1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lau súng cướp cò - Tâm Thường (Quân Nhân) [HOÀN- ĐÃ CÓ EBOOK]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 76: Khắc cốt ghi tâm

      câu gợi lên hai khúc mắc ân oán của Thi Dạ Diễm.

      Chuyện thế gian vòng lại vòng, chân tướng luôn luôn phức tạp hơn chúng ta nghĩ.

      Cho tới bây giờ Thi Dạ Diễm chỉ biết là Thi Dạ Triêu buộc ta phải rời khỏi nhà họ Thi, là nhà họ Cố giúp ta Đông Sơn tái khởi. Nhưng biết người đứng phía sau màn đẩy ta vào cảnh hai bàn tay trắng trong đêm lại còn hãm sâu vào khủng hoảng chân chính lại à người khác.

      Người này, chính là người ta vẫn mang ơn - Cố Doãn.

      phải sau này Cố Doãn mới bày nước cờ này. Là sớm lặng yên bày ra từ nhiều năm trước. Rốt cuộc chờ bao lâu? quay về xe, nhắm mắt nhớ lại, chắc là lúc biết Cố Lạc nương nhờ vào Thi Dạ Diễm.

      Dùng thời gian nhiều năm như vậy chỉ để chờ cơ hội có người có thể khiến hai em nhà họ Thi trở mặt thành thù sợ là chuyện thứ hai mà đời này Cố Doãn kiên nhẫn nhất. Chuyện còn lại là cho tới nay thể cắt đứt dây dưa với Cố Lạc.

      Thi Dạ Diễm là người muốn nợ ân tình của ai, huống hồ ơn của nhà họ Cố với ta liên quan tới tôn nghiêm của người đàn ông. Mà Thi Dạ Triêu lại cố tình từng giẫm ta dưới chân, giẫm lên tôn nghiêm của ta.

      Đây là chuyện Thi Dạ Diễm canh cánh trong lòng nhất đời này. Cố Doãn chính là lợi dụng điểm này vào lúc mấu chốt mà thôi.

      Chuyện gặp Thi Dạ Diễm có thể truyền tới tai Từ Ngao phải là tình cờ. Là Cố Doãn "cố ý" để thông tin lọt ra, dường như biết chuyện ba tháng trước ở nước K là do Thi Dạ Triêu cố ý lén tiết lộ hành tung cho Từ Ngao. Nếu thể hạ lệnh cứu Cố Lạc trước khi Athena xuất kịp thời như vậy.

      Vốn Thi Dạ Triêu và Từ Ngao phải loại ngời nhưng bọn họ có cùng người mà mình quan tâm: Cố Lạc.

      Tâm tính và phản ứng của mỗi người bọn họ Cố Doãn đều nắm trong lòng bàn tay, bao gồm cả nhân vật nhìn như quan trọng nhưng lại là nhân vật mấu chốt -- Alice.

      Ngoài Thi Dạ Triêu và Từ Ngao, có lẽ Thi Dạ Diễm là người hy vọng Cố Lạc bình yên vô nhất. Bởi vậy để lỡ bất cứ tin tức về Cố Lạc, muốn lỡ mất bất cứ khả năng nào để có thể tìm được .

      Cho nên lúc thuộc hạ cho ta biết có người muốn trả giá cao để bán manh mối Thi Dạ Diễm đáp ứng hề nghĩ ngợi. Tiền bạc phải chuyện quan tâm. cầu của bên kia là chỉ muốn thấy mình , bởi vì người liên quan tới chuyện này phải người bình thường có thể chọc được.

      Thi Dạ Diễm tới chỗ hẹn giao dịch. Là chỗ hơi hẻo lánh, vết chân rất ít ỏi. Quan sát xung quanh hề phát ra gì đáng ngờ. Lúc này Thi Dạ Diễm mới bước vào quán rượu. Người bên trong nhiều lắm, đa số là người , nhạc nhàng du dương, ánh sáng mờ ảo.

      chọn vị trí nơi góc khuất, vừa ngồi xuống người phụ nữ bàn bên liền đứng lên bắt chuyện, hỏi có phải là người .

      " xin lỗi, tôi có hẹn."

      Vốn Thi Dạ Diễm để ý tới nhưng người phụ nữ lại to gan ngồi xuống. " khéo. Tôi cũng hẹn người ta."

      Câu này đổi sang tiếng Trung. Giọng của người phụ nữ này khiến huyệt thái dương của Thi Dạ Diễm nảy lên, dường như...dường như từng quen. Người phụ nữ đeo kính râm rất lớn, tóc dài che mặt, chỉ để lộ ra đôi môi đỏ. Lúc này khóe môi chứa ý cười, nhìn , rồi sau đó bưng cái ly trước mặt mà chưa từng chạm vào lên, khẽ nhấp ngụm.

      Thi Dạ Diễm nhìn chằm chằm. Nhất cử nhất động đều rất giống người.

      Bỗng, mi tâm nhăn lại, hàm căng chặt, sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng. Người phụ nữ thấy vẻ mặt như vậy nở nụ cười, hất cằm về phía khác: "Chúng ta vào trong chuyện."

      Dứt lời đứng lên, tới góc của quán bar. Thi Dạ Diễm theo vào phòng người, thuận tay đóng cửa lại.

      "Alice?"

      Đây là câu đầu tiên Thi Dạ Diễm với . A quay lại đầy bất ngờ, tháo cặp kính râm cỡ lớn xuống, ánh mắt dường như là kích động. " ngờ còn nhớ tên em, Diễm thiếu."

      Thi Dạ Diễm kéo khoảng cách giữa hai người, ràng bình tĩnh hơn nhiều. đánh giá từ xuống dưới lúc, nâng mày lên mỉa mai: "Xem ra Evan đối xử với vẫn tốt lắm." Làm tổn thương người phụ nữ mà Thi Dạ Triêu nhất xong còn có thể thả cho con đường sống, điều này khiến Thi Dạ Diễm càng cảm thấy bất ngờ hơn.

      A cụp mắt, ánh mắt kích động rút trong nhát mắt, vẻ mặt ý tứ: "Có lẽ em còn có giá trị lợi dụng với ấy. sống chết của em quan trọng với ấy nên mới có thể vứt em như chiếc giày rách."

      "Vẫn quên được ta à?"

      Thi Dạ Diễm cũng quan tâm lắm về khúc mắc giữa A và Thi Dạ Triêu. Nhưng A gặp chuyện thể liên quan gì tới Thi Dạ Diễm. Dù sao --

      " đúng ra hình như em vẫn luôn có cơ hội cảm ơn ." A .

      "Cảm ơn tôi?"

      "Đương nhiên. Nếu nhờ Diễm thiếu đưa em tới bên cạnh ấy sao em có thể biết là gì? Cho dù là bị người ta coi như là thế thân nhưng chỉ cần ấy muốn em sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì vì ấy."

      Thi Dạ Diễm từ chối cho ý kiến nhưng lại mơ hồ cảm thấy lời chứa đầy hàm ý. "Người liên lạc với tôi là ?"

      A thừa nhận cũng phủ nhận, " hỏi mấy năm qua em sống thế nào à?"

      "Xin lỗi, tôi hứng tìm hiểu." Thi Dạ Diễm thẳng: "Chuyện của và Evan tôi muốn tham gia. ra quả ban đầu tôi đưa tới bên ta là để lợi dụng làm gián điệp dò xét ý tưởng của ta. Tiếc là tôi xem thường cảm tình của dành cho ta nên sớm bỏ qua ý nghĩ này. Ân ân oán oán sau này của ta còn liên quan gì tới tôi nữa rồi." nhìn đồng hồ chút, tỏ ra rất vội: "Nếu muốn báo cho tôi biết tình hình vui vẻ chút, muốn gì tôi cũng có thể cho ."

      A nhún vai, giả vờ thở dài: " ra vẫn như thế, thay đổi chút nào." Vẻ mặt ta thay đổi, lại là khuôn mặt mỹ lệ: "Người muốn biết Cố Lạc ở đâu nhiều. Evan cũng tìm ta. này quan trọng với các thế sao? Tôi --" ta thả chậm tốc độ , khoanh hai tay trước ngực: " ta quan trọng với Thi Dạ Triêu như vậy, cho nên có phải làm tất cả để trả thù? Dùng người phụ nữ quan trọng nhất với ta để trả thù ta, như lúc

      ta dùng Du Nguyệt Như và con của để đối phó với vậy.”

      A đặc biệt nhấn mạnh mấy lời cuối, từng chữ từng chữ rất ràng, như… cố ý cho ai đó nghe. Thi Dạ Diễm híp mắt, chợt cảnh giác. “ …”

      Lời tiếp theo chưa kịp ra miệng, cửa phòng vốn đóng kín bỗng bị đá văng ra, ngay lập tức cửa ra vào duy nhất bị mấy người chặn lại.

      Thi Dạ Diễm chẳng xa lạ gì với mấy người này, đều là người của Thi Thác Thần…

      Người đàn ông dẫn đầu đảo mắt qua hai người họ, lúc thấy A ràng lấy làm kinh hãi. Hiển nhiên A cũng nhận ra ta, vẻ mặt căng thẳng, lui lại sau lưng Thi Dạ Diễm.

      Người đàn ông bình tĩnh lại rất nhanh, dừng mắt mặt Thi Dạ Diễm: “Tôi thực ngờ lại gặp trong tình huống như vậy.”

      Thi Dạ Diễm vừa có động tác tay mấy người đứng ở cửa đồng loạt duỗi vào trong Âu phục, người đàn ông dẫn đầu coi như lễ độ, làm dấu tay xin mời: “Eric, theo tôi về chuyến. Ngài Thi cho mời.”

      Giọng điệu cung kính nhưng tư thế cứng rắn, Thi Dạ Diễm mím môi, mặt trầm như nước, dự cảm lành dâng lên trong lòng: Nếu chỉ gọi về sao lại làm to chuyện thế?

      Chân trước Thi Dạ Diễm vừa bước ra người đàn ông lập tức nhìn về phía A, suy nghĩ lát, ta lấy điện thoại ra nhấn số, khẽ vài câu, sau đó dập máy, cũng làm dấu tay xin mời với A: “ như vậy bằng cùng về nhà họ Thi gặp ngài Thi.”

      A nhìn ta chút, lại nhìn vài người đàn ông khỏe mạnh bên cạnh ta, cười khổ, : “Tôi còn có thể lựa chọn đường khác à?”



      ***

      Cứ như vậy, vốn A mà mọi người đều cho rằng chết lại còn sống sờ sờ mà xuất ở nhà họ Thi. Vốn Thi Dạ Triêu chuẩn bị lên đường tới căn cứ Amy kiểm tra tình hình sản xuất RX-7 tại phía đông Canada, nghe được tin dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Toronto.

      Lúc này bầu khí nhà họ Thi tràn ngập áp lực khác thường. Đối mặt với chất vấn trong im lặng của Thi Thác Thần, Thi Dạ Triêu nặng nề quét A vài lần, “Tuy ta từng làm chuyện thể tha thứ được nhưng dù sao nguyên nhân cũng là do con, lại ở bên con mấy năm…”

      “Đúng vậy, ngài Thi, quả điều này ấy sai.” A tiếp, ánh mắt nhìn Thi Dạ Triêu có hận đan xen. “ ấy quá tình cảm của tôi dành cho ấy, cho nên biết phải làm thế nào mới là trừng phạt tàn nhẫn nhất với tôi. ấy cần tôi, để tôi rời khỏi ấy là chuyện tàn nhẫn nhất với tôi rồi.”

      A cũng dối. Vốn tình cảm của ta dành cho Thi Dạ Triêu phải là chuyện bí mật. Tuy bây giờ có thể kiềm chế nhưng người ở đây có thể cảm nhận được vẫn cố chấp với , nhưng tình cảm thay đổi: Có mới sinh hận, chuyện này xảy ra người người phụ nữ này chẳng có gì là lạ cả.

      Nhưng thời gian và địa điểm ta xuất vô cùng kỳ lạ. Hơn nữa từng chứng cứ được đưa ra khiến Thi Dạ Diễm hết đường chối cãi, cái mũ cứ thế mà chụp lên đầu . Mà thái độ của Thi Thác Thần ràng là tin. biết ba mình, nếu tin chuyện này “mời” tới giằng co. Hơn nữa ràng trong lời của A là thừa nhận hàng loạt chuyện này là mình thầm tính kế cùng với . “Cho dù là tôi làm, nhưng A sớm là người của Thi Dạ Triêu, chuyện này ai cũng biết. Sao có thể làm việc cho tôi?”

      Thi Dạ Triêu cười lạnh, “Tôi có phải ta hận tôi thế nào ? Đừng quên lúc đầu ta cũng là người bên cạnh cậu.”

      Thi Dạ Diễm lại định phản bác Thi Thác Thần vỗ bàn, “Alice, theo tôi qua đây.”

      Ông dẫn A tới thư phòng, biết rốt cuộc ông nghe được gì từ miệng A mà lúc quay lại giận kiềm được, lại thẳng tới chỗ Thi Dạ Diễm, cho ta bạt tai: “Eric, con khiến ba quá thất vọng! Đối phó với con xong sao? Hay cắt đứt mọi quan hệ để đối phó ba?”

      tát này khiến Thi Dạ Diễm vốn luôn cho rằng Thi Thác Thần bất công với mình càng thêm chạnh lòng. Trong miệng dần dâng lên mùi tanh, lau thứ mặn mặn tanh tanh nơi khóe miệng, cười lạnh lùng: “Cho nên ba muốn trừng phạt con sao?”

      Thi Thác Thần lửa giận công tâm, lại vung tay lên lần nữa nhưng bị Kỷ Linh ngăn lại. Rốt cuộc Thi Dạ Triêu hờ hững : “ vội. Đợi tìm được Cố Lạc rồi tiếp.” tới trước mặt Thi Dạ Diễm, đè nén phẫn nộ nơi đáy mắt, dùng lượng chỉ hai người nghe được, : “Ít nhất phải để ta hiểu người ta lâu như vậy làm gì với mình.”

      Thi Dạ Diễm giận quá hóa cười, hồi lâu sau mới khen ngợi: “Evan, làm đẹp.”

      Rốt cuộc hiểu nguyên nhân Thi Dạ Triêu bỏ qua cho A. ta vu oan hãm hại rồi quay lại cắn miếng. Quả làm đẹp!
      Last edited by a moderator: 19/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 77: Khắc cốt ghi tâm



      Hai em dùng ánh mắt giằng co nhau. Ánh mắt Thi Dạ Diễm đầy oán hận ác độc như muốn khoét ra. Mặt Thi Dạ Triêu cũng buộc chặt. A đứng bên cạnh lén nhìn màn này, khỏi nhớ lại xem lần cuối cùng hai người đàn ông này ra tay là bao nhiêu năm trước kia rồi.

      Thời gian A ở bên Thi Dạ Triêu ngắn nên nhìn ra được có rất nhiều lần Thi Dạ Triêu hạ thủ lưu tình với Thi Dạ Diễm. Cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì đuổi tận giết tuyệt . Nhưng rốt cuộc, rốt cuộc cho tới ngày hôm nay, vì Cố Lạc mà động sát tâm.

      "Chú Tưởng." Thi Dạ Triêu bỗng , "Lúc các chú đuổi tới bọn họ làm gì?"

      Người được gọi là chú Tưởng là người đàn ông làm việc nhiều năm bên cạnh Thi Thác Thần. Mặt ông lúng túng, dừng chút mới : " chuyện của Cố tiểu thư và cậu."

      Ông kể lại những gì mình nghe được khi đứng ngoài cửa. Thi Dạ Triêu cảm thấy huyệt thái dương của mình vừa căng vừa nảy thình thịch.

      "Chuyện Hổ Sa này tôi chỉ cho cậu. Sau khi Bách Vĩ xuất ở Mexico tôi điều tra thấy 'ngoài ý muốn' mà chết; đêm có người đặt bom xe tôi, tôi tin phải tự tay cậu làm nhưng có nghĩa là có người làm thay cậu. Gian lận camera giám sát ở bãi đỗ xe có nghĩa là tôi tra ra được đêm đó Tiểu Thủy cũng có mặt! Người mà mấy tháng trước A gặp đầu tiên khi về Canada là cậu chứ phải tôi. Cậu và ta len lút liên lạc bao nhiêu lần tôi nhưng ta Miami chỉ lần! Mỗi lần trước và sau khi ta xuất ở nước M vừa vặn cậu cũng ở đó! Vừa nãy...vừa nãy, được!"

      Thi Dạ Triêu lấy mấy tấm ảnh làm bằng chứng trong tay 72 ném lên người Thi Dạ Diễm: "Cho dù tạm thời nhắc tới mấy thứ này tôi tận mắt nhìn thấy A và Roy ở cùng nhau. Chẳng phải Roy là người của cậu sao? Cậu ta là người cùng rời khỏi nhà họ Thi với cậu lúc trước! Khả năng người có thể theo cậu vào lúc cậu nghèo túng nhất bán đứng cậu là bao nhiêu? Còn có rất nhiều chuyện nhằm vào tôi mà tôi muốn ra. Tôi đoán được động cơ cậu định đối phó tôi. Tôi chỉ muốn biết việc, Eric." bước lên hai bước, giữa đồng tử là phẫn nộ lạnh thấu xương: "Vì sao lại kéo Cố Lạc vào? Cậu lợi dụng ai cũng được, sao lại tha cho họ?"

      Trước rất nhiều chứng cứ xác thực trước mặt, Thi Dạ Diễm chỉ cảm thấy buồn cười. Nếu đứng ngoài cuộc chính ta cũng tin mình. Thi Dạ Diễm tiện tay lật những chứng cứ phạm tội đủ để chết hơn trăm lần, trả lời thẳng câu hỏi của mà là giương mắt liếc A cái.

      A lời nào nhưng trong mắt của Thi Dạ Triêu ta lại nghiêng đầu, đổi sang tư thế khác. Thái độ trước mặt hai người đàn ông ràng, ái muội mơ hồ.

      "Xem ra, đến bây giờ tôi thừa nhận có vẻ có ý nghĩa gì." Thi Dạ Diễm cười khẩy, trả lại những thứ đó cho Thi Dạ Triêu, giận dỗi mà thừa nhận. " như vật, tôi liền cho các người câu trả lời mà ai cũng muốn nghe: Nguyên nhân rất đơn giản, thế giới này phải do Thi Dạ Triêu tay che trời, phải muốn gì được nấy, phải -- mất gì đó. Đừng quên tôi là em trai , thế nào tôi thế ấy, ác độc có lỗi với dòng họ đầu tôi đúng ? Về phần Cố Lạc, còn nhớ lúc trước đối xử với tôi thế nào ? Tôi muốn xem xem trước tình huống như thế lựa chọn thế nào."

      Mặt Thi Thác Thần trắng bệch còn chút máu, cằm Thi Dạ Diễm khẽ nhếch, gằn từng chữ rất ràng: "Bây giờ giống ngày xưa. Tôi còn nhiều cách khiến thân bại danh liệt. Nhưng nên biết tôi muốn nhìn khuôn mặt khi lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, buông tay hết thảy ở nhà họ Thi hay buông tay người phụ nữ của ?" Thi Dạ Diễm nhìn Thi Thác Thần có sắc mặt trắng bệch: " là ông uy hiếp nổi tôi nữa đâu. Ở đây sớm còn thứ thuộc về tôi nữa rồi." Dứt lời, xoay người rời ngay lập tức.

      Thi Dạ Triêu dịch chân, nghiêng người che trước người , cơ hồ đè nén nổi cảm xúc trong lòng. 72 chỉ sợ hai người động thủ nhưng dưới tình huống này thể nhúng tay vào. Thi Dạ Triêu cũng chữ nhưng trong đôi đồng tử màu hổ phách nổi lên tàn bạo. cố gắng khắc chế mình, dường như sắp nghiến gãy răng, " ấy còn sống?"

      "Sao, cho rằng ấy chết à?" Thi Dạ Diễm chế nhạo. "Lợi thế quan trọng như vậy, dù là ai cũng nắm trong tay cẩn thận. Nhưng ấy có quan trọng hay chỉ phụ thuộc vào ý nghĩ của thôi. cần phải cho tôi đáp án. Tôi cho thời gian suy nghĩ chọn lựa." giơ tay vỗ vỗ vai Thi Dạ Triêu: "Nghĩ cho ràng xem thứ gì là quan trọng với , hay là cái gì mới có thể khiến buông tay."

      Chân trước Thi Dạ Diễm vừa chân sau A bước theo ngay.

      Khoảng nửa giờ sau, điện thoại của người nào đó ở nước M xa xôi vang lên, giọng nhàng của A truyền qua ống nghe.

      " nên có mặt, nhìn vẻ mặt như muốn giết người của ta." ta cười nhưng tiếng cười chưa dứt ánh mắt ảm đạm: "Rốt cuộc Thi Dạ Triêu cũng có ngày hôm nay. Nếu ta chọn tôi cũng chẳng bất ngờ chút nào. Đừng hiểu lầm, tôi chỉ chọn buông tay thôi."

      ta dừng chút: "Muốn đánh cuộc với tôi ván ? ---Cố Lạc."

      Đầu bên kia im lặng rất lâu rồi giọng bình tĩnh mới vang lên, "."

      Sau đó, bên kia cúp điện thoại.

      ***

      Di động vừa hay bị người ta lấy , Cố Lạc liền nghe thấy tiếng bước chân tới gần từ ngoài cửa. lát sau, cửa mở, người đàn ông tới.

      Với góc độ của Cố Lạc chỉ nhìn thấy đôi giày da nhưng từ lúc vào cửa ánh mắt người này chưa hề rời khỏi .

      "Hôm nay cảm thấy thế nào?"

      Dường như cứ vài ngày lại được nghe câu thế này. Có người báo cáo chi tiết nhưng ta vẫn hài lòng, sau đó đuổi mọi người ra ngoài, trong phòng chỉ còn ta.

      ta nhấc chân bước tới gần . Mắt Cố Lạc khe khẽ nhắm lại. Hơi thở của người đàn ông càng ngày càng gần , mắt đảo qua toàn thân lần rồi sau đó ngồi xổm xuống, nghiêng người qua.

      Cố Lạc như nhận ra, nghiêng người tránh nụ hôn của ta. Người đàn ông dừng lát, xoay mặt qua, mạnh mẽ hôn lên.

      Cố Lạc mở mắt ra, vẻ mặt phẫn nộ, cố tình đầu lại bị ta ghì chặt thể tránh né, cứ như vậy mà bị cưỡng hôn. Người đàn ông bóp chặt cằm cực kỳ có kinh nghiệm, khiến có hơi sức mà cắn mình bị thương, để ý tới việc cứng đờ và chống cự.

      Nụ hôn được cho là triền miên chấm dứt, Tác Nhĩ vẫn luyến tiếc rời khỏi môi , liếm liếm chút, giọng khàn khàn: "Đôi môi em là mỹ vị ngon nhất mà hưởng qua. Hôn môi với em mới là hôn môi ."

      Hai tay hai chân Cố Lạc bị trói, tay nắm lấy tay vịn của ghế dựa, bởi vì quá dùng sức mà móng tay cắm sâu vào thịt. Tác Nhĩ dường như nhìn thấy chán ghét trong mắt , vẻ mặt vẫn say mê như cũ.

      Bỗng dưng, Tác Nhĩ bế vào phòng, đặt lên giường còn mình chống nửa người đè lên . Cố Lạc vùng vẫy, muốn tìm cách thoát khỏi vòng tay ta nhưng lại bị ta câu mà dựng cả tóc gáy.

      "Hơn ba tháng, thân thể của em hẳn là bình phục rồi." tay Tác Nhĩ vuốt bụng rồi tới ngực, chạm vào như có như . "Cố Lạc, muốn làm chuyện thân mật hơn với em, để em biết em bao nhiêu."

      Người Cố Lạc cứng đờ, lạnh lùng trừng ta. "Chạm vào tôi, có nghĩ tới phải trả cái giá rất đắt ?"

      Tác Nhĩ mỉm cười: "Chẳng phải người Trung Quốc có câu 'chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu sao'." cúi đầu, ấn cái hôn lên vai : "Em thích . Bình thường đều bắt đầu chinh phục phụ nữ giường trước tiên. Chỉ có em là ngoại lệ."

      Lúc Tác Nhĩ vươn tay xoa bóp bộ ngực mềm mại của qua lớp áo, Cố Lạc chỉ có thể dùng hết hơi sức toàn thân mà tránh né ta. Hơn nữa, lúc ta cởi quần áo mà lơi lỏng đề phòng, cong đầu gối đánh về chỗ yếu ớt nhất của người đàn ông.

      Dục vọng của Tác Nhĩ vận sức chờ phát động, lúc này mặt đau đến còn chút máu, chống người giường, cắn răng đầy đau đớn. Cố Lạc chỉ muốn cách xa ta chút, đến nỗi lăn luôn xuống giường. Lúc Tác Nhĩ bớt đau bước qua, định xách lên.

      Làm sao Cố Lạc chịu vào khuôn khổ, phản kháng kịch liệt. " có thể giam tôi bao lâu? Sao chừa đường lui cho mình?"

      "Sao? Vẫn trông mong có người tới cứu em? Là Thi Dạ Triêu à? Gần đây ta rất bận, căn bản có thời gian mà quan tâm tới em."

      linh hoạt như con cá chạch, Tác Nhĩ đuổi theo được, dứt khoát đứng dậy, đạp cước lên bụng . "Lần trước là tha cho ta mạng, nhưng nếu nhất định phải --"

      " chỉ có thể dùng ám chiêu?" Cố Lạc cười lạnh, cắt ngang lời kiêu ngạo của ta: "Dường như lầm chuyện. Giữa tôi và ấy giống như nghĩ. Quan hệ của chúng tôi chẳng qua chỉ là thành lập cơ sở lợi ích cao nhất. Chúng tôi vì ai mà thực hi sinh bản thân mình. ấy là ấy, tôi là tôi."

      Cố Lạc cố gắng phủi sạch quan hệ với Thi Dạ Triêu thế này càng khiến Tác Nhĩ hiểu tình cảm của họ, trong lòng khỏi ghen ghét dữ dội, ngay cả đồng tử màu nâu cũng lộ ra độc ác: "Nếu đúng thế, sao lúc em biết giữ được đứa bé trong bụng thấy thứ gì đó như tuyệt vọng trong mắt em?"

      ta dùng sức ở chân, mắt lạnh nhìn vào Cố Lạc cuộn tròn người: "Em để ý , để ý tới đứa bé này đúng ?"

      Đau đớn tới tan lòng nát dạ như loại chất độc ùa vào tứ chi bách hài của . " có người phụ nữ nào để ý tới con của mình. Đây là thiên tính của phụ nữ nhưng cũng phải tất cả phụ nữ đều để ý tới cha đứa bé."

      Đến phiên Tác Nhĩ cười lạnh. ta dời chân, ngồi xổm xuống cạnh , kéo tóc , lôi lên. "Em nghĩ vậy ?" Ngón tay xẹt qua mặt : "Vậy nếu trong bụng em có con của sao? Em cũng để ý tới đứa bé này sao?"

      Mặt Cố Lạc trắng bệch, ", nằm, mơ."

      Tác Nhĩ vén áo lên, chạm vào vết sẹo vẫn còn rất người ." vậy chắc em cũng vừa nhận được tin Thi Dạ Diễm cho ta đề để lựa chọn. bằng chúng ta cũng chơi chút. cũng cho em đề để lựa chọn: Có đứa bé của hoặc... báo cho ta tới cứu em, a, , nếu ta biết đứa bé của hai người còn, trả giá lớn để tới dẹp người chứ nhỉ?"

      Cố Lạc biết nếu báo cho Thi Dạ Triêu khả năng kết quả chỉ có : Dữ nhiều lành ít.

      im lặng lâu, rốt cuộc cho ta câu trả lời: "Tôi muốn gặp Cố Doãn."

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      ♣Chương 78♣: Khắc cốt ghi tâm



      Cố Lạc im lặng lâu, cuối cùng cho ta câu trả lời: "Tôi muốn gặp Cố Doãn."

      Mà Tác Nhĩ nghe lời này xong nở nụ cười, "Muốn nhắc nhở em là bây giờ em bị giam lỏng à? phải em muốn gặp ai là có thể gặp người đó." ta ôm Cố Lạc về giường lần nữa, vừa định nghiêng người hôn lên liền phát Cố Lạc bất thường.

      Hai hàng lông mày cau chặt, sắc mặt trắng bệch, Tác Nhĩ vừa buông tay cuộn tròn người lại đầy đau đớn, hai tay ôm đầu đầy quật cường, chịu phát ra tiếng.

      "Đầu lại đau rồi à?" Trái tim Tác Nhĩ căng lên, lập tức gọi người đưa thuốc tới cho uống. ta từng thấy như thế này rất nhiều lần. Là do di chứng của não bộ bị thương.

      Sau khi uống thuốc, Tác Nhĩ chạm vào nữa. Chờ triệu chứng đau đầu của chuyển biến tốt mới nghiêng qua, ôm vào lòng. "Đừng phản kháng, chỉ ôm em thôi, làm gì cả."

      ra Cố Lạc còn hơi sức mà chống lại, từ từ nhắm mắt, còn cách nào khác mà phải chọn cách nhẫn nại. Tác Nhĩ biết ngủ, chỉ muốn đối mặt với mình thôi. " cho biết phải làm sao mới có thể có được em? Chắc chắn em tin, từ lần đầu tiên em giơ súng xuất trước mặt cảm thấy hứng thú với em. Sau này ngày nào cũng nhớ tới em."

      ta than , "Hãy tin cũng muốn dùng cách này để giữ em lại bên cạnh. Nhưng em từ chối quá dứt khoát, làm thế em vĩnh viễn liếc nhìn .

      Trước đó, Tác Nhĩ vì mà tạo ra ít lần "tình cờ gặp" nhưng đều ngoại lệ là bị Cố Lạc ngoảnh mặt làm ngơ hoặc dứt khoát quay đầu bước . phải trốn tránh ta mà là trong mắt ngay cả coi ta là người qua đường cũng muốn. này làm việc mạnh mẽ vang dội, thế nên khiến người ta có thời gian tưởng mình bị ảo giác.

      Dường như lời này của ta cũng làm cảm động, ngược lại còn khiến phản cảm, nghiêng đầu . Tác Nhĩ nắm cằm , " , em có biết kháng cự quá mức thực ra là loại dụ hoặc và khiêu khích, kích thích dục vọng chinh phục biến thái của đàn ông ?"

      Cố Lạc nhắm chặt hai mắt vì những lời này mà hơi mở mắt ra, rốt cuộc có phản ứng: "Hơn ba tháng trước, lúc tôi bị thương nặng nằm bàn phẫu thuật, có mặt ?"

      Tác Nhĩ lời nào, nghe Cố Lạc tiếp tục hỏi: "Trái tim tôi ngừng đập bao lâu?"

      " phần hai mươi chín giây." Tác Nhĩ cần suy nghĩ mà trả lời. Đó là màn kinh tâm động phách nhất mà ta trải qua, chưa bao giờ gặp người có ý chí sống mạnh mẽ kiên cường như vậy.

      Cố Lạc chuyển mắt, nhìn trả lại ta chút sợ hãi: " người dường như chết, tôi còn sợ cái gì?"

      Tác Nhĩ nhướng mày, bàn tay nắm cằm nới lỏng chút, ánh mắt miêu tả khuôn mặt tinh xảo của . Bởi vì nằm lâu giường nên sắc mặt hơi trắng. Dù vẻ mặt của khoog hồng hào như trước kia nhưng thứ gì đó nơi đáy mắt lại chưa bao giờ thay đổi.

      Đây là gì? Đại diện cho cái gì? Tác Nhĩ cảm thấy mãi mãi ta cũng cách nào biết được. Nhưng chắc chắn nó có liên quan tới Thi Dạ Triêu.

      Cố Lạc dĩ nhiên gặp được Cố Doãn. Nhìn qua có vẻ mọi chuyện đều là Tác Nhĩ làm vì , liên quan tới Cố Doãn. hỏi tới, tiếp tục dằn tính tình lại, dưỡng thân thể tốt dưới sắp xếp của ta.

      Mấy ngày sau, A xuất trước mặt . Đây là lần thứ hai kể từ khi gặp chuyện may ta tới "hỏi thăm sức khỏe" Cố Lạc, thuận tiện man tới tin tức giật gân: "Bây giờ tất cả mũi nhọn đều chĩa vào Thi Dạ Diễm. Chắc chắn cảm thấy ta thành cái đích cho mọi người chỉ trích đúng ?"

      Cố Lạc nằm nghiêng ghế, nhắm mắt lên tiếng. A tới bên cửa sổ, hai tay kéo rèm cửa ra, ánh sáng chói mắt chiếu vào người Cố Lạc. khẽ cau mày, hơi quay đầu sang chỗ khác. A từng tin cho : Vì Thi Dạ Triêu bị thương nặng mới khỏi, Thi Thác Thần tự mình xử lý chuyện sản xuất RX-7 ở phía đông Amy nhưng lại bị tập kích bất ngờ, kho vũ khí bị nổ, toàn bộ căn cứ bị hủy mất hai phần ba..."

      A đến đây cố ý dừng chút để quan sát phản ứng của : "Đối với Thi Dạ Triêu mà ngày cưới gần tới, vợ chưa cưới vẫn biết sống chết như trước, lại rút dao ra lần nữa với em trai sau nhiều năm. Lần này còn liên lụy tới Thi Thác Thần... hẳn là biết người mua RX-7 là ai. Bởi vì việc này mà quan hệ giữa nhà họ Thi và nhà họ Cố chuyển xấu thêm bước. thể tính ra Amy tổn thất bao nhiêu, kiện bị tập kích dẫn tới ảnh hưởng khổng lồ khiến nhà họ Thi gặp phải nguy cơ trước nay chưa từng có." ta khẽ cười, giọng điệu vô cùng đồng tình: "Trong trí nhớ của tôi, đây là cửa ải khó nhất mà Evan phải vượt qua, biết ta có thể thừa nhận được bao nhiêu."

      Từ đầu tới cuối đều chỉ có mình ta , cho tới cuối cùng Cố Lạc mới có phản ứng: "Làm tất cả những chuyện này với ấy được lợi gì?"

      A nhún vai, tặng thêm tin tức: "Nếu cứ thế rất khó Thi Dạ Diễm là địch hay bạn. Thi Dạ Triêu lâm vào vảnh trước sau có địch nhưng tất cả chỉ vì người."

      Người này là ai vậy? Cố Lạc có đáp án từ trong ánh mắt căm hận của ta. Người có người giống mình, hoặc khuôn mặt giống, hoặc lòng dạ giống. A có khuôn mặt rất giống Chử Tư Tịch. Đây gọi là khuôn mặt trở nên vặn vẹo vì tình.

      "Rốt cuộc tôi biết gì sao lúc trước Thi Dạ Triêu lại chọn thả . có cả tư cách làm thế thân cho Chử Tư Tịch nữa."

      Ngày hôm sau, Tác Nhĩ lần đầu tiên được Cố Lạc gọi điện nhưng ta thể ngờ lại như vậy.

      "Tôi sinh con cho . có thể dùng thai nhi vẫn chưa mất trong bụng tôi mà dụ ấy tới cứu tôi." Cố Lạc vỗ về cái bụng bằng phẳng, cố gắng quên nơi đó từng có sinh mệnh . "Nhưng nếu ấy cứu được tôi ra xin cho tôi ba năm."

      Tác Nhĩ vô cùng kinh ngạc: "Cái gì?"

      "Trong vòng ba năm xin đừng xuất trước mặt chúng tôi. Ba năm sau, tôi rời khỏi ấy."

      "Sao em muốn ah phải đối đầu với nhà họ Thi? Chuyện này có lợi gì cả. hiểu rất hai em nhà họ. Chẳng qua là tạm thời bị che mắt. Em cho rằng người nhà họ Thi ngu xuẩn mà tự giết lẫn nhau như em muốn, phải khiến cho mất còn à? Em vĩnh viễn hiểu được tình cảm giữa bọn họ đâu. Chờ ngày nào đó bọn họ bừng tỉnh đại ngộ em cảm thấy có bao nhiêu phần thắng?

      Tác Nhĩ: "Nếu ta thực mạnh nhe thế cần gì em phải hy sinh để bảo vệ ta bình an?"

      ...

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      ✦Chương 79✦: Khắc cốt ghi tâm



      Cố Doãn giải thích gì thêm, phiền lòng đến mức đau đầu, về lại nhà trọ, nhịn được mà rót ly rượu mạnh.

      Trong khoảng thời gian này biết Dr.J gọi tới bao nhiêu lần để hỏi thăm tin tức về Cố Lạc. Cố Doãn có tâm tư mà chuyện nên trực tiếp ngắt máy. Rất nhanh, chuông di động lại vang lên lần nữa, giọng người phụ nữ nhàng truyền tới, cho tin tức quả khiến người ta lo lắng. "Thi Thác Thần khó qua cơn nguy hiểm, xem ra thực là vết thương đâu."

      Đồng thử Cố Doãn lóe lóe: "Chuyện khi nào?"

      A nhìn đồng hồ, : "Hai giờ trước, nghe được tin lập tức báo cho . nhìn lầm . Ba người đàn ông tài ba trong nhà họ Thi đều thua trong tay .

      Cố Doãn cười khẽ. "Tin tức này Thi Dạ Triêu phong tỏa, bản lĩnh của ."

      "Bọn họ phái người chú ý hành động của tôi, nếu phải tình hình đặc biệt chúng ta thể tùy tiện liên lạc với nhau." A bây giờ còn có thể nghênh ngang phải là nhà họ Thi hề cảnh giác ta mà là muốn dùng ta làm dây câu cá.

      Cố Doãn nhấp ngumh rượu, vẻ mặt rất hưởng thụ. "Th iDaj Triêu sao rồi?"

      " ta?" Ánh mắt A ảm đạm chút: "Nếu Thi Thác Thần nhắm mắt đây chính là lần đả kích to lớn nhất với ta."

      Cố Doãn đứng thẳng mình trước cửa sổ, tập trung suy nghĩ, từ từ ra nhưng giọng điệu cũng đồng tình: " là khoảng thời gian khó khăn nhất của ta hẳn là nên có người ở cạnh mới đúng."

      A hiểu bước tiếp theo trong kế hoạch của Cố Doãn là gì, biết ta nước cờ tiếp như thế nào. ta chỉ là nhân vật chỉ để làm xáo trộn lực chú ý, che giấu tai mắt của mọi người trong bàn cờ này, kể cả Tác Nhĩ. Hai người bọn họ bằng lòng tham gia ra cũng chỉ vì nhu cầu. Tác Nhĩ muốn Cố Lạc mà chỉ vì trả thù. Cố Doãn rốt cuộc muốn làm tới mức nào từ đầu tới cuối A biết . ta dùng nhiều năm để bày ván cờ. Từ Thi Dạ Diễm nhiều năm trước tới Thi Thác Thần bây giờ, ta chưa từng bỏ qua cho ai.

      Nhưng cho dù mục đích của ta là gì A đều trở thành đồng lõa, cách nào thoát ra được. Chẳng qua cảm giác trả được thù còn kém xa khoái cảm khi ta đoán được mọi chuyện.

      ...

      Mấy ngày sau, Cố Doãn chủ động tìm Tác Nhĩ. Quyết định của ta Tác Nhĩ có thể đoán sơ được.

      Hôm đó Cố Lạc được phép ra bãi cỏ hít thở khí. Rất lâu rồi chưa từng phơi nắng khiến hơi thích ứng được với ánh mặt trời.

      Vì để cố gắng khiến tâm trạng quá tệ, Tác Nhĩ nuôi vài con chó giống nổi tiếng cho . Bình thường Cố Lạc cũng chẳng thân thiết với mấy con chó nhưng bây giờ dắt chó thong dong dạo.

      Bốn phía cách đó xa đều có người trông , với tình hình thân thể bây giờ của làm gì cũng chỉ là biết tự lượng sức mình. Nhưng Cố Lạc cam lòng bỏ qua từng cơ hội liên lạc với bên ngoài.

      biết rằng trong căn phòng nào đó của biệt thự phía sau lưng, có hai người đàn ông nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của .

      "Tôi đoán trong đầu ấy tính xem nên chạy thế nào." Tác Nhĩ cười .

      Cố Doãn cho là đúng, vô cùng nắm chắc rằng hành động thiếu suy nghĩ.

      " dạy ấy cực kỳ tốt. Nếu ấy là đàn ông uy hiếp ở nhà họ Cố. Đáng tiếc là -- , cũng may, cũng may ấy là phụ nữ." Tác Nhĩ im lặng rồi tiếp: "Là vì ấy phải em ruột nên mới có thể lợi dụng ấy để đối phó với Thi Dạ Triêu?"

      Tác Nhĩ biết nguyên nhân . ta nào biết rằng mình chỉ đúng nửa. Chỉ vì và Cố Doãn có quan hệ huyết thống nên mới dẫn tới tất cả mọi chuyện sau này.

      Cố Doãn lời nào, Tác Nhĩ đành phải tự giễu: "Tôi chưa từng làm to chuyện vì người phụ nữ thế này. Tôi muốn thân thể của ấy nhưng nếu có thể, tôi cũng muốn lòng của ấy...Còn như muốn, bây giờ nhà họ Thi rối loạn, sức sống bị thương tổn lớn.

      "Còn chưa đủ." Đáy mắt Cố Doãn lộ ra vài phần ngoan.

      Tác Nhĩ hỏi: "Cho nên muốn làm thế nào?"

      Cố Lạc tới lui theo mấy con chó bỗng dừng lại, biết vì sao lại nghiêng nửa người nhìn xung quanh. tự nhiên thấy được Cố Doãn nhưng Cố Doãn có thể thấy được .

      Dường như vẫn luôn nhìn thẳng như thế, trong mắt luôn có bóng dáng nhưng lại chiếm rất nhiều tâm tư của ...Cố Doãn miêu tả hình dáng bằng mắt rồi quay lưng : "Làm theo lời ấy , để ấy ."

      "Bây giờ để ấy , chẳng phải là rửa sạch tội danh cho Thi Dạ Diễm à? Tôi muốn làm cái bia sống đâu." Tác Nhĩ lo lắng.

      "Yên tâm, tôi có thể đảm bảo điều này cho . ấy làm thế đâu."

      ...

      Cùng lúc đó ở nhà họ Thi vẫn vùi trong hỗn loạn trước nay chưa từng có. Mây ngày rồi Thi Dạ Triêu chưa từng chợp mắt để xử lý từng nguy cơ khó giải quyết. Ngắn ngủi mấy ngày, Thi Thác Thần dạo quanh bờ vực cái chết ba lần, Kỷ Linh canh giữ bên người ông tấc rời.

      Rốt cuộc Thi Dạ Triêu cũng có thời gian rảnh mà thở hơi, lập tức lái xe vào bệnh viện. Mắt Kỷ Linh hơi sưng nhưng vẻ mặt từ đầu tới cuối vẫn trầm tĩnh, hoảng hốt rối loạn. Thi Dạ Triêu vỗ bờ vai , " nghỉ , ông ấy muốn nhìn thấy mệt mỏi mà ngã xuống đâu."

      biết mấy ngày nay Thi Dạ Triêu bị vây vào trạng thái gì, khi hé miệng ra giọng khàn tới mức khiến người ta kinh hãi.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      ✧Chương 80✧: Khắc cốt ghi tâm


      Quay trở lại mấy ngày trước ở nước M.

      Tác Nhĩ nghiêm túc cân nhắc lời từng , hơn nữa còn thả như muốn. Ra ngoài dễ dàng như thế là ngoài dự đoán của Cố Lạc. Lúc đó Tác Nhĩ còn trêu chọc vẻ mặt dám tin của , cầm lấy tay , khẽ hôn lên mu bàn tay . "Ba năm này là lời hứa lớn nhất của với em. mặc kệ vì sao em lại cần ba năm này, cũng muốn biết gì sao em bằng lòng rời khỏi ta, miễn là em hiểu khi tới hẹn ba năm lập tức để em trở lại bên cạnh . Em hẳn nên nhất định phải có em."

      Đối mặt với Tác Nhĩ, Cố Lạc lại hề cho rằng Thi Dạ Triêu tàn nhẫn máu lạnh. về Vancourver ngay mà lén lút tới thành phố N gặp Dr.J, cầu làm kiểm tra lần. Trước khi có kết quả tạm thời ở trong trụ sở, bước chân ra khỏi nhà, cũng liên lạc với bất kỳ ai dưới sắp xếp của Dr.J. muốn nên Dr.J cũng hỏi. chỉ là bác sĩ, nên quan tâm tới thân thể của , bệnh tình của .

      Có kết quả kiểm tra, vẻ mặt Dr.J cũng thoải mái, "Cố Lạc, tôi mạnh mẽ cầu ở lại nhận điều trị."

      "Tôi ở lại chữa bệnh như lời khả năng khỏi là bao nhiêu? 50%? 40%?" Cố Lạc ngẩng đầu lên khỏi tờ giấy kiểm tra, hỏi dò: "10%"

      " bình tĩnh chút."

      "Cho dù khả năng chữa khỏi chỉ có 10%, , 5% tôi đều ở lại nhận điều trị, tùy dùng cách nào dùng, miễn là có thể trị khỏi cho tôi là được." Cố Lạc khép kết quả kiểm tra lại: "Nhưng và tôi đều hiểu có khả năng này, nên tôi càng thể lãng phí thời gian ở đây."

      "Cố Lạc, phải tích cực đối mặt với vấn đề này. có biết đầu bị thương có thể gây ảnh hưởng rất lớn tới bệnh tình của ? Tôi thẳng ra chút nhé. Tốc độ phát triển của bệnh vượt quá mong đợi của tôi, tin rằng chính cũng cảm nhận được. thể lại tùy hứng như thế nữa. phải bình tĩnh!"

      "Tôi hề mất bình tĩnh! Tôi rất bình tĩnh!" Cố Lạc bất giác nâng cao lượng, tài liệu trong tay bị ném 'bốp' cái xuống đất. chính xác hơn là nó rơi từ tay xuống đất.

      Dr.J tiếp, dường như trong khoảnh khắc này mất tất cả nhữn lời dùng để khuyên .

      Bầu khí cứng lại như bị đóng băng.

      Hai người nhìn chằm chằm vào tập tài liệu đất, im lặng . Cố Lạc từ từ ngồi xuống ghế sô pha, qua lúc lâu mới bình tĩnh : "Kê cho tôi ít thuốc, thuốc gì cũng được.

      ...

      ...

      Ngày Dr.J tiễn , Cố Lạc hỏi vấn đề: "Nếu bây giờ tôi mang thai đứa bé --"

      " đề nghị người bị bệnh xơ cứng teo cơ cột bên có thai, sinh con quá mạo hiểu, nhất định phải sinh mổ, ai có thể đảm bảo trong thời kỳ mang thai mà trong quá trình phẫu thuật có chuyện gì, nhất là với tình trạng thân thể trước mắt. Hơn nữa --"

      "Mà còn di truyền." Cố Lạc khoát tay, giả vờ thèm để ý. sớm có đáp án cho vấn đề này. "Tôi biết, vẫn còn vấn đề."

      Là vấn đề gì mà khiến Cố Lạc khó , trong lòng Dr.J có đáp án.

      " nghĩ...Tôi còn bao nhiêu thời gian?"

      "Cố Lạc, cảm xúc lạc quan và thái độ tích cực đều có lợi cho bất kỳ bệnh nhân nào."

      "Năm năm?"

      "..."

      "Ba năm?"

      "..."

      phản bác được khiến khóe miệng Cố Lạc nhếch thành nụ cười nhạt như gió.

      ra vẫn đánh giá cao bản thân mình. ngờ thời gian của còn đủ ba năm.

      ...

      ...

      Mấy giờ sau, Cố Lạc xuống máy bay, lại bước lên mảnh đất Vancourver lần nữa. Lúc chờ kết quả kiểm tra hiểu đại khái về tình hình nhà họ Thi bây giờ. Quả nhiên quan hệ giữa hai em căng thẳng hơn từ trước tới nay như lời A . quyết định gặp Thi Dạ Diễm trước. Nếu gặp Thi Dạ Triêu chỉ sợ rất khó có cơ hội hỏi cho ràng.

      Thi Dạ Diễm nhận được điện thoại của rất bất ngờ. Cố Lạc để đón để tránh động tĩnh quá lớn, gặp phải chuyện lớn hơn nữa.

      Khi gặp lại Cố Lạc sau vài tháng lần nữa, Thi Dạ Diễm thầm giật mình. thay đổi quá lớn. Thay đổi này phải từ việc gầy và tóc ngắn mà là cảm giác được.

      Cố Lạc đóng cửa lại chào hỏi gì mà chất vấn Thi Dạ Diễm: "Đầu óc bị hư rồi à? Sao lại nhận chuyện này có liên quan tới ?"

      Thi Dạ Diễm cười tự giễu: " phủ nhận mà được à? đơn giản vậy đâu. phải hai ba câu là được. Chuyện này chắc chắn có liên quan tới nhà họ Thi. phải ta, trong lúc đó tất yếu phải chọn người giữa bọn . Em biết à?"

      Chính xác, đây là kết quả mà Cố Lạc sớm phân thích ra. Thi Dạ Triêu có ý lợi dụng nhưng càng khẳng định buông bỏ mọi chuyện.

      Thi Dạ Diễm kéo Cố Lạc lại gần, tỉ mỉ nhìn , sờ mái tóc ngắn của : " cho biết xảy ra chuyện gì ?"

      xảy ra chuyện gì...

      xảy ra nhiều chuyện lắm. Cố Lạc mở to mắt, trong lúc vô ý nhìn thấy rất nhiều tấm hình hình lá trà treo tường. Ánh mắt cố định tấm hình trong đó. Trong lá trà là đứa bé sơ sinh, ngậm ngón tay nho trăng trắng mềm mềm trong miệng, đôi mắt to sáng lóng lánh như ngọc lưu ly. nhìn hình lại phảng phất như nhìn người.

      Cố Lạc vỗ cái bụng theo bản năng, vẻ mặt như cực lực kiềm chế gì đó. Thi Dạ Diễm nhìn theo ánh mắt tới tấm hình đứa trẻ sơ sinh, suy nghĩ chợt thay đổi, dám tin. "Em có thai rồi à?"

      , nếu như thế ít nhất Cố Lạc có thai được hơn bốn tháng. mặc váy bó sát, sao bụng lại bằng phẳng như vậy?

      Chẳng lẽ...Thi Dạ Diễm cả kinh, lại nhìn Cố Lạc, khóe miệng nhếch lên đầy bướng bỉnh, bi thương trong mắt lúc nào cũng có thể chảy ra. "Em biết rốt cuộc ấy thích con trai hay con . Có lẽ...Đều thích."

      Thi Dạ Diễm dường như hiểu gì đó. chưa bao giờ thấy Cố Lạc như thế này. mong manh dễ vỡ như vừa chạm vào liền tan ra. Dáng vẻ nhẫn của khiến nhìn mà khí chịu, cơ hồ nhưng muốn nâng tay chạm vào chợt nghe tiếng đập cửa.

      Lúc Thi Dạ Triêu xuất với tư thái như từ trời giáng xuống nhất thời Cố Lạc phản ứng kịp. biết có phải do bệnh tình nên phản ứng của đều trở nên được như xưa hay , nhưng chỉ có thể đứng sững sờ ngơ ngác tại chỗ, nhìn chằm chằm vào người khiến ngày nhớ đêm mong tới phát điên, nước mắt chảy xuống cũng biết.

      Mà nước mắt hoàn toàn đánh tan chút lý trí còn sót lại của Thi Dạ Triêu. xoay người quăng quyền về phía Thi Dạ Diễm.

      quyền này quá đột ngột khiến Thi Dạ Diễm hề đề phòng, bị đánh cái tới mức miệng lập tức đầy mùi máu tươi. 72 vừa định tiến lên bị Thi Dạ Triêu quát dừng lại. lấy kính râm xuống, cởi cúc tây trang, kéo cà vạt ra, khí thế gặp Phật giết Phật. "Đóng cửa lại cho tôi! được nhúng tay vào. Đây là chuyện của tôi và nó."

      Thi Dạ Diễm xoa hàm dưới suýt bị hủy, nhổ ra ngụm máu loãng, cũng cởi cúc áo sơ mi, xắn tay áo lên. "Đúng vậy, sớm nên có ngày này."

      Dứt lời liền giơ quyền đánh trả. Hai người đàn ông cứ như vậy mà đánh nhau, xuống tay chút lưu tình. bao lâu trong phòng biến thành đống lộn xộn, 72 sốt ruột nhưng có cách nào.

      Trong tiếng rầm rầm xoảng xoảng của đồ vật vỡ, Cố Lạc nhắm chặt mắt. Lúc này mới phát mình khóc. bao lâu rồi chảy nước mắt? Chính cũng biết.

      Từ Ngao từng cho biết nước mắt và đau đớn đều là dấu hiệu của kẻ yếu, lúc thỏa hiệp và tuyệt vọng mới khóc, đủ mạnh mẽ và đau đớn mới khóc, còn có...lúc .

      Hai người đàn ông, hai khuôn mặt tương tự nhưng khí chất lại khác biệt khiến có hai loại tình cảm. Trong cuộc đời dài của , những gì có liên quan tới tình cho hết hai người có xu thế như nước với lửa này.

      Trong giằng co kịch liệt nhất, người bại đầu tiên là .

      Cố Lạc lau mặt, nhìn cũng nhìn bọn họ, xoay người mở cửa, ra ngoài.

      "Cố tiểu thư!" 72 cố ý kêu lớn. Quả nhiên hai người đàn ông cùng dừng tay, Thi Dạ Diễm đuổi theo sau, biết sao Thi Dạ Triêu lại dừng chân lại.

      Sau biệt thự là khi trồng chè . Cố Lạc ngồi xuống xích đu như chờ Thi Dạ Diễm xuất . mặt còn có dấu vết bị thương do đánh nhau. Cố Lạc dùng tay lau cách nghiêm túc cho từng chút từng chút . Trong lòng có ý nghĩ khác, cũng khiến Thi Dạ Diễm sinh ra chút áy náy. "Có lẽ nên với em những lời vừa rồi."

      "Vì sao?"

      "Phụ nữ là động vật rất kỳ lạ. Có khi bết nhưng chỉ cần bị vạch trần coi như chẳng có chuyện gì xảy ra cả." biết là châm chọc hay bất đắc dĩ: " quên em cũng là phụ nữ."

      "Em quên là được."

      Thi Dạ Diễm nhíu mày: "Em biết gì?"

      Nét mặt Cố Lạc thay đổi. "Biết hay biết có gì quan trọng? Ngoại trừ ấy ra ai có thể muốn em, ai muốn em, cho dù là em giả vờ."

      "Đầu em mới bị hỏng ấy." Thi Dạ Diễm vô cùng tức giận, đẩy hai tay ra. Cố Lạc cũng phản bác, mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm thong dong bình tĩnh. Thi Dạ Diễm híp mắt, thể tinh tế đánh giá lần nữa. Quả này giống trước. Mà thay đổi này là từ lúc nào mà chú ý tới? "Em nghĩ gì vậy?"

      Cố Lạc nâng tay dạo vòng mặt , đáy mắt lóe lên kỷ niệm ấm áp nào đó, say đó mới từ từ : "Lần đầu tiên nhìn thấy là lúc em chưa tròn mười bảy tuổi. là người đàn ông đầu tiên khiến em đến mức chân tay luống cuống. Chắc chắn biết trước kia mỗi lần đối mặt với em luống cuống bao nhiêu, sợ nhận ra em , lại sợ nhận ra em , biết có thể làm gì cho , lại muốn làm rất nhiều việc cho , bất kể việc gì, cho dù chỉ là pha tách cà phê. cần phải báo đáp, cần cảm ơn, chỉ muốn tới gần chút, bạn bè, bạn thân, đồng nghiệp, lấy tất cả thân phận có thể, chỉ cần vị trí có thể thấy được , chạm tới vị trí của em liền thỏa mãn."

      Đây là rất nhiều tình cảm từ khi hai người biết nhau tới giờ mà lần đầu tiên Cố Lạc nhắc trực tiếp với , ở ngay trước mặt .

      Sắc mặt Thi Dạ Diễm đổi nhưng cũng chỉ có vậy. Đối với cảm giác trống trải đơn chỉ muốn thế này.

      Lời Cố Lạc lọt vào tai Thi Dạ Triêu đứng sau chỗ rẽ sót chút nào. Mặt trầm như nước, ánh mắt lạnh như băng, chưa từng phát ra mình cũng căng thẳng tới mức nắm chặt nắm đấm.

      Muốn giết người là điều trước nay Thi Dạ Triêu chưa hề nghĩ tới.

      Nhưng, chỉ nhàng xoay gót, rời ...

      Khóe mắt Cố Lạc thoáng nhìn thấy bóng dáng rời , nuốt nghẹn ngào lại trong cổ, tiếp: "Em cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Em cũng đối xử với Thi Dạ Triêu hoàn toàn khác. Em biết mình làm gì, biết mình muốn gì." nhìn thẳng Thi Dạ Diễm, trong mắt lại là khuôn mặt của người khác: "Em muốn ở lại bên cạnh ấy mà chỉ là tới gần, chỉ là để được nhìn thấy ấy...Em muốn gả cho ấy, Eric, em chỉ muốn dùng thân phận duy nhất là Thi phu nhân để ở bên cạnh ấy, trừ điều này ra em chẳng cần thân phận gì khác cả. Có lẽ rất khó hiểu nhưng cần hiểu. Em chỉ là...Chỉ là..."

      Trong mắt Cố Lạc, Thi Dạ Diễm cảm thấy có thứ gì đó vỡ tan thành từng mảnh, sau đó từ từ chảy ra từ đáy mắt , tựa như nước mắt lúc thấy Thi Dạ Triêu xuất .

      đau đớn, khóc lóc, hò hét nhưng từ đầu tới cuối chỉ yên lặng. Cố Lạc như thế dường như khiến Thi Dạ Diễm có cách nào mà nhìn thẳng. "Có phải em có chuyện gì ?"

      Cố Lạc cần cái ôm mới có thể thổ lộ mong muốn chân thực nhất nơi đáy lòng. Thi Dạ Diễm thể từ chối, bàn tay to phủ lên đầu , hạ thấp giọng như dỗ dành trẻ con, hỏi: "Khó chịu với ."

      Rất lâu sau khi hỏi mới nghe thấy Cố Lạc tiếp:

      "Em chỉ là...Muốn ở cùng ấy cho tới khi thiên hoang địa lão."

      Đây là giấc mộng chân thực nhất ở tận đáy lòng chúng ta, cũng thường là giấc mộng xa xỉ nhất, lại bởi vì quá xa xỉ nên mới thể tin được nó thành thực.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :