1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Liêu Vương Phi - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Tần Lạc Y suy nghĩ rất quật cường, rằng mình mạnh mẽ vung bạt tai lên mặt , nhưng nàng lại phát mình thể làm được!

      Trái tim nàng dần dần trở nên khủng hoảng và bất lực, những kiên trì cùng quật cường nơi đáy mắt, dưới ánh mắt lạnh lùng khinh người của dần dần mất .

      Nàng chậm rãi di chuyển về phía , vì khẩn trương mà hai tay cầm lấy góc áo của nàng trở nên trắng bệch… Nàng thể nào làm như vậy, nàng hiểu , nếu như mình phản kháng, càng làm cho đối xử với mình tà ác hơn mà thôi!

      Đôi môi mỏng của Da Luật Ngạn Thác khẽ nhếch lên, nhưng lần này lại lộ ra nụ cười thỏa mãn. Sau đó, lập tức áp sát bổ nhào lên người nàng, thân hình cao lớn trực tiếp bao phủ cơ thể xinh, bao phủ nàng hoàn toàn trong khí tức của chính mình!

      “Ngươi muốn làm gì?” Tần Lạc Y cảm nhận được trận hàn khí lạnh như băng đánh úp về phía mình, thân thể mềm mại của nàng kiềm chế nổi mà khẽ run rẩy.

      Da Luật Ngạn Thác tà ác cầm lấy lọn tóc dài của nàng, hít sâu vào hương thơm của nàng, giọng điệu trầm thấp mang theo loại mập mờ mê hoặc:

      “Khi mà bản vương còn chưa có nhấm nháp nàng, làm sao có thể chắp tay đem nàng tặng cho nam tử khác chứ?”

      Lời vừa dứt, liền bắt lấy cánh môi mềm mại của nàng, đôi môi đói khát liều mạng mút lấy ngọt ngào của nàng, mãnh liệt giống như người lữ hành giữa sa mạc tìm được nguồn nước, tựa như muốn đem nàng dung nhập vào máu của mình.

      Kích tình điên cuồng, giống như ngọn lửa bùng phát cháy khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể .

      Những xúc cảm mạnh mẽ tựa như dời núi lấp biển, từng đợt sóng lớn liên tục cuốn đến, lập tức bao phủ nàng…

      Chẳng biết từ lúc nào, bàn tay to lớn của kéo nút buộc đai lưng nàng ra, đai lưng phiêu nhiên rơi xuống đất.

      Trước ngực đột nhiên có cảm giác mát lạnh…

      Nội tâm Tần Lạc Y tràn đầy ủy khuất, lòng dạ như xoắn lại chặt, chặt! Hàm răng nàng run lên, cực kì phẫn nộ!

      “Ngươi…vô lại!” Nàng tức giận mắng nhưng cũng làm cho giận, gương mặt tuấn ngược lại lại vẽ ra vẻ tươi cười khiến người khác khó có thể nắm bắt….

      Da Luật Ngạn Thác cúi người, thanh khàn khàn chứa đầy dục niệm ở bên tai của nàng :

      “Y nhi, nàng châm lửa, cho nên, nàng cũng phải chịu trách nhiệm dập tắt…”

      thổi hơi nóng, hơi nóng quanh quẩn bên tai của nàng, làm cho toàn thân nàng vốn mềm yếu càng thêm rã rời.

      Ngay sau đó, bàn tay tó lớn của liền chụp lên nơi đẫy đà của nàng, mạnh mẽ như trừng phạt…

      trận tê dại cùng đau đớn nhanh chóng chạy khắp toàn thân của nàng, dưới lòng bàn tay của , cơ thể nàng lộ ra…màu sắc mê hoặc lòng người, nhuộm hồng luôn cả đôi mắt thâm thúy của

      Đến ngay cả ý nghĩ muốn chết nàng cũng có!

      chút nghĩ ngợi, Da Luật Ngạn Thác ghé miệng xuống, mang theo toàn là chiếm đoạt.

      lâu sau đó, khắp làn da trắng nõn của nàng đều trải rộng dấu hôn đỏ như lửa…Thân thể tươi mát, giống như bông hoa trong lúc nở rộ, xinh đẹp nhất, thần thánh đến khó mà diễn tả.

      Nàng vô lực nằm dưới thân , để mặc cho làm càn người nàng. Khuôn mặt nhắn tuyệt diễm bởi vì kích tình mà nổi lên tầng sương mù, cánh môi sưng đỏ, chịu nổi mà khẽ mở ra phát ra những tiếng thở dốc kiều, quả nhiên là muôn phần phong tình vạn chủng, mê hoặc tâm trí người khác…

      Đối mặt với dáng vẻ này của nàng, ánh mắt Da Luật Ngạn Thác hoàn toàn thay đổi…

      sắp khống chế được dục niệm của mình, nó mạnh mẽ như cỏ dại lan tràn nơi đáy lòng, bàn tay to lớn liền giật chút quần áo còn sót lại người nàng cách do dư…

      Lúc này, vẻ đẹp của Tần Lạc Y hề có chút che đậy lên hoàn toàn dưới tầm mắt , màu trắng như tỏa sáng, tựa như trăng sao đồng loạt rơi xuống… Đôi chân dài giống như được điêu khắc ra từ bạch ngọc, ngón chân ngượng ngùng hơi cong lại, lại như lông vũ gãi vào lòng

      Trong lòng Da Luật Ngạn Thác khỏi trào lên xúc cảm mềm mại, rồi sau đó, bên trong cặp mắt đen càng trở nên thâm trầm sâu hơn.

      lập tức hạ thân xuống, bàn tay lớn thô bạo cầm chặt hai chân của nàng kéo về phía mình…

      Động tác thô bạo, làm cho nội tâm nàng đau đớn, nhưng mà nàng chẳng hề quan tâm loại đau đớn này nữa rồi, trong lòng tràn đầy ảo não, sợ hãi và bất lực.

      Tần Lạc Y điên cuồng đá hai chân, muốn thoát xiềng xích của , cặp đùi đẹp, trắng noãn thon dài trung đung đưa, vạch ra đường cong mê nguời…

      giãy dụa của nàng đối với , tựa như đồ chơi con nít vậy.

      “Đẹp quá…” Da Luật Ngạn Thác thấp giọng tán thưởng, lại giống như lấy lại chút khống chế, hạ thân xuống, lấy trong trắng của nàng…

      ….

      thể….

      sao có thể…

      Hành vi tà ác của Da Luật Ngạn Thác hoàn toàn xâm nhập vào toàn bộ linh hồn nàng, hơn nữa để tùy ý nhuộm đen..

      làm sao có thể như vậy?

      Từ trong ra ngoài, quả thực chính là tên ác ma!

      Nàng vô cùng, vô cùng hận !

      Biết có cách nào kháng cự, khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ của Tần Lạc Y dần dần lên tuyệt vọng giống như chết lặng.

      Loại chết lặng thờ ơ này, dần bao phủ cả người nàng, đôi mắt đen đẹp như lưu ly lại tĩnh lặng như hồ nước mùa thu hề gợn sóng, đồng thời dần dần trở nên trong suốt tựa như bầu trời trong trẻo hề trải qua dung tục của thế gian.

      Lúc này, Tần Lạc Y trống rỗng giống như là đóa bạch lan trong u cốc, tự nhiên thoát tục, những tiếng động rầm rĩ to lớn của trần thế cũng thể tác động được đến chỗ sâu nhất trong nội tâm của nàng…

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Quyển 9 ♥
      Chương 10: Cố gắng trốn tránh
      Editor: Kỳ Xàu Xàu
      Beta: Mạc Y Phi

      Rất nhanh, Da Luật Ngạn Thác liền phát nàng có gì đó thích hợp. cười khổ…

      ra sức mà tự với bản thân rằng nàng bị phán định là người mà ai cũng có thể làm chồng.

      cũng tự với mình rằng khi đối mặt với nàng có thể muốn làm gì làm!

      Nhưng mà…

      phát mình sợ hãi mất nàng, loại lo lắng cùng sợ hãi này gắt gao tồn tại trong đầu, bám sâu vào linh hồn .

      tại sao mình lại quan tâm nàng như vậy, quan tâm mong muốn của nàng, quan tâm đến suy nghĩ của nàng, quan tâm tất cả mọi thứ của nàng!

      phải chỉ là nữ nhân thôi sao? Nữ nhân lấy lòng đâu chỉ có đâu chứ?

      là Đông Lâm Vương cao cao tại thượng, ràng thầm nhủ coi nàng như con mồi để săn bắt, nhưng mà tại….

      Giữa hai người bọn họ, rốt cuộc ai mới là con mồi?

      A, nàng đúng buộc chặt nha.

      Đôi môi mỏng khẽ nở nụ cười giễu cợt.

      Da Luật Ngạn Thác đột ngột buông nàng ra, cố nén lại dục vọng to lớn rồi rút ra khỏi người nàng.

      từ cao nhìn xuống, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt nàng, động đậy, chút nào gợn sóng!

      Bình tĩnh nhưng chứa nguy hiểm, càng làm cho người khác phải kiêng kị.

      Tần Lạc Y hoảng hốt, tay kéo lấy tấm chăn tơ lụa, che phủ lên thân hình trơn bóng như ngọc của bản thân, ngực lại phập phồng ngừng.

      Nàng giương mắt, ánh mắt toát lên vẻ đề phòng và sợ hãi.

      Nàng…Thế nhưng lại đề phòng giống như dã thú!

      Ánh mắt Da Luận Ngạc Thác tối sầm lại, trong lòng giống như bị roi quật.

      Chết tiệt!

      “Y nhi của ta, nàng ràng là bản vương!”

      Da Luận Ngạc Thác từ từ nở nụ cười, ánh mắt mang theo nghiền ngẫm cùng với tìm tòi nghiên cứu, hề chớp mắt quan sát từng biểu tình biến hóa của nàng.

      , ta có! Ta…Ta Tang đại ca!”

      Tần Lạc Y dường như là phản xạ có điều kiện đáp.

      Nàng hốt hoảng né tránh cái nhìn của , đáy lòng lại nổi lên chút bối rối.

      như vậy sao?” chút ấm áp mặt Da Luận Ngạn Thác nhanh chóng biến mất thay vào đó chính là hơi thở lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.

      cúi người về phía trước, dần dần áp sát vào mặt nàng, thân thể cao lớn tựa như che lấp cả nàng, lạnh lùng mở miệng, lại làm cho thần trí của nàng đặc biệt thanh tỉnh:

      “Y nhi, nàng trốn tránh cái gì? Vì cái lời thề đáng buồn cười kia? Nàng tự ái, chạy trốn bản vương hay là chạy trốn chính mình?”

      Tần Lạc Y kinh hãi mở to hai mắt nhìn , theo lời Da Luận Ngạc Thác, trong lòng nàng dường như nở ra đầy hoa đào, xuôi dòng trôi…

      “Ta hiểu ý của ngươi là gì!”

      Tần lạc Y yếu ớt lẩm bẩm, nàng cố ý trốn tránh thứ gì đó, cố ý xem ý tứ trong lời của !

      Nàng hiểu!

      Và càng muốn hiểu!

      “Y nhi, nàng luôn luôn thông minh, bản vương biết nàng hiểu mà!”

      xong, Da Luận Ngạc Thác đứng lên, khuôn mặt tuấn càng có vẻ trầm hơn ba phần, làm cho người ta rét mà run.

      “Đừng tưởng đêm nay bản vương buông tha nàng, nàng có thể chạy khỏi lòng bàn tay của bản vương! Bản vương bỏ qua cho nàng chỉ là bởi bản vương từng với nàng, bản vương phải khiến nàng thực lòng phục tùng, cầu bản vương giữ lấy nàng!”

      Đột nhiên, đường nét gương mặt Da Luận Ngạc Thác mềm xuống, nhìn gương mặt tuyệt mỹ càng ngày càng tái nhợt của Tần Lạc Y, bên môi lại gợi lên lúm đồng tiền tà ác, đôi mắt tà mị thâm thúy nhìn nàng.

      ☆☆☆☆☆☆☆☆

      Bóng đêm lạnh lùng chiếu vào góc cửa sổ của Lâu Trất Hiên, ánh sáng lờ mờ của cây nến nhấp nháy càng làm cho người ta hít thở thông, mỗi lần lóe lên chút đều khiến gương mặt tái nhợt của Tần Lạc Y càng thêm nét, khiến người ta khỏi đau lòng.

      Nàng bất an qua lại, trong đầu quanh quẩn toàn là lời của Thái Nam:

      “Chủ tử, nô tỳ mua chuộc được thị vệ tối nay canh giữ canh hai, đến lúc đó người có thể vào gặp người mà chủ tử muốn gặp, nhưng mà chỉ có nửa canh giờ, cho nên chủ tử người phải nhanh! Còn có, Tang Trọng Dương hình như là nội thương còn chưa hoàn toàn bình phục…”

      Bàn tay của Tần Lạc Y mãnh liệt đè lại ngực, tim của nàng đập nhanh hơn, giống như sắp nhảy ra ngoài.

      Nàng ngừng quan sát sắc trời, khi cảm thấy thời gian xấp xỉ sai biệt lắm, nàng cấp tốc đổi sang y phục dạ hành màu đen, ra khỏi Lâu Trất Hiên, tiến về căn phòng có chứa thảo dược.

      May mắn lúc trước nàng giữ lại chìa khóa của nơi đó, nếu có cách nào vào trong phòng thuốc lấy được thảo dược.

      Thân hình xinh thừa dịp ánh trăng mờ ảo chui vào phòng thảo dược, nhưng ngờ rằng tất cả đều bị người thu hết vào trong tầm mắt, trong đôi mắt xinh đẹp đó tràn ngập vẻ trả thù và ngoan độc.

      Tần Lạc Y thuần thục mở ngăn tủ có chứa thảo dược ra, bên trong ràng ra cái ấm có thuốc bổ được nấu xong, nàng mừng rỡ, thuốc này là nàng phân phó Thái Nam nấu.

      cẩn thận lấy thuốc ra, nàng theo thói quen đưa lên mũi ngửi chút, tồi, phân lượng mỗi loại thảo dược đều là dựa theo cầu của nàng mà điều phối.

      Có thể , Tần Lạc Y trời sinh đó là thiên tài học y, nàng chỉ cần ngửi chút thảo dược, liền có thể nhận ra loại thảo dược này thuộc loại nào giống nào, chỉ cần ngửi chút thuốc nước, liền có thể ra được thành phần cùng phân lượng loại thuốc nước này.

      Cho nên, từ nàng dưỡng thành thói quen này.

      Tần Lạc Y dời mắt sang ngăn tủ khác, chỉ cần tại đây thêm vào chút phấn cây tùng là được, vì thế nàng mở ngăn tủ có chứa phấn cây tùng ra.

      đầu hộp tinh xảo có chút thuốc bột màu vàng, nàng nhàng bốc lên chút, lộ ra hơi thở kinh ngạc.

      Sau khi nhàng thử ngửi qua, đột nhiên cảm thấy máu trong cơ thể sôi trào, tay run lên, đôi mi thanh tú như nước mùa thu khẽ nhíu lại.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 9 ♥
      Chương 11: Thuốc bột kỳ lạ
      Editor: Kỳ Xàu Xàu
      Beta: Mạc Y Phi

      Đây là thuốc bột gì vậy?

      Mùi vị kỳ quái, vì sao mình chưa từng gặp qua chứ? Hơn nữa thuốc bột này lại giả thành phấn của cây tùng, nằm ở chỗ vốn đặt tùng phấn, xem ra ràng là tùng phấn bị người khác dời vị trí.

      Quên , vẫn là tìm tùng phấn quan trọng hơn!

      Tần Lạc Y thực còn thời gian để tiếp tục trì hoãn, qua lúc tìm kiếm, rốt cuộc nàng tìm được ít thuốc bột giống thuốc bột màu vàng kia như đúc ở tủ thuốc bên tay trái.

      Nàng nhàng ngửi, tồi, đúng là nó.

      Lấy tùng phấn nhàng cho vào bát thuốc, chờ sau khi hòa tan, nàng lập tức cầm lấy thuốc ra ngoài.

      ☆☆☆☆☆☆☆☆

      Nhà giam Đông Lâm Vương phủ.

      Khi Tần Lạc Y liếc mắt nhìn thấy Tang Trọng Dương tim lập tức đau đớn vô cùng. Dưới giúp đỡ của Thái Nam, nàng cuối cùng gặp được Tang Trọng Dương bị nhốt ở chỗ này trong thời gian dài.

      “Tang đại ca!” Nàng giọng gọi , thanh run rẩy.

      Tang Trọng Dương bị buộc cái giá chữ thập, người của cũng có bao nhiêu vết thương ngoài da, cho nên Tần Lạc Y có thể suy đoán Da Luật Ngạn Thác cũng có thi hành khổ hình đối với , nhưng mà nhìn khí sắc, xem ra nội thương của Tang đại ca quả nhiên là có điều trị tốt.

      tiếng kêu mềm mại khiến Tang Trọng Dương hơi hơi mở mắt.

      Y nhi! Là Y nhi!

      Trong đôi mắt tuấn của Tang Trọng Dương lên mảnh kinh ngạc và vui mừng.

      “Y nhi, là muội sao?” Thanh yếu ớt mang theo chút khàn khàn.

      Tần Lạc Y nhanh chóng bước lên phía trước, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập khẩn trương và lo lắng: “Tang đại ca, huynh thế nào rồi?”

      Bàn tay bé lập tức đặt lên cổ tay của , cảm nhận tần số mạch đập truyền đến đầu ngón tay.

      “Tang đại ca, muội mang theo thuốc qua đây, trước tiên huynh uống thuốc rồi hãy .”

      Tần Lạc Y sau khi bắt mạch cho , thở phào nhõm, bởi vì Tang Trọng Dương có võ công cho nên nội thương dần dần bình phục.

      Nàng vội vàng lấy chén thuốc chuẩn bị sẵn ra, thổi chén thuốc rồi nhàng đưa nó đến miệng Tang Trọng Dương.

      “Y nhi, muội như thế này,….như thế này rất nguy hiểm!” Ánh mắt Tang Trọng Dương nhìn Tần Lạc Y đầy vẻ đau lòng.

      “Tang đại ca, huynh đừng nữa, trước hết uống thuốc , thuốc này có tác dụng trợ giúp cho nội thương của huynh.”

      Tần Lạc Y sốt ruột , thân thể nhắn lại tiến đến gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở nam tính của Tang Trọng Dương.

      Tim Tần Lạc Y bỗng nhiên run lên, ngay lập tức cỗ cảm giác khác thường liền bùng lên trong lòng.

      Chuyện gì xảy ra vậy? Cảm giác vừa rồi là kỳ quái!

      Nàng cố nén cảm giác kỳ lạ này lại, nhàng nâng chén thuốc lên, giúp đỡ Tang Trọng Dương uống hết thuốc trong chén.

      Sau khi Tang Trọng Dương uống xong, liền dùng lưỡi liếm mép theo bản năng, cười khổ tiếng: “ Y nhi, muội vì huynh mà khổ cực như vậy!”

      Tần Lạc Y có đáp lại, ánh mắt nàng dần dần xuất loại ánh mắt kỳ lạ.

      Nàng nhìn Tang Trọng Dương bằng ánh mắt kinh ngạc, nhìn hầu kết chuyển động của , đôi môi hơi mỏng, còn có lồng ngực rộng lớn mà ấm áp của .

      Bàn tay bé của nàng theo bản năng chạm vào lồng ngực cường tráng của , nàng ngẩng đầu lên, đôi môi mê người hơi hơi cong, đôi mắt đẹp tựa mặt nước nhìn thẳng vào Tang Trọng Dương.

      “Y nhi…Muội…”

      Tang Trọng Dương nhận ra vẻ mặt Tần Lạc Y khác thường, nàng làm sao vậy? Lúc này, mặt nàng toát ra chính là vẻ mặt phong tình vạn chủng khác thường. Mà Y nhi từ trước đến giờ có vẻ mặt như vậy!

      “Y nhi, muội làm sao vậy?” Tang Trọng Dương nhìn Tần lạc Y càng ngày càng dán chặt vào bản thân mình mà lo lắng hỏi.

      Tần Lạc Y theo bản năng cố sức lắc đầu, giọng sốt ruột của Tang Trọng Dương vang lên liền đem suy nghĩ mê mang của nàng kéo trở lại, dùng tay đè chặt lên huyệt thái dương của mình, kỳ quái, vừa rồi làm sao vậy?

      , Tang đại ca…muội sao…” Nàng đè chặt lồng ngực, khẽ cau mày .

      “Y nhi, muội có việc gì chứ?” Tang Trọng Dương lo lắng hỏi.

      Tần Lạc Y mỉm cười gật đầu cái.

      “Tang đại ca, muội nhất định nghĩ biện pháp cứu huynh ra ngoài!” Nàng nhìn Tang Trọng Dương mà thề son sắt.

      Tang Trọng Dương khẽ lắc đầu, đáy mắt thoáng qua chút đau đớn khó hiểu, giọng :

      “Y nhi, cần lại vì Tang đại ca mà làm khó chính bản thân mình, muội phải nhớ kỹ, Tang đại ca muội, cho nên, huynh thà chết, cũng để cho Da Luận Ngạn Thác bắt muội làm con cờ.”

      , huynh đừng đến chữ “chết”! ” Tần Lạc Y vội vàng tiến lên, đôi tay bé gắt gao che lại đôi môi của Tang Trọng Dương.

      Tác động mềm mại giữa đôi môi chỉ thuộc về nam giới theo lòng bàn tay nàng lập tức truyền đến trái tim, quả là đột nhiên có thoáng rung động, Tần Lạc Y chỉ cảm thấy thân thể bỗng nhiên khô nóng vô cùng.

      “Tang đại ca…”

      Tần Lạc Y khẽ thở gấp, lông mi dài phác họa đường nét động lòng người.

      Đôi mắt đen nhánh trong suốt lấp lánh, lúc sáng lúc tối giống như ngôi sao.

      “Y nhi”

      Vẻ mặt tại của nàng làm cho khó có thể kháng cự.

      Tần Lạc Y áp chặt ngực, mà hành động này của nàng lại làm cho Tang Trọng Dương hiểu lầm.

      Đôi mắt đen nhánh của giống như là cái hồ sâu xanh biếc, đột nhiên trầm xuống, khổ sở giống như là từng đợt sóng xinh đẹp, vòng lại vòng mà tràn ra:

      “Y nhi, ta chỉ muốn muội nhiều, đừng để ta biến thành gánh nặng của muội, có được ?”

      Hơi thở nam tính nóng bỏng xen lẫn nồng đậm thương mãnh liệt xoay quanh Tần Lạc Y, sau khắc, cỗ lực lượng to lớn mà trước nay chưa từng có điều khiển đem thân thể mềm mại của Tần Lạc Y dính vào thân thể to lớn của Tang Trọng Dương.

      Trong lòng nàng dâng lên loại kích động to lớn, vì vậy kiễng mũi chân, cong môi, chủ động cho nụ hôn ngọt ngào.

      Đơn thuần là môi chạm môi lại khiến cho trong lòng nam tử kia đại biến…

      Đây là… Y nhi của sao?

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 9 ♥
      Chương 12: Cảm thấy phẫn nộ
      Editor: Kỳ Xàu Xàu
      Beta: Mạc Y Phi

      Trong mắt Tang Trọng Dương tràn ngập kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền bị nụ hôn vụng về của Tần Lạc Y khơi dậy tình cảm từ đáy lòng.

      Y nhi, Y nhi của , vậy là hôm nay nàng mới hiểu được trái tim của mình sao?

      Tay của Tần Lạc Y đặt ngay chỗ trái tim Tang Trọng Dương…

      Tim của ràng đập rất nhanh, tựa như có thứ gì đó sắp phá tan lồng ngực mà ra …

      Nàng nhịn được, vươn đầu lưỡi khẽ liếm cánh môi của

      Hiệu quả rất ràng…

      hít hơi lạnh, mạnh mẽ lao về phía nàng, nét mặt luôn luôn ôn hòa đột nhiên trở nên nguy hiểm…

      “Y nhi, muội học thói xấu…”

      Vốn là câu vô tâm, nhưng nó liền làm cho đáy lòng cuồng cuộn sóng lớn của nàng dần dần có ý thức trở lại ——

      Nàng làm cái gì vậy?

      Nụ hôn vừa rồi khiến cho nàng nhớ tới những cái hôn tà mị, điên cuồng, nóng bỏng của Da Luật Ngạn Thác…

      Đôi mắt nóng rực dọa người của

      Những ngón tay của di động thân thể trắng như tuyết của nàng…

      !

      Tại sao lại như vậy?

      Tần Lạc Y vừa kinh ngạc với thay đổi của thân thể mình, vừa kinh hãi với ý nghĩ lúc nãy của mình!

      Tang Trọng Dương phát ra vẻ mặt khác thường của nàng!

      cúi người xuống, mạnh mẽ ngậm lấy cánh môi phấn nộn của nàng, ánh sáng chứa dưới đáy mắt toàn bộ đều dâng lên mãnh liệt…

      Chiếc lưỡi nồng nhiệt định cạy hàm răng của nàng ra…

      Tần Lạc Y muốn tránh thoát, nhưng trong cơ thể, từng đợt hơi nóng ngừng xông lên, gặm nhấm lí trí của nàng.

      đúng! Nàng nên như vậy!

      “Hừ! khung cảnh vợ chồng ân ái tốt đẹp!”

      giọng lạnh như băng xẹt qua khí trong phòng giam.

      Ngay sau đó, Tần Lạc Y liền cảm thấy có sức mạnh khổng lồ ập đến, đem mình hất ngã ra đất, tách ra khỏi người của Tang Trọng Dương.

      Biến hóa nhanh chóng như thế xảy ra ngay trước mắt, hai người hoàn toàn bị hoảng sợ, Tần Lạc Y kinh hoảng ngước mắt lên, sau đó liền sợ hãi phát ra, giờ phút này đứng trước mặt mình chính là ——

      Da Luật Ngạn Thác!

      đứng ở đó, giống như thiên thần cao cao tại thượng, đôi mắt lạnh lẽo lên chút lo lắng, sau đó đôi mắt lạnh như băng nhìn màn trước mắt lập tức càng trở nên sắc sảo.

      “Người đâu, đến đây!” Giọng trầm thấp lạnh lùng ra lệnh.

      “Vâng, xin Vương gia phân phó!” Sau khi nghe được mệnh lệnh, hai gã thị về nhanh chóng tiến lên.

      Đáy mắt Da Luật Ngạn Thác lên ánh sáng tàn nhẫn: “Đem gã thị vệ để Tần Lạc Y vào đây kéo ra ngoài chém!”

      “Vâng!”

      Hai gã thị vệ liền bước nhanh về phía tên thị vệ từ đầu đến giờ liên tục phát run .

      “Vương thượng, tha mạng! Vương thượng ——” Nghe xong tử lệnh của Vương thượng, càng kinh hoảng, lập tức quỳ mặt đất, dập đầu cầu xin tha thứ ngừng.

      Tần Lạc Y nhìn thấy mọi chuyện như thế cũng kinh hoảng, nàng lập tức đứng dậy cách khó khăn, cổ cảm giác kỳ dị trong cơ thể bị màn này dọa cho tản bớt .

      “Ngươi muốn giết cứ giết ta , tất cả đều là do ta sai khiến, là người vô tội!” Nàng sốt ruột .

      xem mạng người, so với con sâu con kiến còn thấp hơn rồi hả?

      Bàn tay to lớn đột nhiên dùng lực, dễ dàng giữ chặt lấy cái ót của Tần Lạc Y, làm cho nàng thể nhìn thẳng vào mắt :

      “Nàng bây giờ, còn có tư cách cầu xin bản vương sao?”

      xong, đôi mắt lạnh lùng đảo qua tên thị vệ đứng ở bên: “Còn mau kéo ra ngoài chém!”

      Sau đó tên thị vệ sớm bị sợ đến choáng váng nhanh chóng bị lôi ra ngoài.

      Da Luật Ngạn Thác lạnh lùng nhếch môi, ngón cái thon dài ôn nhu đặt lên cánh môi của Tần Lạc Y:

      “Nàng là rất nghe lời, lại dám đem đôi môi đinh hương này để cho nam nhân khác nếm qua! Quả thực là…rất đáng chết!”

      Lúc ra câu cuối, đôi môi vốn mang ý cười dần dần mất , thay vào đó chính là khí tức hàn.

      “Da Luật cẩu tặc, ngươi có bản lĩnh xử trí Tang Trọng Dương ta đây này!”

      Tang Trọng Dương liều mạng giãy dụa nhằm thoát khỏi xiềng xích người, lớn tiếng quát lên, đôi mắt tuấn tú cũng bị lửa giận thiêu đốt cho trở thành màu đỏ.

      “Ngươi cho rằng, ngươi có thể thoát được sao?”

      Giọng băng hàn của Da Luật Ngạn Thác vang lên, hiển nhiên, vừa bị chuyện lúc nãy chọc giận!

      tay tàn nhẫn đẩy Tần Lạc Y xuống mặt đất, tay khác giơ lên, liền rút ngay roi ngựa bên hông ra, ngay lúc Tần Lạc Y còn chưa kịp phản ứng lại, roi ngựa giơ lên cao, mạnh mẽ mà quất vào người của Tang Trọng Dương…

      Sau đó liền liên tục cái thứ hai, thứ ba,…

      Mỗi lần roi xuống đều trần đầy cuồng nịnh và sức mạnh hung hãn mà chỉ nam tử phương Bắc mới có được! Bên trong bóng roi ấy, đáy mắt khát máu của Da Luật Ngạn Thác càng trở nên ràng.

      Tần Lạc Y sợ đến choáng váng, nàng nhịn được mà hét lên, vội bước lên phía trước, bàn tay mong manh bé nắm chặt lấy cánh tay rắn chắc của Da Luật Ngạn Thác:

      “Cầu xin ngươi, đừng đánh nữa, xin ngươi!”

      Tần Lạc Y khóc thành tiếng, nàng làm sao có thể trơ mắt ngồi nhìn Tang đại ca nhận lấy roi hình cơ chứ? chính là thân nhân duy nhất còn tại đời này của nàng.

      “Y nhi… cần van xin …”

      Thân thể Tang Trọng Dương vốn bị thương, lại ăn vài roi nữa, lập tức càng thêm yếu ớt, mở miệng cách khó khăn với Tần Lạc Y.

      xong, ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn gương mặt phẫn nộ của Da Luật Ngạn Thác, cười cách trào phúng, lập tức, lại hung hăng phun ra búng máu.

      “Quả nhiên là cứng đầu, đến long mày cũng hề nhăn chút!”

      Đôi mắt thâm thúy của Da Luật Ngạn Thác càng rét lạnh….

      Ngữ khí phát ra cũng lạnh lùng cuồng tứ!

      “Da Luật cẩu tặc! Tang Trọng Dương ta nếu sợ ngươi, uổng công làm người!”

      Trong mắt Tang Trọng Dương lên vẻ quật cường cùng với thù hận.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 9 ♥
      Chương 13: Điều kiện
      Editor: Kỳ Xàu Xàu
      Beta: Mạc Y Phi

      “Tang đại ca, đừng mà!”

      Tần Lạc Y ở bên kinh hãi kêu lên, bởi vì, nàng phát trong mắt của Da Luật Ngạn Thác xuất những vòng xoáy nguy hiểm rất quen thuộc!

      Quả nhiên! Nghe vậy, Da Luật Ngạn Thác bất mãn cau mày, hơi thở tà nịnh xung quanh người lập tức trở nên nồng đậm!

      dừng vung roi ngựa, nhìn vào Tần Lạc Y như có điều gì suy nghĩ!

      Trong lòng nàng, người nam nhân này quan trọng như vậy sao? Nếu như làm cho người này biến mất hoàn toàn, phải chăng nàng nghĩ đến người này nữa?

      cái giá dụng hình, thân thể bị trói của Tang Trọng Dương lên đầy những miệng vết thương, máu chảy đầm đìa. Vì bị giam giữ lâu ngày mà gương mặt tuấn trở nên tái nhợt, khóe miệng cũng có vệt máu khô còn lưu lại, thở hổn hển, nhưng lại lạnh lùng và kiêu ngạo mà nhìn Da Luật Ngạn Thác!

      Tần Lạc Y vô lực quỳ mặt đất, gương mặt tuyệt mỹ đọng đầy nước mắt.

      “Vương gia, cầu xin ngươi, đừng tra tấn Tang đại ca nữa!” Nước mắt của nàng lăn dài gương mặt tinh xảo, xinh đẹp như thủy tinh.

      “Y nhi, được cầu xin tên cẩu Khiết Đan này! Da Luật Ngạn Thác, ngươi có giỏi giết ta !” Tang Trọng Dương mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nhìn về Đông Lâm Vương đứng bên cạnh .

      Đôi môi mỏng lạnh lùng của Da Luật Ngạn Thác khẽ nhếch lên nụ cười tàn nhẫn, bỏ qua tiếng la hét của Tang Trọng Dương, cúi người vươn tay nâng cằm của Tần Lạc Y lên.

      “Y nhi, bản vương từng , bản vương cũng phải là muốn giết người này, nàng muốn bản vương thả ? Rất dễ thôi…”

      cố ý dừng lại thêm gì nữa, đôi mắt lạnh chăm chú nhìn vào nữ nhân quỳ trước mặt mình.

      Nữ nhân quật cường này, lại vì người đàn ông khác mà hao tổn tinh thần như vậy, là đáng ghét!

      Trong lòng Tần Lạc Y mạnh mẽ dâng lên tia hy vọng, nàng đành lòng nhìn Tang đại ca chịu bất kì tổn thương nào!

      “Ngươi…ngươi sao?” Nàng sợ hãi hỏi Đông Lâm Vương.

      Đúng vậy, nàng sợ , sợ cường thế của , sợ hơn là tàn nhẫn của , có chuyện gì là làm được.

      Đôi mắt đầy tối tăm phiền muộn của Da Luật Ngạn Thác càng thêm lan tràn lửa giận, tay vừa dùng lực, liền làm cho thân thể mềm mại của Tần Lạc Y dính sát người mình, tà mị cùng kiêu ngạo cười cười:

      “Chỉ cần ngay bây giờ nàng lấy lòng bản vương, bổn vương liền thả vô điều kiện!”

      Tần Lạc Y mê mang, nàng nghĩ đến, có thể đưa ra điều kiện quá phận như vậy.

      “Da Luật Ngạn Thác …cái tên đáng chém ngàn đao nhà ngươi! Ngươi dám đụng vào Y nhi, ta tuyệt đối buông tha cho ngươi…!”

      Tang Trọng Dương giống như nổi điên dùng sức vùng vẫy cố thoát khỏi xiềng xích, những vết thương người vì giãy dụa lại tiếp tục chảy máu ngừng.

      “Tang đại ca…” Tần Lạc Y nhìn thấy bộ dạng như vậy của , thoáng cái chạy đến trước mặt , ngăn cản giãy dụa.

      Da Luật Ngạn Thác thấy Tần Lạc Y quan tâm Tang Trọng Dương như vậy, lửa giận lập tức thiêu đốt, vẻ mặt trở nên thô bạo, tay kéo Tần Lạc Y ra, tay kia liền giơ roi lên, mạnh mẽ quật vào người Tang Trọng Dương.

      …Vương gia, đừng đánh nữa, cầu xin ngươi, ngươi muốn ta làm gì ta đều làm mà, cầu xin ngươi…” Tần Lạc Y nắm chặt cánh tay của Da Luật Ngạn Thác, khóc lớn cầu khẩn.

      “Y nhi…” Tang Trọng Dương khó khăn kêu tên của Tần Lạc Y.

      Da Luật Ngạn Thác mạnh mẽ vứt roi ngựa trong tay xuống đất, quay người ngồi lên chiếc ghế tinh xảo, giọng điệu chút cảm xúc, thậm chí là lạnh đến cực điểm, giống như băng giá:

      “Vậy nàng tự mình biết mình nên làm gì? Bản vương chính là muốn nàng, ngay trước mặt , lấy lòng bản vương!”

      “Y nhi, đừng…”

      Tang Trọng Dương vô lực giãy dụa, sử dụng toàn bộ khí lực muốn thoát ra xiềng xích người, biết càng như vậy, càng thể làm được gì!

      Trong đôi mắt đẹp như dòng suối đêm dần dần chứa đựng nước mắt, nàng quan sát toàn bộ vết thương người Tang Trọng Dương sau đó từng bước đến chỗ Da Luật Ngạn Thác.

      “Lời ngươi có đáng tin ?”

      Thanh trong trẻo nhưng lại vô cùng lạnh lùng, u mà tĩnh mịch như u hồn, nghe mà thấy đau lòng.

      Đáy mắt của Da Luật Ngạn Thác hoàn toàn lạnh lẽo, gương mặt giống như kết được cả băng sương, làm cho người ta rét mà run:

      “Bản vương lời giữ lời!”

      Nếu như có thể mà , tuyệt đối dùng phương thức như vậy mà bắt buộc nàng, bởi vì, khi nhìn thấy được thê lương trong mắt Y nhi, cũng là lúc trái tim ngừng được mà đau đớn theo!

      Thế nhưng, đau khổ trong mắt nàng lại là vì nam nhân khác!

      Tần Lạc Y hít sâu hơi, nhàng khép mắt lại, hai hàng mi dài che đôi mắt…

      Đôi môi mềm mại chạm lên gò má tuấn cương nghị của Da Luật Ngạn Thác, cuối cùng rơi vào đôi môi tà mị lạnh lẽo của , bàn tay bé mềm mại ngây ngốc chạy loạn thân Da Luật Ngạn Thác.

      Tần Lạc Y rành thế , căn bản cũng biết phải làm thế nào để lấy lòng nam nhân, nhưng hôm nay, nàng cũng chỉ có thể cố gắng thôi!

      Thời gian dần trôi qua, trong cơ thể, từng đợt sóng nhiệt kia lại dâng lên, vì sợ hãi mà nội tâm của Tần Lạc Y khẽ run rẩy, ánh mắt bắt đầu trở nên êm dịu hơn, nàng vô ý thức ngồi lên cặp đùi rắn chắc của Da Luật Ngạn Thác, bàn tay bé cũng dần trượt vào trong vạt áo của .

      Động tác thành thục của nàng lại đem dục hỏa nhẫn nhịn lâu của Da Luật Ngạn Thác khơi dậy.

      Tay của lập tức siết chặt, đem thân thể mềm mại trong ngực càng thêm dựa sát vào mình, vì dục hỏa bùng lên hừng hực mà đôi mắt đen thâm trầm lại càng tĩnh mịch, khàn giọng bên tai nàng:

      “Bản vương từng , bản vương muốn nàng toàn tâm toàn ý phục tùng bản vương, để cho bản vương chiếm hữu nàng! Hôm nay, bản vương muốn nàng…”

      Tần Lạc Y thân thể run lên, nàng vô lực nhìn người nam nhân giống như ác ma này.

      “Y nhi, muội cần lo cho ta… Da Luật Ngạn Thác, ngươi là đồ cầm thú! Ngươi tính toán làm khó Y nhi như vậy còn là hảo hán sao?”

      Tang Trọng Dương hận mình thể lập tức thoát khỏi xiềng xích, lúc nhìn thấy Tần Lạc Y bị ép lấy lòng Da Luật Ngạn Thác, là lúc hận thể lập tức giết chết ta, đây quả thực là vũ nhục to lớn!

      “Bản vương chưa từng thừa nhận mình là hùng hảo hán gì cả! Đêm nay, bản vương quyết muốn vị hôn thê kiều này của ngươi!”

      Da Luật Ngạn Thác cuồng vọng cười tràn dài, sau đó thân mật ôm lấy Tần Lạc Y ra khỏi nhà tù.

      “Y nhi…Da Luật Ngạn Thác, ngươi đồ súc sinh, ngươi chết yên thân đâu! Y nhi…”

      Tang Trọng Dương nổi điên, bắt đầu điên cuồng gào thét, lòng nóng như lửa đốt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :