1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

LIÊU THẦN - Vụ Thỉ Dực

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 160: Hắc ám xâm nhập
      Sau khi đổ đầy xăng, hai người tiếp tục thu thập chút vật tư, sau đó cùng nhau về phía Bắc.

      Lần này đến phiên Tư Ngang lái xe, Trì An ngồi ở ghế phụ xem bản đồ, lải nhải : „Chúng ta chậm trễ tháng rồi, tại chưa về đến căn cứ Hy Vọng, ông nội nhóc có lo lắng hay ?“

      , tôi gửi tin cho ông, về trễ, đến lúc đó mang cháu dâu về gặp ông, ông rất vui vè!“

      Trì An: „...Có thể lấy lòng lão nhân gia như vậy sao?“

      Tiểu thiếu niên nghiêm túc nhìn về phía trước, để ý đến .

      Lần này hai người bọn họ lên đường, trừ bỏ hai người, còn ai để sai xử, ăn, mặc, ở, lại đều tự mình động thủ, cấp bậc chất lượng ăn uống bị giảm mấy phần.

      Khi người ta có điều kiện, luôn hy vọng bản thân có thể sống tốt chút, ngay cả Trì An – loại người thèm để ý đến ăn, mặc, ở, lại, hưởng thụ qua hưởng thụ mỹ thực ở nhiều thế giới, ở phương diện ăn cũng rất coi trọng.

      Cố tình hai người bọn họ nấu ăn đều tốt, đặc biệt là ở mạt thế, càng tính là tốt.

      Ăn xong món mì suông do mình làm, Trì An thở dài: „Đáng lẽ nên dẫn Lộ Minh cùng.“

      „Sau đó làm ta bị thịt nát xương tan khi trực thăng nổ mạnh sao?“ Tư Ngang tiếp câu.

      Trì An trừng mắt nhìn cậu, “Nhóc đáng , có phải hay đến tuổi S2* rồi hả?“

      (*: S2, từ thông dụng Internet, có nguồn gốc từ Nhật Bản. "S2" có nghĩa là lớp hai của trường trung học cơ sở. Như tên cho thấy, "Căn bệnh thứ hai" đề cập đến những suy nghĩ, hành động và giá trị tự cao tự đại của thanh thiếu niên. Với việc sử dụng rộng rãi từ này Internet, "Căn bệnh thứ hai" giờ đây chủ yếu đề cập đến những người quá tự ti, kiêu ngạo và cảm thấy được hiểu, vô tình, đặc biệt là những người "hình thành nên những giá trị và tính trẻ con chưa rời ". Người lớn với những ý tưởng lẫn lộn " – theo baike)

      Cậu hừ tiếng, nâng cằm, kiêu ngạo mà.

      Quả nhiên là hùng hài tử.

      Trì An phát người này theo thân người lại, tâm lý giống như cũng chịu ít ảnh hưởng, khi manh manh như tiểu chính thái, ngẫu nhiên có tính khí hồ đồ của đứa , quả manh chết người.

      tại đển tuổi thiếu niên, luôn thích đả kích , hành động kiểu „thích , nên phải dùng sức khi dễ “ của thanh thiếu niên, rất là ấu trĩ.

      Dĩ nhiên, Trì An với cậu những biến hóa này, nếu người này xù lông, điểm này còn rất đáng .

      Miễn cưỡng giải quyết bữa trưa quá ngon, bọn họ lại tiếp tục lên đường.

      ngang qua chỗ cỏ dại mọc thành đồng ruộng, nhìn thấy trong bụi cỏ có con sơn dương, Trì An hai lời, xách kiếm ra.

      Chỉ lát sau, bọn họ thu hoạch được con sơn dương.

      Tứ chi của nó được cột chắc, ném ở phía sau xe, dù sao cũng phải xe của mình, cũng có gì phải tiếc.

      nhiều thịt, nên xử lý thế nào đây?“ Trì An hỏi.

      Tư Ngang cúi đầu nhìn Ipad, gì.

      Trì An buồn rầu : „Giết dê giống giết gà sao? Trước cắt cổ lấy máu, sau đó nấu nước sôi nhổ lông...“

      Rốt cuộc Tư Ngang chịu nổi mà , „ phải như vậy.“

      „Vậy làm sao?“ cười khanh khách hỏi.

      „Phương pháp làm dê, là trước tiên ở ngực nó rạch đường dài hai tấc...“

      Tiểu thiếu niên dùng lý trí vững vàng mà giải thích lần quá trình làm dê, chờ đến nửa, cậu nhịn được nhíu mày, nhưng thấy bộ dáng hưng trí bừng bừng, cậu đành nhịn xuống khác thường trong lòng, tiếp tục . xong lời cuối, cậu nhàn nhạt :

      „Đao pháp của tôi có thể đem da của nó hoàn chỉnh lột xuống, giống như lột da người...“

      Lần này đến phiên Trì An bị nghẹn.

      Tiểu thiếu niên nhìn nhếch môi cái, cúi đầu tiếp tục nhìn Ipad.

      Trì An quay đầu, thèm để ý đến cậu, đỡ phải lại nghe hồi truyện sởn tóc gáy.

      Tiếp theo khi hai người thương lượng ăn dê ra sau, con dê ở phía sau đáng thương kêu tiếng, bị hai người xem để ý đến.

      Lúc chạng vạng, bọn họ ghé đến thành phố .

      Ở lối vào, ngang qua trạm thu phí, hai người bị chặn lại thu phí.

      Thu phí?

      Cửa sổ hạ xuống, Trì An kinh ngạc nhìn đám người tay cầm gậy cảnh sát, mô phỏng cũng khá giống đứng ở trạm thu phí, thoạt nhìn như đám xã hội đen, cách đó xa là nhóm người thường tay trói gà chặt, giống như bầy dê bị vây lại, giận mà dám , càng là tuyệt vọng đối với thế giới này.

      Trì An suy đoán sai, nhóm người trước mạt thế xác là xã hội đen, dĩ nhiên xã hội đen này giống như trong TV, mà là đám người trà trộn vào mấy bang trộm cướp trong thành phố, giúp người ta thu nợ là nghiệp vụ chủ yếu, làm ít việc mà người thường dám làm, tiền tới rất nhanh, là đám người liều mạng.

      Sau mạt thế, trong bọn chúng có vài người tiến hóa thành cuồng chiến sĩ, tập kết đám em ngày xưa tiếp tục làm nghề đòi nợ, sinh hoạt ở mạt thế cũng tồi.

      Gần đây có căn cứ an toàn loại , ban ngày những tên này ở đây thu phí qua đường, buổi tối trở về căn cứ an toàn, phàm là người hoặc đoàn xe ngang qua đều phải giao chút lộ phí, vì thế lực chúng quá lớn, rất nhiều người dám chọc, cố tình về phía Bắc chỉ có đường này, nếu muốn đường vòng, cần phải vòng rất lớn.

      Người bên ngoài phát sau xe có con dê bị cột tứ chi, rất là cao hứng.

      „Phí của các người là con dê này.“ người trẻ tuổi , nhìn con dê kia, nước miếng đều muốn chảy xuống.

      Trì An nhướng mày, „Các người đây là thu phí hợp pháp?“

      „Dĩ nhiên hợp pháp, con đường này là chúng tôi rữa sạch qua.“

      Trì An „à“ tiếng, ấn tay người nào đó muốn rút súng ra, : „Con dê này chúng tôi tính mang về hiếu người người lớn trong nhà, thể cho mấy người, đổi các khác .“

      „Dong dài, phải là con dê này!“ Người trẻ tuổi kia nhìn thấy trong xe là trẻ và thiếu niên, đều là người thường, căn bản để họ vào mắt, thái độ vô cùng cường ngạnh.

      Nơi nào tới kẻ ngốc vậy!

      Trì An mở cửa xe, chân đá qua, đem tên ngốc kia bay ngược ra ngoài, đem thanh sắt chặn đường đổ xuống, nằm liệt đất mà thống khổ rên rỉ.

      Những người khác thấy màn này, biết gặp phải khúc xương cứng, sôi nổi móc vũ khí ra xông tới.

      Hai tên cuồng chiến sĩ nghỉ ngơi phía sau nghe được động tĩnh ra, bọn họ nhìn thấy Trì An sắc mặt hồng nhuận, ăn mặc chỉnh tề, giấu được chút kinh ngạc, thế đạo bây giờ, người dám ở bên ngoài loạn đều phải là người đơn giản, đặc biệt còn có thể bảo trì khí sắc tốt như vậy, đáng tiếc họ nhìn tới nhìn lui, cũng thấy dấu hiệu cuồng chiến sĩ cổ , tự nhiên để ý nữa.

      Huống chi người cũng đánh tới, nếu cái gì cũng làm, kia phải khiến người khác coi khinh mình sao?

      Trì An tay đỡ cửa xe, tới người đá cái, đá đến vô cùng vui vẻ, trong mắt những người đứng đó, đám người này tựa như đám ngốc cứ tiến lên cho đá, là cạn lời, mãi cho đến khi hai tên cuồng chiến sĩ tiến đến, Trì An mới nhảy lên, rút kiếm trong tay ra.

      Hai tên cuồng chiến sĩ bị người cạo hết phần tóc ở đỉnh đầu, trở thành tên hói đầu, rất nhiều người đứng đó đều chịu đựng dám cười.

      „Còn muốn thu lộ phí ?“

      Bọn họ lắc đầu, hoảng sợ nhìn , sợ kiếm tay chọc lỗ cổ bọn họ, cổ họ cũng có cứng rắn như của dị hình.

      „Vậy có phải tốt hơn , hai phải động đao động kiếm, tốt.“ Trì An than tiếng, lần nữa trở lại xe.

      Mọi người nhìn chiếc xe lần nữa khởi động chuẩn bị rời , trong xe còn thêm: „Còn có, những người đó đều là người thường phải ? Mấy người vậy mà hướng người thường ép buộc thu phí, cảm thấy lương tâm cắn rứt sao?“

      , lương tâm họ có chút trở ngại nào nha.

      Dưới áp lực của Nữ Ma vương, đám người „lương tâm qua được“ chạy nhanh đem đám người bị trói kia thả lại, hơn nữa còn trả lại vật tư cho họ.

      Đám người kia nhìn Trì An, chạy nhanh xách lấy đồ của mình, nhanh chóng về hướng căn cứ.

      Mãi cho đến khi bọn họ được đường, Trì An mới lần nữa khởi động xe rời .

      Trước khi mặt trời xuống núi, Trì An tìm được chỗ để qua đêm.

      Tư Ngang đem ong mini thả ra, xem xét hoàn cảnh chung quanh, bọn họ cũng quan tâm đám dị hình sơ cấp – những con có được trí tuệ tiến hóa nấp ở gần đó.

      Ong mini dạo vòng, theo chân bọn họ, Ipad ra những điểm đỏ sôi nổi rời .

      Xe vừa dừng lại trước chung cư, nghe thấy tiếng hô từ xa truyền đến, vài người chạy như điên về phía này, đám dị hình đuổi phía sau họ.

      Trì An thấy thế, vội rút kiếm ra, tiến lên hỗ trợ.

      Tư Ngang ngồi trong xe, nhìn Trì An vào giữa đám dị hình, đường kiếm của rất nhanh, dị hình cơ hồ có cơ hội trốn thoát dưới kiếm của .

      đám người nằm liệt đất, chết lặng nhìn thi thể bị cắt lìa của đám dị hình, đến khi mùi máu tươi xông vào mũi, sau khi xác định mình vừa thoát khỏi kiếp, rốt cuộc nhịn được, bọn họ khóc rống lên.

      Trì An tra kiếm vào vỏ, về phía Tư Ngang.

      Trong vòng 500m xung quanh Tư Ngang dị hình thường chọn đường vòng, giống như trong khoảng cách này bọn chúng có cảm giác sợ hãi. Trì An cũng muốn nhiều người biết dị thường của Tư Ngang, nhưng cũng muốn làm người máu lạnh.

      Mặc dù xuyên qua nhiều thế giới, vẫn như cũ, là người tôn trọng sinh mệnh con người.

      có gì trân quý hơn so với sinh mệnh.

      Trì An mới vừa đem xe vào trong sân hộ gia đình, phía sau truyền đến giọng đầy cảm kích.

      „Mỹ nữ, vừa rồi cám ơn !“

      Trì An quay đầu nhìn lại, phát đứng cách đó xa là người đàn ông trẻ tuổi dơ hề hề, bởi vì quá bẩn, mặt đều nhìn lắm, thấp thỏm mà đứng đó, nhưng y có đôi mắt sạch , trông mong nhìn về phía hai người.

      Trì An „uhm“ tiếng, : “Trời sắp tối rồi, các vị mau chóng tìm địa phương an toàn nghỉ ngơi .“

      Người nọ cảm kích mà trả lại, lại xem xét nhìn họ, sau đó mới xoay người rời .

      Trì An cũng đem người này để trong lòng, nhưng ra Tư Ngang nhịn được quay đầu nhìn cái, hai mắt người trẻ tuổi kia lập tức sáng lấp lánh nhìn cậu.

      Tư Ngang rũ mi, ánh mắt như vậy... chậc, lại là loại người này!

      Ngày hôm sau, khi bọn họ chuẩn bị xuất phát, Trì An nhìn thấy người hôm qua lại đây lời cảm ơn, y tự mình đề cử qua đây.

      Người trẻ tuổi này tên là Phương Nhạc Chương, là thanh niên mi thanh mục tú, khoảng 20 tuổi, bộ dáng thẹn thùng.

      Đầu tiên y dấu vết mà lời khách sáo với hai người, sau khi biết hai người cũng căn cứ Hy Vọng, vẻ mặt cao hứng : „ tốt quá, tôi cũng căn cứ Hy Vọng, tôi có thân nhân ở đó. Hai người có thể mang tôi theo , hai người yên tâm, tôi tuy phải là cuồng chiến sĩ, nhưng tôi lái xe, gác đêm, làm việc nhà, làm ấm giường...“

      „Tài nghệ nấu ăn của cậu thế nào?“ Trì An hỏi.

      Phương Nhạc Chương lập tức ưỡn ngực, „ phải tôi khoe khoang, tôi chính là người làm dê nướng nguyên con!“

      Trì An lập tức đồng ý, :“ Được, cậu chung với chúng tôi, con dê sau xe giao cho cậu.“

      Phương Nhạc Chương vô cùng cao hứng lên xe với hai người, tuy rằng đãi ngộ của y cũng là ngồi phía sau như con dê kia, nhưng y vẫn vô cùng cao hứng, còn rất hứng thú mà chào hỏi với con dê kia, „Dương huynh, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.“

      Chú dê này đối với người muốn đem mình thành dê nướng nguyên con có hứng thú, quay đầu kêu tiếng.

      Tư Ngang đối với việc này cho ý kiến, toàn bộ hành trình đều thờ ơ lạnh nhạt, mỗi khi Phương Nhạc Chương đối diện với ánh mắt của cậu, đều nhịn được cứng đờ cả người, nhưng vừa nhìn thấy Trì An, y lập tức vui tươi hớn hở.

      bộ dáng ngốc nghếch ngọt ngào.

      Cái này làm cho tiểu thiếu niên hề cao hứng, ánh mắt nhìn Phương Nhạc Chương càng thêm trầm.

      Phương Nhạc Chương là người rất mẫn cảm, phát cảm xúc biến hóa của Tư Ngang, thái độ của y với Trì An lập tức thay đổi, cười ha hả : „Nữ hiệp, lợi hại! là người của thế gia cổ võ sao? Tôi có thể bái làm thầy ? Về sau chính là sư phụ của tôi, ngày làm thầy, trọn đời là mẹ, tôi chính là con trai ...“

      Da mặt dày, thiên hạ vô địch!

      Trì An cảm thấy người này chọc cười, cười : „Tôi thu học trò, hơn nữa cậu tại quá lớn rồi, thích hợp con đường võ thuật, vô cùng vất vả.“

      „... Tôi mới 20 tuổi, cũng già! Nữ hiệp, phải tin tưởng tôi là người có thể chịu khổ nha!“

      Có Phương Nhạc Chương ngốc bạch gia nhập, dọc đường ra vui vẻ hơn nhiều.

      Phương Nhạc Chương là người thích lảm nhảm, cái gì cũng có thể lẩm bẩm hồi, cùng y chuyện phiếm, quả chọc người ta cười được.

      Giữa trưa khi họ chọn thôn có giếng nước để nghỉ ngơi, Phương Nhạc Chương nỗ lực biểu bản thân.

      Y vén tay áo, dùng tài liệu đơn giản nhất làm ra nồi mì thịt bò chua cay ngon miệng, Trì An cùng Tư Ngang ăn đến cả người đầy mồ hôi, tán thành tài nấu nướng của y.

      „Nhà tôi là mở quán ăn, cha mẹ tôi đều hy vọng sau khi tốt nghiệp tôi có thể kế thừa y bát, nhưng tôi thích, tôi thích trò chơi, tính toán sau tốt nghiệp làm trò chơi, nhưng mà...“ tới đây, vẻ mặt y có chút ảm đạm.

      Trì An cho rằng y bởi vì mạt thế đến, làm cho mộng tưởng tan vỡ, đồng tình an ủi hai câu.

      Phương Nhạc Chương lại càng uể oải.

      Sau khi ăn cơm trưa, Phương Nhạc Chương tự giác chăn dê.

      Trì An và Tư Ngang đứng dưới bóng cây nhìn Phương Nhạc Chương vừa chăn dê vừa bện cỏ, Trì An hỏi: „Tư Ngang, y thoạt nhìn rất sợ nhóc.“

      Tư Ngang „uhm“ tiếng.

      „Hơn nữa, y giống như nhận thức nhóc.“ Trì An vuốt cằm, nhớ lại thái độ kỳ quái của Phương Nhạc Chương, luôn cảm thấy có chỗ nào đúng.

      Năm thứ hai mạt thế, nhân loại phát sinh biến hóa rất lớn, rất ít người giống Phương Nhạc Chương, tính cách lạc quan, rộng rãi đến mức có chút ngốc bạch, Trì An có thể cảm giác được y có ý xấu, chỉ là thuần túy muốn theo bọn họ, mục đích giống như ôm đùi, giống như sớm biết thực lực của hai người.

      , y biết Tư Ngang nhưng lại biết về , ngày hôm qua khi nhìn thấy cùng Tư Ngang ở bên nhau, y thoạt nhìn vô cùng khiếp sợ.

      Trì An nghĩ mãi , đơn giản nghĩ nữa.

      Dù sao Phương Nhạc Chương muốn theo bọn họ, sớm hay muộn cũng bại lộ thôi.

      Lúc này là tháng Chín, mùa Hè chậm chạp , ban ngày mặt trời vẫn như cũ cao, phơi đến người ta héo queo.

      Sau khi giết con tiến hóa thể T, Trì An lau mồ hôi, cả người cũng có tinh thần.

      Phương Nhạc Chương đưa chai nước có ga để trong tủ đông xe cho , hỏi: „Chị Trì, buổi tối chị muốn ăn gì?“

      „Đều được, làm chút khai vị thôi.“ Trì An thuận miệng .

      Phương Nhạc Chương rất nhanh có ý tưởng, vui tươi hớn hở mà chuần bị nguyên liệu nấu ăn.

      Trì An và Tư Ngang ngồi hóng mát, nhìn y ngồi góc xem xét nguyên liệu nấu ăn, hỏi: “Còn mấy ngày nữa về tới căn cứ Hy Vọng?”

      “Nếu có gì ngoài ý muốn, năm ngày nữa là về đến nơi.” Tư Ngang , “Nhưng chị biết đó, đường xá nhiều năm tu sửa, hư hao nghiêm trọng, cũng dễ .”

      Từ Nam đến Bắc, bọn họ cơ hồ qua hơn phân nửa đất nước.

      Trì An dự tính đường bị trì hoãn thêm vài ngày, mười ngày chắc hẳn về đến nơi, tiền đề là đụng phải chuyện ngày ý muốn.

      số việc trải qua nhắc nhắc lại làm gì, bọn họ thêm hai ngày gặp phải Vệ Đông và Bàng Thiến ở trấn .

      Vệ Đông và Bàng Thiến vẫn luôn về hướng Bắc truy đuổi bọn họ, Trì An vì bị thương, nên phải dưỡng tháng trong núi, tốc độ chậm hơn nhiều so với bọn , nhưng nghĩ đến gặp họ ở nơi này.

      Lúc ấy hai người bị đám dị hình vây công, chỉ huy đám dị hình là tiến hóa thể C.

      Phương Nhạc Chương nhìn đến mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn.

      Y biết tại là mạt thế, nhưng y may mắn là chỉ gặp qua dị hình sơ cấp, những con dị hình sơ cấp lợi hại như vậy, càng cần đến thể tiến hóa, đột nhiên nhìn thấy bọn chúng có hình thể và diện mạo giống như con người, giống như người mang khuôn mặt bị hủy dung, quả khiến người ta nhịn được muốn nôn ra.

      Đám dị hình tiến hóa quả quá xấu!

      Thể tiến hóa xấu như vậy, làm sao còn có người có thể chúng nó?

      là khẩu vị nặng mà!

      Mắt thấy Vệ Đông và Bàng Thiến sắp duy trì được nữa, Trì An cuối cùng cũng ra tay.

      Trì An dẫm lên đầu tường, từ cao nhảy xuống, nhảy vào giữa đám dị hình, trong ánh mắt kinh ngạc của Vệ Đông, phen xách lên, quăng ra ngoài, còn Bàng Thiến, quản ả ta.

      Kiếm khí như sương, nơi nào nó qua, máu bắn văng ba thước.

      lướt qua đám dị hình, đến trước con thể tiến hóa cấp C, ánh mắt nó lộ ra vẻ lãnh đặc trưng của loài bò sát, há mồm phát ra tiếng kêu gào, triệu hoán dị hình gần đó đến đây.

      Đáng tiếc, vì Tư Ngang ở đây, những con dị hình sơ cấp cũng có bị triệu hoán đến.

      Sau khi con tiến hóa thể C phát điều đó, nó vô cùng tức giận, tiến về phía Trì An.

      Trì An phi thân qua, kiếm chém lên cổ nó, để lại những dấu vết nhợt nhạt, rạch ra đường lớp vảy cứng rắn, vệt máu đặc sệt tanh hôi thấm ra, giống như vết máu đông, chậm chạp chuyển động.

      Dị hình tiến hóa thể C có cứng rắn như thể B, Trì An sau khi phát ra điểm này, tiếp tục thí nghiệm.

      Con dị hình thể C này cuối cùng dưới thí nghiệm của Trì An bị chặt thành từng khúc mà chết, Vệ Đông nhìn thấy mà nôn mửa ra.

      Bàng Thiến hữu khí vô lực mà nằm liệt ở góc tường, mặt biểu tình nhìn màn này, đầu lưỡi vươn ra, nhàng liếm vết máu nơi khóe miệng, máu đó là hỗn hợp giữa máu của ả ta và dị hình, tanh hôi vô cùng.
      Trúc Khải, KhaiDoanh_347, daovan21012 others thích bài này.

    2. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 161: Hắc ám xâm nhập
      Mãi cho đến khi tiêu diệt hết bọn dị hình, Tư Ngang và Phương Nhạc Chương mới qua.

      Thần sắc Tư Ngang nhàn nhạt, dừng lại ở cách đó xa, ánh mắt đảo qua chiến trường, nhàng bâng quơ, sau đó lấy khăn tay ra từ túi áo, nhàng che mũi, đứng đó bất động.

      Mặc kệ là Vệ Đông hay là Bàng Thiến, họ đều có cảm giác bị khinh khi, giống như trong mắt người này, bọn họ ngay cả người cũng phải.

      là nghẹn khuất mà.

      Phương Nhạc Chương gắt gao theo sau Tư Ngang, Tư Ngang dừng lại y cũng dừng lại, tò mò nhìn hai người kia, chờ nghe được tên họ là „Vệ Đông“ và „Bàng Thiến“, hai mắt y trừng to, mặt lộ vẻ kinh ngạc, sau đó hứng thú nhìn bọn họ.

      Vẻ mặt y cũng có che giấu, hoặc y hiểu che giấu bản thân mình, tựa như người trẻ chưa từng trải qua thế giới tàn khốc.

      Tư Ngang liếc nhìn y cái, đem hết thảy thu vào mắt.

      Vệ Đông cười khổ nhìn bọn họ, với Trì An: „Cám ơn .“

      Trì An lấy nước xối lên thân kiếm dính đầy máu, tỏ vè sao cả, : „Tuy tôi tôn trọng sinh mệnh, nhưng đại biểu giết người, hẳn nên cảm ơn hai người Lộ Minh.“

      Vệ Đông minh bạch ý , tức khắc trầm mặc.

      Bàng Thiến bò từ mặt đất đứng dậy, lạnh lùng nhìn , : „Muốn giết cứ giết, tao cần mày cứu... A...“

      Ả ta che lại vết thương vai, đau đến quỳ xuống đất, tức giận nhìn về phía Tư Ngang mới vừa nổ súng.

      Tư Ngang cầm súng qua, cao ngạo : „Ai muốn cứu ? là tự mình đa tình.“

      „Đúng nha, tao chỉ muốn cứu Vệ Đông, hỏi chút chuyện thôi.“ Trì An tiếp, có đôi khi rất chán ghét loại người thuận tay cứu lấy, đổi lại đối phương cường ngạnh cho là mình muốn đến cứu người.

      Phi, ai muốn xông lên cứu người hả?

      Bàng Thiến oán độc nhìn bọn họ, nghiến răng nghiến lợi : „Mày là quái vật, đáng tiếc trước đó Đào tiểu thư độc chết mày, ai ngờ mày tránh được kiếp.“

      Nháy mắt, hai chân ả đều trúng đạn, nằm liệt đất.

      Tư Ngang chút nào lưu tình đối với ả, như là muốn chậm rãi đùa chết ả, mỗi động tác đều có vẻ hề để ý.

      Hô hấp Phương Nhạc Chương hơi tắc nghẽn, nhìn cậu thanh niên xinh đẹp nhưng mặt lại lạnh như băng, lần đầu tiên ý thức được, người này... cũng phải là nhân vật trong ảo tưởng của y, mà là người sống sờ sờ, giống như những lời văn miêu tả, lãnh khốc, tàn nhẫn, đa nghi, có thù tất báo, có thể vì kết thúc mạt thế mà cúc cung tận tụy, nhưng cũng có thể vì dục niệm cá nhân mà điên đảo cả thế giới.

      Khi con người còn giữ lại lòng lương thiện, luôn lạnh nhạt; khi con người bắt đầu có ác niệm, bắt đầu hủy diệt.

      Bàng Thiến ngã đất, hô hấp dần dần mỏng manh, cuối cùng cam lòng mà chết .

      Phương Nhạc Chương làm như bị dọa sợ, hai mắt trừng to, thể tin được Bàng Thiến cứ thế mà chết .

      Vệ Đông nhìn thi thể của Bàng Thiến, ánh mắt chuyển từ cậu thiếu niên vừa mới nổ súng chuyển qua đứng cạnh với nụ cười ấm áp.

      Tại nơi ngõ u đầy máu tanh, đứng dưới bầu trời u ám, cầm kiếm đứng chỗ, nở ra nụ cười ôn hòa tươi đẹp, phảng phất như trong ngày hè chạng vạng, hoàng hôn xán lạn, lại mang theo chút sương chiều trầm.

      Nếu như ngày từ đầu họ cho rằng chỉ là người râu ria, nhưng tại, Vệ Đông dám tưởng tượng.

      „Tư thiếu, Mai thiếu lệnh tôi chuyển cho cậu câu, ngài ấy có biện pháp có thể thanh trừng độc trong cơ thể cậu.“ Vệ Đông khàn khàn .

      Cuối cùng Tư Ngang cũng nhìn qua gã: „Biện pháp gì?“

      Vệ Đông liếm liếm đôi môi khô nóng, trả lời vấn đề này, tiếp tục : „Mai thiếu muốn cùng cậu hợp tác.“

      Tư Ngang cười nhạo tiếng, „Suy nghĩ của các người bình thường, bản thân Mai Gia Niên tại có biện pháp đối phó với ả họ Đào kia, cho nên muốn mượn tay tôi trừ bỏ ả, đúng ? Đáng tiếc, tôi còn muốn lưu ả ta lại.“

      Dứt lời, cậu quay đầu nhìn Trì An : „An An, chúng ta thôi.“

      Trì An „uhm“ tiếng, đem kiếm tra vào vỏ, qua nắm tay cậu, rời khỏi nơi u đầy máu me này.

      *****

      Sau khi ăn xong cơm chiều, bọn họ ngồi dưới ánh đèn nghỉ ngơi.

      Phương Nhạc Chương nhịn được liếc mắt nhìn bọn họ, sau đó lại nhanh chóng dời , lại nhìn cái, lại quay , cứ lặp lại như thế mãi.

      Dĩ nhiên hai người Tư Ngang và Trì An đều coi như biết.

      Chờ sau khi Tư Ngang tắm, nhân cơ hội này, Phương Nhạc Chương thò qua hỏi Trì An: „Chị Trì, chị sợ sao?“

      „Sợ cái gì?“

      Y do dự lát, : “Tư thiếu, hôm nay cậu ấy...“

      Nhớ đến bộ dáng bâng quơ nhàng khi giết người của cậu, còn có sau khi giết người vẫn như cũ hai tay sạch xinh đẹp, Phương Nhạc Chương sợ đến sởn cả tóc gáy, lo lắng cho mình cũng ngày, trở thành chuột bạch cho viện nghiên cứu của vị Tư thiếu này.

      , y tồn tại phế tài như vậy, phỏng chừng vị này chướng mắt mình .

      Nghe người có chỉ số thông minh cao, thường thích phản ứng với người ngu, y tự nhận mình rất ngốc, đủ tư cách lọt mắt vị kia.

      „Nhóc ấy giết người, người khác giết nhóc ấy.“ Trì An nhàn nhạt , „ tại là mạt thế, phải xã hội được bảo vệ bởi đạo đức và pháp luật, muốn sống sót, phải tàn nhẫn xuống tay. Dĩ nhiên, làm người phải có điểm mấu chốt, nếu ngay cả mấu chốt làm người cũng có, kia còn là người sao?“

      Phương Nhạc Chương bị lời của chấn trụ, cảm thấy cả người tỏa ánh hào quang, nghiễm nhiên trở thành Phật Tổ phổ độ chúng sinh, sau đó bản thân có chút hổ thẹn.

      Y biết Bàng Thiến là loại người nào, lại chỉ nghĩ ta kỳ cũng chỉ là người đáng thương, trở thành như thế cũng là do bị thế đạo bức thành. Nhưng y lại quên, người đáng thương cũng có chỗ đáng giận, lúc trước Tư Ngang bị Bàng Thiến đuổi giết, vài lần lâm vào nguy hiểm, tại bên người cậu có Trì An – cao thủ kiếm thuật, mới an ổn ít...

      Đột nhiên, y hỏi: „À, chị Trì, chị nghe qua bộ tiểu thuyết „Bá thế dị hoàng“ chưa?“

      Trì An: „... biết.“ Đó là cái quỷ gì vậy?“

      Phương Nhạc Chương có chút rối rắm nhìn , sau đó yên lặng rúc vào góc, thoạt nhìn có chút mất mát.

      Trì An tỏ vẻ gì mà liếc nhìn y cái, sau đó nhún nhún vai, đứng dậy bỏ .

      Ngày kế tiếp, bọn họ tiếp tục về phía Bắc.

      Có Phương Nhạc Chương tay giỏi việc nhà chung, đường này của họ ra cũng thoải mái, tuy ngày càng gặp nhiều dị hình tiến hóa, gây cho họ nhiều phiền toái, nhưng cũng phải có thu hoạch.

      Ba người bọn họ phân công vô cùng ràng, Phương Nhạc Chương phụ trách phụ vụ hậu cần, Trì An phụ trách an toàn của ba người, Tư Ngang phụ trách chỉ huy sau màn và thực các nghiên cứu, còn có nghiên cứu bọn dị hình.

      Sau chặng đường vất vả hơn mười ngày, cuối cùng bọn họ cũng tiếp cận căn cứ Hy Vọng.

      Khi sắp đến căn cứ Hy Vọng, đột nhiên Tư Ngang hỏi: „Phương Nhạc Chương, cậu có muốn thành cuồng chiến sĩ ?“

      Trong nháy mắt, biểu tình của Phương Nhạc Chương khiến Trì An suýt nhịn được mà tưởng qua tát y cái. Thằng nhóc này biết nghĩ gì, mặt đầy hoảng sợ, giống như Tư Ngang ép y tìm chết.

      Y rất nhanh phản ứng lại, cũng biết biểu của mình khiến người hồ nghi, vội vàng bổ cứu: „ cần, kỳ là người thường cũng khá tốt, tôi có tay có chân, có thể tìm công việc nuôi sống bản thân, tuy rằng có khả năng được ăn ngon, nhưng chỉ cần tồn tại có hy vọng, có thể thành cuồng chiến sĩ tuy rằng tốt, nhưng tôi muốn biến đổi, có thể sống hay , cái này phải xem ông trời có cho tôi sống hay ...“

      xong lời cuối cùng, có chút lộn xộn, có thể thấy được lời của Tư Ngang tạo thành áp lực tâm lý vô cùng trầm trọng cho y.

      Tư Ngang nhàn nhạt liếc mắt nhìn y cái, tiếp tục để ý y nữa, mà tiếp tục theo dõi màn hình cứng nhắc.

      Phương Nhạc Chương trộm thở phào nhõm, còn tốt, vị này chỉ là tùy tiện mà thôi. Nghĩ đến những hạng mục nghiên cứu trong phòng nghiên cứu của cậu, dù cho cậu là thiên tài trong lĩnh vực nghiên cứu gen, Phương Nhạc Chương đều có chút sởn tóc gáy.

      Trì An cạn lời đánh giá y, ngốc bạch này cả người đầy sơ hở, cố tình bản thân y lại giống như hoàn toàn biết gì cả, biết làm sao y có thể sống đến tận ngày nay.

      Chẳng lẽ ông trời thương người khờ sao?

      Chờ đến khi bọn họ sắp đến căn cứ Hy Vọng, Tư Ngang thả ong mini truyền tin tức, lại thấy căn cứ bị dị hình vây thành.

      Tư Ngang phi thường cao hứng, cảm thấy bị đám dị hình này mạo phạm.

      Trì An đến bên người cậu, nhìn về phía màn hình, lần này dị hình vây thành, kỳ tình huống sai biệt lắm với tình huống trước đó của căn cứ Ánh Sao, đây là trận chiến giữa loài người và dị hình, mặc kệ bên nào thắng, đều phải trả giá bằng thương vong số lượng lớn, chẳng qua con người chết người thiếu người, còn dị hình lại có gian kia, cuồn cuộn ngừng bổ sung.

      Ở thời mạt thế này, con người dường như nhìn thấy tương lai và hy vọng.

      Cho dù như thế, con người vẫn luôn nỗ lực mà muốn sống sót.

      „Lại giống lần trước, là cấp tiến hóa thể B sao?“ Trì An hỏi.

      Tư Ngang „uhm“ tiếng, cậu vừa suy nghĩ vừa : „Khi dị hình tiến hóa lên thể B, chúng nó cầu cắn nuốt con người càng nhiều hơn mới có thể tiến hóa đến cấp A, chỉ có số lượng lớn con người trong thành mới có thể thỏa mãn cầu của chúng.“

      Trì An xoa bóp ngón tay, „Vậy được rồi, hợp tác giống lần trước thôi.“

      Tư Ngang yên lặng, quay đầu nhìn , nhíu mày : „ được!“ Nhớ đến khi đó bị nổ văng ra, trong lòng cậu lập tức thoải mái.

      Trì An cười khanh khách : „ trải qua lần, lần này càng thành công! Hơn nữa, dù nhóc tin chị, nhóc cũng phải tin bản thân mình chứ?“ Người này trước nay đều là bộ dáng tự tin thong dong, Trì An cảm thấy mình khen tặng cậu như vậy là sai, trẻ vị thành niên sao, phải tốt vuốt lông dỗ dành nha.

      Đáng tiếc Trì An phạm vào sai lầm, dù là trẻ vị thành niên, nhưng tính cách so với tiểu chính thái cũng ổn định hơn, càng dễ dỗ.

      „Được rồi, được rồi, cứ làm như thế! Nhóc phải tin chị, được ?“ Trì An , nâng mặt cậu lên, hôn cái lên mặt cậu.

      Đây là dỗ con nít, cậu càng cao hứng!

      Trì An ngừng cố gắng, lại hôn vài cái, chính là hôn môi cậu.

      Chờ sau khi Trì An thu phục được cậu, quay đầu nhìn thấy Phương Nhạc Chương dại ra nhìn mình, cả người có phản ứng gì.

      buồn cười trong lòng, biết y lại nghĩ đến đâu, có thời gian nhìn thấy phản ứng của y, cảm thấy khá vui, khiến Trì An càng thêm xác nhận, người này trước khi xuyên qua, hẳn cũng là đứa chưa trưởng thành, là người vô cùng đơn thuần.

      Phương Nhạc Chương hỗn độn trong gió nhìn hai người họ, trước nay y nghĩ tới bọn họ có loại quan hệ này.

      Dĩ nhiên, bỏ qua chuyện này, y hoàn toàn có biện pháp tưởng tượng ở thế giới này lại có người thích Tư Ngang... , sao lại thích người? phải cả đời độc thân đến khi chết già sao? Chẳng lẽ những ký ức về đều là ký ức giả sao?

      Chờ khi Phương Nhạc Chương nhìn thấy Trì An chiến đấu, nhìn thấy bọn họ hợp tác tiêu diệt tiến hóa thể B, trong nháy mắt đó, y bị kinh diễm chấn trụ, nếu có tận mắt nhìn thấy, biết đến thế giới này còn có người sinh ra lại rung động lòng người như vậy.

      cường đại khiến người ta tự đáy lòng tín nhiệm , vô pháp di dời mắt khỏi người .

      Y tựa hồ có chút hiểu, vì sao Tư Ngang vốn nhất định độc cả đời thích .

      Dĩ nhiên, y càng hiểu , người tên „Trì An“ rốt cuộc là thần thánh phương nào, phải xuyên qua sao?

      Lần này có đủ kinh nghiệm, Trì An dường như thong dong mà , thong dong mà về, vẫy vẫy ống tay áo, dính tia tro bụi.

      Cũng giống như lần trước ở chiến trường căn cứ Ánh Sao, trước mắt bao người của căn cứ Hy Vọng, Trì An lần nữa xoát cảm giác tồn tại; con người luôn sùng bái trước cường giả, hơn nữa ở trong thời loạn thế thế này, cơ hồ trở thành thần tượng của toàn thể dân cư của căn cứ Hy Vọng.

      Chờ sau khi dị hình tiến hóa thể B nổ tan xương nát thịt, Trì An cười khanh khách mà rời khỏi chiến trường, đem chuyện còn lại giao cho quân đội và cuồng chiến sĩ của căn cứ Hy Vọng.

      Lần này, dị hình vây thành liên tục nửa ngày, nhưng vì có Trì An nhúng tay mà kế hoạch của chúng chết non, cho nên căn cứ Hy Vọng tổn thất lớn, thương vong nhiều, bọn họ cũng xuất cảm giác mệt mỏi, tuyệt vọng.

      Chờ đám dị hình chết chết, trốn trốn hết, cửa lớn căn cứ mở ra, Tư Tướng quân mang theo thân vệ ra ngoài nghênh đón cháu nội của ông.

      Trì An tò mò mà nhìn Tư Tướng quân tới, ông mặc thân quân trang thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng, có thể là do gen tiến hóa, ông thoạt nhìn giống như người đàn ông khoảng 50 tuổi, thân hình cao lớn, ngũ quan giống Tư Ngang mười phần, là người đàn ông trung niên vô cùng có mị lực.

      Tư Tướng quân là cuồng chiến sĩ.

      „Ông nội, con về.“ Tư Ngang nhìn Tư Tướng quân .

      Khuôn mặt lạnh lùng của Tư Tướng quân khó được lộ ra nụ cười tươi, vỗ vỗ vai cậu, : „Con có thể bình an trở về, ông vô cùng cao hứng.“

      Sau đó, ông quay đầu nhìn về phía Trì An, ánh mắt nhu hòa, : „Đây là An An phải , Tiểu Ngang kể với ta về con, vừa rồi cám ơn con.“

      Trì An cười : „Lần đầu gặp mặt, về sau phải quấy rầy ngài rồi.“

      có gì là quấy rấy hay quấy rầy, về sau cứ xem đây là nhà của con.“ Giọng Tư Tướng quân vô cùng nhu hòa.

      Người chung quanh theo Tư Tướng mà đến cho rằng vì Trì An cường đại, mới vừa cứu căn cứ khỏi nguy hiểm nên ông mới ôn hòa như vậy, lại biết Tư Tướng quân đây là xem cháu dâu, càng xem càng vừa lòng, hận thể cho cháu trai mình lập tức trưởng thành cưới người ta.

      Đoàn người trao đổi ngắn gọn vài câu, sau đó vội vàng vào căn cứ.

      Tuy rất cao hứng vì cháu trai bình an trở về, nhưng Tư Tướng quân có rất nhiều chuyện cần làm, chỉ có thể xử lý tình trong căn cứ, cho người đưa bọn họ trở về Tư gia trong căn cứ.

      Phương Nhạc Chương câu thúc theo sau bọn họ, vẻ mặt sùng bái nhìn Trì An.

      Y quyết định, người y sùng bái nhất trong thế giới này là Trì An, người xuyên việt gì đó, trọng gì nào đó, vai BOSS ác nào đó cùng dị hình vương cứ đứng qua bên .

      Cuối cùng, Phương Nhạc Chương được đưa đến Tư gia, trở thành đầu bếp riêng của Tư gia.

      Phương Nhạc Chương cao hứng vạn phần, y chưa từng cảm kích đến như vậy đối với việc khi còn cha mẹ cưỡng bách y học tập nấu ăn kế thừa nghiệp gia tộc, khiến y có tay nấu ăn tốt, có thể tiến vào Tư gia.

      Dĩ nhiên, lần này y tiến vào Tư gia, cũng phải vì ôm đùi Đại ma vương, mà là ôm đùi Trì An.

      Có cái gì so với việc đường tắt lấy lòng bà xã có vũ lực cường đại lại có thể kiềm chế Đại ma vương? Lấy lòng Trì An có nhiều chỗ tốt, Phương Nhạc Chương rất cao hứng, về sau xem như là đầu bếp, cả đời nấu cơm cho cũng nguyện ý.

      Sau khi bọn họ vào ở trong nhà Tư gia, vừa mới ngồi xuống uống ly trà, lập tức có người đến tìm.

      Người đến tìm là người của viện nghiên cứu.

      đầu là trẻ mặt lạnh như băng, mặt là chiếc kính khung vàng tinh tế, vì nguyên bản ngũ quan của xinh đẹp giờ thêm vài phần lạnh lùng xinh đẹp, dáng người cao gầy thon dài, đôi giày cao gót, trong tay cầm theo túi tài liệu, người biết còn tưởng đây là người đứng đầu của công ty nào đó trước thời mạt thế.

      thực tế, là đến tìm Tư Ngang.

      Khi nhìn thấy theo Tư Ngang trở vể còn có Trì An và Phương Nhạc Chương, ánh mắt lướt qua hai người bọn họ, trong mắt lộ ra vài tia ám quang.

      ****Lảm nhảm đôi lời của editor:

      - Trong chap này có dùng xưng hô “” cho TN, đây là cách nghĩ của Phương Nhạc Chương giành cho nhân vật Tư Ngang trong sách, nên khác biệt với những xưng hô khác mà mình để cho Tư Ngang từ đầu đến giờ.

      - Đọc đến chap này chắc hẳn mọi người có cái nhìn tổng quát về thế giới này nhỉ, theo mình đoán (vì mình chưa đọc xong, đọc tới đâu edit tới đó thôi) đây là thế giới trong sách, có nhân vật trọng sinh, có người xuyên việt.

      - Cái này quan trọng nhất, tuần tới là Noel rồi, chúc mọi người Giáng Sinh vui vẻ và Năm mới hạnh phúc. Trong tuần tới mình ko có thời gian edit (bận ăn lễ rồi, hehe), nên hẹn mọi người sau lễ nha.
      :yoyo55::yoyo55::yoyo55::yoyo55::yoyo55::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45:

      AELITA, Trúc Khải, Happyanh11 others thích bài này.

    3. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Chúc nàng giáng sinh vui vẻ nha
      Many thanks nàng vì nỗ lực và cố gắng edit trong thời gian vừa qua hehe
      song ngư thích bài này.

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Thông báo : vì thời gian này mình có việc ko edit được nên tạm thời ngưng lên sóng, mong mọi người thông cảm, đầu tháng 3 mình trở lại. lần nữa sorry mọi người, chúc mọi người ăn Tết vui vẻ, có năm tràn ngập thành công, hạnh phúc, và an yên.
      Lazzy Le, daovan210, Happyanh6 others thích bài này.

    5. AELITA

      AELITA Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      54

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :