1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Liêu Vương Phi - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương9.1 : Xả thân cứubạch hồ


      Editor:Nhoc ZauTay



      Con ngươi đen của Dạ LuậtNgạn Thácdần nguôi cơnthịnhnộ, khuôn mặt kiêu ngạolại nhếch môi lần nữa:



      “Phản ứng cũngkém nhanh nhạyđi nhiều!”



      KhiêmNgạo mímmôi cười:



      “Huynh thắng sa trường, còn ta thắng tìnhtrường, hai ta huề nhau!”



      Dạ LuậtNgạn Tháchơi híp con ngươi đen nguyhiểm.



      Chết tiệt! dám ngang nhiên đánhmột quyền lên mặt mình.



      “Có vẻ lâu lắm rồi ngươi săn cùngbản vương phải ?”



      Dạ LuậtNgạn Thácđè nén cơn giận xuống, lạnh nhạt .



      Quả nhiên Khiêm Ngạo hô tiếng.



      tự biết kết cục của mìnhkhi làm Dạ LuậtNgạnTháctức giận.Từ đến lớn, mỗi lần săn, chưabao giờthẳng nổi Dạ LuậtNgạn Thác.



      “Được,hôm nay ta xả thân chơi cùnghuynh!”



      Khiêm Ngạo dùngsức cố chống sốnglưngnói. khôngthể để mất mặt trước Sơ Tuyết được.



      biết hôm nay chọcđến râu hùm,Dạ LuậtNgạnThácchắcchắnsẽ tìm cơ hội trả thù. Đâmlao đànhtheo laovậy, phải thua hết mặt mũi cho , mới hả giận được.



      Dạ LuậtNgạn Thácý cườicànglớn, thanh lạnhlùng của lập tức vang lên:



      “Người đâu!”



      “Xin Vương Thượng phânphó!”



      Các thị vệ ngoài cửa lập tức vào phòng khách nghelệnh.



      “Lập tức chuẩn bị chiếcxe ngựa, và nhóm các thị vệ để ta săn!”



      Dạ LuậtNgạn Thácmệnh lệnh xuống dướicho thuộc hạ của mình.



      Đợi các thuộc hạ đều chuẩn bị xong, bẩm báo vớiVương Thượng chia làm hai nhóm.



      Khiêm Ngạo nhìn thấy tư thế hào hứngcủa , thầmlaumồ hôi trán.



      vừa bày ra nụ cườinịnh nọt, vừa vội vàngnói với Dạ LuậtNgạn Thác:



      “Ta này, huynh cũngđộc ác lắm. Ta biết ĐôngLâmVương huynh trong tay nắm vương quyền, nhưngcũngkhông cần cho thuộc hạ đến để cườinhạo ta chứ!”



      Dạ LuậtNgạn Tháckhông để ý đến , chỉ bày ravẻ mặt kiêu ngạocười tà :



      “Thế nào?Ngươi sợ à? Tiểutử ngươi phải maranh lắm hay sao? Vội vàngmuốn ôm mĩ nhânvề tay .Bâygiờđúnglà lúc để ngươi thể dũng mãnh của mình,bản vương đangtạo cơ hội cho ngươi đấy!”



      “Huynh đangtrả thù… trả thù ta có!”



      KhiêmNgạo hunghăngtrừngmắt nhìn Dạ LuậtNgạn Thác.



      “Bản vương mặc kệ, ngươi muốn sao cũngđược!”



      Dạ LuậtNgạn Tháccườisangsảngvangvọngcả đình sảnh.



      Khi kéo tay Tần Lạc Y đến trướcxe ngựa, nàngvô cùnghoảng hốt!



      , ta !”

      Nàng vốn có hứngthú xem săn thú, đây chẳngqua chỉ là cách để họ phát tiết tức giận và huyếtthống dã tính của mìnhmà thôi.



      được!”



      Dạ LuậtNgạn Tháckhông cho phépnàngcự tuyệt.



      xongliền mạnh bạo nhét nàngvào trongxe ngựa.



      Tần Lạc Y cố gắngdùngsức giằng ra khỏi bàn tay tonhư gọngkìm của .



      “Nếu ngươi còn ép ta, ta nhảykhỏi xe!”



      Câu này quả nhiên có hiệu quả, Dạ LuậtNgạn Thácthoáng cái liền buông lỏng tay nàngra.



      Ngay lúc nàngcho là buông tha mình, hôngcủanàngliền bị siết chặt.



      Ngay lập tức Tần Lạc Y bị Dạ LuậtNgạn Thácdẫn đếnbên con ngựacủa .



      Tần Lạc Y ngửađầu nhìn lên nhậnra đây là HãnHuyết - con ngựabảo bối của Dạ LuậtNgạn Thác.



      Bờm trắngtrên người nó và tứ chi rắn chắckhiến TầnLạc Y muốn đau mắt.



      Thực ra nàngvẫn khá thíchcon ngựanày, ngựađẹp mà thiệnchiến ai cũng kìm đượcyêu thíchnó.



      Chỉ là…



      Từ ngàycùngDạ LuậtNgạn Thácvề kinh,dọc theo đườngvề nàngtoàn phải di chuyển bằngngựađến mức đau nhứccảmìnhmẩy.Vì thế dù con ngựa có đẹp thế nào nữa, nàngcũngthấy lo lắng.



      Vậy mà lúc này, Tần Lạc Y đangbị Dạ LuậtNgạn Tháckéo đến trước ngựa, thoáng cái nànglại nghĩ đến trận đau đớn lần trước, khuôn mặt nhắn cũngtrở nên tái nhợt.



      Mà Dạ LuậtNgạn Tháctâm tư kín đáo để ý biểu cảm này của nàng.



      Nhưnghắn vì thế mà từ bỏ ý định của mình.Vìhôm nay cử chỉ và hành vi của nàngđã khiến tứcgiận.



      Đôi tay cứngrắn của đặt ở chiếceo nhắncủa TầnLạc Y, chonànggiãy dụa. Lại thoáng khom lưngdùngchút lực, dễ dàngnhấcbổng nànglên lưngngựa. Đồng thời hắncũngđạp lên bàn đạp, vữngvàngnhảylên ôm lấy Tần Lạc Y từphía sau. Phía sau đột nhiên có luồng nhiệtxuất khiếnTầnLạc Y biết làm sao, thân thể tự giác hướng vềphía trước.



      “Lát nữa bản vương săn thú, nàngcũngmuốn bị ngã gãy cổ sao?”



      Dạ LuậtNgạn Thácphát ra độngtác của Tần Lạc Y, vui liền tăng thêmlực cánhtay, kéo nàngvề lại bênmình, cúi đầu xuống cảnhcáo bên tai nàng.



      “Ta…”



      Tần Lạc Y cắn môi,sắc mặt tái nhợtkhẽ lắc đầu, đôi taycũngnắm thành quyền ở bên hông, dường như tìmđượcchỗ an toàn.



      “Nàng sợ à?”



      nhậnra nàngđangsợ hãi liền thấp giọng hỏi.



      “Ừ!”



      Nàng giọng thừa nhận, cố đè xuống cảm giáckhông an toàn khi cách xa mặt đất.



      Nếu chỉ đơn thuần là cưỡingựađi dạo khôngsao, đằngnày còn phải săn cùngngười đàn ông ở phíasau, nàngthật tưởng tượng nổi lát nữa mìnhsẽra sao.



      “Hãy ôm chặt ta, ta đảm bảo để nàngngã khỏi lưngngựa.”

      Dạ LuậtNgạn Thácvòngtay qua người nàngkéo dâycương, tay còn lại vữngvànggiữ ở eo nàng, kéonàngvào tronglồng ngựccủa .



      Tần Lạc Y thót tim cái, có cảm xúc biết làtư vị gì lặng lẽ len lỏi vào trái tim.Cũng như lần đầu tiênbị ôm vào tronglòng lưngngựa, để lại vết tích.

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương9.2 : Xả thân cứubạch hồ


      Editor:Nhoc ZauTay



      Dạ LuậtNgạn Thácđã chuẩn bị sẵn sàng,KhiêmNgạo cũngyên vị ngựa,còn Sơ Tuyết và TháiNamđangngồi xe ngựaở phía sau quansát.



      Dạ LuậtNgạn Tháctrầmgiọng quát,các thuộc hạ dẫnđầu bắt đầu tiến về phía trước. Hai hàngkị binh yểm hộcũnglặng lẽ theo sau, nghiêm chỉnh theo sát Đông LâmVương phía trước.



      Buổi trưa,bọn họ đến khu săn bắn. Nơi này chuyêndànhcho hoàng thân quốcthíchđi săn, khá xa kinh thành.



      Nhữngngọnnúi cao hơi năm trămthước, bốn bề đều làrừngrậm bao quanh, trongrừngcòn thỉnhthoảng ngheđượctiếngđộngvật chạyqua.



      Vì trời đônggiá rét, bốn phía có vẻ vắnglặng,non nướchữutình nhưng quạnh.



      Người Khiết Đan trời sinh thíchsăn bắn, nhất là cưỡitrênlưngngựađuổi theo con mồi,dùngtốc độ và tài bắn cungcủa bảnthân thể tính chinh phục.



      Dạ LuậtNgạn Thácđương nhiên cũngkhông ngoạilệ, giờ phút này và Khiêm Ngạo đangđuổi theo conbạchhồ.



      Con bạchhồ kia dường như hòa cùngmàu trắngcủa thiênnhiên, luôn như như ,tốc độ cũngkhó ai sánhkịp.



      Khóe miệng Dạ LuậtNgạn Tháchơi nhếch lên, khi hắnthấy con bạchhồ muốn ngừng lại, liền kéo căngdâycương, để ngựađi từngbướclên.



      Ngay lập tức nạp cungvào tên, đôi mâu quang sắc bénngắm ngay mìnhcon bạchhồ.



      Tinh thần của Tần Lạc Y đangtreo lơ lửnggiữa khôngtrung, khẩntrương đến mức sắp ngừng thở, đôi mắt đẹp củanàngnhìn chằm chằm về phía con bạch hồ ở xa xa.

      Chạy , mày chạynhanh chứ!



      Trong lòng nàngđangreo hò, đôi tay bé cũngxoắnlại mộtchỗ, tuôn ra mồ hôi lạnh.



      Thế như con bạchhồ đó dường như chạyđã quá mệt, tựanhư muốn nằm luôn ở chỗ đó, nhúcnhích.



      Tần Lạc Y gấp đến độ biết làm sao, nàngquayđầulại mới phát Dạ LuậtNgạn Thácở phía sau chuẩnbị bắn tên rồi.



      Nàng hô lên tiếng, khi Dạ LuậtNgạn Thácsắp bắntên ra, Tần Lạc Y bỗng liều lĩnh nhảyxuống ngựa, muốnđuổi con bạchhồ kia .



      Nhưnglúc này tên rời cung.



      Dạ LuậtNgạn Thácnháymắt cả kinh,lập tức vận khi.



      Tần Lạc Y chỉ thấy luồng gió lạnh ngangqua, mũi tên tinh xảo cắm lên thân cây khô.



      Tần Lạc Y sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, nền đấttuyếttrắngkhiến y phục của nàngướt nhẹp.



      “Nữ nhânđángchết,nàngmuốn làm gì đây!”



      Dạ LuậtNgạn Thácgầm lên giận dữ, sải mấy bướcdài đãđến trướcmặt Tần Lạc Y, duỗi bàn tay kéo nàngvào lòng ômchặt.



      Trời ạ!



      Dạ LuậtNgạn Thácvừa nghĩ đến cảnhtượng hồi nãy màthấy sợ.May mà phảnứng nhanh hơn,vận nội lực thay đổihướng của mũi tên. Nếu mũi tên nhọnhoắt đó sẽxuyên thẳng vào nàng.



      ôm chặt lấy Tần Lạc Y, bàn tay hơi run rẩy.



      Có trời mới biết, lúc ấy sợ mất nàngđến mức nào.



      Tần Lạc Y ngoan ngoãn để ôm vào trongngực,ở hôngcòn truyền đến hơi ấm quenthuộc, nàngcòn cảmnhậnđượctay run nhè .



      Tim đập nhanh, nàngngẩng đầu lên. đôi mắt đẹp nhưhồngđào ngước lênnhìn .



      đanglo lắng cho ta sao?



      Từ đôi bàn tay đangkhẽ run kia còn có đôi mắt ngậptràn tức giận.



      Người luôn chinh chiến sa trường quenvới cảnhsinh tử máu me như , vậy mà hôm nay, lại vì mìnhmàkhẩntrương lo sợ sao?



      “Y nhi…Y nhi…”



      Dạ LuậtNgạn Tháchiển nhiên biết nàngvừa bị dọa, đaulòng lại dùnghơi ấm của đôi môi an ủi lòng nàng.



      Tần Lạc Y lẳng lặng cảm thụ ấm áp cùngdịu dàngcủaDạ LuậtNgạn Thác, trái tim cũngtừ từ trầmluân.



      “Y nhi, hãy hứa với ta, sau này nàngkhông đượchồ đồ thế này nữa!”



      Tần Lạc Y ngoan ngoãn nhượng bộ Dạ LuậtNgạnTháckhiến cơn tức của biến mất còn thấy bóngdáng, chỉ còn nghĩ lại vừa nãy mà sợ.



      “Vâng!” Tần Lạc Y cắn môi.



      Nàng cúi đầu, hiếmthấy nàngngoan ngoãn nghelời như thế.



      Dạ LuậtNgạn Tháctỏ vẻ cưngchiều nàng, để cáiđầu nho của nàng tựa ở ngựcmình, thờ dài tiếng.Nàng có biết mê luyến và thương nàng thế nàokhông?



      “Nhưng…”



      Lập tức Tần Lạc Y tựa như nhớ ra cái gì, vội ngẩngđầu nhìn Dạ LuậtNgạn Thác chăm chú.



      “Nhưng sao?”

      Dạ LuậtNgạn Tháckhóemiệng nhếch lên.



      “Con bạchhồ kia, ngươi đừnglàm hại nó!”



      Tần Lạc Y nghênh đón ánh mắt của Dạ LuậtNgạnThác, tronggiọng ôn nhu có tia khẩncầu nhànnhạt.



      Dạ LuậtNgạn Thácnhìn thấy con bạchhồ khậpkhiễngđangchạytrốn, liền thi triểnkhinh công, đầu ngónchânmượnlực cànhkhô trongnháymắt tóm đượccon bạchhồ kia về.



      “Nàng muốn có nó?”



      Dạ LuậtNgạn Thácgiơ con bạchhồ lên với Tần Lạc Y.



      Con bạchhồ giãy dụa, từ ánh mắt cũngcó thể thấy nó đangrất sợ hãi.



      “Đúngthế!”



      Tần Lạc Y thực thương con bạchhồ này, tiến lênmột bướcmuốn ôm lấy nó.



      Con bạchhồ có vẻ rất sợ hãi, Tần Lạc Y thấy ánh mắtchống đối của nó tâm thấy đau.



      Dạ LuậtNgạn Thácgiơ tay lên cái, vốn từ độ caonày đến trướcngực Tần Lạc Y càngvới tới.



      “Ngươi…”



      Tần Lạc Y ngượng đỏ mặt, trongcon ngươi như có ấm ức nhìn .



      “Nàng muốn có nó cũngđượcthôi,nhưng nàngphải…”



      Dạ LuậtNgạn Tháctrêu chọcTần Lạc Y.



      Tần Lạc Y nhìn Dạ LuậtNgạn Thácđangnở nụ cườiđắcý mặt, thân thể bất giác rụt cái.



      “Phải hôn ta cái!” đưa ra cầu tà ác.



      Tần Lạc Y nhất thời vừa thẹn vừa giận.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương10: Chúng binh trêu tức


      Editor:Lệ Qủy



      Beta: Niệm



      “Ngươi… ngươi là cái đồ giậu đổ bìm leo (1), ngụy quântử (2)!”



      (1) “Giậu đổ Bìm leo” là câu thành ngữ tới những hànhvi lợi dụngviệc ai đó đanggặp điều may hoặckhó khăn, hoạnnạn để lấn lướt, áp đảo và thậmchí nhiều kẻ như vậy gây phe cánhđể đánhhội đồngngười gặp nạn.



      (2) Ngụyquântử: Trái với quântử, có nghĩa gần giống tiểu nhân. Chỉ loạingười bỉ ổi, vô liêm sỉ, lợi dụnglúc người ta gặp khó khanđể áp bức, đưa ra cầu quá đáng.



      Nàng vội vàngmắng , trongđôi mắt đẹp lên bối rối.



      Da LuậtNgạn Tháccườiha ha.



      Khuôn mặt tuấn tú đượcchạm khắcsắc sảo của Da LuậtNgạn Tháclập tức kề sát khuôn mặt nhắncủa Tần LạcY :



      “Ta phải LiễuHạ Huệ (3), tất nhiên khi đối mặtvới tuyệtsắc giai nhân độngtình !”



      (3) Liễu Hạ Huệ (tiếng Hán:柳下惠, 720 TCN- 621 TCN), tên là Triển Cầm(展禽), tự là Quý (), người đất Liễu Hạ (柳下), nướcLỗ, thời Xuân Thu,nổi tiếnglà chính nhânquântử.



      Liễu Hạ Huệ hôm dừngchânnghỉ qua đêm trước cổng thành, có phụ nữ cũngđến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, LiễuHạ Huệ liền cởi áo mìnhra khoác lên người ta rồi ôm vào lòng để tahết lạnh,mà trong lòng hề có chút tà tâm (tâmtư xấu xa).



      Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựavới đàn bà, cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ hề liếc ngang lần nào.



      Lời , suy cho cùngkhông có đạo lý gì có thể phảnbác lại.



      Khuôn mặt nhắncủa Tần Lạc Y vốn trắngnõn, nay bỗngtrởnên đỏ bừng.



      “Sao? Dùng môi thơmđổi lấy sinh mệnh, phải rất đángư?”



      Da LuậtNgạn Thácnhư đangtrêu chọctiểu nương.



      “Ngươi hứa đổi ý chứ?”



      Tần Lạc Y sợ quỵt nợ.



      “Ta hứa!”



      Da LuậtNgạn Tháccúi đầu .



      Bản thân làm gì để lưu lại ấn tượng lật lọng tronglòng nàng?



      Tần Lạc Y thở dài hơi, nàngvònghai tay qua cổ DaLuậtNgạn Thác, kiễng mũi chân, nhanh chóng lướt quamôi .



      Sau đó nànglui về phía sau hai bước, cố gắngcáchxa chút.



      “Đây là cái gì?”



      Da LuậtNgạn Tháckhông vui, giương đôi mày kiếm, thấp giọng hỏi.



      “Hôn!”



      Trong mắt Tần Lạc Y lên thần sắc chế nhạo.



      “Hừ, ngươi đượcquỵt nợ, đưa bạchhồ cho ta!”



      Khuônmặt nhắnquật cường ngẩng cao.



      mặt Da LuậtNgạn Thácngaylập tức lên vẻ tàmị, tiến hai bước, vươntay kéo Tần Lạc Y lại gần hơn.



      “Để ta dạy nàngbiết như thế nào mới gọi là hôn!”



      xong, say mê hạ đôi môi xuống, mang theo khíchất cuồng ngạocó thể chết người và khí phách vươnggiả, chiếm đoạt cái miệng nhắncủa Tần Lạc Y, làmnàngtriệt để mất phương hướng…



      “Vương thượng!”



      Lúc các binh sĩ thấy Da LuậtNgạn Thácdẫn Tần Lạc Yxuất trước mắt mọi người đều tiến lên.



      “Ồ Vương thượng, đây là con mồi huynh bắt được?”



      KhiêmNgạo buồncườinhìn Tần Lạc Y ôm bạchhồ trong lòng.



      Đám binh linh cũnghai mặt nhìn nhau.



      Tài bắn cungchính xác của Vương thượng sớm đãvangdanh, nhưng con bạch hồ kia chỉ bị thương ở mắtcá chân. Điềunày làm bọn họ có chút kinh ngạc.



      Da LuậtNgạn Tháccũngkhông tức giận,chẳng qua lànhẹ nhàng nhếch khóe môi,vui vẻ nhìn Tần Lạc Y.



      Tần Lạc Y bị nhìn đến ngượng. Nàng vội từbiệt, nhanh chânchạytới chỗ Sơ Tuyết và TháiNam.



      “Tiểu thư…”



      “Chủ tử…”



      Sơ Tuyết và TháiNamcùngnhauchạylại, cũngcùngnhauvươntay định nhậnlấy tiểu bạchHồ tronglòng Tần Lạc Y.



      “Này… Ngươi đángghét!”



      Sơ Tuyết đánhbộp cái, làm rớt cánhtay béđangvươnra của Thái Nam.



      “Hừ! Ngươi mới đángghét,chủ tử là của ta, ngươi dựavào cái gì để cầm đồ giúp nàng?”



      Thái Namtức giận vặn vẹo eo, lớn tiếngquát Sơ Tuyết.



      “Ngươithật buồncười!Ai là chủ tử của ngươi? Ngươi cóbiết bình thường tiểu thư thíchăn gì, làm gì ?”



      Sơ Tuyết xongcòn dùngsức đẩy TháiNamqua bên.



      “Đương nhiên ta biết ! Hừ! Ngươi đừngtưởngrằng chỉ có ngươi mới hiểu chủ tử.



      Thái Namtức giận tới mức dậm chân.



      Tần Lạc Y bất đắc dĩ lắc đầu :



      “Được rồi, đừngồn ào nữa!TháiNam, em ôm nó, SơTuyết, em theo ta học băngbó!”



      Nàng sắp xếp hợp tình hợp lý làm hai tiểu nhà đầu đều rất vui vẻ.



      Da LuậtNgạn Tháccúi đầu cườikhổ khi nhìn màn vừarồi, từ lúc nào đám nha hoàntrở nên khoatrương nhưvậy?



      Khiêm Ngạo cố gắngkhông bật cười,bướclên dùngsức vỗmạnh vào bả vai Da LuậtNgạn Thác.



      “Sao? Vẫn thể so với ta, đúngchứ?”



      xonghắn còn giơ con mồi mìnhbắt đượclên.



      Da LuậtNgạn Thácnhanh chóng khôi phụclại vẻcuồng ngạovà lạnh lùng thường ngày, chépmiệng nóivới Khiêm Ngạo:



      “Cho tới bây giờ, bản vương chưatừngthỏa hiệp với người nào!”



      Da LuậtNgạn Thácnói xongthì khẽ chống bàn tay to,ung dungnhảylên lưng ngựa, ngồi vữngvàngtrên đó.



      Đám binh lính cũngbắt đầu kêu gào ủng hộ.



      Tần Lạc Y ở cáchđó xa đangnhìn bóngdángcaolớn lưngngựa của Da LuậtNgạn Thác, nhìn tư thế oaihungnhư hiệu lệnh thiênhạ của , dường như nàngcó thểthấy đượcsự cuồng mị và khí phách chiến trường của .



      Nàng kìm lòng nổi mà dõi theo gương mặt nam tínhtràn đầy mị lực phương Bắc của , còn cả dángngười rắnchắc.Càngnhìn nàngcàngcảm thấy hai má lại lần nữa đỏ nung…



      Da LuậtNgạn Thácnhư nhậnra điều gì, đột nhiênngẩng đầu, ánh mắt sắc bén lướt qua bốn phía rồi nhanhchóng quaylại, chính xác nhầm lẫn khóa lại đôimắt của nàng…



      Dườngnhư nhìn thấy màu đỏ thẫmtrên gò má nàng, mắthắn chợt lóe ýcười.



      Tần Lạc Y theo phảnxạ nângtay che mặt, nhưng lạiphát độngtác của mìnhquá ràng nên nàngbuông tayxuống.



      Dườngnhư phảnứng xấu hổ của nàngchọccườihắn, khóemôikiên nghị vốn mímchặt nay dần dần gợn những nếp nhănkhicười.



      Nhận ra ánh mắt trao đổi mập mờ của hai người bọn họ,Khiêm Ngạo cưỡi ngựatiến lên, dùngâm lượng lớnkhông , vừa vặn đủ khiến Tần Lạc Y ngherõ, :



      “Xem ra huynh có vốn liếngmê hoặccon nhà người ta!”



      Vài binh sĩ khá lớn mật cũngtiến đến phía trước, bênngười Da Luật NgạnThác:



      “Ôi, nương đỏ mặt kìa!”



      “Vương thượng dũngnhư vậy, chắccô nương độngtâm!”



      đó, đây gọi là “Tương Vương có ý, thần nữ cũngcó tình”đó!” (4)



      (4) Câu gốc là “Tương Vương có ý, Thầnnữ vô tâm”: Câu này dựa theo tích cổ. Vào thời Chiến quốcthì Vu Sơn thần nữ ái mộ Sở Tương Vương, lén xuống phàm trần gặp gỡ, Tương Vương vừa thấy nàngliền giật nảy mình, muốn kết duyên vợ chồng, nhưng tiên phàm cáchtrở, thể như nguyện. Sau khi Tương Vương hồi cungvẫn vẫn nhớ mãi quênthần nữ, Vu Sơn thần nữ vì giải mối tình si của Tương Vương, mới vào trong mộng kết hợp cùng Tương Vương, sau đó tặng ngọcbội chia tay. Sau này Tương Vương lại đến Vu Sơn,xa lánh các giai nhân khác, thần nữ thân,giải thíchtiền duyênđã hết, xin Sở Vương hãy quênchuyện cũ, chuyên tâm vì xã tắc, rồi từ biệt trở về Thiên Đình(lachoacung.wordpress.com)



      Đám binh sĩ lén nhìn Đông LâmVương, thấy Vươngthượng lộ ra sắc mặt tức giận từ thầmnóitrở thành ám chỉ đầy thíchthú.

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương11.1: Kinh hoàng trong rừng


      Editor:Lệ Quỷ



      Beta: Niệm



      Nhữngtiếngcườinói truyền đến, Tần Lạc Y nghemà sắc mặttối sầm,đôi lông mày nhănlại. Nàng dứt khoát xoayngườiđi vào rừng,mắt còn tĩnh lặng.



      “Đủ rồi! Chuẩn bị thôi!”



      Đông LâmVương Da LuậtNgạn Thácbình tĩnh , đôi mắtthâmthúy của nhìn bóngtrắngxinh đẹp biến mất trongrừng…



      Mọi người nhanh chóng im lặng, lên tiếng nữa, sau đó lập tức tản ra.



      Giọng đám lính dần biến mất nơi rừngcây rậm rạp. Tần Lạc Ymột đường thẳng, nànghưởng thụ khí trongtrẻolành lạnh dướiánh mặt trời ấm áp.



      Từng đợt tiếngnướcchảythu hút chú ý của nàng.



      Tần Lạc Y theo thanh ấy, lúc thấy dòngsuốixuất trướcmắt mặt nànglộ vẻ vui mừng.



      Nàng cẩn thận tránhkhỏi những hòn đá, tới gần dòngsuối, nhàng vénáo trắng, cẩn thận rửa sạch.



      Vì vừa nãy phải ôm tiểu bạchhồ nên áo nàngđã sớm dính vết máu.



      Rửa đượcmột lúc Tần Lạc Y đứngdậy, tới cạnhmộtcây rừng.Nàng thong thả ngồi tảng đá lớn đượcđặt dướiđất.



      Ánh nắngmặt trời sau giờ ngọ coi như ấm áp, chiếu vàongười Tần Lạc Y làm nàngcảm thấy ấm áp.



      Nàng từ từ nhắm hai mắt, lẳng lặng hưởng thụ yên tĩnh sau giờ ngọ .



      NhưngTần Lạc Y biết, giờ phút này, nguyhiểmđangtới gần nàng.



      Tần Lạc Y đanghưởng thụ ánh mặt trời đột nhiênnàngcảm thấy có cơn gió lạnh xẹt qua bên tai.



      “Vù…”



      Nàng bỗngtrợn mắt.



      Khộng đợi Tần Lạc Y kịp phảnứng, bóngdángcao to đãnhanh chóng lướt qua nàng.



      Ngay sau đó, chiếcphi tiêu đằngđằngsát khí bị cụcđá làm chệch phương hướng, vữngvàngcắm vào cànhcây bêncạnhTần Lạc Y.



      “A…!”



      Đột nhiên xảy ra chuyện làm tần Lạc Y cả kinh,nàngche môi,ngạcnhiên bật dậy.



      Mà đúnglúc này, trongnháymắt nàngđượckéo vào lồngngựcquen thuộc…



      “Là ta, đừngsợ!”



      Nàng ngẩng đầu định hỏi gì đó nhưng lại giật mìnhkhithấy sắc mặt Da Luật Ngạn Thácnhanh chóng chuyểnthành xơ xác tiêu điều.



      Sau đó đột ngột nhảykhỏi mặt đất, rồi ôm Tần Lạc Ynhảyqua những táncây.



      Tần Lạc Y chỉ thấy choáng vángvô cùng.



      Nàng lấy tay gắt gao che môi ngăntiếnghét chói tai, hai tayôm chặt cánh tay mạnh mẽ của Da LuậtNgạn Thác.



      “Ngoan ngoãn chờ ta!”



      Da LuậtNgạn Thácliếc mắt nhìn ra hoảng sợ trongđôi mắt Tần Lạc

      Y, giọng .



      Sau đó liền nhúnngười thi triểnkhinh công, chỉcòn thấy ánh sángqua lại những ngọncây. Dướiánh mặt trờichói mắt, mấy bóngđen mờ ảo đằng sau nhanh chóng dichuyển.



      tay Tần Lạc Y đè chặt bộ ngựcđangphậpphồng,khuôn mặt nhắn trở nên tái nhợt,ngaycả đôi môi hồngnhuận cũngkhông khống chế đượcmà run rẩy…



      “ĐôngLâmVương, để mạng lại!”



      Tiếng quát tháo hungác vangvọngkhắprừng.



      Đông LâmVương?



      Tần Lạc Y hoảng sợ, xém chút nữa từ cây rơixuống. Nàng gắt gao bám lấy thân cây bên cạnh.



      Đối phương có khí thế mạnh mẽ, thíchkhách nhằmvào Da LuậtNgạn Thác mà đến ư?



      Da LuậtNgạn Thác!



      Tâm Tần Lạc Y phút chốcđau đớn,nàngkhông tự chủđượcmà lo lắng cho .



      Số người của đối phương hình như hề ít, hơnnữa võ cônghọ cũng rất cao cường, Da LuậtNgạn Tháclạichỉ có mình, đám Khiêm Ngạo nhất định còn đangtrongtrận săn bắn bên kia rừng.



      Làm sao bây giờ?



      Tần Lạc Y nhìn quanh bốn phía,muốn tìm kiếmthân ảnhquenthuộc của Da LuậtNgạn Thác.



      Nhưngmà cái gì cũngkhông thấy!



      Nàng chỉ ngheđượctừngđợt tiếngđộngkịch liệt do cànhcây gẫyphát ra. Sau đó toàn bộ khu rừngbỗngdưngquayvề trạngthái yêntĩnh,ngaycả côn trùng cũngmất tiếng.



      “Da LuậtNgạn Thác…”



      Tần Lạc Y sợ hãi gọi. Nàng dám nhúcnhích,tim đập nhanh như muốnnhảykhỏi lồng ngực.



      Tất cả đều im lặng quá mức tưởng tượng. Tại saokhông có tiếngđộnggì vậy?



      Trong lòng Tần Lạc Y hoảng hốt. được, nàngphải tìm đám Khiêm Ngạo!



      Nàng lo lắng nhìn vị trí tại của mình. Mayquá, đâykhông phải chổ cao nhất của cây.



      Nhưngđộ cao này đối với người biết chút võcôngnào như Tần Lạc Y mà , vẫn là thách thức…



      Nàng cẩn thận nắm từngcànhcây gần nhau, cố gắnggiẫmlêncànhcây để trèo xuống, ai ngờ…



      “A…”



      Cả người Tần Lạc Y nghiêng về phía sau, ngã xuống dưới.



      “Bịch” tiếng, lưngnànghunghăngtiếp xúc với đất.



      May mà có lớp tuyếtdày đọnglại, nếu bất cứtảng đá nào nhô lên cũng đủ lấy mạng Tần Lạc Y.



      Tần Lạc Y cảm giác như lục phủ ngũ tạng của nàngđều rớtra ngoài. Nàng cố nén đau đớn người mà đứngdậy.



      “Da LuậtNgạn Thác!”



      Nàng thử hét to tên .



      “Á !”



      Nơi mắt cá chânTần Lạc Y truyền đến đợt đau đớn.



      Nàng cúi đầu nhìn, ra chiếcgiầy biến đâu mất, chỗxương mắt cá chântất nhiên bị trật.



      Da LuậtNgạn Thácđã đâu rồi?



      Tại sao tiếngđộngnào?



      Chẳng lẽ



      !



      Tần Lạc Y cảm giác như đất trời sụp đổ, nàngkìm nénkhông khóc, chống cái chânbị thương từngbướcmột vềphía trước.



      Ngay lúc nàngđangnghi ngờ sợ hãi chợt có ánhsángmàu đỏ lóe lên bên khóemắt nàng



      Tần Lạc Y thở mạnh, nàngcúi đầu nhìn dòngsuối vốntrongveo bên chân nàngmà nay bắt đầu từ đầu nguồn, cómấy mảng nướcmàu hồngnhạt chảy xuống, từngmảng màuhồngnhànnhạt dần dần chuyển thành màng lớn màuđỏ…máu?

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương11.2: Kinh hoàng trong rừng


      Editor:Lệ Qủy



      Beta: Niệm



      “A…”



      Cảnh tượng khủng khiếp như tia sét nhanh chóngđánhthẳng vào đầu Tần Lạc Y.



      Nàng cúi đầu sửngsốt lúc, sau đó lập tức sợ hãi hét toáng lên.



      Nếu Tần Lạc Y chỉ nhìn thấy từngmảng máu tươi khôngthôi chưađủ dọa nàngsợ đến kêu ra tiếng.



      Bởi vì nàngtinh thông y thuậtnên quenthấy máutươi,nhưng điều thực làm nàngcảm thấy khủng khiếp làphía dòngsuối có thi thể nổi lềnh bềnh.



      Tay Tần Lạc Y run rẩy lợi hại, đầu óc nànggiống như mất ý thức.



      Da LuậtNgạn Thác…



      Nghĩ đến đây, Tần Lạc Y chẳng thèmquantâm tới đau đớntruyền tới từ mắt cá chân. Nàng giẫmlên băngtuyếtrétlạnh,chạyvề phía dòngsuối.



      “Da LuậtNgạn Thác?”



      Tay nàngrun run, nàngmuốn xác định thi thể kia khôngphải là người trong lòng nàngđangnghĩ tới.



      Khi nhìn gương mặt của thi thể nànglập tức hítvào hơi, đôi mắt vì hoảng sợ mà trừngthật to…



      Người nọ tất nhiên phải Da LuậtNgạn Thác,nhưng mà hai cánhtay của bị kẻ khácchặt đứt…



      Tần Lạc Y chưabao giờ gặp phải chuyện tình kinh khủng như vậy. Nàng nhịncảm giác buồnnôn xuống, trongmắt chứa nước, thân thể ngừng lùi về phía sau.



      “A…”



      Cuối cùngnàngkhông nhịn nổi nữa, sắc mặt trắngbệchchạyvàobờ, cầm làn váy lên rồi vùi đầu chạyvào đường cũ.



      Nhưngkhông ngờ nànglại đột nhiên đụngvào lòngngựcấm áp mang theomùi máu tanh,làm cho nàngngaylập tứchoảng sợ thét chói tai.



      “A…a…”



      Trong nháymắt tiếp theo,mội nàngbị bàn tay gắt gao bịt lại.



      “Đừngkêu nữa, là ta.”



      đỉnh đầu vanglên giọng quenthuộc, trấn an Tần Lạc Y.



      “Da Luật…”



      Tần Lạc Y ngẩng đầu. Lúc nàngphát người nọ làDa LuậtNgạn Thác, liềnđánhliên tục vào ngựchắn, mặc cho DaLuậtNgạn Thácôm chặt lấy nàng, nàngvẫn cứ khóckhôngthành tiếng, run rẩy trốn tronglòng ngựchắn.



      “Ồn rồi, sao rồi.”



      Da LuậtNgạn Thácđưa tay vỗ vỗ Tần Lạc Y, nhẹnhàng trấn an sợ hãi của nàng.



      Tần Lạc Y đangkhócnên tất nhiên phát rahai mắt lóe ánh sáng kỳ dị, nàngcũngkhông chú ý tớiđôi bàn tay cứngngắcđangkhoác lên lưng nàng.



      Ýniệmgiết người vốn còn tụ trongđầu tiêu tán,nhưng vào lúc nước mắt nàngthấmướt ngựchắn, lại như có cơnmưa mát lạnh rơi xuống, lập tức dập tắt tia sát ý còn sótnơi mắt .



      Cảm nhậnthiênhạ tronglòng còn run rẩy, lý trí trở lại:



      “Y nhi, đừngkhóc!”



      Thân hình Da LuậtNgạn Tháccũngtừ từ thả lỏng,hai tayhắn dịu dàng xoa lưngnàng, bắt đầu vỗ nhè .



      “Ta nhìn thấy máu… Còn thấy… thi thể kia…”



      Nàng hoảng sợ dám tiếp.



      Nàng từngnghĩ, nhắt định bị giết chết.



      “Nàng đanglo lắng cho ta? Bọn chúng còn chưacó bản lĩnhlấy mạng Đông LâmVương ta!”



      Da LuậtNgạn Thácthấy Tần Lạc Y khẩntrương như vậyliền giọng cười .



      Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lập tức đẩy Tấn Lạc Y ra.



      Đôi mắt màu đen của nhìn Tần Lạc Y từ xuống dưới.



      “Chết tiệt, nàngdám nhảytừ cây xuống?”



      Tiếng gầm giận dữ còn kèm đau lòng rất lớn.



      “Ta thấy dường như đối phương có ít người, nên ta cho rằng…”



      Nàng sợ hãi nắm chặt vạt áo trướcngựchắn…



      Ngay sau đó, Tần Lạc Y liền bị Da LuậtNgạn Thácgắtgao kéo vào trong lòng.



      “Vương thượng!”



      Giọng lo lắng của Khiêm Ngạo truyền đến.



      “Vương thượng…”



      Phía sau Khiêm Ngạo là đám binh sĩ mang theo binh khí, bọn họ đều lao ra

      từ rừng.



      Nhìn thấy Da LuậtNgạn Thác, ai cũngrất nhanh biếtchuyện gì xảy ra, tất cả mọi người vội quỳ xuống.



      “Thuộchạ tới chậm, bảo hộ bất lực (1), mong Vương thượng giáng tội!”



      (1) hết sức bảo vệ



      “Bản vương sao!”



      Da LuậtNgạn Thácnói, tuy nhưng ánh mắt vẫnkhông rời khỏi người Tần Lạc Y.



      KhiêmNgạo vội vàngđến cạnhDa LuậtNgạn Thác:



      “Ta dẫn huynh xungquanh tìm kiếm!”



      Da LuậtNgạn Thácgiơ tay lên:



      cần, lập tức về phủ, Y nhi bị thương!”



      Ánh mắt gắt gao khóatrên chânphải khậpkhiễng của Tần Lạc Y.



      Người muốn giết Đông LâmVương nhiều khôngkể hết, cho nên quá quenthuộc, nhưng đột nhiênhôm nay sợ, sợ vì mìnhmà Y nhi vô tội phải chết.



      Giống như lúc nãy, nếu phát đúnglúc, erằng Y nhi sớm vongmạng dướimũi phi tiêu kia.



      tuyệtđối bỏ qua cho người có ýđịnh thương tổn Y nhi, bởi vậy lúc nãy vừa xuống tayđã có thể ngoan tuyệtnhư thế.



      “Ta… Ta sao!”



      Tần Lạc Y thấy Da LuậtNgạn Thácnhìn chằm chằmchânphải bị thương của mìnhthì vội vã .



      “Nữ nhânngốc, sao ngoan ngoãn chờ ta trở lại?”



      Da LuậnNgạn Thácvừa nghĩ tới chuyện nàngnhảytừ trêncây xuống, lòng vẫn còn đau.



      biết nànglo lắng cho , chắcchắnlà vậy, tronglòng nàngcó !



      Ngay sau đó, ngẩng đầu nhìn chiếcgiày treo cây.



      nhanh chóng đứngdậy, nhúnngười nhảylên cây,ngaylập tức giày của Tần Lạc Y nằm trongtay .



      “Giày của ta…”



      Tần Lạc Y ngượng ngùng kêu tiếng.



      Giữa lông mày Da LuậtNgạn Thácvẫn còn có nét tứcgiận, cầm chiếc giầyxinh xắn kia đến trướcmặt nàng.



      “Nhấc chân!”



      ra lệnh.



      Tiếp đó, trướcvẻ mặt ngạcnhiên của mọi người, quỳmột chândưới đất, để cái chânnhỏ bị thương của Tần Lạc Ydẫm lên đầu gối mình, giầy cho nàng.



      Tính cả bản thân,Tần Lạc Y lập tức nghethấy thanhhít vào của mọi người.



      Đông LâmVương cao cao tại thượng, vậy mà hềcố kị ở trướcmặt thuộchạ mìnhđi giày cho nữ nhân!



      Ngay sau đấy, Tần Lạc Y liền bị Da LuậtNgạn Thácôm lấy…



      “Lập tức hồi phủ!”



      Da LuậtNgan Thácra lệnh tiếng, rồi mang theo binh sĩ rời rừng.



      Tần Lạc Y gắt gao dán vào ngựchắn, nghetiếngtim đậpvữngvàngcủa , lòng nàngcũngtheo đó mà bay bổng, dườngnhư cũngan toàn…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :