1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Liêu Vương Phi - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương10: Lầnđầutiênchủđộng gọi hắnlà “Thác”


      Editor:Li Li Tuyết



      Beta: Niệm



      Đôi mắt của Da LuậtNgạn Thácvì tức giận mà đỏ lên,lúc này giống nhưmột con thú hoang bị vây hãm,conngươi giăng đầy tơ máu.



      Lúc thấy Cơ thiếpđi vào tức giận hét to lênnên trông thấyTần Lạc Y ở sau lưngCơ thiếp.



      ràng là Tần Lạc Y thấy thân thể của Cơ thiếprun lên,lông mày của nàng lập tức nhíu lại.



      Nàng bướclên bước, từ sau lưngCơ thiếpbướclên phía trước.



      Trong nháymắt…



      Tất cả cảnhtượng trongphòng đều ra trướcmắt Tần Lạc Y.



      Nàng hít hơi khí lạnh lẽo, đôi mắt mở lớn, nhưngkhông kêu ra tiếng mà chỉ lấy tay che lại đôi môi đỏmọng của mình.



      Trời ạ!



      Nàng cho rằng mìnhđangở trongđịa ngục.



      Chỉ thấy khắpngười Ninhphi và Na Hi đều là máunằm mặt đất, chút cũngkhông nhúcnhích, chỉ nằm yênở đó, biết cả người có bao nhiêu vết thương,toàn thân đều là máu thịt lẫn lộn.



      Da LuậtNgạn Tháclạnh lùng đứngnơi đó giống như tử thần.



      Ánh mắt tràn đầy hương vị khát máu,mà trongtay hắnlà chiếcroi mười phầndẻo dai, cả sợi roi cũngđã nhiễmđầy máu đỏ.



      Tần Lạc Y cảm thấy choáng váng, người quennhìnmáu tươi như nàngmà còn thấy đángsợ, khó tráchvừa nãy Cơthiếpphát ra thanh hoảng sợ như vậy.



      ràng là Da LuậtNgạn Tháckhông ngờ Tần Lạc Ysẽ ở sau lưngCơ thiếp nên khi thấy Tần Lạc Y hoảngsợ che môi ánh mắt đột nhiên thay đổi.



      lập tức quăng sợi roi trongtay rồi bướcnhanhđến chổ Tần Lạc Y, tàn nhẫntrên mặt dần dần biến mất.



      “Y nhi, sao nànglại đến đây?”



      Giọng lạnh lùng chứasự lo lắng nồngđậm.



      Ngay lập tức, Da LuậtNgạn Thácdùngcánhtay dài ômthân thể Tần Lạc Y vào trongngực.



      có chú ý đến đôi mắt của Cơ thiếpở bêncạnhđột nhiên trở nên u ám .



      Tần Lạc Y yên lặng để Da LuậtNgạn Tháctùy ý ômnàngvào ngực, mùi hương áo choàng và hơi thở trênngười đồngthời bao phủ lấy nàng.



      Bàn tay to của Da LuậtNgạn Thácnhẹ nhàng sờ tráncủa Tần Lạc Y lên, sau đó nhàng nângkhuôn mặt nhỏnhắnvẫn còn tia sợ hãi của nànglên.



      “Y nhi, nàngcần phải nghỉ ngơicho tốt, sao lại khôngnghelời như vậy?”



      Giọng hoàntoàn còn nổi giận vừa rồi mà trànngậpcưng chiều và thương tiếc.



      Cơ thiếpvà bọn nha hoànxungquanh đều thở mạnh vì kinh ngạc.



      Các nàngtuyệtđối ngờ Vương thượng thay đổinhư vậy, hơn nữa Vương thượng thấy Tần Lạc Y mặc áochoàng của mìnhmà có chút nào tức giận.



      Trời ạ!



      Môi Tần Lạc Y run rẩy, tránhné hơi thở quantâm của Da LuậtNgạn Thác

      mà nhìn hai người mặt đất.



      “Ngươi…ngươi đánhchết các nàngrồi sao?Các nàngđã chết rồicó đúng ?”



      Giọng run rẩy, trongánh mắt cũngtràn ngậphoảng sợ.



      Cho tới bây giờ nàngcũngchưatừngthấy mặt tàn nhẫnnhưvậy của Da LuậtNgạn Thác, cũngchưatừngnghĩ tới cóngười có thể tàn nhẫnđến mức này, người nam tử đứngtrướcmặt nànglúc này giống như ma vương tànđộc làm chotim nàngđập mạnh đến dọa người.



      Da LuậtNgạn Thácnhìn thấy né tránhvà sợ hãitrongmắt của nàngthì lập tức lạnh lùng hướng ra ngoài gọi:



      “Người đâu…”



      “Vương thượng!”



      Thị vệ ngheđượclệnh liền vào phòng.



      “Đưa Y nhi về phòng!”



      “Vâng!”



      …Ta !”



      Tần Lạc Y phảnứng kịp, giẫy ra khỏi ôm ấp của DaLuậtNgạn Thác, có ý định tới chỗ Ninhphi.



      “Y nhi, nàngmuốn làm gì?”



      Ánh mắt của Da LuậtNgạn Tháctrầmxuống, vộivàngkéo nàngtrở lại.



      Ai ngờ lôi kéo như vậy làm áo choàng người TầnLạc Y bị kéo xuống rồi rơi xuống đất cạnhchânTần Lạc Y.



      Tình trạnglôi kéo làm Tần Lạc Y cẩn thận mà giẫmlên áo choàng. “Ôi….chủ tử!”



      Thái Namsợ hãi mà hét to.



      Xong rồi!



      Chủ tử chỉ mặc áo choàng của Vương thượng mà còn giẫmlên.



      Nàng gần như có thể nhìn thấy độngtác kế tiếp của Vươngthượng là rút roi da đánhlên người chủ tử.



      Bầu khí trongphút chốcngưng đọng, ràng làTần Lạc Y cũng cảm giác đượccái gì đó từ vẻ mặt của mọingười mà ngừng giãy dụa.



      ra nàngchỉ muốn nhìn xem các nàngcòn sốnghay thôi.



      Da LuậtNgạn Thácbiết suy nghĩ của mọi người xung quanh, nhưng…



      chỉ đem áo choàng cầm lên, phủi phủi hai cái rồikhoác lên người của Tần Lạc Y.



      “Cẩn thận,nếu cảm lạnh!”



      Giọng dịu dàngnhư lời của tình nhânlại làm mọi ngườixungquanh sợ hãi.



      chút cũngkhông để ý Tần Lạc Y mặc áochoàng của , ngược lại khi nhìn thấy nàngmặc áo củamìnhđi tới tronglòng lại cảm thấy ấm áp, muốn trênngười nànglúc nào cũngphải dính đầy mùi vị của mình.



      Tần Lạc Y ngẩng đầu lên nhìn nam tử dường như cóhai tính cáchtrước mặt.



      giận dữ là vì nàngnhưng nàngcũngkhông hi vọnghắn làm như vậy.



      “Để ta xem cho các nàngấy đượckhông, Thác?”



      Lần đầu tiên Tần Lạc Y chủ độnggọi Da LuậtNgạnThácnhư vậy bởi vì lúc này lòng của nàngrất phứctạp, nàngkhông ngờ tới Da LuậtNgạn Tháccó thể vì nàngmàđánhNinhphi như vậy.



      Lúc nàngnói ra lời này thân thể của Cơ thiếpđangđứngở cửa bỗngrun lên, nàngta đưa ánh mắt thể tinđượcnhìn Tần Lạc Y.



      Nàng ta biết Tần Lạc Y tronglòng Vương thượng khônggiống với những nữ tử khác, nhưng mà nàngtuyệtđốikhông nghĩ tới Vương thượng có thể để cho Tần Lạc Ygọi tên của như vậy.



      Mà giọng mềmmại của Tần Lạc Y khi gọi tên hắnlàm trái tim vừa lạnh lẽo vừa tàn nhẫncủa Da LuậtNgạnTháclập tức tan chảy.



      Lòng của chấnđộng, biết tên từ trongmiệngnàngnói ra nhất định rất êm tai nhưng ngờ lại êmtai như vậy, cànglàm càngmuốn yêuthương nànghơn.

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương11: TầnLạcY xả thân cứugiúp.



      Editor:Li Li Tuyết



      Beta: Niệm



      Lúc Tần Lạc Y thấy ánh mắt của Da LuậtNgạn Thácbắtđầu ánh lên chút ấm áp liền đến chỗ Ninhphi.



      Mỗi lần Tần Lạc Y bướcthêmmôt bướclà mỗi lần mùimáu tươi ập vào mũi càngđậm,làm cho nàngsuýt nữa ngạt thở.



      Tần Lạc Y đến trướcmặt Ninhphi nhàng ngồi xổm xuống.



      Ngón tay trắngnõn của nàngđể trướcmũi của Ninhphi, trongnháymắt mặt nàngbiến sắc.



      Hô hấp của Ninhphi gần như còn.



      Tần Lạc Y vội vàngđể tay lên cổ tay Ninhphi, đầungóntay đặt lên mạch của nàngta.



      lát sau, nàngyên lòng thở dài hơi.



      Sau đó nànglại chuyển sangNa Hi, đến khi xác địnhđượcnàngta còn hô hấp nàngmới nhàng thở ra.



      “Được rồi, Y nhi, việc cần làm nàngcũngđã làm rồi,giờtheo ta về tẩm cư được ?”



      Da LuậtNgạn Thácthật hiểu, ràng làNinhphi này làm hại nàng mà nàngvẫn còn quantâm đến sốngchết của nàngta.



      Tần Lạc Y để ý đến lời của Da LuậtNgạnThácmà tới trướcmặt Ninh phi, sau đó bấm vào huyệtnhântrungcủa nàngta.



      “Hừ…”



      tiếnghừ lạnh vangvọngkhắpcả gian phòng.



      Ánh mắt của Da LuậtNgạn Tháclập tức xuất vẻ tàn nhẫnlạnh lẽo.



      “Quả là ngu xuẩnthì sốngdai, người đâu!”



      Cả Tần Lạc Y và Ninhphi đều hoảng sợ.



      “Có, Vương thượng!”



      Thị vệ vội vàngđáp.



      “Đem hai người này kéo ra ngoài chặt hai tay, sau đógiải đến bănglao, giángxuống làm tiện tì!”



      Ninh phi nghevậy sợ tới mức hôn mê bất tỉnh.



      Mà Tần Lạc Y cũngsợ đến nỗi tim gần như ngừngđập, mọi người trong phòng cũngnơmnớp lo sợ.



      “Vâng!”



      Bọn thị vệ hai lời lập tức lên.



      “Khoan …”



      Tần Lạc Y liều mạng mà che chở ở trướcmặt cácnànglàm cho bọn thị vệ thể dừngđộngtác.



      Bọn họ dám tùy tiện độngvào Tần nương.



      “Vương thượng, cái này…”



      Bọn thị vệ khó xử nhìn vương thượng của họ.



      trận rét lạnh thấu xương đảo qua trongmắt Da LuậtNgạn Thác, đưa tay kéo Tần Lạc Y lại, cánhtay rắnchắcgắt gao siết chặt eo của nàng.



      “Kéo ra ngoài!”



      Bọn thị vệ vânglệnh bướclên.



      …!”



      Tần Lạc Y kêu lên tiếngthê lương.



      Nàng sắp bị tàn nhẫncủa Da LuậtNgạn Tháclàm cho sụp đổ.



      “Các ngươi ngừng tay!”



      Nàng lớn tiếngquát bọn thị vệ.



      Bọn thị vệ bỗngchốcgiật mình, bọn họ bị khí thế trênngười Tần Lạc Y dọa sợ.



      “Y nhi, đủ rồi, chẳng lẽ nàngmuốn thay bọn chúng cầu xin?”



      Giọng trầmthấp của Da LuậtNgạn Tháclộ ra chút vui.



      Cũng chỉ có nàngmới dám quát bọn thị vệ của như vậy.



      Tần Lạc Y ngẩng khuôn mặt nhắntái nhợtlên,trongmắt tràn ngậpcầu xin:



      “Thác, ngươi hãy bỏ qua cho các nàngấy đượckhông?Bây giờ ta có việc gì rồi, ngươi đừnglàm cho tacó cảm giác tội lỗi đượckhông?”



      Trong mắt Da LuậtNgạn Tháctràn đầy vẻ đau lòng, khẽthở dài hơi rồi :



      “Y nhi, bọn chúng mới là kẻ có tội, nàngkhông cần phải như vậy!”



      Nha đầu đơn thuần này, chẳng lẽ nàngkhông biết nếunhư hôm nay khôngcảnhcáo tốt sau này nàngsẽ có thểgặp nguyhiểmlớn hơn.



      , …”



      Giữa đôi mắt đẹp của Tần Lạc Y lăn xuống hai hạtchâulấp lánh trongsuốt, hai hạt châuấy bỗngchốcrơi vào lòng DaLuậtNgạn Thác.



      “Các nàngấy bị trừngtrị nghiêm khắcrồi, ngươi nên giày vò các nàng thêmnữa, ngươi chặt tay các nàngthì sau này các nàngsẽ sốngnhư thế nào đây?Thác, nếu ngươi suy nghĩ cho ta hãy bỏ qua cho các nàng đượckhông?”



      Nàng nỉ non , đồngthời thân thể vì suy yếu mà bắt đầuđứngkhông vững.



      Tần Lạc Y thực ngờ Da LuậtNgạn Tháclạihạ lệnh chặt tay các nàng, như vậy …quá tàn nhẫn!



      “Y nhi…”



      Da LuậtNgạn Tháccảm thấy có chút thíchhợp,ánhmắt lên chút kinh hoảng, vội vàngnắm chặt cánhtay.



      “Thác,ngươi đồngý với ta, có đượckhông?”



      Đôi mắt nhu hòa của Tần Lạc Y dường như có thể vắtra nước, nàngdịu dàng tựa vào ngựchắn.



      Da LuậtNgạn Thácthực hết cáchvới nàng, hơn nữahắn cũnglo lắng cho thân thể của nàng, vì vậy liền ralệnh cho bọn thị vệ:



      “Thôi , đem các nànggiải đến thủy lao !”



      Bọn thị vệ vânglệnh đem người .



      Tần Lạc Y còn muốn gì đó nhưng lập tức bị Da LuậtNgạn Thácquát :



      “Đây là khoan dunglớn nhất với các nàngrồi, thể hơn nữa”



      “Thế nhưng còn vết thương người các nàngấy…”



      Tần Lạc Y gấp gáp thêm.



      “Im ngay, bây giờ ta chỉ quantâm đến thân thể của nàng.”



      Da LuậtNgạn Thácnhẹ nhàng tráchmắng nhưngtrongmắt lại ánh lên thương.



      Vừa xongthì ôm lấy thân thể Tần Lạc Y rời khỏi Tử Tiêuhiên.



      là Tần Lạc Y còn chút hơi sức nàorồi, nàngvùi khuôn mặtnhỏ nhắnvào tronglồng ngựcấm áp của DaLuậtNgạn Thác, nàngđưa đôi mắt sánglong lanh nhìn khuônmặt lạnh lùng của .



      muốn ôm nàngmà như vậy sao?



      Da LuậtNgạn Tháccũngcảm nhậnđượcánh nhìn của nàng, cúi đầu xuốngnhìn sâu vào đôi mắt trongsuốt như sao kia.



      “Làm sao vậy?Có chỗ nào khó chịu ?”



      Giọng thân thiết vanglên.



      Trong lòng Tần Lạc Y rungđộng, khống chếđượctình cảm mà đưa bàn tay nhàng phủ lên đầulông mày thường xuyên nhíu lại của Da Luật Ngạn Thác,dường như nàngmuốn dùngđôi tay để vuốt lolắng của vậy.



      Hành độngmờ ám của nànglàm Da LuậtNgạn Thácnhẹnhàng cười,sau đó đặt môi hôn lên bàn tay bé của TầnLạc Y.



      Tần Lạc Y dịu dàngnhìn , cườilên thực rất đẹp.



      “Sau này ngươi đượctức giận như vậy nữa”



      tiếngthan từ môi của nàngbật ra, mang theo tìnhcảm mà chính nàng cũngkhông phát .



      “Ta chỉ tức giận với kẻ nào dám làm tổn thương đến Y nhi của ta!”



      Trong mắt Da LuậtNgạn Tháctoàn là ý cười,tronglòng lạirungđộngmột trận.



      Vật này làm thương từ tận đáy lòng.



      Thái Namvội vã theo sau, mà trái tim treo lơ lửngcuốicùngcũnghạ xuống.



      “Chủ tử, chúng ta cũngquayvề thôi!”



      nha hoànnói với Cơ Thiếp.



      Cơ thiếpnhìn bónglưngdần dần xa của Da LuậtNgạnThác, tronglòng đau xót, ánh mắt cũngdần ảm đạm.



      Khi nào nam tử luôn khiến nàngta ngưỡng mộ mới cóthể đối xử với nàng ta như đối với Tần nương đây?



      HẾT QUYỂN 6

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62

      Quyển 7:
      Chương1: Bạch Tiêu Nhiên kỳ lạ



      Editor:Cà Rốt



      Beta: Vi An, MạcY Phi



      Sáng sớm tuyếtbay đầy trời, lúc này rừngtrúc như khói hoa đẹpkinh diễm.



      Buổi sáng,Tần Lạc Y liền đượcchứng kiến cảnhđẹp nhưvậy, nàng vốn đến rừngtrúc để lấy cây đàn cổ đứt dây kia.



      Ai ngờ,nànglại thấy Da LuậtNgạn Tháctập võ ở đây.



      Chỉ thấy mỗi chiêu thức của Da LuậtNgạn Thácđềutràn đầy nội lực, khí phách bức người.



      Chưởng lực vừa ra, làm cho cànhtrúc trongtay như thểđao kiếmcó thể lấy mạng người, phát lực ra, cànhtrúcthuận thế quét ngang khí, thẳngtắp xuyên qua gốccây trúc phía xa.



      Chỉ nghegậy trúc răng rắc tiếng, theo tiếngcắt đứt, lưu lại chút dấu vết nào.



      Tần Lạc Y kinh hô tiếng, vội vànglấy tay chemôi,ngăncản tiếngthan sợ hãi vì màn trướcmắt.



      Nàng biết Da LuậtNgạn Thácvõ côngsâu thâmsâu, thếnhưng nàngchỉ nghe chứ chưatừngthấy qua.



      Nếu tàn nhẫnđem chưởng lực đánhtrên người mình,như vậy trong nháymắt nàngcó thể quy tiên.



      Da LuậtNgạn Thácchậm rãi thu lực, sau đó, môimỏng dần ra chút ý cườicưngchiều.



      “Y nhi, ra !”



      Sau đó, xoayngười, ánh mắt nhìn về nơi Tần Lạc Y đangẩn núp.



      Tần Lạc Y đỏ mặt, nhìn lén người khácluyện võ đạo đức .



      Nàng cắn môi,từ trongrừngtrúc ra.



      Tuyết rơi, cùngvới bầu khí lành lạnh.



      Tà áo Tần Lạc Y bay bay, nàngmặc bộ váy xanh,độngtác linh hoạt phóng khoáng.



      Ánh mắt Da LuậtNgạn Tháccăngthẳng, nhìn đến ngây người.



      Lúc này, mới biết có loại xinh đẹp như hoa sángrọinhư nước, cũng lần đầu biết đến cảm giác vừa gặp .



      Tần Lạc Y đến trướcmặt Da LuậtNgạn Thác, thanh trongtrẻo:



      “Ta cố ý nhìn lén!”



      Con mắt thu lại, có chút dám nhìn đôi mắt trànngậpyêu thương của Da LuậtNgạn Thác.



      Ánh mắt của quá lớn mật, rất trực tiếp, chứađầy lực xâm chiếm.



      “Vì sao dám nhìn ta?”



      Da LuậtNgạn Tháccúi đầu, ưa thíchcầm lấy tay nànghỏi.



      Liếc mắt nhìn vẻ bối rối của nàng.



      “Ta, ta có…”



      Tần Lạc Y luôn luôn là con người bình tĩnh nhưnggiờ phút này lại biết làm sao.



      tiếngcườinhẹ khẽ bật ra từ môi Da LuậtNgạn Thác.



      “Ta xem Y nhi chắclà độngtình với ta!”



      tùy tiện cúi đầu đùa, thấp giọng bên tai Tần Lạc Y.



      Hơi thở thơmmát lành lạnh quyện cùnghương thơmthanhnhã rơi ngườiTần Lạc Y.



      Trong lòng Tần Lạc Y khẽ lạnh,đôi mắt trongsuốt như mặtnướccànglộ ravẻ bối rối chịu nổi.



      , ngươi bậy!”



      Nàng phải như lời chứ, nànglàm sao cóthể độngtình với nam tử trướcmặt được?



      là kẻ thù của mình, hơn nữa hungtàn và tànbạo như thế khiến bản thân nàngxấu hổ thôi.



      Da LuậtNgạn Thácthu hết tâm tình hoảng loạn của TầnLạc Y vào mắt, tà mị cười:



      “Bằng , tại sao trongmắt Y nhi lại tràn ngậpái mộ thế kia?”



      Tần Lạc Y nghexong, vội vàngrời ánh mắt , cốgắngđiều chỉnh tâm tình bối rối của chính mình.



      “Ta muốn nghengươi vớ vẩn!”



      Da LuậtNgạn Thácvừa định cái gì đó.



      Đúng lúc này, TháiNamxuất ở trongrừng.



      “Chủ tử, Bạchcôngtử cầu kiến!”



      Nàng vừa mới xong, liền thấy Da LuậtNgạn Thác,lập tức cả kinh,vội vàng quỳ xuống:



      “Nô tỳ thỉnhan Vương thượng!”



      “Đứnglên !”



      Da LuậtNgạn Tháchơi nhíu mày.



      “Thái Nam, Bạchcôngtử nào?”



      lớn tiếnghỏi.



      Sao Y nhi lại biết đến Bạchcôngtử?



      biết khi nào?



      Thế nhưng còn tìm đến Đông LâmVương Phủ,quả thực là lớn mật.



      Mà Tần Lạc Y đứngở bên cạnhhắn cũngcảm thấy kỳ quái.



      Bạch côngtử?



      Đến cả bản thân nàngcòn biết Bạchcôngtử là ai.



      mặt TháiNamxuất vẻ mất tự nhiên, nànglẩm bẩm :



      “Bẩm Vương thượng, ra… ra…”



      “Đông LâmVương, ngaycả bằnghữu của mìnhmà huynhcũngquên sao?”



      thanh nam tính dễ nghetruyền tới từ rừngtrúc,ngaysau đó, nam tử cao lớn đến.



      Đôi mắt Da LuậtNgạn Tháchơi híp lại, khi thấy rõngười tới mới phát



      Da LuậtBội!



      “Đệ tới đây làm gì?”



      Thanh lạnh lùng kèm theo chút bực mình.



      vừa nhìn thấy người này, lại nhớ tới ngàyđó, lạimuốn cho chưởng!



      Cùng lúc, đôi mắt nghiêm khắccủa nhìn chằm chằmtrangphụccủa Da Luật Bội.



      đanglàm cái gì?



      Đươngkim Đại hoàng tử lại mặc Hán phục.



      Quần áo bạchy lại cànglàm nổi lên dángngười thon dài,mắt ngọcnhư bảo thạch sángngời, búi tóc đơn giản nhưnglại đem phầnnhã khí nhuần nhuyễn lộ ra ngoài, đúnglàloại khí chất đẹp đẽ quý giá, các côngtử mang đai ngọccẩm y chưachắcđã sánhđược.



      Tần Lạc Y thở dài, thiênhạ sao lại có loại “Yêunghiệt” tuấn tú như vậy.



      là người Hán sao?



      Nàng nhớ lần trướchắn mặc quầnáo như thếnào, chỉ ngheđược mìnhlà bằnghữu của Da LuậtNgạnThác, nàngcũngkhông để ý tới.



      “Đệ… sao lại …”



      Hiển nhiên Da LuậtNgạn Tháccũngbị trangphụccủa DaLuậtBội làm cho hiểu ra sao.



      Da LuậtBội mắt khẽ động, vội vàngtiến lên, hơi hạ thấp người:



      “Bạch TiêuNhiên thamkiến Đông LâmVương!”

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương2.1:Ngang nhiên đoạt


      Editor:Cà Rốt



      Beta: Vi An, MạcY Phi



      “Đệ làm cái gì vậy?”



      Da LuậtNgạn Thácnháymắt trở nên lạnh thấu xương, lớn tiếngđáp.



      đường đường là đại hoàng tử lại tự mìnhthỉnhan, hơn nữa còn mặc thànhcái dạngnày, còn cái gì màBạchTiêuNhiên?



      Đây là thể loại gì vậy?



      “Vậy sao?”



      Da LuậtBội làm bộ dạngmê người mỉmcười,như ánh banmai ấm áp giữa trời đông.



      hiểu đượcý tứ trongcâu hỏi của Da LuậtNgạnThác, nhưng lại cố ý vặn vẹo trả lời:



      “Hôm nay Bạchmỗ làm cây đàn cổ đem đến cho Tần nương!”



      Ngay sau đó, quayvề hướng rừngtrúc vỗ vỗ tay.



      hạ nhânnângmột cây đàn cổ tinh xảo nhanh chóngxuất trong rừng.



      Người hạ nhânđem đàn cổ nângđến trướcmặt Tần Lạc Y thìnàngcó chút ngoàiý muốn:



      “Bạch côngtử, đây là?”



      Tần Lạc Y lông mày ngài như nướcmùa thu nghi hoặcnhíu lại,ánh mắt như lưu ly cũngnhu hòa chút.



      “Bạch mỗ vẫn nghĩ đến chuyện xảy ra trongrừngtrúc ngàyđó mà canh cánhtronglòng,đều do Bạchmỗ lỗ mãng, làm Tần nương tổn hại cây đàn cổ, rất áy náy, bởi vậy hôm nay cố ý đến tạ tội!”



      Da LuậtBội tiến lên từngbướcnhìn Tần Lạc Y .



      Tần Lạc Y nhàng mỉmcười,như ánh mắt trời mỗisángbình minh, nàng tiến lên từngbước, hơi hạ thấp người:



      “Bạch côngtử khách khí, lễ vật quý trọngnhư thế, tiểu nữthật nhận nổi, Bạchcôngtử xin hãy…”



      “Tần nương, cần gì phải khách khí, hay là Tầncô nương thấy cây đàn cổ này đủ tinh xảo?”



      Da LuậtBội vội vàngcắt ngang lời của Tần Lạc Y.



      “Khoan! Bạchcôngtử quá lời, tiểu nữ cho rằng đàn cổthật quá mức quý trọng, cho nên…”



      Tần Lạc Y có chút khó xử.



      Da LuậtNgạn Tháctiến lên từngbước, túm vạt áotrướccủa Da LuậtBội, kéo rời xa chỗ Tần Lạc Y.



      “Đệ dám ở trướcmặt bản vương giở trò quỷ?”



      Da LuậtNgạn Thácthật thể nghĩ tới người đệnày có thể đặt mình vào góc tường, đôi mắt thoáng lệ lạităng thêmvẻ lo lắng.



      Da LuậtBội nhanh chậm khẽ cười,hắntrưngra khuôn mặt tuấn tú nhìn Da LuậtNgạn Thác:



      “Vương huynh, cái này gọi là yểu điệu thục nữ quântửhảo cầu, đệ và huynh đều độngtâm với Tần Lạc Y, tại sao lạikhông thể cạnhtranhcôngbằng đây?”



      “Cạnh tranhcôngbằng? Hừ! Thậtsự buồncười!” – DaLuậtNgạn Thác môi nhếch lên ý cườichâm chọc.



      Đôi mắt xuất vài tia rét lạnh,đánhgiá cao thấp toàn thân:



      “Đây là biện phápmà Đại hoàng tử nghĩ ra được?”



      “Suỵt!”



      Da LuậtBội nghehắn xưnghô với mìnhnhư vậy, sợ tớimức vội vàngcắt lời của Da LuậtNgạn Thác.



      “Chúng ta có thể đượcrồi, từ giờ trở đệ là BạchTiêuNhiên!”



      “Bạch TiêuNhiên? Ha ha!” Da LuậtNgạn Tháccuồng vọngbật cười.



      Ngay sau đó, rồi đột nhiên thu hồi nét cười,đôi mắtlạnh băngnhư có thể khiến người ta rét lạnh:



      “Bản vương ngại cho đệ biết, Y nhi nhấtđịnh là người của bản vương, hoàng tử muốntranhđoạt với ta, đợi kiếp sau !”



      Thân người Da LuậtBội hơi cứng, nhưng lập tức lại mỉmcườitao nhã, :



      “Đệ đoánngàyđó huynh bị phụ hoàng đệ triệutiếncung, hẳn là muốn huynh cướiTiêucôngchúa, Tần cônương có biết ?”



      “Đệ định ở đây uy hiếp bản vương?” Da LuậtNgạnTháchừ lạnh tiếng, chẳng thèmngó tới.



      Da LuậtBội nhìn thẳng vào mắt Da LuậtNgạn Thác:



      “Tần nương còn bao nhiêu khúcmắc với huynh hẳnhuynh là người nhất, cho dù tình cảm nàngdànhchohuynh sao, căn bản là hai người có khả năng,Vương phi của huynh chỉ có thể là nữ tử của gia tộcTiêu thị, cho dù huynh muốn nạp Tần nương làm phicũngkhông có khả năng! Điều ấy huynh hẳn là rất rõràng.”



      “Đây là chuyện của bản vương, hoàng tử cầnquantâm, ngược lại đệ làhoàng tử, chẳng lẽ lại mặc mộtbộ Hán phục, rồi đổi tên người Hán là có thể lừa gạttâm hồn thiếunữ?” Da LuậtNgạn Tháchừ lạnh tiếng.



      “Cho nên chúng ta hãy làm thỏa thuận quântử,huynh thay đệ giữ bí mật, đệ cũngkhông cho Tần cônương biết chuyện tình của huynh với Tiêu côngchúa, thếnào?



      Da LuậtBội nhìn Da LuậtNgạn Thác, trongmắt có vài tia khẩncầu.



      Da LuậtNgạn Tháclạnh lùng cười,tiến đến gần bên mặt Da LuậtBội, :



      “Đệ cho đó là nhược điểmđể dọa bản vương sao?” Mắt Da LuậtBội cũng lên tia kiêu ngạo.



      “Chỉ cần Đông LâmVương ngàyvẫn chưacướiTần cônương, bản hoàngtử còn cơ hội!”



      “Được!Bản vương có thể vạchtrần thân phậncủa đệ,nhưng bản vươngcó thể khẳng định với đệ rằng,bản vươngmuốn Y nhi, vì vậy bản vươngcó thể từ bỏ tất cả!”



      câu khí thế như vậy khiến Da LuậtBội kinh ngạc sửngsốt.



      Thời gian tựa như đônglại.



      Cho đến khi hồi đàn như nướcchảylàm bầu khícô đặc bị phá vỡ.



      Hai người đồngthời quayđầu lại.



      Chỉ thấy Tần Lạc Y nhanh nhẹnngồi trướcđàn cổ, ngóntaynhư ngọcnhẹ nhàngmơntrớn cungcầm, ràng đangđiều chỉnh thửtiếngđàn.



      Da LuậtBội khóemôi nhếch lên, bướctới.



      “Chỗ ngồi đàn cổ này biết có vừa ý nương ?”



      mặc bộ quầnáo trắngđứngtrướcmặt Tần Lạc Y, nhìn nhưmột đôi tiên nữ.



      Nhưngcảnhtượng này trongmắt Da LuậtNgạn Tháclại vôcùngchói mắt, ánh mắt lạnh lùng cũngbướcđến bên cạnh.



      Đôi môi đỏ mọng của Tần Lạc Y cũngnở chút ýcười,nàngngẩng đầu, nhìn Da LuậtBội:



      “Bạch côngtử quá khách khí, đây là vật có giátrị, tiểu nữ thân phận bé quả thể nhận!”



      Da LuậtBội vội vàngnói:



      “Chẳng lẽ nương muốn làm Bạchmỗ cả đời áy náy sao?”

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương2.2:Ngang nhiên đoạt


      Editor:Cà Rốt



      Beta: Vi An, MạcY Phi



      “Hừ! Chỉ là cây cầm mà thôi,cũngkhông thể trởthành đồ trân quý!” Da LuậtNgạn Thácở bên cạnhghentị .



      Trong mắt Tần Lạc Y tràn ngậplong lanh,nàngnhẹ nhàng lắc đầu:



      “Trong《thái cổ khiển 》 trungcó câu: ‘cử tắckhinh, đánhtắc tùng, chiếttắc giòn,phủ tắc hoạt’, cây cầm nàychính là như vậy!”



      xong, đầu ngóntay lướt qua dây cổ cầm,tiếngvangnhưtơ trúc quanh quẩn trongrừngtrúc.



      Trong mắt Da LuậtBội lên tia tán thưởng:



      “Khó gặp đượcngười tri kỉ như Tần nương vậy, giống số người có chỗ nào thú vị.”



      đưa mắt nhìn sangphía Da LuậtNgạn Thác.



      Vẻ cuồng bạo mặt Da LuậtNgạn Thácđều ngưng tụ thành băng.



      “A!” Tần Lạc Y thốt lên tiếngkêu sợ hãi.



      “Làm sao vậy?” Hai nam tử trămmiệng lời hỏi.



      Tần Lạc Y ngóntay nhàng mơntrớn đoạnhoa văn trênđàn cổ - là dấu hiệu cho biết niên đại lâu đời của đàn cổ.



      Hoa văn đàn cổ này là đoạnhoa mai !



      Da LuậtBội tiến lên từngbước, tiếngnói trầmthấp bộc lộra khí thế cao quý:



      “Tần nương tinh thông cầm thư, hẳn là hiểu đượcđàn cổ cùnghoa văn ở , chắchẳn cũngtồn tại đượctrăm năm chừng. Có đoạnhoa mai, ngoàivân hoa mai , đây là cổ nhất;có đoạnlông trâu,vân này như phát cho trăm ngàncon người; có đoạnxà phúc, ngang ngaytrước mặt; có con rồng, vân tròn lớn; có khắchình rùa, BăngLiệt Văn.Trong đó, đàn cổ khắcxà phúc cùnghoa mai là quý báu nhất,chính là vật Tần nương đangdùngở đây!”



      Trong mắt Tần Lạc Y tỏ ý khenngợi:



      “Bạch côngtử quả là người tinh thông cầm thư,kiến thức uyênbác làm tiểu nữ khâm phục! Ngày đótiểu nữ rơi xuống nướcmay mắn được côngtử cứu, còn chưakịpgặp mặt cảm tạ, hôm nay côngtử lại đưa đến vật vô giá, tiểunữ hổ thẹn dám nhận!”



      nương lại quá lời, nếu nương chêta lỗ mãng, mong rằng ta có thể cùngcô nương trởthành tri kỷ!”



      Trong mắt Da LuậtBội tràn ra nhu tình,tao nhã đến cực điểmnói.



      được!”



      Da LuậtNgạn Tháclạnh lùng .



      Mắt tràn ngậprét lạnh nhìn Da LuậtBội.



      Chẳng lẽ coi như tồn tại sao?



      Sao lại bày đặt nịnh hót Y nhi như vậy!



      “Da Luậthuynh, đệ với huynh vốn là tri kỷ, tựnhiên có thể cùngTần nương trở thành tri giao,chẳnglẽ về sau nhìn thấy Tần nương còn muốn phảigiống nhưmột người xa lạ sao?”



      Da LuậtBội thèmnhìn Dạ LuậtNgạn Thác, cố ý .



      Tần Lạc Y mỉmcười.



      “Có thể cùngBạchcôngtử kết giao thành tri kỷ chínhlà phúckhí của nữ tử! Vậy chẳng hay Bạchcôngtử làngười Hán?”



      câu hỏi làm Da LuậtBội có chút run sợ, lập tức, mặt lên ý cười nhàng:



      “Tại hạ vốn là người Trung Nguyên!”



      “Vậy sao?”



      Tần Lạc Y hơi gật đầu cái, nhất thời cũngcó chútcảm giác thân thiết với Da LuậtBội.



      Lửa giận trongmắt Da LuậtNgạn Thácdường như có thểthiêuđốt cả rừng trúc.



      Da LuậtBội cố nén ý cười, nhàng với Tần Lạc Y:



      “Tần nương có thể thử đàn cổ, xem tiếngđàn đãđạt tới ý muốn nương hay chưa?”



      Khóe môi Tần Lạc Y như hoa, khẽ mỉmcười.



      Lập tức, nàngkéo y phụcngồi xuống, tao nhã ôm đàn cổ.



      Tay mềm, lướt qua dây đàn…



      Ánh mai lượnlờ trongrừngtrúc,sương trời mờ ảo, tung baymờ mịt, theo thanhâm như ở trongtiên cảnh.



      Tần Lạc Y thanh lịch xinh đẹp, thân áo trắngtĩnh lặng.



      Khuôn mặt tái nhợtkhông làm mất vẻ xinh đẹp tuyệttrần,dathịt trắng tuyết, thanh thuần độnglòng người, thanh lệkhoekhoang tài giỏi,xinh đẹp tựa Thiên Tiên.



      Chỉ thấy nàngcúi đầu, làn mi rũ xuống, thấy làn da trắngnõn nà.



      Từ từ đàn cổ như tố oán, như hoa quỳnh tưởng nhớlàm người ta kinh diễm,từngđợt từngđợt ưu thương theo mộttiếngtự than thở giảmxuống.



      Khẽ phất tay áo, như đóa cúc thanh tuyền phía trênchậm rãi bay xuống tựa bụi hoa, làm hai vị nam tử bênngười nàngmê đắm.



      “Tần Thổ Tuyệt Điệu,



      Ngọc Trụ Dương Thanh Khúc.



      HuyềnY Cao Trương Đoạn,



      Thanh Tùy DiệuChỉ Tục.



      Đồ Văn Nhiễu Lương,



      Ninh Tri Nhan Như Ngọc.”



      Chẳng biết tại sao, Da LuậtNgạn Thácđột nhiên nhớ tớibài thơ này, nếu dung để hình dungTần Lạc Y cực kỳthỏa đáng.



      Mắt của lên kinh ngạccùnglúc dânglên nhu tình sủngái.



      Nữ tử này, dường như chính là bảo bối cả đời hắntìm kiếm, làm đau đến tận tâm khảm bên trong.



      Đôi mắt nóngbỏngcủa Da LuậtNgạn Tháckhóachặt lấythân ảnh như ảo mộng của Tần Lạc Y.



      Như là cảm giác đượccái nhìn nóngbỏngkia, Tần Lạc Y độtnhiên ngẩng đầu, liếc mắt cái liền rơivào trongđôi mắtđen huyền của Da LuậtNgạn Thác.



      Da LuậtNgạn Tháckhông né cũngkhông tránh, cứnhư vậy đứngở đó, trong ánh mắt tràn ngậpcưngchiều cùngtìnhyêu với nàng, thậmchí còn có cảchút độc chiếm.



      Trong lòng Tần Lạc Y khẽ kinh sợ, vội vàngthu lại mắt, cheđi vẻ hốt hoảng.



      Tâm loạn,tiếngđàn cũngloạn,vốn dĩ tiếngđàn đangrất êmmượtgiờ lại có chút hỗn loạn.



      Ánh mắt của quá mức lớn mật, khiến cho nàngcó mộtloại cảm giác khó có thể trốn thoát.



      Da LuậtNgạn Tháccúi đầu khẽ cười,trôngnàngđángyêu làmcho mình uất ức.



      Da LuậtBội hiển nhiên cũngnhìn thấy ánh mắt trao đổi củahai người trong lúc đấy, hơn nữa tiếngđàn của Tần Lạc Y cònxuất tia hỗn độn, thở dài tiếng, dùngthanhâm chỉ có hai người nghethấy với Da Luật NgạnThác:



      “Huynh phải biết rằng nếu huynh nàngấy nàngấysẽ gặp phải tai họa!”



      Khóe miệng Da LuậtNgạn Thácnhếch lên, hai taynhànrỗi nắm lấy nhau, ngữkhí kiên định :



      “Bản vương có tình ý với Y nhi, nếu có mộtngàynhư vậy, bản vươngtình nguyện vứt - bỏ - cái -quyền - thế - đó!”



      tựa đầu nhìn Da LuậtBội, gằn từngtiếng.



      Ánh mắt Da LuậtBội ngẩnra, Đông LâmVương nhưvậy chưa từngthấy qua!



      Theo ánh mắt kiên định của Da LuậtNgạn Thác, hắnbiết, lời Vương huynh vừa này nhất định là !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :