1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Liêu Vương Phi - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương3.1 : Vụng trộm vàonhàlao chữa trị choNinh phi


      Editor:MạcY Phi



      Beta: Vi An



      Sau giờ Ngọ, gian vô cùngyên tĩnh.



      Thế nhưng lúc đó ở Đông Lâmvương phủ, bóngdángbận rộn của Tần Lạc Y lại làm rối loạn yên tĩnhnày.



      “Chủ tử, hay là chúng ta đừngđi, nếu để Vươngthượng biết hậu quả khó lường vô cùng.”



      Vẻ mặt TháiNamtràn ngậpsự lo lắng, qua lại sau lưngTần Lạc Y.



      Tần Lạc Y gì, nàngchỉ chuẩn bị từngdượcliệu rồi đặt vào trong chiếchộp tinh xảo.



      Tốt nhất là nên có tấm vải mỏng để cầm máu vàdượcliệu dùngđể chữa thương.



      Lát sau, Tần Lạc Y hơi dừnglại chút,nhìn TháiNam:



      “Thái Nam, thủy lao là chỗ như thế nào?”



      Thái Namnghiêng đầu, nghĩ lát rồi :



      “Trướckia em có nghemột số tùy tùng của Vệ đại ca ,thủy lao vừa đen lại vừa tối tăm, hơn nữa so với nhà laobình thường còn ẩm ướt hơn,cho nên mới gọi là thủy lao, ởchỗ đó người chết nhiều vô kể.”



      Tần Lạc Y ngheTháiNamnói vậy tronglòng khẽ run rẩy.



      Trước kia cha nàngbị giamgiữ trongchính cái nhà tù đónên trongmắt nàng vốn dĩ rất mịt mờ, nhưng bây giờ nghethấy thủy lao lại cảm thấy có chút sợ hãi.



      Nàng tưởng tượng nổi chỗ đó như thế nào nữa.



      Vừa ẩm ướt lại vừa tăm tối sao?



      Tần Lạc Y nghĩ đến đó, vô thức tiện tay lấy rất nhiềuthảo dượckhông biết tên nhét vào tronghộp.



      “Chủ tử, người muốn thủy lao chữatrị choNinhphi sao?Người đừng nữa, đượckhông chủ tử?”



      Thái Namthấy Tần Lạc Y chuẩn bị những vật này thìđã biết nàngmuốn chữa thương.



      Thủy lao là cấm địa của Đông Lâmvương phủ, ở đóđều giamgiữ những người phạm trọngtội, nếu người bìnhthường đến gần đó đều bị xử phạt rất nghiêmkhắc.



      “Thái Nam…”



      Tần Lạc Y khẽ gọi, đôi mắt xanhbiếc dịu dàng:



      “Em cho rằng Ninhphi rất đángchết sao?”



      Câu hỏi khiến TháiNamcó chút kinh ngạc. Sau đónàngkhông cần nghĩ ngợi mà mạnh mẽ gật đầu:



      “Đương nhiên!”



      Tần Lạc Y kinh ngạc:



      “Tại sao em lại nghĩ như vậy?”



      Nàng cảm thấy phảnứng cùngcâu trở lời của TháiNamcóchút gì đó rất kỳ quái.



      Thái Namphẫnnộ :



      “Chủ tử, Ninhphi suýt nữa hại chết người, hơn nữa,Vương thượng phán quyết nàngta mắc trọngtội, cho nênnàngta rất đángchết.”



      Tần Lạc Y nhìn lướt qua mĩ nhânđangphẫnnộ kia, bất đắc dĩ lắc đầu:



      “Đó là phánquyết của Vương thượng cho nàngta, hơnnữa ta cũngkhông cònđánglo ngại,cho nên chuyện này cũngkhông nhất quyết phải đến nỗi chết.”



      tiếngthan khẽ bật ra từ đôi môi mềmđó, nhẹthoáng qua như cơn gió.



      “Chủ tử, người quá lương thiệnrồi! Trước kiaNinhphi hãm hại rất nhiều phi tử bên cạnhVương thượngđó!”



      Thái Namkhông đồngý với ý kiến của Tần Lạc Y.



      “Ta tin tưởng là trải qua lần dạy dỗ này, Ninhphi sẽbiết điều hơn, ra nàng ta làm tất cả những điều đó chỉlà vì muốn có đượctrái tim của Vương thượng thôi!



      Tần Lạc Y miễncưỡng cười,rồi lập tức cầm lấy cái hộp tinh xảo.



      “Thái Nam, ta quyết định thủy lao, em cònkhông mau dẫn đường?”



      “Chủ tử…Nếu như để Vương thượng biết được…”



      Khuônmặt nhắncủa TháiNamnhanh chóng vặn vẹo.



      ta gánhchịu toàn bộ hậu quả. thôi!”



      Tần Lạc Y ôn nhu cắt đứt lo lắng của TháiNam



      … chủ tử…”



      Thái Namcũngkhông chỉ suy nghĩ đến an nguycủa mình,nàngvốn dĩ lo lắng cho chủ tử hơn.Tần Lạc Y hiểu,khẽcười:



      “Ta hiểu ý của em, yên tâm .”



      Thái Namkhông còn cáchnào khác, nàngbiết rất , nếuchủ tử khuyên nhủ nhất định phải nghetheo.



      Nàng bất mãn phía trướcdẫn đường, vừa vừa cầu xinông trời phù hộ hai người chủ tớ các nàngbình an, nghìnvạn lần để xảy ra sai lầm.



      Bảy lần quẹo(1) tám lần rẽ, rất nhanh đưa Tần LạcY ra khỏi Đông Lâm vương phủ, lúc ấy TháiNamdẫnđường ở phía trướcmới dừngbước.



      (1) Nguyên văn: quặt:Tiếng địa phương ở số tỉnh phía Bắc.Còn có cách kháclà “ngoặt” hay “quẹo”; độngtừ quặt/ngoặt/quẹo đồngnghĩa – tương đương với độngtừ “rẽ”. Cả câu “ba lần quặt tám lần rẽ” chỉ con đường khúckhuỷu, quanh co, nhiều lối rẽ, khó .



      “Chủ tử, thủy lao ở phía trướcrồi, nhưng có trọngbinh gácở cửa, chúng ta thể vào được.”



      Cách đó xa, TháiNamnhìn về phía trước, lolắng . Tần Lạc Y có chút bất ngờ.



      Bây giờ nàngmới phát ,nơi này rất vắngvẻ, màphía trước cáchđó xa là cánhcửa đá khổng lồ,hai bên cửa đá đều có thị vệ trôngcoi. Lôngmày nàngchaulại, dợmbướcmuốn tiến lên.



      “Chủ tử…Đừng!”



      Thái Namnghĩ nghĩ lại, cuối cùngvẫn cố gắngthuyếtphụcTần Lạc Y. Đôi mắt Tần Lạc Y tràn ngậpsự kích động,nhưng hề sợ hãi, nhànnhạt cười như cúc ThanhNhã.



      Nàng thẳng về phía trước, y phụctrắngkhẽ tung baytheo gió, trongtrẻo nhưng lạnh lùng như mùa thu, khiến nànglạicànggiống nữ thần, thểxâm phạm.



      Thị vệ ở gần cửa đá thấy có người tới gần liền đề cao cảnhgiác:



      “Đứnglại! Đây là cấm địa, đượcđi vào.”



      Cây thương sángloáng chắntrướcmặt Tần Lạc Y. Càngtăng thêmmùi bạo lực.



      Mặt Tần Lạc Y biểu lộ chút cảm xúc nào, chỉthấy đôi mắt lạnh lùng hơi gợn sóng, hề sợ hãi.



      “Mở cửa ra, ta muốn vào gặp Ninhphi.”Giọng nóilạnh lùng xen lẫn khí giá lạnh,mang theo cảm giác hềcó chút ấm áp nào.



      Bọn thị vệ khỏi giật mình, từ trướcđến nay bọnhắn chưatừnggặp nương nào có khí thế như vậy, nhưng…



      “Đông LâmVương có lệnh, ai đượcđi vào.”Tên thị vệ vô cùng có tráchnhiệm với côngviệc của mình.



      Giọng lành lạnh của Tần Lạc Y lại vanglên:



      “Kể cả là Đông LâmVương cũngkhông đượcvào sao?”



      “Hả?”



      Bọn thị vệ cả kinh.



      Cùng lúc đó, bọn thấy mệnh phù treo bên thắt lưngcủa nương này.

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương3.2 : Vụng trộm vàonhàlao chữa trị choNinh phi


      Editor:MạcY Phi



      Beta: Vi An



      Mệnh phù dướiánh mặt trời dịu tỏa ra ánh vàngrực rỡ.



      Bọn thị vệ kinh hãi, lập tức biết đượcngười tới làai, vội vàngquỳ xuống:



      “Thỉnhan Tần nương.”



      Vì bọn họ quanh năm chỉ gác ở chỗ này nên chưatừngtrôngthấy Tần Lạc Y, nhưng bọn họ nghenói rằngVương thượng đem mệnh phù giao cho vị cônương này,cũngbắt đầu sửa chữaTây Sương biệt uyển.



      Vậy nên có thể thấy mức độ quantrọngcủa vị nươngnày tronglòng Vương thượng.



      Chỉ là bọn họ ngờ được, vị nươngđangđứngtrướcmặt bọn họ chính là Tần nương trongtruyền thuyết.



      “Các ngươi đứnglên .”



      Tần Lạc Y nhànnhạt .



      “Tạ ơn Tần nương.”



      Bọn thị vệ lập tức đứnglên.



      Bọn họ cẩn thận nhìn kĩ dungnhancủa nàng, tất cảđều kinh ngạcđến ngây người.



      Vốn dĩ toàn bộ người trongĐông LâmVương phủ đềubiết Tần nương là mỹ nhântuyệtsắc của thế gian này, quảnhiên là .



      Trông nàngkhoác mìnhmột bộ y phụctrắng, giốngnhư đangở trong sương mù, xem ra chỉ khoảng mườisáu, mườibảy tuổi,ngoài ra mái tóc đen, da thịt trắnghơn cảtuyết, lại vô cùngnõn nã, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trầnnhư thể phải người trần.



      “Ta có thể vào trongđượckhông?”



      Tần Lạc Y nhàng .



      nương, bên trongvừa u ám lại ẩm ưới, để thuộchạ dẫn đường cho nương.”



      người thị vệ bướclên, .



      Tần Lạc Y khẽ gật đầu.



      Trước khi , nànghít thở sâu, biết bên trongnhư thế nào nữa.



      Thị vệ xoaycơ quan, cửa đá từ từ mở ra.



      Cửa đá vừa mở ra, thứ mùi vô cùngnồngvà hương vị ẩm ướt bốc lên.



      Trong thâmtâm, Tần Lạc Y thoáng kinh hãi, khỏicảm thấy lo lắng cho Ninhphi.



      theo sau Tần Lạc Y là TháiNam.



      Khi hai nàngvừa theo thị vệ trongthủy lao cửa đásau lưngliền đóng lại.



      Lập tức, ánh mặt trời bị cửa đá sau lưngche khuất,trướcmắt chỉ còn lại những đốm của ngọnđèn.



      “A… chủ tử!”



      Thị giác đột nhiên biến hóa khiến TháiNamlại cànghoảng sợ, vô thức kêu lên.



      Mà tronglòng Tần Lạc Y cũnghơi hoảng sợ, dù sao nơinày cũnglà nhà lao, hơn nữa hoàncảnhvẫn buồnnôn như vậy.



      Thị vệ dẫn đường ở phía trướcthấy vẻ mặt của Tần Lạc Y lập tức dừng bước, giải thích:



      “Tần nương đừngchê, bởi vì nơi này là nơi quantrọngnhất của nhà lao, cho nên việc ra vào tương đối nghiêmkhắc, bên trongtừngnhà lao đều có thị vệ canhgác, bọn họsẽ bảo vệ an toàn cho nương, tí nữa nương màđi ra thìchỉ cần chọcnhẹ vào miếng sắt bên cạnhcửa đá, cửađá mở ra.



      Tần Lạc Y hơi yên tâm, nàngkhẽ gật đầu.



      qua thông đạo u ám của nhà lao, cuối cùngđãđi vào nhà lao, người thị vệ nhắnnhủ với thị vệ bên cạnhvàirồi sau đó chàoTần Lạc Y và ra ngoài.



      Cửa nhà lao mở ra, ánh mắt hoảng sợ của Tần Lạc Y càngtrừnglớn hơn.



      Đầu ngóntay trắngnhư ngọc, tựa như trongsuốt che kín đôi môi của mình.



      Vì nếu làm thế nàngchỉ sợ mìnhsẽ bật lên tiếngthét chói tai.



      Ởsau lưng,TháiNamcũngsợ tới mức suýt hồn phi phách tán,kinh ngạc đến nỗi kêu lên được.



      Nàng nếm đượccảm giác sợ hãi mà từ trướcđếnnay chưatừng nghĩ đến.



      Tần Lạc Y dường như đangnhìn thấy địa ngụcở trần gian.



      Vốn Ninhphi và Na Hi bị thương rất nặng, bâygiờ tới đây tất nhiên đượcchữatrị, tại vếtthương người dần chuyển biến xấu, hơn nữa ở nơinày ẩm ướt vô cùng, cả ngàykhông thấy đượcánh nắngmặt trời, miệng vết thương của các nàngvẫn như cũ khôngngừng chảymáu.



      Đôi môi tái nhợtnứt ra, mặt có rất nhiều vếtthương ràng,khuôn mặttiều tụy cùngđầu tóc rối tung,nghiễmnhiên mất ánh hào quang của ngày xưa.



      Trong phòng giamnày có chỗ để nằm xuống, chỉcó tấm ván gỗ nho , mặt đất ẩm ướt, vốn đanglàmùa giá lạnh ở trongnày lại càng lạnh như băng.



      Hai nàngnằm sát nhauở mặt đất ẩm ướt, giống như hai thi thể.



      Trong lòng Tần Lạc Y, mọi cảm xúc đều vụt mất, nànglạnhnhạt liếc nhìn, trong mắt ngânngấnnước.



      “Các ngươi… sao có thể đối xử với các nàngấy như vậy?”



      Giọng của Tần Lạc Y đôngcứnglại, tắc nghẽn.



      sai, nàngvốn rất chánghét bộ dạngvênhváo hunghăngvàtâm cơ của Ninhphi, thế nhưng giờ phút này, nhìn các nàngbấtlực như vậy lòng cũngkhẽ đau.



      Nghe thấy câu hỏi của Tần Lạc Y, người thị vệ kia cảkinh,vội vàngquỳ xuống:



      “Bẩm Tần nương, chỉ cần là trọngphạm (1) bị ápgiải đến nơi này… đều như thế này.”



      (1) trọng phạm: phạm tội lần hai, tái phạm tội.



      ràng cũngbiết vị nương trướcmặt mìnhnày làngười được Vương thượng sủngái vô cùng, cho nên từlời đến cáchlàm việc cũngđều khôngdám thờ ơ.



      Ngực Tần Lạc Y tưởng chừng như thít chặt lại, phậpphòng lên xuống, trong lòng cố nén bi thương mà nhẹnhàng đến chỗ hai người kia.



      nhàng nắm lấy cổ tay của Ninhphi, nàngkhông khỏi đau xót.



      Chỉ có vài ngàyngắnngủi,cánhtay nõn nà, trắngmịn củaNinhphi trở nên nhănnheo, tựa như có chút hơithở sinh mệnh nào.



      Ngón tay Tần Lạc Y khẽ dò mạch đập bên trong, sau đó lại nhìn mí mắt.



      Khẽ cắn chặt đôi môi đỏ mọng, thương thế của nàngta nặnglên ít.



      Nếu còn chậm trễ thời gian, chữatrị mạng còn nữa.



      Sau đó, nàngnhìn sangNa Hi, cũnggiống như Ninhphi, chỉlà Ninhphi nghiêm trọnghơn thôi.



      Tần Lạc Y cảm thấy hô hấp khó khăn, Da LuậtNgạn Thácthật ra tay quá độc ác!



      Có lẽ do tình trạngvết thương của Na Hi khôngnặngnhư Ninhphi nên lúc Tần Lạc Y dò xét mạch đập củanàngta nàngta có chút ý thức.



      Nàng ta cố gắngmở mắt ra, lúc thấy người trướcmặtmìnhlà Tần Lạc Y thìlập tức gồngtoàn bộ sức lực của cơ thểtiến lại gần Tần Lạc Y.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương3.3 : Vụng trộm vàothủy lao chữa trị choNinh phi


      Editor:MạcY Phi



      Beta: Niệm



      Na Hi bỗngdưngcử độnglàm TháiNamvô cùngsợ hãi.



      Nàng lập tức bướclên bước, dùngsức đẩy tay Na Hi ra:



      “Này, ngươi muốn làm gì?”



      Ngay sau đó nànglại dùngsức đẩy Na Hi ra lần nữa.



      Thân thể suy yếu của Na Hi chống lại đượckhílực của TháiNam nên thoáng cái bị TháiNamđẩy sangmộtbên, sau đó liền nằm sấp chổ khôngđứngdậy nổi.



      “Thái Nam, đượclàm thế.”



      Tần Lạc Y kinh ngạc, nàngvội bướclên phía trướcđỡ Na Hi.



      Bởi vì vừa rồi nàngthấy đượctia sángcầu cứu trongmắt Na Hi.



      Tần Lạc Y nhàng tới gần Na Hi:



      “Ngươi muốn điều gì?”



      Nàng nhìn ra đượcý muốn của Na Hi.



      Na Hi cố nén đau đớn trongngười mà đưa bàn taylạnh buốt kéo ống tay áo của Tần Lạc Y.



      “Tần nương, van cầu người…cứu…cứu Ninhphi và nô tì…”



      câu tốn chút sức lực nào lại đượcnói ramột cáchrất khó khăn.



      Tần Lạc Y biết đây là sức lực lớn nhất của nàngta.



      Lúc này, đôi mắt Na Hi nhìn Tần Lạc Y tràn ngậpcầu xinvà khát vọng sốngsót.



      Tần Lạc Y rất sợ Na Hi kích độngmà ảnh hưởngđến miệng vết thương nên vội vàngnói:



      “Ngươikhông cần nữa, đầu tiên ta giúp ngươi xửlí miệng vết thương.”



      xong, nàngquaysangTháiNam:



      “Thái Nam, mau đưa hòm thuốc cho ta.”



      Thái Namvội bướcđến đưa hòm thuốc.



      Thực ra khi nàngnhìn thấy bộ dạngnày của Ninhphi và NaHi trong lòngnàngcũngvô cùngkhó chịu.



      Tuy rằng TháiNamrất thíchmột Ninhphi luôn hunghăngcàn quấy, mộtNa Hi cáo mượn oai hùm,nhưng nếu thậtsự các nàngchết, mìnhcũng khổ sở lắm đây.



      Giờ phút này, khi nàngnhìn dángvẻ này của Ninhphi và NaHi nhịn đượcmà thầmcảm thấy bản thân maymắn vì có thể tìm đượcmột chủ tử lương thiệnnhư Tần LạcY.



      Tần Lạc Y đặt từngloại dượckhông biết tên lên mặtđất, sau đó đỡ Na Hi ngồi dậy.



      Nàng bắt đầu tỉ mỉ làm sạchvết thương người NaHi rồi giọng với nàngta:



      “Bởi vì miệng vết thương của ngươi xử lýđúnglúc nên ta tăng lượng dượclớn lên, loại cỏ nàynếu đắp lên hơi đau, ngươi phải chịu đựngđấy.”



      Giọng trongvắt dao độngnhư mặt nướcnói với Na Hi



      Mũi Na Hi khẽ chuaxót, liên tục gật đầu.



      Miệng vết thương của Na Hi dần dần đượcTần Lạc Y xửlý tốt, nàngcũng sử dụngvải để cố định.



      “Tần nương, cảm ơn người…”



      Na Hi nghĩ tới Tần Lạc Y bỏ qua hiềmkhích lúc trước, giọng cũng bắt đầu trở nên nghẹnngào.



      Nếu như thời gian có thể quaytrở lại, nàngnhất định sẽkhông làm như vậy.



      chỉ vì suy xét cho tính mạng của mìnhmà quantrọnghơn là Tần Lạc Y lương thiệnvà rộnglượng làm bảnthân áy náy thôi.



      Tần Lạc Y gì, chỉ là ôn nhu cườivới NaHi, nụ cườiấm áp đó làm Na Hi cảm động.



      “Mấy ngàynay chủ tử của ngươi như thế nào rồi?”



      Tần Lạc Y nhìn Ninhphi tựa như đanghấp hối mà lo lắng hỏi thăm.



      Nàng ta yên lặng nằm đó, yên tĩnh tới mức làm Tần Lạc Y có chút sợ hãi.



      Nàng (TầnLạc Y) sợ bản thân cứu đượcnàngta(Ninh phi),nàng cũngsợ tận mắt chứng kiến nàngtachết trướcmặt mình.



      Na Hi khó khănmở miệng:



      “Chủ tử…tình trạngbệnhcủa chủ tử hình như càngngàycàngchuyển biến xấu … Hơn nữa… hơn nữa… điều kiện ở nơinày lại kém như vậy, chủ tử… lúc chủ tử tỉnh lại dường nhưcòn nặnghơn nhiều!”



      Tần Lạc Y cắn môi cái rồi lập tức gọi TháiNamtớigiúp nàngchuyển Ninh phi qua tấm ván gỗ ở cạnhNa Hi.



      “Chủ tử…chủ tử…”



      Na Hi dùnggiọng yếu ớt gọi Ninhphi.



      Mí mắt Ninhphi run nhè



      Ninh phi miễncưỡng dùngsức mở mắt ra, đôi mắt vốnxinh đẹp trở nên đục ngầukhông chịu nổi.



      Nàng khó khănthở hổn hển nhìn nữ tử mặc y phụcmàu trắngtrướcmắt.



      Chỉ thấy nữ tử xinh đẹp đangngồi xổm trướcmặt mình.



      Mái tóc đen dài xỏa vai, có vài sợi theo thân thểnghiêng mà rủ xuống phía trước, nàngcảm thấy dường nhưxungquanh nữ tử này có làn sương khói thổi,như thểkhông phải người trần vậy.



      Đôi mắt trongtrẻo nhưng lạnh lùng,giống như từng quenbiết.



      Tần Lạc Y thấy Ninhphi có chút ý thức,ống tay áotrắngcủa nàngnhẹ nhànglướt qua.



      “Bây giờ ngươi cảm thấy như thế nào?Có phải cơ thể rất đau ?”



      Giọng trongtrẻo nhưng lạnh lùng nhiều hơn phần quantâm.



      Ninh phi cố gắngmở to mắt, đến khi nàngta nhìn rõràng đượcngười đến chính là Tần Lạc Y cố nén đaunhứcở khóemôi mà nhếch mép cườilạnh:



      “Sao…ngươi… lại tới…Xemkết cục ta sụp đổ …”



      Giọng khànkhànkhông có chút khí lực, dường như làdùngmột hơi cuối để .



      “Chủ tử…Tần nương tới để…chữa trị cho chúng ta…”



      Na Hi với Ninhphi.



      Nàng tin tưởng Tần Lạc Y đối với mìnhvà chủ tửkhông hề có chút ác ý nào.



      Nếu như phải nhờ có Tần nương bản thân sớm chết rồi.



      Tần Lạc Y để ý đến lời của Ninhphi, gương mặt xinh đẹp cũng nhìn ra đượcchút cảm xúc nào, nàngchỉ vươntay muốn kiểmtra vết thương người Ninhphi.



      cần… ngươi phải giả mù samưa…bâygiờ ngươi…thấy ta như vậy…nhấtđịnh đanghả hê…”



      Ninh phi đem hết sức lực của bản thân,định đẩy bàn tay TầnLạc Y vươnvề phía mìnhra.



      Nàng ta biết Tần Lạc Y tinh thông y thuật,nhưng nàngta tuyệtđối tin Tần Lạc Y cứumình.



      Tần Lạc Y giỏi về dùngdược, cũngcó thể dùngđộc,thậmchí nàngta có chút sợ Tần Lạc Y hạ độc mình.

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương3.4 : Vụng trộm vàonhàlao chữa trị choNinh phi


      Editor:MạcY Phi



      Beta: Tửu Thanh



      Đối với hiểu lầm của Ninhphi, Tần Lạc Y cũngkhông giải thích.



      Nàng chỉ lạnh lùng cười,tronggiọng cũngtràn ngậpngữ điệu cứngrắn.



      Tần Lạc Y cúi người, nhìn thẳng vào Ninhphi, :



      “Đúng vậy, trôngthấy bộ dạngnày của ngươi khiến ta cóchút vui sướng, cũng hả lòng hả dạ, nhất là bây giờngaycả sinh mạng cũngkhông còn nữa ngươi định lấygì để đấu với ta?”



      Lời này của Tần Lạc Y ràng khiến TháiNamđứngở phía sau cả kinh.



      Nàng chưatừngnghethấy chủ tử của mìnhnói chuyện tàn nhẫnnhư vậy.



      “Tần Lạc Y… ngươi…”



      Đôi mắt đục ngầuhunghãn của Ninhphi nhìn chằm chằm Tần Lạc Y.



      Nếu phải tại đangbị trọngthương với lờinói đó của Tần Lạc Y, Ninhphi sớm lao tới cho nàngmộtcái bạt tai rồi.



      “Làm sao?Chẳng lẽ ta đúngsao? làngươi ngoan ngoãn để tachữatrị, hai là ngươi ở nơinày mà chờ chết.Ta rất có tráchnhiệm cho ngươibiết, nếunhư ngươi lựa chọnđiều số hai vậy căn bản là ngươiđã thỏa hiệp với ta, nếu ngươi lựa chọnđiều số cólẽ còn chút hi vọngtiếp tục đấu đá với ta!”



      Trong mắt Tần Lạc Y gợn sóng, giọng tuynhẹ nhưng lại mang theosức mạnh khiến người kháckhông thể lờ .



      Ninh phi nhìn Tần Lạc Y, lâu sau đó mới khó khănmở miệng:



      “Mục đích của ngươi khi tới đây là gì?”



      Nàng nghĩ ra, Tần Lạc Y đâu có lý dogì để chữatrị cho nàng.



      Nàng ta phải rất hận Ninhphi nàngsao?



      Tần Lạc Y nhìn ra nghi ngờ,do dự trongmắt Ninhphi, chậm rãi :



      “Lúc nãy ta mục đích của mìnhrồi.”



      Ninh phi hừ lạnh tiếng:



      “Ngươi cho rằng ta tin những lời ngươi sao?”



      Tần Lạc Y mỉmcười,nàngnhẹ nhàng :



      “Vậy ngươi cứ coi như ta bắt ngươi làm thí nghiệmcho thuốc của ta . Dù sao ngươi cũnglà ngườiđã chết rồi, nếu thuốc của ta tốt coi như ngươi kiếmđượcmột món hời, nếu thuốc tốt cũngcoi nhưngươi thực may thôi.”



      xong, liền đưa tay mở vết thương của Ninhphi ra.



      Khi Tần Lạc Y nhìn thấy miệng vết thương của Ninhphi,lòng của nàng khẽ co rút.



      Tình trạngcủa vết thương chuyển biến xấu, vô cùngnghiêm trọng, nếu trị liệu, cho dù cólà thần tiên cũngkhông cứu được.



      Thân thể Ninhphi run lên, vô thức muốn né tránh.



      Tần Lạc Y thấy phảnứng của Ninhphi vẻ lo lắngtrongmắt liền biến thànhtươi cười.



      Nàng :



      “Còn biết phảnứng đề phòng người kháclà tốt rồi, xem ra còn cứu được!”



      Dù miệng Tần Lạc Y cáchtùy ý, giọng cũngrất trongtrẻo, lạnh lùng nhưng tronglòng lại có chút vui vẻ.



      Nàng biết , dù bản thân có cứu sốngnữ tử này haykhông nàngta cũng cảm kích mìnhdù chỉ mộtchút,nhưng cũngchẳng sao cả, chỉ cần lòng nàngcảm thấy yêntâm là đượcrồi.



      Ngay sau đó, Tần Lạc Y bắt đầu cẩn thận xử lý miệng vết thương.



      Sau khi hoàntất tất cả mọi việc,nàngđứngdậy, nhànnhạt :



      “Nơi đây rất ẩm ướt, các ngươi nhất định phải ngồi lênnhững thực vật này, nó gọi là Hấp ThấpThảo, chỉ cần nơinào ẩm ướt nó có thể sinh tồn được, nhưng nó có bềmặt rất xốp, bởi vậy có thể hút ấm, đồngthời còn có tácdụng làm mát.”



      Ninh phi và Na Hi bán tín bán nghi sờ tay lên loạithực vật kia, quả nhiên thấykhô mát vô cùng, hơn nữa cócảm giác như thấy.



      Sau khi Tần Lạc Y bảo TháiNamthu dọn hòm thuốc liềnđi đến cửa nhà lao, dừngchân.



      Nàng quayđầu lại, nhìn Ninhphi cùngNa Hi, nhànnhạt :



      “Ta cố gắngở trướcmặt Da LuậtNgạn Tháccầu tìnhcho các ngươi để mau chóng thả các ngươi rangoài.”



      “Ngươi…”



      Ninh phi cảm thấy rất kinh ngạc, nàngta muốn gìđó nhưng cuối cùng lại ra.



      Đôi mắt trongtrẻo nhưng lạnh lùng của Tần Lạc Y nhànnhạt đảo qua, lập tức rời khỏi nhà lao.



      Ninh phi nhìn thân ảnh của Tần Lạc Y, đôi mắt dần trở nênảm đạm,lại như nhìn về nơi Tần Lạc Y rời mà suynghĩ.



      Thái Nammang theo nghi vấn đầy mìnhđi đằngsau Tần Lạc Y.



      Cho đến khi gần đến tẩm cư TháiNamthật nhịn đượcnữa.



      “Chủ tử, TháiNamthật .”



      Nàng dùngbàn tay bé gãi gãi đầu, bộ dạngkhó hiểu.



      Tần Lạc Y quaylại nhìn bộ dạngnghi hoặccủa TháiNam,nhịn được khẽ cười:



      “Ý em là em hiểu vì sao chúng ta phảichữatrị cho Ninhphi với Na Hi?”



      Thái Namliên tục gật đầu, sau đó :



      “Chủ tử, người muốn tranhđấu với Ninhphi sao?”



      “Đấu? Tại sao ta lại phải đấu với nàngta?”



      Tần Lạc Y cẩn thận chỉnh vạt áo, hỏi lại TháiNam.



      “Thế nhưng… Nhưng ở trongnhà lao, phải người thế sao?”



      Thái Namngâythơ .



      Tần Lạc Y nhìn bộ dạngđơn thuần của TháiNamnhưvậy, rất bất đắc dĩ mà lắc đầu, vừa định giải thích, nhưngnànglại muốn giải thíchnữa.



      “Được rồi, TháiNam, coi như là ta muốn đấu vớinàngta, cũngđã muộn rồi, em mau lui ra .”



      Khuôn mặt nhắncủa TháiNamco rút, lập tức bày ra bộmặt đáng thương nhìn Tần Lạc Y:



      “Chủ tử, có phải người chê em ngốckhông?”



      phải,cũngđừngđoánmò nữa, ngàyhôm nay em cũngđãrất mệt rồi, mau nghỉ ngơisớm .”



      Tần Lạc Y vỗ vỗ khuôn mặt nhắncủa TháiNam.



      Có đôi khi, nàngthấy bộ dạngkhả ái của TháiNamcó chút giống Sơ Tuyết.



      Sơ Tuyết…



      Nghĩ đến cái tên này, tronglòng Tần Lạc Y lại tràn ngậpnhững cảm xúc phức tạp.



      Sơ Tuyết, biết tại em thế nào rồi?



      Chỉ cần Khiêm Ngạo đối xử với em tốt là đượcrồi.



      Tần Lạc Y trầmthấp than thở.



      “Sau khi TháiNamphụcvụ chủ tử thay quầnáo nghỉ.”



      Tần Lạc Y ôn nhu cười,cũngchiều theo ý của nàng.



      Hai người đẩy cửa tẩm cư ra.



      “Nhưng mà chủ tử, ra hôm nay trôngthấy Ninhphibiến thành như vật, trong lòng em cũngkhông đànhlòng.”



      Thái Namđi đằngsau Tần Lạc Y, khẽ .



      “Vậy sao, ta thấy em…” Tần Lạc Y vừa mới mở miệngnói, liền trôngthấy thân ảnh cao lớn kia, lập tức cả kinh.



      “Làm sao vậy, chủ tử…A…”



      Thái Namhét lên tiếngkinh hãi, hòm thuốc cũngtheo đómà rơi xuống,dượcliệu bên trongrơi đầy mặt đất.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương4.1:Chỉlà y nô củaVương thượng


      Editor:phong Lữ



      Beta: Tửu Thanh, MạcY Phi



      Đêm, yên tĩnh đến mức có thể cảm nhậnđượcâm thanh củatừngtrận gió lạnh thổi qua, vài đám mây đen sẫm điên cuồng kéođến, che chút ánh sáng mỏng manh của những ngôi saogần đó.



      Bóng đêm vô tận, nếu như có ánh sángchậpchờntỏara từ chiếcđèn lồng đỏ đangđungđưa kia, e rằng giơ taycũngkhông nhìn thấy năm ngón.



      Ánh nến trongtẩm cư nhànnhạt bao phủ Da LuậtNgạnThác,vẻ mặt tuấn mà chính trực,mái tóc đen dày rậmcó vài sợi rủ trướctrán,cànglàm nổi bật cương quyếtcùngmị lực của đấngquânvương.



      cứ như vậy lạnh lùng ngồi đó, đôi mắt tỏa ra ánh sángu ám.



      Thân thể Tần Lạc Y hơi run lên, vô lực dựa vào cửa.



      Còn TháiNamđầu cúi thấp đến thể thấp hơn,cảngười nàngcũngbị dọa sợ phát run.



      “Thái Nam, ngươi lui ra !”



      Thanh trầmthấp có vẻ gì là tức giận nhưnghàm chứakhí thế bức người của Da LuậtNgạn Thác.



      “Vâng,Vương thượng, nô tì xin đượcphépcáo lui”



      Thái Namlập tức sợ hãi



      Khi nàngbướcra khỏi cửa, con mắt lo lắng nhịnđượcmà nhìn về phía Tần Lạc Y



      Cái bóngto lớn ngang tàng ở giữa tẩm cư chậm rãiđứnglên, hướng về phía thân ảnh áo trắngở trướccửa từ từđi tới.



      Mỗi bướcđi đều trầmổn tràn đầy sức mạnh, còn có…



      Hơi thở nguyhiểmnhư như



      Cơ thể nhó bé thướttha của Tần Lạc Y có chút run rẩy,mày liễu phảng phất như phủ sương mù



      Nàng cứ lẳng lặng đứngnơi đó, tựa như gốc cây thủy tiênthanh nhã, khuôn mặt xinh đẹp yên tĩnh,dù nàngchỉ đứngmộtmìnhcũngtoát lên dáng vẻ của tiên nhân, nhiễmchút bụi trần.



      Mái tóc đen như mực của Da LuậtNgạn Thácbay tánloạn lưngkhông có trật tự, trongđó lại mang theo baphầntà ác, ba phầnhòa hoãncùngbảy phần bá đạo, mày kiếmđộtnhiên nhướng lên, để lộ đôi mắt thâmthúy lóe lên ánhsáng



      “Nàng to gan!”



      Bàn tay to thô ráp đỡ lấy thân hình mềmmại của Tần LạcY, từ độngtác thô bạo có thể thấy đượclửa giận của hắnđangtừ từ gia tăng.



      Đôi mắt của Tần Lạc Y trongveo như có dòngsuối chảyqua, nhưng đáy mắt lại lạnh lùng như bạchliên thanh khiết,thần thánh khiến người khác thể chạm tới.



      “Các nàngấy sắp chết!”



      Nàng khẽ mở đôi môi đỏ mọng, tronggiọng để lộra vài phầnkhéoléo linh hoạt.



      Da LuậtNgạn Tháchíp mắt đánhgiá, thân thể chín tấc đủđể đội trời đạp đất.



      “Sau đó sao?”



      cố nén lửa giận tronglòng,dường như giảmnhẹ ngữ khí



      Tần Lạc Y hít sâu hơi



      Thông minhnhư nàng, đương nhiên từ nhẫn trongđáy mắt Da Luật NgạnTháccó thể thấy đượchắn đangnỗ lực trấn áp cơn giận,nhưng nàng muốn ra quyết định của mình.



      Quả nhiên, Da LuậtNgạn Thácnghexong, sắc mặt độtnhiên trở nên u tối, con ngươi thâmthúy co rụt lại,đồngtừ hẹp dài chợt lóe lên ánh sángsắc lạnh.



      được!”



      Đôi môi mỏng như đượcchạm khắccủa tỏa ra mùivị tàn nhẫn. lạnh lẽo mà dứt khoát phunra hai chữ!



      cương quyết cho người kháccó cơ hội phảnbác.



      Bóng đêm đen đặc bắt đầu xuất rồi bao vây khiến chokẻ kháccó chút bất an. Nó dường như muốn bao vâytoàn bộ Đông Lâmvương phủ trong đó…



      “Nếu như các nàngvì ta mà chết,cả đời này ta cũng an lòng!”



      Tần Lạc Y ngẩng đầu nhìn người đàn ông trướcmặt, cáitrán chỉ cao đến ngực .



      “Ta thà rằng nhìn nàngcả đời bất an, cũngkhông muốnnhìn thấy nàngmất mạng!”



      Ngay lập tức Da LuậtNgạn Thácgầm lớn, đôi mắt đenthẫmthoáng vẻ kiên nhẫn



      Tại sao nànglúc nào cũngkhông hiểu?



      Chẳng lẽ nàngkhông biết, trongnháymắt khi nhìn thấynàngkhông hề hay biết, tim cũngđau muốn chết hay sao?



      Cơ thể bé của Tần Lạc Y khẽ run lên, hiển nhiênlà bị thay đổi điệu của dọa sợ hết hồn



      “Nếu ngươi nghĩ cho ta,vậy xin ngươi hãytôn trọngquyết định của ta!”



      Đôi mắt Tần Lạc Y linh hoạt, luồng khí thế động lòng người nháymắt tràn vào sâu trongnội tâm của Da LuậtNgạn Thác



      “Y nhi…”



      tiếngthan từ trongcổ họnghắn



      vươnđôi tay dài, đem người con quật cườngtrướcmặt ôm vào trong lòng,cằm khẽ chạm đỉnh đầu nàng.



      luôn luôn ngạomạn như thế, nhưng khi đối mặt vớingười con bướngbỉnh này lại trở nên bó tay.



      Tần Lạc Y, ta nên làm gì với nàngbây giờ?



      Khói đàn hương lượnlờ giữa sắc tím của tẩm cư, hươngthơmnhànnhạt lượn quanh sốngmũi



      Nhưng, tất cả đều thua mùi thơmcủa nữ tử trongngực ..



      Từ người Tần Lạc Y tỏa ra mùi thơmnhànnhạt của hoalan, vương vấn xuyênqua khoảng trốnggiữa hai người, nhẹnhàng thấmvào tronghơi thở của Da LuậtNgạn Thác,khiến toàn bộ lục phủ ngũ tạng của dường như cũng trởnên thanh tĩnh lại dục vọng.



      “Y nhi, chuyện ngàyhôm nay ta muốn truy cứunữa, thế nhưng từ nay về sau nàngkhông đượcphépđến gầnnơi đó nửa bước!”



      Tần Lạc Y ràng cảm nhậnđượcDa LuậtNgạn Thácởphía sau, khuôn mặtvới những đường nét cứngrắn bỗngchốctrởnên nhu hòa, mệnh lệnh trầm thấp mà hùnghậu lượnvòngtrên đầuTần Lạc Y.



      Tần Lạc Y hơi giãy dụa muốn thoátra khỏi lồng ngựcấmáp của Da Luật NgạnThác, nànggiương đôi mắt trongsuốt nhưbăngẩn giấu tia hờn giận lên



      “Thương thế của Ninhphi thể trì hoãnthêmnữa, nếunhư bỏ qua thời gian chữatrị nàng… đừng…”



      Tần Lạc Y còn chưanói hết, cánhmôi bị Da LuậtNgạn Tháchunghăng che lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :