1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Liêu Vương Phi - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương4.2:Chỉlà y nô củaVương thượng.



      Editor:phong Lữ



      Beta: Vi An



      Nụ hôn mang theo ý trừngphạt như thủy triềuđánhúp TầnLạc Y, khiến nàng vùngvẫy nhưng tài nào thoátkhỏi



      tiếp xúc ngọt ngàotừ phía sau Tần Lạc Y, khuôn mặtcương nghị ban đầu của Da LuậtNgạn Thácdần dần trở nêndịu dàng, lập tức buông nàng ra, hứngthú nhìn đôi gòmá trơn bóngmềmmại như tơ của nàng.



      Như hai áng mây mê hoặcnhởnnhơ khuôn mặt nàng,ánh mắt thâm trầmcủa dường như có thêmvài tia thỏamãn.



      “Ta phái người chữatrị cho bọn chúng, nàngkhông cần lo lắng!”



      Đây là lần đầu tiên Da LuậtNgạn Thácđối xử như vậy với người.



      được, chỉ có ta mới có thể chữatrị tốt cho các nàngấy!”



      Tần Lạc Y cũngvì điên cuồng bá đạo của DaLuậtNgạn Thác, thanh ấm cũng trở nên có chút ngượngngập, nhưng nàngchính là muốn ép buộcbản thânmìnhtỉnh táo lại, giọng quả quyết phủ nhậnquyếtđịnh của .



      Đột nhiên, giữa hai chânmày của Da LuậtNgạn Tháclạilần nữa đông cứnglại, ngũ quantuấn mỹ như đượctrạmtrổ trở nênâm trầm,cả người toát ra loại khí thế vương giả uychấnthiênhạ.



      nângkhuôn mặt tuyệtmỹ như đóa thủy tiên của TầnLạc Y lên, ánh mắt lạnh lẽo như xuyên thẳng vào trongnộitâm của Tần Lạc Y.



      “Nàng nghĩ rằng ta cho nàngcơ hội vào thủy lao nữa sao?”



      thanh sắc nhọnphủ đầy hàn khí dồn ép hướng về phía Tần Lạc Y



      Hàng mi nàngkhẽ run, cái mũi cao thẳng hơi hơinhếch lên, nét mặt ngưngtrọng, đôi môi như đào, lôngmày đen như tranhvẽ, vẻ mặt như nước mùa thu, tinh tế nhu mìkhông sao tả hết.



      cánhmôi nở nụ cườitươi như hoa, nàngnhẹ giọng :



      “Ta cũngkhông muốn vào thủy lao lần nào nữa!”



      Nàng khẽ dừngmột chút,sau đó cắn cắn vào cánhmôi tinh tếnhư hoa đào, liếc cái vào đôi con ngươi thâmsâu khódò kia của Da LuậtNgạn Thác.



      “Kỳ thực… kỳ thực ta muốn cầu xin người tha tộicho các nàngấy, thả các nàng ấy ra!”



      Trong lòng nàngcó chút khiếp sợ mà ra.



      Tần Lạc Y biết cầu này còn khó khănhơn việc xin đitrị liệu cho các nàng ấy.



      “Nàng cái gì?”



      Tiếng gầm long trời lở đất bật ra từ cổ họngDa Luật Ngạn Thác



      Tần Lạc Y khépchặt mi mắt chống đỡ thanh nhưdiêmvương của , nàng biết kết quả này, nhưng, nàngvẫnmuốn làm như vậy.



      “Nàng chẳng lẽ quênbọn chúng đối xử với nàngnhư thế nào ư?

      Nànglà nữ nhâncủa Đông LâmVương ta bọn chúng lạidám cả gan đụngđến!

      Ta cho bọn chúng bài học như thế đượcxem là quánhântừ!”



      Da LuậtNgạn Thácbị Tần Lạc Y chọcđến tức giậnrốngto, nữ nhânnày hẳn là nàngđiên rồi!



      Tim Tần Lạc Y tựa như chảymáu,ngaysau đó, đôi mắttrongsuốt,lạnh lẽo như trăngsoi bóngnướcnhìn Da LuậtNgạnThác



      “Ninh phi… nàngấy cũnglà nữ nhâncủa ngươi mà!”



      câu thẳng thừng như muốn nhắcnhở DaLuậtNgạn Thácđến tột cùng bao nhiêu nữ nhâncủa hắncũngnhư nhaucả thôi,tuy hời hợt, nhưng có năng lực giếtngười.

      Cơ thể Da LuậtNgạn Tháchơi lay động, đôi conngươi xanhthẫmlạnh lẽo ngang tàng nhìn về phía nàng



      Tính tình lãnh đạm chút kiêng dè làm cho Tần LạcY có bề ngoài tăngthêmdã tính nguyhiểm, vẻ xinh đẹp củanàngtỏa ra thứ ánh sánglộng lẫy mà kiêu ngạo



      Da LuậtNgạn Thácnhìn vẻ quật cường trongmắt Tần LạcY, lạnh lùng nở nụ cười,hàn khí trongcon ngươi vẫn như cũlạnh lùng mà tàn nhẫnnhư lưỡi dao sắc bén



      “Nàng quả to gan, trongtoàn bộ Đông LâmVương phủnày phi tần nào dám chuyện với bản vươngnhư vậy! Xemra bản vương chiều hư nàng!”



      Giọng tà mị xen lần khí phách cuồng ngạokhiếnkẻ kháckhông rét mà run.



      Tần Lạc Y cườilạnh,giữa hai đầu chânmày chaulại khiến kẻ khácxót xa



      “Ta phải phi tần của ngươi, chỉ là y nômà thôi,cho nên, có thể mất mạng bất cứ lúc nào cũngđãnằm trongdự liệu của ta từ trước!”



      “Ta thương nàngnhư vậy, nàngkhông cảm nhậnđược chút nào sao?”



      Da LuậtNgạn Thácnghiến răng nghiến lợi mà , conngươi u lúc này trở nên đỏ sẫm



      Tần Lạc Y dứt khoát khiến lòng đau đớn như có lưỡi kiếmcứa qua



      Đôi bàn tay to hunghăngnắm chặt bả vai của nàng,toàn bộ sức mạnh dường như bùngnổ



      Tần Lạc Y đau đớn người, đôi mắt xuất tầng hơi mỏng,



      Môi nànghé mở



      “Chút tình cảm này ta dám nhận, Ninhphi làngười sẵn sàngđồng sàngcộngchẩm cùngngươi, mà ngươicòn nhẫntâm như thế…”

      Tần Lạc Y nổi nữa, trướcmắt nànglại lêndángvẻ hấp hối của Ninhphi, còn có hànghàngvết thương làmcho người ta sợ hãi kia.



      Nàng hiểu hết thảy những chuyện này đều do nàngmàthành, nhưng mà, nàng nhất thiết phải nhậnhết vềmình, chính là nànglo sợ bản tính hung ác của , trênngười còn tồn tại sức mạnh sa trường,khiến người kháckhông thể nào phảnkháng.



      Ninh phi, hẳn là có ít nhiều ân tình đối vớinàngchứ, bằngkhông sao có thể dễ dàngtha thứ kiêucăngxấc láo, hay gây rối của nàngta. biết tính tình củamình, làm sao có khả năngngoan ngoãn nghelời hắnchứ?Tần Lạc Y phảng phất thấy đượckết cục thê lương củamình.



      “Tốt lắm!”



      tiếnghừ lạnh dường như muốn đem toàn bộ tình cảm ra đập nát



      Khóe môi Da LuậtNgạn Tháckhông tự chủ đượcdươnglên, vẽ lên đường congtà mị có đôi chút quỷ dị.



      Tay chậm rãi giương lên, nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng.



      Da thịt trắngngầnvà non mềm, mang theo chút lạnh giákhi chạm vào, mềmmại như loại tơ lụa thượng phẩmvô cùngquý báu, chạm đến biết bao nhiêu là xúc cảmtươi đẹp.



      Nụ cườigian ác nơi khóemiệng Da LuậtNgạn Tháccàngmở rộng,lan tràn cả khuôn mặt.



      Tay nhàng men theo hàngmi tinh tế của Tần LạcY, lướt qua chiếc mũi như ngọccủa nàng, sau cùngchạm vàođôi môi đangtái nhợtcủa nàng



      “Nàng ràng quênmất điểm, thời gian dài như vậychỉ có mình nàngtận tâm với chứctrách“y” nhưng chưathựchiện tốt nghĩa vụ làm “nô”. Giờthì tốt rồi để bản vương“nhắc nhở”nàngmột chút.



      Vừa dứt lời Da LuậtNgạn Thácvươnmột cánhtay, dùngsứcmà ôm cái eo thon mềmmại của Tần Lạc Y, khóemiệngcâu lên nụ cườingông cuồng

      “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”



      Vẻ bình tĩnh trongmắt Tần Lạc Y nhất thời bị phá vỡ trởnên sợ hãi, nàng cố gắnggiãy dụa nhưng vẫn bị bàn tay tocủa chế trụ



      Bàn tay mang theo nhiệtđộ nóngbỏnglan tràn ra vòngeonàng, mùi xạ hương nam tính truyền đến mũi Tần Lạc Y,quấynhiễu tâm tư nàng.



      nhìn thấy con ngươi linh độngchống đối của nàng,trongveo thấy đáy.



      phát ,bản thân mìnhngaylúc này đây lại muốn nàng.



      Muốn nếm thử mùi vị của nàng, muốn cảm nhậnthân thểmềmmại của nàng khi ở dướithân



      Đột nhiên đôi mắt tối sầm lại, đem cơ thể mềmmạinhư nướccủa nàng bồnglên, sau đó hướng về chiếcgiường tinhxảo đẹp đẽ mà đến



      “Ngươi… ngươi buông ta ra!”



      Tần Lạc Y thực cảm thấy sợ hãi



      Từ đôi mắt điên cuồng của , nàngđánhhơi đượcmùi của nguyhiểm



      Trong khi nàngcòn chưakịp suy nghĩ nhiều hơn,Da LuậtNgạn Thácđã hung hăngném nàngxuống!

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương5.1:Thích khách bỏ quên ngọc bội


      Editor:phong Lữ



      Beta: Vi An



      …”



      Mặt Tần Lạc Y trắngbệch, môi run lẩy bẩy



      Hốc mắt dângđầy những giọt lệ đau khổ cùngvũ nhục,thân thể mảnh khảnh ngừng lùi về phía sau.



      tức giận mà cau đôi mày rậm lại, mặt phủmột tầng sương mỏng, trongđôi mắt phượng hẹp dài hàn ýngàycàngđậm, từngbước từngbướcmột về phía nàng



      “Ngươi muốn làm gì? Ngươi… ngươi được phépqua đây!”



      Tần Lạc Y muốn bỏ chạy, thế nhưng, chânnànghiện tại ngaycả chút sức lực cũngkhông có, thân thể nhỏnhắnnhư lá cây tronggió ngừng runrẩy.



      Nàng thực rất sợ nam nhânnày, khắpngười tràn đầythô bạo cùng với tác phong đứngđắn, đầu tiên thôlỗ cướpmất nụ hôn đầu của nàng, bây giờ còn như vậy…



      Hươngthơmtrongphòng ngàycàngnồngđậm,ánh đèn vàngmập mờtỏa ra bầu khí ái muội



      “Nàng bản vương muốn làm cái gì?”



      Đôi mắt như đêm đen, giá buốt, hề có nhiệtđộ.



      …”



      Biết thể tránhkhỏi,nànglo sợ lùi vào góc giường,trongmắt mơ hồ phủ kín tầng hơi nước



      Nhưng,đôi tay mạnh mẽ kéo thân thể nànglại, đem nàngđặtdướithân, chất vấn:



      “Nàng dám chống đối ta? Vậy chắcnàngcũngbiết chống đốita có hậu quả như thế nào?”



      Cơ thể Tần Lạc Y đột nhiên run lên, sợ hãi chốngđỡ mùi vị nam giới điên cuồng như ma quỷ kia



      “Ngươi… buông ta ra!”



      Nàng liều mạng, hàm răng tinh tế cắn cắn đôi môi nhưcánhhoa, gắnghết sức đẩy thân hình to lớn người mìnhra



      “Nếu nàngđã tiếp nhậnbản vương, vậy bản vươngcũngkhông cần thương xót nàngnữa!”



      Cúi đầu, bất ngờ ngậm lấy cánhmôi non mềmcủa nàng,chậm rãi hưởng thụsự thơmtho kia.



      Lửa nóngtừngchút từngchút vào qua đôi môi nhưcánhhoa, đáy lòng nàngdường như dânglên chút khát khao…



      “Đừng… được!”



      Tần Lạc Y kinh hãi, tronglòng bất ổn yên khiếnnàngliều mạng lắc đầu chống cự.



      Thế nhưng Da LuậtNgạn Tháclại bá đạo chế trụ đầucủa nàng, thừa dịp nàng mở miệng , đầu lưỡi ấm nóngrasức xâm chiếm đôi môi đào của nàng



      kiêng kị mà trêu đùa cái lưỡi đinh hươngcủa nàng, ra sức hút hết hương thơmthanh mát trongmiệng nàng, rút hết ngọt ngàotrongmiệng nàng, khiếncơ thể nàngmờ mịt bất lực rên lên tiếng



      Đôi mắt trongsuốt của Tần Lạc Y dần dần tràn ngậphơi nước



      “Ngươi, ngươi nên như vậy!”

      cầu xin của nàngthế nhưng đổi lại là xâmnhậpngàycàngmạnh mẽ của Da LuậtNgạn Thác



      Bàn tay to của Da LuậtNgạn Thácbắt đầu tìm tòi, mảy may chú ý đến cự tuyệtcủa Tần Lạc Y,khóemiệng nhếch lên đường congtàn nhẫn.



      “Ban ngàynànglà y nữ của bản vương, hiển nhiên banđêm cũnglà người phụnữ của bản vương, bản vương từ lâuđã muốn nàngrồi!”



      Có trời mới biết vì sao chịu đựnglâu như vậy, bởi vìhắn muốn nỗ lực kiên trì đợi cho đến khi nàngthật lòng thậtdạ.



      Ngày hôm nay mới biết đượcbản thân mìnhcó bao nhiêu điên rồ.



      Đối với nữ nhânhắn chưatừngkiên nhẫnnhư vậy



      Khuôn mặt xinh đẹp trướcmắt kia, thanh tú tuyệtmỹ, chỉchaumày khẽ cũng đẹp như vậy, biểu cảm đơn thuần vô tội tựanhư hoa lê ngàyxuân, thuần khiết hoànhảo



      Trong lòng Da LuậtNgạn Tháctồn tại lửa giận, taynhànrỗi xoa lên hai gò má trơn nhẵncủa nàng, muốn phátan biểu cảm chết tiệt này của nàng



      Bàn tay lạnh lẽo với những chai sần do tập võ nhiềunăm đặt da thịt, chạmđến nơi nào lại gây ra run rẩynơi ấy, Tần Lạc Y theo bản năngmuốn chống cự, lại bị hắngắt gao túm chặt khiến mìnhkhông thể độngđậy



      “Ngươi muốn làm gì?”



      Trong nháymắt khuôn mặt Tần Lạc Y trở nên trắngbệch,thanh có phần run rẩy cùngsợ sệt



      “Nàng xem?”



      cúi đầu thanh tà ác vangbên tai nàng, khínónglướt qua vànhtai nàng



      “Ngươi buông ta ra!”

      Tần Lạc Y như con thỏ hoảng sợ, gắngsức vùngvẫyhòngthoátra khỏi giamcầm của



      Ánh mắt quá đángsợ, quá ngông cuồng, mangtheo ý cười,nụ cười bănglãnh.Môi,bỗngnhiên hạ xuống, tựanhư trừngphạt,tàn nhẫnmà cướp đoạt,vòngtay như sắt khóacàngchặt.



      Môi của nàngkháchẳn với những phi tần kia, khôngnồngnặc mùi son phấn mà môi nàngtỏa ra mùi hươngthơmmát, hương thơmcủa lá cây sau mưa,tươi mát đạm nhiên,khiến người khácvấn vương thôi.



      Trốn thoát, Tần Lạc Y bị gắt gao đặt dướithân.



      Hơi thở của nam giới bao vây lấy nàng, toàn bộ trọnglượng cũngđặt lên nàng, khiến nàngcó chút khó chịu mànhíu mày.



      Ngửa đầu chống lại ánh mắt của , con ngươi bănglãnh phút chốcbị dục vọng mãnh liệt thiêuđốt.



      Bàn tay to lớn chậm rãi đặt thân thể nàng,hướng đến đâu, từnglớp từng lớp y phụctrên người nàngđượcbóc ra đến đấy.



      Chiếc quầndài màu trắngphía dướicũngbị xé rách.



      Từng tấc da thịt trắngnhư bạchngọcdần dần ra, đầy đặnnhưng mảnh mai,chânngọcthon dài, tràn đầy sức sống, như tiênnữ lạc xuống phàm trần.



      Thân thể người phụ nữ của đúngthật là đẹp.



      Bụng dướitruyền đến cổ nóngrực, dục vọngmãnh liệtbùngcháyý nghĩ muốn chiếm lấy nàngcàngthêmmãnh liệt.



      Thân thể Tần Lạc Y mát lạnh,đôi mắt lạnh lẽo cùngtuyệt vọng.



      “Da LuậtNgạn Thác, ta từngnói, cho dù chết cũngkhông trao thân cho ngươi!”



      Ánh mắt Da LuậtNgạn Tháclạnh lẽo, ngóntay thô ráp nhẹnhàng vuốt ve chiếc cằm mềmmại của nàng, tà mị mà tànnhẫnvừa cườivừa .

      “Bản vương hoàntoàn có khả năngnói cho nàngbiết, bảnvương muốn nàng, dù cho lúc này trời có sụp đổ, cũngkhông ngăncản đượcbản vương, nếu nàngkhông muốnnhặt xác cha nuôi, phải lấy lòng bản vương cho tốt!”



      câu thẳng thắn phá tan toàn bộ mọi hy vọngcủa Tần Lạc Y.



      Nàng cảm thấy bản thân mìnhgiống như ngã vào đầmbănglạnh lẽo, toàn thân tràn ngậptê buốt.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương5.2:Thích khách bỏ quên ngọc bội


      Editor:phong Lữ



      Beta: Vi An



      Tần Lạc Y nằm đó nhúcnhích, nàngmất khảnăngphảnkháng, mặc cho đôi môi nóngrẫy của Da LuậtNgạnThácchu du người mìnhtùy ýtìm kiếmhương thơmcùngvịngọt



      Đôi mắt trongsuốt ban đầu lúc này cũngtrở nên trốngrỗng



      giọt lệ lạnh lẽo từ đôi mắt đẹp của nàng, ngưngtụ gò má trắng nõn,như chảythẳng vào tronglòng



      sa trường nắm trongtay sinh tử của kẻ khác,sao có thể là nam nhândịu dàngchứ!



      Cảm thấy cơ thể mềmmại dướithân có chút khácthường, DaLuậtNgạn Thác đột nhiên ngẩng đầu



      Khi thấy bộ dạngnhư cam chịu của Tần Lạc Y, nhất thờinổi cơn thịnh nộ.



      Trong nháymắt, đôi mắt đen sẫm trở nên trầm.



      “Nàng…”



      Trong cơn giận dữ nắm chặt bả vai của Tần Lạc Y,dường như rất dùng lực, có thể nghethấy thanh nứt vỡcủa xương cốt.



      tay nàngnắm chặt,chậm chạpdãn cơ thể đangrun rẩy ra.



      là đau nhức, là lạnh thấu xương, đêm naygiống như thủy triều, ngừng ập vào lòng của nàng, đợt rồi lại đợt.



      “Da LuậtNgạn Thác, ngươi… ngươi giết ta !”



      Tần Lạc Y cắn răng,cố nén những đau đớn cơ thể, đôi mắt đẹp ngân ngấnlệ.



      Nàng thà chết cũngkhông muốn chịu đựngsự vũ nhụcnhư vậy.



      vậy mà do dự, thấy nàngđau lòng bất lực, tầng tầng lớplớp sóngbiển cuộn đến gần như nhấnchìmhắn, sao có thể?



      Đôi mắt Da LuậtNgạn Thácngàycàngtối, sắc mặt nhưdòngnướccuồn cuộn.



      Mọi người đều biết đây là điềmbáo khi tức giận!



      Tay siết ngàycàngchặt,quai hàm Tần Lạc Y đau nhói,máu huyết dường như lưu thong, trở nên ngàycànglạnh.



      Bên ngoài, vạn vật ban đêm dường như ngủ.



      Trong phòng, trongbức màn, người con tuyệtmỹ tóctai lộn xộn nằm ở dường, mà ở ngườinànglà người đàn ông cuồng vọng.



      Da LuậtNgạn Tháckiêu ngạo, đôi môi nhếch lên tia tàn ác, cười:



      “Trướckhi bản vương chưahưởng thụ đủ thân thể củanàng, cam lòng giết nàng!”



      Lời lạnh lùng khiến Tần Lạc Y rùngmìnhnhụcnhã.



      Da LuậtNgạn Tháccố gắngquênđi vẻ tuyệtvọngtrongmắtTần Lạc Y, lần thứ hai cúi người xuống…



      Đột nhiên sắc mặt đôngcứnglại, ngaysau đó đôi mắtnhư nhiễm sương lạnh.



      Nhiều năm tập võ khiến dễ dàngphát ra tiabất thường, lập tức, độngtác nhanh nhẹncầm quầnáo khoáclên người, vungchưởng, mạnh mẽ hai bên làm màn che rơixuống, che lại thân hình tuyệtsắc giường.



      Tiếng độngphát ra từ cánhcửa tẩm cung, Da LuậtNgạnThácthi triển khinh công, nhanh chóng biến mất khỏiphòng.



      Cục diện đột ngột thay đổi Tần Lạc Y ngaytức khắcngồidậy, nàngthừa dịp này mặc nhanh xiêmy vào.



      Trong lúc nàngtưởng chừng như hết hy vọng, DaLuậtNgạn Tháclại buông mìnhra.



      Thế nhưng, nhìn thần sắc của , phải chăng xảy ra chuyện gì?



      Tần Lạc Y lấy tay giữ chặt ngực, ép buộcbản thânmìnhđè xuống bất an trong lòng.



      trận huyên náo bất thìnhlình vanglên, dường như cóđiều đúng!



      Nàng cố hết sức che môi lại, cố gắngkhông cho tiếng độngbật ra.



      Nhưng,trongthoáng chốctất cả mọi thứ lại yên tĩnh trở lại,yên lặng giống nhưchuyện gì cũngchưatừngxảy ra



      Cảnh tượng lúc này cực kỳ giống ngàyđó săn, âmthanh phía sau khiến lòngnàngnổi lên hồi run rẩy, rồi liềntheo sau tiếngđộngcũngkhông có



      Lẽ nào…



      Có thíchkhách lẻn vào vương phủ?



      Da LuậtNgạn Thác!



      Khi trongđầu Tần Lạc Y nghĩ đến , tronglòng cả kinh,vìsao nàngphải lo lắng cho an nguycủa chứ?



      Cẩn trọngbướcxuống giường, nàngdè dặt về phía cửa của tẩm cung.



      Khi nàngmới vừa đến gian ngoài, vào lúc này, thìcánhcửa tẩm cung bị đôi tay mạnh mẽ đẩy ra.



      Hình ảnh Da LuậtNgạn Tháchòa với đêm đen lạnh lẽohiện ra trướcmắt Tần Lạc Y



      “A…”



      Tần Lạc Y kinh hãi thở gấp tiếng.



      Nàng ngờ Da LuậtNgạn Thácbất thìnhlình đẩy cửa vào.



      Ánh mắt Tần Lạc Y nhìn chằm chằm Da LuậtNgạnThácđangđứngcạnh cửa, nàngmuốn từ mặt tìm ra mộtchút manh mối,nhưng mặt Da Luật Ngạn Tháccũngkhông có bất kỳ biểu cảm nào.



      Liền sau đó, vài tên thị vệ cũngxuất ở cổng,trôngthấy Da LuậtNgạn Thác phía sau, nhanh nhẹnchạyđến quỳtrên mặt đất.



      “Vương thượng, thuộc hạ sẵn sàngđợi lệnh dẫn ngườiđi lục soát toàn bộ bảo vệ an ninh cho vương phủ!”



      Ánh mắt trongtrẻo nhưng lạnh lùng của Da LuậtNgạnTháchơi hướng về phía Tần Lạc Y đangđứngbên cạnh,khóemiệng nhếch lên cái: “ cần, cái nên đếnnhất định đến, bản vương chờ đợi bất kỳ lúc nào!”



      xong, khoát tay, cái ngọcbội tinh xảo xuấthiện trongtay Da Luật NgạnThác, dướiánh nến phát ra màuvàngrực rỡ.



      Khi Tần Lạc Y liếc cái về phía ngọcbội kia, conngươi xinh đẹp bởi vì kinh ngạcsợ hãi mà mở to, tựa nhưnhìn thấy thú dữ.



      Thân thể nhắnmềmmại của nàngcũngđột nhiên run lên,nếu như khôngai đỡ lấy bản thân nhất định ngã mặtđất.



      Trong lòng bất ổn, đôi mắt cảnhgiác mà nhìn Da LuậtNgạn Thác.



      “Lui ra !”



      Bọn thị vệ biến mất trongbóngđêm,trongphòng chỉ còn lạihai người Da Luật Ngạn Thácvà Tần Lạc Y.



      Ánh nến bàn lẳng lặng cháy, tựa như ngườiđangan tĩnh đứng xem,nhìn đôi nam nữ trongphòng này, thỉnhthoảng phát ra thanh “tách tách”.

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương5.3:Thích khách bỏ quên ngọc bội


      Editor:phong Lữ



      Beta: Vi An, MạcY Phi



      Bàn tay to của Da LuậtNgạn Thácthu lại, đem ngọcbộikia nắm vào trong lòng, đôi mắt đen sẫm đảo qua gương mặtđangtái nhợtkia của Tần Lạc Y.



      “Thế nào?Nàng cho rằng bản vương chết,cho nên muốn chạy trốn?”



      Trong mắt Tần Lạc Y ánh lên tia trongtrẻo nhưnglạnh lùng,chạy trốn?



      Nơi này là lãnh thổ Khiết Đan,nàngcó khả năngchạyđi sao?



      “Ngươi ai có khả nănggiết đượcngươi!”



      Đôi mắt trongtrẻo còn trở nên hoảng loạn.



      Da LuậtNgạn Thácthong thả bướcvề phía Tần Lạc Y,ôm thân thể run rẩy của nàngvào lồng ngực, trongmắt dầndần xuất tia trìu mến:



      “Dĩ nhiên có người có khả nănggiết chết bản vương!”



      “Ai?”



      Tần Lạc Y vô thức hỏi, đôi mắt long lanh như nướclọtvào đôi con ngươiâm trầmgiá buốt của . Có đúnglà nàngđanglo lắng cho hay ? Khóe miệng Da LuậtNgạn Thácnhếch lên, vươnngóncái tay phải cầm lấy ngóntrỏcủa Tần Lạc Y, liếc đôi mắt trongtrẻo nhưng lạnh lùng của nàng.



      đời có ,chỉ có người có khả nănggiết bảnvương, người này chính là… nàng!”



      câu đánhtrúngnội tâm Tần Lạc Y khiến nàngliêntục lùi về phía sau vài bước.



      Đôi mắt long lanh của nàngnhất thời tràn đầy nghi hoặc,cùnglúc cũngvì những lời này của mà vô cùngkinh hãi.



      Người có thể giết chỉ có nàng? đùa cái gìchứ, chỉ cuồng vọngtàn nhẫn, hơn nữa võ cônglại“thâm bất khả trắc”, nữ tử trói gà chặt nhưnànglàm sao có thể giết ?



      Da LuậtNgạn Thácnhìn ra ngờ vực cùngkhônghiểu của Tần Lạc Y trong mắt nàngthì miệng tựchủ đượcgiương lên, cườiđến đắc chí.



      “Nàng có sở trường về dùngthuốc, dĩ nhiên cũngdùngđượcđộc, nhânlúc bản vương chú ý, giết bảnvương, đối với nàngmà việc này dễ như trở bàn tay.Nàng luôn căm ghét bản vương, nhưng vẫn chưahề hạthủ, xem ra, phải nàngkhông dám,mà là nàng… muốn!”



      Nhữnglời khẳng định mang theo hàm ý nồngđậm đánhthẳng vào nội tâm của Tần Lạc Y



      đúng!”



      Tần Lạc Y hoảng loạn lắc đầu, nhưng lại cólấy chút sức lực để phủ nhận.



      Da LuậtNgạn Thácdùngthân thể vạm vỡ gắt gao đỡ lấyTần Lạc Y, cúi người xuống, hơi thở nóngbỏngnam tính tràn vàohơi thở của Tần Lạc Y



      “Y nhi, rốt cuộcnàngmuốn trốn tránhta đến khi nào,lòng của nàngđã muốn cớ vì sao còn phòng thủ?”



      Trong thanh hờn dỗi còn hàm chứayêu thương



      “Ta… Ta vì sao phải trốn tránhngươi, nực cười,lẽ nàota hạ thủ với ngươi, chứng tỏ ta có tình ývới ngươi sao?”



      Đôi mắt Tần Lạc Y thu lại che giấu hoảng loạntrongđôi mắt, thanh bình tĩnh trongtrẻo mà lạnh lùng



      “A? Có đúnglà như vậy ?”



      Da LuậtNgạn Tháchơi nghiêng đôi mày rậm,nụ cườicuồng vọngtùy ý

      lan tràn môi:



      “Bản vương chính là trămsuy nghĩ cũngkhông thể nàohóa giải ra ngoài, nếunàngđã hận bản vương, cứ dứt khoátsử dụngy thuậtcủa nànggiết chết bản vương, vừa vặn thay lêdân bá tánh diệt trừ họa chiến tranh!”



      Tần Lạc Y đối với lời khẽ nhíu mày,đôi mắt dầndần trở nên bất đồng với vẻ mặt: “Thiên hạ chiến tranh, bởi vì ít người mà giảm bớt. Chỉ cầnlòng thamniệmkhông giảm, chiến tranhvĩnh viễn khôngngừng nghỉ”



      Hàm ý sâu xa tronglời trongtrẻo nhưng lạnh lùng củanàng, khiến đáy mắt lên tia kì lạ.



      Quả nhiên trongvẻ lãnh tĩnh lại lộ ra thông minhthanh khiết!



      Lập tức, làm ra vẻ tiếc hận mà cườithan rằng:“Nếunhưtất cả mọi ngườiđều hiểu đượcđạo lý này, cũngsẽ khôngcó nhiều thíchkhách như vậy ghé thăm!”



      Giọng vừa dứt, tay Da LuậtNgạn Tháckhóalấyvòngeo mềmmại của Tần Lạc Y, tay để trướcmặt Tần LạcY chậm rãi mở ra.



      Ngón tay thô ráp ôm lấy nút thắt, miếng ngọcbộitrongsuốt lại lần nữa lúc lúc trướcmắt Tần Lạc Y.



      Trong mắt Tần Lạc Y đột nhiên cả kinh,gương mặttrắngbệchgần như trở nên trongsuốt.



      Đôi mắt hàn tinh của Da LuậtNgạn Thácxuyên quamiếng ngọcbội trong suốt,lạnh lùng quansát phảnứng của Tần LạcY, sai, nàngnhậnra được miếng ngọcnày!



      Ngày trướcTần Lạc Y cũngmang theo bên mìnhmột khốingọcnhư thế này, sau này vì thô bạo của làmvỡ nát, sau đó thắt lưngcủa nàng, tự treo mệnh phùlên cho nàng.



      Vốn dĩ chúng là đôi ngọc, Tần Lạc Y có mộtmảnh, còn mảnh khác mà Tangđại ca vẫn luôn mangtrongngười! Hai người đích thị là hôn phu thê!



      Chết tiệt!



      Trong lòng thầmchửi bới, đôi mắt đen thẫmẩn nhẫnrục rịchnổi lên ngọnlửa giận dữ.



      Xem ra người ban đêm xôngvào vương phủ, khôngphải ai khác, chính là con của TangTấn – TangTrọngDương!



      Môi của Tần Lạc Y run rẩy, thực ra ban nãy nàngchỉ làliếc mắt cái, liền nhậnra chủ nhâncủa khối ngọc, làTangđại ca, nhất định là Tangđại ca!



      Trong lòng của nàngkhông hiểu sao bắt đầu hoang mang,so với nhung nhớthì cànggiống như là lo lắng hơn.



      “Kẻ vừa mới ám sát ngươi, là…”



      Tần Lạc Y rất muốn hỏi Da LuậtNgạn Thácvề chủnhâncủa chiếcngọc bội này, thế nhưng nàngsợ cứ hỏi như vậysẽ làm cho tình thêmrắc rối



      Từ vẻ mặt của Da LuậtNgạn Thácnàngnhìn rarốt cuộchắn có biết hay , nếu như hiểu tình hình, tại nhất định đangcố tình thăm dò, nhưng nếu nhưkhông, nàngcứ hỏi như vậy, chẳng phải khiến hắncàng thêmnghi ngờ?Da LuậtNgạn Tháchừ lạnh tiếng, hắncúi xuống, kề sát bên tai Tần Lạc Y làm bộ than mànói rằng:



      “Vừa vặn tên thíchkhách kia rất xảo quyệt, đãchạythoátrồi, chỉ để lại miếng ngọcbội này!”



      Sau đó, đứngdậy, nhìn khuôn mặt nhắnđangcăngracủa Tần Lạc Y đột ngột dãn ra, nhất thời phẫnnộ!



      Da LuậtNgạn Thácrất nhanh mà tay hunghăngnắm lại



      “Rầm” tiếng, hunghăngđập miếng ngọcbội kia lênbàn, sau đó giận dữ mà đẩy cửa ra



      thể rời khỏi nơi này, bởi vì, sợ chính mình trong cơn thịnhnộ làm bị thươngnữ nhânnày!



      Tần Lạc Y, cho dù nàngtuyệttình như thế, đều khôngđànhlòng làm tổn thương đến nàng!

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương6.1:Sủng hạnh Cơ thiếp


      Editor:phong Lữ



      Beta: Vi An, MạcY Phi



      Đêm đen càngthêmcuồng mị, gió lạnh thổi qua, cànggiốngnhư lợi kiếm vô tình,nhẫntâm đâm thẳng vào lòng người



      Giữa LăngHà Hiênlại phơiphớixuântình,đèn lồng đỏ hai bêntẩm cung cũngđungđưa bất định theo gió đêm



      Bên trongtẩm cư mùi đàn hương hảo hạngnhànnhạt vấn víttrongkhông khí, bàn ngọnnến cũngđangbùngcháy, thỉnhthoảngvanglên tiếng “tách”



      Ánh sángchậpchờnlàm nổi bật hai cơ thể đangquấnlấynhautrong trướng, tựa như “đằng nhiễu thụ, thụ triềnđằng”(1)



      (1) đằng: cây mây,cây song; nhiễu, triền: ôm, quấn



      giường lớn lộng lẫy bày ra những chiếcáo ngủbằnggấm,ra sức tấu lên khúctình cảm cao trào mãnh liệt.



      Giườnglớn cùngbầu khí ám muội, hai người tìnhcảm mãnh liệt mà mây mưa hoanái.



      Người đàn ông gấp rút thở dốc, đan xen hơi thở quyển rũ của nữ nhân.



      Chiếc giường gỗ vì những độngtác của bọn họ phối hợpphát ra những thanh kẽo kẹt, trongphòng tỏa ra tiaái muộikiều diễm.



      Rất lâu sau, chỉ nghethấy tiếnggầm trầmthấp của người đàn ông



      Sau đó, người đàn ông rời khỏi cơ thể người phụ nữ, đẩy nàngta a



      Mùi vị hoanái tràn ngậptẩm cư cuối cùngcũnglắng xuống.



      “Vương thượng…”



      Thanh mang theo rã rời của người phụ nữ,mang theo chút tình cảm bí mật thở gấp, cuối như cố ýkéo dài ra, lẩm bẩm…



      Ngay sau đó, cơ thể mềmmại bám vào người đàn ông, mộtbàn tay bé non mềmvuốt ve bờ ngựcrắn chắccủa ngườiđàn ông, trongmắt tràn ngậpsự simê cùngsùngbái



      “Hửm?”



      Bàn tay to của Da LuậtNgạn Thácvuốt ve da thịt mềm mại, lười biếng đáp



      Cơ thiếpcũngcó dungmạo khuynh quốc, đôi mắtlong lanh ánh nước lúc này tràn ngậpvẻ xuântình,xinh đẹp bấtkham.



      “Vương thượng, thiếprốt cuộccũngchờ đượcngười đến!” tiếngthan đầy thỏa mãn từ môi nàngthoátra, gò mámềmmại thoáng chốcửng hồng dán chặt lồng ngựctinh tráng.



      Cặp mắt chớpchơptỏa ra thứ ánh sángrực rỡ mê muội,cả khuôn mặt dường như cũngđượcchiếu rọi tràn đầy sắcmàu.



      Dung mạo tuyệtmỹ của khiến cho mọi nữ nhântrongthiênhạ phải điên cuồng, sở hữu khí lực mạnh mẽ có thểkhiến mọi nữ nhânđều cảm thấy an toàn,có quyền lựckhiến người trongthiênhạ phải ước ao.



      người nam nhânnhư vậy, lúc này đây lại cùngnàngcánướcthân mật, đối với nàngđủ kiểu vuốt ve chăm sóc.



      Nhìn dungnhantuấn mỹ của , nghĩ tới sủnghạnhtối naycủa , nghĩ tới đối đãi ôn nhu của , nànghài lòngthỏa mãn mà nở nụ cười. Đâyđích thị là giấc mộngkhông chânthực,khiến nàngcảm thấy thểtin được.



      Nàng như cốngphẩm ngaytừ lần đầu tiên nhìn thấynam nhânnày triệt để lạc lối.



      có đôi mày kiếm, con ngươi thâmthúy tựa hốbăng, cánhmũi cao thẳng,môi bạc hơi nhếch lên.



      Giống như thiênthần cao quý nhưng lại mang theo khíphách vương giả trời sinh.



      Chỉ là cái nhìn lướt qua cũngkhiến nàngthất hồn lạcphách, trái tim từ đó tựa như thuộc về mìnhnữa.



      Nàng nhớ tới buổi tối lần đầu tiên khi vào phủ, liền tựmìnhlâm hạnh, nàng cho rằng bản thân mìnhđã dùngsự ôn nhucủa mìnhlàm cảm độnglòng , rốt cuộchắn cũngbướcvào LăngHàHiên!



      Đêm nay nàngkhông ngủ được, ngàymột đêm nàynàngluôn luôn nghĩ đến điên cuồng của người đàn ôngnày, mỗi sángtinh mơ, nàngở tẩm cư cáchhắn rất xa,vĩnh viễn đợi chờ, mong muốn đượcdiện kiến dù chỉ mộtlần.



      Thế nhưng, đối xử với nànglại luôn thờ ơ lãnh đạm.



      đem phầnsủngái xa hoa cho Ninhphi kiêu căngngạomạn kia, nhưng Ninh phi lại bỏ quênmột Tần Lạc Y thanhlãnh,phạm phải sai lầm chết người, hạnh phúccuối cùngmỏngmanh như thế.



      Tần Lạc Y, trongvô thức,trongđầu nànglại nghĩ đến thân ảnhtrongtrẻo nhưng lạnh lùng ấy.



      Da LuậtNgạn Tháchíp mắt lại, con ngươi thâmthúycũngkhông vì màn hoan ái vừa rồi mà có chút ấm áp.



      “Hóa ra Cơ thiếplại nhớ bản vương như vậy!”



      nhànnhặt mở miệng, lời thâmtình đượchắn racứ như thế khôngsợ hãi mà dậy sóng.



      Cơ thiếpngẩng đầu, đôi môi đỏ mọng tỏa ra mùithơmlướt qua yết hầu của Da LuậtNgạn Thác.



      “Thần thiếpkhông dám cầu xin Vương thượng mỗi đêm đếnLăngHà Hiên để lâm hạnhthiếp, chỉ cần Vương thượngngười còn nhớ tới Cơ thiếplà thần thiếpđã cảm thấy thỏamãn lắm rồi!”



      xongmột câu cực kỳ thê lương, khiến người nghe khỏi thương tiếc.



      Da LuậtNgạn Thácbuông mắt nhìn người phụ nữngoan ngoãn tronglòng, khỏi kinh ngạctrướcvẻ nhu mìcủa nàng.



      “Nhưng mà bản vương là người diệt gia tộc củanàng, nàngbị xem như cống phẩm chẳng lẽ nàngkhôngtráchbản vương sao?” Da LuậtNgạn Thác trông thấy vẻmặt vongtình của Cơ thiếp, bất chợt nghĩ đến vấn đề này, Tần Lạc Y phải vì lý do này mà hận bản thân mìnhhaysao?



      Khuônmặt Cơ thiếplập tức ánh lên vẻ mị hoặc.



      “Vương thượng thế làm thần thiếphoảng sợ,thần thiếpyêu mến Vương thượng còn đủ, sao có thểoán tráchVương thượng?”



      Nàng cúi xuống, bắt đầu hôn ngựchắn.



      Bờ ngựcvừa phóng khoáng vừa rắn chắc, tìmthấy chút sẹo dư thừa nào. Dáng người của , tựa nhưđượctrời xanhtrạmtrổ côngphu



      Cơ thiếphiểu sai ý, cho rằng Da LuậtNgạn Tháchỏinàngnhư vậy, chính là loại thămdò.



      Bất giác nụ cườinhạt môi bắt đầu lan tràn.



      , nàngnhư vậy mà có khả năngnói ta sao?



      “Nàng bản vương ở chỗ nào?” cườichếgiễu,chỉ cảm thấy nữ nhân tronglòng mìnhđột nhiên cứngđờ.



      Nhưngngaylập tức, người phụ nữ tronglòng lại lần nữacườiyếu ớt, thanh êm ái như chimhoàng oanh



      “Thần thiếpyêu người, bởi vì người là Vương thượng,bởi vì người rong ruổi chiến đấu nơi sa trường, bởi vìngười đối tốt với thiếp…”



      Cuối cùnghắn cườilạnh tiếng.



      Cái nàngyêu bất quá cũngchỉ là quyền lực của mà thôi



      Có dungmạo khuynh quốc, nhưng có trái tim khuynh quốc



      Khôngsai, khắpthiênhạ chỉ có mìnhTần Lạc Y.



      Cơ thiếpthấy Da LuậtNgạn Tháckhông lên tiếng,khuôn mặt nhắnlay động lòng người giương lên, sợ hãimà :



      “Vương thượng, có phải thần thiếpnói sai điều gì, khiếnvương thượng mất hứng?”



      xong, đôi đôi mắt rungđộngdần dần tràn ngập sương mù.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :