1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Liêu Vương Phi - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 9 ♥
      Chương 5.1: Da Luật Bội chịu trách nhiệm
      Editor: Đường Thiên
      Beta: Mạc Y Phi

      Tảng sáng, ở Lậu Trất Hiên càng vắng lặng hơn rất nhiều, mặc dù dần dần bắt đầu bước vào đầu xuân, nhưng khí sáng sớm vẫn lạnh lẽo như ăn mòn Tần Lạc Y.

      Trời tờ mờ sáng, sương mù nhàn nhạt dường như còn muốn thời gian nữa mới tản ra, thân thể nhắn của Tần Lạc Y ra ở giữa làn sương mù càng khiến cho con người ta đau lòng.

      Nàng hà hơi, nỗ lực dùng hơi nóng sưởi ấm bàn tay bé của mình, nhưng vẫn thấm vào đâu.

      Rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể cắn răng, duỗi tay đưa vào trong nước lạnh, giặt quần áo mà bọn nha hoàn ném vào trong thùng gỗ.

      Nước lạnh như băng liên tục đâm thẳng vào đầu ngón tay của Tần Lạc Y, lãnh lẽo tiếp tục thấm vào trong tim, mãi cho đến khi đầu ngón tay trở nên tê cứng, nàng biết lúc này máu trong người mình bắt đầu đông lại.

      Cuối cùng cũng kiên trì giặt hết đống quần áo, sau đó nàng cầm quần áo hong khô cẩn thận, cố nén cảm giác gần như tê cóng toàn thân, đổ nước trong thùng gỗ

      Ai ngờ trọng tâm ổn định, thùng gỗ trong tay rơi xuống, thoáng cái đổ ào mặt đất.

      Bọt nước lạnh giá đột nhiên bắn lên tung tóe, nước lạnh buốt phun khắp thân thể nàng, làm toàn bộ áo quần người nàng ướt nhẹp!

      Tần Lạc Y run lên mãnh liệt, chau mày lại, vội vã lùi về phía sau vài bước, là lạnh quá…

      Bỗng nhiên lồng ngực ấm ấp chặn lại đường lui của nàng, lập tức thân thể lạnh cóng của nàng liền bị cánh tay mạnh mẽ từ sau lưng ôm chặt!

      “A…”

      Nàng kinh ngạc thở gấp, mặc dù quay đầu lại, nhưng biết người phía sau là nam nhân, bao bọc nàng phải là hơi thở quen thuộc, mà lại rất xa lạ…

      “Lạc Y, là ta!”

      Tiếng vô cùng dễ nghe ở đỉnh đầu Tần Lạc Y vang lên, lập tức, bàn tay bé của nàng liền bị khóa lại trong bàn tay to của người này.

      Tần Lạc Y quay đầu lại…

      Dáng người to lớn kiêu ngạo, khuôn mặt tuấn nở nụ cười thân thiết.

      Bạch Tiêu Nhiên!

      !

      nay là đại hoàng tử nước Khiết Đan… Da Luật Bội, biểu đệ của Da Luật Ngạn Thác!

      Nàng đột nhiên rút bàn tay bé của mình ra, trong mắt mang theo vẻ cảnh giác.

      Da Luật Bội cảm thấy rất kỳ lạ:

      “Nàng sao vậy? Lẽ nào mấy ngày gặp, nhận ra ta sao?”

      Khi phát Tần Lạc Y dùng ánh mắt xa lạ nhìn mình trong lòng lại có chút đau đớn!

      Tần Lạc Y mở miệng, vừa định cái gì đó, liền hắt hơi cái!

      Nàng cảm thấy rất lạnh, thân thể cũng lạnh, tim cũng lạnh.

      Da Luật Bội nhíu mày, đáy mắt lên tia đau đớn:

      “Lạc Y, xin đắc tội!”

      xong, hề đề ý phản đối và giãy dụa của Tần Lạc Y, duỗi tay bế nàng lên…

      “A —— ngài thả ta ra!”

      Tần Lạc Y thực ngờ mình bị nam nhân ôm lấy thân thiết như vậy, vội vàng giãy dụa, trong lòng tràn ngập bất an.

      Da Luật Bội mảy may dừng bước, bàn tay vẫn như cũ tha thiết quấn chặt thân thể của nàng, cười, nhìn nàng:

      “Lạc Y, nàng giống như chiếc lông vũ, thực khiến người khác thương!”

      Hơi thở nhàng lướt trán Tần Lạc Y, khiến nàng càng thêm sợ hãi.

      “Ngài… Ngài rốt cuộc muốn mang ta đâu?

      Tần Lạc Y kinh ngạc lên tiếng hỏi, bởi vì nàng phát Da Luật Bội ôm mình ra khỏi Lậu Trất Hiên.

      Da Luật Bội nở nụ cười tà mị:

      “Mang nàng đến nơi ấm áp…thay quần áo!”

      xong, đưa mắt nhìn quần áo sớm bị ướt nhẹp của Tần Lạc Y, sức lực trong cánh tay vô thức siết chặt, đem thân thể lạnh băng của nàng dựa sát vào mình.

      Trong lòng Tần Lạc Y muốn nhanh chóng nhảy ra ngoài, nàng mãnh liệt nắm lấy ống tay , đôi mắt vô thức nhìn bốn phía, sau đó liền liều mạng giãy dụa.

      “Yên tâm, sớm như vậy, ngay cả nhaa hoàn trong phủ cũng chưa rời giường đâu!”

      Da Luật Bội nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, có lòng tốt nhắc nhở nàng.

      Nhưng thấy nàng phối hợp chút nào, ngón ta khẽ điểm , phong bế lại huyệt đạo bên ngoài, khiến cho nàng thể nào cử động được.

      Trong lòng dâng lên chút cảm giác giận dỗi, tối hôm qua ngủ ở Đông Lâm Vương phủ, sau khi trải qua quá trình thăm dò, mới biết được Tần Lạc Y bị biểu huynh giáng vào Lậu Trất Hiên, khi nghe được tin tức này tim liền tan vỡ!

      Lậu Trất Hiên, nơi này giống như bị vứt bỏ, đương nhiên biết quy củ của Lậu Trất Hiên, dù sao cũng nghĩ tới biểu huynh lại đối xử như vậy với Tần Lạc Y, trước đây cho rằng tình cảm của biểu huynh dành cho nữ tử này bao giờ đổi thay, ngờ, mấy ngày gặp, Da Luật Ngạn Thác vứt bỏ nàng!

      Nữ tử này, Da Luật Ngạn Thác biết quý trọng, đương nhiên hiểu được mà quý trọng!

      Da Luật Bội ôm Tần Lạc Y tiến vào nơi, cỗ mùi ấm áp lập tức bao bọc lấy nàng, thoải mái!

      Da Luật Bội phân phó nha hoàn phụ trách cuộc sống thường ngày của mình chuẩn bị nước nóng tắm rửa và thay quần áo cho nữ tử này, sau đó nhàng đặt nàng ở giường, ngồi bên cạnh nàng, tỉ mỉ nhìn vẻ mặt tái nhợt thiếu sức sống của nàng.

      Tim bỗng đau xót, bàn tay to nhàng xoa khuôn mặt lạnh buốt của nàng, càng giống như cẩn thận từng li từng tí chạm vào pho tượng búp bê bằng thủy tinh, rất sợ cẩn thận cái, nàng liền vỡ vụn, cầm chặt bàn tay bé của nàng, giọng :

      “Lạc Y, ta làm như vậy cũng phải là muốn khinh bạc nàng, chẳng qua là ta nhìn thấy thên thể lạnh buốt của nàng, cảm thấy rất đau lòng, chỉ có thể nghĩ ra cách này!”

      Thân thể Tần Lạc Y thể nào nhúc nhích, chỉ có thể dùng lời biểu đạt suy nghĩ của mình, ngữ khí nhàng mà lạnh nhạt:

      “Nếu như ngài thương hại ta, vậy cần nữa!”

      Da Luật Bội khẽ giật mình, sững sờ nhìn khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tần Lạc Y, cúi người xuống, trong đôi mắt sáng rực tràn đầy nghi hoặc:

      “Lạc Y, vì sao nàng lại đối xử với ta như vậy?”

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 9 ♥
      Chương 5.2: Da Luật Bội chịu trách nhiệm
      Editor: Đường Thiên
      Beta: Mạc Y Phi

      thực , mấy ngày trước đây còn cùng nàng cười cười đánh cờ, ngày hôm nay vì sao thái độ của nàng đối với mình lại thay đổi lớn như vậy?

      Tần Lạc Y lạnh lùng nhìn thẳng vào , trong lời tràn ngập hàn ý, chậm rãi ra từng câu từng chữ:

      “Vậy ngài muốn Lạc Y phải đối xử với ngài như thế nào đây? Đại hoàng tử?”

      Nàng nghĩ tới Bạch Tiêu Nhiên, ngài luôn miệng mình là ngài Trung Nguyên vậy mà lại chính là Đại hoàng tử, lừa dối tình bạn bè của nàng.

      Thân thể Da Luật Bội bỗng nhiên giật mình:

      “Nàng — nàng biết rồi sao?”

      Tần Lạc Y có bất cứ biểu cảm gì, chỉ lạnh lùng nhìn .

      khẽ than :

      “Lạc Y, ta cũng phải là cố tình giấu diếm nàng, dám giấu, khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng, liền bị nàng hấp dẫn sâu sắc, nàng tựa như tiên nữ màng khói lửa nhân gian, ôm đàn cổ trong lòng, ở rừng trúc giữa sương mù sáng sớm, ra bồng bềnh tuyệt trần như vậy, ta rất sợ nàng biết thân phận phía sau của ta, tránh ta xa, vì vậy ta chỉ có thể nghĩ ra cách này!”

      Trong mắt Tần Lạc Y có chút gợn sóng, sau khi giọng Da Luật Bội hạ xuống, liền nhàn nhạt lên tiếng:

      “Hoàng tử chẳng qua chỉ xem trọng chút nhan sắc của ta mà thôi, cần gì phải chấp nhất như vậy?”

      , nàng làm ta say mê đâu chỉ vì vẻ mặt xinh đẹp chứ? Lạc Y, nàng quá coi thường ta!”

      Da Luật Bội dễ dàng được nhận thấy được bi thương lãnh đạm của Tần Lạc Y, khuôn mặt kiên cường thanh tú thần sắc chịu đựng.

      Tần Lạc Y hời hợt :

      “Nếu là vậy, Tần Lạc Y ta đây phải phụ lòng mến của hoàng tử rồi!”

      “Nàng…. Vì sao lại lãnh đạm với ta như vậy?”

      Da Luật Bội vịn tay lên vai Tần Lạc Y, lên giọng.

      “Đại hoàng tử, những thứ ngài phân phó đều chuẩn bị xong rồi.”

      Bên ngoài tẩm cư truyền đến giọng của nha hoàn.

      Da Luật Bội dần dần buông bàn tay vai Tần Lạc Y ra, sau khi nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, hét lớn ra cửa trước:

      “Được rồi, ngươi lui ra !”

      “Dạ —”

      Đợi nha hoàn xa, ánh mắt Da Luật Bội lần nữa trở lại người Lạc Y, nâng tay,vươn về phía áo của nàng.

      “Ngài muốn làm gì?”

      Tần Lạc Y sợ hãi hét lên, đáng tiếc thân thể thể cử động được chút nào, bằng nàng sớm chạy rồi!

      Da Luật Bội nhàng vừa cười vừa :

      “Nàng chán ghét ta cũng thể hành hạ thân thể của bản thân mình, quần áo người nàng ướt rồi, nếu đổi lại sinh bệnh! Ta chỉ muốn giúp nàng thay quần áo mà thôi!”

      Đôi mắt yên tĩnh của Tần Lạc Y bắt đầu trở nên hoang mang lo sợ, nàng lập tức đáp:

      “Ngài làm như vậy hợp đạo lý —”

      “Ta nhìn qua thân thể của nàng, có cái gì hợp đạo lý chứ?”

      lên giọng cắt đứt lời của nàng.

      “Cái gì?” Tần Lạc Y hoảng sợ hỏi: “Ngài cái gì? thanh cũng trở nên run rẩy.

      Da Luật Bội hảo tâm đem chuyện ngày đó cứu nàng ra khỏi hồ kể lại từ đầu tới cuối lần nữa.

      Tần Lạc Y càng nghe sắc mặt càng trắng, mái tóc đen như thác nước làm nền cho khuôn mặt trắng nõn của nàng, khiến người ta nhìn vào đau xót vô cùng.

      Đôi mắt tối sầm lại, như rơi vào trong đêm tối…

      Thấy nàng hoảng hốt, đầu ngón tay vung lên, giải khai huyệt đạo của nàng, cầm bàn tay mềm mỏng ngăn lại kích động của nàng, chân thành :

      “Lạc Y, cái nên nhìn ta nhìn, cái nên nhìn cũng nhìn, ta nhất định chịu trách nhiệm với nàng”

      Đôi mắt trong suốt của Tần Lạc Y ra ít mê man, trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy nội tâm ngũ vị hỗn tạp (1), trăm xoay nghìn chuyển.

      (1) Ngũ vị hỗn tạp: Ngọt, chua, cay, đắng, mặn

      Nàng rút tay trái của mình ra khỏi tay , vẻ mặt tràn ngập xa cách:

      “Ta biết hoàng tử vì tính mạng của ta mà bất đắc dĩ mới làm như vậy, đại ân đại đức của hoàng tử suốt đời khó quên, hoàng tử cần tự trách mình, cũng cần phải chịu trách nhiệm!”

      Nàng kiên quyết , tỏ ý muốn rời khỏi giường.

      Da Luật Bội nhìn dung mạo xinh đẹp lạnh lẽo của nàng, nghe nàng kiên quyết như vậy, tim có chút lạnh, cuối cùng mạnh mẽ ôm lấy thân thể ấm áp mềm mại của nàng:

      “Lạc Y, đừng !” Giọng khàn khàn, giống như kiềm chế loại tình cảm gì đó.

      Tần Lạc Y chau mày, trong lòng thấy vui, nàng đẩy Da Luật Bội ra, sắc mặt tức giận:

      “Hoàng tử, xin ngài tự trọng!”

      Ánh mắt Da Luật Bội ngẩn ra, lập tức buông Tần Lạc Y, :

      “Lạc Y, nếu như nàng kiên trì muốn rời khỏi đây, cũng phải thay quần áo cẩn thận hãy , thời tiết rất lạnh, tốt nhất nên sinh bệnh!”

      xong, nhàng đỡ Tần Lạc Y xuống, liền ra ngoài.

      Trong phòng chỉ còn mình nàng.

      Nàng nhàng tới chỗ cửa, sau khi khẳng định xa, ánh mắt liền rơi vào quần áo bàn, đúng là quần áo người Hán màu trắng, trong lòng khẽ dao động, cảm thấy ấm áp hơn nhiều.

      Ngay sau đó, nàng nhìn hơi nước bay lượn lờ trong thùng nước tắm.

      Nàng giơ tay lên, tay áo màu hồng nhạt rơi xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn nã…

      Thân thể lạnh giá dần dần khôi phục lại ấm áp, nàng nhàng đứng lên, mặc bộ Hán phục màu trắng lên người, đơn giản mềm mại lại nhàng thơm mát, vẻ đẹp tuyệt mỹ của nàng đột nhiên trở cực kỳ tinh tế, sâu sắc.

      Nàng khẽ mở cửa, lại phát sân ở đây khá là thanh nhã, vườn hoa, thư phòng, tiền sảnh, hậu sảnh toàn bộ đều đủ cả, giống như chỗ ở của Da Luật Ngạn Thác.

      Nàng cười khẽ, xem ra nơi đây đặc biệt làm cho Da Luật Bội hoặc là chuẩn bị cho hoàng thân nào đó, mình chẳng bao giờ từng ở đây.

      Đôi mắt Tần Lạc Y sâu thẳm, lặng lẽ thở dài, nàng thò tay nắm hoa tuyết cây, mười đầu ngón tay thon dài, quấn trong suốt như tuyết, ánh sáng long lanh óng ánh của hoa tuyết phát ra càng làm cho ngón tay trắng nõn xinh đẹp.

      Mình phải mau rời khỏi nơi này, nàng qua lại trong sân, tâm tình có chút buồn bực.

      thân áo trắng tràn đầy mờ mịt, sân này vậy mà khiến nàng tìm được đường ra! Mái tóc đen đột nhiên tung bay trong gió, tay áo bồng bềnh, phảng phất giống như tiên nữ.

      Đôi mắt trong suốt của nữ tử khẽ đảo, ánh sáng từ quần áo màu trắng của nàng tản ra xung quanh, tuyệt đẹp khiến người người động tâm, nghĩ tới nàng cười rộ lên lại đẹp như vậy.

      Khóe mắt Tần Lạc Y đảo qua bóng dáng to lớn nọ, trong lòng run lên, nhướn mày nhìn nụ cười ở sâu trong đáy mặt Da Luật Bội, càng nhìn chính giống như người .

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 9 ♥
      Chương 6: Ba nghìn dòng nước chỉ múc bầu
      Editor: Kỳ Xàu Xàu
      Beta: Mạc Y Phi

      Gió nổi lên, tuyết cây nhàng bay về phía Tần Lạc Y thân quần áo màu trắng, nàng cũng rất hợp với màu này, giống như con người của nàng vậy, trong trẻo, lạnh lùng, lại mang khí chất khiến người ta thể xem .

      Da Luật Bội về phía nàng, Tần Lạc Y từng bước lui về phía sau, cảnh giác nhìn :

      được tới đây!”

      thở dài yếu ớt: “Nàng vẫn còn giận ta sao?”

      Tần Lạc Y châm chọc : “ Ngài là hoàng tử cao cao tại thượng, ta làm sao mà dám giận ngài đây?”

      Khuôn mặt vốn nhu bỗng dưng cứng đờ, trong hai mắt thoáng qua tia … đau đớn. Tim khẽ xoắn lại, dịu dàng :

      “Lạc Y, ta chỉ là thích mình nàng, cũng có làm nàng tổn thương, nàng yên tâm, ta ép nàng nữa.”

      Tần Lạc Y chợt nên lời, chỉ mê man nhìn .

      Da Luật Bội càng nhìn nàng tha thiết hơn, cái nhìn tràn đầy tình . Mắt giống như cái đầm nước mùa xuân, nàng cảm giác mình dường như sắp bị hòa tan.

      đến gần bước, nàng cũng lui về sau bước.

      cười mỉa mai: “Ngược lại nàng lại xem ta như sài lang hổ báo!”

      Tần Lạc Y cụp mắt suy nghĩ, nhìn những bông tuyết màu bạc lên tiếng.

      Da Luật Bội thừa dịp này nhàng tới trước mặt nàng, dường như sợ hù dọa nàng, giọng :

      “Lạc Y, ta để nàng từ từ thích ta, từ từ tiếp nhận ta!”

      Tần Lạc Y ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, sóng mắt như dòng suối chảy trôi giữa khe núi xanh, yếu ớt :

      “Tiếp nhận ngài? Hoàng tử, ngài rất thích đùa!”

      “Ta đùa, ta đối với nàng là…nghiêm túc! Ta nàng sâu đậm!” Trong thanh trầm thấp của Da Luật Bội tràn đầy chân thành cùng đơn thuần.

      Tần Lạc Y ngờ tới lại như vậy, ráng chiều chiếu vào gò má, nàng gục đầu xuống, trong lúc nhất thời biết gì.

      Bàn tay ấm áp của nắm lấy tay của nàng, nàng vừa ngước mắt liền đụng vào đôi mắt dịu dàng của , tâm khẽ run rẩy.

      “Hoàng tử, xin đưa ta trở về Lậu Trất Hiên .”

      Nàng chút dấu vết rút tay về, rất ngoan ngoãn .

      Da Luật Bội nhíu đôi mày rậm tuấn, cất giọng :

      “Vì sao nàng cam tâm tình nguyện đến Lậu Trất Hiên cũng nguyện ý làm nữ nhân của ta?”

      trong trẻo lạnh lùng này, vì sao mình luôn có cách nào rung động được lòng của nàng chứ? Ở trong lòng nàng, rốt cuộc là suy nghĩ cái gì? Nàng toát ra vẻ đẹp tuyệt mỹ lại thanh thuần, như vậy phải là dễ dàng thấu triệt, nhưng vì sao mình vẫn còn nhìn thấu được nàng đây?

      Tần Lạc Y mím môi: “Ta quen.”

      “Vậy nàng cũng hoàn toàn có thể thử tới làm quen ta!” Da Luật Bội có chút kích động, giọng điệu tăng lên chút.

      Tần Lạc Y than tiếng, giống như đóa sen trắng tuyệt mỹ, lạnh lùng :

      “Hoàng tử nên cân nhắc lại, Lạc Y có người rồi.”

      Cho dù phải làm gì chăng nữa, nàng cũng để cho chết tâm! Nàng Da Luật Ngạn Thác, huống chi là đại hoàng tử.

      “Cái gì?” tức giận.

      cổ tay truyền đến đau đớn, bóp chặt cổ tay của nàng. Nàng ngước mắt, chỉ thấy đáy mắt của có ngọn lửa tức giận thiêu đốt, trừng mắt nhìn nàng: “ cho ta biết, người nọ là ai?”

      Vì có thể có được tâm của Tần Lạc Y, hoàn toàn có thể diệt trừ người này!

      Tần Lạc Y nâng cặp mắt trong veo lên, mặt thoáng qua vẻ bất đắc dĩ:

      “Đại hoàng tử, ngài đây cũng cần gì phải thế chứ? Ở bên cạnh ngài thiếu ba nghìn giai nhân, chỉ cần ngài mở miệng, hồng nhan giai lệ hết sức nhào vào trong ngực!”

      “Nhược thủy tam thiên, chỉ thủ nhất biều ẩm (1) , chẳng lẽ Lạc Y nàng chưa từng nghe qua lời này sao?” Da Luật Bội kéo bàn tay bé lạnh như băng của Tần Lạc Y qua, thâm tình mà chân thành .

      (1) Ba nghìn dòng nước, chỉ múc bầu

      Mặt của Tần Lạc Y lộ ra vẻ khó xử, nàng biết phải làm gì cho đúng!

      “Lạc Y, bây giờ nàng nên biết quy củ của Lậu Trất Hiên, người vào ở nơi đó cũng cùng dạng giống như người bị vứt bỏ, nàng vì sao còn mực khăng khăng phải về đó? theo ta, được ?” Bàn tay Da Luật Bội nhàng chạm vào mặt của nàng, giọng .

      Người bị vứt bỏ? Trong lòng Tần Lạc Y khẽ căng thẳng, ngay sau đó lại nở nụ cười khổ, mình biết có kết cục như vậy phải sao?

      “Hoàng tử, mời buông tay , ta với ngài căn bản cũng thể!” Nàng kiên quyết .

      , nàng là của ta, chỉ có thể là của ta!” Da Luật Bội kích động lớn tiếng quát lên. ràng là bị tuyệt tình của Tần Lạc Y chọc giận, dù sao Da Luật Bội là hoàng tử cao cao tại thượng, sao có thể tha thứ cho cự tuyệt chứ?

      Da Luật Bội nhanh chóng siết chặt thân thể kiều diễm của nàng. Cánh tay rắn chắt vòng quanh cái hông mãnh khảnh, hơi thở nguy hiểm quanh quẩn ở vành tai trắng nõn của nàng.

      Tần Lạc Y thể đứng thẳng lưng lên, cơn run rẩy theo lưng chạy lên đến đầu.

      nhìn nàng chăm chú, đôi mắt màu đên tĩnh mịch tản mát ra ánh sáng lạnh lùng.

      “Ngài, ngài thả ta ra…” Tần Lạc Y thào , lại vô lực giãy giụa khỏi cái ôm mạnh mẽ của .

      “Đau…”

      Đau?

      Da Luật Bội cụp mắt, mới phát mình mới vì trong lúc tức giận mà quên khống chế lực. Bàn tay lớn cầm chặt cổ tay trắng của nàng nổi gân xanh, các đốt ngón tay trở nên trắng. Móng tay bấm sâu vào da thịt trắng nõn.

      ảo nảo buông bàn tay ra… Nhưng lập tức, lúc nhìn thấy những tia mâu thuẫn trong mắt Tần Lạc Y, trái tim chỉ có đau xót.

      Da Luật Bội lần nữa giữ chặt bàn tay, mạnh mẽ cúi đầu, cắn nuốt miệng của nàng, đồng thời cũng cắn nuốt luôn tất cả giãy giụa của nàng.

      Nụ hôn của dường như muốn đem cả người nàng chiếm đoạt.

      Tần Lạc Y bối rối vươn bàn tay bé muốn đẩy ra, nhưng tiếc là người yếu lực mỏng.

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 9 ♥
      Chương 7: Lấy Tần Lạc Y
      Editor: Kỳ Xàu Xàu
      Beta: Mạc Y Phi

      tờ hồng hồng phiến tự Luân Hồi

      Ấm áp ngọc phôi vì ai say

      Mộng đoạn kiếp trước tủ

      Dùng trúc bia lạc nguyệt dao động tình

      Hương đốt tưởng niệm thành tro

      Say rượu trúc hoa chim loan xanh múa đơn.

      ******

      Thời gian dần trôi qua, Da Luật Bội hề thỏa mãn với việc môi kề môi đơn thuần, vươn lưỡi liếm láp đôi môi đỏ mọng ngọt lịm như mật của nàng, định dụ dỗ nàng mở cái miệng nhắn ra.

      Trái tim Tần Lạc Y giống như rơi thẳng xuống, trong nội tâm nàng là mâu thuẫn đối với hơi thở nam tính lạ lẫm này.

      giống với cái hôn của Da Luật Ngạn Thác, mỗi lần đều tràn ngập dũng mãnh, cuồng nhiệt, giống như cách làm người của cũng bá đạo như vậy, nhưng mà mình lại có bài xích và mâu thuẫn như vậy, vì sao, chẳng lẽ mình cả đời này đều thoát khỏi được bóng dáng của sao?

      “Hừ!” tiếng hừ lạnh giống như trận gió rét thẳng tắp bao bọc lấy trái tim của Tần Lạc Y.

      Mà Da Luật Bội hiển nhiên cũng phát ra ở đó còn có người thứ ba, lập tức đứng thẳng lên, nhưng bàn tay giữ chặt Tần Lạc Y lại hề buông lỏng chút nào.

      Ở giữa trùng trùng điệp điệp tuyết trắng, nam tử đến, dáng người cường tráng cao ngạo, che khuất ánh mặt trời ở sau lưng, khuôn mặt nam tính cương nghị trong bóng tối, lúc sáng lúc tối càng làm cho khuôn mặt tuấn mỹ thêm nổi bật.

      Da Luật Ngạn Thác!

      Ngực Tần Lạc Y phập phồng, đôi mắt như nước của nàng ngơ ngác thể tưởng tượng nổi, đồng thời cũng cảm thấy kinh hoảng.

      Da Luật Bội cười rạng rỡ: “Vương huynh!”

      Trong tươi cười tràn đầy thản nhiên kiên định, trực tiếp chống lại tầm mắt của Da Luật Ngạn Thác.

      Mặc bộ y phục màu đen, Da Luật Ngạn Thác chắp tay sau lưng mà đứng, thế đứng ngạo nghễ, lạnh lùng phóng túng. Màu đen là màu của nguy hiểm, lại từ tự tin và khí thế bên trong con người , đem màu đen này điều khiển càng trở nên cuồng nịnh, lại khiến người khác dời được tầm mắt!

      Mà Da Luật Bội mặc bộ áo bào trắng, mày kiếm mắt sáng, khí khái hào hùng lộ ra, dung nhan đẹp đẽ quý giá dưới ưu nhã bình tĩnh. Bên dưới hàng lông mi, đôi mắt đen khịt giống như đầm nước tĩnh mịch sâu thấy đáy, nhiễm hạt bụi, càng phụ trợ cho dung nhan tuấn mỹ đáng tự phụ của , gì sánh được!

      đen, trắng.

      ngông cuồng tà mị, bình tĩnh thanh cao. Tính cách hoàn toàn giống nhau, khí chất cũng hoàn toàn khác.

      Hai nam nhân khác nhau hoàn toàn như thế, nhưng lại đối với cùng nữ nhân có cố chấp giống nhau.

      “Tần Lạc Y, nươi to gan! Vậy mà dám trốn ra khỏi Lậu Trất Hiên?”

      Da Luật Ngạn Thác lạnh lùng , đôi mắt híp lại đầy nguy hiểm, thân màu đen lập tức tỏa ra hàn khí.

      Đau đớn trong lòng khuếch tán rất nhanh, rất thoải mái, nhất là khi nhìn thấy bàn tay đặt bên hông Tần Lạc Y, trong nội tâm lại càng đặc biệt thoải mái, muốn rút kiếm đem bàn tay chướng mắt kia chém đứt ngay lập tức.

      “Ngươi đây là thể chờ đợi được (1) nam nhân sao?”

      (1) là nguyên văn Ân Tầm viết

      Nghĩ tới đây, hung hãn trong mắt càng trở nên u lạnh lẽo.

      Tần Lạc Y tay mãnh liệt đè chặt lồng ngực, cưỡng ép đè ép nỗi sợ hãi trong lòng xuống, lạnh nhạt của làm bản thân hính mình sợ hãi.

      Da Luật Bội thong thả ôm lấy Tần Lạc Y, khẩn trương và kinh sợ trong lòng nàng, có thể nhận ra, khóe môi hơi nhếch lên, đôi mắt ôn nhã chống lại đôi mắt đen đầy giận dữ của Da Luật Ngạn Thác.

      “Vương huynh, lời ấy sai rồi, Lạc Y là ta mang đến đây!”

      Da Luật Ngạn Thác đứng cách chỗ Da Luật Bội và Tần Lạc Y ôm nhau tầm nửa mét, đôi mắt đen thâm thúy chứa đầy lạnh lẽo.

      “Y nhi! Đến đây!” mở miệng thấp giọng gọi, trong giọng trầm thấp tràn ngập ma mị lại làm cho người khác khỏi run rẩy.

      Từ sau khi nàng bị ném đến Lâu Trất Hiên, đây là lần đầu tiên gọi nàng như vậy, nhưng lại giống lúc trước, mà lại rét lạnh khiến cho tim người khác đập nhanh.

      Nghe tiếng gọi trầm thấp quen thuộc mà nguy hiểm, thân thể nhắn của Tần Lạc Y khỏi cứng đờ, giống như nghe được tiếng gọi đến từ địa ngục.

      Nàng vô thức dựa gần vào Da Luật Bội, cố gắng hấp thụ lấy cảm giác an toàn người , tự lừa dối bản thân mình rằng nếu làm như vậy nguy hiểm rời xa. Ít nhất, nam tử dịu dàng này làm cho nàng hoảng sợ như vậy.

      Trực giác của Da Luật Bội rất nhạy cảm! gần như ngay lập tức cảm nhận được thân thể Tần Lạc Y trở nên cứng ngắc.

      Da Luật Bội quan tâm, bàn tay lớn kéo đầu vai của Tần Lạc Y qua, mang lại cho nàng loại lực lượng an toàn.

      Nhìn thấy khí ngọt ngào thân mật giữa hai người bọn họ, Da Luật Ngạn Thác càng cảm thấy đặc biệt chướng mắt, hận thể ngay lập tức đem nàng đoạt về, độc chiếm ngọt ngào của nàng.

      luôn luôn là người theo trường phái hành động, hành động vĩnh viễn theo sát ý tưởng.

      Da Luật Ngạn Thác tiến về phía trước bước, đôi mắt đen thâm thúy phát ra ánh sáng ép buộc, trực tiếp nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng.

      Sau khi chống lại ánh mắt nguy hiểm mà lại tràn ngập ham muốn giữ lấy của Da Luật Ngạn Thác, đáy mắt vốn ôn hòa của Da Luật Bội càng trở nên sâu thẳm.

      “Vương huynh!” nhanh chóng tiến thêm bước, chắn trước mặt Tần Lạc Y, khéo léo cản lại bàn tay vươn về phía của Tần Lạc Y của Da Luật Ngạn Thác

      “Chẳng lẽ huynh quên quy cũ của Lậu Trất Hiên?” xong, Da Luật Bội lại nở nụ cười tươi như để người khác tắm trong gió xuân, khuôn mặt nhìn như ôn hòa nhưng ngầm quan sát phản ứng của Da Luật Ngạn Thác sau khi nghe xong.

      Da Luật Ngạn Thác hơi suy sụp, lập tức, nhếch mép, nở nụ cười lạnh như băng: “Hoàng tử giải thích chuyện đó như thế nào?”

      Da Luật Bội nở nụ cười ôn hòa, giọng :

      “Nữ nhân của Lậu Trất Hiên luôn luôn là chuẩn bị vì khách quý của vương phủ, chẳng lẽ, đệ đường đường là Đại hoàng tử của nước Khiết Đan mà lại được xem là khách quý của Vương huynh sao?”

      Sau khi nghe như vậy, khuôn mặt cương nghị của Da Luật Ngạn Thác lộ ra vẻ cuồng quyến (2) và lạnh như băng làm cho người ta sợ hãi: “Hoàng tử muốn gì?”

      (2) Cuồng quyến: nóng nảy thất thường

      Đáng chết, lại lợi dụng điểm ấy đem toàn bộ tâm tư đặt người Tần Lạc Y, quả thực là vọng tưởng, có thể lập ra cái quy củ này, đương nhiên cũng có thể bỏ nó.

      Da Luật Bội bước lên phía trước bước, nhìn vào vẻ mặt làm cho người ta sợ hãi của Da Luật Ngạn Thác , mỉm cười:

      “Đệ muốn xin phép Vương huynh được lấy Tần Lạc Y!”

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 9 ♥
      Chương 8: Tâm nguyện chưa thể thực
      Editor: Kỳ Xàu Xàu
      Beta: Mạc Y Phi

      Thân thể Tần Lạc Y đột nhiên run lên, nàng ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn Da Luật Bội, đôi môi đỏ tươi cũng vì quá ngạc nhiên mà khép lại được. Khi nàng hiểu ra được ý tứ trong lời của ánh mắt cũng dần dần u ám xuống.

      Quy củ của Lậu Trất Hiên!

      Đúng vậy, nàng tại phải là người mà có thể để cho bất kì kẻ nào làm nhục và hưởng thụ hay sao?

      Lòng, dần dần nguội lạnh…

      Da Luật Ngạn Thác cười lạnh lùng, khẽ nhếch môi, vẽ ra độ cong vừa đủ cuồng ngạo:

      “Đệ muốn nàng?”

      “Đúng vậy!” Da Luật Bội vững vàng tiếp nhận ánh mắt lạnh lẽo của Da Luật Ngạn Thác, tao nhã đáp lại, dễ dàng nghe ra được bên trong tiếng ấy có loại sức mạnh kiên định.

      Nụ cười cuồng nịnh gương mặt tuấn của Da Luật Ngạn Thác dần dần biến mất, trực tiếp trả lời Da Luật Bội mà chuyển ánh mắt sang Tần Lạc Y, tối tăm như biển sâu trong mắt làm cho người ta khó có thể bắt được ánh sáng.

      “Bản vương muốn tự ngươi chọn, ở lại đây? Hay theo ?”

      Trong giọng trầm thấp lộ ra cỗ hơi thở nguy hiểm quen thuộc.

      Tần Lạc Y nghĩ tới hỏi mình như vậy, hơi lơ đãng chút, nàng liền nhìn đôi mắt thâm thùy của Da Luật Ngạn Thác mà giật mình ngây ngẩn cả người, bởi vì, dường như từ trong ánh mắt này nàng có thể ngửi thấy hương vị của đẫm máu.

      Nàng nén nụ cười buồn, sau đó thu hồi ánh mắt nhìn sang Da Luật Bội:

      “Tâm ý của Đại hoàng tử, tiểu nữ xin nhận, chỉ có điều…ta thể !”

      Giọng điệu tuy nhưng lại khiến người ta đau lòng vô cùng.

      “Vì sao? Lạc Y, nàng sợ cái gì?”

      Da Luật Bội thể tin được nhìn Tần Lạc Y, nàng làm sao có thể kiên quyết cự tuyệt chính mình như vậy chứ?

      Rốt cuộc tâm tư của nàng là như thế nào? Tại sao trông nàng lại bất lực đến vậy?

      Tần Lạc Y há mồm, nhưng lại gì, nàng có thể gì được? Chẳng lẽ nàng với tại vị hôn phu của mình khốn khổ bị giam cầm trong Đông Lâm Vương phủ sao?

      Trái tim của Da Luật Bội đặt người mình, như vậy trong mắt Tang đại ca cũng giống như cái đinh trong mắt, ở trong tiềm thức của nàng, nàng luôn cho rằng, Tang đại ca rơi vào trong tay Da Luật Ngạn Thác so với rơi vào hoàng cung tốt hơn rất nhiều.

      “Lạc Y.” Da Luật Bội nhàng gọi tên nàng, ngay cả trong khung cảnh hư ảo như vào cõi thần tiên này, nàng vẫn thể ra vẻ tuyệt tình như vậy.

      Tần Lạc Y khẽ ngẩng đầu lên, nhìn Da Luật Ngạn Thác, lại nhìn sang Da Luật Bội, sau đó nhàng lên tiếng:

      “Hoàng tử, đối với thương của ngài tiểu nữ vô cùng cảm kích, nhưng mong rằng hoàng tử hãy thu hồi mệnh lệnh ban ra, bởi vì … bởi vì ta còn có tâm nguyện chưa thực xong, thứ lỗi cho tiểu nữ thể theo ngài!”

      “Lạc Y, nàng…”

      “Thỉnh hoàng tử thành toàn, đừng làm cho tiểu nữ khó xử!”

      Tần Lạc Y kiêu ngạo siểm nịnh khẽ khom người, vài sợi tóc đen cũng rủ xuống trước ngực, càng làm nổi bật lên khuôn mặt trắng noãn tuyệt mỹ, xinh đẹp đến mức gì so sánh được. Theo sau đó là đôi mắt đen tĩnh lặng như khoảng núi xa nhìn Da Luật Bội, chút sợ hãi.

      Da Luật Bội than tiếng, , mặc dù rất thích nữ tử này, nhưng lại thể giống như những người khác, cưỡng ép đoạt được, trong lòng , Tần Lạc Y luôn luôn chiếm vị trí quan trọng nhất, muốn nàng hận thù mình.

      Đứng ở bên, Da Luật Ngạn Thác lại lạnh lùng cười:

      “Hoàng tử, Y nhi rất ràng, hoàng tử thích ở lại bản phủ bao lâu ở lại bấy lâu, nhưng Y nhi, bản vương tuyệt đối đem nàng cho người khác!”

      xong, đôi mắt sắt bén như chim ưng xẹt qua khuôn mặt tái nhợt của Tần Lạc Y, đương nhiên hiểu mục đích mà nàng tình nguyện lưu lại đây là gì, Tang Trọng Dương kia đáng để nàng liều lĩnh đến vậy sao?

      Đáng giận!

      “Y nhi, đến đây!” Mắt Da Luật Ngạn Thác tối sầm lại, lạnh lùng ra lệnh.

      Ánh sáng trong mắt Tần Lạc Y khẽ động, thân quần áo trắng bị gió thổi bay lên, đẹp đến mức làm cho hai nam tử rung động mãi thôi.

      “Lạc Y…” Da Luật Bội vẫn cầm chặt bàn tay của Tần Lạc Y, biết chỉ cần vừa bỏ tay xuống, nữ nhân này dường như vĩnh viễn có cơ hội lại thuộc về mình nữa!

      Tần Lạc Y xấu hổ muốn rút tay về, nhưng sức lực lớn mạnh giữa cái nắm tay làm cho nàng giãy được, cắn cắn môi, ra: “Lạc Y cảm tạ hoàng tử thành toàn!”

      Trong giọng nhu hòa nghe ra được là bi thương hay vui mừng, lạnh nhạt giống như nước đá.

      Da Luật Bội nghe ra được ý tứ trong lời của nàng, nhàng buông tay, mặc cho nàng đem tay của mình rút về. Tâm, giống như bị roi mạnh mẽ quật vào, đau đến mức làm cho thể hít thở.

      Nhưng mà, chỉ có thể đứng nơi đó, cái gì cũng thể làm!

      Tần Lạc Y cảm kích nhìn Da Luật Bội, sau đó, dịu dàng ngoan ngoãn bước đến bên cạnh Da Luật Ngạn Thác, nhàn nhạt thở dài, hơi thở phảng phất như hoa đào nở rộ, xuôi dòng mà chảy…

      Ở giữa khung cảnh tuyết trắng, thân hình cao lớn cường tráng của cùng với thân thể nhắn xinh đẹp của nàng càng lộ ra vẻ tương xứng.

      Hương thơm thanh lãnh quen thuộc sớm tràn ngập khoang mũi của Da Luật Ngạn Thác, khuôn mặt lạnh lùng của biểu lộ ra bất kì điều gì, nhưng trong lòng sớm nổi lên vô số gợn sóng lớn.

      , đối với nữ tử này là tình thế bắt buộc!

      Da Luật Ngạn Thác duỗi tay ra, cố gắng xem vẻ u oán sâu như nước mặt của Tần Lạc Y, nhàng ôm lấy nàng bay về phía tẩm cư của mình.

      Tuyết trắng nhàng rơi lên vai của Da Luật Bội, im lặng ngẩn người, sau khắc nghĩ phải nhanh chóng đuổi theo, nhưng, cho dù có đuổi theo như thế nào đây?

      Bất đắc dĩ cười khổ tiếng, mình ràng là Đại hoàng tử tôn quý, nhưng vĩnh viễn cũng chiếm được nữ nhân mà mình chân thành.

      ****

      Bên trong phòng ngủ của Da Luật Ngạn Thác, mùi đàn hương cao quý giống như tơ nhàng vờn quanh, nơi đây, vẫn giống như mọi ngày, lạnh lẽo và tràn đầy cuồng nịnh, cũng giống như chủ nhân của nơi đây vậy.

      Tần Lạc Y bị ném mạnh lên giường, khuôn mặt cần cũng biết có bao nhiêu hoảng sợ, nàng liều mạng trốn đến góc giường, cố hết khả năng rời xa nam nhân nguy hiểm trước mắt này.

      Mà Da Luật Ngạn Thác lại đứng trước giường, từ cao nhìn xuống, ánh mắt dừng người nàng.

      gì, tỏ vẻ gì, cũng có bất kì động tác nào, chỉ là lặng lẽ nhìn nàng…

      Khuôn mặt tuấn mỹ bình tĩnh đến mức làm cho người ta hoảng hốt…

      “Đến đây!” lúc lâu sau, ngoắc ngoắc ngón tay với nàng, giống như ma quỷ triệu hoán.

      Nàng lại phải là người ngu, làm sao có thể chủ động lao vào tay của ma quỷ được?

      Thấy thế, khỏi híp mắt lại, dáng vẻ cuồng nịnh ngạo mạn tựa như con báo đen ưu nhã mà nguy hiểm, khuôn mặt tuấn mỹ lại tăng them vài phần dã tính làm cho người ta phải nín thở…

      “Ta rồi, đến đây!”

      thậm chí còn tăng thêm ngữ điệu, giọng nhàn nhạt lại mang theo loại khí tức hàn đoạt mạng.

      Loại khí tức này dường như theo lỗ tai nàng, chạy vào từng lỗ chân lông, rồi sau đó, làm cho cả người nàng toàn bộ đều đông cứng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :