1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Liêu Vương Phi - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương6.2:Sủng hạnh Cơ thiếp


      Editor:phong Lữ



      Beta: Vi An, MạcY Phi



      Vẻ đẹp rungđộnglòng người của Cơ thiếpđích thực thu hútđượcrất nhiều namnhân, nhưng trongmắt Da LuậtNgạnThác, lại…



      Khôngđángmột đồng!



      Bất đắc dĩ, lại nghĩ đến những giọt lệ như hoa rơixuống trần thế của Tần Lạc Y, khiến kẻ như biếtthế nào là rungđộng.



      Nữ nhânbướng bỉnh kia, dù biết sủngnịnh của ta đốivới nàng, vậy mà khôngchịu lòng,chẳng lẽ tronglòngnàngvẫn còn nghĩ đến TangTrọng Dương sao?



      cơn thịnhnộ đangẩn nhẫndần dần lên đôi mắt .



      “Chủ tử, thuốc sắc xongrồi!”



      Thanh nho của nha hoàntừ ngoài cửa truyền vào.



      “Bưngvào đặt bàn !”



      Cơ thiếpgiương giọng hướng ra ngoài phânphó.



      Nước thuốc đen tỏa ra mùi vị nồngđậm của thảo dược,cơ thể hơi đứng dậy uyểnchuyển khoác chiếcáo mềmmỏnglên người, xuống giường, đem chén thuốc kia bưnglên.



      Trong mắt Da LuậtNgạn Tháclộ ra chút nghi hoặc, lậptức, khóemôi ấm áp khi cườicó những nếp nhănmờ nhạt:



      nghĩ tới Cơ thiếplại hiểu chuyện như vậy!”



      Hết thảy mọi người trongĐông LâmVương phủ đều biếtrõ, Vương thượng tuy có rất nhiều phi tần, nhưng hắnchưabao giờ cho phépngười nào mang thai con của , nếu mộtphi tần nào vi phạm, nhất định kết quả rất thê thảm.



      Cơ thiếphiển nhiên hiểu đạo lý này, cho nên đểbuộcđượctrái tin Da Luật Ngạn Thác, nàngchỉ có thể làmnhư vậy.



      Nàng mỉmcười:



      “Nếu Vương thượng thíchtình cảm dịu dàngnhưvậy, thiếpsẽ làm vậy nữa?”



      Từ vẻ nhu thuận hiền hòa khiến Da LuậtNgạnThácmột lần nữa nhớ đến Tần Lạc Y, nếu như bản thân nàngcóthể quy thuận như thế, vậy tốt biết bao nhiêu!



      Ynhi!



      Ánh mắt Da LuậtNgạn Tháccăngthẳng, lập tức caumày lại, đem ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị chuyển sangbộ yphụcgần như trongsuốt ngườiCơ thiếp.



      “Lại đây!” lạnh lùng ra lệnh.



      Trong mắt Cơ thiếptràn ngậpvui vẻ, lập tức đặt thuốcxuống bàn, nhàngtiến lên, mềmmại dựa vào ngựcDa LuậtNgạn Thác.



      “Vương thượng!”



      Nàng khẽ nỉ non.



      “Cơ thiếpnàngthật hiểu chuyện, bản vương nên khenthưởngnàngthật tốt!” Vẻ cuồng quyến (1) mặt Da LuậtNgạnThácnở ra nụ cườichâm biếm.



      (1) Cuồng quyến: Điêncuồng nóngnảy



      Vừa dứt lời, bàn tay to liền nắm lấy nơi đẫy đà củanàng, chút mảy may thương hoa tiếc ngọc.



      Cơ thiếp“ưm” tiếng, cơ thể lập tức xụi lơ trongvòm ngựccường tráng của



      Trong lòng lại vui mừng khônxiết, lại lần nữa mê đắm cơ thể mình.



      nghĩ tới, tronglòng Da LuậtNgạn Tháclúcnày, nghĩ tới tất cả đều là hình dángTần Lạc Y, Cơ thiếpđốivới bất quá chỉ là để phát tiết lửa giận mà thôi.



      Cảm nhậnđượcnhiệtđộ cơ thể Cơ thiếp, Da LuậtNgạnTháccườitàn nhẫn, độngthân cái, đâm sâu vào thân thể củanàng.



      “Vương thượng…”



      thanh ngâm nga xinh đẹp của Cơ thiếplại lần nữa vanglên.



      đôi tay trắngnhư tuyếthờ hữngquấntrên đôi vai rộngrãicủa Da Luật NgạnThác.



      Động tác của nàngcàngthêmkích thíchhắn, càngkhiến hắnkích độngđi sâu vào nàng



      Bị lực đạo hungmãnh va chạm khiến nàngkhông ngừng thở gấp, điên cuồng mạnh mẽ nhưngkhông mang theo chút tình cảm nào.



      Cơ thiếpgần như bị sức lực mạnh mẽ này chônvùi, haimắt mờ sương nhìn cơ thể dính đầy mồ hôi của mìnhđangdichuyển, lại hướng về người gương mặt tuấn mỹ lãnhkhốctrên người mình, đôi mắt u mangtheo bất kỳ tình cảm nào, tản ra ****mang đến điên cuồng.



      Sức mạnh trongcơ thể ngàycàngthô bạo



      “…Y nhi… Y nhi…”



      Thân thể Cơ thiếpbỗngnhiên cứngđờ, nàngkhuất nhụccắnchặt môi mình,trongđôi mắt còn xuântình vẽ lên tiabi thương.



      Vì sao?Vương thượng cao cao tại thượng kia trongkhicùngnànghoanái lạigọi tên nữ nhânkhác



      Nhất diệp biển chu, tam sinh mộng biệt



      Kiều bạn liễu loạn vân yên



      Diêu sơn phong tàn hà



      Chẩm kinh đắc, hàn vũ thiênniên



      Quái ứng đoạntràng, dạ đương***



      Litình tự thị triềnmiên



      Hồ tâm uyênươnghí phong hà



      Khởi năngbất, niệmluyến trần duyên



      Sớm tinh mơ, tuyếttrắngchầm chậm rơi đánhtan gian vắnglặng



      bóngngười đanghướng về mùa đôngphương bắc, tựahồ quenvới giá lạnh,nhưng mà, thời tiết nơi đây sao cóthể lạnh lẽo như thế chứ?



      Tần Lạc Y lẳng lặng ngồi thuyền hoa ở giữa hồ, hoatuyếtthuần sắc như hoa lê rơi vòngquanh xuống nước.



      Mái tóc đen dài buông xuống bên hông, áotrắngcànglàm nổi bật lên trongtrẻo nhưng lạnh lùng,hai mắttựa như dòngnướctrong, bởi vì tuyết trắngxóa, khói trắngdường như khẽ phủ bên người, giống người trongcõi trần gian.



      Tần Lạc Y cầm ngọcbội trongtay, đôi mắt trongtrẻo chứađầyvẻ sầu bi hòa cùnglo lắng,cánhmôi đào nhè run.



      Tang đại ca!



      Tối qua, là huynh sao?Trong khoảng thời gian nàyrốt cục là huynh đâu?



      Tần Lạc Y nhìn ngọcbội trongtay, e rằng chỉ còn biện pháplà đau lòng.



      Giờ khắcnày, lòng của nàngchỉ có thể lặng im mà bất lực.



      Khi lần đầu tiên nàngthấy miếng ngọcbội này, tâm trạngđãbị phá nát hoàn toàn,tâm tình lạnh băngvốn đượcan tĩnh trởlại, giờ tựa như có từng đợt sónglăn tăn ùa đến.



      Nàng còn nhớ ngọcbội này vốnị là đôi, lúc trướcTangđại ca đem khối ngọcbội trao cho mình, lấy làm lờithề non hẹn biển,khi chinh chiến trênsa trường mà thànhcôngthắng lợi trở về, cũnglà ngàylấy Tần Lạc Y nàng làmvợ.



      Hôm nay, nàngkhông có khả năngchờ Tangđại ca đếnngàychiến thắng trở về, càngkhông bảo đảm bản thân mìnhcóthể đưa cho huynh ấy mảnh ngọc bội kia đượcnữa.

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương7: Nhớ đếnTang Trọng Dương


      Editor:MạcY Phi



      Beta: Niệm



      Trong mắt của Tần Lạc Y lên vẻ nhẫnnhịn và thêlương, giống như hoa lê rơi loạn,buồnbã mà xinh đẹp.



      Tang đại ca!



      Cho dù ngàynào đó nàngsẽ gặp lại , thế nhưngsẽ như thế nào đây?



      Tuy Da LuậtNgạn Tháckhông hủy trongtrắngcủanàng, nhưng người thông minhnhư nànghẳn là biết ,cuối cùngsẽ có ngày, nàngsẽ mất phầntrongtrắngnày.



      Sương mù trongđôi mắt Tần Lạc Y dần dần tan , từ nhỏđến lớn,người ôn hòa như Tangđại ca giống như thần hộmệnh của nàng, suy nghĩ của nàng bay múa tựa như nhữngbôngtuyếtngoài trời kia, nhớ lại hồi hai người bọn nàng cònnhỏ…



      “Tang đại ca, Y nhi sợ…”



      Thân thể gầy yếu bé của Tần Lạc Y mắc kẹt ở trêncànhcây, nàngsợ tới mức chânliên tục phát run.



      Nàng chỉ tò mò muốn nhìn tổ của chimcon ở câythôi, nghĩ tới bò lên cây rồi mới phát mìnhkhông thể xuống được.



      “Y nhi, phải sợ, có Tangđại ca ở đây đỡmuội, có việc gì đâu, cứ nhảyxuống .”



      Lúc đó thiếuniên TangTrọng Dương là người códiện mạo tuấn dật, tuổi tuy nhưng lại có khí chất kiêncường phù hợp với tuổi giống hệt như TangTấn.



      Tần Lạc Y sợ tới mức mặt mũi trắngbệch, nànglấy tay che mắt, vẫn dám nhảy, nghẹn ngàonói:



      “Y nhi dám nhảy…”



      mặt TangTrọng Dương lộ ra vẻ mặt tươi cườinhưthầmcổ vũ, thân hình cao lớn bướclên phía trước, ngửađầu :



      “Y nhi, hãy tin Tangđại ca, nhảyđi, Tangca tuyệtđối sẽkhông để muộibị thương đâu.”



      Tần Lạc Y ngừng khóc, đôi mắt trongveo lộ ra giữa các ngóntay:



      là như vậy sao?Nếu Y nhi nhảy, Tangđại canhất định phải tiếp được Y nhi đấy.”



      Trong giọng vẫn còn hơi run rẩy.



      Tang Trọng Dương khẽ cười,vươnhai tay ra:



      “Yên tâm. Y nhi cứ nhảyđi.”



      Bỗng chốcTần Lạc Y có dũngkhí hơn,nàngkhẽ thét mộttiếngrồi nhảy xuống.



      Trong lúc nàngnghĩ mông mìnhsẽ chạm đất, thế nhưngđôi khuỷu tay mạnh mẽ ôm lấy nàng.



      “A…” Tần Lạc Y bỏ đôi tay đangche mắt ra, cái miệngnhỏ nhắnvốn kinhngạccũngđã trở về nguyên dạngbanđầu.



      “Sao vậy?Có đúnglà Tangđại ca lừa gạt Y nhi ?”



      Tang Trọng Dương đắc ý cười,đôi mắt thanh túcũngtrở nên vô cùngmê người.



      Tần Lạc Y mừng rỡ gật đầu:



      “Tang đại ca là lợi hại, vậy mà huynh lại đỡ đượcta.”



      Trong đôi mắt tràn ngậpsùngbái.



      Khóe miệng TangTrọng Dương nhếch lên:



      “Bất kể Y nhi có leo đến chỗ nào cao nữa thìkhông phải sợ, có Tangđại ca ở đây, ta vĩnh viễn bảovệ muội, vĩnh viễn đỡ đượcmuội.”



      sao?”



      Tần Lạc Y nín khóc, khẽ cườicười,bộ dạngngâythơ cólực sát thương rất lớn với TangTrọng Dương.



      “Đương nhiên.”



      Vẻ mặt TangTrọng Dương như là khẳng định,cànggiống như lời hứa hẹn.



      Tang đại ca…Tangđại ca.



      Nhớ tới việc lúc nãy đangbị gián đoạnlàm Tần Lạc Y trởvề với thực tế lạnh lẽo.



      Nàng nhanh chóng dùngtay đè lại ngực, những suynghĩ và lo lắng cho Tang Trọng Dương đều khiến nànghítthở thông.



      Lúc này nàngcảm giác như có rễ cây đangtừngchúttừngchút ghìm chặtlấy cổ mình, dù cố hô hấp đến mấynhưng đều cảm nhậnđược khí, trongtâm đauđến nỗi muốn chết.



      “Tang đại ca, huynh , vĩnh viễn bảo vệ ta, chodù ta có trèo cao đến như thế nào huynh đều đỡđược. Nhưng vì sao, bây giờ huynh lại ở bêncạnhY nhi?”



      Tần Lạc Y nghẹn ngàokhóckhông ra tiếng.



      Nước mắt trongveo từ trongđôi mắt trongtrẻo nhưng lạnhlùng của nàng rơi xuống, tựa như những mảnh thủy tìnhsánglong lánh mà trơn bóng, đau lòng thê lương vô cùng.



      Tay của nàngnhẹ nhàng chạm vào mắt cá chân.



      Nhớ tới tình cảnhcủa hôm săn bắn, lúc đó nàngcũngởtrên cànhcây, nhưng mà ngàyấy có Tangđại ca,nàngvẫn nhảyxuống, nhảyxuống vì người đàn ôngkhác.



      Chính bản thân mìnhđã xấu như thế này rồi sao?



      Trong nội tâm Tần Lạc Y tràn ngậpbuồnbã, mặt cũngâmthầmhiện lên vẻ bi thương.



      Dưới làn tuyếttrắng, ngọcbội trongsuốt càngnổi bật, lộ ravẻ trongtrẻo mà lạnh lùng,cùngvới ánh nắngchiếu xuống lạicàngsánglong lanh hơn.



      “Mặc dù cùnghuynh thề nguyện, tình cảm cứngnhư đá.Nhưng gió thổi, nắngrọi, đá còn cứngnữa. Đànhcùnghuynh ly biệt, lòng đau như cắt. Tơ tình khó cắt đứt, bấtđắc dĩ phải chia ly huynh. Kiếpsau nối lại tình xưa, sẽlại cùnghuynh thề nguyện. Kiếpsau trời xanhtrongvắt, sẽcùngtriền miênvới huynh…”



      Tần Lạc Y đem ngọcbội đặt lên ngực, nhàng thìthầm, đôi mày ngài nhăn lại, bên dướilà hạt ngọcngậm đầynướcmắt.



      “Hay cho câu ‘kiếpsau nối lại tình xưa, lạicùnghuynh thề nguyện.’ ”



      giọng nhu hòa nhanh chóng phá vỡ yênlặng lúc này của Tần Lạc Y.



      Giọng đột nhiên vanglên khiến Tần Lạc Y kinhngạc, vội vàngquay đầu lại nhìn…



      Tại ngoài đình có mái đình kết cấu ba vònguốn lượn,Cơthiếpnhẹ nhàng về hướng Tần Lạc Y.



      Làn da như ngọc, đôi mắt đẹp khẽ đảo, mái tóc đen nhưsơn, chỉ hơi nhăn mày cũngtoát lên vẻ đẹp thùy mị khôngnói nên lời.



      Nàng ta thanh nhã tựa như đóa hoa mẫu đơn,đẹp màkhông lẳng lơ, diễm lệ mà tầm thường, làm saylòng người, gì sánhbằng.



      Tần Lạc Y nhàng đứngdậy, lễ phépcườivới Cơ thiếp.



      Ngày trướcchưabiết đến Cơ thiếp, Tần Lạc Y baogiờ nghĩ rằng lại có thể có nữ tử vừa đoantrangvừaxinh đẹp như vậy, bây giờ nhìn thấy Cơ thiếp, cuối cùngnàngcũngtin.



      Cơ thiếpluôn luôn bình tĩnh,đoantrang, khéohiểu lòng ngườinhư thế, nhưngkhông hiểu vì sao, mỗi lần nhìn thấy nàngta đềukhiến nội tâm Tần Lạc Y thoảimái.



      Tần Lạc Y biết vì sao mìnhlại xuất tâm lýđó đối với Cơ thiếp, chẳng lẽ là vì nữ tử này quámức thanh nhã, thanh nhã đến mức khiến mìnhsợ hãi?Hay do nữ tử này quá ôn nhu, ôn nhu đến nỗi tựa như cóthể sở hữu tất cả lòng của nam nhân.



      Nàng biết, cũngkhông muốn biết.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương8: TầnLạcY bị nội thương


      Edit + Beta: MạcY Phi



      “Vì sao Tần nương lại sầu não như thế?”



      Cơ thiếpdịu dànghỏi Tần Lạc Y, đồngthời nha hoànsaulưngnàngta khẽ phủi tuyếttrên áo rồi khoác lên ngườinàngta.



      Cơ thiếpkhẽ nở nụ cườitựa như đóa hoa với nha hoàn



      Nụ cườiôn nhu như vậy, chỉ sợ là cả đời mìnhcũngkhông học được. Tần Lạc Y nghĩ thế mà nội tâm cũngrunrẩy.



      Đôi mắt đen nhánh mà linh độngcủa Tần Lạc Y phảngphất như hồ nước, khẽ lưu chuyển tựa như làn thu thủy,tinhkhiếtnhư vậy khiến lòng người nhói đau, mềmmại màkhông mất duyên dáng…



      “Cũng có gì, chỉ là tiêu khiển mà thôi.”



      Thanh mềmyếu mà cũngkhông kém phầnlạnh lùng từ môiTần Lạc Y bật ra.



      Trong mắt Cơ thiếphiện lên vẻ nghi ngờ:



      “Vừa nãy ta chứng kiến vẻ mặt u sầu của cônương, tình gì sao?”



      Tần Lạc Y mỉmcười,y phụctrắngkhẽ bay bay theo gió:



      nương cố tình.”



      Nàng biết nên xưnghô với Cơ thiếpnhư thế nào.



      Cơ thiếpdungtay che nụ cườinhạt môi:



      “Ta là thiếpcủa Vương thượng nên gọilà “ nương”. Sau này Tần nương có thể gọi ta là“Cầm Cơ”



      “Cầm Cơ? Được! Quả là cái tên tao nhã.”



      Tần Lạc Y .



      “Ngươicũngcho rằng là như vậy sao?Thậtra Vương thượngcũngkhen cái tên này.”



      Khi nhắctới Da LuậtNgạn Thác, trongmắt Cơ thiếpđềutràn ngậpsự thương.



      “A….Vậy sao…?”



      Tần Lạc Y có chút mất tự nhiên đáp.



      Khi nàngnhìn thấy tình ý nồngđậm trongmắt của Cơ thiếplúcnghĩ đến Da LuậtNgạn Thácthì nội tâm thoáng co rút.



      Ánh mặt trời nhànnhạt chiếu xuống ngọcbội trongtay TầnLạc Y, lộ ra chút ít ánh hào quang.



      “Ngọc bội này đặc biệt. Nó là của Tần nương sao?”



      Cơ thiếpliếc nhìn ngọcbội trongtay Tần Lạc Y, giọng điệu kinh ngạc.



      Tần Lạc Y cụp mắt, sắc mặt có chút mất tự nhiên:



      “À, là của người bạn cũ.”



      Người thông minhnhư Cơ thiếpđã nhanh chóng nhìn ravẻ mất tự nhiên của Tần Lạc Y, nàngnhẹ nhàng mở miệngnói:



      “Vị đó hẳn là người ‘ cùnghuynh thề hẹn’ trong miệng Tần nương?”



      Tần Lạc Y thở gấp, nàngkinh ngạcnhìn Cơ thiếp, nữ tửnày khiến nàng càngngàycàngđoánkhông ra.



      Cơ thiếpcườinhạt, nóngkhông lạnh :



      “Tần nương, CầmCơ mạn phépđượcnói câu khôngnên , trái tim của ngươi hướng đến vị bạn cũ kia nhưthế, nếu để Vương thượng biết được hậu quả rất khólường.”



      “Ta… ta có…”



      Tần Lạc Y vô thức đáp lại.



      Cầm Cơ tiến lên, đỡ lấy đôi tay lạnh như băngcủa Tần Lạc Y.



      “Dù thế nào nữa, ta cũngmuốn Tần nương nênchú ý, khi trở thành nữ nhâncủa Vương thượng thìtất cả suy nghĩ đều phải cẩn thận chút.”



      phenlời thâmtình đượcnói quá lên.



      mặt Tần Lạc Y dần dần xuất “đám mây đỏ”(1), nàngquay mặt qua chỗ khác, mất tự nhiên :



      “Ta phải nữ nhâncủa Vương thượng.”



      (1) Đámmây đỏ: Ý chỉ xấu hổ, thẹn thùng.



      Trong đôi mắt CầmCơ lên vẻ kinh ngạc:



      “Ý của Tần nương là…?”



      Tần Lạc Y nhìn CầmCơ, sau đó nàngnhẹ nhàng vén ống tay áo lên.



      cánhtay xuất nốt ruồi đỏ như máu.



      “Đây là… thủ cungsa?”



      Cầm Cơ kinh ngạc, lập tức hỏi lại.



      Nàng biết nữ tử người Hán đều dungthủ cungsa đểchứng minhcho trong sạchcùngtrinhtiết của mình.



      Tần Lạc Y nhìn CầmCơ, khẽ gật đầu.



      Cầm Cơ ngạcnhiên đến nửa ngày, thủ cungsa của TầnLạc Y vẫn tồn tại, vậy có nghĩ là Vương thượng chưađộngđến nàng!



      Sao lại có khả năngnày chứ?



      Toàn bộ Đông LâmVương phủ đều biết, Tần Lạc Y đềungủ với Vương thượng trongtẩm cư, sao lại có khả nănghaingười chưaxảy ra chuyện gì?



      “Xem ra, tronglòng Vương thượng đối với ngươi đều rất khácthường.”



      Cầm Cơ nhàng , đôi mắt sángngờicũngbị che phủbởi bi thương nhànnhạt.



      Tần Lạc Y cườibuồn, nàngxoayngười sangchỗ khác, ai biết được nỗi khổ tâm của nàng.



      Nhìn ra ngoài đình,tuyếtbay đầy trời khiến Tần Lạc Ycó chút mất phương hướng,bôngtuyếttheo gió bay lên sợi tóc củanàng, đập vào y phụcmàu trắng mà rơi xuống đất.



      Cầm Cơ bị vẻ mặt đó của Tần Lạc Y làm cho run sợ,cuối cùngnàngđã hiểu vì sao Vương thượng lại đối xử nhưvậy với Tần Lạc Y, nàngkhông tranh giành sủngái, khíchất tựa như hoa lan ở thâmcốc, giơ tay nhấcchâncũng trànngậpmùi hương.



      “Ngươi rất Đông LâmVương?”



      Tần Lạc Y quayđầu lại mà tiếp tục nhìn tuyếtbayở bên ngoài kia, nhàn nhạt hỏi nữ tử sau lưngmình.



      Trong mắt Cơ thiếptràn ngậpnhu tình:



      “Ta rất Vương thượng, lần đầu tiên nhìn thấy , tađã sâu đậm.”



      Cơ thiếpkhông hề trốn tránhmà rất lớn mật khiếnTần Lạc Y có chút xấu hổ.



      Nàng nhàng xoayngười, chỉ cái chớpmắt mà đẹp tựa tiên nữ.



      “Chẳnglẽ với tư cáchchỉ là hàngcốngphẩm mà ngươikhông hận nam nhân kia sao?”



      Trong giọng dịu dàngcủa Tần Lạc Y lộ ra chútkinh ngạccùngkhó hiểu.



      Cơ thiếpcườinhạt,khẽ lắc đầu:



      . Vào thời điểmngươi người sẽkhông bao giờ để ý làm gì với ngươi, cái nàycó lẽ gọi là nữ nhânngu ngốc.”



      Nội tâm Tần Lạc Y run lên, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào mặt Cơ thiếp.



      biết nữ tử này như vậy?



      Nghĩ tới đây, lòng của nànglại đột nhiên đau xót.

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương9: Thích khách trong đêm tối


      Editor:Sami



      Beta: MạcY Phi



      Đêm đen lạnh thấu xương, những cơn gió dựđịnh trướcđã tập kích, đánhthẳng vào lòng Tần Lạc Y.



      trôi qua canhgiờ rồi mà Da LuậtNgạn Thácvẫnchưaquaytrở lại tẩm cư. Ngọn nến bên ngoài màn che làmbóngdángcủa Tần Lạc Y càngngày càngkéo dài.



      Xung quanh có chút tịch mịch, quạnh khiến sựcô đơn,thê lương càng thêmrõ nét.



      Ánh nến khẽ lắc lư, chiếu lên bàn tay lạnh như băng,chiếu lên dungnhan lạnh lùng,cũngchiếu vào cả nội tâmbănggiá của nàng.



      Dườngnhư muốn dùngchút ánh sángyếu ớt để hòa tan vàolòng Tần Lạc Y, phảng phất đau buồnvà bi thương.



      Khắp nơi trongphòng tràn ngậphơi thở điên cuồng của DaLuậtNgạn Thác, như tơ nhệnchằng chịt khóalấy lòng nàng.



      Tần Lạc Y đột nhiên đứngdậy, nàngmuốn chạytrốnkhỏi cái loại hơi thở bủa vây bốn phía này, bởi vì nàngsắpthở ra hơi rồi.



      Ánh sángcủa cây nến càngkhiến cho khuôn mặt Tần LạcY thêmtrắng, gầnnhư trở nên trongsuốt,làm nổi bật đôi mắttrongtrẻo nhưng lạnh lùng hòa cùng tịch và hiu quạnh.Đôi môi đỏ tươi khẽ mímlại, mềmmại đến nỗi tựa như khôngnhìn thấy đường vân môi.



      Giữa bàn tay mảnh khảnh là khối ngọcbội đangphát ra ánh hào quang, tựa như muốn sánhcùngánh trăngngoài kia. Chỉ có điều,ánh sángnày quá mức trongtrẻo,cực kỳgiống với tâm tình mâu thuẫn lại khó hiểu của Tần Lạc Ylúc này.



      Từ khi Da LuậtNgạn Thácnhìn thấy ngọcbội này cũngrất ít trở lại tẩm

      cư.



      Nàng biết nơi đến, bởi vì ngàyđó ở trongđình,khiCơ thiếpkhom lưng, nàngđã lơ đãngtrôngthấy dấu vết như ẩnnhư cần cổ trắng muốt ,tuy rằng nàngchưatừngtrảiviệc đời nhưng với thông minh, nhạy bén đãsớm nhậnra kia hẳn là dấu hôn sau cuộcái ân.



      Nghĩ tới đây tronglòng Tần Lạc Y đột nhiên chuaxót ,loại đau nhứcnày tựa như muốn lấy mạng nàng, dườngnhư khiến nàngmất hô hấp, hít cũng vô cùngkhó khăn.



      Vì sao lúc này nàngbiết Da LuậtNgạn Thácđến chỗCơ thiếpthì bản thân lại ghentị và thương tâm đến vậy?



      Vì sao lúc này nàngbiết Da LuậtNgạn Thácsẽkhông kiêng nể gì mà hưởngthụ ôn nhu, dịu dàngcủaCơ thiếpthì lòng của nànglại đau đớn như vậy?



      Vậy mà nànglại sợ nữ tử thanh nhã kia đoạt lấytoàn bộ chú ý của Da Luật Ngạn Thác.



      Chẳng lẽ mìnhcòn nghĩ muốn tranhgiành với người ta sao?



      Nàng chẳng qua chỉ là y nô của Da LuậtNgạnThác, còn vị Cơ thiếpkia là thê tử đượchắn cướihỏiđànghoàng, tuy rằng thân phậnnàngta chỉ là hàng cốngphẩm,thế nhưng suy cho cùngDa LuậtNgạn Tháccũngđã ban chonàng ta thân phậnrõ ràng.



      Còn bản thân mìnhthì là cái gì?



      Trong mắt Tần Lạc Y lên vẻ thê lương, chịu đựng,còn có chút tình cảm xa lạ…



      Giữa lúc nàngđangchìmđắm trongtâm trạngrối ren, ngoàicửa sổ chợt lên bóngđen.



      Tần Lạc Y giật mình, đôi mắt đẹp cũngcả kinh,khinàngcòn chưakịp phản ứng,chợt nghetiếngbọn thị vệ lớn tiếngreolên:



      “Có thíchkhách.”

      Ngay sau đó, cửa ra vào truyền đến rất nhiều tiếngđộngầm ĩ, đám thị vệ dồn dập tản ra truy đuổi bóngđen kia.



      Ngoài cửa phòng, tiếngtruy đuổi hòa cùngthanh ầm ĩgần xa rồi dần dần biến mất.



      Thích khách?



      Đôi mắt Tần Lạc Y thoáng kinh ngạc, trái tim cũngbắtđầu đập loạn theo quy tắc nào, thíchkhách trongmiệngbọn họ cùngthíchkhách đêm hôm đó chính là cùngmộtngười sao?Nếu như đúnglà cùngmột người người nàykhông lẽ là…



      Tang đại ca?



      Nàng gắt gao đè lại lồng ngựcđangđập ngừng, cốgắngáp chế bất an tronglòng rồi tới trướccửa phòng,đôi tay bé cẩn thận mở cửa phòng.



      Ngoài cửa phòng bóngngười, mặt đấtđầy dấu chân người, trongphút chốcliền bị tuyếtào ào rơixuống che phủ, dĩ nhiên chút dấu vết cũngkhông có,giống như vừa chưahề xảy ra chuyện gì.



      Đôi mắt nànghiện lên vẻ bất an và sợ hãi, lông mày nhưthu thủy đông cứnglại, dấu vài nét nhànnhạt xót xa, nàngnhẹnhàng đóngcửa lại,rồi đột nhiên cảm thấy phía sau lưngnhư cógió lạnh thổi qua…



      “A…”



      Tần Lạc Y kinh ngạcthở gấp, nhịn đượckhẽ kêu lên tiếng.



      Sau lưngnàngthìnhlình xuất hắc y nhân, vaihắn còn vương chút tuyếttrắng.



      “Y nhi… “



      Hắc y nhânmột tay phất lên, tất cả các cửa sổ đượcđónglại, tay lấy khăn che mặt xuống.



      Chỉ thấy mái tóc đen của người này đượcbuộcbằngmột dảitơ tằm màu đen, ngũ quantrên mặt tựa như đượcđiêu khắctỉ mỉmà ràng,tuấn mỹ vô cùng.



      Cái mũi cao thẳng, môi mỏng mímlại, mày kiếmmắtsáng,tóc mai tà tà bay giữa trung, toàn thân hắc ycũngkhông che đậy đượckhí chất oai hùng cùngdungmạo tuấn mỹtuyệtluân.



      Đôi mắt Tần Lạc Y trừnglớn, bàn tay che miệng, rồi độtnhiên, những giọt nước mắt như châungọcthi nhauchảyxuống,dọc theo cánhtay rơi xuống mặtđất.



      “Y nhi …”



      mặt hắc y nhânthấmđượm đau lòng,trongđôi mắthàm chứatất cả dịu dàng, ôn nhu.



      “Tang… Tangđại ca?”



      Giọng Tần Lạc Y cũngtrở nên run rẩy,nàng khó tinnhìn nam tử trước mắt,tựa như đangở trongmộng cảnh.



      “Y nhi, là ta!”



      Tang Trọng Dương chậm rãi tiến lên phía trước,thânhình cao lớn gần như bao phủ lấy vóc người bé của TầnLạc Y .



      Tần Lạc Y cũngchậm rãi lên phía trước, nànglaunướcmắt, muốn giúp bản thân nhìn ràng hơn.



      Nàng chậm rãi dùngtay chạm vào cánhtay của TangTrọng Dương, khuôn mặtnhỏ nhắnvốn lạnh lùng ngaylập tức trởnên mừng rỡ, lúm đồngtiền nở rộ mặt.



      “Tang đại ca…huynh là… Tangđại ca…”



      Lần thứ hai, Tần Lạc Y bịt kín miệng mà rơi nướcmắt



      .

      “Là ta, là ta, Y nhi,… Xin lỗi vì khiến muộikhổ… “



      Trong lòng TangTrọng Dương khẽ đau xót , nhàngcầm hai tay Tần Lạc Y đặt lên mặt mình.



      Bàn Tay bé của Tần Lạc Y cảm nhậnđượcchút lạnhbăngcủa gió tuyết hòa cùngda thịt ấm áp, còn có khuôn mặtquenthuộc , đôi mặt tràn đầy nhu tình…



      sai, đây đúnglà Tangđại ca, thực ,nàngkhông nghĩ tới có thể có ngàyđượcnhìn thấy Tangđại ca.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương10: Nghi vấncủaTang Trọng Dương


      Editor:Sami



      Beta: MạcY Phi



      Tang Dương nhìn bộ dạnglê hoa đái vũ của Tần Lạc Ymà đau lòng vô cùng, ôm Tần Lạc Y vào lòng,tựa nhưđangôm khối bảo vật vô giá.



      Tần Lạc Y lẳng lặng để cho TangTrọng Dương ôm, tựanhư dĩ vãngcũng như thế, nàngđã luôn mong ước chiếntranhchưabao giờ xảy ra, tất cả mọi thứ hết thảy chỉ là mộtgiấc mộng.



      Đúng lúc này…



      “Tần nương, tối nay có thíchkhách lén đột nhậpvàotrongphủ ,có khả năng xôngvào trongphòng các thiếpthất, đểngừavạn nhất chúng tiểu nhân muốn vào lục soát,mong tầncô nương thứ lỗi!”



      Ngoài cửa đột nhiên vanglên tiếngnói của bọn thị vệ.



      Tần Lạc Y cả kinh,ngẩng đầu nhìn TangTrọng Dương,lại nhìn phương hướng ở ngoài cửa, ngaylập tức sắc mặt trởnên tái nhợt.



      “Tần nương… Tần nương…”



      Qua lát mà vẫn chưathấy có người trả lời, bọn thịvệ gấp gáp muốn đẩycửa vào…



      “Các ngươi là lớn mật!”



      Tần Lạc Y thân y phụctrắngđẩy cửa ra, đến khinàngnhìn thấy bộ dạng muốn xôngvào của đám thị vệ ánhmắt liền trở nên lạnh lùng.



      “Thỉnhcô nương thứ tội, chúng tiểu nhânchẳng qua làlo lắng cho an nguy của nương, cho nên…. “



      “Vậy nên các ngươi muốn tra xét tẩm cư của Vươngthượng? Quả là vớ vẩn! Lẽ nào các ngươi cho rằng cho tache giấu cho thíchkhách hay sao?”

      Tần Lạc Y nghiêm mặt, lạnh băngtrongmắt tựa như có thể giết người.



      “Tiểu nhânkhông dám!”



      Bọn thị vệ đều kinh hãi , vội vàngquỳ xuống tạ tội.



      Tần Lạc Y thầmthở phàonhẹ nhõm, nàngcố nén sựhoang mang trong lòng, trầmgiọng với bọn thị vệ:



      “Ta vừa mới thấy có bóngđen chạytheo hướng đến hoaviên,các ngươicòn nhanh chóng đuổi theo? Nếu nhưviệc này để Vương thượng biết được, xem các ngươi sẽrơi mấy cái đầu đây?”



      Nhữnglời đe dọa này rất có tác dụng, bọn thị vộivàngcúi chàoTần Lạc Y rồichạyđến hoa viên.



      Tần Lạc Y nhìn thấy bọn họ chạyxa vội đóngmạnh cửa phòng, thân thể xụi lơ dựa vào cạnhcửa.



      Cả đời này, số lần nàngnói dối chỉ đếm đượctrên đầungóntay, nếu vừa rồi tronglòng cũngkhông hoảng sợnhư vậy



      Tang Trọng Dương chậm rãi từ phía sau rèm ra,trongđôi mắt tràn ngập thần sắc khó có thể suy xét.



      Vừa rồi Tần Lạc Y lớn tiếngtráchmắng bọn thị vệ hắnđều có thể nghe được, từ giọng và thái độ của bọnthị vệ thấy đượcvẻ khúm núm,cung kính,giống như TầnLạc Y nghiễm nhiên trở thành chủ tử.



      Đây là vẫn luôn dám đối mặt, khi hắnthâmnhậpphủ vào để thămdò tung tích Tần Lạc Y, mớiphát ,Tần Lạc Y ở tại nơi tràn ngậpsự xa hoa củahoàng tộc, còn hơn cả khuêphòng nữ nhi, nơi đây khắpchốnđều lộ vẻ quyền uy và liều lĩnh,hiển nhiên đây lànơi ở của đàn ông, mà khi ngheTần Lạc Y rốtcục biết, nơi này là tẩm cư của Đông LâmVương DaLuậtNgạn Thác.



      Giống như sấm sét giữa trời quang, trongmắt TangTrọngDương tràn ngập xa lạ cùngnghi hoặcđối với Tần Lạc Y.



      “Muội … sao vậy?”



      gian nan mở miệng hỏi.



      Lúc này, Tần Lạc Y cũngkhông thấy đượcsự khácthườngtrongmắt Tang Trọng Dương, tình huống vừa rồi khiếnnàngđi đứngcó chút ổn định.



      “Tang đại ca, ở đây chuyện tiện, huynh theo ta… “



      Tần Lạc Y với TangTrọng Dương.



      Tang Trọng Dương nhìn Tần Lạc Y, khẽ gật đầu rồi bướctheo Tần Lạc Y.



      Rẽ Đông quẹoTây đoạn, cuối cùngTần Lạc YcùngTangTrọng Dương dừnglại trướcmột gian phòng, nàngnhìn quanh bốn phía cảm thấy có ai theo dõi mớiđẩy cửa vào trong.



      Ánh trăngtừ ô vuông cửa sổ xuyên thấu quachiếu sángcăn phòng, Tang Trọng Dương nhìn thấy trongphòng rất lộn xộn.



      Tần Lạc Y nhàng đóngcửa lại, quaylại với TangTrọng Dương:



      “Tang đại ca, nơi này là phòng chứađồ, có rất ít người tới đây!”



      Tang Trọng Dương nhìn Tần Lạc Y, vẫn là gò má đẹpđẽ, đôi mắt dễ thươngthế nhưng lại khiến cho cócảm giác xa lạ vô cùng.



      “Tang đại ca, xảy ra chuyện gì với huynh sao?”



      Cuối cùngTần Lạc Y cũngphát ra khácthường củaTangTrọng Dương, lo lắng hỏi thăm.



      có gì, ta chỉ cảm thấy kì quái là tại sao thịvệ vương phủ lại khách khí với muộinhư vậy?Còn có…tại saomuộilại ở cùngphòng với cẩu tặc Da Luật Ngạn Thác?”



      Tuy ngữ khí của TangTrọng Dương rất nhàng,nhưng trongcâu lại lộra rét lạnh khiến trái tim TầnLạc Y đôngcứng.



      Trong lòng Tần Lạc Y cả kinh,nàngkhông biết nên giải thíchnhư thế nào cho TangTrọng Dương nghe, cho dù có giải thíchrõ nguyên nhânthì tin tưởng mìnhsao?



      Tang Trọng Dương thấy Tần Lạc Y gì, đôimắt từ từ cụp xuống, sựbất an tronglòng càngngàycànglớn…



      “Y nhi, Da LuậtNgạn Thácđã làm gì muộirồi?”



      Tang Trọng Dương tức giận đến nỗi muốn gầm lên, thếnhưng sợ nếu làm vậy gây bất lợi cho Tần Lạc Y.



      “Tang đại ca…Huynh nên như vậy… Ta vàhắn… ta chưatừngcó chút quanhệ nào với Da LuậtNgạn Thác, huynh phải tin tưởng ta…”



      Tần Lạc Y nhìn thấy ánh mắt tín nhiệm củaTangTrọng Dương, sốt ruột tiến lên .



      Ngay lập tức trongmắt TangTrọng Dương tràn ngậpđaulòng đối với Tần Lạc Y.



      kéo thân hình nhắncủa Tần Lạc Y, để đầu củanàngdựa vào ngực mình, thầmnói:



      “Tang đại ca rất sợ tên cầm thú kia làm tổn thương muội!”



      Tần Lạc Y cảm thấy chuaxót, nhưng tronglòng lại lơđãngnhớ tới vẻ mặt vừa tùy tiện vừa tuấn của Da LuậtNgạn Tháckhiến tim đập nhanh.



      “Tang đại ca, Y nhi có chuyện gì, ta cùngchanuôi ngàyngàyngóng trông tin tức của huynh, chỉ sợ huynhsẽ xảy ra chuyện.”



      Ánh mắt TangTrọng Dương tối sầm lại, kéo Tần LạcY ra, đứngđối diện với mình:



      “Cha tại như thế nào rồi, muộibiết người bây giờ bịnhốt ở chỗ nào ?”



      Đôi mắt Tần Lạc Y tràn ngậplo lắng,nàngkhẽ thở dài, gật đầu :



      “Lầncuối cùngta nhìn thấy cha nuôi thấy thân thể của cha nuôi ngày càngkém, tại Da LuậtNgạn Thácđang nhốt cha nuôi trong‘TỏaDiệp Hiên’.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :