1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Led Astray - Sandra Brown ( 13c + Kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 13
      Nghĩ nó có thể là Cage, cân nhắc việc nhấc ống nghe lên trả lời. vẫn chưa sẵn sàng chuyện với ư? Chiếc điện thoại kêu đến lần thứ sáu trước khi quyết định xong và với lấy ống nghe.

      “Xin chào?”

      Fletcher phải ?”

      phải Cage và cảm thấy nỗi thất vọng thoáng qua. “Vâng.”

      “Có phải là Jenny Fletcher từng sống cùng với gia đình cha xứ Hendren ?”

      “Vâng. Vui lòng cho biết ai đấy?”

      “Ủy viên Cảnh sát trưởng Rawlins,” người gọi tự giới thiệu bản thân. “ có biết chúng tôi có thể liên lạc với nhà Hendren ở đâu ?”

      “Ông kiểm tra nhà thờ và nhà của linh mục chưa?”

      “Đương nhiên là có rồi.”

      “Vậy tôi rất tiếc, tôi biết họ ở đâu cả. Tôi có thể giúp gì ông ?”

      “Chúng tôi thực cần tìm họ,” người ủy viên , giọng trở nên gấp gáp. “Con trai của họ vừa bị tai nạn.”

      Jenny lạnh người. Cơn buồn nôn cuộn lên trong bụng . Những tia sáng vàng chóe nổ bùng ra đập vào bức vách đen ngòm khi nhắm mắt lại. Bằng hành động dứt khoát dứt khỏi cơn bàng hoàng. “Con trai họ ư?” hỏi bằng tông giọng cao, chói tai.

      “Vâng, Cage.”

      “Nhưng ấy vừa…tôi vừa mới gặp ấy xong.”

      “Nó mới xảy ra cách đây vài phút.”

      ấy….nó có….nguy hiểm ?”

      “Tôi vẫn chưa biết, Fletcher. Giờ xe cứu thương trở ấy vào bệnh viện. Nó tệ. chiếc tàu hàng va phải chiếc xe của ấy.” Jenny ngăn tiếng thét lại với bàn tay trắng bệch. chiếc tàu hàng! “Đó là lí do tại sao chúng tôi cần tìm bà con thân thiết nhất của ấy.”

      Chúa ơi, cái thủ tục giấy tờ kinh khủng này. “Bà con thân thiết nhất,” cái cụm từ được thốt ra bằng giọng líu nhíu của người cảnh sát dành cho những người phải được thông báo khi có ai đó mà họ thương gặp phải tai nạn cách xa nhà.

      Fletcher?”

      im lặng kéo dài vài giây trong lúc Jenny cố gắng hấp thụ tàn khốc từ cuộc điện thoại. “Tôi biết Bob và Sarah ở đâu. Nhưng tôi ở bệnh viện trong vài phút nữa. Tạm biệt. Tôi phải chuẩn bị nhanh.”

      gác điện thoại trước khi kịp cho người ủy viên có cơ hội thêm bất cứ điều gì. Đầu gối gập lại bên dưới khi lăn ra khỏi giường. hấp tấp tới tủ để đồ, nơi rút ra được chiếc áo quần đầu tiên rồi xỏ vào tay.

      phải tới chỗ Cage. Bây giờ. Nhanh lên nào. phải với trước khi –

      , . chết. thậm chí nghĩ tới hấp hối của .

      Ôi, Chúa ơi, Cage, sao lại làm điều này chứ?

      Kể từ lúc người ủy viên với về tai nạn, Jenny hỏi liệu đó có phải là tai nạn hay . Điều cuối cùng mà Cage với là gì nhỉ? “ chỉ là bao giờ tốt được.” Hành động chối bỏ tình của với có phải là chối bỏ cuối cùng có thể chịu đựng ? “Tai nạn” này có phải là cố gắng để giành lấy chiến thắng bằng cách giải thoát khỏi thế giới của Cage Hendren ?

      !”

      nhận ra là hét lên rất to cho đến khi nó vọng lại từ những bức tường yên ắng trong căn hộ của . xuyên qua căn phòng tối mù ra đến cửa. Những giọt nước mắt tuôn đầy mặt và những ngón tay của run rẩy hết sức, gần như thể tra chìa khóa vào ổ khóa của chiếc xe con.

      nhìn thấy trường của vụ tai nạn từ cách đó quãng. công nhân sửa chữa kéo chiếc xe của Cage ra khỏi đường ray, nhưng cảnh sát vẫn quây cái khu vực lửa cháy để ngăn những người xem hiếu kỳ lại.

      Chiếc Lincohn màu bạc trông giống như mảnh của lá nhôm khổng lồ bị bóp mép lại trong cái thiết bị điều khiển của ta và bị quẳng ra. Ngực của Jenny nén lại cách đau đớn. gì có thể thoát ra khỏi cái mớ kim loại hỗn độn đó mà còn sống cả. Vòng tay quá yếu để lái chiếc xe, nhưng ép bản thân phải giữ tay lái. phải tới được bệnh viện kịp lúc.

      Khi tới nơi, đỗ xe và lao về phía những cánh cửa của căn phòng cấp cứu. Đừng chết, đừng chết, đừng chết, trái tim cầu nguyện theo từng bước chân. Cái kiểu cảm xúc bất chợt này và cả vận động của thể xác đều tốt cho đứa bé, nhưng giờ suy nghĩ của chỉ tập trung hướng về Cage.

      “Cage Hendrens ư?” thở ra hơi, đập tay lên bàn trực của những y tá.

      Người y tá làm việc nhìn lên. “ ấy được chuyển qua phòng phẫu thuật rồi.”

      “Phẫu thuật ư?”

      “Vâng. Bác sỹ Mabry.”

      Nếu họ làm phẫu thuật cho tức là vẫn còn sống. Tạ ơn Chúa, cám ơn Người. Jenny nuốt xuống để thở. “Tầng mấy?”

      “Ba.”

      “Cám ơn .” chạy về phía thang máy.

      gì ơi?” Jenny quay lại. “ ấy có lẽ phải nằm ở đó thời gian dài đấy.”

      Người y tá thông báo cách xã giao với để tạo ra nhiều hy vọng. “Tôi đợi, quan trọng là bao nhiêu lâu.”

      lên đến tầng ba, người y tá ở tầng này xác nhận là Cage ở phòng cấp cứu. “Hai người có quan hệ với nhau sao?” người y tá trực nhã nhặn hỏi.

      “Tôi…tôi lớn lên cùng ấy. Cha mẹ ấy nhận tôi làm con nuôi khi tôi trở nên mồ côi.”

      “Tôi hiểu. Chúng tôi thể liên lạc với cha mẹ ấy, nhưng chúng tôi vẫn cố.”

      “Tôi chắc là họ chỉ vừa mới ra ngoài lúc tối thôi và sớm quay về.” Jenny thể tin là có thể trò chuyện tự nhiên đến vậy. cảm thấy muốn thét lên với những bức tường. muốn lăn xuống sàn và kêu gào trong lúc cào xé mái tóc mình.

      “Có người cảnh sát đợi ở nhà để đưa họ đến đây.”

      Jenny cắn môi dưới. “Họ bị hoảng sợ. Họ mất đứa con thứ hai chỉ mới cách đây vài tháng.”

      Người y tá tặc lưỡi cảm thông. “Tại sao lại đằng kia ngồi đợi ,” ta , chỉ về phía phòng đợi. “Tôi chắc là chúng tôi sớm biết được điều gì đó về tình trạng của Hendren thôi.”

      Như cái máy, Jenny về phía phòng đợi và ngồi xuống ghế sô pha. lẽ ra phải tự tới nhà của cha xứ, ở đó để báo cái tin về tai nạn của Cage khi nhà Hendrens trở về. Nhưng thể để lại. thể! phải ở lại đây với tình của và khích lệ qua những bức tường của phòng phẫu thuật nơi mà tạm thời bị cách ly với cuộc sống.

      Cuốc sống của thât quí giá với . biết điều đó sao? Làm sao mà lại có thể -

      Ôi, Chúa ơi, để bỏ lại với những ý nghĩ tồi tệ về chính . Ngay cả cha mẹ cũng bỏ mặc vào cái đêm chôn cất Hal, tàn nhẫn từ chối tối nay sau khi trải lòng mình với . Nhà Hendrens có lẽ quá vô tình với tâm tình của Cage để nhận ra cái mà họ làm với cả cuộc đời , nhưng biết hơn.

      bao nhiêu lần nghi ngờ về giá trị cuộc đời mình? phải đùa giỡn với cái chết mỗi lần thách thức nhà chức trách, hay đằng sau tay lái của chiếc xe con và phóng bạt mạng? Chẳng phải tham gia những trò chơi táo bạo chỉ để thu hút chú ý lúc nào cũng từ chối đấy sao?

      Ôi, Cage, tha thứ cho em. Em . Em . là người quan trọng nhất đối với em.

      Fletcher?”

      nhảy dựng lên khi nghe tên được xướng lên. Đôi mắt nhắm nghiền đau khổ khi cầu nguyện, cầu xin Chúa hãy cứu lấy cuộc sống của Cage. mong thấy vị bác sĩ nghiêng người xuống cách thương xót. Thay vào đó người đàn ông vừa gọi tên lại mặc bộ đồng phục cảnh sát.

      “Vâng?”

      “Tôi nghĩ đó là ,” ta . “Tôi là ủy viên Rawlind. Tôi chuyện với qua điện thoại.”

      gạt nước giọt nước mắt. “Tất nhiên. Tôi nhớ chứ.”

      “Và dây là ông Hanks. Cage cứu gia đình ông ấy.” Lần đầu tiên Jenny chú ý đến người đàn ông đứng khuất phía sau vị ủy viên. Ông ta bước về phía trước, chiếc quần túm công nhân lấm lem của ông ta tương phản hết sức với vẻ sạch mới mẻ của hành lang bệnh viện. Mắt ông ta đỏ hoe vì nước mắt và cái đầu bắt đầu hói của ông ta cúi thấp.

      cứu ư?” Jenny kêu lên. Cái thanh rất bật ra. “Tôi hiểu.”

      “Vợ và những đứa con của ông ấy ở trong chiếc xe con đỗ đường ray. Cage tới đằng sau họ và kéo họ ra ngoài. ấy gần như là lôi hết họ ra khỏi đó đúng lúc. Tất nhiên, người lái tàu nhìn thấy những điều xảy ra và làm giảm tốc độ của đoàn tàu xuống hết mức có thể, nhưng có thời gian để dừng lại.” ta nuốt xuống cách thoải mái. “ tốt là ta va vào phía hành khách và cực may mắn cho Cage là ấy ở trong đường chạy của ấy. Điều đó có thể bị đè bẹp như con bọ.”

      Cage cố nắm lấy cuộc đời của chính mình! la hét lại từ cơn giận và thương tổn của , nhưng chưa bao giờ định tự tử cả. ngu ngốc khi thậm chí là nghi ngờ điều đó.

      làn nước mắt lại chảy xuống mặt Jenny. cố để cứu những cuộc đời khác. Nếu chết, nó là cái chết của vị hùng chứ phải của kẻ tự sát. nhìn về phía ông Hanks. “Gia đình ông có ổn ?”

      Ông ta gật đầu. “Họ vẫn còn sợ hãi, nhưng cám ơn Hendren, họ vẫn sống. Tôi muốn tự mình với ấy là tôi biết ơn ấy thế nào. Tôi vẫn cầu Chúa cho ấy qua khỏi cơn nguy hiểm này.”

      “Tôi cũng cầu nguyện vậy.”

      biết đấy,” Hanks , cúi thấp và lắc đầu buồn bã, “Tôi luôn nghĩ tới những điều tồi tệ về Cage Hendren, bởi những câu chuyện bay khắp thị trấn. say sưa và đàn bà và mọi thứ. Tôi nhìn thấy ấy lao khắp thị trấn trong những chiếc xe bóng loáng của ấy, lái xe như muốn khiêu chiếc với tử thần. Tôi nghĩ đúng là tên ngốc chết tiệt khi đánh cược cả mạng sống của mình như vậy.” Ông thở dài. “Nhìn xem tôi được dạy bài học thích đáng thế nào về việc được đánh giá người mà tôi biết. ấy phải chạy lên đoạn đường ray đó và đẩy ô tô của vợ tôi ra khỏi đường của chiếc tàu hàng đó. Nhưng ấy làm.” Mắt ông bắt đầu đầy lệ trở lại. Lúng túng, ông dùng tay che chúng lại.

      “Sao ông về nhà , ông Hanks,” Ủy viên Rawlins ân cần , vỗ lên vai người đàn ông.

      “Cám ơn ông, Hanks,” Jenny .

      “Vì cái gì? Nếu phải do chiếc xe của tôi - ”

      “Dù sao cũng cám ơn ông,” nhàng . Hanks trao cho cái gật đầu động viên, trang trọng trước khi Rawlins dẫn ông về phía thang máy.

      Lời ước đoán của người y tá trực là họ sớm nghe được tin tức về tình trạng của Cage được cải thiện thế nào được minh chứng là hoàn toàn sai. Jenny vẫn ngồi đợi mình trong phòng chờ. có ai ra khỏi phòng phẫu thuật để thông báo về Cage cả.

      ngồi ở đó gần hai tiếng đồng hồ khi thang máy mở ra và Bob cùng Sarah xộc vào. Đôi mắt họ phát cuồng, gương mặt họ dại vì lo lắng và bị tàn phá với nỗi đau mới được thông báo.

      Jenny quan sát họ dừng lại bên bàn trực của người y tá và nhận ra họ. Họ nhận lại được cùng vẻ lịch , hờ hững trấn an như nhận từ người y tá đó. Tựa vào nhau để trấn an nhau, họ quay về hướng góc phòng. Khi họ nhìn thấy Jenny, bước chân họ ngừng lại.

      Lúc đầu mắt của Jenny buộc tội họ. Nét mặt của như muốn , Các người hề thương ấy, nhưng bây giờ các người lại đến để khóc thanh về hấp hối của ấy.

      Nhưng thể đổ trách nhiệm lên họ mà lại gánh lấy trách nhiệm của chính mình. Nếu bị quá kích động về những cái có ý nghĩa với cuộc đời bình lặng của đến vậy đối mặt với tình của với Cage cách đây nhiều năm rồi.

      Và hôm nay, hôm nay, khi cần biết rằng được tha thứ và rằng lại khước từ lời biện bạch của . mỉa mai là lại xin lỗi về việc làm tình với , vì đem đến cho đêm tuyệt vời nhất trong cuộc đời mình. Và từ chối chấp nhận nó! Làm sao mà lại có thể đổ trách nhiệm cho nhà Hendrens vì mù quáng trong chốc lát của họ khi mà bản thận cũng gây tổn thương nhiều như vậy chứ?

      đứng lên và dang rộng cánh tay về phía Sarah. Với tiếng nấc buồn bã người phụ nữ già nua lảo đảo bước về phía trước. Jenny ôm bà chặt. “Shh, Sarah, ấy ổn thôi. Con biết là vậy.”

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      13.2

      Nấc lên với từng lời , Sarah giải thích họ ở đâu. “Chúng tôi lái xe rời khỏi thị trấn để tới thăm người bạn bị ốm. Khi chúng tôi quay lại, chiếc xe của người cảnh sát trưởng đỗ ở bên ngoài nhà. Chúng tôi biết là có chuyện gì đó khủng khiếp xảy ra.” Cả hai người cùng ngồi xuống ghế sô pha. “Trước tiên là Hal, rồi giờ đến Cage, ta thể chịu đựng được.”

      “Nếu Cage chết có quan trọng gì với hai người ?”

      Jenny thể tin là lại vừa liều lĩnh hỏi họ câu hỏi đó mà kịp suy nghĩ. Họ nhìn trở lại bằng đôi mắt bị tổn thương. Biết là nên từ từ tiến về phía họ bằng khuôn mặt bi thương, nhưng dù sao cũng thể có chút khoan dung nào trong trái tim mình. Nếu có tàn nhẫn nào đánh thức họ khỏi cái cách đáng khinh mà họ cư xử với con trai của mình tàn nhẫn đó chính là . đòi lại công bằng cho Cage.

      “Con tin là Cage lại tin là hai người quan tâm.”

      “Nhưng nó là con trai chúng tôi. Chúng tôi nó,” Sarah khóc.

      “Hai người từng là hai người thương ấy chưa? Hai người từng bảo với ấy là hai bác coi trọng ấy nhiều thế nào chưa?” Bob cụp mắt xuống đầy tội lỗi. Sarah nuốt xuống cách khó khăn. “Đừng để tâm đến việc trả lời. Khi con còn sống với hai người, hai người bao giờ làm thế cả.”

      “Chúng tôi….chúng tôi quãng thời gian khó khăn với Cage,” Bob .

      “Bởi vì ấy theo cái khuôn mà cha nghĩ là ấy nên . ấy chưa bao giờ cảm thấy được chấp nhận. Bác hề đánh giá đúng năng lực cá nhân của ấy. ấy biết là ấy bao giờ có thể đáp ứng được những mong đợi của cha, nên ấy từ bỏ cố gắng. ấy hành động cứng rắn, lạnh lùng và phòng thủ, nhưng đó là cách để tự bảo vệ. ấy muốn được thương. ấy muốn hai người, cha mẹ của ấy, thương ấy.”

      “Tôi cố để nó,” Sarah . “Nó chưa bao giờ chịu đứng lại đủ lâu. Nó chịu được ôm ấp như Hal làm. Nó cư xử đúng mực như Hal. khó để thương Cage. cứng đầu của nó, cái tính hoang dã đó, làm tôi khiếp sợ.”

      “Con biết ý của mẹ,” Jenny , mỉm cười kín đáo bà vỗ lên tay Sarah cách thông cảm. “Con học được cách nhìn xuyên qua điều đó trong người đàn ông đó. Con ấy sâu sắc.”

      Bob là người lên tiếng đầu tiên. “ sao, Jenny?”

      “Vâng. Rất nhiều.”

      “Làm sao mà con có thể, ngay sau cái chết của Hal ư?”

      “Con Hal. Nhưng ấy giống như người trai của con hơn. Con chỉ nhận ra điều đó khi Cage và con bắt đầu dành thời gian cho nhau rằng con ấy từ rất lâu rồi. Con, cũng như hai người, đều sợ ấy.”

      Bob , “Hãy cho chúng tôi ít thời gian để chấp nhận cái ý nghĩ là con và Cage nhau.”

      “Con cũng mất ít thời gian.”

      “Chúng tôi biết là chúng tôi công bằng với con,” Sarah . “Chúng tôi muốn giữ con lại với chúng tôi để lấp vào chỗ trống trong cuộc sống của chúng tôi sau cái chết của Hal.”

      “Con có cuộc sống riêng của mình.”

      “Giờ chúng tôi nhận ra điều đó. Cách duy nhất chúng tôi có thể giữ con là để con .”

      “Con quá xa,” trấn an họ với nụ cười. “Con cả hai người. Con rất đau khổ vì có rạn nứt này giữa chúng ta.”

      “Đứa trẻ là cú sốc đối với chúng tôi, Jenny.” Mắt của Bob chấp chới nhìn xuống bụng . “Chắc chắn là con có thể hiểu điều đó. Nhưng, ồ, nó cũng vẫn là con của Hal. Chúng tôi chấp nhận nó và nó vì lí do đó.”

      Jenny mở miệng định , nhưng giọng khác ngắt ngang. “Cha Hendren phải ?” Họ quay lại và nhận ra bác sĩ Mabry trong bồ đồ phẫu thuật màu xanh lá cây. Chúng đầy vệt mồ hôi. Ông trông phờ phạc. Jenny ôm lấy bụng mình, như thể bảo vệ đứa con khỏi phải nghe tin tức tồi tệ về cha nó.

      “Cậu ấy sống rồi,” người bác sĩ , trấn an họ khỏi nỗi sợ hãi. “Mới thôi. Cậu ta vẫn còn trong tình trạng nguy ngập. Cậu ấy bị sốc khi chúng tôi mang cậu ấy vào. Bên trong cậu ta là hỗn độn. Cậu ấy bị chảy máu bên trong. Chúng tôi phải tiếp máu cho cậu ấy. Nó là công việc chắp vá thực đấy, nhưng tôi nghĩ là chúng tôi làm mọi thứ được may lại với nhau. Xương chày bên phải vỡ sạch và có vết nứt ở xương đùi của cậu ấy. Những vết rách và thâm tím có khắp người. Nhưng chúng là vấn đề cuối cùng cần phải tới.”

      “Nó sống chứ, bác sĩ Mabry?” Sarah hỏi như thể cuộc sống của bà phụ thuộc vào câu trả lời đó.

      “Cậu ấy có cơ hội tốt vì cậu ấy khỏe như con bò mộng và dẻo dai như chiếc ủng. Cậu ấy vượt qua cuộc tàn phá và ca phẫu thuật. Nếu cậu ấy có thể sống sót qua hai chấn thương này, tôi đặt hết tiền với cái mà ta tạo ra nó đấy. Giờ, nếu các bạn phiền, tốt hơn là tôi nên quay vào.”

      “Chúng tôi có thể gặp ấy ?” Jenny hỏi, nắm lấy vạt áo của vị bác sĩ.

      Người bác sĩ cân nhắc câu hỏi, nhưng lo lắng mặt họ thuyết phục được ông. “Ngay khi cậu ta được chuyển sang phòng hồi sức, trong các người có thể vào đó trong 3 phút. Tôi ở trong phòng trực.” Ông quay lại và nhanh thẳng xuống phía đại sảnh.

      “Em phải gặp nó,” Sarah . “Em cần với nó là chúng ta quan tâm đến nó thế nào.”

      “Tất nhiên rồi, em ,” Bob đồng ý. “Em .”

      ,” Jenny cách dứt khoát. “Con vào đó gặp ấy. Cha mẹ có cả thời gian dài với ấy để với ấy là hai người thương ấy, nhưng hai người làm thế. Con hy vọng là cha mẹ dành phần còn lại của đời mình để sửa chữa lỗi lầm đó với ấy. Nhưng conu gặp ấy tối nay. ấy cần con. Ôi, và về đứa bé - ” cảm thấy cái chuỗi áp lực cuối cùng cũng tuột khỏi tim mình. “Hal phải cha của nó. Cage mới đúng. Con mang đứa con của Cage.”

      Miệng của họ há ra kinh ngạc, nhưng Jenny màng tới việc họ có chấp nhận nó hay . Lần này để những lời xì xào hay những tập tục ăn sâu vào tiềm thức ngăn cản .

      “Con hy vọng cha mẹ thương tất cả bọn con – Cage, con, và đứa bé.” Jenny đặt tay lên vài của mỗi người và chân tình. “Chúng con hai người và như là gia đình.” thở hắt ra và buông thõng hai tay. Những giọt nước mắt mà cảm thấy dâng đầy trong mắt được nén lại cách nhanh chóng, sợ là cha mẹ Cage nhầm lẫn về niềm tin của mình như yếu đuối hơn là nhõm. “Nhưng nếu cha mẹ thể chấp nhận chúng con vì chính bọn con, nếu hai người thể chấp nhận tình mà chúng con có với nhau, điều đó cũng vẫn ổn thôi. Đó là mất mát to lớn của hai người.”

      Lòng can đảm và hy vọng dội lên trong , và chặn ngực, mỉm cười qua hàng nước mắt. “Con Cage và ấy con, và con từ chối việc cảm thấy tội lỗi về việc đó. Bọn kết hôn và nuôi nấng đứa con của chúng con, và mỗi ngày trong cuộc đời nó, nó biết là nó được thương vì nó là cái gì, phải vì cái mà chúng con muốn hay kì vọng nó phải trở thành.”

      Và nửa giờ sau khi bác sĩ quay lại để dẫn trong số ba người xuống đại sảnh để tới phòng hồi sức của Cage, chính Jenny là người rời khỏi phòng đợi và với ông.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Kết thúc

      “Chuyện gì diễn ra ở đây vậy?”

      “Bọn tắm.”

      “Hai người tạo ra đống lộn xộn đấy.”

      “Đó là lỗi của Trent. Nó là người té nước đấy.”

      “Và ai là người dạy cho nó té nước thế hả?”

      Từ cánh cửa phòng tắm, Jenny mỉm cười với chồng và đứa con trai mình, những kẻ ở cả trong cái bồn tắm. Cậu nhóc Trent 7 tháng tuổi ngồi trong lòng cha mình, lưng nó nằm đùi Cage, đôi chân mũm mĩm của nó đạp vào bụng .

      “Nó tắm sạch chưa?”

      “Ai, Trent hả? Chăc chắn rồi. Thằng bé chút chít cách kiên quyết đây này.”

      Jenny vào phòng và quỳ xuống bên cạnh bồn tắm. Trent, nhận ra mẹ mình, mỉm nột nụ cười đầy dãi, tự hào khoe cả hai chiếc răng cửa ra. Nó ngoài về phía và lập bập đòi.

      “Cảm nghĩ của cha rất chính xác đấy, con trai,” Cage . “Mẹ con đúng là cái đồng hồ báo thức, đúng ?”

      “Bà ta cũng gõ lên đầu cả hai nếu hai người đứng lên và ra khỏi cái bồn nước này đấy.” Jenny cố gắng cách nghiêm khắc, nhưng bật cười khi nghiêng người xuống và nhấc Trent ra khỏi cái bồn tắm. Khi bé cậu bé lên, nhìn thấy cái vết sẹo lờ mờ bụng Cage. chưa bao giờ thấy thanh thản khi nhìn thấy nó, ít nhất là đủ lâu để thực bài cầu nguyện tạ ơn Chúa.

      “Nhìn thằng bé này, nó trơn tuột như con lươn vậy,” Cage , đứng lên khỏi bồn tắm. Nước chảy tràn xuống cơ thể rắn chắc, gầy gò của . Jenny học được điều là kẻ vô cùng bất lịch , điểm mà bị lôi cuốn.

      “Em biết điều đó.” Jenny cố gắng giữ đứa con trai uốn éo của mình trong khi trùm chiếc khăn tắm xung quanh nó. từ bỏ cái ý định là giữ cho mình khô ráo. Cơ thể bé cứng cáp của Trent thực làm ướt hết cả mặt trước chiếc váy của .

      mang cậu nhóc vào phòng nuôi trẻ của cậu bé, nó nằm chéo với căn phòng ăn rộng lớn từ căn phòng khách sang trọng. chuyển trong những căn phòng ngủ của ngôi nhà cũ thành phòng truyện tranh cho cậu nhóc. Sau những lời chỉ dẫn của , Cage hoàn thành hầu hết những công việc vào các buổi cuối tuần. Họ rất hài lòng về kết quả.
      khéo léo trong việc giữ cậu con trai uốn éo của mình đến nỗi lúc Cage bước vào phòng với họ, khô ráo và được trùm trong cái áo vải bông, Trent được gọn gàng trong bộ pajama và áo tã.

      chúc bố ngủ ngon .” Jenny nhấc Trent lên để nhận cái hôn của Cage. Cage nhấc thằng bé ra khỏi , ôm cậu nhóc gần, và hôn nó cái kêu lên má.

      “Chúc ngủ ngon, con trai. Bố con.” ôm đứa vào mình trong lúc Jenny nhìn cách đầy thương. Trent mệt. Đầu cậu bé, với những đụn tóc quăn đen rậm rập màu vàng, ngả lên vai của Cage và ngáp dài.

      “Thằng bé ngủ rồi,” Jenny sau đó khi họ ngang qua phòng ăn vào phòng ngủ của họ sau khi thấy rằng Trent được tấn chăn đầy đủ. “Và em cũng vậy.” dang rộng hai tay ra và ngã ra chiếc giường. “Cả hai người bọn làm em mệt nhoài.”

      “Ồ, sao?” Mắt Cage lang thang thân hình nằm dài ra của , từ đỉnh đầu cho đến tận đầu ngón chân mà giờ vẫn nằm vắt vẻo phía sàn nhà. Chiếc váy của bị tốc lên, để lộ ra cặp đùi dài rám nắng mềm mại, hấp dẫn. Ngực trông khơi gợi và phơi bày với hai cánh tay dang rộng. lăn tăn nghĩ ngợi, tháo chiếc đai lưng của chiếc áo tắm, nhún vai cho rơi ra, để nó rơi tiếng động lên sàn nhà trải thảm, và nằm đè lên . Đùi tách đùi mở ra.

      vượt qua được nhút nhát của mình rồi, Cage.”

      “Thông minh như con lừa.” cười lục khục khi môi trêu trọc tai . vừa mới tắm ngay trước và Trent, làn da ấm áp và thơm ngát. Bên dưới chiếc váy, mặc thứ gì ngoại trừ chiếc quần con sáng màu. “Tại sao lại cứ ngốc nghếch loanh quanh với sắp xếp trước nhỉ? tin vào việc theo đuổi cái mà muốn.”

      “Và muốn em?”

      “Hm.” đặt những nụ hôn vô tội lên cổ . “ luôn luôn muốn. Hai tháng dài nhất trong cuộc đời là hai tháng sau khi Trent được sinh ra.”

      “Đừng quên những tuần trước khi thằng bé sinh nữa.”

      quên,” gầm gừ. “ vẫn rằng bác sĩ đặt giới hạn cho chúng ta sớm hơn cần thiết. Ông ấy ngăn lại vì cái gì đó.”

      “Cái gì?”

      có gì.”

      lồng những ngón tay qua mái tóc và kéo lên cho đến khi phải nhấc đầu lên. “Cái gì vậy?”

      “Ouch!”

      với em .”

      “Được rồi, được rồi. Nó phải vấn đề to lớn gì. Cách đây vài năm, hẹn hò với trong những y tá của ông ấy. Khi chia tay, ấy rất buồn, và rời khỏi thị trấn. Ông ấy vẫn còn ác cảm với .”

      …hẹn hò với bao nhiêu phụ nữ hả?”

      bắt đầu im lặng. trêu đùa mất hẳn. Mắt nhìn sâu vào mắt . “Nó có quan trong , Jenny?”

      Mắt cụp xuống nhìn chằm chằm vào cổ . “ có nhớ nó ? Cuộc chè chén đó?”

      “Em nghĩ gì vậy?” Cơ thể thúc tới đẩy chiếc váy của lên và cảm thấy cương cứng và ấm áp tựa vào bụng .

      “Em đoán là .”

      “Em đoán đúng rồi đấy.”

      hôn cách đói khát đến nỗi nó xua tất cả mọi nghi ngờ còn lại. Ngay khi nhấc môi khỏi , máu của nóng hực chảy tràn qua các huyết quản. “Em , Cage.”

      em.”

      có biết hôm nay là ngày gì ?”

      ngẫm nghĩ lúc. “Tai nạn phải ?”

      “Ngày này cách đây năm.”

      “Làm sao mà em nhớ được điều đó thế?”

      chạm vào môi . “Bởi vì đó là ngày mà em nghĩ là em mất . Em dành hàng giờ ngồi ở căn phòng chờ của bệnh viện, tự hỏi biết có được sống đủ để em với là em nhiều thế nào và cuộc sống của đối với em quan trọng đến nhường nào. Đầu tiên đó là tất cả những gì mà em cầu nguyện. Rồi, sau đó sống sót trong ca phẫu thuật, em tham lam và cầu nguyện rằng sống tới già.”

      góc miệng của nhếch lên thành nụ cười. “ hy vọng là Chúa trả lời lời cầu nguyện thứ hai của em rồi.”
      “Em cũng vậy. Nhưng em dành ra ngày nào để thừa nhận. Em cảm ơn Người vì mỗi cái mà chúng ta có với nhau.” Họ lại hôn nhau. Nụ hôn này là xác nhận lại tình của họ.

      Khi họ rời nhau ra, trượt những ngón tay vào tóc và trải nó ra tấm ga trải giường đằng sau . “Khi tỉnh lại trong căn phòng hồi sức đó, điều đầu tiên nhìn thấy là gương mặt của em. sẵn sàng để chết và bỏ em lại.”

      có nhớ nhiều về những ngày đầu tiên đó ?”

      nghĩ kỳ lạ là họ chưa bao giờ nhiều về chuyện này. trách mắng và phỉnh phờ trong hàng tháng trời hồi sức. quen với việc bị giam hãm và bị giới hạn các hành động của mình. Việc sắp xếp tâm lí của cũng khó khăn như việc phục hồi thể lực.

      Nhưng cần cù nhẫn nại của Jenny được đền đáp. Nhiều bác sĩ còn phải ngạc nhiên, trong vài tháng sau tai nạn, Cage trở lại bình thường. Thực tế còn hơn thế nữa, các bác sĩ trêu chọc , bởi còn hút thuốc và uống nhiều rượu nữa.

      Rồi Trent ra đời và họ ổn định với cuộc sống gia đình. Công việc kinh doanh của Cage tiếp tục phát đạt, như có khả năng quản lý nó qua điện thoại trong suốt những tháng phục hồi. Giờ có hai nhân viên trả lương, thư ký thay thế vị trí của Jenny khi Trent được sinh ra, và nhà địa chất người lấy những mẫu địa chất và phân tích chúng. Nhưng Cage vẫn là người đưa ra ý kiến, người quyết định xem những nguồn đầu tư với tiền bạc của họ, người giao dịch làm ăn, và người tìm các mỏ dầu.

      năm qua quá bận rộn đến nỗi Jenny đẩy lùi hết những đau thương và lạnh lẽo của những ngày sau tai nạn ra khỏi tâm trí . chưa bao giờ thực hỏi Cage về cảm giác của trong lúc vẫn ở trong viện.

      nhớ nhiều lắm, chỉ là em luôn ở đó. cách bất ngờ cắn răng chịu đựng. Đó là lần đầu tiên nhìn thấy Mẹ và Cha. nhớ là cố gắng mỉm cười để họ biết là vui mừng thế nào khi gặp họ. Mẹ nắm tay , cúi người xuống, và hôn lên má . Cha cũng làm như vậy. Đó có lẽ nghe có gì nhiều, nhưng lại rất có ý nghĩa với .”

      Nụ hôn theo sau thậm chí còn nóng bỏng hơn nụ trước. “Mẹ và Cha ở quanh đó,” Cage khi họ lại rời nhau ra. “Họ phát điên về Trent và nghĩ nó là đứa trẻ tuyệt vời nhất đời.”

      “Thử nghĩ xem họ lấy cái ý tưởng đó ở đâu ra?” vặn vẹo cái chỏm lông ngực trêu trọc. “Giữa họ và Roxy với Gary, nó bị dạy hư mất nếu chúng ta để mắt đến nuông chiều của họ.” bật cười. “ có biết lần đầu tiên em biết là những người thân của chấp nhận chúng ta là khi nào ?”

      “Khi Cha làm phép cười cho chúng ta trong phòng bệnh viện à?”

      ,” , tự nhiên mỉm cười với cái kí ức đó. “Trước đó, khi Gary gọi điện từ El Paso, thắc mắc là tại sao chúng ta lại tới sân bay để trở họ về nhà sau kì trăng mật. Em rất buồn và e ngại. Em quên tất cả bọn họ trong lúc cần được chăm sóc. Bob tình nguyện lái xe tới El Paso và mang họ về nhà. Em biết rằng nếu ông có thể chấp nhận Roxy, ông cũng có thể chấp nhận chúng ta.”

      “Em giành được vài điểm với họ khi em tạo ra tài khoản mang tên Hal Hendren cho Những người tị nạn chính trị cần được giúp đỡ.”

      “Và thậm chí thắng hơn khi làm cho cái quỹ từ thiện đó ngày càng lớn mạnh.”

      “Chỉ bởi vì em cứ nhất định đòi phải xứng với cái mà dành cho cái nhẫn cưỡi của em.”

      “Dù sao cũng có.”

      biết,” rào đón, nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương và ngọc lục bảo. “Đó mà cái nhẫn đắt muốn chết.”

      véo vào mông . Cả hai người họ bật cười và khi nụ cười giảm , Cage nhìn chăm chú xuống , mắt sáng lên với đam mê. “Em là vợ của , Jenny. tôn thờ em. Cuộc đời hề có ánh sáng cho đến khi em.”

      “Vậy ánh sáng đó sáng mãi mãi chứ, bởi vì đó cũng bằng với thời gian mà em .”

      “Bằng cả trái tim em chứ?”

      “Bằng cả trái tim em.” Miệng với tới miệng và khi chúng gặp nhau, niềm đam mê thể dập tắt của họ bùng lên. “Nhưng vẫn là kẻ gây rối,” thầm môi .

      ư?”

      “Hm. Xem cái tàn phá mà trút lên em xem.” mở chiếc váy và kéo tay lên đến ngực . chạm vào cái nơi đầy đặn, ấm áp đó, cái trung tâm của căng thẳng.

      làm điều đó ư?”

      “Vâng. Và em từng là dễ thương biết bao. Em bị lôi kéo, lạc lối.”

      kéo cái núm vú khiêu gợi đó giữa những ngón tay mình. “Đúng rồi, cậu nhóc ngỗ nghịch mà.”
      cúi đầu xuống và cọ mạnh miệng mình lên cái chóp hồng hào cứng ngắc đó. Lưỡi quét qua nó. Rồi lại tiếp tục. “Em vẫn thơm mùi sữa.” mút lấy nó như con trai làm cho đến tháng trước đây.

      Cage cũng có vẻ như lấy được chất dinh dưỡng từ . đắm mình vào hương vị và làn da . Khi quét bàn tay lên đùi , thấy ướt đẫm với mong đợi. Những ngón tay mơn trớn của và cái ngón cái xoay tròn mang đến bờ vực của lãng quên. Rồi cái biểu tượng giới tính của đòi hỏi .

      “Chúa tôi, Jenny, em quá nhiều.”

      Thời gian như ngừng trôi cho đến khi cả vũ trụ nứt mở ra và lôi họ ra ánh sáng. Mất lúc lâu sau cả hai mới lấy lại được hơi thở. Khi họ làm vậy, Cage nhấc mình lên và mỉm cười nhìn xuống gương mặt sáng bừng của .

      Nụ cười hưởng ứng của chậm rãi, gợi cảm và tất cả làm chỉ là phát ra những thanh yếu ớt khi , “ đúng là đáng bị ném xuống địa ngục, Cage Hendren.”

      Và đó là điều tốt bởi vì cả hai đều có thể bật cười vì câu đó.


      Hết

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :