1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Liêu Vương Phi - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương5: Đánh đậptànnhẫn


      Editor:MạcY Phi



      Beta: Niệm



      “Hừ! Hay cho câu ‘Chỉ vì lần gặp mặt’.”



      Khôngkhí vốn vắnglặng lập tức trở nên lạnh như băng.



      Trong lòng Da LuậtBội bỗngnhiên kinh ngạc, vậy mà bảnthân lại phát ra có người vào phòng.



      còn chưakịp ngẩng đầu bị chưởngmạnh mẽ với tốc độ nhanh chóng đánhvào thân thể củamình.



      Da LuậtBội cảm thấy đỉnh đầu đangbị chưởng mạnhmẽ ép xuống nênlập tức xoaytay chống đỡ, ầm tiếng,hai chưởng lực mạnh mẽ giao nhau.



      “Vương huynh, huynh hiểu lầm rồi!”



      Da LuậtBội giật mìnhkhi thấy cônglực của Vương huynhđã tăng lên khôngít, dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm.



      Lạnh lẽo trongmắt Da LuậtNgạn Thácbỗngnhiên tăng lên, tia sáng lạnh thấu xương quét qua, nội lực tăng lên, có xuthế mãnh liệt thêm, tia sáng hunghăngđánhbay Da LuậtBộira ngoài.



      “A… Khụ…”



      Bởi vì nội lực Da LuậtBội bằngDa LuậtNgạnThácnên lúc bị trúng đòn hiểmcủa Vương huynh, hắnmạnh mẽ vận khí lập tức ho ra máu.



      Da LuậtNgạn Thácmang khuôn mặt lạnh lẽo đứngmộtbên, ánh mắt giốngnhư lưỡi đao giết người, độngtác của hắndừnglại cáchđột ngột, tốc độ nhanh đến nỗi khôngnhìn thấy ra tay.



      Da LuậtBội kinh hãi, biết Vương huynh mới chỉdùngcó ba phần lực, nếu như Da LuậtNgạn Thácdồn toàn bộsức mạnh vào chưởng lực đó đừng là thân thể lẫnlộn máu thịt, cho dù có dày như cây đại thụ cũngbị đánhbay.



      ép lại đau đớn ở người, tay đặt ngực, từ từ đứnglên.



      “Ngươi làm gì với Y nhi?”



      Mặc dù Da LuậtNgạn Tháckhông ra tay nữa nhưngsự phẫnnộ trong giọng vẫn hề giảm.



      Da LuậtBội dùngtay lau vết máu ở khóemiệng,trongmắt hề có tức giận, chỉ lạnh nhạt đón nhậnánhmắt của Da LuậtNgạn Thác, :



      “Tại sao Vương huynh cho rằng Da LuậtBội đệ khinh bạc nàngấy?”



      Da LuậtNgạcThácsiết chặt nắm đấm, khôngnhịn được, chỉ muốn đánhchết người trướcmặt mình.



      dời ánh mắt lên người nữ tử, đôi mắt lập tức tốisầm lại, bỗngnhiên thẳng về phía giường.



      nhàng dùngtay vén màn lụa lên.



      Chỉ thấy Tần Lạc Y vẫn đangnhắm chặt mắt, đầu tócmềmmại đen như mực rơi tùy ý gối ngọc, giống nhưmực nhuộm đẫm đóa sen vừa nở, vài sợi tóc rơi lên cái cổmảnh khảnh, cái chănđượclàm từ gấm vừa lúc che khuấtphía dướixương quai xanh.



      “Y nhi bị sao vậy?”



      Khuôn mặt Da LuậtNgạn Tháclạnh như băng, hừlạnh tiếng, liếc nhìn Da LuậtBội.



      Tuy rằng tin tưởng Đại hoàng tử làmra chuyện kia, nhưng nghĩ đến màn vừa nãy, ý nghĩ giếtngười cũngcó.



      Trong mắt Da LuậtBội lên thứ tình cảm phứctạp,thông qua việc đánh nhauvừa nãy, cuối cùnghắn cũnghiểu rõđượctâm ý của Vương huynh.



      Nhưngmà chẳng lẽ Vương huynh biết rằngviệc huynh ấy sủngái Lạc Y như vậy mang đến taihọa cho nàngsao?



      “Nàng bị người ta đẩy ngã xuống nước, đệ vừa mớiđem hàn khí trongcơ thể nàngbức ra ngoài.”



      Da LuậtBội lạnh nhạt , khi lần nữa đưa mắtnhìn bóngdáng xinhđẹp giường kia bỗngnhiên bị ánhmắt lạnh lẽo của Da LuậtNgạc Thác bức trở về.



      Da LuậtNgạcThácđưa tay kéo chănmột cái là thân thểmềmmại của Tần Lạc Y hoàntoàn bị che kín, chỉ lộ rakhuôn mặt nhắnxinh đẹp.



      “Nếu như hôm nay Vương đệ chỉ muốn tìm bản vươngđể ôn chuyện bản vương tiếp được, khôngtiễn!”



      Giọng lạnh lùng mang ý đuổi khách.



      Da LuậtBội nóngkhông lạnh nhìn chằm chằmDa LuậtNgạn Thác, thảnnhiên câu:



      “Phải chăng Vương huynh độngtâm với nữ nhânkia?”



      “Dường như Đại hoàng tử quảnhơi nhiều rồi!”



      Da LuậtNgạcTháckhông trực tiếp trả lời vấn đề của .



      Khóe môi Da LuậtBội hơi nhếch lên:



      “Nếu như đệ muốn từ Vương huynh lấy nàngấy?”



      vừa dứt lời Da LuậtNgạn Thácmạnh mẽ nắm lấy vạt áo của :



      “Mơ tưởng!”



      “Tội gì Vương huynh phải khổ như thế? Chẳng lẽhuynh nghĩ đến việc cho Tần nương danhphậnsao?”



      Da LuậtBội câu đánhtrúngvào trọngđiểm.



      Trong mắt Da LuậtNgạn Thácbùnglên lửa giận, lạnhlùng tiến đến gần Da LuậtBội, tàn bạo :



      “Đừngdùnggiọng điệu của phụ hoàng ngươi để dọa bản vương.”



      Sáng nay Da LuậtNgạn Thácbị triệuvào cungvô cùngkhẩncấp, hóa ra là thương lượng về việc đại hôn của mình,hoàng đế và hoàng hậu dùnggiọng điệuhùnghổ dọa người,hận thể sau khắclàm lập tức cưới Tiêu ThiênPhái vào phủ.



      đangôm bụngđầy tức giận,ai ngờ Da LuậtBội lạinhắctới chuyệnnày, nên cànglàm thêmphẫnnộ.



      “Vương huynh, chẳng lẽ đệ sai sao?Huynh biếtrõ tâm ý của phụ hoàng, huynh đánhbại nướcBột Hải, lẽra phải là quốcvương của nướcBột Hải, nhưng mà chỉ cầnmột ngàyhuynh chưacướiTiêucôngchúalàm vợ chính quyềncủa huynh vẫn bị người ta cướpđoạt,đến lúc đóđừngnói là huynh, mà ngaycả việc bảo vệ Tần nươngcũnglà hão huyền!”



      Tuy Da LuậtBội rất thíchTần Lạc Y, nhưng đồngthời hắncũngrất lo lắng cho tiền đồ của Da LuậtNgạn Thác.



      Sắc mặt Da LuậtNgạcTháccó thêmvẻ lo lắng,hai đầulông mày chất chứa đầy tức giận:



      “Đây là chuyện của bản vương, bản vương tự xửlý, đại hoàng tử cầnphải lo lắng.”



      Giọng lạnh lẽo tràn đầy vui và mất kiên nhẫn.



      Da LuậtBội khoát khoát tay:



      “Mà thôi.”



      Sau đó, hứngthú nhìn Da LuậtNgạn Thác:



      “Ở trongmắt phụ hoàng, đệ luôn luôn là kẻ khôngmàng đến đấu tranh quyền thế, như nhànvân dã hạc (1), vínhư khi đệ gặp Tần nương, ý nghĩ duy nhất trongđầu đệlà muốn cùngnànglưu lạc giang hồ màng thếsự, nhưngVương huynh lại khác, Vương huynh ômấp chí lớn, tiền độ lại rộng mở, đệ hỏi huynh, giữa giangsơn và mỹ nhân, huynh chọnbên nào?”



      (2) Nhàn vân dã hạc: thành ngữ,có nghĩa là mây trói con hạc giữađồng, lên con người sốngnếp sốngĐạo gia, bị câu thúc ràngbuộcgì (buddhismtoday.com).



      xong, Da LuậtBội thở dài.



      quayngười, góc áo bào khẽ bay tronggió làm lộ rađốm sánglấp lánh của sợi chỉ vàngtrên vạt áo.



      Tuy rằng khuôn mặt Da LuậtNgạcTháckhông bộc lộchút cảm xúc nào nhưngtronglòng lại thầmchấnđộng.

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương6: Ninh phikhông biếtđiều


      Editor:MạcY Phi



      Beta: Niệm



      Da LuậtNgạn Thácđưa mắt nhìn Tần Lạc Y đangnằm giường.



      Da mặt Tần Lạc Y mỏng hồnghào, lúc nànghôn mê thìkhông lạnh lùng như ngàythường, mà ngược lại sắc mặt ônhòa, tĩnh lặng như xử nữ.



      Bỗng nhiên tronglòng Da LuậtNgạn Thácấm áp, vẻ mặtlạnh lùng trở nên vui vẻ, đôi mắt đen sángnhư sao, chiếusángrực rỡ.



      dùngngóntay thon dài lượnvòngtrên làn da nõn nà củanàng, từ lông mày,đến mũi,rồi môi…



      Lúc ngóntay xuống đến xương quai xanhđẹp đẽ, ngóntaybỗngnhiên cứng đờ…



      lập tức ôm nàngvào ngực, trongmắt lên sựthương tiếc dễ nhận ra.



      “Y nhi, bản vương thề để bất kì kẻ nàotổn thương nàng, dù chỉ là chút.”



      ************************************



      Sắc trời tĩnh mịch, trăngvừa lộ ra liền chui vào bên trongtầng mây.



      giọng bén nhọncủa nữ tử trongTử TiêuHiênngaylập tức phá vỡ yên tĩnh đó.



      Chỉ thấy Ninhphi mang vẻ mặt giận dữ ngồi trướcbàntrangđiểm, khuôn mặtvốn đượctrangđiểmtinh tế bị lòng đốkị làm cho vặn vẹo đến mức đángsợ.



      Còn Na Hi sợ hãi ngồi xổm mặt đất, cẩn thận dọndẹp những miếng ngọc bị Ninhphi làm cho vỡ nát.

      “Hừ!”

      Ninh phi hunghăngvỗ mạnh tay vào gương đồngrồi đột nhiên đứngdậy.



      Nàng rất bực bội, Tần Lạc Y chỉ là nữnhânngười Hán,sinh mệnhso với con kiến còn thấp bé hơn.Vìsao nàngta lại nhậnđượctất cả sủng ái của Vương thượng,thậmchí còn quyến rũ đượcđương kim Đại hoàng tử DaLuậtBội!



      Quả con hồ ly tinh biết xấu hổ!



      “Chủ, chủ tử…Vương thượng hồi phủ rồi, chắchẳn là đãbiết việc Tần nương bị rơi xuống nước, nô tìsợ….”



      Na Hi đứngcạnhrun run .



      “Có cái gì phải sợ? Chẳng lẽ Vương thượng lại vìmột con y nữ thấp hèn mà phế phi tử là ta sao?”



      Khuôn mặt Ninhphi tràn đầy tàn bạo, nànggiận dữ cắtngang lời của Na Hi.



      Nàng cũngkhông tin Vương thượng có thể tuyệttình nhưvậy, dù thế nào nữa, nàngcũngtừnglà phi tử đượcsủngáitrongĐông LâmVương phủ.



      Ởtrongvương phủ này, phi tần lừa qua dối lại là mộtđiều vô cùngbình thường, lúc trướckhi nàngvừa mới vào trongphủcũngbị các phi tử có thâm niênhại.



      Bởi vì cái gọi là ăn thiệt thòi trở nên khônngoan, nàngcũngbắt đầu từ như vậy mà trở nên khônngoanhơn.



      Nàng vì lấy đượcsủngái của , chỉ dùngtoàn bộthủ đoạncủa phi tần để tiếp cận Vương thượng, mà còn họccáchthể mị lực. Da LuậtNgạn Thác đối với nhữngchuyện như vậy luôn luôn mắt nhắm mắt mở cho qua.



      Vậy nên nàngỷ vào nuông chiều của màtung hoành, tính tình ương bướng, ngoại trừ nể Tiêucôngchúaba phầnra những người khácnàngđều khôngđể vàomắt.

      Na Hi ngheNinhphi vậy nhưng tronglòng vẫn bất an vô cùng.

      “Chủ tử, nô tì cảm thấy Vương thượng đối với vị Tầncô nương này rất để tâm, cho nên…”



      Nàng dám tiếp, bởi vì nàngphát khuôn mặtdiễmlệ của Ninh phi có chút biến đổi.



      “Rất để tâm?”



      Giọng chói tai của Ninhphi làm cho Na Hi rét mà run.



      “Ngươi đừngquên, nay ở trongphủ ai mới là người đượcsủngái nhất.

      Ngàytrướcta đối phó với Dung phi, Ngọc phi như thế,mấy ả cũngtố cáo với Vương thượng, thế rồi kết quả nhưthế nào, lúc đó phải Vương thượng thèmđể ýtới sao?”



      Na Hi liên tục gật đầu.



      “Ngươi cho rằng bản vương dám phế ngươi sao?”



      Giọng cực kì lạnh lẽo cùngtiếngđạp cửa vanglên.



      Giọng lạnh lẽo như cái lạnh của tháng chạp, khílạnh sắc bén dường như có thể xuyên thấu con người.



      Giọng sắc bén này lập tức đem khí thế của Ninhphi chènép triệt để.



      Ninh phi ngước mắt lên nhìn,đôi mắt lẳng lơ lập tức mở to…



      “Vương, Vương thượng vạn phúc!”



      Chân Ninhphi mềmnhũn, thiếuchút nữa ngã xuống mặt đất,nàngvội vàng quỳ xuống thỉnhan, đầu cúi thấp đến nỗi khôngthể thấp hơn đượcnữa, loại dự cảm lành bỗngchốctrànngậplòng nàng.



      “Nô tì thỉnhan Vương thượng!”



      Na Hi sợ đến nỗi mặt mũi trắngbệch, cũngvội vàng thỉnhan.

      “Ninh phi.”

      Giọng của Da LuậtNgạn Thácvanglên, giống nhưthanh của Diêm La.



      “Vì sao dám ngẩng đầu lên nhìn bản vương?”



      Bàn tay dò tìm, ngóntay chút thương tiếc nắm hàm dướiNinhphi.



      “A…”



      Ninh phi cảm thấy hàm dướitruyền đến đau đớn,nàng bắtđầu nghi ngờ cằm của mìnhđã trở nên xanhmét rồi.



      “Vương… vương thượng, vì sao hôm nay lại tức giận như vậy?”



      Nàng bị ép phải nhìn vào đôi mắt ác ma của Da LuậtNgạn Thác, nàngcố nén đau đớn mà tỏ ra bộdạngtươi cườilấy lòng.



      Khóe môi Da LuậtNgạn Thácnhếch lên, vẽ ra nụcườitàn nhẫn, nhưng lạnh lẽo trongmắt vẫn như cũ khôngmất.



      dùngmột tay kéo Ninhphi mặt đất lên, đem nànglạigần mình hơn,tuy tư thế rất mập mờ, thế nhưng…



      cảm giác nguyhiểmbỗngnhiên tràn ra…



      “Thế nào?Bản vương dọa ngươi sao?”



      Da LuậtNgạn Thácbình tĩnh nhìn khuôn mặt vô cùngtinhxảo của Ninh phi.



      quantâm đến chuyện phi tần tranhđấu gay gắt,bởi vì đối với những nữ tử này nhiều cũngkhông nhiều, mà ít người cũng sao.Ninhphi ngang ngược kiêu ngạothì cũngmặc kệ nàngta ngang ngược kiêu ngạo, chỉ cần nàngta thông minh,biết nhìn sắc mặt làm việc là được.



      Nhưnghôm nay nữ nhânngu xuẩnnày lại dám đặt chủ ý lên Y nhi, đây là việc thể nào tha thứ được.



      Hiển nhiên Ninhphi biết giờ phút này tronglòng DaLuậtNgạn Thác đangnghĩ gì.



      Khi nàngthấy giọng điệu của Da LuậtNgạn Tháccóchút biến hóa lập tức thể bản lĩnh làm nũngcủa mình.



      “Vương thượng, người xấu nha, vừa rồi thiếpthân bị người dọa rồi!”



      Ninh phi lập tức làm ra vẻ mặt đau khổ độnglòng người,thân thể đầy đặn cũng dựa vào người Da LuậtNgạn Thác.



      Lúc nàngdựa vào lồng ngựccường trángmà ấm áp kia thìchỉ cảm thấy toàn thân tê dại bủn rủn.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương7: Dụ cung chí mạng (1)


      Editor:MạcY Phi



      Beta: Niệm



      (1) Dụ dỗ nhậntội, có thể gây chết người



      Mắt Da LuậtNgạn Tháchơi híp lại, miệng nở nụcườilạnh lẽo, ném thân thể dơ bẩn kia lên chiếcghế tinhxảo.



      “Bản vương cho rằng chỉ có Y nhi bị dọa sợ màthôi,tại sao Ninhphi cũng bị dọa vậy?Na Hi, lẽngươi cũngđẩy chủ tử của mìnhxuống hồ sao?”



      Ngoại trừ lạnh lẽo nghera bất cứ cảm giácsóngto gió lớn gì từ giọng kia.



      NhưngNa Hi lại sợ đến nỗi muốn chết,nàngcó cảmgiác như thấy được tử thần trướcmắt nên vội vàngdập đầu:“, , Vương thượng, việc Tần nương bị rơixuống nướckhông phải do nô tì làm!”



      “Hừ! Chẳng lẽ chủ tử của ngươi lại tự mìnhđẩy Y nhi xuống hồ sao?”



      Da LuậtNgạn Thácđập mạnh tay lên mặt bàn, đôi mắtgiá lạnh nhìn thẳng Ninh phi.



      Thân thể Ninhphi khẽ run rẩy, lập tức nhàovào trongngựcDaLuậtNgạn Thác.



      “Vương thượng, sao người có thể oan uổngthiếpthân như thế?”



      xong, nàngngẩng khuôn mặt đầy nướcmắt lên nhưmuốn chiếm được thông cảm.



      “Sao lúc này Ninhphi lại nhát gan như vậy?Lúc trướcphạmsai lầm, có khi nào bản vương trừngphạt dù chỉ chút?”



      Da LuậtNgạn Thácnhếch môi,giọng cực kì ônnhu lướt qua tai của nàng ta, sau đó khẽ lẩm bẩm:“Chỉtrừngphạt ở phía dướithôi!”



      xongliền ngẩng đầu lên nhìn Ninhphi, đôi mắt đenchứađầy sắc thái thể nắm bắt.



      Thân thể Ninhphi mềmnhũn, hơi thở nam tính nồngđậm củahắn làm cho nàng mất ý thức và đề phòng.



      Từ sau khi Tần Lạc Y vào phủ, Vương thượng chỉ ngủtại phòng của mình, tất cả phi tần ai đượchắnsủnghạnh, nhất là Ninhphi, trời sinh nàng có tính cáchquyếnrũ, làm sao có thể chịu đựngđượcsự đơn lạnh lẽo như thế.



      Vì vậy khi bị Da LuậtNgạn Thácmê hoặc, nàngrấttự nhiên đem hai cánh tay như trắngnhư ngó sen quấnlên.



      Nàng dùngđôi môi đỏ mọng của mìnhhôn lên yết hầu củaDa LuậtNgạn Thác, thân thể lại cànggiống con rắn uốnéo người Da LuậtNgạn Thác.



      Nàng nhàng thở gấp, trongmắt tràn đầy phụctùng đối vớiquyền uy của Da LuậtNgạn Thác, cái loại sùngbái nàygiống như là Đông LâmVương chính là người quảnlísự sốngchết của tất cả mọi người.



      “Thế nào?Mới thế mà nhịn đượcrồi sao?”



      Da LuậtNgạn Tháchíp mắt, nhưng vẫn che dấuđượctia lạnh lùng lướt qua trongmắt, khóemiệng nhếch lên tạothành nụ cườitàn khốc.



      Đáng tiếc, lúc này Ninhphi lại chú ý đến biểucảm của Vương thượng.



      “Vương thượng, người là xấu, rất lâu khôngchịu nhìn Ninhnhi rồi, hôm nay lại còn vì nữ nhânngườiHán kia mà tráchmắng Ninhnhi!”



      Ninh phi khẽ “ưm” tiếng, giống như thanh của mèo.



      Da LuậtNgạn Tháchơi đẩy nàngra, trongánh mắt lộ ravẻ thâmsâu khó dò: “Hóara Ninhphi lại ăn dấm chua(2) vớiY nhi?”



      (2) Ăn dấm chua: Ghen tuông, ghentị. Cái này chắcai cũngbiết.



      Ninh phi thấy vẻ mặt của Da LuậtNgạn Thácđã khôiphụclại bộ dạngnhư trước kia tâm tình cũngbình tĩnh trở lại.



      Nàng dính chặt thân thể cùa mìnhlên người , nũngnịu :



      “Ninh nhi nào dám,chỉ là từ khi nữ nhânngười Hán kiavào phủ, Vương thượng liền để ý tới Ninhnhi nữa!”



      “Cho nên Ninhnhi liền làm ít chuyện để dạy dỗ Y nhi?”



      Da LuậtNgạn Thácmê hoặcNinhphi, khẽ hỏi ở bên tai,trongmắt lại tràn ngập giá lạnh.



      Khôngbiết như thế nào mà Ninhphi cũngkhông nhìn thấy.



      Ninh phi vì bị hơi thở của Da LuậtNgạn Thácbao phủnên sớm say mê rồi.



      “Vương thượng, Ninhnhi có…” Nàng vẫntheo bản năngmuốn giải thích.



      “Được rồi, bản vương hiểu tâm tình của Ninhnhi rồi,vẫn giống như trước kia, Ninhnhi lại quá quantâm đến bảnvương rồi.”



      Khóe miệng Da LuậtNgạn Thácvẽ ra nụ cườilạnh,lẩmbẩm với Ninh phi.



      Trong mắt Ninhphi lên vẻ thoảimái, quả nhiên …



      Vươngthượng vẫn giống như trướckia, chỉ đơn giản là hỏiqua mà thôi, nàngchỉ cần thừa nhậnrồi lại làm nũngthì Vươngthượng truy xét.



      Hơn nữa…



      Tối nay Vương thượng đến tìm nàngrồi, vậy có nghĩa là….



      Ninh phi rungđộng, kìm đượcmà bắt đầu hướngtới lồng ngực cường trángcủa Vương thượng.



      Chỉ thấy gò má của nàngbắt đầu hồnglên, cố ý cọ cọvào lồng ngựccường tráng của Da LuậtNgạn Thác, ôn nhunói:



      “Vương thượng, người biết đượctâm tình của Ninhnhi làtốt rồi, nữ nhân người Hán để thiếpthân vào mắt dùchỉ chút,lại còn cầm mệnh phùcủa người hù dọa Ninhnhi,Ninhnhi rất sợ, cho nên dạy dỗ nàngta chút, Vươngthượng… người tráchNinhnhi chứ…”



      Ánh mắt Da LuậtNgạn Thácđột nhiên lạnh , cúiđầu, bàn tay tỉ mỉ phác họa từ khuôn mặt của Ninhnhi đidần xuống phầncổ trắngnõn, ngóntay thô ráp nhàngvuốt ve:



      “Bản vương sao có thể tráchmắng Ninhnhi được!”



      Khuôn mặt tuấn tiến dần đến mặt của Ninhphi, khóemiệngnở ra nụ cườitàn nhẫn, khát máu như Ma Vương:



      “Bởi vì… bản vương giết ngươi!”



      Sắc mặt Ninhphi chợt thay đổi, nàngtựa như nhìn thấy vẻ tàác của ác ma, nam tử trướcmắt nàngchính là Chiếnthần của chiến trường, nàngsao có thể quên…



      Lúc nàngcòn chưakịp phảnứng…



      Bàn tay đangvuốt ve phầncổ của Ninhphi trongphút chốcđãthay đổi, tàn nhẫn bóp chặt lấy cổ của Ninhphi, dường nhưmuốn cắt đứt nó.



      Lập tức, ánh mắt lóe lên tia rét lạnh,bàn tay hunghăng ném lên…



      “A…”



      Thân thể Ninhphi giống như bươm bướm, bỗngchốcngã mặt bàn.



      Bởi vì Da LuậtNgạn Tháclà người tập võ, sức lựccũngrất mạnh nên lúc Ninh phi vừa ngã xuống bàn cáibàn cũngvỡ tan thành những mảnh .



      “Vương thượng, người…. phụt…”



      Ninh phi tuyệtđối ngờ Vương thượng lại hungác như vậy, nàngvừa muốnmở miệng lập tức phunra búngmáu tươi.

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương8: Tànnhẫn quất roi


      Editor:phong Lữ



      Beta: Niệm



      Da LuậtNgạn Thácbướctừngbướctới chỗ Ninhphi, khóemôinhếch lên nụ cườikhát máu.



      “Y nhi đeo mệnh phù của bản vương, việc này lênnàngrất đượcbản vươngcoi trọng, vậy mà các ngươi lạidám tổn thương nàng?”



      Ninh phi sợ hãi mở to mắt, thân thể lùi về sau từng chút từngchút .



      Vương thượng…khôngphải người vừa mới …”



      “Đó là vì ta lấy cái cớ để với phụ thânngươi, cho biết rằng tội của ngươi là đángtrừngphạt,cũnglà để cho giữ đượcthể diện của mình trước mặt giatộc ngươi”



      Da LuậtNgạn Thácnói xongliền rút roi da bên hôngra.



      “Vương thượng…đừng…a…” Lời hoảng sợ củaNinhphi còn chưanói xong cảm thấy roi da lóe lên trướcmắt.



      Roi da mạnh mẽ quất lên làn da non mềmcủa Ninhphi.



      Trong nháymắt, vết thương mà ai thấy cũngphải giật mìnhxuất .



      Dườngnhư Da LuậtNgạn Thácthấy máu tươi càngthêmđiên cuồng hơn, phầntính cáchtà ác sâu trongcon ngườihắn trỗi dậy, thúc giục gia tăng tàn nhẫn.



      Nữ nhânkhông biết trời cao đất rộngnày dám tổn thương Y nhi.



      Khi thấy Y nhi yếu ớt nằm giường, lòng đau như chết.



      Da LuậtNgạn Thácnghĩ đến đây tàn ác trongmắt hắntăng lên mười phần, sức lực trongtay lại tăng thêmmột lầnnữa, chiếcroi da cànghunghăng quất xuống.



      Ninh phi đau đến mức thể ra tiếng.Trênmặt, người nàng đều là những vết thương đầymáu.



      Còn Na Hi ở bên cạnhthì nằm bất độngtrên mặt đất,nàngsợ choáng váng, cũng biết số kiếp mà bản thân sắpphải đối mặt.



      Bỗng nhiên nàngdường như nhớ ra cái gì đó, thừa dịpVương thượng giận dữ chú ý tới, nàngvội vãquayra cửa với nha hoànmột câu.



      Ảnha hoànnghexongthì vội vànggật đầu rồi vội vàngtránhnébọn thị vệ canhgiữ ở phía xa mà chạyđi.



      Tần Lạc Y đổ mồ hôi lạnh suốt đêm,TháiNamluôn ở mộtbên tỉ mỉ lau giúp nàng, dám lơ là dù chỉ mộtchút,đây là do Vương thượng dặn dò trước khi rời khỏi.



      ra TháiNamcó chút lo lắng cho đám người kia, bởivì sau khi Vương thượng biết chủ tử rơi xuống nướcthì tứcgiận đến mức muốn giết người, cho nên lúc đó nàngchỉ cóthể đem từ đầu đến cuối với Vương thượng.



      Nhìn vẻ mặt của Vương thượng, nàngthật khôngdám tưởng tượng Vương thượng đối phó với đám ngườiNinhphi như thế nào.



      Nàng cũngbắt đầu lo lắng cho cái mạng của mình,bởi vì nàngsợ Vươngthượng câu “ bảo vệtốt chủ tử” mà muốn lấy đầu của nàng.



      Ai ngờ Vương thượng chỉ ra lệnh chăm nom chủ tử cho tốt liền ra ngoài.



      Thái Namhiểu rằng nếu phải do bình thường chủ tửluôn bảo vệ nàng ngàyhôm nay cái mạng của nàngchắcchắnkhông giữ được.



      “Chủ tử, người mau tỉnh lại , đừnglàm TháiNamlo lắng chứ!”



      Thái Namcó chút nghẹn ngào, trongđầu của nàngkhôngngừng lên hình ảnh chủ tử đối tốt với mìnhnhư thếnào.



      Nàng cũngđã hiểu vì sao Sơ Tuyết trướckhi luôn dặn dặn lại bản thân mìnhphải chăm sóc tốt tiểu thư nhà nàng, ra là có ý này.



      Thái Namnghĩ tới nghĩ lui, nướcmắt rơi xuống.



      Trong mơ hồ Tần Lạc Y cảm giác có người ở trướcgiường nàng, trò chuyệnvới nàng.



      “Ừm…”



      tiếngưm từ giữa đôi môi đỏ tươi của nàngbật ra.



      Mí mắt khẽ run, hàngmi đen nhánh khẽ mở, con ngươitrongvắt bắt đầu dao động.



      tia vui mừng lên trongmắt TháiNam, nànghô lên:



      “Chủ tử, chủ tử…ngườiđã tỉnh”



      Tần Lạc Y lấy tay xoa trán,cảm giác có chút đau đớn,sauđó nàngnhìn về hướng TháiNam:



      “Thái Nam, vì sao em khóc?” Nàng giọng hỏi.



      có, có, chỉ là TháiNamlo lắng cho chủtử mà thôi,bây giờ tốt rồi, bây giờ tốt rồi”



      Thái Namđưa bàn tay bé ra lau nướcmắt rồi cườinói với Tần Lạc Y.



      “Nha đầu ngốc, ta nào có yếu đuối như vậy!”



      Tần Lạc Y yếu ớt cườitráchTháiNam.



      Nụ cườitrongveo như hoa cúc nở rộ.



      Nàng nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay rồi.



      Nàng cố gắnggượng người để TháiNamđỡ nàngdậy,TháiNamcũngđặt tấm đệm mềmphía sau lưngnàng.



      Mái tóc đen dài xõa xuống như thác nướclàm lộ ra khuôn mặt trắngnõn, cũnglàm lộ ra vẻ quyến rũ chết người.



      “Chủ tử, đây là thuốc do Vương thượng tự mìnhphânphó đại phu chuẩn bị, chủ tử uốngtrướcđi!”



      Thái Namxoayngười lấy chénthuốc đượchâm nóngở bàn đưa lên.



      “Thái Nam, hôm nay ta đượcVương thượng cứu sao?”



      Tần Lạc Y có chút mất tự nhiên hỏi.



      phải,là đại hoàng… là vị côngtử chúng tagặp trongrừngtrúc cứu người”.



      Thái Namlập tức sửa lời .



      Nếu đại hoàng tử muốn để lộ thân phậntrướcmặt chủ tử, như vậy bản thân mìnhcũngphải thận trọngmớiđược.



      Tần Lạc Y đưa mắt nhìn TháiNamrồi mỉmcười:



      “Có chuyện gì lạ sao?”



      , có”



      Thái Namcườingâyngô.



      Tần Lạc Y hỏi tiếp nữa mà chỉ cúi đầu nhìnthuốc trongchén, sau đó cắn cắn môi:



      “Vương thượng biết chuyện này?”



      “Dạ”



      Thái Namgật đầu



      Tần Lạc Y khéphờ đôi mắt.



      Ngay sau đó lại hoảng sợ ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn thẳng TháiNam: “Vương thượng đâu?”



      Trong lòng nàngTần bắt đầu xuất cảm giác bất an.



      “Tần nương, nương…”



      giọng lo lắng của nữ tử đangđến gần phòng của nàng.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương9: TớiTử Tiêu Hiên cứungười


      Editor:phong Lữ



      Beta: Niệm



      “To gan, tẩm cungcủa Vương thượng là nơi nha hoànngươi có thể hô to gọi sao, còn mau lui ra!”



      Thị vệ canhcửa nghiêm giọng tráchmắng.



      “Van cầu ngươi, cho ta vào gặp Tần nương”



      “Thân thể Tần nương suy yếu, Vương thượng ralệnh cho bất cứ kẻ nào quấyrầy. mau!”



      Tiếng ồn ào ngoài cửa làm Tần Lạc Y ngạcnhiên,tronglòng nàngcàng thêmbất an, nàngđưa tay vén chănlên đểchuẩn bị xuống giường



      “Chủ tử, người muốn làm gì?”



      Thái Namhoảng sợ, vội vàngbướcđến chổ Tần Lạc Y.



      “Thái Nam, mau theo ta ra xem!”



      Tần Lạc Y đứngdậy, định tìm áo choàng của mìnhmàkhông thấy.Dưới tình thế cấp bách, nàngvới tay cầm lấychiếcáo choàng của nam giới ở bên cạnh.



      “Chủ tử, áo choàng đó là của Vương thượng!”



      Thái Nambị hù dọa .



      chiếcáo choàng lông cáo thuần màu có ký hiệutượng trưngcho quyềnlực của hoàng thất Da Luật,ký hiệu tỏara ánh sángrực rỡ dướiánh nến lờ mờ làm TháiNamsợ hãi.



      Áo choàng của Vương thượng có thể để người khácmặc sao?



      Nàng từngnghenói trướcđây có phi tử ỷ vào bảnthân đượcsủngái mà mặc thử áo choàng của Vương thượng,kết quả là bị xử tử ngaylập tức.



      Bây giờ chủ tử của nàng…



      Tần Lạc Y khó hiểu nhìn gương mặt nhắnđangdần táinhợtđi của Thái Nam, sau đó lại nhìn chiếcáo choàng trênngười mìnhrồi khẽ cườimột tiếng:



      “Em nghĩ rằng ta thíchy phụccủa Vương thượng các emsao?Đó vì trời lạnh mà ta lại tìm đượcáo choàngcủa mình”



      Tần Lạc Y xongliền ra ngoài.



      Chân TháiNammềmnhũn, thiếuchút nữa khụyxuống.



      Trời ạ, chủ tử nghĩ về áo choàng của Vương thượng như vậy sao?



      “Chuyện gì đangxảy ra vậy?



      Tần Lạc Y đưa tay đẩy cánhcửa tẩm cungra.



      Các thị vệ ngoài cửa vừa nhìn thấy Tần Lạc Y xuấthiện ngaylập tức quỳ mặt đất.



      “Tiểu nhânxử lý thỏa đáng, làm ầm ĩ đến Tầncô nương, mong nương tha tội.”



      Tần Lạc Y cau mày lại



      “Các ngươi đứnglên



      Sau đó nàngchuyển ánh mắt sangnha hoàn.



      Nha hoànvừa thấy Tần Lạc Y ra nhanh chóngchạytới trướcmặt nàng.



      “Tần nương, cầu xin người đến Tử TiêuHiênmột chuyến, Ninhphi…”



      Nàng ta thở hổn hển.



      Trong lòng Tần Lạc Y kinh ngạc, Tử TiêuHiên?



      Ninh phi?



      Nàng ta vừa muốn TháiNamđã bướclên trướcmặtnha hoànkia, sau đó rất khách khí mà :



      “Tại sao chủ tử ta phải nghengươi, người ở TửTiêuHiêncác ngươi làm hại chủ tử ta còn chưađủ sao?Bây giờ còn tới đây xin giúp đỡ!”



      Nha hoànkia vừa ngheTháiNamnói thế gấp đến mứcnướcmắt đều rơi xuống.



      “Thái Nam, lui ra”



      Tần Lạc Y khẽ quở trách.



      Thái Nammímmôi,bướclên đỡ Tần Lạc Y.



      “Đứnglên , cho ta biết chuyện gì đangxảy ra?”



      Giọng mềmmại tràn ngậpsức mạnh xoa dịu lòng người.



      Nha hoànkia mang vẻ mặt cầu xin:



      “Bây giờ Vương thượng đangở Tử TiêuHiên,người…người muốn đánh chết Ninhphi!”



      “Cái gì?”



      Sắc mặt Tần Lạc Y thay đổi, hoảng sợ thiếuchút nữađứngkhông vững, thânthể lung lay cái, may mà có TháiNamở bên cạnhđỡ nàng.



      Mà khuôn mặt của nàngcũngtrở nên tái nhợt.



      “Mau mau dẫn đường cho ta!”



      Tần Lạc Y vội vàngnói với nha hoànkia



      Ba người vội vội vàngvàngđi về phía Tử TiêuHiên.



      Lúc ngang qua hoa viên, cơn gió lạnh thổi qua,dường như muốn thổibay cơ thể Tần Lạc Y.



      “Tần nương…”



      Giọng dễ nghecủa nữ nhântruyền đến.



      Tần Lạc Y quayđầu lại thấy Cơ thiếpđangvội vộivàngvàngbướcvề phía nàng, theo sau nànglà nha hoàntùythân.



      “Là ngươi…”



      Tần Lạc Y hơi nhíu mày.



      Cơ thiếpbướcđến bên cạnhnàngnói:



      “Hôm nay Ninhnhi quá lỗ mãng rồi, ta sợ khiVương thượng trở về nổi giận nên sai bọn nha hoànthămdò, ai ngờ…”



      Tần Lạc Y nhìn đôi mắt xinh đẹp của Cơ thiếp.



      “Ngươi cũngmuốn đến Tử TiêuHiên?”



      Cơ thiếpgật đầu.



      Lòng Tần Lạc Y run lên nhưng nàngkhông cho phépbảnthân suy nghĩ nhiều.



      “Chúng ta mau thôi!”



      Cơ thiếpgật đầu đồngý, nhưng…



      Ánh mắt của nàngdừngtrên áo choàng Tần Lạc Y khoác.



      Ngay sau đó khuôn mặt Cơ thiếphơi ngẩnra, đây khôngphải áo choàng của Vương thượng sao?



      Sao nàngta lại mặc?



      Lẽ nào nàngta biết…



      Có điều cái gì Cơ thiếpcũngkhông mà kích độngbướcđi theo đám người đến Tử TiêuHiên.



      Lúc các nàngđến Tử TiêuHiên, bên trongTử TiêuHiênyêntĩnh đến đáng sợ. Nhờ thị vệ canhcửa nên Tần Lạc Y biết DaLuậtNgạn Thácvẫn còn ở bên trong,chưarời khỏi.



      Khuôn mặt Cơ thiếpcó chút hoảng sợ, nàngđưa đôi mắt đầynghi ngờ lướt nhanh qua nha hoànđangđứngở cửa, sau đókhông hai lời mà đẩy cửa vào trong.



      “A…”



      tiếnghô kinh hãi vanglên từ miệng Cơ thiếplàm choTần Lạc Y phía sau càngthêmhoảng sợ



      “Làm sao vậy?”



      Trái tim Tần Lạc Y như muốn vọt lên cổ họng.



      Tuy rằng nàngkhông thấy đượccái gì, nhưng mà chuyệncó thể làm cho Cơ thiếpbình thường luôn tỉnh táo trở nên sợhãi có lẽ đó là cảnhrất đáng sợ.



      “Ai cho ngươi vào, ra ngoài ngaylập tức!”



      tiếnggầm lớn từ trongphòng truyền ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :