1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Liêu Vương Phi - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 11 ♥
      Chương 3: Dọn vào Cúc Tình Hiên
      Editor: Đường Thiên
      Beta: Mạc Y Phi

      Xướng ngọa tân xuân bạch giáp y, bạch môn liêu lạc ý đa vi.

      Hồng lâu cách vũ tương tương vọng lãnh, châu bạc phiêu đăng độc tự quy.

      Viễn lộ ứng bi xuân vãn vãn, tàn tiêu do đắc mộng y hi.

      Ngọc nhung trát hà do đạt, vạn lý vân la nhất nhạn phi.

      (Phần thơ xin phép được giữ nguyên convert)

      ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆

      Vào ngày nắng ấm áp, Tần Lạc Y chính thức dọn vào Cúc Tình Hiên, dưới kiên trì nhiều lần của nàng, ý định muốn tiến hành thịnh yến của Da Luật Ngạn Thác cuối cùng bị xoá bỏ.

      Nàng có thể tưởng tượng được, khi tiến hành buổi lễ long trọng như vậy, những đại thần, đám người phóng khoáng tới cửa hùa theo với khuôn mặt nịnh hót, nhưng sau lưng chắc chắn lại bàn tán điều gì đó.

      Khiến cho nàng khó hiểu chính là, ngay ngày hôm ấy toàn bộ các phi tần trong phủ hình như thương lượng rất cẩn thận, cùng đến Cúc Tình Hiên chúc mừng, nhưng, từ vẻ mặt nghĩ đằng nẻo và việc cưỡng chế đố kị trong ánh mắt của các nàng, cuối cùng Tần Lạc Y hiểu cảm giác mũi nhọn châm ở sau lưng là như thế nào.

      Cùng với mùi hương thơm mát của hoa đào, thanh dịu dàng từ trước cửa chính truyền đến.

      “Cơ thiếp tham kiến Vương thượng, mong Vương thượng vạn phúc!”

      Cầm Cơ chậm rãi đứng dậy, lại lần nữa dịu dàng cười: “Tần nương, chúc mừng ngươi chuyển tới Cúc Tình Hiên!”

      Tần Lạc Y có chút mất tự nhiên, khẽ cười nhạt tiếng, thứ nhất, nàng cảm thấy mình chẳng qua chỉ đổi gian phòng mà thôi, nhưng lại đưa tới nhiều quan tâm của đám phi tần như vậy, thứ hai, mỗi lần nàng nhìn thấy Cầm Cơ, trong lòng nàng dù sao vẫn cảm thấy là lạ, nhưng cụ thể vì sao lại như vậy nàng lại .

      “Mau mau đem quà mừng dâng lên!” Cầm Cơ với các nô tì phía sau lưng.

      Lập tức nô tỳ hai tay bưng hộp quà mừng lên phía trước, cầm cái hộp mở ra, châu báu lấp lánh dường như khác hẳn của các phi tần khác đưa đến, tất cả mọi cái đều phong phú hơn, càng tinh vi, mượt mà hơn.

      Tần Lạc Y ngỡ ngàng nhìn Da Luật Ngạn Thác, nhưng dường như có bất kì biểu cảm gì.

      Nàng muốn mở miệng , đột nhiên trước cửa truyền đến tiếng cười to sang sảng, theo sau đó là thân hình cao lớn của người đàn ông xuất bên cạnh cửa nhà chính.

      Tất cả phi tần nhao nhao kinh hãi, lập tức tiến lên, vội vàng hành lễ: “Nô tì thỉnh an Đại hoàng tử!”

      “Bình thân .”

      Người đến chính là Da Luật Bội, toàn thân là trường bào màu tím càng lộ vẻ cao quý, cất bước vào Cúc Tình Hiên, cười sảng khoái, hoa đào trong sân lay động nhàng rơi ở phía sau tạo thành phong cảnh mỹ lệ vô cùng.

      vẻ mặt thanh tú tà nịnh của tỏa ra nụ cười như đóa hoa rực rỡ, đôi lông mày thanh tú hơi nghiêng càng thêm vài phần khí khái hùng, lại thêm bờ vai rộng, chiếc eo hẹp thân hình thon dài, càng lộ thêm vẻ tuấn dật.

      “Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, Tòng thử quân vương bất tảo triều (1). Huống hồ hiện nay hoàng đệ còn chưa tham gia vào chuyện tảo triều, sao lại thức sớm như vậy?”

      (1) 2 câu thơ trong đoạn thứ nhất của Trường hận ca, tác giả Bạch Cư Dị.

      Dịch thơ: Đêm xuân ngắn ngủi, trời lên sớm Từ đấy vua ra chậm buổi chầu. (Bản dịch của Nguyễn Phước Hậu)

      Thấy người đến là Da Luật Bội, Da Luật Ngạn Thác chậm rãi đứng dậy, vạt bào kim tuyến vẽ ra độ cong ưu mỹ, nhìn thấy nét mặt tươi cười của Da Luật Bội, rất hài lòng, híp nửa con mắt nhàn nhạt .

      “Vương huynh hà cớ gì lại bới móc như vậy chứ, ngày hôm nay Tần nương dời đến chỗ ở tốt, đệ vốn đến đây để chúc mừng!” Da Luật Bội thấy khuôn mặt cứng ngắc của Da Luật Ngạn Thác, giương môi cười.

      Lập tức, gương mặt nhìn về phía thân bạch y của Tần Lạc Y, trong mắt lộ vẻ nhu tình: “Lạc Y, đây là tâm ý nho của ta, hi vọng nàng có thể thích!”

      Vừa dứt lời, vài tên tùy tùng phía sau liền đồng loạt dâng lên hộp lễ vật tinh xảo.

      Tần Lạc Y hơi hạ thấp người: “Hoàng tử quả thực khách khí!”

      “Ôi, ta thấy là nàng quá mức khách khí mà thôi, chẳng lẽ giờ này khắc này, nương vẫn từ chối ta ở ngoài nghìn dặm sao?”

      Khuôn mặt tuấn dật của Da Luật Bội lên chút ngấm ngầm chịu đựng, lập tức giương giọng với các tùy tùng: “Đem cái hộp mở ra!”

      “Vâng, hoàng tử!” Các tùy tùng nhàng giơ tay, mở cái hộp ra…

      bộ bàn cờ vô cùng tinh xảo.

      Tần Lạc Y hơi tiến lên, khi nàng liếc mắt thấy bàn cờ bằng gỗ nhịn được ngẩn ra: “Hoàng tử, bàn cờ này là quý giá, ta dù sao cũng thể nhận!”

      Kỹ thuật đánh cờ thông thạo của nàng hiển nhiên hiểu bàn cờ này lai lịch thể coi thường, toàn bộ trân quý là ở các quân cờ, nó là quân cờ lâu đời nặng trĩu tròn dẹp, kết cấu rắn chắc, phong cách cổ xưa hùng hậu.

      Trắng tinh khiết dường như là ngọc thạch, trong suốt đáng ; Đen nhánh ánh ngọc bích, ánh sáng chiếu rọi xuống lên màu lục sắc.

      Những quân cờ này, màu sắc nhàng, mang ánh sáng chói mắt, thích hợp cho người quan sát và suy nghĩ thời gian dài.

      Hình dáng quân cờ tao nhã, khung xương rất cứng, đập mà vỡ, cầm tay đông ấm hạ mát, làm cho người ta càng thêm hứng thú kì diệu. Bởi vì tính chất “bất tử” rất tốt, đều được làm cống phẩm trình lên trong triều đình, nên các đại phu cũng coi “bất tử” là quý giá.

      “Lạc Y, đây chỉ là tâm ý nho của ta, nào có quà mừng tặng lại có đạo lý lấy lại chứ?” Da Luật Bội giọng cười .

      “Hoàng tử là có tâm!”

      Da Luật Ngạn Thác hừ lạnh tiếng, bản thân mình đối với chuyện lần trước đưa tới đàn cổ, tâm tình có chút khúc mắc. Hôm nay lại tặng cái gì mà quân cờ bất tử, quả thực đem để vào mắt, trong lòng lửa giận cần châm cũng tự phát.

      Sắc mặt Da Luật Bội tỏa sáng, :

      “Vương huynh, huynh cần gì phải móc ta chứ, tốt xấu gì ta cũng là hoàng đệ của huynh! Chúng ta cần phải đồng tâm hiệp lực, bảo vệ giang sơn hoàng triều Khiết Đan, để cho bách tính an cư lạc nghiệp, huynh có đúng ?”

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 11 ♥
      Chương 4: Lời đối thoại sắc bén
      Editor: Đường Thiên
      Beta: Mạc Y Phi

      Da Luật Ngạn Thác nhắm mắt làm ngơ, khinh thường hừ lạnh tiếng, là người rất bình tĩnh lại cẩn thận, mặc dù điên cuồng nhưng mang theo kiên cường lạnh lùng, hiển nhiên giống cá tính Da Luật Bội.

      Da Luật Bội giương môi cười, như hoa xuân nở. Mặc dù là Hoàng tử cao quý, thế nhưng đối với Vương huynh vẫn là có cách nào, cho nên tuỳ tiện chọc giận huynh ấy.

      “Huynh đệ trong nhà phải chung sống hòa thuận, sao có thể làm trò trẻ con trong mắt hạ nhân thế được?” Lúc này, giọng của nữ nhân bỗng dưng truyền vào trong viện.

      Da Luật Ngạn Thác ngẩn ra, lông mày lập tức cau lại, hai mắt rét lạnh nhìn về phương hướng phát ra giọng .

      nghĩ tới ngày hôm nay náo nhiệt như vậy, xem ra càng ngày càng nhiều người thích can thiệp vào chuyện tình cảm của và Y Nhi rồi, ánh mắt lộ ra chút mất hứng, vô thức nắm chặt bàn tay bé của Tần Lạc Y.

      Chỉ thấy vị phu nhân quần áo lộng lẫy tiến vào sân trong của Cúc Tình Hiên, thân phượng bào mạ vàng, dưới ánh mặt trời ra ánh sáng dịu dàng, khuôn mặt nhã nhặn lộ ra chút ý cười, từng cánh hoa đào ở phía sau bà khẽ bay lượn.

      Da Luật Ngạn Thác hơi hạ thấp người: “Tham kiến hoàng hậu!”

      Trong phòng mọi người đều sôi nổi thỉnh an hoàng hậu.

      Hoàng hậu Thuật Luật Bình làm sao lại tới phủ ?

      Xem ra chuyện Y nhi chuyển vào Cúc Tình Hiên bà sớm biết rồi! Lập tức, ánh mắt tràn ngập hàn băng, lạnh lùng quét về phía Da Luật Bội.

      Nhất thời sau lưng Da Luật Bội như có mũi nhọn, nhưng ý cười môi ngày càng sâu, xem ra Vương huynh cho là mình đưa hoàng hậu đến đây trách móc rồi.

      Sau khi cười khổ chút, chậm rãi tiến lên đỡ cánh tay: “Mẫu hậu cẩn thận!”

      Hoàng hậu nhàng cười, nhìn Da Luật Bội, lại nhìn Da Luật Ngạn Thác, giọng :

      “Đông Lâm Vương, bản cung đến e rằng làm phiền nhã hứng của con, thế nhưng, bản cung quả thực có số việc muốn chuyện với mình con!”

      Da Luật Ngạn Thác thấy thần sắc của Hoàng hậu, trong lòng ràng, cố gắng hết mức kìm nén mất kiên nhẫn trong lòng, lạnh lùng quay sang đám phi tần cùng bọn hạ nhân trong phòng : “Tất cả đều lui ra !”

      Mọi người vội vàng thối lui, Tần Lạc Y chuẩn bị rời lại bị Hoàng hậu gọi lại.

      “Tần nương có thể ở lại!”

      ” Mẫu hậu!” Da Luật Bội muốn mở miệng cái gì đó, lại bị ánh mắt Hoàng hậu ngăn cản.

      Tần Lạc Y hơi ngẩn ra, nàng cũng Hoàng hậu muốn mình ở lại chỗ này làm cái gì, cách công bằng, nàng có bất kì hảo cảm nào với hoàng tộc Khiết Đan, ngoại trừ Da Luật Ngạn Thác ra, nàng rất khó tháo xuống phòng bị.

      “Hoàng hậu, Y nhi trời sinh bản tính đơn thuần, biết chuyện rất ít, hay là để nàng lui xuống !” Trong lòng Da Luật Ngạn Thác căng thẳng, cất giọng .

      Sau đó, mảy may để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Hoàng hậu, dời ánh mắt sang Tần Lạc Y ở bên cạnh, chân mày dần dần trở nên dịu dàng:

      “Y nhi, ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ ta, được quá xa! ”

      Tần Lạc Y cảm kích nhìn cái, mang theo mùi hương thơm ngát, bóng hình xinh đẹp hòa vào trong hoa đào bay lượn.

      “Con——”

      Trong mắt Hoàng hậu lên tia mấy vui vẻ, nhưng trong nháy mắt, liền ngăn lại cơn tức giận của mình, khuôn mặt lập tức nhìn về phía Da Luật Bội, :

      “Bội Nhi, thường ngày con cũng nên đem tâm tư đặt vào chính mới tốt, nên ham chơi như vậy!” Giọng điệu tràn ngập cưng chiều.

      Da Luật Bội nhu thuận : “Vâng, mẫu hậu dạy bảo đúng, nhi thần ghi nhớ trong lòng!”

      Hoàng hậu gật đầu: “Con cũng quay về

      Da Luật Bội vừa nghe, quay lại: “Vâng”

      thoáng nhìn Da Luật Ngạn Thác, ý cười sâu, trong khi người còn lại trầm tĩnh trái ngược nhau.

      Sau khi Da Luật Bội ra khỏi phòng, trong phòng cũng trở nên vô cùng yên lặng, bên trong lư hương sương mù lượn lờ, đánh vòng tròn trong trung.

      Hoàng hậu Thuật Luật Bình than , nhìn từ da dẻ căng chặt, bà cũng mỹ nhân, giọng với Da Luật Ngạn Thác: “Con… tạm thời ngồi xuống !”

      Da Luật Ngạn Thác nghe theo lời, nhưng khuôn mặt kiên cường lạnh nhạt có nửa phần thả lỏng.

      Trong lòng Hoàng hậu biết kiêng kỵ những gì, toát ra ánh mắt thương, trong mắt của bà, vẫn là hoàng chất bà thương nhất, từ bộc lộ ra khí chất giống người thường, cùng với hai nhi tử Da Luật Bội, Da Luật Hưu Ca của bà, chính là kỳ tài nổi tiếng chiến trường.

      Khác biệt với Da Luật Bội, cá tính thâm trầm lạnh lẽo, nghiêm túc, nắm giữ binh quyền Khiết Đan, ở chiến trường lực công kích tàn nhẫn thế như chẻ tre, kẻ khác nghe tin sợ mất mật, nhưng đối với hoàng thúc của , cũng chính là Đương kim Hoàng thượng trung thành như , hơn nữa là rất hiếu thuận, việc này khiến Hoàng hậu rất là vui mừng.

      Đối với việc làm của , bà và Hoàng đế cố gắng hết mức can thiệp vào, bởi vì phụ mẫu của Da Luật Ngạn Thác chính là vì tương lai của hoàng tộc nước Khiết Đan mà hi sinh, vì vậy, bọn họ mắc nợ rất nhiều.

      Hoàng hậu than tiếng, trong thanh tràn ngập ân cần và thương của trưởng bối: “Thác nhi, bản cung biết trong lòng con có nỗi khổ!”

      Da Luật Ngạn Thác vừa nghe, biểu tình chút thay đổi: “Hoàng hậu sao lại lời này?”

      Hoàng hậu khẽ lắc đầu, trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ khó xử:

      “Thác nhi, phụ mẫu con vì hưng thịnh của Khiết Đan mà phải trả bằng sinh mệnh của mình, vả lại bản cung cùng hoàng thúc con đối với chuyện nạp phi của con lại gây áp lực, trong lòng con có nổi khổ là đương nhiên rồi!”

      Sắc mặt Da Luật Ngạn Thác càng trở nên ngưng trọng, lập tức nhàn nhạt :

      “Hoàng hậu quá lời, có thể hổ trợ hoàng thúc ta bảo vệ giang sơn, cũng là bổn phận của vi thần.”

      Hoàng hậu nghe xong cười vui vẻ: “Con có thể nghĩ như vậy, bản cung cũng an tâm, chỉ có điều, Thác nhi nạp Vương phi là chuyện phải là trò đùa, bản cung cùng hoàng thúc con thể nhúng tay vào!”

      Da Luật Ngạn Thác trầm giọng : “Y nhi dọn vào Cúc Tình Hiên, đây là quyết định của ta, hoàng hậu và hoàng thúc cần khuyên nữa!”

      Ánh mắt Hoàng hậu buồn bã, vẫn chưa nổi giận, chỉ là bùi ngùi than thở:

      “Thác nhi, con——”

      Hoàng hậu cũng đứng lên: “Chẳng lẽ con biết tâm ý của hoàng thúc con sao? Con chỉ dùng thời gian tháng để đánh hạ nước Bột Hải, dù tìm được kho báu, nhưng hoàng thúc con cũng đồng ý phong con làm Vương nước Bột Hải, vì sao con lại bướng bỉnh như vậy chứ?”

      “Hoàng hậu, người cũng biết tính tình của ta, nước Bột Hải là bắt buộc phải có, nhưng Y nhi, cũng nhất định phải trở thành Vương phi của ta! ”

      Bản tính điên cuồng đột nhiên lộ ra thể nghi ngờ.

      Đáy lòng Tần Lạc Y, làm sao có khả năng Tiêu Thiên Bái nữa?

      Cho dù là gặp dịp chơi đùa cũng là được

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 11 ♥
      Chương 5: Kinh hãi trong lòng
      Editor: Đường Thiên
      Beta: Mạc Y Phi

      Bất tri thiên sầu vi nan sinh bất tri thiên tình vi thùy mi

      Nhất trường xuân vũ tâm sinh hàn độc mai tố sương vi na bàn

      Thương hoa tác biệt hồng nhan lệ tiếu đối phong vũ tảo lai xuân

      (Phần thơ xin phép được giữ nguyên convert)

      ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆

      Trong sân, hoa rơi lả tả, Tần Lạc Y ngồi một mình cầu, trong mắt hề dao động nhìn dòng sông xuân, tâm lại giống như hòn đá rơi vào hồ nước, gây ra từng vòng từng vòng gợn sóng.

      Hoàng hậu Thuật Luật Bình sao lại tới Cúc Tình Hiên, hơn nữa lại còn cố ý đến vào ngày hôm nay? Theo vẻ mặt của bà, dường như tình thực có liên quan đến mình, nhưng mà sắc mặt của Da Luật Ngạn Thác lại rất khẩn trương.

      Rốt cuộc là có chuyện gì?

      Hai hàng lông mày thon dài như vẽ dần dần đọng lại những suy tư nhàn nhạt, đôi tay nhỏ nhắn trắng như ngọc, dưới nắng xanh, tựa như trong suốt.

      “Vương thượng quả là rất để tâm tới Tần nương, quả nhiên Cúc Tình Hiên là nơi rất đẹp!” Cầm Cơ nhìn Tần Lạc Y ngồi yên cầu, chậm rãi tới, giọng .

      Giọng mềm mại cắt đứt suy nghĩ của Tần Lạc Y, nàng quay đầu, nhìn thấy Cầm Cơ ở phía sau lập tức đứng lên, nhàn nhạt mỉm cười:

      “Chỉ là nơi ở mà thôi, nó có được xem là nơi rất đẹp hay , chẳng qua là tuỳ vào tâm tình!”

      “Tần nương được hưởng tất cả sủng ái của Vương thượng, chẳng lẽ còn vui sao?” Cầm Cơ nhàng cười, như hoa cúc thanh nhã, tự nhiên lại phóng khoáng.

      Khóe môi Tần Lạc Y nhẹ nhàng nhếch lên, đáy mắt lại tràn ngập cảm giác thất vọng nồng đậm, ánh mắt dường như càng thêm sâu xa: “Ta chỉ là muốn trở thành mũi nhọn của tất cả các phi tần mà thôi.”

      Cầm Cơ nhìn nét mặt Tần Lạc Y dần dần trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng, than tiếng, : “Tần nương, thế gian đâu có chuyện gì cũng như ý ngươi chứ?”

      Tần Lạc Y gì nữa, chỉ sững sờ nhìn ra xa, từng cánh hoa đào bay xuống, nàng nhàng đưa tay đón được một cánh hoa, lập tức đầu ngón tay có một mùi hương thơm ngát.

      Cầm Cơ cũng lên phía trước, lắc nhẹ ống tay áo, khẽ phất hoa đào ở , sau đó mở lời :

      “Ta và Tần nương rất có duyên, ta vẫn luôn xem Tần nương là tỷ muội tốt, có câu ta thể , tránh cho sau này ngươi lại xảy ra chuyện!”

      “Là gì vậy?” Tần Lạc Y có chút khó hiểu hỏi.

      Cầm Cơ xoay người lại, đối mặt với đôi mắt nghi ngờ của Tần Lạc Y, lên tiếng: “Ngươi cũng biết rõ nhóm tần phi của Vương thượng, nhưng, trong vương phủ to như vậy, ngươi có từng nhìn thấy bóng dáng của trẻ con ?

      câu của Cầm Cơ dường như đánh thức người trong mộng, thân thể Tần Lạc Y đột nhiên ngẩn ra, nàng đến vương phủ lâu như vậy, nhưng có chú ý tới vấn đề này, sai, phi tần của Da Luật Ngạn Thác nhiều như vậy, vì sao thấy có con cái hầu hạ?

      Tần Lạc Y nghĩ tới đây, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, nàng kinh ngạc : “Ý là, hắn…”

      Nàng thoáng nghĩ tới phương diện kia, dù sao nàng cũng học y, gặp vấn đề như vậy, bản tính đơn thuần của Tần Lạc Y làm sao còn có thể nghĩ đến khả năng khác chứ!

      Cầm Cơ thoáng cái đã hiểu ý Tần Lạc Y muốn , nhẫn nại được nhẹ lắc đầu: “Xem ra ngươi hiểu sai rồi!”

      Nha đầu này, vậy mà lại liên tưởng đến việc Vương thượng có khả năng sinh con!

      Ý nghĩ này khiến nàng có phần kinh ngạc thôi.

      Vẻ mặt Tần Lạc Y có chút được tự nhiên, nàng hơi đỏ mặt, hỏi: “Chẳng lẽ đúng sao? Vậy còn có thể có nguyên nhân gì chứ?”

      Đáy mắt Cầm Cơ xẹt qua chút đau xót, chán nản, nhàn nhạt : “Thực ra, đây là luật lệ Vương thượng quy ̣nh, cho phép bất cứ phi tần nào trong vương phủ sinh hạ con nối dòng, sau khi được sủng hạnh, mỗi phi tần đều chủ động dùng thuốc chứa xạ hương!”

      Tần Lạc Y kinh ngạc trừng mắt: “Thuốc chứa xạ hương? Đó chẳng phải là…”

      sai, đó là vị thuốc tránh thai!” Cầm Cơ sắc bén .

      Tần Lạc Y cả kinh, lập tức dùng bàn tay bé che lại đôi môi, bằng nàng kêu ra tiếng: “—— vì sao lại làm như vậy?”

      Cầm Cơ bất đắc dĩ lắc đầu: “Tâm tư của Vương thượng, phi tần chúng ta làm sao dám tự mình suy đoán ngông cuồng chứ? Chỉ cần chúng ta tuân thủ nghiêm ngặt quy củ như vậy là được, bằng , kết cục sẽ giống như Dung phi, rất thê thảm!”

      “Dung phi? Nàng ta ra làm sao?” Tần Lạc Y nghẹn ngào hỏi, tuy rằng nàng chưa từng gặp qua nữ nhân này, nhưng mơ hồ nghe thấy bọn nha hoàn cũng từng về người này.

      Đau thương mặt Cầm Cơ toát ra nhàn nhạt: “Trước đây Dung phi là phi tử Vương thượng sủng ái nhất, nàng ỷ vào phần sủng ái đó, tự tiện mang thai con nối dòng của Vương thượng, khi nàng tranh công với Vương thượng, nghĩ tới…”

      đến đây, Cầm Cơ bỗng nhiên rùng mình cái.

      nghĩ tới như thế nào?” Tần Lạc Y khẩn trương hỏi, tim bắt đầu điên cuồng nhảy dựng lên.

      nghĩ tới sau khi Vương thượng biết được, chỉ lạnh lùng ra lệnh nàng bỏ đứa con, nàng chịu, đau khổ quỳ xuống cầu xin Vương thượng, lúc đó Vương thượng nổi giận hung hăng đá văng nàng, ngờ cước đó đá vào bụng dưới của nàng, sau đó, Dung phi ra rất nhiều máu, cuối cùng tự tử ở trong giếng!”

      “Cái gì?” Tần Lạc Y thoáng ngã ngồi cầu, trong ánh mắt ngập tràn kinh hãi.

      … làm sao có thể tàn nhẫn như vậy chứ? làm sao có thể đối xử với một nữ nhân có mang con nối dòng của hắn như vậy chứ? người làm sao nhẫn tâm đến mức độ như vậy, tiếc giết chết tất cả con của mình?

      Tim dần dần trở nên lạnh lẽo, lồng ngực lên xuống liên tục, bộc lộ kinh hãi tột độ của nàng vào giờ phút này.

      Đột nhiên, nàng thoáng nhớ tới bản thân mình!

      Bàn tay nhỏ bé dồn sức đè lại lồng ngực, bất an trong lòng dần dần trở nên to lớn…

      Y thuật của nàng luôn luôn tinh thông, vì sao nghĩ tới bản thân mình chứ?

      Sau khi Cầm Cơ chứng kiến sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt của Tần Lạc Y, giọng ngay lập tức vội vàng: “Tần nương, bây giờ ngươi có đồng ý ở cạnh Vương Thượng nữa ?”

      Tần Lạc Y bỗng nhiên ngẩng đầu, tình cảm sâu trong mắt đột nhiên lộ ra ngoài.

      Trong lòng Cầm Cơ đau xót: “Ngươi — từng dùng qua lãnh dược chưa?”

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 11 ♥
      Chương 6: Lời đáng sợ
      Editor: Đường Thiên
      Beta: Mạc Y Phi

      Câu hỏi của Cầm Cơ giống như một quả bom làm lòng Tần Lạc Y nổ tung, nàng mờ mịt lắc đầu, môi bắt đầu khống chế được khẽ run rẩy.

      , nàng dùng qua bất cứ thuốc tránh thai nào, mà Da Luật Ngạn Thác cũng chưa bao giờ nhắc tới việc này trước mặt nàng, vì vậy mà nàng cũng nghĩ tới phương diện này.

      Sau khi Cầm Cơ thấy vẻ mặt đó lập tức tiến lên, nắm lấy cánh tay của Tần Lạc Y, đầu nhọn của ngón tay giữa ấn vào mạch đập của nàng, lát sau, vẻ mặt khẩn trương của nàng ta bắt đầu trở nên dịu lại.

      Thật tốt, mọi mạch đập của nàng đều bình thường

      Nhưng mà, hành động này của nàng ta lại đột nhiên thu hút sự chú ý của Tần Lạc Y, thủ đoạn ấy qua được y thuật của nàng.

      chút cảm giác khác thường lướt qua trong lòng Tần Lạc Y, nàng còn chưa kịp nắm bắt suy nghĩ đó nhanh chóng biến mất.

      Tần Lạc Y giấu vẻ kinh ngạc trong mắt, ung dung bình tĩnh giọng khẽ: “ ngờ ngươi cũng tinh thông y thuật đến vậy!”

      Sau đó, nàng giương mắt, nhìn biểu cảm của Cầm Cơ.

      Đôi mắt yên tĩnh nhu hòa của Cầm Cơ lên chút hoảng loạn nhưng chỉ là trong nháy mắt, khiến Tần Lạc Y tưởng là bản thân mình đã nhìn lầm.

      “Thực ra ta chỉ hiểu sơ sơ chút y thuật mà thôi, đâu có thể so sánh với y thuật cao siêu của Tần nương chứ?” Cầm Cơ khiêm tốn .

      Tần Lạc Y nhàng mỉm cười: “Ngươi như vậy, ta thực hổ thẹn dám nhận, sau này tốt rồi, có tri kỷ như ngươi làm bạn, chúng ta có thể cùng tìm tòi nghiên cứu y thuật!”

      “Đâu phải, ta còn muốn thỉnh giáo Tần nương nhiều hơn!” Cầm Cơ ung dung đáp.

      Tần Lạc Y mỉm cười, nữa, thông qua từng cánh hoa đào, nàng quét qua ánh mắt yên tĩnh mà duyên dáng của Cầm Cơ, trong lòng lại nổi lên một chút nghi hoặc, nàng vẫn cho rằng nữ nhân này phải là một nhân vật đơn giản, nữ nhân càng nhẫn (1) lại càng đơn giản!

      (1) nhẫn: Ngấm ngầm chịu đựng, kín đáo

      ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆

      Trong phòng khách của Cúc Tình Hiên, mùi thuốc súng vẫn bao phủ.

      Giọng mạnh mẽ mang theo điên cuồng của Da Luật Ngạn Thác khiến đáy mắt Hoàng hậu tối sầm lại.

      “Thác nhi, bản cung cũng ép con chọn giang sơn hay mỹ nhân, chẳng qua là hi vọng con giữ lại vị trí Vương phi cho Tiêu công chúa mà thôi!”

      được!” Da Luật Ngạn Thác chút nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt.

      “Thác nhi, con cũng biết Tiêu công chúa lòng chỉ hướng về con, việc này có quan hệ trực tiếp tới giang sơn xã tắc ta!”

      Hoàng hậu Thuật Luật Bình tận tình khuyên giải Da Luật Ngạn Thác, bà biết như vậy có phần ép buộc, nhưng vì thái bình của nước Khiết Đan, bà chỉ có thể làm như vậy.

      Da Luật Ngạn Thác lạnh lùng nói: “Hoàng hậu, Vương thượng bộ lạc Thích Hách mặc dù do Hoàng thúc thống trị, nhưng dã tâm to lớn ai biết, người thực cho rằng để nữ nhi của mình làm Vương phi đơn giản như vậy sao?”

      Hoàng hậu vừa nghe, trong lòng càng thêm lo lắng: “Mặc kệ như thế nào, có con của trong tay, ít nhiều cũng có điều cố kỵ…”

      Da Luật Ngạn Thác quyết tâm : “Hoàng hậu! Hoàng chất bất luận việc gì cũng có thể đồng ý với người, nhưng Cúc Tình Hiên chỉ có thể để một mình Tần Lạc Y tiến vào, lời nói của ta rất ràng!”

      Lông mày Hoàng hậu chau lại: “Thác nhi, con nên hiểu thân là hoàng tộc, việc hôn nhân sao có thể do chính mình quyết định, nếu như con thích Tần nương, cao nhất có thể nạp nàng làm phi tần, conthân là Đông Lâm Vương, bên cạnh nhiều thêm mấy phi tần cũng phải chuyện đại nghịch bất đạo gì! Gia tộc Da Luật là hoàng thân, hiển nhiên chỉ có thể kết thân cùng Tiêu thị. Điểm ấy phải con biết.”

      Đôi mắt đen Da Luật Ngạn Thác lạnh lùng, đôi lông mày dày đậm nhăn lại thành một nếp, nghiến răng: “Hoàng hậu! Người nên uy hiếp Hoàng chất! Dù cho có Y nhi! Hoàng chất cũng sẽ hư tình giả ý (2)!”

      (2) Hư tình giả ý: Chỉ giả dối nhiệt tình bên ngoài, nhưng lòng phải vậy.

      Hoàng hậu chỉ cảm thấy đầu óc đau nhức vô cùng, “Thác nhi…”

      Bàn tay to của Da Luật Ngạn Thác nắm lại, thần sắc trong đôi mắt còn kiên nhẫn, nặng nề :

      “Xin Hoàng hậu chuyển lời với Hoàng thúc, chỉ cần ngài quyết tâm chút, Hoàng chất lập tức phát binh đánh dẹp Vương thượng bộ lạc Thích Hách, trực tiếp thay ngài trừ bỏ hiểm hoạ từ bên trong này, nhưng việc lấy Tiêu công chúa, tuyệt đối có khả năng!”

      “Thác nhi, con— vì nữ nhân người Hán này, đáng làm như vậy sao?” Hoàng hậu đứng dậy, sắc mặt trở nên tái nhợt.

      “Có đáng giá hay , trong lòng hoàng chất rất ràng, xin Hoàng hậu cần vì chất nhi mà lo lắng!” Da Luật Ngạn Thác khéo léo đáp.

      Ánh mắt Hoàng hậu lạnh lẽo, lập tức lên tiếng: “Được, bản cung muốn xem xem, con đối với nàng như vậy, phải chăng nàng ta có dũng khí để tiếp nhận tình cảm này của con! Ngày sinh thần của bản cung, hy vọng sẽ nhìn thấy Tần nương!”

      xong, liền phất tay áo rời .

      “Cung tiễn Hoàng hậu!” Da Luật Ngạn Thác đứng trong sân cạnh cửa, trong lòng có chút ngổn ngang.

      là Đông Lâm Vương, Chiến thần bách chiến bách thắng sa trường, muốn trợ giúp Hoàng đế củng cố giang sơn là lẽ đương nhiên.

      Khói lửa chiến tranh, theo Da Luật A Bảo Cơ bước chiến trường, đánh đâu thắng đó; gì cản nổi, vứt đầu người, rắc nhiệt huyết, cũng vì mưu cầu quốc thái dân an. Thiên hạ hưng vong, người dân có trách, cũng có bất cứ một lời oán hận gì.

      Chuyện tình cảm, muốn đem vào trong chính trị, vì cuối cùng cũng là vật hi sinh của chính trị, nhìn lại, toàn bộ trong vương phủ, tất cả phi tần của , có người nào phải quân cờ đại diện cho thế lực chứ?

      Thân ảnh cao lớn chạy đường đá mòn, bóng dáng u ám hạ xuống dần.

      Ánh nắng ấm áp thế nhưng lại xua cái rét lạnh trong lòng .

      Tần Lạc Y, thuần khiết giống như tiên nữ, rành chính , màng thế , trước kia có nàng, cho rằng bản thân mình cứ như vậy mà sống cả đời.

      thân là người hoàng tộc, tuy rằng cao cao tại thượng, quyền lợi và binh quyền có cao nhất, cho dù ngay cả Hoàng thượng cũng cố kỵ , mặc dù vậy, với như thế mà , đó có bất cứ hạnh phúc gì, diễn trò sao, đời người như vở kịch, vở kịch như đời người

      Thế nhưng, nàng xuất , trong trẻo, lạnh nhạt của nàng, nụ cười yếu ớt của nàng, sự e thẹn của nàng, đều khiến khao khát được hạnh phúc, nếm được mùi vị tình , sao có thể xem thường vứt bỏ chứ?

      cánh hoa đào nhàng rơi xuống, ở trước mặt xoay chuyển bay lượn.

      Tim của hắn, cũng như cánh hoa đào này, lên lên xuống xuống, trống rỗng đung đưa —

      Bàn tay to đột nhiên nắm chặt, khi ngẩng đầu lên, trong mắt khôi phục sự tự tin và điên cuồng như trước.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 11 ♥
      Chương 7: Bữa cơm tối thân mật
      Editor: Đường Thiên
      Beta: Mạc Y Phi

      Liễu ti trường, xuân vũ tế, hoa ngoại lậu thanh điều đệ.

      Kinh tắc nhạn, khởi thành ô, họa bình kim cưu .

      Hương vụ bạc, thấu trọng mạc, trù trướng tạ gia trì các.

      Hồng chúc bối, tú vi thùy, mộng trường quân bất chi.

      (Phần thơ xin phép được giữ nguyên convert)

      ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆ ☆

      Bầu khí của bữa cơm tối thân mật đến lạ thường, điều này khiến cho Tần Lạc Y vô cùng thích ứng được, toàn bộ hạ nhân đều tranh nhau chen lên phía trước phục vụ nàng ân cần, làm nàng phải trợn tròn mắt.

      bàn cơm thân mật càng làm cho nàng mờ mịt biết phải làm sao, Da Luật Ngạn Thác ôn tồn kéo nàng nằm dựa vào trong lòng , chút nào kiêng kị bọn hạ nhân trước mặt, mà thể ra sự ôn nhu của hắn.

      Biểu của hắn gần như có thể dùng câu nhu tình như nước để hình dung, ngừng cho nàng ăn các món ăn đặc chế của Giang Nam, trong cái độc tài ngang ngược mang theo sự sủng ái cưng chiều, mà mỗi khi nàng ngước khuôn mặt nhắn tràn đầy thắc mắc lên nhìn Da Luật Ngạn Thác, thì đều nhận được đống đồ ăn mà đưa tới.

      Hắn cưỡng ép nàng ăn như thế, vậy mà Tần Lạc Y cũng bất tri bất giác ăn nhiều gấp hai lần thức ăn thường ngày, quả thực là kỳ tích!

      Cuối cùng nàng cũng biết được vì sao nữ nhân nước Khiết Đan đều nở nang khoẻ mạnh rồi, hẳn là sức ăn của nàng ở trong mắt bọn họ nhất định chính là ít đến thảm thương.

      Ngồi ở một bên khác của bàn ăn là Da Luật Bội, lại chua xót nhìn màn trước mặt này, cố ý, nhất định là cố ý, việc này ràng là Vương huynh cố tình ở trước mặt mình tỏ ra đắc ý vì có được mỹ nhân.

      Mạnh mẽ uống xong ngụm rượu, gần như để ý đến hình tượng mà mở miệng thật rộng để ăn thịt, nhưng lại phát bản thân mình ăn được thức ăn của Giang Nam.

      Ánh mắt Da Luật Ngạn Thác lướt qua vẻ mặt được tự nhiên của Da Luật Bội, sau khi thu toàn bộ tâm tư của vào trong đáy mắt, khẽ lên tiếng, mang theo vài phần chế nhạo: “Xem ra Hoàng đệ quen ăn những thức ăn này!”

      Da Luật Bội cầm chén rượu nặng nề đặt lên bàn: “Vương huynh, chúng ta là người Khiết Đan, đương nhiên phải miệng lớn uống rượu, miệng lớn ăn thịt, huynh xem cái này cái này — thịt cắt như vậy, làm sao ăn được thoải mái đây!”

      xong, than tiếng, thực là đáng thương, đường đường là Hoàng tử vậy mà lại lưu lạc đến tình cảnh bụng ăn đủ no.

      “Hoàng đệ, hoàng cung tốt trở về, hết lần này tới lần khác muốn ở trong Đông Lâm Vương phủ chết cũng chịu , thì thôi vậy, thân là khách, như vậy tất cả tự nhiên nghe theo chủ nhà là được, sao lại có ý kiến soi mói?”

      Da Luật Ngạn Thác thong thả đáp lại, sau đó lại đút thức ăn cho Tần Lạc Y, vươn ngón tay thon dài lau nước canh dính bên môi của nàng, động tác nhàng, lại tự nhiên đến tột cùng.

      “Bản thân ta tự làm được rồi…” Tần Lạc Y vẫn cảm thấy là lạ, ngờ rằng lời của nàng vừa mới nói ra, liền bị ánh mắt lạnh lùng của Da Luật Ngạn Thác dọa sợ, miễn cưỡng nuốt những lời sắp vào bụng.

      Da Luật Ngạn Thác hài lòng nhìn vẻ mặt của Tần Lạc Y, thân hình gầy yếu của nàng khiến người khác phải đau lòng, ăn nhiều chút làm sao được chứ?

      Khi Tần Lạc Y thấy Da Luật Ngạn Thác lại gắp đầy thức ăn đưa lên thì, bàn tay bé đột nhiên phủ kín đôi môi của mình lại.

      “Há miệng ra!” Da Luật Ngạn Thác trầm thấp ra lệnh, khẩu khí cho phép làm trái lại.

      Tần Lạc Y liều mạng lắc đầu: “, ta thực ăn được nữa rồi!” Đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sợ hãi với việc này.

      Bởi vì nàng che miệng chuyện, cho nên giọng nghe rất rầu rĩ.

      “Nàng nói cái gì?” Da Luật Ngạn Thác nhướn mày, cố ý hỏi nàng.

      “Ta , ta ăn được nữa…” Tần Lạc Y thoáng bỏ bàn tay bé ra khỏi miệng, giọng .

      Nhưng, khi tiếp xúc với ánh mắt và cử động xảo quyệt của , lại vội vàng giơ tay che miệng.

      Da Luật Ngạn Thác cười khẽ, lẩm bẩm tiếc nuối: “Vật nghịch ngợm…”

      Mà thôi, tối nay nàng cũng ăn được kha khá rồi.

      Sau khi thấy thần sắc coi như có gì, Tần Lạc Y nhàng thở ra hơi.

      Da Luật Ngạn Thác buồn cười lắc đầu, thực là chưa bao giờ gặp qua người nào coi việc ăn cơm như cực hình.

      “Này, Vương huynh, đệ còn chưa ăn no đâu!”

      Da Luật Bội than khóc hồi, trời ạ, lẽ nào làm Hoàng tử chịu tội như vậy sao? Tần Lạc Y ăn no đến đủ sức ăn nữa, bản thân mình muốn ăn no lại được.

      “Thật có lỗi , đêm nay ta lệnh đầu bếp chuẩn bị cũng chỉ có các món ăn Giang Nam, Hoàng đệ nếu như ăn quen, Bản vương cũng còn cách nào khác!” Da Luật Ngạn Thác mong muốn lập tức biến mất, là cái đồ vướng chân vướng tay.

      “Huynh có biện pháp?” Da Luật Bội la lên một tiếng, sau đó cầm lấy chiếc đũa gạt gạt thịt ở trong thức ăn, thảm thương lắc đầu: “Vương huynh, đồ ăn nhạt nhẽo như thế này huynh cũng có thể ăn quen được sao?”

      Đáy mắt Da Luật Ngạn Thác lướt qua chút ý cười: “Thói quen sinh hoạt của con người bao giờ cũng thay đổi!” xong, bàn tay to nhàng vòng qua thân thể Tần Lạc Y.

      Nàng là người Giang Nam, đương nhiên phải ăn món ăn Giang Nam rồi.

      Trong lòng Tần Lạc Y thoáng rung động vì những lời này của , tốc độ tim đập bắt đầu trở nên có phần theo quy luật nữa.

      “Mà thôi mà thôi. Đây lẽ nào chính là đạo đãi khách của Vương huynh, ôi!” Da Luật Bội hiển nhiên ràng hiểu ý nghĩ của Vương huynh, nếu như bởi vì Tần Lạc Y, làm sao có thay đổi lớn như vậy chứ?

      “Lời ấy của Hoàng đệ sai rồi! Bản vương cũng phải lôi kéo đệ chết tha, nhất định phải ở lại trong phủ!” Ý trong lời nói của Da Luật Ngạn Thác rất ràng.

      Thế nhưng, Da Luật Bội ràng nghe hiểu ý tứ của , lại giả vờ như hiểu gì, cười ha ha, sau đó rằng: “Đệ ở lại trong vương phủ, toàn bộ cũng là vì Lạc Y thôi!”

      Tần Lạc Y vừa nghe, đôi mắt trừng to, cái gì vậy?

      Da Luật Ngạn Thác ôm thật chặt Tần Lạc Y, sắc mặt đột nhiên trở nên tối sầm: “Đệ cái gì?”

      Chết tiệt, vậy mà dám trắng trợn ở trước mặt như vậy!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :