1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Liêu Vương Phi - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 8 ♥
      Chương 10.1: Bản chất tàn ác
      Editor: Ru
      Beta: Mạc Y Phi

      Trong Túy Vãn Đình có tất cả là sáu gã tráng hán, đều có võ công cao cường, bọn họ chịu được châm chọc của Da Luật Ngạn Thác, cảm thấy vô cùng nhục nhã, vì vậy tất cả đều rút vũ khí ra.

      Mỗi người loại vũ khí khác nhau, có thanh kiếm sắc lạnh, cũng có thiết chùy, còn có cả roi da.

      Da Luật Ngạn Thác nhìn thân thủ của bốn người, lạnh lùng cười:

      lâu lắm rồi bản vương được chiến đấu sảng khoái như vậy, hôm nay bản vương đại khai sát giới, nhuộm đỏ Túy Vãn Đình này trong máu!”

      Bên môi là nụ cười tà nịnh khát máu, ngữ khí cũng trở nên cực kỳ tàn bạo.

      Thân thể mềm mại của Tần Lạc Y run lên. ! Đây phải là Da Luật Ngạn Thác mà nàng biết, sao có thể coi thường tính mạng người khác như vậy?

      Da Luật Ngạn Thác ngồi lưng ngựa cao cao, ánh mắt sắc bén như chim ưng của đảo quanh vòng, cuối cùng dừng lại khuôn mặt xinh đẹp của Tần Lạc Y, tâm tư của nàng sớm nhìn thấu, nàng hoảng sợ…

      Trái tim trở nên đau xót, Y nhi, ta đối với nàng như vậy, nàng cuối cùng vẫn là phụ ta, đây là nàng tự chuốc lấy, ngàn lần đừng trách ta tuyệt tình.

      hừ lạnh tiếng trong lòng, nàng càng để ý người nào hủy người đó, cần biết người đó là nam hay nữ.

      khí càng trở nên lạnh lẽo đông cứng, Tang Tấn dìu Tang Trọng Dương tựa vào trụ gỗ, quát lớn:

      “Các vị bằng hữu cần lại vì Tang mỗ mà hy sinh tính mạng, người Da Luật Ngạn Thác cần là Tang Tấn ta.”

      “Cha nuôi…”

      Trong lòng Tần Lạc Y kinh hãi vô cùng, nàng cảm thấy mình như bị chôn vùi trong nỗi tuyệt vọng sâu sắc, hơn nữa trong lòng cũng áy náy, nàng nghĩ tới Da Luật Ngạn Thác tỉnh lại nhanh như vậy.

      Da Luật Ngạn Thác nghe vậy ngửa đầu cười ha ha, sau đó, ngữ khí ngông cuồng của vang vọng Túy Vãn Đình:

      “Tang lão tướng quân, ngươi nhầm rồi, tại người mà bản vương cần phải chỉ có mình ngươi, mà còn có con trai ngươi Tang Trọng Dương và vị hôn thê của – Tần Lạc Y!”

      xong, kiếm tay lạnh lùng chỉ vào Tần Lạc Y.

      Trường kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh làm lòng người sợ hãi, nàng có thể cảm thấy hương vị tử vong đến gần với mình.

      “Ngươi….Da Luật Ngạn Thác….”

      Tang Trọng Dương nghe vậy khí hỏa công tâm, lại phun ra búng máu.

      Mà Tần Lạc Y ở bên cạnh lại sững sờ, nàng đè chặt lồng ngực, cảm thấy tim giống như vỡ ra, vô cùng đau đớn…

      Ánh mắt Tang Tấn đột nhiên trợn tròn: “Da Luật Ngạn Thác, ngươi muốn làm gì Y nhi?”

      Thân hình Da Luật Ngạn Thác thoáng nghiêng về phía trước, ánh mắt băng lãnh nhìn Tang Tấn, ngữ khí giống như thanh đao khắc nên nét đẹp tuấn tú của , chút tình cảm, tàn nhẫn :

      “Tang lão tướng quân quả nhiên là hiểu biết bản vương, mới đó biết được bản vương muốn làm gì nàng ta. Tần Lạc Y là y nô của bản vương, đó là vận mệnh thể thay đổi được, Tang lão tướng quân cho rằng bản vương có thể làm gì nàng ta?”

      xong nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tần Lạc Y cách đầy châm biếm, cố gắng kìm nép cảm giác đau xót đối với nàng.

      “Đủ rồi, Da Luật Ngạn Thác rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

      Tần Lạc Y thể chịu đựng được nữa, nàng tiến lên từng bước, lãnh ngạo ngẩng đầu lên nhìn Da Luật Ngạn Thác ngồi lưng ngựa, quát lớn.

      Đáy mắt Da Luật Ngạn Thác lên tia lãnh, thanh lãnh liệt của lần nữa vang lên giống như hàn đao đâm thẳng vào trong lòng Tần Lạc Y:

      “Khi mà ngươi mưu toan hãm hại bản vương, ngươi nên nghĩ tới việc bản vương làm gì!”

      Tần Lạc Y hít hơi sâu, nàng trừng mắt, thể tưởng tượng được nhìn Da Luật Ngạn Thác, có ngủ! Lúc ấy có ngủ! Trong nháy mắt khi ngân châm hạ xuống ấy dĩ nhiên tỉnh lại!

      Nhưng vì cớ gì lúc đó ngăn cản nàng?

      Trong lòng rốt cuộc tính toán điều gì? Chẳng lẽ muốn lợi dụng mình để bắt giữ toàn bộ mọi người?

      Nếu là như vậy….

      Khi nàng nghĩ tới đây, trong lòng chợt ớn lạnh….

      “Da Luật Ngạn Thác, đồ man di nhà ngươi, khẩu khí là lớn, ngươi cho rằng ngươi có nhiều người có thể ỷ đông hiếp yếu sao?” đại hán râu dài trong đó giận giữ mắng to.

      “Vậy sao?” Da Luật Ngạn Thác nhướn mày, càng làm tăng thêm vài phần cao ngạo cùng khí phách. Ngay sau đó, vung tay lên, quát lớn:

      “Tất cả nghe đây, có mệnh lệnh của bản vương, kẻ nào được tiến lên phía trước, cũng được bắn tên, bản vương hôm nay giao thủ với các cao thủ Trung Nguyên, toàn bộ lui ra phía sau…….”

      Cuồng ngạo đến độ ai có thể địch lại được.

      Tất cả binh lính đều lùi lại phía sau, mình vào bên trong nền tuyết trắng.

      “Khẩu khí lớn, Da Luật man di, ăn kiếm của ta…”

      trầm cười dài tiếng, tráng hán áo xanh bỗng nhiên phi thân nhảy lên, thân pháp như quỷ mị, như gió nhanh như điện, phát chưởng vào trường kiếm đâm về phía Da Luật Ngạn Thác.

      Da Luật Ngạn Thác khẽ động thân mình, vươn tay sờ vào ngực tráng hán, chính là dò xét chút năng lực của , sau đó trở tay lấy hòn đá bắn vào “đại thôi huyệt” ngực tráng hán.

      Tráng hán áo xanh hiển nhiên đoán trước được Da Luật Ngạn Thác tránh né mà còn ra tay, lại còn ra tay nhanh như vậy, khỏi sợ hãi xoay người ra sức phát chưởng đánh vào đầu Da Luật Ngạn Thác.

      Da Luật Ngạn Thác cười ha ha, tránh cũng lùi.

      Chưởng của đại hán kia tới nửa đường bỗng nhiên bủn rủn vô lực, chưởng này đánh vào đầu đối phương chút lực nào, mà giống như chạm vào.

      Trong lòng Tráng hán áo xanh thoáng kinh hãi, lại thấy ánh mắt lạnh lẽo của Da Luật Ngạn Thác, bên môi là nụ cười tàn khốc, trở tay, tay nắm lấy cổ tay tráng hán, thân người còn rời thân ngựa nửa tấc.

      Chỉ nghe thấy tráng hán “A” tiếng, trong nháy mắt gân mạch đều bị bẻ gãy. Ngay sau đó bị Da Luật Ngạn Thác dùng chưởng phong đánh đập vào trụ gỗ của Túy Vãn Đình, tiếp đó nặng nề rơi xuống đất

      “Phụt…” Tráng hán phun ra búng máu.

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 8 ♥
      Chương 10.2: Bản chất tàn ác
      Editor: Ru
      Beta: Mạc Y Phi

      Tần Lạc Y đưa tay lên che miệng, cuối cùng nàng cũng thấy được tàn nhẫn của Da Luật Ngạn Thác, thực coi việc lấy mạng người khác như trò đùa.

      Da Luật Ngạn Thác chút thương tích cũng có, cười to :

      “Các ngươi muốn lấy mạng Đông Lâm Vương ta tất cả cùng lên , từng người từng người lên, các ngươi sao nhưng mà bổn vương lại thấy phiền!”

      Ngữ khí cuồng ngạo thèm để những người này vào trong mắt.

      Năm người còn lại vừa nghe xong, tức giận đến độ sắc mặt từ đỏ chuyển sang xanh, bọn họ phẫn nộ gầm lên, đều cùng lúc xông tới.

      Người quyền người cước, người kiếm người roi, tay đâm tay chém như vẽ ra bức tranh thêu. Bàn tay của năm người như bút của phán quan, lại như điểm huyệt quyết, như đao như kiếm, như thương như kích, thế tấn công cực kỳ sắc bén.

      Da Luật Ngạn Thác nhếch mép, thi triển kinh công, nhảy lên từ lưng ngựa.

      xoay người, tay phải vòng về phía trước, đánh thẳng vào người ở gần mình nhất, trong nháy mắt, người kia bị Da Luật Ngạn Thác đánh ngã lăn ra đất.

      “Da Luật cẩu tặc, tiếp chiêu!”

      Cùng lúc đó tráng hán mãnh liệt đánh tới.

      Da Luật Ngạn Thác dùng chiêu “Vân thủ”, tay trái cao, tay phải thấp, cánh tay vận ngoan kình (1) liền bắt lấy cánh tay của tráng hán.

      (1) Ngoan kình: Kình lực ngoan độc

      Chỉ nghe thấy tiếng “răng rắc”, cánh tay của người kia đứt lìa.

      Nội công của Da Luật Ngạn Thác hùng hậu vô cùng, có khi đạt tới cảnh giới cao nhất.

      Cánh tay của đại hán bị đứt thành sáu bảy mảnh vỡ vụn, nhìn ra được hình dạng ban đầu.

      Ánh mắt của Da Luật Ngạn Thác đảo qua ba người khác, đúng lúc đó đường roi mạnh mẽ lướt qua, Da Luật Ngạn Thác liền nhanh tay bắt được.

      cười lạnh: “Đúng là múa rìu qua mắt thợ, chẳng lẽ ngươi biết Khiết Đan chúng ta am hiểu nhất là mã tiên (2) sao?”

      (2) Mã tiên: roi ngựa

      Dứt lời, nội công xuất ra, đánh trúng cổ tay người kia, nam tử chỉ cảm thấy cổ tay mình tê dại, roi trong tay thoáng chốc bị Da Luật Ngạn Thác đoạt được.

      kinh hãi, còn chưa kịp kêu ra tiếng Da Luật Ngạn Thác nhân cơ gậy ông đập lưng ông, cây roi rơi xuống.

      Nhanh như chớp lại mạnh mẽ vô cùng, mọi người còn chưa kịp phản ứng cánh tay của nam tử kia bị Da Luật Ngạn Thác chặt đứt.

      Khi Tần Lạc Y nhìn thấy cảnh tượng này, tim giống như muốn nhảy ra ngoài, thân thể người kia mềm nhũn, có thể dùng roi đem cánh tay kẻ khác chặt đứt là việc tàn nhẫn đến nhường nào.

      Mà lúc này, lý trí của Da Luật Ngạn Thác bị khoái cảm muốn giết người chiếm lấy, trong đáy mắt u tràn đầy tàn nhẫn.

      Lại nghe tiếng “răng rắc” vang lên, cánh tay của tráng hán thứ năm cũng bị chặt đứt, tiếp theo là loạt tiếng “răng rắc”, chân trái chân phải nối tiếp nhau đứt lìa.

      Mọi người ở đây thấy Da Luật Ngạn Thác ra tay độc ác như vậy đều trở nên hoảng sợ.

      Cuối cùng tráng hán áo trắng nghiêng người xuất , tay phải ra chưởng đánh về phía ngực của Da Luật Ngạn Thác, nội lực mạnh mẽ vô cùng.

      Da Luật Ngạn Thác gầm lên giận dữ, thấy chưởng đánh tới cũng đánh lại chưởng.

      Song chưởng giao nhau, phát ra tiếng nổ lớn, thân thể của tráng hán áo trắng thân mình vội lùi lại phía sau vài bước, Da Luật Ngạn Thác vẫn bình thản đứng yên tại chỗ.

      Tráng hán áo trắng hét lớn tiếng, cố mở hai mắt, khí huyết trong ngực cuồn cuộn, chỉ thấy hai tay rung lên, cỗ lực đạo giống như dời núi lấp biển đánh úp lại.

      Da Luật Ngạn Thác hít hơi, chân khí trong cơ thể bắt đầu lưu chuyển, tay phải chém ra, công thủ đem chưởng lực của đối phương đánh bật trở về.

      Hai chưởng lực to lớn va vào nhau, tráng hán áo trắng kêu lên tiếng, cơ thể như hòn đá bắn ra xa đập vào tường, thanh “răng rắc” vang lên, vách tường vỡ nát.

      Mọi người đều hoảng sợ vô cùng.

      Tang Trọng Dương thấy vậy, tự biết là lành ít dữ nhiều, dù sao cũng vẫn là chết, bằng liều chết với .

      Ngay sau đó, nén cơn đau người, nắm lấy trường kiếm bên cạnh, tung người chuẩn bị đánh lén Da Luật Ngạn Thác.

      Võ công của Gia Luật Ngạn Thác đạt tới cảnh giới cao nhất, có thể cảm nhận được tiếng gió đằng sau lưng, phất tay cái, bẻ gãy nhánh cây bị tuyết bao phủ làm kiếm đỡ lấy đòn tấn công của Tang Trọng Dương.

      Cổ tay Tang Trọng Dương run lên lật kiếm, mũi kiếm đâm vào cánh tay trái của .

      Da Luật Ngạn Thác thu nhánh cây về, tiếng “bang bang” vang lên, chạm vào nhau, hai người đều bay lên.

      Kiếm trong tay Tang Trọng Dương chấn động, làm thế nào có thể ngừng lại được, vang lên tiếng“ong ong” mãi dứt.

      Trong lòng khỏi kinh hãi, nghĩ tới nội công của Da Luật Ngạn Thác lại sâu lường được, lấy nhánh cây làm kiếm mà có thể làm cho thanh kiếm tay rung lên.

      Sau đó Tang Trọng Dương vận khí, chiêu kiếm sắc bén tàn nhẫn, lấy nội lực thâm hậu làm cho thanh kiếm trở nên vô cùng sắc bén đánh ra đòn tuyệt chiêu, ánh sáng gợn sóng bao phủ thanh kiếm, lạnh tới tận xương.

      Da Luật Ngạn Thác cười lạnh: “Chỉ bằng ngươi?”

      xong, giơ nhánh cây trong tay lên, mỗi chiêu đâm ra đều là hình cung, dựa theo ý nghĩ mà đánh, mỗi lần chiêu, mạnh mẽ sắc bén vô cùng.

      Tang Trọng Dương ra chiêu ngày càng chậm, bảo kiếm trong tay tựa như càng ngày càng nặng.

      cao giọng thét dài, lông mày dựng ngược, bảo kiếm trung cung tật tiến, đó là dùng hết toàn lực được ăn cả ngã về , kích xoay chuyển trời đất!

      Da Luật Ngạn Thác thấy chưởng lực mạnh mẽ ác liệt liền xoay tay lại chặn đòn…

      Tang Trọng Dương hơi chuyển cổ tay, kiếm trong tay thu về bên hông, đâm thẳng vào ngực Da Luật Ngạn Thác.

      Da Luật Ngạn Thác cuộn tay trái, hai ngón tay kẹp lấy thanh kiếm, kiếm tay phải đánh vào cổ tay Tang Trọng Dương, tuy là nhánh cây nhưng ở trong tay người có nội công cao cường lại vô cùng cứng rắn.

      Trong lòng Tang Trọng Dương kinh hãi vô cùng, liên tục lùi về phía sau.

      Khí thế Da Luật Ngạn Thác của bức người, nhắm thẳng vào Tang Trọng Dương, giơ tay lên, vận nội lực trong lòng bàn tay, đánh mạnh vào đỉnh đầu Tang Trọng Dương.

      …..”

      Trong lòng Tần Lạc Y ngừng run rẩy, nàng kịp suy nghĩ, chạy tới chắn trước mặt Tang Trọng Dương, dùng thân thể mềm mại ngăn lại sát chiêu của Da Luật Ngạn Thác.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 8 ♥
      Chương 11.1: diệt quốc
      Editor: Ru
      Beta: Mạc Y Phi

      Chưởng lực mạnh mẽ điên cuồng đột nhiên dừng lại.

      “Y nhi…..” Tang Tấn và Tang Trọng Dương đồng thời kêu lên, giọng vừa vội vàng vừa sợ hãi, nhất là Tang Trọng Dương, muốn giữ lấy Tần Lạc Y nhưng kịp nữa rồi! thân áo trắng chắn ở trước mặt , ánh mắt rét lạnh của Da Luật Ngạn Thác đột nhiên trở nên sợ hãi, vội vàng thu chưởng lại.

      Tuy rằng chưởng lực mạnh mẽ đả thương Tần Lạc Y nhưng nàng vẫn bị dính chút chưởng phong, thân hình nhắn liền ngã xuống đất.

      “Y nhi…..”

      Tang Trọng Dương nghĩ tới Tần Lạc Y lại chắn trước mặt mình, sợ hãi hô to, gắng gượng đau đớn người mình mà nâng Tần Lạc Y dậy.

      “Bỏ tay của ngươi ra!”

      Da Luật Ngạn Thác rống to tiếng, ngay sau đó liền đá bay Tang Trọng Dương, duỗi tay ra, ôm chặt Tần Lạc Y vào lòng.

      Đôi mắt cuồng vọng thoáng qua tia lo lắng, nhưng ngay lập tức lại bị lạnh lùng thay thế.

      “Tần Lạc Y, ngươi cho rằng bổn vương nỡ giết ngươi sao?”

      Da Luật Ngạn Thác nghĩ tới nàng, chết tiệt thế nhưng lại chắn chưởng cho tên nam nhân khác, cơn giận bốc lên, hét lớn.

      Tần Lạc Y thở phì phò, bản thân mình bị kình chưởng đánh trúng nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được chưởng này cường hãn như thế nào.

      “Nếu giết người có thể làm cho ngươi cảm thấy vui vẻ, vậy ngươi cứ giết ta !”

      Hơi thở nam tính này làm cho nàng cảm cảm thấy thở nổi, đây là hơi thở của người mỗi đêm ôm lấy mình chìm vào giấc ngủ, còn tồn tại khỏe khoắn và cuồng quyến (1)của người phương Bắc, nhưng lại thuần khiết vô cùng. làm cho nàng càng lún sâu vào trong.

      (1) cuồng quyến: mãnh liệt mà nóng nảy

      Đáy mắt Da Luật Ngạn Thác trở nên tối sầm, bàn tay to nắm chặt thành quyền, từ ánh mắt nhẫn và khuôn mặt nghiêm túc của bây giờ có thể nhận thấy được tức giận thực .

      “Da Luật Ngạn Thác, nếu ngươi là hảo hán hãy thả Y nhi ra, là đại nam nhân lại làm khó đâu còn có bản lĩnh gì?” Tang Tấn thấy Da Luật Ngạn Thác đối xử với Tần Lạc Y như vậy gấp gáp hét lớn.

      Tang Trọng Dương chống lên trường kiếm, cố nén thương tích đứng lên:

      “Da Luật Ngạn Thác, ngươi mau buông Y nhi ra, ngươi…phốc…”

      Tang Trọng Dương khí hỏa công tâm, chân khí trong người cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn, trong yết hầu trào lên dòng nhiệt, máu đỏ lại tiếp tục phun ra.

      “Tang đại ca…’’

      Trong mắt Tần Lạc Y tràn đầy sợ hãi, trong lòng cũng đau đớn gần chết.

      Nàng liều mạng giãy dụa, thế nhưng, bàn tay của Da Luật Ngạn Thác giống như cái kìm sắt, nắm chặt lấy eo của nàng mà ôm vào trong ngực.

      ngửa mặt lên trời cười to, trong mắt là lạnh lẽo mà Tần Lạc Y chưa bao giờ thấy qua.

      “Bản lĩnh? Hừ! Bản vương có bản lĩnh gì tin rằng mọi người ở đây trông thấy , bản vương cũng cho các ngươi cơ hội, bản vương dùng tới binh tốt nào. Nhưng đáng tiếc tài nghệ các ngươi bằng người có liên quan gì đến bản vương?”

      Ngữ khí cũng như gương mặt tuấn dật của đều chút độ ấm nào, tiếng từ tính, như ma quỷ tràn đầy khinh thường.

      Tần Lạc Y dừng lại, nàng nhìn quanh bốn phía.

      Chỉ thấy sáu vị tráng hán bị Da Luật Ngạn Thác dùng nội công thâm hậu đả thương, chỉ chấn thương ở lục phủ ngũ tạng mà còn gãy xương cách nghiêm trọng.

      Túy Vãn Đình trong mắt Tần Lạc Y lúc này còn tràn ngập tình thơ ý họa, đậm chất điền viên nữa, mà xung quanh bốn phía đều là máu tươi, nhìn đến ghê người, cả đình giống như bị máu dội qua, chói mắt đến độ làm cho Tần Lạc Y trở nên hoảng loạn.

      Ngày hôm này… là lành ít dữ nhiều!

      Nàng cũng chuẩn bị tốt tâm lý, từ vẻ mặt đến tàn khốc ban nãy của Da Luật Ngạn Thác xem ra giận nàng tự tung tự tác, cho rằng nàng phản bội .

      Trong khí nồng đậm mùi máu tanh, hàn khí bao quanh mọi người.

      Da Luật Ngạn Thác nhìn thẳng vào Tần Lạc Y trong lòng mình, ánh mắt lạnh lẽo giống như hàn đao đâm thẳng vào trong lòng nàng. cười lạnh, nụ cười đó làm cho Tần Lạc Y khỏi rùng mình cái.

      Sau đó, buông nàng ra…

      “Cha nuôi, Tang đại ca….” Vừa mới buông lỏng ra, Tần Lạc Y như con bướm xinh đẹp nhào về phía bọn họ.

      Da Luật Ngạn Thác cười lạnh tiếng, sau đó tiến đến trước mặt Tang Tấn.

      “Tang lão tướng quân, bản vương vẫn hiểu được ngươi vì sao lại hồ đồ như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn mang tấm tàng đồ cùng vào quan tài sao?”

      Tang Tấn nghe vậy, ngửa đầu cười to, lại giống như châm chọc Da Luật Ngạn Thác, sau đó đôi mắt đục ngầu mà già nua của nhìn thẳng vào Da Luật Ngạn Thác, lớn tiếng :

      sai, cho dù tang Tấn ta có chết, ngươi cũng đừng mơ tưởng đến chuyện có được tàng đồ.”

      Đáy mắt Da Luật Ngạn Thác lên vẻ tàn nhẫn, trầm cười tiếng, giọng như vang lên từ địa pngục, nhìn Tang Tấn chằm chằm:

      “Tang Tấn, ngươi trở thành vong quốc nô, trở thành tù nhân rồi, còn làm hùng cái gì? Tỏ ra trung thành làm gì?”

      Tang Tấn hừ lạnh tiếng.

      “Da Luật Ngạn Thác, người đừng tưởng rằng người Bột Hải chúng ta tham sống sợ chết. Tuy rằng chúng ta mất nước, nhưng mà ngươi mãi mãi bao giờ thắng được lòng trung thành với đất nước của chúng ta!”

      xong, quyết liệt nhìn chằm chằm nam tử trước mặt.

      Da Luật Ngạn Thác nghe vậy cũng tức giận mà ngược lại giống như nghe được chuyện cười, nhưng trong mắt lại lạnh lẽo đến kỳ lạ.

      “Bản vương rất tán thưởng lòng trung thành với ái quốc của Tang lão tướng quân, nhưng mà đáng tiếc, rất đáng tiếc, tất cả chỉ là ngươi tự lừa mình dối người mà thôi!”

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 8 ♥
      Chương 11.2: diệt quốc
      Editor: Ru
      Beta: Mạc Y Phi

      Trong lòng Tang Tấn cả kinh, mặt lại lộ ra thần sắc châm chọc, cho rằng Da Luật Ngạn Thác chỉ bừa mà thôi.

      Sau khi Da Luật Ngạn Thác thấy được vẻ mặt đó của Tang Tấn, lắc đầu thương tiếc, sau đó đưa tay vào trong ngực lấy ra hai tấm tàng đồ, giơ ra trước mặt Tang Tấn.

      “Chẳng lẽ Tang lão tướng quân muốn biết vì sao bản vương lại có được hai tấm tàng đồ này sao?”

      Giọng trầm thấp phiêu đãng trong khí làm cho lòng người trở nên bất an.

      “Hừ…Đương nhiên là ngươi lấy từ người hai vị tướng Nguyên Dư và Huyền Dịch, Da Luật Ngạn Thác, ngươi làm gì bọn họ rồi?”

      Tang Tấn đau lòng , ánh mắt tràn đầy cừu hận, đồng thời trong lòng cũng dấy lên chút bất an, cảm thấy hai vị tướng quân này gặp điều bất trắc, mà hung thủ chính là nam tử trước mắt !

      Da Luật Ngạn Thác nhếch môi, vẽ ra nụ cười tàn nhẫn: “ sai, hai tấm tàng đồ này là bản vương lấy người bọn họ, nhưng….ngươi vẫn sai chỗ!”

      cuồng nịnh nhìn Tang Tấn, ra từng câu từng chữ, giọng cũng làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.

      “Ngươi muốn cái gì?”

      Tang Tấn phải là người ngu ngốc, biết Da Luật Ngạn Thác còn chưa xong…

      Khuôn mặt tuấn dật của Da Luật Ngạn Thác lộ ra núm đồng tiền tà ác, chậm rãi mở miệng :

      “Bản vương bắt giữ hai người kia, hai tấm tàng đồ này là bọn tự mang tới, hơn nữa bọn cam tâm tình nguyện giao cho bản vương!”

      Da Luật Ngạn Thác cố ý dùng ngữ khí nhưng lại khiến cho lòng Tang Tấn sợ hãi khôn cùng.

      Thân hình già nua của run lên bần bật, mà Tang Trọng Dương ở bên cũng ngây ngẩn cả người.

      Cái gì? Làm sao có thể?

      thể như vậy, Da Luật Ngạn Thác, ngươi đừng có mà bậy! Nguyên Dư và Huyền Dịch đều là người trung thành tận tâm, sao bọn họ có thể giao cho ngươi, là hoang đường!” Tang Tấn quát lớn.

      sai, đây nhất định là thủ đoạn của , kẻ có tâm kế, tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng lòng dạ sâu lường được.

      Da Luật Ngạn Thác tiến tới gần Tang Tấn, mặt là nét cười đổi:

      “Tang lão tướng quân, ngươi lo lắng! Điều này chứng minh được lời của bản vương ít nhiều cũng có tác dụng, hừ, vậy bản vương ngại nhiều hơn chút, ra người diệt nước Bột Hải của các ngươi phải là bản vương mà là vua của các ngươi – Đại, Yên, Soạn!”

      nở nụ cười tà ma, dằn từng câu từng chữ với Tang Tấn, có thể tưởng tượng được những lời này có ảnh hưởng lớn như thế nào.

      Quả nhiên, Tang Tấn, Tang Trọng Dương còn có cả Tần Lạc Y đồng thời ngây ngẩn cả người.

      thể như vậy được ── dối!

      Vua của bọn họ, Đại Yên Soạn lại hủy diệt quốc gia của chính mình? Đây là chuyện nực cười tới chừng nào!

      Tang Tấn nhìn Da Luật Ngạn Thác, lạnh lùng :

      “Xem ra Đông Lâm Vương chỉ biết điều binh khiển tướng đánh trận, ngay cả kể chuyện cười cũng sống động như vậy!”

      “Hừ!” Da Luật Ngạn Thác đứng thẳng người dậy, trong mắt tràn ngập châm biếm.

      “Ta phải kể chuyện cười, chỉ cần Tang lão tướng quân gặp hai người này !”

      Ngay sau đó, lạnh lùng với binh sĩ phía sau lưng: “Mang người lên đây!”

      Binh lính phía sau nghe lệnh, liền dẫn hai người kia tới, hai người đều có thân hình gầy gò.

      Khi hai người kia xuất trước mặt Tang Tấn, thân hình của đột nhiên run lên, trong mắt tràn đầy vẻ thể tin được, hai người kia chính là Nguyên Dư và Huyền Dịch, nhưng mà trang phục Khiết Đan người bọn họ chứng tỏ bọn họ trở thành người Khiết Đan.

      “Các ngươi ──”

      Tang Tấn chỉ tay vào bọn họ, trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng lại biết phải hỏi như thế nào.

      Da Luật Ngạn Thác tiến lên từng bước, lạnh lùng với hai vị tướng quân:

      “Xem ra các ngươi phải giải thích cho Tang lão tướng quân chút rồi!”

      Đúng vậy, hai người kia chính là Nguyên Dư và Huyền Dịch, khi bọn nhìn thấy Tang Tấn, mặt có chút mất tự nhiên, Nguyên Dư lo lắng gọi tiếng: “Tang lão tướng quân!”

      “Cha, xảy ra chuyện gì vậy?”

      Tang Trọng Dương cố nén đau đớn, thất vọng hỏi, ràng cũng nhìn thấy y phục Khiết Đan người của hai người này.

      Cơ thể Tang Tấn khẽ run rẩy, hai mắt già nua híp lại, bước từng bước tới gần bọn họ:

      “Các ngươi….rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao các ngươi lại trở thành người Khiết Đan?”

      cảm thấy như có từng trận gió lạnh thổi qua, trái tim giống như bị hàng vạn mũi kiếm đâm vào, vạn phần đau đớn.

      Huyền Dịch ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Tang Tấn, cảm thấy có chút mất tự nhiên, thào :

      “Hai tấm tàng đồ kia là chúng ta tự tay giao cho Đông Lâm Vương! Chúng ta đều còn con đường nào khác, chúng ta cần có mạng sống, cái này là nước chảy chỗ trũng, người thường chọn chỗ cao để , chúng ta cũng tùy vào thời thế mà thay đổi thôi!”

      “Các ngươi có biết như vậy là bất kính với tiên vương ? Trước kia, khi tiên vương băng hà, chúng ta từng thề rằng, thứ nhất phải chiếu cố thái tử tốt, thứ hai là phải tận lực bảo vệ bản đồ kho báu của Bột Hải quốc để rơi vào tay bọn man di, như thế nào? Chẳng nhẽ hai người các ngươi quên rồi sao?”

      Tang Tấn càng càng tức giận, từ khi nhìn thấy hai người này mặc trang phục người Khiết Đan cũng hiểu được bảy tám phần, nhưng mà trong lòng cũng vẫn rất tức giận, tuy rằng hết hy vọng, bọn họ bảo vệ được trận địa cũng làm gì, thế nhưng bọn họ lại tự mình dâng tặng hai bức tàng đồ kia, tiên đế…thần có lỗi với ngài!

      Nguyên Dư nghe Tang Tấn như vậy, khẽ thở dài, : “Tang lão tướng quân, người cho rằng chúng ta nguyện ý làm như vậy sao? Làm người phải thức thời mới là trang tuấn kiệt, quan trọng hơn nữa là khi chúng ta biết được nguyên nhân thực làm cho Bột Hải Quốc diệt vong tâm cũng trở nên nguội lạnh!”

      Tang Tấn run rẩy, dường như ngã ngồi xuống, khiếp sợ nhìn hai người trước mắt.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 8 ♥
      Chương 12.1: khó chấp nhận
      Editor: Ru
      Beta: Niệm

      Cơn gió lạnh lẽo mang theo mùi máu tươi thổi quanh Túy Vãn Đình, giống như tử thần tùy ý lấy sinh mạng mỗi người ở đây.

      Thân thể Tang Tấn run rẩy, chinh chiến xa trường nhiều năm vậy mà hôm nay lại vì lời của hai vị tướng mà hoảng hốt, môi run run hỏi:

      “Nguyên Dư tướng quân, ý của ngươi là gì?”

      Nguyên Dư nặng nề thở dài hơi, đôi mắt nhìn Tang Tấn chứa đầy đồng tình và thương tiếc.

      “Ai…Tang lão tướng quân, ta biết người lòng trung thành với triều đình, lòng trung thành với hoàng thượng, nhưng Bột Hải quốc diệt vong là do hoàng thượng của chúng ta – Đại Yên Soạn! Điều này là ta với Huyền Dịch tận mắt trông thấy, chính tai nghe thấy, làm sao có thể là giả được?”

      thống khổ xong, từ trong ánh mắt bi thương của có thể nhận thấy được đau đớn và phẫn nộ từ tận đáy lòng.

      Tang Tấn liên tục lùi lại phía sau, cơ thể già nua bởi vì kích động mà trở nên đau nhức, lập tức đưa tay đè chặt lấy chỗ đau.

      “Cha….”

      Tang Trọng Dương lảo đảo bước lên đỡ Tang Tấn.

      Mà Tần Lạc Y lúc này cũng cả kinh, vội vàng tiến lên.

      Điều nàng quan tâm vào giờ phút này phải là nguyên nhân thật sự diệt vong của Bột Hải quốc, nếu diệt quốc trở thành còn gì cứu vãn nổi nữa, cho nên bây giờ điều nàng quan tâm là tình trạng của Tang Tấn.

      Tang Tấn chịu đựng cơn đau, cố gắng đứng vững lại, ánh mắt sắc bén nhìn hai vị tướng quân trước mặt hỏi:

      “Các ngươi tận mắt thấy cái gì?”

      Huyền Dịch nhíu mày bước lên phía trước, lo lắng với Tang Tấn:

      “Tang tướng quân, lời chúng ta đều là , lúc Da Luật Ngạn Thác công phá kinh thành Bột Hải – Hốt Hãn thành thì quốc vương Đại Yên Soạn mặc tang phục dẫn theo hơn ba trăm người ra quy hàng, khi ấy Tang tướng quân thủ tại sa trường đương nhiên biết việc này.”

      Tang Tấn nặng nề hít hơi, đương nhiên hắn thể chấp nhận được này.

      “Hừ…Ta thấy điều này là chỉ là lời nói một bên của hai vị tướng quân, các ngươi sợ chết nên mới đầu hàng Da Luật Ngạn Thác, bây giờ lại đem tất cả tội danh đổ lên đầu quốc vương, các ngươi quá đáng!” Tang Trọng Dương tức giận, lớn tiếng gào thét.

      có chết cũng tin người bán đứng quốc gia lại chính là quốc vương, đây là chuyện đáng chê cười, đáng châm chọc cỡ nào.

      Nguyên Dư nghe Tang trọng Dương chỉ trích mình như vậy cũng tức giận mà chỉ bất đắc dĩ lắc đầu :

      “Hai vị Tang tướng quân, chúng ta biết nhiều thế hệ Tang đều trung thành với triều đình, cho nên hai người nhất thời khó có thể chấp nhận được lời chúng ta vừa mới , nhưng vẫn là , Da Luật Ngạn Thác từ đầu tới cuối đều có ép buộc ta với Huyền Dịch, là do trái tim của bọn ta trở nên nguội lạnh mà thôi!”

      xong, thở dài một hơi mang theo cảm khái vô tận và cảm giác thể làm gì.

      Mà Huyền Dịch ở bên cũng giống như vậy.

      Tang Tấn ngẩn người, hắn vẫn như cũ thể tin đây là sự thật, cứ lẩm bẩm:

      thể như vậy, tất cả đều phải là !”

      “Đây là !”

      Da Luật Ngạn Thác thấy bộ dạng Tang Tấn như vậy thì trong lòng cũng dâng lên chút thông cảm, lạnh lùng đứng ở đó, trực tiếp đáp lại Tang Tấn.

      Tang Tấn giương mắt nhìn Da Luật Ngạn Thác đứng cách mình xa, nghĩ tới ngày thua dưới tay người trẻ như vậy, mười lăm tuổi đem binh đánh giặc, chinh chiến sa trường mấy chục năm, lại có kết cục như ngày hôm nay.

      Da Luật Ngạn Thác bước từng bước tới gần Tang Tấn, giọng nói bình thản, tàn nhẫn vạch trần này.

      “Tang lão tướng quân vẫn luôn trung thành với triều đình, vậy chắc là ngươi cũng biết nội bộ Bột Hải quốc đã xuất hiện tranh giành quyền lực nghiêm trọng, nếu thì triều đại có hơn hai trăm năm lịch sử, quốc gia rộng lớn, làm sao bản vương có thể tiêu diệt được trong tháng ngắn ngủi chứ!”

      Tang Tấn bắt đầu thở hổn hển, vẫn nhúc nhích nhìn thẳng Da Luật Ngạn Thác.

      “Nguyên nhân để Khiết Đan chúng ta tấn công Bột Hải quốc chính là trong vương thất Bột Hải thầm đấu đá nhau. Tang tướng quân, có lẽ ngươi biết rõ sau khi Đại Khâm Mậu chết một năm, trong vương thất diễn ra hai cuộc chiến đoạt vị đẫm máu, em trai Đại Khâm Mậu là Đại Nguyên Nghĩa dùng vũ lực cướp lấy vương quyền, tàn khốc trấn áp những người phản đối. Sau năm chuẩn bị, cháu trai Đại Khâm Mậu là Đại Hoa Tự đoạt lại vương vị, việc này, Tang gia các ngươi hẳn là biết nhất .”

      Da Luật Ngạn Thác tiếp tục , giống như thẩm phán tàn nhẫn nhắc lại làn nữa những chuyện đen tối bên trong Bột Hải quốc.

      Tang Tấn than tiếng, vô lực gật đầu.

      Sao hắn lại biết việc này chứ, những vương thất tranh đấu làm cho dân chúng lầm than, thật ra từ đời Đại Khâm Mậu, Bột Hải quốc bắt đầu xây dựng rầm rộ, dựng thành trì, xây cung điện, mục đích chính là bắt chước kinh thành Trường An của nhà Đường, tường thành cao ngất, lâm viên, đình đài, lầu gác che kín trong thành, xa hoa bậc nhất, khí thế tột đỉnh.

      Mà những việc này tiêu tốn rất nhiều nhân lực, vật lực và tài lực, lại càng làm tăng thêm gánh nặng cuộc sống cho bá tánh.

      Tệ hơn nữa, các quý tộc trong triều ngày càng trở nên sa đọa và xa hoa dâm đãng, để bảo vệ quyền lợi của mình, quân đội từ mấy vạn tăng lên thành mấy chục vạn, làm cho dân chúng thể chịu nổi gánh nặng này.

      Ở trong triều thì Tang Tấn là người có tiếng nhất, hắn thấy tình huống ti tiện này thì trong lòng đau xót, nhiều lần dâng tấu sớ lên triều đình muốn quốc vương thay đổi ý định nhưng vẫn là công mà về.

      Da Luật Ngạn Thác nhìn Tang Tấn nhíu mày suy nghĩ rồi lại nhìn về phía Tần Lạc Y đứng bên cạnh Tang Tấn.

      Ánh mắt tối sầm lại, ́ hết sức coi ý muốn ôm chặt nàng vào trong lòng.

      Tần Lạc Y cảm giác có ánh mắt nóng bỏng đỉnh đầu mình, nàng vô thức ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy nam tử ngông cuồng kia có nhìn mình.

      Chẳng lẽ lại là ảo giác?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :