1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Liêu Vương Phi - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương12: Dân chúng cúng bái.



      Editor:Lệ Quỷ



      Beta: Niệm



      Nhàn nhã bên sân cùngnhauchơi đùa,



      Hoa rơi nướcchảy, cảnhđẹp biết bao.



      hận,



      toan tính vì tình,



      Mặc Nguyệt Lão se mối tơ hồng.



      **********



      đường về phủ, Da LuậtNgạn Thácvẫn luôn ôm lấyTần Lạc Y ngồi ngựa.



      Tần Lạc Y lẳng lặng dán vào lòng Da LuậtNgạn Thác,dường như nàng chưatừngngoan ngoãn đến vậy!



      Ngựa Hãn Huyết dẫn đầu đám binh sĩ về phía cổng thành.



      Theo sau là Khiêm Ngạo, tiếp nữa là đoànxe ngựatinhxảo, cuối cùnglà hai đội tinh binh qua huấnluyện, nghiêmchỉnh bướcđều, phát ra hơi thở.



      Đoàn quântrầmtĩnh mà uy vũ làm dân chúng đườnglớn kinh thành xônxao. Họ dừngmọi hoạt động, im lặng đứngởhai bên đường rồi ngẩng đầu, nín thở nhìn Đông LâmVương cao cao tại thượng.



      Tần Lạc Y bị vẻ mặt của dân chúng trongthành dọasợ, đanglúc nàngcho rằng nam nhânphía sau quả nhiên đángsợnhư trongtruyền thuyết



      “ĐôngLâmVương vạn tuế!”



      “ĐôngLâmVương báchchiến báchthắng!”



      “Đônglâm Vương vạn phúc!”



      Dân chúng hai bên đột nhiên cao giọng hô, hơn nữatất cả đều quỳ xuống làmlễ.



      thanh sóngsau cao hơn sóngtrước. Có thể thấyrằng tronglòng dân chúng, uy nghiêm của Đông LâmVươngvà Thiên tử là ngang nhau.



      Tần Lạc Y nén nổi lấy tay che miệng, ánh mắt nànglộ ra kinh ngạc.



      Da LuậtNgạn Thácvữngvàngngồi lưngngựa. Khó aiphát ,khóe môi khẽ nhếch, giương nụ cười. như vịvương giả trẻ, căngtràn sức sống.



      Trời sinh khí thế uy nghiêm bức người mới có nănglựclĩnh binh làm ngườisợ hãi, dường như vì khí thế này màngaytừ mọi người biết ngườinam nhânnày nhất định sẽtrở thành chúatể chiến trường thời loạn lạc. Dù có đếnnơi nào cũngsẽ trở thành tiêu điểmđể mọi ngườichăm chú nhìn.



      Giờ này phút này, tronglòng dân chúng, giống nhưthần linh.Trời sinh người tản mát mị lực của kẻlãnh đạo, tràn ngậpsức mạnh thuyết phục người khác.



      Ngồi chiến mã cao quý đầu đội ngũ, Tần Lạc Yquaylại nhìn binh lính đằngsau…



      Mắt đám lính cũngchứađầy tin cậy và vẻ sùngbài.



      Tần Lạc Y hiểu nguyên nhânvì sao Đông LâmVương luôn luôn bách chiến báchthắng nơi sa trường.



      quânđội báchchiến báchthắng, là do chất chứkhông phải lượng, ngoại trừ tố chất cao thấp còn có lòngquânđoànkết, ý chí chiến đấu dồi dào, mấu chốt thắng trậnlà ở đây.



      Bởi cái gọi là đắc nhântâm người giang sơn (1), rõràng Da LuậtNgạn Thác làm đượcđiều ấy.



      (1) Đắc nhântâm người giang sơn: Đại ý: Hiểulòng người trong thiênhạ. Hay dạngdạngkiểu biết người khácnghĩ gì, muốn gì, khát vọngcái gì. Ý cả câu muốn , Thácnắm tâm lí, thamvọngcũngnhư điều mong mỏi của lính nên điều binh giỏi,có chiến thuật=> Lúc nào cũngthắng.



      Tần Lạc Y nghĩ tới đó, lại cảm nhậnđượcsức mạnhbùngcháyphía sau, mặt nàngkhông khỏi đỏ lên.



      Nàng nhanh chóng đưa mắt nhìn vào dân chúng đangquỳlễ Da LuậtNgạn Thác.



      Nàng cảm giác đượcsự sùngbái của dân chúng hai bên, họmở to mắt nhìn chằmchằm nàngvà Đông LâmVương.



      Tần Lạc Y hơi mất tự nhiên, nàngkhông có thóiquentrở thành mục tiêu được người khácchú ý.



      Nàng biết khi dân chúng thấy nàngvà ĐôngLâmVương ngồi chung mộtngựasẽ có suy nghĩ gì.



      Họ dùngánh mắt thế nào đánhgiá nàngđây?



      Da LuậtNgạn Thácdường như biết đượcbăn khoăntronglòng Tần Lạc Y, chẳng những xấu hổ màcòn dùnglực siết eo nàng, làm nàngcàng thêmnhậpsát vàongựchắn.



      Mặt Tần Lạc Y đỏ bừng, nàngrất muốn tìm cái lỗ để chui xuống.



      Da LuậtNgạn Thácnhìn thấy bộ dạngngượng ngùng củanữ tử trongngực lòng rungđộng, giống như dòngnướcấm nhè hòa vào ba thước nước lạnh tronghồ.



      Trong hai mươitám năm qua, chưatừngcó nữ tử mangđến cảm giác như vậy cho , dường như chỉ cần nhìn nànglàhắn có cảm giác hạnh phúc.



      Nàng yên tĩnh như u cốc hoa lan thoátly trần thế, làm tráitim máu tanh giết chócnơi chậm rãi yên tĩnh lại.



      Nàng như tiếngđàn của nàng, sâu thẩm, ngậptràn cảm giác yên lòng…



      “Mangnó!”



      Da LuậtNgạn Tháclấy ra vật từ tronglòng,đưa cho Tần Lạc Y.



      Tần Lạc Y chăm chú nhìn.Đây là mệnh phù của !



      Nàng cắn chặt môi.Mệnh phù này là đầu sỏ chọccha nuôi tức giận!



      Đôi mắt trongsuốt như ngọclưu ly của Tần Lạc Y nhìn vàoDa LuậtNgạn Thác, ánh mắt như nướclàm lòng Da LuậtNgạnThácnhói đau.



      “Ta… Ta đeo!” Giọng êm ái quật cường.



      Mắt Da LuậtNgạn Tháctối sầm lại, cũngkhông tứcgiận,chỉ giọngnói với nàng:



      “Thế gian chỉ mỗi Y nhi có đủ tư cáchđeo vật này!”



      Vẻ mặt Tần Lạc Y căngthẳng, đây… là hứa hẹn dànhcho nàngsao?



      Da LuậtNgạn Thácthở dài hơi. để ýsự phảnđối của Tần Lạc Y mà tự mìnhđeo mệnh phù đạibiểu quyền lực và uy nghiêm lên người nàng.



      “Nếu nàngmuốn có nhiều người chết …cứ việc lấy nó xuống!”



      Da LuậtNgạn Tháccúi đầu, giọng chứamùi vị đe dọa.



      cảm nhậnđượcthân thể nho của nàngđangrun rẩy. ngẩng đầu, nụ cườinở bên môi.



      Nếu như có thể tuyệtđối hù dọa nàng.



      Nhưngđơn thuần như nàng, thiệnlương như nàng, nàobiết nhânthế chứa đầy nguyhiểm? Vì bảo vệ an nguycủanàng, chỉ có thể làm vậy.



      Hành độngđó của Da LuậtNgạn Tháclập tức làm dân chúng kinh ngạc.



      Đông LâmVương trongmắt họ luôn là người lạnh lẽo, tiêuđiều.Chuyện khó xảy ra kia trongtruyền thuyết, ĐôngLâmVương giận dữ vì hồngnhan, đó là vì nữ nhânkia ư?



      Chỉ thấy nữ tử nọ quầnáo trắngtươm, tóc đen nhưmực choàng qua đầu vai, rơi đến thắt lưng,khuôn mặt tuyệtmỹlạnh nhạt như nướcmùa thu.



      Đông LâmVương giao mệnh phù - đại biểu quyền uyhoàng thất cho vị nương này, cũngám chỉ trướcmặt mọingười, nànglà nữ nhâncủa Đông Lâm Vương.



      Quả nhiên, mỹ nhântuyệtsắc và Đông LâmVương caolớn tuấn lãng là đôi trời đất tạo nên.

      Hết Q5

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Quyển 6
      Chương1: Đạihoàng tử Da Luật Bộivương vấn TầnLạcY


      Editor:Thiên Chân Vô Tà



      Beta: Niệm



      Tam sinh tuý mộng, tâm vấn tử điệp phiên phi dực



      Lạc hàn thâmthu, biệt hận hà xử câu



      Tịch ngâm tây phong, huyên lạc kí li sầu



      Thiên nhai viễn,yên trần tuỳ khứ, hảo mộng thặng u….





      *********



      Sáng sớm tỉnh lại thấy Da LuậtNgạn Thácđâu, chắctrongcung có việc nên cho gọi vào, cũngkhông biếtlà việc gì nữa.



      “Chủ nhân, người tỉnh rồi!”



      Thái Namngheđượcbên trongcó tiếngđộngthì tươi cườiđẩy cửavào, khuôn mặt giấu đượcvẻ hâm mộ.



      Khoé môi Tần Lạc Y nở nụ cườirồi đứngdậy.



      “Nướcấm chuẩn bị xongrồi!”



      Thái Namvội vàngmở miệng .



      Hươngthơmcủa đậu khấunhẹ nhàng lay độngtheo dòngnướcấm,hơi nước màu trắngsữa lơ lửngtrôi xungquanh thùng gỗđượclàm bằngcây tử đàn, phía thùng gỗ có khảmvàng. Tần Lạc Y nhìn mà nén nổi giật mình.



      Thái Namđem y phụcsạchđã chuẩn bị sẵn ra rồi nóivới Tần Lạc Y: “Chủ tử, trướckhi Sơ Tuyết vớinô tì, người thíchtắm trongnướccó thả hươg thơm, vì vậyTháiNamđã làm theo.”



      Trong mắt Tần Lạc Y lộ vẻ xúc động, nàngđưa tay khẽlướt qua sợi tóc trán TháiNam, giọng êm ái nhưtiếngđàn vanglên: “Cảm ơn em!”



      Tần Lạc Y từ từ chìmvào trongnước, nướcấm tẩy rửalàn da như bạch ngọc, giọt nướcmắt rơi xuống nước,biến mất tronghơi nước.



      Sau đợt săn bắn đó nàngtách ra khỏi Sơ Tuyết,nàngvẫn ở lại Đông LâmVương phủ, còn Sơ Tuyết theoKhiêm Ngạo về tướng quânphủ.



      là tạo hoá trêu người! Tìm mọi cáchtrốn tránh,nhưng lại trốn thoátchữ tình!



      giọt nướcmắt theo hương thơmbiến mất trongkhông khí.



      Tần Lạc Y đưa tay nhặt cánhhoa, hương thơmthanhnhã quanh quẩnở chóp mũi nàng. Nàng cúi đầu nhìncánhhoa trongtay rồi trầmngâm.



      “Khinhcơ nhược cốt tán u ba, canhtương kim nhị phiếm lưu hà.” (1)



      (1) bài thơ của Tô Thức– Tô Đông Pha



      là kiếp nạn, nàngsẽ chấpnhậnkiếp nạn này, nhưng … tình kiếp ở đâu?



      Bản thân mìnhphải làm thế nào?



      Đột nhiên trongđầu nànghiện lên hình ảnh nam nhânlãnh ngạokia.



      Than tiếng, vừa giống như khóc, lại vừa giống kể lể.



      Tần Lạc Y từ từ đứngdậy, tóc đen như mực,xoã qua đầuvai, rơi xuống thắtlưng,nàngkhông chút để ý đưa tay lấyquầnáo bên ngoài bình phong phủ lên.



      Nàng ngồi yên lặng trướcbàn trangđiểm, TháiNamđứngbêncạnhđợi hầu hạ lập tức quỳ xuống rồi nângmái tóc dài đennhánh của nànglên, sau đó dùng khănnhẹ nhàng lau khô,cuối cùngdùnglượcngọcchấm BáchHoa lộ chải lên, chỉ lúcsau, búi tóc xinh đẹp đượcvấn lên.



      Tân Lạc Y từ đầu đến cuối đều mặc Hán phục, búi tóc kiểu Hán,vậy nên

      lúc TháiNambúi tóc cho nàngcó để lại ít tóc dàibuông xuống bên hông.



      Tần Lạc Y vuốt ve tua cờ màu bạc rơi bênhông, nhìn gương mặt trong tấm gương, áo khoác ngoàimàu trắngthêu tơ vàng, áo lót màu trắng, thướt tha duyêndánggiống như đoá hoa dâm bụt nở rộ, thanh lịch anbình lại tựnhiên hào phóng.



      Dườngnhư Tần Lạc Y quendần với khí lạnh của mùa đông.



      Sáng sớm,sương mờ mịt. Trong đình Túy TrúcÂm hiếmcóngười vào, lúc này ngoại trừ Tần Lạc Y và TháiNamra bóngngười.



      Trong phủ có rừngtrúc,Tần Lạc Y vô cùngyêu thíchsựyên tĩnh và kín đáo ở đây. Khi có thời gian,nàngđều tới đâyđánhđàn.



      Lúc này đình Túy TrúcÂm bên trongrừngtrúc đượcbao phủ mộtlàn khói , mờ mờ ảo ảo, nhàng mênh mông tựanhư ảo cảnh.



      chiếcđàn cổ, chiếclư hương lượnlờ khói,xinh đẹpđến .



      Tần Lạc Y mìnhđi tới đình Tuý TrúcÂm rồi ngồixuống trướcđàn cổ, hít sâu hơi, mườingóntay đặt mặtdây đàn. Theosự chậpchờncủa mười ngóntay nàng, thanhsầu triềnmiênnhư nướctrongnúi chảynhỏ giọt, tiếngđàn trongvắtmang theo vài phầnưu thương.



      “Trần gian nhiều hỗn loạn… Chúttình khó quyết định…Đúng là khó dứt tình…Linhhồn quanh cungđiện”



      Tiếng hát du dương từ môi Tần Lạc Y bật ra.



      Như hát như khóc, khỏi khiến người ta đau lòng.



      Cơn gió thổi qua rừngtrúc,đưa tiếngca thê lương củaTần Lạc Y bay xa …



      “Khúc nhạcnhư vậy chỉ có ở trời, nhângian làm sao cóthể nghe được?” giọng trầmthấp vanglên.



      Tần Lạc Y kinh ngạc, dây đàn đột nhiên đứt, tiếngđàn tạch tiếngrồi dừng lại…



      “A….”



      Nàng kinh sợ thở mạnh, ngóntay bạchngọcthiếuchút nữa bịdây đàn làm đứt.



      “Ngươi…”



      Tần Lạc Y ngẩng đầu, đôi mắt như ngọclưu ly lên vẻ kinh ngạc.



      đúnglà mỹ nam.Đôi mắt đen thâmthuý toát ra ánhsángdịu dàng ấm áp, cánhmũi thẳng mang theo độ congxinh đẹp.



      Nhìn từ bên dường như có khí chất giốngvới Da LuậtNgạn Thác, chỉ có điều thiếuđi phầnlạnhlùng củaDa LuậtNgạn Thác.



      giống như cơn gió mát.



      “Tại hạ nghetiếngđàn liền theo, ngờ lại doạ cônương, mong nương thứ tội!”



      Giọng trầmthấp lộ ra khí chất hoàng tộc cao quý làmcho người khác cảm thấy thân thiết.



      Đứng trướcmặt Tần Lạc Y chính là đương kim đại hoàng tử - Da LuậtBội.



      tới Đông LâmPhủ là vì muốn tìm vươnghuynh Da LuậtNgạn Thác, nhưng lại nghecó tiếngđàn mờảo, như có như , giống như ảo giác của .



      Da LuậtBội tinh thông luật, bởi vậy khôngkhỏi ngẩnra, lại nhịn đượcmà lắng nghe. Tiếng đànuyểnchuyển du dương, sầu triềnmiên như nướcchảytrongsuối,lạicó tình ý chânthành uyểnchuyển truyền vào.



      Nếu so với nhị hoàng tử Da LuậtHưu Ca luôn đặt tâmtư vào chính Da LuậtBội thíchchínhsự. có hứngthú với dương ngũ hành,với văn hóanhạcthuậthơn.



      Tiếng đàn thản nhiên ôn nhu và kỉ xảo đánhđàn thành thạo khi nãy làm nảy sinh hứngthú. biết là người phương nào lại có tấm lòng thanh nhã đến mức có thể gảy đượckhúcđàn hoànmỹ như thế.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương2: Kinh ngạc vì người.



      Editor:Li Li Tuyết



      Beta: Niệm, MạcY Phi



      Lúc Da LuậtBội lần men theo tiếngđàn đến chỗ rừngtrúc thìkinh ngạc khi phát nữ tử mặc y phụcmàu trắngđangngồi vữngvàngtrongđình trúc, trướcngựcnànglà cây đàn cổ, âmthanh phát ra tựa như tiếngtrời.



      Trong thoáng Da LuậtBội cứ ngỡ chính mìnhđượcgặptiên nữ, ngay lập tức ngạcnhiên đến ngẩnngười.



      Sương sớm lượnlờ trongrừngtrúc,tràn ngậpbốn phía là mùi đànhương nhàn nhạt, nhàng mênh mông, mờ mờ ảo ảo,tựa như ảo mộng mà tiếng đàn của nànglại vô cùnghòahợp.



      Lại nhìn dungmạo của vị nương này, đôi môi đàokhẽ mở, trơn bóng như ngọc, hànglông mày dày và thanhnhănlại, nhìn yên tĩnh như gốc tùng sinh trưởng giữa u cốc. Màống tay áo của bộ Hán phụcmàu trắngcó đính tơ vàngnàngmặc đangnhẹ nhàng lay độngtheo gió, cànglàm nàngtựa như tiênnữ.



      Người con tuyệtsắc như vậy, đúnglà cũnglàm ông trờiphải kinh ngạc.



      Tần Lạc Y ngồi trướcđàn cổ, ánh mắt gợn sóngkhônghoảng sợ nhìn nam tử quấyrầy nhã hứngcủa nàng.



      “Ngươi là ai?”



      Dễ dàngnhậnthấy nàngcó chút hiếu kì.



      Giọng thản nhiên như đóa lan mọc nơi u cốc.



      Da LuậtBội vừa định tên nhưng nghĩ lại có lẽ vẫn nên.



      Sau đó hơi cúi người:



      “Tại hạ là bạn của Đông Lâmvương, muốn đến gặphắn nên ngang qua đây, ngờ lại gặp nươngở đây, cầm nghệtinh tế của nương làm tại hạ bộiphục!”



      Đôi mắt của Da LuậtBội chăm chú nhìn vào nàng, bêntrongcon ngươi đennhư mực ấy bất chợt gợn sóngrồi dần dần nổilên chút ánh sángphức tạp.



      nữ tử tuyệtsắc như vậy, chỉ cần đượclàm bạn bêncạnhnàngthì cuộc đời này chẳng có gì phải hối tiếc.



      Tần Lạc Y bị ánh mắt lớn mật của Da LuậtBội nhìn cóchút đượctự nhiên, vì vậy có phầnxấu hổ.



      “Thái Nam, đưa vị côngtử này ra sảnhchính!”



      Tần Lạc Y thản nhiên với TháiNam.



      “Vâng!”



      Thái Namvội vã đáp.



      Da LuậtBội thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Tần Lạc Y lạicàngcảm thấy hứngthú, lần đầu tiên nhìn thấy nữ tửtrongtrẻo nhưng lạnh lùng như vậy.



      “Tại hạ cáo lui trướcđể làm mất nhã hữngcủa nương!”



      cúi đầu thở dài, thanh như tiếnggió khẽ lướt quarừngcây, dao động trongkhông gian vắngvẻ có cảm giác như hơicô đơn.



      Tần Lạc Y thu lại ánh nhìn, là bạn của Da LuậtNgạn Thácthì có lẽ nên tiếp xúc nhiều.



      Lúc TháiNamvà Da LuậtBội ra khỏi rừngtrúc,đột nhiênDa LuậtBội xoay người với TháiNam:



      “Tên ngươi là TháiNam?”



      Thái Namđangđi tới, ngờ người trướcmắt lại ngừng lại nên lập tức hoảngsợ, vội vàngquì xuống:



      “Thái Namthỉnhan đại hoàng tử!”



      Thực ra nàngđã sớm nhậnra đại hoàng tử, bởi vìngài ấy thường xuyên ra vào Đông LâmPhủ,vừa là emhọ vừa là bằnghữu của Vương thượng, mọi ngườitrongvươngphủ đều biết ngài ấy.



      Lúc đó nàngmuốn hànhlễ thỉnhan đại hoàng tửnhưng lại nhìn thấy ánh mắt cảnhcáo của ngài.



      “Ừ!”



      Da LuậtBội vừa ý gật đầu:



      “Đúnglà nha đầu thông minh!”



      “Tạ ơn đại hoàng tử khenngợi!”



      “Thái Nam, bản hoàng tử hỏi ngươi, nữ tử lúc nãy là ai? Vì sao lại ở đây?”



      Hiển nhiên Da LuậtBội nổi lên hứngthú với Tần Lạc Y.



      Nàng tuyệtsắc, nànglạnh nhạt,nàngtrongtrẻo nhưng lạnh lùng,chỉlà cái liếc mắt lại làm thể quên.



      “Bẩm đại hoàng tử, nương kia là Tần Lạc Y, nànglà … nànglà…!”



      Thái Namkhông biết nên thế nào.



      “Là cái gì? Tại sao ngươi lại ấp a ấp úng như vậy?”



      Giọng trầmthấp của Da LuậtBội chứamột chút tức giận.



      Thái Namnghera tronggiọng của có chứatứcgiận vội vàng :



      “Tần nương là do Vương thượng mang về từnướcBột Hải, nànglà y nữ!”



      Thái Namthực biết nên giới thiệunhư thế nào về Tần Lạc Y.



      “Tần Lạc Y, Lạc Y, y nữ sao?”



      Da LuậtBội vừa suy nghĩ vừa tự lẩm bẩm,đôi mắt toát ramột chút tình cảm khó thấy.



      Sau đó khóemiệng khẽ nhếch lên, quả thực đốivới nàngnảy sinh hứngthú.



      “Được rồi, ngươi cần dẫn đường nữa, bản hoàngtử có thể tự mìnhđi dến sảnhchính!”



      Da LuậtBội xongthì đưa ánh mắt có thâmý khácnhìn sâu vào trong rừngtrúc,sau đó bỏ .



      Sương sớm trongrừngtrúc từ từ tan ,Tần Lạc Y đưa mắtnhìn dây đàn bị đứt, sau đó nàngbất đắc dĩ lắc đầu, xem rangàyhôm nay chỉ có thể dừnglại ở đây.



      Nàng đứnglên, y phụcmàu trắngnhẹ nhàng bay theo gió.



      “Chủ tử!” TháiNamtiến lên .



      “Thái Nam, chúng ta trở về thôi!”



      Tần Lạc Y thản nhiên .



      Hai người lập tức ra khỏi rừngtrúc.



      Khi bọn họ ngang qua vườnhoa, phía bắc vườnhoa làmột hồ nướcnhỏ, ở giữa hồ là sương khói lượnlờ làmngười ta say mê, nướctronghồ xanhbiếc, vài con cá chépđuôi vàngbơi qua bơi lại tronghồ.



      mặt Tần Lạc Y lên nét tươi cười,nàngbướclêndừngchânquan sát.



      “Ôi, Tần nương cũngcó nhã hứngnày à?”



      giọng cáchđó xa vanglên.



      Lúc này sương mù buổi sángđã tan , Ninhphi khoáctrên người bộ y phục màu lam nhạt,bên ngoài khoác mộtchiếcáo lông cáo, chỉ hé ra khuônmặt trơn bóngnhư ngọc,thân thể dẻo dai, mềmmại thướttha, gót chân như hoa sen.



      Tần Lạc Y ngước lên nhìn thấy là Ninhphi, giọngnói kia đúnglà của nữ tử mềmdẻo như gạo nếp đó.



      Sương khói lượnlờ bên hồ trongmắt nàngkhông tia daođộng, nàng thản nhiên mở miệng:



      “Trời lạnh thế này mà Ninhphi cũngđến đây, vậy chẳngphải là Ninhphi có nhã hứnghơn sao?”



      Ninh phi thấy vẻ mặt trongtrẻo nhưng lạnh lùng của Tần LạcY cànglàm nổi bật dungnhanxinh đẹp tuyệttrần của nàngthìkhuôn mặt trở nên khó coi, nàng ta lập tức cao giọng:



      “Ngươichỉ là tiện nhânngười Hán,vậy mà trôngthấy bảnphi lại hànhlễ?”



      Tần Lạc Y dao động, sợ hãi, cẩnthận lấy thức ăn cho cá rồi nhàng rắc vào tronghồnước, mấy con cá thấy vậy lập tức vây quanh nhaonhaotranhthức ăn.



      “Vì sao ta phải hànhlễ với ngươi?”



      câu hỏi thản nhiên lập tức làm Ninhphi thẹn quá hóa giận.

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương3: Đắctội Ninh phi.



      Editor:Li Li Tuyết



      Beta: Niệm, MạcY Phi



      Từ ngàyđầu tiên Tần Lạc Y vào phủ, nàngta (Ninh phi) thấy nàng(Tần Lạc Y) vừa mắt. Hômnay nhânlúcVương thượng vắng, sao lại cẩn thận dạy bảo TầnLạc Y chút chứ?



      “Lớn mật, chẳng qua ngươi chỉ là nữ nhânvongquốc, nhìn thấy Ninh phi của chúng ta tất nhiên phảihànhlễ!”



      Thiếp thân nha hoànbên cạnhNinhphi ỷ vào quyền thế củachủ tử mình mà nghênh ngang lên tiếng.



      “Na Hi, nơi này có chỗ cho ngươi xen mồmvào sao?”



      Thái Namthấy chủ tử của mìnhbị ủy khuất lập tứccãi lại Na Hi diễu võ dương oai kia.



      “Nhìn xem,chủ tử như thế nào mang theo nha hoànnhưthế ấy, đều vô lễnhư nhau, nếu Tần nương khôngmuốn dạy bảo để Ninhphi ta thay ngươi dạy!”



      Ninh phi lạnh lùng cườinói.



      Sau đó nàngta ra lệnh cho mấy thị nữ bên cạnh:



      “Vả miệng tiện tì kia cho ta, xem từ nay nó còndám mạnh miệng nữa



      “Vâng!”



      Hai thị nữ trả lời rồi bướclên.



      Thái Namlập tức sợ hãi đến mức lạnh run, ngừnglùi ra sau lưng chủ tử mìnhtrốn tránh.



      Ngay lúc thị nữ kia đưa tay lên rồi sắp hạ xuống, TầnLạc Y tay bắt được tay nàngta.



      “Ngươi dám!”



      Trong mắt Tần Lạc Y lên tia sánglạnh lùng,giọng nóilạnh lẽo như mùa đôngtháng chạp.



      Hai thị nữ kia bị dángvẻ trongtrẻo nhưng lạnh lùng củaTần Lạc Y làm cho sợ hãi đến ngẩnngười, độngcũngkhôngdám động.



      Khóe miệng Tần Lạc Y nổi lên ý cườilạnh rồi hất tay thị nữ kia ra.



      Ninh phi kiêu ngạolàm nàngcảm thấy chánghét.Trong cáccuộcđấu đá giữa các phi tần trongvương hầu thường dùngnhahoànthiếpthân làm quân cờ và lấy cớ, ý đồ là chènép khíthế đối phương.



      Nhìn khuôn mặt Ninhphi bắt đầu vặn vẹo, sâu tronglòng Tầnlạc Y cảm thán tiếng, thậmchí nàngbắt đầu hoài nghi mắtnhìn của Da LuậtNgạn Thác, sao có thể thíchmột nữ tửnhư vậy?



      Hiển nhiên Ninhphi cũngbị vẻ lạnh lùng trongmắt Tần Lạc Y dọa.



      Nhưngdù sao nàngta cũngquendùngmấy thủ đoạnnày, vì thếchỉ hơi ngẩn ra chút liền lại khôi phụcvẻ mặt như bìnhthường.



      “Vì sao ta lại dám? Ninhphi ta mà cònphải sợ tiện nhânngười Hánnhư ngươi sao?Vả miệng chota!”



      Trong mắt nàngta lóe lên độc ác, nàngta tinnữ nhânnày có thể làm gì mình.



      Chẳng qua là tinh thông y thuậtmà thôi,lẽ nào nàngtacòn sợ nànghạ độc sao?



      Hai thị nữ kia cũngkhông dám hànhđộnglỗ mãng nữarồi, bởi vì các nàng hẹn mà cùngnhìn thấy mệnh phùtrên người Tần Lạc Y.



      Nhìn thấy mệnh phù như nhìn thấy Vương thượng, cácnàngkhông hànhlễ đãlà đại nghịch bất đạo rồi, bây giờ lạiđánhtiếp cái tát này mạng của các nàngcũngkhóđượcbảo toàn.



      Ninh phi thấy hai thị nữ đứngyên đó độngđậy thìcàngtức giận hơn, nàngta gào lên:



      “Các ngươi cũngthật là lớn mật, lời của ta mà cũng nghe?”



      Hai thị nữ vội vàngquỳ xuống:



      “Xin Ninhphi tha tội, nàng, nàngmang mệnh phù củaVương thượng, bọn nô tì dám!”



      Nhữnglời này thôi, ra chỉ cànglàm choNinhphi thêmđố kị.



      Vì sao lại như vậy?



      Vì sao Vương thượng lại đưa mệnh phù cho Hán nữ thấp hèn như vậy?



      Ninh phi luôn khônkhéonhưng giờ phút này lại phạmphải sai lầm cấp thấp nhất.Đó là ỷ vào sủngái củaVương thượng mà trở nên kiêu ngạo.



      Nàng ta bướcđến trướcmặt Tần Lạc Y rồi hungác :



      “Hết lần này đến lần khácta đều muốn tát ngươi,xem hồ li tinh ngươi còn có chiêu gì?”



      Nàng ta xongthì vungtay lên.



      Tần Lạc Y cũngkhông né tránhmà đưa đôi mắt trongtrẻonhưng lạnh lùng nhìn Ninhphi đangkích động, khóemôi ngưngtụ tia lạnh lẽo.



      “Ninh phi, chẳng lẽ muộikhông sợ Vương thượng tráchtội sao?”



      giọng mềmmại nhưng lại thể bỏ qua vanglên.



      Ninh phi kinh ngạcnhìn về hướng giọng phát ra.



      Mà tronglòng Tần Lạc Y cũngkhẽ run lên, đôi mắt nhưsương khói cũng có chút dao động.

      Chỉ thấy Cơ thiếpbướcchânthong dongđi đến, phía saunànglà mấy thị nữ theo.



      Đôi mi congcong, tóc mai đen nhánh, eo mềmnhưliễu, khuôn mặt ung dung như ráng chiều.



      Váy tơ tằm mềmmại màu xanhnhạt,áo khoác bôngthêu chỉbạc, búi tóc theo kiểu Nguyệt Nha đượcvén lên lộ ra taonhã, đầu chỉ cài cây trâm hoa lê có vài sợi tuarủ xuống, cực kỳ tao nhã xinh đẹp.



      Quả Cơ thiếplà nữ tử thanh lệ, kể cảgiọng cũngmang theo sức quyến rũ thanh lệ.



      Ninh phi hạ tay xuống, bướcchânchầm chậm tớicạnhCơ thiếp, mặt mang theo vẻ giễu cợt:



      “Tỷ tỷ luôn là người sốngyên tĩnh,vì sao hôm nay lạiquảnviệc liên quan?”



      Cơ thiếpmỉmcườitươi đẹp như hoa:



      “Ta chỉ đànhlòng nhìn muộiphạm sai lầm màthôi!Muội biết người Tần nương có mangmệnh phù, mà hết lần này đến lần khác muốn phạmvào, lẽ nào muộikhông nghĩ muộitát nàngmột cái chínhlà là tátvào mặt Vương thượng cái”.



      câu thản nhiên nhưng lại tạo nên sóngto gió lớn.



      Thân thể Ninhphi bỗngnhiên chấnđộng, trongđôi mắtcũngtoát lên thần sắc hoảng sợ.



      Trời ạ!



      Đánh vào mặt Vương thượng!



      Vậy chẳng phải mạng của nàngcũngkhó bảo toàn?



      Cơ thiếpnhìn vẻ mặt Ninhphi cũngbiết những lời nóivừa rồi có hiệu quả, sau đó nàngthản nhiên quaysangTần LạcY, hơi hạ thấp người:

      “Cơ thiếpthỉnhan Tần nương!”



      Mà mấy thị nữ phía sau nàngta cũngđồngloạt quì mặt đất:



      “Nô tì thỉnhan Tần nương, Tần nương vạn phúc!”



      Tần Lạc Y có chút biết làm sao, nhưng ngaylậptức nàngnhã nhặn :



      “Các ngươi cần thỉnhan ta!”



      mặt Cơ thiếphiện lên nụ cườiduyên dáng. Nàngta bướclên bước rồi cầm tay Tần Lạc Y:



      “Tần nương vẫn còn đanggiận Ninhphi muộisao, tính tìnhNinhphi vẫn luôn như vậy, Tần nương cần để ý!”



      Tần Lạc Y nhìn nữ tử thanh lệ trướcmặt, tronglòng đột nhiên căngthẳng.



      Lúc nàngđối mặt với Ninhphi chỉ cảm thấy chánghét.



      Thế nhưng khi đối mặt với vị Cơ Thiếp cực kỳxinh đẹp này lòng nàng lại dânglên cảm giác lo lắng và sợhãi.



      Bởi vì ngaycả nàngcũngbị nữ tử này làm cho rungđộngthì sao Da Luật NgạnTháccó thể độngtâm đây?



      Da LuậtNgạn Thácđã từngnói với nàngCơ thiếpchỉ làcốngphẩm thấp kém,nhưng đối mặt với nữ tử thânthiệnlại hiểu lòng người như vậy, cũng từngbị cuốnhútsao?



      Chỉ có nữ tử đượcsủngái mới có thể thản nhiên như vậy.



      Nhìn nàngta có thể sốngung dungtại vương phủ nhưvậy, hơn nữa chỉ lời nhàng có thể hóa giảimâu thuẫn, ung dungnhư nữ chủ nhân!



      Tần Lạc Y sợ vẻ đẹp tĩnh lặng của nàngta, sợ sựkhéohiểu lòng người của nàng ta, sợ ung dungcủa nàngta,sợ nàngta… cướpmất Da LuậtNgạn Thác.

      Lúc trongđầu Tần Lạc Y có ý nghĩ này ngựcnàngcũngtruyền đến trận đau đớn!

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương4: Đạihoàng tử ra tay cứugiúp


      Editor:MạcY Phi



      Beta: Niệm



      “Hừ, chúng ta !”



      Ninh phi hừ lạnh tiếngrồi với Na Hi.



      “Muội thấy tỷ tỷ đangkhẩntrương cho chính bản thânmìnhthì có, cầnphải gán cho người khácnhư thế!”



      Ninh phi hunghăngnhìn Cơ thiếp.



      Cơ thiếpkhẽ cườidịu dàng:



      “Muội muộithật là có lòng mà!”



      Trong mắt Ninhphi như phunra lửa, nàngta lướt qua TầnLạc Y, hung ác trừngmắt nhìn nàng.



      Cứ chờ xem!



      Ngay sau đó nàngta nháymắt với Na Hi.



      Na Hi ngầm hiểu nên giả bộ như bị trượtchânrồi độtnhiên ngã về phía Tần Lạc Y.



      “Chủ tử…”



      “Tần nương, cẩn thận!”



      Cơ thiếpvà TháiNamđồngthời hét lên, thân thể Tần Lạc Yngã xuống, chân vừa trượtmột cái liền rơi thẳng xuống hồ.



      Thân thể của Tần Lạc Y vốn yếu ớt, dù thế nào cũngkhông thể so đượcvới khí lực của người Khiết Đan.



      Hồ nướcmùa này vô cùnglạnh lẽo, hơn nữa trời sinh Tần LạcY có tính sợ lạnh, nàngchỉ cảm thấy cảm giác lạnh nhưbăngđangbao vây lấy mình, dường như có hàngvạn mũi tênlạnh lẽo đâm thấu thân thể của nàng.



      “Khụ, khụ…”



      Tần Lạc Y biết bơi, nàngkhông ngừng muốnhấp thụ khí, lại ngừng bị nướclàm sặc.



      “Chủ tử…”



      Thái Nambị dọa đến nỗi muốn khóc.



      “Nhanh lên, mau chạyđi gọi người!”



      Cơ thiếpcũnggấp gáp đến độ luống cuống cả chântay.



      Đành phải chịu vì các nàngđều biết bơi.



      Còn Ninhphi đứngở bên châm chọc:



      “Ôi! Sao lại cẩn thận như vậy chứ!”



      Nàng vừa dứt lời thấy bóngdángcao lớn đột nhiênnhảyvào trong hồ nướclạnh băng.



      “A…”



      Ninh phi hoảng sợ thở mạnh.



      Cơ thiếpvà TháiNamcả người ngẩnra.



      Ngay sau đó Tần Lạc Y đượcmột nam nhânôm chặt trongngực, mang lên bờ.



      Lúc này sắc mặt Tần Lạc Y tái nhợt,hai mắt nhắmnghiền, ràng là mất trigiác.



      Sâu trongmắt của nam tử kia là tràn ngậpsốt ruột và lolắng,khi ngẩngđầu lên nhìn chằm chằm vào đám phi tầnthì mọi người đều kinh hãi, vội vàngquỳ xuống:



      “Thamkiến Đại hoàng tử.”



      Mọi người đồngloạt lên tiếng.



      Da LuậtBội lạnh lùng hừ tiếng, ánh mắt lạnh nhưbăngđảo qua đảo lại đám nữ nhân.



      nhanh chóng ôm lấy Tần Lạc Y đanghôn mê rờikhỏi hoa viên về phía phòng ngủ.



      Thái Namvội vàngđuổi theo.



      Da LuậtBội theo TháiNamđến phòng ngủ của Tần LạcY có hơi giật mình,đây phải là phòng ngủ củaVương huynh sao?



      Sao lại như vậy?



      Nhưngtình huống giờ của Tần Lạc Y cho hắnthời gian để suy nghĩ nữa, hồ nướclạnh như vậy, muốnnhanh chóng giúp nàngđem hàn khí thoáthết ra ngoài.



      Nghĩ tới đấy, liền với TháiNam:



      “Bây giờ bản hoàng tử muốn xua tan hàn khí giúp Tầncô nương, ngươi ra bên ngoài trôngcoi, đượcbấtkì kẻ nào vào!”



      Thái Namvội vànggật đầu rồi lập tức đóngcửa phòng lại.



      Da LuậtBội vào phòng trong, đặt Tần Lạc Y lêngiường, sau đó lập tức ngồi xuống, ánh mắt mang theo mộttia tình cảm.



      Khuôn mặt tràn đầy phiền muộn, đưa tay bấm vàohuyện nhân trungcủa Tần Lạc Y nhưng nàngvẫn cóchút phảnứng nào.



      Da LuậtBội vươnbàn tay thon dài trắngbóngra, bàn taydừngở vạt áo của nữ tử, có chút do dự.



      Dù sao nam nữ khácbiệt, làm như vậy có ổn hay ?



      “Tần nương, tình thế bất đắc dĩ, tại hạ đắc tộivậy! Nhưng mà tại hạ nhất định chịu tráchnhiệm với Tầncô nương!”



      nghiêm túc , sau đó nângthân thể mềmmại của Tần Lạc Y dậy.



      Bàn tay to lớn mở vạt áo người nữ tử ra,ngóntay có chút cứng ngắc…



      Khi ngóntay của chạm lên làn da lạnh lẽo mànõn nà của Tần Lạc Y hô hấp trở nên dồn dập, đôi mắtcũngtràn ngậpvẻ thâmthúy khó dò…



      “Lạc Y…”



      Da LuậtBội thở dài, cố gắngđuổi ý nghĩ xấu xa tronglòng mình.



      cởi chiếcáo trắngtrên người Tần Lạc Y ra.



      Cảnh xuânđẹp đẽ đến mức trêu chọclòng người, chỉ thấy lànda của nàng lạnh lẽo như ngọcthạch, lại trắngnõn như vángsữa, tóc mai rơi tán loạn,nửa che nửa mở.



      Yết hầu của chuyển độngmãnh liệt, chỉ cảm thấy mộtluồng nóngchạy thẳng xuống thân dưới.



      Da LuậtBội nhịn đượcmà tán thưởng: “LạcY, nàngđẹp quá!”



      Quá đẹp! Đẹp đến nỗi làm người ta phải độngtâm.



      giật nốt cái yếm – thứ duy nhất che đậy thân thể củanữ tử, bầu ngực trắngmuốtnảy lên, khối ngọctrắngkia là mộtđiểmđỏ tươi cực kỳ mê người…



      Hậu cungcủa 3000mỹ nữ, mỗi người đều là chimsacá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.



      Nhưnghôm nay, chỉ nhìn thoáng qua bị vẻ đẹptrongtrẻo lạnh lùng của nữ tử này làm cho điên đảo.



      từngnghechuyện Vương huynh giận dữ vì hồngnhan, lần đầu tiên nhìn thấy Tần Lạc Y đeo Đông Lâmmệnh phù biết nữ nhânđó chính là Tần Lạc Y.



      biết nànglà nữ nhâncủa Vương huynh, nhưngtâm lại ngừng trầm luân…



      Còn Tần Lạc Y, nàngvẫn hay biết gì mà dựa vàolồng ngựccủa Da Luật Bội.



      cố gắngbỏ qua cảnhđẹp trướcmắt, nhưng lúc nơi đẫyđà mê người củaTần Lạc Y xuất trướcmắt lạikhông nhịn đượcmà vươn tay ra rồi bỗngnhiên lại ngừngở giữa trung…



      cố hết sức thở dốc rồi nhắm mắt lại. Địnhđể chohạ thể căngcứngcủa mình bình tĩnh lại.



      Sau khi hít vào thở ra mấy cái sâu cuối cùngtâmcũngđã bình tĩnh lại.



      Vận khí, đem chânkhí đưa vào trongcơ thể nàng…



      Hàn khí người Tần Lạc Y dần dần bị ép ra ngoài…



      Cuối cùngmôi Tần Lạc Y hơi nhếch lên, khẽ “ưm” mộttiếngvô lực rồi nàng nằm bất tỉnh người Da LuậtBội.



      Da LuậtBội thở phàonhẹ nhõm, nângTần Lạc Yquaylại giường, lại phát ra cái nốt ruồi đỏ mêngười ở cánhtay nõn nà của nàng.



      Thủ cungsa!



      Trong mắt Da LuậtBội tràn ngậpvẻ kinh ngạc, chẳng lẽnàngkhông cùng Vương huynh…



      như có điều suy nghĩ mà nângcánhtay của nànglên,ngóntay thon dài đảo qua đảo lại thủ cungsa của Tần Lạc Y,thứ đại biểu cho trongtrắng của nàng, trongmắt ánh lên mộtmảnh nhu tình.



      Sau đó cầm bàn tay bé của nàngkhẽ hôn, giốngnhư thương giữa tình nhânvới nhau.



      “Phù Thế Yên Hoa từngnói qua, tình cảm có lỗi, phânbiết đúng sai. Thấtvọng, say mê, lưu luyếnngàytrước, tất cả chỉ vì lần gặp mặt…”



      nhìn dungnhantuyệtsắc của Tần Lạc Y, trầmthấp thầm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :