1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lau súng cướp cò - Tâm Thường (Quân Nhân) [HOÀN- ĐÃ CÓ EBOOK]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 104. Khắc tận xương

      (Sẵn sàng vì em mà đợi cuộc sống dịu dàng, 1)


      Editor: Puck


      Tìm được Cố Lạc, cũng tự nhiên tìm được Dr. J mất tích bí .


      Quả nhiên ngoài dự đoán của , Dr. J mất tích bởi vì Cố Lạc, mà dường như xuất của cũng nằm trong suy nghĩ và dự đoán của Dr. J.


      Hai người gặp mặt nhau lần đầu tiên, Dr. J liếc mắt cái liền nhìn thấu tình cảm sâu sắc của người đàn ông này đối với Cố Lạc.


      Bây giờ Cố Lạc xuất bệnh trạng phát líu lưỡi, lúc tay chân vô lực cứng ngắc vẫn tồn tại như cũ, nhưng đối với Dr. J, xem ra là kỳ tích.


      “Vốn theo phỏng đoán thân thể của ấy ban đầu, cũng nghiên cứu tới những ca bệnh trước đó, tình hình phát bệnh của Cố Lạc quả vào giai đoạn đình trệ rồi.” Dr. J cười: “Chúng tôi đều cho rằng ấy vốn chống nổi qua ba năm, nếu ấy nhẫn tâm đối xử với như vậy.”


      Thi Dạ Triêu dỗ Cố Lạc ngủ, ngồi chuyện phiếm với Dr. J bên bờ hồ.


      “Tôi chỉ đoán là ấy có chuyện muốn để tôi biết, ngờ lại là chuyện này, nếu có chết tôi cũng để cho ấy rời khỏi tôi.”


      Dr. J than thở: “Chúng ta xem thường lòng tự ái của phụ nữ, càng coi thường tàn nhẫn của chứng bệnh thần kinh vận động, người bệnh đến giai đoạn cuối mất hết tất cả năng lực, chỉ có cách nào bộ hoặc cầm nắm thứ gì đó đơn giản như vậy, cuối cùng ngay cả hô hấp cũng là xa xỉ, ăn cơm dựa vào thức ăn lỏng thậm chí phải truyền nước biển, khoong thể chuyện, biết cười cũng tỏ vẻ mặt tức giận cho xem, nhúc nhích ngón tay cũng làm được, bệnh biến chứng mang tới tra tấn dữ dội, ấy có thể diễn tả cũng chỉ có thể trầm mặc, ấy cảm nhận được đụng chạm của , lại còn vĩnh viễn thể gọi tên của , có lẽ đến cuối cùng, ngay cả con mắt của ấy cũng thể chuyển động, bắp thịt khô héo, cả người gầy gò thành dáng vẻ da bọc xương… ấy là người phụ nữ kiêu ngạo, sao muốn người ấy tận mắt thấy quá trình ấy trở nên xấu xí đáng sợ, tôi nghĩ người phụ nữ nào muốn mang bộ mặt tàn lụi như vậy, càng sợ cách nào thừa nhận, cho nên… Evan, tôi hy vọng có thể tha thứ cho ấy lựa chọn như vậy, chúng ta phải ấy, vĩnh viễn thể cảm thấy nỗi thống khổ trong lòng ấy, bởi vì cho đến chết, suy nghĩ ý thức của ấy đều tỉnh táo, đây là quá trình chính mắt thấy mình chết , tiếng động, lại là quá trình tê tâm liệt phế *. Huống chi, ấy rời , cũng chỉ vì , vì để cho Cố Doãn thu tay lại, ấy lấy toàn bộ bệnh tật của mình ra để chống đỡ, hơn nữa dùng từ bỏ trị liệu để uy hiếp… Cảm tình của ấy đối với , chỉ đơn giản là nghĩ gả cho như vậy.”


      (*) tê tâm liệt phế: đau đớn tột cùng.





      Thi Dạ Triêu yên lặng uống rượu sakê, mặt mày thu lại, cũng đáp lại bất kỳ điều gì.


      Dr. J liếc nhìn vài vết thương cánh tay , còn có bùn đất giày mà lắc đầu cảm khái: “Lúc trước biết được hủy bỏ hôn lễ, tôi biết tất cả những gì Cố Lạc làm vì đều đáng giá.”


      Thi Dạ Triêu phải hạng người nhất thời bị thù hận che mờ lý trí, biết mình muốn gì, khi quyết định, chỉ còn dư lại hai chữ kiên định.


      Cố Lạc chọn đúng người, chọn người đàn ông cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì đều buông tha.


      Thi Dạ Triêu trở về phòng, Cố Lạc còn ngủ, nhưng chờ khi tắm rửa xong ra từ phòng tắm phát tỉnh rồi, mở to mắt ôm chăn ngồi giường chờ , như con nít khéo léo.


      Thi Dạ Triêu vừa định cúi đầu hôn liền bị Cố Lạc đẩy ra, mở hòm thuốc đầu giường lấy ra thuốc nước, thận trọng lau thuốc nước sát trùng vết thương cánh tay .


      Thi Dạ Triêu nâng cằm lên, nhìn sâu vào trong đáy mắt . “Bây giờ muốn làm chuyện nhất, em biết là gì ?”


      Cố Lạc lắc đầu, Thi Dạ Triêu d%đ*l@q$đ đè ngã lên giường, ấn xuống nụ hôn lên môi , bàn tay dò dưới áo , đôi môi cọ bên vành tai . “Muốn em mạnh mẽ.”


      Cố Lạc lập tức bắt lấy tay : “…”


      “Muốn.” Thi Dạ Triêu cầm ngược lại tay bé của , “Nhưng phải bây giờ, còn phải đợi.”


      Chờ cái gì?


      chưa , Cố Lạc cũng thể biết.


      Nhưng đêm kia, Thi Dạ Triêu làm chuyện gì xấu với , chỉ ôm hôn , vành tai tóc mai chạm nhau, coi như vật quý.


      Mấy ngày này ở đảo, Thi Dạ Triêu đề cập tới muốn , càng muốn dẫn , chỉ có 72 nghỉ ngơi rời hai ngày sau.


      Mỗi sáng sớm khi Cố Lạc tỉnh dậy, cũng có thể ăn bữa sáng do Thi Dạ Triêu chuẩn bị, làm rất tinh tế, hơn nữa hầu như đút ăn từng chút , Cố Lạc ăn rất cẩn thận, hơn nữa trước mắt triệu chứng ho khan cũng ít khi thấy, giống như Dr. J từng , gần như tất cả triệu chứng người đều đình trệ, tiếp tục phát triển.


      Chỉ sợ trời cao quan tâm bọn họ nhất, sau tai nạn cho bọn họ kỳ tích tưởng tượng được.


      Rốt cuộc vào ngày nào đấy, chiếc máy bay trực thăng đón bọn họ , sau nhiều chặng Thi Dạ Triêu mang trở lại Canada, trở lại Toronto.


      Lúc máy bay hạ xuống mặt đất, màn đêm buông xuống.


      Bọn họ cũng về thẳng nhà, mà tới khách sạn, lúc Cố Lạc nghi ngờ mở cửa phòng, liếc mắt liền nhìn thấy bộ áo cưới treo giữa phòng, cả người như bị cố định tại chỗ.


      Kỷ Linh chờ ở khách sạn từ sớm, thấy mỉm cười, cũng cho cái ôm ấm áp. “Mẹ muốn cho con nghỉ ngơi thêm ngày, nhưng Evan chờ kịp, kiên trì xuống máy bay lập tức cử hành hôn lễ, cho nên vất vả cho con rồi.”


      Cố Lạc quay đầu nhìn Thi Dạ Triêu, điều gì cũng còn chưa hỏi ra miệng bị chặn môi lại.


      “Cho em hai tiếng để chuẩn bị, thay quần áo, lát sau gặp, Thi phu nhân.” Thi Dạ Triêu cho quá nhiều thời gian để do dự, giao cho Kỷ Linh ánh mắt rồi xoay người ra ngoài, để lại gian cho hai người.


      Vì vậy Cố Lạc với đầu óc mơ hồ cứ bị đẩy vào phòng tắm tắm rửa như vậy, sau đó tự tay Kỷ Linh thay áo cưới cho , bà cầm lấy son môi trong tay thợ trang điểm cẩn thận thoa lên bờ môi của , hơn nữa đội lụa mỏng lên đầu, thỏa mãn mà gật đầu. “Ánh mắt chọn phụ nữ của con trai mẹ cũng tệ lắm.”


      “Phu nhân, con ——” Cố Lạc nhìn mình trong gương, chính là gương mặt kinh hoàng vô dụng.


      “Có số việc phải là lỗi của con.” Kỷ Linh cầm tay , “Chuyện qua, mẹ muốn nhắc lại, con cũng cần suy nghĩ thêm, có gì có thể so với quyết định nó muốn cưới con mà con cũng muốn gả cho nó.”


      Cố Lạc tính tiếp, lúc này cửa bị đẩy ra, phụ nữ xinh đẹp mặc váy ngắn màu xanh biếc giày cao gót hấp tấp chạy tới —— Nhan Hạ vừa sửa bó hoa trong tay vừa thúc giục: “ đến giờ rồi, còn chưa chuẩn bị xong sao ——”


      Câu tiếp theo, lúc Cố Lạc ngẩng đầu lên nhìn thấy Cố Lạc im bặt, trong đáy mắt lấp lánh nước, quay đầu cố nén, sau đó cho ấy cái ôm chặt. “ nhóc chết tiệt kia, rốt cuộc còn gả ra ngoài sớm hơn tớ, tớ làm dâu phụ cho cậu, nhớ ném hoa dâu cho tớ.”


      Cố Lạc rất may mắn có người chị em như Nhan Hạ, hỏi tại sao đột nhiên hoàn toàn có tin tức, hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ cần bình an trở lại, lúc cần ấy, rực rỡ nhất đứng bên cạnh .


      Đó là buổi hôn lễ tới trễ hai năm, vẫn là những người ban đầu đó, ánh mắt phong phú kèm theo suy đoán phong phú, nhưng khi xuất thảm đỏ với bộ áo cưới thiêng liêng, tiếng động phá tan tất cả lời đồn đãi.


      ai nhà họ Cố xuất , cũng cần có ai xuất , Cố Lạc cầm tay ai, chính từng bước từng bước tới bên cạnh , cho dù con đường này có chật vật nữa.


      từng cho là đường cùng, từng cho rằng rời khỏi người, nhưng bây giờ xem ra, vẫn luôn ở đó, chưa bao giờ rời .


      Thế giới lớn như vậy, cho dù tới đâu, cuối cùng rốt cuộc về đến bên cạnh .
      Last edited by a moderator: 9/12/15

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 105. Khắc tận xương


      (Sẵn sàng vì em mà đợi cuộc sống dịu dàng, 2)



      Editor: Puck


      Trước đó, Thi Dạ Triêu từng ảo tưởng vô số lần dâu của dùng dáng vẻ nào để gả cho .


      Đầu bên kia thảm đỏ, đầu đội voan mỏng tay ôm bó hoa dâu, Cố Lạc nâng váy, bước chân chậm chạp lại kiên định tới gần , mỗi bước giống như dẫm lên đáy lòng người nhất.


      Ngay lúc cách chừng hai bước đột nhiên Cố Lạc dừng lại, trọng tâm thân thể bất ổn lung lay. ai thấy đôi tay siết chặt hoa dâu len lén dùng sức, Nhan Hạ biến sắc tới, nhàng đỡ lấy Cố Lạc, duy trì thăng bằng cho .


      Chưa từng nghĩ tới lại phát bệnh vào lúc này, khi đó lòng Thi Dạ Triêu siết chặt, gần như muốn xông qua ôm , nhưng cùng phù rể Từ Ngao ai nhúc nhích, chỉ lẳng lặng chờ.


      Mọi người hiểu sao Cố Lạc dừng lại, nhưng vẫn kiên nhẫn nhìn như cũ.


      Cố Lạc kiêu ngạo hơi ngước cằm, ánh mắt nhìn Thi Dạ Triêu chằm chằm, cũng nhìn thấy tin tưởng nơi đáy mắt . Cố Lạc mượn sức Nhan Hạ, thầm cắn răng cố gắng bước ra bước đầu tiên.


      Thi Dạ Triêu duỗi tay về phía , Cố Lạc hít hơi sâu, dùng hết tất cả sức lực bước về phía bước cuối cùng, đặt tay mình trong lòng bàn tay .


      Bắt đầu từ khi nào, nhiệt độ tay còn mang theo hơi lạnh giống như trước nữa, ràng bao quanh đốm lửa.


      “Sau này bắt đầu mỗi bước, đều ở bên cạnh giúp em.” Thi Dạ Triêu dùng lượng chỉ đủ để cho hai người nghe ra lời thề của mình.


      Cố Lạc bị nụ cười bên khóe môi khuấy động rối loạn đầu óc, khi phản ứng lại tất cả mọi người chờ câu “Tôi nguyện ý.”


      Môi hồng của Cố Lạc khẽ mở, giọng ra câu đơn giản nhất nhưng cũng là cam kết nặng nề nhất: “I do.”


      Gần như chỉ trong nháy mắt khi xong câu đó, Thi Dạ Triêu kịp chờ đợi nữa lồng chiếc nhẫn kim cương vẫn mang theo người suốt hai năm vào ngón áp út của , sau đó vén voan mỏng đầu , nâng đầu lên hôn mạnh mẽ.


      Cha sứ thấy nhưng thể trách chau mày, chú rể nóng lòng như vậy cũng phải chưa từng thấy, nhưng Thi tiên sinh này có thể hơi khống chế chút dục vọng trắng trợn trong mắt ?


      Đương nhiên là người khác biết chuyện xảy ra giữa hai người, ở đây chỉ là buổi hôn lễ, ràng là sống sót sau tai nạn giống như mất mà được lại.


      Lúc gần như bị Thi Dạ Triêu hôn đến thở nổi sau lưng Cố Lạc truyền đến giọng quen thuộc của thiếu niên.


      “Mẹ.”


      Thân thể chấn động, đẩy Thi Dạ Triêu ra quay người lại, đột nhiên nhìn thấy Thi Già Việt mặc âu phục và cao hơn cái đầu đứng trước mặt .


      “Con biết mẹ trở về, cha tìm được mẹ.” Giọng Thi Già Việt chắc chắn, sung sướng khi gặp lại lên giữa mặt mày cần cũng biết, mà cảm xúc nhiều hơn nên bị người ngoài dòm ngó được cậu chế tốt trong mắt.


      Lúc này Cố Lạc rất muốn khóc, người thằng bé này có thứ gì đó thay đổi, thậm chí có bóng dáng của Thi Dạ Triêu, đó là tài năng mà chỉ có cha mới có thể cho cậu.


      Trước đây, chưa từng nghĩ Thi Già Việt lấy thân phận quang minh chính đại mà xuất trong hôn lễ của , d$đ&l@q*đ nhưng vào giờ phút này cậu cứ đứng như vậy ở đó, tất cả mọi người nhìn, hơn nữa hề thấy nửa điểm khác thường trong ánh mắt của bọn họ, giống như tất cả vốn là như thế.


      Cố Lạc có thể thấy dáng vẻ sau khi trưởng thành của Thi Già Việt sau nhiều năm, lớn mạnh đến mức có cách nào tưởng tượng.





      Cuối cùng hôn lễ đêm đó do Thi Dạ Diễm chống đỡ, Thi Dạ Triêu sớm mang theo Cố Lạc , ném lại tất cả cho ta.


      số việc có số người, tránh né được nhất thời, nhưng dù sao cũng phải đối mặt vào lúc khác.


      Cố Lạc kéo dài thời gian từ phòng tắm ra ngoài, phát giường chuẩn bị sẵn rượu đỏ cùng hai cái ly, Thi Dạ Triêu tắm xong từ sớm ra ban công hút thuốc lá.


      Ban đêm gió , Thi Dạ Triêu nghe thấy hương vị của trong khí, sau đó điếu thuốc bị lấy . Lúc này Cố Lạc mới phát điếu thuốc kia vốn đốt, khóe miệng Thi Dạ Triêu khẽ nhếch lên, ôm vào trong ngực, cằm dựa vào tóc .


      “Lúc có em nhớ em muốn điên lên, thậm chí nhớ tới dáng vẻ em hung dữ thu điếu thuốc của , cho nên vẫn dám hút.”


      Hút xong cả điếu thuốc vẫn xuất , bởi vì muốn cảm giác thất vọng đơn đó, dần dần, lại từ bỏ thuốc.


      Lòng Cố Lạc đau xót, ngẩng đầu lên, cố ý trêu ghẹo để ức chế cảm giác này. “Em nhận ra rồi.”


      Thi Dạ Triêu kéo tay đặt lên môi hôn lên chiếc nhẫn kim cương trước mặt. “Em có thời gian đời để biết .”


      Cố Lạc rút tay về, đùa bỡn chiếc nhẫn hỏi. “Đây là đặt lần nữa sao?”


      “Nếu như khi đó em rời khỏi , nó tay em hai năm rồi.”


      Thi Dạ Triêu che giấu uất ức này chút nào, chọc cho Cố Lạc bật cười, rúc vào trong ngực ôm eo . “Ôm em cái, hơi dùng sức.”


      Thi Dạ Triêu siết chặt hai cánh tay, ôm chặt chẽ ở trong ngực, ôm đến mức ngay cả hít thở cũng khó khăn, nhưng cần cảm giác đó, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể cảm nhận được tim đập cùng nhiệt độ cơ thể của .


      cho là Thi Dạ Triêu có nhiều điều muốn hỏi , nhưng có, thậm chí từ khi gặp lại cho đến giờ vẫn nhắc đến chữ về bệnh của .


      Cố Lạc lẳng lặng cảm nhận hữu của , lấy dũng khí : “Gả cho , chính là chuyện dũng cảm nhất mà em làm.”


      giao phó tất cả bản thân cho , nếu hiểu lòng cùng quyết định của , nên biết rất sợ hãi. “Em biết em còn bao nhiêu thời gian, càng biết ngày kia em đột nhiên ngã xuống có đứng dậy nổi , nếu như ——”


      Thi Dạ Triêu nâng cằm lên lấy môi chặn lại lời của , “Ban đầu em nên tới trêu chọc , lại càng nên đẩy xuống nước khiến em, nhưng là như thế, đời này chúng ta đều dây dưa rồi, là hành hạ hay làm bạn cũng mãi cho đến cuối cùng, em tránh được , cũng buông tha em.”


      phải là ai cùng với ai, mà là làm bạn với nhau, phải tạm thời dựa vào nhau, mà rồi đấy thiên trường địa cửu *.


      (*) thiên trường địa cửu: dài lâu như trời đất, nghĩa bóng là mãi mãi.


      Cùng nhau đến già, trả giá đắt đỏ, cũng trả nổi.


      Cố Lạc chuẩn bị để giải thích xong, nhưng sau lời của Thi Dạ Triêu bỗng nhiên cảm thấy cần thiết phải ra miệng nữa.


      Giống như , trêu chọc người đàn ông này, rốt cuộc là trốn thoát, lại giãy dụa phải làm thế nào?





      Bỗng nhiên, Thi Dạ Triêu bồng lên, ánh mắt sáng quắc tỏa sáng: “Thi phu nhân, hay là bỏ lo lắng xuống tối nay thỏa mãn dục vọng đè nén vài năm của chồng em .”


      Tim Cố Lạc đập mạnh, cảm giác được sủng ái mà phát sốt. “Trước… uống chút rượu trước?”


      Nhận ra khẩn trương, Thi Dạ Triêu cười đến có ý tốt: “Dĩ nhiên, rất mong đợi biểu khi say rượu của em, ——”


      cọ xát bên tai , khàn giọng ám chỉ: “Là hoài niệm.”
      Last edited by a moderator: 9/12/15

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 106. Khắc tận xương

      (Sẵn sàng vì em mà đợi cuộc sống dịu dàng, 3)


      Editor: Puck


      Tận tình mấy ngày, khi Thi Dạ Triêu tỉnh lại vào buổi chiều nào đấy, rốt cuộc ý thức được mình làm quá mức rồi, thân thể hơi trống . qua công ty rồi trở về, Cố Lạc vẫn còn ngủ, tóc dài tán loạn làm tổ giường của , hai mắt nhắm nghiền, hô hấp trầm ổn theo quy luật, Thi Dạ Triêu nằm nghiêng người chống tay bên cạnh , ngón tay quấn lấy tóc dài của , vòng lại vòng.


      Cố Lạc nhắm mắt khẽ cong lên đường cong, nhếch khóe miệng, nhích lại gần ngực , hôn lên ngực . “Buổi sáng tốt lành, Thi tiên sinh.”


      xế chiều, Thi phu nhân.”


      Thi Dạ Triêu vuốt vuốt mặt của , “Đứng lên ăn cái gì, Già Già bắt đầu mặt nặng mày với rồi, trách cứ chiếm lấy em.”


      Cố Lạc cười khẽ, duỗi lưng dài mỏi mệt rồi mở mặt ra, đập vào mắt là đóa hoa hồng tươi đẹp ướt át.


      ngẩn ra, đưa hoa lên mũi ngửi , hơi bất mãn: “Đây là lần đầu tiên tặng hoa cho em, lại chỉ có bông.”


      Thi Dạ Triêu phủ nhận.


      thiệt thòi, em cứ như vậy mà gả cho , ai có thể nghĩ đến ngay cả hoa em cũng nhận được.” Cố Lạc oán trách, để cuống hoa đặt ngang trong miệng làm tư thế lẳng lơ, dụ dỗ nhịn được hôn cái mới khó nhọc bò dậy từ giường.


      Cố Lạc vừa mới ngồi dậy, đột nhiên phát giường, dưới sàn nhà, thế mà bày vô số đóa hồng đỏ tươi, sửng sốt hai giây, ngạc nhiên vui vẻ vô cùng xoay người lại dùng chân đạp . “Đồ trứng thối!”


      Thi Dạ Triêu bắt được chân của đàng hoàng liếm cái, cảm giác tê liệt khiến Cố Lạc rụt lại, vội vàng thu chân lăn xuống giường tắm.


      Thi Dạ Triêu cũng đuổi theo, nửa phút sau Cố Lạc lại chạy từ trong phòng tắm ra, trong ngực tràn đầy hoa hồng tươi mới. “ điên rồi, sao phòng tắm cũng có?”


      mặt ức chế được vui sướng, Thi Dạ Triêu cười nhàn nhạt, rất mê người.


      Mà sau khi rửa mặt xong từ trong phòng ngủ ra, mắt choáng váng hoàn toàn triệt để, trước cửa, cầu thang, còn có hành lang sân thượng lớn phủ kín hoa hồng thể đếm được.


      Cố Lạc kinh hãi, nhặt hoa hồng màu trắng bên chân, cười đến ướt mắt: “Em ngờ lại nguyện ý làm chuyện thô tục này.”


      Sắc mặt Thi Dạ Triêu xẹt qua tia ngượng ngùng, ho cái: “Già Già làm như vậy, nó em nhất định thích.”


      Cố Lạc cười đến lạc giọng, ôm lấy hôn mạnh cái, tốt bụng an ủi tâm hồn bị khuất nhục nho của . “Mặc dù rất thô tục, nhưng quả là em thích.”


      Thi Dạ Triêu thầm vì những câu này mà thở phào nhõm, lại nghe hỏi nghiêm túc: “Ngoại trừ em ra, có đưa hoa cho những người phụ nữ khác ?”


      Thi Dạ Triêu thông minh trả lời, nhìn đồng hồ. “ chọn vị trí tốt lắm, bằng lấp đầy bụng rồi những chuyện khác?”


      Cố Lạc sao có thể để cho lừa gạt, tay níu lại, thái độ ràng nếu cho câu trả lời hài lòng thả người, Thi Dạ Triêu có cách nào, nới lỏng nút cổ áo. “Chỉ có , nhưng cho ta phô trương như hôm nay.”


      Cố Lạc nửa tin nửa ngờ nhíu mày, Thi Dạ Triêu tự giễu: “ muốn cho nhiều hơn nữa, nhưng phải có người sẵn lòng nhận lấy mới được.”


      Cũng biết trả lời như vậy có hài lòng , Cố Lạc chỉ nhìn chằm chằm cho phản ứng, Thi Dạ Triêu muốn khiến cho bản thân khẩn trương, cố làm ra vẻ sao quay mặt .


      Cố Lạc bỗng dưng nở nụ cười, như mèo cọ xát ở cần cổ : “ muốn cho, hay muốn cho, em đều thu cả.”


      Rốt cuộc Thi Dạ Triêu là người như thế nào, Cố Lạc hiểu rất nhiều mặt, nhưng luôn khiến cho có nhận thức mới về , mà tất cả những điều đó quan trọng, đây là người đàn ông của , xấu hay tốt đều thuộc về .


      Ở trong mắt Nhan Hạ, em nhà họ Thi đều là đàn ông cực phẩm, sau khi biết được chân tướng từ trong miệng Từ Ngao khóc đến kiềm chế được, hoàn toàn có biện pháp tiếp nhận.


      Cho nên trước khi 72 về Canada tìm , khi cho biết đề nghị làm dâu phụ cho Cố Lạc, Nhan Hạ gần như thể tin được vào lỗ tai mình —— Thi Dạ Triêu lại bằng lòng cưới Cố Lạc dưới tình huống này.


      72 đưa ra giải thích vô cùng đơn giản, nhưng cũng hợp tình hợp lý: “Kinh nghiệm nhiều như vậy, cho tới thời khắc này, coi như bây giờ Cố Lạc chỉ là đống xương trắng, Evan cũng mang về canh giữ bên cạnh, để cho ấy buông tha Cố Lạc, tuyệt đối có khả năng.”


      Nhan Hạ yên lặng chảy nước mắt, thở dài: “Có lẽ đây chính là nguyên nhân Cố Lạc cố ý giấu mình, có người phụ nữ nào muốn lưu lại dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình trong trí nhớ người đàn ông mình .”


      72 hiểu, bởi vì các đều là phụ nữ, hiểu được lựa chọn của Cố Lạc.


      Trước khi cử hành hôn lễ, Thi Già Việt d%đ#l@q(đ là người khẩn trương nhất, Thi Duy Ân tìm được cậu tĩnh lặng sau bồn hoa.


      Thi Già Việt ngồi đó sững sờ, Thi Duy Ân mặc bộ váy lễ phục nhảy nhảy nhót nhót chạy đến trước mặt cậu, ngoài ý muốn nhìn thấy sắc mặt khó coi của cậu.


      “Già Già? Sao vậy?” Thi Duy Ân lo lắng, đứng cạnh chân cậu: “Khó chịu ở đâu?”


      có.” Tầm mắt Thi Già Việt rơi khuôn mặt nhắn non nớt của bé. “Đuôi sam bện đẹp lắm?”


      “Ừ.” Thi Duy Ân buồn bực chỉ tóc mình oán trách: “Nhưng em thích mẹ bện.”


      “Để .” Thi Già Việt cười nhạt, kéo bé ngồi yên đùi mình, gỡ bím tóc ở hai bên tai của bé bắt đầu thay đổi kiểu tóc.


      Tuổi hai đứa bé càng lớn, khác biệt về thân hình cũng càng lớn. Thi Già Việt cao hơn bé rất nhiều, cho dù ngồi, Thi Duy Ân cũng phải ngửa mặt lên nhìn cậu.


      Ánh mắt của bé đơn thuần mà thẳng thắn, hai ngón tay Thi Già Việt linh hoạt bện bím tóc, liếc cái: “ nhìn gì vậy?”


      “Ánh mắt của và cha em còn có Evan nữa đều giống nhau, cũng giống em.” Thi Duy Ân có cặp con ngươi màu hổ phách chứng tỏ người nhà họ Thi, mà tròng mắt Thi Già Việt màu đen giống như Cố Lạc.


      “Như vậy tốt sao?” Thi Già Việt yên lòng, liền nghe Thi Duy Ân : “Dường như càng ngày em càng thích ánh mắt của Già Già rồi.”


      Thi Già Việt chột dạ: “Chỉ thích đôi mắt của ?”


      “Ưmh…” Thi Duy Ân nghiêm túc suy nghĩ lúc: “Chỗ nào của em cũng thích, mẹ con có người trong lòng là muốn gả cho người đó, em muốn gả cho Già Già.”


      Lời Thi Duy Ân vừa thốt ra khỏi miệng, động tác tay Thi Già Việt dừng lại, ánh mắt nhìn bé từ từ phát sinh thay đổi, bé hiểu vì sao lại có thay đổi này, nghi hoặc chớp mắt.


      “Gả cho thể chỉ có mến đơn giản như vậy.” Thi Già Việt nhìn sâu.


      “Vậy còn cần gì?”


      Thi Già Việt nuốt nước miếng, cầm cằm tinh xảo của bé lên, ánh mắt quét qua miệng màu hồng phấn: “Còn cần —— .”


      là như thế nào?” Thi Duy Ân quá mức tin tưởng cậu ta, hoàn toàn hiểu thâm ý trong đó, lại càng biết mình bất tri bất giác bị người mà mình tin tưởng nhất đưa vào thế giới chưa hiểu .


      “Là như thế này.” Thi Già Việt lại gần bé, cách môi bé mấy centimet dừng lại: “Ân Ân.”


      “Hả?”


      “Nhắm mắt lại.”


      “Oh.”


      Thi Duy Ân nghe lời nhắm mắt lại, môi lập tức có cảm xúc ấm áp mềm mại ép tới, biết như thế nào, lòng của bé đột nhiên căng thẳng, lại kèm theo bối rối mà bé hiểu.


      ra là môi Già Già, mềm mại như vậy… Ăn ngon như vậy.


      Chỉ rất lâu sau bé mới biết, chuyện đêm hôm đó Thi Già Việt làm với bé, người khác vẫn gọi là: nụ hôn đầu.


      theo như lời của cậu ta, chỉ đơn giản là thích như vậy, mà bé muốn gả cho Thi Già Việt, càng phải dễ dàng như lời bé .
      Last edited by a moderator: 9/12/15

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 107. Khắc tận xương

      (Sẵn sàng vì em mà đợi cuộc sống dịu dàng, 4)


      Editor: Puck


      Giống như bình thường trong tình , kết hôn thậm chí sinh con với người , với Cố Lạc mà , là giấc mộng rất xa xôi, nhưng bây giờ quay đầu nhìn lại, giấc mộng này thực được nửa, nửa còn lại Cố Lạc dám nghĩ.


      Sau khi cưới, Thi Dạ Triêu vẫn dùng biện pháp tránh thai nào, Cố Lạc phản ứng, nhưng lâu sau, rốt cuộc Thi Dạ Triêu phát ra chuyện.


      vứt mấy hộp thuốc tránh thai xuống trước mặt , mặt trầm xuống hỏi: “Đừng với là em vẫn luôn len lén uống thuốc.”


      Cố Lạc vội thu thuốc lại, tới lấy lòng . “ phải thích mang bao sao, em cũng thích.”


      Thi Dạ Triêu hừ lạnh, hề nể mặt chọc thủng : “ phải thích mang, vốn muốn mang nó.”


      có gì khác…”


      “Đừng giả ngốc giả ngu.” Thi Dạ Triêu gõ gõ lên gáy , “Có phải em hề muốn sinh con cho ?”


      Về chuyện này, Thi Dạ Triêu vẫn canh cánh trong lòng, mặc dù hiểu tình cảm của đối với mình, nhưng trong lòng vẫn thủy chung xoay quanh chỗ khúc mắc này.


      Vẻ mặt Cố Lạc uất ức, “Ai em muốn.”


      Mặt mày nhíu lại khiến lòng Thi Dạ Triêu mềm nhũn, vẻ mặt căng cứng, nhưng trong giọng bớt nghiêm túc: “Vậy cần vụng trộm uống thuốc sau lưng .”


      Buổi tối khi thân mật, Cố Lạc cảm thấy Thi Dạ Triêu càng ra sức hơn trước kia, sau khi phóng ra cũng chịu ra ngoài, ôm buông.


      Cố Lạc rất thích sau khi còn được ôm như vậy, nghe nhịp tim mạnh mẽ của , cảm thụ độ ấm người , còn có cảm giác an toàn, cảm giác thỏa mãn kia.


      Hồi phục từ trong dư vị tuyệt vời, Cố Lạc đẩy cái. “ nặng quá, đứng lên.”


      đứng.”


      Thi Dạ Triêu chỉ hơi nâng người lên, Cố Lạc lập tức cảm nhận được bộ phận kia biến hóa, vội vàng thở gấp: “Chẳng lẽ còn muốn?”


      “Đoán thử xem nào?” Thi Dạ Triêu cười xấu xa tiếng, cọ xát mềm mại của . “Cũng nghĩ xem thủ thân như ngọc bao lâu, em nợ sao có thể dễ dàng bồi thường hết như vậy?”


      Vì thế Cố Lạc lại bị vui vẻ tràn trề ăn lần, sáng sớm hôm sau, lúc Thi Già Việt ăn điểm tâm thấy Cố Lạc chống nạnh xuống tầng dưới mím miệng nhắn cười.


      Cố Lạc ngáp dài ngồi đối diện cậu. “Cười cái gì?”


      “Thắt lưng lại bị trật sao?”


      Thi Già Việt hỏi ngây thơ, mặt Cố Lạc đỏ tim đập mạnh dối trước sau như . “Đúng vậy, chỉ có điều thắt lưng mẹ bị trật sao con lại có vẻ vui mừng như vậy?”


      “Chú ý chút thôi.” Thi Già Việt liếc nhìn Thi Dạ Triêu, tiếp sau đó ăn cơm, mà khóe miệng Thi Dạ Triêu khẽ nhếch lên, giải đáp thắc mắc cho Cố Lạc. “Con trưởng thành, em nên đổi lý do khác.”


      Thi Già Việt gật đầu: “Con biết mà mẹ, ra mẹ cần dùng lý do này để gạt con nữa.”


      Cố Lạc cũng là người thông minh, lập tức nghe hiểu ám hiệu trong lời , mặt phát sốt. “Hai kẻ khốn kiếp.” chọc Thi Già Việt: “Mẹ uổng công nuôi con, có người khi dễ mẹ con còn hướng về mẹ?”


      Thi Dạ Triêu nghiêm mặt sửa chữa lời sai lầm trong giáo dục con trai của Cố Lạc: “Sau này con biết, có lúc xuống tay hung ác chút với phụ nữ mới có thể chứng minh bản thân.”


      “Chứng minh bản thân cái gì? Chứng minh thân thể khỏe mạnh à?” Cố Lạc cũng phải đèn cạn dầu, nhấp ngụm sữa tươi đưa mắt liếc xéo xoi mói , nhất định phải ép mấy lời buồn nôn trước mặt con trai.


      Đến lượt Thi Dạ Triêu mím môi, lần này Thi Già Việt rất có lương tâm đứng về phía Cố Lạc, càng “Ngây thơ” hỏi ngược lại ba mình: “Chứng minh cái gì?”


      “…”


      “…”


      “Chứng minh…” Thi Dạ Triêu cố làm mặt lạnh tỏ vẻ việc gì, nhắm mắt : “Chứng minh mình có nhiều quan tâm tới người phụ nữ này.”


      Thi Già Việt dám cười quá càn rỡ, gật gật đầu sáng tỏ, Cố Lạc hài lòng nheo mắt, đứng dậy cách nửa cái bàn hôn môi .


      Hai người cứ công khai tình nồng ý mật như vậy vào sáng sớm, Thi Già Việt thở dài, hai ba miếng giải quyết bữa sáng, cầm lấy giỏ sách. “Con học.”


      Dĩ nhiên, ai để ý đến cậu.





      Sau chuyện này, Cố Lạc vẫn tiếp tục uống thuốc, nhưng chu kỳ sinh lý của kéo dài hơn bình thường.


      Nghĩ đến khả năng đó, Cố Lạc chạy đến chỗ Nhan Hạ, vừa vào cửa liền vọt vào phòng ấy, lấy que thử thai trong ngăn kéo chạy vào toilet.


      “Sao biết tôi có que thử thai?” Nhan Hạ ở ngoài nhà vệ sinh hỏi.


      hận thể sinh cho Từ Ngao tám mười đứa, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được nhất định là có dự sẵn cái này.”


      lát sau, Cố Lạc mở cửa, vẻ mặt d#đ@l&q#đ như trời sập xuống, giơ que thử thai lên. “Làm sao bây giờ?”


      HCG dương tính, mang thai.





      Hai người phụ nữ nhìn nhau, đều hơi ngẩn người.


      “Sao… làm sao bây giờ?” Nhan Hạ cầu trời cầu đất nhưng mang thai được, người phụ nữ này muốn có đứa bé lại còn uống thuốc còn có thể mang thai. “ phải uống thuốc sao? Sao lại có thể trúng thưởng? Tinh trùng của Thi Dạ Triêu được làm từ nguyên liệu đặc biệt gì?”


      Cố Lạc cắn môi suy tư lát: “Tôi bệnh viện kiểm tra.”


      Bệnh viện cho ra kết quả cũng thay đổi, Cố Lạc cầm tờ xét nghiệm về nhà, thấy Thi Già Việt và Thi Duy Ân vì chơi ghép hình mà buồn phiền, thấy trở về nở nụ cười, xông ra ôm lấy .


      “Lạc Lạc mau tới giúp cháu ghép hình!”


      nặng , nhưng Thi Dạ Triêu ở bên cạnh sợ quá mức, vội vàng kín đáo đưa Thi Duy Ân cho Thi Già Việt, mặt căng thẳng sờ bụng . “Sao rồi? Có bị đụng vào ?”


      Cố Lạc ý thức được điều gì, vẻ mặt kỳ quái nhìn . “Tại sao lại hỏi thế?”


      72 rảnh rỗi chơi ghép hình với Thi Duy Ân ở ghế sa lon mở miệng: “ ấy biết trước kết quả kiểm tra ở bệnh viện tay .”


      Quả nhiên!


      Sao lại quên mất người đàn ông mà mình gả cho là ai! Cố Lạc nhức đầu nâng trán, “ lại đủ bình tĩnh.”


      muốn chờ em chủ động với .” Nhưng bây giờ người muốn thẳng thắn đổi lại là , Thi Dạ Triêu đỡ ngồi xuống: “Lần trước đổi thuốc của em, cũng biết thời kỳ rụng trứng của em, cho nên ——”


      “Cho nên em mang thai, em bệnh viện kiểm tra ở đây đều nắm trong lòng bàn tay rồi hả?” Cố Lạc tiếp, cũng hẳn là vui sướng, mà lo lắng sâu.


      Vì tin tức năng ký mà Thi Duy Ân và Thi Già Việt kinh ngạc há to miệng:


      “Lạc Lạc có em bé rồi hả?”


      “Mẹ có em bé rồi hả?”





      72 biết lo lắng điều gì, xếp xong khối ghép hình rồi mới : “Evan tự mình tìm Dr. J từ sớm rồi, ông ấy phản đối điều này, mặc dù nhất định có nguy hiểm, nhưng phải thể.”


      Trước kia bọn họ đều cho rằng thời gian của còn nhiều, mang thai vốn thể được, nhưng tình huống bây giờ trở nên giống vậy, có lẽ… có lẽ có thể sinh em bé cho Thi Dạ Triêu.


      Thi Già Việt vẫn còn kinh ngạc, tay bé thận trọng sờ sờ bụng vẫn còn bằng phẳng của Cố Lạc. Thi Duy Ân học dáng vẻ của cậu cũng sờ lên bụng Cố Lạc mấy cái: “Là bé trai hay bé ?”


      Thi Già Việt suy nghĩ lát: “ đoán là bé .” Sau đó lại thêm câu: “Em bé đáng xinh đẹp giống như Ân Ân vậy.”


      Bỗng dưng, trong lòng Thi Duy Ân nổi lên chút gợn sóng lăn tăn —— bé ? Bé giống mình, vậy Già Già đối với bé giống như đối với mình sao? Em bé kề cận Già Già giống mình sao?


      Ưmh… Dường như trong lòng thoải mái.


      “Em đoán là bé trai!”


      Thi Duy Ân phồng miệng kiên định phản đối, chọc cười Thi Già Việt cùng 72, cậu thuận theo ý của nhóc. “Em bé nào cũng được, dù sao đều thích.”


      “Hừ!” Khuôn mặt nhắn của Thi Duy Ân xoay xoay, Già Già chỉ thích bé mới đúng.


      Cố Lạc kéo Thi Dạ Triêu trở lại tầng , vừa mới vào phòng còn chưa kịp chuyện liền bị Thi Dạ Triêu ôm chặt lấy. “Lạc Lạc…”


      Trong nháy mắt trong lòng Cố Lạc d#đ*l@q&đ tràn đầy chua xót, “ có nghĩ tới có hậu quả gì chưa?”


      “Bất kỳ hậu quả gì đều có chịu trách nhiệm.” Thi Dạ Triêu ấn lên trán nụ hôn: “ cho rằng cưới người phụ nữ dũng cảm nhất đời, mỗi người đều có con đường riêng của mình, ai biết trong tương lai con chúng ta đối mặt với cái gì, nưhng tin con phải là người hèn yếu, nhưng… nếu như em muốn đứa bé này, … tôn trọng em.”


      Cố Lạc có cách nào tưởng tượng, Thi Dạ Triêu từng mất hai đứa bé lại quyết tâm cho hai chữ tôn trọng này, chỉ có điều lại xác định lần nữa người đàn ông này đáng giá để cho làm bất cứ chuyện gì.


      “Già Già làm sao bây giờ? Em lo lắng con…”


      Thi Dạ Triêu cười, “ nghĩ nên cho em biết, thuốc của em là con cho .”


      Liên hệ máu mủ là quan hệ kiên cố nhất, nhưng ra, chân chính quan trọng nhất là lòng người.


      Thi Dạ Triêu là người có lòng, Thi Già Việt cũng thế, Cố Lạc càng ngày càng phát ra trời cao tệ với , hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời mà cam tâm tình nguyện thành lập mối quan hệ cha con khiến người ta uất ức, trong lòng họ đúc thành ủng hộ mạnh mẽ nhất, dốc lòng bảo vệ


      Có lẽ, cũng nên làm lựa chọn, điều mà trong quá khứ chọn, lựa chọn cho tương lai.








      Ngày này năm sau, như Thi Già Việt từng , Cố Lạc sinh , bé xinh đẹp đáng như Thi Duy Ân.


      Cũng trong ngày đó, lần đầu tiên Thi Duy Ân chiến tranh lạnh với Thi Già Việt, mặc dù Thi Già Việt hoàn toàn hiểu nguyên nhân chiến tranh lạnh.
      Last edited by a moderator: 9/12/15

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 108. Khắc tận xương

      (Sẵn sàng vì em mà đợi cuộc sống dịu dàng, 5)

      Editor: Puck

      Bởi vì tình huống của Cố Lạc đặc biệt, lúc Thi Duy Nỉ vẫn còn trong bụng mẹ người nhà rơi vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

      Lúc mang thai sáu tháng từng xuất vài tình huống nguy hiểm, may mà đều hóa nguy thành an.

      Khi Thi Duy Nỉ ra đời, “Mẹ con bình an” là bốn chữ động tới trái tim của Thi Dạ Triêu khi nghe thấy.

      Xác định Cố Lạc tất cả đều bình thường, Thi Dạ Triêu mới yên tâm, cầm tay đặt lên ngực mình, môi đặt lên d@đ^l#q(đ giữa chân mày của , tiếng khàn khàn ngừng kêu tên : “Lạc Lạc, Lạc Lạc…”

      Cố Lạc vô cùng suy yếu, cảm thụ trái tim của dưới lòng bàn tay mình đập điên cuồng, lại cười: “Tim đập quá nhanh, Evan.”

      Thi Dạ Triêu nào còn để ý cười nhạo, hôn cái. “Đều bởi vì em.”

      Trừ bác sỹ y tá, Thi Già Việt là người đầu tiên chạm vào người em bé, hưng phấn luôn luôn cười khúc khích, mặc dù chỉ vụng trộm chạm vào ngón tay bé của em bé.

      Cảm xúc thịt mềm mại yếu ớt có thể hoàn toàn là thể nghiệm mới, dĩ nhiên với Thi Dạ Triêu mà cũng là như vậy.

      Ban đêm, hai người đàn ông lớn vây xung quanh lồng giữ nhiệt tập trung tinh thần nhìn thứ nho này, mắt vốn luyến tiếc rời .

      “Em bé đúng là do mẹ sinh ra?” Mắt to của Thi Già Việt hề chớp nhìn em , hạ thấp giọng đến mức thấp nhất, để tránh ầm ĩ đến bé.

      Thi Dạ Triêu ngồi xổm xuống hồi hộp dám hô hấp giống cậu, chỉ sợ thổi bay bé. “Chắc là…đúng vậy.”

      Thi Già Việt ghét bỏ bĩu môi: “Nỉ Nỉ là con của ba, hừ, ba lại có thể dùng từ ‘chắc là’ này.”

      “… Ba thể đánh con?”

      Thi Dạ Triêu hung ác uy hiếp, Thi Già Việt giọng hừ tiếng: “Ba phải đối xử tốt với con chút, nếu nhờ con, ba đâu nhanh được làm cha.”

      “…”

      “…”

      phải ba làm cha mấy năm?”

      Thi Dạ Triêu trả lời thản nhiên, Thi Già Việt hơi sửng sốt, sau đó len lén cười.

      Lúc ra ngoài hai người đều có dáng vẻ hài lòng, khuôn mặt Thi Già Việt tràn đầy vui sướng ra khoe với Thi Duy Ân ở bên ngoài: “ cũng có em .”

      “Em ?” Thi Duy Ân hơi buồn bực, vẻ mặt nặng nề: “Em phải em sao?”

      “Đương nhiên là phải, Nỉ Nỉ mới đúng.” Thi Già Việt vui sướng khiến đầu óc choáng váng, hoàn toàn chú ý tới Thi Duy Ân khác thường, chỉ thấy bé nhảy xuống ghế khuôn mặt bé phồng lên, tay bé nắm chặt gõ mạnh lên trán .

      “Thi Già Việt! Gặp, lại!”

      Câu gặp lại này của Thi Duy Ân, gần như lạnh nhạt với Thi Già Việt hai tháng, gặp mặt, điện thoại.

      Ngay cả khi Thi Dạ Diễm cùng Du Nguyệt Như đến Vancouver thăm Cố Lạc bé cũng theo, sống chết xuống xe.

      Bởi vì bản thân sinh con , cho nên Du Nguyệt Như cực kỳ thích bé , ôm trong ngực liền chịu buông tay, lưu luyến rời.

      “May mà đều là con như Trà Diệp bé , phải hai đứa bé trai.”

      Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đàn ông trong phòng hẹn mà gặp cùng liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng xoay mặt , cố làm ra vẻ lạnh nhạt.

      “Hai bé cũng có phiền toái của hai bé .” Thi Dạ Diễm liếc nhìn Thi Duy Ân chạy tìm Thi Già Việt, “Trà Diệp bé luôn vì vậy mà mất hứng.”

      Du Nguyệt Như xem thường. “Có cái gì đáng giá để mất hứng? Nỉ Nỉ cũng là em của con bé.”

      Thi Dạ Diễm thở dài vì người phụ nữ của mình chậm chạp, nhưng Cố Lạc hiểu ý tức của , có tư tưởng xấu cười: “ như vậy biết ăn giấm, về sau Già Già chỉ có thể chịu đựng.”

      Thi Dạ Diễm nhún vai tỏ vẻ đồng ý, ánh mắt tới của hai người khiến vẻ mặt Thi Dạ Triêu vô cùng… khó chịu.

      Bởi vì lý do công việc, lúc này Thi Dạ Diễm lưu lại Vancouver khá lâu, Du Nguyệt Như lại rất thích Thi Duy Nỉ, thường phải tới thăm ngắm nghía bé con, vì vậy số lần mọi người ở chung với nhau càng thường xuyên.

      Trước kia quan hệ hai em căng thẳng, hiếm có cơ hội hòa bình ở chung như vậy, cho nên Thi Dạ Triêu chưa từng cảm nhận quan hệ ăn ý giữa Cố Lạc và Thi Dạ Diễm, ngay cả Du Nguyệt Như chen vào cũng lọt.

      “Có mệt ? Có muốn ngủ ?” Thi Dạ Triêu chợt để ly xuống hỏi .

      mệt.” Cố Lạc lắc đầu, ngủ tới quá trưa rồi.

      “Nguyệt Như, coi chừng Nỉ Nỉ giùm tôi.” Dứt lời, giống như nghe thấy câu trả lời của Cố Lạc, Thi Dạ Triêu vẫn lấy lý do mệt mỏi kéo trở lên tầng , để lại Du Nguyệt Như hiểu ra sao cùng chồng: “ ấy giở trò quỷ gì vậy?”

      Thi Dạ Diễm vẫn cười cười: “Có lúc nghi ngờ rốt cuộc Trà Diệp bé là con ai.”

      “Hả?”

      ghen hoàn toàn đạo lý.” Thi Dạ Diễm trêu chọc nháy mắt với bé con, “Cho đến bây giờ cha con vẫn ăn giấm của chú, con nên làm thế nào?”

      Lúc này Du Nguyệt Như mới phản ứng kịp, lại hơi bất mãn dẩu môi. “Ai bảo với Cố Lạc biết thu liễm lại, cũng thể trách người ta.”

      Mắt Thi Dạ Diễm ngước lên, cười đến mê người, nghiêng người bên tai : “Đó là bởi vì rất thích dáng vẻ nhiệt tình khi giường của em sau mỗi lần gặp Cố Lạc.”

      Du Nguyệt Như bị vạch trần tâm tư mọn, ngay lập tức mặt đỏ ngượng ngùng thốt nên lời.

      Còn chưa tới phòng, Thi Dạ Triêu chờ đợi kịp mà bồng Cố Lạc thả lên giường lớn, sau đó thân thể đè lên chặt chẽ…

      Nhu cầu của tới vừa vội vừa mãnh liệt, Cố Lạc còn chưa hiểu vì sao bị ăn lần.

      Xong chuyện, nằm người Thi Dạ Triêu thở hổn hển, ngón tay chọc chọc cằm . “Sao luôn phát tình ở bất cứ lúc nào bất cứ đâu? Mấy người Eric còn ở đây.”

      “Bởi vì nó ở đây.” Thi Dạ Triêu d#đ@l&q$đ bá đạo ôm , ép buộc nằm bên cạnh mình. “ thích nghe tụi em những chuyện có liên quan đến em mà chưa từng tham dự.”

      Lòng Cố Lạc thoáng mềm , cánh tay quấn lấy hông , làm ổ trong lòng . “Nhưng tại và tương lai của em bây giờ cũng chỉ có có thể tham dự.”

      Thi Dạ Triêu luôn để ý như vậy, để ý mỗi câu , từng biểu cảm, từng động tác của , ánh mắt nhìn của giống như muốn khắc tất cả về vào trong lòng mình.

      Thi Dạ Triêu, nếu như có ngày em ở đây, em muốn thay em chăm sóc chính , thế giới của Già Già cũng Nỉ Nỉ, em lo lắng —— chỉ có , mới là giá trị duy nhất để em hết sức cố gắng kiên trì.

      Có tai nạn, cũng có kỳ tích, chuyện đời luôn lấy phương thức của nó làm kinh nghiệm cho người ta, để cho người ta trưởng thành nhờ vào đó, lắng đọng tài năng khi tuổi còn trẻ, phủ lên cuộc đời những dấu vết khiến cho người ta đau nhức nhối.

      biết rằng ý chí của Cố Lạc đủ để rung chuyển số mạng, có lẽ số mạng đành lòng cho mà khổ sở kiên trì, tóm lại nó cho bọn họ thời gian nhiều hơn tưởng tượng của bọn họ để thực lời hứa bên nhau.

      Cố Lạc để lại cho Thi Dạ Triêu chỉ đứa bé, còn có toàn bộ tình , hy vọng cùng niềm tin của .

      Thời gian là con dao tàn nhẫn, mà người phụ nữ khi là đôi tay dịu dàng, bảo vệ người đàn ông mà kiên cường ở thế giới —— giống như vậy.



      Lời tác giả: Thi Duy Nỉ, Duy Nỉ, chỉ riêng (em), chỉ có (em)…
      Last edited by a moderator: 9/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :