1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Liêu Vương Phi - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 8 ♥
      Chương 12.2: khó chấp nhận
      Editor: Ru
      Beta: Niệm, Mạc Y Phi

      “Da Luật Ngạn Thác, ta thấy mục ́ch ngươi nhiều như vậy chính là muốn xóa bỏ tội danh xâm lược Bột Hải quốc của ngươi mà thôi!”

      Tang Trọng Dương căm hận quát.

      Rõ ràng thấy được ánh mắt hàm ý giữa Tần Lạc Y và Da Luật Ngạn Thác, lửa ghen trong lòng tăng vọt, làm hắn nóng nảy phát điên lên.

      Da Luật Ngạn Thác nghe vậy thì cười lạnh tiếng, hắn híp mắt lại, trong nháy mắt tia sáng lạnh lẽo phát ra:

      “Nực cười! Bản vương dám làm dám chịu, cần gì hai chữ “xóa bỏ” này?”

      Trong giọng hào phóng hàm chứa khí thế vương giả và bá đạo, chưa bao giờ làm những việc nhỏ nhen như vậy, là làm trò cười mà!

      Sau đó lại mở miệng :

      “Kể từ khi Đại Yên Soạn lên kế vị, làm việc ngu muội, trị quốc thỏa đáng, làm cho mâu thuẫn trong Bột Hải quốc ngừng trở nên gay gắt, những thế lại thường xuyên gây chiến với Khiết Đan chúng ta, trong khi đó, việc tranh quyền đoạt vị trong vương thất vẫn tiếp diễn, cho đến cuối cùng, Đại Yên Soạn vẫn giữ nguyên được vương vị của nhưng nguyên khí của Bột Hải quốc lại bị tổn thương nặng nề, biên cương mảnh hỗn loạn, người người chịu nổi cảnh thất bại ấy liền trốn tới Cao Ly. Tang lão tướng quân, những điều bản vương đều có sai chứ?”

      Đôi mắt lạnh lẽo kiêng dè nhìn chằm chằm vào Tang Tấn, mỗi câu mỗi chữ đều có năng lực bức người, tựa như thanh kiếm đâm thẳng vào trong lòng mỗi người.

      Tang Tấn ngẩn người, ngàn lần nghĩ tới Da Luật Ngạn Thác lại có thể biết nội bộ vương thất Bột Hải quốc như vậy, những chuyện này chỉ có hoàng thượng cùng với vài vị trọng thần mới có thể biết được, xem ra người này quả thực là thâm tàng bất lộ, lòng dạ sâu lường được

      “Cha, sao có thể như vậy được?”

      Tang trọng Dương cũng kinh ngạc, vội vàng hỏi

      ràng ngờ tới được quốc vương Bột Hải quốc lại làm ra những chuyện như vậy, vẫn luôn trấn thủ kinh thành, mặc dù biết rằng trong triều đình vẫn luôn có chút hỗn loạn nhưng cụ thể như thế nào .

      Tang Tấn nặng nề thở dài hơi, nhìn Tang Trọng Dương, bất đắc dĩ :

      “Trọng Dương, những lời đều là , con có còn nhớ tháng chín năm bính thân, tướng quân Bột Hải quốc Thân Đức Đẳng đem năm trăm người sáp nhập vào Cao Ly ?”

      Tang Trọng Dương gật đầu, chuyện này biết, lúc đấy chuyện này làm cho trong triều sóng to gió lớn, vì vậy đến bây giờ vẫn còn nhớ .

      khuôn mặt già nua của Tang Tấn tràn đầy nhẫn, tiếp:

      ra sau đó ba ngày, lại thêm lễ bộ Đại Hòa cùng với lão ti chính Đại Nguyên, công bộ Đại Phúc Mộ, hữu vệ quốc tướng quân Đại Thẩm Lý dẫn theo trăm hộ dân rời .”

      Trong mắt Tang Tấn lên nỗi đau đớn, mỗi khi nhớ tới việc này cũng cảm thấy rét lạnh trong lòng, mấy tháng ngắn ngủi nghị đình xảy ra biến hóa long trời lở đất.

      thở dài, giọng đầy tang thương :

      “Đến tháng mười hai, tả vệ quốc tiểu tướng quân cùng khai quốc Nam Phác Ngư dẫn ngàn hộ dân sáp nhập với Cao Ly, quốc vương vì để yên lòng dân, ngoài số ít các trọng thần biết chuyện này số còn lại đều hề hay biết.”

      “Cái gì?”

      Tang Trọng Dương kinh hãi, nghĩ mọi chuyện hóa ra lại như vậy.

      Da Luật Ngạn Thác hừ lạnh tiếng, :

      “Cho nên Khiết Đan chúng ta nhân thời cơ Bột Hải quốc sụp đổ này mà dẫn binh chinh phạt nên Bột Hải quốc mới bị diệt vong, đây là thuận theo ý trời mà thôi!”

      Khóe môi nhếch lên, tàn nhẫn lạnh lẽo tiếp:

      “Quốc vương Bột Hải quốc – Đại Yên Soạn mở cửa thành đầu hàng, phản kháng của tàn quân Bột Hải quốc đương nhiên cũng bị bản vương trấn áp cách dễ dàng, vì vậy, bản vương lấy được năm ngàn dặm đất đai, hơn mười vạn binh lính, tất cả đều là nhờ quốc vương của các ngươi ban tặng!”

      Tang Trọng Dương căm giận nhìn Da Luật Ngạn Thác: “Hay cho câu thuận theo ý trời, ngươi là hay! cho cùng thì ngươi vẫn là người gây nên chuyện này!”

      Than dài tiếng:

      “Trọng Dương, có sai, trời sinh quốc vương vốn bạc nhược, cha biết là như vậy, nhưng cha trăm ngàn lần nghĩ tới lại đầu hàng….” Tang Tấn đau đớn vô cùng mà .

      Người bị diệt quốc thế nhưng vẫn nguyện trung thành với quốc vương, điều này làm sao có thể chịu đựng được đây? nên đối diện với liệt tổ liệt tông của Tang gia như thế nào đây? phải ăn với dân chúng Bột Hải quốc như thế nào bây giờ?

      Từng cơn đau đớn vây quanh thân thể Tang Tấn, nhưng nỗi đau thể xác nào có thể so sánh được với nỗi đau trong lòng lúc này cơ chứ?

      Đúng vậy, Da Luật Ngạn Thác công chiến Bột Hải quốc là , nhưng cuối cùng cũng là do người trong quốc gia yếu đuối mà mất quốc gia có mấy trăm năm lịch sử.

      Nghĩ đến đây Tang Tấn đau lòng nhắm mắt lại, che nỗi đau đớn và bi ai trong đáy mắt.

      “Cho nên, Tang lão tướng quân, ngươi nên biết rằng, tàng đồ mà các ngươi luôn coi trọng trong đó cất giấu ít nhiều những thứ đoạt được của dân chúng, cách nghĩ của ngươi là đúng, đáng tiếc, đất nước còn tồn tại, với tấm tàng đồ này ngươi định mưu lợi gì cho dân chúng?”

      Da Luật Ngạn Thác ngữ khí nguy hãi , mang theo chút ý châm chọc.

      “Hừ! tới lui, cũng chỉ là ngươi muốn có được tấm tàng đồ kia mà thôi!”

      Lửa giận trong mắt Tang Trọng Dương tựa như muốn giết người.

      Mà lúc này, Tang Tấn ngửa đầu cười to, trong tiếng cười tràn ngập bi thương.

      “Đúng vậy, là ý trời….tất cả đều là ý trời! Tang Tấn ta chinh chiến sa trường mấy chục năm, ngờ lại rơi vào hoàn cảnh như thế này, nhưng mà, Da Luật Ngạn Thác…..”

      Ánh mắt hồng hồng nhìn nam tử trước mặt:

      “Lão phu khi là người của Bột Hải quốc, cho dù như thế nào cũng thể phản bội triều đình, bởi vậy, ngươi muốn tấm tàng đồ cuối cùng kia, đợi kiếp sau ….”

      xong, cướp lấy kiếm trong tay Tang Trọng Dương đưa lên cổ mình quét đường, động tác cực nhanh làm cho hai người bên cạnh kịp phản ứng.

      “Cha…”

      “Cha nuôi….”

      Hai người sợ hãi, đồng thanh kêu lớn.

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 13: mập mờ gây hiểu lầm
      Editor: Phong Lữ
      Beta: Tửu Thanh, Mạc Y Phi

      chậm mà xảy ra nhanh, hòn đá mạnh mẽ bay đến làm thanh kiếm trong tay Tang Tấn rơi xuống đất, vang lên thanh trầm đục.

      Tang Tấn khó tin nhìn Da Luật Ngạn Thác.

      “Cha nuôi, vì sao người phải làm như thế…’’ Tần Lạc Y sợ đến sắc mặt trắng bệch, mắt nàng ngấn lệ, nghẹn ngào .

      Da Luật Ngạn Thác nhàng phủi tay, sau đó nhìn Tang Tấn :

      “Tang lão tướng quân, ngươi hà tất gì phải đến đây tự làm khổ mình chứ? Trước đây bản vương từng qua, Tang lão tướng quân, ta vốn kính trọng ngươi, miễn là người thành tâm nhờ vả, tình hình chắc chắn khác, Tang lão tướng quân vì sao thử cân nhắc chút xem sao?”

      Lời lẽ sáng tỏ, mà lại có chút ý vị.

      Trong khí ngưng đọng hơi thở băng lãnh, cái lạnh như xuyên thẳng vào lòng người.

      Tần Lạc Y dùng ánh mắt xa lạ nhìn Da Luật Ngạn Thác, rồi đột nhiên ngữ khí trở nên vô cùng lạnh nhạt:
      “Da Luật Ngạn Thác, cha nuôi chỉ muốn quy giang hồ, chỉ muốn sống cuộc sống bình thường, ngươi cần gì phải ép buộc người, lệnh cho cha ta đến xin hàng chứ? Ngươi cương quyết như vậy, ta thấy cũng phải là “kính trọng”như lời ngươi , mục đích của ngươi cũng chỉ là mảnh cuối cùng của tấm bản đồ kho báu mà thôi!”

      Nàng sợ chết mà đứng đó, thân bạch y, cơ thể tuy mềm mại, nhưng lại tỏa ra khí thế kiêu ngạo, kiên cường.

      Khóe môi Da Luật Ngạn Thác bất giác cong lên, đáy mắt bắt đầu bị ngọn lửa giận thiêu đốt, từng bước tiến lại gần Tần Lạc Y, bàn tay to lớn duỗi ra, dễ dàng nắm lấy chiếc cằm mềm mại của nàng.

      “Quy giang hồ? Hừ, nàng cũng nghĩ như vậy sao?”

      Thanh trầm thấp mà đầy quyến rũ thoáng chốc đâm vào trong lòng Tần Lạc Y.

      Tần Lạc Y ngẩng đầu chống đỡ luồng hơi thở điên cuồng bao vây, đôi mắt nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng mãnh liệt nhìn thẳng vào Da Luật Ngạn Thác.

      sai, hi vọng Đông Lâm Vương có thể thành toàn!”

      Nàng khó khăn ra những lời này, cố gắng dồn hết tâm trí để quên nhưng trong lòng nàng lại đau đớn tựa như bị xé rách.

      “Ha ha ha…”

      Da Luật Ngạn Thác ngửa đầu cười to, sau đó đột ngột kề sát khuôn mặt tuấn dật,cương nghị của mình vào sắt mặt của Tần Lạc Y, gần đến mức nàng có thể nhìn thấy đôi mắt sáng như sao của .

      “Thành toàn để các người đạt được mục đích? Nàng vì Tang Trọng Dương phản bội bản vương, nàng cho rằng bản vương lại đại nhân đại nghĩa như vậy sao?”

      Nụ cười bên môi tràn đầy vẻ mê muội cùng mờ ám, vẫn luôn quỷ quyệt mà tuấn mỹ vô song, dùng ngữ khí chỉ có hai người nghe thấy, giọng mềm mại, khẩu khí tuy , nhưng lại khiến người ta cảm thấy hương vị nguy hiểm.

      Hơi thở đàn ông nóng rực lướt qua môi Tần Lạc Y, làm cho lòng nàng căng thẳng, ngay cả lui về sau cũng được.

      “Da Luật Ngạn Thác, ngươi buông Y nhi ra!”

      Tang Trọng Dương nhìn hành động mờ ám của Da Luật Ngạn Thác, trong phút chốc cơn giận thể kiềm chế, cố nén đau đớn người, rút kiếm lao người đâm tới.

      Da Luật Ngạn Thác tránh, muốn động thủ nữa, phất tay cái, hơn mười thị vệ Khiết Đan cấp tốc tiến lên, chắn trước mặt Da Luật Ngạn Thác, miễn cưỡng đem Tang Trọng Dương chặn lại.

      Bởi vì bản thân Tang Trọng Dương trọng thương, cho nên khí lực cũng bì kịp người khác.

      “Tang đại ca…” Ánh mắt Tần Lạc Y căng thẳng, muốn tránh khỏi bàn tay to lớn của Da Luật Ngạn Thác.

      “Trọng Dương…” Tang Tấn cũng lo lắng mà hô to.

      Da Luật Ngạn Thác ôm chặt Tần Lạc Y vào trong lồng ngực: “ ngờ Tang tướng quân lại khẩn trương với nữ nhân của bản vương như vậy.”

      “Da Luật Ngạn Thác ngươi cái gì? Y nhi là vị hôn thê của ta, tại sao lại là nữ nhân của ngươi?” Tang Trọng Dương hiểu Da Luật Ngạn Thác đả kích , nhưng trong lòng vẫn tức giận.

      “Diện mạo khuynh quốc như vậy, bản vương đương nhiên ưu tiên cho bản thân mình hưởng thụ!” Da Luật Ngạn Thác khẽ cười, nâng khuôn mặt nhắn của nữ nhân xinh đẹp trong lòng lên mà xem xét kĩ càng.

      “Da Luật Ngạn Thác, ngươi quá vô sỉ!” Tần Lạc Y nghiến răng nghiến lợi .

      “Vậy sao?” Đôi mày rậm của Da Luật Ngạn Thác nhướn lên, trong ánh mắt vẫn lạnh lẽo như băng: “Nàng hằng đêm ở cùng với bản vương trong tẩm cung, dựa vào nhiệt độ cơ thể của bản vương mới có thể vào giấc ngủ, lẽ nào bản vương sai rồi sao?”

      Da Luật Ngạn Thác qua loa giải thích, lời tràn đầy vẻ mờ ám khiến kẻ khác hiểu sai.

      Tần Lạc Y lảo đảo hít hơi, thân thể khẽ run rẩy, nàng hiểu Da Luật Ngạn Thác như vậy chính là muốn Tang Trọng Dương hiểu lầm.

      Quả nhiên, Tang Trọng Dương bi thương nhìn Tần Lạc Y: “Y nhi, lời ?”

      Trong lòng Tần Lạc Y dâng lên nỗi bi ai, nàng muốn giải thích cái gì, bởi vì trong hoàn cảnh như vậy, hiểu lầm lại càng nhiều, Da Luật Ngạn Thác lúc nào cũng có biện pháp khơi mào hiểu lầm.

      Tang Trọng Dương cảm thấy máu toàn thân đều bị đảo ngược, siết chặt nắm tay, chỉ hận bản thân võ công bì kịp kẻ khác, nếu nhất định đoạt Tần Lạc Y từ trong tay Da Luận Ngạn Thác về.

      Da Luật Ngạn Thác cười tàn nhẫn: “Tần Lạc Y là người của bản vương cho nên tất cả mọi thứ của nàng…”

      đưa ngón tay, ôn nhu đặt lên cằm Tần Lạc Y: “Là của ta!” xong, trước chứng kiến của nhiều người liền hôn cánh môi đào đỏ mọng của nàng, nồng nàn mà uyển chuyển.

      “Y nhi…” Tang Trọng Dương hô to tiếng, miệng phun đầy máu tươi.

      Tần Lạc Y nghĩ tới Da Luật Ngạn Thác lại vô sỉ như vậy, tàn nhẫn cắn lên đôi môi xâm chiếm của , giữa chân mày Da Luật Ngạn Thác cau lại, lợi dụng giây phút lơ là, Tần Lạc Y đẩy mạnh ra, chạy đến bên cạnh Tang Trọng Dương.

      “Tang đại ca, huynh sao rồi?” Tần Lạc Y thương tiếc nhìn Tang Trọng Dương.

      Da Luật Ngạn Thác vươn ngón tay lau vết máu môi, ánh mắt hung tợn nổi lên ngọn lửa tà dị nhìn đôi nam nữ kia, tòan thân tỏa ra hơi thở khát máu khiến người khác lo sợ, thị vệ đứng gần Đông Lâm Vương cũng bị khí thế kỳ dị này làm cho sợ hãi đén nỗi liên tục đổ mồ hơi hột, trong lòng run rẩy thôi.

      Tang Tấn chứng kiến cảnh tượng như vậy, trong lòng cũng biết tất cả thể cứu vãn, hét lớn:

      “Da Luật Ngạn Thác, mảnh bản đồ cuối cùng lão phu có thể cho ngươi, nhưng điều kiện đầu tiên là ngươi phải buông tha cho con trai ta và Y nhi! được quấy nhiễu đến chúng!”

      “Cha, người cần làm như vậy.” Tang Trọng Dương nghe thấy vậy, lập tức nôn nóng .

      Tang Tấn giơ tay lên, ra hiệu Tang Trọng Dương được .

      Mà Tần Lạc Y cũng dám nhìn thẳng vào Tang Tấn.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 8 ♥
      Chương 14: Tình nguyện trầm luân
      Editor: Phong Lữ
      Beta: Tửu Thanh, Mạc Y Phi

      Chăn mỏng gối nhỏ, chợt cảm giác được mùi vị ly biệt.

      Trằn trọc mấy canh giờ lạnh lẽo, muốn qua lại giấc ngủ.

      Đến cùng vẫn ngủ được, một đêm dài như một năm.

      Vừa muốn đợi người xuất chinh quay về, lại vừa biết làm sao để tranh giành, cuối cùng thành tính toán.

      Muôn vàn suy nghĩ, nhiều cách giải thích, chỉ ghét nơi đơn lạnh lẽo.

      Tâm tư cả đời ta lại thua giọt nước mắt của người.

      Lạnh lẽo, cuồng phong như cuốn sạch tất cả, bí mật mang theo hơi thở cướp đoạt trời sinh của người đàn ông…

      Da Luật Ngạn Thác sao lại có thể điều kiện với nô bộc, lửa giận của hoàn toàn bị Tần Lạc Y khơi mào lên , để ý đến lời của Tang Tấn, ánh mắt nguy hiểm nửa híp lại. giống như con diều hâu đẹp đẽ chao liệng trung, sắc bén mà kiêu ngạo.

      Nội tâm Tần Lạc Y run rẩy mãnh liệt, nàng biết trong lòng Da Luật Ngạn Thác lúc này nghĩ điều gì, nhưng nhìn vẻ mặt u của , chắc chắn dễ dàng buông tha cho bọn họ.

      Ánh mắt như từng mũi nhọn giá rét đảo qua từng tấc da thị khuôn mặt mỗi người, giọng cũng giống như khuôn mặt, hề có độ ấm:

      “Bản vương từ trước đến nay thích bị người khác uy hiếp!”

      Ngay sau đó, đưa mắt nhìn sang Tang Trọng Dương, hừ lạnh tiếng:

      “Tang lão tướng quân, ngươi chớ quên trong tay bản vương có hai mảnh bản đồ, cho dù có mảnh bản đồ còn lại, cùng lắm bản vương tiêu hao nhân lực vật lực nhiều hơn chút mà thôi! Ngươi cho rằng mảnh bản đồ cuối cùng kia có thể là bùa hộ thân sao? Trừ phi…”

      Lời Da Luật Ngạn Thác chuyển hướng, khuôn mặt tươi cười xẹt qua tia ma mị:

      “Tần Lạc Y tự nguyện trở thành “nô” của bản vương!”

      Lời của Da Luật Ngạn Thác giống như phá thạch kinh thiên, mạnh mẽ nện quyền đau đớn vào trong lòng Tần Lạc Y.

      Nàng hiểu ý của từ “nô” trong câu của .

      Từ “nô” này cũng phải thân phận của nàng trước đây trong Đông Lâm Vương phủ, nếu như lần này nàng theo ý có nghĩa là tất cả tôn nghiêm của nàng mất , tất cả tự do đều còn. Nàng trở thành “nô” theo đúng nghĩa của !

      Từ vẻ mặt ngông cuồng cùng giọng mang đầy tính chiếm hữu của , nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cuộc sống sau này của nàng ra sao!

      “Da Luật Ngạn Thác, Tang Trọng Dương ta dù có chết, cùng cho phép ngươi mang Y nhi !”
      Tang Trọng Dương tay che ngực, khuôn mặt tuấn dật vì đau đớn mà có chút méo mó.

      Đôi mắt lạnh lẽo của Da Luật Ngạn Thác xẹt qua ý cười đầy tàn nhẫn, nhìn về phía Tang Trọng Dương, giọng trầm thấp, ngữ khí tràn ngập vẻ xem thường và mỉa mai:

      “Chỉ bằng ngươi? Chỉ e rằng dù ngươi có chết, cũng thể giữ được nữ nhân này!” Giọng của cuồng ngạo mà vô cùng dọa người.

      Đáy lòng Tần Lạc Y tràn ngập rét lạnh, giờ khắc này toàn thân Da Luật Ngạn Thác tràn ngập mùi vị của máu, khiến nàng cảm thấy xa lạ vô cùng.

      Nàng từ bên người Tang Trọng Dương đứng lên, gió thổi nhè làm quần áo nàng khẽ lay động, mái tóc nàng cũng tung bay theo gió.

      Nàng trong trẻo lạnh lùng giống như đóa u lan trong thâm cốc, duyên dáng, xinh đẹp mà hề có phương hướng.

      “Da Luật Ngạn Thác, ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng mà…”

      Giọng của Tần Lạc Y lạnh lùng gì sánh được, trong đáy mắt nàng cũng hề có tình cảm, làm cho Da Luật Ngạn Thác nhìn thấu tâm tư của nàng.

      Nàng thoáng nhìn bốn phía chút, ánh mắt đảo qua Tang Tấn và Tang Trọng Dương, tiếp tục :

      “Nhưng mà ngươi nhất định phải buông tha cho cha nuôi cùng Tang đại ca!”

      “Y nhi… con qua đây, được điều kiện cùng ! Mạng của cha nuôi dù có chết cũng có gì phải luyến tiếc!” Tang Tấn đau đớn hô to.

      Mà trong mắt Tang Trọng Dương cũng nổi đầy tơ máu, dùng lực kéo Tần Lạc Y lại:

      “Y nhi, Tang đại ca tuyệt đối để cho muội cùng !”

      “Da Luật Ngạn Thác, thứ ngươi muốn chẳng qua chỉ là bản đồ, cớ sao phải làm khó dễ Y nhi?” Tang Tấn khó chịu quát lớn với Da Luật Ngạn Thác.

      Thế nhưng trong lòng lúc này cũng mất lòng tin, bởi lẽ lời của Da Luật Ngạn Thác vừa cũng phải có lý.

      Bảo vật của nước Bột Hải thiết kế tinh vi, chia khéo léo, nhưng cũng phải có cách làm lại.

      Như Da Luật Ngạn Thác , đoạt được hai mảnh bản đồ, nếu đoạt được mảnh thứ ba, chẳng qua chỉ là xác thực địa điểm dễ hơn chút, nhưng nếu đúng , cũng tiếc tiêu hao nhân lực vật lực tới tìm, cuối cùng chắc chắn cũng tìm được.

      Tang Tấn sợ rằng mảnh bản đồ này cũng thể trở thành bùa hộ mệnh cho tất cả mọi người!

      Quả nhiên, sau khi Da Luật Ngạn Thác nghe xong liền lạnh lùng cười, từng chữ như châu ngọc, lời lại tựa như gió lạnh đâm vào lòng Tang Tấn và Tang Trọng Dương:

      “So với mảnh bản đồ cuối cùng kia, bản vương lại càng thèm muốn…….nữ tử này hơn.”

      đem mũi nhọn quay về Tần Lạc Y, ngữ khí mang đầy vẻ khinh thường và cuồng bạo chừa lại đường sống cho bất kỳ ai!

      sai, thay đổi chủ ý, ra nắm tay của nàng buông ra trong nháy mắt, lại thay đổi ước nguyện ban đầu.

      Da Luật Ngạn Thác thà rằng lấy mảnh bản đồ cuối cùng, cũng muốn bắt nữ nhân kia trở về, muốn nàng nếm thử tư vị bị khuất nhục (1) đến tận cùng là như thế nào.

      (1) khuất nhục: áp bức và lăng nhục

      “Ngươi…” Dự cảm lành trong lòng Tang Tấn ngày càng mãnh liệt.

      Tần Lạc Y cười thê lương, nàng nhìn về hướng Da Luật Ngạn Thác:

      “Ngươi còn chưa trả lời ta!”

      Da Luật Ngạn Thác tới trước mặt nàng, nhàng cầm lên lọn tóc dài của nàng, hương thơm nhàn nhạt vấn vít, quanh quẩn bên mũi , bên môi khẽ nhếch nụ cười khó đoán:

      thành vấn đề, bản vương đồng ý với nàng! Chỉ cần nàng ngoan ngoãn theo bản vương, bản vương tha mạng cho những người có liên quan ở đây!”

      “Y nhi…” Tang Trọng Dương cảm thấy trái tim mình như bị bóp nát.

      Đáy mắt Tần Lạc Y lên đau đớn, người đàn ông Da Luật Ngạn Thác này, trời sinh có sức mạnh và thủ đoạn như lang sói cùng tư tưởng xâm lược mãnh liệt, làm sao có thể là loại người đem lòng trắc trao cho người khác chứ ?

      Mà lúc này, Tang Tấn ở bên ngửa mặt lên trời huýt tràng sáo dài, thanh rắn rỏi mà thê lương, ngay sau đó miệng phun ra máu tươi.

      “Cha nuôi…”

      Tần Lạc Y đột ngột thốt lên, nhưng bất đắc dĩ ,cơ thể nàng bị Da Luật Ngạn Thác mạnh mẽ nhốt lại, trong lòng bắt đầu tràn ngập bất an…

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Quyển 8 ♥
      Chương 15: Tình sát
      Editor: Phong Lữ
      Beta: Tửu Thanh, Mạc Y Phi

      Tang Tấn nhìn Da Luật Ngạn Thác suy tư: “Ngươi định mang mạng sống của lão phu ra để uy hiếp? Đất nước diệt vong, lão phu sống đời còn ý nghĩa gì?”

      xong, ông vung kiếm đâm vào chính mình.

      “Cha…”

      “Cha nuôi…”

      Tang Trọng Dương và Tần Lạc Y lớn tiếng hét lên, mà mọi người cũng khiếp sợ vì hành động của ông.

      “Buông ta ra, ngươi buông ta ra.” Tần Lạc Y gần như phát điên, nàng liều mạng đánh vào người Da Luật Ngạn Thác, nước mắ thi nhau rơi xuống.

      Cha nuôi… lòng của nàng tan nát…

      Da Luật Ngạn Thác ngờ Tang Tấn lại kiên quyết, chút do dự chọn cách chết này, vô ý buông lỏng tay ra.

      “Cha nuôi…” Giọng thê lương của Tần Lạc Y vang vọng quanh Túy Vãn Đình.

      Tang Tấn vô lực nằm mặt đất, tuyết trắng xung quanh dính đầy máu tươi của ông, vậy là Tang Tấn dứt khoát đâm thanh kiếm kia vào cơ thể, nhìn thấy vậy trái tim của Tần Lạc Y như bị vỡ tan ra thành từng mảnh.

      Tang Trọng Dương khó khăn đỡ Tang Tấn ngồi dậy, trong mắt chứa vạn phần bi thương, thống khổ : “Cha, vì sao người phải làm như vậy?”

      Tang Tấn nhìn Tang Trọng Dương lúc, giọng khàn khàn, vô lực vang lên: “Trọng Dương…Cha… trước bước… Con bảo trọng… khụ…” Ông lập tức phun ra đầy máu tươi.

      “Cha nuôi…” Đôi mắt của Tần Lạc Y mờ vì hơi nước, trong phút chốc, nước mắt nàng thi nhau rơi xuống, “, cha nuôi, người thể chết.”

      Ánh mắt Tang Tấn dần dần tan rã, ông đưa mắt nhìn Tang Trọng Dương và Tần Lạc Y, “Y nhi, Trọng nhi… các con… các con nên vì cha mà báo thù… cho dù cha chết… cũng là người vô dụng… giống…!”

      Tần Lạc Y hiểu lúc này Tang Tấn dần mất ý thức, thế nhưng nàng còn cách nào, tuy nàng tinh thông y thuật, nhưng lại thể cứu được người thân của mình.

      Đôi môi nàng bắt đầu run rẩy, trái tim tựa như bị ai đó khoét lỗ, máu trong người như dần cạn khô theo thời gian.

      “Y nhi…” Tang Tấn khó khăn kêu lên.

      “Cha nuôi.” Tần Lạc Y đau đớn khóc, nắm chặt lấy tay Tang Tấn.

      Tang Tấn nhướng mày, nhưng thể phát ra bất kì tiếng động nào, ông còn đủ hơi sức, bất đắc dĩ đành đưa mắt nhìn trâm ngọc của Tần Lạc Y.

      Tần Lạc Y biết ý đồ của cha nuôi,vội vàng : “Cha nuôi, Y nhi hiểu .”

      Thanh nghẹn ngào, nước mắt nàng như hạt ngọc ngừng rơi xuống.

      Trong lòng Tang Trọng Dương cũng tuyệt vọng vô cùng, bởi vì hiểu nếu như cha còn có thể cứu chữa được, Y nhi nhất định tìm cách.

      Tang Tấn khó khăn nở nụ cười, nụ cười này của ông lại hề an nhàn, sau đó, giọng rất tựa hồ như muốn ai nghe thấy cất lên: “Tiên đế…Tang Tấn đến cùng người!”

      xong, thân thể khẽ run lên, chút sức lực còn lại cũng dần dần tiêu tán, ông từ từ nhắm mắt lại…

      “Cha…” Tang Trọng Dương đau đớn rống to lên.

      Tần Lạc Y nắm bàn tay lại chặt, thân thể nàng ngừng run rẩy

      “A…” Tiếng nàng thê lương

      Hận! Nàng rất hận!

      Cách đó xa, Da Luật Ngạn Thác trông thấy màn này, sủng ái mãnh liệt trong mắt thoáng qua tia đau lòng, phải vì Tang Tấn, mà vì Tần Lạc Y, nàng cứ như vậy, hề khống chế bản thân mà phát tiết ra ngoài, chưa từng thấy nàng như vậy , từ trước đến giờ Tần Lạc Y vẫn luôn tĩnh lặng như u lan, có lẽ lúc này đây, đáy lòng nàng đau đớn tột cùng.

      bất động đứng đó, nữ nhân kia………việc này thủy chung bỏ xuống được.

      “Người đâu!” Giọng trầm thấp ra lệnh.

      “Dạ, xin Vương thượng phân phó.” thị vệ tiến lên.

      Da Luật Ngạn Thác nhìn về phía cách đó xa, : “Hậu táng Tang lão tướng quân long trọng.”

      Lúc này đây, tự mình hết lòng hết sức nghĩ cách! Tần Lạc Y, chỉ vì Tần Lạc Y!

      “Dạ” Thị vệ vội vàng đáp.

      “Da Luật Ngạn Thác!” Tần Lạc Y hít thở khó khăn, đứng bật dậy.

      Bộ áo trắng của nàng dính đầy máu của Tang Tấn, ngay sau đó nàng cầm lấy thanh kiếm bên người Tang Trọng Dương, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lên vẻ ai oán cùng thống hận vô cùng.

      “Ta giết ngươi!” Nàng hét lên tiếng thê lương, thanh kiếm trong tay vung lê đâm thẳng về phía Da Luật Ngạn Thác…

      Da Luật Ngạn Thác tránh, thân thể to lớn vững vàng đứng đó, vẫn hề nhúc nhích!

      “Bảo vệ Vương thượng!” đám thị vệ ngay lập tức vây quanh trước mặt Da Luật Ngạn Thác, lạnh lùng chĩa vũ khí về phía Tần Lạc Y.

      “Lui ra!” Da Luật Ngạn Thác rống to, đáy mắt đột ngột ánh lên vẻ lạnh lùng.

      Bọn thị vệ kinh hãi, chỉ có thể tuân mệnh lui ra, bọn họ Vương thượng muốn làm gì, chẳng lẽ ngài định đứng yên đó để mặc cho người kia đâm mình nhát sao?

      Da Luật Ngạn Thác hừ lạnh tiếng, tiến lên bước, liếc qua đôi mắt tràn ngập nước mắt của Tần Lạc Y, giọng lại lạnh lùng hề có độ ấm: “Nàng muốn giết bản vương?”

      Tần Lạc Y ngẩng đầu lên, lửa giận trong mắt như trực chờ phun ra. Vì sao? vì sao lại hăm dọa nàng? Vì sao thể buông tha cho nàng?

      “Đúng, ta hận thể băm vằm ngươi ra thành từng mảnh!” Nàng la lớn.

      Gió, xuyên qua khoảng cách giữa hai người, mang theo mùi máu tanh cùng hàn ý nồng đậm…

      “Tốt! Tốt lắm!” Da Luật Ngạn Thác cười đến điên cuồng, toàn thân tản mát ra loại khí chất kiêu ngạo, ngông cuồng, sau đó thu lại ý cười, đôi mắt sắc bén hư chim ưng nhìn thẳn vào Tần Lạc Y:

      “Bản Vương đứng ở đây, nếu nàng muốn mạng bản vương, được, cứ việc lấy!”

      “Vương thượng…!” Bọn thị vệ kinh hãi, kêu lên thất thanh.

      Tần Lạc Y cười lạnh tiếng, “ Ngươi cho rằng ta dám giết ngươi sao?”

      “Nàng muốn mạng bản vương cũng phải chỉ là ngày ngày hai, khi ngân châm hạ xuống, bản vương cảm nhận được sát ý của nàng!” Da Luật Ngạn Thác cố hết sức nén lại đau đớn trong lòng mà ra.

      “Được, vậy người chờ chết !” Đáy lòng Tần Lạc Y nguội lạnh, lần thứ hai vung kiếm trong tay lên, nàng đâm thẳng vào vị trí tim của

      Thông thạo y thuật nên nàng biết , chỉ cần kiếm, có thể kết thúc sinh mạng của !

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 8 ♥
      Chương 16: Duyên nợ ba đời
      Editor: Phong Lữ
      Beta: Tửu Thanh, Mạc Y Phi

      Thanh kiếm tỏa ra hàn khí đâm thẳng về phía Da Luật Ngạn Thác,nhưng ngay cả chau mày cũng có, đôi mắt sắc bén như chim ưng u ám nhìn thẳng vào Tần Lạc Y

      Kiếm chỉ còn cách Da Luật Ngạn Thác khoảng nhưng khi sắp đâm vào ngực đột ngột dừng lại.

      “Y nhi, nàng nguyện ý cả đời này ở bên cạnh ta ?”

      “Cả đời?”

      “Đúng, chỉ cả đời mà còn có kiếp sau, ta muốn Tần Lạc Y nàng đời đời kiếp kiếp ở bên ta!”

      Những lời Da Luật Ngạn Thác từng ngừng xoay vòng trong đầu Tần Lạc Y, tựa như tơ nhện siết chặt lấy lòng nàng.

      giọt lệ, rơi má của nàng, như kinh động ngàn vạn đóa hoa…

      …”

      Kiếm từ trong tay nàng rơi xuống đất, Tần Lạc Y đè chặt ngực, nàng hiểu người đàn ông trước mặt này vì sao né tránh, vì sao lại dùng ánh mắt kiên định này nhìn nàng.

      chưa bao giờ lừa gạt nàng, mà nàng cũng biết thể tiếp tục lừa gạt bản thân mình, khi nàng cầm thanh kiếm vung tới, nàng biết mình thua rồi, vì kiếm này nàng thể tự tay hạ xuống được.

      Tần Lạc Y cười khổ, trong lòng nàng cũng dâng lên nỗi bi ai, bởi vì cái gì mình cũng thể làm được, nàng thể giúp cha nuôi bất kì việc gì, cũng đủ sức giúp Tang đại ca việc gì, thậm chí còn thể giúp bản thân mình làm chút gì đó!

      “Y nhi…” gương mặt tuấn của Tang Trọng Dương lên vẻ đau khổ.

      Trái tim như rơi xuống cái động đáy, liên tục chìm xuống, nhìn vẻ mặt đầy vẻ trách móc của Tần Lạc Y, cũng thấy tình thương dành cho trong đáy mắt nàng.

      sai, tại có thể khẳng định, Tần Lạc Y người đàn ông kiêu ngạo kia.

      Trái tim trong lồng ngực Tang Trọng Dương phập phồng bất định, đau lòng cũng còn cách nào có thể kiềm chế.

      Lông mày Da Luật Ngạn Thác ngưng trọng, chậm rãi bước lên phía trước, ngón tay thon dài nâng khuôn mặt ngấn lệ của Tần Lạc Y lên, cố gắng đè nén, nhẫn đau lòng của bản thân với khuôn mặt đầy nước mắt của nàng xuống.

      “Bản vương từng , đời này chỉ có người có khả năng giết chết bản vương, người này chính là nàng, nhưng nàng lại liên tiếp thất bại, điều này lên trong lòng nàng từ lâu cảm động trước chân tình của bản vương, duyên nợ ba đời, là số kiếp tránh khỏi, nàng cần gì phải trốn tránh!”

      Giọng kiêu ngạo và sủng nịnh cùng lời sắc bén đâm sâu vào nội tâm Tần Lạc Y.

      Ánh măt Tần Lạc Y dần dần trở nên lạnh lùng, thân bạch y khiến nàng càng thêm đơn vắng lặng, nàng nở nụ cười thê lương:

      “Được, duyên nợ ba đời, Da Luật Ngạn Thác…” Ánh mắt ai oán lạnh lẽo trực tiếp nhìn thẳng về phía .

      “Ngươi quen cao cao tại thượng, thể hiểu được sinh mệnh đáng quý thế nào, trong mắt ngươi, những người tồn tại dưới chân ngươi, mỗi sinh mệnh chỉ như loài giun dế, người biết quý trọng sinh mệnh người khác như ngươi, xứng đáng Tần Lạc Y ta sao?”

      Ánh mắt Da Luật Ngạn Thác đột ngột chuyển lạnh, bàn tay to siết chặt nàng, “Nàng cái gì? Có bản lĩnh lại cho bản vương xem!”

      chưa bao giờ bận tâm tới ánh mắt và lời của người khác, dù cho ở triều đình, cũng luôn luôn kiêu ngạo, nhưng, nàng khác, nàng được nghĩ như vậy!

      Vẻ mặt Tần Lạc Y hề kinh sợ, đáy mắt càng thêm lạnh lẽo, đối mặt với cái chết của cha nuôi, nàng được phép thờ ơ, mà nàng cuối cùng cũng hiểu , chính là…

      Đời này định nàng và người đàn ông này được phép nhau!
      Áo trắng phiêu nhiêu, tóc dài như thác nước đổ xuống, trong giọng hàm chứa lạnh lẽo cũng hàn ý nồng đậm:

      “Da Luật Ngạn Thác, ngươi muốn nghe có đúng ? Được…”

      xong, nàng chậm rãi về phía thi thể của Tang Tấn, khẽ nâng tà váy lên, nàng quỳ xuống, lòng đau như dao cắt, nhưng nàng lạ cố kìm lại.

      Nàng tay vuốt qua thi thể Tang Tấn, trong mắt ứa lệ:

      “Cha nuôi, lúc còn sống người từng bắt Y nhi thề, Y nhi tùy hứng nghe, ngày hôm nay, trước mặt người Y nhi xin lập lời thề…”

      Sau đó nàng vươn mình, sắc mặt nghiêm trọng dị thường:

      “Ta, Tần Lạc Y hôm nay trước trời xanh xin thề, đời đời kiếp kiếp cũng người đàn ông Da Luật Ngạn Thác này, nếu chịu nỗi đau như ngàn mũi khoan đâm vào.”

      Bàn tay như bạch ngọc cầm thanh kiếm dính đầy máu, vung lên lọn tóc trước ngực, thanh kiếm xoẹt qua, lọn tóc đen rơi xuống.

      Gió lạnh cùng thanh lạnh lẽo của Lạc Y vang vọng quanh Túy Vãn Đình.
      Tần Lạc Y quay lưng về phía Da Luật Ngạn Thác, nên nàng thể thấy được bi thương sâu trong đáy mắt kia.

      Mà Da Luật Ngạn Thác cũng có cách nào với bóng lưng trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng, nhìn lệ từ trong hốc mắt nàng rơi xuống…

      “Tần Lạc Y, nàng cho rằng như vậy bản vương buông tha cho nàng? Nàng rằng bản vương xứng đáng nàng, được, vậy từ nay, mỗi ngày bản vương khiến nàng phải sống trong nhục nhã và đau khổ ”

      Ngay sau đó phi thân lên ngựa, thân thể cao lớn vững vàng ngồi lưng ngựa, cao cao tại thượng là thế, trong mắt tất cả mọi người vĩnh viễn cao ngạo như vậy.

      Tần Lạc Y tuyệt nhiên nhóm lên lửa giận trong lòng , cường ngạnh cũng tốt!

      Tần Lạc Y bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn nam nhân toàn thân đều tỏa ra hơi thở điên cuồng cách đó xa.

      Da Luật Ngạn Thác hừ lạnh tiếng.

      “Nàng đừng trách bản vương lật lọng, có trách là trách lúc trước nàng dùng trâm giết chết bản vương giường! Người đâu!”

      Bàn tay to kéo mạnh dây cương, lời lạnh lùng cũng giống như gương mặt cương nghị của , hề có nhiệt độ.

      “Dạ. Xin vương thượng phân phó!” Bọn thị vệ lập tức tiến lên.

      “Đem Tần Lạc Y cùng Tang Trọng Dương bắt về Đông Lâm Vương phủ,” Thanh lạnh lẽo sâu như hồ băng.

      “Dạ!” Bọn thị vệ tiến lên.

      Gió, thổi qua, từng đụn tuyết trắng vung lên, dần dần xua mùi máu tươi trong khí, vết máu cũng từ từ thấy nữa.

      HẾT QUYỂN 8

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :