phản bác?” Diệp Từ híp híp mắt, sau đó : “Thứ nhất là vì Đổng và Dịch Thương. Thứ hai, đương nhiên vì trêu chọc nổi. Việc mình rời công hội khiến ta ghi hận trong lòng, nếu trộm đồ của ta còn làm ầm ỹ phen, phải mình tự rước họa cho mình à?”.

      Nghe Diệp Từ rất có lý lẽ, liền tin hoàn toàn. Chẳng qua lại thở dài: “Haiz, biết Đổng với Dịch Thương nghĩ thế nào, đầu có bị nước vào hay , sao có thể quen biết kiểu đàn ông như vậy, còn khiến cậu…..”

      Diệp Từ lắc đầu, cười cười, thoạt nhìn thực bất đắc dĩ: “Mỗi người đều có lựa chọn cho riêng mình, nên trách bọn họ .”

      Lưu Sướng cắn môi nửa ngày mới :“ Cậu vẫn là mềm lòng .”

      Hai người trò chuyện hồi, rồi đều tự lên xe buýt về nhà.

      Diệp Từ lên chếc xe ít khách, tìm được vị trí cạnh cửa sổ, vừa mới ngồi xuống, liền thấy bốn người bọn Thiên Sơn Tà Dương từ trong nhà hàng ra, đứng ở cửa biết gì. Miệng nhếch lên nụ cười lạnh bạc, biết bọn họ có tin tưởng lý do thoái thác của hay .

      Vậy sao.

      Tốt nhất nên tin, cho dù tin, cũng cần hành động thiếu suy nghĩ. Phải biết rằng, tại thực ...... chịu nổi kích nữa đâu.

      Xe buýt lăn bánh. Diệp Từ thu hồi tầm mắt, nheo mắt lại, nụ cười lạnh lùng cuối cùng bị hư ảo hóa. Về tới nhà, mọi người cơm nước xong xuôi, bố mẹ ra ngoài tản bộ, chỉ còn ba người trong phòng, tính tình Đàm Phá Lãng vẫn khá con nít, nhất quyết quấn quít lấy Diệp Từ hỏi ra ngoài ăn cái gì, có gì ngon.

      Diệp Từ thở dài, nửa nửa đùa : “ ăn cơm chặt đầu.”

      “Cái gì?” Bạch Mạch và Đàm Phá Lãng vốn tưởng giỡn, nhưng thấy bộ dáng của giống đùa, khỏi nghiêm túc hẳn, cùng nhau tiến tới trước mặt , hỏi cho ràng: “Em (chị) vậy là ý gì?”

      Diệp Từ cũng giấu diếm bọn họ, kể lại đầu đuôi việc của hôm nay cho hai người, khiến cả hai phải lo lắng ra mặt. Bạch Mạch cau mày nhìn : “Sao em gọi điện cho ?”

      “Gọi điện cho làm gì?”

      “Làm bảo tiêu? Cho dù để đủ đội hình cũng được.”

      Diệp Từ cười cười, xua xua tay: “Được rồi, giờ phải em trở về an toàn rồi sao? Việc của hôm nay vốn tính kể cho hai người, nhưng vì cả hai biết toàn bộ tình nên em thể giấu diếm được, sau này làm gì cũng cẩn thận chút, đừng để lộ dấu vết.”

      “Biết rồi.” Hai người tự nhiên cũng biết việc này rất trọng yếu, liên tục gật đầu đáp ứng.

      Ngày tháng trôi qua như nước chảy, ngày khai giảng càng lúc càng gần . Diệp Từ mua máy chơi game cho Đàm Phá Lãng rốt cuộc cũng được Diệp Nam Thiên và Tả Tiểu Lan miễn cưỡng chấp nhận, điều này khiến Đàm Phá Lãng vui vẻ đến mức gần như nhảy cẫng lên. Có điều, tới vài ngày nữa khai giảng , đối với việc bất cứ lúc nào máy chơi game cũng có thể bị tịch thu, cậu cảm thấy đau lòng thôi.

      Mấy ngày nay trôi qua rất yên ổn, yên ổn đến mức khiến người ta dự cảm có chút bình thường. Trong lòng Diệp Từ tràn ngập hai loại cảm xúc mâu thuẫn, mặt, chờ mong phát sinh điều gì đó, mặt, lại hy vọng cứ yên ổn như vậy, đừng xảy ra gì mới tốt.

      Buổi tối trước khi rời nhà đến trường học, điện thoại của vang lên.

      màn hình điện thoại là dãy số của Đổng . Diệp Từ nhìn chiếc di động ngừng sáng lên, thất thần trong giây lát, thậm chí đến lúc điện thoại ngừng reo còn chưa kịp hồi phục tinh thần . Nhưng Đổng rất cố chấp, nhanh chóng gọi lại, đến lúc chịu nghe máy mới thôi. Cuối cùng, vẫn là Tả Tiểu Lan ngồi trong phòng khách chịu nổi nữa, bà gắt giọng kêu: “Diệp Từ con làm gì mà nghe điện thoại, nó reo cả nửa tiếng rồi. Rốt cuộc con có bắt máy hay , bắt tắt máy ngay .”

      Diệp Từ bị mẹ rầy, mới lấy lại tinh thần. khỏi than thở, mẹ có cần phải khoa trương như vậy , điện thoại sao có thể reo nửa tiếng được, nhiều nhất cũng cỡ 2 – 3 phút thôi. Tuy than thở nhưng vẫn hít hơi sâu, sau đó nghe điện thoại.

      Có lẽ Đổng ngờ rằng Diệp Từ bắt máy, lúc nghe đầu dây bên kia truyền tới giọng của Diệp Từ, thế nhưng sững sờ tại chỗ.

      “Alo?” Diệp Từ thấy đối phương im lặng, lại lớn hơn chút, cố ý cho đối phương biết, mình nghe điện thoại rồi.

      “Alo alo.” Đổng có vẻ hồi phục tinh thần, nghe giọng vẫn có chút bối rối: “Mình đây.”

      “Chuyện gì?” Diệp Từ cảm thấy giờ chẳng còn chuyện gì muốn với Đổng cả, vì thế trực tiếp hỏi thẳng.

      , có gì.”

      Nghe thấy thanh nhu nhược của Đổng , bên môi Diệp Từ lộ ra tia trào phúng: “Có phải cậu muốn hỏi mình có thể địa chỉ nhà mình cho Thiên Sơn Tà Dương hay ? Nếu như vậy, cần hỏi nữa, chính cậu quyết định .”

      phải, phải.” Đổng nghe t Diệp Từ thế, vội vàng phủ nhận, xụt xịt mũi, có vẻ rất sốt ruột: “ phải vậy, Diệp Từ, cậu hãy nghe mình , ấy hề hỏi.”

      Diệp Từ hừ hừ mũi, hé răng.

      “Mình, mình… hôm nay gọi tới muốn với cậu tiếng xin lỗi.”

      “À?” Diệp Từ nheo lại ánh mắt.

      “Chuyện ngày hôm đó, là mình suy nghĩ chu đáo......”

      “Được rồi, Đổng , đừng bàn ai đúng ai sai trong việc này nữa. Mình trách cậu, , chính là...... sau này cậu đừng gọi đến, cậu làm vậy có thể ảnh hưởng đến quan hệ của cậu và người nọ đấy.”

      “Tiểu Từ......”

      “Sao?”

      ......”

      Nghe giọng nhu nhược của Đổng , Diệp Từ muốn trò chuyện thêm, cau mày: “Vậy mình cúp máy.” Dứt lời, trực tiếp ném điện thoại lên giường, trùm chăn lên đầu.

      đáng ghét.

      Việc đáng ghét nhất đời này là xử lý quan hệ xã hội chết tiệt.



      Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ săn Thế giới
      Na Yên Hoa
      Dịch: Chiz.
      Nguồn: Banlong.us
      Quyển 2
      Chương 36: Dừng ở đây thôi.


      Việc này gần như triệt để lắng xuống. Đổng , Dịch Thương giống như chưa từng xuất qua, họ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của Diệp Từ. Ngay cả trong miệng Lưu Sướng cũng còn nghe thấy ấy nhắc đến những việc liên quan đến bọn họ nữa.

      Có lẽ là đà điểu, hoặc muốn dứt bỏ hoàn toàn, cảm tình mười mấy năm nay, những khúc mắc trước và sau khi sống lại, chỉ trong mấy ngày này trút bỏ sạch.

      Vốn nếu muốn biết, cho dù trong game có hỗn loạn nhường nào, vẫn có thể hỏi, cũng tìm hiểu. Ngày tháng cứ thế trôi qua, ngày khai giảng rốt cuộc đến.

      Sáng sớm trước khai giảng ngày, Diệp Từ cùng Bạch Mạch đem máy chơi game về phòng trọ, ăn cơm xong, hai người cùng nhau trở về.

      biết Bạch Mạch lấy xe đạp ra từ chỗ nào, đứng dưới lầu, vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau: “Dám ngồi ?”
      Diệp Từ Từ đánh giá Bạch Mạch lượt, nhăn mặt nhăn mũi cười: “Hắc, bị cảnh sát tóm ?”

      tra tuyến đường này rồi, tuyệt đối có cảnh sát.” Bạch Mạch ngồi xe, gương mặt điển trai quay sang phía , tặng nụ cười tươi rói: “Sao, để làm kỵ sĩ của em lần được ?”

      Diệp Từ bật cười, nhảy lên, ngồi đằng sau : “Em là công chúa giả nhưng là kỵ sĩ .”
      Mặt trời chiều ngã về tây, ánh đỏ cứ như muốn thiêu đốt cả đất trời, Diệp Từ tựa vào lưng Bạch Mạch, ngắm phong cảnh ngừng lùi về sau, tại phong cảnh như lửa giống như bị thiêu đốt sạch. hừ ca lại có làn điệu, thể xác và tinh thần trầm tĩnh hẳn. , đây là khoảnh khắc cảm thấy nhàng nhất sau khi sống lại.
      “Diệp Từ.” làn gió lướt qua tóc Bạch Mạch để lộ vầng trán của , trong khí đông xuân còn vương chút se lạnh, tạo nên cảm giác mát rượu. Giọng lớn, nhưng thuận theo làn gió chạm vào tai Diệp Từ.
      “Sao?” Giọng Diệp Từ miễn cưỡng, dựa vào Bạch Mạch, thoải mái nhắm mắt lại, thậm chí ngay cả câu trả lời cũng có vẻ tùy ý.

      “Chuyện của Thiết Huyết Chiến Qua xem như xong rồi à?” Giọng Bạch Mạch vẫn rất nhàng, đến mức gần như chẳng muốn người nghe nghe thấy, cũng dễ dàng bị làn gió thổi tan, nhưng Diệp Từ vẫn bắt được vài từ khóa quan trọng trong đó.

      trả lời, chỉ im lặng ngồi đấy, đôi lúc còn vung vẫy hai chân, có vẻ sốt ruột trả lời câu hỏi này.

      Bạch Mạch lại càng giống chưa từng hỏi qua, đề xuất vấn đề này lại, hai người cứ duy trì trạng thái như vậy, tới trường học.

      Cũng biết trầm mặc bao lâu, Diệp Từ mới chậm rãi: “Ai biết được, chỉ cần Thiên Sơn Tà Dương tìm em, hẳn là kết thúc rồi.”

      “Vậy, Đổng sao?”

      Bạch Mạch tuy thân với Đổng lắm, có điều cũng xem như quen biết, dù sao là ấy cũng bạn thanh mai trúc mã với Diệp Từ, trước đây thường đến nhà dì chơi, gặp qua cũng là đương nhiên, chỉ là quan hệ ngang mức xã giao thôi. Nhưng biết quan hệ của Diệp Từ với bọn họ, rằng ‘thân như ruột thịt’ cũng khoa trương. Về chuyện của Thiết Huyết Chiến Qua, kỳ Bạch Mạch cũng lo lắng phương thức xử lý của Diệp Từ, con bé lớn, hơn nữa rất có chủ kiến. tin Diệp Từ xử lý tốt.
      Chỉ là nhắc đến mối quan hệ với Đổng , Bạch Mạch khó tránh khỏi lo lắng chút, Diệp Từ cho dù bình tĩnh đến mức nào, có chủ kiến đến đâu, nhưng cũng chỉ là mới 19 tuổi. Chuyện liên quan đến tình cảm, rất khó đối mặt. Đặc biệt, mọi người từng thân thiết như thế.

      “Đại khái, dừng ở đây thôi.” Diệp Từ thổn thức. nheo mắt nhìn mặt trời lặn về tây, trong lòng có chút cảm khái, tuy lạnh lùng, tuy ít , tuy sau khi sống lại càng thích tính toán lợi ích, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc có chút tình cảm nào với bọn họ.

      Ngược lại là đằng khác, chính vì sống lại, càng quý trọng những mối quan hệ tại mình có, giờ dừng nhưng chính bản thân lại muốn.
      Chỉ là, đôi khi có số việc nằm trong tầm kiểm soát của được. Hoặc nên , từ đầu đến cuối, tất cả chuyện này đều chưa từng nằm trong tầm kiểm soát của .
      “Bọn họ tách ra giữa game và đời . Em cũng thể phân ràng. khi vậy, dừng ở đây thôi.”

      Bạch Mạch cười khổ, nhắc lại nữa.

      Cuộc sống chính là như thế, tóm lại cần phải trải qua số việc mới có thể thay đổi.

      Giống với cuộc sống chính là game.

      Dù Diệp Từ là người như vậy, mỗi ngày trong game đều làm việc ‘kinh thiên động địa’. Sau khi phát Vịnh kho báu, khiến Đông Đại Lục phải náo nhiệt phen, mà chỉ đến chỗ Phinney giao nhiệm vụ. biết do mức hoàn thành nhiệm vụ của cao hay quá thời gian giao nhiệm vụ, phần thưởng thưởng cho rất ít, chỉ mỗi đạt đến độ thân mật với bản đồ Vịnh kho báu, còn gì khác nữa. Nó khác hoàn toàn những gì Diệp Từ tưởng tượng.

      Có điều Diệp Từ vì thế mà tức giận, dù sao đối với , được đến thăm dò lần, là may mắn lắm rồi.

      Bởi vì Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước có kinh nghiệm lần đầu săn Kim đoàn thành công, bắt đầu mở thêm nhiều Kim đoàn khác, trong vòng 1 tháng, toàn bộ tài chính trong công hội phiên gấp mấy lần, khiến Mưa Đúng Lúc và các quản lý công hội khác mừng rỡ cực, miệng chưa từng ngừng cong lên lần nào.


      Thiết Huyết Chiến Qua gần như biến mất hẳn khỏi tầm mắt của Diệp Từ, tuy bọn họ cố gắng, đôi khi tên công hội bọn họ xuất kênh thế giới, có điều nó lại khiến Diệp Từ chú ý. Nhưng ra Đại Đường, từ sau trận chiến hôm nọ liền biến mất còn tăm hơi, có thể nơi nào có Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước nơi đó còn bóng dáng của Đại Đường, cứ như Đại Đường chưa từng tồn tại trong Vận Mệnh vậy.

      ra bọn họ luôn ở đó, chỉ là Diệp Từ , tại sao sau trận chiến ấy họ lại mất tăm mất tích như thế.

      Vốn nghĩ ngày tháng cứ thế yên ổn trôi qua, hôm nay Diệp Từ bỗng nhiên nhận được tin nhắn mật. Đến từ Dương Vũ Hồng Trần.

      “Hi, Công Tử U, lâu gặp.”

      Quả nhiên lâu gặp.

      Dù sao phải người cùng Đại Lục, Diệp Từ còn tưởng lần gặp mặt tiếp theo phải lâu sau cơ, ngờ người này xuất sớm vậy.

      “Ôi? Sao lại nhớ tới việc chào hỏi tôi thế này?”

      “Công Tử, lời này chẳng nhiệt tình chút nào.” Dương Vũ Hồng Trần cười khan mấy tiếng, rồi bắt đầu trò chuyện, vòng vo tam quốc hồi, rốt cuộc vào đề: “Công Tử, ra tôi muốn nhờ giúp việc.”

      Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ săn Thế giới
      Na Yên Hoa
      Dịch: Chiz.
      Nguồn: Banlong.us
      Quyển 2
      Chương 37: Sơn động Tbilisi.


      Nghe câu ấy của Dương Vũ Hồng Trần, lông mày Diệp Từ cau lại, Hắc Mai Thế Gia cũng xem như trong những công hội lọt top của Nam Đại Lục, thể nào tưởng tượng nổi cảnh hội trưởng của công hội lớn như vậy lại đến cầu mình giúp đỡ.

      thể phủ nhận, tò mò .

      Có điều Diệp Từ càng , đôi khi nên quá tò mò. Người xưa , tò mò có thể hại chết miêu.

      suy nghĩ hồi, cảm thấy nếu tìm bừa lý do để từ chối tốt lắm, ít nhất phải biết đối phương muốn giúp gì : “ thử xem, tôi có thể giúp gì?”

      “Thành Mạc Bắc, Phá Lạn Hào Giác tửu quán, tôi chờ .” Dương Vũ Hồng Trần nghĩ nghĩ, vẫn là thông báo địa điểm, nhấn mạnh thêm: “Tôi hy vọng đến... nhất định phải đến đấy.”

      Sau khi xong, có vẻ muốn Diệp Từ trả lời mình, lập tức tắt kênh liên lạc, khiến Diệp Từ chẳng còn thời gian để đáp trả.

      Ngẫm nghĩ lúc, cuối cùng Diệp Từ quyết định Thành Mạc Bắc xem thử thế nào. Thứ nhất, giờ rãnh. Thứ hai, bị Dương Vũ Hồng Trần gợi lên tò mò. Thứ ba, thấy nếu chỉ mình, lỡ gặp chuyện gì, chạy trốn cũng dễ.

      Căn cứ vào những điều ... Diệp Từ nhanh chóng du lịch Thành Mạc Bắc.

      Thành Mạc Bắc thuộc Nam Đại Lục sát phía phía bắc của bản đồ Hughes Sa Mạc ở Đông Đại Lục nhất. Nếu muốn từ Đông Đại Lục sang đó mà dùng truyền tống, vậy có chút phiền phức. Có điều vì lần trước đến Nam Đại Lục mở Truyền Tống ở chỗ chủ thành Nam Đại Lục, lúc này có thể chạy thẳng từ chủ thành đến Thành Mạc Bắc, tốn nhiều thời gian lắm.

      Hughes Sa Mạc là bản đồ luyện cấp cấp bậc khoảng 30 - 40, đồng cấp với Lam Quang Bãi Biển. Cho nên, người đến đây luyện cấp hầu hết đều tổ đội cả, lấy đoàn đội làm đơn vị. muốn quá nổi bật, Diệp Từ triệu hồi ngựa, chạy thẳng về phía Thành Mạc Bắc. Dọc đường , nơi nào có quái đều có người, thoạt nhìn rất náo nhiệt.

      Nếu bên ngoài náo nhiệt như thế, tất nhiên trong Thành Mạc Bắc cũng thể vắng tanh được. Diệp Từ vào Thành Mạc Bắc, phát nơi này tuy nhưng đều đầy đủ cả, khiến người khác phải khó tin là nơi thế này cũng có phòng đấu giá. Đương nhiên, lớn bằng phòng bán đấu giá trong thành thị. Chỗ đó chỉ có duy nhất Bán đấu giá sư, đứng mặt đất, nhưng xung quanh ông vây đầy người, đừng hỏi độ náo nhiệt đến mức nào.

      Tuy Diệp Từ rất quen thuộc game Vận Mệnh, nhưng vẫn có chỗ biết. Liền Ví như Phá Lạn Hào Giác tửu quán, Diệp Từ nhớ nổi. tìm hỏi binh lính, tiếp đó mới thấy Phá Lạn Hào Giác tửu quán được binh lính đánh dấu bản đồ của mình.

      về phía nọ, Diệp Từ nhanh chóng trông thấy tiểu lâu hai tầng bắt mắt lắm.
      Trước tiểu lâu có hòm thư, cửa treo bảng hiểu cũ kỹ, đó khắc bình rượu nhưng mờ. Nếu cẩn thận tìm kiếm, nhất định dễ phát ra.

      vào tửu quán, bên trong người đến người .

      Game thủ bốn Đại Lục khác nhau gì, chủng tộc cũng y chang. Cho nên lúc Diệp Từ lấy thân phận Tinh linh Thợ săn vào tửu quán khiến kẻ nào ngạc nhiên cả, quan sát xung quanh, thấy Dương Vũ Hồng Trần, liền gửi cho tin nhắn.

      Rất nhanh, Dương Vũ Hồng Trần ra từ ngõ , đướng trước mặt Diệp Từ, thân hình cao lớn bọc trong khôi giáp tinh xảo, sau lưng cõng cái rìu lớn, vừa thấy biết là người rất lợi hại. nhiệt tình vỗ vai Diệp Từ: “Công Tử, tôi ngờ đến nhanh như thế, , tôi mời ăn đồ ăn vặt đặc sắc của Thành Mạc Bắc.”

      nhiệt tình kéo Diệp Từ ra góc sáng, nơi đó đặt bàn gỗ , ai ngồi. Hai người ngồi xuống, Dương Vũ Hồng Trần quả nhiên mời Diệp Từ ăn món ăn đặc sản của Thành Mạc Bắc – Đại Bàng Nướng Than.

      chuyện, Diệp Từ tự nhiên cũng chủ động hỏi. chủ động đến đây có chút ổn, nếu giờ mở miệng hỏi trước. Há chẳng phải khiến Dương Vũ Hồng Trần cảm thấy rất quan tâm việc này à?

      Dương Vũ Hồng Trần nhiều ý tưởng phức tạp như Diệp Từ, chỉ mấy câu đơn giản xong, liền vào chủ đề chính: “Công Tử, lần này mời đến đây, là muốn nhờ giúp việc.”

      “Việc gì?”

      “Công hội bọn tôi muốn sơn động Tbilisi, có điều gặp chút phiền toái.”

      Diệp Từ giương mắt nhìn Dương Vũ Hồng Trần. vừa mới , Diệp Từ liền hiểu nguyên nhân rồi.

      Sơn động Tbilisi là phó bản kì diệu, tên là phó bản đối kháng, có chút giống chiến trường, lại khác nhau hoàn toàn. Phó bản hạn chế tuần chỉ vào được lần, mà đoàn đội của công hội bên Nam Đại Lục tiến vào, phía bên Tây Bắc Đại Lục ắt phải có đoàn đội của công hội khác nữa tiến vào.

      Hai đoàn đội tiến vào phó bản phải thám hiểm phen, mới đến được chỗ Boss cuối cùng. Có điều trước khi đánh Boss, hai bên phải quyết chiến với nhau xong. Thời gian pk đoàn đội là 5 phút, trước mặt Boss có lá cờ, đội nào lấy được lá cờ mới có quyền đánh Boss. Nhưng cõng lá cờ có điểm mấu chốt, trong vòng năm phút, nếu chưa tiêu diệt được đội bạn, hoặc cá nhân nào đó rời phó bản, như vậy dù có cõng được lá cờ cũng xem như thất bại.

      Hắc Mai Thế Gia gặp vấn đề hề .

      Công hội cùng tiến vào phó bản là Danh Chấn Thiên Hạ. Kỳ hai công hội này có thực lực ngang nhau, nên đánh ai hơn ai.

      Có điều, chính vì đánh phó bản này, ai hơn ai mới rắc rối.

      Đầu tiên, hai công hội đều có cùng thời gian cõng cờ. Thực lực hai bên ngang nhau, trong vòng năm phút đều cố gắng khiến đối phương được như nguyện.

      Vốn Dương Vũ Hồng Trần nghĩ chỉ cần hành động thích đáng, đánh bại đối phương là chuyện sớm muộn thôi, ai ngờ Danh Chấn Thiên Hạ cư nhiên biết xấu hổ mời người khác giúp đỡ, áp bức Hắc Mai Thế Gia hai tuần liền. May mà Dương Vũ Hồng Trần chuẩn bị kế hoạch b từ trước, dặn Đạo tặc cần chiến đấu, thấy tình huống bất lợi liền rời phó bản về thành ngay, nếu có lẽ bây giờ đối phương làm xong phó bản .

      Vì thế, Dương Vũ Hồng Trần cũng muốn tìm người giúp, thế là nghĩ ngay đến Diệp Từ.

      Diệp Từ nghe Dương Vũ Hồng Trần xong, trả lời ngay, chỉ cười cười: “Tôi giỏi vậy đâu, giờ cao thủ trong game xuất như mưa ấy, vì sao chỉ tìm tôi?”

      Dương Vũ Hồng Trần thở dài: “Bởi vì đối phương cũng mời người giúp đỡ.”

      “Đối phương mời ai?”

      “Cũng là Thợ săn.”

      Diệp Từ bỗng bắt đầu khẩn trương: “Ai?”

      “Hai người giao thủ.” Dương Vũ Hồng Trần lại thở dài hơi: “Lưu Niên.”
      139B.Cat thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Dịch: Chiz

      Nguồn: Banlong.us

      Quyển 2
      Chương 38: Túc địch.

      Vừa nghe thấy tên này, Diệp Từ sửng sốt, tiếp đó ánh mắt híp dần lại, rồi làm việc có lẽ chưa bao giờ làm. hỏi lại lần nữa: “ ai?”

      “Lưu Niên.” Dương Vũ Hồng Trần ra hiểu biết Diệp Từ cho lắm, gặp gỡ của hai người có chút ngẫu nhiên, hơn nữa hai bên có xung đột lợi ích gì, cộng thêm tính cách đúng khẩu vị, vì thế quan hệ hai bên xem như tồi. Có điều, đối với các thói quen của Diệp Từ, Dương Vũ Hồng Trần biết rất ít.

      Vì thế lúc Diệp Từ hỏi lại, Dương Vũ Hồng Trần nghi ngờ gì cả, chỉ trả lời lần nữa.

      Trong Vận Mệnh được đặt tên trùng lặp, kỳ bất kỳ trò chơi nào cũng thể có vấn đề này. Nên sau khi Diệp Từ nghe câu của Dương Vũ Hồng Trần, cụp mi xuống, hỏi thêm nữa.

      Dương Vũ Hồng Trần biết trong lòng Diệp Từ có chủ ý gì, suy nghĩ trong đầu thế nào, chỉ cho rằng sợ phiền toái nên định giúp . Vì thế thể tiếp tục cầu xin: “Công Tử, tôi biết cầu này có chút vô lý, vốn phải người của công hội bọn tôi, có công hội cho riêng mình. Hơn nữa, công hội bọn có vẻ tăng tiến độ, giờ tôi thực nên vì việc của công hội mình đến làm phiền . Nhưng tôi bó tay rồi.”

      Diệp Từ nghe được Dương Vũ Hồng Trần vậy, bày tỏ thái độ ngay. Chỉ nheo mắt nhìn lần nữa, im lặng chờ câu tiếp theo.

      “Công hội bọn tôi xem như đại công hội nhất nhì Nam Đại Lục nhưng số lần đạt được First kill nhiều. Tuy ảnh hưởng quá lớn đến toàn bộ kế hoạch phát triển công hội nhưng người sống thế giới này khó tránh khỏi bị người khác bình luận, tôi muốn công hội mình ở Nam Đại Lục chịu giày vò đó. Phó bản đó, tôi vốn tưởng có thể dễ dàng thông qua, dù sao thực lực của Danh Chấn Thiên Hạ vẫn có chênh lệch nhất định với công hội tôi. Chỉ là tôi ngàn tính vạn tính, đều tính đến việc bọn họ mời người giúp đỡ.”

      đến chỗ này Dương Vũ Hồng Trần hít hơi sâu, lại nhìn nhìn Diệp Từ, hi vọng có thể tìm được chút thay đổi gương mặt bình tĩnh của . Nhưng , vẫn bị thất vọng. Gương mặt Diệp Từ hề tồn tại tia cảm xúc dư thừa nào cả: “Hơn nữa, tôi càng ngờ, người bọn họ mời đến là Lưu Niên.”

      Kỳ lúc Dương Vũ Hồng Trần đến đây, Diệp Từ hiểu toàn bộ đầu đuôi câu chuyện. Tuy kĩ thuật của Lưu Niên rất tốt, thậm chí còn cao hơn bậc, nhưng sống điệu thấp hơn . chưa bao giờ xuất đầu lộ diện, vì thế ít ai có thể biết được cũng là Thợ săn rất lợi hại, càng có ai nghĩ đến chính là người được gọi là nhân vật “săn thần” ở Thượng Y.

      Có lẽ bị Dương Vũ Hồng Trần cố kỵ như vậy, trừ việc hai bên từng giao thủ ra. Điểm mấu chốt là từng chạm trán nhau ở Vũ Long đại hội.

      Tuy giờ chính bản thân Diệp Từ còn để tâm danh lợi, nhưng nhiều lần đạt được First kill đem tên truyền bá khắp Đông Đại Lục thậm chí toàn thế giới. Thao tác kĩ năng của được xem như chuẩn mực cơ bản của Thợ Săn, nay lại có người đánh ngang tay , tất nhiên chỉ trong chớp mắt trở thành nhân vật phong vân trong game.

      Bất kể hai người họ có nguyện ý hay , sau trận chiến ấy, cái tên Công Tử U và Lưu Niên đều bị tất cả game thủ mặc định thành loại quan hệ -- gọi là túc địch.

      Khó trách, sau khi Dương Vũ Hồng Trần phát ra người Danh Chấn Thiên Hạ mời là Lưu Niên, lập tức tìm giúp đỡ ngay.

      Nhìn gương mặt Dương Vũ Hồng Trần có chút vội vàng cùng bất đắc dĩ, Diệp Từ có quyết định của riêng mình. Tuy luôn hi vọng có thể thắng Lưu Niên, có điều sau trận chiến lần trước, cho rằng với thực lực bây giờ có thể chiến thắng vị đối thủ mạnh mẽ mà điệu thấp đó. Huống chi, lần trước là quyết đấu hữu nghĩ, lần này lại thực chiến giữa hai trận doanh.

      sợ đối thủ như thần, chỉ sợ chiến hữu như heo.

      Đây là danh ngôn truyền lưu xưa nay của game online, bởi vậy có thể thấy được, tìm được đội ngũ hoàn mỹ rất quan trọng với game thủ.

      Diệp Từ chưa từng hợp tác với Hắc Mai Thế Gia đánh phó bản, lại càng đừng nhắc đến trong lúc đánh phó bản còn phải khiêu chiến với công hội khác có thực lực ngang bằng. Vì thế, có chút do dự. Diệp Từ sợ thua, nhưng thích thua ràng, hợp tác với Hắc Mai Thế Gia chẳng khác gì đẩy vào tình cảnh ràng như thế, điều này khiến lưỡng lự.

      Có lẽ Hắc Mai Thế Gia yếu như tưởng tượng của Diệp Từ, thậm chí còn rất mạnh, nhưng trước giờ Diệp Từ luôn là người thích tính đến tình huống tồi tệ nhất. Bởi vì chỉ cần như vậy, mới có thể ứng phó kịp tất cả tình huống xảy ra.

      Rốt cuộc nên hay đây?

      Diệp Từ dựa lưng vào ghế, lẳng lặng nhìn Dương Vũ Hồng Trần, đôi môi cứ đóng mở liên hồi, chẳng qua lọt vào tai chữ nào, chỉ đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Trầm tư lúc, cảm thấy nỡ buông tay cơ hội như vậy.

      Vì thế, từ từ mở miệng.

      “Có thể, nhưng......” Lúc Diệp Từ đồng ý phó bản, biểu tình buồn rười rượi của Dương Vũ Hồng Trần bỗng chốc hưng phấn hẳn, nhưng vế sau của Diệp Từ khiến tim mạnh run lên, vội vàng tiếp lời.

      “Nhưng sao?”

      “Nhưng tôi chỉ giao thủ với Lưu Niên, còn các có lấy được First kill hay ...... Tôi thể cam đoan.” Diệp Từ cảm thấy cần ôm đồm nhiều thứ vào người làm gì, muốn làm việc phải cẩn thận chút mới tốt.

      Tuy đáp án này cách kì vọng của Dương Vũ Hồng Trần khoảng nhất định, có điều vẫn khiến vui vẻ. Dù sao Công Tử U cùng chiến đấu, chẳng khác nào thông báo cho : có người khắc chế Lưu Niên rồi, chỉ cần đoàn đội bọn phối hợp nhịp nhàng thêm chút nữa, first kill phó bản nằm trong lòng bàn tay.

      sao, Công Tử chỉ cần giúp bọn tôi chế ngự Lưu Niên là được, những việc khác bọn tôi tự thu phục.” Mắt Dương Vũ Hồng Trần ánh lên ý cười.

      Diệp Từ gật gật đầu.

      ra tự cũng cảm thấy có chút miễn cưỡng, chưa bao giờ nghĩ bản thân mình lợi hại, càng thể tại lúc đối mặt với Lưu Niên phải phân tâm giúp Dương Vũ Hồng Trần đối phó thêm người khác.

      Nếu đạt thành hiệp nghị, hai người ước định thời gian phó bản xong, rồi tạm biệt.

      Ra tửu quán, dọc theo ngã tư phồn vinh, Diệp Từ ra khỏi thành mới ngừng bước.

      Phía xa, mặt trời nhô lên. Chỉ thấy vòng tròn đỏ chót như ánh lửa, dâng lên từ từ khỏi đường chân trời, ánh nắng ấm áp chiếu vào thân, xua tan cái lạnh về đêm. Cảm giác lo lắng trong mình cứ như bị ấm áp đó hòa tan, khiến cả người thoải mái hẳn.

      Diệp Từ nheo mắt lại, nhìn mặt trời, trái tim đột nhiên đập mạnh ngừng.

      Lưu Niên, Lưu Niên.

      có biết , tôi có thể chiến đấu với thêm lần nữa!

      Lần này, tôi muốn thắng !

      Thời gian ước định đánh phó bản là bốn ngày sau. Hôm nay vừa hay là thứ 6, tan học, Diệp Từ cùng Bạch Mạch ngồi xe buýt để về nhà sớm.

      Bởi vì trở về quá sớm, trong nhà có ai, chỉ có đống đồ ăn vặt vứt bừa bãi bàn. Hai người có việc gì bèn ngồi vào ghế sô pha nơi phòng khách vừa mở ti vi vừa khách khí bắt đầu ăn đồ ăn để bàn.

      lâu sau, tiếng khóa cửa bật mở, tiếp đó Đàm Phá Lãng vào nhà, cậu thấy hai người họ liền cười vui vẻ, lúc ánh mắt rơi đến đống đồ ăn vặt bàn biểu tình lại đổi thành nghiên răng nghiến lợi ngay.

      “Phá Lãng em về rồi à? Ăn snack ?” Diệp Từ chỉ chỉ mấy miếng snack cuối cùng còn sót lại trong gói. Đàm Phá Lãng thét to tiếng, từ cửa xông thẳng vào chỗ cả hai, đếm đếm mấy gói snack ít ỏi còn sót lại, hô to: “Hai tên vô lại! Mau trả đồ ăn vặt cho em.”

      Hai người bình tĩnh tránh tới tránh lui, thề ăn hết mấy thứ này thôi.

      Cuối cùng, cả hai rốt cuộc cảm thấy thỏa mãn, ngồi chểm chệ ghế phẩm trà, Đàm Phá Lãng ngồi bên cạnh ôm đống vỏ rác khóc ra nước mắt, còn quên vẻ bùa nguyền rủa hai tên ăn trộm vô sỉ kia.

      “Đây là đồ ăn vặt tuần của em đấy, lúc trưa gì mới mua về, ghét hai người chết mất.” Đàm Phá Lãng than thở, lệ rơi giống hệt rong biển.

      Có điều than thở của thiếu niên mới lớn, hai con người trưởng thành nọ vốn để trong lòng, mặc cậu khóc nháo vậy.

      Trong ti vi bỗng xuất tin tức hấp dẫn Diệp Từ chú ý.

      “Trận chung kết giải đấu game điện tử được tổ chức mỗi năm lần hôm nay chính thức khai mạc ở Thành phố D quốc gia chúng ta, trận đấu đẳng cấp cao như vậy thu hút rất nhiều cao thủ game thế giới báo danh tham gia, quy mô thí sinh dự thi năm nay thể nào đếm xuể, đạt mốc 5000 người. Có điều, ban tổ chức tiết lộ, trong cuộc thi năm nay, tuyển thủ King thần bí liên tục đứng nhất 5 năm tham gia. Điều này khiến mọi người phải suy đoán ai là quán quân năm nay ngừng, thí sinh có ưu thế đạt được quán quân là......”

      “Woah, năm nay King cư nhiên tham gia thi đấu.” Bạch Mạch bưng ly trà cảm thán tiếng: “Đáng tiếc quá, cậu ta là game thủ đáng chú ý trong mấy thập niên gần đây. Nếu cậu ta tham gia, xem sang năm trận đấu này còn được tổ chức ở nước mình nữa đâu.”

      Diệp Từ cho là vậy: “ ta tham gia năm năm liền, năm năm đoạt giải quán quân, em nghĩ lần này dự thi nữa mới là lựa chọn sáng suốt nhất.”

      “Sao thế?”

      “Thế cục của bây giờ, nhưng là ‘hậu sinh khả uý’, nhân tài xuất lớp lớp, cách đấu của ta cũng bị nghiên cứu lạn rồi. Năm nay nếu còn may mắn đạt giải quán quân thôi, lỡ thua phải mất mặt lắm à? Giờ rút khỏi khi còn vinh quang, mấy thứ như danh dự, địa vị... đều bảo vệ được. Nếu là ta, năm nay em cũng tham gia.”

      “Lời này sai.” Bạch Mạch gật gật đầu.

      “Hừ! King mới phải loại người như trong miệng chị .” Đàm Phá Lãng vấn luôn gì, chợt phản bác.
      139, B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Dịch: Chiz

      Nguồn: Banlong.us

      Quyển 2
      Chương 39: Mở phó bản.

      xong câu đó, trong lòng Đàm Phá Lãng đồng học vẫn trong tuổi thiếu niên chứa đầy bi phẫn đứng dậy, đem bùa chú nguyền rủa từ sân chuyển về phòng.

      Diệp Từ để ý lắm, cười ha hả mấy tiếng, hướng về phía phòng Đàm Phá Lãng lớn: “Nghe ý của em, hình như em quen biết King?”

      Đàm Phá Lãng đáp lời ngay, chỉ ở trong phòng tiếp tục ai điếu đống đồ ăn vặt bị hai tên vô sỉ ăn hết của mình.

      Diệp Từ và Bạch Mạch hề bận tâm, tiếp tục tám ít chuyện đâu đâu. biết lúc nào liền chuyển đến đề tài trong game.

      Bạch Mạch: “Gần đây luôn săn Kim đoàn, công hội có chút vốn liếng, khi nào chúng ta đẩy mạnh tiến độ tiếp đây?”

      Diệp Từ: “ vội, hai ngày nữa em còn có việc bận.”

      Bạch Mạch đương nhiên muốn hỏi bận việc gì, đối với Diệp Từ cứ ‘thần long kiến thủ bất kiến vĩ’, Bạch Mạch ít nhiều cũng tò mò suốt ngày làm những thứ gì.

      Diệp Từ tự nhiên gạt Bạch Mạch , kể hết toàn bộ câu chuyện của Dương Vũ Hồng Trần cho Bạch Mạch, Bạch Mạch vừa nghe vừa vuốt cằm, híp mắt nhìn Diệp Từ: “Kỳ , em vẫn luôn muốn giao thủ với Lưu Niên lần nữa .”

      Nếu Bạch Mạch xem thấu bản chất của việc này, Diệp Từ cần tiếp tục giấu diếm, cười cười: “ là có việc này.” Bạch Mạch lại thở dài: “ thấy em hành động theo cảm tính quá, hỗn chiến loại này, thực lực hai bên tương đương, rất dễ thua đấy. Nếu em rơi vật phẩm trang bị hay kinh nghiệm, vậy lỗ vốn quá rồi còn gì.”

      Diệp Từ .

      Lúc này, Đàm Phá Lãng tiếp chuyện . biết cậu ra khỏi phòng mình từ lúc nào, đứng ở phòng khách nghe bọn trò chuyện, cậu nhìn Diệp Từ : “Chị Diệp Từ, chị pk với Lưu Niên?”

      Diệp Từ cười cười: “ có ý này nhưng lỡ ngày đó ấy đến sao.”

      Đàm Phá Lãng tiếp, chỉ trầm mặc nhìn Diệp Từ.

      Chính vào lúc này, Tả Tiểu Lan cùng Diệp Nam Thiên cùng nhau về nhà. Đề tài đó cứ thế ngừng lại, thời khắc thể gia đình thân thiết mở màn.

      Thời gian cuối tuần trôi qua đầy vui vẻ, chỉ chớp mắt đến chiều chủ nhật, ba người đều phải về trường học, cùng nhau rời nhà, đứng ở trạm chờ xe buýt. Nhân lúc đứng đợi xe, Đàm Phá Lãng đầu đuôi tự nhiên toát ra câu: “Năm nay King tham gia thi đấu phải vì lý do giã từ nghiệp lúc vinh quang, mà vì lý do khác.”

      Diệp Từ đảo mắt nhìn cậu, cười: “Ha, em cứ như em quen biết ta ấy.”

      Tiểu tính tình của Đàm Phá Lãng nổi lên rồi, ngang bướng đáp lại câu: “Em quen biết đấy, làm sao chị biết em quen ấy.”

      Bạch Mạch đứng bên cạnh cười cười: “Em và cậu ấy sao lại quen nhau?”

      Có lẽ Đàm Phá Lãng cảm thấy việc này thể giải thích với phái nữ, đồng tính có vẻ dễ câu thông hơn, vì thế quay đầu với Bạch Mạch: “Em vốn cũng tham gia thi đấu qua, thuộc đội hậu tuyển của nước mình, em gặp King rồi.”

      Lần đầu tiên nghe Đàm Phá Lãng đến việc này khiến Diệp Từ có cái nhìn khác hẳn với cậu thiếu niên tuổi mới lớn như Đàm Phá Lãng, ngờ cậu thế mà có thể tham gia vào đội tuyển thi đấu game điện tử quốc gia.

      “Sao em tiếp tục tham gia?”

      Lời này có vẻ chọc vào vết thương của Đàm Phá Lãng, đôi con ngươi đen bóng ánh quang đột nhiên lụi bại, nụ cười thản nhiên bên môi lộ chút châm chọc: “Chơi cái đầu ấy, bây giờ việc học mới là hết.”

      Diệp Từ nghĩ nghĩ, đại khái liên quan đến việc bố mẹ mình mất, có chút đành lòng. Vì thế đề đến việc này nữa, liên tục chuyển hướng đề tài:“King là người thế nào?”

      Tính tình Đàm Phá Lãng vẫn còn trẻ con, cũng biết là tâm để ý hay giả vờ thoải mái, giống như biết Diệp Từ cố ý chuyển đề tài khác vậy, đem biểu ưu thương mặt xóa sạch hoàn toàn, mang chút ý cười: “Em cảm thấy là người tồi.”

      đến chỗ này, cậu đột nhiên thần thần bí bí: “Kỳ em biết nguyên do vì sao ấy tham gia thi đấu.”

      Diệp Từ tỏ vẻ hề tò mò, nhưng Bạch Mạch lại tương phản, dù gì cũng có chơi game điện tử, đương nhiên kỹ thuật tốt. Trong ấn tượng của , King tuyệt đối là đại thần trong lĩnh vực game ấy, những chuyện liên quan đến King sao có thể tò mò chứ? Nhất định phải biết bằng được.

      “Vì sao?”

      “Bởi vì ấy cũng chơi game Vận Mệnh.” Đàm Phá Lãng bẫng, ngước mắt liền thấy xe buýt đến, để ý Bạch Mạch liên tục hỏi tên King trong game là gì, chỉ trực tiếp lên xe, nghênh ngang rời .

      Tuy điều đó khiến Bạch Mạch tức giận đến mức giậm mạnh chân cái. Có điều, cũng tạo thành ảnh hưởng bất lương gì. Dù sao, đó cũng chỉ là việc râu ria mà thôi.

      Bốn ngày trôi qua rất nhanh, sáng sớm hôm nay Diệp Từ đến địa điểm ước định với Dương Vũ Hồng Trần – nơi tập hợp của Sơn động Tbilisi.

      tới thực đúng giờ, người của Hắc Mai Thế Gia cũng thế, chân trước vừa đến, sau lưng toàn bộ Hắc Mai Thế Gia cũng ùn ùn kéo tới.

      Vì Diệp Từ từng giúp bọn họ lần, hơn nữa lần này là bọn họ nhờ , cho nên gương mặt ai cũng mang theo biểu tình rất nhiệt tình, thân thiết cực kỳ.

      trò chuyện nhiều, trực tiếp vào sơn động.

      Sơn động Tbilisi tổng cộng có 5 Boss. Có điều, có hai ngã vào, phía này thông với Nam Đại Lục, phía kia thông với Bắc Đại Lục. Boss lớn nhất đứng ở trung tâm, cho nên dù bạn vào từ phía Nam Đại Lục hay Bắc Đại Lục, bạn có thể đẩy ngã Boss chỉ có ba con thôi.

      Hắc Mai Thế Gia phó bản này nhiều lần, dọc đường đều rất quen thuộc, nhanh chóng đến trước mặt Lão Nhất, mới đấu nửa trận, Diệp Từ chợt nghe hệ thống thông báo: Chú ý! Chú ý! Có game thủ Bắc Đại Lục tiến vào phó bản, hai bên nhanh chóng chạm mặt, mời các bạn chuẩn bị sẵn sàng.

      Diệp Từ lập tức mở bản đồ ra, quả nhiên lúc nãy chỉ nhìn được có nửa bản đồ nay ra toàn bộ. đống chấm tròn đỏ tươi lên bản đồ, sau đó bắt đầu di chuyển nhanh.

      đợi Diệp Từ mở miệng, Dương Vũ Hồng Trần nhắn riêng cho Diệp Từ: “Danh Chấn Thiên Hạ đến rồi.” Tiếp đó ngừng chút, bộ dáng muốn lại thôi, Diệp Từ cho bậc thang để hạ xuống: “Sao vậy?”

      “Lần này Lưu Niên tuyệt đối cũng đến đây rồi, bằng họ thể hạ quái nhanh như thế.”

      Diệp Từ trầm mặc, cười cười, đây chẳng phải Dương Vũ Hồng Trần nhắc nhở , làm biếng à. tự kiểm điểm mình lát, sau đó cùng bọn họ đánh quái.

      Quả nhiên, tốc độ của Hắc Mai Thế Gia tăng lên ít.
      139, B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Dịch: Chiz

      Nguồn: Banlong.us

      Quyển 2 Chương 40: Bắt đầu chiến đấu.

      Sơn động Tbilisi là phó bản thuộc cấp 30 - 35, tuy khó khăn cao chút nhưng thu được vật phẩm tồi. Cộng thêm, trang bị của Hắc Mai Thế Gia đều rất tốt, lúc chiến đấu vất vả lắm. Thuận lợi đẩy ngã Lão Nhất và Lão Nhị, ra máy món trang bị sai, tuy trong đó có Hạng Liên Diệp Từ khá hứng thú. Có điều cần, dù sao mục đích chủ yếu phó bản là Lưu Niên. Những trang bị đó, Diệp Từ xem hẳn, hơn nữa đối với các loại sản phẩm chuyển đổi, nhu cầu của Diệp Từ quá cao.

      “Công Tử, Hạng Liên này sai, cần à?” Trong lòng Dương Vũ Hồng Trần kỳ rất băn khoăn. mới gặp Công Tử U nhờ người ta giúp đỡ, may mà lần này Công Tử U nể mặt , chấp nhận đến. vốn nghĩ nếu có thể lấy được trang bị thích hợp với Công Tử U tặng ngay.

      Vất vả lắm mới ra Hạng Liên đề cao nhanh nhẹn, muốn trực tiếp đưa cho Diệp Từ , nhưng ngờ Công Tử U lại cần trước lúc định tặng. Thế nên mới đợi đến lúc phân hết trang bị khác cho đoàn đội xong, liền hỏi Diệp Từ lại lần nữa.

      cần, đừng đưa cho tôi, phân cho người trong công hội cần ấy.” Diệp Từ lại lắc đầu, biết bời vì Kim Châm Ngụy Trang, mọi người đều thấy thuộc tính trang bị rất kém cỏi, đây cũng là nguyên nhân khiến Dương Vũ Hồng Trần nhất định phải tặng Hạng Liên này cho .

      Chỉ là việc này thể giải thích được, vì thế đành từ chối lần nữa.

      Với cá tính của , nếu là thứ tốt, chưa bao giờ từ chối. Nhưng Hạng Liên này chỉ tốt hơn Hạng Liên cổ chút, dùng cũng thế. Dù sao chỉ kém có chút ít, cần gì phải khiến mọi người cảm thấy thoải mái?

      Diệp Từ từ chối khiến Dương Vũ Hồng Trần ngại ngùng, cũng khiến rất nhiều người trong Hắc Mắc Thế Gia cảm thấy bất ngờ. Tuy bọn họ gì nhưng ánh mắt nhìn Diệp Từ thay đổi hẳn. Chẳng qua, biến đổi đó nằm trong phạm vi chú ý của Diệp Từ nên để tâm lắm.

      Phân xong trang bị, đám người tiếp tục tiến lên phía trước, nhanh chóng đến trước mặt Lão Tam. Mặc dù là lần đầu tiên ở kiếp này Diệp Từ đến phó bản sơn động Tbilisi, nhưng kiếp trước lại rất thường xuyên. Dù sao đây cũng là trong những nơi thích hợp để giết người, đối với Pvp hành gia như , thích nhất đến những nơi có thể pk như phó bản hoặc chiến trường.

      Tại trước mặt Boss cuối cùng của sơn động Tbilisi, mọi người dừng bước.

      Đến chỗ Boss cuối cùng của phó bản pk đối kháng, luôn có cầu. Phải đợi đến lúc hai đoàn đội tập hợp đông đủ trước mặt Boss, Boss mới tiến vào trạng thái. Sau đó chờ đợi Boss đống câu vô nghĩa xong, lá cờ dấu hiệu liền xuất . Lúc Hắc Mai Thế Gia đến nơi, Danh Chấn Thiên Hạ còn chưa qua khỏi cửa của Boss thứ hai. Nên việc Hắc Mai Thế Gia phải làm là chời đợi đối thủ đến nơi.

      Đương nhiên, cũng phải , chỉ chời đợi đơn giản như thế.

      Vì sao hai đội ngũ phải giành giật từng giây trước lúc đến chỗ Boss cuối cùng, nguyên nhân chủ yếu chính là đội nào có thể vào sân giành vị trí chiến đấu thuận lợi trước. Vị trí này chẳng những gần lá cờ, hơn nữa còn dễ thủ khó công, là vị trí địa lí quân tốt.

      Nếu thực lực hai bên chênh lệch lớn, nếu đội yếu có thể chiếm được vị trí này, đến lúc pk vẫn có khả năng thắng. Nếu thực lực hai đội tương đương, đội nào chiếm vị trí thuận lợi trước, nghi ngờ gì nữa, đội đó nắm chặt thắng lợi trong tay.

      Kỳ , đánh phó bản này nhiều lần như vậy, Hắc Mai Thế Gia sớm thu thập đủ kinh nghiệm thông quan rồi, từ lúc đánh với Danh Chấn Thiên Hạ, bọn họ đều chiếm thế thượng phong cả. Nếu phải diện bất ngờ của Lưu Niên, bọn họ căn bản thể chật vật như thế.

      Chỉ là lúc này khác.

      Dương Vũ Hồng Trần nhìn lướt qua Công Tử U ngồi khom lưng chà lau nỗ cơ tảng đá. hít thở sâu, có ở, loại dự cảm, lần này Lưu Niên tuyệt đối thể dễ dàng hạ thủ được. Nghĩ đến đây, tới bên người Diệp Từ, mỉm cười với : “Công Tử, lần này trông cậy vào cả đấy.”

      Diệp Từ ngẩng đầu, nhếch nhếch khóe môi, : “Tôi chỉ là game thủ bình thường đừng thần hóa tôi quá. Tôi cũng thất bại qua, đặc biệt đối thủ bây giờ lại kém.”

      Dương Vũ Hồng Trần gật gật đầu, điểm này phải nghĩ qua, cho nên phản đối câu của Diệp Từ: “Tôi hiểu , nếu lần này thể ngăn cản Lưu Niên, vậy tôi liền chắp tay giao First kill cho bọn họ là được. Dù sao trò chơi chỉ mới bắt đầu, thời gian sau này còn rất dài.”

      Diệp Từ thấy Dương Vũ Hồng Trần có thể nghĩ như vậy, cũng vui mừng thay . phải là người đáng giá để trông cậy, đặc biệt, đôi lúc còn chẳng tin tưởng nổi bản thân nữa là. Có điều, dù là thế, vẫn muốn thử sức phen. Dù sao, đối với , có người tin tưởng mình là chuyện khiến hết sức vui vẻ.

      “Tôi cố hết sức.”

      Rất nhanh, cửa sơn động phía đối diện xuất tiếng bước chân dồn dập, thanh có vẻ tạp lại cấp bách, có thể nghe ra tâm tình đối phương rất vội vàng.

      Diệp Từ bỗng nhiên cảm thấy tim mình đập mạnh liên hồi. Cảm giác này rất kì lạ, giống như binh lính luôn khát khao ra chiến trường chiến đấu, đột nhiên nguyện vọng được thực , vì vậy quá bất ngờ.

      Có gì đó trong mạch máu của sôi trào, bốc cháy lên, khiến hai má nóng rát, tay cũng run run theo.

      nắm chặt nỗ cơ, từ từ nâng lên, nhắm về phía nọ, chỉ chờ “con mồi” bước vào phạm vi công kích.

      Gần, càng gần.

      Tiếng bước chân càng ngày càng gần.

      Rốt cuộc đám người đông nghìn nghịt xuất , chỉ liếc sơ qua thể phát ra Lưu Niên nhưng Diệp Từ lại trông thấy người con trai cầm Hắc Thạch Pháp Trượng. hơi giật mình, nếu nhớ lầm, Hắc Thạch Pháp Trượng là trang bị thuộc cấp 35 tốt nhất dành cho Mục Sư, trong công hội người được đến trang bị này chẳng những chứng tỏ ta có thân phận phi phàm, càng chứng tỏ ta là chủ đoàn Mục sư của công hội đó.

      Nụ cười lạnh lùng chậm rãi lộ ra khóe môi Diệp Từ.

      Nếu Dương Vũ Hồng Trần tin tưởng như thế, nếu đáp lại được gì đó, cảm thấy áy náy.

      “Con kiến đáng giận! Ai cho phép các ngươi đặt chân vào sơn động của ta!” L

      úc game thủ dẫn đầu của Danh Chấn Thiên Hạ chạy vào phạm vi quyết đấu, Boss vẫn luôn vây trong trạng thái vật phẩm bài trí đột nhiên đứng dậy khỏi ngai vàng. Ông thở hồng hộc, ra vẻ rất tức giận.

      “Gì đây? Cư nhiên có đến hai đoàn đội! Các ngươi đều thèm nhõ dãi kho báu của ta sao? Được rồi! Quyết đấu ! Ta tuyệt đối đấu với kẻ yếu!”

      Sau tiếng Boss hét lớn, chiến đấu chính thức mở màn!
      139, B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Dịch: Chiz

      Nguồn: Banlong.us

      Quyển 2
      Chương 41: Đối mặt.

      Diệp Từ đoán chút cũng sai, người con trai cầm Hắc Thạch Pháp Trượng tên là Tinh Ba Đạt, là chủ trị liệu của Danh Chấn Thiên Hạ. Chẳng những trang bị mạnh mẽ, thủ pháp trị liệu cũng thuộc dạng nhất lưu. Tuy đối lập trận doanh với Diệp Từ, nhưng nếu xếp hạng trong bộ Mục Sư toàn Vận Mệnh, ít nhất phải đứng trong top 20.

      Chẳng những có số liệu trị liệu rất cao, công kích còn mạnh chẳng kém, đều này rất ít tìm được trong các Mục Sư khác. Ít nhất trong tầm hiểu biết của Diệp Từ, Mục Sư vừa có năng lực Buff vừa có năng lực pk dạng này, rất ít.

      Có thể thế này, Danh Chấn Thiên Hạ có thể xuất trong top công hội của Bắc Đại Lục, thể kể công của chủ trị liệu sư nọ.

      người như vậy thể dễ dàng bị k.o, từ trước đến nay. Chỉ vì hôm nay vận khí của tốt, gặp phải người vốn nên xuất ở đây -- Công Tử U.

      Từ lúc người của Danh Chấn Thiên Hạ đặt chân vào phạm vi chiến đấu, ai ai đều nhắm trúng mục tiêu chiến đấu của mình. Mục tiêu của Diệp Từ vốn là Lưu Niên, có điều dựa vào thói quen của Diệp Từ, luôn nắp phía sau cùng của đoàn độ, để khó bị phát . Cho nên, cũng dựa vào thói quen nghề nghiệp đó, Diệp Từ lớn mật suy đoán vị trí bây giờ của Lưu Niên cũng ở phía sau cùng của đoàn đội Danh Chấn Thiên Hạ như .

      Thực tế, Diệp Từ đoán sai. Bây giờ Lưu Niên đúng là ở góc cuối của Danh Chấn Thiên Hạ, theo đội ngũ nhanh chậm. Nhiệm vụ của là đoạt cờ, về phần những vấn đề khác, đặc biệt quan tâm lắm.

      Nếu tạm thời thể nhìn thấy Lưu Niên, Diệp Từ đem toàn bộ tinh lực đặt người Tinh Ba Đạt, có lẽ giống như điều mọi người , nhàn rỗi sinh nông nổi . Cường hóa Thợ Săn Ấn Ký, cường hóa Liệp Ưng Thủ Hộ, Liên Hoàn Tên. khác gì lúc bình thường, chỉ vài kỹ năng đơn giản, mũi tên rít gào xé gió mà , bay về phía Tinh Ba Đạt.

      Vèo vèo vèo, con số màu đỏ đại biểu giá trị sát thương cao xuất đầu Tinh Ba Đạt, nhất thời lượng máu của rớt hơn nửa. Tinh Ba Đạt cũng là cao thủ pk, còn là chủ trị liệu, đương nhiên luôn là người đầu tiên bị công kích trong đoàn đội. Chức nghiệp này khiến Tinh Ba Đạt lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng chiến đấu, nhưng hôm nay lại khiến kinh ngạc vô cùng.

      biết bị Thợ săn công kích, nhưng trước kia từng bị Thợ săn của Hắc Mai Thế Gia công kích rồi, từ lúc nào mà lực sát thương của họ tăng cao thế?

      Chỉ trong chớp mắt, chưa kịp phản ứng gì, Độc Hạt Đinh Thứ dính chặt vào thân thể . Đối chức nghiệp pháp sư, phải là đối với tất cả các chức nghiệp liên quan đến ma pháp, kỹ năng họ ghét nhất được liệt kê ra bảng hẳn hoi, trong đó Độc Hạt Đinh Thứ của Thợ săn nằm ngay vị trí thứ ba.

      Nguyên nhân gì khác, đơn giản chỉ vì kỹ năng đó có lực sát thương tầm thường chút nào, còn kèm theo dbuff -- liên tục hút pháp lực của mục tiêu 8 giây. Điều này còn chưa đáng giận, điều đáng nhất là thời gian Cooldown kỹ năng chỉ có 1 giây. Dbuff chồng liên tiếp ba tầng, những người thuộc chức nghiệp cận chiến như Chiến sĩ, Dã Man Nhân… nháy mắt liền chết. Mà chồng đến 8 tầng ngay cả Pháp sư, Mục sư, Thuật sĩ,… cũng chống đỡ chẳng đến 10 giây.

      Đối mặt với Dbuff hút pháp lực thân thể mình, Tinh Ba Đạt nhíu nhíu mày. Chính vì hận kỹ năng này, cho nên người trang bị Bảo Thạch miễn 30% kỹ năng đó. Tuy xác suất chỉ có 30%, nhưng trong thực chiến rất ít có Thợ săn có thể khiến dính dbuff Độc Hạt Đinh Thứ, chẳng lẽ hôm nay xui tận mạng? Chẳng những cho người ta đánh rơi mình nhiều máu như thế, cư nhiên còn kèm theo cả dbuff Độc Hạt Đinh Thứ.

      Mặc dù việc vậy nhưng Tinh Ba Đạt vẫn để tâm lắm, dù sao Bảo thạch chỉ miễn được có 30% đâu phải 100%, ngẫu nhiên bị trúng lần sao. Vì thế vội vàng buff máu cho mình, rồi bắt đầu nhắm vào Thợ săn nọ.

      Ngay lúc này, vèo vèo vèo, Độc Xà Đinh Thứ và Độc Hạt Đinh Thứ nữa lại dính vào người .

      Cư nhiên là chồng dbuff.

      Điều này khiến lông mày Tinh Ba Đạt phải nhíu hẳn lại với nhau, chỉ là vẫn chưa để tâm, tiếp tục buff full máu. Giờ người có 2 dbuff , liên tục mất máu, liên tục rơi mana, khó chịu chết.

      còn buff máu, chỉ thấy Liên Hoàn Tên mang theo Độc Hạt Đinh Thứ khác bay đến, ngoại trừ rớt lượng máu cực lớn, cư nhiên lại chồng thêm tầng dbuff.

      Nhìn dbuff thành 3 tầng, cùng giá trị pháp lực rơi ngừng, dù là Mục sư có tính tình sai như Tinh Ba Đạt cũng nhịn được hét lên: “Khốn kiếp! Thợ săn đâu ra vậy?”

      vừa gọi Mục sư khác buff máu cho mình vừa tập trung tìm kiếm Diệp Từ đứng trong đám đông công kích ở vị trí siêu xa, lúc chuẩn bị tìm Thợ săn trong công hội công kích lại. Nữ Thợ săn nọ chẳng biết xấu hổ cư nhiên bắn thêm vài Liên Hoàn Tên, hạ gục Tinh Ba Đạt tại chỗ.

      Chưa từng là người ngã xuống đầu tiên trong hỗn chiến, Tinh Ba Đạt nhìn lượng máu và mana đều cạn khô của , buồn bực thét to trong kênh công hội: “Khốn kiếp! Hắc Mai Thế Gia tìm Thợ săn ở đâu ra! biết người có bug hay , mấy Độc Hạt Đinh Thứ bắn ra, tôi đều dính dbuff cả, gặp quỷ rồi!”

      Đây là việc quá nghẹn khuất.

      Tuy , kết cục cuối cùng của tất cả chức nghiệp hệ pháp thuật đều do máu mana gây nên mà chết, nếu phải dạng ấy chỉ trách mình vô năng. Thực tế Tinh Ba Đạt cũng thuộc tình huống đó, mấy lần chết đều chẳng còn máu và mana nào, nhưng chưa bao giờ chết uất ức như bây giờ.

      Bởi vì để công bằng, phần mềm tự động phát mục tiêu công kích mình trong pk bị hủy bỏ, để game thủ bị công kích phải tự mình động thủ tìm mục tiêu. Điều này khiến thể tìm ra tung tích Thợ săn công kích mình ngay từ đầu. còn chưa sử dụng hết phần mười mana của mình, cư nhiên cứ thế bị Thợ săn đó đánh gục, ra mất mặt bao nhiêu đây? Cho dù ra, trong lòng Tinh Ba Đạt cũng uất ức đến hộc máu, là Mục sư mặc thân cực phẩm trang bị bên ngoài còn treo lủng lẳng Bảo thạch miễn dbuff, vậy mà bị giây sát.

      Loại việc này, dù đặt người ai cũng khiến bọn họ phải tức hộc máu.

      “Thợ săn gì?” Lưu Niên kỳ có quan hệ gì với Danh Chấn Thiên Hạ, sở dĩ tới đây, chỉ vì tiền tài, thu tiền làm việc thôi.

      Nhiệm vụ của là cướp cờ, cũng cam đoan Danh Chấn Thiên Hạ dành thắng lợi trong khi quyết đấu, về phần bọn họ đánh thế nào, Lưu Niên quan tâm.

      Tuy nổi danh ở Bắc Đại Lục rất lớn, nhưng làm người luôn điệu thấp, thậm chí rất ít trong kênh đoàn đội. Nếu phải đảm nhiệm nhiệm vụ quan trọng, có lẽ game thủ của Danh Chấn Thiên Hạ căn bản còn phát tồn tại của .

      Hôm nay phát ra thanh như thế, tất cả mọi người đều cảm thấy xa lạ.

      Tinh Ba Đạt cũng ngoại lệ, thậm chí còn chẳng nhận biết được người hỏi là ai, chỉ trả lời vấn đề của Lưu Niên: “ nữ Thợ săn, hình như là Tinh linh......”

      Lời còn chưa dứt, Tinh Ba Đạt nằm mặt đất đột nhiên trông thấy bóng dáng sắc bén như đao vọt qua, thân thể linh hoạt tựa như chim, nhanh nhẹn lướt đỉnh đội ngũ, di chuyển nhanh chóng.

      Lưu Niên bay lên, quả nhiên trông thấy nữ Thợ săn mặc quần áo màu xanh xám chạy nhanh đến chỗ lá cờ. Động tác của nhàng, giống con lộc xuyên qua rừng rậm, mục tiêu cực chuẩn xác. Áo choàng xanh thẫm sau lưng bay lên như lá cờ thể vừa đắc ý vừa tự hào.

      Quả nhiên là .

      Gương mặt tái nhợt từ từ hòa hoãn lại.

      Đúng là ‘ tìm mòn giày cũng thấy, vô tình tìm được chẳng tốn công’. Những tưởng hôm nay lại là ngày thú vị, ngờ lại gặp đúng người ở đây. Nhất thời, Lưu Niên cảm thấy, công việc chỉ vì tiền này đột nhiên thú vị hẳn lên.

      Lúc này, Diệp Từ liều mạng bay nhanh đến chỗ lá cờ. Bỗng nhiên, bóng dáng phi thân vọt ra từ đội ngũ của Danh Chấn Thiên Hạ , như mũi tên sắc bén lọt vào tầm mắt của Diệp Từ.

      Lưu Niên!

      Diệp Từ nhịn được hưng phấn, quả nhiên ở đây!

      Tuy trong lòng kích động vì gặp được kỳ phùng địch thủ, nhưng động tác của vẫn linh hoạt như trước. Ngắm chặt mục tiêu chạy về phía lá cờ!

      Lưu Niên đương nhiên thể để lá cờ rơi vào tay Diệp Từ, vẫn bay trung, cung trong tay lên dây, mũi tên màu bạc lập tức tiến đến nơi Diệp Từ sắp chạm chân vào.

      Diệp Từ chỉ nghe thấy trong khí vang lên tiếng rít gào sắc bén, híp mắt, thân thể ngã ra sau, chân thong thả trượt sang trái, thân thể cứ như con cá chạch xảo diệu né qua mũi tên đó.

      Vèo vèo vèo những thanh mỏng manh trầm đục, năm mũi tên màu bắt cắm chặt gắt gao dưới bùn ngay lộ tuyến của Diệp Từ. Diệp Từ bởi vì cú trượt đó, chậm chân bước, ngước mắt trông thấy Lưu Niên vọt tới chỗ lá cờ.

      Chân dùng sức đạp mạnh lên tảng đá, lợi dụng quán tính bay nhanh về phía trước. vừa chạy đến chỗ Lưu Niên vừa tung quyền ra, đánh vào ngực , bàn tay khác lại hướng về chỗ lá cờ.

      Theo ý tưởng của Diệp Từ, đánh ra quyền này hề có lực sát thương nào, nhưng con người luôn né tránh theo bản năng. Chỉ cần Lưu Niên nghiêng người tránh công kích, vậy nghi ngờ gì nữa, lá cờ đó ắt hẳn rơi vào tay .

      Ý tưởng này riêng mỗi Diệp Từ có, bất kể là ai đều nghĩ vậy cả. Chỉ là lại đoán được, mới đánh ra quyền ấy....
      139B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :