1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

LIÊU THẦN - Vụ Thỉ Dực

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      CHƯƠNG 125: NGƯỜI CÁ BIỂN XANH

      Đến khi trời hừng sáng, rốt cuộc Trì An cũng thấy được bóng dáng của hải đảo.

      Tuy vừa mệt mỏi lại vừa đói khát nhưng khi thấy hy vọng gần kề trước mắt, tinh thần của Trì An chớp mắt liền được vực dậy, quay đầu ra sau nhìn cá heo biển đẩy thùng rượu trôi , lần nữa đưa tay vuốt ve ký hiệu tia chớp trán nó.

      Cá heo ngoan ngoãn hếch mỏ của mình về phía , vẻ như rất thích được vuốt ve.

      Cá heo giúp đẩy thùng rượu hướng về phía hải đảo, bơi đến khi chạm tới mực nước biển thấp đến mức nó thể qua được nữa, mới đành dừng lại.

      Trì An từ thùng rượu nhảy thẳng xuống nước, lại sờ sờ đầu nó, cười : “Lần này cám ơn mày nhiều nhé, chị lên đảo trước, mày cũng nghỉ ngơi nha!”

      Cá heo lại nâng mỏ về phía Trì An, bơi lượn chung quanh, hướng mắt nhìn tiến về phía bờ cát.

      Trì An bước bước sâu bước cạn về phía bờ cát, rốt cuộc cũng ra khỏi mặt nước, sau đó đặt mông ngồi xuống bãi cát trắng mịn sạch , quay đầu nhìn ra biển, liền phát chú cá heo vẫn còn lưu luyến lượn qua lượn lại thêm lúc, mới xoay thân mình biến mất khỏi mặt biển.

      thở ra, nhịn được nằm ngửa xuống bãi cát, giang rộng tay chân.

      Được trở lại đất liền sau buổi tối bồng bềnh biển, Trì An liền có cảm giác nhõm tựa như mình vừa mới lịch kiếp trở về.

      Cơ thể vừa rã rời vừa đói khát, lúc nội tâm được bình ổn lại cũng là lúc cảm giác mệt mỏi của thân xác được quay trở về, Trì An trong lúc mơ màng suýt chút thiếp .

      “Ông nội, chỗ này có người!” Bên tai bỗng vang lên thanh non nớt của đứa trẻ.

      Tiếng bước chân bình bịch vọng tới, cảm giác có người tới trước mặt, Trì An cố gắng mở to mắt, gương mặt non nớt của cậu bé liền ra dưới ánh dương rực rỡ. Đứa này ước chừng mới ba bốn tuổi, vẻ run rẩy yếu ớt lộ hết mặt, làn da rám nắng khỏe mạnh, tròng mắt mang màu xanh biếc đầy sức sống.

      Khi đứa phát Trì An mở bừng mắt, lập tức hoảng sợ đặt mông ngã phịch xuống bờ cát, trừng to hai mắt nhìn .

      Toàn thân Trì An lúc này đều kêu gào khó chịu, nhưng vẫn miễn cưỡng chồm người bò dậy, ôn hòa với đứa bị dọa sợ hãi kia: “ ngại quá, dọa em rồi.”

      Giọng của có chút khàn, cổ họng lại đặc biệt khô khốc, có điều mặt vẫn lên ý cười ấm áp.

      Nhưng dường như đứa kia thuộc kiểu người hướng nội, sau khi phát tỉnh lại đứng phắt dậy, Trì An quay đầu dõi theo, thấy đứa kia chạy ào ra sau lưng ông lão đứng ở cách đó xa, thò đầu ra nhìn dè dặt.

      Ông lão nọ mang theo thùng gỗ tới, hỏi: “Cậu bé, cậu đây là?”

      Trì An lộ ra nụ cười ấm áp với ông cháu họ: “Thưa ông, cháu gặp phải hải tặc, sau đó bị vứt xuống biển và rồi trôi dạt đến nơi này. Xin phép cho cháu hỏi, ở đây là nơi nào ạ?”

      Ông lão nọ nghe Trì An vậy hơi lấy làm giật mình, sau đó đáp: “ ra là vậy! Nơi đây là Tiểu Châu đảo, nếu cậu chê có thể vào trong nhà tôi nghỉ ngơi lát. Hòn đảo này nằm ở vị trí hơi hẻo lánh, lại cũng khá nhàm chán, cho nên chừng tháng mới có thuyền buôn ngang qua.”

      Tiểu Châu đảo này nổi danh là nghèo túng, cho nên lời này của ông lão có thể xem như là nhắc nhở Trì An.

      Trì An thầm phân tích lời của ông lão, mặt liền ôn hòa cười: “Vậy làm phiền rồi, ông yên tâm, cháu trả tiền thù lao.”

      Ông lão cười cười , bảo Trì An đợi chút, sau đó dắt theo đứa cháu trai thu nhặt ít đồ biển ở gần đó, cuối cùng mới dẫn Trì An sâu vào trong đảo.

      Dọc đường, thông qua những lời khách sáo mà rất nhanh, Trì An liền nắm được tình trạng của ông lão và Tiểu Châu đảo nơi đây.

      Tên của ông lão là Bill, hằng ngày cùng với cháu trai Bliss bương chải cuộc sống đảo. Trước kia, khi Bliss được chào đời lâu cha của cậu bé trong lần ra biển với thương nhân còn trở về nữa, còn người con dâu vì chịu được cảnh nghèo túng đảo nên khi gặp chiếc thuyền buôn ngang, ta liền lên thuyền bỏ chạy theo người đàn ông khác. Vì thế giờ đây chỉ có hai ông cháu sống nương tựa lẫn nhau.

      Còn nơi này, thực ra là hòn đảo hoang vắng khô cằn, cư dân đảo được bao nhiêu, thậm chí hộ dân sinh sống còn chẳng vượt quá ba mươi gia đình. Nghe những người này vì sống ở nơi khác nổi nên bao phen lặn lội mới lưu lạc đến Tiểu Châu đảo vắng người này.

      Tài nguyên sinh hoạt hòn đảo này quá mức ít ỏi, hiếm khi có thuyền buôn ngang. Vì thế khi hàng tháng gặp được thuyền buôn, cư dân đảo dốc sức làm ít hải sản quý hiếm dâng cho các dân buôn thuyền, nhằm trao đổi ít vật phẩm hỗ trợ cho cuộc sống của họ.

      Đoán chừng khoảng hai mươi phút, họ đến thôn được bao bọc trong lòng rừng cây tươi tốt.

      Nhà cửa của hộ dân nơi đây đều được làm từ gỗ cây, chật hẹp thấp bé, chỉ liếc sơ cái cũng đủ bao quát được toàn bộ.

      Lúc này ở trong thôn có người bày lưới cá đem phơi, phát ông cháu Bill trở về đều sôi nổi chào hỏi, mãi đến khi nhận ra tồn tại của người xa lạ như Trì An lập tức nhà nào nhà nấy đều rối rít chạy ùa ra quan sát.

      Tiểu châu đảo này thực quá , cư dân sinh sống chẳng được bao nhiêu, chỉ cần có gương mặt xa lạ xuất đều bị người khác nhận ra lập tức.

      Bill với bọn họ: “Đây là Joy, đứa này theo thuyền buôn ra biển. Bởi vì gặp được hải tặc cho nên mới lưu lạc đến đây.”

      Sau khi ngư dân nghe vậy, họ đều lộ ra vẻ đồng tình với Trì An.

      Trì An vẫn mặt đổi sắc nhìn họ, phát tuy đời sống của cư dân đảo có hơi nghèo khổ nhưng tính tình lại rất chất phác, với người bên ngoài có thái độ bài xích, ngược lại còn có vẻ hết sức đồng cảm.

      thầm thở hơi dài nhõm.

      Bill lại hàn huyên với bọn họ vài câu, sau đó mới dẫn Trì An về nhà mình.

      Về đến nơi ở, Bill liền với : “Trông cháu có vẻ rất mệt mỏi, chi bằng trước tiên ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi vậy nhé.” Ông lão vừa vừa đem chiếc nồi đặt bếp nhấc xuống, rót cho Trì An chén nước.

      Chén ở đây có hình dáng giống như loại vỏ thực vật, khá giống quả dừa.

      Trì An tiếng cám ơn, liền há to nốc cạn nước chứa trong nửa quả dừa, đến khi cảm nhận được làn nước ngọt dịu làm thanh mát cổ họng khô khốc, rốt cuộc mới cảm giác mình được hồi sinh.

      Tiếp đó, Bill lại nhấc nồi khác xuống bếp, từ bên trong múc ra chén canh cá cho Trì An.

      Cá trong canh chính là loại cá biển, đến mức tanh nhưng có điều lại nêm quá ít gia vị, hương vị vô cùng nhạt nhẽo, có điều khi uống vào cũng đến nỗi tệ. Giờ đây Trì An lại đói bụng, cũng xét nét gì mà cứ như vậy nốc hết chén canh cá. Sau khi chắc bụng được năm sáu phần, ngừng lại, có hơi ngượng ngùng nhìn ông cháu Bill.

      xin lỗi! Hình như cháu chén sạch bữa sáng của hai ông cháu mất rồi.”

      Bill cười ha hả : “ sao, nấu lại là có ngay thôi mà.”

      Trì An đưa mắt nhìn ông lão, mặt người này trải đầy những nếp nhăn, làn da ngăm đen do thường xuyên dầm mưa dãi nắng, trông tuổi tác cũng quá lớn, độ tầm năm sáu chục tuổi. Trì An cảm thấy có chút may mắn, ông lão này xem ra tâm địa cũng phải tệ, có thể thu nhận người gặp khó khăn dẫn về nhà, hiển nhiên chỉ đơn giản là có ý tốt, hề có suy nghĩ hoặc mục đích nào khác.

      Sau khi ăn uống no nê và dùng nước lau sạch miệng, Trì An liền theo Bliss tạm thời dọn dẹp lại giường nằm trong phòng kho, cuối cùng chỉ trong chốc lát rơi vào giấc ngủ.

      quả quá mệt rồi.

      Giấc ngủ này kéo dài suốt ngày, đến khi tỉnh lại là buổi chiều.

      từ giường ngồi dậy, dụi dụi hai mắt nhập nhèm buồn ngủ, não bộ trong đầu lập tức cung cấp cho thông tin về thế giới tại.

      Nơi đây là thế giới hề có lục địa cho người sinh sống, toàn bộ thế giới đều bao bọc bởi nước biển và vô số quần đảo chung quanh.

      Những đảo đều bị con người chiếm cứ, phát triển thành văn minh nhân loại. Người có thân phận tối cao nhất ở thế giới này chính là đảo chủ. Sở hữu càng nhiều đảo , thế lực của đảo chủ càng lớn, thực lực cũng vì thế mà cường đại hơn.

      Còn biển cả, tất nhiên do loài hải thống trị. Về lâu dần, giữa con người và hải bắt đầu duy trì hình thái cân bằng với nhau.

      Về phần nguyên chủ, ấy tên là Angel Durth, Joy là cái tên giả ấy dùng dưới thân phận con trai khi lăn lộn ở bên ngoài.

      Angel Durth được sinh ra ở Kình đảo, mẹ là bà nội trợ, mang thai ngay khi bà còn chưa kịp lập gia đình. Từ là đứa trẻ cha, chính vì vậy mà từ trong miệng người đời, từ lâu vẫn luôn sống dưới danh đứa con hoang.

      Mẹ của ấy là Elena Durth vốn xuất thân từ con nhà quý tộc sa cơ lỡ vận, do bởi gia cảnh nguy ngập nên bà chèo chống cả nhà ngay từ khi còn rất trẻ, đến khi lớn hơn chút ra ngoài làm người giúp việc cho nhà giàu có để có thêm phí trang trải cuộc sống. Bà dự tính sau khi thành niên gả cho lính thủy thủ, về sau cần lo lắng về cái ăn cái mặc nữa.

      Ở thế giới này, thủy thủ là đối tượng mà các nương hết mực hoan nghênh muốn chọn làm chồng, vì thế chẳng trách ngay cả Elena Durth cũng muốn tìm cho mình người thủy thủ tài giỏi.

      Đáng tiếc, dự tính của Elena ngay khi bước vào tuổi mười lăm lập tức tan thành bọt biển, tình nhân sắp cưới vậy mà lại bỏ rơi bà để cưới người khác.

      Sau đó Elena phát mình hoài thai đứa , tuy chuyện này làm bà vô cùng đau khổ nhưng dù sao huyết mạch tương liên, rốt cuộc vẫn quyết định hạ sinh đứa bé. Cứ như thế đứa dần trở thành gánh nặng, khiến cho cuộc sống của Elena ngày càng thêm khó khăn.

      Từ khi Angel bắt đầu có ý thức, mẹ của ấy vì cuộc sống mà luôn phải bôn ba khổ sở. Còn ấy bởi vì có cha nên lúc nào cũng bị người đời cười nhạo, dần dà rèn luyện nên trưởng thành hơn các bạn trang lứa ngay từ rất sớm. Đến năm mười tuổi trở về sau, Angel bắt đầu phụ giúp mẹ làm việc, kiếm thêm chút tiền ít ỏi để trang trải cho cuộc sống cho hai mẹ con.

      Cho đến khi Angel lên mười hai tuổi, ấy bắt đầu giả dạng con trai làm công cho người khác ở thuyền, và thỉnh thoảng cùng những người khác khởi hành ra khơi.

      Tuy rằng việc ra khơi vô cùng nguy hiểm, nhưng tiền công ở đây so với đảo kiếm được nhiều hơn, vì thế Angel liền hạ quyết tâm lấy thân phận đứa con trai dấn thân lên thuyền, xuyên suốt như vậy mãi cho đến năm ấy mười bốn tuổi.

      Angel năm mười bốn tuổi tình cờ gặp gỡ người bạn tên Alec ở thuyền, dưới giúp đỡ của Alec mà càng lúc càng kiếm thêm được nhiều tiền, cho đến khi ấy hoàn toàn thích ứng được với cuộc sống cũng là lúc giữa ấy và Alec duy trì mối quan hệ tri kỷ gắn bó bên nhau.

      Sau hai năm quen biết Alec, Angel vẫn luôn vì che đậy thân phận mình là con trước mặt Alec mà sinh lòng áy náy, vì thế dự định sau khi kết thúc chuyến ra biển lần này thẳng thắng ra thân phật của chính mình cho Alec biết.

      Đáng tiếc ngay trong đêm đó, hải tặc nhân lúc mọi người đều uống say khướt mà lén lút leo lên thuyền, giết chết hết toàn bộ những thủy thủ có mặt tại đó, thậm chí cả Angel cũng bị Alec đẩy luôn xuống biển.

      Trì An xoa thái dương co giật, trong lòng biết nếu đêm qua xuất kịp thời, vậy Angel nhất định thể toàn mạng sống sót.

      ràng Alec chính là kẻ gian đưa hải tặc lên thuyền, hoặc cách khác, thân phận của Alec thực ra phải là lương dân, mà là hải tặc giả dạng người thường. Đáng thương thay cho Angel khi bị Alec lợi dụng bấy lâu mà hề biết.

      Tóm lại, nguyện vọng của nguyên chủ là ra ngoài tìm kiếm người đàn ông từng ruồng bỏ mẹ năm xưa, muốn vì mẹ đòi lại công đạo. Hơn nữa, Angel cũng muốn người mẹ Elena Durth được an hưởng tuổi già, muốn bà bị bất kỳ ai khi dễ.

      Sau khi Trì An chỉnh đốn lại ký ức trong đầu, dung nạp tâm nguyện của Angel xong xuôi, rốt cuộc mới đứng dậy mở cửa bước ra ngoài.

      Ánh nắng chiều vẫn còn gay gắt như ban ngày. Ở bên ngoài, các loại thực vật phơi mình trong nắng dần chuyển sang héo hon ủ rũ.

      Trì An vừa đẩy cửa ra ngoài liền thấy ở dưới bóng cây cách đó xa, Bliss ngồi xổm mình, tay cầm nhành cây chọc chọc kiến dưới đất. Thằng bé nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức ngẩng đầu nhìn, thấy Trì An liền nhanh chóng đứng phắt dậy.

      Trì An giương nụ cười ấm áp như xuân với cậu bé hướng nội, dịu dàng hỏi: “Bliss, ông em đâu rồi?”

      Bliss đưa mắt nhìn , lúng túng đáp: “Ông bắt cá rồi, đến chạng vạng mới trở về …”

      Trì An qua, bước đến trước mặt cậu bé rồi ngồi xổm để đối diện với tầm vóc đối phương, sau cùng xoa xoa đầu cậu bé, cười : “Bliss, là Joy, trong khoảng thời gian này đành làm phiền ông cháu hai người rồi.”

      Bliss lén đưa mắt nhìn Trì An rồi liền thu mắt về, gương mặt rám mật bỗng hơi đỏ, cái miệng bé run run, rốt cuộc cũng im lặng đáp.

      Trì An đứng dậy, mắt lướt nhìn chung quanh. Sau khi có được ký ức ở thế giới này, nhìn hòn đảo bé nơi đây, rốt cuộc cũng hiểu vì sao nó lại nghèo như vậy. Tài nguyên đảo này quả quá đỗi cằn cỗi, cùng lắm chỉ đủ để ngư dân đảo duy trì cuộc sống ấm no qua ngày, hoàn toàn có chút gì có thể đổi chác với dân buôn được cả.

      Thực ra hòn đảo như Tiểu Châu đảo, ở thế giới này có tới hằng hà vô số. Đa phần các hòn đảo đều khô cằn nứt nẻ, phần lớn đều do bần dân vì sống được các đảo quanh biển, cuối cùng mới thể lưu lạc đến tận hòn đảo con này.

      Trì An lại dạo quanh hồi, rất nhanh cũng nắm được phần nào tình trạng của hòn đảo nơi đây.

      Bliss đứng sau lưng Trì An ở khá xa, cứ mỗi lần thấy quay đầu lại nhìn mình, thằng bé đều vẻ bị dọa, chạy vèo núp sang bên cạnh. Chờ đến khi Trì An xoay người tiếp, nó mới từ từ lẽo đẽo theo sau.

      Trì An có chút buồn cười, có thể hiểu được Bliss nhút nhát thành thế này là có nguyên do.

      Thằng bé từ khi chào đời cha mẹ, bên cạnh nó chỉ có duy nhất ông nội là người thân. Chưa kể đảo này lại có bao nhiêu đứa trẻ cùng trang lứa, người lớn lại đều bận rộn mưu toan cuộc sống cho riêng mình, vì thế mà hầu như Bliss đều tự chơi mình, dần dà lâu ngày liền dưỡng thành tính cách hướng nội cũng là điều dễ hiểu.

      Lúc ngang qua khe suối , Trì An nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong nước.

      Cơ thể này tại khoảng chừng mười sáu tuổi, có điều thể trạng của loài người ở thế giới này thuộc kiểu người phương Tây, cho nên tạng người cao gầy là phổ biến. Vóc dáng của cơ thể này cũng tương đối cao ráo, tay chân thon gầy tinh tế, dùng vải lót bó quanh ngực để che đậy đồi ngực nhô lên, mái tóc dài đến bả vai lại được buộc lên, nghiêm chỉnh giống hệt thanh thiếu niên.

      Còn về tướng mạo, quả nhiên là giống hệt Trì An thời điểm còn mười lăm mười sáu tuổi, nhưng ngũ quan lại sắc sảo hơn chút, cộng thêm tuổi tác lại lớn, nên thoạt nhìn tựa như mỹ thiếu niên mỏng manh yếu ớt.

      Sờ sờ mặt, diện mạo của thân thể này cũng nằm ngoài dự liệu của Trì An là bao.

      cúi đầu nhìn nhẫn ngón tay mình, vừa dịu dàng vuốt ve vừa nghĩ đến Tư Ngang biết ở phương trời nào, đáy lòng liền tránh khỏi mất mát.

      Ở những thế giới trước, Tư Ngang luôn nhanh chóng xuất bên cạnh , biết thế giới này cũng được như vậy hay .

      Có điều nếu xét về thân phận của Tư Ngang ở những thế giới trước, đoán chừng lai lịch bối cảnh của ở thế giới này hẳn là rất cao. Muốn tìm được Tư Ngang, nhất định phải trở lại những Đại Đảo kia mới được.

      Đến chạng vạng, rốt cuộc Bill và nhóm ngư dân khác quay trở về.

      Hôm nay Bill thu nhiều chiến lợi phẩm đến mức tay trái lẫn phải đều mang đầy ắp cá, vừa vừa cười ha hả. Lúc bước vào nhà thấy Trì An ngây người ở đó, liền cười : “Cháu dậy từ lúc nào thế? Sao ngủ thêm chút?”

      Trì An mỉm cười đáp: “Buổi chiều dậy rồi ạ. Ông Bill, bữa cơm tối nay cứ để cho cháu làm !”

      Bill liếc mắt đánh giá lượt, do dự hỏi: “Cháu được ?” Nhìn vóc người Trì An mảnh mai gầy còm, thoạt nhìn giống như cậu ấm được nuôi dưỡng trong nhà, cũng khó trách Bill lại nghi ngờ.

      Trì An cười cười, đứng dậy đón lấy rổ cá rồi tiến tới chỗ chậu nước, múc chậu nước bắt đầu giết cá.

      Sau khi giết và rửa sạch cá cách dứt khoát, đem đầu cá và xương cá bỏ vào nồi hầm, lại bỏ thêm ít rau củ quả mà hái về buổi chiều vào để nêm gia vị. Về phần thịt cá, lóc thịt đặt nó bàn đá mỏng, dùng mỡ cá để chiên cá, các bước làm đều giống như Bill làm xưa nay.

      Sau khi cá được chiên vàng óng ánh, Trì An liền đổ thêm ít nước và rau củ quả vào, rất nhanh mùi thơm liền bốc lên ngào ngạt.

      Bliss đứng kế ông nội, cái mũi liền nhúc nhích.

      Bill cười ha hả bổ lưới cá, ngửi thấy hương vị thơm lừng kia, rốt cuộc mới tin kỹ thuật nấu nướng của Trì An quả tệ cũng cần phải lo lắng nữa.

      Trước tiên Trì An chiên miếng cá ngon nhất cho Bill, tiếp theo là cho nhóc Bliss, cuối cùng mới để lại miếng cho chính mình.

      “Cháu cũng phải ăn nhiều chút, ăn hết ngày mai lại làm tiếp.” Bill cười .

      Trì An cười cười với ông, : “Dạ cảm ơn ông, vẫn còn có sò lụa mà. Cháu cứ việc lấy ít rang xào lên là được rồi.”

      Hai ông cháu Bill ăn rất nhanh chóng, thực chất cũng nhờ Trì An làm khá ngon miệng, ràng bỏ gia vị gì nhưng ăn vào lại vô cùng tinh tế. Cuộc sống của những người dân đảo vốn giàu có, mỗi lần đổi chác gì đó với thuyền buôn, đời sống vật tư của họ lại càng thiếu thốn hơn, tựa như gia vị gì đó lại càng khan hiếm đến đáng thương. Cũng vì vậy đối với việc ăn uống, mọi người ở đây đều quá chú trọng, ăn ngon hay quan trọng, chỉ cần được no là tốt rồi.

      Nhìn thấy Trì An dùng nước nhựa chiết từ cỏ cây để rang xào sò lụa, Bill thắc mắc hỏi: “Đây là cỏ gì?”

      Trì An cúi xuống, đáp: “Loại cỏ này có tên, hương vị thanh ngọt, vô cùng thích hợp để làm gia vị.” Thực chất ngay cả Trì An cũng biết nó tên là gì, chỉ thấy được cỏ này rất dồi dào linh khí, sau khi nếm thử có chất độc liền dùng nó để nêm gia vị.

      Bill nhìn đau đáu, thầm ghi nhớ cỏ này trong đầu.

      Sau khi ăn xong cơm tối sắc trời cũng dần tối mịt, Bill liền dẫn cháu trai trở về phòng nghỉ ngơi.

      Trì An cũng trở lại phòng chứa đồ lặt vặt của mình, bắt đầu tĩnh tâm tu luyện.
      Last edited: 23/8/18
      lk ngân, duongduong, song ngư14 others thích bài này.

    2. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      CHƯƠNG 126: NGƯỜI CÁ BIỂN XANH
      Thời điểm ánh mặt trời vừa ló dạng, Trì An đứng luyện kiếm ở bãi đất trống trước căn nhà gỗ.

      Mỗi lần xuyên qua, cơ thể mới của Trì An bao giờ cũng bị quay trở lại với thể trạng của người bình thường, Trì An muốn phải đến khi bản thân sắp chết mới sửa chữa cục diện, cho nên chỉ đành phải cố gắng tu luyện lại lần nữa mà thôi.

      Điều may mắn là, cũng nhờ vào những lần tu luyện ở thế giới trước mà mỗi lần tu luyện lại từ đầu, kỹ năng đều tiến bộ thần tốc.

      Bill bế cháu trai vừa thức dậy bước ra cửa, thấy cảnh cậu thiếu niên dùng cành cây làm kiếm khoa tay múa chân ở trong sân lấy làm kinh ngạc.

      Chờ Trì An luyện xong kiếm quyết đầu tiên trong Hỗn Nguyên Tâm Kinh, thu chiêu lại liền phát cậu bé trai hai tay chống lên gương mặt non nớn, ngồi xổm bậc thang trước nhà gỗ nhìn chớp mắt.

      Thấy nhìn sang đây, Bliss cũng lập tức trốn phắt giống như hôm qua, mà lại dùng ánh mắt trong suốt sáng ngời mà nhìn .

      Trì An lòng khẽ động, liền hiểu đứa này cũng muốn học kiếm.

      “Joy, Bliss, bữa sáng xong rồi.” Bill quay trở lại gọi.

      Trì An ngay lập tức nhấc Bliss ngồi dưới đất lên, cùng thằng bé trở vào nhà ăn điểm tâm.

      Bữa sáng hôm nay vẫn là món canh cá, bên trong còn có loại rau củ màu hồng nhạt được thái sẵn thành từng miếng , mùi vị hơi giống khoai tây, ăn vô đảm bảo chắc bụng. Đây là loại thực vật thường thấy ở bất cứ nơi đâu hòn đảo này, chỉ cần là nơi có cát có nước, tất tự động sinh sôi nảy nở.

      “Joy, cậu biết kiếm thuật à?” Bill hỏi.

      Trì An gật đầu, liếc mắt sang đứa hướng cặp mắt xanh biếc long lanh nhìn mình, nhân tiện : “Ông Bill, nếu như ông bằng lòng, hay là cứ để Bliss học kiếm cùng với cháu nhé.”

      Hai mắt Bliss bỗng nhiên sáng lên, dùng ánh mắt to tròn đầy khao khát nhìn ông nội.

      Bill lưỡng lự, liếc mắt nhìn cháu trai : “Sao chúng ta có thể biết xấu hổ như vậy được?”

      Trì An hiểu băn khoăn của ông ấy. Ở thế giới này, người học kiếm thuật đều được gọi chung là Kiếm Sư, được xếp vào hàng ngũ cường giả có vị trí cao nhất của loài người. Kiếm Sư thường tập hợp ở quân đội, và cũng chỉ có người trong quân đội mới được theo Kiếm Sư học tập kiếm thuật. Người thường nếu muốn học kiếm thuật chỉ có thể gia nhập vào quân đội, nếu phải có chút thế lực khổng lồ ở phía sau chống đỡ.

      Nhưng mà, phải người nào muốn gia nhập quân đội là được vào. Số lượng của quân đội luôn bị hạn chế trong phạm vi nhất định, đặc biệt là những dân nghèo thông thường có ‘lộ phí’, căn bản được đặt chân bước vào cửa.

      Mấy năm qua tuy Angel Durth luôn theo thuyền buôn chạy đôn khắp nơi nhưng thực chất cũng học lỏm được vài chiêu từ quân nhân giải ngũ và các Kiếm Sư được mời lên thuyền dạy. Có điều theo như Trì An thấy, kiếm thuật của Angel Durth còn rất thô cứng, với người thường còn miễn cưỡng đối phó được, nhưng nếu chống lại quân đội và hải tặc thể nào.

      “Này thành vấn đề, dù sao cũng nhờ hai người lượm cháu về, cứ xem là cháu muốn báo đáp cho hai người .” Trì An , đối với chuyện dạy Bliss kiếm thuật, cũng để ý chút nào.

      Bill tuy rằng cao hứng nhưng lại cảm thấy báo đáp này cũng quá hời hĩnh rồi, để cho bọn họ được phúc lớn đến vậy.

      Sau khi thưởng thức xong bữa sáng, Bill muốn ra bờ biển phơi muối nên phó thác lại cho cháu trai, “Bliss, con phải theo Joy đại nhân học kiếm thuật cho tốt, được phép lơ là, có biết chưa?”

      “Dạ biết!” Bliss ngoan ngoãn đáp, hai mắt sáng long lanh, có thể thấy được chuyện thằng bé được học kiếm thuật cùng Trì An làm cho nó cao hứng đến mức nào.

      Sau khi dặn dò xong đứa , Bill cung kính với Trì An: “Joy đại nhân, Bliss đành làm phiền ngài rồi.”

      Người ở thế giới này vô cùng tôn kính Kiếm Sư, Bill sau khi biết Joy biết kiếm thuật cách xưng hô cũng lập tức sửa lại.

      Trì An có chút quen, bèn cười : “Bill, cứ gọi cháu là Joy được rồi. Bây giờ kiếm thuật của cháu vẫn còn hạn chế, ngược lại gọi bằng đại nhân thích hợp cho lắm.”

      Bill do dự chút, cuối cùng mới chịu sửa miệng, có điều thái độ vẫn vô cùng tôn kính.

      Sau đó Bill mới cùng dân đảo ra bờ biển, chuẩn bị phơi muối.

      Thường cách đoạn thời gian, nhóm ngư dân tập trung lại phơi nắng muối ăn, sau đó thu gom chúng lại để làm trao đổi với thuyền buôn, nhằm đổi lại cuộc sống sung túc hơn, tuy nhiên số tiền đem về lại chẳng được bao nhiêu.

      Trì An đưa Bliss luyện kiếm cả buổi sáng, đến buổi trưa phải nấu cơm.

      Sau khi hai người ăn xong bữa trưa lấy ra phần thức ăn, sau đó cùng nhóc Bliss ra bờ biển đưa cơm cho Bill.

      Mới ở cùng nhau buổi sáng mà giúp cho Trì An thân cận với Bliss hơn nhiều, đặc biệt khi biết Trì An biết kiếm thuật, thằng bé càng thêm sùng bái Trì An như tôn sùng bậc trưởng bối.

      Bliss lúc vừa chào đời có cha, cho nên đối với đàn ông vừa lớn hơn mình lại còn mạnh mẽ, thằng bé luôn thể khống chế được khát vọng xen lẫn hâm mộ của chính mình. Vừa khéo Trì An xuất , thỏa mãn được loại tôn sùng ‘người cha’ từ sâu nội tâm của thằng bé, dù rằng Trì An nhìn kiểu nào cũng cường tráng giống đàn ông.

      Lúc Trì An đến bờ biển liền thấy những nam giới trai tráng phơi muối uống nước nghỉ mệt bên dưới bóng cây dừa.

      Sau khi đưa cơm trưa cho Bill, Trì An chưa vội rời mà đứng ở bờ biển, hướng mắt nhìn ra biển khơi phía xa.

      Bầu trời xanh ngát, ánh dương chan hòa, lúc này mọi thứ đều sóng yên biển lặng, mặt biển quanh vùng hòn đảo này đều thấy bóng thuyền bè nào. Tuy rằng Trì An biết thời gian thuyền buôn ngang qua đây vẫn còn cách tháng nữa, nhưng trong lòng vẫn hy vọng có thuyền đến.

      Trì An nhìn lúc, đột nhiên phát ở phía xa có thứ gì đó bỗng dưng nhảy vút ra khỏi mặt biển, chỉ thoáng chốc liền chìm xuống biển.

      “Là cá heo!” Bliss phấn khích thốt lên.

      Nhắc tới cá heo, Trì An lại liên tưởng đến chú cá heo cứu lúc trước, nhịn được dõi mắt nhìn theo. Đáng tiếc khoảng cách quá xa, tài nào nhìn ra được đầu chú cá heo đó có phải là có ký hiệu tia chớp màu trắng hay nữa.

      Bliss thấy nhìn chớp mắt, tưởng rằng thích xem cá heo, liền với : “ Joy, em dẫn xem cá heo nhé.” Vừa , nhóc liền nắm tay , kéo chạy tới phía ruộng muối bên kia.

      Trì An biết đứa muốn đưa đến nơi nào, liền cười cười mặc cho người bị nó kéo .

      Bliss đưa Trì An đến phía bên kia của Tiểu Châu đảo, nơi đây có đầy những hòn đá lớn, mực nước lại cuồn cuộn hơn nhiều so với những nơi khác, sóng đánh vào chúng ngay lập tức liền trở thành những bọt nước văng tung tóe khắp nơi.

      Bliss đưa hai tay đặt lên miệng, hướng ra biển hô lớn: “Ales!”

      Thanh non nớt của đứa vang vọng ra biển lớn.

      Chỉ trong phút chốc, biển khơi liền đáp lại tiếng sóng rì rào,chú cá heo xinh đẹp từ dưới biển lao vút lên trời, lượn thành đường cong đẹp mắt rồi lại lao mình xuống mặt nước, bóng dáng xinh đẹp tựa như tinh vờn quanh trong nước.

      Chú cá heo lội tới, ngẩng đầu nhìn Bliss đứng hòn đá lớn, cái đuôi vui sướng đánh vỗ mặt biển, sau đó lại lao vút lượn vòng giữa trung.

      Cá heo múa lượn bao giờ cũng gắn liền với nước, vì đây chính là cách mà chúng bày tỏ tâm trạng của chúng với con người. Quả hổ danh là loài động vật sống dưới nước thân thiện với loài người nhất, những gần gũi với con người, mà còn được mệnh danh là thiên sứ biết cười nữa.

      Bliss xuống nước nhưng chỉ quanh quẩn ở nơi gần bờ, đưa tay sờ đầu cá heo, với Trì An: “Đây là Ales, bạn của em đó.”

      trán chú cá heo tên Ales này có ký hiệu tia chớp, tuy Trì An có chút thất vọng, nhưng vẫn thân thiện chào hỏi chú cá heo: “Ales, chào em!”

      Ales lại bắt đầu nhảy phóc lên trung, bọt biển văng tung tóe lên hai người.

      Joy, Ales thích đấy.” Hai mắt Bliss sáng ngời, ánh mắt nhìn Trì An lộ ra thân thiết vô vàn.

      Sau khi chơi với cá heo chút, Trì An ở ngay bờ tiếp tục dạy Bliss luyện kiếm.

      Chú cá heo kia chưa rời , vẫn cứ ở chỗ nhìn bọn họ, thỉnh thoảng lao vút khỏi mặt biển như cách giao tiếp với hai người họ.

      Đến khi sắc trời tối, bọn họ mới chào tạm biệt Ales, sau đó cùng nhau quay về nhà.

      Cứ như vậy qua vài ngày sau, Trì An đột nhiên nghe Bill giông bão sắp đổ về, bọn họ phải nhân lúc bão còn chưa tới mà chuẩn bị thêm nhiều đồ ăn hơn. Giông bão xưa nay luôn khiến sinh hoạt của người dân bị ảnh hưởng, Trì An hiểu điều này, thế là liền gác tu luyện qua bên, quyết định cùng Bill đánh bắt cá.

      Nhóm ngư dân chuẩn bị xong thuyền đẩy ra biển, thả lưới đằng sau thuyền, còn rắc ít mồi câu tự chế ở chung quanh.

      số ngư dân có khả năng bơi lội khá hơn lặn sâu xuống nước thu lượm những sò biển và các loại thực vật có giá trị cao, lấy làm vật phẩm buôn bán ra bên ngoài nhằm đổi lại cuộc sống được sung túc hơn chút.

      Bill tuổi tác cao, ở độ tuổi của ông ấy, thông thường cần lặn xuống biển.

      Trì An liền xung phong nhận việc, “Bill, cháu cùng họ nhìn chút được chứ.”

      Bill có chút yên lòng, Trì An dù sao cũng là Kiếm Sư, nhìn ra đối phương cũng biết lặn. Tuy là mọi người ở thế giới này đều biết bơi, nhưng thân là Kiếm Sư lòng dốc hết cho việc tu luyện kiếm thuật, khả năng bơi dưới biển cùng lắm cũng chỉ dừng ở việc bơi lội mặt nước mà thôi.

      Trì An biết lặn sâu dưới nước, nhưng Angel Durth biết.

      Nhờ sau khi dung nạp được toàn bộ ký ức của Angel Durth, Trì An mới biết được người của thế giới này quanh năm suốt tháng đều tiếp xúc với biển cả, cho nên ấy học được công phu có thể tự do bế khí trong biển, đủ để lặn dưới biển tầm ba canh giờ.

      Lúc này bầu trời rất nắng, ánh dương trời cao tỏa xuống khiến đại dương tựa như được phủ lớp lụa mỏng óng ánh xanh thăm thẳm, xinh đẹp mộng ảo vô ngần.

      Trì An phát những ngư dân lặn dọc quanh hải đảo, thỉnh thoảng còn đào khoét được những sò biển hình xoắn ốc bám rất chặt những tảng đá xuống, Trì An cũng bắt chước khoét từng cái ra rồi bỏ vào trong chiếc túi đặc chế bên hông mình. Thực chất cái túi này được làm bởi dạ dày của loại cá kỳ lạ, cực kỳ mềm dẻo, cột vào eo dễ gì đánh rơi, cũng hề bất tiện hay cản trở hoạt động cho người sử dụng chúng.

      Trì An vẫn tiếp tục theo nhóm ngư dân lặn sâu xuống biển. Càng xuống dần, mực nước chung quanh dần biến hóa từ màu xanh trong suốt thành xanh ảm đạm, tối tăm, xuống càng sâu, ánh sáng dần u ám hẳn.

      Lặn tới nơi có tảo biển sinh trưởng tươi tốt, vài ngư dân dùng bối đao của họ thu gặt những tảo biển mịn màng kia, ý bảo Trì An cũng nên gặt hái chúng như bọn họ.

      Trì An bèn tới làm giống bọn họ, nhìn mãi cũng ra tảo biển này là thứ gì, rốt cuộc đành dựa theo bọn họ, cắt ra ít rồi nhét chúng vào trong túi mình.

      thấy mọi người hình như có ý định muốn lặn xuống sâu hơn, bèn đưa mắt nhìn xuống đáy biển, ở nơi đó hầu như còn ánh sáng, thể quan sát được gì chung quanh. lại nhớ tới tình cảnh bị rắn biển công kích vào cái đêm đó, thế là đành đem ý niệm muốn tiếp tục lặn vứt ra khỏi đầu, nghĩ tới nữa.

      Nhưng vừa khéo lúc Trì An vòng qua mỏm đá lớn gồ lên, đột nhiên nhìn thấy cái đầu của chú cá heo từ đâu bơi tới.

      Trì An nhìn thấy đầu của nó có ký hiệu hình tia chớp, hai mắt lên ý cười, lập tức bơi qua.

      Chú cá heo cũng vui sướng nâng mỏ của mình cọ cọ mặt Trì An, Trì An đưa tay ôm đầu nó, hôn cái chụt lên đầu nó cái.

      Cá heo cười híp mắt liên tục dụi dụi vào người Trì An, khiến cho còn kịp đề phòng bị nó huých trôi tuột ra phía xa. Nó lại tưởng rằng Trì An chơi đùa với mình, thế là lại tiếp tục huých tới.

      Những ngư dân thấy cảnh này đều bị chọc cười, cá heo dù sao cũng là loài động vật thân thiện nhất với con người, họ có gì phải lo lắng.

      Trì An đùa nghịch với cá heo hồi, bỗng dưng nó cho nắm đuôi mình, kéo lặn xuống biển. Mặc dù nó muốn dẫn mình đâu, nhưng hiểu sao tận sâu trong lòng lại có tín nhiệm tuyệt đối với chú cá heo này.

      Ánh sáng chung quanh dần tối mịt, áp suất nước cũng dần tăng cao đến mức thể nghe được thanh gì, khiến cả thế giới như chìm trong tĩnh lặng tuyệt đối.

      Trì An có hơi khó chịu, hai tay càng thêm túm chặt chú cá heo.

      Theo hiểu biết của Trì An, cá heo là loài động vật biển chỉ sinh sống ở biển cạn thềm lục địa, thế tại sao chú cá heo này lại lợi hại đến nỗi có thể lặn sâu xuống biển được như vậy, thế giới này chẳng khoa học chút nào! Nhưng , chuyện cá heo liệu có thể lặn sâu xuống đáy biển được hay , thực ra Trì An cũng !

      Ngay khi Trì An thể chịu nổi áp suất của nước, cuối cùng cá heo mới dừng lại.

      Nó huých đầu gõ gõ Trì An, ý bảo có thể mở mắt rồi.

      Trì An vừa mở mắt, ngay lập tức liền bị vầng sáng xanh thẳm huyền diệu trước mặt làm thu hút, rọi sáng cả biển trời chung quanh. Nơi Trì An đứng chính là rừng san hô, còn vầng sáng xanh lại tỏa ra từ thứ gì đó nằm giữa đám san hô, chung quanh là bầy cá bé có ngoại hình sặc sỡ bơi lượn qua lại. Cảnh sắc xinh đẹp vô cùng.

      Cá heo lại dùng mỏ nó huých lưng Trì An.

      Trì An bị nó đẩy bơi tới, đưa tay thò vào trong đám san hô, lấy vật tỏa ra ánh sáng ra ngoài.

      Lúc chạm vào tay, Trì An lập tức nhận ra vật phát ra ánh sáng chính là viên ngọc to bằng nắm tay, sáng bóng loáng, giống ngọc trai mà có vẻ khá giống với dạ minh châu hơn.

      Có thể thấy , chú cá heo đưa đến đây là muốn lấy thứ này.

      Trì An liền đưa viên ngọc phát sáng cho nó, nhưng chú cá heo ngoài cười híp mắt nhìn và đầu dụi dụi vào người ra, hoàn toàn hề có ý muốn nhận lấy.

      Trì An đành phải thả dạ minh châu vào trong túi bên hông mình, sau đó lại lần nữa ôm đuôi cá heo, cùng nó bơi trở về.

      đường trở về, họ gặp được vài đàn cá bơi ngang qua. Chú cá heo ranh mãnh dùng đuôi tóm quật bầy cá lớn, Trì An nhân cơ hội dùng mềm dẻo của tảo biển làm dây buộc những con cá lại, sau đó để ở sau lưng rồi kéo .

      Đến khi lần nữa quay trở lại với mặt biển, cá heo dùng mỏ dụi Trì An cái, tỏ ý lời từ biệt với .

      “Cám ơn nhé! Lần sau tìm em chơi!” Trì An đặt nụ hôn lên ký hiệu tia chớp của nó.

      Cá heo cao hứng lao vút khỏi mặt nước, tung tăng uốn lượn vài vòng mới rời .

      Sau khi tiễn cá heo xong, Trì An lại kéo đàn cá ở sau lưng lên bờ.

      Nhìn thấy Trì An trở về bình an, Bill và Bliss đều thở phào nhõm. Nhóm ngư dân lặn trở về hết, nhưng đợi mãi cũng thấy Trì An quay về, nhất thời họ đều tránh khỏi lo lắng. Còn chưa kể nghe bảo bỏ cùng với chú cá heo, Bill lo lắng đứa này còn bản tính ham chơi của thiếu niên, lỡ gặp chuyện may ở dưới biển được tốt.

      Nhìn thấy kéo về mấy con cá lớn, hai người đều vô cùng kinh ngạc.

      Joy, con cá này lớn quá !” Bliss sợ hãi kêu lên, “Làm sao bắt được vậy?”

      phải bắt đâu, là cá heo tặng lễ vật cho đó.” Trì An giao chiến lợi phẩm cho Bill.

      Bill mặc dù tuổi cao, nhưng khí lực cũng kém là bao so với đám thanh niên trai tráng. Quanh năm suốt tháng đều tiếp xúc với biển cả rộng lớn, dù cho có là người thường cơ thể cũng đều được rèn cho khỏe mạnh đầy sức sống mà thôi.

      Bliss hưng phấn hỏi: “Là Ales sao?”

      phải, là chú cá heo khác, trán có ký hiệu tia chớp màu trắng, rất dễ nhận ra.” Trì An cười híp mắt.

      Bliss càng hưng phấn hơn, “Nó cũng là bạn của Joy sao? Thiệt hay quá!” Cậu nhóc nhận ra giữa Joy và nó có chung sở thích, ngay cả bạn tâm giao đều là cá heo, cho nên đối với càng thêm thân thiết.

      Nhờ có Trì An gom về những con cá lớn, vì thế lần này nhà Bill thu hoạch được vô cùng khá khẩm.

      Trở về trong nhà, sau khi Bill xử lý những con cá sạch thấy Trì An đưa cho ông những thứ mà lần này xuống biển nhặt được. Nhưng Bill nhận.

      “Cậu giữ .” Bill nhắc nhở Trì An, “Đến khi thuyền buôn tới đây, cậu còn cần phải dùng chúng làm lộ phí đấy. Những thứ này đổi được vé lên thuyền trở về đảo Cá Kình được đâu.”

      Trì An trầm mặc đôi chút, rốt cuộc vẫn là đưa ‘lợi phẩm’ thu được lần này cho ông, : “Đợi qua cơn bão rồi, cháu thu thập lần nữa là được mà.”

      Bill ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng từ chối nữa.

      Còn viên ngọc phát sáng mà chú cá heo cấp cho Trì An, đặc biệt giữ riêng cho mình.

      Thời khắc màn đêm buông xuống, cơn bão cũng tiến đến đúng như dự tính.

      Khi ngoài kia mưa to gió lớn, sấm chớp đùng đoàng, Trì An rúc góc tối trong phòng kho chứa đồ, khoanh chân lại ngắm nghía viên ngọc phát sáng trong tay. Viên ngọc này sáng ngời dịu , có thể dùng làm đèn soi sáng vật dụng nào đó. Viên ngọc này có thể xem là loại dạ minh châu, chắc hẳn giá trị cũng tầm thường đâu nhỉ?

      Nghĩ tới ngày cùng mọi người cập thuyền rời bến, trong khi toàn bộ thuyền viên đều bị sát hại, Trì An có thể bảo toàn mạng sống được là may lắm rồi, còn gì đến thù lao nữa chứ. Dù may mắn trở về đảo Cá Kình Trì An cũng phải cẩn thận suy tính đến những chuyện bất ngờ xảy ra ngoài ý muốn mới được.

      Mưa gió liên tục kéo dài suốt mấy ngày mới ngừng lại.

      Chờ khi cơn bão qua, Trì An ngoài việc tu luyện và dạy Bliss kiếm thuật ra, thời gian rảnh đều cùng với ngư dân lặn xuống biển để mò tìm thêm nhiều thứ quý giá. Cứ đà này ngày mà thuyền buôn cập bến, có lẽ đổi được vé lên thuyền trở về đảo Cá Kình thôi.

      Từ dạo trước, cứ mỗi lần Trì An lặn xuống biển hầu hết đều có thể gặp được chú cá heo đó. ràng là chú cá heo này hoàn toàn xem là bạn bè mà tìm để chơi đùa. Thế là dưới giúp đỡ của nó, Trì An càng thu hoạch được thêm nhiều vật phẩm đáng giá có giá trị ngang ngửa ngọc trai, thỉnh thoảng còn tìm được vài loại thực vật và cá dưới biển có giá trị dinh dưỡng rất cao nữa.

      Sau mấy lần như vậy, cũng có đủ lộ phí lên thuyền rồi.

      Sau khi có đủ ngân lượng làm lộ phí, Trì An lại dồn phần lớn thời gian còn lại vào chuyện tu luyện, hy vọng ít ra khi trở lại với thế giới loài người, thực lực của khôi phục được ba phần. Được như vậy làm gì cũng tiện hơn nhiều.

      Thực lực, ở thế giới này chính là tất cả.

      Thoắt chốc tháng tới, chiếc thuyền buôn ghé ngang Tiểu Châu Đảo rốt cuộc đến.
      Last edited: 23/8/18
      lk ngân, song ngư, bachnhaty14 others thích bài này.

    3. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 127: Người cá biển xanh
      Ngày thuyền buôn đến, người dân Tiểu Châu đảo sớm mang đồ vật chuẩn bị cả tháng trước ra bờ biển, chờ đợi thuyền đến.

      Trì An cũng theo Bill và Bliss, mang theo hành lý chờ bên bờ biển.

      Joy, phải sao?“ Bliss lôi kéo tay , nước mắt lưng tròng.

      Nhìn bộ dáng người bạn muốn khóc nhưng cố nén, vừa manh vừa đáng thương. Trong lòng Trì An mềm nhũn, sờ sờ đầu cậu, ôn nhu : „Bliss, kiếm thuật dạy cho em, em phải luyện tập tốt, thể lười biếng, sau này quay lại kiểm tra, biết ?“

      Bliss hít hít mũi, dùng giọng nức nở ra lời đảm bảo: „ Joy yên tâm, em nhất định nỗ lực luyện tập, chờ khi em lớn lên, em tìm .“

      cần chờ đến khi em lớn lên, có thể thời gian sau, trở lại tìm em chơi sao?“ Trì An cười cười, xoa bóp gương mặt mềm mại của người bạn .

      Khi hai người chuyện chợt nghe ngư dân kêu lên: „Mau xem, là thuyền của Gerry lão đại tới!“

      Trì An quay đầu lại nhìn, thấy mặt biển bình lặng là thuyền buôn có chút cũ kỹ rẽ sóng mà đến, rất nhanh đến trước Tiểu Châu đảo.

      Nhìn chiếc thuyền mộc mạc Trì An hiểu .

      Tiểu Châu đảo này quá nghèo, những thuyền buôn lớn đến đây, chỉ có những tiểu thương mới có thể vòng đến đây để mua bán, tuy lợi nhuận nhiều lắm, nhưng muỗi vẫn có thịt mà.

      Chủ nhân của thuyền buôn này tên là Gerry, mọi người hay gọi là Gerry lão đại, là người đàn ông râu xồm khoảng ba mươi tuổi.

      Gerry lão đại quen cửa quen nẻo mà dẫn thuyền viên lên bờ, bắt đầu đăng ký đồ vật của ngư dân Tiểu Châu đảo, rồi căn cứ giá trị vật phẩm của họ mà trao đổi đồ dùng sinh hoạt mà họ cần.

      Trì An đứng bên nhìn, phát Gerry lão đại này tuy có ép giá hàng hóa chút, nhưng cũng giống những thương nhân khác, ép giá quá mức, xem ra vẫn còn chiếu cố nhóm ngư dân này.

      Chờ sau khi Gerry lão đại đến trước mặt Bill kiểm kê hàng hóa, Bill nhân cơ hội : „Gerry lão đại, tôi có người bạn muốn Kình đảo, biết ngài có thể đưa cậu ấy đoạn ? Có thể trả cho ngài thù lao.“

      xong, ông nhìn ra hiệu Trì An tiến lên.

      Gerry lão đại chút để ý mà nhìn Trì An, chờ khi thấy bộ dáng của huýt sáo cái, : „Nhóc con này lớn lên da thịt non mịn, giống phụ nữ.“ lại tiếp: „Muốn lên thuyền cũng được, nhưng thuyền của ta có ghé Kình đảo, nếu là muốn riêng chuyến đến Kình đảo, công phu bỏ ra cũng ít, cho nên giá cả thấp.“

      „Bao nhiêu?“ Trì An hỏi.

      „30 đồng vàng.“ Gerry lão đại hét giá.

      Người chung quanh nghe thấy hít hà hơi.

      Ngay cả ở những đảo phồn hoa, nhà bình thường gồm 3 người, năm thu được 5 đồng vàng là rất giàu có, này hơi hét giá 30 đồng vàng, bọn họ cả đời cũng kiếm được.

      Thấy mặt Trì An thay đổi, Gerry lão đại lại : „Nhóc con, cậu đừng tưởng 30 đồng vàng là quý, tại hải vực ở trước khu Kình đảo dễ , nghe tháng trước, có vài thuyền buôn bị hải tặc cướp bóc. Vùng biển đó có hải tặc, đảo chủ Kình đảo cho quân đội ra tay nhưng vẫn tìm thấy bóng dáng bọn chúng, càng cần phải đến chuyện tiêu diệt, có tin đồn là có hải giúp đỡ bọn chúng, làm cho bọn chúng chút cố kỵ nào. có rất nhiều thuyền buôn tình nguyện đường vòng hơn là qua Kình đảo.“

      Nghe đến đó, trong lòng Trì An khẽ động, khỏi nhớ tới việc mình bị Alec đẩy xuống biển lúc trước.

      Cũng biết những hải tặc hoạt động gần vùng lưu vực của Kình đảo có quan hệ gì với những kẻ đó .

      „Nếu nguy hiểm như thế, vậy tại sao ngài lại đồng ý ?“ Trì An kỳ quái hỏi , „Chẳng lẽ ngài sợ đến lúc đó gặp phải hải tặc sao?“

      „Dĩ nhiên là sợ, chỉ là có tiền mà kiếm phải là thương nhân, muốn nuôi sống cả thuyền, ta cần phải nghĩ cách kiếm tiền nhiều chút!“ Gerry lão đại , vẻ mặt bất đắc dĩ, „Vì 30 đồng vàng, nguy hiểm thế nào cũng nên xông đến lần.“

      Đây là mờ mắt vì tiền .

      tại tôi có đồng vàng.“ Trì An với Gerry lão đại, „Có thể dùng vật có giá trị trao đổi được ?“

      Nghe thấy có đồng vàng, Gerry lão đại có chút vui, bĩu môi : „Trước cho ta nhìn , dù là đồ vật để đổi, cũng xem có đáng giá để thu hay .“

      Trì An mở túi ra, bên trong là mấy viên ngọc trai bóng loáng cực lớn, còn có ba cây rong biển vẫn còn đọng nước.

      Lá của cây rong biển tinh tế, toàn thân óng ánh, dính bọt nước, dưới ánh mặt trời giống như là phỉ thúy, đẹp đến giống như .

      Khi Gerry lão đại nhìn thấy ngọc trai, cũng để vào mắt, nhưng khi nhìn thấy ba cây rong biển nhìn chăm chú, duỗi tay nhận lấy chúng, cẩn thận xem xét lát rồi : „Đây hẳn là thực vật cộng sinh bên cạnh huyết sâm – bích thủy ti, có tác dụng cầm máu, nâng cao tinh thần, ngoài ra còn có thể giải độc, 3 cây này có giá trị hơn 20 đồng vàng.“

      Ngoài ra còn có 2 viên ngọc trai đen, cộng lại cũng đủ 30 đồng vàng.

      Cuối cùng Trì An cũng giải quyết được thuyền phí, tuy rằng thuyền phí đắt như tính.

      Gerry lão đại cận thận đem 3 cây Bích thủy ti thu hồi, vỗ vỗ vai Trì An, nhiệt tình hơn rất nhiều, : „Nhóc con, cậu cũng giỏi , ngay cả bích thủy ti cũng có thể tìm được. có Bích thủy ti, có phải cậu cũng có Huyết sâm ?“

      Trì An nghe giải thích, mơ hồ hiểu ra huyết sâm chắc là vật mà đêm đó khi bị rắn biển cắn, cá heo mang đến cho chữa thương. Bích thủy ti này cũng là khi cá heo tìm đến chơi đưa cho , cảm thấy mấy cọng thực vật này chứa đầy linh khí, nghĩ rằng giá cả chúng rất cao, nên thử cầm ra làm thuyền phí.

      Nghe được lời Gerry lão đại , Trì An hiểu giá của Huyết sâm còn cao hơn, hơn nữa là càng khó tìm.

      Nghĩ cũng đúng, thực vật có năng lực trị liệu thần kỳ như vậy, xác phải là vật thường, bích thủy ti này chỉ là thực vật cộng sinh bên cạnh có thể dính linh khí dày đặc như vậy, có thể thấy được hoàn cảnh sinh trưởng của Huyết sâm tất nhiên giống bình thường, con người rất khó tìm được.

      có, đây là bạn tôi tặng cho.“ Trì An bình tĩnh .

      Vẻ mặt Gerry lão đại đầy thất vọng.

      Bích thủy ti cũng khó có được, khó tìm chính là huyết sâm, chúng sinh trưởng dưới đáy biển, nơi được đồn đại rằng có rất nhiều hải cường đại canh giữ, con người rất khó đến đấy. Mà khả năng trị liệu của huyết sâm lại vô cùng to lớn, là thực vật thích của con người, đáng tiếc, mỗi lần con người và hải trao đổi, rất khó mới đổi được ít huyết sâm.

      Loại đồ vật quý giá như huyết sâm, trừ bỏ những người có thân phận địa vị, người thường rất hiếm khi được tiếp xúc, thậm chí có người còn biết.

      Tuy Angel nghe người khác quá, lại chưa từng được nhìn thấy, cho nên khi Trì An được nhìn thấy mới nghĩ đến đó là huyết sâm và bích thủy ti.

      Trong lúc nhất thời, ánh mắt Gerry lão đại nhìn Trì An có chút kỳ lạ.

      Trong lòng Trì An biết vẫn còn hoài nghi mình, nhưng cũng xem như là chính phái, cũng cần quá mức lo lắng.

      Rốt cuộc Gerry lão đại cũng trao đổi hàng hóa với ngư dân xong, sau đó mọi người lên thuyền, chuẩn bị rời .

      Sau khi Trì An chào tạm biệt hai ông cháu Bill, cũng lên thuyền.

      Joy!“ Bước chân Bliss ngăn ngắn, chạy bờ cát, khóc chào tạm biệt Trì An thuyền.

      Trì An nhìn cậu bé khóc thương tâm như vậy, rất cảm động, với cậu bé: „Bliss, chăm chỉ luyện kiếm, sau này trở lại kiểm tra.“

      yên tâm – Bliss chăm chỉ luyện kiếm – „

      Thanh của cậu bé ngày càng , mãi cho đến khi còn nghe thấy.

      Khi thuyền lênh đênh biển, Trì An chuẩn bị vào khoang thuyền nghỉ ngơi, thấy Gerry lão đại đứng bên cạnh, đánh giá từ đầu đến chân.

      „Nhóc con, cậu tên gì, cậu là kiếm sư sao?“

      „Joy, biết chút kiếm thuật.“ Trì An trả lời ngắn gọn.

      „Muốn mua thanh kiếm ? Bán giá tiện nghi cho cậu, chỉ cần gốc bích thủy ti.“ Gerry lão đại buông tha cơ hội kiếm tiền.

      „Được!“ Trì An cũng phi thường sảng khoái từ ba lô lấy ra gốc bích thủy ti cho .

      người đồng vàng nào cả, bích thủy ti lại có vài cây, đều là cá heo tặng .

      đến cá heo, Trì An nhớ đến ngày hôm qua khi cùng chơi với nó dưới biển, với nó mình phải rời khỏi Tiểu Châu đảo, chắc là nó hiểu ? Nghe chỉ số thông minh của cá heo rất cao, mà chỉ số thông minh của cá heo có dấu hiệu tia chớp trán lại đặc biệt cao, rất nhiều thời điểm đều hiểu ý .

      Gerry bán cho Trì An thanh kiếm Tây Dương, cũng là kiếm mà kiếm sư của thế giới này quen dùng.

      Trì An cầm lên ước lượng, : „Quá .“

      Gerry lão đại dùng ánh mắt như gặp quỷ mà nhìn : „Nhóc con, cậu tinh tế như đứa con , dùng kiếm thô nhìn sao được? Kiếm của kiếm sư phải chú ý nhàng sao?“ xong, đem kiếm bên hông mình rút ra, khoa tay múa chân hai cái, sau đó thu kiếm vào vỏ.

      gốc thủy bích ti đổi thanh kiếm, cứ như thế, Trì An quyết định tạm dùng đỡ.

      Chờ Trì An vào khoang thuyền nghỉ ngơi, các thuyền viên mới tiến lại gần Gerry, cười hắc hắc, : „Lão đại, thằng nhóc tên Joy lớn lên còn đẹp hơn cả phụ nữ, toàn thân khí phái, nhìn giống người bình dân, ngài xem có phải là tiểu thiếu gia của gia đình quý tộc nào đó ?“

      „Hừ, tiểu thiếu gia nào mà lại lưu lạc đến địa phương nghèo như Tiểu Châu đảo?“ thuyền viên khác lên tiếng.

      „Nhưng có bích thủy ti! Mấy thứ này là thực vật cộng sinh với huyết sâm, người bình thường làm sao có được?“

      Gerry lão đại sờ sờ cằm, với thuyền viên: „Măc kệ cậu ta có thân phận gì, ta cảm thấy tên nhóc đó dễ chọc, các ngươi tốt nhất đừng chọc .“

      Nhóm thuyền viên vẫn luôn tin lời lão đại , sôi nổi đồng ý.

      Trì An ngồi trong khoang thuyền tu luyện, loáng thoáng nghe được tiếng chuyện bên ngoài. Sau tháng tu luyện, ngũ cảm của trở nên nhanh nhạy hơn, tuy thực lực tính là quá cao, nhưng đối phó với ít kiếm sư bình thường dư dả.

      Sau nửa tháng hành trình thuyền gặp phải gió lốc.

      Trì An bị xóc nảy đến mức suýt nôn ra, hiển nhiên, thân thể này chịu nổi loại xóc nổi này, sinh ra cảm giác say sóng.

      dùng sức thở sâu, nhịn xuống khó chịu trong cổ họng, ngồi xuống tiếp tục tu luyện, nỗ lực bỏ qua xóc nẩy trong cơn bão, giúp mình đắm chìm trong tu luyện.

      tiếng sấm ầm ầm vang lên, thuyền lại trải qua trận xóc nẩy kịch liệt.

      Lúc này, Trì An nhịn được mà phun ra, vịn cạnh giường, nôn đến cả mặt đều trắng bệch.

      Mẹ nó!

      mắng thầm trong lòng, rốt cuộc nhịn được chạy ra ngoài, mò mẫm đến phòng bếp tìm bình giấm để chế trụ cơn buồn nôn.

      Trì An vào phòng bếp, sau khi tìm được bình giấm, nhanh chóng uống vài ngụm, vất vả nhịn xuống cơn buồn nôn, đột nhiên có nước hắt vào qua khe cửa sổ chưa đóng kín, phảng phất có thứ gì đó đâm vào thuyền ở phía ngoài cửa sổ.

      Trì An nhíu mày, hồ nghi đến nhìn, muốn mở rộng cửa sổ ra chút, lại vừa vặn chạm được thứ trơn trượt ướt át.

      Trì An bị đụng phải lui về sau bước, tiếp theo lại thấy mõm của cá heo tì lên thành cửa sổ, đầu là dấu hiệu hình tia chớp, khi nhìn thấy , nó lộ ra nụ cười tủm tỉm, trông rất hoạt bát đáng .

      „Là em sao!“ Trì An bỗng nhiên bật cười.

      duỗi tay sờ sờ đầu nó, tại thời điểm mưa to gió giật như vậy, nó còn chạy ra chơi, cũng là bướng bỉnh.

      „Sao em lại tới đây? tại bên ngoài mưa to, em nên tìm chỗ tránh mưa trước , cần ham chơi.“ Trì An dặn dò, nỗ lực đem đầu nó đẩy ra ngoài, có chút lo lắng nó phá hư khung cửa sổ.

      Cá heo lùi lại, bơi theo bên cạnh thuyền, thỉnh thoảng lại nhảy lên cửa sổ nhìn .

      Ầm tiếng, cá heo dùng đuôi quất lên, trực tiếp đem đồ vật đưa vào cửa sổ.

      Trì An cúi đầu nhìn, phát mặt đất là chiếc hộp tinh xảo, so với bàn tay lớn hơn chút, khi rơi xuống mặt đất, nắp hộp cũng mở ra, mấy đồng vàng từ bên trong rớt ra.

      Trì An còn gì để .

      cần cũng biết, đây là quà tặng mà cá heo tặng , mỗi khi nó đến tìm , đều mang theo quà tặng, lần này cũng ngoại lệ, hơn nữa còn vô cùng săn sóc mà đưa đồng vàng cho kẻ xu dính túi như .

      Sao lại có động vật tri kỷ như vậy chứ?

      Trì An bất chấp quần áo bị ướt, vươn tay ra sờ sờ nó, lại dặn dò vài câu, sau đó mới ôm hộp trở về phòng.

      Hôm sau, thời tiết trở lại sóng yên biển lặng.

      Khi Trì An ra khoang thuyền ăn sáng nghe được thuyền viên thảo luận, trong cơn bão tối qua hình như có thứ gì quanh thuyền, thường thường đâm vào thuyền.

      Trì An nghe đến đó, chỉ yên lặng gì.

      „Chỉ cần phải là hải và hải tặc, cái gì cũng tốt.“ Có người lạc quan .

      cũng đúng.“

      Gerry lão đại đến, bưng chén ngồi cạnh bên cạnh Trì An.

      Trì An liếc mắt nhìn cái, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tiếp tục ăn sáng.

      „Nhóc con, hôm qua lúc có bão, hình như cậu ở trong phòng, đâu thế?“ Gerry lão đại hỏi.

      „Hôm qua có chút say sóng, phòng bếp tìm giấm uống, áp chế cơn buồn nôn.“ Trì An đúng .

      đánh giá lát, cũng hỏi tiếp gì.

      Sau khi ăn xong, Trì An lại trở về khoang thuyền tu luyện.

      Mấy ngày nay, ở thuyền có gì làm, đem hầu hết thời gian dùng vào việc tu luyện, trừ bỏ thời gian ăn cơm mỗi ngày, chưa bao giờ bước ra khỏi khoang thuyền bước, chuyện này khiến hình tượng của trong mắt thuyền viên lại thay đổi, như là trạch nam chứ phải là thiếu gia nhà giàu.

      Thuyền lại hơn nửa tháng, trải qua rất nhiều đảo cằn cỗi trao đổi hàng hóa, Gerry lão đại cuối cùng cũng ra lệnh hướng Kình đảo mà .

      Sau khi xong, khí thuyền lập tức thay đổi, tuy các thuyền viên thoạt nhìn vẫn nhàng như cũ, nhưng lòng cảnh giác của họ tăng mạnh hơn nhiều. Trì An đều nhìn thấy, cũng hiểu lời Gerry lão đại lúc trước là .

      Ở thế giới này, điều có thể khiến con người đau đầu vĩnh viễn chỉ có hai thứ: hải tặc và hải .

      Hải khoan đến, còn tồn tại của hải tặc, là vĩnh viễn, thể tiêu diệt hoàn toàn, tiêu diệt xong nhóm này, xuất nhóm khác, cứ ùn ùn dứt. Cuối cùng, phương thức đối phó của các chúa đảo đối với hải tặc chính là, chỉ cần ở hải vực của họ tác loạn cứ mặc kệ.

      Cứ thế qua hai ngày, rốt cuộc bọn họ cũng đụng phải hải tặc.

      „Là hải tặc! Mọi người chú ý!“ Giọng Gerry lão đại vang lên.

      Toàn thể thuyền viên đều cầm vũ khí, chuẩn bị tác chiến.

      Rất nhanh, họ nhìn thấy con thuyền hải tặc xuất mặt biển, lá cờ đỏ tung bay đón gió là hình Bộ Xương Khô màu trắng, thoạt nhìn có chút khó coi.

      „Con bà nó! Là nhóm hải tặc Bộ Xương Khô.“ Gerry lão đại tức giận chửi thề.

      Khi Trì An từ trong khoang thuyền ra, nghe được những lời này của Gerry lão đại, nhìn thấy thuyền hải tặc càng ngày càng đến gần, rất nhanh nhìn thấy cờ hiệu của chúng, cũng nhịn được mà nhíu mày.

      Nhóm hải tặc Bộ Xương Khô thanh danh vô cùng lớn, thành viên cũng rất nhiều, vô cùng khó đối phó. Càng khó giải quyết hơn là, có tin đồn, nhóm này có khả năng chế ngự hải , khiến hải phối hợp với chúng, ở biển có đối thủ.

      Trì An trầm mặt, tay đặt sẵn lên thân kiếm.

      Nơi xa xa, chú cá heo từ dưới biển nhảy lên, vui sướng mà nhảy liên tục mấy cái mặt biển, sau đó bơi đến hai thuyền giao chiến cách đó xa...

      Mshalloween90, lk ngân, SiAm12 others thích bài này.

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      @Bebj91, @AELITA: mình chỉnh sửa dần các chương bị lỗi, mn thông cảm chờ nha sửa lại chương 11 đến chương 14
      linhdiep17 thích bài này.

    5. Mshalloween90

      Mshalloween90 Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      38
      Chú cá heo đặc biệt quá à, nghi kiếp này Tư Ngang hok phải người nữa rồi :061:
      song ngư thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :