1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Liêu Vương Phi - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 8 ♥
      Chương 3: Lời khuyên của Ninh phi
      Edit + Beta: Mạc Y Phi
      Ai làm khu vườn ngày xuân tỏa sáng?

      Nhìn sương ẩm thấm vào kim y, chiếu vào lá như (hoàng ngữ)

      Bỗng nhiên làn khói ấm áp lướt đến, chú ong mật thừa dịp bay vào.

      lúc liễu trong vườn xanh tốt, hoa ở sâu trong hành cung, hải âu nghiêng cánh bay , mang cả cảnh xuân xinh đẹp cùng.

      Tử Tiêu Hiên mất vẻ náo nhiệt của ngày trước, có thể đây chính là “lòng người dễ thay đổi.” Bầu trời thay đổi, thực vật cũng cúi đầu theo sau, đây chính là đạo lý để sinh tồn.

      Tần Lạc Y mặc y phục trắng ngồi ghế, vẻ mặt vừa mừng vừa lo khiến người ta nhìn ra, nàng cẩn thận nghiền nát dược vật trong tay, đứng ở bên cạnh còn có nha hoàn Thái Nam.

      Ninh phi nằm ở chiếc giường sau lưng Tần Lạc Y, từ đầu đến cuối nàng ta chỉ chăm chú nhìn mọi cử động của Tần Lạc Y.

      Sau bao nhiêu cố gắng của Tần Lạc Y, Da Luật Ngạn Thác gật đầu chấp thuận thả Ninh phi và Na Hi từ thủy lao ra ngoài. Cũng niệm tình từng là phu thê cho nên vẫn để Ninh phi quay trở về ở Tử Tiêu Hiên. Tần Lạc Y cũng sợ phiền toái mà thường xuyên chạy đến Tử Tiêu Hiên để chữa trị cho bọn họ.

      Trải qua vài ngày chữa trị, vết thương người dần dần khép miệng, thể lực cũng bắt đầu hồi phục.

      Sau khi nghiền nát dược vật, Tần Lạc Y mang theo loại dược có thứ mùi hương thơm ngát đó nhàng đến trước mặt Ninh phi.

      “Thái Nam…” Nàng khẽ gọi.

      Thái Nam bước đến gần giường, đỡ Ninh phi ngồi dậy rồi dựa nàng ta vào đầu giường.

      Phía sau bức màn mềm mại, khuôn mặt xinh đẹp của Ninh phi chứa đầy nét nhợt nhạt của người bệnh.

      Sau khi Tần Lạc Y xử lý xong vết thương người Ninh phi nhàng chạm vào cánh tay nàng ta để thử xem mạch đập thế nào, rồi nhàng :

      “Sau khi dùng xong loại thuốc này thân thể của ngươi khôi phục được khá nhiều. Về sau phải cố gắng tránh bị cảm lạnh, bởi vì trước sau gì cơ thể ngươi cũng có hàn khí đấy.”

      Dứt lời, nàng liền đứng dậy.

      “Ngươi…” Ninh phi lên tiếng.

      Tần Lạc Y dừng động tác.

      “Vì sao ngươi lại cứu ta?” Ninh phi hỏi.

      Tần Lạc Y quay đầu lại nhìn Ninh phi rồi khẽ :

      “Ta cứu ngươi, mà là cứu giúp bệnh tật của ngươi.”

      Giọng nhàng bay bổng tựa như tuyết rơi.

      “Ta cảm ơn ngươi.” Ninh phi trầm ngâm .

      Tần Lạc Y chỉ khẽ đảo mắt nhìn Ninh phi rồi gì thêm, chỉ lấy chén thuốc ở bàn đưa cho Ninh phi.

      Chất lỏng màu nâu sóng sánh trong chén khiến hình ảnh phản chiếu của Ninh phi có chút vụn nát, nàng ta nhận lấy chén thuốc rồi ngửa đầu uống cạn thứ thuốc đắng chát đó.

      “Ngươi hỏi loại dược này là gì sao?”

      Đôi mắt lạnh lùng của Tần Lạc Y ánh lên vẻ kinh ngạc.

      Ninh phi thoải mái cười cười: “Chẳng lẽ đây là độc dược? Nếu ngươi muốn ta chết cứu ta làm gì!”

      Tần Lạc Y lẳng lặng nhìn Ninh phi, lời của nàng ta khiến lòng nàng khẽ gợn sóng, nàng lẩm bẩm :

      “Hoàn toàn chính xác. Mọi người đều nghĩ như vậy. Thế nhưng nếu ta đột nhiên nổi lên sát ý sao?”

      Ninh phi ngẩng đầu, trong mắt thoáng qua nghi ngờ rồi lập tức nàng ta bối rối mà hỏi ngược lại: “Ngươi ư?”

      Câu hỏi qua loa của Ninh phi đột nhiên khiến nội tâm Tần Lạc Y cả kinh.

      “Nàng làm như vậy ư?”

      Bỗng nhiên nàng lại nghĩ đến câu hỏi của Da Luật Ngạn Thác.

      Ninh phi đứng dậy, nhàng :

      “Muốn có được trái tim của nam nhân, phương pháp tệ nhất chính là ngàn nghe trăm thuận, làm vậy chỉ làm cho nam nhân cảm thấy vô vị mà thôi; phương pháp bậc trung là như gần như xa, làm cho nam nhân cảm thấy muốn mà thể có; phương pháp tốt nhất chính là cầu mà được. Tần nương, ngươi chính là loại người cuối cùng. Ninh phi ta cam tâm nhận thua.”

      Tần Lạc Y cười nhạt:

      “Nam tử trong thiên hạ này làm sao có thể chú ý đến dung nhan của nữ tử chứ? tình tại có đẹp đến chừng nào ngày nào đó cũng tàn phai mà thôi. Đến lúc đó còn có thể giữ được phong thái tao nhã sao?”

      “Xem ra những câu mà Tần nương đều rất phù hợp với ta. Dù ta chưa già nhưng cũng mất ánh hào quang vốn có, từ đầu đến cuối, Ninh phi ta đều chạm đến được trái tim của Vương thượng!” Ninh phi cười khổ.

      “Ngươi dễ dàng giao cả cuộc đời của mình cho Vương thượng như vậy, quá đáng tiếc.” Tần Lạc Y đồng ý với suy nghĩ của nàng ta.

      Ninh phi thê lương cười:

      “Ta lựa chọn như thế cũng phải do ta nguyện ý mà là còn lựa chọn nào khác. Mười sáu tuổi, vì quyền thế của gia tộc, ta vào phủ. Ta chỉ muốn được sống, dù có phải tranh đấu đến người chết ta sống cũng được. Ngươi cho rằng ta còn có lựa chọn nào khác sao?”

      Trong lòng Tần Lạc Y khẽ than , con người khi sống ai cũng có mục đích riêng, dù cho Ninh phi có chán nản như thế nhưng ít ra cũng hi vọng mỗi ngày đều được sống cách bình thản, chính bản thân mình cũng giống như vậy, phải sao? Chỉ có điều khác nhau ở suy nghĩ mà thôi

      “Vương thượng rất thích Tần nương vậy nên ta khuyên nương câu. Người trong phủ đều nhìn nương đến đỏ cả mắt, xem nương như cái đinh trong mắt, chỉ cần nơi nào có nữ nhân nơi đó thiếu chuyện tranh quyền đoạt sủng. Đây vĩnh viễn là cuộc chiến có khói thuốc súng.”

      Tần Lạc Y nhếch môi, khẽ thở dài: “Từ đến lớn ta đều bao giờ thích trang đoạt với người khác, huống chi là tranh đoạt với phi tử trong phủ!”

      Ninh phi rung động :

      “ Đạo lý ‘Ta giết người, người lại vì ta mà chết’ hẳn là ngươi hiểu . Vì lòng cũng được, vì quyền thế cũng thế, chỉ cần nơi nào có nữ nhân nơi đó xuất tranh quyền đoạt sủng. Trong hậu cung vốn là như thế, trong phủ cũng giống như vậy, nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, ta nghĩ vì địa vị mà tranh đấu với ngươi.”

      Tần Lạc Y than .

      “Còn nữa, ngươi trở thành thứ để Vương thượng và hoàng tử cùng tranh giành. Ngươi có từng nghĩ đến hậu quả?” Ninh phi nhàn nhạt hỏi.

      Đôi mắt vốn lạnh lùng của Tần Lạc Y chợt tối sầm lại, thân thể khẽ run rẩy: “Hoàng tử? Hoàng tử nào?”

      Ninh phi ngẩng đầu nhìn nàng, nhàng từng chữ : “Đương kim Đại hoàng tử Da Luật Bội chính là người cứu ngươi ra khỏi hồ nước lạnh băng đó.”

      _____________________________________

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 8 ♥
      Chương 4.1: Buổi tối quan trọng
      Editor: Thiên Chân Vô Tà
      Beta: Mạc Y Phi

      Đêm lạnh như nước, ánh sao nơi chân trời dường như có chút chân , ánh sáng và bóng tối đan xen khiến cho Tần Lạc Y có chút thất thần.

      “Đông nhan” tỏa ra từng đợt hương thơm trong trẻo lạnh lùng , trong phòng từng làn khói trắng từ lư hương vấn vít lượn lờ.

      Tần Lạc Y cầm lên cây châm bạc, châm bạc phản chiếu ánh trăng và ánh nến tạo nên tia sáng lạnh lùng, rực rỡ lấp lánh nhưng lại tản ra hương thơm nhàn nhạt của Đàn hương cỏ.

      Những cây châm bạc này đúng là từng thấm qua nước của cây đàn hương, mà những cây đàn hương này là được Bạch Tiêu Nhiên mang từ núi Ngũ Thai về.

      Nhìn từng cây ngân châm, lòng Tần Lạc Y có chút bối rối, tay cầm châm có chút run run.

      Đêm nay, nhất định đêm bình thường, cũng đêm khó quên nhất trong đời nàng.

      Qua canh hai, thời khắc nàng và Tang đại ca cùng hành động đến, hai người bọn họ trong ngoài phối hợp để cứu cha nuôi ra.

      Mà nàng, phải dùng ngân châm trong tay đoạt tính mạng của Da Luật Ngạn Thác.

      Trong lòng Tần Lạc Y đột nhiên đau xót vô cùng, nhưng ngay lập tức phần đau xót này bị nàng ép xuống. Da Luật Ngạn Thác nhất định phải chết nếu bọn họ trốn thoát để tới kinh thành được.

      Người đời thường chỉ coi “Đông nhan” như bụi hoa bình thường, bản thân nó có bất kỳ độc tính gì nhưng hương thơm của nó lại làm gia tăng tốc độ lưu thông máu.

      Mọi vật đều có tương sinh tương khắc, những ai từng ngửi qua mùi hương nếu trong máu lại có Đàn hương cỏ người này chắc chắn mất tính mạng trong nửa nén nhang.

      Mà cách duy nhất khiến cho máu có lẫn dược tính của Đàn hương cỏ chính là nhúng ngâm châm bạc vào trong nước của Đàn hương cỏ, sau đó đâm vào huyệt đạo trung người.

      Toàn bộ quá trình đều im hơi lặng tiếng, chính xác là giết người trong vô hình.

      tệ, Tần Lạc Y giỏi về dùng dược đương nhiên cũng giỏi dùng độc, chỉ cần hiểu được đạo lý tương sinh tương khắc của dược tính, việc giết người chỉ là việc trong chớp mắt, căn bản cần phí quá nhiều sức lực.

      tại, việc nàng cần làm duy nhất chính là chờ Da Luật Ngạn Thác trở về!

      Thời gian từng phút trôi , ngọn nến cháy dần, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng “ba”, trước kia việc cứu người đối với Tần Lạc Y mà là chuyện bình thường nhưng giết người lại là lần đầu tiên nàng làm. Có lẽ đây cũng là việc khiến nàng đau lòng nhất.

      Lòng Tần Lạc Y vô cùng mâu thuẫn, nàng vừa mong được nhìn thấy , nhưng lại hy vọng trở về, loại tư tưởng mâu thuẫn này cứ lớn dần dày vò nàng khiến nàng có chút kiềm chế được.

      Tối nay, nàng cảm thấy rất lạnh.

      Lúc Da Luật Ngạn Thác đẩy cửa bước vào, thấy bộ dạng khẽ run rẩy của người nằm kia khóe môi ý cười.

      biết nàng ngủ, lẽ nào là chờ mình trở về sao?

      Trong phòng, hương hoa nhàn nhạt tràn ngập hơi thở của . cũng biết loài hoa mà Y nhi thích tên là gì, nhưng nhìn trắng tinh khiết như vậy có chút chân , giống như con người của nàng, làm cho có chút hoảng hốt.

      Bàn tay to ôn nhu khẽ vuốt ve má nàng, tối nay nàng đẹp đến nỗi khiến động tâm.

      Tần Lạc Y mở mắt, khẽ ngồi dậy, thân thể mềm mại đối diện với thân thể to lớn của Da Luật Ngạn Thác.

      “Ngươi trở về!” nàng cố gắng đè xuống loại cảm xúc khó tả trong lòng, nhàn nhạt .

      Da Luật Ngạn Thác giơ tay, cầm lấy tay nàng đặt bên môi khẽ hôn: “Khiến nàng tỉnh giấc?”

      có …” Tần Lạc Y vừa nghĩ đằng trả lời nẻo, lại vừa ngăn lại động tác của .

      “Để ta!” Nàng giọng .

      Da Luật Ngạn Thác khẽ cong môi, ngồi đàng hoàng trước giường, tùy ý để Tần Lạc Y tháo thắt lưng của mình.

      Ngón tay thon dài khẽ nâng cằm nàng lên, bắt nàng phải nhìn mình.

      “Vì sao tối nay nàng lại nghe lời như vậy?”

      Giọng trầm thấp khiến cho người khác cảm thấy áp lực vô cùng.

      Trong lòng Tần Lạc Y khẽ run lên, vội vàng mở miệng : “Lẽ nào… lẽ nào ngươi vui sao?”

      “Thích, ta đương nhiên là thích!” Da Luật Ngạn Thác cười vui vẻ, lập tức kéo Tần Lạc Y vào trong lòng.

      Bàn tay lớn của đột nhiên xiết chặt hông nàng, hơi thở nam tính nóng bỏng tràn ngập tai nàng.

      “Nhưng như vậy là nàng đùa với lửa đó, biết ?”

      Dục vọng nguy hiểm dày đặc cần cũng biết.

      Nam nhân ôn nhu cũng mặt nguy hiểm, mà bản thân Da Luật Ngạn Thác lại có thói quen thích chinh phục của vương giả.

      Tần Lạc Y khẩn trương đẩy ra, ai ngờ lại bị ôm chặt hơn.

      nên như vậy, ngươi ép buộc ta.” Dưới tình thế cấp bách, Tần Lạc Y vội .

      Gương mặt tuấn tràn ngập cưng chiều của Da Luật Ngạn Thác ngày cần tới gần nàng.

      Đôi mắt đen thâm thúy lộ vẻ nguy hiểm mập mờ…

      Đột nhiên nét mặt tươi vui lại tràn ngập thương tiếc, nâng cổ tay nàng đến bên môi rồi hôn lên, ngay sau đó ôm thân thể kiều của nàng vào lòng.

      Trong lòng Tần Lạc Y kinh hoàng vô cùng, nàng theo bản năng muốn rút tay trở về nhưng tâm lại tự chủ mà bắt đầu làm trái lại, nàng đột nhiên lại mong muốn được cưng chiều hơn nữa…

      Nghĩ đến điều này, trong đầu Tần Lạc Y vang lên hồi chuông cảnh báo. Nàng làm cái gì vậy? Thời gian còn nhiều!

      Lập tức, nàng nhìn vẻ mặt thâm tình của Da Luật Ngạn Thác, giọng kêu : “Thác…”

      “Ừ?” Da Luật Ngạn Thác hưởng thụ thân thể mềm mại trong ngực, thỏa mãn lên tiếng.

      Tần Lạc Y dịu dàng chạm lên gương mặt cương nghị của Da Luật Ngạn Thác, bên môi khẽ nở nụ cười:

      “Mấy ngày gần đây, ngươi bận rộn công việc, thân thể chắc là rất mệt mỏi. Để ta giúp ngươi xoa bóp chút, như vậy ngươi có thể ngủ ngon hơn.”

      Giọng dịu dàng như nước chậm rãi tiến vào sâu trong lòng của Da Luật Ngạn Thác.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 8 ♥
      Chương 4.2: Buổi tối quan trọng
      Editor: Thiên Chân Vô Tà
      Beta: Mạc Y Phi

      Ngón tay thon dài của Tần Lạc Y mang theo sức lực nhàng, ôn nhu dừng ở huyệt đạo sau đầu của Da Luật Ngạn Thác, lực đạo vừa phải, khiến tâm tình của vô cùng thư thái.

      Da Luật Ngạn Thác nhắm mắt lại , tham lam hưởng thụ hương thơm từ ống tay áo Tần Lạc Y tỏa ra, phát mình bị mùi hương này hấp dẫn. Tần Lạc Y – nữ tử này giống như mê dược khiến bị mê hoặc.

      “Ở đây có đau ?” Tần Lạc Y ấn vào huyệt đạo, nhàng . Thanh tựa như nước suối chảy vào sâu trong lòng Da Luật Ngạn Thác.

      ” Da Luật Ngạn Thác dịu dàng .

      Tần Lạc Y mỉm cười.

      “Hai mạch nhâm đốc của ngươi được đả thông. Huyệt đạo thông máu cũng lưu thông nhanh hơn, như vậy thân thể cũng rất khỏe mạnh.”

      Da Luật Ngạn Thác khẽ cười : “Ý của Y nhi ta sống rất thọ?”

      Tâm Tần Lạc Y run lên, may mắn là Da Luật Ngạn Thác nhắm mắt lại nên nhìn thấy được biểu tình của nàng lúc này.

      “Chỉ cần ngươi cố gắng tu thân dưỡng tính được trường thọ” nàng cúi đầu .

      Da Luật Ngạn Thác đột nhiên bắt lấy tay của Tần Lạc Y ở sau đầu, sau đó mở mắt, xoay người nhìn nàng.

      “Ngươi … ngươi làm gì vậy?” Tần Lạc Y cả kinh, nàng khiếp sợ hỏi, phải phát ra điều gì chứ?

      Thân thể to lớn lấn đến gần nàng, nụ cười bên môi như có như , trong đôi mắt thâm thúy càng ngày càng u ám.

      “Y nhi, nàng có nguyện ý cả đời ở bên cạnh ta ?” Câu hỏi dịu dàng như thế khiến cho Tần Lạc Y rung động vô cùng.

      “Cả đời?” nàng thào hỏi ngược lại, trong lòng cho tới bây giờ vẫn chưa chuẩn bị để đối mặt với vấn đề này, vậy mà hôm nay thoáng cái phải đối mặt, nàng lại biết phải làm như thế nào.

      “Đúng, chỉ cả đời này mà còn kiếp sau nữa, ta muốn Tần Lạc Y nàng đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh ta.” Da Luật Ngạn Thác nắm chặt bàn tay bé của nàng, dịu dàng hôn lên.

      Đôi mắt tràn ngập thâm tình khiến tim Tần Lạc Y như ngừng đập.

      Nàng ngây ngẩn cả người, đôi môi hồng nhuận cũng vì tâm tình mãnh liệt mà run rẩy nhếch lên, nàng nhúc nhích nhìn Da Luật Ngạn Thác, từ trong đôi mắt sâu thẳm của nàng có thể thấy được bóng dáng của mình.

      Da Luật Ngạn Thác mím môi, bên môi khẽ nở nụ cười cưng chiều, bàn tay to nâng khuôn mặt nhắn kinh ngạc của nàng lên, đôi môi nóng bỏng áp lên môi Tần Lạc Y.

      Môi nàng chính là mỹ vị khiến lưu luyến, muốn rời, cả đời bao giờ muốn buông ra.

      Những lời này của mình biết có hù dọa nàng ? đối với nàng là thuận theo theo tự nhiên. Nếu đổi lại là nữ nhân khác, nhất định có tính kiên nhẫn chờ đợi như vậy.

      Gần đây luôn thích chinh phục và xâm lược, thế nhưng Tần Lạc Y lại khiến phải sinh ra khát vọng về tình cảm. sợ mình điên cuồng hù sợ nàng. sợ mình cường ngạng khiến nàng bị thương. Đó là lý do vì sao cẩn thận dè dặt như thế.

      Khóe môi Tần Lạc Y khẽ giật giật. Đôi môi bị Da Luật Ngạn Thác kịch liệt quyến luyến, trấn an. Tần Lạc Y giơ tay lên đầu, tùy ý để ôm vào ngực.

      Tim mình sao lại đập mạnh mẽ như vậy? Tại sao lại có chút đau đớn? Vì sao lúc này lại tham luyến hơi thở của ?

      Nụ hôn này mang theo hơi thở điên cuồng và dũng mãnh nhưng lại khiến cho nàng cảm thấy an toàn.

      Màn đêm bắt đầu dày đặc, lúc này gần tới canh hai. Tần Lạc Y thức dậy, nhàng đem bàn tay Da Luật Ngạn Thác ôm chặt mình nhấc ra.

      Bây giờ tới lúc hành động, nếu Tang đại ca bọn họ nhất định gặp nguy hiểm.

      Nàng nhàng bước xuống giường, lấy ra ngân châm sớm chuẩn bị, dưới ánh nến, ngân châm phát ra ánh sáng lạnh lùng.

      Tần Lạc Y tới bên cạnh Da Luật Ngạn Thác giọng gọi: “Thác, Thác!”

      Da Luật Ngạn Thác hề lên tiếng trả lời, hai mắt nhắm chặt cho thấy ngủ say. Lúc nãy xoa bóp cho nàng ấn vào huyệt đạo để khiến ngủ say.

      Tay cầm ngân châm giơ lên, nhưng đồng thời cũng run rẩy ngừng.

      Chỉ cần châm, chỉ châm thôi, nhất định kết thúc tính mạng của , kết thúc tính mạng của nam tử cướp nụ hôn đầu tiên của nàng, kết thúc kẻ cuồng vọng nhốt cha nuôi uy hiếp tính mạng người, kết thúc sinh mệnh của nam nhân đối xử cực kỳ ôn nhu với nàng…

      Nàng cau mày, đôi mắt đẹp lẳng lặng nhìn nam nhân trước mặt, nhìn ngũ quan cương nghị của , bàn tay nhàng chạm vào khuôn mặt. Đây là lần cuối cùng nàng nhìn khuôn mặt họa thủy này.

      Nếu như có thù nước hận nhà, nếu như phải là Đông Lâm Vương Da Luật Ngạn Thác của nước Khiết Đan, nếu như nàng phải Tần Lạc Y của nước Bột Hải bọn họ cũng phải khổ cực như bây giờ, mà nàng có lẽ nam tử này?

      Tần Lạc Y cười khổ, tại thời điểm này, cuối cùng nàng thừa nhận lòng của mình. Đúng vậy, trái tim của nàng sớm bị nam nhân này bắt được, phải sao?

      Ngón tay run rẩy đè lại huyệt đạo của , Tần Lạc Y cố nén nước mắt rơi xuống.

      “Thác, xin lỗi… Vì cha nuôi, ta chỉ có thể làm như vậy… Kiếp sau, kiếp sau chỉ mong ta và chàng có hận thù!”

      Tần Lạc Y cảm thấy mình sắp hít thở thông, nàng tìm thấy tử huyệt của Da Luật Ngạn Thác, ngón tay nhàng ấn lên, lúc này nàng còn có thể cảm nhận được mạch đập vững vàng của , tựa như thể uy mãnh và cường tráng của chủ nhân nó.

      Ngón tay dần dần thay đổi phương hướng. Thác, chúng ta có khả năng ở cùng chỗ với nhau, ta và chàng vĩnh viễn là người của hai thế giới, chẳng qua là ngẫu nhiên quen biết nhau. Tất cả đều qua rồi, bụi trở về với bụi, đất về với đất. Người người ở lại, mọi thứ đều là trời định, thể thay đổi được gì nữa.

      Trong chốc lát, ngân châm rơi xuống, nàng chủ động cúi người hôn lên môi của Da Luật Ngạn Thác, cuối cùng cũng cảm nhận hương vị quen thuộc này, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống mặt Da Luật Ngạn Thác…

      Tâm như vỡ ra… đau đớn vô cùng!

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 8 ♥
      Chương 5: Nội Kinh Tán
      Editor: Đường Thiên
      Beta: Mạc Y Phi

      Trướng vọng ngân hà xuy ngọc sanh, lâu hàn viện lãnh tiếp bình minh.

      Trọng khâm u mộng tha niên đoạn, biệt thụ ky thư tạc dạ kinh.

      Nguyệt tạ cố hương nhân vũ phát, phong liêm tàn chúc cách sương thanh.

      Bất tu lãng tác câu sơn ý, tương sắt tần tiêu tự hữu tình

      (Phần thơ xin phép được giữ nguyên convert)

      Trong nháy mắt, khi ngân châm trong tay Tần Lạc Y hạ xuống, nàng cũng biết tất cả mọi thứ kết thúc rồi.

      Lòng của nàng tựa như chết…

      Mãi đến khi tiếng “Bang” báo hiệu canh hai đến vang lên Tần Lạc Y mới thoáng bừng tỉnh. Tất cả đều kết thúc, muốn làm nhưng cũng làm, tại nàng còn đường lui nào nữa, chỉ có thể chấp nhận tiến về phía trước!

      Nàng đứng dậy, cố gắng ghi tạc dung nhan của Da Luật Ngạn Thác sâu vào trong đầu mình, ép buộc chính bản thân mình hạ quyết tâm rồi ra ngoài…

      cơn gió từ từ thổi những ánh nến chập chờn xung quanh phòng, ánh sáng đong đưa lay lắc chiếu rọi những đường nét tuấn của Da Luật Ngạn Thác, đáng tiếc hai mắt khép lại, giấu đáy mắt hoàn mỹ…

      Tần Lạc Y cố nén đau buồn trong lòng mà chạy về phía Tỏa Diệp Hiên.

      Lúc này Đông Lâm Vương phủ cực kỳ yên tĩnh, tựa như tất cả đều chìm trong giấc ngủ, nhưng nàng vẫn dám lơ là cảnh giác, bởi vì nàng biết dưới vương phủ canh phòng rất nghiêm ngặt, thị vệ tuần tra đều xốc lại toàn bộ tinh thần.

      “Răng rắc” – thanh đột ngột từ lòng bàn chân Tần Lạc Y truyền đến.

      Có lẽ do khẩn trương quá mức nên nàng biết bản thân mình dẫm lên cái gì, còn chưa kịp nhìn có giọng vang lên:

      “Ai đó?”

      người thị vệ quát lớn, ngay sau đó cùng người thị vệ khác cẩn thận về phía Tần Lạc Y.

      Trong lòng Tần Lạc Y kinh hãi thôi, khi nàng cho rằng mình nhất định bị phát chỉ nghe thấy hai tiếng “rầm rầm”, hai người thị vệ còn chưa kịp kêu lên lần lượt ngã xuống.

      Nàng kinh sợ hít sâu vào rồi liên tục lùi về phía sau, nhưng thoáng cái đụng vào lồng ngực ấm áp.

      Tần Lạc Y quay đầu lại, sợ tới mức còn chưa kịp kêu ra tiếng bàn tay to bịt kín miệng của nàng.

      “Y nhi, phải sợ, là ta, Tang đại ca!” giọng trầm thấp của Tang Trọng Dương nhàng vang lên.

      “Tang đại ca…”

      Cuối cùng Tần Lạc Y cũng nhìn thấy người phía sau mình, sợ hãi trong lòng khẽ buông xuống, ngay lập tức nàng lại thấy được mấy người có thân hình vạm vỡ đứng sau Tang Trọng Dương

      “Bọn họ đều là người trợ giúp chúng ta cứu cha, yên tâm !” Tang Trọng Dương giải thích với phía Tần Lạc Y.

      Tần Lạc Y cảm kích nhìn bọn họ, khẽ mỉm cười, sau đó tiếp:

      “Tang đại ca, chúng ta mau nhanh chóng đến Tỏa Diệp Hiên, muội dẫn đường!”

      Đoàn người giống như cá giữa biển sâu, sa vào màng đêm tối như mực.

      Tỏa Diệp Hiên vẫn tĩnh lặng như vậy, giống như màng đến việc đời, cây Tùng Bách ở hai bên xanh biếc như phân chia thành hai đội thị vệ canh giữ.

      “Da Luật cẩu tặc quả nhiên cho người canh gác nơi này rất chặt chẽ” Đôi mắt u tối của Tang Trọng Dương lên vẻ lo lắng.

      “Chúng ta từ phía sau đồng thời tập kích!” Vài đại hán bàn bạc sôi nổi.

      được, người của chúng ta quá ít, nếu làm vậy nhất định khiến bọn chúng chú ý, chỉ sợ lại dẫn các thị vệ khác đến đây!” Tang Trọng Dương nhíu mày .

      Tần Lạc Y trầm tư, ngay sau đó nàng ngẩng đầu lên, nhìn Tang Trọng Dương : “Muội có biện pháp!”

      Trong mắt Tang Trọng Dương lộ ra chút nghi hoặc, khi thấy Tần Lạc Y móc từ trong áo ra gói bột phấn tinh tế nhịn được liền hỏi: “Y nhi, đây là cái gì?”

      “Đây là nội kinh tán, sau khi rắc nó vào trong khí người hít phải nó lập tức sinh ra phản ứng, khiến tứ chi nhũn ra, đến lúc đó các huynh tùy ý hành , phòng ngừa vạn nhất, các huynh trước tiên hãy ăn giải dược nội kinh tán !”

      Tần Lạc Y vừa , vừa đem ít giải dược đưa cho bọn .

      “Lạc Y, rất nguy hiểm, muội thể !”

      Tang Trọng Dương kéo Tần Lạc Y lại, trong mắt nồng đậm quan tâm thắm thiết.

      Tần Lạc Y mỉm cười:

      “Yên tâm , bọn họ tổn thương muội, bởi vì muội có mang theo mệnh phù!”

      Tang Trọng Dương cố nén đau thương, khẽ vươn tay ôm nàng vào trong ngực, giọng trầm thấp tràn đầy khẩn trương: “Nhất định phải cẩn thận.”

      Tần Lạc Y ở trong ngực Tang Trọng Dương ngoan ngoãn gật đầu, nhưng lòng lại chấn động vô cùng.

      Nàng cố gắng tìm kiếm cảm giác quen thuộc trong ngực Tang Trọng Dương, nhưng lại kinh hoàng phát chính bản thân mình lại muốn cảm nhận quen thuộc và ấm áp của nam tử nằm trong Tẩm cư kia.

      Từ tim truyền đến trận đau đớn khiến toàn thân Tần Lạc Y nhức nhối vô cùng, … nàng cần phải điều chỉnh lại hô hấp của mình.

      “Y nhi? Làm sao vậy?” Tan Trọng Dương cẩn thận phát ra vẻ khác thường mặt Tần Lạc Y.

      , có gì, muội đây !” Tần Lạc Y vội vàng .

      “Cẩn thận!” Tang Trọng Dương lại dặn dò lần nữa.

      Tần Lạc Y gật đầu, sau đó nhìn về phía bọn thị vệ cách đó xa, khẽ thở dài rồi chầm chậm tới.

      Gió lay động đem góc váy Tần Lạc Y nhàng tung bay, trong bóng đêm, bóng dáng của nàng dần dần lộ ra.

      “Ai đó?”

      Bọn thị vệ vốn được huấn luyện nghiêm chỉnh nên ngửi ra mùi vị bình thường trong khí

      Khi bọn thấy nữ tử từ trong bóng đêm dày đặc bước ra, mang theo dung mạo giống người phàm tới trước mặt bọn họ tất cả đều bị khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế của nàng làm cho ngây người.

      Trong bóng đêm còn có sương mù nhàn nhạt bao quanh, nữ tử này tựa như đạp sương mà đến khiến người ta phải giật mình.

      “Tần nương…”

      Khi bọn thị vệ thấy dung mạo của nữ tử đều cả kinh, bọn họ ngờ, muộn như vậy mà nữ nhân của Vương thượng lại đến chỗ này.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 8 ♥
      Chương 6: Thành thân hay ?
      Editor: Đường Thiên
      Beta: Mạc Y Phi

      Mệnh phù ở giữa thắt lưng “leng keng” chiếu sáng, làm vẻ ôn nhu của nàng càng thêm nổi bật chói mắt.

      “Thỉnh an, Tần nương!” Bọn thị vệ đều tháo binh khí xuống, quỳ mặt đất, tuy rằng bọn họ ràng lắm vì sao nữ tử này đêm khuya lại đến Tỏa Diệp Hiên, thế nhưng bọn họ vẫn dám tùy tiện đắc tội với nàng.

      Tần Lạc Y khẽ gật đầu, lập tức thừa dịp bọn họ đều cúi đầu, ống tay áo nhàng vung lên, động tác mềm mại, tao nhã mà để lại chút dấu vết nào.

      “Các ngươi đúng lên !” Nàng nhàn nhạt , nhưng trong lòng lại bồn chồn bất ổn, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng làm chuyện như vậy.

      “Dạ” Bọn thị vệ tuân lệnh, đều vội vàng đứng dậy.

      “A…” thị người thị vệ đột nhiên ngã xuống, thân thể có chút sức lực nào, ngay sau đó người thứ hai, người thứ ba, bọn thị vệ liên tiếp xụi lơ mặt đất.

      Sóng mắt Tần Lạc Y dao động, nàng vẫn nhúc nhích đứng đó, lẳng lặng mà nhìn đám thị vệ liên tục ngã xuống đất.

      “Tần nương, người…” Bọn thị vệ đều cảm thấy kinh sợ, bọn còn muốn cái gì đó nhưng bị những bóng đen đánh cho ngất xỉu.

      “Nhân cơ hội này hãy giải quyết bọn họ, đến lúc đó, ít được bao nhiêu binh lính Khiết Đan chúng ta cũng bớt nguy hiểm!” đại hán lên tiếng, lập tức giơ kiếm lên.

      được …Chúng ta làm như vậy so với bọn đao phủ giết người vô tội có khác gì nhau?” Tần Lạc Y vội vàng lên tiếng ngăn cản.

      Nàng vô thức muốn bảo vệ tính mạng của những người này.

      Tang Trọng Dương dường suy nghĩ, khẽ nhìn Tần Lạc Y.

      “Nhưng mà…” Đại hán còn muốn cái gì đó nhưng bị Tang Trọng Dương cắt ngang.

      “Quên ! Cứu người quan trọng hơn, chúng ta nên kéo dài thời gian nữa!” xong, dùng ánh mắt mang ý vị sâu xa nhìn Tần Lạc Y đứng ở phía sau, dẫn đầu vào trong.

      Khi Tang Trọng Dương xông vào bên trong phòng, cuối cùng cũng nhìn thấy được Tang Tấn

      “Cha…” vừa ngạc nhiên vừa vui mừng mà thấp giọng kêu lên.

      Cơ thể Tang Tấn bỗng nhiên run lên, vội vàng nhìn về nơi phát ra tiếng : “Trọng Dương, là con!”

      “Cha nuôi, còn có con!” Tần Lạc Y cũng vội vàng lên phía trước, giọng có chút nghẹn ngào.

      “Y nhi… Tốt, tốt quá, cha cuối cùng lại được nhìn thấy hai con!” Tay Tang Tấn run run, tâm tình kích động .

      “Cha, thời gian còn nhiều, chúng ta phải nhanh rời khỏi chỗ này” Trong giọng dịu dàng của Tang Trọng Dương lộ ra vẻ quyết đoán và giàu kinh nghiệm.

      Bởi vì Tang Trọng Dương dò xét cẩn thận các đường trong vương phủ, do đó đoàn người rất dễ dàng né tránh thị vệ tuần tra, lặng lẽ ra khỏi Đông Lâm Vương phủ rồi ngồi xe ngựa rời xa kinh đô.

      gã đại hán ở phía trước điều khiển xe ngựa, mấy vị đại hán khác bám sát theo sau, Tang Tấn và Tang Trọng Dương, còn có Tần Lạc Y ngồi trong xe ngựa.

      “Cha nuôi…Thân thể người thế nào rồi? Y nhi rất lo lắng cho người, đáng tiếc vẫn có cơ hội thấy người!” Tần Lạc Y cố kìm nén nước mắt xúc động, nhìn Tang Tấn .

      “Nha đầu ngốc, thân thể cha nuôi bây giờ phải rất khỏe mạnh sao? Xem ra Da Luật Ngạn Thác cũng là muốn lấy được bản đồ, cho nên muốn ta chết nhanh như vậy!”

      Da Luật Ngạn Thác! Khi Tần Lạc Y lại nghe thấy cái tên này đột nhiên ánh mắt tối sầm lại, tim lại bắt đầu đau nhức thôi.

      Tang Trọng Dương thu hết vẻ mặt thâm tình của Tần Lạc Y vào trong, tâm cũng đột nhiên hoảng sợ, loại cảm giác bất an như những gợn sóng lăn tăn dần dần lan rộng, ngay sau đó, giấu châm biếm trong mắt, vươn cánh tay nhàng ôm Tần Lạc Y vào trong ngực, ôn nhu :

      “Lần này may mà nhờ có Y nhi, nếu phải muội tìm cách đối phó Da Luật Ngạn Thác, ngày hôm nay chúng ta cũng có khả năng cứu cha dễ dàng như vậy. Huynh nghĩ sáng mai mọi người dưới vương phủ bận bịu xử lý tang của Da Luật Ngạn Thác, căn bản là rảnh bận tâm đến chúng ta!”

      Tang Tấn nghe thấy thế, đôi mắt tinh xảo lộ ra chút nghi ngờ, hỏi Tần Lạc Y: “Y nhi, con thực giết Da Luật Ngạn Thác?”

      Tay Tần Lạc Y run lên, sắc mặt cũng trở nên có chút tái nhợt, nàng cụp ánh mắt, tận lực che giấu đau đớn trong lòng, nhàn nhạt : “Sau khi ngửi qua lượng lớn khí “Đông nhan”, Y nhi thừa dịp khi ngủ say, đem ngân châm thấm vào nước của Đàn hương cỏ rồi đâm vào huyệt đạo của

      “Ha ha, tốt!” Sau khi nghe xong, Tang Tấn sang sảng cười to: “Y nhi, con quả nhiên khiến cha nuôi thất vọng!”

      Bàn tay bé của Tần Lạc Y gắt gao đè lấy ngực, phòng ngừa xao động mà sinh ra đau đớn.

      “Y nhi, trong khoảng thời gian này ủy khuất muội rồi!” Tang Trọng Dương nhìn khuôn mặt nhắn tuyệt sắc của Tần Lạc Y, đau lòng , càng thêm siết chặt cánh tay, ôm chặt nàng trong ngực.

      “Tang đại ca…” Tần Lạc Y vô thức muốn né tránh cái ôm của Tang Trọng Dương.

      “Y nhi, muội làm sao vậy?” tia lo lắng và băn khoăn ra trong mắt Tang Trọng Dương, thấp giọng hỏi.

      “A, có gì, Tang đại ca, chúng ta đâu?” Nàng vội vàng sang chuyện khác.

      Tim giống như còn cảm giác, còn nhịp đập, nàng lại nghỉ đến nam tử ngông cuồng, nóng nảy kia.

      Tang Trọng Dương trìu mếm xoa đầu nàng, vừa cười vừa : “Chúng ta chuẩn bị đến Trung Nguyên”

      “Trung Nguyên?” Tần Lạc Y kinh ngạc , vậy chẳng phải cách nơi này rất xa, rất xa sao?

      Tang Tấn nghe xong, gật đầu tán thành : “ là lựa chọn tệ, đúng lúc bên kia cha còn có mấy người bạn thâm giao, chúng ta tới đó có thể lần nữa bắt đầu cuộc sống mới!”

      Hô hấp Tần Lạc Y bắt đầu trở nên có chút khó khăn, bàn tay bé của nàng mạnh mẽ nắm chặt góc áo mình, tim tựa như muốn cắt rời, từng chút từng chút đau đớn…

      Mình thực phải rời khỏi đây ư? Xe ngựa ngừng điên cuồng về phía trước, lòng của nàng lại dần dần rời xa nơi này, dường như bay trở về Đông Lâm Vương phủ.

      “Y nhi, muội suy nghĩ gì vậy? Trở về Trung Nguyên muội vui sao?” Tang Trọng Dương có thể nhìn ra được buồn bã mà nàng cố che giấu , giọng hỏi.

      “Hả? Vui vẻ, đương nhiên vui vẻ rồi, chỉ cần có thể ở cùng cha nuôi và Tang đại ca muội rất hạnh phúc!” Tần Lạc Y ép buộc bản thân mình vứt bỏ tạp niệm trong lòng, nhợt nhạt cười .

      Tang Tấn cười to: ” Tốt lắm, chờ chúng ta tới Trung Nguyên, tất cả mọi việc đều vào đúng quý đạo, Trọng Dương và Y nhi nhanh chóng thành thân ta cũng giải quyết xong cái cọc tâm này rồi!”

      Lòng Tần Lạc Y khẽ run lên.

      Tang Trọng Dương say đắm nhìn gương mặt dịu dàng nhu mì của Tần Lạc Y, cúi xuống bên tai nàng, trầm thấp hỏi: “Y nhi, tới Trung Nguyên rồi chúng ta lập tức thành thân, muội cảm thấy thế nào?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :