1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Liêu Vương Phi - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương6.3:Lúcnàyđưara lời thề


      Edit: Cà rốt



      Beta: Yến Bis + Lệ Quỷ



      Tần Lạc Y vẻ mất tự nhiên, nàngcẩn thận lấymệnh phù ra, đưa cho Tang Tấn.TangTấn híp mắt, nhìn kĩmệnh phù đangcầm trongtay. Đột nhiên, ôngtrừngto mắt!



      Đây là mệnh phù của Đông LâmVương! Mệnh phùđượclàm từ vàng ròng,bên trongkhắcmột khối ngọctuyệtthế, ngọctrơn bóng, màu sánglong lanh chiếu lên tơ vàng, mà ởgiữa mệnh phù còn có ấn ký của hoàng thất Da Luật.



      Mặt khắcchữ Khiết Đan,mặt trái viết: ‘Mệnh phùĐông LâmVương nước Khiết Đan!’



      Sắc mặt TangTấn sữngsờ, ông lập tức nângmí mắt, nhìnkhuôn mặt nhắn vô tội của Tần Lạc Y.



      ”Da LuậtNgạn Tháctặng con vật này ư?” Giọng phalẫn hận ý và tức giận.



      còn nghi ngờ gì nữa!Nếu sao ông lại thấy thịvệ mấy ngày nay rất cungkính với Tần Lạc Y? Hóa ra nàngđanggiữ mệnh phù của Da Luật Ngạn Thác! Nhưng tạisao Da LuậtNgạn Tháclại đưa mệnh phù cho Tần Lạc Y?Lẽ nào Y nhi và … ?



      Tang Tấn dám nghĩ tiếp, ông sợ nếu suynghĩ của ông là đúng!



      Tần Lạc Y nhìn vẻ mặt cha nuôi ngàycàngkhó coi, nàngsợtới mức vội vàng gật đầu:



      ”Vâng,là Da LuậtNgạn Thácđưa cho con…”



      ”Y nhi, con… con vậy mà dám nhậnđồ kẻ thù đưa?Con… biết xấu hổ!”



      Tang Tấn giận giữ gầm lên, ánh mắt giống như có thểphunra lửa. Cơn giận kìm đượckhiến ông lớn tiếngtráchnàng. Nước mắt Tần Lạc Y rơi lãchã, nàngvội vàngquỳgối, nức nở:



      ”Cha nuôi bớt giận.Lúc trướcY nhi quả biết ýnghĩa của vật này!”



      Tang Tấn tức giận hừ tiếng, ông biết Lạc Y đơnthuần, nhất định là do Da LuậtNgạn Thácbắt buộc. DaLuậtNgạn Tháctuy còn trẻ, nhưng cá tính lại thâmtrầmlãnh túc. nắm binh quyền Khiết Đan trongtay. Trênchiến trường mạnh như vũ bão, tàn nhẫngiết kẻ thù khiến kẻkhácnghequa sợ, điểm đó ông đượcchứng thực.Ôngchính mắt thấy Da LuậtNgạn Thác mang theo mấy ngànbinh lính xungphong liều chết chiến trường, khí thế ngúttrời gì cản nổi. đến đâu tiếngoán thánvangngậptrời đến đó, mặt đất chất đầy những bộ phậncơ thểhoặcchântay cụt của người chết. Binhlính và dân chúng BộtHải chưatừngtrải qua trận chiến khiếp đảm như vậy, họ sợhãi chạytán loạn khắpnơi. Tần Lạc Y đến chiếntrận, nên nàngkhông biết mặt Ma vương tàn ác này củaDa LuậtNgạn Thác. Mà Da LuậtNgạn Thácvì thamluyếnvẻ đẹp của Lạc Y, nên dồn hết tâm tư vàthủ đoạn, hơnnữa Da LuậtNgạn Thácsinh ra tuấn tú, TangTấn rất sợ Lạc Y đơn thuần bị mê hoặc.



      Tần Lạc Y quỳ đất, nhìn cha nuôi rơi vào trầmtư,lòng nàngcàngrối bời:



      ”Cha, cha hãy tin Y nhi! Lúc trướcY thực biết thứ này là gì!”



      ”Hừ, vậy giờ con biết, còn đem trả lại? Khônglẽ con luyến tiếc vinh hoa phú quý mang đến chocon?Hay con thíchhắn?”



      Tang Tấn tức giận hỏi. Nếu Y nhi giống những gì ôngvừa , vậy ông tình nguyện mất nữ nhi này.



      , cha nuôi,con có…”



      Tần Lạc Y liều mạng lắc đầu, hoa lê đái vũ khóc.



      Nàng dám tin cha nuôi những lời này, tạisao cha tin nàng? Trong lòng nàngdấy lên mâu thuẫn,mâu thuẫn vì lời cha , mâu thuẫnvì rungđộngkhóhiểu mà bản thân dànhcho Da LuậtNgạn Thác. Hắnlà ngườinam tử phương bắc, độc hữu (1) hơi thở cuồng ngạo… mắtlạnh lại thoáng dịu dàng… lồng ngựccứngrắn nhưng cũngrấtấm áp…vì thân thể nàng bị lạnh nên luôn thấy nóng, ấm… Còn cả nụ hôn làm nàng xao độngnữa… ,nàngkhông thể nhớ đến vào lúc này!



      (1) Độc hữu: mìnhmìnhcó điều gì đó, mìnhmìnhsở hữu thứ nào đấy.



      Nàng sắp điên rồi! Giữanàngvà chỉ có thù hận, khôngcó khả năng xảy ra tình … TangTấn nhìn bộ dángTần LạcY, tronglòng dânglên nỗi khôngđành, ông thở dài hơi, :



      “Được,nếu đúngnhư con , hôm nay con phải thề! Thề conkhông thích , khi nhậnsự đau đớn khi mất đingười thân!!”



      Tang Tấn nhìn Tần Lạc Y quỳ mặt đất, giọng điệu bứcngười! Tuy ông khôngnhẫntâm, nhưng ông thể để nữnhi sa vào lưới tình với kẻ thù. Tần Lạc Y hoảng sợ thốtmột tiếng, mắt trợn to, khó tin nhìn TangTấn,lời thề này vậymà khiến nàngkhông ngừng đau đớn!



      giống như loại ly biệt, tâm nàngphút chốcbị đàokhoét, mục rỗng…



      ”Sao? Còn thề? Nếu con lòng với Tanggia, trungthành vì nước Bội Hải, nhớ đến ơn ta nuôi dưỡng connhiều năm, con hãy thề ! Nếu , TangTấn ta thềchưatừngcó người con nào tên Lạc Y!”



      Tang Tấn cố nén đau lòng . Tần Lạc Y gắt gao ômngực, đè ép nỗi thống khổtronglòng,như muốn đề phòngnó cấp tốc nhảylên vậy.



      Môi nàngtái nhợtnhư cánhbướm run run:



      ”Ta, Tần Lạc Y lúc này thề… Nếu… Nếu… ” TầnLạc Y chịu đựngcơn đau toàn thân,đứt quãng thề.



      “Bốp!” tiếngvangthật lớn, cửa Tỏa DiệpHiênmở ra.

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương6.4:Lúcnàyđưara lời thề


      Editor:Cà Rốt



      Beta: Yến Bis + Lệ Quỷ



      ”Y nhi, cần thề!” tiếngnói lạnh lùng đột ngộtvanglên, giống nhưgiọng của Tử Thần, lạnh băng, khôngcảm xúc.



      Tần Lạc Y và TangTấn đều bị lời này làm sửngsốt, haingười quayđầu về nơi phát ra thanh. Chỉ thấy DaLuậtNgạn Thácđanglạnh lùng đứngngoài cửa Tỏa DiệpHiên,dángngười cao lớn dũngmãnh, che khuất cả ánh mặttrời. Ánh mắt rét lạnh, lên sát ý. ThânmìnhTần Lạc Ykhẽ run, nàng ngẩng đầu, đôi mắt chứađầy kinh ngạc, lạithấy Da LuậtNgạn Tháccao cao tại thượng về phíanàng. Ngay sau đó, nàngliền bị Da LuậtNgạn Tháckéo mạnh, cả người nàngngã vào lồng ngựccứngrắn mà mềmmạicủa .



      ”Da LuậtNgạn Thác, ngươi muốn làm gì?” TangTấnkhông kìm đượcgiận giữ khi thấy hànhđộngcủa Da LuậtNgạnThác, ông tức tối quát to. Tần Lạc Y cũngbị độngtác củaDa LuậtNgạn Tháclàm cho vừa thẹn vừa giận,khuôn mặtvốntrắngnõn nay xuất chút đỏ ửng.



      ”Thả ta ra…” Nàng vội vàngmuốn tránhthoát.



      Da LuậtNgạn Thácdùngvẻ mặt lạnh lẽo nhìn TangTấn,hắnđể mặc Tần Lạc Y đanggiãy dụa tronglòng,tay nhanhchóng cố định người nàng, thả lỏng dù chỉ chút ít.Bên môi Da LuậtNgạn Thácnở nụ cườirét lạnh.



      ”Bản vương muốn nữ nhân, sao có thể vì mộtlời thề mà từ bỏ?!” Giọng nóingạomạn xen lẫn khí thếvương giả.



      Tần Lạc Y ngẩnngười, nàngngẩng đầu, nhìn bóngdánganhtuấn cao cao tại thượng trướcmặt, tim khẽ ” Thịch” mộttiếng. Lời có ý gì? Tang Tấn vừa thấy thế, càngtứcgiận,ông lớn tiếngnói:



      phải ngươi muốn Y nhi thế nào Y nhi phải thế đấy!”



      “Ồ? Vậy ư?” Da LuậtNgạn Thácvuốt cằm,xoaymặt Tần Lạc Y lại, ngón

      tay thon dài nângkhuôn mặt non mịn của nàng.



      ”Sao bản vương lại có cảm giác Y nhi thíchmìnhnhỉ?” Câu thốt ra khiến Tần Lạc Y cả kinh,TangTấnthiếuchút nữa tức đến thổ huyết (1).



      (1) Thổ huyết: Phunra máu.



      ”Y nhi, con , con có thíchhắn ?”Ánh mắt TangTấn mangkhí thế bức người quét qua Tần Lạc Y,ông thể chấpnhận đượcđiều này.



      , con thíchhắn… Ngươi buông tara…” Mặt Tần Lạc Y đỏ bừng, nàngtheo bản nănglớn tiếngphủnhận, đôi mắt đẫm nướckhiến Da Luật Ngạn Tháccàngthêmđau lòng.Nghe nàngphủ nhận, sắc mặt Da Luật NgạnTháccàngthêmtrầmtrọnglàm kẻ khácphải hãi hùng.



      ”Y nhi, cha muốn con ngaytrướcmặt thề, lặp lại lờithề vừa rồi!”Tang Tấn thở hổn hển, lớn.



      ”Cha nuôi,hu…” Trong lòng Tần Lạc Y vừa tức vừa vội,đến cũng nổi.



      vớ vẩn! Bản vương thân huyết sát (2), khi gặpbản vương ngay cả hungthần quỷ dữ đều phải e ngại nétránh, chỉ là lời thề nho mà cũng đòi khắcbảnvương?”



      (2) thân huyết sát: Cả người mang theo mùi máu tanh,sát khí.



      ”Ngươi…” TangTấn nhất thời bị hungbạo tỏa ra từngười Da Luật NgạnTháclàm sợ hãi, giọng ông theo đócũngrun rẩy. Tần Lạc Y cũngvì hơi thở lãnh khốcnơi màngừng khóc, nướcmắt còn rơi nữa. Nàng mở tođôi mắt kinh ngạcnhìn nam tử đangôm thắt lưngmình. GiữamiDa Luật NgạnThácchứasự tàn ác trầm,mắt lạnh nhưchimưng,nhìn Tang Tấn gằn từngchữ:



      “Bản vương… nhất định… phải có được… Y nhi!”Tiếnghắn vangvọng. Rất nhanh có thể ngheđượcâm thanh hít vàođầy tức giận của TangTấn trong khí. Tần Lạc Y cảkinh,trongđầu nàngtrốngrỗng,nàngquêngiãy dụa, tròngmắt trừngthật to!

      ”Y nhi, theo bản vương!” Mệnh lệnh uy nghiêm còn kèm chút hờn giận.



      Da LuậtNgạn Tháckhinh miệt đảo mắt qua ngườiTangTấn.Tuy từng tôn kính TangTấn nhưng hôm nay ông tathế mà dám bức báchLạc Y, làm hận thể ngaylậptức hạ lệnh chém chết ông ta! Dứt lời, thèm đểý đến cầu xin của Tần Lạc Y, giữ chặt nàngphía sau,bướcra hiên ngoài. Tần Lạc Y sửngsốt, quênkéo tay về,chânnhỏ tự chủ về phía trước. Thânthể già yếucủa TangTấn cũngvội tiến lên. Da LuậtNgạn Thác nhíumi, hắngiơ tay với thị vệ, thị vệ canhcửa nhậnlệnh,nhanh chóngnhấc binh khí ngănkhông cho TangTấn tiến lên. Ông lo lắngnhìn phía trước… Mùi vị nguyhiểmlập tức tràn ngậpbốn phía TỏaDiệpHiên… Ánh mắt Tần Lạc Y hốt hoảng, nàngkiễng mũichân, đôi tay bé nhanh nhẹnnắm lấy cánh tay trángkiệt:



      ”Xin ngươi đừngđối xử với cha nuôi ta như vậy!”Nàng ôm chặt tay trong ngực, nàngchỉ sợ độtnhiên hạ lệnh mà nàngsợ hãi.



      ”Chỉ cần Y nhi ngoan ngoãn nghelời ta!” hungbạotrên người Da Luật NgạnThácgiảmđi ít, dùngánhmắt sâu xa khó lường nhìn thẳng nàng. Nàng cúi đầukhông lên tiếng, tránhđi ánh mắt nóngrực nơi đỉnh đầu. Nàngnhìn bàn tay ngăm đen mạnh mẽ đangbao lấy taymình. Tay rất ấm, lòng bàn tay thô ráp, cọ sát trái timmẫn cảm của nàng, hơi nónglại lần nữa đôi mánàng.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương7: LạcY gặpnguy hiểm


      Editor:Nhoc ZauTay



      hùngmúa kiếm



      Ảđào hát khúcthê lương



      Từ xưa đến nay hồngnhanluôn bạc phận



      Nước mắt tắm ướt gốc Bồ Đề.



      **********



      Từ khi Dạ LuậtNgạn Thácđưa nàngtrở về từ TỏaDiệpHiên, vẫn cấm nàng bao giờ đượcbướcvào đó lầnnữa, nhưng bây giờ việc duy nhất nàng có thể làm cho chanuôi là đưa tất cả đơn thuốc và các loại thảo dượccần dùngcho đại phu trongphủ.



      tại bệnhcủa cha nuôi còn phát tác, bản thâncũngthấy đỡ lo hơn.



      Chăm sóc cẩn thận,nếu có gì sai sót đừngmong sống nữa.



      trướcgiờ vẫn lạnh lùng và bá đạo như thế.Nhưngngaylúcnày, nửa ngườiTần Lạc Y đangtreo lơ lửngngoài khôngtrung, còn TháiNamthì nhìnnàngsợ hãi.



      “Chủ …chủ tử. Người mau xuống ! Nếu người rơixuống bị thương hay làm sao, TháiNamkhông gánhđượchếttội!”



      Tần Lạc Y đangtreo người bờ tường cũngbị dọađến nỗi chânphát run, nhưng nàngchỉ muốn trèo lên đây đểnghĩ cáchra đượccửa sau của Tỏa Diệp Hiênmà thôi.



      Nàng phải gặp cha nuôi,giải thíchvới cha mọi chuyện.



      Ngày hôm đó cha nổi giận,mà nàngcũngkhông cất tiếnggiảithích, vậy sao coi được?

      “Thái Nam, ngươi…ngươi đừngồn ào thế, ta sợ lắmrồi, để thị vệ bắt gặp xongđời mất!”



      “Chủ tử…Vương thượng…”TháiNamsắp khócrồi.



      Tần Lạc Y vừa ngheTháiNamnhắcđến hai chữ Vươngthượng, sợ đến mức sảy chân, suýt nữa té từ bờtường xuống.



      “Aaaa!”



      Thái Nambị dọa ngaylập tức hét lên



      Tần Lạc Y bị tiếngthét của TháiNamhù ngaylập tức ngãtừ bờ tường xuống.



      Trải qua hồi lâu, nàngđangđịnh lên tiếngtráchmóc TháiNamdễ bị hùdọa, đột nhiên…



      Nàng nhìn thấy thân ảnh cao to của từ xa đangtiếnđến, còn có ý cười lạnh lùng nơi khóemiệng, cuối cùngcũngphát vì sao vừa rồi TháiNam lại kêu thảmthiết như thế.



      Ngay sau đó, Tần Lạc Y chânmềmnhũn, hai tay bámchặt lấy bờ tường nhưng cũngvô ích, thoáng cái đau đếnmức phải buông tay.



      Xong rồi!



      Từ độ cao này mà ngã xuống, cho dù chết cũngtàn tật mất!



      Nàng lấy tay che hai mắt, chuẩn bị chấpnhậnhiện thực tànkhốc.Nhưng khi nàngđangchuẩn bị chờ đợi đau đớn thìcơ thể lại rơi vào vòngtay ấm áp của Dạ LuậtNgạnThácmột lần nữa



      Dạ LuậtNgạn Thácbuồncườinhìn người con tronglòng mìnhhình như bị dọa đến ngẩnngơ.



      Nàng muốn làm gì?



      Hôm nay Khiêm Ngạo đến phủ bái kiến,chỉ lúc ở bên cạnh, nàng chạyđến đây rồi.



      Khi nhìn thấy Tần Lạc Y đangtreo mìnhtrên khôngtrung, con ngươi thâm sâu nheolại, khóemiệng hơi giươnglên, ra…



      Nhưngkhi thấy nànggặp nguyhiểm, chính cũngbị dọađến mức tim muốn ngừng đập. rất tức giận,ngaylúc ấy lạithấy nàngrơi xuống.



      kinh hãi, ngaylập tức thi triểnkhinh công, haicánhtay rắn chắnvững vàngđón đượcngười nàng, sau đó liềnquayngười nhảyxuống mặt đất.



      “Aaaa!”



      Khoảnh khắccơ thể lơ lữnggiữa trung, Tần LạcY sợ đến mức hô thành tiếng, sợ đến mức nhắm chặt haimắt.



      Khuôn mặt nhắnvùi vào vòngngựccứngrắn mang theo hơiấm, hai tay bám chặt lấy cánhtay , rất sợ bị rơi khỏivòngtay .Nàng chưabao giờ nghĩ bản thân lại có ngàynhưchimnhỏ bay tới bay lui trung thế này.



      “Y nhi, nàngđanglàm gì?”



      Sau khi ôm Tần Lạc Y tiếp đất an toàn,Dạ LuậtNgạnThácbắt đầu nổi lửa giận, lẽ nào nàngkhông biết làm như vậyquá nguyhiểmsao?



      May mà kịp thời phát ,nếu hậu quả thậtkhông dám tưởng tượng!



      “Nếu ngươi xuất phía sau khiến ta hoảnghốt, làm sao tự nhiên ta lại rơi xuống được.”



      Tần Lạc Y nhắm chặt hai mắt, lí nhí lên tiếngtráchcứ.



      “Ý nàngnói là do ta sao?Đúng là to gan, ai cho các nàngtrèo tường?



      Dạ LuậtNgạn Tháctức giận rốngto, tronggiọng uynghiêm vẫn chứa đựngyêu thương.



      muốn tay bóp chết nàng

      tiếngrốngkhiến lỗ tai của Tần Lạc Y đau đớn,cònTháiNambị dọa đến mức quỳ sụp dướiđất dám độngđậy.



      “Thái Nam, vì sao ngươi ngănchủ tử của mìnhlại?”



      Thanh nguyhiểmkhiến người nghebất giác phát run.



      “Xin Vương thượng tha mạng. Lần sau… TháiNam dám nữa!”



      Thái Namlập tức sợ đến khócnấc lên.



      Vẻ mặt Tần Lạc Y kinh hoàng, vội vã đứnglên chắntrướcmặt TháiNam, cao giọng thừa nhận.



      “Ngươiđừngtráchnàngấy, tất cả đều là chủ ý của ta! Aibảo ngươi… cho ta vào Tỏa DiệpHiên!”



      Dạ LuậtNgạn Thácrất hứngthú nhìn Tần Lạc Y bảo vệchính nghĩa, biết là nha đầu này nhẫnnhịn nhiều nênnhânhôm nay xả hết. than tiếng, quaysangTháiNam, giọng có kiên nhẫn:



      “Đứng lên , bản vương muốn chuyện như thếnày còn xảy ra lần nữa!”



      dễ dàngtha cho TháiNam, chỉ vì đó là người Tần Lạc Y muốn bảo vệ.



      Tần Lạc Y lúc này mới thả lỏng đượcđôi chút.



      Dạ LuậtNgạn Thácphất tay cái, nhìn thân thể béđứngmột bên, giọngnói trầmthấp của vanglên



      theo ta, ta đưa nàngđi gặp người nàngmuốn gặp!”



      xongliền quayngười về hướng ngược lại.



      biết chắcchắnnàngsẽ theo



      “Người mìnhmuốn gặp?”



      “Là ai nhỉ?”



      Trong lòng Tần Lạc Y ầm tiếng, ngaylập tức đuổi theo .

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương8.1:Tình ý nồng đậm


      Editor:Nhoc ZauTay



      Bích đào cánhrải khắpđất trời



      Chẳng phải người thường đếm hoa rơi



      Thâm sơn cùngcốc tình xa cách



      Chỉ tiếc hoa kia chẳng nỡ rời



      Gió mưa chẳng ngănnổi đôi mình



      Xuân thời vẫn đến khúcđiêu linh



      Khiến vua say mê mà đâu biết



      Tỉnh mộng chia phôi cạn nghĩa tình.



      ********



      Khi Tần Lạc Y còn mang theo vẻ mặt nghi ngờ đitheo Dạ LuậtNgạn Thác đến phòng khách, lại phát mộtbóngdángquenthuộc ở đó.



      “Tiểu thư…Tiểuthư!”



      Sơ Tuyết vừa nhìn thấy Tần Lạc Y, kích độngđến mức lậptức chạylên ôm lấy nàngthật chặt rời.



      Tần Lạc Y cũngvô cùngkích động, đôi mắt đẹp củanàngnhất thời ầng ậc nước, đôi tay nhắnkhẽ vuốt đầu SơTuyết.



      “Sơ Tuyết? Là em sao?”



      Giọng vốn nhàng của Tần Lạc Y vì xúc độngmàngữ điệu hơi run rẩy, nàngvẫn chưathể tin người mìnhvừanhìn thấy.



      “Tiểu thư, là Sơ Tuyết, là em Sơ Tuyết đây! Em còn tưởng đời này baogiờ đượcgặp tiểu thư nữa!”



      Sơ Tuyết vừa khócvừa , đôi tay gầy kéo kéo áo Tần Lạc Y.



      Tần Lạc Y từ từ kéo Sơ Tuyết từ tronglòng ra,nhìn kĩ khuôn mặt nhắn thân thuộc của Sơ Tuyết, vìkhócmà hốc mắt đỏ cả lên, mặt liền nở nụ cười vui vẻ.



      “Là Sơ Tuyết, đúnglà Sơ Tuyết rồi, ta hề nhìn lầm!”



      Khiêm Ngạo lắc đầu cườikhổ, đến bên Dạ LuậtNgạnThác, ngữ khí nhàn nhạt:



      “Sao tự nhiên ta thấy có cảm giác tội ác ở đây vậy?”



      Dạ LuậtNgạn Thácgiương đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạolênnhìn khuôn mặtđangtỏ vẻ chế nhạomình.



      Tội ác? Nhìnbộ dạngcủa cũngđâu giống kẻ ác!



      hừ lạnh tiếngkhông gì.



      Khiêm Ngạo hề sợ hãi gương mặt lạnh lùng củaDạ LuậtNgạn Thác, lấy cùi trỏ huých Dạ LuậtNgạnThácmột cái.



      Dạ LuậtNgạn Tháckhông nhịn đượccau mày nhìn Khiêm Ngạo.



      “Có vẻ huynh và Tần Lạc Y vẫn chưacó tiến triểngì phải!”



      KhiêmNgạo cườità tà .



      Chớp mắt, Dạ LuậtNgạn Tháccho Khiêm Ngạo cú thúc xuống bộ hạ.



      “Ôi…”



      KhiêmNgạo cố ý bày ra vẻ mặt thống khổ.



      “Huynh lại có chỗ trút giận đấy à?”



      như hét lên

      Động tác của hai người đàn ông thu hút chú ý củaTần Lạc Y và Sơ Tuyết.



      Điều khiến Tần Lạc Y ngờ đến là, Sơ Tuyếtvừa đó chạyđến bên Khiêm Ngạo.



      “Chàng có sao ?”



      Khuônmặt tỏ vẻ quantâm và lo lắng.



      Tần Lạc Y tronglòng chấnđộng, tỏ vẻ thể tinđượckinh ngạcnhìn Sơ Tuyết.



      Khiêm Ngạo đượcngười đẹp quantâm, vui mừng khôngthôi. liền đứng thẳng người, dùngkhuôn mặt tràn đầy nhutình nhìn về phía Sơ Tuyết.



      “Ta sao, đượcgặp Đông LâmVương ta mừng quá mà thôi!”



      Giọng ôn nhu của có cả cưngchiều Sơ Tuyết trongđó.



      Sơ Tuyết nhướn mày,khuôn mặt nhắntràn đầy nghi hoặc.



      Phấn khích cũngkhông cần thể như vậy chứ?



      Dạ LuậtNgạn Tháctrongmắt lên vẻ ngạcnhiên.



      Lập tức khóemiệng nhếch lên, nhàng để taylên trán,cúi đầu cười yếu ớt.



      “Sơ Tuyết!”



      Thanh từ hướng Tần Lạc Y vanglên.



      Nàng đứngở đó, liên tục kinh ngạcnhìn Sơ Tuyết và Khiêm Ngạo.



      Nhìn hai người họ cử chỉ thân mật, chẳng lẽ Sơ Tuyết và người đó



      Tần Lạc Y tronglòng cả kinh,mà lúc này nàngmới nhìn rõy phụctrên ngườiSơ Tuyết là trangphụccủa tộc KhiếtĐan.

      Sao con bé có đượcnó?



      Trời ạ!



      Sơ Tuyết hiển nhiên cũngnhìn thấy nghi vấn và khó hiểu của Tần Lạc Y



      Khuônmặt nhắncủa nàngcẩn thận đến trướcmặt Tần Lạc Y.



      “Tiểu thư…”



      Nàng cúi thấp đầu đến mức thể thấp hơn đượcnữa.



      “Sơ Tuyết, em…”



      Tần Lạc Y cảm giác ngựctê rần, nên lời.



      Mà nướcmắt lại như từnghạt ngọcrơi xuống.



      “Tiểu thư…”



      “Chủ tử…”



      Hai thanh đồngloạt vanglên.



      Sơ Tuyết và TháiNamđứngsau lưngTần Lạc Y cùnggiậtmình, tiến lên đỡ lấy Tần Lạc Y.



      “Này, ngươi đượcđụngvào chủ tử, đều tại ngươikhiến chủ tử phải khóc!”



      Thái Namthấy chủ tử rơi lệ, tức giận đến mức đẩy Sơ Tuyết ra mắng.



      “Chủ tử? Chủ tử cái gì? Người là tiểu thư nhà ta, phải chủ tử của ngươi!”



      Sơ Tuyết cũngkhông tỏ ra yếu kém.



      Chỉ thấy khuôn mặt ươngngạnh của nàng, thân thể nhonhỏ đẩy TháiNam cái.

      “Ầm ĩ đủ chưa!”



      Tần Lạc Y tráchmắng hai người



      Sơ Tuyết và TháiNamđều lập tức yên tĩnh,nhưng ainấy đều tức muốn nổ đom đóm,trừngmắt lớn mắt lườmnhau.



      “Sơ Tuyết, hãy cho ta biết, em và người đó có quanhệ gì?”



      Tần Lạc Y tay ôm ngực, tay chỉ vào KhiêmNgạo đứngbên cạnh hỏi.



      “Tiểu thư…”



      Sơ Tuyết nấc lên tiếngquỳ dướichânTần Lạc Y.



      Nước mắt lại lần nữa rơi xuống.



      Nàng thực biết phải với Tiểuthư thế nào,nàngbiết dù mình có Tiểuthư vẫn rất đau lòng.



      “Tần nương, muốn tráchthì cứ tráchKhiêm mỗđây, là ta dụ dỗ Sơ Tuyết trước!”



      KhiêmNgạo vẻ mặt nghiêm túc đến bên Tần Lạc Y .



      Ngay sau đó, đau lòng kéo Sơ Tuyết đứnglên.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương8.2 : Tình ý nồng đậm


      Editor:Nhoc ZauTay



      Tần Lạc Y nhìn hai người họ lát rồi quaysangSơ Tuyết:



      “Sơ Tuyết, có phải em bị người ta ép buộckhông?”



      Thanh trongtrẻo lạnh lùng nhưng thần sắc nànglại tràn đầy bất an.



      Sơ Tuyết dùngsức cắn môi:



      “Tiểu thư, em muốn, nhưng, nhưng…”



      “Nhưng sao?”



      Ánh mắt Tần Lạc Y vô cùngnghiêm túc, giọng cũngtrở nên bănglãnh.



      “Nhưng tình ý khiến người ta rượumàsay!”Thanh trầmthấp vang lên.



      Dạ LuậtNgạn Thácđến trướcmặt Tần Lạc Y, chầm chậm .



      Đôi mắt thâmsâu giờ khắcnày lại ngậpđầy tình .



      Tần Lạc Y tronglòng hơi run rẩy, Dạ LuậtNgạn Tháckhiến nàngkhẽ rung động.



      Nhưnglập tức, hai mắt nàngtối sầm lại, khóemôi cũngnở nụ cườitự giễu.



      Phải, nàngđâu có có tư cáchgì quảnchuyện của Sơ Tuyết.



      Ngay cả chuyện tình cảm của nàngcòn quyếtđịnh được, còn muốn lo cho người khácthế nào đây?



      Ngượclại nànglại ngưỡng mộ Sơ Tuyết, ít nhất con bécòn đượcyêu hết mình, tình của nó phải gánhváctránhnhiệm, đan xen thù hận trongđó.



      Có những lúc nàngtự nhủ, nếu có chiếntranhgiữa hai nước, có Tangđại ca, làm sao nànglạithíchnam tử trướcmặt này.



      Dạ LuậtNgạn Thácđau lòng nhìn Tần Lạc Y đangnhíumày đau khổ, lẽ nào, nàngvẫn bỏ qua đượcthù hậngiữa và nàngsao?



      Tần Lạc Y chìmtrongưu thương hoàntoàn phátgiác ánh mắt thương hướng về phía mình.



      Nàng chỉ thẳng đến bên Sơ Tuyết, lẳng lặng nhìn con bé.



      “Tiểu thư, em xin lỗi người!”



      Sơ Tuyết nghẹn ngàonói.



      “Tần nương, nương hẳn cũngđã , chuyện tìnhcảm là ý trời, cho dù có né tránh, cáchtrở thế nào đichăng nữa, có duyên rồi lại về bên nhau.



      KhiêmNgạo lời hai ý với Tần Lạc Y.



      Khi Tần Lạc Y lần đầu tiên xuất trướcmặt Dạ LuậtNgạn Thác, từ trong ánh mắt của Khiêm Ngạo cóthể nhìn ra được. đối với nàngvừa gặp .



      Khiêm Ngạo vẫn cho rằng Dạ LuậtNgạn Tháctính cáchcường ngạnh, Tần Y nhanh chóng đổ gục dướitaycủa , ai biết hai người họ lại ngang trái thế này.



      Tần Lạc Y vốn thông minhđương nhiên hiểu nhữnglời Khiêm Ngạo muốn ám chỉ, ánh mắt của nàngcó chút bấtđắc dĩ, nhànnhạt mở miệng :



      “Tướng quânnói phải,chỉ sợ là duyên đến duyên , hữu duyên vô phận!”



      Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng Khiêm Ngạo mà .



      Nàng đâu hay, những lời này của nànglại khiến DạLuậtNgạn Thácđứng sau lưngngẩnngười.



      Ánh mắt Khiêm Ngạo cũngngơ ngác, ngờTần Lạc Y lại sắt đá như thế.



      Khôngkhí như ngưng lại.



      lúc sau, Tần Lạc Y miễncưỡng để lộ ra khóemiệng tươi cười, với KhiêmNgạo:



      “Sơ Tuyết giao cho ngài,mong ngài hãy đối xử tốt với nàngấy”



      câu giao phó của nàngchứađựngvô vàn chuaxót.



      “Khiêm mỗ xin lấy tính mạng mìnhra đảm bảo!”



      KhiêmNgạo dùngmột câu giản đơn để hứa với nàng.



      Tần Lạc Y đau đớn,trái tim như bị khoét góc,nàngtheo bản nănglấy tay đè ngựclại.



      Giờ khắcnày, nàngcảm thấy mìnhthật độc.



      Bây giờ cha nuôi đangbị giamtrongĐông LâmVươngPhủ,Tangđại ca vẫn chưacó tin tức gì, mà nànglại chẳngthể làm gì giúp họ, nàngcảm giác mìnhnhư phế nhân, làmgì cũngvô dụng.



      Nhưngnàngkhông hề ra, cũngkhông thể , nàngkhông thể khiến Sơ Tuyết lo lắng.



      “Tiểu thư…”



      Sơ Tuyết dường như cũngcảm nhậnđượcnỗi lòng của TầnLạc Y, trong ánh mắt tràn ngậpyêu thương.



      Tần Lạc Y cườivờ như mìnhmạnh mẽ, nàngnắm lấy tay của Sơ Tuyết :



      “Đáng tiếc ta thể thấy ngàySơ Tuyết gả vào phủ người ta!”



      Thanh ôn nhu khiến người nghethấy ấm áp gấp bội.



      “Tần nương yên tâm, Khiêm mỗ ta cướihỏi SơTuyết vào cửa đàng hoàng!”



      KhiêmNgạo cáchkiên định.



      Tần Lạc Y như đangngheđượctrò lố nhất thế gian vậy,nàngngẩng đầu nhìn Khiêm Ngạo, trongmắt lại tràn ngậpkìthị với người Khiết Đan:



      “Cưới hỏi đànghoàng sao?”



      tiếngnói tan nát cõi lòng,nàngcườinhạt.



      “Ngài hãy cho ta biết ngài định cướihỏi đànghoàng thếnào đây?Lẽ nào để đất nướclưu vongta vẫn còn có thểthay mặt cha nuôi đến chúcmừng hônlễ của hai người sao?”



      Chỉ câu khiến Khiêm Ngạo biết gì,chỉ có thể đứngđó lẳng lặng nhìn Tần Y.



      Dạ LuậtNgạn Thácđứngsau lưngnànglông mày nhíu chặt,đôicon ngươi đencủa cũnghằn lên nộ khí.



      sải bướctiến lên, tay kéo Tần Lạc Y đến trướcmặt mình:



      “Lẽ nào ta đối xử với nàngvẫn còn chưađủ tốt?”



      Trong giọng trầmthấp hàm chứcsự tức giận.



      Khiêm Ngạo thoáng hoảng hốt, chính mìnhchơi vớiĐông LâmVương từ đến lớn còn chưahiểu hết vềhắn. Chỉ khi gặp Tần Lạc Y, mọi thứ đều thay đổi.



      Tần Lạc Y khinh thường nhìn Dạ LuậtNgạn Thác.



      Dạ LuậtNgạn Thácmímchặt môi,nhìn nàngchằm chằm.



      Hơi thở ấm nóngở khoảng cáchquá gần phả lên gò mácủa nàng, Tần Lạc Y bị vẻ mặt của dọa đến khôngdám thở dốc.



      Đột nhiên từ hướng Khiêm Ngạo truyền đến mộttràngcười,tiếngcườikia càng giống như loại châm chọc.



      Dạ LuậtNgạn Thácngẩng đầu, ánh mắt muốn giết người đảo qua Khiêm Ngạo.



      Ngay sau đó, bàn tay của hắt rút kiếmđangtreo tường.



      vungtay lên, chưởng cực mạnh phóng ,thanh kiếmlập tức bị lực chưởng mà thoátbao phóng ra,mũi kiếmphóng thẳng về phía Khiêm Ngạo đâm đến.



      Khiêm Ngạo lập tức ôm lấy Sơ Tuyết thi triểnkhinhcông, bên tai còn nghe tiếnggió sượt qua, thanh kiếmđâmthẳng vào cây cột chính trongphòng khách.



      Sơ Tuyết, Tần Lạc Y và TháiNamđều sửngsốt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :