1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

LIÊU THẦN - Vụ Thỉ Dực

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 112: Nam thừa nữ hiếm
      Hai người đứng ở bờ bên kia của mạch nước ngầm, nhìn khe hở kia, hứng gió từ khe hở đó thổi qua.

      Sơn động này rất , chỉ rộng bằng bàn tay, bên trong tối đen, gió lạnh từ bên trong thổi tới, đưa lỗ tai đến nghe, có thể nghe được loại thanh kỳ quái. Nếu là người thường, nghĩ đó là tiếng gió thổi qua khe hở, có gì đặc biệt, nhưng sau khi Trì An tu luyện, ngũ cảm đặc biệt nhanh nhạy, chỉ cảm thấy thanh kia có điều kỳ quái.

      Nhưng kỳ quái thế nào, lại ra được.

      Vì thế giới này có quá nhiều chuyện thể dùng tiêu chuẩn của người bình thường mà đánh giá được.

      biết bên đó có thông đạo hay , chúng ta có cần chung quanh tìm thử ?“ Trì An quay đầu hỏi người đàn ông bên cạnh.

      Lần này bọn họ đến biên cảnh, là vì điều tra quặng của nguồn năng lượng mới, theo tin tức điều tra được, chính là tại vùng này, nếu phát dị thường, tự nhiên thể bỏ qua.

      Tư Ngang đặt bàn tay lên vách núi đá, gõ gõ, quay đầu nhìn , : „ cần.“

      „Cái gì?“ có chút ngốc hỏi lại.

      Tiếp theo, đưa qua bờ bên kia chờ, nhìn an tĩnh ngồi đó mà cười cười, sau đó thấy xắn ống tay áo lên khỏi khủy tay, duỗi tay sờ soạng vách núi đá, đột nhiên đánh quyền lên vách núi.

      Nắm tay người và vách núi va chạm nhau, kết quả là gì?

      Nếu là trước đây, Trì An cảm thấy, loại hành vi biết tự lượng sức mình như vậy, nên chờ da tróc thịt bong, xương cốt lệch là vừa.

      Nhưng mà lúc này, cùng với tiếng ầm vang lên, mặt vách núi đá hoàn chỉnh ầm ầm sập xuống, mà người đàn ông đứng trước vách núi chỉ thong dong lùi về phía sau, nhảy qua đứng bên cạnh , nhìn đất đá sập xuống rơi vào trong nước, nháy mắt đem mạch nước ngầm trong lành trở nên đục ngầu, giữa sông, những con cá sợ tới mức bơi nhanh trốn .

      Trì An thể tưởng tượng mà nhìn , sau đó cầm lấy tay nhìn nhìn, có bị thương, chuyện gì cũng có.

      Tư Ngang cúi đầu nhìn cười, : „Gen được giải khóa, thực lực thăng thêm cấp, chút chuyện này làm khó được .“

      Trì An câm nín nên lời.

      Cái này gọi là „chút chuyện “ được ? ràng chính là chuyện rất lợi hại, nhưng trong miệng , ra nhàng bâng quơ.

      Hơn nữa, sau khi người đàn ông giải khóa gen, có thể lợi hại đến vậy sao?

      Bụi mù tan hết, nơi đó lộ ra thông đạo.

      làn gió lạnh từ trong thông đạo thổi qua, Trì An có chút lạnh.

      ôm nhảy cao ba mét qua khỏi mạch nước ngầm, vào trong động, nhìn : „Cho nên, mới vừ rồi cần phiền toái như vậy.“

      Trì An đờ đẫn nhìn lúc lâu, sau đó có chút rối rắm hỏi: „Có thể đánh động bọn Vũ tộc bay đến đây ?“

      , nơi này phải là địa bàn của chúng.“ lạnh nhạt trả lời.

      Khu rừng này là biên cảnh giao nhau của con người và Vũ tộc, thuộc về con người, cũng phải của Vũ tộc. Vì Vũ tộc thích tự nhiên, cũng thân cận tự nhiên, cho nên hoạt động ở bên này nhiều hơn, mà con người thích sống theo nhóm, rất ít hoạt động ở biên cảnh, nên bất tri bất giác trở thành địa điểm hoạt động của người Vũ tộc.

      đến cùng, nơi này thuộc bất kỳ tộc nào cả.

      xong, Tư Ngang đem bế lên, vượt qua bùn đất ở cửa động, vào thông đạo sâu thẳm kia.

      „Để em xuống , em tự mình .“ Trì An có chút ngượng ngùng , tuy đây là người đàn ông của , nhưng cũng đau lòng .

      Bước chân Tư Ngang vẫn ngừng, giọng trầm thấp vang lên trong thông đạo tối tắm, „Đường còn rất dài, em được.“

      Trì An hiểu ý tứ trong lời , tức khắc có chút thẹn quá thành giận, : „Nếu phải tại , em làm sao ...“

      Mẹ nó! Suốt bốn ngày, người đàn ông này là cầm thú! Càng cầm thú hơn chính là, vẫn còn chưa thỏa mãn.

      „Là sai, hẳn nên tìm nơi an toàn hơn, để em có thể tùy tâm sở dục nằm tháng.“ Giọng vững vàng, nhanh chậm nhượng bộ .

      „Sau đó em bị đè nặng làm chuyện đó suốt tháng sao?“ Trì An châm chọc .

      „Đúng.“ chút do dự trả lời. „Em yên tâm, sau khi giải khóa gen, năng lực của ít có người nào so kịp, thời gian và gen tin tức của đều đủ thỏa mãn em.“

      Cho nên, chỉ cần người đàn ông là là đủ rồi!

      Nghe câu trả lời đầy xấu hổ như vậy, Trì An chỉ có thể buồn bực mà ôm súng trong ngực, bĩu môi lời nào.

      Da mặt của đàn ông thế giới này quá dày, nếu so đo quá mức với họ, chỉ làm mình tức điên lên, nên Trì An mặc kệ .

      được lát, tiếng vang kỳ quái trong khí ngày càng gần, thậm chí ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng đụng nhau ầm ầm, thanh này cũng phải là tiếng đánh nhau trong thiên nhiên, mà là do con người tạo nên.

      Bước chân Tư Ngang trở nên hơn, phảng phất như cả hơi thở đều thu liễm lại đến gần như có.

      Hai người nhàng trong sơn động, biết vòng bao nhiêu đường, rốt cuộc mơ hồ nhìn thấy ánh sáng màu xanh.

      Khi bọn họ tiếp cận được nơi phát ra ánh sáng xanh đó, tiếng động chung quanh càng ngày càng hỗn tạp, thanh kia vô cùng rối loạn, giống như máy móc hoạt động ở trong quặng mỏ, ngẫu nhiên còn nghe được tiếng người.

      Trong lòng Trì An có suy đoán.

      Chờ bọn họ vào chỗ ràng là mái nhà cao nhất do con người xây, rốt cuộc bọn họ cũng nhìn nơi này.

      Nơi này là hang động nham thạch vô cùng lớn, cao tới trăm mét, lúc này nơi bọn họ đứng là ngôi nhà dựa vào vách núi. Hang động này được chia làm nhiều khu vực, tạo thành xưởng gia công, phía dưới cùng là mỏ khai thác quặng sắt, phía dưới có thợ mỏ ra ra vào vào, tầng giữa là xưởng gia công, tầng cao nhất là nơi để các nguồn nặng lượng sạch được xử lý tốt, còn có ít máy móc mới.

      Nơi xa có mấy người Vũ tộc ghi chép số liệu.

      Đột nhiên, Tư Ngang lôi kéo nấp sau tảng nham thạch.

      Tiếng vỗ cánh vang lên, hiển nhiên có người Vũ tộc từ mái nhà bên cạnh bay qua, cho đến khi người Vũ tộc tuần tra xong bay , hai người mới tiếp tục thăm dò, lại thấy tên Vũ tộc nam tính bay sang bên kia tuần tra.

      Hai người nhìn lát, Tư Ngang ở bên cạnh nham thạch để lại thiết bị định vị , sau đó rời khỏi mái nhà.

      Sau khi rời khỏi khoảng xa, Trì An : “Tên Vũ tộc vừa rồi, hình như em gặp qua.”

      “Cái gì?” Tư Ngang kinh ngạc nhìn .

      Trì An liếm liếm môi, vẻ mặt vô tội : “ đừng dùng ánh mắt đáng sợ đó nhìn em, em từng gặp qua , em chưa làm gì có lỗi với .” Hơn nữa Vũ tộc và con người, đó là hai loài bất đồng có được ?

      tại cầu người cùng chủng tộc.

      Trong vùng ánh sáng mờ mờ, Tư Ngang trầm mặc, dùng giọng điệu ôn hòa : “Em đừng hiểu lầm ! An An, em là người đợi cả đời, chỉ cần em rời khỏi , luôn bảo vệ em.”

      Trong lòng Trì An hừ tiếng, bị thần sắc khoan dung ôn hoà của lừa gạt, nhịn được tìm đường chết : “Em có thể hẹn người đàn ông khác sao?”

      Nháy mắt, Trì An cảm giác được hơi thở thô bạo người , lá gan run bừng bực, vội : “Em chỉ giỡn thôi.”

      gì, chỉ trầm mặc nhìn .

      Trì An tức khắc hối hận vừa rồi mình miệng tiện mà chọc giận , người đàn ông này căn bản cho thương lượng.

      Vì thế, nhanh chóng sang chuyện khác, : “Tên Vũ tộc vừa rồi, ba tháng trước, khi em ở biên cảnh tìm tinh thể bò cạp đỏ, ở tòa thành cổ gặp qua , lúc ấy vào biên cảnh của con người, giống như tìm gì đó. Lúc đó em hiểu , nhưng tại, xem ra bọn họ hẳn là tìm con người.”

      Lúc nãy khi Trì An nhìn thấy công nhân ở quặng mỏ, phải là người Vũ tộc, mà là con người , liền hiểu những người này hẳn là bị Vũ tộc thầm bắt giữ, để khai thác khoáng thạch. Mà nhân viên kỹ thuật tại xưởng gia công khoáng thạch, cũng là do con người đảm nhiệm, ai bảo Vũ tộc có thiên phú về khoa học, bọn họ sử dụng vũ khí và khoa học kỹ thuật do con người chế tạo, nếu bọn họ tự mình sáng tạo, đó là điều thể được.

      “À, chúng ta có cần xuống nhìn tình huống bên dưới ?” Trì An lại hỏi.

      nhìn lát, mới nhàn nhạt ừ tiếng, lôi kéo trong thông đạo lắt léo tối tăm.

      Trong lòng Trì An thấy bất ổn, người đàn ông này trầm mặc so với khi tức giận ghen tuông càng làm run như cầy sấy, tình nguyện phát hỏa, cũng cần áp chế như thế, tựa như cái gì cũng xảy ra.

      Thường thường, khi cần bùng nổ nhưng lại trầm mặc, khi lúc đó càng thêm biến thái.

      Người đàn ông này cứ thích trầm mặc trong biến thái, khi nào trở nên biến thái, cũng biết, ngẫm lại là hại não mà.

      lúc muốn tự mình biện giải vài câu, Tư Ngang đột nhiên bế lên, chạy nhanh về phía trước.

      Tốc độ cực nhanh, ở trong thông đạo ẩm ướt lại hành động vô cùng tự nhiên, có tiếng gió thổi bên tai, Trì An biết có chuyện gì xảy ra, chỉ có thể gắt gao dựa vào ngực , tận lực mang phiền toái đến cho .

      Mãi cho đến khi bọn họ trốn vào cái động hẹp, khom người đem ôm chặt trong ngực, hai người yên lặng núp trong bóng đêm.

      Cách đó xa có tiếng bước chân đến, ngẫu nhiên còn có tiếng dâp cách đụng vào vách đá.

      có gì dị thường.” giọng vang lên.

      “Sao lại thế được? ràng tôi thấy.” giọng khác có chút khó hiểu vang lên.

      “Có lẽ là thợ mỏ bỏ trốn.”

      “Có lẽ vậy… Nhóm người này quá an phận! Chắc phải cho bọn chúng ít giáo huấn!”

      cần giết chết, bằng lại phải bắt người mới về, chừng còn khiến cho quân đội của con người chú ý, rất phiền toái.”

      Hai tên Vũ tộc trò chuyện, thanh dần dần rời xa.

      Mãi cho đến khi còn nghe thấy tiếng bọn họ, Trì An mới nhàng thở ra, thả lỏng người, dựa vào lòng ngực .

      Sau đó phát , người đàn ông ôm còn có thời gian rãnh rỗi khảy khảy vòng xích chó cổ , còn hôn lên động mạch chủ của , giống như quỷ hút máu, từng chút từng chút liếm hôn.

      Cả người lập tức nổi da gà, thiếu chút nữa là đẩy ra.

      sớm có chuẩn bị, nhanh chóng bắt lấy tay , lại hôn thêm lúc, mới vừa lòng đem ra khỏi vị trí nấp.

      đừng quá mức.” chút thở gấp, tức giận .

      Trong thời khắc khẩn trương như vừa rồi, người này vẫn nghĩ loại chuyện này, là…

      “Cái này gọi là quá mức.” đem bế lên, hai thân thể dán chặt lẫn nhau, “ là người đàn ông của em, gen tin tức của chúng ta luôn hòa hợp nhau, chúng ta là thể thống nhất.”

      Trì An nghe được lời này, nhịn được co rút khóe môi. Mấy ngày nay, người đàn ông này lúc nào quên tuyên cáo, phảng phất như muốn đánh tan ý nghĩ trong lòng , càng nhiều, càng nghe đến chết lặng.

      Im lặng lát, mới hôn môi cái, : “ biết, nghe , nhanh thôi, miễn cho bọn Vũ tộc kia quay trở lại.”

      Trong bóng tối, khóe miệng nhếch lên, mang theo tiếp tục về phía trước.

      Cuối cùng, khi hai người vào tầng thấp nhất của khu mỏ, Trì An phát , bốn phía khu mỏ đều thông nhau, lớn đến thể tưởng tượng nổi, có thể dự đoán, số lượng khoáng thạch có bao nhiêu lớn. Bọn Vũ tộc này có được mạch khoáng lớn như vậy, nhưng mỗi lần trao đổi với con người chỉ dùng ít, sau đó từ chỗ con người lấy lại chỗ tốt vô cùng lớn.

      gian xảo!

      Vẻ mặt Tư Ngang khó lường, lôi kéo tránh những kẻ tuần tra, trong quặng mỏ như vào chốn người.

      Nghe thấy phía trước có vài tiếng hít thở nhợt nhạt trong vài đường hầm, bước chân Trì An chậm lại, cùng Tư Ngang cẩn thận qua đó, đưa lỗ tai lắng nghe, nghe thấy được vài thợ mỏ thương lượng chuyện bỏ trốn.

      “Nếu có thể chạy chúng ta đem nơi này tiết lộ cho quân đội biết.” giọng khàn khàn vang lên, “Nếu quân đội biết mạch khoáng này là quặng pha lê tinh, nhất định động tâm, đến lúc đó quân đội phái người đến đây, chúng ta được cứu.”

      “Nhưng mà quân đội… Bọn họ để ý đến tính mạng của người thường sao?” người xác định hỏi.

      “… Ngay cả khi họ để ý chúng ta, bọn họ cũng để ý đến pha lê tinh.” Giọng khàn khàn tiếp tục .

      Trì An nghe lúc, đột nhiên nhận ra chủ nhân của giọng khàn khàn này, tức khắc có chút giật mình.

      Dị trạng của bị người đàn ông bên cạnh cảm giác được, tiếp theo bàn tay che lại miệng , giọng kéo .

      Khi đến chỗ có người, đem đè lên vách đá, cái trán thân mật tựa vào trán , ôn nhu hỏi: “An An, em biết bọn họ?”

      Sao giọng lại giống như lúc ông chồng ép hỏi chuyện gian tình thế?

      lần nữa Trì An lại còn thể nổi, chưa bao giờ biết người được người đàn ông này lại ăn dấm kinh khủng đến vậy, thành trả lời: “Biết a, trước kia từng hợp tác qua, bọn họ là lão Tiêu, Mục Tử Yến, và Thiệu Sỉ.”

      Nhớ tới khi vừa đến thế giới này, vì mạng sống mà tìm kiếm tinh thể bọ cạp đỏ, khi đó Trì An cùng lão Tiêu và đám người Mục Tử Yến hợp tác với nhau, cuối cùng khi đại nạn chết, cùng nhau ngồi H-banh của Lục Hành trở về thành phố.

      Sau đó được đưa tới khu 5, còn tưởng rằng về sau gặp những người này nữa, nào biết lại ở chỗ này nhìn thấy, đúng là duyên phận.

      Hơn nữa, từ câu chuyện của bọn họ biết được, những người này là bị bọn Vũ tộc bắt đến đây.

      Nghe xong lời , Tư Ngang ôn nhu hôn lên khóe môi , : “An An muốn cứu bọn họ sao?”

      Hơi thở nóng bỏng của phả vào mặt, khiến thân thể tự động nhũn ra, da mặt cũng nóng lên.

      Trì An nhìn , nỗ lực để bản thân chịu ảnh hưởng của , lựa lời : “Có năng lực cứu giúp tay thôi. Hơn nữa, pha lê tinh là nguồn năng lượng tốt nhất, các cũng muốn đúng ? bằng trở về điều binh đến chiếm nơi này.”

      Tư Ngang sờ sờ đầu , khóe miệng cười nhợt nhạt, lại làm người nhìn thấy trong lòng sợ hãi.

      Hai người nghe kế hoạch của những người này, cho nên, chờ dịp Mục Tử Yến và bọn lão Tiêu chế tạo náo động để bỏ chạy, hai người cũng phía sau bọn , hơn nữa giúp bọn nhiễu loạn tầm mắt truy binh của người Vũ tộc.

      “Ai?” Mục Tử Yến cảnh giác kêu lên, cho rằng người Vũ tộc đuổi theo.

      Trì An nắm tay Tư Ngang ra từ chỗ tối.

      Khi nhìn thấy ràng Trì An, Mục Tử Yến lắp bắp kinh hãi, sau đó nhíu mày, kinh nghi nhìn bọn họ, thấp giọng hỏi: “Các người là… quân nhân khu 5?”

      người bọn họ là quân trang của khu 5.

      “Đúng vậy.” Trì An tươi cười ấm áp, phá lệ khiến người ta tin phục, : “Mục Tử Yến, lần này bọn tôi được lệnh tra xét tình huống ở biên cảnh, nghĩ tới phát người Vũ tộc thành lập căn cứ bí mật ở đây.”

      Tuy Mục Tử Yến vẫn có thả lỏng cảnh giác, nhưng cũng còn đề phòng như trước.

      trầm mặc lát, hỏi người thường như Trì An, vì sao có thể trà trộn vào quân đội, mà là hỏi: “Tôi có bản đồ quặng mỏ, có thể dẫn đường cho các vị, điều kiện là, giúp tôi đem bọn lão Tiêu cứu ra.”

      Trì An quay đầu nhìn Tư Ngang.

      „Có thể.“ Tư Ngang nhàn nhạt đáp.

      Trì An nhìn Mục Tử Yến cười cười, : „ có thể tin tưởng ấy, ấy là quan chỉ huy khu 5.“

      Mục Tử Yến lắp bắp kinh hãi, sau khi giật mình qua , nhìn hai người này, trong lòng khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng kỳ quái chỗ nào, trong nhất thời ra được.

      Sau mấy tiếng đồng hồ, dưới dẫn đường của Mục Tử Yến, bọn họ cuối cùng cũng ra ngoài khỏi hầm mỏ.

      Lúc này bên ngoài gần chạng vạng.

      Khi hai người mới ra khỏi, nghe được trận thanh soạt soạt, chỉ thấy trong lùm cỏ dại xa phía trước, chi ra hai người cả người đều ăn mặc kiểu ngụy trang, nhìn thấy bọn họ, bộ dáng vui mừng ngạc nhiên mà khóc lên.

      „Quan chỉ huy!“

      Trì An nhìn nhìn, rốt cuộc nhận ra, trong số đó là binh lính giống dã nhân mà đặt biệt danh là Mèo Rừng, là thân vệ luôn cùng Tư Ngang làm nhiệm vụ ở tuyến đầu, khứu giác phi thường nhanh nhạy.

      Tư Ngang ý bảo bọn họ trước cần phải rời khỏi nơi này, sau khi tìm được địa phương an toàn, mới vừa ngồi xuống nghỉ ngơi, hỏi Mèo Rừng tình huống bên ngoài.

      „... Mấy ngày nay chúng tôi vẫn luôn tìm ngài, chỉ là lúc ấy vụ nổ quá mạnh khiến cho núi lỡ, đem trường vùi lấp, cũng biết hai người ở đâu, mấy ngày nay đành phải tìm kiếm trong rừng rậm.“ tới đây, Mèo Rừng ngừng lại, nhịn được nhìn hai người, trong lòng thầm thầm.

      Quả nhiên, quan chỉ huy chính là quái vật, nổ mạnh như vậy, còn có núi lỡ, cũng giết được ngài ấy, còn có gì có thể khiến ngài ấy chết đây?


      Khi nghĩ như vậy, nhịn được lại nhìn cùng chạy loạn với quan chỉ huy, chỉ mới nhìn cái, bị dọa lên, thể tưởng tượng được mà nhìn bọn họ, rốt cuộc phát , vừa rồi khi nhìn thấy quan chỉ huy, cảm thấy có gì đó khác thường.

      Vốn Trì An chuyện với Mục Tử Yến, cảm giác được tầm mắt của Mèo Rừng, quay đầu nhìn , phát vẻ mặt đầy kinh hãi, khỏi thầm buồn bực. Càng bực mình hơn chính là, khi những thân vệ phân tán ở trong rừng tìm đến Tư Ngang, nhìn thấy , đều có vẻ mặt kinh hãi như thế, đây là sao hả?

      Trời tối chút, Tư Ngang với 20 thân vệ: „Đêm nay nghỉ ngơi ở đây, ngày mai trở về.“

      Sau khi phân phó xong, liền dẫn Trì An đến khu lều trại nghỉ ngơi.

      Cho đến khi hai người tiến vào lều, đám thân vệ kia mới chậm rãi thởi phào nhõm, sau đó quay đầu nhìn Mục Tử Yến ở bên cạnh.

      Nếu là ngày thường, đối với người thường có gen chiến sĩ, bọn họ tự nhiên thèm nhìn thêm cái, chỉ là vừa rồi bọn họ phát , người thường này có quen biết với Trì An, cái này liền đánh giá để chú ý.

      Mèo Rừng vỗ vai Mục Tử Yến, bộ dáng trai tốt, : „Thằng nhóc, lá gan cậu cũng lớn, cũng dám dựa gần quan chỉ huy như vậy, cậu quen Trì An bao lâu rồi?“

      „Cái gì?“ Mục Tử Yến có chút mơ hồ.

      Vẻ mặt Mèo Rừng đồng tình vỗ vỗ vai : „Quan chỉ huy của chúng tôi cường hãn đến biến thái, dám cùng ngài ấy đối đầu, chết chính là tàn, vậy mà cậu còn có thể ngồi chỗ này, thể tin được. Cậu là bạn cũ của Trì An sao? Khuyên cậu câu, cách xa ấy chút, nếu ...“

      Cuối cùng Mục Tử Yến cũng hiểu ý tứ trong lời , nhìn lều trại cách đó xa, rốt cuộc hiểu ra cái gì, tức thời hít ngụm khí lạnh.

      „Trời ạ, ra quan chỉ huy khu 5 thích đàn ông.“

      Vừa rồi luôn cảm thấy kỳ quái, tại hiểu được, quan chỉ huy chính là dùng phương thức đối đãi với tình nhân mà đối xử với Trì An, luôn che chở cho ấy, ngay cả trong thông đạo cũng ôm, sợ mệt.

      Đám người Mèo Rừng nghe được tiếng kinh hô, thiếu chút nữa là tự mình vướng chân mình té ngã.

      Bọn họ sôi nổi quay đầu nhìn đàn ông bình thường này lập tức nên lời nữa.

      Phải rồi, bề ngoài Trì An gầy mảnh khảnh, mặc quân trang vừa người, thoạt nhìn giống nam thiếu niên, nhưng cũng thể cho rằng quan chỉ huy bọn họ thích đàn ông a! Tuy phụ nữ ở thế giới rất ít, nhưng đến nỗi thiếu đến mức quan chỉ huy phân khu tìm được nào.

      Chỉ là, bọn họ cũng thể tự tiện công bố thân phận Trì An, đám thân vệ đành rối rắm qua bên, để ý Mục Tử Yến cũng vô cùng rối rắm khiếp sợ.



    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Đúng là tên Mục Tử Yến phán câu chết người thiệt. Thanks Nàng

    3. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      CHƯƠNG 113: NAM THỪA NỮ HIẾM
      Edit: La Thùy Dương
      Lúc họ trở lại doanh trại khu năm đóng ở biên giới, Trì An cảm thấy tầm mắt mọi người nhìn mình có vẻ kỳ lạ.

      Đương nhiên nếu ban nãy đám đàn ông này biết thân phận của cách nhìn có thay đổi cũng có gì lạ, ít ra như vậy cũng còn bình thường hơn là ngay lúc này, cứ như bọn họ trông có vẻ rất sợ hãi vậy.

      Đợi trở lại phòng, Trì An liền với vị chỉ huy thay y phục, “Tư Ngang, có cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn em hơi kì lạ , có chuyện gì xảy ra vậy?”

      Tư Ngang đội mũ quân nhân, sửa lại vành , nghiêng đầu với : “ cần để ý bọn họ.”

      tới, cúi người hôn cái bẹp lên mặt Trì An, đôi màu mắt tím sâu hút bên dưới vành nón như chứa đựng cả bầu trời đầy sao, vừa sáng ngời vừa mềm mại, dịu dàng : “ phải họp, ở chỗ này chờ được chứ?”

      Trì An: “… Được thôi.”

      Đợi tiếng đóng cửa vang lên, mặt Trì An trong nháy mắt liền đen lại, hứ tiếng, lấy quần áo vào buồng vệ sinh rửa mặt.

      Sau khi tắm mình trong nước nóng cách sảng khoái, Trì An tùy tiện mặc quần áo, dùng khăn lông lau mái tóc ướt nhẹp cách qua loa rồi khoanh chân ngồi bệt xuống giường, lôi ra chiếc laptop để ghi chú lại thứ thảo dược mà họ phát suốt chuyến do thám lần này, chưa kể còn dựa theo trí nhớ mà vẽ ra chúng ở bên cạnh.

      Chộn rộn tận lúc, đến khi phục hồi lại tinh thần sắc trời bên ngoài trở sang chạng vạng, ánh chiều tà cũng rực sáng nơi đường chân trời rồi.

      Bụng có chút đói, Trì An đứng dậy hoạt động gân cốt, mặc lên bộ quân phục với kích cỡ chẳng vừa với người, thay đổi kiểu tóc dài bằng cách buộc lên cao rồi nhét vào trong mũ lính, lấy khẩu súng nữ tính do Lục Hành đặc biệt thiết kế cho mình vắt ở bên hông, kế đó xốc thanh trường kiếm quen thuộc bước ra cửa.

      Trong doanh địa, khắp nơi đều là binh lính đứng canh gác, lúc Trì An bước qua liền tự chủ được liếc mắt nhìn họ cái.

      Mấy người binh lính này mặt đổi sắc, tư thế thẳng đứng nghiêm trang túc trực tại cương vị của họ, cho đến khi trong số họ bị phụ nữ nhìn mình chằm chặp chớp mắt hồi lâu, rốt cuộc mồ hôi lạnh trán mới từng đợt từng đợt đổ xuống.

      Bọn họ túc trực ở cương vị hơn nửa ngày cũng vẫn thoải mái vô tư lự, nhưng bây giờ người trong số họ lại vì phụ nữ nhìn mình chằm chặp mà toát cả mồ hôi lạnh.

      Trì An nhìn thấy người binh lính nọ đổ mồ hôi từng giọt từng giọt chỉ bởi ánh nhìn của mình thấy đáng thương quá đỗi, rốt cuộc đành mở lòng từ bi buông tha cho ta, xoay người rời .

      Binh lính nọ thầm thở phào nhõm, đối diện với những ánh mắt hâm mộ lẫn đố kỵ của mọi người, ta chỉ đành cười khổ trong lòng.

      tại khí tức tỏa ra từ người vị Trễ tiểu thư này đáng sợ như thế, phải ai cũng có thể tiếp nhận được đâu à nha.

      Trì An tiến đến bãi đậu xe quân đội, muốn hỏi người trông giữ xe tìm cho mình chiếc xe chuyên dụng để có thể ra bên ngoài dạo chơi.

      “Trì tiểu thư, muốn đâu à? Chúng tôi có thể đưa .”

      Trì quay đầu liền thấy đám người Mèo Rừng, chỉ gật đầu gì.

      Chiếc xe vững vàng chạy đồng hoang hiu quạnh, Trì An tựa cửa sổ, nòng súng tay nhắm về phía chú thỏ chạy trốn ngoài cánh rừng, bụp tiếng, chú thỏ hoang chạy liền hét tiếng rồi ngã gục.

      Sau khi xe dừng lại, Trì An liền nhảy xuống đất, nhặt lên chú thỏ hoang xui xẻo bị phát bắn trúng chạy về xe mình.

      Đa số các động vật ở thế giới này đều là thú biến dị, cho dù là loài thỏ nhắn cũng to lớn hơn thỏ ở thế giới đại gấp mấy lần.

      Trì An ném con thỏ cho Mèo Rừng, : “ xử lý thịt rồi nướng lên nhé, tôi chuẩn bị thêm thứ khác.” cùng Trì An có đến năm người đàn ông, tính thêm là tổng cộng sáu người lớn, chỉ con thỏ dị biến thực chất thể đủ ăn.

      Động vật ở thế giới này đều bị biến dị, sức ăn của loài người cũng tăng trưởng theo và đặc biệt là những quân nhân, sức ăn trung bình ngày của họ thực rất kinh người.

      Mấy người đàn ông nghe vậy, lập tức ai nấy đều kinh ngạc.

      Chờ phát Trì An mang theo kiếm tiến về phía đồi cát, quả có ý định tìm thêm con mồi chuẩn bị cho bọn họ Mèo Rừng liền hoàn hồn, nào dám để mặc này xa mình, thế là lập tức sai hai tên lính theo sau Trì An, còn những người còn lại sau khi dò la xung quanh có nguy hiểm gì liền tìm nơi thích hợp, sau đó bắt tay xử lý món ăn thôn quê. Cuối cùng là thăng lửa nướng thịt.

      Chỉ trong chốc lát, đám người Trì An quay trở lại.

      Khi thấy trong lòng Trì An ôm mấy quả trứng còn lớn hơn cả trứng đà điểu, đầu chúng còn có vài đường vân màu xóm tro Mèo Rừng nén được hoan hỉ, : “Trì tiểu thư lợi hại quá, đây là trứng của Kiến Cát, cực kỳ có giá trị dinh dưỡng, lại còn vô cùng mỹ vị nữa. Nếu đem vào thành bán, quả cũng được mười ngàn tệ rồi.”

      Trì An nghe xong liền cao hứng, đem bốn quả trứng tay xuống, hỏi bọn : “Thứ này chế biến thế nào?”

      “Luộc hay nướng đều được, cần phải nêm gia vị, phải tận hưởng hương vị thuần chất của nó mới cảm thấy đặc sắc.” Mèo Rừng vừa vừa dùng lá cây bọc những quả trứng lại, sau đó đào hố chôn chúng xuống tận bên dưới, phủ bên phía tầng đất, cuối cùng là nhóm lửa để nướng.

      Trì An an tâm thoải mái ngồi bên chờ ăn, vừa lấy vải lau lau chùi chùi thanh kiếm của mình.

      Mèo Rừng ở bên kia thăm dò tình hình với hai binh lính cùng Trì An lúc nãy.


      “Trì tiểu thư tìm được ổ Kiến Cát ở đâu?” Mèo Rừng tò mò hỏi.

      Phải biết, do bởi Kiến Cát mang hàm lượng dinh dưỡng cao cộng thêm quá đỗi ngon miệng nên nhân loại đến từ tứ phương tám hướng đều kịch liệt bắt giữ, khiến số lượng Kiến Cát ở những vùng hoang dã dần trở nên ít ỏi. Dù có là những Kiến Cát còn sót lại chăng nữa, chúng cũng trở nên khôn ngoan hơn tựa như thỏ có nhiều hang, bao giờ cũng đào hang tại những vị trí mà loài người tài nào nghĩ đến. Chính vì vậy quân nhân bọn họ mỗi lần đến biên cảnh tuần tra hay làm nhiệm vụ, rất hiếm có trường hợp tìm được Kiến Cát, lại càng đừng đến việc đào được trứng Kiến Cát.

      Bởi vậy có thể thấy được, Trì An cũng quá là may mắn rồi!

      “Bọn tôi cũng , ấy cứ rồi cứ vậy mà gặp hang ổ của Kiến Cát thôi, kế đó lại dùng kiếm chọc chọc cái ổ, liền phát Kiến Cát mẹ đẻ trứng bên trong. Sau khi ấy thuần phục được Kiến mẹ liền lấy bốn quả trứng trong động ra, đãcòn chừa ba quả trứng còn lại cho Kiến mẹ đáng thương nữa, có lấy hết.”

      Sau khi nghe kể, Mèo Rừng còn lời nào để .

      kì lạ.

      Rất nhanh, tại nơi đồng hiu mông quạnh lan tỏa mùi thịt nướng thơm phức mê người.

      Ở thế giới này, bất kể là loài dị thú nào hương vị của chúng cũng đều đặc sắc, chỉ với mỗi việc nướng lên đơn giản thôi mà cũng có thể trở thành món ăn ngon đến vậy, căn bản chẳng cần đến biệt tài nấu nướng làm gì. Mảnh đất này quả nhiên được thiên nhiên ưu ái khi ban tặng cho các loại sinh vật đặc biệt đến như vậy.

      Đương nhiên bọn họ vốn là cận thân của quan chỉ huy, thường xuyên phải theo Tư Ngang ra ngoài lăn lộn, hiển nhiên rất có tay nghề trong việc nhóm lửa nướng thịt.

      Mèo Rừng đem chân thịt thỏ được cắt ra để dĩa, vừa mới bưng qua cho Trì An liền nghe thấy tiếng động cơ xe ầm ĩ, quay đầu lại, lập tức thấy chiếc xe Jeep của doanh trại chạy về phía bọn họ.

      Xe Jeep ngừng lại, lúc thấy Lục Hành mang theo đám lính của mình bước xuống xe, tầm mắt quét sang Trì An bọn họ ở trong này, rốt cuộc cũng thở phào nhõm.

      “Lục trưởng quan.” Bọn Mèo Rừng đồng loạt đứng dậy hành lễ.

      Lục Hành khoát tay, tiến đến gần Trì Ạn, tay hề khách khí lấy chân thỏ khác dĩa cắn cái, : “Quan chỉ huy vẫn còn họp. Nghe ra ngoài doanh trại nên phái tôi đến đây tìm . Ở quanh đây thường xuyên có người La Mỗ Sâm hoạt động, mấy an toàn, phải cẩn thận hơn. Ừm, chưa kể những năm gần đây bọn Vũ Tộc cũng khác gì người La Mỗ Sâm, luôn thầm bắt sống nhân loại để đào mỏ cho chúng. Nếu vô tình chạm phải Vũ tộc, có loại vận may như thế này đâu.”

      Trì An dùng thanh kiếm mang bên người cắt thành lát thịt, chậm rãi ăn: “Tôi biết, tôi quá xa, chỉ loanh quanh gần đây là được.”

      Lục Hành thấy Trì An hề tùy hứng như những người phụ nữ khác, như những nàng đó luôn tự cho mình là đúng, trong lúc nhất thời liền bản thân nên hài lòng hay nên bực mình mới được.

      Đứng trước này, cánh đàn ông bọn họ dường như càng lúc càng mất hết ưu thế rồi phải.

      Sau khi ăn xong thịt nướng, Mèo Rừng lấy hoa quả nhặt được từ trong rừng rửa cho sạch , bổ ra dâng lên cho Trì An ăn giải ngấy.

      Lục Hành rất biết xấu hổ mà đoạt tiếp miếng, vừa gặm cách từ tốn, vừa lén lút đưa mắt đánh giá người con ở bên cạnh.

      Trì An quay đầu nhìn , bình tĩnh : “Muốn nhìn nhìn cách quang minh chính đại xem nào, cần phải lén lút như vậy.” Bộ dạng của cũng đến nỗi dọa người khác dám nhìn như vậy đâu.

      Vì vậy Lục Hành lại chuyển sang nhìn chằm chằm Trì An cách quang minh chính đại, vừa nhìn vừa : “Bỗng dưng lại có hương vị phụ nữ như vậy, quen cho lắm nhỉ. Tính ra nếu người có thịt chút, hẳn đại mỹ nhân, càng khiến nhiều đàn ông điên đảo si mê hơn nữa đấy. Có điều lần này quan chỉ huy trở về, tôi cảm nhận được thực lực trọng yếu của ngài ấy ở đâu cả, có thể thấy gen của ngài được giải khóa rồi. Tất cả đều nhờ cả!”

      gen được giải khóa cũng chỉ là cách văn vẻ hoa mỹ mà thôi. Thực chất có ai ở đây mà hiểu, hai người họ cùng nhau làm chuyện đó rồi.

      Trì An suýt chút nữa thịt quả trong miệng cũng phun hết ra ngoài.

      ho khan hai tiếng, có chút thẹn quá hóa giận: “Lời như thế cần phải thẳng ra ngoài đâu.” Càng càng phát cáu, đột nhiên sực nhớ đến ánh mắt đám Mèo Rừng khi nhìn mình ngày hôm qua chứa đầy kinh hãi và hoang mang, chẳng lẽ là vì chuyện này?

      Lập tức, Trì An liền giọng hỏi Lục Hành.

      Lục Hành hừ tiếng, dùng ánh nhìn dành cho kẻ quê mùa mà liếc cái, “Tôi có hơi nghi ngờ làm sao mà lớn đến chừng này được nhỉ. Hôm qua lúc bọn Mèo Rừng thấy liền biết và quan chỉ huy vừa thân thiết chưa được bao lâu rồi, toàn thân đều là gen tin tức của ngài ấy thôi. Xưa nay gen tin tức của quan chỉ huy luôn nổi tiếng khủng bố tàn khốc, lúc ngài phong bế khí tức chẳng sao, nếu chọc giận ngài ấy, kẻ nào có thể trực tiếp đấu lại. Cũng chẳng trách đám Mèo Rừng khi thấy liền cảm thấy kinh hãi.”

      Trì An: “…”

      Cái thế giới phá hoại chết bầm này!!!

      Thấy gì, Lục Hành lại tiếp: “Nếu quan chỉ huy trở thành người đàn ông đầu tiên, vậy có nghĩ tới người đàn ông thứ hai là ai chưa? xem tôi có được ?” Lục Hành hiên ngang lẫm liệt tự đề cử chính mình.

      Trì An chĩa ngang kiếm ở trước mặt, lạnh lùng : “ muốn chết ?”

      Lục Hành: “…”

      Đám Mèo Rừng ở cách đó xa đều rụt cổ dịch về sau, cảm nhận được Trì An tức giận rồi, loại khí thế này chẳng khác gì với khí thế tỏa ra từ quan chỉ huy của bọn họ. Trong lúc nhất thời, mọi người ở đây đều có chút mờ mịt, thể phân biệt nổi cỗ khí thế tỏa ra người Trì An rốt cuộc là do gen tin tức của Tư Ngang chiếm lĩnh, hay do chính bản thân nàng này có được lợi hại đến như thế?

      Lục Hành biết tam quan của này có vấn đề, thế nên dù bị cự tuyệt bằng cách thức bạo lực, cũng vẫn cảm thấy có gì khác thường.

      Cùng lắm ráng nhồi nhét tư tưởng cho thêm là được.

      Sắc trời dần tối, Mèo Rừng đem bốn quả trứng chôn dưới đất đào lên, bỏ lên hai cái rổ chứa, sau đó vội vàng bưng đến cho Trì An.

      Trì An đem hai quả trứng cho Mèo Rừng, để bọn họ tự phân chia, hai cái còn lại giữ cho mình đem về.

      Về phần Lục Hành, hoàn toàn có phần .

      Mấy tên lính theo Lục Hành đều nhìn với ánh mắt khiển trách, tựa như trách nên chọc giận phụ nữ. Tuy là bọn họ cũng chẳng phải thèm khát trứng Kiến Cát gì cho kham, nhưng trứng Kiến Cát do chính tay phụ nữ đưa cho, ý nghĩa hoàn toàn khác hẳn à nha.

      Đám Mèo Rừng hạnh phúc muốn chết, cảm thấy có niềm vui có thể sánh bằng với khoảnh khắc này, bởi vì đám đàn ông thô kệch bọn họ vậy mà được con tận tay cho ăn đó!

      Quyết định, hai quả trứng này bọn họ thể ăn, nhất định xem nó như gia bảo mà truyền cho con cháu đời sau mới được.

      muốn đem về mấy thứ này?” Lục Hành thèm để ý đến oán niệm của đám binh lính phía sau, vẫn mặt đầy ý cười trò chuyện với Trì An.

      “Phải.” Trì An liếc cái, cố tình : “Tôi muốn mang về cho Tư Ngang nếm thử.”

      Lục Hành đột nhiên bụng đầy ghen tị, còn lời nào để .

      Đám Mèo Rừng đột nhiên lại cảm thấy thực ra họ cũng chẳng phải hạnh phúc gì lắm, người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian này phải là quan chỉ huy của bọn mới đúng.

      Sau khi trở lại doanh trại, Trì An thấy Tư Ngang ra đón lập tức hỏi: “Còn chưa họp xong sao?”

      Lục Hành mở cửa xe cho , trả lời: “Lần này tra xét chuyện về nguồn năng lượng, thông tin quan chỉ huy đem về có vẻ được xác thực cặn kẽ, cộng thêm Mục Tử Yến bọn họ, vì thế bên chúng ta phải xác định kế hoạch chu toàn, mau chóng đoạt lại pha lê tinh, thể để chúng rơi vào tay Vũ tộc lãng phí như vậy.”

      ra trước đây, những vùng có tồn tại quặng pha lê tinh được xem như là địa bàn của loài người, nếu phải Vũ tộc dần vượt ranh giới chiếm đất, loài người sinh sống ở nơi đó càng lúc càng ít ỏi đến đáng thương, vậy vùng đất kia biến thành đất vô chủ như bây giờ.

      Giờ đây, nếu có gặp được pha lê tinh ở nơi nào đó, vậy có tiện tay lấy về lại cũng hề gì.

      Trì An ồ tiếng, kế đó liền ôm hai quả trứng Kiến Cát trở về phòng.

      Phải đến đêm khuya, Tư Ngang mới quay trở về.

      Trì An ngủ ngon giường, cảm giác được hơi thở của Tư Ngang liền mở mắt, chỉ thấy người đàn ông của mình leo lên giường. Tư Ngang thân quân phục, chỉ cần mặc lên tôn được vóc dáng tuấn phi phàm của chính rồi. Chưa kể dưới ánh đèn mập mờ, hòa trộn hoàn mỹ giữa khí chất cường ngạnh và cấm dục tỏa ra từ người càng khiến người đàn ông này làm tim người khác mềm nhũn vì si mê.

      dụi mắt cái, lồm cồm bò dậy: “Về rồi à, ăn chưa? Em có đem về trứng Kiến Cát cho đấy, nghe bảo rất dinh dưỡng, ăn cái .”

      tiếng, cởi bỏ áo khoác tướng quân người xuống, leo lên giường ôm vào trong ngực. Bắt gặp bộ dạng mơ màng buồn ngủ của người trong lòng, Tư Ngang dịu dàng vỗ về lưng , dùng thanh trầm thấp mà từ tính : “Em ngủ trước .”

      Trì An vâng tiếng, rất nhanh liền ngủ trong lòng .

      Cảm giác được hơi thở của trong ngực dần dần ổn định, Tư Ngang khẽ cúi đầu, dịu dàng đặt nụ hôn lên môi , chậm rãi mút lấy, mãi cho đến khi vật cứng rắn dưới thân dần căng trướng khó chịu, kẻ nào đó mới chấm dứt màn tự ngược đãi chính mình, ôm chặt bổ sung giấc ngủ.

      Ngày hôm sau, sau khi Trì An tỉnh lại phát bàn chỉ còn lại quả trứng Kiến Cát, quả còn lại được quan chỉ huy đem làm bữa sáng, chỉ để lại tờ giấy dặn rằng những ngày này phải ngoan ngoãn chờ , được câu dẫn binh lính nữa. Nếu để biết được, đợi sau khi giải quyết xong việc nhất định làm tháng thể xuống giường.

      Chuyện nhìn chòng chọc người lính gác đến nỗi người ta đổ mồ hôi ròng ròng, hiển nhiên người đàn ông nào đó biết, còn ghen tị nữa.

      Trì An cười khì khì, sau khi nâng niu cẩn thận nhét tờ giấy vào trong laptop liền bước tới cửa sổ, vươn mình đón ánh nắng sớm, kế tiếp mới rửa mặt ăn điểm tâm.

      Tất nhiên bữa sáng của là quả trứng Kiến Cát kia.

      Sau khi đun nóng sơ trứng Kiến Cát, đập đập vỏ rồi dùng thìa múc lên ăn, quả nhiên ngon tả siết. ràng thức ăn chỉ đơn giản là quả trứng nướng, vậy mà khi nếm vào lại trở thành bữa ăn tuyệt nhất trần gian.

      Trì An liếm liếm môi, sờ lên cái bụng phình to của mình, hương vị Kiến Cát thực ngon quá mức, quyết định hôm nay lại xông pha phá hang ổ của Kiến Cát khác mới được.

      Đối với những người khác mà tìm kiếm Kiến Cát rất phiền phức, nhưng với ngược lại. Bởi Kiến Cát là loại động vật có linh khí vô cùng đặc biệt, chỉ cần tìm được đồi cát có đủ lượng linh lực cho phép, hiển nhiên có thể tìm ra được chúng dễ dàng.

      ***

      Vì thế những ngày tiếp theo, ngày nào Tư Ngang cũng nhận được trứng Kiến Cát do Trì An đưa tới. Mỗi buổi sáng ở phòng họp, cả phòng họp đồng thời tràn ngập mùi thơm nức mũi của trứng Kiến Cát, báo hại đám quan quân họp đều thèm muốn chảy nước miếng, nhưng lại chỉ có thể bày ra vẻ mặt nghiêm nghị, tự thôi miên bản thân cái gì cũng ngửi được.

      Trứng Kiến Cát chỉ nhìn được mà ăn được, còn bắt bọn họ ngày nào cũng ăn thức ăn cho chó, quả ngược thân ngược tâm bọn họ mà!

      Tuy Trì An ngày nào cũng bôn ba chạy bên ngoài, nhưng lại hề nhàn rỗi chút nào.

      Trì An từng muốn học dược phẩm, tức là muốn học. Mỗi ngày đều mở laptop ra để ghi lại vài thực vật có linh lực dồi dào, chưa kể còn bảo Lục Hành đem về cho mình vài cuốn sách thảo dược của thế giới này. Cứ như vậy mà ngày nào, Trì An cũng tận lực cố gắng dung nạp thêm kiến thức về dược phẩm cũng như thảo dược.

      học cái này để làm gì?” Lục Hành tò mò hỏi .

      Trì An im lặng nhìn , nhìn đến khi có chút tự nhiên mới đáp: “Tôi muốn thử xem liệu có tìm được lỗ hổng trong việc điều chế thuốc tháo gỡ gen tin tức của đàn ông các hay thôi!”

      “Cái gì?” Lục Hành lắp bắp kinh hãi.

      Trì An cười : “Đây chỉ là giả thiết, tôi vẫn chưa thể xác định được. Nếu quả có thể tìm được nguyên nhân thiếu sót có thể giải quyết được gen tin tức của các , vậy các cần phụ nữ giải tỏa gen tin tức cũng có thể có được sức mạnh cường đại. Đương nhiên, ngoài thứ này ra, tỷ lệ nam nữ cũng là vấn đề …”

      Nam thừa nữ hiếm mới chính là điểm bất thường lớn nhất của thế giới này.

      Trong nháy mắt, sắc mặt Lục Hành liền ngưng trọng lại, khiếp sợ, có chút thể tin nổi, các sắc thái biểu cảm đều hết mặt, nhưng rồi cuối cùng lại quy về với bình tĩnh thản nhiên.

      chuyên chú nhìn Trì An, ánh mắt sâu kín đột nhiên lộ ra ý cười xinh đẹp, : “Nếu có ngày, quả có thể giải quyết được vấn đề này, chắc hẳn trở thành người phụ nữ tài giỏi đến tưởng.”
      Last edited: 19/6/18

    4. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      CHƯƠNG 114: NAM THỪA NỮ HIẾM
      Trì An bọn họ ngụ ở biên cảnh lần này chính là ba năm.

      Suốt ba năm, Trì An thường lẽo đẽo theo những binh lính làm nhiệm vụ trong rừng rậm, thu về được rất nhiều thảo dược mang linh khí, dựa theo mức độ đậm nhạt của linh khí mà phân tách thành các nhóm dược liệu khác biệt, đồng thời cũng có thể tự học thành tài, tôi luyện được kỹ năng bào chế thuốc, đơn giản nghiên cứu ra ít dược phẩm thích hợp cho người của thế giới này sử dụng.

      Linh khí ở thế giới này vô cùng hỗn tạp, loài người đối với linh lực lại càng thể cảm nhận được. Chẳng qua, bẩm sinh đa số loài người luôn hấp thụ được lượng linh khí trời ban, nhiều ít, cũng hệt như số dược thảo sinh trưởng nhờ vào hấp thụ được linh khí dồi dào trong rừng vậy.

      Giờ đây, phần cánh rừng có quặng pha lê tinh, lần nữa trở thành địa bàn của loài người.

      Sau khi bọn họ từ rừng rậm trở về chừng tháng, Tư Ngang lập ra kế hoạch tác chiến vô cùng hoàn hảo, Nguyên Tịch mang người phát động mấy chiếc H-Bahn đến, Tư Ngang dẫn đầu đám binh lính trực tiếp tiến vào trong rừng. Chỉ trong vòng nửa tháng, nhân loại thành công cướp lại cánh rừng kia, hiển nhiên quặng pha lê tinh cũng trở thành trong nguồn năng lượng khai thác của con người.

      Song, vốn dĩ sau khi thu phục được cánh rừng kia bọn họ phải trở về thành, nhưng vì Trì An muốn tiếp tục thu thập thảo dược ở biên cảnh, vì thế Tư Ngang chỉ đành mang binh trở về để an bài xử lý chuyện nội thành trước tiên, sau đó mới lấy việc khai thác quặng pha lê tinh làm cớ, mang theo cả đội quân lính đóng quân ở biên cảnh, để lại mọi thứ trong thành phố khu năm cho Nguyên Tịch trấn giữ.

      Gặp phải quan chỉ huy như vậy, đánh cũng đánh lại, Nguyên Tịch ngoài việc trấn giữ khu năm cho tốt nào còn lựa chọn nào khác.

      Sau khi quyền sở hữu của khu rừng về tay, nhân loại còn bị Vũ tộc uy hiếp và đồng thời cũng cần phải nấp lẩn trốn tai mắt của bọn chúng. Cho nên, Trì An thỉnh thoảng chạy tới rừng tìm kiếm thảo dược, còn Mèo Rừng và lính của đều nghiễm nhiên trở thành trợ thủ của .

      Ngày hôm đó, sau khi Trì An luyện kiếm xong lại đào tiếp hai quả trứng Kiến Cát, lúc ôm mỗi tay mỗi quả đột nhiên liền nghe được từ phía xa truyền tới tiếng động cơ.

      Tiếng ồn dạng như này, cũng chỉ có động cơ của xe H-Bahn to lớn mới có được tiếng vang như thế.

      Ở thế giới này, chỉ có lại trong cự ly gần mới dùng đến oto này nọ, còn phương tiện thích hợp để di chuyển đường dài cũng chỉ có loại xe cỡ lớn như H-Bahn mới đáp ứng được, có thể đây là vũ khí chiến tranh có tốc độ nhanh nhất, đồng thời cũng là loại động cơ có giá trị vũ lực cao nhất thế giới này.

      Trong nháy mắt đám Mèo Rừng tụ lại bên người Trì An, nhíu mày nhìn chiếc xe to lớn tiến tới gần, cho đến khi ký hiệu bên chiếc H-Bahn trong mắt, tâm sít chặt rốt cuộc mới dần buông lỏng.

      “Là H-Bahn của khu mười.” Mèo Rừng giọng cho Trì An.

      Chiếc H-Bahn đến cách bọn họ mấy chục thước dừng lại, tiếp đó cửa xe trượt ra, người đàn ông thân quân trang màu đỏ, nơi khóe mắt lưu lại nốt ruồi đỏ lệ từ trong xe ung dung nhảy xuống.

      “Trùng hợp thế!” bước tới trước mặt Trì An, dùng đôi mắt xám tro sâu hút suồng sã dò xét cả người Trì An.

      Trì An lịch gật đầu với , lên tiếng.

      Mèo Rừng tiến lên can thiệp, rất nhanh sáng tỏ được nguyên nhân người của khu mười đến đây là vì chuyện gì rồi.

      Nhân loại và người La Mỗ Sâm chuẩn bị lại giao chiến. Lần này khu mười đánh đường vòng đến tận biên cảnh của khu năm, thực chất là muốn mời gọi Tư Ngang cùng họ trao đổi về chuyện mua pha lê tinh, muốn khu năm trở thành nguồn cung cấp dài hạn bằng cách ký hợp đồng đôi bên cùng có lợi.

      Luật pháp nhân loại quy định, khi người của khu này tấn công chiếm đóng nơi nào đó, cũng có nghĩa nơi đó cũng thuộc chủ quyền bởi khu tấn công nọ.

      Lần này nơi ở của quặng pha lê tinh vốn do Tư Ngang dẫn đầu binh khí công chiếm, đại biểu nơi này thuộc tài sản của khu năm. Ngoài chuyện nộp thuế định kỳ mỗi năm cho chính quyền trung ương, đương nhiên Tư Ngang có quyền lợi chi phối và khai thác quặng pha lê tinh theo ý mình.

      Cưu Dẫn chỉ hai ba câu xua đuổi được Mèo Rừng, chưa kể còn rất cường thế đuổi những binh lính chung quanh Trì An ra chỗ khác, rốt cuộc mới đứng bên người Trì An, ung dung bắt chuyện tựa như lần trước họ gặp nhau ở vũ hội: “Mỹ nữ, trùng hợp quá! Từ sau lễ trưởng thành của em cũng mấy năm chúng ta gặp rồi nhỉ, đúng là càng lớn càng xinh đẹp đấy!”

      người đàn ông khi ca ngợi người nữ xinh đẹp, tức là có ý muốn tán tỉnh đó.

      Trì An dần dần thấu hiểu được quy củ của thế giới này, lúc này lãnh đạm : “Cám ơn.” Vừa , quay đầu phân phó với Mèo Rừng, muốn chuẩn bị trở về doanh trại.

      Mèo Rừng đáp tiếng, mang theo cái rương chứa có thể giúp thảo dược giữ được tươi tốt, phân phó lính của mình lái xe đến đây.

      Cưu Dẫn thấy màn này liền ra ám hiệu với chiếc H-Bahn sau lưng, sau đó lại theo mấy người Trì An lên xe chuyên dụng của khu năm, hướng đám người Mèo Rừng : “Đưa tôi cùng đoạn , dù gì các cậu này đều ngồi ở phía sau cả mà.”

      Mèo Rừng quay đầu liếc mắt nhìn đám lính dồn chung chỗ ở phía sau, lập tức im bặt.

      Đúng là mọi người đều dồn hết ở phía sau, nhưng đột nhiên xe lại chen thêm vị quan chỉ huy khu mười, nhìn kiểu gì cũng thấy chật chội.

      Có điều đàn ông ở thế giới này chính là như vậy, về trình độ theo đuổi phụ nữ mặt dày tưởng. Tựa như đối với hành vi mời mà đến của Cưu Dẫn, cho dù có là thân sĩ như Mèo Rừng cũng dám có ý kiến, cũng thể trực tiếp cho phép kẻ này theo đuổi.

      Cứ như vậy, dưới ánh mắt của các binh lính xe, Cưu Dẫn vô cùng thản nhiên bắt Trì An tiếp chuyện suốt dọc đường, cứ như vẫn hề bị vẻ mặt lạnh lùng của làm ảnh hưởng.

      “Đây là trứng Kiến Cát sao? khó tin được, mọi người tìm được chúng ở đâu thế?” Cưu Dẫn thấy trong lòng Trì An là hai quả trứng, vừa liếc cái nhận ra chúng là gì.

      Mèo Rừng lái xe ở đằng trước cười : “Là Trì tiểu thư tìm được, ấy luôn rất có duyên với Kiến Cát, cứ mỗi lần muốn ăn trứng Kiến Cát cứ việc chạy vòng quanh rừng là có thể tìm được chúng.”

      Kỹ năng săn tìm của Trì An, đúng là phải ai cũng có thể làm được. Mỗi lần Trì An mang trứng Kiến Cát về doanh trại, đám lính bọn họ đều phát hận vì thèm thuồng nhưng lại chẳng có số được hưởng.

      “Trứng Kiến Cát vừa ngon miệng lại vừa rất có hàm lượng dinh dưỡng, phụ nữ ăn vào có tác dụng dưỡng nhan sắc, quả là đồ tốt.” Nụ cười Cưu Dẫn vẫn chút kiêng kỵ, ý cười cợt nhả thiếu đứng đắn mang theo vài phần tán tỉnh. dùng cặp mắt đưa tình lả lướt nhìn Trì An, thấp giọng cười : “Cũng chả trách em càng ngày càng xinh đẹp.”

      Đẹp tựa như đóa hoa kiều được người đàn ông dốc lòng chăm bón tưới nước, tươi đẹp mềm mại, tỏa hương thơm ngát, rất dễ làm cánh đàn ông điên đảo mất hồn.

      Trì An chịu nổi ánh mắt , thẳng: “Đây là dành cho Tư Ngang.”

      Cưu Dẫn: “…”

      “Tư Ngang dạo này quá vất vả, tôi đặc biệt ra ngoài tìm vài trứng Kiến Cát đem về cho ấy bồi bổ.” lại bổ sung.

      Cưu Dẫn: “…”

      Đám binh lính trong xe nhịn được nữa, cúi đầu bật cười sằng sặc.

      Nếu là lúc trước, chắc chắn bọn họ dốc lòng hâm mộ lẫn ghen ghét trận, nhưng giờ đây khi thấy quan chỉ huy khu mười lộ vẻ mặt kinh ngạc như thế này, dĩ nhiên ai cũng thấy hả hê sảng khoái vậy thôi.

      Chỉ có điều, khả năng “chịu đòn” của cánh đàn ông ở thế giới này quá đỗi cường đại, rất nhanh khôi phục lại bình thường, cười : “Tôi nhìn ra Tư Ngang có chỗ nào cần phải bồi bổ đấy. Chẳng lẽ em biết sau khi đàn ông làm việc cực nhọc, người chịu mệt mỏi hơn chính là phụ nữ hay sao?”

      Nghe được hàm ý trong câu này, Trì An suýt chút nữa trực tiếp rút kiếm ra chém chết .

      Giống đực ở thế giới này đúng là biết cái gì là xấu hổ!

      Vì thế cả dọc đường trở về doanh trại, hầu như chỉ thấy Cưu Dẫn tìm cớ bắt chuyện, nhưng trọng tâm câu chuyện từ đầu đến cuối cũng chỉ có . Tuy rằng ít lần Trì An bị Tư Ngang dùng những lời lưu manh suồng sã này trêu chọc ở giường, có điều khi đó đối tượng là người đàn ông của , tất nhiên có thể xem đây là tình thú, nhưng nếu bị người đàn ông khác với mình những lời như vậy, quả ghê tởm chịu được.

      “Từ lúc em thành thiếu nữ đến bây giờ, gần như hề có tin tức nào. Hóa ra là Tư Ngang giấu em ở nơi như thế này, chẳng trách nhiều kẻ lùng sục cả khu năm cũng thể tìm được người.” mặt Cưu Dẫn lộ vẻ đồng tình, “Đàn bà phụ nữ sao có thể sinh sống ở nơi thế này được, Tư Ngang quá hiểu phong tình rồi.”

      Trì An quyết để ý .

      “Nghe đồn tại em chỉ có người đàn ông nhỉ, định bao lâu tìm thêm người thứ hai đây? em xem, như tôi chắc là được chứ?”

      ngờ theo sau Lục Hành hiên ngang tự đề cử chính mình, sau ba năm sóng yên biển lặng lại đến lượt Cưu Dẫn tự đề cử chính mình.

      Trước khi nhận ra thanh kiếm lạnh lẽo gác lên cổ mình, chỏm tóc khá dài ở sau gáy chậm rãi rụng xuống. Cưu Dẫn lòng tránh khỏi kinh ngạc, quan sát Trì An, phải vì để tâm đến thanh kiếm kề cổ mình mà là kinh ngạc do bởi khí thế người Trì An.

      muốn chết? Nếu muốn chết như vậy, tôi thành toàn cho !” Trì An lạnh lẽo .

      Cưu Dẫn chống lại ánh mắt đầy sát khí của Trì An, hiểu trước mặt này giống với đám đàn bà nuôi trong kim ốc, vội vàng giơ tay lên, “Trì tiểu thư, tôi thực khẳng định tại tôi còn chưa muốn chết.”

      “Vậy câm miệng!” Trì An hất kiếm ra, sắc mặt tốt.

      Cưu Dẫn nhìn , lại liếc mắt quan sát đám lính xe, thấy bộ dạng bình tĩnh thành quen của bọn họ liền hiểu cảnh tượng này hẳn phải là lần đầu tiên xảy ra.

      nàng này, đúng là tâm cứng như sắt đá, hề bị tác động gì cả.

      Sau khi chiếc xe tiến vào doanh địa, cửa xe bị người bên ngoài mở ra, tiếp đó liền thấy người đàn ông đứng ngoài cửa khom người ôm Trì An ở bên trong ra xe.

      Trì An nhu thuận mặc cho ôm, giơ hai quả trứng Kiến Cát lên trước mặt, lấy lòng : “Tư Ngang, em lại tìm được trứng Kiến Cát nữa rồi, chờ lát nữa dặn người xào lên cho .”

      Tư Ngang ừm tiếng, tầm mắt rơi xuống người Cưu Dẫn từ trong xe bước ra.

      Cưu Dẫn chỉnh đốn vuốt lại quân trang người cho phẳng phiu, lộ ra tươi cười đầy lưu manh với người đối diện: “Tư Ngang, lâu gặp.”

      Tư Ngang gật đầu, vẫn buông người trong ngực, với Lục Hành ở bên cạnh: “Dẫn khách đến phòng khách trước, tôi đến ngay.”

      Lục Hành tuân lệnh.

      Và thế là dưới tầm mắt của bao nhiêu người, vị quan chỉ huy nào đó cường ngạnh đường hoàng ôm người rời .

      Vừa được ôm về phòng Trì An liền bị thả lên giường, tiếp đó hai quả trứng Kiến Cát trong lòng mình đột nhiên bị cướp lấy, cuối cùng cả người cũng bị ai kia đè luôn xuống giường.

      Bị cơ thể cường tráng nặng nề của phái nam đè lên người cộng thêm lượng hormone nam tính và nhiệt độ cơ thể bao phủ lấy, Trì An dù quá quen thuộc với nhiệt lượng cơ thể Tư Ngang nhưng cứ mỗi lần thân thiết như vậy, cũng vẫn bị hơi thở mang tính xâm lược của làm cho lòng dạ rối bời. Nhưng chẳng hiểu sao khi ở bên , Trì An lại cảm thấy vô cùng an tâm.

      tỉ mỉ liếm láp toàn bộ trong miệng , sau khi cả người đều bị hơi thở của nuốt trọn, mới lên tiếng: “An An, rất vui.”

      Đối diện với cặp mắt sâu kín của , Trì An vốn mê loạn thần trí lập tức thanh tỉnh, vội vàng : “Em chưa làm gì hết!”

      “Ừm, biết.”

      “…”

      “Có điều dù em chẳng làm gì, bọn đàn ông kia vẫn bị em mê hoặc đến điên cuồng như vậy.” vuốt mặt , lòng ngón tay thô ráp lướt qua da thịt trơn mịn, “ muốn tạo ra phòng giam nhốt em lại, ngoài Tư Ngang này ra ai cũng được nhìn. Chỉ cần đám người kia cảm nhận được gen tin tức của em, vậy An An là của mình rồi.”

      bình tĩnh ra điên cuồng của mình.

      Đây là muốn nhốt trong phòng tối? Lại tới nữa rồi hả!?

      Trì An vội vàng cầm lấy tay , vẻ mặt thành : “ hãy yên tâm, ngoài ra, ai em cũng cần. Vừa rồi em còn chĩa kiếm uy hiếp cái tên quan chỉ huy khu mười kia nữa đó.”

      Cho nên đừng có hắc hóa nữa, hắc hóa có tốt đâu!

      dịu dàng cười cái,tia u ám trong mắt vẫn hề thoái lui.

      Lại đè hôn kịch liệt lúc lâu, mới đứng dậy sửa sang lại quân trang người, dặn dò: “Chốc nữa trở về cùng ăn cơm với em, đợi được chứ?”

      “… Được.” Lúc này cái gì cũng được hết.

      Chờ mang điên cuồng u ám bên người rời khỏi phòng, Trì An vỗ ngực ngồi dậy khỏi giường, sờ sờ đôi môi sưng đỏ, tiếp theo nên làm cái gì làm cái đó.

      Sau khi Tư Ngang xử lý xong chuyện của khu mười, lúc trở lại phòng liền bắt gặp người con của ngồi bên cửa sổ, tự mình sắp xếp lại số thảo dược hôm nay thu thập được. Thần sắc của trông rất nghiêm túc, bóng chiều tà cao rọi xuống cơ thể nhắn bên cửa sổ, khuôn mặt trắng nõn gần như trong suốt như càng thêm tinh khiết xinh đẹp, làm tâm động muốn ngộp thở.

      Nghe tiếng mở cửa, Trì An quay đầu nhìn thấy người đàn ông thân quân phục nghiêm nghị đứng trước cửa, liền bày ra nụ cười ấm áp với .

      Nụ cười kia so với nắng chiều ngoài cửa sổ càng thêm ấm áp, khiến cả tâm như được sưởi ấm lắp đầy.

      về rồi! Để em dặn Mèo Rừng mang cơm vào đây.” Vừa , liền ấn xuống máy truyền tin.

      Rất nhanh, Mèo Rừng đưa tới bữa ăn của tối nay. Vừa mới đem chiếc lồng mở ra, mùi hương thơm phức liền xộc lên mũi, trong chớp mắt lan tỏa khắp phòng.

      Trì An rửa tay xong liền nóng nảy lôi kéo ngồi vào chỗ, sẵn sàng hưởng thụ bàn tiệc trứng Kiến Cát đầy mỹ vị trước mặt.

      Trứng Kiến Cát được chế biến thành nhiều món đa dạng, dĩa bánh trứng rau xanh, dĩa trứng cuộn, dĩa tôm trứng chưng, ngoài ra còn có cả thịt nướng bóng mỡ thơm lừng, nước xương thanh ngọt, rau dại trắng, chén canh trứng, quả thực chính là bữa tiệc thịnh soạng phong phú!

      vừa ăn đến mặt mày hớn hở, vừa gắp dĩa rau cho .

      Tư Ngang vừa chậm rãi ăn, vừa chăm chú nhìn của . đút ăn cái gì, liền ăn cái đó, thỉnh thoảng còn đút ăn lại hai ba miếng. Nhìn mắt cười đến híp lại, đôi môi liên tục hết khép lại mở, quần áo dính đầy dầu nhưng lại tô sắc bộ dạng phấn nộn, mắt sắc của càng thêm nồng nàn say đắm.

      Sau khi ăn xong bữa tối, Trì An tiếp tục xử lý thảo dược quý giá của mình, vừa lôi ra bình thuốc cho , : “Đây là thuốc cầm máu, nội thương hay ngoại thương đều trị được. Nếu là vết thương ngoài da chỉ việc bóp nát rồi bôi lên, còn nội thương trực tiếp nuốt vào.”

      Tư Ngang nhìn nhìn, tiện tay đem nó vứt vào túi dụng cụ.

      “Này!” Trì An trừng , “Đây là đưa cho mà, nhỡ sau này bị thương còn dùng đến.”

      Lần bọn họ thám hiểm xuyên rừng năm ngoái, màn nội tạng bị dập nát và xuất huyết nhưng vẫn gắng gượng in đậm trong lòng Trì An. Nếu phải vì đau lòng cho sao lại làm ra những thứ này làm gì. Linh khí ở thế giới này rất thưa thớt, Trì An mở lò luyện đan dày công cực khổ lắm, mười lò mà có lò thành công là mừng lắm rồi!

      Tư Ngang đưa tay kéo vào lòng, vân vê mặt , cười : “ biết. Xưa nay vốn quen với việc vết thương tự khép lại rồi, hiếm khi nào cần sử dụng đến thuốc!”

      Khả năng tự chữa lành của đàn ông ở thế giới này cũng siêu phàm quá rồi. Sau khi bọn họ bị thương, hầu như đều cần dùng thuốc, chỉ việc đợi cho vết thương tự mình khép lại là được. Cho nên dù Trì An có tự bào chế ra những viên thuốc thế này, đàn ông bọn họ cũng có khái niệm phải dùng đến thuốc.

      Đối với Tư Ngang mà , ngoại trừ là tai nạn bởi uy lực thiên nhiên đáng sợ nào đó, bằng hiếm có kẻ nào đủ năng lực làm bị thương.

      Trì An sáng tỏ được thể trạng của đàn ông ở thế giới này, cũng chỉ mất hứng bĩu môi cái rồi tiếp tục làm ổ trong lòng , tiếp tục sắp xếp lại thảo dược của mình vừa dùng laptop để ghi chép, thèm để ý đến nữa. Cứ miệt mài như thế đến tận khuya rốt cuộc Trì An liền bị người đàn ông nào đó nhấc bổng vào phòng tắm.

      Dòng nước ấm tí tách từ đầu chảy xuống, Trì An bị áp lên tường tiến vào trong, hai tay ôm chặt vai , đem mặt đỏ au chôn trong cổ , rất nhanh lên đến đỉnh điểm. Thời khắc cảm giác mãnh liệt xông đến, liền kìm được cắn mạnh lên vai , cơ thể khít chặt như chậm rãi giãn ra.

      Cơn kích tình mãnh liệt ùa đến làm chịu nổi phải nức nở thành tiếng, nhưng vừa ra đến môi liền bị cuồng nhiệt ngăn lại.

      vừa giữ chặt vừa ngắm nhìn bộ dáng động tình của . Vẻ động tình của như vậy càng làm thêm si mê, chỉ hận thể liều mạng chết người mới hả dạ.

      Chờ sau khi tắm xong, mềm nhũn được ôm trở về giường, mí mắt chịu nổi cũng sụp xuống.

      Nhưng người đàn ông kia vẫn chưa xong, tiếp tục làm .

      “Xong chưa …” thở hết nổi,bĩu môi hét lên: “Em mệt quá rồi, muốn ngủ.”

      lưu manh cười bên tai , thầm: “Em sao lại mệt được? còn chưa dùng hết lực đâu.”

      Khốn kiếp!

      Trì An tức giận đạp bị túm được chân, còn thuận thế dùng sức luận động ra vào, bên dùng thanh khàn khàn : “Thả lỏng nào, khít chặt quá rồi.”

      lại đạp cái nữa.

      Rốt cuộc sau khi kết thúc, Trì An ấm ức vùi trong lòng dần chìm vào giấc ngủ, trong lúc mơ màng còn nghe được khẽ thào bên tai, cười : “Em xem, ngay cả dục vọng của còn đối phó được, còn muốn đàn ông khác?”

      “… Em có!” gắng chống lại cơn buồn ngủ, biện bạch cho chính mình.

      cười hừ tiếng, nâng mông vun cao của , dễ dàng đem của mình tiến vào trong cơ thể , cường ngạnh xâm chiếm vùng bí kia, ý tứ cần cũng biết.

      Thùng đại dấm chua này!

      Ngày hôm sau, Trì An vừa thấy bóng Cưu Dẫn từ xa lập tức chạy ào ra xa mấy thước, làm Cưu Dẫn bức bối thôi.

      Mỗi lần người đàn ông nào đó ăn dấm chua lập tức ép “” Trì An phen lăn lộn, cố gắng chứng minh cho thấy, ngay cả người đàn ông như cũng thỏa mãn được đừng hòng mơ tưởng đến bốn người đàn ông! Ngoại trừ ra, bên người đừng hòng xuất thêm người thứ hai, thứ ba, thứ tư nào khác!

      Trì An thầm lẩm bẩm, nếu phải thể giết chết đám đàn ông kia, cũng thể công khai chặt đứt theo đuổi của cánh đàn ông chỉ sợ bọn người kia chết sớm từ lâu rồi, căn bản cũng để bọn họ có cơ hội lượn lờ quanh của !

      Chỉ đáng thương cho khi tự dưng lại chịu trận loại tội trạng như thế này?

      Rốt cuộc nhân lúc Trì An vào rừng rong chơi, Cưu Dẫn cũng tìm được cơ hội chạy theo , cười : “Trì An, em để ý đến tôi sao? Tôi là quan chỉ huy khu mười đấy, danh nghĩa sản nghiệp vô số. Nếu em chịu kết hôn với tôi, thứ gì của tôi đều là của em. Em thích những loại cỏ kia, tôi cũng có thể sai người tìm chúng về cho em.”

      “Chúng phải cỏ, là thảo dược.” Trì An nghiêm túc chỉnh lại , tiếp: “Tôi chỉ cần Tư Ngang là đủ. Sản nghiệp của Tư Ngang cũng đủ cho tôi xài mãi hết, ấy cũng vẫn có thể sai người giúp tôi tìm thảo dược.”

      Cưu Dẫn nhíu mày, chưa từ bỏ ý định : “Chung quanh biên cảnh khu mười còn rất nhiều vật ly kỳ cổ quái, khoáng thạch dị thú cho đến kỳ hoa dị thảo đều có, ngoài ra vẫn còn những con quái trùng có hình dạng giống tảng đá, những năm gần đây loài người vẫn nghiên cứu chúng. Cũng chỉ ở phía bọn tôi mới có mà thôi.”

      Trì An: “…”

      Có hơi dao động rồi làm sao đây?

      Cưu Dẫn giới thiệu hấp dẫn vô cùng, tiếp tục đem toàn bộ những vật ly kỳ cổ quái ở khu mười ra quảng cáo hết lần, cuối cùng : “Nếu em kết hôn với tôi, tôi có thể cho em tự do nghiên cứu bọn chúng, cả quyền lợi tự do lại biên cảnh, em muốn thế nào là thế đó.”

      Những khu vực khác nhau cùng môi trường địa lý, cư dân của khu nào chỉ có quyền hoạt động ở khu đó, nếu người khu khác muốn bước qua, tất nhiên phải được địa phương nơi đó cấp quyền mới được phép ra vào biên cảnh.

      Chờ ra hết những gì nên , Trì An mới bày ra vẻ mặt nhẫn nại: “Vậy tôi dùng tiền của mua vài thứ để nghiên cứu chắc cũng được chứ?”

      Cưu Dẫn: “…”

      Trong thời gian Cưu Dẫn ở doanh trại, hầu như chỉ cần ngày nào rảnh rỗi liền lượn lờ quanh Trì An, ngớt lời quảng cáo cho biết khu mười của ưu việt đến cỡ nào.

      Dĩ nhiên mỗi ngày Mèo Rừng đều phụ trách hội báo tình huống cho Tư Ngang, Cưu Dẫn cũng báo lại cho quan chỉ huy, câu cũng bỏ sót.

      Rốt cuộc tới khi Cưu Dẫn lại đề cập đến vấn đề muốn thu mua pha lê tinh, Tư Ngang chỉ việc im hơi lặng tiếng cung cấp giá bán cho các khu khác tăng lên ba phần so với giá căn bản.

      đây là chèn ép chúng tôi!” Cưu Dẫn đập bàn phản đối, trước khi tới đây ràng dò la được giá bán pha lê tinh cho các khu khác bị tăng lên, rất đồng ý chuyện coi tiền như rác.

      Tư Ngang thần sắc lạnh lùng, đúng là Tư Ngang này muốn chèn ép thằng nhãi nhà ngươi đấy, làm sao?

      Thế cho nên, Cưu Dẫn cuối cùng còn tâm trạng nào để lượn quanh Trì An, ngày nào cũng vì chuyện pha lê tinh mà tìm Tư Ngang gây lộn.

      Mãi cho đến khi đôi bên rốt cuộc thỏa thuận xong hợp đồng pha lê tinh, Cưu Dẫn cũng buộc phải rời khỏi, tất nhiên là càng có cơ hội tiếp cận được Trì An.

      Nhưng ngày Cưu Dẫn rời , vẫn nhân cơ hội thuyết phục lần cuối: “Trì An, lời của Cưu Dẫn này vĩnh viễn có hiệu lực. Nếu có ngày em bắt đầu thấy Tư Ngang thuận mắt nữa, còn cảm giác mãnh liệt với nữa cứ việc đến tìm tôi. Bên tôi có thiếu kỳ trân dị bảo mà em thích, tất cả đều để dành cho em.”

      Sắc mặt Tư Ngang lập tức sầm xuống.

      Cả mặt Trì An cũng biến thành đen.

      Cưu Dẫn xong liền cười ha hả leo lên xe H-Bahn rời cùng binh lính của , tiến về phía biên giới của La Mỗ Sâm, tiếp tục giao chiến cùng bọn chúng.

      Cưu Dẫn trêu xong bỏ chạy, ném Trì An ở lại với người đàn ông nào đó ghen tuông đến sắp hắc hóa.

      Đáng thương cho người nào đó lại tiếp tục bị Tư Ngang xách nhốt vào trong phòng tối, rốt cuộc nhịn được mà thầm lôi Cưu Dẫn ra mắng ngàn lần trong lòng, quyết định sau này chỉ cần có cơ hội, phải đào hố chôn sống cái tên Cưu Dẫn đáng chết này mới hả giận!
      Last edited: 19/6/18
      lk ngân, Phương Lăng, song ngư12 others thích bài này.

    5. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      ghen đáng iu vc :)))

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :