1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

LIÊU THẦN - Vụ Thỉ Dực

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tinihh

      tinihh Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      88
      công nhân Trì đáng đó

    2. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 3: Phản xuyên đến đại

      Edit: Song Ngư

      Trở lại xe, Trì An cứng đờ mà ngồi góc.

      Tuy có quay đầu, nhưng cũng cảm thấy được người đàn ông kia dùng cặp quỳ màu tím quỷ quyệt nhìn mình, làm cho da đầu tê dại cả .

      Trì An phải có nhìn thấy mắt màu tím của người ngoại quốc nhưng lại có đôi mắt nào thần bí và đáng sợ như của .

      Cặp mắt kia, trời sinh phảng phất chứa ma mị, còn có cực lực khắc chế sóng quỷ, khi người ta nhìn lâu giống như là bị hút linh hồn.

      Có đôi khi Trì An cảm thấy, chủ nhân đôi mắt này nên thuộc về thế giới này, thế giới này sớm hay muộn dung tha .

      biết tại sao từ trong đáy lòng luôn có cảm giác như vậy.

      “Người vừa rồi là ai?” Tư Ngang hỏi.

      Trì An chậm rãi quay đầu nhìn , cố gắng biểu bình thường, “Bạn cùng trường.”

      Tư Ngang nhìn như suy nghĩ điều gì đó, sau đó hề hỏi lại nữa.

      Trong lòng Trì An nhàng thở ra.

      Nhưng có lẽ vui mừng quá sớm.

      Sau khi kết giao được ba tháng, Trì dưới cầu gấp gáp của Tư Ngang chuyển đến ở chung với với tư cách là bạn .

      Tư gia có căn biệt thự tại khu giành riêng cho người giàu có, nhưng lại cách khá xa công ty, ngày thường Tư Ngang vẫn ở trong căn hộ chung cư gần công ty. Khi Trì An tình tình nguyện chuyển qua, cảm thấy mọi chuyện diễn biến quá nhanh, mỗi ngày đều nghĩ muốn chia tay, sao có thể cùng ở chung?

      Nhưng từ sau khi sống chung, phát hình như có ý kia với mình, liền thấy thoải mái.

      Nhưng đêm nay, khi mà Trì An cho rằng mọi chuyện như mọi ngày, 10 giờ liền về phòng ngủ, ai biết Tư Ngang cũng theo vào phòng.

      Trì An chần chờ hỏi: “ có chuyện gì sao?”

      Tư Ngang nhìn , vừa cởi nút áo sơ mi vừa : “Ngủ.”

      Trì An: “…”

      Trong nhất thời, tâm tình Trì An phức tạp, chẳng lẽ muốn thực nghĩa vụ bạn bây giờ sao? Vấn đề là, còn suy nghĩ cùng chia tay. Làm sao bây giờ?

      Trì An rối rắm tới, rối rắm lui, chờ thấy chết sợ, quyết định thuận theo tự nhiên, lại phát hình như Tư Ngang có ý kia.

      Tư Ngang tắm rửa xong ra, người mặc áo ngủ, sau đó đến trước mặt .

      Thân hình ăn cao lớn, đứng trước mặt khiến có cảm giác bị áp bức, Trì An nhịn được lui về phía sau bước, tiếp theo bị ôm eo. chậm rãi đem nằm đè giường, vẻ mặt lãnh đạm mà hôn môi .

      Đôi tay Trì An bị nắm lấy, chân cũng bị đè nặng, thể nhúc nhích, chỉ có thể rũ mắt nhìn hôn môi mình với vẻ mặt lạnh nhạt, trong lòng có chút hụt hẫng.

      Nếu phải nhìn thấy biến hóa trong mắt , còn cho rằng chỉ là thực nghĩa vụ mà thôi.

      Tư Ngang giống như mê muội với hành động hôn môi này, hôn suốt tiếng đồng hồ, trừ bỏ chút thời gian cho hít thở, vẫn luôn luôn ngừng nghỉ, Trì An cảm thấy môi mình vừa đau vừa tê, có khả năng khóe miệng bị sưng.

      Trì An cũng biết cuối cùng mình ngủ thế nào.

      Chờ hôm sau tỉnh lại, phát mình giống như bạch tuộc tám chân ôm lấy người đàn ông nằm ngủ nghiêm chỉnh giường, chân gác đùi , tư thế vô cùng ái muội.

      Hai mắt Trì An dại ra, sau hồi lâu mới luống cuống tay chân mà bò dậy khỏi người .

      Tư Ngang sớm tỉnh, mặt có chút dấu vết buồn ngủ gì, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cái, sau đó đứng dậy ra ngoài.

      Trì An ngồi xổm bên mép giường, nhìn bóng dáng rời , nhịn được vò đầu bứt tóc, tự nhiên có chút uể oải.

      Hai người ăn xong bữa sáng, sau đó đến công ty, giống như khôi phục lại hình thức ở chung bình thường.

      Nhưng mà đến buổi tối, Trì An phát vị Tư tổng tài này lại tới cọ cọ vào người giường, tiếp tục đè ra hôn môi, nghiễm nhiên chính là đại ma đầu cuồng hôn môi.

      Liên tục nửa tháng bị đè nặng người, rốt cuộc Trì An cũng tự mình sa ngã mà tùy , muốn thế nào thế đó, dù sao cũng có làm tới, hai người chỉ đơn thuần đắp chăn ôm nhau ngủ, chuyện xấu gì cũng chưa làm – hôn môi tính.

      Trì An rất mau liền thích ứng được sinh hoạt như thế, ban ngày ở Tư thị làm việc, buổi tối cùng Tư Ngang về căn hộ chung cư của .

      ngày, bạn tốt Diệp Lạc gọi điện cho , “An An, đột nhiên mình nhớ tới tên bạn trai cậu rất quen nha, ấy là người phụ trách Tư thị đúng ? An An, cậu nghiêm túc sao?”

      Trì An nghe được giọng bạn tốt đầy lo lắng, trong lòng lệ rơi đầy mặt, rất muốn nghiêm túc, mỗi ngày đều muốn chia tay, chỉ là có biện pháp chia tay, là ai cường ngạnh đưa cho người bạn trai bệnh xà tinh chứ. Vì muốn kích thích Tư Ngang phát bệnh, mỗi ngày có bao nhiêu vất vả, mọi người hiểu sao?

      “Lạc Lạc, mình nghiêm túc.” Trì An chỉ có thể lời trái lương tâm. Diệp Lạc hiển nhiên là rất lo lắng.

      ấy lo lắng phải có lý. Vì người ôm mộng lọ lem muốn bước vào cửa nhà giàu ít, nhưng rất ít người có kết cục tốt, Diệp Lạc có biện pháp lo lắng, sợ Trì An trở thành món đồ chơi của những kẻ có tiền. So với đàn ông, trước giờ phụ nữ thường là chơi dậy nổi, Trì An luôn ưu tú và cũng rất lý trí, trước giờ luôn biế bản thân muốn cái gì, nhưng mà vẫn là phụ nữ.

      Sau khi Trì An tắt điện thoại của bạn, ngồi ở bồn cầu lát, mới ra khỏi nhà vệ sinh, quay lại làm việc.

      Đảo mắt cái đến Nguyên Đán, sáng sớm, Trì An bị Từ Ngang đào từ ổ chăn ra.

      “Làm cái gì?” Trì An xoa hai mắt hỏi , hiếm khi được nghỉ, muốn ngủ nướng ngày.

      Tư Ngang trả lời, đem đào lên, đẩy cửa ra, tiếp đó Trì An bị nhóm người trang điểm vây quanh, trang điểm, làm tóc, lựa chọn trang sức và quần áo cho .

      Xoay chuyển hết buổi sáng, sau khi ăn diện lộng lẫy Trì An xuất khác lạ trước mặt mọi người.

      Tư Ngang đánh giá lúc lâu, sau đó nâng tay lên.

      Lần đầu tiên trong đời Trì An được trang điểm xinh đẹp như vậy, nhìn vào trong gương, cũng bị vẻ xinh đẹp quyến rũ của mình làm kinh ngạc, cảm thấy tại sao mình có thể lớn lên đẹp như vậy, vẻ đẹp ba mẹ di truyền cho quả là chuẩn cmnr. Nhưng kinh ngạc này đến khi nhìn thấy Tư Ngang bị đả kích trở về thực.

      xinh đẹp cũng đẹp bằng người đàn ông được trời ưu ái này, nếu phải tâm tình cứng cỏi, chỉ sợ bị bạn trai đả kích đến còn tự tin.

      Khi Trì An bị mang lên xe, nhịn được hỏi: “Tư Ngang, rốt cuộc chúng ta đâu?”

      “Tham gia tiệc mừng Nguyên Đán với bạn bè.”

      Trì An chậm nửa nhịp, mới nhớ tới bạn bè mà , đều là những người cùng cấp bậc với , có địa vị xã hội nhất định, xứng đáng làm bạn với Tư tổng của tập đoàn Tư thị.

      Trì An bắt đầu nhấp nhỏm yên.

      Tư Ngang ngồi dựa vào ghế, hạ thấp ánh mắt, tay vân vê chiếc vòng cổ bằng kim cương, từ trong bóng tối mờ ảo, có thể nhìn rất khẩn trương.

      Những hành động của đều rất quen thuộc, nhìn thấy khẩn trương, trấn an, mà ngược lại, trừng mắt lạnh nhìn qua.

      Mãi cho đến khi quay đầu nhín qua, mới vươn tay, đem ôm vào trong lòng, đôi môi mỏng hôn lên đuôi mắt xinh đẹp của .

      Cái ôm của ấm áp, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài lạnh lùng của , Trì An dựa vào trong lòng , đột nhiên phát , biết từ khi nào, quen thuộc với tồn tại của .

      Cái này phải là tượng tốt a.

      Trì An nghĩ muốn đứng dậy, lại bị gắt gao ôm lại.

      Chờ đến khi tới nơi, đầu tóc Trì An có chút rối loạn, Tư Ngang chỉnh lại tóc cho , còn kẹp giúp cái kẹp tóc bằng kim cương.

      Bọn họ vào khu biệt thư tư nhân, nhưng căn biệt thự vô cùng xinh đẹp, xa xa có thể nghe được tiếng chúc mừng năm mới.

      Khi Tư Ngang khoát tay bạn sảnh chính của căn biệt thự, trong nháy mặt cả sảnh đều an tĩnh lại.

      lúc sau, nam chủ nhân điển trai của căn biệt thự cũng tới, dùng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên đánh giá Trì An, hỏi: “Ngang thiếu, vị tiểu thư này là ai?”

      “Bạn .”

      “Cái gì?”

      Hai chữ này giống như chọc phải tổ ong vò vẽ, nháy mắt toàn bộ đại sảnh như bị oanh tạc.

      Trì An như bình hoa xinh đẹp, ung dung mỉm cười, đứng bên cạnh Tư Ngang, tùy ý cho mọi người chung quanh đánh giá.

      Trước khi đến đây, chỉ là nhân vật , thế nhưng có mặt mũi cũng sao, có thể làm cho những nhân vật lớn nổi tiếng trong nước chú ý, quả là có mặt mũi, dễ dàng thỏa mãn tính mê hư vinh của phụ nữ.

      Nếu những ánh mắt đó thiện ý càng hoàn mỹ.

      Trì An bị Tư Ngang mang vòng giới thiệu với bạn bè, cho lộ mặt trước mọi người.

      Năm nay Tư Ngang gần ba mươi, chưa từng quen bạn , thậm chí còn cùng người phụ nữ nào truyền ra tai tiếng, đây là lần đầu tiên mang bạn đến đây, tuy rằng chỉ lộ mặt, nhưng vẫn được mọi người coi trọng.

      Sau khi Trì An vào biệt thự, rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc, bày ra tư thái học bá, cả người thong dong ôn hòa, kiêu ngạo nịnh nọt, đối với người ra xã hội mà , làm được đến như vậy là quá tồi, phải là mèo bệnh, ảnh hưởng toàn cục.

      Tư Ngang liếc nhìn cái, vẻ mặt mang theo ý vị ràng.

      Đáng tiếc Trì An chỉ lo đối phó những người ái mộ, có chú ý tới.

      Đột nhiên, Tư Ngang bị chủ nhà kêu .

      Trì An ở lại, đối mặt với mọi người trong sảnh.

      Sảnh chính của biệt thự được bố trí thành phòng khiêu vũ, trong khí có tiếng nhạc du dương nhè , có mấy vị phu nhân danh môn trang điểm quý phái ưu nhã đều đến chỗ Trì An.

      Chung quanh có mấy người nhìn thấy, hầu như chỉ nhướng mày, mặt lạnh nhìn.

      Bọn họ nghe Tư Ngang mang bạn , đối với ấy luôn che chở như châu như bảo, quen nhau gần năm, mới mang đến gặp mọi người. tại xem ra, ấy này trừ bỏ tuổi trẻ, giống như cái gì cũng có, so với những danh gia ái mộ Tư Ngang trong phòng này đều kém xa.

      Nhưng những người này rất nhanh liền kinh ngạc, bởi vì đáng nhắc tới trong mắt họ rất nhanh chuyện được với những quý bà trong sảnh, biết cái gì, mà lại làm cho những người luôn để mắt cao hơn đầu lại lộ vẻ mỉm cười, ánh mắt hiền lành ít.

      có người nào so với bọn biết mấy người phụ nữ kia có bao nhiêu khó hầu hạ, bạn của Tư Ngang rốt cuộc làm sao có thể thu phục những người kia?

      Chờ đến khi Tư Ngang và chủ nhân căn biệt thự trở về, liền nhìn thấy Trì An cười với những vị quý bà kia.

      Vị chủ nhà thể tin được : “Ngang thiếu, bạn của cậu hình như rất là lợi hại.”

      Vẻ mặt Tư Ngang vẫn thay đổi chỉ nhàn nhạt : “ chỉ cố làm ra vẻ, lừa mọi người thôi, ngay cả… đều trúng chiêu.”

      Vị chủ nhà a tiếng, quay đầu nhìn , có ý gì. ràng nghe ra ý xấu trong câu , nhưng từ trong miệng lại có chút hương vị kỳ quái.

      Nhìn thấy Tư Ngang trở về, trong lòng Trì An nhàng thở ra, chạy nhanh qua đón .

      Nếu còn trở lại, trụ được nữa.

      Mấy người phụ này cũng khó dỗ, tại cấp bậc đủ cao, thiếu chút nữa mắng mấy người đó.

      “Có đói bụng ?” Tư Ngang hỏi, vẻ mặt ôn hòa, ngay cả cặp mắt tím kia cũng toát lên vẻ say lòng người.

      Trì An có cảm giác say mặc dù có uống rượu, ngơ ngác gật đầu, sau đó, đút cho viên kẹo rum chocolate, hương vị tinh khiết ngọt ngào tan trong miệng.

      Trì An thích nhất là món kẹo rum chocolate, nhưng vì bảo trì hình tượng, cho người khác biết sở thích này, lén lút giấu diếm. nghĩ tới lại phát , hơn nữa luôn chuẩn bị chocolate ở xung quanh mình.

      Trì An ăn rất vui vẻ, sau đó thấy nghiêng người, môi mỏng đưa tới, đầu lưỡi liếm qua khóe miệng dính chocolate của .

      Thiết chút nữa Trì An bị nổ tung.

      Những người khác đứng nhìn cũng thiếu chút nữa nổ tung.

      Cuối cùng, Tư Ngang mang bạn rời , mà Trì An cũng trở thành nên nổi tiếng trong giới thượng lưu.

      ****

      Cứ như vậy Trì An quen Tư tổng được ba năm.

      Suốt ba năm, Trì An đều tìm được cơ hội cùng lời chia tay, thậm chí ba năm ở chung, làm cho quen với diện của người này.

      Nhưng vẫn muốn chia tay, nguyên nhân có rất nhiều, mà điều quan trọng nhất là người này có bệnh xà tinh, mỗi khi lên cơn, làm cho người ta đều chân tay mền nhũn, ngoại trừ phải thuận theo vuốt lông, còn biết làm sao.

      Ngay lúc Trì An cân nhắc làm sao để chia tay bạn trai cao phú soái, Tư tổng cảm thấy bọn họ nên kết hôn.

      Do đó, Tư tổng tài quyết định cầu hôn Trì An.
      Chalychanh, KhaiDoanh_347, Happyanh37 others thích bài này.

    3. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 4: Phản xuyên đến đại

      Edit: Song Ngư

      Cấp dưới của Tư tổng tài chuẩn bị trường cầu hôn lãng mạng, cả quảng trường được trang trí tràn ngập hoa hồng, lại mời nhà thiết kế nổi tiếng tự mình thiết kế nhẫn chuẩn bị cầu hôn .

      Lúc ấy toàn bộ thế giới đều bị oanh động.

      Trì An nhìn người ông quỳ gối trước mặt mình, chỉ cảm thấy dòng khí lạnh chạy trong người.

      “An An, chúng ta kết hôn ! Nếu có thể, hãy vĩnh viễn ở cùng nhau.” Tư Ngang .

      Tư thế cầu hôn của Tư tổng tài tiêu chuẩn, câu “vĩnh viễn ở cùng nhau” cũng là lời thề cầu hôn phi thường lãng mạng, nhưng đối với Trì An, lại có cảm giác ràng, câu hề lạnh lùng quỷ dị lại làm run cầm cập, hiểu rất nếu bản thân tự cứu, có lẽ nửa đời sau thể nào bỏ chạy được.

      như đinh chém sắt: “Em từ…”

      Còn chưa xong, ngón tay bị lưu loát lồng nhẫn vào, trực tiếp ngăn cản câu từ hôn của .

      Trì An: “…” nên đeo như vậy.

      Quần chúng cảm thấy Tư tổng tài biết cách, những kẻ có tiền biết cách chơi, hơn nữa còn cảm thấy đây là câu chuyện bé lọ lem và tổng tài bá đạo đời thực việc thực, nên người đến xem ngày càng đông, còn ngừng vỗ tay chúc phúc họ.

      Cùng ngày, khắp các phương tiện truyền thông đều đưa tin “Tổng tài Tư thị cầu hôn bạn bình dân thành công”, nổi lên trận hồng thủy bát quái.

      Trì An giống như trâu bắt chó cày, cứ như vậy bị người ta cầu hôn thành công.

      Sau khi trở về, Trì An cẩn thận suy nghĩ lại, vẫn cảm thấy đây là mưu, tại sao có thể cùng Tư Ngang kết hôn?

      Tuy bây giờ vẫn chưa ràng, cũng có biện pháp tìm hiểu ràng tại sao Tư Ngang lại muốn quen , trong lòng luôn có cảm giác chân .

      Buổi tối, Trì An nằm ghế sô pha, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn được đính toàn kim cương ngón tay út, thiết kế rất tinh xảo đẹp mắt, giống như hai sợi dây tinh tế quấn vào nhau mà tạo thành, mặt còn đính viên kim cương màu tím, tạo ra ánh sáng huyền ảo.

      Trì An nhìn lát, liền nghĩ muốn thử rút nó ra. Rút ra.

      Chỉ là cuối cùng tay sưng đỏ, mà chiếc nhẫn vẫn nhúc nhích, giống như chiếc nhẫn dính chặt da thịt .

      “Em làm gì?” Tư Ngang mang ly sữa bò từ phòng bếp ra, nhìn thấy muốn vào phòng vệ sinh lấy xà phòng.

      Trì An sợ tới mức run cái, cục xà phòng trong tay thiếu chút nữa là rơi xuống đất, cười xấu hổ mà : “Ha ha, em muốn thử đem nhẫn tháo ra, chờ hôm kết hôn lại đeo vào, tránh làm hư nó…”

      Tư Ngang đem sữa đun nóng cho , kéo tay qua nhìn, nhìn thấy tay đo đỏ, lòng bàn tay nhàng mà vuốt ve, nhìn : “Em tháo xuống được.”

      “A?” Trì An nghi hoặc mà nhìn .

      Vẻ mặt hề lạnh như băng, biểu tình có chút sâu xa, khóe môi cong lên lộ ra nụ cười thần bí, nhìn ngây ngốc đứng đó, giọng nhu hòa chậm chạp vang lên: “Nó trở thành linh khí của em, em tháo xuống được, cứ mang .”

      Gì?

      Trì An cho rằng mình bị ảo giác.

      , phải , nếu phải bản thân bị ảo giác, chính là rốt cuộc Tư Ngang cũng lộ ra gương mặt của .

      Kỳ đây phải là khoa học của thế giới này, mà là của thế giới huyền huyễn ? Tư tổng tài phải là loài người, mà là… Là cái gì biết, dù sao sau ba năm quan sát, Trì An biết, Tư Ngang phải là con người bình thường, mà thân phận rất thần bí.

      Cũng là vì vậy mà Trì An mới muốn cùng kết hôn.

      Cảm giác bọn họ có kết quả tốt.

      Tư Ngang ôm về phòng ngủ, Trì An thẳng tắp nằm giường, bài tay bị bắt lấy, đồng thời cũng có thể sờ lấy chiếc nhẫn cùng kiểu dáng của .

      Trì An có cảm giác xúc động muốt thử rút nhẫn của ra, nhìn xem có thể tháo xuống hay .

      Nhẫn có thể biến thành linh khí gì đó, cho rằng vậy tin sao? phải là mấy học trò , cho dù Tư Ngang phải người bình thường cũng đừng mấy chuyện khó hiểu như vậy chứ.

      Trì An vẫn như cũ chưa từng từ bỏ ý định muốn tháo nhẫn ra, mà ngày kết hôn của bọn họ cũng dần dần đến gần.

      Mắt thấy ngày kết hôn ngày càng đến gần, rốt cuộc Trì An còn bình tĩnh được nữa, rơi vào đường cùng, đành gọi điện cho bạn tốt là Diệp Lạc cầu xin giúp đỡ. Diệp Lạc nghe xong kế hoạch của , lắp bắp kinh hãi, hai mắt mở to hỏi: “An An, cậu muốn đào hôn?”

      phải là đào hôn, bọn mình con chưa kết hôn, trốn cái gì mà trốn?” Trì An lại cho đúng, “Là đem sai lầm sửa chữa lại, mình và Tư Ngang thích hợp, nếu kết hôn, mình cảm thấy nửa đời sau rất thảm, nên vẫn nên thôi từ bây giờ . Lạc Lạc, cậu giúp mình , mình muốn trốn ra nước ngoài thời gian, muốn cho cả hai bình tĩnh lại.”

      Diệp Lạc cuối cùng bị thuyết phục, quyết định giúp phen.

      Trì An thừa dịp Tư Ngang họp, cầm lấy tất cả tiền bạc mình kiếm được trong mấy năm nay, chạy thẳng ra sân bay. Những đồ vật Tư Ngang mua cho , rất có cốt khí mà để lại, cầm theo món nào.

      Diệp Lạc nhờ bạn trai , người làm trong công ty hàng mua vé cho Trì An, hơn nữa còn an bài tốt chỗ ở cho Trì An ở nước ngoài, dĩ nhiên, tốt nhất là có thể giấu được tầm mắt của Tư Ngang, làm cho tìm thấy được. Trì An vẫn tin là Diệp Lạc có thể làm được.

      Chỉ là nghĩ tới, cấp bậc của bạn trai Diệp Lạc còn chưa đủ cao, ở trước mặt Tư tổng tài, đều là cặn bã.

      Vừa đến sân bay, Trì An cầm lấy vé máy bay Diệp Lạc mua riêng cho , chuẩn bị đếu quầy check-in, nhìn thấy Tư Ngang đứng ngay tại đó.

      Người đàn ông điển trai, thân khí chất như băng lạnh ngàn năm, lạnh lùng đứng đó, ánh mắt màu tím nhìn như bình tĩnh, kỳ là sóng gió mãnh liệt, giống như người bị phản phệ, cứ nhìn chằm chằm.

      Hai chân Trì An mềm nhũn, thiếu chút nữa là té ngã.

      Diệp Lạc kinh ngạc và hoảng sợ, người này tại sao lại ở chỗ này, ai để lộ bí mật?

      Bước chân Tư Ngang rất dài, nhanh chóng đến trước mặt , lời nào, trực tiếp vác lên vai, nghênh ngang mà .

      Trì An: “……”

      A! A! A! Đừng làm ra chuyện cẩu huyết như trong tiểu thuyết ngôn tình chứ hả? chút cũng lãng mạng, ngược lại đánh mất hết mặt mũi.

      Trì An che mặt lại, hy vọng làm như thế bị mất mặt.

      Trì An cho rằng lần này mình chết chắc rồi, hành vi chạy trốn của nhất định chọc đúng vẩy ngược của Tư Ngang, nhất định dung túng cho , chừng còn lộ ra bộ mặt , bóp chết .

      Sau khi Tư Ngang mang về biệt thự, có bóp chết , mà là đem ném lên giường, hai tay chống bên hai sườn của , từ cao nhìn xuốn, hai tròng mắt như có hai ngọn lửa.

      “Tại sao lại bỏ ?” Giọng Tư Ngang đầy áp lực hỏi.

      Trì An thực lo lắng dưới cơn tức giận bóp chết mình, run giọng : “Em… Chúng ta thích hợp.”

      hừ lạnh tiếng, “Sao lại thích hợp? là đàn ông, em là phụ nữ, đều là con người, có cái gì thích hợp?”

      Lý do của đơn giản, thiếu chút nữa Trì An còn gì để .

      “Nhưng, chính là……”

      thấy thể gì, cúi người xuống, nhàng hôn môi , Trì An bị hôn đến thần trí mơ hồ, biết từ khi nào hai tay ôm lấy , theo thói quen mà hôn đáp lại .

      Chờ khi tỉnh táo lại, nghĩ muốn cãi lại cũng tìm được từ ngữ diễn tả.

      Đôi môi dừng lại ở cổ , dùng thanh mê hoặc : “Em xem, trong miệng em cần, nhưng thân thể em tiếp nhận rồi.” bàn tay to của còn nâng mông lên, cho dán sát vào người .

      Đừng sắc dụ như vậy được ?

      Trì An run run đến lời, cho dù là ai nữa bị sờ sờ nắn nắn suốt ba năm mà có phản ứng chẳng khác người thực vật.

      “Ngoan, chúng ta kết hôn , em chạy thoát.” thầm bên tai , thở dài , “Thời gian của chúng ta còn nhiều lắm……”

      ***

      Sau đó, Diệp Lạc có qua xin lỗi Trì An, bạn trai vậy mà là cơ sở ngầm của Tư Ngang.

      Trì An uể oải : “ có việc gì, ý trời vậy.” Sau đó còn quay lại an ủi , “Kỳ ngẫm lại Tư Ngang là kẻ đẹp trai nhiều tiền, cùng ấy kết hôn mình cũng mệt, về sau nếu được, sau khi ly hôn còn được số tiền cấp dưỡng. Nếu ly hôn, cũng có thể ai lo phận nấy… Những kẻ có tiền phải vẫn sống như vậy sao?”

      Diệp Lạc còn gì để , cũng đau lòng.

      đến mức này, Trì An cũng còn biện pháp.

      ra, cùng Tư Ngang quen nhau ba năm, vẫn luôn chờ người lớn của Tư gia đến tìm mình, ném cho tờ chi phiếu, cầu rồi khỏi Tư Ngang, đây phải là cốt truyện thường thấy TV sao? Nếu có người ném chi phiếu cho , nhất định vui sướng cầm lấy chi phiếu mà bỏ .

      Đáng tiếc, căn bản Tư tổng tài muốn cho người Tư gia lảng vảng trước mặt , ai dám đến trước mặt , trực tiếp ném đến nông thôn làm công tác xây dựng, do đó ai ở Tư gia dám đến chọc , gặp còn phải đường vòng.

      người bạn trai quá giỏi, Trì An có cơ hội bị người ta ném chi phiếu cho, cũng rất mất mát.

      Sau ngày Trì An chạy trốn, Tư Ngang liền mang đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn, lãnh giấy hồng.

      Nhìn tờ giấy hồng trong tay mình, Trì An lại nhìn đến người đàn ông cùng, vẫn là bộ dáng nghiêm túc lạnh như băng, nếu phải bản thân mình bị xách đến đây, hoài nghi người bị áp bức là .

      Vẻ mặt của có chút phức tạp.

      Đăng ký cũng đăng ký rồi, hôn lễ cũng tính là gì nữa.

      Sau khi rời khỏi Cục Dân Chính, Tư Ngang hỏi: “Em muốn đâu chúc mừng?”

      “Cái gì?” Trì An nghi hoặc mà nhìn , ngay lúc đó bị đút cho viên rum chocolate.

      “Hôm nay chúng ta kết hôn, em muốn đâu chúc mừng?” Tư Ngang tiếp tục hỏi.

      Trì An cảm thấy có gì cần chúc mừng, nhưng nhìn thấy thần sắc của Tư tổng tài, ma xui quỷ khiến : “Vậy công viên giải trí .”

      Vì thế Tư tổng tài mang công viên giải trí.

      Đôi vợ chồng mới cưới mà lại như trẻ con công viên giải trí chúc mừng đúng là có chút xấu hổ, nhưng sau khi Trì An túm lấy Tư Ngang chơi xe tàu bay, nhảy bungee, tháp rơi tự do, nhìn tóc Tư Ngang bị gió thổi rối loạn, rốt cuộc nhịn được mà cười haha.

      Tư Ngang xoa xoa tóc, thấy bên cạnh có bán kem, mua cây kem chocolate cho .

      “Ăn ?” Trì An liếm miếng, sau đó đưa cho .

      Tư Ngang trực tiếp nghiêng người qua liếm vết kem dính mặt , vẻ mặt vô cùng tự nhiên.

      Trì An phát có mấy bạn chung quanh dùng đôi mắt thuần khiến nhìn bọn họ tình tứ, trong nháy mắt có cảm giác dạy hư bạn , vội kéo rời , thề bao giờ hỏi ăn có muốn ăn gì trong công viên trò chơi.

      Mãi cho đến khi chơi mệt, Tư Ngang cõng ra về.

      Trì An dựa vào bờ vai trông lớn của , ngửi được hơi thở độc đáo của , trong phút giây đó, cảm thấy bọn họ như vậy cũng tồi.
      ***


      Đảo mắt đến ngày cử hành hôn lễ.

      Trong buổi lễ, mặc áo cưới màu trắng xinh đẹp, cả người đều đần độn, giống như con rối được người ta đưa đến bên người Tư Ngang.

      Có rất nhiều đến tham dự hôn lễ, Trì An chỉ cảm thấy cả người như mây, nhớ kỹ ai, những người đó ở trong mắt , nghìn người chỉ có mặt, thể tên ai với ai.

      Mãi cho đến khi buổi lễ kết thúc, bị Tư Ngang ôm , vẫn trong trạng thái mơ hồ.

      Trở lại phòng tân hôn, Tư Ngang đỡ ngồi sô pha, còn mình ngồi xổm trước mặt , hỏi: “An An, em sao chứ?”

      Trì An lắc lắc đầu, cũng biết có phải là do bị choáng váng đến lợi hại, mà cảm thấy đôi mắt màu tím đầy ma mị trong quá khứ tràn đầy quan tâm, thần sắc mặt cũng dịu dàng hơn, chừng, có ngày lòng , mà phải muốn chia tay.

      “Chắc là sao…” lẩm bẩm.

      Tư Ngang vuốt ve mặt , : “ lấy cho em ly sữa bò.”

      Tư duy Trì An vẫn có chút trì độn, lúc sau mới “uhm” tiếng.

      Chỉ là sau khi Tư Ngang rời , càng lúc càng thấy nặng đầu, nằm sô pha, ngẩng đầu nhìn bầu trời thông qua cửa sổ sát đất, vòng ánh sáng kinh người bao lấy trăng tròn, ánh trăng sáng tỏ nhuộm đầy những tia quỷ dị như máu…

      Ngay sau đó, Trì An liền có ý thức.

      Khi Tư Ngang mang ly sữa bò tới, ngồi sô pha đối diện người con nằm.

      Mặt chút biểu tình gì, mà chỉ nhìn lúc lâu, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống. nhàng hôn cái, sau đó lại chăm chú dung nhan ngủ của , giống như ngủ.

      Nhưng linh hồn của biến mất, rời thế giới này.

    4. tinihh

      tinihh Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      88
      đọc mấy chương đầu thấy hấp dẫn rồi, truyện của Vụ Thỉ Dực có khác, truyện nào cũng hay hết a. mik thích nhất là giọng văn của má Vụ đấy.
      cảm ơn bạn edit truyện này.

    5. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      Chương 5: Bách quỷ dạ hành

      Edit: Misa

      Trì An đột nhiên mở mắt ra, điều đầu tiên nhìn thấy chính là vách tường cũ nát cách đó xa.

      Khắp nơi đầu tường đều là dấu vết ăn mòn năm tháng, gập ghềnh, vết tích loang lổ che kín cả mặt tường, vụn gạch đỏ rơi xuống từng lớp, làm lộ ra gạch đá cũng đã bị hư hại nặng nề phía trong. Phía góc tường cỏ dại mọc thành từng bụi, trong bụi cỏ lại có thể nhìn thấy vài loài bò sát biết tên bay nhanh qua, xa xa còn có một cánh cửa biết thông hướng nào, cánh cửa gỗ nghiêng ngả bị mọt ăn chỉ còn lại một chút, tất cả đều lộ ra vẻ hoang sơ như vậy.

      chớp mắt vài cái, sau đó lại chậm rãi nhìn khắp xung quanh, vừa nhìn liền thấy trong viện hoang vắng cũ nát này ngoại trừ mình ra còn có bốn người.Cách đó xa là một ông lão có bộ râu dê, trong tay lão cầm một cái gương bát quái, ước chừng 60, dáng người tuy gầy nhưng rất rắn chắc, tinh thần minh mẫn, đôi mắt sáng ngời có thần. Bên cạnh lão là một người đàn ông, thứ hắn cầm rất giống cây kiếm gỗ đào, diện mạo thật thà, dưới ba mươi, đứng canh gác bên cạnh lão.

      Xa hơn chút là thanh niên khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, nhìn sơ qua rất giống tiểu bạch kiểm, hắn vòng xung quanh rải gạo nếp.

      Tiếng gạo nếp rơi xuống đất phát ra thanh tí tách, chớp mắt một cái màu trắng của gạo liền nhuộm lớp dầu đen, tiếp theo liền nghe được người trẻ tuổi rải gạo nếp hét lớn: “ khí quá nặng!”

      trận gió lạnh biết từ đâu thổi tới, Trì An run lập cập.

      trừng mắt thật lớn, giật mình nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra trước mặt, hiểu sao ràng vừa rồi còn còn ngồi trong phòng ngủ, chờ Tư Ngang xuống bếp pha sữa bò giúp , tại sao mới hôn mê lát, đến khi mở mắt liền tới nơi xa lạ này.

      Đây chính là xuyên sao?

      Sau đó cảm giác được trong tay mình cầm một vật, Trì An cúi đầu, phát tay mình cầm giống như chiếc kiếm gỗ đào của nam nhân thật thà kia.

      Nhưng kiếm gỗ đào này của so với kiếm gỗ đào của nam nhân kia có chút giống nhau.

      Kiếm gỗ đào trong tay có màu đỏ sẫm, ánh sáng phát ra từ bên trong, thân kiếm khắc hoa văn kỳ lạ, giống như một nhịp điệu uốn lượn ở thân kiếm, ràng chỉ là cây kiếm gỗ đào, lại khiến cho người ta có cảm giác thần khí cao lớn.

      Bên cạnh Trì An còn có một người phụ nữ trung niên mặc đạo bào màu nâu, tay bà cũng có cây kiếm gỗ đào, vừa nhìn thì thấy tốt bằng chiếc kiếm tay Trì An.

      Người phụ nữ trung niên kia hiển nhiên đã phát tầm mắt của , quay đầu nhìn sang, quan tâm hỏi, “An An, ngươi sao vậy? Vừa rồi ta phát ngươi có chút đúng, có phải vết thương lần trước vẫn chưa tốt hay ?”

      Trì An biết bà là ai, cũng biết tại sao mình lại ở chỗ này, nhưng ngoài miệng dường như lại có ý thức trả lời: “Dì Mao, con sao, chỉ là hơi mệt.”

      Người phụ nữ trung niên gọi là dì Mao sau khi nghe xong liền nhàng thở ra, : “Nếu thoải mái thì nhất định phải cho ta biết đấy.”

      Trì An ngoan ngoãn nhìn bà gật đầu.

      Thấy Dì Mao để ý tới mình nữa, quay đầu tiếp tục đánh giá xung quanh mình, một lát lại nhìn hướng ánh trăng, một lát lại nhìn về phía trung.
      Mây bầu trời như chì đè đầu , nặng trĩu, khiến trong lòng tự dưng dâng lên vài phần áp lực.

      đám người sau khi kiểm tra hết trong sân, phát có vấn đề gì liền về phía cánh cửa.

      Trì An theo sau bốn người này, biết bọn họ là ai, cũng biết tại sao mình lại ở chỗ này, chuyện trước mắt đều rất cổ quái khiến cho rằng mình nằm mơ. Chỉ là nếu như nằm mơ, vậy khỏi quá mức chân rồi, thậm chí còn có thể cảm giác được trong khí có luồng khí khó chịu lướt qua da thịt , khiến toàn thân đều nổi da gà.

      May mà từ đến lớn luôn có thói quen giả trang làm một học bá hoàn mỹ, cho dù trong lòng có giận dữ đến mức muốn nổ tung thì nét mặt vẫn chút thay đổi, cầm chặt kiếm gỗ đào trong tay theo bọn họ, lấy bất biến ứng vạn biến.

      Xuyên qua phía sau cửa là hành lang dài gấp khúc, dấu vết năm tháng để lại tràn ngập khắp nơi, như là đã mấy trăm năm có người ở, mặt sàn nhà gồ ghề lồi lõm, có vài chỗ đã vỡ còn hình dạng, có thể nhìn thấy ít côn trùng màu đen chui qua những kẻ hở.

      “Mọi người cẩn thận dưới chân.” Dì Mao lên tiếng nhắc nhở.

      Người thanh niên rải gạo nếp nhàng đáp lại, nhưng lại để vào mắt.

      Người đầu chính ông lão có bộ râu dê, la bàn trong tay lão dò xét đồ vật xung quanh.

      Đột nhiên, cây kim đồng hồ giữa chiếc gương bát quái rung động, ông lão râu dê dùng loại tốc độ thua người trẻ tuổi bay nhanh lên phía trước, trong miệng quát: “ ma phương nào, còn mau hình?”

      Những người khác thấy thế, cũng bay nhanh theo sau.

      Trì An bị những người này làm cho lông tơ thẳng dựng, chỉ có thể cúi đầu đuổi theo.

      Ông lão râu dê làm đầu tàu trước, quẹo trái rẽ phải liền xông vào gian phòng tối tăm, khí bên trong lành lạnh, chỉ nghe được một tiếng rít quỷ quái truyền đến, làm đầu óc mọi người chấn động đến mức choáng váng.

      Đến khi mọi người chạy tới, liền thấy ông lão kia dùng võ công phi thường của mình đánh nhau với ma quỷ trốn tránh trong phòng.

      Trong tay ông cầm kiếm gỗ đào, thân thủ rất nhanh nhẹn, nghiêng người tránh thoát móng vuốt sắc bén của ma quỷ đánh tới, xoay người dùng kiếm đâm nó.

      Những người khác thấy thế vội vàng tiến lên giúp đỡ.

      Trì An đứng ở cửa, nhìn ông nhảy nhót lung tung đấu cùng quái vật ở trong phòng, trợn tròn mắt.

      Đây đây đây…… rốt cuộc là thứ gì?

      Quái vật có thân hình loài người, toàn thân màu đen tuyền, giống như được quét lớp dầu mỏ màu đen, ẩm ướt dinh dính, cái đầu nho , thấy gương mặt, đôi mắt màu xanh lập lòe u tối, hai tay tựa như móng vuốt của động vật, đen bóng sắc bén, có thể dễ dàng đánh vỡ cục đá cứng rắn.

      Nó giống như con khỉ linh hoạt, ở trong phòng nhảy tới nhảy lui, thỉnh thoảng bám xà ngang, đầu hướng xuống dưới phát ra tiếng huýt gió sắc nhọn, mà tiếng huýt gió kia lại khiến người ta váng đầu hoa mắt.

      đời tồn tại quái vật như vậy đập vỡ nghiên cứu tam quan hơn hai mươi năm qua của Trì An.

      lúc Trì An há hốc mồm thứ đó lao ra khỏi vòng vây của mọi người, đánh về phía .

      “An An cẩn thận!” Dì Mao lớn tiếng kêu lên.

      Đến khi Trì An kịp phản ứng thân thể có ý thức cầm kiếm gỗ đào trong tay chắn ngang trước người , kiếm gỗ đào vừa vặn ngăn cản móng vuốt quái vật đánh tới, phát ra tiếng coong, thân kiếm gỗ đào xuất vết trầy màu đỏ, khiến quái vật kia sợ tới mức rít lên tiếng, lùi nhanh về phía sau.

      Nhân cơ hội này, ông lão râu dê tung ra chiếc bùa chú màu vàng đâm về phía người quái vật, đồng thời vừa bay nhanh vừa cắt ngón tay ấn máu lên chiếc bùa.

      Chiếc bùa màu vàng xuất dấu máu, dễ dàng trấn áp quái vật kia, khiến nó thể động đậy.

      Quái vật hét ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.

      Đồng thời lúc đó Dì Mao rút ra tấm vải đỏ từ trong chiếc túi mang theo bên mình, đem nó ném ra sau, tấm vải đỏ vẽ kí hiệu kỳ quái, Dì Mao đem tấm vải đỏ trùm nhanh lên đầu quái vật.

      Khi tấm vải đỏ vừa trải lên con quái vật trong khí liền phát ra tiếng tí tách.

      Thân thể quái vật ở giữa tấm vải đỏ chậm chạp thu lại, giống trái bóng cao su bị chọc phá, cuối cùng tấm vải đỏ nhàng rơi mặt đất, Dì Mao nhanh tay nắm bốn góc vải đỏ cuộn lại, đồng thời dùng sợi dây đỏ trói lại, tấm vải đỏ liền biến thành cái bọc lớn bằng bàn tay.

      “Bùi lão, thành công rồi!” Dì Mao .

      Những người khác lộ ra thần sắc nhõm.

      Bùi lão chính là ông lão râu dê.

      Lão nhìn dì Mao gật đầu, sau đó lại nhìn chung quanh, : “Xem ra tòa nhà này là nơi quỷ núi tác quái, vừa rồi hẳn là quỷ núi chết từ lâu nhưng chịu rời , trốn ở nơi này hút khí, đem tòa nhà này biến thành trạch.”

      Người trẻ tuổi rải gạo nếp tò mò hỏi, “Bùi lão, khi nào mà quỷ núi lại lợi hại như vậy? Chẳng lẽ chúng ta vừa gặp được con quỷ núi mới thăng cấp?”

      Dì Mao vừa thu dọn đồ đạc vừa : “Tất cả mọi thứ thế gian này từ đến có, từ đến lớn, từ yếu đến mạnh, cho dù là thứ bé cũng thể khinh thường, chỉ cần cho chúng thời gian, chúng chậm rãi tích lũy lực lượng lớn mạnh, đạo lý nào cũng giống nhau thôi.”

      Hôm nay Bùi lão cố ý dẫn theo ba người trẻ tuổi bọn họ cùng trải nghiệm, : “Dì Mao các ngươi đúng, lũ quỷ núi này đại đa số là linh hồn bị trói buộc, bình thường cũng lợi hại, nhưng nó tu luyện thành tinh xuất đạo, có thể rời khỏi chỗ bị giam lỏng mà vào nơi này tác loạn, hút khí cường tráng, thể khinh thường. Các ngươi đều là những người trẻ tuổi, quay về liền cố gắng đọc《 bách quỷ lục 》, đừng tốn thời gian lãng phí lên mạng xem mấy thứ phim điện ảnh linh tinh, chịu cố gắng học pháp thuật, sau này nếu gặp phải chuyện tương tự, các ngươi mới biết lợi hại……”

      Nghe Bùi lão lại bắt đầu thuyết giáo, mặt mày người trẻ tuổi rải gạo nếp có chút ủ ê.

      Mà người đàn ông tướng mạo cường tráng thành nghiêm túc gật đầu : “Bùi lão dạy phải, chúng tôi biết.”

      Chỉ còn lại Trì An vẫn ngẩn người, vẻ mặt vô cùng trầm mặc.

      Sau khi trừ bỏ quỷ núi tác loạn, khí trong nhà tiêu tán ít, ngay cả bầu trời bên ngoài u cũng sáng lên ít, ánh mặt trời mở ra từng tầng mây, lộ ra sắc vàng ấm áp.

      Bùi lão cùng dì Mao xung quanh kiểm tra tình hình tòa nhà, còn ba cái người trẻ tuổi thanh lọc trùng độc trong tòa nhà do khí sinh sôi.

      Thanh niên rải gạo cùng thanh niên thà đều lấy ra đống bùa từ trong ba lô, vòng quanh tòa nhà bắt đầu đốt lá bùa.

      Lá bùa tay bọn họ tùy ý quơ quơ vài cái, lá bùa liền tự động cháy, sau đó ném lên chỗ nhiều côn trùng.

      Trì An thấy thế cũng lấy chồng lá bùa từ ba lô ra, chỉ là biết đốt lá bùa thế nào, làm thế nào mới có thể cần dùng lửa mà tùy ý lắc lắc vài cái liền khiến lá bùa tự cháy đây? Chuyện này căn bản khoa học…… Đúng rồi, vừa rồi cũng trải qua chuyện rất khoa học.

      Càng khoa học chính là, rốt cuộc làm sao lại ở đây?

      Trong lòng Trì An có chút sợ hãi.

      So với địa danh này, tình nguyện ở bên cạnh Tư Ngang, càng cần phải , hôm nay bọn họ vừa mới tổ chức hôn lễ thôi mà!

      May mắn là, hai người kia thấy Trì An chậm chạp nhúc nhích, đều cho rằng vết thương của do nhiệm vụ lần trước chưa khỏi, nên cũng có ép theo giúp đỡ.

      Người trẻ tuổi rải gạo nếp còn có lòng tốt kéo Trì An theo , chỉ việc đưa lá bùa cho là được.

      Trong lòng Trì An có chút cảm kích, thành thành theo .

      Người thanh niên vừa bận rộn làm việc vừa tò mò nhìn kiếm gỗ đào trong tay Trì An, hâm mộ : “Kiếm gỗ đào của lợi hại, nghe là do gỗ đào cổ chế thành, đối phó với ma quỷ có thể sinh ra uy lực rất lớn, thế gian này chỉ có Trì gia mới có, đúng ?”

      tại Trì An vẫn trong trạng thái lờ mờ, hoàn toàn có biện pháp trả lời , chỉ có thể ậm ờ đáp lại.
      Lee Đỗ, Chalychanh, KhaiDoanh_34741 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :