1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

LIÊU THẦN - Vụ Thỉ Dực

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 96: Nam nhiều nữ thiếu
      Tòa nhà đổ nát này có chút giống như tòa nhà chính phủ, vào cửa chính là đại sảnh rộng, nhưng còn cửa chính, ánh sáng bên trong tăm tối, mặt đất là tầng tro bụi dơ bẩn, người qua lưu lại dấu chân.

      Trì An theo những người này vào trong, tiếng động mà quan sát vòng, rất nhanh phát ra, những người này thoạt nhìn phi thường chật vật, chỉ có tinh thần, mà ngay cả quần áo, tựa như dân chạy nạn.

      Mới vừa trải qua tàn sát từ những chủng loại khác, bộ dạng như thế của như người này cũng có gì kỳ quái.

      cúi đầu nhìn ba lô ôm trước ngực, là ba lô được làm bằng vải bạt chắc chắn, vải dệt bạc màu, có thể nhìn thấy những vết bị mài mòn. Ba lô này cũng nặng, biết bên trong có gì, vẫn luôn ôm gắt gao trong ngực, có thể nguyên chủ rất coi trọng nó.

      Trừ ba lô ra, người cũng mặc bộ quần áo vừa người, áo thun rộng màu đen và quần thể thao cùng màu, chân là đôi giày vải bạt dơ bẩn.

      tại cũng giống như dân chạy nạn, ràng cũng giống giống những người này.

      Khi ngang qua bức tường gạch men bóng loáng, có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình.

      Trì An ngẩng đầu liếc nhìn, phát gương mặt mình mặt tường, dáng người gầy, quần áo to rộng, tóc ngắn gọn gàng, mặt dơ đến nhìn ra bộ dạng gì, thoạt nhìn như đứa con trai, đem ba lô trong ngực chuyển qua xách tay, phát vùng ngực bằng phẳng...

      Nếu phải cảm giác được cảm giác trói buộc ở ngực, nhìn người tường, còn nghĩ mình là đứa bé trai suy dinh dưỡng.

      cảm giác được người có vết thương gì, mà ngực lại có cảm giác trói buộc...

      phải là dùng để bó ngực chứ?

      Lúc này Trì An làm được thân phận tại của mình, vì sao lại trang điểm như đứa con trai, thậm chí còn dùng phương pháp bó ngực nguyên thủy như vậy, làm mình nhìn qua giống đứa con trai, hiển nhiên làm vậy phải có ý nghĩa gì mới đúng.

      tiếng động mà nhìn mọi người chung quanh, phát những người này đều là nam, thấy được người nữ nào.

      Trong lòng lần nữa sinh ra dự cảm tốt lắm.

      đám người như hồn, sau khi xuyên qua đại sảnh, lại là đống hỗn độn, rốt cuộc vào cái cửa vô cùng bí , kéo ra cửa sắt loang lổ rỉ sắt, phía sau nó là cái thông đạo.

      Trì An yên lặng mà nhìn, theo bọn họ sờ soạng xuống cầu thang phía dưới.

      Nhớ đến người chim và người nhái khi nãy, còn có kết cục của người thường, Trì An hoài nghi nhân loại ở thế giới này có phải hay đều giống như nhóm người này, chỉ có thể cẩn thận tham sống sợ chết trong bóng tối, lại dưới lòng đất tối đen mới có thể có cảm giác an toàn.

      Đùng tiếng, dải đèn tường được mở lên.

      Ánh sáng từ đèn vô cùng mờ, bóng đèn giống như dùng qua vài chục năm, bị bụi bẩn che mờ, làm ánh đèn cùng suy giảm lớn.

      đám người màng hình tượng mà ngồi bệch xuống đất, tuy rằng mệt, nhưng tinh thần thoạt nhìn đều tốt lắm.

      Trì An cũng ngồi chỗ, từ ánh sáng mờ ảo mà đánh giá nhóm người vừa trải qua kiếp nạn trở về này, sau khi đếm xong, nơi này có 17 người.

      biết qua bao lâu, giọng nam thô ráp vang lên: „Lần này bị bắt bao nhiêu người?“

      „13 người.“ giọng nam tương đối trẻ vang lên.

      „13 người? Gần nửa rồi...“ Giọng nam thô ráp kia có chút khổ sở, giọng điệu cũng thấp vài phần.

      Những người ngồi đây đều có trả lời, khí trầm mặc khó chịu lan tràn khắp nơi.

      Sau lúc lâu, giọng nam thô ráp : „Lần này tin tức sai lầm, chúng ta cũng tìm được bóng dáng tinh thể bò cạp đỏ, ngược lại chết nhiều người như vậy, cấp nhất định trách phạt...“

      „Lão Tiêu, cũng phải lỗi của ông.“ người vội .

      Những người còn lại cũng sôi nổi phụ họa, đến cuối cùng, tức giận bất bình mà chửi rủa những người nhái kia, Trì An từ trong lời bọn họ biết được, những người nhái đó gọi là người nhái, mà kêu là người La Mỗ Sâm.

      Người kêu lão Tiêu là người đàn ông hơn 30, dáng người to lớn, bất quá nửa bên mặt biết bị gì hủy hoại, làn da bị cháy đen, thoạt nhìn rất là khủng bố. Mà nửa gương mặt còn lại hoàn hảo lộ vẻ kiên nghị, có thể nhìn ra trước khi bị hủy dung, là người đàn ông có ngũ quan đoan chính.

      Lão Tiêu trầm mặt xuống, gì, từ thần thái của ta, có thể thấy được lúc này ta rất khổ sở.

      ta mang nhiều người như vậy, kết quả lại thể bảo vệ được tính mạng của họ, tuy mạng người ở thế giới này đáng tiền, nhưng nhìn thấy nhiều đồng loại bị người La Mỗ Sâm tàn hại, trong lòng vẫn xúc động thôi.

      Mặc dù khổ sở, nhưng ta rất nhanh tỉnh táo lại, : „Tốt, mọi người nắm chặt thời gian nghỉ ngơi, đợi chút nữa chúng ta tiếp tục tìm tinh thể bò cạp đỏ.“ Lần này tổn thất nhiều người như vậy, lão Tiêu càng kiên định muốn tìm được tinh thể bò cạp đỏ, nếu bọn họ tay mà về tổn thất còn lớn hơn nữa.

      Mọi người có ý kiến, nhanh chóng nắm chặt thời gian nghỉ ngơi, thuận tiện thảo luận với người bên cạnh về chuyện của người La Mỗ Sâm.

      Trong lúc Trì An quan sát mọi người, liền cảm nhân được bên cạnh nhiều hơn người, người nọ : „A, vừa rồi tôi thấy được.“

      Trì An quay đầu nhìn lại, phát đúng là người thanh niên trốn ở bên cạnh khi giết chết người La Mỗ Sâm lúc nãy.

      Người thanh niên này khoảng hơn 20 tuổi, diện mạo tuấn tú, dưới ánh đèn mờ ảo, thoạt nhìn càng đẹp mắt, khi cười rộ lên, bên miệng có hai lúm đồng tiền, vô cùng đáng .

      Trì An biết cậu ta là ai, chỉ ngồi đó nhìn cậu ta.

      „Tôi là Mục Tử Yến, còn cậu?“

      „Trì An.“ Trì An bình tĩnh trả lời.

      Cậu ta nhìn , lộ ra khuôn mặt tươi cười, có chút tò mói hỏi: „Thân thủ của cậu sai, cậu là người trong quân đội sao? đúng, nếu là người trong quân đội, căn bản cần đơn độc tham gia loại nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, tiền lương mỗi tháng đủ có thể sống trong thành...“

      Trì An có trả lời, thầm quét mắt nhìn cậu ta cái, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

      Mục Tử Yến thấy trả lời, hồi có chút thú vị, nên đành ngậm miệng lại.

      Sau khi nghỉ ngơi đủ, đám người lại tiếp tục xuất phát.

      Bọn họ yên lặng di chuyển về phía trước trong hầm ngầm tăm tối, lão Tiêu trước dẫn đường, người phía sau cũng biết đường hầm này về đâu, mãi cho đến khi vang lên thanh thùng thùng nặng nề xa, lão Tiêu dẫn người qua, sau đó cùng nhóm người khác tập hợp.

      Người dẫn đầu nhóm kia là người đàn ông tên là Thiệu Sĩ, thân hình cao lớn cường tráng, đầu đinh, vẻ mặt khôn khéo.

      Nhóm người Thiệu Sĩ lần này ra ngoài cũng là tìm tinh thể bò cạp đỏ, cũng tổn thất rất nhiều người, vốn 30 người chỉ còn lại 20 người.

      chỉ có bọn họ, lần này có vài nhóm ra ngoài tìm tinh thể bọ cạp đỏ, nhân số ít, tại người còn có thể hoạt động còn nhiều, những người khác sợ là bị bọn người La Mỗ Sâm giết chết hoặc bắt rồi.

      „Bọn người La Mỗ Sâm quả đáng giận, trung ương nên phái quân đội tiêu diệt bọn chúng!“ người đàn ông phẫn nộ lên.

      Lời này được mọi người chung quanh tán đồng, nhưng cũng có thể làm điều gì cả, chỉ dùng giọng chết lặng : „Nơi này là biên giới hoang vu, những quý tộc đó quản, càng phái quân đội tới đây.“

      Lời này làm khí trường lại trở nên trầm mặc, càng có cảm giác bình tĩnh ôm hy vọng.

      Dường như bọn họ quen với cảnh ngộ như vậy, cho nên nhiều người bị La Mỗ Sâm bắt như vậy, trừ bỏ khổ sở, cũng quá mức bi thương.

      Sau khi trao đổi tin tức với nhau, Thiệu Sĩ và lão Tiêu đưa ra ý hợp tác.

      Thiệu Sĩ : „Tôi biết chỗ có quặng tinh thể bò cạp đỏ, các người hay ?“

      Lão Tiêu trầm giọng hỏi: „Tin tức là ?“

      „Đương nhiên.“ Thiệu Sĩ tự tin , „Bọn La Mỗ Sâm mới vừa tuần tra, theo lệ thường, trong vòng 3 ngày tới bọn chúng tới nữa, có thể thừa dịp hai ngày này chọn nhiều thêm chút, cũng là món lời .“

      Cuối cùng lão Tiêu cũng đồng ý hợp tác với nhóm người Thiệu Sĩ, hai đội chỉnh đốn lại nhân số, cùng nhau được 40 người, tuy nhìn nhiều, nhưng lại vẫn đủ dùng, đặc biệt là nhóm người này đều là người thường, có năng lực đặc thù gì, gặp phải bọn La Mỗ Sâm chỉ có thể trốn .

      Người thường rời vào trong thành an toàn, vào những nơi rách nát như thế này, càng thêm nguy hiểm.

      Nếu phải sống nổi, bọn họ cần gì phải mạo hiểm đến chỗ này tìm tinh thể bò cạp đỏ?

      Khi lần nữa mọi người chuẩn bị xuất phát, lão Tiêu : „ chỉ có bọn La Mỗ Sâm, người chim cũng tới, lúc trước khi tôi vào, nhìn thấy trời có người chim bay qua, đứng ở tòa nhà cao lát, hẳn là Hôi Vũ.“

      Giọng Thiệu Sĩ có chút hoảng hốt: „Tộc Hôi Vũ tới nơi này làm gì?“

      „Ai biết được? Tuy bọn họ giống lũ La Mỗ Sâm thích ăn thịt người, nhưng bọn họ và loài người cũng phải là đồng minh.“ Lão Tiêu thở dài, „Mặc kệ bọn họ muốn làm gì, chúng ta cẩn thận chút là được.“

      Hai người trao đổi tin tức với nhau, sau đó nữa.

      Cứ trong bóng tối khoảng chừng ba tiếng đồng hồ, đám người đều thở hổn hển, lại lần nữa dừng lại nghỉ ngơi, thuận tiện ăn chút gì đó.

      Trì An thấy những người khác ngồi chiếu, lấy đồ ăn từ trong ba lô của bản thân ra, cũng mở ba lô của mình ra, kiểm tra chút, phát bên trong có chút đồ, trừ bỏ bộ quần áo, còn có ít vải, cái chai, đao , còn có hai bình nước cùng túi lương khô.

      Hai bình nước nhựa đựng loại nước khoáng, mà lương khô, Trì An biết chúng được làm từ thứ gì, làm thành từng miếng to bằng nắm tay trẻ con, bên ngoài là màu trắng gạo, vô cùng cứng rắn, ước lượng ở trong tay cũng còn nhiều, chẳng trách ba lô này có nặng. cũng học những người chung quanh, chậm rãi gặm lương khô, từng chút từng gặm hết miếng, sau đó ngậm trong miệng, cảm giác nó mềm , mới nuốt vào bụng.

      Ăn thứ này dễ làm khô miệng, Trì An cẩn thận mà nhấp hớp nước, giảm bớt khô cằn trong miệng.

      Mới gặm miếng, trong bụng truyền đến cảm giác chắc bụng, có thể thấy thứ này hẳn là đồ ăn có tính nở.

      Chờ sau khi mọi người ăn no xong, Thiệu Sĩ và lão Tiêu tuyên bố xuất phát lần nữa.

      Bọn họ dưới lòng đất trong tòa nhà trong thời gian dài, mới đến cửa mật đạo, lần nữa trở lại mặt đất.

      trận gió cát thổi đến, ánh nắng rực rỡ treo bầu trời, mặt đất bị nướng chín đến khô nóng khó chịu, làm người ta giống như ở trong sa mạc.

      Cửa ra là mảnh núi hoang ở ngoại thành, chung quanh cỏ dại mọc thành từng cụm, khô vàng, có thể thấy được nguồn nước phụ cận vô cùng khan hiếm, trừ bỏ tòa nhà kia như bị gió hong trở nên cũ kỹ, chung quanh đều là mảnh hoang vắng.

      Nhìn ra phía xa xa, là mảnh cát vàng nhìn đến điểm cuối, có thể thấy được nơi này xác giống như bọn họ , là biên giới ai quản.

      Thiệu Sĩ : „Tôi có tin tức, phụ cận này xác định có đám bò cạp đỏ sinh sống, số lượng ước chừng vạn, chúng nó sản xuất tinh thể ít, đến lúc đó chỉ cần cẩn thận làm bò cạp đỏ, chúng ta có thể lấy bao nhiêu lấy, thừa dịp trước khi trời tối, nhất định phải trở lại trong thành, ngày mai lại trở lại.“

      Hai người thương lượng xong, để Thiệu Sĩ dẫn đường, vào vùng núi hoang vắng.

      So với mật đạo đen tối và mát lạnh phía mặt đất vô cùng nóng và hoang vắng, làm người ta chịu đựng được, được lát đổ mồ hôi ướt đẫm, nhưng ai kêu khổ kêu mệt, cắn răng đuổi kịp.

      Trì An trong đám người, cảm giác mồ hôi từng giọt từng giot rơi xuống trán, khóe miệng nếm được vị mặn của mồ hôi, mảnh vải bó ngực cũng ướt đẫm, khiến bộ ngực hề thoải mái.

      Tuy rằng thoải máo, nhưng dám biểu ra ngoài, cũng thể làm cho người khác nhận ra thân phận nữ giới của mình.

      May mắn, nơi có tinh thể bò cạp đỏ còn xa, đám người đến trước quặng mỏ trong sườn núi, cách mấy trăm mét có thể nhìn thấy màu đỏ lấp lánh của tinh thạch, dưới ánh sáng mặt trời, khúc xạ thành ánh sáng màu hồng vô cùng đẹp.

      Thiệu Sĩ và lão Tiêu dẫn người đến chung quanh điều tra, phát bên ngoài cũng có bọ cạp đỏ, vội cho người qua lấy tinh thể.

      „Trừ bỏ trong thời điểm sinh sản, bò cạp đỏ hầu như ra ngoài kiếm ăn bào ban ngày, cho đến khi chạng vạng mới trở về, các người tận lực nhanh lên, có thể lấy bao nhiêu lấy bấy nhiêu. Còn có, đừng vào sâu qua, bên trong có bò cạp sinh, khi sinh bò cạp vô cùng táo bạo, đám người chúng ta đều phải để mạng lại chỗ này, biết chưa?“ Lão Tiêu nghiêm túc dặn dò mọi người ở đây.

      Đoàn người ứng tiếng, tiếp theo để lại người canh giữ, những người còn lại vào lấy tinh thể bò cạp đỏ.

      Trì An theo đám người vào, mới tiến vào mỏ, thiếu chút nữa bị ánh sáng màu hồng rực rỡ giống như là màu hồng của tinh thạch làm cho hai mắt phát đau, càng vào trong, màu sắc tinh thạch càng xinh đẹp, có thể thấy được địa chất càng tốt, chỉ là nhớ đến lời lão Tiêu dặn, ai dám vào sâu vào trong.

      Trì An mặc kệ những người khác, cùng số người cùng nhau đem tinh thạch đất bỏ vào trong ba lô, cho đến khi bao lô nặng trĩu, mới nhanh chóng rời .

      Hai nhóm người thay phiên vào, rất nhanh mỗi người đều cõng cái ba lô căng phòng ra.

      Khi chuẩn bị rời , đột nhiên Thiệu Sĩ : „Còn thiếu người! Lão Tiêu, là người của ông!“

      Nửa bên mặt hoàn hảo của lão Tiêu trong nháy mặt trầm xuống, nhìn về phía đám người, sau đó nguyền rủa tiếng, : „Là thằng nhóc Sừ Trì kia!“

      Vừa mới xong, mọi người liền nghe được tiếng kêu thảm thiết, cùng với tiếng kêu thảm thiết đó chính là trận ầm ầm.

      Sắc mặt lão Tiêu và Thiệu Sĩ đại biến, cùng nhau la lên: „ tốt!“

      „Bò cạp đỏ tới!“

      Chỉ thấy vùng đất hoang mạc cách đó xa, lớp bụi màu nâu, từng đợt sóng màu hồng vọt đến, đó là đám bò cạp đỏ, vì số lượng quá nhiều, đợt tấn công này cứ như thủy triều, vô cùng đồ sộ.

      „Chạy mau!“

      Lão Tiêu và Thiệu Sĩ gào rống tiếng, mang theo người xoay người bỏ chạy, căn bản bất chấp còn có người chưa ra khỏi mỏ.

      đám người hoảng loạn chọn đường chỉ biết chạy và chạy, hận thể có thể hai chân, chỉ nghĩ mau chóng thoát khỏi nguy hiểm.

      „Thiệu Sĩ, phải chỉ có vạn bò cạp đỏ sao?“ lão Tiêu tức giận quát tháo, „Đám bò cạp này, mười vạn còn ít.“

      Bản thân Thiệu Sĩ cũng giật mình, tức giận : „Tôi làm sao biết? Tên Hắc K vậy đó.“

      Nghe thấy hai chữ „Hắc K“, lão Tiêu trầm giọng , „Các người bị lừa rồi!“

      Lúc này Thiệu Sĩ cũng biết mình bị lừa, nơi này xác có tinh thể bò cạp đỏ, nhưng số lượng bò cạp chỉ có vạn, mấy chục vạn cũng thiếu, là đàn bò cạp khổng lồ, chỉ bằng mấy chục người bọn họ, chỉ có thể bị chúng cắn nuốt.

      Hai chân con người sao có thể chạy trốn đám bò cạp, hơn nữa, chỉ nhìn bề ngoài đám bò cạp này – to bằng con mèo trưởng thành, hai càng thô to múa may đuổi theo, nhìn qua vô cùng khủng khiếp.

      Rất nhanh, những người chạy chậm bị càng của bò cạp kẹp lấy, đám bò cạp vây quanh bọn họ, tiếng gào thét vang khắp nơi, rất nhanh còn thanh nào nữa.

      „Cứu cứu tôi a! Lão Tiêu –“

      Tiếng kêu thê lương từ quặng mỏ truyền đến, chỉ thấy người đàn ông người treo đầy hồng tinh thạch chạy ra, phía sau con bò cạp khổng lồ cao bằng nửa người, hận thể chạy trốn nhanh hơn.

      Bò cạp đỏ to như vậy, cần cũng biết là biến dị, chừng chính là vương của đàn bò cạp này, liên kết mọi chuyện, chẳng trách đàn bò cạp này đột nhiên trở về, khẳng định là vì có người kinh động vương trong quặng, bò cạp vương triệu hồi đám tay chân về để đối phó với bọn họ.

      Nếu phải tại phải vội vàng trốn chạy, chỉ sợ đám người này chửi ầm lên với tên kéo tai nạn đến này, đáng chết cũng hề đau lòng.

      Dĩ nhiên lão Tiêu có biện pháp cứu người trở về, người chạy cuối cùng bị bò cạp vương đuổi theo cách mỏ xa, bị hai càng khổng lồ kẹp lại cắt thành hai đoạn, máu chảy đầy đất.

      Những người còn lại thấy màn như vậy, cũng hề thấy bi thương, lúc này bọn họ có thời gian thương cảm cho người khác, vì bò cạp đuổi đến nơi.

      “Mọi người đứng thành vòng tròn, mau!” Thiệu Sĩ rống lên.

      đám người cuống quýt tụ lại bên nhau, lấy vũ khí ra đối phó với đàn bò cạp, đều là ít vũ khí lạnh.

      Chỉ là nhìn thấy nhiều bò cạp như vậy, mọi người đều tuyệt vọng.

      Lúc này Trì An cũng có che giấu, đem côn kim loại cướp được từ tên La Mỗ Sâm ra, côn đánh tới, khiến đám bò cạp bị đánh bay.

      Cây côn kim loại này quả nhiên là thứ tốt, bò cạp bị đánh trúng, lớp vỏ cứng rắn của chúng cũng bị nứt ra, bò cạp ngã mặt đất, run rẩy thôi, còn lực đánh tới nữa. Trì An thấy thế, tiếp tục múa côn, đem những bò cạp chung quanh đánh bay hết.

      Người chung quanh thấy màn như vậy, cuống quýt chạy đến bên cạnh .

      Thiệu Sĩ thấy thế, vội : “Thằng nhóc kia, cậu lại đây!”

      Trì An để ý đến người chung quanh, quan sát khắp nơi, vừa tiêu diệt đàn bò cạp, vừa qua đám người người Thiệu Sĩ.

      Qua quan sát vào buổi sáng, nhìn nhóm người này, trong đó hơn phân nửa là người thường, khi đối đầu với đám La Mỗ Sâm hề có sức phản kháng cao chỉ có thể bị đối phương giết chết, nhưng cũng có người như Thiệu Sĩ và lão Tiêu, sức chiến đấu tồi, tố chất vô cùng tốt, năng lực phản ứng tồi, như là trải qua huấn luyện, đối phó với bò cạp cũng ở thế yếu, rất nhanh chung quanh họ xuất đống thi thể bò cạp.

      Lúc khẩn cấp như thế này, tự nhiên nên cùng người có thực lực hợp tác, mới có thể tranh thủ được nhiều cơ hội chạy trốn.

      Sau khi Trì An hội hợp cùng bọn họ, cùng nhau đối phó với đám bò cạp chung quanh.

      Chỉ là bọn họ giết bò cạp nhiều, nhưng những con bò kia cứ cuồn cuộn mà tiến lên cũng càng nhiều, dưới ánh mặt trời là khoảng màu đỏ, nhìn đến điểm cuối.

      Trong lúc nhất thời, người bị bò cạp bao vây càng tuyệt vọng hơn.

      Bọn họ chết trong tay bọn La Mỗ Sâm, nhưng lại chết ở chỗ này sao?

      Khi khí tuyệt vọng bao trùm mọi người, đột nhiên từ nơi xa vang lên tiếng động cơ.

      Tiếng động cơ này làm ánh lên hy vọng trong mắt những người ở nơi này, nhưng nhiều người nghĩ đến có thể là đĩa bay ban sáng của bọn La Mỗ Sâm càng tuyệt vọng.

      Trái phải đều chết, chết dưới càng của bò cạp hay chết dưới tra tấn của bọn La Mỗ Sâm, xem lựa chọn như thế nào.

      Mặc kệ loại chết nào cũng ai nguyện ý.

      Theo tiếng động cơ ngày càng gần, ngay cả Thiệu Sĩ cũng nhịn được mà mắng chửi câu, “Chẳng lẽ ông đây phải chết ở đây sao?” Hai mắt đỏ đậm, nghiến răng nghiến lợi mà : “Hắc K! Nếu tao có thể trở về, tao giết chết mày!”

      Trì An vừa múa côn đánh bò cạp, vừa híp mắt nhìn về hướng kia, chỉ thấy trong cát vàng, bay tới mấy chiếc xe bay, giống như đĩa bay màu xám, nhìn ra là loại xe nào.

      nhìn ra, nhưng người chung quanh nhận ra, lập tức kinh hỉ kêu lên: “Là quân đội khu 5!”

      Mọi người kích động, biểu tình giống như là “được cứu rồi”, Trì An hơi nhíu mày, biết khu 5 là khu nào.


    2. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      CHƯƠNG 97: NAM THỪA NỮ HIẾM
      Chỉ chớp mắt, những chiếc H-Bahn lần lượt dừng trước quặng mỏ cách đó xa, tiếp đó cửa xe H-Bahn mở ra, đám binh lính ăn mặc quân phục màu đen từ trong xe nhảy xuống, cầm súng ống đen ngòm trong tay, hướng về phía đám bò cạp đỏ bắn phá.

      Tiếng súng đùng đoàng ngừng vang lên, dưới đất đầy rẫy những thi thể bò cạp đỏ, thoắt chốc cỗ hỏa khí xen lẫn mùi khét bao phủ trong khí, mang theo cát gió nóng rát đánh tới, tỏa đầy mùi hương gay mũi cổ quái.

      Có hỏa lực của bọn binh lính này mở rộng, quả so với những vũ khí lạnh còn hữu hiệu hơn. Bên phía bò cạp đỏ nhanh chóng bị đánh tan hơn phân nửa, số còn lại sợ tới mức tháo chạy vào trong sa mạc, mãi tới khi bò cạp vương to xác bị bắn chết, những bọn bò cạp cóc ké cũng biến mất hẳn. Đến nỗi động mỏ là địa bàn sinh sống của bọn chúng cũng bị bỏ mặc thèm ngó ngàng đến.

      Sau khi bọn lính giải quyết xong xác chúng, tức liền đến hầm mỏ thu nhặt tinh thể bò cạp đỏ.

      Từ đây có thể thấy được, những người kia đều chạy đến đây là bởi vì tinh thể bò cạp đỏ này.

      người đàn ông mặc bộ quân phục đen hướng bọn họ tới, trong tay cầm cây roi ngựa màu đen, đôi chân thon dài mặc quần lính bước tới gần. Ngũ quan diễm lệ, cặp mắt đa tình tuy cười mà như cười, cả người đều tản ra loại hơi thở mĩ lệ khoa trương.

      Bộ dạng trông hệt như bad boy điển hình.

      “Các là người ở khu nào?” mở miệng hỏi, cò phần mấy để tâm.

      Thiệu Sĩ cúi đầu đáp: “Bẩm trưởng quan, chúng tôi là người của khu 4.”

      Những người khác khống chế được tự giác cúi đầu, vô cùng thức thời. Tuy rằng bọn binh lính này xuất cứu bọn mạng, nhưng lại cực kỳ e sợ vũ khí tay bọn này, cho nên ngay cả thở mạnh cũng dám.

      Ngay cả hai người Thiệu Sĩ và lão Tiêu vốn có bản lãnh tồi, khi đứng trước mặt người này cũng đành phải thu lại hơi thở của mình, rụt rè xen lẫn áp lực.

      “Khu 4? Hóa ra là dân kỷ tu trong thành.” cười khẽ, cũng hỏi thêm gì nữa.

      đám binh lính nghiêm chỉnh huấn luyện, chỉ trong chớp mắt dời lực chú ý từ hồng tinh thạch bên trong quặng mỏ chuyển hết lên H-Bahn.

      Đám Thiệu Sĩ lặng lẽ đứng yên chỗ, toàn thân bẩn thỉu trông giống hệt như dân tị nạn. Tuy rằng ghen tị lẫn hâm mô bọn binh lính kia thu thập ít tinh thể bò cạp đỏ, ghen tị đến mắt cũng đỏ lên, thế nhưng lại người nào dám biểu lộ tham lam ra ngoài mặt, chỉ ra vẻ bình tĩnh đứng tại chỗ.

      Chờ sau khi binh lính bẩm báo lại tình huống, người đàn ông kia mới quay đầu nhìn về phía họ, : “Chúng tôi cũng muốn trở về khu 4, tiện thế dẫn mọi người quá giang đoạn đường.”

      Mọi người nghe đến đây, sắc mặt ai nấy đều lộ ra vẻ nhõm.

      Thiệu Sĩ và lão Tiêu thầm liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ cảnh giác lẫn phòng bị, có chút nào là vui vẻ giống những người khác.

      Những người bình thường kia hề biết vị boss này là ai, chỉ biết người này tên là Lục Hành, là trong các thân vệ của quan chỉ huy khu năm, tính cánh hoa ngôn xảo biện. Hoàn toàn là nhân vật dễ dàng động đến.

      Những quân nhân này hiếm khi đặt những tánh mạng người thường này vào mắt. Bây giờ bỗng nhiên chạm mặt ở địa phương thế này, cho dù là tình cờ hay là cố ý cũng vẫn lôi kéo chú ý của người khác, chỉ sợ rằng lúc này bắt đầu nghi ngờ rồi.

      đám người tiến vào H-Bahn.

      gian bên trong H-Bahn thực khá lớn, được chia làm hai khu vực riêng biệt, đám Thiệu Sĩ được an bài ở khu vực phía sau.

      Lục Hành ngồi đối diện bọn họ, đôi chân thon dài bắt chéo vào nhau, dùng cặp mắt đào hoa đa tình của mình lướt quanh mấy người bọn họ, cười : “Tôi nghe đêm qua có người của đội tuần tra La Mỗ Sâm ngang nơi này, có phải ?”

      Thiệu Sĩ thận trọng đáp: “Đúng vậy, rất nhiều đội viên của chúng tôi bị bọn La Mỗ Sâm bắt rồi.”

      mặt người còn lại lộ vẻ kìm nén cơn tức giận.

      Lục Hành gật đầu, bàn tay thon dài mân mê roi ngựa, thở dài: “Những năm này La Mỗ Sâm càng lúc càng kiêu ngạo, thường xuyên vượt biên cướp bóc người khác. Đợi đến ngày tai kiếp tiếp theo, nhất định phải đấu với bọn chúng trận, chỉ có khi đánh trận đau bọn chúng mới dám tái phạm.”

      Đôi bên hàn huyên hồi, vẫn luôn là Lục Hành thờ ơ đặt câu hỏi, Thiệu Sĩ và lão Tiêu cẩn thận trả lời. Đến khi những gì cần hỏi đều hỏi hết, Lục Hành mới duỗi lưng cái, đứng dậy rời .

      Mãi đến khi bóng khuất hẳn, đám người này mới thở phào nhõm.

      “Sĩ quan khu 5 đúng là ghê gớm hơn hẳn sĩ quan khu 4 đấy nhỉ, giọng điệu cứ như là quan chỉ huy khu 5 vậy đấy …” Có người giọng lẩm bẩm, dám quá lớn tiếng kẻo bị binh linh khu 5 ở trước mặt nghe được.

      Mặc dù giọng nhưng Lục Hành trở lại khu vực phía trước lại nghe mồn thông qua camera theo dõi. Cặp mắt hoa đào do dự lướt quanh màn hình, bỗng dưng tầm mắt khi quét đến người gầy thu mình trong góc liền dừng lại.

      “Trưởng quan, có gì ổn sao?” Binh lính bên cạnh hỏi.

      Lục Hành chỉ vào người màn hình, : “Đứa này thoạt nhìn … có hơi kỳ lạ.”

      Binh lính nhìn hồi, thực ngoài bộ dáng thó và gương mặt bẩn thỉu ra tài nào nhìn ra được cậu thiếu niên này có chỗ nào đúng. Có thể điều khác lạ duy nhất chính là, vóc dáng của người này thoạt nhìn có vẻ giống con phải. Hiếm có người con trai nào lại sở hữu tướng tá nhắn như vậy, đoán chừng là vẫn chưa đến tuổi vị thành niên rồi.

      tên nhóc còn chưa đến tuổi thành niên mà lại dám đến nơi thế này, xem ra tên này cũng gan dạ lắm.

      Lục Hành thấy điệu bộ hiểu gì của binh lính, cũng giải thích gì thêm nữa.

      đầy hứng thú quan sát tên nhóc này lát, cuối cùng mới thu hồi tầm mắt, cười cười lấy ra chiếc máy liên lạc, gửi tin cho quan chỉ huy khu 4.

      Xưa nay luôn tin vào phán đoán của mình, nếu cảm thấy có gì khác thường, tất nhiên phải điều tra chút.

      Trì An biết mình vô tình khiến đối phương chú ý, có điều ngũ giác của xưa nay luôn rất mẫn cảm, nhạy bén cảm nhận được có tầm mắt theo dõi, liền thầm quan sát chung quanh, nhanh chóng nhận ra trong chiếc H-Bahn có gắn camera theo dõi.

      Ôm túi trong ngực chặt tận lúc lâu, làm bộ như phát gì, híp mắt ngẩn người.

      Tuy bây giờ rất muốn ngủ giấc để có thể dung nạp ký ức của thân xác này, nhưng sợ hoàn cảnh chung quanh an toàn, lỡ như bị đứt gánh giữa đường chừng lại gặp phải tình cảnh quẫn bách như lúc gặp phải Dior ở thế giới kia mất, nên thôi bỏ .

      Vẫn là tìm nơi an toàn trước hơn.

      Tốc độ của chiếc H-Bahn rất nhanh, chỉ mất hai tiếng đến được thành phố của con người.

      Trì An nhìn bức tường thành hùng vĩ đằng kia qua cửa kính xe, nhìn ra được kiến trúc nơi này được xây bằng kiến trúc công nghệ cao theo lối đại. Quả thực so với thành phố bị bỏ hoang trước đó là khác biệt trời vực.

      Hiển nhiên, con người từ bỏ thành phố ngập đầy đại hóa như thế này là có nguyên nhân. So với thành phố kiên cố này, thành thị kia có vẻ quá mức yếu ớt, cuối cùng xuống cấp thành nơi đồng hiu mông quạnh.

      Chiếc H-Bahn lái đường tiến vào thành thị, sau đó đến bãi đỗ xe ngừng lại.

      Lục Thành mở cửa, chân sải bước dài tiến đến, với đám dân tị nạn ngồi bên trong xe: “Các vị, chúng ta đến khu 4 rồi. Mời xuống xe!”

      đám người hấp tấp gật đầu, sau hồi rối rít cảm tạ, bọn họ liền bước xuống xe.

      Trì An theo sau đám người kia, lúc ngang cổ tay đột nhiên bị ai đó bắt lại.
      Trì An ngẩng đầu, bình thản nhìn đối phương. cảm giác được tên này rất mạnh, lấy thực lực giờ của thể đấu lại .

      Lục Thành híp mắt cười: “Em trai năm nay nhiêu tuổi rồi? thành niên chưa?”

      Trì An biết có ý gì, mờ mịt : “Bẩm trưởng quan, tôi vẫn chưa thành niên …” Theo quan sát trước đó của Trì An, phát những thanh niên trưởng thành của thế giới này đa phần đều có vóc dáng cao lớn. Tướng khi đứng cùng những cậu con trai này thoạt nhìn có vẻ quá nhắn khác biệt, nên chỉ đành xưng là thiếu niên mà thôi.

      Cứ như sâu trong lòng Trì An vang lên giọng , cảnh báo rằng thà bị người khác hiểu lầm cũng được phép tiết lộ thân phận của mình.

      Lục Hành lại sờ soạng tay Trì An lúc mới chịu buông ra, híp mắt cười : “Tạm biệt.”

      Trì An nhìn chằm chằm vài giây, sau đó cúi đầu bước xuống xe.

      Sau khi theo mọi người ra bãi, Trì An ngây ngẩn đứng đường phố đại, nhất thời có chút mờ mịt. có trí nhớ, biết người nhà của cơ thể này là ai, sống ở chỗ nào.

      Hay nên tìm nơi an toàn để dung nạp ký ức trước nhỉ?

      Vừa nghĩ đến đây bất chợt, thanh đầy kích động kêu lên: “An An!”

      Trì An theo tiếng gọi quay đầu lại, liền thấy xinh đẹp có thân hình yểu điệu vui vẻ chạy về phía mình.

      xuất của khiến mấy tên đàn ông ngang xung quanh đều lập tức quay phắt đầu lại, ánh mắt nóng rực thèm thuồng, có điều khi thấy dây xích kim loại nạm kim cương cổ ta liền tiếc nuối dời tầm mắt.

      Trì An tỉnh bơ đem thần sắc của mấy tên đàn ông chung quanh thu hết vào mắt, cuối cùng tầm mắt dừng lại người chạy về phía mình.

      này khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, mặc bộ váy liền trắng tinh, trông xinh đẹp và thuần khiết. Ngay cả nụ cười mặt cũng sáng ngời tựa như ánh dương vậy.

      xinh đẹp như thế này, quả thực có chút bất đồng với quang cảnh đường.

      Trì An chú ý đến những người qua lại xung quanh, đa số bọn họ đều là nam giới mặc quân phục chỉnh tề, hề có bóng dáng của nữ giới nào khác. xuất của này, giống như bông hoa nở rộ giữa đám đàn ông cứng cỏi thô kệch vậy. Quá mức đối lập rồi.

      “An An, cuối cùng em trở về, em khỏe chứ?” kia dịu dàng hỏi, đưa tay nâng mặt Trì An lên, dùng khăn ướt lau vết bẩn mặt , vẻ mặt vừa ôn nhu vừa chuyên chú.

      Trì An mờ mịt trả lời: “Em sao, chị đừng lo.”

      “Lý nào lại sao cho được chứ, bé như em …” ấy muốn lại thôi, cuối cùng lãnh đạm : “An An, là chị hai vô dụng.”

      ra đây là chị hai của cơ thể này.

      Trì An có ký ức, tiện quá nhiều, vì thế im lặng đáp.

      Sau khi lau mặt cho Trì An sạch , kia cũng có vẻ ghét bỏ bộ dạng bẩn thỉu của Trì An, nắm tay cười: “An An, em đói bụng ? Chị hai đưa em ăn cơm trước nhé.”

      Trì An đúng là đói bụng, lương khô trong túi hề dễ ăn tí nào, thế là lập tức đáp vâng tiếng.

      ấy dẫn Trì An vào trong nhà hàng sang trọng, vẻ như bồi bàn của nhà hàng này hơi ghét bỏ bộ dáng lôi thôi như dân tị nạn của Trì An, nhưng thấy người đưa vào là người phụ nữ có thân phận cao quý, liền nhịn xuống.

      Trong nhà hàng còn người khác đến dùng bữa, đa số đều là người mặc quân phục, hơn nữa đều là quân phục có màu sắc khác nhau, người có quân phục màu xanh, người có quân phục màu nâu, màu đỏ.

      Đám quân nhân này khi thấy có phụ nữ bước vào cửa hai mắt liền tỏa sáng, tuy rằng vừa nhìn dấu hiệu vòng cổ của biết ngay người đàn ông của ta phải là kẻ tầm thường, nhưng bởi hiếm khi nhìn thấy con xuất ở đây, cho nên vẫn khiến bọn họ cao hứng thôi, đến mức dù dùng bữa cơm thông thường cũng cảm thấy ngon miệng hơn nhiều.

      Sau khi Trì An bị nọ kéo ngồi xuống đặt túi balo mình ôm từ nãy đến giờ bỏ sang bên, sau đó nhìn người phụ nữ gọi cơm cách thành thục, hiểu được nơi này là tiệm ăn quen thuộc của ấy.

      người chị thiếu ăn thiếu mặc, lại vô cùng xinh đẹp, vì sao em lại sống thê thảm như vậy?

      Trì An có chút hiểu, chỉ có thể yên lặng xem xét.

      Rất nhanh bồi bàn đem thức ăn ra, lấy món Tây làm bữa chính, còn có rượu đỏ hoa tươi đủ loại.

      “An An, ăn nhiều chút, em lại ốm rồi.” Người chị dịu dàng .

      Trì An cảm ơn tiếng, bắt đầu ăn bít tết trước mặt.

      Sau khi dùng xong bữa, kia lôi ra tấm thẻ tính tiền, sau đó mới dẫn Trì An rời .

      Trì An ôm balo chứa đầy Xích Bọ Cạp tinh, lặng lẽ theo ấy.

      Bước chân của kia khá ngắn, dáng rất tao nhã, khi dạo bước đường phố đại hóa nơi đây giống như dệt thành phong cảnh vô cùng tuyệt đẹp.

      “An An, sau này đừng làm chuyện này nữa, chị hai rất lo cho em.” nọ bày ra vẻ mặt đau lòng nhìn , trong mắt ánh lên thứ nước trong suốt, : “Chị nghe nơi biên cảnh thường xuyên có nhiều chủng tộc khác qua lại, đáng sợ giống như bọn ăn thịt người La Mỗ Sâm vậy đó. Chẳng may em đụng phải bọn chúng tính sao? Vì sao em giống như chị, vui vẻ khỏe mạnh hưởng thụ cuộc sống trong thành chứ?”

      Trì An cúi đầu . em

      nọ thấy dáng vẻ này của , vẻ mặt càng thêm đau lòng, nức nở : “An An, chị hứa với cha mẹ chăm sóc em tốt. Lần này … em nghe lời chị !”

      Trì An cảm giác được lời này có gì đó thích hợp, nhạy bén phản ứng lại, lập tức xoay người bỏ chạy.

      hiểu từ khi nào chung quanh lại xuất đám quân nhân tay trang bị súng bắn, mặc bộ quân phục màu xanh. Hẳn là quân nhân thuộc khu bốn rồi.

      “An An ---“ kia kêu lên thảm thiết.

      Trì An bỏ mặc như nghe thấy, xuyên qua đám người bỏ chạy.

      tiếng súng vừa gầm vang, vị trí đất ngay trước mặt liền nổ tung, hiển nhiên đối phương thẳng tay nổ súng về phía Trì An.

      Tiếp đó nghe được kia hét lên sau lưng mình: “ được nổ súng, được làm nó bị thương đâu, nó là …”

      Tiếng hét nháy mắt liền bị tiếng người nháo nhào chôn vùi.

      Trì An theo bản năng bỏ chạy, xuyên qua đoạn đường ngổn ngang trắc trở mà chạy trốn, sau lưng còn đám quân sĩ ráo riết truy đuổi. Những người qua đường thấy vậy đều hoảng sợ tránh .

      Tuy rằng tại là tình huống gì, tại sao người chị kia lại phải sai người bắt mình, nhưng dựa vào trực giác phải trốn trước !

      đám quân sĩ lúc này lao đến cạnh Trì An, Trì An lách người né ra sau, quân sĩ từ sau nhào tới và quân sĩ đứng trước mặt liền đâm sầm vào nhau. Trì An nhân cơ hội đẩy hai tên đó cái, khiến hai kẻ này phản ứng kịp đâm sầm vào bọn quân sĩ đuổi theo phía sau, chớp mắt ngã xuống lần lượt.

      Nhân cơ hội này, tiếp tục bỏ chạy.

      Vóc dáng Trì An bé, luồn lách trong đám người rồi chui ra ngoài cách dễ dàng trót lọt.

      Đáng tiếc quân nhân trong thành có quá nhiều, ngay cả người đường ai nấy cũng đều mặc quân trang, khiến Trì An có ảo giác liệu có phải hết thảy những người sinh sống ở thế giới này đều là quân nhân hết hay , nhìn tới nhìn lui cũng chưa được mấy người. Thế cho nên bất kể là chạy xa đến cỡ nào, đều có cảm giác như chẳng thể thoát được lòng bàn tay của các quân sĩ.

      Bất thình lình đuôi mắt Trì An liếc qua hốc tối đằng kia. Nơi ngõ tối tăm kia người đường thưa thớt, bước chân lập tức chuyển đổi, chạy ào về hướng đó.

      thanh súng bắn ầm tiếng, viên đạn từ phía sau bay xoẹt qua tay Trì An, tức khắc Trì An liền cảm thấy cánh tay liến đau rát. Tiếp đó tiếng súng lại vang lên, lòng bàn chân liền dính phát đạn, lảo đảo ngã lăn xuống đất.

      Trì An đau đến sắc mặt trắng bệch, vừa ôm bàn chân ứa đầy máu vừa xoay người nhìn lại. Ở đầu ngõ, gã đàn ông to cao mặc quân phục màu cấp bậc cao nhất đứng từ phía xa, dùng cặp mắt đỏ thẫm nhìn , mặt lộ ra nụ cười đầy hứng thú.

      “Còn chạy à?” Gã dùng súng chĩa về phía , trong giọng đầy kích thích.

      Trì An đau đến sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đôi môi run bần bật.

      Khẩu súng trong tay chỉa thẳng vào Trì An, gã chậm rãi tới về phía , dùng ánh mắt cổ quái nhìn , : “ khó mà tin được, bộ dạng này của em, có chỗ nào giống phụ nữ chứ? Ừm, ngay cả hương vị của con cũng có.”

      Gã bước đến trước mặt , cao ngạo nhìn từ cao, sau đó chậm rãi ngồi xuống, đưa tay nắm lấy tóc kéo đến gần mặt mình, hít sâu hơi, mặt lộ ra dáng vẻ si mê, giọng điệu càng thêm phấn khích, “ ra ở gần chút mới ngửi được, tuy rất mờ nhạt, nhưng đúng là có mùi hương của con đấy.”

      Đôi mắt của gã hơi co lại, lộ ra vẻ mặt hưng phấn, đưa tay muốn ôm lấy Trì An.

      Bất thình lình đôi giày lính màu đen xuất ở sau lưng Trì An, đem cái tên sáp đầu đến gần đạp cước bay ra ngoài. Kế đó, Trì An liền cảm giác được mình bị đôi bàn tay đầy uy lực ôm chầm lấy.

      này là của tôi! Tự tôi đưa ấy !”

      Người ôm cất tiếng bằng chất giọng trầm thấp vô cùng dễ nghe.

      Tên đàn ông bị đạp cước ngã lăn quay dưới đất, cơ thể to lớn vừa chạm đất liền vọng ra tiếng bịch nặng nề.

      Mặt gã nhăn nhó, từ dưới đất nhảy bật dậy, vừa giơ khẩu súng trong tay ngay tức khắc liền phát khẩu súng khác đặt ngay ót chính mình từ phía sau.

      “Tốt nhất ngươi đừng xử thiếu suy nghĩ hơn.” tiếng cười vang lên từ sau lưng gã.

      Gã đàn ông chậm rãi xoay đầu lại, nghênh đón gương mặt điển trai cười cợt của Lục Hành, mặt nhất thời căng ra, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm.

      Lục Hành mặt đổi sắc, xoa xoa cằm : “ quan chỉ huy bọn ta nhìn trúng mà cũng dám mơ tưởng sao?”

      Gã đàn ông nọ hơi kinh sợ, quay phắt đầu lại, liền thấy lúc này nơi phía ngõ u thăm thẳm kia, hai người đứng đó ban nãy biến mất chút tăm tích.
      SiAm, AliceNguyen, bachnhaty15 others thích bài này.

    3. La Thùy Dương

      La Thùy Dương Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      2,408
      CHƯƠNG 98: NAM THỪA NỮ HIẾM
      Edit: La Thùy Dương
      Đây là thế giới tương tự thế giới đại, nhưng lại biến tướng theo hướng dị thường. Thế giới này được tạo thành bởi ba chủng loại có trí tuệ: con người, người chim và người La Mỗ Sâm.

      Hay cách khác, viễn cảnh tại chính là cuộc hỗn chiến tranh giành giữa ba chủng loại có trí tuệ. Dù là phe bên nào cũng đều vì lãnh thổ tài nguyên của gian này mà tranh đấu đến mất còn.

      Ngoại trừ ba chủng tộc này ra, người ở thế giới này còn có đặc điểm cực kỳ ràng, chính là tỉ lệ sinh con hiếm hoi vô cùng, ít ỏi đến mức khắp cả thành cũng tìm nổi người mang giới tính nữ. Ở thế giới này, tồn tại của nữ giới là đặc biệt quan trọng, bởi cơ thể của người nữ có được mã gen có thể giúp cho quân nhân có được gen tin tức. ràng đây chính là chìa khóa mấu chốt của nam giới rồi.

      Đây là thế giới nam thừa nữ hiếm, phụ nữ ở thế giới này thực trở thành loại vật phẩm trân quý đến tưởng.

      Trì Mộng và Trì An là hai chị em ruột, được vợ chồng họ Trì nuôi dưỡng từ lúc bé cho đến khi khôn lớn.

      Ở thế giới này, chỉ có người khi sinh ra có được gen tin tức chiến sĩ mới có thể trở thành quân nhân. Gen tin tức càng dồi dào, thực lực càng thêm mạnh mẽ. Người có được gen tin tức là người bình thường, có tư cách trở thành quân nhân, chỉ được phép sinh hoạt trong khu bình dân trong thành phố và sống dưới bảo vệ của quân đội.

      Quân nhân có chức trách bảo vệ quốc gia, mỗi năm đều chiến đấu với người La Mỗ Sâm, người chim và vài sinh vật biến dị khác, công việc nguy hiểm trùng trùng dẫn tới lương bổng cũng cao hẳn. cuộc sống của quân nhân xuất sắc nổi trội vô cùng, hết thảy mọi người ai ai cũng đều hâm mộ. Nhưng trái ngược với quân nhân, người thường có được gen tin tức chỉ có thể khổ sở sinh sống qua ngày, hiếm khi được no bụng với số đồng lương ít ỏi. Dù thể là ổn cũng hẳn là quá ít, nhưng phần lớn người thường ở đây đều có cuộc sống còn bằng cả dân tị nạn.

      Ở thế giới này, đứa bé từ khi mới chào đời liền bị làm cuộc kiểm tra đo lường về lượng gen tin tức chiến sĩ trong cơ thể, nếu như có ý giấu , bị ngộ nhận là người bình thường. Sau khi chào đời nhất định cũng bị đưa đến khu vực người thường cư trú.

      Chị em Trì Mộng và Trì An chính là ví dụ điển hình như thế. Bọn họ bị đưa đến khu vực người thường nơi nội thành, cuối cùng được đôi vợ chồng họ Trì nuôi dưỡng.

      Vợ chồng họ Trì đều là người thường, vừa khéo Trì mẹ cũng là người chuyển giới, đều phải là người phụ nữ thực . Họ có gen tin tức chiến sĩ, cả đời sinh sống bằng số đồng lương ít ỏi. Chuyện may mắn nhất của vợ chồng họ, chính là việc thu nhận hai đứa con này, dù cho ban đầu họ hề biết hai đứa trẻ này lại mang giới tính nữ.

      Tuy rằng phát hai đứa trẻ họ thu về là con , nhưng cha mẹ Trì lại vạch trần chuyện này với bên quân đội, cũng để phía quân đội đặc biệt thiết lập tòa kim ốc dành riêng cho phụ nữ mà ngược lại, họ che giấu danh tính thực của hai đứa , cứ như vậy mà nuôi nấng bọn họ như con trai cho đến khi trưởng thành.

      Trì cha Trì mẹ tin rằng hai đứa này chính là lễ vật trời cao ban tặng cho họ, cho dù là con sao, bọn họ cũng nuôi hai đứa này nên người, dâng bọn trẻ cho bất cứ kẻ nào khác.

      Nhưng đáng tiếc, trong lần xuất hành họ bị bọn người La Mỗ Sâm bất chợt tập kích, kết quả xương cốt cũng còn.

      Trì Mộng và Trì An sau khi mất bảo bọc của cha mẹ, cuộc sống liền trở nên chật vật hơn bao giờ hết.

      Trì An bắt đầu lấy thân phận con trai gia nhập đội săn vàng mà người thường tổ chức. Nhóm được gọi là săn vàng này thực chất chính là mạo hiểm tánh mạng ra khỏi thành, đến biên cảnh hoặc nơi hoang vắng để đào vàng, tìm kiếm những thứ có thể trao đổi với quân đội, đổi lại lấy được nguồn năng lượng thạch và tinh thạch dị thú, giúp nuôi sống hai chị em bọn họ.

      tồn tại của người nữ ở thế giới này là chìa khóa có thể phá được mã gen chiến sĩ của người nam. Ngoại trừ chuyện này, người nữ còn giá trị khác cũng quan trọng kém, chính là trở thành vật sủng của đàn ông, có tính chất nuôi dưỡng, hoặc cách khác chính là được hầu được hạ.

      Phụ nữ ở thế giới này vô cùng khan hiếm, mặc dù có rất nhiều người đàn ông bình thường có gen tin tức chiến sĩ chấp nhận phẫu thuật trở thành người chuyển giới. Nhưng dù sao người chuyển giới có biến thành nữ cũng phải là đàn bà thực .

      Bởi trong cơ thể người nữ bẩm sinh có được gen tin tức hấp dẫn đàn ông, có thể khiến dã tính nguyên thủy của nam giới bị kích thích. Dục vọng, tựa như độc. Phẩm vị, hấp dẫn dục vọng và gen nguyên thủy của đàn ông, khiến cho bọn họ khống chế được mà điên cuồng.

      Dưới dục vọng có được gen tin tức, lòng ham muốn của đàn ông đối với đàn bà tự nhiên có loại khát vọng cực mãnh liệt, là dục vọng được chiếm hữu.

      Dục vọng của đàn ông đối với đàn bà là thể khống chế. Dục vọng cũng chính là căn nguyên khiến địa vị của người nữ ở thế giới này ngừng biến đổi.

      Trì An từng chứng kiến cuộc sống của những kia sau khi họ bị nhốt trong kim ốc, thế nên đối với chuyện này căm thù đến tận xương tủy.

      muốn mình cũng sinh tồn giống như vậy, thể chấp nhận được mình thuộc quyền sở hữu của nhiều đàn ông như thế, cho nên mới giấu thân phận con của mình. Tuy cũng biết là chuyện này có hơi khó tiếp thu, nhưng cũng vì vậy mà cuộc sống mới có thể an nhàn tự tại.

      Từ Trì An có hướng riêng của mình, hiểu rất mục tiêu sống của bản thân, tuyệt đối muốn có kết cục như những người đàn bà tầm thường, trở thành chìa khóa và vật chuyên sủng của đàn ông.

      Đáng tiếc, đối với người chưa đủ thành niên mà , mất bảo bọc của cha mẹ là chuyện quá đỗi gian nan, ngay cả ước mong được no bụng cũng là vấn đề vô cùng khó khăn. Cuối cùng, Trì Mộng vì chịu nổi cuộc sống được bữa sớm lo bữa tối gian khổ này, rốt cuộc đành đến quan chấp hành khu bốn để khai ra thân phận con của mình, chấp nhận cuộc sống trong tòa kim ốc.

      Đàn bà khi sống trong kim ốc được đãi ngộ cuộc sống tốt nhất, được chăm lo hầu hạ hệt như nữ hoàng. Đối với bản tánh trời sinh nhu nhược của đàn bà mà , cuộc sống như thế này mới là lựa chọn hợp lý nhất.

      Trì Mộng và Trì An là hai chị em ruột, nhưng mục tiêu sống lại đặc biệt trái ngược. Đối với lựa chọn của chị , tuy rằng Trì An tài nào hiểu được nhưng cũng thể ngăn cản, cuối cùng chỉ đành mặc Trì Mộng lựa chọn số phận của riêng mình.

      Riêng Trì An vẫn kiên quyết sống dưới thân phận con trai, vẫn tiếp tục ở lại căn nhà của cha mẹ nuôi quá cố. Hai chị em cứ như vậy mà bị chia cắt.

      Về sau Trì An vẫn tiếp tục đội lốt thanh niên, thỉnh thoảng theo đội săn vàng ra khỏi thành để đào vàng, bởi vì vẫn còn chưa trưởng thành nên gen tin tức của phái nữ vẫn còn mơ hồ , cứ như vậy mà thân trong đội săn vàng suốt nhiều năm. Có điều vì sợ thân phận con của mình bị bại lộ, nên Trì An luôn cố tình giữ khoảng cách với mọi người chung quanh. Người duy nhất còn giữ liên lạc, đó là người chị ruột sống trong kim ốc nơi nội thành.

      Tính cách của Trì Mộng giống với Trì An, trời sinh cốt cách người con dịu dàng thùy mị, có chính kiến, càng thể độc lập trong cuộc sống. Lúc nào ấy cũng lo lắng về người em của mình, chỉ sợ con bé gặp chuyện may.

      Khi người nữ mới chào đời còn chưa có gen chiến sĩ, xét về năng lực thôi là thua cánh mày râu cả đoạn, chứ gì đến chuyện khi trưởng thành bộc phát được gen tin tức đặc trưng của con , hấp dẫn những người đàn ông chung quanh, khiến dục vọng thống trị tâm trí biến bọn họ tựa như loài dã thú thèm muốn con mồi. Ở nơi này, điều này chính là đại họa.

      Chính vì vậy, mỗi lần hai chị em họ gặp nhau đều vì chuyện này mà gây gổ trận.

      Trì Mộng luôn khuyên em hãy an phận sống cuộc sống tốt đẹp trong thành, đừng tiếp tục tham gia đội đào vàng nữa, rồi còn phải khôi phục lại thân phận con , tương lai mới có thể tìm được quan quân cường đại và trở thành vợ của sĩ quan kia. Sau đó có thể thoát khỏi cuộc sống trong kim ốc.

      Có điều Trì An lại chán ghét vị trí của người đàn bà ở thế giới này vô cùng, muốn khuất phục vận mệnh, cứ luôn cố gắng kiếm thêm nhiều tiền trước khi trưởng thành, như vậy có thể kìm hãm được gông xiềng trói buộc của gen tin tức, dùng số tiền này mà tiếp tục che giấu thân phận của mình.

      Mắt thấy thời khắc trưởng thành còn hai tháng mà chính mình vẫn chưa kiếm đủ tiền, trong lòng Trì An cảm thấy lo lắng. Cho đến khi nghe được tin có tinh thể Bọ Cạp Đỏ ở nơi trong cổ thành bị bỏ hoang, rốt cuộc Trì An mới quyết định tham gia nhiệm vụ đào vàng lần này.

      Nhưng ngờ khi bọn họ vừa đến thành phố bỏ hoang kia trễ, rốt cuộc bị bọn người tuần tra của La Mỗ Sâm càn quét tiêu diệt …
      ***

      Trì An mở bừng mắt, liền bị lượng ánh sáng dao động đỉnh đầu làm chói mắt, đầu căng ra như sắp nổ tung.

      gập người rên tiếng, toàn thân vô cùng đau đớn, đặc biệt là cánh tay và lòng bàn chân phải, đau đến mức chết lặng.

      Trì An cố gắng chớp mắt, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn huyền ảo nhìn , cách nào tập trung tinh thần được. nâng tay sờ lên trán, xúc cảm nóng rực lan đến da thịt đủ báo hiệu cho biết chính mình bệnh rồi, hơn nữa còn bệnh rất nghiêm trọng.

      Súng bắn bị thương làm cho phát sốt, chẳng trách bây giờ lại khó chịu như vậy.

      “Đừng lộn xộn!” thanh lạnh như băng cất lên.

      Trì An mơ màng quay đầu, liền bắt gặp ở trước giường là người đàn ông mặc áo blouse trắng, mái tóc đen dài xõa bên vai, gương mặt tuấn nhã, môi đỏ sẫm, khóe môi giương ý cười lạnh như băng. Cả đôi mắt đen như mực kia cũng mang chút cảm xúc nào, khiến người khác nhìn vào liền cảm giác được cỗ nguy hiểm đến hít thở thông.

      Đây là người đàn ông vô cùng xuất sắc, cũng vô cùng nguy hiểm.

      Trì An chớp mắt, suy nghĩ có hơi chậm chạp.

      Người nọ dứt khoát chích mũi kim cho Trì An, : “Số của cũng tệ, sống cho tốt vào. Nếu chết rồi cái gì cũng có để mà hưởng.”

      ràng là an ủi người ta, nhưng giọng điệu lại tràn ngập ác ý, nghe ra là an ủi người khác chỗ nào.

      Trì An khó chịu nhắm mắt lại, bởi vì cơ thể ổn nên chẳng thể phân biệt được đâu là đâu là mơ nữa, chỉ biết uất ức cất tiếng gọi cái tên quan trọng nhất: “Tư Ngang …”

      Người đàn ông chích mũi kim cho bỗng dưng khựng lại, nhưng rất nhanh chóng làm nốt mọi chuyện, sau đó vứt ống tiêm vào thùng rác, hai tay ôm cánh tay nhìn tái nhợt gầy yếu nằm giường.

      vừa mỏng manh vừa yếu ớt như thế, đầu ngón tay cũng có thể lấy mạng rồi.

      Nhưng … cũng ngọt ngào động lòng người lắm.

      Loại sinh vật mang giới tính nữ này, thực là quá kỳ lạ.

      “Tư Ngang …”

      Lại nghe được cái tên vô thức thốt ra từ cánh môi tái nhợt của này, người đàn ông nọ hơi nhướn mày, trầm tư chút, vừa định rời bất chợt nghe được tiếng cửa. Tiếp đó liền thấy hai người trước sau bước vào phòng.

      Người phía trước mặc bộ quân trang chỉnh tề màu đen, vành mũ lính lưỡi trai phủ bóng nửa mặt trước, khiến người khác thấy được ánh mắt của . Cơ thể cao lớn khỏe mạnh được bao bọc trong bộ quân trang, bên dưới lớp áo là những đường cơ bắp cuồng cuộn nam tính. Đôi giày lính sáng loáng thả bước sàn, phát ra từng tiếng lộc cộc lạnh như băng.

      Còn người ở phía sau là trong các cận vệ của quan chỉ huy khu năm – Lục Hành, bước vào với nón tướng quân cầm trong tay, mái tóc đen tuyền vuốt ngược sau ót, đôi mắt đào hoa ngời sáng, vừa vào cửa liền hỏi: “Nguyên Tịch, ấy sao rồi?”

      Nguyên Tịch lãnh đạm liếc cái, hơi lùi lại chút, để cho người đàn ông đứng đằng trước bước đến bên giường.

      Bất chợt lúc này lại nghe được người hôn mê giường khẽ nỉ non kêu lên tiếng “Tư Ngang”, thanh mềm mại yếu ớt bật lên trong vô thức, khi nghe vào tai ngọt ngào vô cùng.

      Sắc mặt của ba người đàn ông trưởng thành nơi đây đều có chút quái dị.

      Lục Hành và Nguyên Tịch liếc sang người đàn ông thần sắc lãnh đạm đứng trước giường, giống như đợi giải thích tình huống gì xảy ra vậy.

      Người đàn ông cụp mắt nhìn người giường, đôi tròng tím sẫm dao động từng đợt sóng, sau đó chậm rãi với hai cấp dưới sau lưng mình: “Các cậu ra ngoài.”

      Lục Hành và Nguyên Tịch đáp tiếng, liền thu dọn đồ đạc rời .

      Đến khi bước ra cửa vẫn nghe được tiếng gọi nỉ non trầm thấp “Tư Ngang” từ cái miệng nhắn kia, kiều ngọt ngào tựa như gọi tình nhân ân ái, có thể khiến đàn ông dễ dàng bị động tình.

      Lực tự chủ của đàn ông khi đứng trước đàn bà là vô cùng yếu ớt, chịu nổi kích thích, càng đừng chi đây còn là người con trong lòng, hoàn toàn có thể cướp đoạt lý trí của đàn ông dễ như trở lòng bàn tay.

      Người đàn ông trước giường nhìn người hôn mê trước mặt, hai tay chống đỡ thành giường, sau lúc mới hơi khom người xuống, hôn lên đôi môi trắng bệch mà mềm mại kia.

      Bởi vì lâm bệnh, nên môi của Trì An có hơi khô, hơi nhiệt nóng hổi tản ra từ trong miệng nhưng lại khá ngọt ngào, đúng là càng thêm động lòng người so với tưởng tượng của .

      ***
      lúc nửa tỉnh nửa mê, Trì An cảm nhận được hơi thở quen thuộc, theo thói quen liền muốn đáp lại trong, có điều cơ thể tựa như bị thứ nào đó giam cầm thể nhúc nhích, chỉ có thể vô ý thức phát ra thanh nghẹn ngào nức nở.

      Lực lượng giam cầm hồi mới buông ra, ôm chặt trong ngực. Duới hơi ấm quen thuộc bao bọc, ý thức Trì An mới dần rơi vào giấc ngủ, tâm tư phút chốc cũng an tịnh trở lại.

      Đến khi tỉnh lại lần nữa Trì An cảm giác được trạng thái cơ thể tốt hơn rất nhiều, sờ trán chút, hơi nóng muốn phỏng da thịt kia lúc này cũng dần hạ nhiệt.

      Toàn thân Trì An ê ẩm mềm nhũn, có thể nhận ra là nằm hôn mê khá lâu. hơi khó khăn cử động thân người, tới khi cảm giác được cơn đau rát từ lòng bàn chân truyền đến, rốt cuộc Trì An mới nhớ lại tình huống trước khi hôn mê.

      Cuối cùng vô vẫn lại quay về nằm xuống giường, chậm rãi thở hắt hơi, lười biếng muốn hoạt động.

      quay đầu đánh giá căn phòng này, diện tích của phòng rất lớn nhưng cách bài trí lại vô cùng đơn giản. Chỉ có cái giường, chiếc tủ treo quần áo, chiếc bàn và chiếc ghế, phòng duy nhất trong đây cũng chỉ là phòng vệ sinh, ngoài ra có gì khác.

      Thoạt nhìn có vẻ đây là phòng của đàn ông.

      đưa tay vuốt trán, nhớ lại trước khi rơi vào hôn mê mình quân nhân khu bốn bắn bị thương, sau đó lại có người mang , có vẻ rất giống người đó …

      Vừa nghĩ đến đây, từ phía ngoài truyền đến tiếng cửa mở.

      Trì An quay đầu liền thấy cửa bị người bên ngoài mở ra, trong gian an tĩnh vang lên tiếng giày lính rắn chắc sải bước sàn, tiếng bước của người đến vừa trầm ổn vừa vững vàng, rất nhanh xuất trong tầm mắt Trì An.

      Vành nón lính rệp bóng che khuất ánh mắt người nọ, nhưng có thể xác định được người này có gương mặt tuấn tú, sống mũi cao, môi mỏng quyến rũ cùng nước da sáng, những thứ này đều đánh ngay vào thị giác người nhìn trước tiên. Kế đó, thân quân trang màu đen, dáng người nam tính trầm ổn giấu trong bộ quân phục, kết hợp cùng hơi thở lạnh như băng càng làm người này trở nên đẹp đến hoàn mỹ, khiến người khác cách nào dời tầm mắt.

      tay bưng cái khay, khay là chén cháo bách hợp nóng hổi.

      bước đến giường, cúi xuống nhìn .

      Trì An đối diện với cặp mắt sắc tím kia, trái tim tự chủ nảy lên cái, lồng ngực như nổ tung vì vui sướng, yếu ớt lộ ra nụ cười với .

      ý thức được mình phải gì trong thời điểm này, vì thế thuận miệng : “Là cứu tôi? Cám ơn!”

      tiếng, đưa tay đỡ ngồi dậy tựa vào bên giường, kế đó bản thân mới ngồi trước giường, bưng cháo lên, đút cho từng muỗng rồi lại từng muỗng.

      Trì An vốn định tự ăn, biểu có phần rụt rè chút, nhưng hành vi cự tuyệt của làm cho sắc mặt của người đàn ông này lạnh xuống, trong đáy mắt chứa cảm xúc thâm trầm u ám, trông đáng sợ vô cùng. Vì thế liền phải ngoan ngoãn há mồm để đút cho mình.

      Mặc dù có trí nhớ của nguyên chủ, nhưng bởi vì từ nguyên chủ sinh sống dưới trạng thái của thanh niên trai tráng, vì thế Trì An hiểu ở thế giới này, ý nghĩa người đàn ông đút đồ ăn cho người nữ là đại biểu cho cái gì, nên cũng rất bình thản hưởng thụ phục vụ của .

      Khi Lục Hành và Nguyên Tịch bước vào và nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời đều im lặng.

      Nguyên Tịch bước tới kiểm tra trạng thái cơ thể cho Trì An, còn Lục Hành có trách nhiệm báo cáo.

      “Quan chỉ huy, khu bốn vừa gửi điện tín, là kỷ tu quan chỉ huy khu bốn muốn hỏi khi nào ngài mới giao người phụ nữ mà ngài mang trả lại cho họ? Bọn họ tuyên cáo rằng đây là người phụ nữ của khu bốn, nếu ngài nhất định trả người, bọn họ đưa đơn khởi tố lên tòa án quân trung ương.”

      Ở thế giới này, vị trí của người phụ nữ quá mức quan trọng, nếu như bắt người nữ tình nguyện của đó, nhất định phải chịu trừng trị của luật pháp.

      Lục Hành dứt lời, lại nhịn được liếc mắt nhìn quan chỉ huy đút đồ ăn cho , bởi vì vẫn chưa trưởng thành nên vóc dáng này có hơi gầy và thó, làn da tái nhợt, khi cái miệng nhắn hé mở để ăn cháo có thể nhìn thấy cả hàm răng trắng noãn cùng đầu lưỡi béo mập bên trong.

      Cảnh tượng này trong chớp mắt nuốt chửng cả lý trí, đồng tử Lục Hành hơi rút lại, lập tức nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cố gắng điều chỉnh lại cơ thể xao động.

      “Tùy .” Người đàn ông nọ lãnh đạm đáp, mặt đổi sắc.

      Nguyên Tịch sau khi kiểm tra cho Trì An xong, lại tiêm liều thuốc giảm đau cho , tiếp đó im lặng rời khỏi.

      Lục Hành cũng rời theo , sợ nếu còn nán lại lâu chút bị gen tin tức của nữ giới làm ảnh hưởng, kẻo tự chủ được mà làm ra chuyện thất thố gì đó.

      bé này tuy rằng gầy nhưng rồi cũng nhanh chóng trưởng thành, nên việc ở cùng này suốt giai đoạn đó, nhất định là khảo nghiệm vô cùng nhẫn nại đối với người đàn ông. Có điều quan chỉ huy của bọn họ lại là người đàn ông có thừa khả năng nhẫn nại đến biến thái. Đừng chi đến chuyện khác, cho dù là có phụ nữ cởi sạch quần áo đứng trước mặt , chỉ sợ cũng thèm liếc đến cái, ung dung bước ngang qua.

      Sau khi ăn cháo xong, Trì An nhe răng cười với người đàn ông đen thu dọn chén, sau đó ngoan ngoãn ngửa mặt lên, tự nhiên để cho dùng khăn tay lau mặt cho mình.

      Loại động tác vừa khôn khéo vừa tín nhiệm hoàn toàn này, ngay lập tức khiến ánh mắt người nào đó sẫm lại, lòng bàn tay vô thức mơn trớn bờ môi mềm mại của Trì An, cật lực đè nén con mãnh thú kêu gào muốn trỗi dậy trong cơ thể xuống.

      Trì An làm cứ như thấy, hỏi : “Tôi tên là Trì An, còn tên gì?”

      Người đàn ông thu khăn tay về, trả lời lãnh đạm: “Tư Ngang.”

      là quan chỉ huy khu năm?” dùng vẻ mặt tò mò hỏi.

      khẽ ừm tiếng, dùng cặp mắt thâm trầm sâu hút mà nhìn Trì An, sóng mắt như hơi kìm nén lại, nhìn ra cảm xúc.

      Trì An vò vò chăn, hỏi: “Vừa rồi tôi có nghe vị trưởng quan kia , quân của khu 4 muốn thả người … thả tôi trở về phải ?”

      đứng lên nhìn , thanh trầm thấp : “ , em là của tôi!”

      Trì An mím môi, cúi đầu, lại dùng sức vò vò lấy chăn, hỏi tiếp: “ đưa tôi đến kim ốc, mặc tôi bị những người đàn ông khác ôm …”

      Rầm tiếng, cột giường ngay tức khắc đứt thành hai đoạn, rơi xuống mặt đất.

      Trì An trợn mắt há hốc mồm nhìn cột giường bằng kim loại trước mắt gãy thành hai khúc, rồi lại ngước mắt nhìn thần sắc lạnh lẽo của người đàn ông đứng trước giường. Lúc này, hai mắt cuồn cuộn vô cùng đáng sợ, chỉ đành phải im lặng, quyết định nên khiêu chiến với thần kinh của nữa.

      Dù cho trôi qua bao nhiêu thế giới, người đàn ông này vẫn vậy hề thay đổi.

      Tuy rằng tam quan của loài người sinh sống ở thế giới này có hơi vặn vẹo, nhưng dĩ nhiên, tam quan của người đàn ông này vẫn luôn lấy chính mình là trung tâm.

      “Em ở lại chỗ này dưỡng thương cho tốt, được chạy lung tung.” đè nén thanh dặn dò câu, sau đó sải đôi chân dài, dứt khoát xoay người rời .

      Đến khi cánh cửa đóng lại, Trì An mới thu lại toàn bộ cảm xúc bày ra mặt ban nãy, thản nhiên nằm xuống dưỡng thương.
      Last edited: 19/6/18
      SiAm, AliceNguyen, song ngư13 others thích bài này.

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Qua bao thế hệ.. Tư Ngang vẫn luôn là boss. Thank nàng

    5. Tứ công tử

      Tứ công tử Active Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      203
      Phụ nũe ít ỏi vậy nội chiến thôi cũng đủ loạn ko cần đến ngoại chiến khác chủng tộc. Khổ thân đám trai thế giớ này

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :