1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Liêu Vương Phi - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 8 ♥
      Chương 7.1: Sóng gió rời thành.
      Editor: Đường Thiên
      Beta: Mạc Y Phi

      Thân thể Tần Lạc Y run lên như lá rụng trước gió thu, mi tâm cũng ánh lên chút lo lắng, nàng giọng hỏi, như là hỏi người khác cũng như là hỏi lại chính bản thân mình:

      “Thành thân?”

      Nàng có tâm chấp nhận điều này ?

      Vẻ mặt Tang Trọng Dương căng thẳng, khuôn mặt tuấn dật xẹt qua tia đau đớn nhẫn, nhàng nắm lấy tay Tần Lạc Y, nhàng hỏi:

      “Y nhi, muội làm sao vậy? Chẳng lẽ vị trí của Tang đại ca trong lòng Y nhi còn nữa?”

      Giọng ấm ấp, dịu dàng khiến Tần Lạc Y cảm thấy vô cùng quen thuộc.

      Tần Lạc Y nghe vậy, bỗng kinh ngạc vô cùng, nàng ngẩng đầu, chăm chú nhìn Tang Trọng Dương:

      phải, cha nuôi và Tang đại ca chính là người quan trọng nhất trong lòng Y nhi”

      nỗi đau đớn lướt qua trái tim nàng.

      Từ Tang đại ca luôn là thần hộ mệnh của mình, trước đây nàng luôn luôn nghỉ chỉ cần có huynh ấy bên người mình cái gì cũng sợ, nàng vẫn luôn lớn lên dưới bảo vệ của Tang Trọng Dương, vậy nên khi lần đầu tiên Tang Trọng Dương cầu thân với nàng, nàng cho rằng đây là chuyện rất đỗi bình thường.

      Nhưng ngày hôm nay, khi lần thứ hai Tần Lạc Y nghe được những lời này tim liên tục run rẩy, hơn nữa trong đầu lại lơ đãng lên hình ảnh của Da Luật Ngạn Thác.

      Nam tử phương Bắc kia, khí tức nhanh nhẹn dũng mãnh, tính tình tà ma, ngông cuồng, nụ cười cuồng nịnh, câu nệ, bá đạo, độc tài nhưng chỉ đối với nàng mới ôn nhu, dịu dàng…

      Thậm chí nàng còn nhớ tới câu kia của Da Luật Ngạn Thác: “Y Nhi, nàng có nguyện ý ở bên cạnh ta cả đời ?”

      Cả đời!

      Đây là lời hứa hẹn của Da Luật Ngạn Thác với mình sao? Vì sao khi nàng nghe được những lời này, tâm tình giống như bị nước thủy triều chôn vùi lại trở nên lên xuống nhấp nhô ngừng chứ? Vì sao giống như khi đối mặt với Tang đại ca?

      Da Luật Ngạn Thác, người đàn ông lúc nào cũng bá đạo ra lệnh cho nàng khiến nàng phải hận, ngang ngược, lại rất độc chiếm, làm bản thân nàng biết phải làm như thế nào, nhưng, cho dù là như vậy, giờ khắc này, trong tâm trí của nàng vẫn còn in đậm hình bóng và nụ cười của Da Luật Ngạn Thác.

      ! ! !!!

      Nàng phải kiềm chế tâm trạng của chính mình, tất cả đều qua rồi, theo như tròng trành của xe ngựa nàng biết cách Đông Lâm Vương phủ ngày xa rồi, mà nàng cũng trở lại nơi này nữa!

      bên, Tang Tấn thầm đánh giá Tần Lạc Y, nha đầu quá mức đơn thuần này nên giỏi che giấu hỉ nộ ái ố của mình, tâm tư của nàng quá ràng, tất cả đều bị cẩn thận thu hết vào trong mắt.

      Trong đôi mắt già dặn của lên chút lo lắng, thực lo lắng việc gì việc đó càng xảy ra, thấy thần sắc đứng ngồi yên mặt Tần Lạc Y ràng nàng động tình với Da Luật Ngạn Thác, cho nên bây giờ bắt đầu hoài nghi Da Luật Ngạn Thác cuối cùng có chết hay .

      Chỉ mong đây là suy đoán thôi, hơn nữa nhìn qua, Tần Lạc Y đối với tình cảm của chính mình cũng tương đối hoang mang, thừa dịp bây giờ còn chưa quá muộn, nhanh chóng thúc đẩy việc thành thân của nàng và Trọng Dương mới tốt.

      “Y nhi, phàm là hôn của con đều là do cha mẹ quyết định, từ đến lớn con đều trưởng thành ở trong Tang phủ, vì vậy việc mai mối cũng thực cần thiết, từ con và Trọng Dương là thanh mai trúc mã lưỡng tình tương duyệt (1), như vậy cha làm chủ cho các con, sau khi tới Trung Nguyên, các con lập tức thành thân!” Tang Tấn nở nụ cười hiền lành.

      (1) Lưỡng tình tương duyệt: Cả hai đều nhau

      Tránh cho đêm dài lắm mộng, vẫn là nên nhanh chóng hoàn thành hôn này.

      Da Luật Ngạn Thác kia quá mức điên cuồng, tà mị, nếu như có ngày Y nhi ở cùng , ngày ấy nàng nhất định chịu nhiều đau khổ, tuyệt đối thể nhìn con của mình nhãy vào đống lửa này.

      Trang Trọng Dương vừa nghe Tang Tấn như vậy, cần cũng biết trong lòng vô cùng vui sướng, thương nhìn Tần Lạc Y, lâu nữa, nữ tử này trở thành thê tử của mình, khi còn là thiếu niên, lần đầu tiên nhìn thấy Tần Lạc Y ý nghĩ này bắt đầu nảy sinh.

      Mà lúc này trong lòng Tần Lạc Y lại cực kỳ hỗn loạn, biết làm thế nào trả lời cho tốt.

      Đúng lúc này, xe ngựa chậm rãi dừng lại, tròng trành cũng dần dần biến mất.

      xảy ra chuyện gì?”

      Tang Tấn phát xe ngựa dừng lại, vội vàng vén góc màn lên, hỏi người đánh xe ngựa,

      “Bây giờ chúng ta đến cổng thành, thế nhưng nơi này canh phòng quá mức nghiêm ngặt!” người Đại hán .

      Tang Tấn nhìn phía trước, sai, cổng thành cao lớn ràng biểu cường hãn và quyền thế của tộc người phương Bắc, chẳng qua chỉ là cánh cửa ngăn cách, ra ngoài cổng thành là có thể thấy được ánh sáng của hi vọng rồi.

      Điều khiến Tang Tấn khó hiểu chính là hôm nay binh lính canh phòng ở cổng thành vô cùng nhiều, ,mà lại lục soát chặt chẽ toàn thân từ xuống dưới của dân chúng ra khỏi thành.

      ngẩng đầu nhìn sắc trời, bầu trời hơi hơi ra màu trắng bạc, tia sáng nhàn nhạt của buổi sớm tinh mơ chiếu xuống, nếu nhanh ra khỏi thành tình trở nên phức tạp vô cùng, tất cả nổ lực đều uổng phí.

      “Cha, Y nhi, hai người ở xe ngựa nên xuống, để con thử xuống xem tình hình thế nào!” Tang Trọng Dương .

      Tang Tấn gật đầu: “Mọi việc cẩn thận, hành tùy theo hoàn cảnh”

      Tang Trọng Dương gật đầu, liền nhìn về phía Tần Lạc Y, bàn tay to phủ lên bờ vai mềm mại của nàng, muốn cái gì đó với nàng nhưng ánh mắt chợt tối sầm lại, gì.

      rút tay về, vừa muốn đứng dậy xuống xe, bàn tay bé bỗng nhiên kéo ống tay áo Tang Trọng Dương lại…

      “Tang đại ca!”

      Tần Lạc Y dịu dàng gọi Tang Trọng Dương.

      Mắt Tang Trọng Dương tràn ngập vui mừng: “Sao vậy Y nhi?”

      “Huynh phải cẩn thận chút!”

      Giọng Tần Lạc Y như hoa trôi trong nước, Tang Trọng Dương dù sao cũng là người thân nhất của mình, làm sao có thể khiến nàng lo lắng chứ?

      “Yên tâm , Y nhi!”

      Vẻ mặt lúc này của Tần Lạc Y khiến Tang Trọng Dương rất hạnh phúc, ràng là trong lòng nàng vẫn còn coi trọng mình phải sao.

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 8 ♥
      Chương 7.2: Sóng gió rời thành.
      Editor: Đường Thiên
      Beta: Mạc Y Phi

      Sau khi Tang Trọng Dương xuống phía sau xe ngựa, xe ngựa lại bắt đầu chậm rãi về phía trước, Tần Lạc Y cẩn thận vén rèm lên.

      “Y nhi, tình hình như thế nào rồi?” Trong giọng Tang Tấn có chút hỗn loạn, khuôn mặt già nua từng nếp , lộ ra vẻ tang thương và già yếu.

      Tần Lạc Y chăm chú nhìn nơi gần cổng thành, biết vì sao ngày hôm nay kiểm tra vô cùng chặt chẽ nếu muốn ra khỏi thành, từ đồ vật cầm tay đến những thứ đeo bên người đều bị bọn thị vệ lục soát.

      “Cha nuôi, con nghĩ đây chỉ là luật lệ kiểm tra khi muốn ra khỏi thành, Đông Lâm Vương phủ hẳn là thể nhanh như vậy báo lên triều đình phát lệnh truy nã được!” Nàng buông rèm xuống, nhàng , chỉ mong mọi thứ đều thuận lợi trôi chảy, xảy ra bất cứ sai lầm nào.

      Tang Tấn gật đầu.

      Tang Trọng Dương kéo xe ngựa qua cổng thành, càng chạy càng gần, vì để làm cho bọn thị vệ nghi ngờ nên mấy vị đại hán khác phân tán ra, giả dạng bách tính bình thường ra khỏi thành, phân chia góc độ khác nhau bảo vệ xe ngựa.

      “Đứng lại…”

      Khi gần tới cổng thành, người thị vệ trong đó ngăn cản lối của xe ngựa, binh khí lạnh băng ngăn trước người Tang Trọng Dương.

      “Nhìn ngươi giống người Khiết Đan, có việc gì mà ra khỏi thành?” Thị vệ đánh giá Tang Trọng Dương, quát lớn.

      “Vị quan gia này nhãn lực tốt, tiểu nhân là nhân sĩ Trung Nguyên, mấy ngày trước lên kinh thành để thăm bạn bè, do trong nhà tạm thời có việc xảy ra cho nên sáng sớm phải vội vàng ra khỏi thành quay về Trung Nguyên!”

      Tang Trọng Dương cố ý cười , vừa dứt lời, khẽ liếc mắt ra cổng thành, ở đó có hai đại hán trà trộn vào dòng người ra khỏi thành.

      Tâm tư hơi buông lỏng, cứ như vậy, bọn họ càng thêm thuận lợi ra khỏi thành, khi có sai sót xảy ra mấy người bọn họ hoàn toàn có khả năng ở ngoài thành tạo tiếng nổ.

      “Ừ!” Thị vệ ngăn phía trước hừ tiếng, lục soát hồi, xoay người thấy được xe ngựa ở phía sau Tang Trọng Dương.

      “Người nào trong xe ngựa? Vén rèm lên, theo lệ cũ mà kiểm tra!” Ánh mắt thị vệ tập trung vào xe ngựa phía sau Tang Trọng Dương

      Ngay sau đó, vài tên thị vệ tiến lên, cùng về phía xe ngựa.

      Tang Trọng Dương vừa muốn ngăn cản, mà mấy vị đại hán lẫn vào trong đám người cũng muốn hành động, đúng lúc này…

      ngón tay trắng nõn tinh tế nhàng vén góc rèm xe ngựa lên, lộ ra dung nhan lạnh lùng tuyệt mỹ ngăn lại hành động của bọn thị vệ.

      Bọn thị vệ kinh hãi, đều lui lại phía sau mấy bước.

      Tần Lạc Y hơi hơi cúi người, tay khẽ nâng làn váy, Tang Trọng Dương liền bước lên phía trước, đỡ nàng xuống.

      “Y nhi, muội muốn làm gì?” Tang Trọng Dương lo lắng ở bên tai nàng giọng hỏi.

      Tần Lạc Y mỉm cười với Tang Trọng Dương, trong ánh mắt tràn ngập an ủi:

      “Yên tâm , Tang đại ca.”

      Vừa dứt lời, nàng chuyển mắt về phía bọn thị vệ.

      thân áo trắng cùa nàng như được bao phủ bởi sương sớm nhàn nhạt, tựa như nữ thần thể xâm phậm, duyên dáng của nàng, vẻ lạnh nhạt của nàng nhất thời khiến bọn thị vệ choáng váng.

      Bách tình ra khỏi thành hiển nhiên cũng bị tuyệt sắc giai nhân làm chấn động, thậm chí bước chân ra khỏi thành cũng dừng lại, nhìn nàng chớp mắt…

      Xung quanh bỗng trở nên yên lặng, ràng thị vệ nổi lên chút sắc tâm, tới bên cạnh Tần Lạc Y, mùi hương thơm mát người nàng tản ra khiến tâm tình càng thêm sôi sục. “Đây là người bạn mà ngươi phải ? Xem ra tiểu tử ngươi diễm phúc cũng tệ, chỉ là, ngươi…”

      Đôi mắt gian xảo của thủ lĩnh thị vệ nhìn Tang Trọng Dương: “Ngươi có thể , nhưng mà nàng… phải ở lại!”

      Tang Trọng Dương kéo Tần Lạc Y ra phía sau mình, nếu phải là tình huống đặc biệt sớm rút kiếm ra rồi, nắm tay siết chặt thành nắm đấm, đáy mắt bỗng chốc lạnh băng:

      “Quan gia, nàng là người theo ta ra khỏi thành, đương nhiên ta phải dẫn nàng theo!”

      Thũ lĩnh thị vệ cười to, để ý đến Tang Trọng Dương, trực tiếp đến bên cạnh Tần Lạc Y.

      Tang Trọng Dương lạnh lùng đứng chắn trước người Tần Lạc Y, toàn thân tản ra khí lạnh.

      “Ngươi …Tránh ra, dám ngăn cản đường của bổn quan, ngươi chán sống rồi? Ta ngại cho ngươi biết, ngày hôm nay tiểu mỹ nhân này ta muốn rồi, ta xem ngươi…”

      Thủ lĩnh thị vệ cuồng vọng gào lên, ngay sau đó, đôi mắt bị đạo ánh sáng màu vàng lắc lắc trước mắt làm cho hoảng sợ.

      Tần Lạc Y giơ mệnh phù ra, chống lại ánh mắt của , ánh vàng rực rỡ bao bọc ngọc trai trơn bóng hình thành khí thế chấn động lòng người!

      “Ngươi… Đây là…”

      ràng thủ lĩnh thị vệ khiếp sợ vô cùing, khi thấy ấn phù này thân thể lập tức chấn động, sắc mặt đắc ý đột nhiên trở nên khó coi đến cực điểm.

      Mà các thị vệ khác vừa nhìn thấy mệnh phù cũng sợ đến chân muốn nhũn ra:

      “Đây… Đây… phải là Đông Lâm mệnh phù sao…”

      Thủ lĩnh thị vệ cũng sợ đến choáng váng, run rẩy :

      “Nhìn thấy… Ta nhìn thấy rồi… Còn mau quỳ xuống…”

      xong, đám người vội vã quỳ xuống mặt đất, mồ hôi chảy ròng ròng trán thủ lĩnh thủ vệ, nơm nớp lo sợ :

      “Tiểu nhân có mắt mà nhìn thấy núi Thái Sơn, trong lúc vô ý mạo phạm Tần nương, mong Tần nương trách phạt!”

      Bọn thị vệ đều vội vàng quỳ xuống, sợ đến mức dám thở mạnh.

      dưới kinh thành ai mà chẳng biết trong Đông Lâm Vương phủ có nữ nhân người Hán y thuật vô cùng cao siêu là Tần Lạc Y.

      Nàng chỉ xinh đẹp tuyệt trần mà còn chữa trị được căn bệnh của Hoàng Thượng, ngay cả Đông Lâm Vương Da Luật Ngạn Thác mà dân chúng kính cũng tôn trọng và kính mến nàng vô cùng, đem mệnh phù đại diện cho Đông Lâm Vương phủ giao cho nữ tử này, có thể thấy được nữ tử này phải tầm thường.

      ra, giờ này khắc này, nữ nhân tuyệt sắc đứng trước mặt bọn họ chính là Tần Lạc Y nương, quả nhiên là nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành và khí chất trong trẻo lạnh lùng, khiến lòng bọn họ chấn động xen lẫn kinh ngạc.

      P/s: Lúc ngồi beta tôi vừa đập vừa kêu gào đúng như sau: “Thác ca đâu rồi, sao mãi chưa thấy thế này, muốn bùng choáyyyyy” -.- À thêm là chương sau Thác ca vẫn chưa xuất đâu nhé, còn chương 9, 10 editor chưa gửi cho tôi nên tôi cũng chưa hiểu mấy chương đó triệu hồi được Thác ca chưa nữa ._.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 8 ♥
      Chương 8: Giá trị kỷ niệm của mệnh phù
      Editor: Đường Thiên
      Beta: Niệm

      Tần Lạc Y bước lên trước từng bước, mi tâm khẽ nhíu, lạnh nhạt :

      “Bây giờ các ngươi biết vị công tử này là bằng hữu của ta chưa? Nếu như các ngươi đắc tội vị công tử này, cũng là đắc tội với Đông Lâm Vương phủ, thử hỏi các ngươi có mấy cái đầu để chịu trách nhiệm đây?”

      Chỉ là câu nói hời hợt nhưng lại làm cho kẻ khác vô cùng sợ hãi.

      Bọn thị vệ nghe vậy thì tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài, nếu như bọn họ sớm biết những người này là người của Đông Lâm Vương Phủ thì đánh chết bọn họ cũng dám cản chiếc xe ngựa này.

      “Đúng, đúng, Tần nương dạy đúng, tiểu nhân lập tức mở cổng thành!” Thủ lĩnh thị vệ lau mồ hôi, liên tục gật đầu .

      nghe Đông Lâm Vương ở triều vì chuyện tình cảm hồng nhan mà nổi giận, Đông Lâm Vương vì vị nương trước mắt này còn dám nổi giận với Hoàng Thượng, huống hồ chỉ là thủ lĩnh thị vệ nho .

      Tần Lạc Y gật đầu: “Các ngươi đứng lên , nhanh mở cổng thành!”

      Thũ lĩnh thị vệ giống như đạt được ân xá, vội vàng phân phó thủ hạ của mình mở cổng thành.

      “Y nhi”

      Tang Trọng Dương ngờ khó khăn lần này lại do Tần Lạc Y giải quyết được, bàn tay của gắt gao nắm lấy bàn tay bé của nàng.

      Nếu phải tình huống đặc biệt, Tần Lạc Y tuyệt đối tự mình ra mặt, bởi vì dù sao cha nuôi cũng từng bị Đông Lâm Vương bắt giữ, cho nên nàng sợ may có người nhận ra tướng mạo của cha nuôi tất cả nổ lực đều uổng phí.

      Cảm giác lạnh lẽo tràn ngập bàn tay bé, lòng bàn tay nhè thấm vào hơi lạnh của mồ hôi, Tang Trọng Dương biết lúc này trong lòng nàng rất khẩn trương.

      Khi Tần Lạc Y thấy cổng thành mở ra nàng mới thở dài hơi, vội vàng : “Chúng ta nhanh thôi!”

      Tang Trọng Dương gật đầu, ngay sau đó dìu Tần Lạc Y vào trong xe ngựa, còn mình nhảy vọt lên, vững vàng mà cưỡi lưng ngựa, xe ngựa ở phía sau chậm rãi lên trước, thuận lợi ra khỏi cổng thành.

      Đoàn người rất lâu, để che đậy tai mắt, bọn họ cố gắng lựa chọn đường và đường núi, mặc dù nhanh được, lại thuận lợi bằng đường lớn, nhưng vì an toàn còn biện pháp nào khác. Có điều nỡ để những người ngồi ở xe ngựa cực khổ, phải chịu đựng đường xóc nảy vất vã.

      “Cha nuôi, người thế nào?” Tần Lạc Y ngồi mình bên cửa xe ngựa, khẩn trương hỏi Tang Tấn.

      Bởi vì nàng phát sắc mặt Tang Tấn càng ngày càng kém, lại còn thỉnh thoảng phải dùng tay đè lại vùng dạ dày.

      Tang Tấn khoát khoát tay, đôi lông mày già nua hơi hơi nhíu lại: “ có việc gì, Y nhi cần lo lắng!”

      Tần Lạc Y tinh thông y thuật, cho dù cần bắt mạch, chỉ từ khuôn mặt cũng có thể nhìn ra chúc manh mối, bất an trong lòng nàng dần dần tăng thêm, bởi vì thân thể cha nuôi có bệnh, hơn nữa vất vã cùng với xóc nảy như vậy, chừng bệnh tình lại nặng thêm.

      “Cha nuôi, tại Đông Lâm Vương phủ, người có dựa vào phương pháp con với người để giảm bớt bệnh tình ?” Tần Lạc Y khẩn trương hỏi thăm.

      Tang Tấn mỉm cười: “Yên tâm Y nhi, cha nuôi sao có thể phụ lòng hiếu thảo của con chứ?”

      Tần Lạc Y vội vàng bắt mạch cho Tang Tấn, tuy rằng đường xóc nảy, nhưng do nàng trời sinh rất nhạy cảm với mạch đập, cho nên chút nào lo lắng việc bắt mạch bị ảnh hưởng.

      Giữa lông mày nàng lộ ra mấy phần thần sắc ưu tư, nếu bệnh của cha nuôi được điều trị ngay từ đầu thì dày vò như vậy, hiển nhiên bệnh tình nặng thêm.

      Tang Tấn biết con nuôi luôn luôn lo lắng bệnh tình của , lập tức thương với Tần Lạc Y:

      “Thực ra cha nuôi rất tình trạng thân thể của mình, mặc dù ở Đông Lâm Vương phủ có thuốc khống chế, nhưng cha bị nhiều lần như vậy rồi!”

      “Cha nuôi, người nên như vậy, Y nhi nhất định chữa trị tốt cho người!” Trong lòng Tần Lạc Y xẹt qua tia đau đớn, nàng tuyệt đối để cha nuôi có chuyện gì xảy ra.

      “Cha nuôi biết Y nhi rất thông minh, yên tâm , cha nuôi dễ dàng ngã xuống, chỉ là cha nuôi có lo lắng!” Tang Tấn thương nhìn Tần Lạc Y .

      Tần Lạc Y nghẹn ngào nhìn Tang Tấn: “Cha nuôi có lo lắng gì?”

      Tang Tấn chau mày, cuồi đầu thở dài, hỏi: “Y nhi, con thành cho cha nuôi biết, con Da Luật Ngạn Thác rồi phải ?”

      Thân thể Tần Lạc Y bỗng nhiên run lên, nàng vội vàng khép mắt lại, như vô thức : “, Y nhi chưa từng, Y nhi !”

      Tang Tấn nhìn vẻ mặt nghĩ đằng nẻo của Tần Lạc Y thì cảm thấy lo lắng sâu sắc, lập tức : “ có là rất tốt, Da Luật Ngạn Thác đúng là hùng, nhưng dù sao cũng là kẻ thù của chúng ta, là kẻ xâm lược nước Bột Hải, cho dù trong tim Y nhi có thì con cũng phải ép buộc mình quên !”

      Tần Lạc Y đau lòng có cách nào ra, nhưng vẫn nhu thuận gật đầu: “Y nhi hiểu !”

      Bàn tay chặt chẽ nắm lấy mệnh phù trong tay, giống như có ở bên người, cuối cùng vật này cũng lưu lại cho nàng giá trị kỉ niệm gì đó.

      “A” Tang Tấn gắt gao đè lại vùng ngực, đau đớn mà kêu tiếng.

      tiếng thống khổ này lập tức kéo suy nghĩ của Tần Lạc Y trở lại.

      “Tang đại ca… Tang đại ca….” Tần Lạc Y nhìn ra phía ngoài kêu lên.

      “Y nhi, có chuyện gì? Tang Trọng Dương xoay người xuống ngựa, vén rèm xe ngựa lên rồi lo lắng hỏi.

      “Thân thể cha nuôi chịu được nữa rồi, muội thấy chúng ta nên phải nhanh chóng tìm chổ dừng chân mới tốt!” lông mày Tần Lạc Y lướt qua sốt ruột và lo lắng.

      “Cha, bây giờ người thấy thế nào?” Tang Trọng Dương vội vàng hỏi Tang Tấn.

      “Trọng Dương, cha có nặng như lời Y nhi đâu, tiếp tục chạy , nên lãng phí thời gian của con và những bằng hữu Trung Nguyên này!” Tang Tấn đè nén đau đớn trong cơ thể ra.

      Tần Lạc Y nhìn sắc mặc Tang Tấn càng ngày càng bình thường, ngấm ngầm chịu đựng từng trận mồ hôi li ti trán

      Tang Trọng Dương vội vàng :

      “Cha, con mau chóng tìm nơi an toàn để người nghỉ ngơi!”

      xong liền cưỡi lên ngựa, tăng tốc độ về phía trước.

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 8 ♥
      Chương 9.1: Máu nhuộm Túy Vãn Đình
      Editor: Ru
      Beta: Mạc Y Phi

      ràng là sâu đậm.

      ràng là bị tổn thương sâu sắc.

      Nhưng vẫn phải làm bộ như có duyên với nhau.

      Chỉ có thể kìm nén.

      Chỉ có thể làm cho nó lún sâu thêm nữa.

      Đem tình dấu chặt trong lòng, trốn tránh ánh mặt của mọi người.

      Ngửa mặt lên trời cười mà hỏi có phải tình đó vẫn chưa tan biến.

      Xe ngựa dừng lại ở bên đình, nơi này khi tới mùa hạ hẳn là cây cối tươi tốt um tùm, ở nơi tùy tiện và tục tằn như phương bắc này lại có chỗ phong nhã như vậy làm cho người ta muốn tìm đến.

      Tang Tấn vịn tay Tang Trọng Dương bước xuống xe ngựa, tìm chỗ sạch trong đình ngồi xuống, Tần Lạc Y theo sau cũng ngồi xuống, nàng theo bản năng ngẩng đầu, nhìn chữ Hán được khảm ở đình là ba chữ: Túy Vãn Đình! Đúng là cái tên tao nhã!

      Vài hán sĩ khác cũng đến ngồi, bôn ba khá lâu nên mọi người đều mệt mỏi. “Các vị bằng hữu Trung Nguyên, Tang Tấn ta có tài đức gì có thể làm cho các vị liều mình cứu giúp như vậy, lão phu lần nữa xin cảm tạ!” Tang Tấn với mọi người.

      “Tang tướng quân ngàn lần đừng để ý việc này, chúng ta luôn kính trọng ngài lòng trung tâm ái quốc, hơn nữa bọn man di Khiết Đan luôn rắp tâm chiếm cứ Trung Nguyên, chúng ta đều là người có chung kẻ thù!” hán sĩ trong đó .

      Tang Tấn nén cơ đau người bật cười ha ha: “Được biết và kết bạn với các vị trong vài ngày này điều may mắn đối với lão phu, cho dù hôm nay có nhắm mắt cũng đáng lắm!”

      “Cha nuôi….” Trong đáy mắt Tần Lạc Y thoáng qua chút đau thương.

      Tang Tấn nhìn Tang Trọng Dương rồi lại nhìn Tần Lạc Y, than tiếng, : “Y nhi, con người ta sống chết có số, cần vì cha nuôi mà bi thương, chỉ sợ là phụ các vị bằng hữu giang hồ liều mình cứu giúp!”

      “Cha, người trước tiên đừng gì nhiều, để Y nhi xem mạch cho người !” Tang Trọng Dương lo lắng , Tang Tấn gật đầu.

      Tần Lạc Y bắt mạch cẩn thận, sau đó đem hộp gấm đựng ngân châm luôn mang bên mình ra: “Cha nuôi, Y nhi phải châm cứu cho người!” Nàng nhàng với Tang Trọng Dương.

      “Y nhi, bệnh của cha có nghiêm trọng hay ?” Tang Trọng Dương lo lắng hỏi.

      Tần Lạc Y thở dài : “Thuốc cha nuôi uống sai, nhưng người châm cứu đủ tay nghề, bởi vậy bệnh cứ mãi khỏi!”

      Tang Trọng Dương kinh ngạc: “Y nhi, vậy là muội có biện pháp trị tận gốc sao?”

      Tần Lạc Y do dự chút rồi : “Muội dùng tất cả năng lực của mình để trị khỏi cho cha nuôi!”

      “Y nhi cần phải quan tâm tới bệnh của cha nuôi, ra cha nuôi lại có thể nhìn thấy các con rất là vui rồi!” Tang Tấn vỗ lên tay Tần Lạc Y, dịu dàng .

      “Cha, người đừng như vậy, con tin Y nhi nhất định chữa khỏi cho người!” Tang Trọng Dương vội vàng .

      Tần Lạc Y đau lòng nhìn cha nuôi, giọng của nàng trở nên nghẹn ngào: “Cha nuôi. Y nhi nhất định chữa khỏi cho người, phải người còn muốn Trung Nguyên sao? phải người muốn…người muốn nhìn thấy con cùng Tang đại ca thành thân sao?”

      Nàng cố nén cảm giác mất mát dâng lên trong lòng, nhàng .

      Ánh mắt Tang Trọng Dương trở nên vui vẻ, thâm tình nhìn về phía Tần Lạc Y, giọng trở nên phát run vì vui sướng: “Y nhi, muội đồng ý rồi?”

      Tang Tấn cũng dùng ánh mắt vui sướng nhìn Tần Lạc Y.

      Duyên sinh duyên diệt, mình cùng nam tử này trốn khỏi vận mệnh an bài.

      Cười khổ trong lòng, mình vốn có lựa chọn, gật đầu cái, trong lúc đó nàng tựa hồ như nghe thấy trái tim mình khóc.

      “Được, Y nhi, cha nuôi nhất định đợi được tới lúc đó, ha ha!” Tang Tấn vui mừng cười to.

      “Y nhi….” Tang Trọng Dương kích động ôm lấy thân hình mềm mại của Tần Lạc Y vào trong lòng, giọng . Tần Lạc Y để mặc Tang Trọng Dương ôm mình, cái ôm này tràn ngập tình thân cũng là cái ôm khiến cho trái tim loạn nhịp.

      “Chúc mừng Tang huynh!” Vài vị trong đình đứng dậy ôm quyền chúc mừng Tang Trọng Dương.

      Đúng lúc này, trong khí tiêu điều đột nhiên vang lên giọng rét lạnh hàn, giọng như lợi kiếm đâm thẳng vào Túy Vãn Đình.

      “Muốn thành thân? Bản vương cho ngươi kiếp sau!”

      Chưa nhìn thấy người nghe thấy tiếng!

      Trong lòng Tang Trọng Dương kinh hoàng, nội công thâm hậu, sợ hãi than thầm.

      Tất cả mọi người trong Túy Vãn Đình đều sợ hãi đứng dậy, sau đó nhìn thấy hai hàng binh sĩ Khiết Đan vây quanh nơi này.

      Tốc độ cực nhanh làm cho mọi người kinh ngạc vô cùng.

      Mà khóe môi Tần Lạc Y trở nên run rẩy, từ vẻ mặt tái nhợt của nàng có thể thấy được trong lòng nàng lúc này hoảng hốt lo sợ cực độ.

      Da Luật Ngạn Thác! Là giọng của Da Luật Ngạn Thác!

      Làm sao có thể?

      Nàng dựa sát vào trụ đình, để trụ đình đỡ lấy thân thể sắp té xỉu của của nàng.

      nền tuyết trắng, sương mù dần dần tán , hãn huyết bạch mã chậm rãi đến trước mặt bọn họ, mà lưng ngựa cao cao kia chính là Đông Lâm Vương — Da Luật Ngạn Thác!

      người khoác chiến phục, nhưng thân nhàn hạ nhìn qua giống như là người hành quân đánh giặc, từ cao nhìn xuống mỗi người trong đình, khóe môi kéo lên nụ cười khó nắm bắt. Phía sau là những binh sĩ được huấn luyện kỹ càng đều giơ cung nhắm thẳng vào Túy Vãn Đình.

      “Bảo vệ cha và Y nhi!” Tang Trọng Dương nhìn chằm chằm nam nhân ngựa.

      chính là Da Luật Ngạn Thác? Vì sao chết?

      Tang Trọng Dương cẩn thận đánh giá , quả nhiên như trong truyền thuyết, chính là mặt đổi sắc vẫn có thể bộc lộ ra được điên cuồng cùng bất tuân cách nhuần nhuyễn, hơn nữa nụ cười tà nịnh kia của lại tràn ngập máu tanh.

      Trang Trọng Dương cũng là người tinh thông võ nghệ, dựa vào ngàn dặm truyền của Da Luật Ngạn Thác ban nãy biết người này nội công sâu lường được, khi giao chiến chính mình chưa chắc là đối thủ của , xem ra hôm nay khó tránh khỏi trận huyết chiến.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 8 ♥
      Chương 9.2: Máu nhuộm Túy Vãn Đình
      Editor: Ru
      Beta: Mạc Y Phi

      “Ngươi….” Da Luật Ngạn Thác vừa mở miệng , khí xung quanh như ngưng kết thành trường kiếm thẳng tắp chỉ vào Tang Trọng Dương: “Chính là Tang Trọng Dương?” Giọng trầm thấp mà tràn ngập nội lực hùng hậu.

      Trong lòng khẽ ‘hừ’ lạnh tiếng, tên tiểu tử này cũng là khôi ngô, Y nhi phản bội mình là vì sao?

      Đôi mắt lạnh băng như mũi tên đảo qua Tần Lạc Y, khi bóng hình màu trắng xinh đẹp kia đập vào mắt, ánh mắt của chợt tối sầm lại.

      Tang Trọng Dương ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Da Luật Ngạn Thác, cùng là nam nhân, đương nhiên hiểu được ánh mắt nhìn Tần Lạc Y của Da Luật Ngạn Thác biểu điều gì, bực tức : “Ngươi muốn gì?”

      Da Luật Ngạn Thác hừ lạnh tiếng: “Tang Trọng Dương, chẳng lẽ ngươi cho rằng dựa vào khả năng của mấy người các ngươi có thể dễ dàng thoát ra được Đông Lâm Phủ của ta sao?”

      “Có thể hay , thử là biết ngay.” Tang Trọng Dương rút trường kiếm bên hông ra, lạnh lùng đứng ở trước Túy Vãn Đình.

      “Da Luật Ngạn Thác, tàng bảo đồ ở người của lão phu, nếu ngươi muốn, hãy thả mọi người trong đình , lão phu theo ngươi, muốn chém muốn giết tùy ngươi định đoạt.” Giọng uy nghiêm của Tang Tấn vang lên.

      Khi nãy nghe được giọng của Da Luật Ngạn Thác, biết phen này trốn thoát, muốn con mình và bằng hữu phải hi sinh tính mạng.

      “Cha nuôi, đừng mà…” Tần Lạc Y lập tức phản ứng lại, nàng vội vàng đứng trước mặt Tang Tấn, cầm chặt cánh tay .

      Ánh mắt lãnh liệt như chim ưng của Da Luật Ngạn Thác nhìn thẳng vào Tần Lạc Y, trong lòng trở nên đau xót.

      Tình cảnh đêm qua vẫn còn rất ràng, từ lúc Tần Lạc Y rời giường tới khi nàng lấy kim châm đều rất tỉnh táo, nhưng mà muốn cược, cược nàng có tình cảm với , cược nàng nỡ ra tay, cược nàng phải vì nam nhân kia mà phản bội , kết quả là thua rồi, tất cả sủng ái của đối với nàng chung quy vẫn thua tên Tang Trọng Dương.

      Khi cây kim có tẩm Đàn hương thảo hạ xuống, cảm thấy toàn thân bắt đầu run lên, vì thế vội vàng vận khí, dùng nội công bưng kín huyệt đạo vì vậy mới thoát được kiếp.

      Nghĩ đến đây, ánh mắt của Da Luật Ngạc Thác càng trở nên lạnh lẽo, Tần Lạc Y nếu nàng vô tình như vậy đừng trách ta hạ thủ lưu tình.

      Môi mỏng khẽ nhếch, trong mắt chút tình cảm nào, giọng lại như ác ma khát máu: “Được, chỉ cần ngươi giao nộp tàng đồ, bản vương nhất định bắt tất cả lại.”

      Giọng lạnh như băng tràn ngập thú vui của kẻ giết người.

      Tần Lạc Y kinh ngạc nhìn Da Luật Ngạn Thác ngồi lưng ngựa, đây thực là nam nhân mà nàng biết sao? Vì sao mặt chút tình cảm nào, giống như người hoàn toàn khác, làm trong lòng nàng rét run.

      “Được, vậy để ta xem ngươi có loại năng lực gì?” Tang Trọng Dương hét lớn, thả người cái, trường kiếm phát ra ánh sáng sắc lạnh, đâm về phía Da Luật Ngạn Thác.

      Da Luật Ngạn Thác vội tránh đòn, khẽ cười châm chọc, ‘địch bất động ta động’ trong binh gia là điều tối kỵ, vốn bại dưới tay mình rồi.

      Sau đó khẽ nghiêng sang trái chút, đột nhiên từ lưng ngựa nhảy lên, bay qua, giống như chuồn chuồn nước giẫm lên lưng ngựa, tay cầm kiếm ngăn được đòn tấn công của Tang Trọng Dương.

      Tang Trọng Dương sợ hãi, vội vàng trở tay thu kiếm lại, ống tay áo run lên, mấy thanh đoản kiếm phóng về phía Da Luật Ngạn Thác.

      Da Luật Ngạn Thác vừa định đáp xuống đất nghe thấy tiếng ‘xuy xuy’ vang lên bên tai, ánh sáng bạc từ đằng trước bắn tới, chút hoang mang, tay phải khẽ phất cái thu toàn bộ đoản kiếm vào ống tay áo, tay trái phất ra, tấn công Tang Trọng Dương.

      Tang Trọng Dương nghiêng người né tránh, chỉ nghe tiếng gió vù vù vang lên, đoản kiếm theo chưởng phong của Da Luật Ngạn Thác thẳng tắp đâm tới Túy Vãn Đình, ngói ngọc bị chưởng phong đánh trúng, từng miếng từng miếng vỡ nát.

      Lực đạo mạnh mẽ đánh tới làm cho Tang Trọng Dương chống đỡ nổi.

      Tang Trọng Dương thi triển kinh công bay lên, dồn nội công vào lãnh kiếm, dùng chiêu thức trí mạng đâm Da Luật Ngạn Thác.

      Da Luật Ngạn Thác đứng bậc thềm, quay đầu lại, mắt thấy Tang Trọng Dương tay trái trước, tay phải sau, hai thanh đoản kiếm đánh tới, kẹp chặt hai tay cướp lấy đoản kiếm của .

      Tang Trọng Dương chợt lật cổ tay, song kiếm giống như tia chớp vòng qua tay .

      Lần này Da Luật Ngạn Thác đoạt được kiếm, khỏi cười to: “Có thể tiếp được hơn mười chiêu của bản vương, ngươi là người đầu tiên, được, hôm nay bản vương đánh cùng ngươi, Tang Trọng Dương.”

      Dứt lời, thắt lưng khẽ động, xoay người cái, lướt qua huyệt đạo ở hai cổ tay của .

      Da Luật Ngạn Thác thay đổi chiêu thức vừa nhanh vừa hiểm, nếu Tang Trọng Dương kịp buông kiếm, né chậm chỉ trong nháy mắt bỏ mình dưới lưỡi kiếm sắc bén rồi.

      Chính là trong nháy mắt đó, tay Tang Trọng Dương bị kiếm cắt qua, Da Luật Ngạn Thác liền đoạt được kiếm của , chưởng phóng ra, đánh bay về trước bậc thang của Túy Vãn Đình.

      “Phốc….” Tang Trọng Dương chỉ thấy cơn đau nhức ở ngực, máu tươi trào ra từ khóe miệng…

      Mọi người còn chưa kịp chắn phía trước Tang Trọng Dương Da Luật Ngạn Thác điểm mũi chân, vững vàng ngồi trở lại lưng ngựa.

      ‘Trả lại ngươi thanh kiếm….” lạnh lùng thét to tiếng, lãnh kiếm mang theo cỗ hàn băng cắt ngang khí, lấy tốc độ nhanh như sét đánh đâm thẳng vào ngực Tang Trọng Dương.

      “Tang đại ca…”

      “Trọng Dương…”

      Tần Lạc Y và Tang Tấn khiếp sợ, vội vàng chạy tới bên cạnh Tang Trọng Dương.

      “Tang huynh!”

      Vài vị hán sĩ thấy vậy, nổi cơn thịnh nộ, đều rút kiếm ra.

      Hai hàng binh lính giương cung bạt kiếm, cung tiễn tay nhắm thẳng vào những người này.

      “Lui ra.” Da Luật Ngạn Thác vung tay lên.

      Đám binh lính nghe lệnh lùi lại phía sau đợi chỉ thị tiếp theo.

      “Mấy người các ngươi muốn báo thù cho , bất cứ lúc nào bản vương cũng có thể phụng bồi, bản vương tuyệt đối ngại dùng máu của các ngươi để rửa tay.”

      Trong đôi mắt đen của Da Luật Ngạn Thác tràn ngập hung tàn cùng khát máu, cả người tựa như Diêm La đến từ địa ngục, khí thế làm cho người khác dám kháng cự.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :