1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

LIÊU THẦN - Vụ Thỉ Dực

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Truyện này mỗi thời kỳ có sức hấp dẫn riêng của nó. Bội phục Bà tác giả này ghê. thanks các Nàng

    2. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      CHƯƠNG 109: NAM THỪA NỮ HIẾM
      Edit: La Thùy Dương
      Trời đêm trong rừng nhanh chóng sập xuống.

      Trì An nằm lưng Tư Ngang, bên tai nghe được tiếng gầm rú của dã thú liên tục vọng lại từ trong rừng sâu, tâm ngừng căng lên như dây đàn.

      Dựa theo thông tin nắm được từ ký ức của nguyên chủ nơi thôn dã bên ngoài luôn đầy rẫy các loại dị thú muôn hình vạn trạng. Vẻ như dị năng của các muông thú và côn trùng ở nơi này đều được khuếch đại so với ở thế giới thực, làm cho sức chiến đấu của bọn chúng cực kỳ mạnh mẽ. Người thường nếu may gặp phải chúng, phần lớn khả năng là khó tránh khỏi cái chết, hệt như lúc đụng mặt bọ cạp đỏ khi vừa mới đến thế giới này vậy.

      “Tư Ngang …” khẽ gọi.

      Tại nơi rừng sâu tĩnh mịch, Tư Ngang băng ngang rừng trong yên lặng, khi nghe được Trì An gọi mình liền khẽ đáp lại tiếng.

      “Phía trước khoảng năm trăm mét có dị thú.” Giọng của Trì An như tan ra trong miệng, thanh có chút .

      Tư Ngang lập tức dịch chuyển bước chân, thầm đánh đường vòng, chỉ trong chốc lát tiến tới gốc cây đại thụ, nhàng cõng Trì An nhảy qua từng cành cây, đến khi tới hốc cây rậm rạp mới chịu thả xuống.

      ấn xuống đồng hồ tay, ngay lập tức chùm sáng yếu ớt lập tức lóe sáng, chiếu rọi cả vùng nơi họ nấp.

      Hốc cây này mấy to lớn, nhưng chí ít cũng đủ tạo điều kiện cho hai người họ nằm xuống bên dưới được. gian trong này rất sạch , mặt đất còn trải tầng cỏ khô mềm mại tản ra mùi cỏ xanh, hiển nhiên có nhân loại hoặc động vật nào đó từng nán lại nơi này.

      “Đây hẳn là nơi mà Vũ tộc thường nán lại qua đêm.” Tư Ngang treo đồng hồ đeo tay của mình lên cao để làm đèn tường, sau đó kéo Trì An ngồi xuống cạnh mình nghỉ ngơi, “Đêm nay chúng ta ở lại đây.”

      Vừa , Tư Ngang vừa lấy lương khô hành quân từ trong bao ra đưa cho miếng, “Có thể ăn được ngon lắm, có điều tại muộn, ngày mai làm vài thứ ngon hơn cho em.”

      Trì An há mồm cắn miếng lương khô có tí mùi vị gì, vừa nhai vừa : “ sao, dù gì cũng tốt hơn lương khô mà người thường mang theo rất nhiều, em kén chọn đâu.”

      Ăn xong lương khô, Trì An tùy tiện rửa mặt bằng nước mình đem theo, sau đó cả hai liền bắt đầu nghỉ ngơi.

      Tư Ngang ngồi dựa vào vách tường nơi động cây, cởi bỏ áo khoác quân trang bên người xuống mới giang cả hai tay bọc cả người nhét vào lòng mình, cứ như vậy ôm vào giấc ngủ.

      Nhiệt độ trong rừng vào ban đêm có hơi xuống thấp, có điều Trì An được che chắn bao bọc trọng ngực Tư Ngang cho nên cảm giác được khí trời bên ngoài lạnh như băng. Cho dù thỉnh thoảng nghe được tiếng dị thú trong rừng gầm rú vang vọng, Trì An vẫn an tâm rơi vào giấc ngủ cách nhanh chóng.

      Hôm sau, bọn họ lại tiếp tục lội bộ băng xuyên rừng.

      Trì An chứng kiến bóng dáng bọn Vũ tộc bay bầu trời mấy lần, rốt cuộc mới hiểu vì sao những người này lại dùng đến phương tiện di chuyển tiện lợi mà lại chọn cách lặn lội cước bộ trong rừng như vậy rồi. Hóa ra là vì muốn gây chú ý với đám người Vũ tộc.

      “Mặc dù Vũ tộc xem nhân loại là thức ăn như bọn người La Mỗ Sâm, hơn nữa cũng bắt tay hợp tác với nhân loại vài phương diện, nhưng chúng cũng mấy thân thiện với nhân loại gì cho kham. Người Vũ tộc bẩm sinh thờ ơ lạnh nhạt, tốt nhất nên trực tiếp xung đột với chúng, nếu phiền phức vô cùng.” Tư Ngang giúp giải thích.

      Trì An tò mò hỏi: “Nơi mà Vũ tộc sống là ở đâu?”

      “Người Vũ tộc có tập tính quần thể nên có vẻ chúng đều khá xa cách với đồng loại, thông thường sống rải rác khắp nơi, nhưng đối với kẻ bên ngoài lại vô cùng hòa nhã. Vũ tộc có thói quen xem rừng sâu bốn bể và vách núi là nhà, giống loài người sinh sống theo bầy, xây dựng đô thị nhà cửa. Nếu mình đơn độc chạm trán vài tên Vũ tộc gì, nhưng nhiều hơn nữa được.”

      Hai người vừa vừa trò chuyện suốt dọc đường, dù cho lúc này trong rừng nguy cơ tứ phía, họ dường như vẫn chút nao núng nào.

      Chỉ có điều nội tâm Trì An vẫn nén được cảm thấy kỳ lạ.

      Tu luyện ròng rã gần ba tháng, ngũ giác của Trì An cũng theo đó mà nhạy cảm hơn, có thể cảm nhận được vật thể lạ di chuyển từ phía xa, vậy nên Tư Ngang có thể thuận lợi tránh được những nơi nguy hiểm cũng chẳng phải chuyện lạ, bởi đó là nhờ có . Nhưng ràng Tư Ngang đối với động tĩnh chung quanh đều nắm như lòng bàn tay, thường thường còn chưa kịp phản ứng thấy vô thanh vô tức tránh trước rồi. Chẳng lẽ đây mới là sức mạnh thực của gen tin tức trong người quân nhân mà thế giới này có?

      Làm sáng tỏ được điểm này, Trì An rốt cuộc mới hiểu lý do vì sao Tư Ngang đều gạt những cận vệ phụ trách bên người, nhất quyết cần bọn họ theo mình.

      Bởi lẽ bản thân Tư Ngang quá mức cường đại, dĩ nhiên cần ai khác bảo vệ, ngược lại có người theo trở thành gánh nặng của .

      Hai người băng xuyên rừng suốt hai ngày, rốt cuộc có thể tiếp cận được mục tiêu.

      Tư Ngang nhìn máy dò trong tay, kim chỉ nam lắc lư qua lại, đèn báo hiệu biết từ lúc nào điên cuồng chớp lóe, dấu hiệu này chứng tỏ họ cách mục tiêu rất gần.

      Tư Ngang dạt cỏ dại đằng trước sang hai bên, im lặng dắt tay Trì An tiến về phía trước.

      Từ phía xa xa, bọn họ có thể nghe được tiếng chim vỗ cánh cùng tiếng gầm rú của đám dã thú, còn liên tục nghe thấy thanh các gốc cây đại thụ lần lượt đổ ầm xuống đất.

      Tình huống dị thường này khiến thần sắc của cả hai ngưng trọng lại. Tư Ngang giương tay thủ thế về phía Trì An, tức khắc ôm nhảy lên cành cây cao ba mét bên cạnh, tiếp đó nhàng nhún người nhảy qua các nhánh cây chung quanh mà tiến về nơi ngừng phát ra tiếng động.

      Rất nhanh, bọn họ liền thấy tình hình xảy ra lúc này.

      Tại rừng cây phía trước, người đàn ông mang đôi cánh trắng sau lưng cùng con mãng xà khổng lồ chiến đấu

      Vị nam nhân mang đôi cánh trắng nọ tất nhiên phải là thiên sứ mà là trong những người thuộc chủng tộc người chim, còn mãng xà khổng lồ kia là con rắn bị dị biến, có sức chiến đấu cực lớn, đuôi dài của nó mà quật tới gốc cây cổ thụ cao mấy thước cũng bị lực của nó làm bật cả gốc rễ.

      Chung quanh đều nằm la liệt ngổn ngang những xác cây bị đốn ngã, khiến mảnh rừng hỗn độn hệt như bãi hoang, tuy nhiên lúc này người đàn ông Vũ tộc và con mãng xà khổng lồ kia đều đánh nhau vô cùng kịch liệt, gần như quyết mất còn mới thôi. Nhất là khi từng sợi lông vũ cánh người nọ liên tiếp rụng xuống, màu trắng lông vũ nhuộm đỏ bởi máu tươi, hiển nhiên ai cũng nhận ra được người đàn ông kia bị đả thương , còn chưa kể người mãng xà khổng lồ kia cũng chồng chất ít vết thương.

      Tuy rằng phạm vi cuộc chiến của Vũ tộc có sức ảnh hưởng lớn, nhưng Trì An và Tư Ngang vẫn lặng yên bất động, hề nhúc nhích.

      Trì An trải qua vô số thế giới khác nhau, tất nhiên loại mãng xà lớn kiểu này cũng từng thấy rồi. Trong thế giới hoang dã kia có nhiều quái khổng lồ còn đáng sợ hơn mãng xà này nhiều, cho nên cảnh tượng như thế này cũng làm có phản ứng gì quá lớn.

      quan sát trận chiến bên dưới được lúc, rốt cuộc lúc này tầm mắt mới chuyển đến bên người Tư Ngang lập tức phát sắc mặt của vô cùng bình tĩnh. Quả là bình tĩnh đến lãnh khốc vô tình, hai mắt rét lạnh nhìn cảnh chiến bên dưới.

      Hai người họ đều hề lên tiếng, chỉ yên lặng quan sát.

      Đến tận khi người xà bên dưới đều đồng quy vu tận, Tư Ngang rốt cuộc mới ôm Trì An nhảy xuống mặt đất.

      Tư Ngang chĩa họng súng giảm thanh vào đầu mãng xà khổng lồ, chút do dự bóp cò, chiếc đầu lớn của nó trong nháy mắt liền nổ tanh bành như quả dưa hấu. Sau khi chắc chắn rằng nó chết mới rốt cuộc bước sang chỗ Vũ tộc kiểm tra tình trạng của kẻ kia, phát tắt thở. Lúc này mới lôi ra từ người tấm thẻ từ.

      Tư Ngang tỉ mỉ quan sát vật trong tay. Thẻ từ này có độ dài bằng hai ngón tay, màu đỏ sậm, mặt có hình thù hoa văn kỳ quái.

      chăm chú nhìn lúc lâu, rốt cuộc mới xoay đầu cười với Trì An: “An An, chúng ta có thể nhanh chóng trở về rồi.”

      Trì An biết thẻ từ này là vật như thế nào, có điều thấy được bộ dạng nắm chắc như lòng bàn tay của Tư Ngang cũng mỉm cười đáp lại .

      Sau đó, lại thêm vài món đồ bị Tư Ngang lôi ra từ người Vũ tộc, có chìa khóa, thẻ căn cước, vật truyền tin, ngoài ra còn có vũ khí điện từ khá tinh tế.

      “Tại sao ban nãy lại dùng thứ vũ khí này để đấu với mãng xà khổng lồ nhỉ?” Trì An khó hiểu.

      Có vũ khí trong người cũng dùng tới, cư nhiên liều mình đồng quy vu tận với mãng xà khổng lồ sao? Vũ tộc này chết thực quá oan uổng rồi!

      Tư Ngang dùng gói lớn trong suốt bao bọc những thứ này lại, mặt khác giải thích: “Chủng tộc người chim luôn cho rằng Vũ tộc bọn chúng được thiên thần ban phước, chúng cho rằng sử dụng vũ khí do nhân loại phát minh khiến bản năng chiến đấu của bọn chúng bị thoái hóa, vì vậy lúc đấu cùng dị thú, Vũ tộc tuyệt đối sử dụng vũ khí. Nếu như dùng vũ khí của con người để giết chết dị thú, đối với Vũ tộc chính là sỉ nhục khắc vào tận xương tủy.”

      Cho nên, Vũ tộc cứ thế mà bị chết cách uất nghẹn như vậy sao, tuy là với bọn , chuyện này chẳng có gì đáng bực mình, ngược lại còn cho rằng vô cùng vinh quang.

      Vũ tộc này sao có thể ngu xuẩn đến vậy được nhỉ, Trì An khỏi cảm thán.

      Thế giới này tồn tại ba loại chủng tộc có trí tuệ, mỗi loại chủng tộc đều có những ưu thế nổi trội riêng biệt.

      La Mỗ Sâm sở hữu khả năng sinh sản cường đại, giúp chủng tộc bọn chúng kéo dài huyết mạch đến vĩnh viễn, nhân loại thừa hưởng trí khôn phát minh được vũ khí có lực sát thương cực đại nhằm bảo vệ bản thân, riêng Vũ tộc có được đặc tính bay cùng khả năng dò tìm quặng mà chẳng cần đến thiết bị dò tìm của con người.

      Sở dĩ nhân loại chọn cách hợp tác cùng Vũ tộc, cũng bởi vì chính lý do này.

      Tuy rằng Vũ tộc cao ngạo, nhưng về mặt khác họ cũng ý thức được trí khôn và khoa học kỹ thuật của loài người mang lực sát thương đến cỡ nào, chính vì vậy mới chấp thuận hợp tác với nhân loại để tiếp thu thành quả kỹ thuật khoa học tiên tiến của con người.

      Suy cho cùng tạo hóa vốn dĩ rất công bằng, Vũ tộc tuy có được năng lực dò tìm phi phàm, nhưng ai có được trí khôn sáng tạo, thậm chí còn chẳng có tư chất để trở thành nhà khoa học. Dù cho có bày núi bảo vật đặt ở trước mặt, khẳng định họ cũng biết phải làm gì với chúng.

      Sau khi Trì An phân tích ưu lẫn nhược điểm của ba chủng tộc, lại bất giác nhận ra dù có ở thế giới nào chăng nữa vẫn tồn tại thứ gọi là lẽ trời. Bất kể chủng loại đó có mạnh đến đâu, cũng được phép cường ngạnh đến trời đất dung, kiểu gì cũng tác động bù trừ lẫn nhau, tộc này kiềm chế tộc khác và ngược lại.

      Nhưng mà, chủng tộc người La Mỗ Sâm tồn tại, rốt cuộc là vì cái gì?

      Trì An đem vấn đề này nuốt vào trong bụng, quyết định đợi có dịp điều tra phen.

      Sau khi đào hố chôn vùi người Vũ tộc, Tư Ngang chọn nơi có thịt non mềm nhất thân mãng xà chết kia, rọc khối thịt lớn mang theo, lúc này mới dẫn Trì An rời khỏi.

      Lúc hai người tiến đến dòng suối, Tư Ngang ở cạnh Trì An cởi bỏ dáng điệu trang nghiêm lúc nãy mà để cho của ngồi nghỉ ngơi dưới bóng cây, còn mình bắt đầu lưu loát nhúng khối thịt xà mới róc được vào trong nước suối rửa sạch, tiếp đó dùng dụng cụ mang theo thái mỏng rồi xiên từng miếng vào cành cây, cuối cùng là nổi lửa nướng thịt.

      Mặc dù mãng xà khổng lồ là thú dị biến nhưng lại sở hữu phần thịt non mềm nhất. lúc sau khi thịt được nướng chín, mặt của lớp thịt cũng bắt đầu xuất lớp mỡ bóng loáng, hương thơm cũng theo đó mà lan tỏa trong khí.

      Tư Ngang dùng những trái cây được hái xuống suốt dọc đường vắt thành nước rưới lên mặt thịt nướng, sau đó lại nướng cho vàng ươm mới đưa cho Trì An, cười : “An An, em nếm thử .”

      Chỉ mới nhận lấy thôi mà Trì An cảm giác được xiên thịt nướng này cực kỳ mỹ vị rồi. Đến khi Trì An nhân lúc còn nóng cắn lên phát, hương vị dạt dào của nó liền lập tức tan chảy trong miệng. Miếng thịt này vốn tươi ngon nhiều nước, cộng thêm thứ nước trái cây được rưới lên hòa cùng lớp mỡ bên trong, quả vừa ăn vào liền cảm nhận được mùi vị thơm lừng tuyệt hảo của nó.

      Trì An khen ngớt lời, chính mình hết cắn miếng, lại đút cho người đàn ông của mình miếng. Cứ như vậy mấy xiên thịt rắn được nướng thơm lừng, chẳng mấy chốc hai người ăn xong.

      Lúc Tư Ngang tiếp tục công đoạn nướng thịt Trì An ở bên cạnh lại nút nước dầu óng ánh ngón tay mình, tò mò hỏi: “Tư Ngang, sao có thể làm việc này giỏi như vậy?” Từ động tác hái trái cây rừng cho đến kỹ năng nướng thịt được bộc lộ như lúc này, đều vô cùng lưu loát thành thạo.

      “Lúc trước có học.” Tư Ngang tủm tỉm cười với .

      Trì An như sực nghĩ ra chuyện gì đó. Quả hai ngày vừa qua, ràng vừa cõng vừa di chuyển nhưng lại vẻ như rất quen thuộc mọi đường nước bước trong rừng, cũng cần thiết bị dò cũng nhận biết được món nào có thể ăn hoặc , thứ nào có độc, thứ nào ăn vào bồi bổ cơ thể. Từ kiến thức trang bị bên người, có thể thấy được trước kia Tư Ngang thường xuyên phải bôn ba hoạt động trong những cánh rừng sâu hút như thế này.

      Nghĩ đến đây, đột nhiên Trì An lại muốn trang bị kỹ thuật về luyện đan dược cho chính mình, bất chợt lại liếc mắt nhìn xuống vật kìm hãm gen tin tức cổ mình, hai mắt liền tỏa sáng.

      “Sao thế?” Tư Ngang đối với tâm trạng của Trì An vô cùng mẫn cảm, nháy mắt nắm bắt được khác lạ của .

      Trì An cười híp mắt: “Đột nhiên em biết mình có thể làm được gì rồi. Tư Ngang, đợi sau khi trở về, em muốn học y dược.”

      “Y dược?” Tư Ngang nghĩ nghĩ, : “Khu năm có vài phòng nghiên cứu y dược, có điều những người chế thuốc, đều là đàn ông!”

      Trì An tiếp tục mỉm cười với , vờ như hiểu ngụ ý trong lời của .

      Tư Ngang nhìn nàng bằng hốc mắt sâu kín, sau đó tiếp tục nướng thịt, gì thêm.

      Đợi sau khi ăn xong thịt nướng, hai người họ lại tiếp tục lên đường.

      Đoạn thời gian tiếp theo, Trì An luôn ngó nghiêng quan sát thực vật chung quanh xem có thảo dược nào đó nằm trong tầm hiểu biết của mình hay , nhưng đáng tiếc nhận ra được cái nào, chỉ có thể phân biệt được thứ đó có linh khí hay , còn chưa kể phải tùy vào linh khí tỏa ra đậm hay nhạt mới xác định được hiệu quả.

      lâu sau đó, bọn họ tiến vào căn nhà đá được xây ở vách núi.

      Vách núi nơi này thực ra cũng đến nỗi cao, khoảng chừng năm mươi mét, chung quanh đều ngọn cỏ và hoàn toàn trần trụi, thứ duy nhất hiển chỉ có căn nhà đá ngụ ở vị trí cách mặt đất chừng mười mét. Mà theo như phỏng đoán, căn nhà đá này hẳn là nơi trú ngụ của Vũ tộc dùng mạng đổi mạng với mãng xà khổng lồ ban nãy.

      Tư Ngang lấy từ trong túi vật dụng ra sợi dây buộc bằng tơ bạc, đầu dây khác được buộc cây đinh bạc, dùng đầu dây này ném lên cao, tiếp đó Tư Ngang lại dùng đầu dây còn lại vòng qua eo chính mình và Trì An, hai chân đạp lên vách núi cao chót vót, tay kéo căng sợi dây, chỉ trong chớp mắt cả người Trì An và được nhấc bổng lên bên .

      Trì An trợn tròn hai mắt, tận khi hai người tiến vào tiểu viện trước căn nhà đá Trì An vẫn ngơ ngác như thể tin nổi.

      biết ở thế giới này, quân nhân có được gen chiến sĩ thực rất đỗi cường đại, nhưng có thể cường đại như Tư Ngang cũng quá khoa học rồi!? Nhưng xét theo phương diện khác, cũng vì Tư Ngang quá mạnh mẽ cho nên ở nơi này mới có thể thong dong tự tại đến như thế.

      Tư Ngang lại lôi chìa khóa mà ban nãy lục soát người Vũ tộc ra, tiến đến mở cửa.

      Cạch tiếng, cánh cửa liền được mở ra. Tư Ngang tự nhiên ôm lấy bả vai của mình cùng tiến vào trong. Thái độ này, người biết còn tưởng rằng bước vào nhà của mình nữa đấy.

      Nhà của Vũ tộc mặc dù có cửa chính và cửa sổ, tuy nhiên thiết kế bên trong lại giống hệt như tổ chim.

      Ngay trung tâm căn nhà đá chính là tổ chim đan kết từ lông vũ. Nhìn thấy cảnh này, Trì An có chút nên lời.

      Nhưng Tư Ngang lúc vừa bước vào có ý tiến về phía trước, đút thẻ từ đỏ sậm lên mặt cảm ứng, mắt lập tức thấy được tư liệu hiển thị màn hình. Tiếp đó, mình bận rộn chuyển tải tư liệu.

      Trì An tò mò đứng nhìn ở bên cạnh.

      Ngắm nghía chừng hồi, đột nhiên Trì An ngoảnh đầu nhìn ra bên ngoài, phát bầu trời lúc này có bóng dáng của vài người chim từ xa bay đến, mặt liền lập tức biến sắc, hốt hoảng chạy đến đóng cửa lại, thuận tiện cũng đóng luôn cả cửa sổ.

      “Tư Ngang, Vũ tộc đến đây.”

      Tư Ngang còn chuyển tải dữ liệu, bảo khoan hãy nóng vội.

      Rất nhanh bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giọng lạnh lùng từ bên ngoài vang lên: “Khải Thụy Tư, có ở nhà chứ?”

      Khải Thụy Tư hiển nhiên là tên của Vũ tộc thiệt mạng với mãng xà ban nãy.

      Hai nhân loại trong phòng đều lên tiếng.

      Vũ tộc bên ngoài gõ cửa hồi, thấy trong nhà vẫn có động tĩnh, liền xoay người rời khỏi.

      Trì An nhõm thở dài hơi, xem ra người Vũ tộc đối đãi với nhau vẫn khá tử tế và lễ phép.

      Có điều lời mạnh miệng này cũng buông lơi quá sớm rồi.

      Tư Ngang sau khi hoàn tất việc chuyển dữ liệu, lần nữa đem thẻ từ giấu kỹ bên người, sau đó tiến vào gian phòng chất nhiều tinh thạch nhất, nhanh chóng kéo Trì An rời .

      Bọn họ vừa rời khỏi lâu đám Vũ tộc kia quay lại, trực tiếp phá cửa xông vào, lập tức nhận ra quẩn quanh phòng của Khải Thụy Tư vẫn còn lưu lại hơi thở của nhân loại, thế là nổi cơn giận dữ.

      “Đuổi theo! Mùi của nhân loại còn ở gần đây, vẫn chưa xa được đâu!” tên dẫn đầu nhóm Vũ tộc mang cặp mắt sắc như chim ưng, gằn giọng .
      Last edited: 17/5/18

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Nguy hiểm tới rồi. Thanks Nàng

    4. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      CHƯƠNG 110: NAM THỪA NỮ HIẾM
      Edit: La Thùy Dương
      Trong rừng, côn trùng rắn rết ùa nhau tháo chạy.

      đầu bọn chúng, đám Vũ tộc nối đuôi bay ngang qua, thi thoảng hạ cánh đáp những tán cây trong rừng, dõi mắt quan sát xung quanh tung tích của nhân loại.

      Những binh lính thân bằng quân trang rằn ri đều án binh bất động mai phục trong lùm cây rậm rạp, chăm chăm nhìn Vũ tộc bay bầu trời, dùng ngôn ngữ hình thể mà trao đổi tin tức với nhau.

      [ Bọn Vũ tộc này bị làm sao vậy? Sao lại kéo ra ngoài hết thế?]

      [ biết. Có thể bị người La Mỗ Sâm cướp mất hang ổ rồi?]

      [Địa bàn của La Mỗ Sâm và Vũ tộc cách nhau ngọn núi, phải ở nơi này!]

      [Hay là quan chỉ huy cướp tổ chim của chúng rồi chăng?]

      [Cái này ngược lại có khả năng lắm nha!]

      [ lý nào! Bên cạnh quan chỉ huy còn có Trì tiểu thư kia mà, mang theo đàn bà mà … chậc]

      [Đừng có khinh thường phụ nữ nhé, cậu thử đứng trước mặt Trì tiểu thư ra câu này xem?]

      [… Vậy dám, lỡ như tôi bị ấy đâm nhát sao!?]

      [Xem ! Ngay cả Lục trưởng quan mà còn dám ra mặt chống lại ấy, chúng ta gì nào?’]

      [Vậy bây giờ tính sao đây?]

      [Cứ đợi lệnh quan chỉ huy !]

      Sau khi những binh lính này hoàn tất trao đổi ngôn ngữ bằng tay cũng như chắc chắn rằng thân ảnh của bọn Vũ tộc bay ra khỏi địa phận quan sát, họ mới bước ra khỏi nơi trú , tiếp tục mai phục lại trong rừng.

      Lúc này, tiếng nổ vang trời đột nhiên vọng tới từ phía xa, tiếng dã thú gầm rú và chim chóc kêu gào hỗn loạn truyền đến.

      Đám binh lính đưa mắt nhìn nhau, khi ngửi được thành phần thuốc nổ lan tỏa trong khí, sắc mặt mọi người lập tức biến sắc.

      Mèo Rừng có khứu giác nhạy bén nhất khẳng định : “Là quan chỉ huy!”

      Tình huống này, chẳng cần phải tốn hơi bàn luận, mọi người liền lập tức đuổi tới nơi phát ra tiếng nổ.

      Lúc tiếng nổ mạnh vang gầm Trì An cũng được Tư Ngang che chở trong ngực .

      Vụ nổ diễn ra ở khoảng cách gần như vậy rất dễ khiến màng nhĩ đau nhức đến rướm máu, thậm chí cả đầu cũng gần như muốn nổ tung.

      Uy lực của trận nổ này mạnh mẽ đến tưởng chừng như thiên địa đều ầm ầm sụp đổ. Ngay khoảnh khắc vạn vật sạt lở, Tư Ngang lập tức kéo Trì An né sang bên cạnh, hai người ôm nhau ngã xuống địa phận sạt lở, cây cối chung quanh ngừng đốn ngã đánh thẳng lên cơ thể hai người họ.

      Ban đầu Trì An còn có gắng duy trì tỉnh táo, nhưng họ càng rơi xuống nhanh áp suất khí cũng trực tiếp đánh thẳng vào đầu óc Trì An, rốt cuộc chẳng mấy chốc mọi thứ liền tối sầm, mất ý thức.

      ***
      đám Vũ tộc kinh hoàng tháo chạy, điên cuồng đập cánh bay bầu trời.

      Có điều dư chấn trận nổ bên dưới để lại quá mức mãnh liệt, bọn Vũ tộc bay tán loạn bầu trời cũng bị ảnh hưởng rít lên tiếng, những sợi lông vũ nhuốm máu rơi rụng lả tả giữa trung. Mãi cho đến khi toàn bộ chạy đến địa phương được cho là an toàn lúc này mới xoay người nhìn về phía phát ra tiếng nổ.

      Khi tầm mắt xác định được phương hướng, cũng là lúc bọn chúng chứng kiến đất trời trước mắt liền ầm ầm sập đổ.

      So với vũ khí của loài người, trỗi dậy khủng khiếp của thiên nhiên mới càng đáng sợ hơn nhiều. Chứng kiến cảnh này, mặt bọn Vũ tộc cho đến bây giờ vẫn còn chưa thể hoàn hồn trở lại.

      Cho đến khi xác nhận thảm họa ở phía xa rốt cuộc ngừng hẳn lại, đám Vũ tộc mới chậm rãi bay qua, nhưng vẫn dám đáp xuống bên dưới mà chỉ lơ lửng giữa trung mà dò xét chung quanh.

      Bên dưới, cả cánh rừng màu mỡ vốn dĩ xinh đẹp tươi tốt giờ đây trở thành bãi hoang tàn, cả ngọn núi gần như bao phủ bởi xác cây bị đốn ngã. Trong số những loài trốn chạy khỏi thảm họa, số ít dị thú bị chôn vùi, số cường đại còn lại tuy rằng trốn được nhưng người vẫn thể tránh khỏi vết thương chồng chất. Khắp nơi đều chồng chất những hố đất bị nổ tung, bộ dạng lồi lõm gập ghềnh này nếu nhìn xuống từ cao khác gì cánh rừng hoang phế.

      “Hai nhân loại kia đâu?” Tên Vũ tộc mắt chim ưng lạnh lẽo hỏi, sau lưng mang đôi cánh đen, hẳn là kẻ đứng đầu trong Vũ tộc.

      cảm nhận được hơi thở của bọn chúng, hẳn là bị chôn vùi bên dưới rồi.” Vũ tộc khác hả hê vui sướng đáp.

      Kẻ mang đôi mắt sắc như chim ưng cười lạnh tiếng: “Đây là kết cục phải có của con người khi dám ngang nhiên đối nghịch với Vũ tộc chúng ta.”

      “Nhưng Cách Thụy Nhĩ, hai nhân loại kia lấy thẻ từ của Khải Thụy Tư, cả quặng nguyên liệu của chúng ta cũng cướp đo. Nếu tấm thẻ từ kia và những dữ liệu kia rơi vào tay loài người …” Vũ tộc khác lo lắng .

      Sở dĩ tại Vũ tộc có thể nắm chắc mười phần khi giao dịch với nhân loại, kỳ cũng bởi vì trong tay chúng nắm giữ mạch máu của loài người, khống chế loài người thể làm ra hành động thiếu suy nghĩ, ngược lại còn có thể áp chế phát triển của toàn nhân loại. Nhưng nếu nhân loại đột nhiên lấy được những tư liệu đó trong tay đối với Vũ tộc mà , đây chính là tổn thất vô cùng to lớn. Hậu quả hiển nhiên còn nghiêm trọng hơn khi mà bên trong dữ liệu chúng cướp được, còn có cả thông tin vị trí thành lập bí mật của Vũ tộc!?

      “Cũng chôn vùi tận bên dưới, chừng mất mạng rồi, dù có là thẻ từ hay dữ liệu gì chăng nữa cũng về với cát bụi cùng với chúng mà thôi.” Cách Thụy Nhĩ lạnh lùng .

      Bọn chúng lại lượn quanh bên dưới vòng lớn, xác định chắc chắn rằng thấy được bóng dáng hai người cũng như khí tức của họ mới hài lòng rời .

      Vũ tộc rời lâu, sắc trời chẳng mấy chốc cũng sập xuống.

      Những binh lính mình mai phục trong cánh rừng thừa dịp bóng đêm che khuất, xuất dò la tình hình.

      “Vụ nổ ác liệt này, là bút tích do Vũ tộc làm ra à?” Mèo Rừng với vẻ hoang mang, “Chẳng lẽ quan chỉ huy cứ thế để yên cho bọn chúng đả thương vậy sao?”

      Ba binh lính còn lại lập tức vứt cho Mèo Rừng ánh mắt như nhìn thằng ngốc, : “Cậu nghĩ quái thú như quan chỉ huy, chỉ bằng năng lực của đám người …. Vũ tộc đó mà đả thương ngài ấy được à?”

      Mèo Rừng sực tỉnh: “Ừ nhỉ! Có điều, tại là chuyện gì xảy ra?”

      binh linh tra xét tình hình, phỏng đoán: “Tôi cảm thấy, rất có thể quan chỉ huy vì cẩn thận nên bước vào ổ chim của tên Vũ tộc nào đó, bị Vũ tộc khác ngang phát được và đuổi theo. Sau đó vì thoát thân, quan chỉ huy dùng đến kíp nổ, có khả năng mùi thuốc nổ ban nãy Mèo Rừng ngửi được cũng chính là do quan chỉ huy mà ra. Mà Vũ tộc vì phản kích cũng dùng đến bom nổ mua được từ nhân loại chúng ta, và rồi … hai loại hóa chất mạnh tác động lên nhau, chính vì vậy mới dẫn đến tượng núi đá sạt lở.”

      Nghe xong suy đoán này, đám binh lính liền bắt đầu tìm kiếm ở chung quanh.

      Tuy rằng vụ nổ mạnh vừa rồi rất khủng khiếp, núi sạt lở cũng rất đáng gờm nhưng trong thân tâm mỗi người binh lính, quan chỉ huy so với bom đạn hay núi lở gì đó lại càng đáng khiếp sợ hơn gấp trăm lần. Chỉ bằng ba cái linh tinh này, sao có năng lực khiến ngài ấy chết được?

      Cho nên bọn họ có gì phải lo lắng, nên làm thế nào cứ làm như thế!

      ***
      Khi Trì An tỉnh lại phát trước mắt là mảnh tối đen, nhiệt độ khí chung quanh hơi ẩm thấp, thi thoảng còn có luồng gió nhè từ xa thổi đến.

      Nhớ đến cảnh tượng trước khi rơi vào hôn mê, Trì An dứt khoát bò dậy, vừa dáo dác tìm chung quanh vừa la lên: “Tư Ngang, đâu rồi?”

      Trước khi bất tỉnh, Tư Ngang ôm chặt lấy và họ cùng lao xuống từ cao. Dù nơi họ rơi xuống là nơi nào, nhưng xét theo tình huống vào thời điểm đó hẳn là họ bị ngã xuống đường núi bên dưới rồi.

      Thời điểm vụ nổ xảy ra, đất đá sườn núi sạt lở điên cuồng, bọn họ bị chôn dưới đất chứ?

      Có điều là, quanh đây có sản sinh luồng gió thổi đến, hẳn là còn đường có thể thông ra bên ngoài.

      Mò mẫm hồi, Trì An rốt cuộc cũng chạm được cơ thể của ai đó.

      “Tư Ngang.”

      Trì An giật thót tim. Nghĩ tới tình huống Tư Ngang ôm mình tiếp đất ban nãy, lưng của những chịu toàn bộ sức nặng của cả hai người mà còn chịu lực áp suất khi rơi xuống từ cao liền nhịn được đưa tay mò mẫm ngực , gần như cảm giác được tim đập. lại nhích gần chút, bên đưa tay sờ sờ gương mặt để kiểm tra hô hấp, bên lại áp tai lên ngực , sau khi khẳng định được tiếng tim đập khẽ khàng, rốt cuộc Trì An lúc này mới nhõm thở phào hơi.

      Bốn mươi năm làm bạn đời kề vai sát cánh của đời trước, khiến Trì An khó tránh nảy sinh lòng tham vốn có của con người.

      Trong lòng , cường đại của Tư Ngang là bất khả chiến bại. Dẫu cho rơi vào tình cảnh nghiệt ngã cỡ nào chăng nữa, vẫn có thể sống tốt khỏe mạnh như có chuyện gì, dẫu cho Trì An chết, Tư Ngang vẫn lành lặn, vẫn có thể khỏe mạnh mà sống tiếp.

      Sau khi xác định được Tư Ngang sao, Trì An mới bắt đầu mở túi balo mình đem theo bên người mà lôi từ bên trong ra chiếc đèn pin sơ cũ, bật lên, ngay lập tức ánh sáng mờ nhạt bao phủ cả vùng trời tối tăm, đồng thời cũng giúp Trì An nhìn tình trạng của Tư Ngang tại.

      Lúc này y phục người dính máu, vài chỗ người bị thứ sắc nhọn nào đó rạch những đường sâu hoắm, thậm chí còn sâu đến tận xương.

      Trì An trước tiên quan sát tình huống chung quanh, xác nhận ngoại trừ hai người họ ra có loài sinh vật nguy hiểm nào khác, tạm thời coi như an toàn.

      Tiếp đó, Trì An mới dùng miếng vải sạch thấm nước lau mặt cho Tư Ngang sạch , cuối cùng lấy bông băng và thuốc ra, thay xử lý vết thương người.

      Từ đầu đến cuối, Tư Ngang vẫn duy trì trạng thái hôn mê, hề tỉnh lại.

      Sau khi giúp xử lý xong những vết thương bên ngoài, Trì An ngồi bên thở hổn hển, nghỉ mệt chỉ chốc lát liền bắt tay vào kiểm tra nội thương của .

      Ngã xuống từ nơi cao như vậy, lý nào lại chỉ có những vết thương bên ngoài thôi chứ.

      Trì An huy động linh lực mấy dồi dào của mình, dẫn dắt linh lực tiến vào trong người Tư Ngang, kiểm tra tình trạng cơ thể . Vừa mới thăm dò vào trong, Trì An liền phát nội thương của so với ngoại thương còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, nội tạng dập nát trầm trọng, ngoài ra còn nhiều nơi người bị gãy xương, ngay cả phần sườn cũng bị gãy mất mấy cái.

      Cổ họng Trì An có chút khô khốc, truyền lượng linh lực mấy nhiều trong cơ thể mình sang để giúp nội tạng của được hồi phục.

      Khi linh lực rút cạn, cả người Trì An cũng suy kiệt chống nổi được nữa, toàn thân chỗ nào cảm giác được đau đớn, nhiều bộ phận người đều phát ra tín hiệu rã rời mệt mỏi.

      Tuy rằng Tư Ngang gần như thay chắn phần lớn va đập khi họ rơi xuống lúc nãy, nhưng vẫn thể chắn hết cả người Trì An, khó tránh khỏi để lộ ra vài nơi trầy trật vì bị cọ xát.

      Có điều Trì An quan tâm đến vết thương người mình, chỉ xử lý qua loa vết thương rồi cởi áo khoác người xuống, cuộn tròn bên người Tư Ngang, đem áo khoác che đắp hai người họ, cuối cùng mới an tâm vào giấc ngủ.

      Chẳng biết ngủ bao lâu, Trì An bị người khác đánh thức.

      “An An, tỉnh dậy em!”

      Trì An mơ màng tỉnh lại, theo bản năng cầm ngay đèn pin soi rọi chung quanh, khi thấy gương mặt Tư Ngang lập tức tỉnh táo hẳn, mở to mắt nhìn .

      “An An, em sao chứ?” Tư Ngang nghiêng đầu nhìn , mặt vẫn lộ ra nét cười ôn nhu thường ngày.

      Trì An thận trọng gật đầu, mặt mình sao, mặt khác lại đưa tay sờ lên mặt Tư Ngang để kiểm tra tình trạng của , phát nhiệt độ da mặt nóng rực đến bất bình thường lập tức ý thức được điều ổn. Tư Ngang sốt!

      luống cuống tay chân lấy thuốc hạ sốt từ trong túi ra đút uống.

      Thấy bộ dạng khẩn trương của Trì An, Tư Ngang cũng đành lòng từ chối, sau khi há mồm nuốt vào liền : “Thuốc này là chuẩn bị cho em, đối với đàn ông vô dụng.”

      Trì An nhíu mày, “Vậy lúc các trở bệnh tính sao bây giờ?”

      “Đàn ông bọn bệnh.” Tư Ngang bình tĩnh .

      Trì An hừ tiếng, sờ lên vầng trán nóng hừng hực của , “ bệnh sao? Vậy bây giờ là sao đây?”

      “Chỉ là bị thương, sau hai ngày khỏe lại.” Ngữ khí Tư Ngang vẫn bình tĩnh như trước.

      Sau hồi, Trì An mới hiểu được ý .

      Người đàn ông có được gen tin tức chiến sĩ trời sinh sức đề kháng mạnh mẽ hơn hẳn người thường, chỉ khi bị thương nghiêm trọng đến mức giới hạn nào đó mới dẫn đến bệnh trạng cảm mạo nóng sốt như lúc này. Chỉ cần vết thương của lành lại, loại trạng thái này mới theo đó mà biến mất.

      Trì An nâng đầu của Tư Ngang đặt đùi mình, vừa dùng miếng vải thấm nước lạnh giúp hạ nhiệt độ, vừa : “Bây giờ thấy thế nào rồi?”

      “Đỡ nhiều rồi.” hướng cười cười, mặt tuyệt có vẻ gì là đau đớn.

      Trì An trầm mặc lát. Dưới kinh ngạc của Tư Ngang, nâng tay áp lên lồng ngực , tiếp tục gom linh lực truyền từ người mình sang cơ thể , chữa trị nội tạng bị thương của .

      Tư Ngang lẳng lặng nằm ở nơi đó, cặp mắt thâm trầm sâu kín vẫn dán chặt người Trì An rời.

      Sau khi tiêu hao hết linh lực trong cơ thể, đầu Trì An đổ đầy mồ hôi, mí mắt có hơi nhấc lên nổi. qua loa quẹt mồ hôi bằng ống tay áo, sau đó liền nằm xuống cạnh ngáp cái, bắt đầu buồn ngủ.

      “Em sao chứ?” có chút lo lắng, thoạt nhìn của có vẻ rất mệt mỏi.

      việc gì, hơi mệt chút, ngủ giấc là khỏe ngay.” hời hợt đáp, rất nhanh liền ngủ mất.

      Giữa gian u ám tĩnh mịch, chỉ có ánh sáng yếu ớt le lói từ chiếc đèn pin cầm tay soi sáng cảnh vật chung quanh. Có luồng gió lạnh từ phía xa thổi tới, Tư Ngang liền động tay cái, có hơi vất vả đem người bên cạnh nhét vào ngực mình, cúi đầu hôn lên môi cái.

      Mặc dù truyền thứ linh lực kì quái gì cho mình, nhưng có thể cảm nhận được cơ thể mình dâng lên trận sảng khoái dễ chịu, nội thương khép lại càng lúc càng mau. ràng hành vi cử chỉ của vô cùng kỳ lạ, vốn dĩ nên cảnh giác mới phải. Lấy cách thức hành thường ngày của Tư Ngang, hẳn biết được thứ đó là gì, cũng khống chế nó dễ như trở bàn tay.

      Nhưng mà trong đầu lại hề nảy sinh ý nghĩ muốn khống chế gì đó, bởi chỉ cần cảm giác được tồn tại của này, toàn bộ tâm can của mềm nhũn tựa như có dòng nước ấm từ từ lắp đầy. Loại tình cảm bị kìm nén này cách nào tả siết, phải cật lực đè nén mới ngăn để nó tuôn trào ra ngoài, sau đó khống chế được mà làm bị thương.

      Đây là của !

      tìm suốt trăm ngàn kiếp.

      Lúc Trì An tỉnh lại lần nữa phát tình trạng của Tư Ngang tốt lên nhiều, có thể tự mình ngồi dậy.

      Bị thương nặng như vậy, nhưng chưa đến hai ngày có thể vận mình ngồi dậy, loại năng lực chữa lành đáng sợ này, tuyệt đối phải thứ mà người thường có thể có được. Đàn ông ở thế giới này, quả nhiên là đám quái thú đáng sợ mà!

      Trì An lôi lương khô từ trong túi ra, đút Tư Ngang ăn hai miếng, chính mình lại ăn miếng rồi mới cất vào.

      “Chờ qua ngày nữa hẳn là có thể đứng dậy được, đến lúc đó chúng ta tìm đường rời khỏi nơi này.” Tư Ngang tựa lưng vào vách núi lạnh như băng, đem ôm chặt ở trong ngực.

      Tại nơi mà ngày đêm đều rọi tới, vĩnh viễn chỉ mảnh tối đen, chưa kể quanh năm khí lại ẩm thấp như nơi này, hoàn toàn phải là nơi thích hợp cho phụ nữ nán lại quá lâu.

      Tư Ngang rất nỡ để của chịu khổ.

      Trì An vâng tiếng, “Vẻ như phía chỗ chúng ta ngã xuống bị núi đá sạt lở đè lên, em kiểm tra ở xung quanh, có đường núi là thông đến đâu, hơi quanh co khúc khủy, em dám quá xa.”

      Trì An sợ lúc mình kiểm tra xung quanh, chẳng may thể tìm được đường trở về thảm, vì thế dám quá xa nơi này.

      Tư Ngang lại hôn cái, áp lòng bàn tay ấm áp lên bụng , dùng thanh trầm thấp hòa hoãn : “Ở nơi này có khí lưu thông, nhất định có đường thông được ra bên ngoài.”

      Trì An ngước đầu nhìn , bộ dáng chắc như đinh đóng cột của lúc này quả rất dễ làm người khác an tâm mà tín nhiệm.

      nén được cười rộ lên, biểu của người đàn ông nào đó ở thế giới này quá đáng , lúc nào là bày ra điểm tốt nhất của mình, nhằm khiến mà si mê, sau đó trầm luân thể rời khỏi được nữa.

      Nhưng từ rất lâu trước đó, tâm Trì An lòng dạ hướng về rồi kia mà!

      Tư Ngang hiểu cười vì điều gì, nhưng nụ cười quá đỗi mềm mại kia giống như mèo con giương móng vuốt bé của mình cào lên ngực , khiến trái tim như nhũn ra vì rung động, làm tự chủ được mà ôm chặt hơn trong ngực mình.

      Rốt cuộc cũng đợi được thời khắc Tư Ngang có thể vận mình đứng dậy, Trì An cẩn thận dùng linh lực kiểm tra nội thương của thêm lần nữa, phát giờ đây thương thế của khỏe lại được bảy tám phần.

      “Chút thương tích này chẳng là gì với cánh đàn ông bọn đâu!” cầm tay kéo lên bên môi chính mình, cười hôn cái, đôi mắt tím biếc sâu kín ngắm nhìn .

      Được rồi, Trì An cũng thừa nhận điều này, đàn ông ở thế giới này thực chất cũng giống như những tiểu quái thú vậy, đánh mãi chết.

      Trì An bị ngắm đến ruột gan cũng nóng bừng vì thẹn, trực tiếp quay phắt đầu nhìn nữa.

      Chỉ có nhìn nữa, mới có thể kìm chế được loại phản ứng tự nhiên trong người mình.

      Tiếp đó, Tư Ngang mang tiến về bóng đêm phía trước, hướng tới con đường thông ra bên ngoài.

      Bọn họ ở trong bóng tối vào con đường thông ra ngoài chừng nửa ngày, Trì An đến mệt được cõng lưng.

      có mệt ?” Trì An ghé lên lưng hỏi.

      mệt, nghỉ ngơi ba ngày cũng đủ rồi.”

      Trì An đầu đầy vạch đen, cái này cũng so sánh được sao? Ba ngày kia là nằm dưỡng thương kia mà, sao có thể tính là nghỉ ngơi chứ? Mà , bây giờ vẫn còn là bệnh nhân đấy?

      “Nếu em thấy mệt ngủ chút , có thể còn lâu mới đến.” Tư Ngang .

      Trì An vâng tiếng, kỳ vẫn chưa thấy mệt, chỉ là chung quanh quá đỗi im ắng cộng thêm nhiệt độ ấm nóng từ người tỏa ra, báo hại dựa lưng được hồi liền ngủ mất.

      Đến lúc Trì An tỉnh dậy lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây ngốc.

      Ở trong hang động mờ mờ ảo ảo đằng kia, chính là tổ kén khổng lồ được làm từ lông chim rũ xuống ở giữa trung có phải vậy?

      Tư Ngang sắc mặt khó lường nhìn tổ chim cực lớn ở giữa trung, đáy mắt dâng lên tầng sâu kín, nghĩ gì. Trì An nhìn ánh mắt mà da đầu cũng muốn run lên.

      Tư Ngang quay đầu, phát tỉnh liền cười : “Xem ra chúng ta rất may mắn, đây hẳn là nơi nghỉ ngơi mà bọn Vũ tộc xây dưới đất. Chung quanh có hành tung của Vũ tộc, chúng ta có thể nán lại nơi này nghỉ ngơi chút.”

      Trì An ồ tiếng, nhìn rồi lại đưa tầm mắt quét vòng chung quanh, cảm thán sơn động này quả rất rộng lớn. Từ đỉnh đầu rơi xuống vài tia sáng li ti, đủ xua tan bóng tối bao trùm quanh động.

      Cách đó xa còn có hai lối tách biệt nhưng là thông đến nơi nào, chưa kể ở khoảng cách xa xa như vậy mà họ còn nghe được cả tiếng nước chảy róc rách.

      Tư Ngang kéo tiến đến hướng đến nơi phát ra tiếng nước chảy trong sơn động. Họ cứ khoảng chừng trăm mét như thế, rốt cuộc lúc này mới nhìn thấy khoảng trống ngay trước mắt.

      Nơi này là hang động đá vôi cực lớn, phía trước là thác có dòng nước từ cao đổ xuống, đầu là mảng trời xanh biếc, ánh sáng từ cao phủ xuống, giúp vài hoa cỏ thực vật sinh trưởng chung quanh thổi bừng sức sống. Đằng cách đó xa, có thể nhìn thấy ít cây ăn quả, ở trong bụi cỏ còn thấy được vài động vật hoạt động.

      Quả đẹp đến ngỡ như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh!

      Tư Ngang cúi người xuống bên mép thác dò xét độ ấm dòng nước, sau đó chọn ra nơi có độ ấm khá cao, cho Trì An tắm rửa tại nơi này.

      Trì An chạm vào làn nước, phát đây là nước nóng có chút kinh hỉ, hận thể lập tức nhảy xuống kì cọ cho mới thôi. Trời biết sau khi bọn họ tiến vào trong rừng, qua mấy ngày được tắm rửa rồi.

      “Em tắm trước, làm ít thức ăn cho em.” Tư Ngang bày ra vẻ mặt vô cùng chính trực mà với .

      Trì An: “…”
      Last edited: 24/5/18

    5. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 111: Nam thừa nữ hiếm
      Tiếng nước chảy từ thác nước từ xa truyền đến, che lấp thanh ở khu nước ngầm bên này.

      Trì An ngăm mình trong nước nóng lúc, biết vì sao, trong lòng cứ thấp thỏm, cuối cùng vẫn đứng dậy ra.

      Mới từ trong nước bước ra, Trì An quay đầu nhìn nhìn, phát làn gió từ khe hở thổi tới, kèm theo là tiếng vang kỳ lạ trong khí.

      đến gần, muốn nhì địa phương đối diện là nơi nào, đáng tiếc bên trong là mảnh tối đen, cái gì cũng nhìn .

      „An An, ăn cơm.“ Tiếng Tư Ngang vang lên ở sơn động bên cạnh.

      Trì An quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng xoay người rời .

      Trở lại chỗ sơn động rộng lớn kia, thấy Tư Ngang ngồi nướng thịt trước đống lửa, trong khí tràn ngập hương thơm kỳ lạ của mùi thịt, làm người ngồi cạnh phải nuốt nước miệng, bụng đánh trống kêu đói, hận thể lập tức được ăn uống thỏa thích.

      Trì An ngồi bên cạnh , nhìn động vật được nướng đống lửa kia, thoạt nhìn nó như con thỏ khổng lồ, bị nướng đến vàng om, từng giọt từng giọt dầu rơi xuống, bên ngoài được phết lớp gia vị đơn giản, mùi thơm thơm đến mức tưởng tượng nổi. Bên cạnh còn bày mấy quả dại màu vàng, quả to tròn xoe, vẻ ngoài nhìn thực ngon miệng, hiển nhiên là mới hái từ cây ăn quả bên cạnh thác nước kia.

      Trì An cầm lấy quả nhìn nhìn, nhìn ra chúng là quả gì.

      „Loại quả này hương vị tệ lắm, em ăn thử xem có thích .“ Tư Ngang đem viên gia vị làm từ quả ô liu, rưới lên thịt nướng.

      Trì An lấy quả dại qua, cắn cái, dòng nước tan chảy trong miệng.

      Nước quả ngọt thanh, thịt quả mềm mại, như là hương vị thơm ngọt của quả đào, nhưng so với đào nhạt hơn chút.

      Chờ ăn xong quả dại, Tư Ngang thái miếng thịt nướng mỏng thành mấy miếng , đặt lên lá cây sạch đưa qua cho .

      Trì An dùng chiếc đũa tự chế gắp thịt, chính mình ăn miếng, lại đút cho miếng, vừa đút vừa hỏi: „Đây là thịt gì vậy?“

      Món thịt này giống với thịt mãng xà họ ăn mấy ngày trước trong rừng rậm, cũng giống thịt được ăn trong bản doanh, sau khi được nướng, hương vị phong phú, ăn vào có mùi hương trầm, làm người ăn nhớ mãi thôi.

      „Là thịt chuột chũi, chúng ăn măng non mà lớn lên, nên thịt chúng có có hương vị măng thiên nhiên, xem như là món mỹ vị, đáng tiếc là, loại chuột chũi này con người có biện pháp nuôi dưỡng chúng, chỉ có thể bắt ngoài hoang dã, hơn nữa rất khó tìm ra.“

      Cho nên đến nơi này có chuột chũi, Tư Ngang khách khí mà đem bắt nó nướng ăn.

      Sau khi được phổ biến kiến thức xong, nhìn chằm chằm mấy miếng thịt chuột chũi kia, nghĩ thầm, miếng thịt này, ở trong xã hội trước, chỉ cần ngàn tệ là có thể ăn, mà ở chỗ này, ngàn vạn mới có thể ăn.

      quý mà!

      Nghĩ xong, tiếp tục ăn miếng, lại đút miếng.

      Sau khi ăn uống no đủ, ánh sáng đỉnh đầu có chút tối , phỏng chừng bên ngoài là chạng vạng.

      Trì An ngồi tảng đá lớn bên thác nước, cầm lá cây có tác dụng như xà bông để rửa tay, nỗ lực xem người đàn ông tắm trong khu nước ngầm kia.

      Tuy nỗ lực xem, nhưng lỗ tai vẫn nghe được thanh , khi ngẫu nhiên ngẩng đầu, có thể thấy được người đứng trong nước lộ ra nửa người nam tính, vai rộng eo thon, cân xứng với cơ bụng rắn chắc phía dưới, như là mỹ nhân trong nước...

      Trì An cảm thấy mũi mình có chút nóng, chạy nhanh cúi đầu vóc nước lên mặt, tuyệt đối cần xịt máu mũi, rất mất mặt.

      Chờ đem tay chân rửa sạch lần nữa, ngẩng đầu lên thấy nửa người trần trụi của Tư Ngang, chỉ mặc quần quân trang về phía .

      „Rửa sạch rồi sao?“ sờ sờ mặt , hỏi.

      Khi cúi người, Trì An vừa lúc nhìn thấy hai điểm hồng trước ngực , thiếu chút nữa nghiêng người qua cắn cái như trong những thế giới trước, khiến mặt lộ ra vẻ mê loạn.

      Dĩ nhiên, kết quả của là bị trừng trị rất thảm, từng có lần thể nào xuống giường được.

      Trong lúc còn miên man suy nghĩ, vươn tay bế lên.

      Tay Trì An tự nhiên đặt vai , cảm giác hormone nam tính tỏa ra từ người , mặt ngày càng nóng, khi ngẩng đầu lên lại cảm giác được kỳ quái từ chỗ ban nãy, vội : „Tư Ngang, nơi đó, em thấy có chút quái quái.“

      Tư Ngang nhìn nơi chỉ, ánh mắt hơi lóe lên, : „Trời tối rồi, trước nghỉ ngơi, ngày mai rảnh lại nhìn xem.“

      Trì An thấy để trong lòng, cũng gì thêm nữa.

      Nhưng chờ bọn họ chân chính xem xét nơi đó là mấy ngày sau.

      Tư Ngang ôm trở lại sơn động lớn kia, cần chạy đà, cứ như thế nhảy trực tiếp lên tổ chim cách mặt đất khoảng ba mét kia.

      Khi hai người đứng tổ chim, tổ chim đột nhiên lay động, chân Trì An vừa mới đứng đất, sợ đến mức chạy nhanh tới ôm .

      Tổ chim này treo ở vách núi, giống mới cái giường lớn đong đưa, chỉ động chút lay động theo.

      Ổ chim này biết lót lông chim gì, đan thành tấm thảm, vô cùng mềm mại.

      Tư Ngang đem mặt xốc lên, cuốn lại quăng qua bên, sau đó lôi kéo nằm xuống, vuốt đầu : „Đêm nay nên nghỉ ngơi cho tốt.“

      người Trì An mặc chiếc áo sơ mi nam rất rộng, vì lúc trước đem tất cả quần áo bẩn giặt hết, phơi nắng bên ngoài, cho nên tại phía dưới mặc gì, tuy trong khoảng thời gian rời thành này, tập mãi thành thói quen, nhưng biết vì sao, đêm nay lại phá lệ được tự nhiên.

      dựa vào lòng ngực , có thể ngửi được hơi thở của , hơi thở nam tính chỉ thuộc về Tư Ngang từng đợt tản ra, phảng phất như toàn thân được bao bọc bởi hơi thở của , khiến dễ dàng thấm đẫm hơi thở .

      Đầu óc có chút choáng vàng, thân thể tự giác mà mềm nhũn thành đoàn.

      giống như ngày thường ôm lấy , bàn tay nhàng vỗ về chiếc vòng cổ cổ , chút lực đạo kia, ràng vô cùng nhàng, lại khiến trong lòng yên ổn.

      „Nơi này là nơi nghỉ ngơi của người Vũ tộc, bọn chúng có thể đột nhiên đến đây ?“ Trì An có chút lo lắng hỏi.

      .“

      „Tại sao?“ Trì An xoay người ghé vào trong lòng ngực , tò mò hỏi.

      bàn tay Tư Ngang gối sau đầu, đôi mắt màu tím an tĩnh chăm chú nhìn , „Nơi này có hơi thở sinh hoạt của người Vũ tộc, hiển nhiên là sau khi bọn họ tạo ra xong, cũng chưa từng nghỉ ngơi qua, nơi này hẳn là nơi bị vứt bỏ.“

      Hoặc là , bọn họ làm ra chỉ để mê hoặc con người mà thôi.

      Trì An chớp mắt, tuy hiểu hơi thở sinh hoạt là gì, nhưng lại tin tưởng những gì đoán.

      cần phải lo lắng bọn Vũ tộc tùy thời có thể chạy tới, rốt cuộc Trì An cũng buồn ngủ, lăn vào lòng ngực , ngáp cái, bắt đầu chậm rãi vào giấc ngủ.

      Tư Ngang rũ mắt nhìn , ngón tay thon dài như có như mà vuốt ve chiếc vòng ức chế khí cổ .

      Cho đến khi tay chậm rãi cởi bỏ khóa của chiếc vòng, cảm giác cổ thoát khỏi trói buộc khiến giật mình, nháy mắt tỉnh táo lại.

      Trì An trừng to mắt nhìn người tỏ vẻ bình tĩnh nhìn xuống , nhưng trong cặp mắt kia lại ấp ủ gió lốc, trái tim co lại, trong lòng rung động từng đợt, loại dự cảm biết tên cho biết nguy hiểm đến, phải nhanh chóng chạy trốn.

      Gen tin tức khảm sâu vào bản năng , bảo phải nhanh chóng chạy trốn.

      cho có thời gian trốn chạy, ấn nằm dưới thân , cúi người, hôn hôn lên động mạch chủ cổ , giọng khàn khàn đầy áp lực : „An An, tại cuối cùng chỉ có hai người chúng ta, có ai đến quấy rầy.“

      giống như lúc trong ở trong thành, cũng giống như ở chỗ bản doanh, nơi nơi đều là đám đàn ông bị gen chiến sĩ khống chế. Nơi này chỉ có bọn họ, ai đến quấy rầy.

      Trì An: „...“

      cười gượng tiếng, giọng : „Tư Ngang, cần làm mất thứ này được ? Em có thói quen đeo nó.“

      Khi lời này, trong lòng yên lặng mà rơi lệ.

      Ai lại có thói quen đem dây xích chó này chứ? Chỉ là thoạt nhìn đáng sợ như vậy, bộ dạng muốn làm chết tại chỗ, trong lòng thực hoảng sợ a!

      Nghe nếu phụ nữ phóng thích gen tin tức của bản thân, đàn ông tiếp thu gen này biến thành dã thú, bị dục vọng nguyên thủy khống chế, có thể ngày ngày đêm đêm, khiến phụ nữ khóc thút thít xin tha.

      tại, cũng chỉ có hai người bọn họ, nam nữ, bộ dáng bây giờ đáng sợ, thuyết minh hết thảy.

      hôn lên mí mắt , giống như muốn cần sợ hãi, chỉ là bàn tay lại dễ dàng đem quần áo người xé rách, thong thả ung dung : „ phải em ghét bỏ nó xấu sao? Hôm nay cần đeo nó.“

      Vừa tay cũng vừa động, vòng ức chế khí bị tháo bỏ tùy tiện quăng lên mặt đất. Khi tiếng „keng“ vang lên, da đầu Trì An phát run, lại nhìn bộ dáng muốn làm nàng chết hôm nay, trong lòng chợt nảy sinh độc ác, hai tay ôm cổ , hung hăng hôn lại .

      Kỳ muốn xoay người ngồi người , chỉ là muốn thay đổi cần phải sức lực vô cùng lớn, làm được, nên đành duy trì tư thế tại.

      hung ác hôn , mãi cho đến khi lùi lại, mới duỗi đầu lưỡi liếm miệng mình, ràng động tác vô cùng bình thường, lại bị làm ra vô cùng sắc. Tính biến thái nổi lên, nhìn nở nụ cười vô cùng ôn nhu, : „An An, em chuẩn bị tốt rồi chứ?“

      Trì An: „...“

      Cho dù chuẩn bị tốt, cũng làm đến cùng, còn bằng chuẩn bị cho tốt.

      hít hơi sâu, với : „Làm ơn, lưu cho em ít hơi tàn, đừng quá tàn nhẫn.“

      Nghe được lời này, cười rộ lên, liếm sạch chỉ bạc vươn khóe miệng , ôn nhu : „Em yên tâm, cho em ít hơi tàn!“

      Gen tin tức chiến đấu bị áp chế vài thập niên, tại thời khắc này hoàn toàn thức tỉnh, lại chịu ảnh hưởng gen tin tức của , chúng càng kêu gào muốn được giải phóng, để chúng phát huy sức chiến đấu cường đại nhất.

      ******

      Suốt ba ngày, Trì An thiếu chút nữa là thở nổi.

      vui mà đạp cước, tức giận : „ lưu lại cho em hơi, chính là như vậy sao?“

      Người đàn ông trần trụi ôm vào lòng, động tác này khiến tổ chim lắt lư giữa trung, tựa như chiếc võng lớn cửa đại, chỉ là dùng cái võng này làm chuyện tình thẹn thùng như vậy, là khó nên lời.

      Trì An muốn nhớ lại chuyện đó.

      đút uống miếng nước, dùng vẻ mặt thỏa mãn nhìn , : „Nếu lưu lại cho em hơi, em phải nằm ở chỗ này nửa tháng.“

      Nửa tháng...

      Da mặt Trì An cứng đờ.

      Đút nước xong, lại hôn hôn đôi môi ướt át của , tiếp tục : „Em biết mình có bao nhiêu ngọt ngào sao? Gen tin tức của em, lúc nào là cổ động bản năng , ăn mòn ý chí , khiến có biện pháp rời thân thể em...“

      „Đừng nữa!“ Trì An nghe được vô cùng thẹn thùng, chứng xấu hổ lại xảy ra.

      Thấy thích nghe loại lời này, khẽ cười, tiếp.

      Nhưng mà, xác đúng như lời , có biện pháp cự tuyệt tín hiệu gen tin tức truyền tới, phóng túng bản năng của mình, cam tâm tình nguyện đem mình giải khóa gen tin tức, bị gen tin tức của quấn lên, khiến thần phục , xem như nữ hoàng.

      là công chúa của , là nữ hoàng của , là chúa tể sinh mệnh của .

      Trước đây trung ương phải có phái thành niên đên đây, nhưng mà gen tin tức của vẫn bình tĩnh như nước, có chút phản ứng nào. Điều này làm cho biết, những người đó phải là người đợi, trong nháy mắt xuất , làm gen tin tức của như bị đốt nóng sôi trào cả lên, cho dù thấy dáng vẻ của , thậm chí biết là ai.

      Chờ Trì An có thể ăn uống đúng giờ sau ba ngày này, vẻ mặt nghiêm túc với : “Đem vòng ức chế khí trả cho em, em đeo được sao?”

      đút cho miếng thịt nướng, vừa hôn vừa : „Ở bên cạnh , em cần đeo món đồ đó.“

      , cảm thấy cần nó, chưa từng cần nó cấp thiết như bây giờ!

      đeo nó, đem làm chết ở giường, giống như ba ngày vừa qua, mỗi lần đền nghĩ bản thân chết .

      Đàn ông thế giới này quá biến thái, đặc biệt là thân thể qua cải tạo của họ, càng biến thái.

      đánh lại, vậy trốn còn được sao?

      Tư Ngang làm như nhìn thấy ánh mắt , bình tĩnh đút ăn nó, sau đó bế đến cạnh thác nước rửa sạch , sau đó lại ôm trở về tổ chim.

      Tổ chim vì bọn họ đến mà lung lay giữa trời.

      Trì An bị quy luật lay động như cái võng làm cho buồn ngủ, kỳ bỏ qua thẹn thùng, ngủ này còn thoải mái hơn so với đất, chẳng trách người Vũ tộc đều thích xây tổ chim trong phòng làm giường ngủ.

      Phát vẻ mặt buồn ngủ của , nhưng vẫn nổ lực trừng to hai mắt nhìn mình, Tư Ngang có chút buồn cười, sờ sờ khuôn mặt vì chịu quá đàn ông thương mà hồng nhuận hơn, ôn nhu : „Em ngủ , làm phiền em, chờ em nghỉ ngơi tốt, chúng ta rời .“

      Nghe được lời này, Trì An An tâm vào giấc ngủ.

      Quỷ mới an tâm à.

      Trì An lại lần nữa bị lăn lộn làm tỉnh lại, móng tay cào qua, để lại vết hồng nhàn nhạt lòng ngực mướt mồ hôi của , chỉ phá hư vẻ dương cương tuấn mỹ của , ngược lại càng tăng thêm vài phần gợi cảm, khiến nhìn đến miệng khô lưỡi nóng.

      Thân thể phản ứng trực tiếp nhất, khiến tinh tường cảm giác được, thiếu chút nữa nhịn được mà rên rĩ thành tiếng.

      “Đừng chặt như vậy…”

      Cút ! Trì An lại cào thêm đường, kết quả lại khiến thậm nhập sâu. Làm làm làm, cả người đều ra lời, đồng thời đôi tay cào người cũng bị bắt lấy để người , dùng tư thế quấn quýt si mê thân thiết hơn với .

      Mãi cho đến đỉnh đầu lại có ánh sáng mặt trời chiếu rọi, biểu ngày lại đến, cuối cùng cũng dừng lại.

      hồi vận động đầm đìa mồ hôi xong, mệt đế mức nằm đó muốn động nữa, mãi cho đến khi chậm rãi rời khỏi, cảm giác này, quả quá xấu hổ và giận dữ muốn chết.

      ràng đều là tài xế già, nhưng phát , mỗi thế giới đều có thể giải tỏa kỹ năng mới.

      lần nữa ôm đến bên cạnh thác nước lau sạch thân thể, lấy bộ quân trang sạch , từng món từng món mặc cho , mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.

      Trì An có cái gì mà tiếc nuối cả, rốt cuộc cần bị áp giường, rất là vui mừng, nháy mắt tinh thần đều phấn chấn lên, xoa tay, chuẩn bị thám hiểm.

      “Chúng ta muốn xem xét nơi đó sao?” Trì An hỏi .

      Tầm mắt rơi xuống cổ .

      Trì An lập tức che lại vòng ức chế khí, vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn , tại vô cùng thích vòng xích chó này, ước gì lúc nào cũng đeo nó.

      Vẻ mặt càng thêm tiếc nuối, : “Sớm biết em có tinh thần như vậy, nên ở lại nhiều ngày nữa.”

      Trì An đen mặt : “Nếu còn ở lại, em lập tức có tinh thần.”

      Vẻ mặt càng tiếc nuối, tuy biểu quá ràng, nhưng cũng chấp nhận. Vẻ mặt bất mãn, vẫn tinh tường biểu đạt ra. Dưới phổ cập kiến thức từ , Trì An biết thời gian lần đầu tiên người đàn ông giải khóa gen, thường là ba ngày trở lên, nhưng có số ít người lợi hại, thời gian giải khóa càng dài hơn.

      Sắc mặt Trì An càng đen, tên này giải khóa hết bốn ngày, còn lâu lắm sao?

      Trì An để ý , kiên quyết lôi kéo đến nơi cần đến, hôm nay vô luận thế nào, bọn họ cũng phải rời tổ chim này, bằng chết người.

      windlove_9693, chjchj1001, nhoxbina13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :