1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Liên Quan Gì Đến Em - Văn Vũ

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 5


      Nhà họ Nhan.
      chiếc bàn ăn dài bày bốn món canh, bố Nhan mẹ Nhan vốn định về ăn cơm nhưng sau khi Nhan Tiểu Ngữ nheo mắt buông câu: “Con nấu đấy, bố mẹ có ăn ?”
      Thế là:


      - Bố ăn dạ tiệc dưới ánh nến, các con cứ ăn nhé! – Bố Nhan ngẩng cao đầu rút lui trong thể diện.


      - Ông xã, đợi em với! – Mẹ Nhan luôn luôn tuân theo lời dạy quý báu của nhà họ Nhan mọi lúc mọi nơi – chỉ có hình tượng khi chưa lấy chồng, vì thế bỏ chạy thất thểu theo sau bố Nhan ngay lập tức.
      Trí nhớ của hai vợ chồng tuy tốt lắm, nhưng bài học bi thảm năm trước – cũng chính là lần gần đây nhất Nhan Tiểu Ngữ nấu cơm hai người sao quên nổi. Nếu nhấy định phải đặt kì hạn cho kí ức đó, thế là … cả đời này luôn!
      phải tài nghệ nấu ăn của Nhan Tiểu Ngữ kém đâu nha, chỉ là nó hơi sáng tạo chút.


      Ví dụ như trong sách dạy nấu ăn khuyên rằng món này nên kho tàu, Nhan Tiểu Ngữ nhất định đem luộc, nếu có đầu bếp nào chạy đến theo kinh nghiệm lâu năm của ông, món này hợp đem chiên, thế Nhan Tiểu Ngữ nhất định mang chúng nó nhúng vạc dầu luôn.


      Vậy nên bốn món canh bàn lần lượt là:


      Ớt xanh xào đậu phụ -- thanh bạch vô cùng!


      Cà chua hầm tỏi – như nước với lửa!


      Gà xắt hạt lựu xào thịt bằm – thịt nát xương tan!


      Hành tây xào mỡ -- xả thân vì nghĩa!


      Canh trứng nấu rau – chết toàn thây!


      - Chị, chị có chắc đây là bữa tối nhà mình đấy? – Nhan Ngôn cố hết sức khống chế cơ mặt mình cân bằng, vừa được dở khóc dở cười, vừa được quá cứng đơ để cho bà chị khỏi tìm được cớ công kích.


      Cùng lúc đó, lương tâm Nhan Ngôn trỗi dậy. nàng nhớ đến Hà Dật và vẻ mặt

      táo bón hồi sáng. Đúng là làm khó cậu ta rồi.


      - Có gì ổn à? – Nhan Tiểu Ngữ cho là thế.


      - có gì ổn cả, em là em ruột cùng cha cùng mẹ với chị, em dậy , chị hạ thủ lưu tình có được ? – Nhan Ngôn thử đem tình chị em ra lay động Nhan Tiểu Ngữ.
      Nhan Tiểu Ngữ trừng mắt nhìn bốn món canh cỡ khoảng phút, lại trái phải dưới quan sát tay chân ngắn ngủn của em phát dục đầy đủ, tuy trong lòng cũng đại khái đoán ra 99% nguyên nhân là do chính bản thân Nhan Ngôn, nhưng mà lòng thương hại hiếm có vẫn chiếm ưu thế.


      - Được! Trong tủ lạnh còn hai bát thức ăn thừa, em lấy hâm nóng lên bưng về phòng mình, ăn xong rồi hẵng xuống.
      Sở dĩ Nhan Tiểu Ngữ khai ân phải bởi tình chị em gì hết mà là bởi chị muốn Nhan Ngôn thừa cơ phá hoại kế hoạch của mình, muốn đánh giặc ngoài phải dẹp thù trong trước.
      Nhan Ngôn được đại xá vội vàng chạy vào bếp. Được nửa đường nàng lại quay trở ra, tinh thần học tập cao độ khiến nàng học được từ Nhan Tiểu Ngữ chút xíu lòng thương hại, nghĩ ngay đến Hà Dật.


      - Chị, khi em bỏ chạy có được đem theo người nữa ? Luật bây giờ có điều khoản chu di gì hết, người xưa cũng oan có đầu nợ có chủ, tội vạ được đổ lên đầu chị em…


      - Dừng! Biết em định đem theo ai rồi, thằng nhóc bạn trai của em, nhóc con Hà Dật đó hả?
      Nhan Tiểu Ngữ đảo mắt, nhìn kĩ giống hệt cách đảo mắt của Nhan Ngôn, thế mới chị em thân sinh chính là chị em thân sinh, sai chút nào.
      Mẹ với Hà bây giờ suốt ngày chỉ muốn ghép chị với tên oan gia đối đầu Hà Phàm kia. Làm căng phải là cách, tốt nhất là có đứa chết thay xuất thế chỗ cho hai người.
      Nhan Tiểu Ngữ đánh giá em mình, suýt nữa chảy nước dãi. Đúng là chú ngựa ô – con ngựa ô tự tìm đường chết.


      - Chị, Hà Dật phải bạn trai em, bọn em chỉ là bạn cùng lớp thôi, quan hệ hết sức đơn thuần, em bao nhiêu lần rồi còn gì.
      Nhan Ngôn rùng mình, ánh mắt mấy tốt đẹp của bà chị khiến nàng nổi da gà, tuy biết tại sao nhưng có thể khẳng định chắc chắn rằng phải chuyện gì tốt đẹp, cứ phủ nhận trước rồi hãy .
      Nhan Tiểu Ngữ xếp ngón tay hình hoa lan, vẫy vẫy với em , thổi hơi quyến rũ tạo dáng pose nhìn sao mà hại nước hại dân.


      - Em ngoan, đừng chị quan tâm đến em chứ. Cho em cơ hội, chỉ cần em thừa nhận Hà Dật là bạn trai quý của em, chị mở lối thoát cho nó, được chứ?
      Nhan Ngôn rụt đầu lại, trong nháy mắt nghĩ đến những cái tên người xưa từng xả thân vì nghĩa, có điều nàng lại buột miệng đáp:


      - Vâng, Hà Dật là bạn trai của Nhan Ngôn.


      - đúng, chỉ có bạn trai thôi đâu. Ngoan nào, lại lần nữa, là bạn trai dấu của Nhan Ngôn.
      Nhan Tiểu Ngữ ở ngay trước mặt Nhan Ngôn, lúc lắc ngón trỏ sơn đỏ chót trông quyến rũ vô cùng. Chị cần dùng động tác này để khiến em hoa mắt chóng mặt. Nhan Ngôn đứng trước mặt chị, quay lưng ra cửa. Còn chị đối mặt với em , có nghĩa là nhìn thẳng ra cánh cửa mở toang. Có hai bóng người bước vào.


      Nhan Ngôn lại rùng mình cái. Tối nay bà chị định dồn sức sống mái với Hà Phàm đây, trêu chọc nàng thế này chắc là để khởi động trước trận đại chiến. Thôi vậy, dù sao đạo hữu chết bần đạo chết, cùng lắm sau này thắp hương cho Hà Phàm, tận cái tình làng xóm láng giềng với nhau là được.
      - Vâng, Hà Dật là bạn trai quý của Nhan Ngôn! – Nhan Ngôn hét toáng lên.
      RẦM!
      Ngoài cửa có tiếng vật gì đó nặng trịch rớt xuống, mà chỉ là tiếng động thôi đâu, thanh này kinh thiên động địa, nghe cũng đủ biết cú ngã đó nặng như thế nào!
      Nhan Ngôn ngoái đầu nhìn, nhân vật nam chính Hà Dật bốn chân chạm đất, đầu cắm xuống sàn, mông chổng lên , ngã lăn quay ngay trước cửa nhà họ Nhan. Nhớ lại sàn nhà họ Nhan mới đánh vecni, trong nhà có luật sư nên tấm biển “cẩn thận nền trơn” cần thiết phải đem ra trưng làm gì cả.
      Nhan Ngôn hiểu rồi, bà chị cố ý làm thế. “Cẩn thận kẻo mắc lừa” chính là gia huấn của nhà họ Nhan, vì mắc lừa là phải tự chịu hậu quả.


      - Nhan Tiểu Ngữ, chị … độc lắm!
      Nhan Ngôn giơ ngón cái, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, tiểu nhân báo thù bất kể lúc nào! Nhan Tiểu Ngữ, chị đợi đấy! Nhan Tiểu Ngữ cười tươi, trông quyến rũ vô cùng, ý bà chị chính là cứ việc nhào vô. Chị bước qua Nhan Ngôn đến trước mặt hai em nhà nọ, giở chiêu hưng sư vấn tội[1] trước.
      - Hai người chưa gõ cửa?
      Tội danh đột nhập vào nhà dân báo trước này biết có tống gã Hà Phàm làm vướng chuyện kia vào ngục và trả lại thế giới yên bình cho chị được nhỉ? Nhan Tiểu Ngữ cân nhắc đến tính toán có lợi này.
      Hà Phàm còn chưa biết nàng trở mặt nhanh hơn lật giấy này ngầm mưu đồ tống vào cục công an ăn cơm miễn phí, lịch mỉm cười gõ cửa “cộp cộp”


      - Cửa đóng.
      Hai bố mẹ nhà họ Nhan chưa bao giờ có thói quen khóa cửa, chị em nhà họ Nhan sớm quen rồi, quen đến mức học taekwondo về để bảo vệ gia viên.
      Bị lừa thốt lên lời thề, lại còn bị kẻ muốn cho nghe nghe thấy nữa, nhưng mà dù sao đó cũng là lời thề, giờ chuồn còn đợi đến bao giờ đây? Nhan Ngôn len lén dịch chuyển về phía cửa sau. Hà Phàm thẹn là người chuyên tiếp xúc với bọn tội phạm, làm hổ thẹn danh hiệu luật sư vàng, chỉ mới liếc mắt cái hiểu ra, nháy mắt với Nhan Ngôn cười với vẻ xấu xa chịu được.
      - Nhan Ngôn, ngờ em với thằng Dật nhà lại thân nhau vậy, sắp thành người nhà với nhau rồi, sau này nếu Dật nó bắt nạt em em cứ bảo .
      Nghe câu này Nhan Ngôn cũng chẳng thấy gì, dù sao da mặt nó cũng dày và cứng như thép nguội.
      Có điều cậu chàng Hà Dật ngã lăn ra đất, vừa mới lồm cồm bò dậy được nửa đường, nghe trai vậy, bị kích thích quá, “RẦM” tiếng lại lăn đùng về chỗ cũ.
      Lần đầu vấp ngã là do bất cẩn, hai lần vấp ngã chì chỉ sợ khả năng thăng bằng của cậu ta có vấn đề rồi. Hà Phàm thấy mất mặt quá, thò tay ra kéo cổ áo cậu em lôi dậy.

      [1]Đem quân hỏi tội

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 6


      - Đứng cho thẳng lên, đừng có ngã nữa, có bạn rồi mà còn hấp ta hấp tấp như vậy làm sao bác trai bác yên tâm giao Nhan Ngôn cho em chứ? – Hà Phàm được dịp giở bộ mặt uy nghiêm của kẻ làm .


      - , có, bọn em đâu có …
      Nước sông Hoàng Hà mấy ngàn năm rồi chưa lọc, oan khuất tày trời này của mình có nhảy xuống đấy cũng gột trôi. Hà Dật sắp năng lộn xộn mất rồi, biết phải biện hộ cho mình như thế nào nữa. Cậu chàng biết bộ dạng cuống quýt của mình trong mắt những kẻ có ý đồ xấu xa kia lại thành ra có tật giật mình.


      Hà Phàm vốn định buông tha, để thằng em ngốc của mình còn chút mặt mũi trước hai chị em nhà họ Nhan, tay trái vừa hạ xuống lại nhấc lên, thuận thế đập bộp vào sau gáy Hà Dật, - Dám làm dám nhận, thế mà cũng gọi là nam tử hán đại trượng phu à?


      - Đúng là ở ngoài làm tiện nhân hoành hành quen thói, về nhà còn hung dữ với em trai mình nữa. Dật nó là em trai ruột của còn nặng tay với nó như vậy, nếu nó mà là đứa nhặt ngoài đường về chắc lột da nó luôn! – Hà Dật kịp phản kháng, bậc thầy chính nghĩa đứng bên bàng quan lâu cuối cùng cũng bước ra phản đối chuyện bất bình, Nhan Tiểu Ngữ sải bước ra ngoài cửa, kéo Hà Dật ra sau lưng.


      - Hà Phàm tôi dạy dỗ em trai, cần Nhan Năm Mươi nhà lắm lời. mau, làm gì có lỗi với Nhan Ngôn chưa? – Hà Phàm giơ tay lôi cổ Hà Dật sau lưng Nhan Tiểu Ngữ về cách khoan nhượng.


      - , Nhan Ngôn có ép uổng gì em ? – Giày cao gót phải là chướng ngại, tay ngắn thành vấn đề, chẳng phải có câu danh ngôn rằng: nếu như kiếm của bạn ngắn hơn kẻ địch, bạn hãy bước lên bước. Nếu như sức bạn yếu ơn kẻ địch … Nhan Tiểu Ngữ bước lên bước dài qua Hà Phàm, lần nữa lôi cổ Hà Dật ra sau lưng mình, kiểm tra kĩ xem thằng bé có dấu vết gì bị Nhan Ngôn dẫm đạp .


      - có não thế? Chuyện này chỉ có em thiệt thòi thôi! Nhan Ngôn là con , lại là em , bây giờ tôi thực nghi ngờ Nhan Ngôn có phải em ruột đấy, cả ngày ăn mặc diêm dúa khoe mẽ khắp nơi, ra ngoài lừa gạt đảo điên hết cả, có mỗi em duy nhất lại chẳng khác gì nạn dân châu Phi.


      Hà Phàm bước lên định kéo Hà Dật lại, ngờ lại bắt hụt, vật tế cánh mà bay! Vật tế … hơ … con lợn con dê con bò bàn thờ có quyền phát ngôn chiến tranh khi nào chứ, tấn công mới là chủ đạo. Hà Phàm quay tay vòng giữa trung, trở về vị trí cũ tiếp tục phát biểu tuyên ngôn tác chiến.


      - Nạn dân châu Phi sao chứ? Giờ mốt mình dây! Đồ có trình độ tri thức quan điểm … - Nhan Tiểu Ngữ cũng xông lên, giữa hai người còn tế phẩm Hà Dật nữa … ồ, bây giờ có thể gọi cậu ta là bóng đèn điện được rồi, vừa khéo tạo điều kiện cho hai người kia cãi nhau ỏm tỏi.


      - Cảm ơn!


      Vật tế, lợn bò gà, bóng đèn điện … ờ … Hà Dật thoát khỏi trường … cậu chàng còn phân biệt đâu là đông tây nam bắc được nữa, nhưng từ bé được dạy bảo chu đáo nên theo bản năng cậu chàng vẫn lời cảm ơn với chủ nhân bàn tay đưa ra trước mặt cứu cậu thoát khỏi trung tâm lốc xoáy.


      - cần cảm ơn, tớ nên làm mà! – Tiếng trả lời quen đến nỗi thể quen hơn, chính là cội nguồn tai họa của trận cãi vã này – Nhan Ngôn.


      Hà Dật nghe mồn , đầy bụng ấm ức cố đè nén từ nãy đến giờ cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tiết, cậu rút lại lời cảm kích:


      - Cậu đúng là nên làm như vậy, từ lúc nào mà tớ trở thành ….
      Mấy chữ “bạn trai quý” Hà Dật sao thốt ra nổi. Cậu thay thế chúng bằng khoảng ngập ngừng.


      - Xin lỗi! – Nhan Ngôn lại lòng xin lỗi lần nữa, nó nhớ đây là lần xin lỗi thứ mấy trong ngày hôm nay rồi.
      Chuyện này suy cho ngọn nguồn Nhan Ngôn với Hà Dật đều là hai con cá trong ao ngây thơ vô tội, đáng phải chịu trách nhiệm gì. Có điều Hà Dật thê thảm hơn.


      Danh dự bị hủy hoại, từ kẻ giữ mình trong sạch biến thành tên xấu xa dụ dỗ bé nhà hàng xóm.


      Lòng tự tôn tan nát, bé đó vừa có kiến thức, có trình độ lại còn xấu như ma lem…


      Thân thể chịu tổn thương nghiêm trọng, xem động tác cậu chàng xoa nắn cặp giò đủ biết hai cú ngã vừa nãy nặng như thế nào.


      - Xin lỗi, chúng ta cái gì khác được ? – Hai chữ xin lỗi này hôm nay nghe quá đủ rồi, Hà Dật bắt đầu cực kì phản cảm với hai chữ này khi nó thốt ra từ miệng Nhan Ngôn.


      - Chuyện khác á? chuyện bữa tối hôm nay nhé? – Ý kiến này tệ, sáng nay chơi chán trò “xin lỗi” rồi, Nhan Ngôn lắng nghe vè tiếp thu cái tốt, nàng đưa ra đề nghị mở, mở từng món ăn bàn ra giới thiệu cho Hà Dật.


      Hà Dật cố gắng để cái dạ dày của mình nhộn nhạo đòi nôn, tránh thể ra mặt kẻo đả kích lòng tự tôn của Nhan ngôn. Cậu tưởng mấy món này do Nhan Ngôn nấu.


      - Mấy món này, hơi hơi … đặc biệt chút. – Hà Dật là người có giáo dục, cậu cố hết sức dùng mấy từ có sắc thái phê bình.


      - cần phải để ý thái độ của tớ. Mấy món này phải do tớ nấu.



      – Nhan Ngôn trợn mắt, bán đứng bà chị của mình cách cực kì nghĩa khí. Nhìn mấy chuyện Nhan Tiểu Ngữ làm hôm nay, nếu như nhất định phải ghi chú thêm vào sau từ “bán đứng” này con số, Nhan ngôn hy vọng đó là … vạn lần!


      - Là chị tớ nấu đấy! – Nhan Ngôn bán đứng xong, dọa cho Hà Dật sợ quá vội vàng tiếp tục đề cao cảnh giác, len lén liếc nhìn sang hai ông bà chị cãi nhau hăng say.


      - Cậu cứ việc chê thoải mái. – Nhan Ngôn bồi thêm câu đầy khiêu khích.


      - Có món nào cậu nấu ? – Hà Dật thầm cầu nguyện thức ăn Nhan Ngôn nấu … hơi hơi bình thường chút. Âu cũng là lựa chọn khi bạn chẳng còn lựa chọn nào khác.


      - có, nhưng mà có món bình thường chút, là thức ăn thừa buổi trưa, cũng là do chị tớ nấu, cái này bình thường hơn nhiều. Mà nếu như cậu muốn ăn, được ăn trước mặt Phàm, cũng được ăn ở đây. – Nhan Ngôn kịp thời nhắc nhở lựa chọn duy nhất còn sót lại của Hà Dật, nhân tiện quên hãm hại bà chị thêm phát nữa.


      - Chúng ta ra ngoài ăn nhé? – Kí thứ điều ước làm nhục quốc thể đó phải là phong cách của Hà Dật, hiểu ý người khác chắc được tính là cảnh giới cao nhất của lương thiện , Hà Dật tu luyện cảnh giới cao nhất này khá lắm.


      - Cậu mời à? – Nhan Ngôn sáng mắt, có cơm miễn phí ăn phí của giời.


      - Ừ! – thừa, phải cậu chàng mới chẳng lẽ để nàng Nhan Ngôn cực kì suy dinh dưỡng kia bỏ tiền chắc. Hà Dật cực kì bực bội khi thấy Nhan Ngôn nghi ngờ nhân cách bậc nam tử hán như mình.


      - Cậu chi tiền đấy nhé! – Nhan Ngôn xác nhận lần hai. Trò tủ của nàng là mình mời đứa khác trả tiền, đương nhiên phải đề phòng kẻo lại gậy ông đập lưng ông.


      - Ừ! – Hà Dật cao giọng đáp. Con này sao cứ hết lần này đến lần khác đả kích cậu vậy? Hà Dật bắt đầu cân nhắc có nên vứt lòng thương hại sang bên , trả thù nàng kia tí tẹo vậy.


      - Cậu đúng là nên mời tớ ăn bữa ra trò. – Con vịt chết như thế nào chứ, mỏ cứng quá nên chết nghẹn! Nhan Ngôn cứ như là đắm chìm trong cơn tự sướng, hi vọng lấy lại được cân bằng tâm lý bị bà chị lấy mất từ phía Hà Dật.


      - Tại sao? – Hà Dật gắng sức làm ra vẻ tỉnh bơ thám thính nguyên do.


      - Vì tớ bắt thóp cậu. – Nhất thời chú ý, Nhan Ngôn làm lộ mất con át chủ bài.


      - Bắt thóp gì cơ? – Hà Dật đương nhiên biết cái thóp đó là gì, cậu chàng chỉ muốn vớt vát chút hi vọng cuối cùng, giãy giụa trước khi chết mà thôi. Tội phạm tử hình còn có quyền vật lộn nữa là, cậu làm sao mà có được chứ.


      - Ví dụ như: chuyện đại loại như hai bức ảnh ấy! – Nhan Ngôn giơ hai ngón tay lắc qua lắc lại. Giờ nàng vô cũng tiếc nuối trước hai cái móng tay trụi lủi đó, sau sơn đỏ chót lên như chị Nhan Tiểu Ngữ ấy, để tăng hiệu quả đe dọa.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 7


      - Ảnh gì cơ, cậu ra xem nào. – Người ta lớn lên mọi thứ đều thay đổi, huống hồ là mấy bức ảnh thời con nít. Cứ giở chiêu đến chết chịu thừa nhận xem có gạt được qua cửa .


      - Hà Dật, cậu về nhà chuyến, còn thương lượng với Phàm lâu, chẳng lẽ phát ra thiếu mất thứ gì hay là có gì đó ổn hay sao? – Nhan Ngôn thở dài, tên này thấy quan tài lệ, bóng gió xong, thế thẳng ruột ngựa ra vậy.


      - Thiếu mất thứ gì, có gì ổn á? – Tim Hà Dật đập thình thịch, tâm trí vô cùng hoảng hốt. Hai tấm ảnh cánh mà bay trong album, nghe khẩu khí của Nhan Ngôn có đến tám phần là chúng rơi vào tay nàng. Địch động ta cũng động, Hà Dật tuy ở thế bị động tuyệt đối, nhưng cứ giả ngốc dò la ý tứ của Nhan Ngôn xem sao .


      - Tớ cũng nữa, đại khái là mấy chuyện thời con nít ấy, còn cả mấy thứ đại loại như tuyên ngôn trưởng thành nữa. – Nhan Ngôn nhún vai, bộ dạng đúng kiểu như chả có gì đáng kể. Mà đúng là cũng chẳng có gì đáng kể , người mất mặt là Hà Dật chứ có liên quan gì đến nàng đâu.
      - Chuyện hồi con nít, tuyên ngôn trưởng thành, cậu hơn xem nào.
      Hà Dật bước lên bước, định bụng đả kích Nhan Ngôn bằng khí thế của mình. Nhan Ngôn lùi lại, làm cái quái gì vậy? Định so chiều cao với tôi chắc? Tôi có điên đâu mà so với cậu. Đồ ngu si tứ chi phát triển!


      - Phàm, chị ơi, mọi người mau lại xem này, Hà Dật đánh em! – Nhan Ngôn đột nhiên bưng mặt hét toáng lên, gần như cùng lúc đó, khi Hà Dật còn chưa kịp phản ứng ăn trọn đấm của trai vào bụng, đầu còn bị chưởng của bà chị Nhan Tiểu Ngữ quý của Nhan Ngôn.


      - Hà tiện nhân, dạy em trai giỏi lắm, lại còn đánh cả con nữa, được lắm! – Nhan Tiểu Ngữ đập tay lên đầu Hà Dật xong vẫn chưa hả giận, tiếp tục lôi tên đầu sỏ tội ác ra.


      Bị bắt quả tang, lại còn có người bị hại kêu khóc, Hà Phàm chối được, thằng em mình tí nữa lôi cổ về dạy dỗ cũng chưa muộn, giờ chuyện gấp rút là phải di chuyển mục tiêu tấn công, đây cũng là trong những tài năng phải có của người luật sư.


      - Nhan Tiểu Ngữ, cũng chẳng ra sao hết, con con đứa mà suốt ngày động tay đánh người, tưởng mình giỏi lắm hả?


      - Con động tay sao chứ? Ừ đấy, con yếu hơn con trai, tôi phải động cả chân nữa mới phù hợp với nguyên tắc công bằng.


      Nhan Tiểu ngữ phục, vung đùi ngọc lên, dáng điệu hệt như chiêu vô ảnh thối của Phật Sơn Hoàng Phi Hồng. Cú này mà đá trúng khỏi .


      - Em có đánh bạn ấy đâu! – Cuối cùng Hà Dật cũng được lần phản ứng nhanh, - Bịch bịch bịch – chuỗi lui liền ba bước mới nhớ ra mình phải khởi tố.


      - Thằng nhóc chết tiệt, còn già mồm nữa.


      - Nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu!


      Khởi tố chỉ tồn tại trong thể chế dân chủ thôi, trong mắt ông chuyên chế có kiện tụng gì hết, chỉ có bạo lực. Tức , Hà Dật ăn ngay đập của trai từ sau ót, cùng lúc đó, Phật Sơn Vô Ảnh Thối của Nhan Tiểu Ngữ cũng giết đến, đá trúng đầu gối cậu chàng.


      - Phàm, chị, Hà Dật chưa đánh em đâu. – Tiếng khẽ khẽ.
      Cuối cùng cũng có người thầy chính nghĩa bước ra biện hộ 50% cho Hà Dật, sở dĩ chỉ có 50% là vì lời biện hộ này thốt ra từ miệng Nhan Ngôn, đương nhiên nàng phải giữ lại 50% kia tự vệ.


      - Thế có nghĩa là chuyện thằng nhóc kia muốn đánh người là hả? – Quả hổ là luật sư, Hà Phàm tức khắc nghe ra ý tứ đằng sau.


      - Luật sư Hà, sao người ta lại để kẻ thừa nước đục thả câu như lọt vào trong giới pháp luật được nhỉ. Tư tưởng thể đưa ra làm bằng chứng luận tội, muốn đánh người và thực hành vi đánh người khác nhai hoàn toàn về bản chất. Tôi còn muốn kiếm con dao giết đây, luật sư Hà, bản lĩnh lắm cơ mà, đến bắt tôi !


      Nhan Tiểu Ngữ dù sao cũng hiểu em mình hơn Hà Phàm, lập tức hiểu ra ai mới là người bị hại chân chính. Chị kéo Hà Dật sang bên cạnh, kiểm tra bụng cậu nhóc xong lại kiểm tra phía sau gáy, có điều mỗi phần đầu gối với ngực lại quên mất.


      - cậu làm cậu bị thương chứ? Đừng sợ, có chị chống lưng cho, cậu cứ việc kiện ta tội ngược đãi. – Ngón nghề tủ của Nhan Tiểu Ngữ chính là nhân tiện chọc ngoáy Hà Phàm mẻ.


      - Nhan Tiểu Ngữ, cũng ra tay đấy thôi, còn động cả chân nữa, tội ngược đãi cũng phải chịu phần. – Hà Phàm là ai kia chứ, chịu tội mình sao bằng cả làng chịu tội được.


      - Dật à, vừa nãy chị có động thủ đánh em ? – Nhan Tiểu Ngữ thân mật ôm vai Hà Dật, dịu dàng ngọt ngào hỏi.


      Dưới ánh mắt đố kị nảy lửa của ông , Hà Dật muốn lắm nhưng đảo mắt cái trông thấy phía sau Nhan Tiểu Ngữ, Nhan Ngôn ve vẩy cái gì đó, trông có vẻ giống như hai tấm ảnh.


      - có! – Hà Dật quyết định coi ông trai mình như người vô hình.


      - Thằng nhóc chết tiệt! Thà chết khuất phục là bản chất của bậc đại trượng phu, em có hiểu đấy?


      Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, sau ót Hà Dật lại ăn thêm chưởng nữa của Hà Phàm.


      - Cái gì mà thà chết khuất phục chứ, chết rồi xem có khuất phục hay . Đại trượng phu biết co biết duỗi, đấy mới là chí lí.


      Nhan Tiểu Ngữ cười díp mắt lôi Hà Dật ra sau lưng mình để cậu chàng khỏi phải chịu đòn đau từ ông trai. Đúng là đứa trẻ tội nghiệp, trước mặt người ngoài còn bị đánh ra nông nỗi này, ở nhà chắc bị nó đem ra làm bao cát luyện tập mất!


      - Hà Dật! – Có kẻ lí nhí gọi tên kẻ đáng thương, Hà Dật ngoái đầu nhìn, Nhan Ngôn, , là tiểu nữ giọng gọi cậu, len lén vẫy tay với cậu.


      Tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ cú ngã sau khi vào cửa của cậu. Đều là do con tiểu nữ này gây ra, giờ ta còn định giở trò gì nữa? Hà Dật coi như mình bị điếc tạm thời, cực kì cốt khí quay đầu sang chỗ khác.


      thèm để ý đến nàng sao? Nhan Ngôn đảo mắt cười.
      Xem cậu chịu được đến bao giờ?


      - Hà Dật. – Tiếng gọi khe khẽ dịu dàng vang lên.
      Hà Dật rùng mình, bước lùi bước.


      - Hà Dật. – Tiếng gọi lẫm liệt đầy chính nghĩa.


      Hà Dật ngồi phịch xuống trước bàn ăn, định ăn tạm bữa tối biến thái đến tột độ đó.
      - Hà … – Nhan Ngôn hít sâu hơi, ngẩng đầu lên, ưỡn ngực, tập trung sức mạnh bày ra tư thế luyện công của Lục Chỉ Cầm Ma.


      Hà Dật dường như cảm ứng được, kịp thời ngẩng đầu lên. Gần như cùng lúc đó, trong đầu lên cảnh các bạn chuột bị tiếng thét chói tai làm cho phát rồ, cặp chân dài phản ứng trước, vội chạy đến trước mặt Nhan Ngôn.


      - Có chuyện gì? – Hà Dật hậm hực.


      - Cái đó … ngại quá, tớ chỉ định luyện giọng tí thôi, ngờ lại liên lụy đến cậu làm cậu bị đòn.


      Luyện giọng! Thế mà ta cũng nghĩ ra được. Ngôi sao ca nhạc nhà bên luyện giọng còn bị người ta bảo đồ điên, thế tiểu nữ luyện giọng ngay trước mặt nên gọi là gì chứ?


      - Sau này muốn luyện giọng xin hãy báo trước cho tớ tiếng. – Hà Dật muốn thêm nhiều, những mà cục tức trong lòng thực nuốt trôi. Cậu kìm được phải phản kích lại cách lịch .


      - Tuân lệnh! – Nhan Ngôn lém lỉnh đưa tay chào kiểu quân đội. Làm gì cũng có chừng mực thôi, nàng tặng kèm miễn phí nụ cười nịnh bợ.


      - Có chuyện gì à? – Chẳng ai lại giơ tay ra đánh mặt cười! Nam tử hán đại trượng phu đánh con ! Hai chân lý này Nhan Ngôn đều chiếm hết rồi, Hà Dật có tức đến mấy cũng làm gì nàng được.


      - Tớ muốn ăn cơm. – Vẻ mặt Nhan Ngôn Hà Dật trông mồn . Kiểu … nịnh bợ bắt chẹt đó cậu chẳng lạ gì, mẹ cậu thường xuyên sử dụng.


      thêm chữ, Hà Dật thẳng ra ngoài, mục tiêu chính là quán cơm gần đây nhất.


      Cứ thế này mà à?


      dứt khoát thế này á?


      Nhan Ngôn phát ra mình còn chưa có được cảm giác của người chiến thắng.


      - Còn à! – Hà Dật mấy bước, phát ra đối tượng bắt chẹt vẫn còn đứng đó vắt óc suy tư, bộ dạng ra chiều bất mãn lắm.


      - Ừ! – Tìm ra lý do để làm khó người ngoan ngoãn thực thà khó! Nhan Ngôn lắc đầu, quyết định tạm thời cứ dừng ở đây.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :