1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Liêu Vương Phi - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 11 ♥
      Chương 8: Ba kiếp tuần hoàn
      Editor: Đường Thiên
      Beta: Mạc Y Phi

      Da Luật Bội thấy ánh mắt Da Luật Ngạn Thác suýt chút nữa có thể ăn thịt người thì cười cười: “Vương huynh, huynh cần gì phải căng thẳng chứ?”

      Lời này vừa ra, ngay cả Da Luật Ngạn Thác cũng nhịn được nữa, hắn quát tiếng chói tai: “Người đâu!” Giọng vốn trầm thấp trong nháy mắt trở nên càng rét lạnh.

      “Vâng, Vương thượng!” người thị vệ vội vã chạy đến, lễ độ cung kính lên tiếng,

      “Lập tức chuẩn bị xe ngựa thật tốt cho Hoàng tử, tiễn Hoàng tử hồi cung!” Da Luật Ngạn Thác ra lệnh ngắn gọn, tên này vừa nhìn thấy có gì đó ổn, nhất ̣nh phải tiễn !

      “Tuân mệnh!”

      “Ấy, chậm !” Da Luật Bội vung tay lên, ngừng hành động của thị vệ lại: “Vương huynh, hai người chúng ta là huynh đệ, sao lại tuyệt tình như vậy?”

      tươi cười, tim phổi mà .

      “Vương thượng, vậy… ” Thị vệ có chút mờ mịt biết làm sao, biết mình nên nghe theo ai. Hai người này… đắc tội nổi.

      Da Luật Ngạn Thác chau mày, sau đó lạnh lùng nói với thị vệ: “Ngươi lui ra !”

      “Vâng, Vương thượng!” Thị vệ lập tức lui ra ngoài.

      Vẻ mặt Da Luật Ngạn Thác trở nên mất kiên nhẫn: “ , đệ còn muốn làm gì?”

      Da Luật Bội vui vẻ cười, Vương huynh này của hắn ghen tuông rất lớn, sau đó nới lỏng bả vai, nhanh chậm mà chống lại đôi mắt đẹp như nước của Tần Lạc Y, : “Lạc Y, đêm nay ta cần phải phá giải ván cờ ‘Ba kiếp tuần hoàn’ của nàng!” Nghe được lời đó của , tâm tình khẩn trương của Tần Lạc Y thoáng trầm tĩnh lại, hoá ra là vậy, chỉ là muốn phá ván cờ kia, hù chết nàng rồi!

      Da Luật Ngạn Thác lại rất mất hứng: “Hoàng đệ nếu muốn chơi cờ, bản vương sẽ tìm cho đệ một người bạn cờ!” Trong giọng chất chứa ghen tuông nồng đậm và sự bá đạo độc tài.

      muốn quyền đánh vào khuôn mặt tươi cười nhìn như vô hại của Da Luật Bội, nhất quyết ở lại trong phủ chịu , nguyên nhân chính là vì một ván cờ, là quá đáng ghét!

      “Vương huynh, ván cờ ‘Ba kiếp tuần hoàn’ này chỉ có Tần nương mới có thể đánh! Có đúng hay Tần nương?” Da Luật Bội vừa , vừa nhìn Tần Lạc Y.

      Tần Lạc Y nhàng cười: “Hoàng tử đã có nhã hứng, nếu Lạc Y từ chối có vẻ thích hợp cho lắm! Chỉ là biết, trong khoảng thời gian dài như vậy, có phải Hoàng tử đã nghĩ ra phương pháp phá giải ván cờ này?”

      “Tần nương ngại chờ xem thế nào!” Da Luật Bội cười sang sảng.

      Sắc mặt Da Luật Ngạn Thác sớm biến thành màu xanh đen.

      Tần Lạc Y nhìn bộ dạng đó của hắn, trong lòng có chút nỡ, nàng cố gắng hết sức ép buộc bản thân mình được cười ra tiếng, chỉ nhàng rằng: “Chàng cũng có hứng thú sao?”

      Giọng vẫn trong trẻo, lạnh lùng nhưng lúc này lại có mùi vị khiêu khích nhàn nhạt.

      Da Luật Ngạn Thác nhìn vẻ trêu tức trong mắt Tần Lạc Y, khóe môi nhất thời giương lên, tạo thành độ cong: “Được, Bản vương cũng muốn xem xem ván cờ gọi là ‘Ba kiếp tuần hoàn’ như thế nàp! Người đâu, chuẩn bị cờ!”

      ra lệnh tiếng, bọn hạ nhân liền nhanh nhẹn chuẩn bị bàn cờ.

      Sau khi Tần Lạc Y quyết định chọn quân trắng, đôi mắt hơi hơi nâng lên, nhàng cười: “Các ngài, ai đánh trước?”

      “Đương nhiên là ta đánh trước!” Da Luật Bội vội vàng lên tiếng chọn quân màu đen.

      Tần Lạc Y ngồi trước bàn cờ, giọng : “Mời!”

      Đầu tiên Da Luật Bội nắm một quân cờ màu đen, hạ xuống, ngay sau đó, Tần Lạc Y cũng hạ xuống một quân cờ màu trắng.

      Thời gian, yên tĩnh từng giây một trôi qua, bây giờ bàn cờ bị bao phủ bởi quân trắng và quân đen.

      Quân trắng bàn cờ sử dụng đảo ngược tấn công, ngược lại thoát khỏi thủ đoạn chờ đợi giết chết phần của quân đen, quân đen đều rớt lại phía sau thư thái đếm số quân trắng, nhưng vẫn thể làm ra một lỗ thủng

      Thời gian dần trôi qua, bàn cờ xuất hiện lần nữa kiếp trong kiếp, cả hai bên cùng tồn tại, lại cùng tồn tại lâu dài, hoặc phản công hoặc phòng vệ, bỏ năm nhận sáu, tình hình vô cùng phức tạp.

      Ván cờ Ba kiếp tuần hoàn!

      Da luật bội hít sâu hơi, cẩn thận từng li từng tí trong từng quân cờ, nỗ lực muốn thông qua phương thức khác để phá giải ván cờ này, thế nhưng làm gì được, từng chiêu của quân đen, đều bị quân trắng ăn mất.

      Đôi lông mày nhíu chặt lại, tựa như suy tư, đôi mắt tuấn mỹ nhìn chằm chằm bàn cờ hề chớp , bắt đầu tính toán nước từng quân cờ, thời gian dần trôi qua, tự nhiên lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

      Cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhìn lại lần nữa, sau đó thầm tính toán, vậy mà phát , trước kia cứ cho rằng quân cờ trắng này là đường chết, ra cũng có thể nói là đường sống, tâm đột nhiên run lên, vẫn phá được ván cờ này!

      có khả năng, ràng mình tính toán sai!

      Rồi đột nhiên, linh quang trong đầu chợt lóe lên, lập tức cầm lấy một quân đen suy tính vị trí tốt rồi hạ xuống.

      Tần Lạc Y nhìn chút vị trí quân cờ của Da Luật Bội, nhàng cười: “Có lúc nghĩ quá mức chu toàn cũng phải chuyện tốt!”

      Vừa dứt lời, nàng nhàng phất ống tay áo, đặt xuống một quân cờ trắng, vừa vặn ngăn chặn quân đen, lần này, hoàn toàn chặn đứt đường lui của Da Luật Bội.

      “Quá thần kì, Quả thực là quá thần kì! Bản hoàng tử chịu thua rồi! nghĩ tốn thời gian dài nghiền ngẫm suy nghĩ như vậy, vẫn giải được ván cờ này!” Da Luật Bội cười lớn tiếng , tránh được có chút tiếc nuối.

      Tần Lạc Y nhàng cười: “Giống như 《 Dịch Kinh • Hệ Từ 》nói: Biến đổi có Thái Cực, là sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, đánh cờ vây cũng giống như vậy, quân cờ phân chia khác biệt, có quy định tác dụng, theo số lượng quân cờ tăng giảm, tự nhiên hình thành một đám cờ nhìn như một ván cờ nan giải, đây cũng là quy luật từ đơn giản đến phức tạp, nhưng thực tế, phải hiểu được đạo lý dương tương sinh tương khắc, ván cờ mới tự nhiên có thể phá giải một cách đơn giản!”

      Da Luật Bội nghe xong, than : “Lạc Y hổ là nữ nhân tài hoa khó gặp, ta đúng là hổ thẹn!”

      “Hoàng tử quá khen! “Tần Lạc Y giọng , sau đó nàng nhìn Da Luật Ngạn Thác: “Chàng có thể giải ván cờ này chứ?”

      Khóe môi Da Luật Ngạn Thác nhếch lên: “Trước giờ có chuyện Bản vương thể làm được!”

      Giọng điên cuồng như trước, nhưng lại tràn ngập tự tin khiến người khác tán thưởng.

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 11 ♥
      Chương 9: Đánh cược
      Editor: Đường Thiên
      Beta: Mạc Y Phi

      Trong lòng Tần Lạc Y hơi chấn động, chưa đánh cờ, nhưng nàng dường như có thể linh cảm được có khả năng giải được ván cờ này.

      Da Luật Ngạn Thác vén áo bào lên, màu tím gấm rực rỡ bên cạnh lên đạo ánh sáng nhạt, lập tức ngồi xuống đối diện Tần Lạc Y, sâu trong ánh mắt đen thâm thúy, lộ ra vẻ tự tin cuồng ngạo…

      khí trong phòng đột nhiên trở nên được tự nhiên, Tần Lạc Y có chút sợ hãi, nhưng chỉ trong chớp mắt, liền nâng đầu ngón tay, nhặt hơn mười quân cờ màu trắng bàn cờ để vào hộp gỗ.

      Da Luật Ngạn Thác cũng nhặt lên hơn mười quân cờ màu đen.

      ván cờ vẫn giữ nguyên thế trận ban đầu.

      “Ba kiếp tuần hoàn! Đúng là Ba kiếp tuần hoàn!” Da Luật Ngạn Thác cười sang sảng, trong tiếng cười mang theo mấy phần thích thú khen ngợi.

      Cẩn thận đánh giá ván cờ, trong ván cờ tồn tại ba chỗ có liên quan đến toàn bộ thắng bại của cuộc chiến cướp đoạt, quân đen ở vị trí bị uy hiếp, quân trắng lại tiếp giáp với vị trí bị uy hiếp, vòng quanh lẫn nhau, nhưng lại khiến quân đen có đường lui.

      Da Luật Ngạn Thác hạ quân cờ xuống, nhưng bốn phía lại bị quân trắng vây quanh.

      Tần Lạc Y khẽ giật mình, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Da Luật Ngạn Thác, chiêu thức đánh cờ này ràng là có chút sai sót, nhưng nàng vẫn dám lơ là, bởi vì, nàng biết đây là dự tính của bản thân hay là để dụ địch xâm nhập.

      Sau khi suy nghĩ lát, Tần Lạc Y khẽ cười, lúm đồng tiền gò má. Nàng vén ống tay áo, cầm lên quân trắng, nhàng đặt xuống.

      Đúng là nước cờ tốt! Tận sâu trong đáy lòng của Da Luật Ngạn Thác thầm khen ngợi nàng, tâm tư tinh tế tỉ mỉ của nàng khiến khỏi có chút ngạc nhiên.

      Da Luật Ngạn Thác nhìn nàng, đôi môi màu quả đào, lông mày đen như bướm núi, đến nỗi hoa lá cũng phải hạ mình, trăng non mông lung, ánh trăng trong sáng rơi xuống cơ thể của nàng, giống như tiên nữ hạ phàm.

      Nàng tập trung suy nghĩ nhìn ván cờ, lời mềm mại được gió đưa, chảy xuôi dưới ánh trăng, thể nghe được.

      Mà toàn thân váy trắng khẽ lay động, dường như vì gió đêm mềm mại thổi qua.

      Tâm, càng dịu dàng đến cực điểm, đôi mắt đen thâm thúy tràn đầy ý cười nhàn nhạt.

      “Tới lượt chàng!”

      Tần Lạc Y phát Da Luật Ngạn Thác mãi vẫn có động tác nào. Vì vậy liền ngẩng đầu thúc giục, đôi mắt đen nhàn nhạt như nước mùa thu bất ngờ, kịp phòng bị chống lại đôi mắt vốn lạnh thấu xương như hàn băng nghìn năm, dần dần tràn đầy dịu dàng…

      Tim, bỗng chốc nhảy lên! Sau đó, gương mặt tinh khiết như sen trắng lập tức nhuộm sương hồng!

      Da Luật Ngạn Thác thu hết phản ứng của nàng vào trong đáy mắt, khẽ cười sủng nịch, cầm lên một quân đen, nhìn đúng vị trí, hạ xuống!

      “Vương huynh — được!” Da Luật Bội ở bên xem đánh cờ thấy Da Luật Ngạn Thác sắp sửa đặt xuống nước cờ này, lập tức hét lên ngăn cản.

      Giọng ngăn cản Da Luật Ngạn Thác bỗng chốc ngừng lại, mà thôi, chưa bao giờ gặp qua người chơi cờ như vậy, rõ ràng biết là đường chết còn muốn cắm đầu vào bên trong.

      Tần Lạc Y nhìn quân cờ trong tay Da Luật Ngạn Thác: “Nước cờ này là hay ?”

      Giọng tuy rằng trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại tràn ngập tình ý, vừa nhu hòa lại vừa mềm mại.

      Da Luật Ngạn Thác nhàng cười: “Y nhi, ngày hôm nay cao hứng như vậy, ta với nàng đánh cuộc ván, thế nào?”

      “Đánh cược ván cờ này?” Tần Lạc Y khẽ hỏi, đôi mắt hoang mang dừng mặt của Da Luật Ngạn Thác, muốn đánh cược ván cờ này, chẳng lẽ có phương pháp phá giải toàn bộ ván cờ?

      “Thế nào? dám sao?” Da Luật Ngạn Thác càng hứng thú nhìn vẻ nghi ngờ trong ánh mắt của Tần Lạc Y, khóe môi vẽ ra nụ cười tà mị.

      “Ai dám, chàng muốn đánh cuộc như thế nào?” Tần Lạc Y ngẩng đầu lên, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, chứa bướng bỉnh, kiên trì.

      Trong đôi mắt sáng rực của nàng, lên nụ cười rực rỡ của .

      Trong đôi mắt yên tĩnh của hắn, lên bóng dáng thất thần của nàng.

      “Rất đơn giản, nếu ta giải được ván cờ này, ta sẽ nghe theo bất cứ cầu nào mà nàng đưa ra, nhưng khi ta giải được ván cờ này, như vậy nàng… tất cả mọi thứ đều phải nghe theo ta!” Nụ cười cuồng nịnh mặt Da Luật Ngạn Thác dần dần lớn hơn.

      “Tất cả mọi thứ đều phải nghe theo chàng?”Tần Lạc Y cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

      “Đúng vậy! Có hoàng đệ ở đây làm chứng, thế nào?” Giọng Da Luật Ngạn Thác trầm xuống tựa như hạt giống mê hoặc, gieo xuống trong lòng Tần Lạc Y, bén rễ từng chút .

      “Được, Bản hoàng tử tự nguyện làm nhân chứng, ta muốn nhìn xem Vương huynh làm cách nào giải được ván cờ Ba kiếp tuần hoàn này!” Da Luật Bội đùa cợt .

      , nhất định để cho mình thắng được dễ dàng như vậy, trong lòng Tần Lạc Y đột nhiên vang lên ý nghĩ này, sai, mặc dù bản thân mình chưa bao giờ đấu cờ với hắn, nhưng cũng có dự cảm như vậy.

      Lúc một người bình tĩnh thì rất khó đánh giá tính cách ta có nóng nảy hay ; chỉ khi nào ta có cảm giác với sự thay đổi của bên ngoài thì mới phát hiện được. Về phần đánh cờ, người tính tình vừa nóng nãy vừa yên tĩnh, thái độ kiêu căng ngạo mạn, suy nghĩ lúc tập trung lúc phân tán, ánh mắt khi xa khi gần, tinh thần vừa yên tĩnh lại hỗn loạn, cử chỉ lúc nặng lúc nhẹ, vân vân… đều sẽ ảnh hưởng đến ván cờ, liên quan tới thắng bại. Cho nên, Bác Dịch Chi từng : “Quý trọng nhất có lẽ là nghiêm túc cẩn thận”, đó là bản chất, là thái độ đúng mực để xây dựng và rèn luyện thể xác và tinh thần.

      Tần Lạc Y thông qua đạo lý đánh cờ cũng hiểu, thâm thúy và nhẫn của khiến nàng cảm thấy tầm thường.

      lát sau, nàng hơi gật đầu.

      Đột nhiên Da Luật Ngạn Thác cười cười, Tần Lạc Y kinh ngạc, vừa vặn rơi vào “Khứ” ở vị trí bảy chín đường, đó là mấu chốt để phá giải Ba kiếp tuần hoàn.

      “Chàng — ” Tần Lạc Y vừa mừng vừa sợ, nàng tuyệt đối nghĩ tới Da Luật Ngạn Thác lại một chiêu này.

      Ngay sau đó, nàng vội vàng quân trắng tương ứng, Da Luật Ngạn Thác lại đánh một nước cờ bất ngờ, rơi vào “Khứ” ở vị trí đường tám tám, chính là nơi nàng muốn bước tiếp theo.

      Tần Lạc Y thầm kinh ngạc, trong mắt cũng lên chút ngổn ngang, vội vàng suy nghĩ cẩn thận, sau đó giơ tay đặt quân trắng rơi vào “Khứ” ở vị trí đường năm sáu.

      “Coi như tệ, hừm, tiếc là Y Nhi, nàng sai nước rồi!” Trong lòng Da Luật Ngạn Thác tỏ ý khen ngợi, bộ dạng bên ngoài lại làm ra vẻ thương tiếc.

      Lập tức, bàn tay to của hắn nhàng giơ lên, quân cờ màu đen theo chưởng phong, nghiêng lệch rơi xuống “Khứ” vị trí bốn năm đường .

      Quân cờ đen bay lên thành hình xoắn ốc, bắn ra tự nhiên, khó có thể tìm kiếm, quân cờ đen bay cao quanh co giữa trung, rơi xuống nhưng vẫn có thể chính xác như vậy, loại công phu ám khí này, khiến con người ta phải kinh hãi.

      chỉ có Tần Lạc Y, ngay cả Da Luật Bội tập võ từ cũng rất là khâm phục.

      Tần Lạc Y nhịn được cười: “Trước đường , phía sau lại có truy binh, chính cũng phải, tà cũng phải, vậy cũng khó khăn quá!” xong, quân trắng vung lên rơi vào dưới “Bình” ở vị trí đường ba chín!

      “Y nhi, nàng thua!” Lời điên cuồng của Da Luật Ngạn Thác lại lần nữa vang lên, ngay sau đó quân cờ đen vững vàng rơi vào “Bình” ở vị trí ba chín đường.

      Tần Lạc Y hít hơi lạnh, kinh ngạc nhìn toàn bộ bàn cờ, sự thua, nam nhân trước mắt này — vậy mà phá giải được ván cờ này!

      “Muốn giải thử ván cờ, đầu tiên phải biết từ bỏ, sau đó thu lại được, ta sai chứ Y Nhi?” Da Luật Ngạn Thác tà mị cười, nhướn mày ra vẻ đắc ý.

      sai, chính là đạo lý này, có bỏ mới có lại được, nhưng, đạo lý đơn giản như vậy, lại có mấy người có thể hoàn toàn hiểu được?

      Vậy mà Da Luật Ngạn Thác hiểu được, nàng chưa từng nghĩ người có tính cách khắc nghiệt như lại suy nghĩ sâu sa đến vậy.

      “Ta thua, chàng , muốn ta làm gì?” Tần Lạc Y tâm phục khẩu phục .

      Da Luật Ngạn Thác nhàng cười: “Rất đơn giản, vào ngày mừng thọ Hoàng hậu, nàng phải theo ta tiến cung!”

      HẾT QUYỂN 11

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 12 ♥
      Chương 1: Yến tiệc sinh thần
      Editor: Lai Sinh Như Mộng
      Beta: Mạc Y Phi

      Vốn nghĩ có thể cùng quân vương sống đến bạc đầu

      Tình thân tình ái khó có thể vẹn toàn

      Bất chợt tạo hóa trêu đùa con người

      bóng hồng nhan nhiều bạc mệnh

      Đau lòng, tan nát đâu chỉ nơi con tim

      Duyên mỏng, duyên sâu do trời định

      Chỉ nguyện kiếp này cũng nhau đau khổ

      Đổi lại kiếp sau tiếp tục làm uyên ương.

      ☆☆☆☆☆☆☆☆

      Ngày sinh thần của Hoàng hậu có thời tiết khá đẹp, vừa đúng vào mùa hoa đào đến, từng cánh hoa bay lượn đầy trời hòa thêm ánh nắng tươi sáng ấm áp, vạn vật dường như cũng có sinh mệnh, thêm niềm hi vọng.

      Toàn bộ hoàng cung vui sướng, hân hoan, cả ngày múa hát ngừng, đều là vì chào mừng sinh thần của Hoàng hậu, buổi tối, yến tiệc chúc mừng ngày sinh của Hoàng hậu chính thức bắt đầu.

      Trước tiên, văn võ bá quan cung chúc Hoàng hậu nương nương có ngày sinh thần vui vẻ, may mắn, các lễ vật quý báu, kì trân dị bảo thế gian đều được từng người từng người dâng lên, mỗi người của dòng dõi hoàng tộc đều đồng thời quỳ trước đại điện.

      Hoàng đế Da Luật A Bảo Cơ gật đầu, mỉm cười, mà Hoàng hậu ở bên cạnh cũng mang bộ dạng tươi cười của bậc mẫu nghi thiên hạ.

      “Đông Lâm Vương đến…” Thị vệ lớn giọng hô.

      Chúng quần thần lập tức an tĩnh lại, toàn bộ cung điện ngoại trừ thanh ca múa mừng cảnh thái bình, đều cực kì im lặng.

      cung điện, bóng dáng cao lớn của Da Luật Ngạn Thác xuất , bộ dạng tươi cười câu nệ, nịnh hót, bên người là Tần Lạc Y thân bạch y phiêu dật.

      Chỉ thấy Da Luật Ngạn Thác đeo mũ bạch ngọc khắc dấu hiệu của bộ tộc Da Luật, đai lưng dùng tơ tằm đen buộc lại, mày kiếm đẹp như tranh vẽ, tóc mai bay bay.

      Tay áo hẹp đen tuyền làm từ da lông viền ánh vàng kim mở rộng, cổ tay áo cũng lấy sợi vàng kim buộc lại, đai lưng đeo ngọc bội, bên vai trái choàng tấm lông chồn, tóc vấn lên cao theo phong thái của bộ tộc Da Luật.

      Dáng người cao ngất, thẳng tấp, tuấn lãng, lại tỏa ra khí thế của bậc vương giả!

      Mà vốn dĩ áo choàng người giờ phút này lại người Tần Lạc Y, ở giữa vạt áo được khảm đầy trân châu quý báu.

      Chỉ đơn giản là như thế thôi, mọi người cũng hiểu, nữ tử này là của !

      “Da Luật Ngạn Thác thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng hậu, chúc Hoàng hậu có ngày sinh thần vui vẻ, may mắn, hồng phúc tề thiên!” Da Luật Ngạn Thác tiến lên phía trước, hơi hạ thấp người, thanh trầm thấp, nhanh chậm vang lên.

      Mà Tần Lạc Y cũng chỉ hơi cúi người xuống hành lễ, nếu phải vì bại trận dưới tài đánh cờ của Da Luật Ngạn Thác, nàng tới nơi này chúc thọ Hoàng hậu gì đó đâu!

      Hoàng thượng nhếch mép, cười: “Tốt, tốt, người đâu, ban thưởng ghế ngồi..!”

      “Tạ ơn Hoàng thượng!”

      Da Luật Ngạn Thác ngay ngắn ngồi ghế tựa, lập tức ra hiệu Tần Lạc Y ngồi xuống cạnh mình.

      Sau khi hai người ngồi vào chỗ của mình, loại những thanh ngọt ngào, vui sướng của nữ nhân truyền từ đại điện xuống. Ngay sau đó, nữ tử Khiết Đan thân hình đầy đặn, mang theo mùi hương nồng đậm bổ nhào lên người Da Luật Ngạn Thác.

      “Ngạn Thác biểu huynh, Thiên Bái rất nhớ huynh, thời gian dài như vậy cũng thấy huynh đến thăm người ta chút!” Tiếng cười quyến rũ của nữ nhân vang lên, toàn bộ thân thể phía đều dán lên ngực , thanh như hoa, ngọt như thứ kẹo đường phổ biến.

      “Thiên Bái?” Lông mày Dạ Luật Ngạn Thác cau lại, đáy mắt nhàn nhạt lên vẻ kiên nhẫn.

      Ánh mắt tinh tường tùy ý đảo qua người nữ nhân ngồi ngay ngắn bên cạnh, thế nhưng phát ra nàng vẫn lạnh lùng như cũ, đôi mắt hề gợn sóng dù chỉ chút, đáy mắt tối sầm lại, sắc mặt cũng có chút trở nên lạnh lẽo.

      Mà Tần Lạc Y lúc này lại hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy nữ tử này! Thiên Bái? Tiêu Thiên Bái! Khi mới vào Vương phủ, nàng có gặp qua nữ tử có dũng khí lại nhiệt tình này!

      Hôm nay, nàng ta cũng giống như thế, váy áo làm từ tơ tằm đỏ thẫm, cổ áo rất thấp, lộ ra bộ ngực đầy đặn, nở nang, khuôn mặt tựa như hoa sen nở rộ, lông mày như lá liễu, ánh mắt so với hoa đào còn thập phần câu dẫn lòng người hơn.

      Nước da nàng ta trắng nõn như người Hán, mà có màu mật ong, đầu gắn đầy châu ngọc phát ra ánh sáng chói mắt, đôi môi đỏ tươi hơi nhếch lên.

      Đáy lòng Tần Lạc Y khỏi cảm thán, nữ nhân Khiết Đan sao có thể chịu rét lạnh như vậy, tuy rằng tại là ngày xuân ấm áp nhưng ăn mặc phong phanh, ít ỏi như vậy, đúng là muốn đưa toàn bộ khuôn ngực đầy đặn đó ra mà!

      Nàng ta lạnh?

      Tần Lạc Y lúc nghĩ như vậy, nhưng lúc nhìn nữ tử này như kẹo đường dính chặt người Da Luật Ngạn Thác lập tức trong lòng dâng lên ngọn lửa ghen tuông cực lớn!

      “Thiên Bái, được náo loạn!” Hoàng hậu Thuật Luật Bình bình thản giữ phép tắc trách mắng.

      Tiêu Thiên Bái bĩu môi, lưu luyến rời khỏi người Da Luật Ngạn Thác,chuyển tầm mắt sang Tần Lạc Y ngồi bên cạnh, ánh mắt đột nhiên vô cùng lạnh lẽo, thế nhưng nàng ta lại có tư cách ngồi bên cạnh huynh ấy!! Quả là quá ghê tởm rồi, chỉ có như vậy, thậm chí nàng còn nghe , Ngạn Thác biểu huynh sửa xong Tây Sương biệt uyển để nữ nhân này vào ở!

      Quả là chuyện cười, nàng ta chỉ là nữ nhân người Hán thấp kém, hèn mọn vậy mà cũng muốn được Ngạn Thác biểu huynh sủng ái, thậm chí ngay cả ngồi lên chiếc ghế Vương phi sao?

      Hiển nhiên Hoàng hậu phát ra khí trong đại điện dậy sóng, kì bề ngoài hôm nay là chúc mừng đại thọ nhưng cũng ngầm thúc đẩy tình của Da Luật Ngạn Thác cùng Tiêu Thiên Bái, về phần nữ nhân người Hán Tần Lạc Y kia, nếu như Thác nhi mến, cũng có thể nạp nàng làm Tần phi.

      Nghĩ đến đây, bà khẽ cười, lạnh lùng với Tần Lạc Y: “Tần nương, ngươi thân là thần y bên người của Đông Lâm Vương, có phát ra thân thể Thác nhi có gì ổn ?”

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 12 ♥
      Chương 2: Túy ông chi ý (1)
      Editor: Lai Sinh Như Mộng
      Beta: Mạc Y Phi

      (1) Ý ở trong lời , có dụng ý khác

      Lạc hoa dĩ tác phong tiền vũ, hựu tống hoàng hoa vũ

      Hiểu lai đình viện bán tàn hồng, duy hữu du ti thiên trượng điểu tình .

      Ân cần hoa hạ đồng huề thủ, canh tẫn bôi trung tửu.

      Mĩ nhân bất dụng liễm nga mi, ngã diệc đa tình, vô nại tửu lan !

      (Phần thơ xin phép được giữ nguyên convert)

      ☆☆☆☆☆☆☆☆

      Tần Lạc Y ngờ Hoàng hậu hỏi vấn đề này, nàng hơi ngẩn ra, sau đó đứng dậy, chậm rãi đáp: “Đông Lâm Vương từ tập võ, hai đường kinh mạch Nhâm Đốc (2) trước đây rất lâu được khai thông, vì vậy, thân thể vô cùng khỏe mạnh!”

      (2) mạch Nhâm: thuộc , phía trước thân ngực và bụng. Mạch Đốc: thuộc Dương, phía sau lưng chạy qua đỉnh đầu

      “Y thuật của Tần nương luôn luôn cao minh, thậm chí còn có thể cải tử hoàn sinh, biết trước được sinh tử, về sau cho dù Tiêu công chúa gả vào Vương phủ cũng có Tần nương dùng mọi cách chăm sóc, bản cung cũng an tâm!” Hoàng hậu mặt ngoài biểu lộ gì nhưng lại ngầm ra ý nghĩ của mình.

      Thần sắc nét mặt Tần Lạc Y vẫn thản nhiên như cũ, thân mình lại hơi có chút ngẩn ra, tuy rằng mặt nàng vẫn tỏ vẻ nhàn nhạt, thờ ơ, nhưng chỉ có nàng biết nội tâm mình dậy sống.

      Da Luật Ngạn Thác muốn thành thân?

      Thần sắc trong đáy mắt tối sầm xuống, trái tim tựa như bị bàn tay to lớn tàn nhẫn liên tục nhào nắn, vỡ thành từng mảnh, đau đớn, buốt nhức vô cùng

      Da Luật Ngạn Thác nheo đôi mắt hẹp dài sắc bén nhìn kỹ người nữ tử trước mặt, khi nghe thấy lời phía sau của Hoàng hậu, trong lòng tự nhiên là vui nhưng nhìn vẻ mặt giật mình tựa như suy sụp của Tần Lạc Y, ở trong mắt, trong tâm lại đột nhiên sáng tỏ.

      Biểu tình luôn luôn thâm trầm hiếm khi lộ ra bộ dạng vui mừng, hứng thú.

      “Ta nghĩ Hoàng hậu nghĩ sai hai chuyện!” Da Luật Ngạn Thác chậm rãi đứng dậy, mở miệng , thanh trầm ổn giống như đá dày, nặng nề mà áp bách lòng người.

      Nụ cười bên khóe môi càng thâm thúy sâu xa: “Thứ nhất, Y nhi là thần y của ta, cách khác nàng chính là người của ta , nàng chỉ có thể chăm sóc thân thể người là ta mà thôi, thứ hai, mấy ngày trước Y nhi vào ở Cúc Tình Hiên, à, quên mất cho các vị, Cúc Tình Hiên lúc trước chính là Tây Sương biệt uyển, ta giải thích như vậy, chư vị hẳn là hiểu rồi chứ?!”

      Vừa dứt lời, bàn tay của Da Luật Ngạn Thác đồng thời cầm lấy bàn tay bé của Tần Lạc Y, tuyên bố quyền sở hữu nàng với mọi người trong đại điện.

      Trong đại điện thoáng chốc yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy thanh hút khí, thanh ở xung quanh vừa mới chuẩn bị cất lên lại vội vàng nín thở, khẩn trương rút lui.

      Trong đôi mắt đen trắng ràng của Tần Lạc Y, tựa hồ phải chặn lại những giọt nước trong hốc mắt, mang đầy ắp kinh ngạc cùng sửng sốt khi nhìn sườn mặt khôi ngô tuấn tú của Da Luật Ngạn Thác.

      cứ như vậy, cao ngạo đứng đại điện, ngũ quan hờ hửng như được thợ điêu khắc tỉ mỉ chế tác cách sâu sắc, khẽ cụp mắt, ngạo nghễ liếc nhìn chung quanh bằng nửa con mắt, thân hình to lớn thẳng tắp cũng nhúc nhích.

      Tâm nàng trở nên ấm áp, mà bàn tay bé vốn lạnh lẽo cũng theo độ ấm bàn tay của trở nên nóng rực.

      “Thác nhi, hẳn là con nên hiểu, với tư cách là người của Hoàng tộc Khiết Đan chỉ có thể thành thân với dòng tộc Tiêu thị, sao con có thể đem Tây Sương biệt uyển đưa cho người ngoài?” Da Luật A Bảo Cơ quả thực nhịn được nữa rồi, lớn giọng trách mắng.

      “Hoàng thượng, Tây Sương biệt uyển cũng phải là vào tay người ngoài, nơi đó từ lúc ban đầu nên thuộc về Y nhi.” Giọng lạnh nhạt, cứng rắn lại lần nữa vang lên, kiêu ngạo siểm nịnh, bên trong còn tồn tại khí thế thể nào ngăn cản được.

      Tần Lạc Y nhíu mày, Tây Sương biệt uyển? Cũng chẳng qua chỉ là nơi ở mà thôi, vì sao bọn họ lại tranh chấp như vậy chứ? Hơn nữa vẻ mặt của mọi người xung quanh lại kì lạ như vậy, khi nghe thấy nàng vào Tây Sương biệt uyển nét mặt lại quái lạ, sao được.

      Bỗng chốc bàn tay nắm run lên, lập tức liền bị bàn tay to lớn của Da Luật Ngạn Thác mạnh mẽ bao lấy.

      “Thác nhi, con…” Hoàng thượng có chút chán nản, lên tiếng.

      Hoàng hậu Thuật Luật Bình mang vẻ mặt bình thản cười cười, ý bảo Da Luật A Bảo Cơ hãy yên tâm, chớ nóng nảy, bà giọng mở miệng: “Thác nhi, bản cung tại muốn biết, khối bản đồ cuối cùng của Bột Hải Quốc đến tột cùng là người ai? Là Tang Tấn chết rồi kia hay người được con nới lỏng mà chạy thoát, Tang Trọng Dương? Hoặc là…..ngay người Tần nương?”

      Giọng của bà tuy , nhưng đầu đề câu chuyện chuyển hướng, khiến cho đáy mắt Da Luật Ngạn Thác càng thêm u, lạnh lẽo.

      “Thế nhưng Hoàng hậu lại hoài nghi người của ta?” Ánh mắt kia tràn ngập ma tính cướp đoạt, căn bản thuộc về loài người.

      Hoàng hậu Thuật Luật Bình hiển nhiên bị ánh mắt của Hoàng chất đè xuống, tuy rằng Da Luật Ngạn Thác đúng là vãn bối của mình, nhưng cách làm việc của luôn luôn quái đản, tính tình lãnh đạm thâm trầm, mặc dù bà biết cũng lợi dụng binh quyền trong tay làm phản nhưng tất cả mọi chuyện phải đề phòng mới tốt.

      “Chiến Thần”, tên này cũng phải do tự phong, tuy Da Luật Ngạn Thác đúng là người dưới người vạn người, nhưng đức hạnh cùng uy danh của truyền khắp nước Khiết Đan, mọi người Đông Lâm Vương là ma đầu thai, đúng là “Chiến Thần”, từ thích chiến đấu, chính phục phản loạn, mỗi tấc đất qua, tuyệt đối phải lẩn tránh chỉ vì số kiếp máu tanh, tai họa kéo dài.

      Từng địa phương, nơi nơi đều lưu truyền chỉ cần nghe tới truyền kì cùng trận chiến của Đông Lâm Vương, kẻ khác phải sợ hãi, mất hồn mất vía.

      Nguyên nhân ngông cuồng nịnh hót, câu nệ chính là ở chỗ đó.

      Trong lòng Tần Lạc Y nơm nớp lo sợ, đến hoàng cung hai lần nhưng lần nào cũng khiến nàng nảy sinh cảm giác lo lắng như vậy, giống như mọi đầu mũi nhọn đều hướng về chính mình!

      Bọn họ vẫn là chưa từ bỏ ý định kia, tấm bản cuối cùng hé ra nơi chôn giấu kho báu.

      “Thác nhi, con hẳn là nên hiểu kho tàng của nước Bột Hải có thể hưng thịnh gốc rễ, vận mệnh nước Khiết chúng ta cũng thế, nhưng con lại chậm chạp tìm được tấm bản đồ cuối cùng, kêu trẫm lấy lí do gì phong con là Vương của nước Bột Hải đây? Lẽ nào con muốn số mạng trẫm và hoàng tử Da Luật Bội vẫn tạm quản ở nơi đó sao?”

      Trong giọng của Hoàng thượng chất chứa nồng đậm lo lắng và khuyên nhủ.

      “Hoàng thượng, bản đồ nơi giấu kho báu, ta cho người câu trả lời thuyết phục, về phần dân quân nổi loạn ta cũng có thể giúp người bình trị, nhưng chỉ có chuyện được, đó chính là trừ Y nhi, ai cũng có tư cách bước vào Tây Sương biệt uyển!”

      Thân mình cùng sắc mặt Da Luật Ngạn Thác nhanh chóng nghiêm nghị, thanh lại càng lãnh khốc giống như tiếng gọi tử thần từ địa ngục.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 12 ♥
      Chương 3: Cơn phẫn nộ chấn động đại điện
      Editor: Lai Sinh Như Mộng
      Beta: Mạc Y Phi

      Trong mảnh xuân sắc phồn hoa, tiếng sáo trong vầng thái dương, bắt đầu giấc mộng khó khăn.

      Tự mình hồi tưởng lại phong cảnh nước non xa xăm, chưa từng thành đôi uyên ương.

      Quay đầu hồi tưởng lại, lời an ủi, từng chút từng chút tích tụ, đều là thâm tình mật ý.

      luyến tiếc hoa, mưa trước mắt, nguyện hóa điệp bay đến nơi chân trời quá khứ

      ☆☆☆☆☆☆☆☆

      “Thác nhi….” Hoàng thượng Da Luật A Bảo cố nén cơn lửa giận trong lòng, uy nghiêm lên tiếng: “Hôm nay là ngày vui sinh thần của Hoàng hậu, hi vọng con có thể hiểu được chức trách hòa thân trong Hoàng tộc của bản thân là thể tránh khỏi!”

      Ngay sau đó, đôi mắt nghiêm khắc đảo qua khuôn mặt lãnh đạm, kiên định của Da Luật Ngạn Thác, rồi quay đầu nhìn Hoàng hậu, Hoàng hậu mỉm cười gật đầu cái.

      Trong lòng Da Luật Ngạn Thác lập tức dâng lên dự cảm lành, bàn tay to lớn đột nhiên nắm chặt lại.

      Da Luật A Bảo Cơ nhìn Da Luật Ngạn Thác, lại lần nữa mở miệng: “Trẫm quyết định gả Công chúa Tiêu Thiên Bái cho Đông Lâm Vương Da Luật Ngạn Thác, lập Công chúa làm Vương phi! Bảy ngày sau lập tức thành thân, trong thời gian này, lệnh Tần Lạc Y làm nữ thần y bên người Tiêu Công chúa, tùy thời có thể vào hoàng cung!”

      Thánh chỉ vừa đưa ra như thuốc nổ oanh tạc, hoàn toàn làm Da Luật Ngạn Thác khiếp sợ, mà tâm tư của Tần Lạc Y cũng vì tin tức làm cho cả kinh, trái tim tan nát!

      Khuôn mặt nhắn tuyệt mĩ ngay lập tức trở nên tái nhợt, bên ngoài ràng là ánh nắng tươi sáng nhưng toàn thân nàng lại cảm thấy lãnh lẽo vô cùng, nàng ngẩng đầu lên, nhìn Da Luật Ngạn Thác bên cạnh, gương mặt lạnh lùng hoàn mĩ như được điêu khắc kia, chút biểu tình đều có.

      lúc nàng thương tâm, ảm đạm, hơi ấm tay thoáng chốc tăng thêm tầng, nàng liều mạng cắn môi, hạ mắt nhìn bàn tay to lớn kia cầm chặt đôi tay bé của mình.

      Mạnh mẽ như vậy, xa rời như vậy.

      Da Luật Ngạn Thác rất nhanh khôi phục lại vẻ cuồng ngạo, lạnh nhạt, thản nhiên mở miệng, : “Hoàng thượng rất ràng quyết định của ta, mong rằng Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh ban!”

      Giọng đúng mực, sợ hãi hay có bất kì gợn sóng nào, kiên định mà vững vàng.

      “Thác nhi, đây là Thánh chỉ!” thanh uy nghiêm của Da Luật A Bảo Cơ vang lên, từ giọng có thể nghe ra cơn tức giận nhẫn trong đó.

      Toàn bộ người trong đại điện đều nín thở, căng thẳng nhìn Hoàng thượng và Da Luật Ngạn Thác.

      Bầu khí lập tức ngưng trọng, tựa như bị tấm vải bố dày quấn lấy, khiến kẻ khác phải thở gấp, khẩn trương đến cực điểm.

      Khóe môi có độ ấm của Da Luật Ngạn Thác chậm rãi nhếch lên, cũng đồng thời cố nén thịnh nộ trong lòng, lần thứ hai dao động lên tiếng: “Thỉnh xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh ban!”

      Toàn thân tỏa ra cơn chấn động điên cuồng.

      “Thác nhi, con quá càn rỡ! Dám đặt Thánh chỉ vào mắt!” Da Luật A Bảo Cơ vì tức giận mà vỗ mạnh lên tay vịn của ghế rồng.

      ra, ông biết Hoàng chất Da Luật Ngạn Thác này vẫn bao giờ khiến mình bớt lo, ai biết được trước mặt bao quần thần tại đây lại giữ cho ông chút thể diện nào!

      Đại hoàng tử Da Luật Bội nhìn thấy Phụ hoàng tức giận như vậy, vội vàng tiến đến cạnh Da Luật Ngạn Thác, khẽ: “Vương huynh, chẳng lẽ huynh muốn kháng chỉ sao, chúng ta là dòng họ Da Luật, vốn có quyền lựa chọn đối tượng kết hôn, đạo lý này Vương huynh hẳn là phải hiểu nhất!”

      khuôn mặt tuấn dật của tràn đầy vẻ sốt ruột và lo lắng.

      Da Luật Ngạn Thác giương đôi mắt ngông cuồng lên, nhìn Da Luật Bội, sau đó con ngươi đảo qua Hoàng thượng cùng Hoàng hậu phía đại điện, thanh trầm thấp, u lần nữa vang lên: “Vương phi chỉ có , đó là Tần Lạc Y!”

      Ngữ khí nghiêm nghị bao hàm cơn thịnh nộ vang vọng khắp đại điện khiến cho người khác phải khiếp sợ, lại càng làm cho Tần Lạc Y kinh hoàng.

      Những giọt nước trong hốc mắt nàng hàm chứa vẻ thể tin nổi cùng kinh ngạc, nhìn đến sườn mặt cứng rắn của , ….. cái gì vậy?

      “Con….” Da Luật A Bảo thiếu chút nữa vì tức giận mà hôn mê, ngón tay chỉ vào Da Luật Ngạn Thác ngừng run rẩy.

      Mà Tiêu Thiên Bái đứng ở chỗ khác trong đại điện nghiến răng nghiến lợi nhìn Tần Lạc Y, nàng hận thể ngay lập tức tiến lên băm vằm nữ nhân kia thành từng mảnh.

      Nàng ta chỉ là nữ nhân người Hán thấp kém, dựa vào cái gì có thể nhận được sủng ái của biểu huynh chứ?

      Da Luật Bội kinh hãi thôi, biết Vương huynh đối với Tần Lạc Y sủng ái, nuông chiều nhưng nghĩ tới có thể chấp nhất, thương nàng đến như vậy.

      Mà Hoàng hậu sau khi thấy tình trạng như vậy, biết nếu cứng rắn dồn ép chuyện này tình cảnh càng trở nên trầm trọng, vì thế bèn khẽ cười: “Hoàng thượng, hôm nay là sinh thần của bản cung, hay là dừng việc bàn bạc đại hôn của Thác nhi lại, để suy tính kĩ hơn rồi tính tiếp cũng muộn!”

      Con tức giận của Da Luật A Bảo Cơ dần dần được ép xuống, đến nữa.

      Da Luật Ngạn Thác thấy tình hình như vậy, biết ở lại thêm nữa cũng có ý nghĩa gì, vì thế bèn tiến lên bước, : “Hoàng thượng, Hoàng hậu, hy vọng vì duyên cớ quấy rối của Thác nhi mà làm ngày đại thọ mất vui, Thác nhi xin cáo lui!”

      xong, hơi hạ thấp người, sau đó xoay người.

      “Vương huynh…. như vậy được tốt lắm!” Da Luật Bội giọng ngăn cản.

      nhiều!” Mi tâm Da Luật Ngạn Thác nhíu lại, để ý đến quần thần đại điện, chợt vươn tay giữ chặt Tần Lạc Y, ra khỏi đại điện.

      Tần Lạc Y hơi sửng sốt, quên cả thu tay lại, đôi chân bị bó buộc cũng tự chủ về phía trước.

      Nàng cúi đầu, nhìn thấy bàn tay nhắn của mình được đôi bàn tay hữu lực rám nắng của mạnh mẽ nắm chặt lấy.

      Tay vừa lớn vừa ấm áp, dưới lòng bàn tay là những vết chai thô ráp, sần sùi, cọ sát trong đôi tay mẫn cảm đó, dường như có cảm giác tê dại xuyên qua lồng ngực nàng, chạy thẳng vào tim…

      Trong lòng nàng được như luồng khí hạnh phúc bao quanh, gò má lập tức nóng bừng, lên mảnh đỏ ửng.

      Bóng dáng cao lớn, xinh của và nàng lưu lại cho mọi người hình bóng vô cùng xứng đôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :