1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

LIÊU THẦN - Vụ Thỉ Dực

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Hiểu nhầm.. Hiểu nhầm.. Á..@ La Thùy Dương . ai biểuTư Ngang quá đỉnh chi nà
      La Thùy Dương thích bài này.

    2. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      CHƯƠNG 118: NAM THỪA NỮ HIẾM
      Khi chuỗi ngày hội nghị quân cuối cùng chấm dứt, các nhân viên tham dự hội nghị lần lượt rời khỏi thành thị trung ương.

      Trước khi rời khỏi thành trung ương, Tư Ngang nhận được lời mời từ Tổng thống liên minh của nhân loại, muốn đưa Trì An đến phủ Tổng thống làm khách. Tư Ngang tiện từ chối lời mời của vợ chồng Tổng thống, rốt cuộc đành phải dẫn Trì An đến đó chuyến.

      Tổng thống liên minh nhân loại có vẻ ngoài của người đàn ông trung niên phong độ bốn mươi tuổi, dáng người u vai thịt bắp, khí chất phong trần trầm ổn sâu dưới bộ quân phục cứng cáp, chứa loại sức mạnh cường đại tùy thời bộc phát, làm ai có thể phủ nhận được uy thế cường hãn của ông ta.

      Thế giới này, kẻ mạnh là vua, chỉ có người cường đại mới có thể trèo lên vị trí cao hơn, tuyệt có thứ gọi là may mắn.

      Tổng thống vừa thấy Tư Ngang liền bước đến cho cái ôm, còn ôn hòa : “Tư Ngang, lâu gặp. Ta luôn chờ ngày con rũ bỏ mọi ô danh bên người để vào thành trung ương như hôm nay! Ta tin chỉ cần con tiến vào thành trung ương, con còn có thể tiến xa hơn nhiều nữa!”

      Tư Ngang hơi nhướn mày, cử chỉ này càng làm tôn lên vẻ bất cần ngạo mạn của , chậm rãi : “Ngài có biết, con chút hứng thú với những chuyện thế này.”

      Tổng thống cười cái, nụ cười nhu hòa chớp mắt lan tràn gương mặt vạm vỡ, khiến ông ta thoạt nhìn càng thêm thân thiết, ông ta : “Ta biết chứ, từ bé con đứa đặc biệt. Nhìn tư tưởng kén vợ gả chồng của con xem, đúng là làm ta cảm thấy nên lời, trước kia ta còn nghĩ cả đời này của con đơn đến già, vĩnh viễn cũng thể giải được gen của mình. Nhưng nào ngờ, hiển nhiên cả trời cao cũng ưu ái con của ta.”

      Vừa , Tổng thống mang thâm ý khác quét mắt nhìn sang Tổng thống phu nhân trò chuyện cùng Trì An.

      Tư Ngang cũng gật đầu, lạnh nhạt : “Đúng vậy, ông trời đúng hề bạc đãi Tư Ngang.”

      Tổng thống sao lại nhìn ra Tư Ngang còn chưa kịp tức giận vì Tổng thống phu nhân thầm thăm dò Trì An lần trước chứ. Tuy rằng mánh khóe này thực chất chẳng là gì so với mưu toan bên trong thế giới bao la rộng lớn, nhưng nếu lúc đó Trì An quả vì e ngại thân phận của tổng thống phu nhân, hoặc bị lời mời chào của bà làm lung lay tâm ý, đồng ý rời bỏ Tư Ngang, vậy đối với Tư Ngang mà chính là đòn đả kích vô cùng khủng khiếp.

      Người đàn ông này từ theo đuổi hoàn mỹ, thể chấp nhận được khiếm khuyết nào dù chỉ là hạt cát.

      lại càng cho phép người phụ nữ đồng ý ở bên mà trong lòng còn ngấp nghé hướng về người khác. Người phụ nữ của chỉ có thể hoàn toàn thuộc về , bất kể là thân xác hay trái tim, tuyệt đối thể giống những phụ nữ tầm thường khác. Có thể xưa nay ham muốn chiếm hữu của người đàn ông này, hết thảy đều giấu bên dưới lớp mặt nạ thờ ơ lạnh như băng kia.

      Nhưng may thay, biểu của Trì An vô cùng tốt, phụ lòng tín nhiệm của Tư Ngang.

      Suy cho cùng, Tổng thống cũng biết hành động của mình có chút đuối lý, liền khà khà cười hai tiếng, trực tiếp bỏ qua chuyện này, chào đón bọn họ đến phòng khách uống trà.

      Bởi vì lần này mang danh nghĩa trưởng bối mời hai người đến làm khách, cho nên ngoại trừ hai vợ chồng Tổng thống ra có người dư thừa nào khác. theo cách khác, hành động này ngụ ý cho việc họ xem Trì An như người trong nhà mà đối đãi.

      Sau khi cơm nước xong, Tổng thống phu nhân lấy sở trường trồng hoa cây cảnh mà kéo Trì An ra nhà kiểng xem hoa. Tổng thống phu nhân biết Trì An thích nghiên cứu kỳ hoa dị thảo, cho nên rất vui khi có chung đề tài với . Thậm chí còn vì muốn bù đắp cho việc tự tiện dò xét Trì An lần trước, tổng thống phu nhân còn hào phóng tặng mấy chậu hoa thảo dược quý hiếm của mình cho Trì An làm quà đáp lễ.

      Riêng Tư Ngang lúc này lại trong thư phòng, cùng tổng thống bàn bạc về kiện Giáng Sinh sắp đến.

      “Tư Ngang, tiết Giáng Sinh diễn ra mười năm lần ở trước mắt. Lần này vì biết các khu khác huy động bao nhiêu người tiến vào vùng Giáng Sinh, nên khu Năm các con phải cố gắng chút, tranh thủ đem về càng nhiều con càng tốt.” Tổng thống khuyến khích .

      Tư Ngang nhàn nhạt đáp, thoạt nhìn có vẻ hứng thú nhưng cũng có ý cự tuyệt.

      Tổng thống thấy thế nhịn được thở dài tiếng, xem ra Tư Ngang đối với vị trí Tổng thống liên minh nhân loại này hoàn toàn chút hứng thú. Điều này làm ông cảm thấy vô cùng đáng tiếc.

      Sau khi vinh dự góp mặt ở buổi họp mặt gia đình của tổng thống, bọn họ rốt cuộc cũng bước lên H-Bahn rời khỏi thành trung ương.

      Vừa rời khỏi thành trung ương, Tư Ngang phái Nguyên Tịch và đám binh lính trở về khu Năm trước, còn mang theo vài thị vệ thân cận để cùng Trì An hướng về khu bốn, cho Trì An đến thăm người chị Trì Mộng lâm bệnh của .

      Khi chiếc H-Bahn tiến vào vùng biên cảnh của khu Bốn, trước mắt Trì An liền lên cứ trạm đầu tiên nằm trong lòng thành phố cổ hoang vắng – nơi từng đến lúc mới tiến vào thế giới này. còn nhớ ở cách thành phố cổ xa, chính là hang ổ mà loài bọ cạp đỏ từng cư trú.

      Nơi đó vốn từng chứa rất nhiều tinh thể do bọ cạp đỏ sinh sản, nhưng rốt cuộc bị Lục Hành tình cờ ngang phát được và thâu tóm toàn bộ đem về, tuyệt chừa lại dù chỉ mảnh .

      Sau khi sào huyệt của bọn chúng bị san bằng, đám bọ cạp đỏ còn sống sót dĩ nhiên ngu ngốc tiếp tục ở lại chỗ cũ, mà di trú đến nơi kín đáo hơn để tiếp tục sinh sản tinh thể bọ cạp đỏ.

      Chỉ cần là động vật biến dị đều sở hữu được bản năng sinh tồn, đần độn tiếp tục nán lại hang ổ bị chủng tộc có trí tuệ tấn công.

      Tư Ngang để chiếc H-Bahn dừng lại bên ngoài thành phố hoang tàn đổ nát, sau đó dắt tay Trì An xuống xe, dò thám xung quanh.

      Trước mắt bọn họ qua tòa phố cổ này, chưa kể Trì An còn dẫn Tư Ngang tiến vào đường hầm dưới lòng đất bên trong thành phố cổ. Nghe đồn từ rất lâu, bởi vì muốn tránh khỏi uy hiếp của bọn La Mỗ Sâm mặt đất và Vũ tộc bay lượn bầu trời, người cổ xưa cùng nhau xây dựng nơi trú bí mật bên dưới lòng đất.

      Đáng tiếc, sau này nhân loại di cư, khoa học kỹ thuật càng lúc phát triển, đến khi loài người đại hóa được thành thị, dựng nên được những bức tường kiên cố những thành phố này cũng dần trở thành những tòa thành bị bỏ hoang, cũ nát. Chỉ có điều, lối bí mật bên dưới lòng đất trong thành phố hoang vu này vẫn bị những kẻ đào vàng tìm được và tận dụng nó mỗi khi hoạt động ở nơi hoang dã, như vậy mới có thể tránh thoát khỏi tai mắt của bọn Vũ tộc và người La Mỗ Sâm.

      trong gian ẩm thấp tối tăm dưới lòng đất, duy chỉ có ánh đèn tường mờ tối tỏa ra từ đỉnh đầu soi rọi chung quanh, tình cảnh này đối với Tư Ngang mà là cực kỳ mới lạ. Tuy nhiên từ đầu đến cuối, vẫn siết bàn tay mềm mại của chặt trong tay mình.

      Trì An dùng giọng điệu nghịch ngợm : “Đừng căng thẳng chứ, nơi này là địa bàn của con người, dù ở sâu trong lòng đất cũng có người bảo vệ, cho nên kẻ nào tiến vào được đây đâu.”

      Vừa dứt lời liền thấy Tư Ngang chút do dự đào súng, dùng họng súng giảm thanh đánh chết sinh vật dưới đất trong thinh lặng.

      Trì An: “…”

      Mẹ nó!

      Trì An tới trước mặt thứ sinh vật tội nghiệp bị Tư Ngang đập phát chết tươi, nhìn thấy sinh vật này có làn da xanh giống bọn người ếch La Mỗ Sâm vô cùng tức giận. Nhưng khi cơn giận trôi qua, liền lập tức suy ngẫm đến động thái của bọn chúng.

      “Xem ra nơi dưới lòng đất này còn an toàn nữa. Lần này tới khu Bốn, chúng ta phải thông báo cho quan chấp hành khu Bốn biết chuyện này, bằng càng có thêm nhiều nhân loại bị bắt cóc trở thành thức ăn của người La Mỗ Sâm.” Trì An tỉnh táo .

      Tư Ngang ừm tiếng, cảm giác khí loãng dần, tiếp tục dẫn Trì An phục kích bọn người La Mỗ Sâm lẻn xuống được nơi đây, hơn nữa còn truyền tin cho Lục Hành mặt đất, lệnh cho phái người trấn giữ toàn bộ lối ra, bất kỳ kẻ La Mỗ Sâm nào dám vượt ranh giới, giết hết tha.

      Người La Mỗ Sâm là loại chủng tộc vô cùng tham lam, thường bao giờ thỏa mãn với thức ăn có sẵn mà luôn ngại lấn sang lãnh thổ của nhân loại để tìm kiếm thức ăn. Chính vì thế khi nhân loại nhìn thấy người La Mỗ Sâm, họ nhất định chút do dự đánh chết, tuyệt đối chừa con đường sống.

      Hai người họ nán lại bên dưới lòng đất cả nửa ngày, sau khi xác định những kẻ La Mỗ Sâm chui lọt vào đây bị bọn họ diệt hết, lúc này mới chịu quay trở lại mặt đất.

      “Ở hầm mỏ ở đằng kia cũng có người của La Mỗ Sâm.” Lục Hành tiến lên bẩm báo, “Xem ra bọn chúng cũng để mắt đến mỏ tinh thể bò cạp. Vì để tránh tai mắt đội tuần tra của loài người, gần đây chúng đều phái người đến đó trông giữ.”

      Nghĩ tới tình cảnh năm đó chính mình dẫn theo binh lính thâu tóm toàn bộ tinh thể bọ cạp đỏ đem về, Lục Hành vẫn có chút đắc ý.

      Có điều cảm giác tự mãn này rất nhanh bị động tác lau kiếm đầy thô bạo của người nào đó làm cắt đứt, trong lòng lấy làm cảm thán. Ai mà ngờ được mới năm nào, cậu nhóc người đầy bẩn thỉu chiến đấu với bọ cạp đỏ giờ đây hóa thành nhóc, ấy nhưng lại càng ngày trở nên hung tàn nguy hiểm.

      Nhưng chuyện làm đáng tiếc hơn thế, chính là ràng mình mới là người đầu tiên biết được thân phận của người con này, nhưng rốt cuộc người mà chọn lại là Tư Ngang!

      Khi xử lý xong những bọn người La Mỗ Sâm vi phạm, Lục Hành mới lệnh cho người đem về toàn bộ tinh thể mà bọ cạp đỏ sinh sản, rốt cuộc mới cùng tất cả mọi người quay trở về khu Bốn.

      H-Bahn tiến vào khu Bốn, đích thân Kỷ Tu dẫn theo Đoan Mộc Thư và quan chấp hành đến tận nơi tiếp đón.

      Sau đôi ba câu chào hỏi, Trì An hơi nén được sốt ruột hỏi ngay Kỷ Tu: “Kỷ trưởng quan, biết chị của tôi tại sao rồi? Có thể đưa tôi đến gặp chị ấy được chứ?”

      “Đương nhiên.” Kỷ Tu nghĩ quan tâm chị nên hề cự tuyệt, tự mình dẫn đến thăm nơi ở của Trì Mộng.

      Vì phải dưỡng bệnh nên Trì Mộng sống mình trong căn phòng lớn, tiện cho bác sĩ và các thiết bị công nghệ tân tiến chữa bệnh, ngoài ra còn lắp đặt cả hệ thống an toàn tối tân cùng những cảnh vệ có năng lực nhất canh chừng. Đủ thấy được Kỷ Tu rất mực quan tâm đến Trì Mộng.

      Chỉ đáng buồn là, Trì Mộng còn sống được bao lâu nữa.

      Đối với nhóm phối ngẫu của ấy mà , đây là chuyện vô cùng cay đắng khổ sở.

      Trì An theo Kỷ Tu đến gian phòng trắng tinh khôi, vừa bước vào cửa cảm nhận được mùi lạnh lẽo của thuốc khử trùng, làm người khác cảm thấy vô cùng áp lực. Trì An men theo bước chân tiến đến giường lớn bên cửa sổ, chung quanh đều có các nhân viên điều dưỡng mặc quần áo vô trùng làm công việc kiểm tra.

      Lúc này, Trì Mộng nằm giường còn là người phụ nữ mặc váy trắng dịu dàng như thiên sứ trong trí nhớ nữa. ấy giờ đây gầy đến chỉ còn da bọc xương, chiếc áo trắng xanh của bệnh nhân người rộng thùng thình, trông rất yếu ớt. Làn da vàng đen, tóc khô cằn, ánh mắt cũng còn ngời sáng, hoàn toàn nhìn ra người này vốn từng là phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi.

      Hệt như đóa hoa tươi dần héo úa, làm cho người luôn chăm hoa tưới nước nhịn được đau lòng.

      “An An!”

      Nhìn thấy Trì An, ấy kích động nhổm người muốn leo xuống giường.

      Kỷ Tu cùng nhân viên điều dưỡng nhanh chóng bước tới phía trước, đỡ lấy Trì Mộng. Có điều ấy hề chú ý đến bọn họ, chỉ kích động nhìn chằm chằm Trì An.

      Trì An bước tới, nhìn thấy Trì Mộng thân gầy rộc, lòng nhịn được chua xót.

      Dù cho Trì Mộng làm gì chăng nữa cũng đều vì tâm muốn bảo vệ em duy nhất, có điều cách mà ấy thương lại mang theo suy nghĩ chu toàn, hề để ý đến cảm nhận của đối phương, thậm chí còn rước thêm cho đối phương nhiều phiền toái lớn.

      Trì An đưa tay nắm lấy tay ấy, đè nén lượng: “Chị, chị sao rồi?”

      gương mặt gầy gò của Trì Mộng lộ ra nụ cười, : “Chị rất ổn, trước khi ra còn có thể được nhìn thấy em, chị rất vui mừng.” đoạn, sắc mặt ấy lại trở nên sầu muộn, vẻ mặt muốn lại thôi, khẽ : “Đáng tiếc, chị sắp chết rồi …”

      Nếu còn, thể thực được lời hứa với em của mình.

      Trì An lại nhớ tới lời Trì Mộng hôm cử hành nghi thức trưởng thành, cười : “ cần phải báo đáp gì cả, chị chỉ cần cố gắng sống tốt là được, nhất định có thể!”

      Trì Mộng và mọi người ở đây đều cho rằng đây chẳng qua chỉ là những lời an ủi, nên chỉ im lặng .

      Tiếp đó, Trì An làm mọi người rời khỏi, để lại hai chị em bọn họ trò chuyện tâm . Dĩ nhiên mọi người phản đối, chỉ dặn dò Trì An đừng quá lâu, chú ý thân thể Trì Mộng được khỏe, đừng để ấy sinh mệt.

      Đợi sau khi bọn họ rời khỏi, Trì An liền túm lấy cổ tay Trì Mộng, vận chuyển linh lực vào người Trì Mộng, tra xét tình trạng cơ thể ấy.

      Trì Mộng tuy Trì An làm gì nhưng dựa theo tín nhiệm dành cho em dù có cảm giác được cơ thể có khác thường cũng lên tiếng hỏi, chỉ cười : “Chị có nghe hội nghị quân ở trung ương lần này, em đánh sĩ quan của khu hả! An An, em quá tuyệt vời!”

      Trì An cười tiếng, : “Em đúng là giỏi mà. khi muốn, phụ nữ chúng ta cũng kém gì đàn ông đâu nhé!”

      Trì Mộng cho rằng Trì An chỉ đùa nên mới thế, tuy nhiên vẫn muốn lên tiếng khen ngợi để em mình được vui, muốn phải như trước kia khi lần nào gặp mặt liền cãi vã. Thời gian của còn nhiều nữa, hoàn toàn muốn dành chút thời gian ít ỏi của mình chỉ để so đo hơn thua với con bé.

      Trì An kiểm tra cơ thể của chị lần nữa, khi xác định được căn nguyên ngọn nguồn lấy ra lọ thuốc, đổ viên ra đưa cho Trì Mộng: “Chị, mau ăn !”

      Trì Mộng há miệng nuốt vào, tò mò hỏi: “Đây là gì thế?”

      “Là thuốc em tự bào chế.” Trì An cũng che giấu, cười : “Mấy năm nay em học dược cùng với mọi người, cho nên cũng học được cách điều chế thuốc rồi.”

      Trì Mộng nghe vậy cực kỳ kinh ngạc, rất phấn khích : “Em lợi hại quá, An An! Có lẽ em đúng, phụ nữ chúng ta có thể tự chọn cho mình cách khác để tồn tại, nhất định phải giống như những người phụ nữ khác, cả đời vĩnh viễn luôn bị đàn ông nuôi trong kim ốc.”

      Những năm gần đây, chị em bọn họ thực chất hề liên lạc với nhau. Tuy nhiên trong dịp tình cờ nghe được, Trì Mộng mới biết cuộc sống tại của em , từ nỗi lo lắng khẩn trương ban đầu cho đến rốt cuộc bị ánh hào quang của con bé hấp dẫn, cuối cùng trong tâm dần nảy sinh lòng hâm mộ từ lúc nào cũng hề hay biết. Chỉ là sống trong kim ốc được nhiều năm rồi, mới bất đắc dĩ đè nén hâm mộ này vào lòng, để ai biết.

      Trì An nghe vậy, rốt cuộc lúc này mới thẳng thắng đối diện với người chị trước mặt, phát Trì Mộng vì mình mà cao hứng, trong lòng liền cảm thấy ấm áp.

      Có thể trước kia Trì Mộng tự cho là đúng, suýt chút nữa vì thương sai cách mà hủy hoại nguyên chủ nhưng suy cho cùng, Trì Mộng cũng chỉ là nữ nhân được nuôi trong kim ốc mà thôi. Tầm nhìn tư tưởng hạn chế khiến tính cách của ấy đơn thuần đến mức có khi bị người khác dắt mũi cũng hề hay biết, thế nhưng với người em duy nhất, ấy lại lòng dạ mà thương.

      Chỉ tiếc, ấy thương sai cách, suýt chút nữa hủy hoại em duy nhất của chính mình.

      Trì An dăm ba câu với Trì Mộng, thấy tinh thần của ấy vẫn tốt lên chút nào liền gọi nhân viên điều dưỡng ở ngoài vào, dặn dò bọn họ đặc biệt chiếu cố Trì Mộng nghỉ ngơi.

      “An An, ở lại đây với chị thêm vài ngày nữa được ?” Trì Mộng nằm giường, lôi kéo tay .

      Ánh mắt Trì Mộng đượm vẻ bi thương, biết mình còn sống thêm được bao lâu, mọi người chung quanh rồi vì mình mà thương tâm khổ sở, cho nên ấy mới hy vọng người có thể cùng mình bầu bạn vào những ngày cuối cùng trong đời, chính là người em duy nhất của ấy.

      Trì An cười đáp: “Được chứ, chỉ cần bọn chị đuổi em, em ở lại đây bao lâu cũng được.”

      đâu, Kỷ Tu bọn họ nhất định đuổi em đâu.” Trì Mộng cao hứng .

      Chờ Trì An rời khỏi phòng bệnh và xuống phòng khách ở lầu , lập tức thấy Kỷ Tu và Tư Ngang ngồi trò chuyện ở bên kia.

      Thấy xuống, Kỷ Tu liền : “An tiểu thư hay là ở lại đây thêm vài ngày, bầu bạn với ấy nhé?” Vừa , mặt lộ ra vài tia đau lòng.

      Trì An quét mắt thăm dò Tư Ngang cái, : “Kỷ trưởng quan chê tôi phiền phức là được.”

      “Đương nhiên là chê rồi! Người A Mộng yên lòng nhất là , có thể ở lại đây bầu bạn với ấy, tôi mừng còn kịp.” Kỷ Tu dứt lời liền sai người sắp xếp phòng ở cho Trì An.

      Vì thế, đoàn của Tư Ngang liền ở lại khu Bốn.

      Bọn họ trực tiếp an bài phòng của Trì An và Tư Ngang ngay bên cạnh phòng bệnh của Trì Mộng, giúp Trì An thuận tiện đến thăm chị mình.

      Sau khi ăn xong bữa tối, Trì An làm ổ sofa, lấy bút điện tử phác họa laptop, miệng lẩm bẩm.

      Tư Ngang vốn ngồi bên cạnh xem văn kiện, nghe được tiếng xì xầm của Trì An ngẩng đầu nhìn thấy tiến vào trạng thái lẩm bẩm mình, nhịn được bật cười, hỏi: “Bệnh của chị em thế nào rồi?”

      tốt lắm.” Trì An thở dài, “Hôm nay em cho chị uống viên dược hoàn, có điều loại thuốc này chỉ có thể giúp chị ấy kéo dài sống, chứ thể chữa khỏi bệnh tình của chị ấy hoàn toàn được.”

      Tư Ngang mắt hơi lóe sáng, “Có thể kéo dài được bao lâu?”

      “Nếu điều trị đợt đầu tiên, có thể trì hoãn 80% giúp chị ấy sống thêm được năm, có tiếp tục điều trị nhiều lắm cũng chỉ kéo thêm ba năm nữa thôi. Sau ba năm, thuốc này dần mất tác dụng.” đến đây, Trì An nhíu mày.

      Thực chất phải do y thuật ở thế giới này bị giới hạn hay do quá cầu toàn, mà vấn đề nằm ở khả năng điều chế đan dược của Trì An.

      Đan dược kia thực chất cũng chỉ là thuốc bổ vô cùng bình thường. Ở thế giới trước sống lâu như vậy là nương nhờ linh khí dồi dào của trời đất cộng thêm bản thân có nhiều linh dược, cho nên đủ khả năng để luyện chế ra thêm nhiều đan dược.

      Nhưng đan dược lần này chứa nhiều linh lực hỗ trợ điều hòa thể chất, chỉ có tác dụng bổ thân bổ khí, làm tăng sức đề kháng cho cơ thể, Trì Mộng dù ăn vào cũng chỉ trì hoãn được bệnh trạng chứ hoàn toàn thể triệt tiêu mức độ biến hóa của virus trong người ấy.

      Cho nên, bất kể cố gắng cải biên đến thế nào kết quả vẫn là như thế. Dù Trì Mộng có dùng đến thuốc để duy trì, kết cục của ấy vẫn thoát được cái chết.
      Last edited: 19/6/18
      Hale205, lk ngân, Phương Lăng16 others thích bài này.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Trì An giỏ như thế bảo sao Tư Ngang ko hãnh diện. Lo được lo mất

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 119: Nam thừa nữ hiếm
      Liên tục mấy ngày kế tiếp, Trì An đều cho Trì Mộng dùng Bồi Nguyên Đan, lấy trình độ tiếp nhận của thân thể ấy mà mỗi ngày dùng 5 viên.

      Kết quả cũng , tinh thần và sắc mặt Trì Mộng dùng mắt thường cũng thấy được chuyển tốt thế nào, nét mặt nhàn nhạt tỏa sáng, cả người như vượt qua cơn bệnh vừa rồi, khỏe mạnh hơn rất nhiều, cho người ta cảm giác bệnh của ấy chuyển biến tốt hơn nhiều.

      Những nhân viên y tế tự nhiên là kinh ngạc thôi, rất nhanh tìm được nguyên nhân vì sao bệnh Trì Mộng tốt hơn, sau đó nhanh chóng tìm Trì An dò hỏi.

      Trì An vô cùng hào phóng quăng cho họ lọ Bồi Nguyên Đan để nghiên cứu.

      Khi quyết định cho Trì Mộng dùng Bồi Nguyên Đan, nghĩ đến, việc luyện đan ở thế giới này, ngoại trừ , ai có thể chế tạo thành công, vì luyện đan cần phải vận dụng linh lực, những thuốc đo chỉ khi hấp thụ linh lực mới có thể thành hình, nếu chỉ là ít bột hoặc là nước, phần mười dược hiệu cũng thể phát huy ra được.

      Mà người ở thế giới này, ràng có linh lực.

      Cho nên, dù đem Bồi Nguyên Đan cho bọn họ, bọn họ ngoại trừ có thể nghiên cứu ra thành phần dược liệu, lại thể biết làm cách nào dung hợp để luyện thành đan dược hoàn chỉnh.

      Nhưng mà, có thể dẫn dắt bọn họ, làm cho họ nghiên cứu ra nhiều thuốc hữu dụng hơn.

      Còn việc lo lắng có ai hoài nghi hay , chuyện đó vốn dĩ cần lo.

      Vì luật pháp của thế giới này vẫn bảo hộ phái nữ, hơn nữa hậu thuẫn của là Tư Ngang, giúp xử lý tốt các vấn đề, khiến an tâm lớn mật mà cho Trì Mộng dùng thuốc, cho nên Trì An cũng phi thường dứt khoát thèm để ý việc này bị tiết lộ.

      Khi Trì An nghiên cứu bệnh tình của Trì Mộng, cũng hề nhàn rỗi, thừa dịp ngày rãnh, mang theo thân vệ trở lại khu vực cư trú của người thường.

      qua cánh cửa, phảng phất thế giới bị chia làm hai, bên là quân doanh lạnh băng nghiêm cẩn, đường đều là những vị quân nhân ăn mặc quân trang nghiêm trang lại lại; bên là nơi sinh hoạt của vô số người thường bần cùng, nơi này tràn ngập hơi thở sinh hoạt, cùng với lạc hậu, bần cùng và tội ác.

      Trì An bình tĩnh dẫn đám thân vậ mặc thường phục trở lại địa phương hai chị em Trì gia từng sinh sống.

      lần nữa giả trang thành cậu trai, đầu đội nón lưỡi trai, đem tóc giấu trong nón, nhìn kỹ biết, cho rằng cậu thanh niên chưa dậy .

      Trải qua mấy ngày điều tra, rốt cuộc Trì An cũng có được tư liệu cần thiết.

      Trì Ann mang theo vài thân vệ, vào căn phòng tối tăm chật chội, tìm được chủ nhân căn phòng, khi nhìn thấy người đàn ông gầy yếu nằm giường, nhóm thân vệ theo Trì An bị chấn động vô cùng lớn.

      „Cậu là ai...“ Người đàn ông nằm giường suy yếu hỏi.

      Thoạt nhìn, như ông lão sắp gần đất xa trời, mặt đầy nếp nhăn, mái tóc hoa râm thưa thớt, giống như ông lão gần 90 tuổi, hơn nữa còn là ông lão có khả năng chết bất kỳ lúc nào.

      Người thường đều trải qua sinh lão bệnh tử, cũng có quá nhiều chú trọng, sau khi qua đời mang đến nhà tang lễ để hỏa táng, sau đó mang tro cốt về nơi mình sinh ra, cứ như thế là kết thúc đời người.

      Sinh ra từ đất, sau khi chết lại trở về với đất, là số mệnh của nhân loại thế giới này.

      „Trước kia tôi sống tại khu AU-14, từng theo cha mẹ và ra thành đào vàng.“ Trì An bình tĩnh đáp.

      Khi nghe xong, nhịn được cười rộ lên, : „Cả đời tôi biết bao nhiêu nơi, biết cậu là nơi nào... À, nhìn bộ dáng cậu, giống như chút sợ hãi cũng có?“

      Phải biết rằng, năm nay cũng chỉ quá 30 tuổi, tuổi này, thuộc về thời kỳ tráng niên của người đàn ông, dù là người thường, lấy tuổi thọ của con người ở thế giới này, vẫn như cũ là rất trẻ tuổi.

      Cho nên, khi nhìn thấy , nhóm thân vệ của Trì An mới giật mình như vậy. Trước khi bọn họ đến đây, cũng hỏi thăm ràng tư liệu của người đàn ông này, lại nghĩ đến khi nhìn thấy người , lại là như vậy.

      Trì An gì, chỉ bình tĩnh kiểm tra thân thể của người nọ.

      „Cậu là bác sĩ?“

      Trì An gật đầu, đem dược lấy ra, cho người đút uống, sau đó mới : „Triệu Lý, có nhớ 13 năm trước, các người từng qua khe sâu nơi biên cảnh, lúc đó còn phát loại quặng tinh kỳ quái ?“

      Uống thuốc xong, người đàn ông kia cũng thanh tỉnh hơn nhiều, cũng có thể theo lý tính mà tự hỏi, chậm rãi : „13 năm trước, để tôi nhớ lại, chuyện lâu lắm rồi, khi đó tôi chưa đến 20 tuổi...“

      tiếng sau, Trì An rời khỏi khu ở của người thường.

      Ngưởi đến người khắp đường, có chút thất thần, đến khi được thân vệ nhắc nhở, mới phát thiếu chút nữa mình đâm đầu vào ngõ biết thông đến nơi nào.

      Trì An trầm mặc, khi chuẩn bị rời , đột nhiên phía sau truyền đến dị động, Trì An nghe được tiếng thân vệ kêu rên, đột nhiên xoay người lại nhìn, thấy đám quân nhân mặc trang phục quân nhân màu lục chế phục nhóm thân vệ của .

      Trì An lui về sau bước, : „Các người muốn làm gì? Tôi là khách của Kỷ trưởng quan!“ xong, còn đem giấy chứng nhận lấy ra.

      Những tên lính đó lạnh nhạt nhìn , sau đó thối lui sang hai bên, tiếp theo nam nhân trong bộ quân phục màu lục ra, dùng đôi mắt khát máu nhìn , môi là nụ cười ác ý mười phần.

      Trì An nhíu mày, tâm tình trở nên rất xấu.

      Đoan Mộc Linh đến, dùng giọng lãnh : „ , đối phó với cũng dễ dàng gì! Đáng tiếc khi ở thành trung ương, vẫn có cơ hội. Lại tiếp, cơ hội hôm nay là do cho tôi, còn có, tại Tư Ngang tham dự cuộc họp quân khẩn cấp, giống như lần trước, xuất đúng lúc cứu .“

      Trì An dao động, lạnh lùng nhìn .

      Đoan Mộc Linh bước lên, nắm lấy cổ tay , khi muốn dùng sức tránh , lưu tình mà gập lại, đem cổ tay bẻ gãy.

      Thấy mặt bỗng chốc trắng bệch, ác liệt cười: „Ngoan chút, phải muốn ăn khổ chứ?“

      Trì An cúi mặt thấp.

      “Được rồi, mang tất cả .” Đoan Mộc Linh phân phó với nhóm binh lính phía sau, lôi kéo Trì An bị gãy tay, đem đẩy vào chiếc xe quân dụng, mang rời .

      “Trì tiểu thư……”

      Nhóm thân vệ phẫn nộ nhìn xe rời , cuối cùng cam lòng mà bị binh lính khu 4 mang .

      Trì An bị Đoan Mộc Linh đưa đến căn phòng, phỏng chừng là nơi sinh sống của .

      Từ khi bị mang , vẫn luôn duy trì tư thái nhu thuận, cho nên Đoan Mộc Linh trừ bỏ việc bẻ gãy tay , cũng làm gì thêm, chỉ là từ cặp mắt khát máu của có thể thấy được, vô cùng phấn khởi, là trạng thái hưng phấn cực cao, khiến cho thú tính của ngẩng cao vô cùng.

      Sau khi mang Trì An vào căn phòng kín, Đoan Mộc Linh đóng cửa phòng lại, sau đó lôi kéo tháo vòng ức chế khí cổ Trì An xuống.

      Chỉ thoáng, cổ hương ngọt ngào của gen tin tức tràn ngập trong khí.

      Thần sắc Đoan Mộc Linh đột nhiên thay đổi, trong mắt phụt ra mãnh liệt cuồng nhiệt và hưng phấn, gắt gao nhìn chằm chằm nằm đất vì bị thô lỗ ném trước đó, cặp mắt kia trần trụi toát ra dục vọng dã thú.

      Sắc mặt Trì An tái nhợt, gục mặt đất, bàn tay che lại chỗ xương bị gãy, rên tiếng, bình tĩnh nối lại chỗ xương bị lệch của mình.

      Đoan Mộc Linh bị bức điên vì gen tin tức tràn ngập trong khí, giờ khắc này, nguyện ý chết người này.

      giống như dã thú, lao về phía Trì An…

      ******

      Khi Lục Hành nhận được tin tức của thân vệ theo Trì An ra ngoài, sắc mặt lập tức thay đổi.

      “Đoan Mộc Linh đáng chết!” phẫn nộ rít gào, gương mặt diễm đều vặn vẹo cả lên.

      “Làm sao vậy?” Đoan Mộc Thư cùng trao đổi việc hợp tác giữa hai khu kỳ quái nhìn , nhìn thấy vẻ phẫn nộ của , trong lòng lập tức có dự cảm tốt.

      Lục Hành nghe được giọng , nắm lấy vạt áo , lạnh lùng : “Đoan Mộc Thư, tốt nhất nên cầu nguyện cho Đoan Mộc Linh có làm tổn thương ấy, nếu , khu 5 khai chiến với khu 4 – cho dù có hiệp ước hòa bình nhân loại, chúng tôi cũng màng.”

      Nghe được lời này, trong lòng Đoan Mộc Thư rơi lộp độp, tức khắc hiểu , tên em trai khiến người ta luôn đau đầu Đoan Mộc Linh ra tay với Trì An.

      Lần gặp mặt Trì An lúc ở thành trung ương, biết em trai mình có từ bỏ Trì An, thậm chí trong lòng cậu ta còn muốn có được Trì An, muốn nếm thử hương vị của này. Đến nỗi sau này, cậu ta có thể vì cảm giác có được mà ghen tị, sau đó giết Trì An, cũng thể đảm bảo.

      Vì trong quá khứ Đoan Mộc Linh luôn làm thế với những người chuyển giới đưa đến cửa.

      Trong lòng Đoan Mộc Thư nôn nóng, nhưng thể trấn an Lục Hành phẫn nộ trước, sau đó mới điều binh, lập tức đến nơi sống của Đoan Mộc Linh, trước phải đem người cứu ra rồi mới tính tiếp.

      đường , Đoan Mộc Thư cẩn thận : “Trì An là phụ nữ, hơn nữa gen tin tức của ấy vô cùng hoàn mỹ, đàn ông thể kháng cự lại dụ hoặc từ gen của ấy, A Linh nhất định tổn thương ấy.”

      Nhiều nhất chỉ là chiếm hữu ấy, loại chuyện nam nữ hoan ái như vậy, cũng là gì.

      Lục Hành cười lạnh : “Khi ta bắt Trì An , bắt đầu tổn thương ấy. Nếu …” Nghĩ đến khả năng nào đó, thần sắc trở nên vô cùng trầm.

      Ở trong lòng , Trì An giống những phụ nữ khác.

      khác biệt này, là do kiên trì thơ ngây đến buồn cười của , thậm chí quyết định cả đời chỉ có người đàn ông, đối với Tư Ngang trung trinh như , những kẻ có ý đồ với luôn cảm thấy buồn cười lẫn bất đắc dĩ, lại phị thường hâm mộ Tư Ngang.

      Chính là, chính thơ ngây kiên trì ấy trở thành điều tốt đẹp nhất thế giới, tốt đẹp đến mức Lục Hành đành lòng đánh vỡ nó, thậm chí nguyện ý xem có thể làm đến trình độ nào.

      đó dựa vào đâu lại có thể toàn tâm toàn ý với người đàn ông cho đến già chứ?

      Cho nên, bất luận đối với người hay việc gì muốn phá hư Trì An đều khiến vô cùng phẫn nộ, thậm chí muốn nhìn đến cảnh Trì An bị Đoan Mộc Linh xâm phạm, biết biến thành dạng gì.

      Nhưng có thể xác định, nếu Trì An bị người đàn ông khác ngoài Tư Ngang chạm qua, nhất định giống những người phụ nữ khác, dễ dàng tiếp thu, thậm chí cho rằng có gì là ghê gớm, vì có rất nhiều phụ nữ như vậy, những người đó chút nào thèm để ý người đàn ông đè mình là ai, chỉ hưởng thụ khoái cảm mang đến.

      Trì An hỏng mất.

      Mà Tư Ngang…

      Lục Hành nhớ đến Tư Ngang vẫn còn trong cuộc họp, lạnh lùng : “Lần này, các chuẩn bị đón nhận cơn phẫn nộ cùa Quan chỉ huy chúng tôi !”

      Đoan Mộc Thư nghe được lời này, trong lòng chợt phát lạnh, mồ hôi lạnh lập tức chảy ròng ròng.

      Lúc này mới nhớ đến kết quả Đoan Mộc Linh mang đến, ngay cả khi Trì An hoàn hảo tổn thương gì rời , nhưng hành vi của Đoan Mộc Linh chọc giận Tư Ngang vô cùng, nếu kiên trì đối phó Đoan Mộc Linh, toàn khu 4 có thể…

      Hậu quả thể nào tưởng tượng ra được.

      Lập tức Đoan Mộc Thư chỉ có thể thấp thỏm bất an mà bảo người lái xe nhanh lên, phải nhanh chóng ngăn cản thằng em ngu xuẩn của mình tạo nên phiền toái, hơn nữa hy vọng Trì An hoàn hảo bị tổn thương gì. Nếu Trì An hoàn hảo, chừng Tư Ngang có thể nể mặt tức giận nữa, ít nhất cần giống như Lục Hành , phải vận dụng vũ lực đối với khu 4, nếu , ngay cả khi xong việc, Tư Ngang bị quân chế tài, nhưng khu 4 cũng trả cái giá cực cao.

      Đoan Mộc Thư bắt đầu suy nghĩ làm sao để giảm tổn thất của khu 4 xuống thấp nhất, hơn nữa còn phải làm mất tức giận của khu 5.

      Nhanh chóng tăng tốc, sau 20 phút, rốt cuộc bọn họ cũng đến nhà của Đoan Mộc Linh.

      Loại chuyện coi trọng phụ rồi bắt về nhà ngủ, kỳ cũng nhìn mãi thành quen, nếu là người phụ nữ khác, ngủ ngủ, nhưng đây là người phụ nữ của Tư Ngang, phải đơn giản như vậy, kết quả vô cùng đáng sợ.

      Chẳng qua tên Đoan Mộc Linh biến thái kia, căn bản sợ Tư Ngang, cũng thèm nghĩ đến đắc tội Tư Ngang mang đến kết quả gì, cho nên cứ bắt người rồi mang về nhà.

      Sau khi nhóm người Đoan Mộc Thư xuống xe, Đoan Mộc Thư đợi thân vệ canh giữ cửa của Đoan Mộc Linh mở miệng, lạnh lùng : “Còn thả thân vệ Trì tiểu thư ra!”

      Những binh lính đó liếc nhìn cái, vội chạy đến thả những người đó ở tầng ngầm.

      Lục Hành kiên nhẫn mà trực tiếp đá tên binh lính đứng che trước cửa, bước vào, chớp mắt ra hiệu cho người dẫn đường, trực tiếp đến phòng của Đoan Mộc Linh.

      Khi đến trước cánh cửa đóng chặt, lấy súng ra, thanh ping ping vang lên, trong nháy mắt cánh cửa kia biến dạng.

      Tiếp theo, thu súng về, chân đá tới, cánh cửa hợp kim biến dạng bị đá văng.

      Mùi máu tươ tràn ngập khắp căn phòng.

      Đoan Mộc Thư và Lục Hành đều căng thẳng, nhanh chóng đá văng cửa qua bên, chạy nhanh vào phòng.

      Trong phòng bóng người.

      Lập tức hai người đều ngẩn ngơ.

      “Phòng vệ sinh!” Lục Hành mắt sắc, nhìn thấy cửa phòng vệ sinh hé nửa, chạy nhanh tới.

      Đoan Mộc Thư lo sợ trong lòng cũng chạy theo qua, trong lòng cầu nguyện thằng em ngu xuẩn của mình giết chết Trì An, hoặc là đem làm bị thương, chỉ là thảm có vệt máu đỏ sậm, khiến tâm rơi xuống tận cùng, mùi máu tươi hăng như vậy, hiển nhiên là có người bị thương rất nặng, nếu chết…

      Lúc này, Lục Hành đẩy cửa phòng vệ sinh ra, sau đó cứ đứng ngay cửa nhìn vào.

      Trong lòng Đoan Mộc Thư càng thêm thấp thỏm, nhưng vẫn chen qua nhìn cái.

      Chỉ là cái liếc mắt này càng khiến đồng tử có chặt, lập tức đẩy Lục Hành qua bên, chạy nhanh vào vớt người ngâm trong bồn nước, thất thanh kêu: “A Linh, cậu làm sao vậy? Người đâu, mau tới, gọi bác sĩ…”

      Hai mắt Đoan Mộc Linh nhắm chặt, ngâm mình trong bồn máu loãng, làn da trắng nhợt, bộ dạng thở ra nhiều mà hít vào ít.

      Lục Hành chậm rì rì tránh qua bên, để tên lính phía sau vào, ánh mắt đánh giá mọi thứ chung quanh, khi nhìn thấy cửa sổ phòng vệ sinh bị mở ra trong lòng hiểu .

      Sau đó, quay lại nhìn Đoan Mộc Linh thân đầy máu, chậc chậc hai tiếng, ra vẻ quan tâm : “ đáng thương, bị thương nặng như vậy, chảy ít máu , nghĩ đến Đoan Mộc Linh còn có sở thích tự ngược như vậy, kỳ lạ. Ai, tuy rất đáng thương, nhưng tôi còn muốn hỏi câu, Trì tiểu thư đâu? Trì tiểu thư đáng thương bị bắt đến đâu rồi? Tự ngược mình cũng quan trọng, nhưng gây tổn thương cho Trì tiểu thư chứ?”

      Đoan Mộc Thư bực bội, trừng mắt nhìn : “Lục Hành, chẳng lẽ thấy vết thương người cậu ấy thể tự mình gây ra sao?”

      Lục Hành nhún vai, làm ra vẻ liên quan, : “ sao? Đừng quên, Trì tiểu thư là bị bắt đến đây, tôi còn muốn các người đó.”

      Đoan Mộc Thư nghẹn lời, lúc này, làm sao biết Trì An ở nơi nào?

      thực tế, cũng cảm thấy rất kỳ quái, chuyện gì diễn ra, lo lắng cho em mình, đồng thòi cũng nhàng thở ra. Ít nhất, Trì An có ở đây, phỏng chừng tình xấu như tưởng tượng, chắc là cần nhận tức giận từ khu 5.

      Nhưng chứng minh, suy nghĩ của Đoan Mộc Thư lúc này quá ngây thơ.

      biết, nào đó tại chạy đến nơi triển khai hội nghị quân tìm quan chỉ huy khu 5, bổ nhào vào trong lòng , đáng thương cáo trạng, làm trò trước mặt chỉ huy Kỷ Tu của khu 4.

      “Tư Ngang, tên Đoan Mộc Linh biến thái khi dễ em, chỉ bẻ gãy tay em, còn bắt em về nhà …”


    5. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Trì An đáng quá. :yoyo60::yoyo60::yoyo52::yoyo52::yoyo45::yoyo45:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :