1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Liêu Vương Phi - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương11: Đông Lâm Vương mệnh phù


      Editor:Sami



      Beta: MạcY Phi



      “Tỏa DiệpHiên?”



      Tang Trọng Dương hơi nhíu mày, ở bên ngoàinghengóng đượccha bị Da LuậtNgạn Thácnhốt tại phònggiamtrongĐông Lâmvương phủ, sao giờ lại là Tỏa DiệpHiên?



      Tỏa DiệpHiên? Nghe thế nào cũngkhông giống tên nhà lao!



      Tần Lạc Y biết giải thíchnhư thế nào với TangTrọng Dương, nàng chỉ có thể :



      “Ta cũngkhông biết vì sao Da LuậtNgạn Tháclạinhốt cha nuôi trongđó, bây giờ ta chỉ lo lắng cho thân thể củacha nuôi thôi.”



      xong, nàngcắn cắn cánhmôi như hoa, u buồntrongđôi mắt cũng tăng lên ít.



      “Y nhi, muộiyên tâm, ta nhất định cứu cả hai người ra!”



      Tang Trọng Dương nhìn Tần Lạc Y, tình cảm tronglòng khócó thể thành lời.



      Tần Lạc Y đột nhiên ngẩng đầu, trongđôi mắt thoángqua sợ hãi, nàng nắm chặt cánhtay TangTrọng Dương:



      “Nếu như đêm nay huynh mạo hiểmhànhđộngthì rấtnguyhiểm, đám thị vệ ở ngoài kia hiển nhiên biếtcó thíchkhách trongphủ, vậy nên huynh màmang theo chúngta thể chạythoátđược!”



      biết tại sao, khi Tần Lạc Y ngheTangTrọng Dươngnói muốn mang mình ra khỏi đây tronglòng lại cóchút mất mát cùngkhông nỡ, thế nhưng,nànglại muốncha nuôi phải ở lại nơi đó, cũngkhông muốn để

      Tangđại ca phải rơi vào nguyhiểm. Nhấtthời,nội tâm củanàngtràn ngập mâu thuẫn.



      “Y nhi, ta biết muộivà cha đều lo lắng thay cho ta,muộichắcchắnsẽ oán trách ta vì sao biến mất lâu như vậyđúngkhông? Thậtra ngàymà Da Luật NgạnTháccôngthành, chađã lệnh cho ta bí mật hộ tống báchtính trong thành rakhỏi thành, bởi vì cha sợ khiến cho nhiều ngườihoài nghi,ta chỉ có thể tiến hànhhộ tống từngnhóm, cho nênkhi ta hoànthành nhiệm vụ này mới phát ra muộivàcha đều bị bắt về Đông LâmVương phủ.”



      Đôi mắt Tần Lạc Y trừnglớn, hóa ra Tangđại ca biến mấttrongthời gian này là vì hộ tống báchtính trongthành.



      “Những báchtính ấy giờ có khỏekhông? “



      Tần Lạc Y yên lòng mà hỏi thăm.



      Tang Trọng Dương gật đầu



      “Yên tâm , phầnlớn bọn họ lẫn vào khu vực củaTrung Nguyên, quen dần với tập tục sinh hoạt của ngườiHán!”



      Tần Lạc Y nghexong, tảng đá tronglòng cũngbiến mất.



      ”Vậy nên Y nhi, muộiyên tâm , trải qua hai lần thămhoa, ta sắp xếp tốt bướcđầu! Ta kết giao với sốdũngsĩ, nghĩa sĩ. Đến lúc đó, bọn họ phối hợp với ta,nội ứng ngoại hợp,cùngnhaucứu muộivà cha nuôi ra ngoài!”



      Bàn tay của TangTrọng Dương nắm lấy vai Tần Lạc Y, tràn đầy tự tin .



      Tần Lạc Y cũngkhông hoàntoàn yên lòng,lúc nàngngheTangTrọng Dương như vậy càngcả kinh:



      “Hóa ra lần đó người dò xét vương phủ chính là Tangđại ca?”



      Tang Trọng Dương gật đầu.



      “Muốncứu hai người ra ta nhất định phải mau chóngquenthuộc địa hình vương phủ”



      Ánh mắt Tần Lạc Y tối sầm lại, thoáng nghĩ tới vẻ mặtngàyđó của Da Luật Ngạn Thác, nàngcảm thấy có chút bấtan :



      “Ta có chút sợ…”



      “Y nhi, xảy ra chuyện gì?”



      Tang Trọng Dương thấy vẻ mặt Tần Lạc Y là lạ.



      Đôi mắt Tần Lạc Y lên lo lắng:



      “Ta sợ Da LuậtNgạn Thácđã nhậnra điều gì đó khácthường.”



      “Vì sao lại như vậy?“



      Tang Trọng Dương cau mày hỏi.



      Tần Lạc Y gì, chỉ từ thắt lưnglấy ra mộtmón đồ, mở lòng bàn tay ra.



      Đó là khối ngọcbội phát ra ánh sánglạnh như ánh trăng.



      “Ngọc bội này là thứ mà huynh cẩn thận làmrơi khi lần đầu tiên thâm nhậpvào Vương phủ để thămdò, DaLuậtNgạn Thácđã phát ra nó, cho nên ta sợ đãnhậnra.”



      Tần Lạc Y lo lắng cũngkhông có lý do, dù saotrướcđây nàngcũngđeo khối ngọcgiống hệt như vậy.



      Tang Trọng Dương hiển nhiên cũngnghĩ tới điểmnày,ngaylập tức, nhìn vạt áo của Tần Lạc Y.



      Rồi đột nhiên, sắc mặt vốn ôn nhu liền trở nên cực kìdị thường khó coi, ánh mắt luôn ôn hòa cũngtrở nên lạnhlùng.



      “Y nhi, muộiđeo cái gì bên hôngvậy?”



      Thanh trầmthấp,tronggiọng như chứasự tức giận.



      Thân thể mảnh khảnh của Tần Lạc Y có chút run lên,nànghạ mắt, lông mi dài che khuất những gợn songtrongmắt, ngóntay cũngvô thức mà nắm chặt lại.



      Tần Lạc Y trướckia mà quenluôn tao nhã lịch sựhình như thay đổi rồi, TangTrọng Dương bình tĩnh tiến lêntừngbước, Tần Lạc Y còn chưakịp phản ứng bị bàntay của nắm lấy vật bên hôngnàng.



      Ánh vàngrực rỡ của mệnh phù kiêng nể gìkhoekhoang quyền lựccùng tôn quý của nó.



      Đông LâmVương mệnh phù!



      Ngón tay Tay TangTrọng Dương bỗngnhiên thu về,hunghăngmà rất nhanh nắm lại thành nắm đấm,từ đôi mắt ẩnnhẫncủa khó nhậnra lúc này tronglòng có baonhiêu căm phẫn.



      “Tang đại ca, huynh đừnghiểu lầm, ta…”



      Tần Lạc Y nhìn thấy thần sắc đau lòng của TangTrọngDương mà trong lòngcũngđau theo,nànggiữ chặt cánhtay hắnnhưng lại biết phải gì.



      “Ngọc bội của muộiđâu?Vì sao lại tặng mệnh phù củamìnhcho muội?”



      Tang Trọng Dương để ý đến thê lươngcủa Tần Lạc Y, hùnghổ hỏi nàng.



      Giờ phút này, tâm tựa như bị người ta tàn nhẫnđánhmạnh vào, mệnh phùbên hôngTần Lạc Y làm rất khóchịu,thậmchí là có chút tức giận.



      “Ngọc bội của ta …bị nát…” Giọng của Tần Lạc Ycàngngàycàng , khuôn mặt nhắncũngcúi thấp tới mứckhông thể thấp hơn nữa.



      Lúc này nàngtựa như đứa trẻ phạm lỗi, vẻ mặtkhẩntrương, khuônmặt nhắnxinh đẹp cũnglà bộđiềmđạm đángyêu.



      Tang Trọng Dương ngẩnra.



      Tần Lạc Y lập tức ngẩng đầu, đôi mắt lóng lánh nướcmắt, nàngsốt ruột giải thíchvới TangTrọng Dương: “Tang đạica, huynh đừngtráchY nhi, Y nhi cũng muốn đeomệnh phù này!”



      Xong rồi! Tangđại ca nhất định hiểu lầm mìnhlà loại nữnhânthèm muốn hư vinh.



      Ánh mắt TangTrọng Dương căngthẳng, ôm Tần LạcY vào tronglòng, bàn tay khẽ vuốt mái tóc mềmmượtnhư tơ củanàng, hỏi, khônghỏi nữa, từ đến lớn, chỉcần đôi mắt dễ thương của Tần Lạc Y nhiễm tầng sươngmù là lòng của đau như muốn vỡ vụn ra rồi.



      “Được rồi,Ynhi, vừa rồi là Tangđại ca quá dữ tợn rồi, thậtra muộicó mệnh phù này, đối với muội, với ta và chacũnglà chuyện tốt!”



      Tang Trọng Dương đau lòng,ngóntay thon dài khẽ lau đinướcmắt mặt Tần Lạc Y.



      Tần Lạc Y nhíu mày,im lặng gì, nàngkinhngạc, ánh mắt nhìn thẳngvào đôi mắt sángngờinhư sao củaTangTrọng Dương.



      HẾT QUYỂN 7

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 8 ♥
      Chương 1.1: Điều kiện sau khi thắng ván cờ
      Editor: Gió Biển
      Beta: Mạc Y Phi

      Ào ào sương thổi ngói, màn xanh khẽ lộ.

      Đích tôn xinh đẹp thanh tú, mãn đình sắc thu chiều tối, mắt thấy hoa cúc nở, Trọng Dương rơi lệ như ngọc trai.

      Sinh ra vốn chìm trong tan nát.Chim loan lộ cách xa cõi trần

      Nắng sớm, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây mỏng, chiếu vào sân ở Đông Lâm Vương phủ, mặt đất ngập tràn màu vàng của ánh nắng.

      Dường như thiếu phần cảm giác lành lạnh, có lẽ, giá lạnh dần trôi , mùa xuân ấm áp nhàng đến gần, đối với thời tiết là vậy, vậy lòng người sao?

      Vài bông tuyết trắng thấm đầy hương hoa thoang thoảng từ trong giỏ hoa của Tần Lạc Y bay đến, khẽ vây lấy bộ y phục làm bằng gấm của nàng, nàng kích động bước , đôi mắt xanh khẽ lưu chuyển, lại giống như là vì trần gian mà thay đổi bản chất

      Nàng vừa mới vào phòng khách, còn chưa kịp ngẩng đầu…

      “Tần nương”

      thanh dễ nghe của nam tử ở phía trước Tần Lạc Y truyền đến.

      Trong lòng Tần Lạc Y khẽ kinh ngạc, nàng chậm rãi tới, đôi mắt lạnh như băng vừa nhìn thấy người ở sau lưng mình dần lộ ra chút dịu dàng.

      “Bạch công tử!” Giọng của Tần Lạc Y mang theo vài phần thướt tha, nàng hơi khom người.

      Mái tóc dài như thác nước khẽ rủ xuống trước ngực nàng, càng khiến Tần Lạc Y trông giống tiên nữ.

      Bạch Tiêu Nhiên (Da Luật Bội) nhất thời bị dung nhan xinh đẹp trước mắt hấp dẫn, ánh mắt nhìn như muốn chiếm đoạt Tần Lạc Y.

      Chỉ thấy mái tóc đen của được buộc bằng sợi dây lụa màu trắng, thân áo trắng như tuyết. Bên hông có buộc dải lụa trắng, bên khối Dương Chi Bạch Ngọc, khoác lên mình chiếc áo Yên La mỏng.

      Tóc mai dài đến lông mày, hai mắt dài và , ôn hòa vô cùng. Sống mũi thanh tú, làn da trắng, hai bên lông mày tuấn tú có thêm vài phần khí khái hào hùng, thân hình thon dài bờ vai vững chắc, đẹp đến thể tưởng tượng được.

      giật mình làm cho Tần Lạc Y có chút hiểu, nhưng nàng có chút quen với ánh mắt của Bạch Tiêu Nhiên. Sau khi rời mắt , nàng liền thấy trước mặt có đặt bàn cờ.

      ra lần này Bạch công tử đến đây là muốn chơi cờ với Đông Lâm Vương, người sắp trở lại phủ rồi, phiền công tử chờ lúc.”

      Nàng nhàng , mặt lên nụ cười dịu dàng ôn nhu. Sau đó liền cúi thấp người, bàn tay nhắn khẽ lướt qua mấy đóa hoa trong rổ rồi định quay trở về phòng. Lần thứ nhất nhìn thấy Bạch công tử, nàng có chút e ngại ánh mắt của .

      “À, , tại hạ đến tìm Tần nương” Bạch Tiêu Nhiên lập tức phục hồi tinh thần, tiến lên vài bước, bàn tay lớn nắm lấy đôi tay mềm của Tần Lạc Y.

      “Hả?” Tần Lạc Y nhướn mày, đôi mắt thoáng lên vẻ kinh ngạc, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên, ràng nàng bị động tác đường đột của dọa sợ rồi.

      Bạch Tiêu Nhiên biết động tác này khiến mỹ nhân u cốc kinh hãi, nhưng muốn buông tay ra, đầu ngón tay truyền đến chút lạnh giá khiến cho mất hồn mất vía.

      “Lần này ta tới tìm nương là để chơi cờ”

      Khóe môi khẽ nhếch, đợi Tần Lạc Y phản ứng kéo nàng đến trước bàn cờ.

      Tần Lạc Y vô cùng kinh ngạc, đôi mày lên vẻ khó hiểu, nàng vội vàng giải thích:

      được, kì nghệ của ta sao có thể so sánh được với công tử, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến nhã hứng của công tử”

      Bạch Tiêu Nhiên đưa khuôn mặt tuấn tú của mình tới gần Tần Lạc Y, gần đến mức có thể ngửi thấy hương thơm lành lạnh người nàng.

      “Công tử…” Tần Lạc Y bị hơi thở xa lạ của nam tử này làm cho hoảng sợ, nàng buông tay, giỏ hoa tay cũng rơi xuống.

      Giỏ hoa còn chưa kịp chạm đất bàn tay vươn ra vững vàng đỡ được, trong phút chốc mùi thơm ngào ngạt của những đóa hoa dính đầy ống tay áo.

      “Ta làm Tần nương sợ sao? Hay là do trong lòng nương giật mình?”

      Bạch Tiêu Nhiên cười vang, phảng phất như hoa đào đua nhau nở rộ, hai má lúm đồng tiền gò má, đem giỏ hoa trong tay đưa cho Tần Lạc Y.

      Gò má Tần Lạc Y khẽ ửng, nàng nhận lấy giỏ hoa, giọng :

      chỉ là đột nhiên Bạch công tử lại như vậy…”

      “Ha ha…” Bạch Tiêu Nhiên bị vẻ mặt của Tần Lạc Y làm cho bật cười, nhưng lập tức, đột nhiên thu lại nụ cười, cúi đầu ra vẻ đau thương.

      Đôi mắt trong suốt của Tần Lạc Y khẽ đảo, nàng cảm thấy Bạch Tiêu Nhiên kì lạ, vốn tâm tư nàng cũng rất đơn thuần nên vội hỏi: “Công tử… làm sao vậy?”

      Người này rất kì quái, vừa nãy vẫn còn cười thoải mái như vậy vậy lại bây giờ lại đau buồn rồi.

      Bạch Tiêu Nhiên che vẻ tự giễu trong mắt mình, ra vẻ thở dài :

      “Tại hạ nghĩ rằng nương muốn cùng ta làm tri kỉ, nhưng… hôm nay mới biết hóa ra chỉ có ta tự mình đa tình mà thôi.”

      công tử hiểu lầm rồi…” Tần Lạc Y dường như còn muốn điều gì.

      nương xem, chúng ta quen biết nhau lâu vậy mà nương vẫn cứ gọi ta là công tử!” Vẻ mặt Bạch Tiêu Nhiên giấu ý cười, thản nhiên .

      Tần Lạc Y khẽ bật cười, cho đến tận bây giờ, nàng chưa thấy người nào lớn như vậy rồi mà còn làm nũng.

      “Bạch đại ca, có thể gọi như vậy được chứ?” Nàng thỏa hiệp hỏi, đôi mắt lóng lánh như sao.

      Trong lòng Bạch Tiêu Nhiên đột nhiên ấm áp vô cùng, giống như có sợi dây tơ mềm mại quấn quanh tim mình.

      Bởi vì được làm từ Ngọc Thạch tự nhiên nên hai quân đen, trắng bàn cờ đều tỏa ánh hào quang, hai người chia quân đen trắng rồi ngồi sang hai bên.

      trận gió thoảng qua, mùi hương của hoa khẽ bay lượn trong trung, Bạch Tiêu Nhiên nhìn lại, hóa ra là hương thơm từ giỏ hoa của Tần Lạc Y.

      “Hoa này có mùi hương thơm. Loại hoa này gọi là gì vậy?”

      Ngón tay Tần Lạc Y khẽ lướt qua những cánh hoa, gương mặt khẽ thoáng qua vẻ bi thương nhàn nhạt, nàng nhàng :

      “Nó tên Đông Nhan, thuộc vào loài họ của hoa Sen, đông nở, hạ tàn.”

      biết tại sao trong lòng Bạch Tiêu Nhiên lại thoáng bất an, có lẽ là vì nghe được chữ ‘tử’ nên vẻ mặt của Tần Lạc Y làm cho thấy đau lòng.

      Tần Lạc Y giương mắt, môi dần dần lên nụ cười:

      “Bạch đại ca, nếu như tiểu muội có thể giải được quân cờ này muội có điều kiện.”

      Bạch Tiêu Nhiên nhướn mày: “Nếu ngại thử xem.”

      được, hay là cứ quên lời muội vừa ”. Tần Lạc Y cười cười.

      Ngay sau đó, nàng nhấc quân trắng, tay trái nhàng nâng ống tay áo bên phải lên rồi đặt xuống.

      Đôi mắt tràn ngập nhu tình trói chặt lấy bóng hình nàng, sau đó cũng lấy quân đen đặt xuống.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 8 ♥
      Chương 1.2: Điều kiện sau khi thắng ván cờ
      Editor: An Dung Ni
      Beta: Mạc Y Phi

      Ánh mặt trời yếu ớt chiếu lên người rồi lưu lại bóng mặt đất, để lại chút cảm giác ấm áp. Mà những bông tuyết bay bay bên ngoài dường như cũng mất vẻ lăn tăn vốn có, gió mang theo cảm giác man mát, còn vẻ giá lạnh thấm vào lòng người như trước.

      bàn cờ ngọc, hơn trăm chiêu cờ dần che kín cả bàn cờ. Mỗi nước cờ của Bạch Tiêu Nhiên mang theo trầm ổn, chắc chắn. Mà Tần Lạc Y lại cười , từng bước giải thế cờ.

      “Lạc Y, nghĩ kì nghệ của muội lại tinh xảo đến như vậy.”

      Bạch Tiêu Nhiên lại bị Tần Lạc Y giải được vòng vây, thể tán thành .

      Tần Lạc Y cười :

      “Là Bạch đại ca có ý nhường thôi.”

      phải, là thế cờ muội bày ra khiến cho ta thấy nan giải.”

      Bạch Tiêu Nhiên cầm quân đen, nhìn bố cục của bàn cờ, mi tâm cũng lên chút hoang mang.

      Tần Lạc Y đáp lại, chỉ im lặng đợi.

      Bạch Tiêu Nhiên nhướn mày, tựa như thấy được biến hóa kì diệu trong ván cờ, ngay sau đó liền hạ quân cờ tay xuống.

      Tần Lạc Y nhặt quân trắng, trầm ngâm lúc rồi hạ xuống.

      Bạch Tiêu Nhiên giật mình, mặt tràn ngập sắc thái vui mừng, gật gật đầu giống như khen ngợi rồi lại hạ quân cờ đen.

      Môi Tần Lạc Y nhếch môi, nàng nghĩ thông suốt mười nước cờ tiếp theo, liền hạ quân trắng xuống.

      Bạch Tiêu Nhiên lại hạ quân đen.

      Hai người lại hạ mười nước tiếp theo.

      Bạch Tiêu Nhiên ngồi yên bất động.

      nghiên cứu cờ vây hơn mười năm, cũng có thể gọi là cao thủ, nhưng nay mới gặp được ván cờ trong cờ có cờ, sống cùng sống, lại có trường sinh, hoặc phản công hoặc quay lại, chia năm tụ sau, phức tạp vô cùng.

      Ngay sau đó tinh thần dao động, lại nhìn kĩ, chợt thấy choáng váng khó chịu, tính toán góc đặt cờ xuống để giết được khối cờ trắng.

      lấy lại bình tĩnh, nhìn lại lần nữa, phát ra chỗ cờ trắng ban đầu thực chất chính là tử cờ, ra là có đường sống, nhưng nếu muốn giết chỗ cờ đen bên cạnh liên lụy rất nhiều.

      Thế cờ rất cao thâm.

      Bạch Tiêu Nhiên khẽ thở dài, lắc đầu :

      “Ván cờ muội bày bố rất xảo diệu, ta giải nổi.”

      Tần Lạc Y thở dài: “Bạch đại ca kì nghệ tinh vi, hơn mười đường cờ này lên đến cảnh giới cực cao, như vậy rồi mà còn tiếp, rất đáng tiếc, đáng tiếc.

      Loại tình cảm tiếc hận này, mang theo mười phần thân mật.

      Bạch Tiêu Nhiên cười lớn:

      “Ta cam tâm tình nguyện nhận thua, cuộc đời này có lẽ được đánh cờ với Lạc Y muội chính là may mắn của ta.”

      Tiếng cười sang sảng, giữa câu ngụ ý hai tầng nghĩa.

      “Xem ra thế như quân cờ, ván tranh nghiệp thiên thu. Nhu tình như nước lưu cùng xuân lục triều. Lạc Y, muội đúng là kì nữ.”

      nắm lấy bàn tay mềm mại của Tần Lạc Y, .

      “Bạch đại ca….” Lòng Tần Lạc Y run lên, vội vã rút tay lại.

      Bạch Tiêu Nhiên miễn cưỡng nàng, cười hỏi:

      “Ta thua muội, muội , điều kiện là gì?”

      Tần Lạc Y hơi nhíu mày, vừa định gì đó lại thôi, sau cùng lại thở dài hơi rồi .

      “Thôi, vừa rồi chẳng qua muội đùa mà thôi.”

      “Sao vậy, muội sợ ta lật lọng?” Bạch Tiêu Nhiên có chút sốt ruột.

      , muội rất tin tưởng Bạch đại ca là người trọng chữ tín…. Nhưng… Nhưng mọi chuyện đơn giản như vậy.”

      Tần Lạc Y có chút mất tự nhiên .

      Bạch Tiêu Nhiên nhìn thấy dáng vẻ muốn lại thôi của Tần Lạc Y, nhịn được đưa hai tay bóp chặt lấy vai nàng.

      “Chỉ cần muội ra, dù lên núi đao xuống biển lửa ta cũng nguyện ý làm vì muội.”

      Tần Lạc Y ngay lập tức ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt kiên định của Bạch Tiêu Nhiên:

      ra muội muốn loại cây tên là ‘Đàn hương cỏ’ .”

      “Đàn hương cỏ? Là loại vật gì? Tìm ở đâu?” Bạch Tiêu Nhiên lập tức hỏi.

      “Đây là loại cây màu đỏ, chỉ sinh trưởng ở nơi giàu tài nguyên, khoảng ở phía núi Nam, tận cùng núi Ngũ Đài.”

      Tần Lạc Y .

      thành vấn đề, ta lập tức sai người tìm.”

      Bạch Tiêu Nhiên cười tươi. Chỉ là lên núi nam tìm loại cây thôi, chỉ cần lấy được nụ cười của hồng nhan là đủ rồi.

      “Sai người tìm?”

      Tần Lạc Y nhíu mày, có chút kinh ngạc hỏi:

      phải Bạch đại ca luôn mình ngao du tứ hải sao?”

      Bạch Tiêu Nhiên cả kinh, vội sửa lời:

      “À, ý của ta là sai người chuẩn bị chút, ta lập tức xuất phát.”

      Nguy hiểm , suýt chút nữa bại lộ thân phận.

      Tần Lạc Y vui vẻ, cảm kích :

      “Bạch đại ca, tạ ơn huynh.”

      Bạch Tiêu Nhiên ôn nhu cười:

      “Tâm ý của muội ta xin lĩnh giáo, ta chỉ muốn biết ván cờ vừa rồi tên là gì?”

      Dù sao cũng xuất thân là hoàng tử, chưa bao giờ dễ dàng thỏa hiệp, dù thua cũng muốn biết vì sao mình thua.

      Tần Lạc Y nhàng che miệng cười nhạt.

      ra thế cờ này có tên là ‘ba kiếp tuần hoàn’.”

      “Ba kiếp tuần hoàn?”

      Bạch Tiêu Nhiên nhướn mày, trong mắt lên hứng thú dạt dào.

      Tần Lạc Y nhàng gật đầu.

      “Bạch đại ca hẳn cũng biết cờ cùng ý nghĩ vẫn luôn tương thông. Thủ địa thất thế, thủ thế mất đất. Còn đây muội vừa được vừa mất, cái này gọi là trời tốt. Gần lửa thương, xa lửa lạnh, muốn có thu hoạch trước phải trả giá, đây cũng là ‘dục thủ cố dư’, mà ba kiếp tuần hoàn cũng chính là đến đạo lý này.”

      “Xem ra kì nghệ của ta tuy có tăng nhưng học thức vẫn thấp như trước.”

      Ánh mắt Bạch Tiêu Nhiên tán thưởng nhìn Tần Lạc Y, nữ tử này chỉ sắc đẹp hơn người, quan trọng hơn trí tuệ của nàng cũng hơn hẳn người thường.

      Tần Lạc Y cười, lắc đầu .

      “Bạch đại ca khiêm tốn. Thế cờ này vừa rồi suýt bị huynh phá giải. Ba kiếp tuần hoàn chính là vấn đề của cờ vây, vừa rồi là muội cố ý bày ra thế cờ làm khó người khác, phải đánh hai là có thể ra được thế cờ, vì vậy hoặc sinh hoặc nạn là rất khó để tính. ‘Ba kiếp tuần hoàn’ bình thường chỉ có mười nước, nhiều người có bốn, năm mươi nước. Nhưng đây có hơn hai trăm nước, tổng thể gần đến kết cục cuối cùng.

      Bạch Tiêu Nhiên cười lớn: “Tốt, sau khi lấy được ‘Đàn hương cỏ’ về cho muội, ta nhất định phải thỉnh giáo ‘ba kiếp tuần hoàn’ này thêm lần nữa.”

      Tần Lạc Y nhàng gật đầu, ngước mắt nhìn Bạch Tiêu Nhiên trước mặt.

      Tuấn nhã lại khiến cho người khác có cảm giác hít thở thông.

      Tần Lạc Y nhìn nụ cười vô hại như vậy của , trong lòng hơi đau xót. Nàng biết lợi dụng như vậy là sai, nhưng để phối hợp Tang đại ca cứu cha nuôi ra, mọi chuyện đều quan trọng.

      Vậy, Da Luật Ngạn Thác sao?

      giống như nhất thời biến mất trong ký ức của nàng chứ?

      Nam nhân điên cuồng nóng nảy nhưng lại thường xuyên ôn nhu ấy….

      Ánh mắt Tần Lạc Y dần dần tối lại.

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 8 ♥
      Chương 2.1: Thăm dò sát ý
      Editor: An Dung Ni
      Beta: Mạc Y Phi

      Hoa tàn mỗi ngày lay trước gió

      Thong thả như ý nguyện, lưu luyến trong thoáng chốc.

      Ánh nắng hoàng hôn vàng xao xuyên.

      Đêm say giấc lưỡng tình gắn bó.

      Trăng sáng chiếu qua song cửa, tử sam (áo đơn màu tím) đơn trước gương, lệ chảy dài.

      Tình chân thành lại yên vui, chốn biệt ly nhìn núi xa thở dài.

      Cả tẩm cư im ắng, đêm lạnh như nước, ánh trăng chiếu vào những cây hoa mỹ lệ lại càng khiến cho căn phòng càng thêm lạnh lẽo.

      Ngồi trước gương đồng, Thái Nam thay xong y phục cho Tần Lạc Y liền lặng lẽ lui ra.

      Tần Lạc Y mở to hai mắt muốn nhìn dáng vẻ của mình trong gương, nhưng lại chỉ thấy mảnh gương mơ hồ.

      Có lẽ dung nhan mình quá mức đơn cùng lạnh lùng, ngay cả mặt gương cũng phản chiếu lại.

      Làn khói mỏng bên trong lư hương từng đợt từng đợt tỏa ra rồi mờ , tạo ra màn lụa mỏng trong gian, khiến cho mọi thứ dần trở nên càng thêm mê ly.

      Tâm hồn thiếu nữ bị tóm lại, nơi nào chôn cất ?

      Giống như hoa trong gió rồi cũng đến lúc tàn, vũ điệu cuộc sống cũng có lúc kết thúc.

      Bàn tay nhàng khoác y phục trắng lên vai, nhàng tĩnh lặng tiếng động, tựa tuyết trắng rơi ngoài hiên.

      Có lẽ đây là trận tuyết cuối cùng trong vương phủ..

      Qua trận tuyết này mọi chuyện hoàn toàn thay đổi.

      Vài cây Đông Nhan lẳng lạng nở rộ trong bồn cây, vừa tao nhã lại mang theo tia lạnh lùng.

      Mùi huân huân nhàn nhạt lan tỏa khắp phòng phẳng phất còn mang theo chút hương vị ấm áp.

      Nàng đáng lẽ nên vui mừng mới phải, vì lâu nữa nàng cùng cha nuôi, cùng Tang đại ca ở bên nhau, rời xa chốn thị phi này.

      Nhưng vì sao mỗi lần nghĩ đến chuyện này nàng lại cảm thấy trong lòng có cảm giác mất mát cùng đau buồn.

      Là nàng thích ứng được với những lễ nghi phiền phức trong vương phủ? Hay là quen được với ánh mắt ghen ghét oán hận của các phi tần? lẽ là trong tiềm thức của nàng quen thuộc với hơi thở cuồng dã, ngông cuồng của nam nhân kia, nỡ rời ?

      Lòng nàng đột nhiên chấn động.

      Đôi mắt cụp xuống, che điều nực cười đó. Nàng thể có tình cảm với nơi này. Dù là người hay vật nơi này cũng chỉ khiến lòng hận thù của nàng lớn hơn mà thôi.

      Tần Lạc Y thở dài, giống như trong đáy cốc bên ngoài truyền đến tiếng vang giống như còn người khác nữa thở dài.

      Nàng ngồi sau đàn cổ khẽ phẩy tay áo.

      Những ngón tay ngọc thon dài trôi chảy đảo qua dây đàn, tiếng đàn nghẹn ngào vang lên, tầng tầng lớp lớp tình cảm nồng nàn dường như đều tuôn ra.

      “Hoa nở hoa tàn trùng trùng điệp điệp…. Tóc đen bay trong gió…. Từ nay về sau …. Chẳng hỏi nhân gian tình bao đậm….”

      Ngón tay thon dài của Tần Lạc Y lướt nhanh mặt cầm, thanh dịu dàng gửi gắm vào tiếng đàn, giọng hát nhàng phối hợp với tiếng đàn thanh nhã của nàng, nhàng hòa quyện trong tẩm cư.

      Dung nhan thanh lệ thế nhưng chính bản thân nàng cũng biết mình có bao nhiêu ưu thương.

      Nàng hoàn toàn biết khung cảnh tươi đẹp này vừa vặn được Da Luật Ngạn Thác vừa mới bước vào tẩm cung thu hết lại vào trong tầm mắt.

      Tần tranh (1) nhả tuyệt điều (2) , ngọc trụ (3) vang thanh khúc.

      (1) Tần Tranh: loại đàn ̉, thịnh hành ở phía Tây thời Chiến quốc, tên cũ là “Tần Tranh” .

      (2) Tuyệt điều: một làn điệu đã thất truyền từ lâu, nó được phối với lời “Thanh khúc”, một khúc nhạc du dương tuyệt diệu, vô cùng êm tai.

      (3) Ngọc trụ: là vật đỡ dây đàn. Mỗi dây là trụ, có thể di chuyển trái phải để điều chỉnh độ cao thấp.

      Bài thơ miêu tả một nữ tử xinh đẹp đàn, bốn câu đầu nhấn mạnh tài nghệ thông thạo của nàng, gảy Thanh khúc trầm bổng tự nhiên, thanh du dương tuyệt vời, mười phần êm tai, hai câu cuối than thở người đời chỉ chú ý đến vẻ ngoài xinh đẹp của nữ tử mà thưởng thức được nội tâm phong phú và tài năng của nàng, có ý thương xót.

      Ánh mắt sâu thẳm của Da Luật Ngạn Thác sâu thảm như nước thoáng lên chút nhu tình, nỡ phá vỡ khung cảnh trước mắt.

      Thân mình cao lớn của dựa vào xà nhà, đôi môi kiêu ngạo hơi gợi lên, ánh mắt sắc bén như chim ưng vẫn nhúc nhích nhìn chằm chằm vào nữ tử trước mặt.

      Tiếng đàn của nàng tràn ngập đau lòng cùng ưu thương, sao lại vậy?

      Chẳng lẽ sủng ái nàng như vậy là sai?

      Nỗi ưu thương đáy mắt nàng sao lại càng tăng lên?
      Nghĩ đến đây lòng Da Luật Ngạn Thác đột nhiên đau xót, bàn tay to lớn của bất giác nắm chặt lại.

      Từ lần đâu tiên thấy khối ngọc bội kia, liền biết người ban đêm xông vào vương phủ chính là Tang Trọng Dương, đúng là to gan, coi mình ra gì, ngang nhiên lỗ mãng như thế!

      Khối ngọc bội kia giống như chiếc đinh nhọn chói mắt khiến kiềm chế được bản thân, sợ bản thân làm tổn thương đến Tần Lạc Y nên mấy đêm nay đều trở lại tẩm cung của mình, tình nguyện hằng đêm ở lại chính điện.

      Nhưng nỗi nhớ nàng càng ngày càng tăng, khi gặp lại nàng cảm giác như qua ba thu, tim vì thế mà bỗng dưng lại đập nhanh.

      biết dụng ý của Tang Trọng Dương khi vào vương phủ, muốn cướp người từ tay ? Thực nực cười.

      Ánh mắt thâm tình trong nháy mắt liền bị thay thế bằng ánh mắt lạnh giá.

      Dường như cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của , Tần Lạc Y đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt cả kinh.

      Điệu nhạc vốn trôi chảy dưới các ngón tay ngọc ngay lập tức trở nên lộn xộn.

      “Ngươi… Ngươi vào sao chút tiếng động cũng có?”

      Tiếng đàn dừng lại, liền nhận được thanh oán hận nhàng của nàng.

      mặt Da Luật Ngạn Thác mang theo tia cười nhạt. Thân hình cao lớn ngồi ghế, bàn tay to chìa ra về phía Tần Lạc Y.

      “Lại đây!”

      Tham trầm thấp mang theo chút ý thương lượng nào, nhưng lại có chút mùi vị sủng nịch.

      Tần Lạc Y nhìn bàn tay to kia, mười ngón tay nắm lại, sau đó lại chậm rãi buông ra, trong mắt nàng lên tia sáng khó tả.

      Chậm rãi đến gần bàn tay to lớn kia, mỗi bước tâm nàng lại càng đau thêm ít.

      Bàn tay bé trắng trẻo của nàng đặt trong lòng bàn tay to lớn của Da Luật Ngạn Thác, cảm nhận được rắn chắc nhưng lại ấm áp của .

      Bàn tay to chậm rãi nắm lại, giường như nắm chặt lại trái tim của nàng, cánh tay dài duỗi ra, đêm thân thể của nàng ôm vào ngực mình, để cho nàng ngồi ở đùi mình.

      “Y Nhi, nhìn vào mắt ta.”
      Hơi thở của Da Luật Ngạn Thác lúc đó đều là lãnh hương tỏa từ y phục của nàng, quanh quẩn trong lòng , xua được, ngược lại còn thắt chặt vào.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 8 ♥
      Chương 2.2: Thăm dò sát ý
      Edit + Beta: Mạc Y Phi
      Tần Lạc Y giương mắt lên, chỉ khẽ đảo qua đôi mắt đen của rồi liền vội vàng trốn tránh, biết tại sao lòng nàng bất an vô cùng.

      Nỗi bất an này tựa như sợi tơ mạnh mẽ thít chặt lấy lòng nàng, rồi lập tức tràn lên đến cổ làm cho nàng hít thở cực kỳ khó khăn.

      Ngón tay Da Luật Ngạn Thác nhàng lướt qua gò má đẹp đẽ của nàng, ngón cái cùng ngón trỏ khẽ nâng cằm nàng lên.

      “Vì sao Y nhi lại lo lắng như vậy? Phải chăng là giấu diếm ta chuyện gì sao?”

      Đôi mắt đen của Da Luật Ngạn Thác lộ ra vẻ thông suốt, ngữ khí tuy nhưng lại chứa uy nghiêm trời sinh.

      có…”

      Tần Lạc Y vô thức đáp lại.

      Gần như phản ứng quá nhanh của nàng khiến khóe môi Da Luật Ngạn Thác thấp thoáng nụ cười, vốn bối rối trong đáy mắt của nàng thoát khỏi mắt của .

      “Y nhi, nàng là nữ nhân của ta, thân thể và suy nghĩ của nàng đều thuộc về ta. Cho nên ta cho phép nàng được lừa gạt ta bất kì chuyện gì, hiểu ?”

      Da Luật Ngạn Thác ra câu mà hai ý nghĩa.

      Tay Tần Lạc Y có chút run lên, biết chuyện gì rồi sao?

      Trong lúc lơ đãng, nàng lại nghĩ tới nữ tử dịu dàng như nước kia, si tình đến nỗi khiến nàng cảm thấy bì được…

      “Ngươi có nhiều nữ nhân như vậy, làm gì đến lượt ta?”

      Giọng điệu nhàn nhạt nghe ra chút cảm xúc gì.

      Nàng cố gắng đem thân thể của mình cách xa hơi thở của , bởi vì nàng cảm thấy hơi thở tràn ngập hương vị của Cầm Cơ.

      Hơi thở này… khiến cho nàng cực kỳ thoải mái.

      Tuy vẻ mặt bình tĩnh lại chút thế nhưng mi tâm lại vẫn hơi nhăn lại.

      Da Luật Ngạn Thác hứng thú nhìn Tần Lạc Y, hơi thở nam tính nóng bỏng khẽ lướt qua tai nàng: “Y nhi ghen tị sao?”

      Tuy là hỏi ý kiến thế nhưng trong giọng lại tràn ngập khẳng định, hơn nữa lại còn mang theo sủng nịch vô bờ bến.

      Tình cảm xa lạ tràn vào tim, là thế này phải ? Nàng biết nữa! Chẳng lẽ là do quá quen với hành động của đến nỗi trở thành thói quen, thế nên mình mới tham lam muốn độc chiếm đến thế?

      chỉ vì như thế sao, chỉ do thói quen, chứ phải…

      Đôi mắt Tần Lạc Y lấp đầy mẫu thuẫn mà bối rối.

      Bàn tay lớn ôm chặt lấy eo Tần Lạc Y, Da Luật Ngạn Thác khẽ thưởng thức hương thơm tóc nàng, lẩm bẩm :

      “Y nhi, nàng giống bọn họ, nàng là đặc biệt nhất.”

      Đôi mắt đen có chút thâm trầm, chỉ có nàng mới đủ tư cách ở trong Tây Sương biệt uyển, cũng chỉ có nàng mới có khả năng khiến kiềm chế được.

      Thân thể Tần Lạc Y có chút run rẩy, giống? giống ở chỗ nào?

      Vậy việc mỗi đêm đều ân ân ái ái cùng với Cầm Cơ nên giải thích như thế nào đây? Phải chăng nữ tử dịu dàng kia ở trong lòng cũng giống những nữ tử khác?

      Nàng cắn môi, liếc nhìn đôi mắt thâm trầm của Da Luật Ngạn Thác, đôi mắt tuấn nhưng lại sâu như đầm nước, thấy đáy.

      “Những điều ngươi … là sao?”

      Bất ngờ là, đây là lần đầu tiên nàng thành hỏi như vậy, càng giống như tự hỏi bản thân mình.

      Đáy mắt Da Luật Ngạn Thác thoáng qua ngạc nhiên vui mừng nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ: “Đương nhiên.”

      Lời gọn gàng mà nhanh chóng, có lấy chút do dự.

      Tần Lạc Y khẽ thở dài, ngay sau đó lại hỏi: “Kể cả ta có làm bất kì cứ việc gì?”

      “Cho dù nàng có làm gì chăng nữa trong lòng ta nàng cũng vẫn đặc biệt nhất.”

      Da Luật Ngạn Thác thấy vẻ bướng bỉnh của Tần Lạc Y tình cảm trong lòng khẽ động, vươn tay nắm lấy những sợi tóc đen trước ngực nàng, nhàng ngửi thử, hương thơm ngát xông vào mũi, ngây ngất vô cùng.

      Nàng đương nhiên là đặc biệt rồi. Chỉ cần thấy Tần Lạc Y chớp mắt cái khiến say mê vô cùng, vậy nên sợ nàng hận mình, bởi vì dùng cả đời để bổ sung tình của mình vào trong nỗi hận của nàng.

      Tần Lạc Y khẽ cụp mắt, che dấu bất an trong mắt, khẽ than tiếng:

      “Nếu như… nếu có ngày ta giết chết ngươi sao?”

      Khóe miệng Da Luật Ngạn Thác nhếch lên, nâng cằm Tần Lạc Y lên để bắt nàng phải đối mặt với mình:

      “Nàng làm như vậy ư?”

      Vẻ mặt Da Luật Ngạn Thác bình tĩnh, chậm rãi hỏi Tần Lạc Y.

      “Ta… ta…”

      Đôi môi Tần Lạc Y khẽ run, giọng mà có chút vô lực.

      Nếu như nàng lợi dụng y thuật của mình để gây bất lợi cho , Tần Lạc Y trong lòng cũng vĩnh viễn còn nữa.

      Đáy mắt Da Luật Ngạn Thác tối sầm, ngưng mắt nhìn nàng lúc rồi tay ôm chặt lấy eo, tay bóp chặt lấy cằm nàng.

      tức giận, rống to mà chỉ đột nhiên cúi đầu hôn lên cánh môi run run của Tần Lạc Y giống như trừng phạt.

      Nụ hôn mang theo lửa giận được giấu kín, nụ hôn này mang theo điên cuồng nóng nảy lại tràn ngập sức mạnh dũng mãnh của nam tử, tựa như muốn chiếm đoạt toàn bộ con người Tần Lạc Y.

      Tần Lạc Y vô lực chấp nhận sức mạnh khiến cho người ta sợ hãi này của , hơi thở của nàng trong chốc lát ngập đầy hơi thở mị của .

      Dường như vẫn chưa thỏa mãn, Da Luật Ngạn Thác tựa trán mình vào trán của nàng, hơi thở cũng do vừa nãy mới cuồng tình (1) mà trở nên có chút đều đặn.

      (1) Cuồng tình: Cuồng trong điên cuồng mãnh liệt, tình trong tình cảm, tình ái.

      “Y nhi, ta từng , đời này chỉ có mình nàng mới có thể giết ta.”

      Những lời này của Da Luật Ngạn Thác giống như lời hứa hẹn, bỗng chốc khiến nội tâm Tần Lạc Y nổ tung. hiểu vì sao, khi nghe thấy những lời này lại khiến lòng nàng đau đến vậy.

      Vì thở gấp nên ngực nàng có chút phập phồng, đề phòng mình sao?

      Da Luật Ngạn Thác khẽ cười yếu ớt, khuôn mặt đẹp tựa điêu khắc khiến cho Tần Lạc Y si mê.

      “Nhưng nếu Y nhi định động thủ phải suy nghĩ kĩ đấy.”

      “Hả?” Tần Lạc Y nhướn mày, nghi hoặc.

      Da Luật Ngạn Thác bật cười ha hả, tiếng cười tràn đầy vẻ khác thường mà tự tin.

      “Nàng phải hối hận. Bởi vì ta… mới là nam tử mà nàng nhất.”

      câu tự tin như vậy, khiến nội tâm Tần Lạc Y lần nữa nổ tung.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :