1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Liêu Vương Phi - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 7: Bôi thuốc


      Editor: Trollingkyu



      đao này của Tần Lạc Y đâm xuống, tuy rằng chạm đến tim, nhưng bởi vì cũng gần vị trí của tim, do đó Da Luật Ngạn Thác mất máu ít.



      Da Luật Ngạn Thác cố nén đau đớn từ vết thương truyền đến, lần nữa ngồi giường, sau đó ngồi xuống vận công.



      “Pằng…”



      Chiếc đao vì nội lực, lập tức thoát khỏi thân thể Da Luật Ngạn Thác, ghim chắc vào cạnh song cửa sổ.



      Ngay sau đó, Da Luật Ngạn Thác liền phong bế vài cái huyệt đạo trọng yếu người, tạm thời trì hoãn tốc độ máu lưu thông.



      Tần Lạc Y cắn môi, thế nhưng lại nhìn Da Luật Ngạn Thác biết làm sao, hoàn toàn mất bình tĩnh như khi đối mặt với sinh tử của Hoàng thượng.



      “Nàng còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn bôi thuốc cho bản vương ?”



      Trong giọng uy nghiêm của Da Luật Ngạn Thác mang theo mệnh lệnh.



      Chết tiệt, trong hai mươi tám năm sống, Da Luật Ngạn Thác chưa từng nghĩ tới bản thân gặp loại tình huống như vậy, bị tay trói gà chặt đâm bị thương.



      chinh chiến sa trường nhiều năm, hơn nữa tập võ từ bé, có sẵn năng lực phòng bị và tính nhạy bén hơn người là tất nhiên, ai ngờ hôm nay, lại lơ là cảnh giác, nghĩ rằng Tần Lạc Y lại muốn đâm đao vào người mình!



      Nhìn bộ dáng Da Luật Ngạn Thác giống như đao khắc, trái tim Tần Lạc Y khỏi co rụt lại.



      Nàng lo lắng băng bó cho , khuôn mặt nhắn cơ hồ trắng bệch, sau

      khi cẩn thận quan sát miệng vết thương của , lập tức chạy vội tới dược phòng trong phủ, tìm đến dược liệu có thể chữa trị vết thương, tiến hành bôi ngoài da và chuẩn bị thuốc.



      Tâm, đồng thời cũng đau.



      Đầu ngón tay Tần Lạc Y khẽ chạm ngực mình, dường như đao này đâm vào người Da Luật Ngạn Thác, mà là hung hăng cắm vào sâu trong nội tâm mình, vì sao lại như thế?



      Đợi khi nàng muốn nghiền nát bạch vi (1) thành bụi phấn rồi vào tẩm cung của Da Luật Ngạn Thác, tựa vào giường, đôi con ngươi đen như chim ưng lộ ra ma mị làm cho Tần Lạc Y có cảm giác vô cùng bất an.



      (1) bạch vi: loại cỏ, rễ hình vi tế mà màu trắng. Vi là , gốc màu trắng nên gọi là bạch vi, tán bột rắc vào trị vết thương do dao búa đâm chém



      “Lại đây!”



      Da Luật Ngạn Thác ngoắc tay về phía nàng, vẻ mặt vô cùng nguy hiểm.



      Trong lòng Tần Lạc Y lúc này tràn ngập kinh hoàng, nàng vẫn luôn hiểu nam tử nguy hiểm, hôm nay hẳn là càng bỏ qua cho mình.



      Cẩn thận bước từng bước , để lộ ra bất an của Tần Lạc Y.



      Nàng từng bước đến trước mặt Da Luật Ngạn Thác, gật đầu nheo mắt, cố gắng tránh khỏi ánh mắt khiến nàng đoán ra kia của Da Luật Ngạn Thác.



      Ngón tay như cọng hành cẩn thận vạch áo của Da Luật Ngạn Thác ra, lộ ra thân thể màu đồng cường tráng.



      Hai trong mắt Tần Lạc Y đau nhói khi nhìn thấy miệng vết thương ghê người.



      Tay run nhè cầm lấy dược liệu.



      Mà trong toàn bộ quá trình, Da Luật Ngạn Thác đều mím môi, lời, chỉ là thu hết thần sắc hoảng loạn của Tần Lạc Y vào trong đáy mắt. “Đây là bạch vi, rất hiệu quả với vết thương do đao kiếm, nhưng mà vừa đắp lên chút đau đớn, cho nên…”



      Tần Lạc Y vừa tới đây, hàm dưới liền bị bàn tay to bắt lấy, bắt buộc nàng ngẩng đầu lên.



      “Còn có cái gì có thể so sánh với đau đớn của nhát đao do nàng đâm đâu?”



      Giọng trầm thấp lộ ra lạnh lẽo thấu lòng.



      Có ý gì?



      Tần Lạc Y nhíu mày, hàm răng cắn chặt cánh môi, nàng mạnh mẽ quay đầu , thản nhiên : “Nếu bôi thuốc vết thương nghiêm trọng!”



      Đợi sau khi lực ở hàm dưới dần dần biến mất, Tần Lạc Y cẩn thận bắt đầu chữa trị cho vết thương của Da Luật Ngạn Thác.



      Mùi hương thoang thoảng người Tần Lạc Y như tơ hòa vào trong hơi thở của Da Luật Ngạn Thác, mà những sợi tóc dài mềm mại cũng theo động tác bôi thuốc của nàng mà xõa dài xuống ngực chút.



      Con ngươi sâu thẳm của Da Luật Ngạn Thác đột nhiên tối sầm lại, tay phải giơ lên cố gắng động đến vết thương, ngón tay dài mà thô ráp như để ý theo đường cong của nàng mà dao động. Tâm tư kín đáo biến hoá kỳ lạ, đều giấu ở trong đôi mắt.



      hề nổi giận như trong tưởng tượng, ngay cả cũng có cảm giác kinh ngạc, đối với nàng, bản thân luôn có nhẫn nại và tự kiềm chế.



      cũng cảm thấy buồn cười, nếu để cho mấy vị hoàng thích kia biết, đường đường Đông Lâm Vương vậy mà lại bị đâm bị thương, biết có cảm tưởng thế nào, có thể tưởng tượng được ánh mắt và sắc mặt kinh ngạc của bọn họ.



      Cái tên Tang Trọng Dương kia ở trong lòng nàng quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến mức nàng có thể mạo hiểm sinh mạng vì mà thủ tiết?



      Nghĩ đến đây, vẻ hung ác nham hiểm trong mắt chợt lóe lên…



      Hết lần này đến lần khác đều tin, này kiếp này có thể vọng tưởng chạy khỏi lòng bàn tay của .



      Nhiệt độ từ người truyền đến khiến cho Tần Lạc Y ý thức được ngón tay thô ráp của Da Luật Ngạn Thác lướt qua, tựa như ma lực có thể dễ dàng hòa tan hàn băng của nàng.



      … “



      Tần Lạc Y cố sức tránh quấy nhiễu tà mị của Da Luật Ngạn Thác, lông mi run rẩy như cánh ve mỏng: “Miệng vết thương xử lý tốt, ngươi nghỉ ngơi chút !”



      xong, Tần Lạc Y vội vàng đứng dậy, gương mặt nõn nà khẽ ửng hồng, trong ánh mắt trốn tránh cũng lộ ra thần sắc mất tự nhiên.



      đâu?”



      Đôi mắt Da Luật Ngạn Thác lộ ra vẻ lạnh lẽo, ngay sau đó, thân hình mềm mại của Tần Lạc Y liền bị kéo vào lòng.



      “Miệng vết thương của ngươi…”



      Tần Lạc Y thấy tay mình sắp đụng vào miệng vết thương của , vội vàng .



      Nàng cũng muốn tỏ ra vô tâm, ra, nàng sớm chuẩn bị tâm lý tốt, lúc nàng ý thức được mình đâm nhát đao kia vào thân thể của Da Luật Ngạn Thác, cũng biết dễ dàng buông tha mình, hoặc là người thân của nàng, người nham hiểm lạnh lùng như , luôn là ma vương máu lạnh sa trường, chinh chiến khắp nơi, đánh đâu thắng đó gì cản nổi, làm sao có thể buông tha kẻ ám sát mình?



      “Nữ tử ngu xuẩn, nàng hẳn là phải trả giá lớn cho hành vi của mình!”



      Vẻ mặt của tuy rằng dịu dàng, giọng cũng từ từ nhu hòa, nhưng mà lời lại rất tuyệt tình.



      Quả nhiên, trong lòng Tần Lạc Y trầm xuống, nàng cắn chặt cánh môi, gắng che giấu bất an và sợ hãi trong lòng.



      “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”



      “Nhìn thẳng vào mắt bản vương!”



      Đôi ngươi Da Luật Ngạn Thác dấy lên lửa cháy hừng hực, bàn tay phẫn nộ chế trụ chiếc cằm của nàng, cúi đầu cất tiếng ma mị phất qua lỗ tai nàng.



      Nàng quật cường nhìn vào mắt mắt , nhìn vào con ngươi đen tràn ngập mi hoặc.



      “Nha đầu bướng bỉnh…”



      thở dài.



      Nét mặt đột nhiên vui vẻ, nâng cổ tay phiếm hồng nàng đến bên môi hôn.



      Động tác ôn nhu, lại lộ ra vẻ tàn khốc:



      “Nhưng ngang bướng ở trước mặt bản vương có nghĩa là tự mình chuốc lấy cực khổ!”



      Cánh môi run run, tựa như con bướm màu trắng bay qua chỗ giá lạnh, đôi cánh trắng bệch đầy thống khổ.



      “Nàng xem, ta nên trừng phạt hành vi ngu xuẩn vừa rồi của nàng như thế nào?”



      Bàn tay hung hăng cầm lấy cổ tay nàng, dường như muốn bóp nát nàng…



      Tần Lạc Y quật cường cắn chặt răng, hề kêu đau.



      “Đây là phủ đệ của ngươi, muốn giết muốn lăng trì tùy ngươi!”



      Nàng hít sâu hơi, chuẩn bị tâm lý tốt rồi.





      ♥ Quyển 4 ♥



      Chương 8: Ai vì ai mà động tình


      Editor: Trollingkyu



      Tần Lạc Y nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt nhắn bị siết chặt cũng trở nên vô cùng tái nhợt.



      Nàng chỉ biết bản thân có kết cục như vậy, cứu được cha nuôi, mình còn như cá nằm thớt, Da Luật Ngạn Thác muốn làm thịt như thế nào cũng được.



      Da Luật Ngạn Thác xấu xa nhướn mày. Khuôn mặt tuấn tú kề sát nàng chút…



      “Muốn giết muốn xử phạt đều tùy ý ta, phải ?”



      Trong con ngươi đen thâm thúy lộ vẻ nguy hiểm mà ái muội mãnh liệt…



      Trong lòng Tần Lạc Y lúc này run rẩy như lá mùa thu, nhưng nàng vẫn chịu khuất phục : “Ngươi động thủ !”



      Xong rồi, lần này khẳng định là chết chắc rồi!



      Tâm lý và vẻ mặt nàng lúc này đều bị Da Luật Ngạn Thác thu hết vào trong đáy mắt.



      Ngũ quan tuỵêt mỹ của nàng như được thần linh điêu khắc, hai hàng chân mày lá liễu giống như vẩy mực, cho dù hai mắt nàng nhắm chặt cũng đẹp, mà đôi môi mịn như đóa hoa mềm mại…



      Khóe môi Da Luật Ngạn Thác nâng lên, nở nụ cười có chút ý vị sâu xa đứng đắn, ngay sau đó, bàn tay như kìm sắt lướt qua sợi tóc mềm mại của Tần Lạc Y, kẹp cổ nàng.



      muốn bóp chết mình?



      Tần Lạc Y tựa hồ có thể thấy tử thần vẫy tay với mình, còn có hồn cầu Nại Hà bay tới.



      Nhưng, ai ngờ…



      tiếng cười trầm thấp vang lên, ngay sau đó bàn tay quyết định sinh tử của mình kia lại vòng ra sau gáy nàng, kéo nàng lại gần thêm chút…



      Làm sao vậy?



      Tần Lạc Y kinh hoảng nhìn thẳng, lại lập tức rơi vào trong ánh nhìn chan chứa tình cảm nồng nhiệt của Da Luật Ngạn Thác.



      “Nếu bản vương muốn nàng…”



      Da Luật Ngạn Thác hơi dừng lại, môi khẽ nâng, khắp người bắn ra mị lực khiến người khác thể sao lãng, nguy hiểm mà tràn ngập tính xâm phạm.



      Tần Lạc Y lùi lại, hít ngụm khí lạnh, ngây ngẩn cả người. Cái miệng nhắn đỏ tươi kinh ngạc khẽ nhếch… Nàng như nai con vô tội trừng mắt nhìn



      Mà hương thơm đặc biệt chỉ có ở nàng, xuyên qua lớp y phục tỏa ra…



      Hương thơm nhàn nhạt này ngừng tràn vào chóp mũi , tựa như nửa muốn nửa khiêu khích trái tim của



      Trong lòng Tần Lạc Y bị kéo căng như dây đàn, mà mười ngón tay cũng siết chặt lại.



      Bàn tay ấm áp của ấm áp đặt ở chiếc eo nhắn của nàng, hâm nóng da thịt nàng.



      Hơi thở nam tính nồng nặc quấn lấy khí phách cường hãn phả ra hai bên tai nàng, khiêu khích mẫn cảm của nàng.



      Tần Lạc Y sợ hãi, vì con ngươi đen nóng rực mà điên cuồng của , đồng thời cũng vì lòng nàng sắp bị mất phương hướng…



      !



      Nếu là như thế này, nàng tình nguyện chết!



      Tần Lạc Y vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, lần nữa liều mạng giãy dụa muốn thoát khỏi ràng buộc của .



      “Đừng…”



      Lực vặn vẹo của nàng lập tức động đến vết thương của Da Luật Ngạn Thác, đôi mày kiếm bởi vì đau đớn mà nhíu lại, mà máu miệng vết thương cũng chảy ra!



      “A!”



      Tần Lạc Y hoảng hốt, kìm nén được liền kêu thất thanh: “Ngươi tại sao lại vậy, ngươi xem, miệng vết thương lại chảy máu, ngươi…”



      Đôi mắt Tần Lạc Y đỏ lên, đôi mắt ngấn nước, những giọt nước mắt động lòng người như chực chờ rơi xuống, giọng cũng trở nên nghẹn ngào.



      Nàng nhịn được, vì sao biết nhưng lại chịu thua kém? vốn là kẻ thù của mình, cho dù băm vằm thành trăm mảnh cũng là chuyện nên làm, nhưng chỉ là nhát đao này khiến cho nàng mất sức lực để hận , đau lòng đến chết mất.



      , nàng được như vậy!



      “Y nhi…”



      Ánh mắt Da Luật Ngạn Thác lộ ra vẻ vui mừng.



      “Trước tiên ngươi nên cử động, ta thay ngươi băng bó lần nữa!”



      Tần Lạc Y cố nén khóc, cố gắng tránh cặp mắt mang theo sức quyến rũ muốn hút hồn nàng



      cần , vết thương này chưa đến mức lấy mạng của bản vương!”



      Da Luật Ngạn Thác cố nhịn đau đớn người, lập tức cầm lấy bàn tay nho của nàng, bá đạo mà bao lấy hoàn toàn.



      “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Miệng vết thương của ngươi chảy máu, ta muốn… Ta muốn…”



      Nước mắt Tần Lạc Y rốt cuộc cũng rơi xuống, nước mắt như sợi tơ tình rẽ ngang rẽ dọc.



      “Y nhi…”



      Trong lòng Da Luật Ngạn Thác đột nhiên đau xót, lập tức thả lỏng bàn tay, kéo trước mắt này vào trong vòng tay.



      Hơi thở quen thuộc mà lại ấm áp thoáng cái đánh sâu vào lý trí cuối cùng của Tần Lạc Y, nước mắt của nàng ngừng rơi, giống như hoa lê kinh diễm, tựa như muốn đem tất cả đau đớn trong lòng mà khóc lên.



      Khuôn mặt nhắn của nàng kề sát vào khuỷu tay ấm áp mà cường tráng của Da Luật Ngạn Thác, hàm răng tinh tế lưu lại dấu vết da thịt màu đồng ở cổ .



      Tần Lạc Y cảm thấy giờ phút này loại tình cảm phát tiết trong lòng mà ngay cả chính mình cũng khó có thể lý giải. Nam nhân trước mắt này là kẻ thù của mình, vết thương nhìn thấy mà đau lòng kia lại làm cho nàng khó có thể tự kiềm chế khó chịu mà rơi lệ.



      Nàng cảm thấy mệt mỏi quá, tâm tư cũng bắt đầu phản bội ước nguyện ban đầu của mình, vì sao? Vì sao lại như vậy! Nàng tàn nhẫn, cũng đau xót!



      Hai tròng mắt Da Luật Ngạn Thác khép lại che kín nhu tình, vẫn ôm chặt Tần Lạc Y vào trong lòng như cũ, giống như hứa hẹn cả đời, vĩnh viễn buông tay.



      Chiếc cằm góc cạnh tựa vào vầng trán trơn bóng của Tần Lạc Y. thêm gì nữa, mặc cho nàng ở trong lòng mình khóc lớn, cắn khuỷu tay mình phát tiết. chỉ nâng bàn tay lên, dùng ôn nhu chưa bao giờ có mà trấn an nàng, dành cho nàng nhiều dịu dàng hơn nữa.



      Nàng khẩn trương sao?



      Đúng vậy, tin tưởng mình tuyệt đối nhìn lầm, ánh mắt bối rối của nàng là ám chỉ lớn nhất đối với , mà bây giờ nàng lại vừa khóc vừa bất lực, khắc họa nội tâm nàng đấu tranh giãy dụa.



      Da Luật Ngạn Thác càng thêm siết chặt cánh tay, dường như muốn cho giờ khắc này mãi mãi ở lại trong lòng mình.



      “Y nhi… Y nhi của ta…”



      Tiếng thầm tràn ngập cưng chiều và trìu mến của bậc vương giả. Nghĩ đến việc chưa bao giờ biết nước mắt của nữ nhân lại có lực uy hiếp với mình như vậy, phải là chưa bao giờ nhìn thấy con khóc, nhưng mà, nước mắt này ở trong mắt ngoại trừ chán ghét ra vẫn là chán ghét.



      Xem ra đối với , nước mắt của đàn bà chẳng qua là vũ khí để buộc chặt nam nhân lại thôi, giống như mấy vị phi tần trong phủ của kia, động tí rơi lệ là chuyện bình thường như cơm bữa.



      Nhưng, Tần Lạc Y khóc thút thít như vậy, nước mắt trong suốt cứ thế theo khóe mắt mà lăn xuống, theo gò má trắng nõn chảy thẳng vào lòng .



      Hóa ra, nước mắt của nàng làm tâm tư của đau đớn như vậy, đau đến mức bản thân bất lực biết làm sao.



      đỉnh đầu truyền đến giọng nam tính trầm thấp, đem lý trí Tần Lạc Y kéo trở về, mà nàng dường như khóc đến nỗi mệt mỏi, hơi đẩy ra, cố gắng tránh tư thế và hành động quá mức ái muội với .



      Nàng ngẩng đầu nhíu mày, nhưng vẫn che đậy được vẻ buồn bã xinh đẹp như lê hoa đái vũ (1).



      (1) lê hoa đái vũ: giống như hoa lê dính hạt mưa, vốn để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi, sau này được dùng để miêu tả kiều diễm của người con



      “Ta… Ta khóc cũng phải bởi vì sợ ngươi…”



      Nàng khóc thút thít , trong thanh mềm mại luôn chứa đựng quật cường.



      Khóe miệng Da Luật Ngạn Thác hơi cong lên: “Hửm? Vậy là bởi vì cái gì?”



      Cho tới bây giờ, tuyệt đối tin, nàng có cảm giác với .



      “Ta… Ta hận bản thân thể đao mà giết chết ngươi…”



      Tần Lạc Y đè nén cảm giác trong lòng, nghĩ đằng nẻo.



      Bởi vì vì hành vi vừa rồi mà nàng cảm thấy xấu hổ, thế mà có thể ở trong lòng biểu vẻ mặt yếu ớt nhất ra.



      Da Luật Ngạn Thác thu hết cái tư tưởng nghĩ đằng nẻo của nàng vào trong mắt, nha đầu ngang bướng này, vừa mới làm cho tim mình đau muốn chết, bây giờ còn những lời như muốn chọc mình tức chết.



      Da Luật Ngạn Thác cười giễu, đếm xỉa đến vết thương người mà lấn người đè áp nàng.



      Khuôn mặt tuấn mỹ mà tà ác càng lúc càng gần…



      Hơi thở nguy hiểm đập vào mặt…



      “Nếu quả là như vậy, bản vương cũng nên giáo huấn nàng tốt mới được!”



      Trong giọng trầm thấp có cuồng vọng cùng tà nịnh che dấu.



      “Ngươi… Ngươi muốn thế nào?”



      Tần Lạc Y theo bản năng muốn rời khỏi ngực của nhưng làm sao chịu được lực đạo mạnh mẽ của .



      Khuôn mặt cuồng vọng cách nàng càng ngày càng gần. Càng lại gần, nàng dường như sa vào con ngươi sâu thấy đáy của … Càng lại gần, nàng có thể ngửi được mùi xạ hương nguy hiểm người



      “Bản vương vừa mới , bản vương muốn nàng…”



      Da Luật Ngạn Thác lặp lại lời vừa , khóe miệng dâng lên nụ cười tà mị.



      Đợi sau khi thấy ánh mắt kinh hoảng Tần Lạc Y, câu kế tiếp, dán chóp mũi thẳng của mình vào cánh mũi nho của nàng, như thôi miên mà ôn nhu :



      “Bản vương muốn… trái tim của nàng!”



      Ngay sau đó, lửa nóng môi trong nháy mắt ngăn chặn kinh ngạc của nàng…

      Hết chương 7+8 - Q4

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 9: Cầu tình


      Editor: Trollingkyu



      Bánh xe trần thế



      Yên lặng mà lăn qua



      Tơ tình nảy sinh



      Như bao năm tháng ngàn vạn năm quanh quẩn



      Nhưng



      Hận thù trong lòng bị xiềng xích khó khăn



      Độc thoại



      Giãy dụa



      Chỉ có thể im lặng, im lặng…



      ***********



      Sau khi Da Luật Ngạn Thác bị thương, đương nhiên phải bắt đầu hưởng thụ chăm sóc của Tần Lạc Y, lại còn muốn lưu luyến chút hương thơm của nàng, mùi hương thơm mát thấm lòng người…



      Giống như của nàng vậy…



      Vết đao ở gần tim, tuy là cách xa nội tạng chút, nếu là người bình thường khả năng khôi phục tương đối khó khăn, nhưng bởi vì Da Luật Ngạn Thác tập võ từ cho nên vết thương này đối với tạo thành uy hiếp gì.



      Cái lạnh của miền bắc cũng chưa hoàn toàn xua cái đẹp, đối với Đông Lâm Vương phủ mà , sáng sớm mặc dù lành lạnh nhưng cái lạnh tĩnh mịch kia khiến Tần Lạc Y rất thích.



      Tin tức Da Luật Ngạn Thác bị đâm lan truyền nhanh chóng, từ Đông Lâm Vương phủ tới cung đình, đông đảo quần thần thiếu chút nữa là san bằng Đông Lâm Vương phủ, mà Da Luật Ngạn Thác chỉ câu “Tạm thời tiếp khách” chặn hết đám người này ở ngoài cửa.



      Tần Lạc Y chuẩn bị thuốc, sau đó nhận lấy chén cháo được hầm tỉ mỉ từ trong tay Thái Nam, sau khi chuẩn bị mọi thứ tốt đến thư phòng của Da Luật Ngạn Thác.



      Từ dược phòng đến nhà bếp, rồi đến thư phòng của Da Luật Ngạn Thác phải qua hành lang dài, còn phải băng qua mấy cái đình trong hoa viên bởi vậy Tần Lạc cố bước nhanh hơn.



      Mà Thái Nam cẩn thận bưng thuốc và thức ăn sau Tần Lạc Y, cũng cố gắng nhanh hơn đuổi kịp nàng.



      “Chủ tử…”



      Khuôn mặt nhắn của Thái Nam nhăn nhó, khẩn trương mở miệng .



      “Hả? Sao vậy?”



      Tần Lạc Y thoáng dừng bước, nhìn Thái Nam ở phía sau.



      Thái Nam thấy chủ tử của nàng xoay đầu lại, vội vàng đặt những thứ cầm trong tay lên kệ của cái đình bên cạnh, hai chân quỳ xuống đất, đứng dậy.



      Trong mắt Tần Lạc Y cả kinh, nàng vội vàng bước lên phía trước vài bước:



      “Thái Nam, ngươi làm cái gì vậy? Mau đứng lên!”



      Nàng lập tức vươn tay định đỡ Thái Nam đứng dậy.



      Tần Lạc Y chưa bao giờ có thói quen bị người quỳ lạy, cho dù là lúc ở Bột Hải, nàng và nha hoàn trong phủ đều như tỷ muội.



      “Chủ tử, tại chỉ có người mới có thể cứu nô tì, cầu xin người, đừng để cho Vương thượng giết nô tì!”

      Nước mắt Thái Nam lập tức trào ra khỏi hốc mắt, khóc lóc kể lể với Tần Lạc Y.



      “Thái Nam, mặt đất lạnh lắm, trước tiên ngươi đứng lên rồi , được ?”



      Tần Lạc Y vội kéo nàng, nàng biết vì sao Thái Nam lại có hành động như vậy.



      Thái Nam khóc thút thít đứng dậy, nàng biết chủ tử này luôn tốt với mình, chưa bao giờ ra vẻ kiêu ngạo, giống như là mấy nàng chủ tử khó tính kia của Na Hi.



      “Được rồi, bây giờ ngươi có thể cho ta biết, xảy ra chuyện gì?”



      Tần Lạc Y dịu dàng nhìn Thái Nam, giọng hỏi nàng.



      “Chủ tử, hôm đó Vương thượng bị trúng đao, chỉ có mình nô tì thấy được, giờ tin này lập tức truyền ra ngoài, Vương thượng nhất định cho rằng là nô tì làm, nhất định lấy đầu nô tì! Nhưng mà… Nhưng mà phải nô tì làm, chủ tử, người phải tin tưởng nô tì!”



      Thái Nam giống như sắp đến ngày tận thế, ánh mắt cũng càng thêm hoảng loạn.



      Hóa ra là vì chuyện này!



      Lo lắng trong mắt Tần Lạc Y bị quét sạch, nàng nhàng cười: “Thái Nam, ngươi yên tâm , ta tin chuyện này phải ngươi truyền ra ngoài, hơn nữa việc này là do chính bản thân ta gây ra, ngươi cần thay ta gánh trách nhiệm gì hết, là ta làm phiền ngươi mới đúng!”



      Giọng dịu dàng như gió xuân xoa dịu tinh thần của Thái Nam, an ủi tâm tình bất an sợ hãi của nàng.



      “Chủ tử…”



      Thái Nam cảm động đến ngây cả người, nàng nghĩ gặp chủ tử thiện lương giống như vậy.

      “Tốt lắm, đừng khóc, trời lạnh như thế rất dễ bị cảm lạnh, chúng ta thôi!”



      môi Tần Lạc Y lên nụ cười ấm áp.



      “Chủ tử…”



      Thái Nam bỗng chốc nghẹn ngào…



      “Hả? Còn có lời muốn sao?”



      Tần Lạc Y đưa tay giúp Thái Nam lau nước mắt.



      “Nô tì vẫn hoài nghi chuyện này là… là do Na Hi ra!”



      Thái Nam lấy hết dũng khí .



      Mặc kệ, chủ tử đối với mình tốt như vậy, nàng thể nhìn chủ tử bị người khác hãm hại.



      “Na Hi?”



      Nghi hoặc tràn ngập hai mắt của Tần Lạc Y.



      Nàng cố gắng tìm tòi trong đầu, cố gắng tìm chút ấn tượng, nhưng chút ấn tượng đều có.



      “Na Hi là nha hoàn của Ninh phi!”



      Thái Nam nhắc lại.



      “Ninh phi?”



      Trong đầu Tần Lạc Y lập tức ra nữ tử kiều diễm kia, theo ánh mắt của nàng ta, khó nhìn ra nàng ta mê luyến sâu đậm với Da Luật Ngạn Thác.



      biết vì sao, Tần Lạc Y vừa nghĩ tới việc Da Luật Ngạn Thác từng vui vẻ với nữ tử này, bên trong ngực truyền đến cảm giác đau đớn, có lúc đau đến thở nổi.

      “Đúng vậy, có hôm nô tì bắt gặp Na Hi xuất lén lút gần tẩm cung của Vương thượng, nếu có chuyện gì, vì sao nàng ta lại xuất ở chỗ đó?”



      Thái Nam phân tích ràng.



      Ánh mắt Tần Lạc Y tối sầm lại, ngay sau đó, môi cố nặn ra nụ cười:



      “Quên , chúng ta có bằng chứng, cũng cần nghi ngờ người ta, hơn nữa Da Luật Ngạn Thác hình như cũng truy xét nên đừng quá lo lắng!”



      Thái Nam chỉ gật gật đầu, bưng đồ đạc lên, tiếp tục về phía trước theo Tần Lạc Y.



      Tần Lạc Y ở phía trước, vẻ mặt cứng lại, đồng thời tâm tình cũng trở nên có chút phiền muộn.



      Hành động của Na Hi khẳng định là do Ninh phi sai bảo.



      Nàng vẫn còn nhớ , hôm đó lúc Da Luật Ngạn Thác tuyên bố để cho mình ở tẩm cư của , trong ánh mắt Ninh phi lên tia dữ tợn.



      sai, chính là dữ tợn, cái loại ánh mắt này giống như muốn lấy mạng của mình.



      Cùng là nữ nhân, Tần Lạc Y rất hiểu được hàm ý của cái loại ánh mắt này, trong oán hận mang theo ghen tị, trong buồn bã có kiên trì thể bỏ qua.



      Nàng ta phái người theo dõi phải Đông Lâm Vương Da Luật Ngạn Thác, mà là nàng… Tần Lạc Y!



      Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Lạc dâng lên chút chua xót.



      Nàng có cái gì tốt mà bị người khác hâm mộ và ghen tị?



      Bản thân chẳng qua là y nô của Da Luật Ngạn Thác thôi, là thân phận thấp nhất và bị người người khinh bỉ!

      Nhóm phi tần kia của , giờ luôn cho là nàng mình nhận hết tất cả sủng ái của Đông Lâm Vương.



      A…



      môi Tần Lạc Y gợi lên nụ cười lạnh vỡ vụn, làm sao có thể là sủng ái chứ?



      luôn xem mình như con mồi thú vị, bá đạo, chiếm đoạt, cuồng vọng, đối với nàng mà đều là biểu của chiếm đọat.



      muốn nàng quy thuận, phục tùng, được phản nghịch, mà bản thân hoàn toàn chính là như vậy.



      Bởi vậy, muốn chinh phục, tựa như con chiến mã mạnh mẽ chinh phạt, thể thoát ra được!



      Tần Lạc Y vẫn tưởng tượng tình của mình bình thản như nước, cuộc sống vốn nên bình thường như vậy mới tốt đẹp, giống như cảm giác của mình với Tang đại ca, ấm áp ôn hòa như gió xuân, làm cho lòng nàng lưỡng lự và bất an.



      Mà Da Luật Ngạn Thác, nam tử cuồng dã tà nịnh này, ngày đó chính thức tuyên bố phải lấy đuợc trái tim của nàng, đây là cách bóng gió sao? Hay là…



      Hay là chỉ muốn chinh phục thành công?



      chỉ muốn thân thể của nàng, còn muốn trái tim nàng?



      Phải ?



      Là như thế này sao?





      ♥ Quyển 4 ♥



      Chương 10: Tên gọi


      Editor: Trollingkyu



      Da Luật Ngạn Thác gần đây có thói quen ngủ dậy muộn, khi những tia nắng chiếu xuống, nhất định xuất ở bên trong thư phòng.



      Mà hôm nay cũng ngoại lệ, tuy rằng người có thương tích, nhưng mà Da Luật Ngạn Thác vẫn ngồi ngay ngắn ở trước án thư (1).



      (1) án thư: bàn dùng để xếp sách



      án thư của bày ra hai mảnh da hươu tinh xảo, mặt đúng là vẽ… bản đồ kho báu của Bột Hải!



      Ngón tay đảo qua tấm bản đồ kho báu, ánh mắt phức tạp mà nghi hoặc.



      Đây vốn phải là bức vẽ hoàn chỉnh, theo lý thuyết, bình thường chỉ cần lấy được hai mảnh bản đồ kho báu, hơn nữa thông thuộc hoàn cảnh địa lý, mảnh thứ ba dường như cũng trở nên quan trọng gì.



      Nhưng mà, bản đồ kho báu của Bột Hải lại giống như vậy.



      Bức vẽ này được cắt vô cùng khéo léo, từng vết cắt đều suy tính chu toàn, bởi vậy, chỉ nhìn vào hai mảnh da hươu cũng nhìn ra được gì cả.



      Nhìn như tấm bản đồ kho báu nhưng mà lại có chút ý nghĩa nào.



      Da Luật Ngạn Thác nhíu mày, trong ánh mắt lên vẻ lạnh lùng, siết chặt nắm đấm, đập mạnh lên án thư.



      Tang Tấn! Ngươi quả thực hồ đồ ngu xuẩn! Đến lúc này còn muốn chống đỡ cái gì?



      Vẻ mặt mịt mờ của Da Luật Ngạn Thác càng thêm lạnh như băng.



      Nhưng bất ngờ khi đôi mắt ngấn nước của Tần Lạc Y thoáng lên trong đầu.

      Trong lòng chợt lay động, giống như bị người ta dùng roi quất cái, đau đớn vô cùng!



      Tỏa Diệp Hiên, muốn nữ tử này thương tâm mà hạ lệnh giam Tang Tấn ở Tỏa Diệp Hiên!



      Đôi con ngươi đen của bất đắc dĩ tối sầm lại, gặp gỡ này, ông trời là muốn làm khó mình?



      Tần Lạc Y, trong trẻo nhưng lạnh lùng này, thế mà lại nhiều lần thay đổi quyết định của mình.



      biết Tang Tấn là tù binh của địch quốc, hơn nữa mảnh bản đồ kho báu cuối cùng ở người ông, nếu dựa vào thói quen thông thường của mảnh cuối cùng sớm lấy được rồi.



      biết Tang Tấn là người nhà nước, nếu lấy tính mạng của đám người trong Tang phủ hay dân chúng trong thành để uy hiếp, tin Tang Tấn có thể mực mạnh miệng như vậy.



      Tần Lạc Y vẫn luôn bị bên ngoài cho là quân cờ của mình, nhưng cũng hi vọng mình phải làm như vậy.



      Lấy được lòng nàng, so với cái gì đều quan trọng hơn tất thảy…



      Nha đầu bướng bỉnh này…



      Nàng có ý thức được hay , nàng trong mắt , còn hơn tất cả vinh hoa phú quý?



      Ngón tay của Da Luật Ngạn Thác xoa vết thương người, trong mắt tràn ngập cưng chiều, mà khóe miệng lại nở nụ cười bất đắc dĩ.



      Chỉ có điều từ trong ánh mắt hoảng loạn của nàng, có thể nhìn ra khẩn trương và quan tâm của nàng!



      vội, dọa nàng sợ…

      khuôn mặt lạnh lùng của Da Luật Ngạn Thác lên vẻ nhu tình.

      Đột nhiên, con ngươi sâu thẳm của Da Luật Ngạn Thác chợt lóe lên…



      luôn cảnh giác khi nghe thấy tiếng bước chân, dù chỉ rất . vung tay lên cất hai mảnh da hươu .



      Môi khẽ cong lên, là nàng…



      ra cũng muốn che đậy tình cảm của mình làm gì, nhưng mà sớm như vậy, thầm nghĩ nên hưởng thụ hương thơm trong mát của nàng chút. Để cho nàng nhìn thấy bản đồ, khó tránh khỏi trận tranh cãi.



      Lúc bóng hình áo trắng xinh đẹp của Tần Lạc Y xuất trong thư phòng, Da Luật Ngạn Thác ngửa thân hình cao lớn ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi.



      cứ ngồi ở đó mà gì.



      Nhưng ánh mắt tà nịnh và nét mặt sắc bén vẫn khiến cho Tần Lạc Y khẽ run lên. Vóc người cao lớn chỉ ngồi ở đằng kia thôi cũng gây cho nàng áp lực vô hình.



      Tần Lạc Y sửng sốt chút, lập tức tiến lên.



      Thái Nam cúi đầu, vội vàng đặt thuốc và cháo lên án thư nhưng trong lòng lại thấp thỏm lo âu.



      “Ngươi lui ra !”



      Giọng trầm thấp của Da Luật Ngạn Thác vang lên, ý là muốn với Thái Nam.



      Trong mắt Thái Nam đột nhiên lên chút hy vọng. Rồi nàng thở phào nhõm, vội vàng hạ thấp người, lui ra ngoài.



      Tần Lạc Y gì, sóng gió trong đôi mắt lạnh lùng khẽ trôi .



      Sau khi Da Luật Ngạn Thác bị thương, từ chối tất cả thăm hỏi của ngự y, chỉ có nàng chữa trị thương thế cho .

      “Hôm nay ngươi thấy thế nào?”

      Tần Lạc Y phủi váy, đến trước mặt Da Luật Ngạn Thác, sau khi nhìn kỹ vết thương của thản nhiên hỏi.



      Vết thương của khôi phục rất nhanh, có lẽ là vì tập võ, hơn nữa hàng năm chinh chiến sa trường nên sớm luyện được thân thể cường tráng.



      Nghĩ đến đây, tim của nàng như muốn nhảy ra ngoài.



      Nàng rất sợ để cho mình chữa trị vết thương mà hề nổi giận.



      Trong con ngươi Da Luật Ngạn Thác ánh lên đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng, cánh tay rắn chắc giữ lấy nàng, sau đó cười tà mị:



      “Vẫn còn rất đau!”



      “Hả?”



      Tần Lạc Y hơi sửng sốt, trong mắt lên chút nghi hoặc.



      Làm sao có thể? Vết thương ràng là rất ổn!



      Nàng vội vàng thoát khỏi cánh tay , đặt ngón tay lên mạch đập của , căn bản quên mất bàn tay tà ác của Da Luật Ngạn Thác vẫn còn đặt eo mình.



      Da thịt ấm áp của Da Luật Ngạn Thác và đầu ngón tay lạnh như băng của Tần Lạc tiếp xúc với nhau tạo nên cảm giác đối lập, biến ảo thành cảm giác kỳ dị và vô hình vấn vương giữa hai người.



      Mạch đập vững vàng của Da Luật Ngạn Thác theo đầu ngón tay của Tần Lạc Y truyền qua, tựa như chững chạc và quyến rũ trí mạng của .



      Ánh mắt giận hờn của Tần Lạc Y đảo qua khuôn mặt tà nịnh của Da Luật Ngạn Thác, muốn tìm chút sơ hở trong lời dối!



      “Làm sao vậy?”

      Da Luật Ngạn Thác thu phản ứng của nàng hết vào trong mắt.

      có chút buồn cười nhìn sắc mặt khẽ biến của Tần Lạc Y.



      “Ngươi là người tập võ, bởi vì hai mạch sớm được đả thông, cho nên vết thương cũng sớm được phục hồi như trước, ngươi dối!”



      Tần Lạc Y sắc bén trúng tim đen của , vạch trần lời vừa ra của .



      Da Luật Ngạn Thác cười nhạo, bàn tay to kéo Tần Lạc Y vào trong lòng, hai cánh tay mạnh mẽ giam nàng lại, căn bản là nhìn ra chút dáng vẻ đau đớn nào.



      “Ngươi…”



      Tần Lạc Y thấy hành động của như vậy, đôi mắt xinh đẹp lên tia phẫn nộ:



      “Ngươi quả nhiên dối, ngươi khỏe hơn rồi! Vì sao còn kêu đau?”



      tức giận kiều của Tần Lạc Y dừng ở trong mắt Da Luật Ngạn Thác, là xúc động.



      Tiếng cười trầm thấp từ trong yết hầu truyền tới, hơi thở nam tính nóng bỏng đảo qua bên tai Tần Lạc Y:



      “Bản vương là vết thương đau, bản vương là… đau lòng!”



      “Da Luật Ngạn Thác, ngươi…”



      Trong lòng Tần Lạc Y run lên như lá mùa thu vậy.



      Lời nàng còn chưa dứt, đôi môi bá đạo nóng như lửa liền phủ xuống.



      Mang theo sức lực long trời lở đất, Da Luật Ngạn Thác cắn nuốt tất cả kháng cự lạnh lùng của Tần Lạc Y.

      “Đừng…”

      Hai tay Tần Lạc Y đẩy ra.



      Nàng hoàn toàn rơi vào lồng ngực rắn chắc ấm áp của Da Luật Ngạn Thác, vẻ kiều của nàng càng khiến cho người ta thêm mến.



      lúc cảm giác quen thuộc truyền đến thân thể, đôi mắt Da Luật Ngạn Thác tối sầm lại, hơi buông đôi môi mềm mại ra, thầm vận khí đè nén xúc động của mình.



      Nàng suýt bị hôn, nụ hôn của lúc nào cũng gặm nhấm ý thức của nàng, cứ như thủy triều dâng trào vậy. Nàng sợ có ngày bản thân bị chôn vùi.



      “Về sau cho phép gọi thẳng cả tên lẫn họ của bản vương!”



      Da Luật Ngạn Thác mặc dù buông đôi môi đỏ mọng của nàng ra nhưng thả lỏng hai vòng tay siết chặt bên hông nàng. giam nàng trong lòng mình, cưng chiều như con vậy, âu yếm thôi.



      Con ngươi Tần Lạc Y chợt lóe lên, thân hình cũng cố gắng lùi lại, tránh cho hơi thở nam tính nóng bỏng kia khiến mình rung động.



      “Ta phải phi tần của ngươi mà tôn xưng ngươi là ‘Vương thượng’!”



      Nàng hừ lạnh tiếng.



      là kẻ thù của mình, nàng lợi dùng y thuật để giết là rất nhân từ rồi, nam nhân đáng hận này lại còn muốn đưa ra cầu!



      Ngón tay của Da Luật Ngạn Thác lướt qua mái tóc dài mềm mại của Tần Lạc Y, mái tóc dài đen nhánh như thác nước hòa với bộ bạch y, là tuyệt mỹ.



      Da Luật Ngạn Thác mỉm cười, tựa như ánh sáng chói lọi vậy.



      cúi người hôn cái lên cái trán trơn bóng của nàng, trong giọng trầm thấp tràn ngập nhu tình và cưng chiều khác thường:

      “Về sau nàng chỉ có thể gọi ta ‘Thác’ hoặc là…‘phu quân’!”

      Da Luật Ngạn Thác giương môi, bá đạo mà ra lệnh. Mà cũng nhấn mạnh mấy chữ “ta”, “Thác” và “phu quân” này.



      “Ngươi cái gì?”



      Tần Lạc Y thở gấp đầy kinh hãi, giống như nghe điều gì đó thể tin được.



      Nàng ngẩng đầu lên, hai mắt hoang mang rơi vào trong đôi ngươi thâm thúy mà lại mỉm cười của Da Luật Ngạn Thác.



      Nàng nghi hoặc…



      Vì cách xưng hô của với nàng thay đổi, còn có, cầu cách xưng hô của nàng với cũng thay đổi…







      Muốn thế nào?



      “Ta… Ta vì sao phải nghe lời ngươi?”



      Tần Lạc Y run rẩy, trong lòng dâng lên rung động khó tả.



      Nếu phải nàng tận mắt thấy nhát đao kia cắm người , nàng nhất định hoài nghi là cắm ở đầu , lúc này kỳ quái.



      “Nàng có thể nghe lời ta , nhưng mà, hậu quả cần phải tự chịu!”



      Da Luật Ngạn Thác xấu xa cười.



      cũng muốn giải thích nhiều, bởi vì chỉ muốn nghe được từ trong miệng nàng, nghe được giọng của nàng có thể xưng hô dịu dàng với như vậy. Mà cách xưng hô này căn bản cũng khác những phi tần của .



      phát bản thân càng ngày càng luyến tiếc rời được này.



      Nàng thẹn thùng, nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, nàng bối rối, nàng phẫn nộ, nàng mỉm cười đều khiến cho như trúng phải độc dược tình ái, luôn kìm nén được.



      “Ngươi… ngươi là quá đáng!”



      Tần Lạc Y cảm thấy nhàm chán, hơi thở trở nên khó khăn, muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của mà chạy ra bên ngoài hít chút khí mới mẻ.



      Rối loạn, tất cả đều rối loạn!



      là kẻ thù của mình. Ngàn vạn lần thể quá thân mật với .



      Nhưng ngay sau đó, hàm dưới mềm mại của nàng liền bị bàn tay của Da Luật Ngạn Thác bắt lấy, khiến nàng hít thở thông mới hạ xuống.



      giống như muốn trừng phạt nàng, hoặc như là cách để phát tiết, trong sức mạnh điên cuồng như ma quỷ mang theo mạnh mẽ bá đạo, giống như thái độ của vậy, đều khiến cho nàng khó có thể kháng cự.



      “Buông ra… Đừng…”



      Tần Lạc Y vặn vẹo thân mình, đôi tay bé dùng sức đẩy nam tử cuồng dã này ra.



      Nàng cảm thấy hôm nay xong rồi, tâm tình thoải mái vào sáng sớm đều bị nam nhân này làm cho rối loạn.



      Thế nhưng Da Luật Ngạn Thác căn bản để ý đến vùng vẫy của Tần Lạc Y, bàn tay mị của luồn vào trong áo nàng, cố tình đòi hỏi nhiều hơn ở nàng.



      “A…”



      Tần Lạc Y kinh hãi, trong đôi mắt chan chứa ánh lệ.



      Ác ma này, muốn làm cái gì?

      Da Luật Ngạn Thác hài lòng nhìn vẻ mặt bàng hoàng bất lực của nàng, ngay sau đó, cúi đầu xuống, hung hăng để lại dấu cắn dễ thấy cái gáy trắng ngần của nàng.



      Dấu cắn này càng giống như dấu hiệu, dấu hiệu chứng tỏ nàng chỉ là của mình



      Tần Lạc Y cảm giác như bản thân ngã vào trong bóng tối, cuồng dã của làm nàng có chút sợ hãi.



      “Sao? Nên gọi ta như thế nào?”



      Da Luật Ngạn Thác sít sao nhìn vào hai mắt nàng mà hỏi.



      ra Da Luật Ngạn Thác vốn chỉ muốn cho nàng bài học, nhưng mà phát bản thân quá xem cảm giác dễ chịu mà Tần Lạc Y mang đến, khi vừa tiếp xúc hương thơm của nàng, liền khó có thể tự kiềm chế.



      Nhưng chết tiệt, lại muốn nóng nảy mà tổn thương nàng.



      Nàng trong mắt nhắn xinh xắn như vậy, đến mức có thể kích thích tình cảm sâu nhất trong nội tâm , nhưng nàng lại quyến rũ đến thế, dường như cả người nàng chính là tổng hợp đầy mâu thuẫn, vừa mê hoặc , vừa khiến thương hại.



      Hơn nữa, phát , nghiêm trọng hơn, từ sau khi gặp gỡ Tần Lạc Y, lúc đối mặt với đám phi tần mỹ nữ mị kia bản thân lại có chút hứng thú nào, trong mắt cũng chỉ có nha đầu bướng bỉnh này.



      Chẳng lẽ nàng biết, từ sau khi hồi phủ vẫn luôn ở bên cạnh nàng, chưa bao giờ nhìn tới những phi tần khác, mực cấm dục sao!



      Nghĩ đến đây, Da Luật Ngạn Thác càng thêm kéo Tần Lạc Y vào lòng.



      “Ta…”



      Tần Lạc Y thở gấp, cảm giác gáy vẫn còn truyền đến lửa nóng.



      “Ta ngại nàng gọi ta là ‘Phu quân’!”

      Bàn tay tà ác mà ấm áp của Da Luật Ngạn Thác xuyên thấu qua quần áo của Tần Lạc Y, truyền đến độ nóng mê người.



      “Đừng ép ta…”



      Giọng Tần Lạc Y có chút nghẹn ngào.



      Nàng sắp chịu nổi.



      Vì sao?



      Vì sao nhất định phải ép mình ái muội với như vậy?



      “Còn sao?”



      Da Luật Ngạn Thác rộ lên ý cười tàn nhẫn, ý đồ muốn cúi đầu xuống.



      “Đừng… Đừng như vậy!”



      Tần Lạc Y kinh hãi trừng mắt, nàng sợ điên cuồng tà nịnh.



      “Ngoan nào, thử gọi ta xem!”



      Giọng Da Luật Ngạn Thác tràn đầy mê hoặc, giống như dỗ dành cưng chiều trẻ con vậy.



      Tần Lạc Y hơi giật mình, sau đó cắn đôi môi đỏ mọng cái.



      Nào ngờ, động tác lơ đãng này của nàng này lại có thể khiến cho lửa dục từ đáy lòng Da Luật Ngạn Thác cuộn trào mãnh liệt.



      “Chẳng lẽ nàng muốn ta… ‘dùng cách xử phạt về thể xác’?”



      Da Luật Ngạn Thác cọ trán mình vào trán nàng, trong giọng trầm thấp lộ ra chút tà mị.



      Thân thể Tần Lạc Y chấn động, tuy rằng nàng chuyện dùng cách xử phạt về thể xác với việc vừa rồi có gì khác nhau, nhưng trong lòng vẫn nhịn được mà run lên.

      người tỏa ra mùi xạ hương nam tính độc hữu gắt gao bao lấy Tần Lạc Y, tựa như muốn khiến cho nàng mơ mơ màng màng.



      “Thác…”



      tiếng gọi ôn nhu theo môi Tần Lạc Y môi bật ra, giống như lời nồng nàn.



      “Y nhi… Y nhi của ta…”



      Da Luật Ngạn Thác khó nhịn được mà nâng hàm dưới của nàng lên, ngăn lại cánh môi của nàng.



      Trong lòng cũng bị tiếng này rung động, nghĩ tới tên mình từ trong miệng nàng thốt ra lại có thể êm tai như vậy.



      ************************



      ~~~ LỜI CỦA TÁC GIẢ



      Về sau vận mệnh của Tần Lạc Y như thế nào? Làm sao để bảo vệ được tình mà Da Luật Ngạn Thác dành cho nàng? Đối mặt với quy củ thành hôn trước sau như của hoàng thất Khiết Đan, Đông Lâm Vương chọn giang sơn hay mỹ nhân?



      Từ sau chương này, mọi người có thể gặp những gương mặt mới: Đại hoàng tử Da Luật Bội tao nhã, Tang Trọng Dương vẫn chưa lộ diện, Ninh phi khôn khéo, Tiêu công chúa ngang ngược, Cơ thiếp nhu tình như nước, bọn họ mang đến những tiết mục đặc sắc nhất!



      Vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, là mối họa sao?

      Hết Quyển 4

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 5 ♥



      Chương1: TỏaDiệp Hiên


      Editor:MạcY Phi



      Beta: Niệm



      Hai hàngnướcmắt



      hồi tàn mộng



      Thu khánh trúc vận khócphù dung.



      Tơ liễu hữu tằm, hoa mai vô tung.



      ********



      “Ngươi sao?”



      giọng mềmmại mà thanh thoátvanglên, từ sựvui vẻ tronggiọng có thể nghera đượcmức độ vui mừngcủa người .



      Mà chủ nhâncủa giọng đó chính là Tần Lạc Y.



      Đôi mắt như đầm nướcsâu thẩmcủa Da LuậtNgạn Thácbớtđi ý cười,đôi môi gợi cảm khẽ mímlại.



      “Nếu nàngnghi ngờ ta rút lại lời vừa .”



      Trong giọng hàm chứaý cườinhạođầy thíchthú.



      Ánh mắt của Tần Lạc Y khẽ biến đổi, nàngvội tiến về phía trướcnói :



      , ta có nghi ngờ lời của ngươi, ta chỉ là….chỉ là…”



      Hàm răng tinh tế của nàngkhẽ cắn đôi môi mềmtuyệtđẹp nhưmột cánh hoa.



      Trước đây nàngchưatừngkhẩntrương đến vậy.



      “Chỉ là cái gì?”



      Da LuậtNgạn Thácdùngtay kéo Tần Lạc Y vào trongngựcmình, hít hơi sâu hương thơmthoang thoảngtỏa ra từ người nàng.



      Hơi thở ấm áp của Da LuậtNgạcThácrơi vào cổ Tần LạcY, làm nàngkhẽ run lên.



      Lúc nào cũngthể mặt mập mờ của bản thân,ngaytừlúc bắt đầu, nàng thíchứng được.



      Thế nhưng thời gian dần dần trôi qua, nàngphát bảnthân cũngkhông có kháng cự quá lớn đối với việc ômhoặcthân mật với nàng.



      Có đôi khi…



      Nàng lại mê luyến những nụ hôn cuồng nhiệtcủa .



      Mỗi lần nhớ đến loại cảm giác này nàngđều có chút sợ hãi.



      Nàng sợ bản thân quênmất chính là kẻ thù của mình.



      Sợ bản thân quênmất cha nuôi bị bắt làm tù binh.



      Sợ bản thân quênhắn lợi dụngđiểmyếu của nàngđể bắtnànglàm thê tử của mình.



      Mà điều nàngsợ nhất chính là tồn tại của sẽkhiến nàngdần dần khôngcòn muốn gặp lại Tangđại canữa!



      “Ta… ta chỉ là ngờ ngươi làm như thế.”



      Nàng hơi nghiêng đầu sangchỗ khácnhư muốn chạytrốncảm giác run rẩy của bản thân do gây ra.



      Khóe miệng của Da LuậtNgạn Thácmở rộng,kéo bàn tayđangở bên hông của nànglại, lần nữa ôm nàngvào ngực.



      “Có điều kiện đó!”



      Tiếng cườixấu xa vanglên.



      Quả nhiên!



      Trong lòng Tần Lạc Y trầmxuống, nàngbiết ngay, namnhânnày tự nhiên mà tốt bụngnhư vậy, hóa rađúnglà có ý đồ gì đó.



      Nhưngvì cha nuôi,nàngnhất định lùi bước.



      “Ngươi .”



      Nàng đứngthẳng lưnglên, ánh mắt trongtrẻo nhưng lạnhlùng lên kiên quyết, nàngmuốn làm cho bản thân trởnên kiên cường chút.



      “Trả lời dứt khoát vậy sao?Chẳng lẽ nàngkhông sợta ra điều kiện là… muốnnànglên giường với ta?”



      Đôi mắt màu đen lên vẻ chánghét,biểu lộ chịu nổi mập mờ.



      Trong đầu Tần Lạc Y “Ầm” tiếng, dường như đãnổ tan tành tất cả suy nghĩ.



      Theo phảnxạ có điều kiện,nàngnhìn vào đôi mắt của DaLuậtNgạn Thác, đôi mắt sâu thẩmlàm quyết tâm liều chết củanàngphải lùi bước.



      Điều sao?



      Xem ra phải là đangnói đùa.



      !



      Nàng tuyệtđối đồngý.



      Bản thân làm sao có thể ủy thân cho được?



      Mình và Tangđại ca sớm đính ước rồi, nàngkhông thểbội bạc lẳng lơ như thế được.



      Da LuậtNgạn Thácnhìn dángvẻ hoảng hốt lo sợ củaTần Lạc Y mà buồn cười, quả thực là thương đến tậnđáy lòng.



      Hai mươitám năm rồi, cuối cùnghắn cũngtìm đượcbảo bối của mình.



      Chân mày lá liễu, môi tô mà đỏ, đôi mắt trongsuốt khảm khuôn mặthình bầu dục, giống như hai cáigiếng cổ, gợn sóng.



      Ánh mắt của nàngcực kỳ giống người thường,thần thái trongmắt linh hoạt kỳ ảo gần như là hư ảo, làm chongười ta thể nắm bắt được.



      biết bản thân luôn luôn thíchthử thách, khíchất nhàng đếnhư áo của nàngdẫn ra dục vọngcướpđoạtchưatừngcó của .



      Chỉ cần nhìn nàng, tronglòng bắt đầu tràn ngậpsựhưngphấn, máu tranhđoạt trời sinh từ từ bốc lên, dường nhưmuốn phá lồng mà ra.



      Loại cảm giác này giống như mỗi lần ra trận,tim đập liênhồi chờ mong cổ vũ, cảm giác nhanh hơn bình thườnglàm lòng người phấnchấn.



      Nàng càngmờ ảo càngphải khóachặt linh hồn củanàngđể nàng bay mất.



      thuận theo bản năngcủa chính mình, quyết định muốn có nàng!



      “Thế nào?Ta làm nàngsợ sao?”



      Tần Lạc Y gì, Da LuậtNgạn Tháchơinheomắt, mặt lộ ra biểu tình hứngthú hiếmthấy.



      Tần Lạc Y thoáng ngẩng đầu, đôi mắt đẹp chứađầynướcnhìn chằm chằm Dạ LuậtNgạn Thác.



      “Ngươi… ngươi đúnglà đồ bậy bạ.”



      Ánh mắt lạnh lùng thoáng chốcđã chứađầy nướcmắt, dángđiệu mềmmại như đóa hoa sen trắngkhiến người takhông khỏi thương xót.



      Tần Lạc Y khócnhư mưa mà lên án làm cho lòng dạ độcác của Da Luật NgạnThácmạnh mẽ co lại.



      Ánh mắt tối sầm lại, ngóntay chạm vào gò má trắngnhư tuyếtcủa nàng như là muốn tuyên bố quyền sở hữu,khẽ thở dài hơi, nướcmắt mềmmại của người giống như mê hoặclòng người.



      “Chỉ cần nàngchuyên tâm chăm sóc cho vết thương củata nàngcó thể tự do ra vào Tỏa DiệpHiên.”



      mở miệng , tiếngnói trầmthấp,nặngnề mà áp bứclòng người, nhưng lại bình thản làm cho người khácan tâm.



      sao?”



      Trong mắt Tần Lạc Y lên thoảimái, mặt cũnglộra vẻ mặt biết ơn.



      Da LuậtNgạn Tháckhông gì, chỉ gật đầu cái





      ♥Quyển 5 ♥



      Chương2: Đề nghị tà ác


      Editor:MạcY Phi



      Beta: Niệm



      Trong lòng Tần Lạc Y bỗngnhiên nhảynhót trận,dườngnhư thấy đượchi vọngsốngsót.



      Trong những năm tháng trướcđây của nàngchưatừngcócảm giác tốt đẹp như thế, ngờ hỉ nộ ái ố của bảnthân bị người đàn ông mạnh mẽ kiểm soát.



      Thế mà bây giờ lại bị người đàn ông này giamgiữ bên người rất gắt gao.



      Da LuậtNgạn Tháccũngbị tâm tình của nànglây nhiễm,trở nên cởi mở hơn chút,đôi mắt nhìn Tần Lạc Y tràn đầysủngnịch và thương .



      Muốn làm nànghài lòng cũngkhông phải điều gì quá khókhăn. Chỉ cần phải chú ý đến suy nghĩ tronglòng nànglàđượcrồi.



      Tỏa DiệpHiên, nơi giamgiữ TangTấn.



      Nơi này ngàytrướclà chỗ ở của khách quý đến thăm,thế mà bây giờ lại đưa TangTấn vào ở, đây cũnglà lí dovì sao lúc trướchắn ra lệnh mang Tang Tấn đến Tỏa DiệpHiênthì ánh mắt của binh lính đều lộ nghi ngờ muốn biết nguyên nhân.



      Cơ thể của TangTấn càngngàycàngyếu dần , để vàotrongmắt nhưngthật ra có thể cần quantâm đếnsốngchết của TangTấn, tù binh chính là tù binh,nếu đãlà tù binh có bất luận kẻ nào đáng để nóiđến.



      Nhưngmà chết tiệt là mỗi khi như vậy nhớ tớikhuôn mặt lê hoa đái vũ (1) của Y nhi, phát bảnthân luôn sợ hãi khi đối mặt với đôi mắt đầy nướcmắt củanàng.



      (1) Lê hoa đái vũ ( 梨花带雨) : Giống như hoa lê dính hạt mưa.Vốn miêu tả dángvẻ khi khóccủa Dương quý phi. Sau này đượcdùngđể miêutả kiều diễm của người con



      Vì vậy liền đưa ra quyết định này, chính là choY nhi có thể tự do ra vào Tỏa DiệpHiên, thuận tiệncho việc điều trị bệnhtình của TangTấn.



      Nhưngrõ ràng là Tần Lạc Y biết đượcnhững việc này.



      Tần Lạc Y cầm chénthuốc cẩn thận bưngđến trướcmặt DaLuậtNgạn Thác.



      Khôngkhí giữa hai người nồngđậm mùi dượcthảo.



      Thực ra bệnhtình của khá hơn rồi, thế nhưng sợvết thương để lại sẽhậu quả khônlường cho nên Tần LạcY vẫn kiên trì bắt uốngthuốc.



      Đây là chénthuốc cuối cùng, chỉ cần uốnghết lànàngcó thể đượcgặp cha nuôi.



      Tần Lạc Y nghĩ tới đây tronglòng mừng rỡ khôngthôi,gương mặt vui sướngcủa nàngtăng thêmmột chút khí chất trầntục, tựa như đóa sen làm say lòng người.



      Lúc nàngđem bát thuốc đưa cho Da LuậtNgạn Thác, nhậnlấy chén thuốc như thường ngày, sảngkhoái uốngmột hơi cạn sạchnhư uống rượu.



      chỉ ngồi đó, nhúcnhích, ánh mắt sắc bénnhìn chăm chú đôi mắt lấp lánh như nướccủa Tần Lạc Y.



      Tần Lạc Y bị nhìn chằm chằm như vậy thìtronglòng hoảng sợ, lông mày nhíu lại, dường như vô cùngcăngthẳng.



      phải là muốn…



      Nuối lời chứ!



      Trong mắt Da LuậtNgạn Tháclóe lên ý cười,nha đầu nàyđangsuy nghĩ điều gì đều biết được.



      Lập tức…

      “Này, ta muốn uốngthuốc!”



      Giọng khànkhàntrầmthấp nhàng phunra từ môihắn, giống như ra lệnh, lại giống như lời thương.



      Lòng nàngcănglên như dây cung, lời giống nhưtiếngthì thầmcủa ngườiyêu, phớtqua toàn thân mẫn cảm củanàng, lướt qua gò má đến gót sen, tự chủ mànhiễm bụi trần gian.



      “Hả?”



      Tần Lạc Y nângđôi mắt long lanh như nướccủa mìnhlên,nghethấy mệnh lệnhcủa có chút ngơ ngẩnmà nhìn .



      Trong lòng vì lời mập mờ của mà có cảm giác rungđộng…



      “Ta muốn nàng… dùngmiệng của chính mìnhcho ta uốngthuốc!”



      Da LuậtNgạn Thácxấu xa cố ý nhấnmạnh lầnnữa, ý tứ của quá ràng rồi.



      Tần Lạc Y ngheDa LuậtNgạn Thácnói xongthì cơ thểnhẹ như tơ liễu của nàng khẽ cứngđờ.



      “Ta… Ta …” Nàng từ bé đến giờ đều tuân thủlễ giáo rất nghiêm ngặt cho nên khi nghetới điều kiện tà ácnày khỏi cả kinh.



      “Nàng nhớ lúc trướcta cũngcho nàngăn như vậy sao?”



      cườità, cố ý làm Tần Lạc Y nhớ lại kí ức lúc nàngbị bệnhnặng.



      Tần Lạc Y bị những lời lớn mật đầy mập mờ củaDa LuậtNgạn Thác làm cho hai gò má đỏ ửng.



      Da LuậtNgạn Thácnhướng mày,cũngkhông sốt ruột màđem thân thể cao lớn dựa vào ghế, hai tay khoanh trướcngực.



      Tần Lạc Y vẫn sữngsờ đứngđó.



      Bạch y tựa như có gió khẽ đungđưa.



      Trong nháymắt, đáy mắt trongsuốt nổi lên nồngđậm nhạobáng,nhưng sauđó đôi mi dài tinh tế lập tức rũ xuống, đem gợnsóngnhất thời khống chế đượcgiấu , đôi mắt lần nữaquayvề trạngthái giếng cổ sâu thấy đáy.



      Tuy nàngche giấu rất nhanh, thế nhưng những tâm tưcủa Da LuậtNgạn Thác vô cùngnhạycảm,sớm đem phảnứngdù là nhất của nàngthu hết vào trongmắt.



      Chỉ thấy nàngkhẽ thở dài, nànghiểu ý tứ của ,nànghiểu, cố tình.



      Ngón tay nhàng nângbát thuốc lên, mùi vị thảodượcthanh nhã bay tới chỗ Da LuậtNgạn Thác.



      đột nhiên cườità, lồng ngựccảm thấy ấm áp thôi.



      Tần Lạc Y khẽ ngửađầu, đem tất cả loại dượcđắngchắtuốngvào, sau đó thu liễm ánh mắt.



      Tia u đượcche đậy trongmắt, nhìn tới ánh mắttràn ngậptà ác đầy mị lực của Da LuậtNgạn Thác.



      Đôi môi mang theo hương thơmtươi mát chủ độngdán lênmôi của Da Luật Ngạn Thác.



      Lúc môi Da LuậtNgạn Tháchòa tan mùi thơmcủa thuốcthì lòng của nổi lên cảm xúc vi diệu, như tơ tằm,từngsợi từngsợi tiến vào lồng ngực .



      Đôi mắt lạnh lùng nam tính lên tia tối tăm, đưatay ôm chặt lấy vòngeo thon thả của Tần Lạc Y.



      Dùng môi nhanh chóng biến bị độngthành chủ động,tóm chặt lấy cặp môi thơm của Tần Lạc Y, đôi môi hăngsay baotrùmnàngđến hít thở thông.



      Hơi thở nam tính mạnh mẽ bao trùmlấy Tần Lạc Y, đốimặt với cuồng dã của , lòng của nànglại khốngchế đượcmà rungđộng.

      Đợi đến khi buông nàngra mái tóc dài nhưsuối che khuất khuôn mặtđỏ ửng của nàng.



      Sen trắngvừa tinh khiếtlại vừa mâu thuẩn.



      ràng ánh mắt lạnh nhạt vô cùngnhưng lại làm cho hắndễ dàngsay mê vẻ mặt mềmmại đángyêu đó.



      Da LuậtNgạn Thácthỏa mãn nhếch môi.


      Hết chương 1+2 - Q5

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương3.1:Thỉnh an phitần


      Editor:MạcY Phi



      Beta: Niệm



      Trong hoa viên xuất hai bóngdánglà nam nhâncao lớn vànữ nhânôn nhu, nhìn qua hai người quả là xứngđôi.



      người nhanh về phía trước, người còn lại theo ở phía sau.



      Tần Lạc Y đượctoại nguyện theo sát phía sau Da LuậtNgạn Thác, thẳng về Tỏa DiệpHiên, bướcchâncực kỳnhẹ mà nhanh.



      Khôngbiết cha nuôi thế nào rồi?



      Bệnh tình của cha nuôi làm nànglo lắng yên.



      Lần trướcchỉ là vội vàngnhìn thấy chứ nàngchưanhậnra tìnhtrạngbệnh tật của cha nuôi đangtrở nên trầmtrọng, nếu như tìnhhình ngàycàngtệ hơn thân thể của cha nuôi…



      Trong mắt Tần Lạc Y khẽ lướt qua tia thâmtrầmyếu ớt,tâm trạng cũngtrở nên lộn xộn.



      “A——”



      tiếngthở gấp đầy kinh hãi bật thốt ra khỏi môi nàng,ngaysau đó, nàng đượcmột bàn tay to lớn vữngvàngđỡ lấy.



      Bởi vì nàngvẫn luôn chìmđắm trongthế giới của bản thân nênđã để ý đến việc nam nhânđi ở phía trướcđã dừngbước, sau khắc, cơ thể nhắnxinh xắn của nàngđãrơi vào lồng ngựccủa Da LuậtNgạn Thác.



      Da LuậtNgạn Thácgiấu ý cườibên môi,đưa tay đỡlấy nha đầu lảo đảo vì đụngphải mìnhnày.



      đường mà cũngcó thể như vào cõi tiên, nha đầunày bình thường mà! Nàng đangsuynghĩ cái gì vậy nhỉ?

      Phát ra điểmnày, lòng Da LuậtNgạn Thácnhư đượcvực dậy.



      “Sau này đường cho phépđi đằngsau ta!”



      Ngoài mặt Da LuậtNgạn Thácgiận dữ quát lên, giọng nóimang theo mệnh lệnhkhông cho phépxem .



      Ởtrongphủ của , toàn bộ phi tần của đều khôngđượcđi songsong với , thế nhưng khi thấy thân thểmềmmại của Tần Lạc Y phía sau mình tronglòng liềnthấy nỡ.



      Ýtrungnhâncủa , cần phải biết quý trọngvà thương .



      cũngkhông muốn trướcnàng, vì như thếsẽ nhìn thấy vẻ mặt của nàng.



      Đôi mắt long lanh như hai hạt ngọctrai của Tần Lạc Y trànđầy mờ mịt và khó hiểu, là Đông LâmVương cao caotại thượng, có người nào có thể song songvới hắnđượcđây?



      Da LuậtNgạn Thácnhìn ra đượcnghi hoặccủa nàng, môikhông tự chủ được mà vẽ lên nụ cườiyếu ớt, khuỷutay mạnh mẽ khoác lên vai nàng.



      “Nhất định phải nhớ kỹ lời ta , nếu —— ‘hình pháphầu hạ’!”



      Ngay sau đó, ngóntay mang theo ý ngả ngớncủa DaLuậtNgạn Thác chạm vào mặt nàng, vết chaydướingóntaylướt qua gò má mềmmại làm gò má nàngcó chút nóngvàđau.



      Tần Lạc Y cả kinh, muốn làm như thế nào với nàng?



      Nếu nàngthực làm trái ý của , đối đãivới nàngnhư đối với tù binh?



      biết vì sao nànglại nghĩ tới mặt tàn nhẫnmáulạnh của Da Luật NgạnTháctrên chiến trường.



      Trong lòng khỏi run lên.



      Vẻ mặt đơn thuần rơi vào trongmắt Da LuậtNgạnThác, nhất định là nàng đangnghĩ tới mặt xấu nhất của ,nàngsẽ thừa nhậnmìnhsẽ vì nàng mà vungroi da lênhoặclà lén bắn tên.



      Dáng vẻ nhẫnvì lợi ích lên, dángvẻ như vậy thậtsự làm người ta thương mà.



      khẽ thở dài, duỗi tay ra, dùnghànhđộngđể giải thíchlời vừa .



      Cúi người hôn đôi môi đào, trằn trọc nồngnàn.



      “Hiểu chưa?”



      Lúc thưởng thức xonghương thơmvà ngọt ngàocủanàngrồi cười nhạohỏi.



      Trời ạ, hương thơmcủa nànglại có thể khiến saymê như vậy, chỉ mới hôn lướt qua thôi mà khiến máutrongngười như muốn phuntrào, thể kiềmchếđượcbản thân.



      Tần Lạc Y nghethấy giọng trầmcủa trênmặt nổi lên chút sắc đỏ ửng.



      Nhưngvào lúc này lại có tiếngbướcchâncắt đứt chuyện tốtcủa , cũng phá vỡ yên tĩnh nhànnhạt tronghoa viên.



      Trong nháymắt đôi mắt Da LuậtNgạn Thácmơ hồ lên tia lạnh lùng.



      “Ninh nhi thỉnhan Vương thượng!”



      “Cơ thiếpthỉnhan vương gia, Vương thượng vạn phúc!”



      “Chúng nô tì thỉnhan vương gia!”



      Chỉ ngửithấy mùi hương bay tới, vài giọng như tiếngchimvanglên.



      đám nô tì quỳ mặt đất.



      Tần Lạc Y quayngười lại nhìn thấy người tới hoaviên tản bộ chính là Ninh phi và Cơ thiếp.

      người xinh như nước, người đẹp như trăng,nụ cườimê người của họ làm mắt Tần Lạc Y đau nhói.



      Ninh phi vận bộ đồ đỏ, cổ áo trễ xuống rấtthấp,lộ ra bộ ngựcđẫy đà, mặt như hoa sen, lông mày nhưliễu.



      Đôi mắt còn quyến rũ hơn hoa đào, mườiphầncâu dẫnlòng người, búi tóc đính đầy trangsức, dướiánh mặt trời lạicàngchói mắt hơn.



      Mà y phụctrên người Cơ thiếplà dùnghoa sen làmbôngsợi tạo thành chiếc váy dài rộng,điểmxuyết mỗilông vũ là đóa tường vi bằngđá vừa tròn vừa , hạtchâulấp lánh ánh sao, rực rỡ như mây,lộ ra quý khí hoàng gia mê người.



      váy dùngnhững sợi tơ vàngmảnh như tóc thêuthành cànhhải đường và chimhoàng oanhđangđậu, đan xen vớisợi tơ vànglà ngànvạn hạt châu, cùng tôn nhausángchói,quýkhông thể tả.



      Nàng ta và Ninhphi đúnglà đẹp theo hai phong cáchkháchẳn nhau, nhưng đều làm cho Tần Lạc Y cảm thấy…



      Đau lòng!



      Mà ở phía sau hai người là nha hoànhầu hạ.



      “Đứnglên !”



      Da LuậtNgạn Tháclạnh lùng .



      “Vương thượng, người là xấu xa nha, thời dàinhư vậy đến chỗ Ninhnhi, làm Ninhnhi nhớ ngườimuốn chết!”



      giọng nũngnịu vanglên.



      Ninh Phi đảo mắt qua lại ở người Tần Lạc Y,tronglòng thầmcả kinh, liền vội vàngbướclên phía trướcrồikhoác tay vào khuỷu tay của Da Luật Ngạn Thác.



      “Lẽ nào nàngmuốn bản vương bỏ tất cả chính để tới chỗ nàngsao?”

      Trong giọng hàm chứasự uy nghiêm nồngđậm và chút tức giận.



      ràng Da LuậtNgạn Tháctức giận là vì xuấthiện của các nàngmà bầu khí vốn tốt đẹp bị đánhtan,nhưng quantrọngnhất là…



      muốn Tần Lạc Y nhìn thấy các nàng!

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương3.2 : Thỉnh an phitần


      Editor:Lệ Quỷ



      Beta: Niệm



      Hiển nhiên Ninhphi bị chấnđộngbởi tàn bạo củaVương Thượng, giọng cũngtrở nên run rẩy:



      “Ninh nhi dám!”



      Trong giọng chứaủy khuất, nhưng ánh mắt lạiđảo qua người Tần Lạc Y, che kín cảm xúc nhẫntrongmắt.



      “Vương thượng, chắcvị này là Tần nương!”



      Giọng ôn nhu làm người nghevô cùngđộngtâm.



      “Ừ.”



      Da LuậtNgạn Thácchỉ “ừ” tiếngcoi như trả lời,hiển nhiên Cơ thiếp xinhđẹp kia cũngkhông thể làm đặcbiệt chú ý.



      Sau đó, chuyển qua nhìn Tần Lạc Y, ánh mắt lạnhlùng nhanh chóng biến thành ôn nhu, khỏi làmNinhphi cả kinh,cũngkhiến cho Cơ thiếp luônluôn bình tĩnh âmthầmcả kinh.



      Cơ thiếptừ từ bướclên, mặt mang theo vui vẻnhìn Tần Lạc Y rồi nở nụ cười:



      “Ta muốn gặp Tần nương từ lâu, đángtiếcthân thể luôn tốt, vì vậy có cơ hội gặpmặt, cuối cùnghôm nay cũngcó thể gặp. Quả nhiên Tầncô nươnglà tuyệtsắc giai nhân!”



      Cơ thiếpnói Hán ngữ ràng làm Tần Lạc Y trongnháymắtsinh ra hảo cảm đối với nàngta.



      Nụ cườituyệtmỹ, trongsuốt như sương sớm buổi sángnở rộtrên môi Tần Lạc Y, nàngkhẽ khom người:

      “Lời khencủa nương nương, ta dámnhận, ta thấy thân thể của nương nương chắclà donhiễm phải phong hàn nên để lại di chứng, cố gắngđiều dưỡng rồi từ từ hồi phục.”



      Cuộc chuyện của Tần Lạc Y làm Da LuậtNgạnTháchơi nhíu mi, duỗi tay, đem thân thể mềmmại của Tần LạcY ôm vào ngực.



      “Đượcrồi, có phải nàngkhông muốn gặp cha nuôi nữa ?”



      Trong giọng thản nhiên tràn ngậplạnh lẽo đượcgiấu kín.



      muốn thấy Tần Lạc Y và đám phitần này phát sinh ra bất kỳ quanhệ gì. Bởi nàngngâythơ nêncăn bản thể hiểu phong ba mãnh liệt đangdiễn ragiữa những người đó.



      còn muốn bảo vệ nàngthật cẩn thận!



      Đôi mắt Tần Lạc Y lên tia xin lỗi đối với Cơ thiếp.



      Mà Cơ thiếplại khéohiểu lòng người, cườidịu dàngrất cóphong phạm của tiểu thư khuêcác:



      “Vậy Cơ thiếpsẽ quấyrầy Vương thượng và Tần nương nữa!”



      xong, bónghình xinh đẹp lui xuống.



      Bàn tay Da LuậtNgạn Thácto, ấm áp cầm lấy đổi taynhỏ bé lạnh lẽo của Tần Lạc Y, mà độngtác của làm tấtcả mọi người ở đây đều khiếp sợ.



      “Lạp , Hiệt Tú Hiênsửa chữađến đâu rồi?



      Ngay sau đó, Da LuậtNgạn Thácquaysanghỏi Lạp .



      “Bẩm Vương thượng, tất cả đều rất thuận lợi. Tớicuối tháng, Tần nương có thể vào ở!”



      Lạp mực cungkính trả lời.



      Việc lần nữa sửa chữaTây Sương biệt uyểnlà đại , cho nên trong khoảng thời gian này, Lạp vẫn luôn chú ý rất kĩ, chỉ sợ có sai sót.



      Da LuậtNgạn Thácnhìn sangTần Lạc Y, khóemiệng hơi conglên:



      “Mau gắnghoànthành, ta dẫn nàngđi bên kia xem chút!”



      Giọng lạnh như bănghoàntoàn bị cởi bỏ, chỉ còn đọnglạinồngđậm cưngchiều.



      Mọi người trongphòng đều vì thế mà run lên, đặc biệtlà Ninhphi, ả tràn đầy ghentị nhìn Tần Lạc Y.



      Dựa vào cái gì? Nàng ta bệnhthì có thể nhậnđượcsủngái đặc biệt của Vương thượng ư? thế còn khiếncho Vương thượng dùngthân phậnngang hàng chuyện vớinàngta nữa chứ!



      Tần Lạc Y cũngkhông biết suy nghĩ tronglòng của nhữngngười này, nàng theo bản năngtránhxa hơi thở ấm áp của DaLuậtNgạn Thác, nàngthấy bản thân lúc này xấu hổ.



      “Chúng ta… chúng ta thôi!”



      Tần Lạc Y rũ mi, với Da LuậtNgạn Thác.



      Nàng cảm thấy khí bây giờ rất xấu hổ, nhất là…



      Nàng hoàntoàn có thể cảm nhậnđượcánh mắt kinh ngạccủa mọingười, còn cả…



      Ninh phi luôn bắn ánh mắt lạnh băngvề phía nàng!



      Da LuậtNgạn Thácnói với mọi người tiếng, sauđó ôm đôi vai mềm mại của Tần Lạc Y về phía trước.



      Đợi rời xa những ánh mắt giống nhauở sau lưngkia,Tần Lạc Y mới thở phào nhõm.



      Nàng có thể cảm thấy cỗ căm thù cường đại vây xungquanh mình.



      Nàng từnggặp qua Tiêucôngchúamột lần.

      Còn có Ninhphi kiều mỵ như nước!



      Nhưng, vị Cơ thiếpkia …?



      Đáy lòng bình tĩnh của nàngcó tia nghi ngờ,Cơ thiếpxinh đẹp như nước,Da LuậtNgạn Thácmột chút độngtâm cũngkhông có sao?



      Nhưngmà loại nữ tử này nên làm nam tử chú ý, nữ tửduyên dángnhư lá mùa thu.



      Nghĩ tới đây, lòng Tần Lạc Y bỗngtrầmxuống, cảm giácbướcchânthêm nặng.



      “Nghĩ gì thế?”



      Da LuậtNgạn Thácdừngbước, thân hình ngả về phíanàng, lại để cho đôi mắt nàngchống lại ánh mắt .



      “Chuyện này…”



      Tần Lạc Y muốn lại thôi.



      “Sao?”



      cúi đầu, ở bên tai nàngthấp giọng hỏi, hơi thởnóngngứaphả lên cái tai mẫn cảm của nàng, khiến toànthân nàngrun run.



      kia cũnglà phi tần của ngươi?”



      Nàng phát ra tronglời của mìnhxen lẫnghentức và bất an nhàn nhạt.



      Nếu điều này đượcnữ tử khácnói ra nhất định sẽcho lôi xuống chém, nhưng lời ấy lại từ miệng Tần LạcY thốt ra, tronglòng thế mà lại bốc lên tâm tình vuisướng.



      muốn nàngtiếp xúc với phi tần khác, lại theo bảnnăngbảo vệ nàng, đồng thời cũngsợ nàngbớt hảo cảm vớimình.



      Nhưngbiểu cảm mắt nànglúc này cho thấy,nàngđangquantâm .



      Khóe miệng Da LuậtNgạn Tháchơi nhếch, trongmắtdânglên tia nhu tình:



      “Nàng ta chẳng qua chỉ là hàngcốngphẩm!”



      khẽ giải thích, đối với phi tần này, cũngkhông muốn nhiều.



      Tần Lạc Y tronglòng chấnđộng, hàngcốngphẩm? Đó làlễ vật do quốc gia côngchiếm đưa tới!



      cỗ ghentuông chưabao giờ có bùngphát,đáy mắt tinhkhiếtrõ ràng cuồncuộnnổi lên nồngđậm bi thương.



      xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn khéohiểu lòngngười khiến nàng cảm thấy rất uất ức.



      liệu có độngtâm với đó ?



      Nàng bị coi thành gì đây?



      Cũng chỉ là hàngcốngphẩm thôi sao?Nhưng, nànglà bị bắt giữ!



      Tâm tư cực đoansâu sắc của Da LuậtNgạn Thácsớm nhậnra phảnứng nho của nàng, thu tất cả vàođáy mắt



      “Nàng khác!”



      Giọng trầmthấp,vui vẻ ở bên tai Tần Lạc Y vanglên.



      Tần Lạc Ý ngâyngẩn, ngẩng đầu, liếc mắt cái lạirơi vào đôi con ngươisắc bén như chimưng của Da LuậtNgạnThác.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :